-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Không bao lâu sau, Cơ phu nhân đi xuống lầu, nói:
- Môn chủ cho mời, thỉnh công tử đi theo thiếp thân.
Sở tranh đi phía sau Cơ phu nhân, thấy nàng khi đi dáng điệu yêu kiều, nhún nhẩy đong đưa, không khỏi thầm khen nữ tử Thiên Mị môn mỗi người đều là vưu vật.
Cơ phu nhân đột nhiên xoay người lại nói:
- Công tử, thiếp thân có một chuyện không hiểu, xin công tử chỉ điểm.
Sở Tranh thấy nàng ngừng lại, trong lòng tụt mất hứng, nói:
- Phu nhân cứ nói.
Cơ phu nhân nói:
- Công tử là đồ đệ Ngô sư huynh, vậy tại sao luyện tập nội công hình như là Phật môn công pháp?
Mới vừa rồi nàng đã xuất ra toàn bộ công lực thi triển Thiên Mị công để thử võ công Sở Tranh, không ngờ thiếu niên trông có vẻ đần độn chậm chạp này không mảy may ảnh hưởng, nhịn không được hiếu kỳ bèn hỏi thăm.
Sở Tranh không biết trả lời câu hỏi hóc búa này ra sao, việc này sư phụ đã dặn không thể tiết lộ, vì thế đành nói:
- Tại hạ khi còn bé, cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, trước khi bái sư có luyện tập qua một ít công phu khác, nhưng cũng không biết có phải đã luyện công phu nhà Phật như lời phu nhân nói hay không.
Cơ phu nhân mặc dù không tin lời Sở Tranh, nhưng cũng không tiện truy vấn, không thể làm gì khác hơn đành tạm chấp nhận.
Ở trên lầu, Từ Cảnh Thanh chờ sẵn tại cửa đón Sở Tranh đi vào trong phòng, rồi thi lễ nói:
- Ngũ công tử đến đây chẳng hay có điều gì quan trọng không?
Sở Tranh tiếp lấy một chén trà từ một nữ tử xinh đẹp hầu trà, liếc nhìn nàng ta vài lần, rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Từ sư thúc, Tây Vực Thánh môn đã đến kinh thành, dẫn đầu có thể là hộ pháp trưởng lão "Phong hành vạn lý" Lý Vạn Sơn và "Kiếm nhược du long" Đồng Khả Thành.
Từ Cảnh Thanh vừa nghe tên "Phong hành vạn lý " Lý Vạn Sơn và "Kiếm nhược du long " Đồng Khả Thành, cả người chấn động, nói:
- Ngũ công tử, chuyện này có thật không?
Sở Tranh chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói:
- Trong kinh thành xảy ra sự kiện trọng đại, Từ sư thúc có biết chứ?
- Đương nhiên. Hình Bộ thượng thư bị giết, trong thành ai mà không biết.
Từ Cảnh Thanh đột nhiên mắt sáng lên, nói tiếp:
- Chẳng lẽ việc này là do người của Thánh môn gây ra?
Sở Tranh gật đầu, nghiêm trang nói:
- Sau khi việc này xảy ra, tiểu chất theo lệnh gia phụ đi đến phủ của ông ngoại là Tĩnh Bắc Hầu, trên đường đi cũng bị người ám sát, may nhờ đám hộ vệ võ công cao cường, còn bắt giữ được một người. Tra khảo thẩm vất người này mới biết, người này là người của Thánh Môn Huyết Đao Tông.
Từ Cảnh Thanh nói:
- Huyết Đao Tông là một trong tứ tông của Ma Môn Tây Vực, người nọ tất nhiên là đến từ Tây Vực không thể nghi ngờ.
Sở Tranh nói:
- Đúng vậy. Tiểu chất khi biết được là người của Thánh Môn Tây Vực, chợt nhớ tới lời sư thúc từng nói qua, Thánh Môn Tổng Đường đã quy phục Tần Vương, trong lòng không khỏi cả kinh, liền bắt người này về phủ thẩm vấn cặn kẽ. Người nọ bị đánh đập tra khảo liên tục hai canh giờ, rốt cục mới chịu thú nhận. Bọn chúng phụng mệnh Tần Vương đến Đại Triệu ám sát trọng thần triều đình, mưu toan khơi mào tranh chấp trong quần thần, tạo cơ hội tốt cho Tây Tần có thể thừa nước đục thả câu. Tiếc rằng thân phận người nọ thấp kém, chỉ biết người cầm đầu nhiệm vụ lần này là một vị trưởng lão của Thánh Môn, hình như là một trong hai người Lý Vạn Sơn và Đồng Khả Thành.
Từ Cảnh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu lời khai của người nọ là thật, thì một trong hai người bọn họ đã tới đây. Tổng đường có tất cả ba vị trưởng lão, vị trưởng lão đứng đầu đã không hỏi tới thế sự từ lâu, Lý Vạn Sơn và Đồng Khả Thành thì như hình với bóng, nói không chừng lần này cả hai người đều đến đây.
Sở Tranh thầm thở ra một hơi, tam đại trưởng lão của Ma Môn hắn đã nghe Ngô An Nhiên nói qua trước đó, trong lúc hắn bị thương từng hỏi thăm Ngô An Nhiên tình hình của Ma Môn. Đối với môn phái nghe nhiều đến quen tai này, Sở Tranh luôn luôn một dự cảm, trừ phi hắn sống như người bình thường không có chí tiến thủ, còn không Ma Môn quy phục giúp đỡ Tần Vương một ngày nào đó sẽ là đối thủ rất mạnh khó nuốt của hắn, nhưng cũng không ngờ lại đụng mặt nhanh như vậy.
Ma Môn có thể nói là một tổ chức rời rạc, ngoại trừ tổng đường, còn có bảy đại phân đường cùng Ma Môn nhất mạch có trách nhiệm tương trợ lẫn nhau. Tuy nói tổng đường làm chủ, nhưng trên thực tế tổng đường của Ma Môn cũng không thể hoàn toàn ràng buộc các đường, hơn nữa người trong Ma Môn thiên tính lạnh nhạt bạc bẽo, lừa gạt đối chọi lẫn nhau, không ai chân chính tín nhiệm ai. Năm xưa Thiên Mị môn không tuân theo mệnh lệnh môn chủ của Ma Môn, tổng đường cũng không dám ra lệnh cho người của năm đường ở Tây Vực ra tay, chỉ có thể giao nhiệm vụ cho hai đại trưởng lão tự thân xuất mã.
Sở Tranh và Ngô An Nhiên cũng chỉ gặp được một tên đệ tử của Huyết Đao Tông Đường, không nắm rõ tổng cộng có bao nhiêu cao thủ của Ma Môn đến đây. Trừ phi đám thích khách này tất cả đều là người của Huyết Đao Tông Đường, bằng không nếu là người của năm đường của Ma Môn Tây Vực liên hợp tạo thành, ngoại trừ môn chủ của Ma Môn, chỉ có Lý Vạn Sơn và Đồng Khả Thành hai người là có thể miễn cưỡng dẫn đầu bọn họ.
Sở Tranh cũng suy nghĩ qua, khả năng hai người bọn họ dẫn đầu đám thích khách thật lớn. Nhưng Sở Tranh cũng không sống chết mà khẳng định, mấu chốt ở chỗ là luôn dùng mấy từ "dường như, xem ra" mập mờ đưa ra ý kiến, nhưng nói ra phỏng đoán ai là người dẫn đầu đám thích khách hoàn toàn là lời của Từ Cảnh Thanh, hắn làm thế để chừa một đường lui cho mình.
Sở Tranh nói:
- Sau khi tiểu chất biết việc này, nhớ ra Lý Vạn Sơn và Đồng Khả Thành có thù không đội trời chung với Thiên Mị môn, liền vội vã tới đây thông báo cho Từ sư thúc.
Từ Cảnh Thanh nói:
- Ngũ công tử có lòng như vậy, Thiên Mị môn trên dưới vô cùng cảm kích.
Sở Tranh cười nói:
- Đây là việc tiểu chất phải làm. Huống chi sư phụ từng có giao ước với sư thúc, hứa sẽ giúp Thiên Mị môn giết hai người này.
Từ Cảnh Thanh nhìn nhìn Sở Tranh, nói:
- Vậy Ngô sư huynh đâu? Ông ta có biết việc này hay không?
Sở Tranh biết ý tứ Từ Cảnh Thanh ra sao, cười khổ nói:
- Sư phụ mặc dù đáp ứng giúp đỡ sư thúc giết Lý Vạn Sơn và Đồng Khả Thành, nhưng việc này đúng ra là thay tiểu mà hứa, lão nhân gia đối với Thánh Môn vẫn còn có vài phần tình cảm, nghe nói về việc này liền quyết định không đếm xỉa đến, không hề nhúng tay vào. Nay chỉ có một mình tiểu chất gánh vác.
Từ Cảnh Thanh cười nói:
- Sở gia ở Triệu quốc quyền lực có thể nghiêng ngả thiên hạ, nếu điều tra được kẻ giết người chính là Tây Vực Ma Môn, đương nhiên sẽ dễ dàng tiêu diệt gọn trong một lần ra tay.
Lúc trước nàng đáp ứng giao Võ Mị Nương cho Ngô An Nhiên, vốn không phải vì nghĩ đến tình cảm đồng môn mà chấp nhận, nàng chủ yếu nhìn trúng quyền thế của Sở gia mà thôi.
Sở Tranh cười cười, đối với nhận xét của Từ Cảnh Thanh cũng không đáp lại, bỗng nhiên nói:
- Dạo gần đây Phương gia còn làm khó làm dễ Vạn Hoa lâu không?
Từ Cảnh Thanh mặt lộ vẻ u sầu, nói:
- Sao lại không còn? Phương gia cấu kết cấm vệ quân, cứ ba ngày thì hai ngày đã đến Vạn Hoa lâu ăn vạ một phen, hôm nay cũng đã tới đây hai lần rồi. Thiếp thân cũng từng phái người đến quý phủ tìm công tử, nhưng nghe Âu Dương Chi Mẫn nói công tử ốm đau liệt giường, hắn lại không thể làm chủ. Thiên Mị môn ta không dám quấy rầy công tử, việc này liền phải cho qua.
Sở Tranh biết Từ Cảnh Thanh có ý bất mãn việc này, cười nói:
- Hôm nay cấm vệ quân đến tra xét là việc không thể tránh, dù sao kinh thành cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhưng xin sư thúc yên tâm, tiểu chất đã nói chuyện với Phương gia nhị công tử, Phương Trung Thành, từ rày về sau Phương gia sẽ không đến làm khó Vạn Hoa lâu nữa.
Từ Cảnh Thanh mừng rỡ, Vạn Hoa lâu vốn là nguồn thu nhập chủ yếu của Thiên Mị môn, trăm ngàn lần không thể mất đi. Nàng cũng biết Phương gia trong ngoài đều do nhị công tử Phương Trung Thành làm chủ, đã nhiều lần nhờ người đánh tiếng muốn bái kiến Phương Trung Thành, nhưng toàn bị hắn cự tuyệt. Vạn Hoa lâu từ từ buôn bán ế ẩm, cô nương ở đây bỏ đi cũng không ít, nếu không phải trong Vạn Hoa lâu còn có một vài cô nương còn đắt khách, mà các nàng vốn là đệ tử Thiên Mị môn, chỉ sợ Vạn Hoa lâu chẳng bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa.
Từ Cảnh Thanh mặc dù rất cao hứng nhưng có chút nghi hoặc, nói:
- Ngũ công tử, Sở gia cùng Phương gia từ trước tới nay có hiềm khích, tại sao Phương công tử lại mau mắn đáp ứng không làm khó chúng ta?
Sở Tranh vuốt vuốt mũi, cười khổ nói:
- Tiểu tử này chẳng bao lâu nữa sẽ thành tỷ phu của tiểu chất, đương nhiên sẽ cho tiểu chất một chút mặt mũi.
Việc hai nhà Sở - Phương kết thân chỉ có trong giới quan viên cao cấp ở Triệu quốc mới hay biết, dù vậy cũng không có một ai dám can đảm rêu rao chuyện này khắp nơi, nếu vì thế đồng thời chọc giận hai đại thế gia của Triệu quốc, không có một quan viên nào dám mạnh miệng nói có thể tự bảo vệ thân mình. Bởi vậy Từ Cảnh Thanh cũng không nghe được tí tin tức nào về chuyện này, trong lòng kinh ngạc suy nghĩ, từ xưa đến nay thanh lâu vốn là chốn nếu không xoay sở tìm quan phủ chống lưng cho, rất khó mở mang phát triển về lâu về dài, huống chi Thiên Mị môn nếu muốn phát triển thế lực ở Triệu quốc, cũng không thể chọc giận quan phủ. Trước kia Từ Cảnh Thanh không muốn nghe lệnh của Sở gia, là sợ lâm vào sự tranh đấu của quan trường, nhưng hôm nay hai nhà Sở - Phương thông gia, Vương gia lại có quan hệ đặc biệt với Sở gia, thân phận thiếu niên trước mắt này thật sự tôn quý, ở Triệu quốc cũng chỉ có hai huynh trưởng của hắn mới có khả năng so sánh, Thiên Mị môn hi hữu có quan hệ với sư môn của hắn, không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Từ Cảnh Thanh thản nhiên cười, đứng dậy nói:
- Thiếp thân có lời chúc mừng thông gia của hai nhà Sở - Phương trước, sau này vô luận Vạn Hoa lâu hay là Thiên Mị môn, mong được nương nhờ công tử, mong công tử chiếu cố nhiều hơn.
Sở Tranh biết mục đích tới đây hôm nay đã đạt được, cũng vội vàng đứng dậy nói:
- Sư thúc nói như thế chẳng khác nào giết tiểu chất, với giao hảo của Huyết Ảnh Tông và Thiên Mị môn, tiểu chất chỉ có chỗ này hữu dụng, tiểu chất nhất định sẽ làm hết sức mình.
Sở Tranh giữ lễ số này nọ mười phần đầy đủ, nhưng hắn hoàn toàn không để ý hắn đã bị Ngô An Nhiên trục xuất khỏi sư môn, cùng Thiên Mị môn hôm nay quả thật đã mất đi nửa phần quan hệ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trước cửa Đạp Thanh Viên, Trần Chấn Chung đi đi lại lại, hắn đang đứng đợi Thuý Linh vào trong thông báo.
Đạp Thanh viên nằm ở phía đông viện trong Sở phủ, đông viện lúc trước là nơi ở của Sở Danh Đình, thông thường đông viện là nơi ở của người kế chỉ sau tông chủ của Sở gia. Trần Chấn Chung nghĩ, việc này đúng là ngoài ý muốn của Sở Danh Đình, không những không thể kế nhiệm chức tông chủ, mà còn bị điều đi làm Thái Thú ở vùng U Châu lạnh lẽo kinh khủng.
Đông viện ngoài phủ chính ở giữa còn có năm toà đình viện lớn bao quanh, vừa vặn đủ cho nhà Sở Danh Đường mỗi người một viện, từ bắc tới nam lần lượt là Sở Hiên, Sở Nguyên, Sở Tranh, Sở Hân và Sở Thiến năm người. Trần Chấn Chung nghĩ mãi cũng không thông, Sở phủ từ trước tới nay tồn tại một quy củ bất thành văn, chỉ có con trưởng của chủ nhân đông viện mới được ở Đạp Thanh viên, con trưởng của tiền nhiệm chủ nhân đông viện Sở Danh Đình là Sở Thận Bình cũng đã từng ở đây, nhưng không biết vì sao đương nhiệm tông chủ Sở đại nhân lại nhất quyết để đứa con nhỏ nhất của mình ở đó.
Mãi sau này Trần Chấn Chung mới dần dần hiểu ra, Sở tông chủ bố trí như vậy chắc chắn đã có thâm ý. Hiện nay đại công tử và tam công tử đều đã đi xa tận phía nam, Ngũ công tử trong viện lại là người nắm giữ thế lực ngầm bí mật lớn nhất Sở gia - Ưng đường, trong phủ chỉ cần người để ý là phát hiện ra chỗ ảo diệu trong đó. Trần Chấn Chung chính là một trong những người may mắn đã sớm nhìn ra con đường của mình, bởi thế hiện nay hắn đã thành đệ nhất cao cấp chấp sự trong Ưng đường ra sức cho Ngũ công tử, bây giờ hắn không chỉ đạt được mơ ước trở thành Xích đường chủ, mà trong lúc Ngũ công tử bị thương, đã vô hình chung trở thành nhân vật số hai trong Ưng đường. Sở Danh Nam vốn có quyền lực rất lớn ở Ưng đường cũng đã thành tù nhân, xem ra ngày Sở Danh Nam ở Ưng đường không còn được bao lâu nữa.
Hắn đang chìm trong suy nghĩ thì “kẹt” một tiếng, Thuý Linh mở cửa bước ra, Trần Chấn Chung đột nhiên phát hiện hai mắt tiểu nha đầu này hơi sưng đỏ, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Hắn vốn là khách quen của Đạp Thanh viên, có chút quen biết với Thúy Link, đang muốn trêu ghẹo vài câu thì đã thấy Sở Tranh dẫn theo Âu Dương Chi Mẫn và Sở Phương Hoa bốn kiếm tỳ từ cửa đi ra.
Trần Chấn Chung khom mình hành lễ nói:
- Tham kiến Ngũ công tử.
Sở Tranh gật đầu, vừa đi vừa nói:
- Trần tiên sinh, mọi việc trong Ưng đường đã bố trí ổn thoả chưa?
Ở đây không phải Ưng đường, bởi vậy Sở Tranh và Trần Chấn Chung xưng hô theo quy củ ở trong phủ.
Trần Chấn Chung nói:
- Thuộc hạ và Uý Sĩ đã cho người giám sát nghiêm ngặt phủ của Đường Cam Giang, chỉ chờ công tử hạ lệnh, cao thủ của Xích đường và Ưng đường trong kinh cũng đã ở xung quanh Đường phủ chờ lệnh.
Đêm qua Sở Tranh đột nhiên hạ lệnh giám sát chặt chẽ phủ của Đường Cam Giang, Trần Chấn Chung và Uý Sĩ hai người nghĩ mãi mà cũng không hiểu, chẳng biết vì sao Sở Tranh lại coi trọng một viên quan bình thường như vậy. Hai người liền điều tra kỹ lại lý lịch của Đường Cam Giang một phen, cuối cùng cũng phát giác ra có chỗ không hợp lý, hai người đoán Sở Tranh làm vậy chắc chắn có thâm ý, lập tức không dám chậm trễ chia nhau làm việc.
Sở Tranh ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nói với Âu Dương Chi Mẫn:
- Ngươi đi trước đi.
Âu Dương Chi Mẫn hiểu ý, biết công tử muốn hắn khẩn cấp tới Vạn Hoa Lâu, liền hành lễ với Sở Tranh và Trần Chấn Chung rồi xoay người rời đi.
Sở Tranh quay sang nói với Trần Chấn Chung:
- Chúng ta cũng đi thôi, phụ thân đại nhân lúc này chắc đang đợi ở cửa rồi.
Sở Tranh vừa đi vừa nói:
- Uý Sĩ và Nam Phong Thiền đại diện hai đường Lam - Tử, việc ta giao bọn họ làm thế nào rồi?
Trần Chấn Chung nói:
- Trước mắt mọi việc coi như thuận lợi. Ưng đường dù sao cũng là một tổ chức bí mật, đặc biệt là ba đường Thanh - Lam - Tử, những việc trọng yếu trong đường đều dùng mật hàm để liên lạc, Úy Sĩ và Nam Phong Thiền theo lời công tử phân phó, hôm qua sau khi rời khỏi Ưng đường liền tập hợp các chấp sự các chi nhánh trong đường lại, tuyên bố chỉ thị của công tử bổ nhiệm họ làm đại chấp sự hai đường Lam - Tử. Hai người bọn họ vốn là cao thủ của Xích đường, thuộc hạ cũng đã cho phép bọn họ dẫn theo mấy đệ tử đắc lực bên người, trong hai đường Lam - Tử có mấy người không phục đều đã bị tước ấn tín.
Sở Tranh nghe vậy hài lòng gật đầu.
Khi mấy người bước ra cửa chính của Sở phủ, đã thấy Sở Thận An dẫn theo hơn hai nghìn cấm vệ quân đứng chờ từ bao giờ. Cấm vệ quân này có phải đội quân tinh nhuệ hay không tạm chưa bàn tới, nhưng chắc chắn đây là đội quân được trang bị tốt nhất Triệu quốc, trong tay cầm trường kích, thắt lưng giắt dao găm, áo giáp trên người sáng loáng, phản chiếu ánh sáng mặt trời làm Sở Tranh thiếu chút nữa không mở mắt ra được.
Trần Chấn Chung chau mày, thấp giọng nói:
- Công tử, sao vẫn còn dùng đến cấm vệ quân? Bọn họ đều là một đám công tử ca, làm sao có thể đối phó được với một đám cao thủ?
Sở Tranh híp mắt lại, nói:
- Cao thủ cũng không thể địch được nhiều người, đám cấm vệ quân này tuy không phải là một lực lượng lớn, nhưng nếu dùng để ngăn cản thích khách trong chốt lát thì không thành vấn đề. Dù sao Ưng đường cũng không thể lộ ra cho người ngoài biết, lần này đi tróc nã hung phạm hoàn toàn lấy danh nghĩa của cấm vệ quân. Trong đám cấm vệ quân này phần lớn là con em đệ tử của Sở gia, để bọn họ cảnh giới ở bên ngoài cũng ngăn được những người hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt.
Sở Tranh thấy Lại bộ thượng thư Đường Hiếu Khang và Sở Thận An đứng cách đó không xa liền tiến đến hành lễ nói:
- Tham kiến Đường đại nhân, Sở tướng quân.
Sắc mặt Đường Hiếu Khang có chút hốc hác tiều tuỵ, hiển nhiên là việc của Đường Cam Giang khiến ông ta phiền lòng. Thấy Sở Tranh tới, Đường Hiếu Khang gượng cười nói:
- Ngũ công tử không cần đa lễ.
Đây là lần đầu Sở Thận An gặp mặt Sở Tranh, thấy Sở Tranh thi lễ bèn vội vàng nâng Sở Tranh dậy, cười nói:
- Ngũ đệ, ngươi làm cái gì vậy, sao lại khách sáo với ca ca như vậy?”
Sở Tranh cười nói:
- Vài ngày nữa đệ sẽ là thủ hạ dưới quyền của huynh, không quy củ lễ độ coi sao được?
Sở Thận An cũng cười nói:
- Mọi chuyện trong quân vi huynh đã chuẩn bị chu đáo cho đệ rồi, chỉ chờ đệ tới nhậm chức thôi.
Sở Tranh lắc đầu cười nói:
- Chỉ là một chức quan nho nhỏ, gì mà nhậm chức với không nhậm chức.
Sở Thận An nói:
- Nghe tam ca của đệ nói đệ dũng mãnh phi thường, trong quân lại coi trọng nhất vũ lực, chuyện đệ thăng chức chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Sở Danh Đường từ trong phủ đi ra, theo sau là ba lão giả, chính là ba vị đại nghệ nhân của Ưng đường là Lý Trường Tiếu, Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân.
Đường Hiếu Khang và Sở huynh đệ hai người vội vã đi lên phía trước. Sở Tranh nhìn ra ba người phía sau phụ thân, liền hành lễ với ba vị lão giả, nói:
- Lần này làm phiền các vị tiền bối.
Hắn vẫn chưa phải là đường chủ chính thức của Ưng đường, nên không tiện sai phái ba lão nhân này, chỉ có thể nhờ Sở Danh Đường đứng ra mời bọn họ tương trợ.
Lý Trường Tiếu cười nói:
- Tông chủ có lệnh, ba lão già chúng ta đương nhiên phải vâng theo. Huống gì lần này còn vì đối phó với người trong ma giáo.
Đột nhiên Lục Bá Xuân ở bên cạnh kêu lên một tiếng, tay chỉ chỉ về phía trước nói:
- Tại sao lão tiểu tử này cũng tới đây?
Sở Tranh nghe vậy quay đầu nhìn lại, thấy một lão già râu tóc hoa râm dẫn theo một đám người áo xám đang chậm rãi đi tới.
Sở Danh Đường cười nói:
- Xin ba vị lão tiên sinh đừng trách, lần này truy bắt hung phạm ám sát Lương đại nhân, cũng không phải chỉ do mình Sở gia phụ trách. Tam đại thế gia hiện nay đã kết thành liên minh, Vương gia tất nhiên cũng phái Cao lão tiên sinh dẫn người đến đây tương trợ.
Lục Bá Xuân thấy Sở Danh Đường ra tiếng thì đành thôi không nói nữa, bước xuống bậc thang nhìn lão nhân kia nói lớn:
- Cao Sĩ Anh, ngươi đã không xuất hiện ở kinh thành mười năm, còn tưởng ngươi đã chết rồi. Ba huynh đệ chúng ta thấy các ngươi ba người thiếu một, cảm thấy ngượng nếu ra tay bắt nạt, mấy năm nay ngươi chạy đi đâu vậy?
Cao Sĩ Anh năm xưa chính là Cao tổng quản của Sở phủ ở Bình Nguyên thành, từ khi người của Ưng đường đảm nhiệm làm tuỳ tùng của Sở Danh Đường, vì để tránh tị hiềm ông ta đã không xuất hiện tại Sở phủ trong kinh thành nữa, lúc này nghe Lục Bá Xuân nói thế thì cười nhạt đáp:
- Yên tâm đi, thân thể dù có ốm yếu thế nào cũng sẽ không chết trước ba lão già các ngươi được. Lão phu ở kinh thành cũng đã mấy tháng, vốn cũng muốn gặp mặt mấy lão bằng hữu, nhưng ba người các ngươi cả ngày chỉ rúc đầu trong phủ, hiện nay hai nhà Sở - Vương cũng không còn bất đồng nữa, lão phu không muốn tới tận cửa xin lãnh giáo, tránh cho cô gia thêm phiền toái.
Lục Bá Xuân lúc này mới nhớ Sở Danh Đường còn là con rể của Vương gia, giọng nói vì thế hoà hoãn hơn rất nhiều, nói: “Tốt lắm. Hôm nay ta và ngươi lần đầu liên thủ, chính là để đối phó với mấy thằng nhãi Ma môn, không bằng nhân đây chúng ta đánh cuộc một phen, xem ai là người bắt được thằng nhãi Ma môn kia trước.
Cao Sĩ Anh cười dài một tiếng, nói:
- Tốt, một lời đã định.
Lục Bá Xuân nói theo:
- Một lời đã định.
Hai người kích chưởng lập thệ, “bách” một tiếng, song chưởng cùng hợp cùng một chỗ. Lục Bá Xuân và Cao Sĩ Anh khuôn mặt đồng thời đỏ lên, ống tay áo không có gió mà vẫn bay phần phật.
Sở Tranh nhíu mày, đi tới bên cạnh hai người thi lễ nói:
- Nhị vị tiền bối không phải nói để đến Đường phủ rồi mới tỉ thí sao, động thủ ở chỗ này không chỉ tổn thương hoà khí, mà còn tổn hại đến công lực, chẳng phải là tiện nghi cho người của Ma môn ư?
Lục Bá Xuân và Cao Sĩ Anh nghe Sở Tranh nói, hừ một tiếng, ống tay áo hai người bay càng lúc càng mạnh, Sở Tranh lắc đầu cười khổ, đành lui về phía sau mấy bước.
Bỗng nghe một tiếng nổ lớn, tay áo hai người bị chấn nát bấy, bay tán loạn vào không trung. Lục Bá Xuân và Cao Sĩ Anh cùng lùi lại mấy bước, hơi thở gấp gáp.
Sở Danh Đường thấy mấy lão đầu tuổi mặc dù đã cao, nhưng tính tình cương trực nóng nảy, thì không khỏi lo lắng trong lòng, liền tiến tới nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi. Nếu đến chậm, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hai nghìn cấm vệ quân cùng với cao thủ hai đường Ưng - Lang chậm rãi đi về phía phủ đệ của Đường Cam Giang. Tuy vậy dọc đường đi cũng chẳng có người dân nào ra xem, cấm vệ quân hôm qua đã làm ầm ĩ kinh thành một ngày một đêm, bách tính trong thành đã quá quen với chuyện này.
Đường Cam Giang chẳng qua chỉ là một viên quan bình thường, do vậy phủ đệ cũng không lấy gì làm lớn lắm. Sở Thận An hạ lệnh một tiếng, hai nghìn cấm vệ quân lập tức bao vây kín Đường phủ. Sở Danh Đường đang định tiến lên gõ cửa thì thấy Sở Tranh kéo nhẹ vạt áo mình từ đằng sau, nói nhỏ:
- Phụ thân, xin chờ một chút.
Sở Danh Đường ngẩn ra, Sở Tranh nói rằng:
- Phụ thân, hai đường Ưng - Lang cũng không phát hiện ra trong này có người của Ma môn, chúng ta nếu cứ như vậy xông vào tra hỏi cũng không có kết quả gì. Xin phụ thân chờ một chút, hài nhi sẽ cho mời một người có hiểu biết về Ma môn ra đây.
Sở Tranh sáng nay đột nhiên nhớ tới việc này, liền lệnh cho Âu Dương Chi Mẫn đi gặp Từ Cảnh Thanh mời một trưởng lão đến đây. Đường Cam Giang chẳng qua chỉ là một viên quan nhỏ, trong phủ có không quá ba mươi người, nếu cứ xông vào sẽ làm người ta sinh nghi, nhưng nếu những người này thật sự là người của Ma môn thì vị trưởng lão của Thiên Mị môn kia nhìn một cái sẽ biết ngay.
Sau cuộc gặp với Triệu Mính đêm qua, Sở Tranh trong lòng có chút động tâm, nếu hôm nay có thiên đạo cao thủ này ở đây, thì sự tình chắc chắn thuận lợi hơn rất nhiều. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu nàng ta ở đây, lúc người của Thiên Mị môn tới, với nhãn lực của nàng ta sẽ sớm nhận ra mấy người Từ Cảnh Thanh là người trong Ma môn, đến lúc đó Sở gia sẽ khó ăn khó nói. Bà nương này đối với hắn đã rất bất mãn, nếu lại phát hiện hắn cùng Ma môn cấu kết thì quả thật phiền phức vô cùng.
Sở Danh Đường nghe xong ngẫm thấy có lý, liền hỏi:
- Thế vì sao con không mời sư phụ đi cùng, sư phụ con đối với Ma môn không phải cũng rất quen thuộc sao?
Sở Tranh cười khổ, nếu Ngô An Nhiên đồng ý, thì hắn sao phải cất công đi mời Thiên Mị môn, nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:
- Phụ thân, sư phụ ở đây có chút không tiện, tam đại nghệ nhân của Ưng đường lúc nào cũng không có thiện cảm với Ma môn, để sư phụ âm thầm hành động thì thỏa đáng hơn.
Chỉ một lát sau, Âu Dương Chi Mẫn cầm theo lệnh bài của Sở phủ dẫn tới một người đàn ông vừa đen vừa gầy. Sở Tranh sửng sốt, đây là ai sao hắn chưa từng gặp qua, lẽ nào Thiên Mị môn còn có nam trưởng lão sao?
Hán tử kia đi tới trước mặt Sở Tranh hành lễ nói:
- Tham kiến Ngũ công tử.
Giọng nói tuy thô hào nhưng để ý kỹ vẫn có chút mềm mại, hiển nhiên là do người này đang cố che dấu.
Sở Tranh nhìn xuống cổ của hắn thì không thấy có yết hầu nhô ra, liền biết ngay người này chắc chắn là nữ giả nam, Sở Tranh nói:
- Miễn lễ.
Sau đó cẩn thận nhìn kỹ mặt người nọ, tinh tế quan sát một lúc. Người này mặc dù có làn da ngăm đen, nhưng ở một vài chỗ vẫn mơ hồ nhìn thấy được làn da trắng như tuyết ẩn ở bên dưới.
Người kia thấy Sở Tranh cứ nhìn mình chăm chú thì bật cười, nhẹ nhàng nói:
- Ngũ công tử không nhận ra ta sao?
Thấy người nọ cười, Sở Tranh tức thì nhận ra, đây chính là môn chủ Thiên Mị môn Từ Cảnh Thanh
Sở Tranh cả kinh đáp:
- Sư thúc, người sao lại tự mình tới đây?
Từ Cảnh Thanh cười khổ nói:
- Thiên Mị môn mặc dù xuất thân Ma môn, nhưng do cư trú ở Trung nguyên đã lâu, nên cũng ít qua lại với Ma môn Tây Vực. Trong Thiên Mị môn cũng chỉ có ta và sư phụ đã từng đến Tây Vực, gặp mặt không ít người trong Ma môn. Hôm nay công tử có lệnh, bản môn chủ không còn cách nào khác hơn đành phải tự mình đến đây.
Sở Tranh nói:
- Vậy những đệ tử của sư thúc đâu?
Từ Cảnh Thanh nói:
- Đều ở gần đây cả, cũng may Âu Dương Chi Mẫn có lệnh bài của Sở phủ, chứ không thì bọn họ đã bị cấm vệ quân đuổi đi.
Sở Tranh cười hề hề nói:
- Vậy làm phiền sư thúc, để tiểu chất đưa người đi gặp gia phụ.
Sở Tranh dẫn Từ Cảnh Thanh đến gặp Sở Danh Đường. Sở Danh Đường gật đầu, nhìn Từ Cảnh Thanh nói:
- Làm phiền tôn giá hỗ trợ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lý Vạn Sơn suýt nữa nhảy dựng lên, nói:
- Không thể nào, hắn mới có bấy nhiêu tuổi, đám ngốc trọc đầu ở Linh Sơn Cổ Tự kia cho dù thiên tư tuyệt đỉnh muốn luyện đến tầng thứ năm cũng phải mất ba mươi năm!
Hách Liên Tuyết nói:
- Ta giao thủ với hoà thượng của Linh Sơn tự không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể nhận lầm cho được?
Ba vị nghệ nhân của Ưng đường thấy Sở Tranh có thể tiếp được một chưởng của Hách Liên Tuyết, hơn nữa chỉ hơi rớt vào thế hạ phong, tất cả đều vuốt râu cười. Ưng đường trải qua hơn trăm năm rốt cuộc cũng có được một đường chủ võ công cao cường, cũng không phải nói các đường chủ trước kia của Ưng đường là hạng vô năng, chỉ có điều người bình thường không có võ công lãnh đạo đám người trong nghề như Lý Trường Tiếu đôi khi có chút trái khoáy, không đúng.
Lục Bá Xuân thấy Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn thất thố như thế, hừ một tiếng nói:
- Lâu nay nghe tiếng Huyết Đao Đường chủ Hách Liên Tuyết là nhất đại tông sư, hôm nay gặp mặt quả làm cho Lục mỗ thất vọng.
Hách Liên Tuyết nghe Lục Bá Xuân nói vậy, giận tím mặt nói:
- Hôm nay Thánh Môn ta tuy sa lầy tại Triệu quốc, nhưng Hách Liên Tuyết ta tự nhận mình vẫn là một nhân vật, Lục huynh một khi đã coi thường tại hạ như vậy, tại hạ xin quyết đấu một trận với Lục huynh. Hách Liên Tuyết cho dù chết cũng phải bảo vệ thanh danh của mình.
Lục Bá Xuân đang muốn đáp ứng, Sở Tranh lại nói:
- Lục tiền bối chậm đã, không thể nóng vội trúng kế của lão ta. Ma Môn bọn họ bây giờ đã là cá trong rọ, Hách Liên Tuyết muốn đấu một trận sinh tử với tiền bối, mục đích chính là muốn làm rối tinh rối mù cục diện để tìm cơ hội đào thoát.
Lý Trường Tiếu gật đầu nói:
- Ngũ công tử nói rất có lý. Ý của tông chủ cũng không muốn buông tha bất cứ một tên nào, may ra trước mặt hoàng thượng còn có thể trình tấu rõ ràng.
Cao Sĩ Anh cũng lạnh lùng nói:
- Lục Bá Xuân, ngươi không nhớ đã cùng lão phu đánh cuộc coi xem ai bắt được nhiều nhãi nhép yêu ma hơn rồi ư? Ngươi bây giờ đối phó với Hách Liên Tuyết kia đi, để lão phu còn rảnh tay tróc nã mấy tên yêu ma nhiều hơn một chút.
Hách Liên Tuyết thấy Lục Bá Xuân không chịu đáp ứng, trong lòng vô cùng lo lắng. Lão ta biết hôm nay tình hình cực kỳ hung hiểm, tiễn thủ bao vây bốn phía nếu là binh lính bình thường thì không cần bàn tới, nhưng tất cả đều là cao thủ, chỉ cần bắn ra một lượt tên, không biết bao nhiêu người của bên mình sẽ phải đi chầu trời. Tình hình trước mắt chỉ hy vọng có thể hỗn chiến cùng cao thủ bên địch, tiễn thủ bốn phía ném chuột sợ vỡ đồ, nhờ vậy bên mình mới có hy vọng đào thoát được vài người.
Sở Tranh nhìn Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn chắp tay nói:
- Nhị vị đều là cao nhân tiền bối, chắc cũng biết tình hình hôm nay quả không thể nào làm khác hơn. Hách Liên tiền bối muốn đấu một trận với Lục tiền bối chắc cũng biết được, Lục tiền bối không phải sợ ông, chỉ cần ông ra lệnh cho người phe mình ở phía sau thúc thủ chịu trói, Lục tiền bối quyết sẽ tử chiến một trận với ông.
Hách Liên Tuyết trong lòng biết đối phương đã nhìn ra suy nghĩ tính toán của mình, quay đầu lại nhìn Lý Vạn Sơn.
Lý Vạn Sơn nói:
- Còn có thể nói gì nữa, liều mạng đi.
Hách Liên Tuyết nhìn Sở Tranh lắc lắc đầu, nói:
- Thánh Môn ta tranh chấp với chính đạo gần ngàn năm, chưa từng có chuyện một vài đệ tử buông khí giới đầu hàng.
Sở Tranh nhớ tới bản thân mình cũng có thể tính là một nửa người ở trong Ma Môn, không tránh khỏi có vài phần hổ thẹn, nói:
- Hách Liên tiền bối, vãn bối thập phần kính ngưỡng tiền bối, chỉ tiếc các người không phải là người Triệu.
Sở Tranh xoay người sang Lý Trường Tiếu gật đầu, Lý Trường Tiếu giơ tay lên quát:
- Bắn tên!
Trong lúc nhất thời tên bắn xuống như mưa, người của Ma Môn luống cuống tay chân, vừa đón đỡ vừa chửi ầm lên: nào là người Triệu hèn mọn vô sỉ, không thèm coi võ lâm quy củ vào đâu, không dám đơn đả độc đấu.
Sở Tranh nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên quay lại phía sau cười nói với Từ Cảnh Thanh:
- Sư thúc cảm thấy bọn họ mắng đúng không?
Từ Cảnh Thanh nhìn người của Ma Môn gặp phải thảm trạng, tinh thần có chút hoảng hốt, nghe Sở Tranh đột ngột hỏi mình như thế bất giác gật gật đầu.
Sở Tranh cười nói:
- Sư thúc quả nhiên nghĩ như thế!
Từ Cảnh Thanh cả kinh, tức thì tỉnh táo lại, vội hỏi:
- Ngũ công tử, ta không phải có ý này.
Nhìn thiếu niên mi thanh mục tú trước mắt, Từ Cảnh Thanh lại cảm thấy trong lòng phát lạnh từng cơn.
Sở Tranh cười nói:
- Sư thúc hiểu lầm rồi, tiểu chất thừa nhận đám người Ma Môn này nói không sai, chúng ta không cùng bọn chúng đơn đả độc đấu, nhưng không phải chúng ta không dám mà là không muốn. Bọn chúng giết đám người Lương Thượng Duẫn đại nhân một loạt hơn mười người, chẳng lẽ lúc đó cũng chiếu đúng theo quy củ võ lâm? Gia phụ với danh nghĩa quan phủ tới bắt bọn chúng, từ khi nào quan quân tróc nã tội phạm phải tuân theo cái quy củ võ lâm gì gì đó?
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu chất mặc dù bái sư phụ làm môn hạ, nhưng lại không tính là người trong võ lâm, đối với quy củ võ lâm không biết gì cả. Tiểu chất chỉ biết Đại Triệu ta có luật pháp quy định giết người phải đền mạng, từ xưa đến nay nhà nho thì dùng văn làm loạn pháp luật, người hiệp khách thì dùng võ phá rối luật cấm, người luyện võ tự cho mình có võ công, thường hay rêu rao cái gì mà thay trời hành đạo, chẳng lẽ luyện tập võ nghệ là có thể thay thế đại diện cho trời? Vậy còn quốc pháp để đâu? Ít nhất Đại Triệu ta chưa cần tới cái loại người thay trời hành đạo này.
Sở Tranh nói đến phần sau vẻ mặt nghiêm trang không có một tí đùa giỡn hay châm biếm nào, Từ Cảnh Thanh không kềm nổi lui về phía sau nửa bước, ngập ngừng nói:
- Thuộc hạ của công tử toàn người tài giỏi, không biết vì sao còn muốn Thiên Mị Môn của ta đến đây trợ giúp?
Sở Tranh cười nhẹ, nói:
- Tiểu chất vốn muốn cùng Ma Môn chân chính đo sức một phen, bởi vậy mới mời sư thúc tới hỗ trợ. Tuy nhiên hôm nay sư thúc tới đây cũng không phải tay không mà về, Lý Vạn Sơn cùng sư thúc có huyết hải thâm thù, sư thúc có thể lấy đầu của lão ta tế điện sư thúc tổ.
Sở Tranh nửa thật nửa giả nói, vì chuyện Võ Mị Nương hắn thiếu Thiên Mị Môn một cái nhân tình, bắt Lý Vạn Sơn xem trả được một nửa. Hơn nữa lần này tung ra toàn bộ tinh anh của Ưng đường, hắn muốn cho Thiên Mị Môn nhìn thấy, cũng muốn bất ngờ làm cho Từ Cảnh Thanh hết do dự chần chừ, chân chính lãnh đạo Thiên Mị Môn đầu nhập nghe lệnh của mình. Thế lực của Thiên Mị Môn không yếu, huống chi có một số việc nữ nhân xử lý lo liệu thuận lợi dễ dàng hơn nhiều so với nam nhân.
Từ Cảnh Thanh miễn cưỡng cười nói:
- Đa tạ Ngũ công tử lo lắng.
Tiễn thủ của Ưng đường vây quanh bốn phía nhanh chóng bắn xong một loạt tên đầu tiên, đám người Ma Môn ở giữa sâ bị trúng tên ngã xuống hơn phân nửa, nằm trên mặt đất không biết sống hay chết, chỉ còn khoảng sáu bảy người vẫn còn gắng gượng đứng.
Lý Trường Tiếu nhìn Hách Liên Tuyết và Lý Vạn Sơn đang xất bất xang bang nói:
- Nhị vị mau hàng đi, hy vọng còn có thể lưu lại tánh mạng.
Hách Liên Tuyết cười ha hả, nói:
- Hàng? Lý Trường Tiếu, ngươi cũng là một nhân vật thành danh, tại sao lại khinh thường Hách Liên Tuyết ta như thế? Nếu như ngươi ở trong tình cảnh của Hách Liên Tuyết ta, e rằng đã đầu hàng từ lâu, ha ha...
Lý Trường Tiếu mắt lộ vẻ khâm phục, nói:
- Hách Liên huynh quả nhiên là một hảo hán, chỉ tiếc ta và ngươi thờ khác chủ, không biết Hách Liên huynh còn có thể tiếp Lý mỗ mấy chiêu, đắc tội!
Nói xong một chưởng chụp xuống Hách Liên Tuyết.
Hách Liên Tuyết gắng gượng nghiêng người né tránh một chưởng của họ Lý, vung thanh tuyết hồ loan đao uy chấn Tây Vực bên hông chém một nhát về phía Lý Trường Tiếu. Lý Trường Tiếu tả chưởng lật qua, chụp ngay thanh tuyết hồ loan đao trước mặt. Hách Liên Tuyết cảm thấy thanh loan đao suýt chút nữa bay khỏi tay, loạng choạng lùi về phía sau bảy tám thước mới gắng gượng đứng vững lại.
Lý Trường Tiếu lắc đầu nói:
- Hách Liên huynh, cần gì phải làm tội mình như thế.
Hách Liên Tuyết hoàng ngang thanh đao thủ trước ngực, thở hổn hển. Lão ta biết hôm nay đại nạn đã tới, quay đầu lại nhìn hơn mười tên đệ tử bị liên lụy, cả đám nằm trên mặt đất trên người trúng ít nhất mười lăm mười sáu cái tên, đã đoạn khí bỏ mình từ lâu. Hách Liên Tuyết không nén được đau thương trong lòng. Lão lang thang phiêu bạt giang hồ bao nhiêu năm nay, không con không cháu, đối với đám đệ tử này có chút yêu thương, thường ngày đám đệ tử lười nhác, lại biết rõ tâm ý của lão đối với bọn chúng như con, luôn làm ngơ trước những thiếu sót khuyết điểm của bọn chúng, không ngờ kết quả ngày hôm nay chẳng những không giúp gì mà còn hại bọn chúng, hại chính bản thân mình, hại chết biết bao nhiêu huynh đệ.
Hách Liên Tuyết mơ hồ cảm giác được Lý Trường Tiếu đang bước về phía mình, tay nắm chặt tuyết hồ loan đao, lão thà rằng tự vận, quyết không rơi vào tay đối phương.
Sở Tranh nhìn chăm chăm Hách Liên Tuyết, để ý nhất cử nhất động của lão ta, thấy lão đột nhiên nắm chặt đao, tức thì hiểu được tâm ý của lão, thầm nghĩ có lẽ giải pháp này là kết quả tốt nhất cho lão. Hách Liên Tuyết quả thật phù hợp với hình tượng hào kiệt Ma Môn trong lòng Sở Tranh, về phần Lý Vạn Sơn đã sớm như con chó chết bị Long Kinh Thiên điểm huyệt kéo bỏ sang một bên. Dù sao hắn cũng đã bắt được Lý Vạn Sơn, đủ để tra hỏi tin tức tình huống của Ma Môn Tây Vực, còn Hách Liên Tuyết cứ để cho lão ta làm anh hùng.
Đột nhiên, bên bức tường phía tây truyền đến một trận kinh hô.
Sở Tranh quay đầu nhìn lại thấy một tên cấm vệ quân che mặt trong tay cầm trường kích, đang lia trường kích đánh ngã đám cung tiễn thủ trên tường tạo thành một khoảng trống lớn. Đám người Lý Trường Tiếu cả kinh, đám cung tiến thủ này đều là cao thủ tinh anh của Ưng đường, đứng trước mặt người bịt mặt kia giống như những tờ giấy bị quét bay mất sạch.
Long Kinh Thiên và Lục Bá Xuân liên thủ tiến lên ngăn trở, trường kích của người nọ quét ngang, hai người cùng lúc bước lui về sau, tránh đi mũi kích nhọn công tới. Long Kinh Thiên múa quyền, Lục Bá Xuân xuất ra Trường Sinh kiếm, nhắm người bịt mặt công tới. Không ngờ người nọ chống mạnh trường kích xuống đất, tức thì lướt qua trên đầu hai người.
Người nọ ở trên không trung rút trường kích về, vận lực nhanh như chớp đâm một kích thế nặng như núi thẳng về phía Lý Trường Tiếu. Lý Trường Tiếu biết rõ người nọ ý muốn giúp Hách Liên Tuyết, nhưng vẫn không dám đón đỡ kích này, đành phải lùi lại sau mấy bước.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sở Tranh trở lại phủ của Đường Cam Giang, Sở Danh Đường và mọi người vẫn chưa rời đi. Sở Tranh nhìn thoáng qua, phát hiện Phương Lệnh Tín chẳng biết đã tới đó từ bao giờ.
Sở Tranh tiến lên phía trước thi lễ, nói:
- Ra mắt Tể Tướng đại nhân.
Phương Lệnh Tín cười ha hả, nâng Sở Tranh đứng lên ung dung nói:
- Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thật tuyệt!
Sở Tranh nghe vậy chẳng hiểu ra sao, chỉ thấy vẻ tươi cười của Phương Lệnh Tín rất cổ quái, nhìn thoáng qua Sở Danh Đường thì thấy vẻ mặt phụ thân đang cười khổ.
Lúc Sở Danh Đường xác định được bên trong phủ quả thực có đám thích khách ám sát Lương Thượng Duẫn, liền phái người khẩn cấp thông báo cho Phương Lệnh Tín việc đã tìm ra hành tung của đám thích khách. Dù sao Phương Lệnh Tín cũng là Tể Tướng đương triều, lại là người chủ yếu phụ trách vụ việc này, hai nhà Sở - Phương không còn đối địch giống như trước kia, Sở Danh Đường mời ông ta tới, khi viết tấu chương cũng dễ dàng hơn: Tể Tướng đại nhân và Thái Úy đại nhân tự dẫn đầu cuộc vây bắt, bình tĩnh sáng suốt chỉ huy, một mẻ lưới bắt hết hung phạm ám sát Lương đại nhân. Và đây quả là tin mừng lớn cho mọi người!
Nha môn của Hình bộ cách nơi này cũng không xa, Phương Lệnh Tín sau khi nhận được tin tức ngay cả kiệu cũng không ngồi, leo lên một chiếc xe ngựa cùng đám gia tướng vội vàng chạy tới. Phương Lệnh Tín vừa xuống xe ngựa ở bên ngoài phủ Đường Cam Giang, đúng lúc nhìn thấy Sở Tranh nhảy qua tường đuổi theo Ngô An Nhiên. Tốc độ Sở Tranh cực nhanh, Phương Lệnh Tín đương nhiên không thấy rõ, nhưng cũng có mấy cao thủ theo hộ vệ bên người, trong đó có một người tên là Thiết Nam Tinh cũng là một cao thủ nổi danh ở Triệu quốc bao lâu nay, tuyệt không dưới cơ mấy nghệ nhân của hai đường Ưng - Lang, hôm qua hắn ta theo bên cạnh Phương Lệnh Tín đã gặp qua Sở Tranh, không nhịn được sửng sốt la lên một tiếng:
- Hảo khinh công, đây không phải là Ngũ công tử của Thái Úy đại nhân sao?
Phương Lệnh Tín nghe vậy chấn động, hỏi:
- Ngươi không nhìn nhầm chứ?
Thiết Nam Tinh đáp:
- Tuyệt đối không nhìn lầm. Tuy nhiên thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ quái, hắn là công tử nhà quan, tại sao lại luyện võ công đến trình độ như vậy?
Phương Lệnh Tín vội hỏi tiếp:
- Hắn so với Thiết tiên sinh ngươi thì sao?
Đối với người trong giang hồ, Phương Lệnh Tín hỏi như thế quả thật vô lễ, nhưng Thiết Nam Tinh biết Phương Lệnh Tín không rành võ công, cũng không biết quy củ giang hồ, chần chờ một hồi mới đáp:
- Khing công của Ngũ công tử Sở gia tuyệt đối không kém thuộc hạ.
Phương Lệnh Tín biết, Thiết Nam Tinh ở trong mắt mọi người trong Phương gia tuyệt đối là cao thủ, vừa nghe hắn ta tán thưởng Sở Tranh như thế, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Sau khi Phương Lệnh Tín gặp Sở Danh Đường, hỏi sơ qua tình hình mới biết đám thích khách này ngoại trừ một người chạy thoát còn lại toàn bộ đều bị tiêu diệt, hơn nữa cũng đã điều tra rõ ràng lai lịch của đám thích khách. Hai người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vụ việc cũng kết thúc, về phía Hoàng thượng tin hay không thì tùy ông ta.
Phương Lệnh Tín như trút được tảng đá trong lòng, quay sang Sở Danh Đường hỏi bóng gió chuyện của Sở Tranh. Sở Danh Đường nghe vài câu liền biết lão ta ám chỉ chuyện gì, không khỏi thầm kêu khổ, mắng thầm trong bụng Sở Tranh không biết nặng nhẹ lại làm ra chuyện nổi bật như thế.
Sở Danh Đường đang định nói vài câu qua loa bưng bít cho xong. Ông cũng biết Phương Lệnh Tín là hạng người như thế nào, hơn nữa tam đại thế gia xưa nay không lấy võ công làm trọng, Sở gia xuất ra một nhân vật như thế, lão già kia làm sao không muốn biết rõ ràng cho được.
Hai lão già đầu sỏ đang đấu trí với nhau, thì nhân vật chính Sở Tranh quay trở lại. Phương Lệnh Tín kéo hắn sang một bên, yêu cầu hắn thuật lại tình hình thực tế xảy ra như thế nào.
Sở Danh Đường vội ho khan một tiếng, nói:
- Tranh nhi, con qua đây, vị này chính là Thiết Nam Tinh Thiết tiên sinh, mới vừa rồi tiên sinh thấy con nhảy qua tường truy nã tặc nhân, rất tán thưởng võ công của con. Thiết tiên sinh là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm của Đại Triệu, con phải lãnh giáo học hỏi tiên sinh nhiều hơn.
Phương Lệnh Tín ở bên cạnh tức thì hừ một tiếng.
Sở Tranh tuổi tác cũng không nhỏ gì mà không biết, Sở Danh Đường ở bên cạnh nhắc nhở một câu, hắn cũng minh bạch dụng ý của Phương Lệnh Tín, nhất thời lâm vào thế khó xử không biết đối đáp sao.
Đột nhiên một tiếng the thé sắc nhọn cứu Sở Tranh:
- Hoàng thượng giá lâm!
Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tính không khỏi cả kinh khi thấy Hoàng Thượng giá lâm. Hai năm nay long thể không khỏe, Hoàng Thượng rất ít khi rời cung, không ngờ vì vụ thích khách này lại có thể đích thân tới đây.
Phương Lệnh Tín thập giọng hỏi:
- Danh Đường, là ngươi thông báo cho Hoàng Thượng tới?
Sở Danh Đường lắc đầu, nói:
- Ta chỉ sai người báo cho quan viên túc trực trong triều biết, dù sao hôm nay phải điều động rất nhiều cấm vệ quân, nhưng vẫn chưa bẩm báo cho Hoàng Thượng biết, Hoàng Thượng chắc biết được từ quan viên túc trực kia.
Đoàn người Triệu Vương đã tới trước mặt, Sở Danh Đường cùng Phương Lệnh Tín dẫn mọi người bái lạy:
- Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng.
Sở Tranh ở phía sau phụ thân len lén nhìn, thấy đương kim Hoàng Thượng vẻ mặt ốm yếu xanh xao, hai mắt vô thần, nếu không phải mặc long bào tăng thêm được vài phần sức sống, quả thực nhìn ông ta giống như một lão già sắp chầu trời. Sở Tranh không hiểu thầm nghĩ trong bụng, theo lý tuổi tác của Hoàng Thượng cũng không lớn hơn phụ thân bao nhiêu, nhưng nhìn bề ngoài quả khác nhau một trời một vực.
Một nữ tử mặc đồ trong cung đứng bên cạnh Triệu Vương. Sở Tranh nhìn thoáng qua nàng, thấy khuôn mặt hơi quen quen, nhìn kỹ lại mới nhận ra nữ tử này chính là Triệu Mẫn. Sở Tranh mấy lần trước đây nhìn thấy nàng toàn mặc võ phục, lúc này nàng mặc trang phục công chúa, hắn trong lúc nhất thời không thể nhận ra.
Mấy tháng không gặp Triệu Mẫn gầy đi rất nhiều, vẻ mặt có chút tiều tụy. Nàng đảo mắt nhìn nhận ra Sở Tranh ở trong đám người, ánh mắt hai người giao nhau, Triệu Mẫn mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Triệu vương che miệng ho khan mấy tiếng, nói:
- Nhị vị ái khanh, nghe nói hung thủ ám sát Hình bộ Lương Thượng Duẫn ở bên trong phủ, việc này có đúng hay không?”
Sở Danh Đường tiến lên một bước nói:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng. Việc này đã được xác thực, thích khách tổng cộng có hai mươi chín người, đều đã bị bắt.
Hách Liên Tuyết mới vừa rồi được cứu đi Sở Danh Đường không tính vào, ông dù sao vẫn cảm thấy không thể bắt lão kia lại được.
Triệu vương nói:
- A? Vậy đã điều tra rõ là do người phương nào sai đến chưa?
Sở Danh Đường nói:
- Dạ bẩm đã thẩm tra, đám thích khách này đều là người Tây Vực, vi thần đã sai người mang bọn chúng đến. Theo lời khai của một tên trong bọn chúng trước đây, cả bọn lãnh mệnh của Tần Vương đến Đại Triệu ta, mưu toan ám sát trọng thần, khơi mào một cuộc nội loạn trong triều của ta.
Triệu vương trầm ngâm nói:
- Tây Tần? Tà tâm của hoàng mao tiểu tử kia đối với vương triều ta vẫn chưa chết. Lần này không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, quả đáng giận.
Tần vương Trịnh Quýnh đăng cơ lúc chưa được mười lăm mười sáu tuổi, Triệu Vương vẫn có chút xem thường. Hiện giờ Tần Vương Trịnh Quýnh đã là một thanh niên hai mươi lăm sáu tuổi, nhưng ở trong mắt Triệu Vương vẫn chỉ là một hoàng mao tiểu tử.
Trong đôi mắt vẩn đục của Triệu vương đột nhiên xẹt qua một tia tinh quang, Triệu Vương ngẩng đầu lên nói:
- Phương Tể Tướng, truyền ý chỉ của trẫm áp giải tất cả sứ giả Tây Tần ở Đại Triệu đến biên giới Triệu – Tần, cắt lấy một tai rồi trục xuất, cấm trọn đời không được bước vào Đại Triệu nửa bước.
Sở Danh Đường bước lên trước một bước nói:
- Hoàng Thượng chậm đã. Thần cho rằng Tây Tần phái người tới ám sát trọng thần Đại Triệu ta, trục xuất sứ giả là việc danh chính ngôn thuận, nhưng hành động cắt tai thần cho rằng không ổn. Đại Triệu ta cũng có sứ giả tại Tần quốc, nếu đúng như thế, sứ giả Đại Triệu cũng khó thoát khỏi bị nhục, huống chi hành động này cũng không giúp tăng thêm uy cho Triệu quốc.
Phương Lệnh Tín cũng nói thêm vào:
- Thần cho rằng Sở Thái úy nói có lý, thỉnh hoàng thượng suy nghĩ lại.
Triệu Vương thầm nghĩ, vẫn biết các ngươi hai người kẻ xướng người họa, tuy nhiên ngẫm lại Sở Danh Đường nói cũng có lý, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi, chỉ trục xuất sứ giả Tây Tần về nước cho xong chuyện.
Sở Danh Đường cùng Phương Lệnh Tín cúi đầu lĩnh mệnh.
Triệu Vương nhìn hai người, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng không vừa mắt, tức giận nói:
- Sở Thái Úy, đám thích khách này làm thế nào trà trộn vào kinh thành, ngươi lại làm sao điều tra được?
Sở Danh Đường đem chuyện người của Ma Môn giết Đường Cam Giang ra sao, giả trang thành quan viên vào kinh nhậm chức như thế nào thuật lại một lượt:
- Hoàng Thượng, đám thích khách này tuy gian trá giảo hoạt, nhưng may mắn Lại bộ thượng thư Đường đại nhân tra xét từng li từng tí, khám phá ra Đường Cam Giang sau khi nhập kinh vẫn cáo bệnh ở nhà, vả lại cũng không tiếp xúc với người ngoài, Đường đại nhân liền báo cho vi thần biết. Theo vi thần suy đoán, ngày hôm qua cấm vệ quân đã lục soát lật tung toàn thành, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng một tên thích khách nào, chỉ có phủ đệ của quan viên trong triều chưa từng bị lục soát, Đường Cam Giang hành sự cổ quái như vậy, thần nghĩ tất có điều gì đó khác lạ, sáng sớm hôm nay liền sai cấm vệ quân đến Đường phủ lục soát. Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, đám thích khách này quả nhiên ở đây, Đường đại nhân cùng cấm vệ quân Sở tướng quân bình tĩnh chỉ huy cấm vệ quân anh dũng giết địch, một mẻ lưới bắt gọn đám thích khách.
Đường Hiếu Khang ở một bên trong lòng thầm cảm kích, có Sở Danh Đường tương trợ, cửa ải khó khăn cuối cùng này cũng qua.
Triệu Vương lên ngôi đã hơn hai mưa năm, các thủ đoạn gian trá của đại thần ông gặp qua không ít, biết lời Sở Danh Đường vừa nói xong có giấu diếm một vài điểm nhỏ, bên trong này tất có chỗ không thật, tuy nhiên ông cũng không tiếp tục truy cứu, nói:
- Việc này Đường Hiếu Khang tuy có công, nhưng trước đó cũng sơ xuất lơ là việc kiểm tra. Ngươi lại là quan viên trực thuộc Lại bộ chưa tới một tháng, ngươi cũng chẳng quan tâm hỏi han, phạt ngươi từ quan viên nhất phẩm xuống thành nhất phẩm, tạm thời vẫn giữ chức Lại bộ thượng thư, để xem hiệu quả sau này ra sao rồi xét lại.
Đường Hiếu Khang cúi người nói:
- Thần tạ ơn Hoàng Thượng.
Triệu Vương ngẩng đầu nhìn mọi người, thấy một thiếu niên đứng phía sau Sở Danh Đường, bụng nảy ra một ý, nói:
- Sở Thái Úy, đứng phía sau ngươi có phải là con út của nhà ngươi, Sở Tranh?
Sở Danh Đường khom người đáp:
- Chính là khuyển tử.
Triệu Vương vẫy tay gọi Sở Tranh:
- Ngươi qua đây.
Sở Tranh không nhịn được nhìn thoáng qua Triệu Mẫn, cũng không biết nàng ở bên tai Hoàng Thượng nỉ non chuyện gì, như thế nào đến ngay cả tên của hắn Hoàng Thượng cũng biết. Sở Tranh trong lòng bồn chồn, bất đất dĩ đi tới trước người Triệu Vương nói:
- Tiểu dân tham kiến Hoàng Thượng.
Triệu Vương cười nói:
- Tại sao còn tự xưng là tiểu dân? Binh bộ không phải đã bổ nhiệm ngươi làm giáo úy cấm vệ quân rồi hay sao?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sở Tranh nhìn Triệu Mẫn đang đi xa dần, đột nhiên bị ai đó gõ một cái thật đau lên đầu.
Sở Tranh giận dữ, xiết chặt nắm tay quay đầu lại để xem kẻ nào ăn phải gan hùm mà táo tợn thế, nhưng chỉ thấy khuôn mặt trầm tĩnh của phụ thân ngay cạnh mình. Sở Danh Đường quát nhỏ:
- Còn không hồi phủ?
Sở Tranh buông nắm tay ra rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau Sở Danh Đường.
Về đến phủ, Sở Danh Đường dẫn Sở Tranh vào thư phòng, hỏi thẳng:
- Sư phụ con đâu?
Sở Tranh cười cười nói:
- Phụ thân đã đoán được, sao còn hỏi con làm gì?
Sở Tranh lúc đầu muốn giấu phụ thân chuyện này, nhưng nghĩ Sở Danh Đường là người thông minh nhanh trí, sợ rằng lúc ở bên ngoài phủ Đường Cam Giang đã hoài nghi.
Sở Danh Đường gật đầu nói:
- Quả nhiên là ông ta. Ông ta là đường chủ Huyết Ảnh Tông, tất có qua lại với Ma môn Tây Vực. Vậy con có cùng hai vị tiên sinh Long - Lục đuổi theo ông ta không?
Sở Tranh đáp:
- Hài nhi có đuổi theo sư phụ, nhưng không để hai vị tiền bối Long - Lục biết.
Sở Danh Đường biết Sở Tranh muốn che giấu cho sư phụ mình liền hỏi:
- Vậy coi như ông ta quyết định dứt áo ra đi không trở lại phải không?
Sở Tranh nói:
- Lúc đầu sư phụ quả có ý này, nhưng sau khi hài nhi khổ sở khuyên giải, sư phụ đồng ý sẽ nhanh chóng quay về phủ.
Sở Danh Đường hỏi:
- Vậy giờ ông ta đang ở đâu?
Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lúc này chắc hẳn đã đưa Hách Liên Tuyết ra khỏi thành.
Sở Danh Đường nói:
- Sở gia ta đối đãi với ông ta không tệ, vì sao ông ta phải làm như thế?
Sở Tranh nói:
- Năm xưa Hách Liên Tuyết và sư phụ có mối quan hệ sinh tử. Sư phụ không đành lòng đứng ngoài nhìn lão ta bị hại, vì vậy mới cố ra tay cứu giúp.
Sở Danh Đường hơi giận nói:
- Nhưng ông ta làm như thế còn coi Sở gia ra gì?!
Sở Tranh nhìn phụ thân nói:
- Phụ thân, người cùng Binh bộ thượng thư Quách bá bá năm xưa cũng là bạn tri kỷ, hiện giờ mặc dù đã trở mặt, nhưng nếu có người muốn giết Quách bá bá, phụ thân có thể không ra tay tương trợ không?
Sở Danh Đường im lặng không nói gì.
- Sư phụ biết rõ nếu mình ra tay thì sau đó sẽ không thể dung thân ở Sở phủ, sư phụ cũng biết Xuân Doanh tỷ tỷ và hai đứa con của mình vẫn còn đang ở trong phủ chúng ta.
Sở Tranh tiếp tục nói:
- Nhưng sư phụ vẫn không chút do dự ra tay cứu Hách Liên Tuyết, có thể thấy được sư phụ là một người trọng tình nghĩa. Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của sư phụ, hài nhi cũng sẽ làm giống như sư phụ vậy.
Sở Danh Đường nói:
- Sư phụ con bây giờ cũng coi như là người của Sở phủ, nước có phép nước, nhà có lệ nhà, việc này nếu không xử trí, con bảo ta sau này làm sao phục chúng?
Sở Tranh nói:
- Hài nhi cũng biết đạo lý này, sở dĩ lúc đó hài nhi cố tránh hai vị tiền bối Long - Lục cũng là vì muốn phụ thân không phải khó xử. Hài nhi khẩn cầu phụ thân đừng truy cứu chuyện này nữa.
Sở Danh Đường nói:
- Vậy con làm sao giải thích chuyện sư phụ con mấy ngày qua không có trong phủ? Lý Trường Tiếu đã hoài nghi.
Sở Tranh tỉnh bơ nói:
- Bên trong phủ chỉ có mấy người biết lai lịch thực sự của sư phụ. Một mặt hài nhi đánh tiếng nói ra là sư phụ đang đi làm việc cho phụ thân, còn phụ thân thì không phủ nhận, cho dù người khác có lòng nghi ngờ cũng không dám nói ra miệng.
Sở Danh Đường nhìn nhi tử của mình, đột nhiên than thở:
- Tranh nhi, con xử trí theo cảm tính quá!
Sở Tranh cười nói:
- Xin phụ thân yên tâm, hài nhi xử trí theo cảm tính quanh quẩn chỉ có mấy người mà thôi. Huống hồ nếu có thể lạnh lùng dùng lý trí xử trí mọi việc, không thiên tư hay vị tình riêng, làm thế có còn là con người được ư?
Sở Danh Đường trầm mặc một hồi, nói:
- Chuyển lời cho sư phụ con, chỉ một lần này thôi!
Sở Tranh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Sở Danh Đường nói:
- Việc này coi như xong. Còn có một việc phụ thân muốn hỏi con, rốt cuộc con và Mẫn công chúa lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Sở Tranh chỉ biết kêu trời, uỷ khuất nói:
- Phụ thân, hài nhi vẫn cẩn thận tuân theo lời giáo huấn của người, chẳng bao giờ đối xử với công chúa chỉ vì nhan sắc, nhưng công chúa cứ muốn đối tốt với hài nhi, hài nhi biết làm thế nào?
Sở Danh Đường nhìn hắn cười nhạt nói:
- Nhìn bộ dạng của con chắc đang đắc ý lắm hả?
Sở Tranh ngượng ngùng nói:
- Hài nhi sao dám có ý nghĩ này.
Sở Danh Đường có chút buồn bực, đi đi lại lại nói:
- Đúng là hai tiểu hài tử, trước mặt mọi người cũng không biết giữ ý. Chuyện này không cần đợi đến lúc trời tối đã được truyền đi khắp kinh thành, sáng mai lâm triều nếu bá quan hỏi việc này, con bảo phụ thân phải trả lời họ như thế nào đây?
Sở Tranh lúng ta lúng túng nói:
- Lúc đó giữa hài nhi và công chúa thực sự không có xảy ra chuyện gì.
Sở Danh Đường trừng mắt nhìn hắn:
- Như thế mà còn nói là không có gì? Chẳng lẽ nhất định hai đứa phải tư thông với nhau, sinh…
Sở Danh Đường nghĩ lại, nếu nói như vậy với một tiểu hài tử thì có chút bất nhã, hơn nữa còn làm mất thân phận của mình nên đành thôi không nói tiếp.
Sở Tranh nghe xong suýt chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng ngậm chặt miệng, phụ thân lúc này đang rất tức giận, cẩn thận một chút thì hơn.
Sở Danh Đường đột nhiên hỏi:
- Vậy con cảm thấy Mẫn công chúa thế nào?
Sở Tranh sửng sốt, nói:
- Phụ thân, người nói thật đấy chứ, thật muốn hài nhi lấy công chúa sao?
Sở Danh Đường trách mắng:
- Con hãy trả lời câu hỏi của ta trước.
Sở Tranh gãi gãi đầu nói:
- Hài nhi gặp mặt Mẫn công chúa cũng không nhiều, trò chuyện chỉ được đôi ba câu, lần đầu tiên gặp mặt ở Thái Bình phủ còn nghĩ công chúa rất đáng ghét, nhưng sau khi tới kinh thành thấy công chúa đối với hài nhi rất tốt, hài nhi phát hiện nàng cũng chỉ là một nữ tử, chẳng qua không hiểu chuyện, không biết điều một chút thôi.
Sở Tranh nói những lời thật từ đáy lòng, thế gian rất hiếm nam nhân có thể ghét người con gái thích mình, đặc biệt đây lại là thời đại tam thê tứ thiếp, trừ phi nàng kia thật sự không thể chịu nổi cảnh này.
Sở Danh Đường than thở:
- Đáng tiếc tiểu Mẫn lại là công chúa, bằng không cưới nàng cho con cũng dễ dàng. Hoàng đế các thời đại từ xưa đến nay đều rất kiêng kỵ mấy đại thế gia trong triều, chưa bao giờ có chuyện hứa gả công chúa cho các đại thế gia bao giờ. Con muốn kết hôn với công chúa quả thật khó càng thêm khó.
Sở Tranh bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân, hài nhi còn nhỏ, hiện tại nói những điều này có hơi sớm quá không?
Sở Danh Đường lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, chuyển đề tài hỏi:
- Mới rồi con giao thủ với Lý Vạn Sơn, hiện tại thương thế ra sao rồi?
Sở Tranh lấy tay ôm ngực nói:
- Phụ thân sao lại nhắc đến chuyện này, hài nhi tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Sở Danh Đường cười mắng:
- Đừng ra vẻ nữa, trên đường Lý tiên sinh đã xem mạch cho con, có nói với ta không có gì đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Con đi về trước đi, muốn gì thì nói Khinh Như đến Lý quản sự mà lấy. Còn nữa, Hoàng Thượng đã phong cho con làm phó tướng cấm vệ quân, chờ thương thế con khỏi hẳn thì phải đi nhậm chức ngay, không nên mượn cớ thoái thác.
Sở Tranh về tới Đạp Thanh viên đã thấy Trần Chấn Chung và một người nữa đang chờ mình trong thư phòng.
Sở Tranh nhìn hai người một lúc, thầm nghĩ hôm nay thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn, nếu Hoàng Thượng không may xảy ra chuyện gì, Sở gia sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ưng đường chịu sự quản lý của Sở gia, tuy nói vẫn đang âm thầm hành sự, nhưng đại đa số những chấp sự cao cấp trong đường ai cũng có chức vị thân phận riêng, công việc bình thường là tạo uy phong thanh thế cho Sở gia, ngoài ra có thể thu thập thêm tin tình báo, nhưng những chấp sự cao cấp như Trần Chấn Chung này, mặc dù võ công cao cường nhưng kinh nghiệm giang hồ rất kém, sự hung hãn so với người của Ma môn càng thua kém xa, việc này cần phải chỉnh đốn lại cho tốt.
Trần Chấn Chung thấy Sở Tranh trở lại, liền cùng người nọ đứng lên khom mình hành lễ, nói:
- Thuộc hạ tham kiến đường chủ, đa tạ ơn cứu mạng của đường chủ.
Sở Tranh hừ một tiếng:
- Miễn đi.
Hai người Trần Chấn Chung thấy Sở Tranh vẻ mặt lãnh đạm thì không khỏi sửng sốt. Hai người bọn họ hôm nay đã trải qua nhiều chuyện kinh hãi, nếu không phải Sở Tranh và Triệu Mẫn nói đỡ với Hoàng Thượng, chỉ cần một câu của Hoàng Thượng là hai người bọn họ mất mạng. Hai người trong lòng cảm kích nên mới đặc biệt đến đây cảm tạ Sở Tranh, không ngờ Sở Tranh lại lạnh lùng với họ như vậy.
Sở Tranh ngồi xuống tiếp lấy trà Tử Quyên đưa tới, nhấp một ngụm, sau đó quay sang hai người nói:
- Ngồi.
Trần Chấn Chung nghe thế không dám ngồi, dè dặt nói:
- Thuộc hạ để cho Lý Vạn Sơn vùng thoát khỏi tay, làm liên luỵ đường chủ bị thương, thuộc hạ tội thực đáng chết vạn lần.
Sở Tranh nhìn hắn ta một cái nói:
- Ngươi nghĩ ta vì chuyện bị thụ thương nên mới trách tội các ngươi sao?
Trần Chấn Chung vội nói:
- Thuộc hạ không dám.
Sở Tranh lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đều là người trong Ưng đường của ta, ta nếu đã là người đứng đầu Ưng đường, đương nhiên sẽ vì các ngươi cầu tình trước mặt Hoàng Thượng. Nhưng trở lại chuyện ngày hôm nay, trong đường cũng có quy củ của đường, tội hai người quả rất khó tha thứ. Trần Chấn Chung, Xích đường của các ngươi chuyên phụ trách xử lý hình phạt của Ưng đường, tự mình đi lĩnh tội đi.
Hai người Trần Chấn Chung mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hôm nay nếu thật truy cứu, hai người mất đầu cũng không oan. Trần Chấn Chung nghiêm nghị nói:
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Sau đó chậm rãi quay người rời đi.
Sở Tranh đột nhiên nói:
- Chậm đã. Trần tiên sinh, ngươi có biết hôm nay ngươi mắc tội gì không?
Trần Chấn Chung sửng sốt nói:
- Là thuộc hạ bất tài, khiến Lý Vạn Sơn kia vùng thoát, làm kinh sợ đến Hoàng Thượng.
Sở Tranh lắc đầu nói:
- Lý Vạn Sơn lúc đó xử dụng Ma môn thần công "Thù đồ đồng quy", môn thần công này sẽ làm người thi triển có sức mạnh ngưng tụ lại trong vài chiêu, cho nên vô luận Lý Vạn Sơn có đắc thủ hay không, mạng sống của lão ta cũng không kéo dài được bao lâu. Lão ta đã có ý định liều chết, hai người các ngươi đương nhiên không ngăn được hắn, cho nên lỗi này không phải tại các ngươi.
Trần Chấn Chung mê hoặc nói:
- Vậy thuộc hạ sai ở chỗ nào, xin đường chủ chỉ bảo.
Sở Tranh nhìn sang người bên cạnh Trần Chấn Chung, hỏi:
- Vị này là ai?
Trần Chấn Chung vội nói:
- Đây là sư đệ của thuộc hạ, Lưu Chấn Phong, là chấp sự mới nhậm chức của Xích đường thay thế cho Uý Sĩ.
Sở Tranh gật đầu:
- Xích đường các ngươi từ trước tới nay nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ Sở phủ, cơ hội gặp gỡ người trong giang hồ cũng không nhiều lắm. Nếu không phải hôm nay sớm có chuẩn bị, triệu tập cao thủ trong đường dùng cung tiễn đối phó với Ma môn, thì với sự hung hãn của Ma môn sợ rằng Ưng đường sẽ bị thương vong nặng nề.
Trần Chấn Chung và Lưu Chấn Phong rét run trong lòng khi nghĩ lại cảnh người Ma môn mặc dù trong làn mưa tên vẫn hung hãn không sợ chết lao tới.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện