-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
- Không biết nữa! Muội không biết mẹ mình trông thế nào!
Mộng Hàm Yên chăm chú nhìn pho tượng bạch ngọc vô cùng mỹ lệ này, cảm giác chắc không phải là mẹ mình bởi vì lúc nàng nhìn không hề có cảm giác như gặp được người thân.
Thanh Ý Dao từng nói, nàng là cô nhi, chỉ có sư phụ, không có người nhà.
Còn một điểm rất quan trọng nữa, Thanh Ý Dao từng nói, tuổi thực của nàng không nhỏ thế này mà là một giai nhân phong hoa tuyệt thế.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, nàng đưa ra một suy đoán to gan:
- Đây không phải là tượng mình chứ?
- Yên nhi đừng đùa nữa! Muội nhỏ như vậy, sao lại là muội được chứ! Hơn nữa muội nhìn nơi này xem, nhất định nó đã có từ rất lâu rồi.
Nguyệt Thiển Mi nghe nàng nói, chỉ cho rằng nàng đang đùa.
- Muội nói thật đấy! Muội cảm thấy đây là dáng vẻ của mình! Không sai! Khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ tứ phương!
Mộng Hàm Yên vô cùng tự hào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào.
- Yên nhi, muội thật biết đùa!
Nguyệt Thiển Mi vẫn cho rằng nàng đang đùa, không kiềm được bị nàng chọc cười, tâm trạng hoảng sợ ban đầu tiêu tan đi rất nhiều.
Mộng Hàm Yên thấy trong này chỉ có một pho tượng, ngoài ra không còn gì khác:
- Chúng ta ra ngoài thôi! Ở đây cũng không có gì để xem!
Lúc nàng sắp đi thì chợt thấy pho tượng bạch ngọc hình như nháy mắt với nàng, dọa nàng giật nảy mình.
Nàng nhìn kỹ lại lần nữa thì không có gì xảy ra.
- Lẽ nào mình hoa mắt?
Mộng Hàm Yên và Nguyệt Thiển Mi bước ra ngoài, đóng cửa mật thất lại.
Hai người ngồi trong miếu cổ, tìm ít thứ vứt đi để nhóm lửa, ngọn lửa ấm áp sáng lên, các nàng mới cảm thấy ấm hơn một tí.
- Giờ có thể thổi tắt cây nến màu tím này rồi!
Nguyệt Thiển Mi thổi một hơi nhưng nến tím không tắt, nàng lại dùng sức thổi lần nữa nhưng cây nến này vẫn khăng khăng không tắt.
Hai người cảm thấy như có một luồng gió lạnh bốc lên, cây nến tím này quá kỳ lạ.
- Yên nhi, muội thổi thử xem! Tỷ không thể nào thổi tắt được!
- Xem muội đây!
Mộng Hàm Yên nhận lấy cây nến tím, ấn nó xuống đất, phương pháp vô cùng thô bạo đơn giản.
Lẽ ra dập nến bằng cách này chắc chắn nến sẽ tắt. Nhưng chuyện kỳ lạ lại xảy ra, cây nến ấy vẫn cháy.
- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có phát hiện không, nến này đốt đã lâu mà không hề bị ngắn đi tí nào?
Lời Mộng Hàm Yên khiến Nguyệt Thiển Mi sợ run.
- Đúng là không ngắn đi này!
Nguyệt Thiển Mi trợn to mắt chăm chú nhìn cây nến, cảm giác tim đập dồn dập.
- Nên làm gì với nó đây? Nếu không dập tắt được thì cứ ném vào đống lửa thôi!
Mộng Hàm Yên vứt cây nến tím vào trong đống lửa, lửa chẳng những không làm tan chảy nến mà ngược lại còn bị tắt trong nháy mắt.
Điều này khiến da đầu nàng tê dại, thần kinh và lá gan có to đến mấy cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Mộng Hàm Yên nhặt cây nến tím ra, lúc này nàng mới cảm giác được ngọn lửa trên cây nến này lạnh lẽo thấu xương.
- Nguyệt tỷ tỷ, châm lửa.
- Ờ! Ờ!
Nguyệt Thiển Mi đã bị dọa sững sờ, nghe lời này của nàng mới phản ứng lại, vội vã dùng bật lửa nhóm lửa, nhớ tới cảnh vừa nãy nàng vẫn cảm thấy quá kinh hãi.
- Cây nến tím này thật tà môn!
Mộng Hàm Yên nắm chặt cây nến trong tay, nàng nghĩ nghĩ rồi đặt nó lên trên giá nến hoa sen bằng đồng cổ.
- Để mày ở đây vậy!
Nếu không thể nào dập tắt thì cứ trực tiếp không nhìn tới là được rồi.
- Chúng ta nghỉ ngơi thôi! Đợi ngày mai, muội dẫn tỷ đi tìm Dao.
Mộng Hàm Yên nhìn trời, tính toán thời gian, có lẽ khoảng nửa đêm rồi.
Lúc này đặc biệt lạnh, dù co người bên đống lửa vẫn lạnh lẽo vô cùng.
- Ngươi muốn dẫn ta đi tìm ai?
Một trận hàn khí lạnh giá toát ra từ người Nguyệt Thiển Mi khiến Mộng Hàm Yên giật mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thiển Mi, phát hiện mắt tỷ ấy lại biến thành màu đỏ yêu quái, hơn nữa lúc này ánh mắt tỷ ấy rất lạnh lẽo, rất vô tình.
- Ngươi không phải Nguyệt tỷ tỷ của ta, ngươi là yêu quái gì? Mau cút khỏi cơ thể tỷ ấy!
Mộng Hàm Yên tức giận nói, rất lạ là nàng không hề sợ hãi mà phẫn nộ nhiều hơn.
- Ha ha ha! Bây giờ là nửa đêm, nàng ta đấu không lại ta.
Tiếng cười nhẹ nhàng ấy đầy rét lạnh.
Nguyệt Thiển Mi không còn là chính mình, con yêu quái này cần bổ sung sức mạnh trong khi nàng ấy bây giờ quá yếu.
Thấy Mộng Hàm Yên nhỏ yếu, nó lập tức lao về phía nàng.
- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ mau tỉnh lại đi!
Chân nàng bị thương, đâu so tốc độ và sức mạnh với con yêu quái này được.
Khi yêu quái lao tới, một con bướm địa ngục xinh đẹp quỷ dị xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ cánh, nàng ấy liền bay ngược lại.
- Có bùa trấn yêu đó không?
Bóng dáng trích tiên phóng khoáng xuất hiện trước mặt Mộng Hàm Yên, giọng nói cực kỳ êm tai khiến nàng lộ ra biểu cảm vô cùng kích động.
- Trần Phong ca ca!
Mộng Hàm Yên muốn chạy tới nhưng chân bị thương, vừa chạy liền bị ngã.
Bóng dáng Tuyết Trần Phong lóe lên, đỡ lấy thân thể nho nhỏ của nàng.
Lúc này, yêu quái lại muốn lao tới, Tuyết Trần Phong định ra tay nhưng hình như kiêng kỵ gì đó, một lần nữa dùng bướm địa ngục ngăn nàng ấy lại.
- Nếu không muốn cơ thể nàng ta bị thương thì cần bùa trấn yêu.
- Bùa trấn yêu? Muội không có! Muội chỉ có bùa bình an thôi, được không?
Mộng Hàm Yên nhớ tới lá bùa bình an mà Thanh Ý Dao cho mình, bèn vội vàng lấy ra.
- Được.
Tuyết Trần Phong đón lấy bùa bình an, ngón tay khẽ búng, treo vào cổ Nguyệt Thiển Mi, nàng ấy liền hôn mê.
- Giúp muội đỡ Nguyệt tỷ tỷ sang bên này, đừng để tỷ ấy bị đông lạnh.
Mộng Hàm Yên nói, thấy nàng ấy hôn mê thì nàng biết bùa này hữu dụng.
Gương mặt tuấn tú vô song của Tuyết Trần Phong lộ vẻ khó hiểu:
- Nàng ta muốn giết muội mà muội vẫn che chở nàng ta như thế, muội ngốc à?
- Nguyệt tỷ tỷ sao giết muội được? Huynh ngốc à? Đó là yêu quái muốn giết muội, chứ không phải Nguyệt tỷ tỷ thiện lương của muội.
Lời Mộng Hàm Yên rất đơn thuần, nhưng khiến Tuyết Trần Phong không thốt được lời phản bác.
Mộng Hàm Yên lấy ra một chiếc chiếu nhỏ đơn giản, nhờ Tuyết Trần Phong giúp đưa Nguyệt Thiển Mi lên.
Nàng làm đống lửa cháy mạnh hơn, tránh cho cơ thể tỷ ấy bị đông cứng.
- Đúng rồi, Trần Phong ca ca, sao huynh tới nơi này? Đa tạ huynh cứu muội một mạng!
- Ta trùng hợp đi ngang qua.
Tuyết Trần Phong tìm bừa một cái cớ, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Mộng Hàm Yên nhìn hắn với ánh mắt quái gở, lời nói dối này cũng quá giả tạo rồi.
Nơi hoang vu thế này, có ai nửa đêm nửa hôm đi ngang qua bao giờ.
- Muội đói bụng không? Huynh có mang theo gà quay này.
Tuyết Trần Phong lấy ra con gà quay thơm phức khiến mắt Mộng Hàm Yên sáng lên ngay lập tức.
Chỗ này tiện đường đi ngang qua đã đành, còn tiện đường mang theo gà quay nữa, đúng là nhân tài!
Mộng Hàm Yên đáng thương nói:
- Muội sắp đói chết rồi!
Tuyết Trần Phong đưa gà quay cho nàng, nhưng khi thấy cây nến màu tím kia thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Muội đúng là biết gây họa!
Tuyết Trần Phong nói bất đắc dĩ, lần đầu tiên nàng vào miếu thần nữ này đã gây ra họa lớn như thế!
Mộng Hàm Yên cắn một miếng gà quay, khó hiểu nhìn Tuyết Trần Phong:
- Muội làm sao?
Nàng đâu có làm gì chứ!
Ăn gà quay cũng phạm pháp à?
- Cây nến màu tím này là các muội đốt?
Tuyết Trần Phong chỉ chỉ cây nến tím trên bàn thờ, trừ hai nàng ra, người khác e là không dám đốt nó đâu.
- Phải! Chỉ là màu sắc hơi lạ chút, còn dập không tắt nữa, có điều nến này tiết kiệm lắm, một cây nến có thể đốt cả ngàn năm.
Mộng Hàm Yên nhớ tới cây nến này, quả thực rất đặc biệt, lụi thế nào cũng lụi không tắt.
- Đây không phải nến bình thường, nó là nến ước nguyện.
Tuyết Trần Phong chậm rãi nói, nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, hắn chỉ có thể nói, ngu ngốc cũng là hạnh phúc!
Biết quá nhiều sẽ cảm thấy sợ hãi.
- Nến ước nguyện! Cái này đúng là tốt! Mình nên ước gì đây nhỉ?
Mộng Hàm Yên kích động nói, Tuyết Trần Phong càng lúc càng câm nín.
- Chẳng lẽ không thể ước à? Hay là không linh nghiệm?
- Nến ước nguyện là sau khi nó được đốt sẽ gửi gắm một nguyện vọng, nếu không thể hoàn thành nguyện vọng của nó, nó sẽ hóa thành hỏa yêu, thiêu rụi người ta!
Tuyết Trần Phong nói xong, Mộng Hàm Yên bị dọa, gà quay trên tay rơi xuống.
- Vậy đó là người châm lửa hay người cầm cây nến trong tay?
Mộng Hàm Yên muốn biết người đó là ai mới có thể giải quyết vấn đề.
- Vào khoảnh khắc nến ước nguyện được châm lửa thì toàn bộ những người có mặt, chỉ cần có một người hoàn thành được tâm nguyện của nó, nó sẽ tắt.
Tuyết Trần Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, nàng còn biết sợ cơ đấy!
- Nếu không hoàn thành tâm nguyện của nó, những người có mặt đều phải chết, đây chính là một lời nguyền! Ai gặp thì người đó xui xẻo, không có chút lợi ích nào.
- Cái tên trời đánh thánh vật nào để thứ này ở đây chứ! Hại người không nhỏ đâu!
Mộng Hàm Yên khóc không ra nước mắt, thế này cũng quá xui xẻo rồi, châm lửa chiếu sáng mà cũng châm ra chuyện như vậy.
- Thời gian của muội không còn nhiều, trước khi trời sáng phải thực hiện nguyện vọng cho nó, bằng không đến lúc đó không ai cứu được muội đâu.
Tuyết Trần Phong không biết trong miếu thần nữ lại giấu một cây nến ước nguyện, hắn chỉ biết là sau khi đốt nến ước nguyện thì phải hoàn thành tâm nguyện cho nó, bằng không người đốt sẽ chết. Nhưng hắn không biết rằng người đốt nến ước nguyện có thể mở ra cánh cửa chân chính của miếu thần nữ, nhìn thấy thần nữ.
Thực hiện nguyện vọng của nến ước nguyện chính là điều kiện phải trả giá để được gặp thần nữ.
- Sao muội biết nguyện vọng của nó là gì?
Mộng Hàm Yên khổ não nói, hoàn toàn không biết nên làm gì.
- Muội hỏi nó ấy.
Tuyết Trần Phong cũng rất đau đầu, nàng đúng là biết gây chuyện.
Nửa đêm nửa hôm dám ở chung với người bị yêu quái nhập, còn chạy tới cái miếu thần nữ kỳ dị này nữa.
- Được thôi! Muội hỏi!
Mộng Hàm Yên đi đến trước cây nến màu tím, nhìn nó, không biết một cây nến thì có thể có nguyện vọng gì.
- Nến ơi! Nến ơi, mày mau cho tao biết, mày có nguyện vọng gì?
Nàng vốn tưởng rằng cây nến sẽ không trả lời, nào ngờ rất nhanh nàng nghe một giọng nói vang lên.
“Ta trước nay chưa từng thấy nam nữ hôn nhau, ngươi phải cho ta thấy tận mắt!”
Giọng nói từ cây nến tím truyền ra, khiến Mộng Hàm Yên sợ ngây người.
- Nến ước nguyện này đúng là biến thái! Lại có sở thích như vậy!
Mộng Hàm Yên nhìn Tuyết Trần Phong, nam nữ ở đây không phải là nàng và hắn sao?
Lẽ nào nàng thực sự phải hôn hắn mới có thể hoàn thành nguyện vọng của nến ước nguyện?
- Con lạy! Ông trời ơi, đừng chơi con như vậy chứ!
Rốt cuộc thì nàng hôn hay không hôn đây? Nếu không hôn thì tất cả mọi người đều sẽ chết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Muội nhìn chằm chằm ta là muốn làm gì?
Tuyết Trần Phong lập tức lùi về sau, cảnh giác nhìn Mộng Hàm Yên.
- Không có gì!
Mộng Hàm Yên nhìn vẻ mặt phòng ngự rõ ràng của hắn thì cảm thấy buồn cười.
- Nguyện vọng của nó là muốn thấy nam nữ hôn nhau, hay là huynh hôn Nguyệt tỷ tỷ đi!
- Có tin Nguyệt tỷ tỷ của muội khi tỉnh lại biết việc này sẽ tự sát để bảo vệ danh tiết không?
Tuyết Trần Phong nghe kiến nghị này của nàng liền thản nhiên nói.
- Ôi chao! Vậy không được không được! Nên làm sao đây? Chúng ta tìm một đôi nam nữ qua là được rồi.
Mộng Hàm Yên nghĩ cây nến này cũng chưa chắc đòi nhất định phải là những người có mặt hôn! Vậy cứ tìm một đôi nam nữ tới là được.
- Nửa đêm nửa hôm đi đâu mà tìm? Hơn nữa, muội trốn ở chỗ này, có thể tùy tiện ra ngoài sao?
Tuyết Trần Phong nghe những biện pháp của nàng đều là những biện pháp không ra gì.
- Vậy… vậy không phải muội chỉ có thể hôn huynh à?
Mộng Hàm Yên xoắn xuýt nói, thấy biểu cảm ghét bỏ rành rành của Tuyết Trần Phong, nàng tức giận, trực tiếp nhào tới.
Hắn không ngờ tiểu nha đầu vừa ở bên cạnh xấu hổ đó lại lao thẳng vào lòng hắn.
Có điều nàng quá lùn, muốn hôn hắn cũng hôn không tới.
- Huynh bắt nạt muội! Cao to như vậy làm gì?
Mộng Hàm Yên uất ức nói, vành mắt tức thời đỏ lên.
Thấy nàng muốn khóc, trái tim Tuyết Trần Phong như bị bóp đau đớn.
Hắn đè nàng vào một góc, đưa tay chống lên vách tường, sau đó cúi người hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ướt át của nàng.
Nàng kinh hãi trừng lớn đôi mắt rưng rưng, cảm xúc rõ rệt trên môi khiến cả người nàng cứng đờ tại chỗ.
Dường như có một dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể, toàn thân nàng không thể nhúc nhích.
Mãi đến khi Tuyết Trần Phong lùi về sau một bước, nàng mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào hắn, nói không nên lời.
- Được rồi, nến ước nguyện tắt rồi.
Hắn nói rất lạnh nhạt, giống như ban nãy chẳng làm gì cả vậy.
Mộng Hàm Yên che đôi môi đỏ của mình, nhìn cây nến tím đã tắt mà lòng như trống đánh.
Dung nhan yêu kiều đỏ bừng như quả táo đỏ chín, vô cùng đáng yêu.
- Ta lại cứu muội một mạng.
Tuyết Trần Phong nhìn gương mặt nhỏ đỏ rực của nàng, khóe môi hơi cong lên.
- Rõ ràng là huynh được hời! Món nợ này vậy mà còn đổ lên đầu muội, đúng là quá đáng!
Mộng Hàm Yên thở hổn hển trừng hắn, nàng chưa từng gặp người xấu xa như vậy. Tướng mạo thì như trích tiên, tuấn tú thế kia mà bụng thì đen muốn chết.
- Đây là lần đầu tiên của ta đấy! Nhớ đó, muội còn nợ ta hai lần ân cứu mạng.
Dung nhan tuấn tú của Tuyết Trần Phong ửng đỏ, dưới ánh lửa đỏ trông không rõ lắm.
- Muội mặc kệ huynh là lần thứ mấy! Lần sau không cho phép như vậy nữa, lần này nể huynh cứu bọn muội, muội miễn cưỡng tha thứ cho huynh.
Mộng Hàm Yên giậm chân, ngồi bên đống lửa.
- Ta phải đi đây, muội cẩn thận đó, đừng động đến nàng ta nữa. Bằng không khi yêu lực của nàng ta phát tác, không ai cứu được muội đâu.
Tuyết Trần Phong nói, thấy thân thể nho nhỏ của nàng co ro bên đống lửa thì hắn bước về trước, lấy trong chiếc nhẫn trữ vật ra một chiếc thảm, khoác lên cho nàng.
- Đa tạ. Huynh có thể giúp muội nhắn cho Thanh Ý Dao của Huyền Cơ Các không, bảo cậu ấy ngày mai phải đến đây một chuyến?
Mộng Hàm Yên lấy tấm thảm đắp lên người Nguyệt Thiển Mi, sợ nàng ấy bị cóng.
- Muội đấy! Thân thể mình yếu ớt như vậy mà cứ luôn nghĩ cho người khác.
Tuyết Trần Phong thấy nàng y phục mỏng manh mà vẫn quan tâm Nguyệt Thiển Mi, hoàn toàn không so đo chuyện trước đó Nguyệt Thiển Mi suýt giết nàng.
Nàng quá thiện lương hay là quá ngốc đây?
Nhưng hắn cứ không nhẫn tâm để cô bé ngốc nghếch đáng yêu yếu ớt này chịu khổ.
Tuyết Trần Phong lấy ra một tấm thảm khác, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Cái này tự muội giữ lại đi, bình thường ta không mang quá nhiều thảm bên mình, muội đừng cho người khác mà để mình bị cóng.
- Trần Phong ca ca, tại sao huynh giúp muội?
Mộng Hàm Yên và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng không hiểu tại sao hắn lại giúp mình như thế?
Dáng vẻ của nàng bây giờ chẳng qua là một tiểu nha đầu, không tính là khuynh quốc khuynh thành gì, cũng không có vóc người kiêu ngạo, huống hồ tướng mạo hắn lại đẹp như thế, hẳn là không thiếu mỹ nhân tự sà vào gối.
Nàng không có gì cả, không tiền không sắc, nếu hắn có mưu đồ thì cũng không chiếm được gì.
- Ta tình nguyện!
Tuyết Trần Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi biến mất vô ảnh vô tung, để lại Mộng Hàm Yên tay ôm tấm thảm, nhìn chăm chú ra ngoài.
Kỳ thực hắn cũng rất muốn biết, tại sao mình lại muốn giúp nàng?
Nhưng đáp án hẳn là tại hắn muốn giúp nàng.
Còn vì nguyên nhân gì, chính hắn cũng không rõ.
Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng hắn lại rất để ý nàng. Nhớ đến lúc bị nàng hiểu lầm, tim hắn rất đau cũng rất sốt ruột.
Lo cho an nguy của nàng, muốn lập tức đuổi theo nàng, nhưng lại sợ ánh mắt đầy căm ghét của nàng, hắn liền bỏ mặt nạ xuống, thay trang phục.
Dù hắn không thể ra ngoài vào ban đêm, hắn vẫn không kiềm được mà đuổi tới, cuối cùng cũng tìm được nàng!
Sau khi rời khỏi miếu thần nữ, hắn liền truyền tin cho Thanh Ý Dao, bảo cậu ta mau chóng vào cung đến miếu thần nữ, tránh cho lại xảy ra biến cố gì.
Hắn về Quỷ điện, nhìn mặt nạ trên bàn mà ngẩn người.
Hắn vốn có dung nhan vô cùng tuấn tú nhưng suốt ngày đeo mặt nạ vì không muốn thấy gương mặt của mình.
Có lúc ngay cả hắn cũng không nhận ra chính mình, ngay cả hắn cũng sợ một chính mình khác.
Trong bóng tối, bướm địa ngục bay múa trên đầu ngón tay hắn, có lẽ chỉ có nó là không sợ hãi hắn!
Bất luận hắn biến thành hình dạng nào, bướm địa ngục đều ở bên cạnh hắn.
- Lại sắp đến ngày đó rồi!
Hắn che giấu bản thân trong bóng tối, bên tai lại vang lên âm thanh huyên náo, hắn nhắm mắt không để ý tới.
Hắn ở trong bóng tối đợi bình minh, không có cô bé ấm áp kia bên cạnh, chỉ mới một đêm mà hắn không thể nào thích ứng.
- Thanh Ý Dao nói không sai, mình sẽ hại chết nàng…
Tuyết Trần Phong không đi tìm Mộng Hàm Yên, nàng yếu ớt như vậy, hắn không muốn hại nàng chết.
Hắn đi đến thư phòng, đốt nến sáng lên, nhưng ngay sau đó ánh nến liền chuyển sang màu xanh lục âm u.
Hắn sớm đã thành thói quen, không nhìn sự thay đổi kỳ dị ấy, cũng mặc kệ trong bóng tối có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình.
Hắn mài mực rồi nhấc bút vẽ tranh, trong lòng nhớ đến dáng vẻ của tiểu nha đầu kia, hồi tưởng lại nụ hôn ngọt ngào ấy, trên gương mặt lạnh lẽo của hắn hiện lên nụ cười dịu dàng.
Hắn luôn ngụy trang lạnh lùng chính là để bảo vệ những người khác.
Bất kỳ ai thân thiết với hắn đều sẽ không có kết quả tốt, chỉ có đẩy tất cả mọi người ra thật xa mới có thể bảo vệ họ.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn giữ Mộng Hàm Yên lại, vừa sợ sẽ hại nàng, nên chỉ có thể đẩy nàng ra.
Hắn không biết cách ở chung với người khác, hắn chỉ biết bất kỳ ai thân cận ở cùng hắn đều sẽ chết oan chết uổng.
Nên nếu hắn thích ai đều phải giữ khoảng cách với người đó.
Theo nét vẽ tùy ý của hắn trên trang giấy, một thiếu nữ linh động đáng yêu, duyên dáng yêu kiều được vẽ lên.
“Hàm tuyết nhiễm khê trần, Yên nhiên túy thanh phong.” (1)
(1) Tuyết bình minh nhuốm bụi trần ai, Xinh đẹp say sưa làn gió mát.
Những con chữ lưu loát của hắn rơi trên bức tranh, cuối cùng ấn xuống một con dấu đỏ tươi.
Hai chữ Nguyệt Ly đóng dấu rõ ràng trên một góc tranh, đó là tên tự của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong miếu thần nữ, Mộng Hàm Yên dựa vào vách tường mà ngủ, trong lòng ôm một chiếc thảm lông, đống lửa chập chờn phía trước.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, một bóng người đạp tuyết tiến đến, lao vào ngôi miếu thần nữ lạnh lẽo hoang vu này.
- Ai?
Mộng Hàm Yên cảm giác được có người vào, lập tức cảnh giác mở mắt ra, thấy Thanh Ý Dao toàn thân dính đầy hoa tuyết, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng dậy đi về phía Thanh Ý Dao:
- Dao, ngươi tới rồi! Sao lại đội tuyết cả đêm mà đến thế?
- Nghe nói cô gặp phiền phức nên ta lập tức chạy tới ngay.
Thanh Ý Dao nghe nói nàng ở chung với người bị yêu quái nhập thì sao có thể đợi tới hừng đông chứ.
Hắn có lệnh thông hành của Quỷ vương nên nửa đêm vẫn có thể vào cung.
- Đa tạ ngươi!
Mộng Hàm Yên thấy toàn thân hắn đều là tuyết, trên người còn tỏa ra hơi lạnh thì biết hắn đi một mạch không hề dừng lại, cảm thấy có chút đau lòng.
- Ngươi qua đây hơ lửa đi, đừng để bị lạnh hư thân thể.
- Ta không sao, cô mau khoác tấm thảm tránh sang một bên đợi đi, ta bắt con yêu quái này trước đã.
Thanh Ý Dao thấy nàng trốn ở nơi bốn bề lộng gió như vầy giữa đất trời băng tuyết thì cực kỳ đau lòng, hận không thể ôm nàng vào lòng.
Mộng Hàm Yên sợ Nguyệt Thiển Mi bị thương, lập tức dặn dò:
- Dao, đừng làm bị thương Nguyệt tỷ tỷ!
- Yên nhi đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho ta.
Dung nhan tuấn tú của Thanh Ý Dao hiện lên một nụ cười khiến người khác yên tâm, hắn đi đến bên cạnh Nguyệt Thiển Mi.
- Đúng rồi, khối linh ngọc này cô cứ đeo vào người, ta lấy lại lá bùa bình an kia.
Hắn thả linh ngọc vào tay Mộng Hàm Yên, hắn đã tốn rất nhiều tâm huyết để làm ra nó.
- Lễ vật này quá quý trọng rồi.
Mộng Hàm Yên cảm giác được trong linh ngọc này ẩn chứa linh lực thuần túy thì biết nó không phải vật phàm, vô cùng quý giá.
- Mặc kệ nó quý trọng hay không, chỉ cần cô bình an là được.
Thanh Ý Dao dịu dàng nói, không cho Mộng Hàm Yên cơ hội cự tuyệt.
Nàng thấy thần sắc hắn nghiêm túc thì gật đầu, nhận lấy khối linh ngọc này đeo vào người.
Thanh Ý Dao gỡ xuống lá bùa bình an trấn áp Nguyệt Thiển Mi, lá bùa này vốn không phải dùng để trấn yêu, may mà hắn tới nhanh, bằng không sẽ không trấn áp được yêu quái này lâu.
Vào khoảnh khắc lá bùa bình an được gỡ xuống, Nguyệt Thiển Mi liền nhảy lên, đôi mắt đầy màu đỏ ma quái.
Cảm nhận được sự uy hiếp từ Thanh Ý Dao, nó lập tức đánh về phía hắn.
- Ở trước mặt bần đạo, há cho phép ngươi ngông cuồng?
Tay Thanh Ý Dao tạo ra một ấn quyết đánh về phía nó, trong nháy mắt nó liền không thể cựa quậy.
Liền theo đó, hắn đánh ra một chuỗi phù chú trấn yêu, một cái bóng màu đỏ bị hắn chưởng văng khỏi cơ thể Nguyệt Thiển Mi.
Thân thể Nguyệt Thiển Mi đổ ập xuống đất, Mộng Hàm Yên theo bản năng muốn đỡ nàng ấy.
- Yên nhi đừng qua đây!
Thanh Ý Dao lập tức lớn tiếng kêu lên, lúc này nếu Mộng Hàm Yên chạy qua, e là con yêu quái sẽ nhập vào cơ thể nàng.
Quả nhiên, bóng đỏ ấy lập tức lao tới Mộng Hàm Yên, muốn đoạt lấy cơ thể nàng.
Có điều nó không đạt được ý đồ mà ngược lại bị một luồng sức mạnh đẩy lùi, đồng thời bị khí tức chí dương chí thuần trên người Mộng Hàm Yên làm bị thương.
- Áaa!
Bóng đỏ thét chói tai, hiển nhiên là bị kinh hãi to lớn.
- Bình trấn yêu! Bắt!
Thanh Ý Dao mở bình trấn yêu, bóng đỏ bị thu vào bên trong.
Thấy Mộng Hàm Yên bình an vô sự, hắn thở phào một hơi.
- Ban nãy làm ta sợ muốn chết!
Hắn chưa từng sợ hãi khi bắt yêu quái, là nàng dọa hắn sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Có linh ngọc hộ thân ngươi cho ta mà! Nhìn ngươi bị dọa kìa! Nhát gan như vậy không thích hợp làm đạo sĩ.
Mộng Hàm Yên cười nói, đỡ Nguyệt Thiển Mi để nàng ấy dựa vào vách tường.
Cảm giác được hơi thở của nàng ấy khôi phục như thường, nàng mới yên tâm hơn vài phần.
- Nguyệt tỷ tỷ không sao chứ?
- Thân thể nàng ấy sẽ suy yếu vài ngày, điều dưỡng tốt sẽ không sao. Ngược lại cô kìa, thể chất của cô đặc biệt yếu khiến ta không thể nào yên tâm được.
Thanh Ý Dao thu lại bình trấn yêu, đi đến cạnh Mộng Hàm Yên, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, truyền linh lực vào.
- Ấm quá!
Mộng Hàm Yên cảm giác thân thể mình trở nên đặc biệt ấm áp, nhiệt độ lòng bàn tay hắn vô cùng nóng bỏng, khiến toàn thân nàng đều ấm lên.
- Dao, ta bây giờ có thể tu luyện không?
- Cô bây giờ hồn phách quá yếu, không thích hợp tu luyện, đợi linh hồn cô mạnh hơn, dù không tu luyện cô vẫn rất mạnh.
Thanh Ý Dao nói với nàng, nàng nhất định là cảm thấy mình quá nhỏ yếu nên vội vã muốn trở nên mạnh mẽ.
- Thật sao?
Mộng Hàm Yên nghe nói nàng chỉ cần hồn phách thôi là mạnh mẽ, không tu luyện cũng rất lợi hại, đây có phải chỉ là lời an ủi nàng không?
Bây giờ nàng nhỏ yếu ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, huống hồ bảo vệ người bên cạnh?
Thanh Ý Dao nhìn con ngươi sáng rực của nàng, dịu dàng nói:
- Yên nhi ngốc, đương nhiên là thật rồi! Chỉ cần một luồng hồn phách của cô quay về cũng sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nàng căn bản không biết mình từng mạnh đến mức nào, từng cử chỉ của nàng đều có thể khiến phong vân biến sắc.
Giờ đây hồn phách nàng rải rác trong thiên địa, chỉ cần chúng ngưng tụ cùng nhau, sẽ một lần nữa khôi phục thực lực nàng từng có.
- Vậy chúng ta mau đi tìm hồn phách thất lạc của ta thôi!
Mộng Hàm Yên sốt ruột nói, nàng muốn lập tức trở nên mạnh mẽ.
- Cô biết hồn phách của mình ở đâu sao?
Thanh Ý Dao buồn cười nhìn nàng, dáng vẻ gấp gáp của nàng giống như có thể lập tức tìm được đủ ấy.
Nếu thật sự dễ tìm như vậy thì quá tốt rồi!
- Ta không biết!
Mộng Hàm Yên lắc đầu, giống như quả bóng xì hơi.
- Đừng nản chí, chúng ta nhất định có thể tìm những mảnh vụn linh hồn đã mất của cô về.
Thanh Ý Dao nói với nàng, bất kể khó khăn thế nào, hắn cũng giúp nàng tìm được.
- Đúng rồi, đã bắt được yêu quái, vậy thần khí Thái Hư đâu?
Mộng Hàm Yên nhớ Quỷ vương từng nói yêu quái cầm thần khí Thái Hư, nhưng bây giờ đã bắt được yêu quái nhưng không thấy thần khí đâu cả.
Thanh Ý Dao dùng ý niệm để giao tiếp với yêu quái trong bình trấn yêu, hỏi nó về tung tích của thần khí Thái Hư.
“Ta hỏi ngươi: Ngươi để thần khí ở đâu?”
Một giọng nữ lọt vào tai Thanh Ý Dao:
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Trừ phi ngươi thả ta ra ngoài, ta mới nói cho ngươi biết tung tích của thần khí. Nếu ta không nói, không ai biết thần khí để ở đâu.”
“Ngươi có tin là ta có thể tiêu diệt ngươi không?”
Thanh Ý Dao nói, ngữ điệu tàn ác.
“Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không biết tung tích của thần khí.”
Yêu quái trong bình trấn yêu nói, ngữ khí không hề sợ hãi.
“Thả ngươi là không thể được! Nhưng điều kiện khác thì có thể cân nhắc.”
Thanh Ý Dao nói với nó, nếu thả nó ra ngoài, không biết nó sẽ hại bao nhiêu tính mạng.
“Được! Ngươi dẫn ta đi gặp một người, ta sẽ cho các ngươi biết tung tích của thần khí. Bằng không dù ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không hé răng một chữ.”
Nữ yêu trong bình trấn yêu đưa ra điều kiện.
Thanh Ý Dao hỏi:
“Gặp ai?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện