-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Duẫn Ngọc đứng ở một bên, con mắt lạnh giá, lạnh như u đàm.
Nghe lời nói của mọi người chửi bới Tuyết Nhan, mày kiếm của hắn hơi nhăn lại, sắc mặt phát ra âm trầm, Lãnh ý bung phát ra. Rốt cục, Duẫn Ngọc không thể nhịn được nữa, toàn bộ nội lực tụ tập trong đan điền, hét lớn một tiếng nói: "Đủ rồi! Ở đây là Thần Long Cung, Lâm Tuyết Nhan là nữ nhi của Thần Long cung chủ, cũng là muội muội của Duẫn Ngọc ta, bất kỳ ai nếu đem bàn tán những lời đồn về Lâm Tuyết Nhan ra ngoài, chính là phản Thần Long Cung!"
Mọi người bị nội lực Duẫn Ngọc mạnh mẽ chấn động, truyền vào tai lại kêu ông ông, khiếp sợ rất nhiều, bỗng nhiên nhớ lại chính mình đang còn trong Thần Long Cung, phải giữ thể diện cho Thần Long Cung , đành phải ngượng ngùng im tiếng.
Nam tử tuyệt mỹ dưới tàng cây, nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc,cuòi như không cười, nhẹ nhàng nhu lỗ tai.
Tuyết Nhan tuyệt đối không nghĩ tới người thay chính mình nói ra dĩ nhiên là Duẫn Ngọc, giật mình, nghĩ lại điều này, đoán rằng hắn không muốn mất mặt mũi của Thần Long Cung, mà nàng là loại người tri ân báo đáp, người thích ghét nàng đối xử rất rõ ràng, đáy lòng đã ẩn một chút cảm kích đối với hắn.
Thấy Duẫn Ngọc thiên vị Tuyết Nhan, trên mặt Duẫn Lâm không nhịn được , hàm răng cắn chặt cánh môi, trong lòng không chịu cam lòng.
Nếu mẫu thân không thiên vị Lâm Tuyết Nhan, tu hành ở Vô Cực Môn chắc chắn là nàng, cũng không phải là Lâm Tuyết Nhan, nàng thật sự không giống Duẫn Ngọc, mười sáu tuổi đã là cao thủ có thất đoạn, nàng bây giờ luyện thành lục đoạn, cũng nhờ kết quả sau khi sử dụng đan dược mà thôi, Duẫn Lâm càng nghĩ càng não ruột, trên mặt lúc xanh lúc trắng, tựa như đang mở một cửa hàng nhuộm màu, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nảy ra được một kế hay.
Nàng đi đến trước mặt Tuyết Nhan, ánh mắt thâm thúy, nàng biết rõ muội muội này đầu óc đơn giản, ở trong Vô Cực Môn nàng có thanh danh rất tốt, chỉ muốn làm cho Mộ Dung Thanh Li để ý nàng một chút, giả mù sa mưa nói: "Tuyết Nhan, lúc trước tỷ muội chúng ta chưa bao giờ luận bàn với nhau, ngươi là đệ tử Vô Cực Môn, ở Vô Cực Môn tập võ nhiều năm, ngươi có dám cùng ta tỷ thí hay không?"
Tuyết Nhan vi mắt giật mình, nheo lại ánh mắt nhìn nàng.
Nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tuyết Nhan, môi gợi lên: "Ta vụng trộm nhượng bộ cho ngươi, như thế nào?"
Ở một bên Tiết Phong há rộng mồm nhìn Tuyết Nhan và Duẫn Lâm, không nghĩ tới mỹ nhân bên cạnh chính là Thần Long Cung Tam tiểu thư, là Lâm Tuyết Nhan mà mọi người thường mắng là trơ trẽn, đối với Mộ Dung Thanh Li khăng khăng một mực, trời ạ! Hắn trừng to mắt, cũng không chịu tin tưởng chính mình nghe được !
"Duẫn Lâm, không thể hồ nháo." Duẫn Ngọc nhìn Duẫn Lâm, mặt nhăn mày nhíu lại.
"Đại ca." Duẫn Lâm không nghĩ tới Duẫn Ngọc còn thay Tuyết Nhan xuất đầu, cười lạnh nói: "Chính là luận bàn mà thôi, cũng sẽ không có người chết."
"Ngươi là nội lực lục đoạn, Tuyết Nhan là nội lực một đoạn, nàng sẽ không thử sức với ngươi." Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngươi sao biết nàng không tỷ thí với ta?" Duẫn Lâm cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhan, lời nói thẳng thắng uy hiếp, "Ê ! Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ ngươi không muốn chứng minh rằng chính mình không bao giờ sai hay sao?"
"Tỷ tỷ muốn như thế nào?" Tuyết Nhan liếc mắt nhìn nàng, dường như không lâm vào sở động.
Duẫn Lâm thâm hít một hơi thật sâu, cho tới bây giờ đều chỉ có nàng trêu đùa Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên phản kháng lại?
Nàng cơ chân vừa động, đi đến trước đài, đối mặt với mọi người, sắc mặt chốc lát trở nên điềm đạm đáng yêu, tựa như thay đổi một con người khác, chỉ nghe lời nói thản nhiên của nàng giống như đang tự trách bản thân phiêu ra: "Các vị bằng hữu Vô Cực Môn, xá muội còn nhỏ tuổi, nay nàng nháo thành các loại tư tưởng gièm pha này, chỉ trách chúng ta không có để ý dạy dỗ nàng thật tốt, nhân phi thánh hiền, thục có thể vô quá, Tuyết Nhan đã bế môn quá mười lăm ngày, cũng không phải vì tinh thần sa sút, mà do bế quan ở Thần Long Cung tu luyện."
Mắt nàng tối sầm lại, giống như là bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài: "Ta lúc này thỉnh cầu muội muội cùng luận bàn vũ kỹ! Để chứng minh cho xá muội thấy mình luôn đúng, tuyệt đối không giống như lời của mấy vị vừa nói."
Nay, Duẫn Lâm ở trước mặt mọi người sử dụng đến nội lực cao nhất, đưa ra lời khiêu chiến có tư cách nhất, dư quang của nàng xoẹt hướng Lâm Tuyết Nhan, chỉ còn chờ con cá mắc câu.
Mọi người không rõ cho nên đều nghị luận.
Thật là một nữ tử giả nhân giả nghĩa, thực không hiểu trước kia Lâm Tuyết Nhan bị nàng trêu đùa cho đến đường cùng như thế nào? Tuyết Nhan lạnh lùng cười, ánh mắt mang theo khinh thường, nàng vốn là người có tâm hướng về y học, cũng không phải là người nhu nhược. Nàng muốn nhìn Duẫn Lâm này uống loại thuốc gì? Vì thế Tuyết Nhan bước đều, đi ra đám người, hướng trước đài đi, khóe miệng bứt lên một độ cong khinh miệt: "Tỷ thí vũ kỹ... Duẫn Lâm tỷ tỷ thật đúng là người có tâm!"
"Nhan nhi, đừng đi." Duẫn Ngọc muốn cản lại, hắn không rõ tâm tư Duẫn Lâm.
Dưới tàng cây chuối tây, mỹ nam tử kia trương ra khuôn mặt anh tuấn hơn người, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ ý cười, nháy mắt tản mát ra nan chắn sức quyến rũ, thật sâu hấp dẫn ánh mắt nữ tử chung quanh!
"Ngọc ca ca, tỷ tỷ nói đúng, chẳng qua là luận bàn mà thôi, cũng sẽ không chết người!" Tuyết Nhan liếc mắt nhìn Duẫn Lâm, bỗng nhiên nở nụ cười, mị nhãn như tơ, trong đôi mắt hiện lên quang mang động lòng người, da thịt tuy rằng tái nhợt, lại sinh ra rạng rỡ sáng chói, có vẻ thanh lệ thoát tục, càng động lòng người.
"Tỷ tỷ, một trong chúng ta đánh thua mới thôi, như thế nào?"
"Hảo."
Quy định trong giang hồ, luận bàn vũ kỹ không thể dùng nội lực, không có gì nguy hiểm, nghi hợp tình hợp lý, chẳng qua vũ kỹ cao thâm gần giống như có thể làm người ta trọng thương thậm chí chết, tất cả mọi người trong giang hồ cho rằng hai tiểu bối làm sao mà hiểu được vũ kỹ cao thâm, trong lòng cũng không thèm để ý.
Tuyết Nhan lòng hai bàn tay trong tay áo, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi mang theo ý cười chê bai, có lẽ ngoại nhân cũng không biết năng lực của Lâm Tuyết Nhan, nhưng Duẫn Lâm tại sao không biết kinh mạch của nàng đi ngược chiều, thân thể suy nhược. Lấy thân thể Lâm Tuyết Nhan, bất luận nội công cùng ngoại công, toàn bộ không thể tu luyện theo chiều sâu, bởi vì đã là phế nhân không thể tập võ được nữa.
"Đợi chút, Tuyết Nhan muội muội, ta muốn cùng ngươi đánh cuộc." Duẫn Lâm thấy nàng mắc mưu, trên mặt hơi hơi trồi lên ý cười.
"Đánh cuộc gì?" khóe miệng Tuyết Nhan trồi lên một chút thản nhiên cười, chờ xem diễn.
"Bằng hữu các phái trong giang hồ làm chứng, nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ đem phần thưởng của đại hội luận võ, toàn bộ Phong Long Chi Ngọc và Kim Hoa Ngọc Lộ đều tặng cho ngươi, như thế nào?"
Lời nói của Duẫn Lâm một chữ không rơi rót vào trong tai mọi người , nhất thời, trong đây sôi trào.
Phong Long Chi Ngọc chẳng những có giá trị xa xỉ, nghe nói bên trong còn che giấu bí mật không cho người nào biết, Kim Hoa Ngọc Lộ chính là là đan dược thánh phẩm, sau khi dùng có thể tăng thêm ba năm nội lực tu vi, thứ quý giá thế này, có thể dễ dàng tặng cho người khác sao? Dùng loại bảo bối này làm tiền đặt cược, hơn nữa đối phương là Lâm Tuyết Nhan có thanh danh không tốt, thật sự là vũ nhục hai kiện bảo bối này!
Nghe vậy, Tuyết Nhan híp mắt, mặt lộ vẻ trầm tư.
Phong Long Chi Ngọc nàng từng nghe nói qua, nhưng thật ra Kim Hoa Ngọc Lộ rất hiếm lạ, có thể gia tăng ba năm tu vi, không biết Thần Long Cung chỉ có hai viên Kim Hoa Ngọc Lộ, Duẫn Lâm đã vụng trộm dùng một viên, nội lực mới thăng tới lục đoạn, thắng đại hội luận võ lần này, nàng còn phải thắng để đem đan dược lặng lẽ trả lại, nên không làm cho Lâm Tuyết Nhan có khả năng thắng cuộc.
"Hảo, ta đáp ứng." suy tư nãy giờ, Tuyết Nhan liền gật đầu, không có lý do gì không tiếp thụ.
"Chẳng qua ta cũng có một điều kiện." Duẫn Lâm khóe miệng nhướn lên, thuật thả câu [1] là sở trường mà nàng am hiểu nhất , Tuyết Nhan ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là điều cực xuẩn con cá ngu xuẩn, dùng mồi câu dụ dỗ một chút, rất nhanh liền có thể mắc câu.
[1] là phương pháp mồi dụ cá mắc câu, ở đây ám chỉ người ví như cá.
"Mời nói."
"Tuyết Nhan muội, nếu ngươi thua , ngươi phải rời khỏi Vô Cực Môn, lấy tư cách đệ tử Vô Cực Môn tặng cho ta, như thế nào?"
Ngữ lạc, Tuyết Nhan đã hiểu được ý đồ của nàng, nguyên lai Duẫn Lâm ý đã thể hiện rõ ở trong lời, Vô Cực Môn? Nàng tuy rằng không rõ ràng Vô Cực Môn là môn phái như thế nào, nhưng có thể làm cho Duẫn Lâm không từ thủ đoạn như thế, quanh co lòng vòng thiết kế nàng, nhất định ở trong chốn giang hồ phải có được địa vị cao nhất, kỳ thật để đệ tử có thể ưu việt được, danh lợi song thu không nói chơi, có lẽ cái giá phải trả không chỉ đơn giản như vậy, một khi đã như vậy, nàng tuyệt đối cũng sẽ không làm cho Duẫn Lâm thực hiện được!
"Hảo." Tuyết Nhan trả lời vừa thanh thúy vừa lưu loát.
Trong lòng Duẫn Lâm cười lạnh, Lâm Tuyết Nhan này vẫn ngốc như vậy! Mới vừa rồi cứ nghĩ rằng nàng có điều thay đổi, xem ra chỉ là ảo giác, chính mình nói có vài câu, là có thể dễ dàng đem nàng đùa bỡn rồi.
Nửa khắc sau, mọi người vây quanh ở đại hội Thần Long Cung, người tấp nập, đệ tử Vô Cực Môn mang bộ dáng xem kịch mặt vui vẻ vô cúng, tư chất của Lâm Tuyết Nhan bọn họ hiểu rất rõ, thế nhưng cùng người đứng đầu về vũ kỹ ở Thần Long Cung Duẫn Lâm, rõ ràng là tự rước họa vào thân! Đương nhiên cũng có người cho rằng thật là nhảm nhí, càng nhiều người thì muốn xem náo nhiệt một chút.
"Duẫn công tử, ngươi nói, Tuyết Nhan có thể thắng sao?" Tiết Phong đứng bên cạnh Duẫn Ngọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp trong sân.
Duẫn Ngọc áp chế trong lòng tức giận với Duẫn Lâm, lạnh lùng nói: " Thuở nhỏ Nhan nhi thân thể gầy yếu, kinh mạch không khoái, nội lực không thể súc cho đan điền, hơn nữa cũng không tinh thông vũ kỹ, lại không có kinh nghiệm đối chiến, cơ hồ là không có phần thắng."
Cái gì? Tiết Phong kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng anh tuấn tiêu sái của chính mình, cuống quít chạy đến trước đài, lớn tiếng nói: "Tuyết Nhan tiểu thư, trăm ngàn đừng miễn cưỡng chính mình, cho dù không được, không ai chê cười ngươi đâu."
"Lâm Tuyết Nhan, đi xuống đi! Không cần quăng mặt mũi Vô Cực Môn!" một vị nữ đệ tử của Vô Cực Môn ái mộ Tam sư huynh nói năng lỗ mãng.
"Xem đi! Nữ đệ tử Vô Cực Môn nhất định là đang ghen tị mỹ mạo của Lâm Tuyết Nhan." đệ tử Tuyết Sơn Phái cười nhạt nhìn nàng
"Thúi lắm[2]! Các ngươi ở Tuyết Sơn Phái có gì đặc biệt hơn người, đều là một xú nam nhân mà thôi."
[2] *Đây là một từ chữi thề khá thô tục ở Trung Quốc*
"Ây za, xấu nữ của Vô Cực Môn tức giận!"
"Các ngươi... Hỗn đản..."
"Đủ! Trong luận võ không thể huyên náo xôn xao." Các phái đại biểu vội vàng cản lại thủ hạ đệ tử, miễn khiến cho các môn phái chi tranh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hai người đứng đối mặt nhau trên đài, nhìn Tuyết Nhan không chút đề phòng nào, Duẫn Lâm cười lạnh một tiếng, nheo mắt lại thoáng yên lặng, hai đấm chậm rãi nắm chặt.
"Tỷ tỷ, nhớ rõ thủ hạ lưu tình." Tuyết Nhan cười nói.
Muốn nàng thủ hạ lưu tình sao? Phải cho nàng thấy thế nào gọi là thủ hạ lưu tình, lặng yên vận công, nội lực chìm vào đan điền, mắt Duẫn Lâm lộ ra hung ác, đạp mặt, thân hình như tên, song chưởng như khúc long, trong gang tấc gần phạm vi Lâm Tuyết Nhan, chưởng lực như gió. Một chưởng này nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng cận khoảng cách Lâm Tuyết Nhan nửa thước, thân hình Tuyết Nhan chợt lóe về phía sau , hoàn toàn tránh thoát chưởng phong của nàng.
Ai ngờ Duẫn Lâm tay phải ở không trung xuất ra một đường cong sắc bén, bắn về phía cánh tay phải của Tuyết Nhan.
Dưới đài có người kinh hô: "Vũ kỹ tuyệt học: móng vuốt sắc bén!"
Duẫn Lâm có nội lực lục đoạn, có thể xuất ra móng vuốt sắc bén , quả nhiên vũ kỹ rất cao.
Nhưng chiêu này thật sự quá mức ngoan độc! Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ cánh tay Tuyết Nhan, nhất định bị thương nặng.
Mặt Tuyết Nhan không đổi sắc nhìn móng vuốt hướng nàng bắn đến, càng ngày càng gần, tấn công bất ngờ mà đến, ai ngờ nàng vẫn không nhúc nhích, mọi người hồi hộp, nghĩ rắng nàng bị dọa đến nỗi không thể động đậy, thời điểm mọi người ở đây kinh hô đi ra, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng lên bàn tay, tay thoang gấp khúc lại, ở trên không trung mạnh mẽ đẩy lên, thân thể nhẹ nhàng bay ra... thân pháp của Tuyết Nhan quỷ dị, lại không giống như một số chiêu ở Vô Cực Môn.
Duẫn Lâm rất giật mình, nàng vốn tưởng rằng Lâm Tuyết Nhan kinh mạch không khoái, khí huyết đi ngược chiều, nội lực cằn cỗi, tất nhiên không thể thi triển khinh công, ai ngờ Tuyết Nhan thế nhưng tá lực đả lực, tránh đi vài chiêu mà chính mình sở hữu.
Nhìn một màn này, sắc mặt Duẫn Ngọc thoáng kinh ngạc, Tiết Phong lấm chấm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Này chẳng lẽ là... Trong chốn giang hồ thất truyền “Tật Phong bước?" Một vị đệ tử giật mình, nhớ rõ năm đó thiên hạ đệ nhất y quán chẳng những y thuật kỹ càng, hơn nữa khinh công cũng là tuyệt nhất, bởi vì thường đi hái thuốc ở vách núi, đơn giản tạo ra "Tật Phong bước", lên núi vào rừng đều dễ dàng hơn, võ nghệ cao cường không thể nói chơi, đáng tiếc, thanh âm của hắn rất thấp, vẫn chưa khiến cho người bên ngoài chú ý.
"Lâm Tuyết Nhan, ngươi chỉ biết trốn sao?" sắc mặt Duẫn Lâm càng ngày càng khó coi, lại vụng trộm vận khởi một chút nội lực.
"Ngươi nói sao?" Tuyết Nhan chê cười nhìn nàng, cánh môi hơi mở, xoay người bay nhanh, thoáng chốc kéo khoảng cách hai người gần lại.
"Sao lại thế này? Này... Điều này làm sao có thể!" Nàng không phải gân mạch không khoái sao? Vì sao tốc độ nhanh như vậy?
Bỗng nhiên, trước người một cỗ kình khí đánh úp lại, hiển nhiên là nội lực!Sắc mặt Duẫn Lâm biến thảm, không kịp tự hỏi, nàng muốn tránh đi, ai ngờ Lâm Tuyết Nhan đã một chưởng bổ trên ngực của nàng, trước mắt Duẫn Lâm tối đen, cả người từ trên đài bay ra ngoài, rơi xuống đất sau đó lại trượt ra xa.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, người vây xem cũng không tin nỗi mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi thua!" Nhìn Duẫn Lâm nằm trên mặt đất, lại liếc mắt nghẹn họng nhìn trân trối mọi người ở Vô Cực Môn, Tuyết Nhan quyến rũ cười, dung nhan xinh đẹp làm cho các thiếu hiệp tim đập như hươu chạy.
Các đệ tử Vô Cực Môn hai mặt nhìn nhau, đây là Lâm Tuyết Nhan mà bọn họ nhận thức sao? Không phải kinh mạch của nàng yếu ớt, hơi thở không khoái, đối với người tập võ mà nói, một nửa đã là phế nhân, đây là bọn họ cho tới bây giờ không có con mắt nhìn tiểu sư muội, mà có thể một chưởng đánh bại Duẫn Lâm! Chuyện này có thể giỡn được sao?
Tuy rằng, bọn họ nhìn không ra Tuyết Nhan sử dụng cái vũ kỹ gì, nhưng làm cùng thế hệ võ giả, bọn họ mặc cảm. Mới vừa rồi Duẫn Lâm sử dụng vũ kỹ cao thâm—— móng vuốt sắt bén, bọn họ ai cũng vô pháp tránh né, điểm này, bọn họ thật sự chấp nhận thực lực của Lâm Tuyết Nhan.
"Đợi chút, nàng dùng nội lực, ta không có thua!" bỗng dưng Duẫn Lâm nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy giận dữ.
"Lâm Tuyết Nhan nội lực một đoạn, vậy cũng kêu là có nội lực?" các đệ tử Vô Cực Môn ánh mắt châm chọc tức khắc từ bốn phương tám hướng bắn ra.
"Hóa ra Lâm Tuyết Nhan nội lực mới một đoạn, nhưng vũ kỹ lại tỉ mỉ, thật sự là hậu sinh khả uý, nhưng Duẫn Lâm chẳng những khi dễ nhỏ yếu, còn ở mọi người trước mặt nói dối." Lập tức mọi người đối với Duẫn Lâm nhìn bằng ánh mắt hèn mọn.
"Ta không có nói sai, là thật !" sắc mặt Duẫn Lâm trắng bệch.
"Duẫn Lâm tỷ, tự nguyện chịu thua đi! Không cần lấy cớ, miễn làm cho các bằng hữu giang hồ chê cười Thần Long Cung chúng ta!" Tuyết Nhan giả bộ bộ dáng vô tội, ngồi ở phía bình phán, một bàn tay cầm ngọc bội Phong Long, một bàn tay cầm Kim Hoa Ngọc Lộ, chậm rãi cất vào trong lòng, vẻ mặt thản nhiên động lòng người.
Nàng sử dụng nội lực là thật , Chẳng qua... Là ai làm trái quy tắc pháp luật? Vận dụng nội lực?
Vừa ăn cướp vừa la làng, vị nhị tỷ này cũng không biết xấu hổ?
Tuy rằng khối thân thể này kinh mạch không khoái, nhưng kiếp trước Tuyết Nhan là thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, y thuật tuyệt luân, mười nay mai đã điều trị gân mạch khí huyết thông thuận rất nhiều, lúc sử dụng một chưởng, cũng là thuyên chuyển toàn thân nội lực, chỉ sợ còn phải tu dưỡng mấy ngày nữa mới có thể khôi phục.
"Ngươi... Ngươi..." Nhìn Tuyết Nhan đem bảo bối nhét vào trong lòng, hai mắt Duẫn Lâm lành lạnh, lau đi vết máu khóe miệng, bộ mặt dữ tợn, tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Tuyết Nhan, run run nửa ngày nói không ra lời!
"Tỷ tỷ, chớ để kích động, cùng lắm thì Phượng Long Chi Ngọc ta không cần, dù sao ngươi cũng không phải là người đầu tiên lật lọng!"
"Nga!" Mọi người nghe vậy, sắc mặt phẫn nộ, hèn mọn đối với Duẫn Lâm.
Duẫn Lâm nhịn không được lại văng thêm một búng máu, vì sao nàng không sớm phát hiện ra muội muội này lại vô sỉ như thế! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!
Việc này qua đi, Duẫn Lâm trộm Kim Hoa Ngọc Lộ là việc không thể dấu mãi được, bị Phương Ngọc Dung phạt đến sau núi tu tâm khoảng ba tháng, là do nàng không biết quy củ của Thần Long Cung, ở trước mặt chúng đệ tử trong giang hồ khiêu khích Lâm Tuyết Nhan, lại bị phạt chép 《 kim cương Bàn Nhược Ba La Mật kinh 》 ba ngàn lần, nàng giống như một đứa không biết trời cao đất rộng, có thể nói tự làm tự chịu, khổ không nói nổi.
Hôm sau, sau khi đại hội võ lâm chấm dứt, Tiết Phong lưu luyến không rời cùng Tuyết Nhan cáo biệt, cũng mời nàng nếu rảnh đi Tuyết Sơn Phái làm khách, Tuyết Nhan nghe nói chung quanh Tuyết Sơn dược liệu phong phú, tuyết ngàn năm không tan, tất nhiên liền đáp ứng, Tiết Phong trong lòng toại nguyện, tràn đầy vui mừng rời khỏi Thần Long Cung.
Từ nay về sau, Tuyết Nhan hậu tri hậu giác, biết được nam tử tuyệt mỹ dưới tàng cây chuối tây đó là tam sư huynh của nàng —— Mộ Dung Thanh Li.
Nhưng mà, làm Tuyết Nhan không thể tin là —— Mộ Dung Thanh Li hiển nhiên là thiếu niên có lời nói ác độc ở Mộ Dung phủ mà nàng gặp được, đệ đệ ruột của Mộ Dung Thanh Ca, Mộ Dung thế gia tiểu công tử, từng được nàng xưng là "Chú em" ! Tuy rằng nhoáng lên đã mười năm, kiếp trước kiếp này, bỉ sinh bỉ tử, cảnh còn người mất, hắn lại xuất hiện ở trước mặt nàng, Tuyết Nhan nhịn không được lấy tay che mặt, nhợt nhạt cười.
Xem ra, vận mệnh, quả thật là trêu người!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đàn hương trong phòng cũng đã bị nàng đổi thành hương bạc hà, tản ra mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan.
Sau giữa trưa, Tuyết Nhan tắm rửa xong, làn da càng thêm trong suốt như Ngọc, đẹp không sao tả xiết, nàng vội vàng thay đổi sa y làm từ ti bạc màu trắng, che trụ đường cong hoàn mỹ của nàng, giơ tay nhấc chân vẫn lộ vẻ quyến rũ, toàn thân lộ ra mị hoặc thế nhân Phong Hoa!
Rửa mặt chải đầu xong, Tuyết Nhan ngồi ở trên ghế,sau khi xem qua Phong Long Chi Ngọc lại nhẹ nhàng thưởng thức Kim Hoa Ngọc Lộ, tắt ngọn đèn, xem màu ánh sáng này, đặt ở chóp mũi ngửi, ngửi được dược hương tự nhiên, nàng không khỏi suy tư về thứ này đến tột cùng là chế thành như thế nào ?
Chẳng lẽ nó thật sự có thể gia tăng ba năm tu vi? Vì sao lại quý giá vô cùng?
Suy tư một lát, trong kí ức của Tuyết Nhan nổi lên phương pháp thuật luyện kim, trong đan dược đều nhờ có thành phần kim chúc, hại người rất nặng, khó tránh khỏi chán ghét đối với luyện đan thuật, chẳng qua mai đan dược trước mắt này như là một tác phẩm nghệ thuật, bề ngoài gập ghềnh, nhưng lại tinh xảo tự nhiên, hoa văn, ở giữa còn có khắc thể tự, Tuyết Nhan vội vàng cúi người nhìn thẳng vào , tinh tế thấy, phát hiện đúng là có một chữ "Phượng" .
"Kỳ quái, chữ trên đan dược này rốt cuộc ám chỉ cái gì?" Tuyết Nhan hơi hơi nheo lại ánh mắt.
Nàng cứ suy tư về điều này, ở trong phòng đi thong thả vài bước, cũng không cẩn thận đá ngả lăn ghế bên cạnh người.
Không nghĩ tới một loạt phản ứng dây chuyền liên tiếp phát sinh, ghế rớt hướng cái bàn, mặt bàn chớp lên, chúc quang tối sầm lại, ly trà rớt xuống, nện ngay trên ngón chân của nàng, thế nhưng so với chủ mưu còn chính xác hơn, đáng thương nàng võ lâm cao thủ thân thủ nhanh nhẹn, thế nhưng không tránh thoát một ly trà nóng tập kích, thật sự rất mất mặt, nhưng mà làm cho Tuyết Nhan buồn bực nhất là, khối thân thể này vì được nuông chiều từ bé, yếu ớt đến không chịu được, sưng đỏ lên.
Nàng đành phải buông đan dược xuống, cởi hài ra, vén quần áo, thực thê thảm xoa chân.
Lúc này, Duẫn Ngọc nghe được phòng trong dị động, lắc mình tiến vào trong phòng Tuyết Nhan.
Đã nhiều ngày hắn như cũ vẫn đảm đương "Hộ hoa sứ giả", tuy rằng mẫu thân Phương Ngọc Dung ra lệnh cho hắn làm, chẳng qua nội tâm của hắn đối Tuyết Nhan có chút đổi mới, tính tình muội muội này đã trở nên tốt hơn! Thân thể cũng dần dần có biến chuyển tốt, nhìn sơ thì cũng biết sử dụng năng lực để bảo vệ bản thân, nhưng hắn lại càng hiểu Duẫn Lâm, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, dù sao, Thần Long Cung nhị tiểu thư, nhiều ít gì chiếm được từ gien di truyền của phụ thân Duẫn Bình.
Nhưng mà, Tuyết Nhan đối với Duẫn Bình mà nói, vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể trừ chi cho thống khoái, chỉ vì nàng là đứa nhỏ của Phương Ngọc Dung cùng nam nhân khác.
Nghe nói, Tuyết Nhan thể chất yếu kém, cũng là do phụ thân Duẫn Bình âm thầm động tay động chân.
Chẳng qua phụ thân Duẫn Bình giỏi về tâm kế, làm việc cực kì cẩn thận, thận trọng, giấu giếm dấu vết, Phương Ngọc Dung tìm không thấy căn cứ gì cũng phải thôi, đành phải vậy, nhưng phát sinh việc này về sau, cảm tình vợ chồng hai người lại xuất hiện khoảng cách, ai có thể nghĩ đến ngày xưa người giang hồ nhân nghĩa tụng giang hồ hiệp lữ, nay đã là bằng mặt không bằng lòng.
"Nhan nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Duẫn Ngọc có danh xưng là quân tử, hắn thường thường ở ngoài cửa hoặc là chờ đợi ở nóc nhà, rất ít tiến vào trong phòng Tuyết Nhan.
"Không có việc gì, chân bị đau thôi." Tuyết Nhan đưa ra đôi mắt ngập nước "Điềm đạm đáng yêu" nhìn phía hắn.
Mắt Duẫn Ngọc khẽ nâng, nhìn đến nữ tử trong phòng đường cong mạn diệu, mang theo phong tình vạn chủng, hắn vội vàng cụp mắt xuống, đã thấy Tuyết Nhan vén ra váy dài, lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng, Duẫn Ngọc nhìn chân nàng trơn bóng, nao nao, sau đó nâng mắt kỳ quái liếc Tuyết Nhan một cái, trong lòng kinh ngạc nàng lại không mặc nội y! Không khỏi khẽ nhíu mày, cuối cùng dừng ở trên chân ngọc của nàng , nhìn thấy chân của nàng khéo léo mà đáng yêu, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên một chút, rất nhanh lại lạnh như băng như trước.
"Ngươi đợi chút, ta gọi là thầy thuốc lại đây." Duẫn Ngọc nhớ tới nam nữ thụ thụ bất thân, gấp gáp hướng ra ngoài đi, mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ lại nữ tử chưa gả không được để chân trần trước mặt ở nam tử , nhất đồi phong bại tục, chỉ có kỹ nữ ở kỹ viện mới có thể như thế, mà thầy thuốc cũng là nam tử, đem hắn đảm đương cũng không ổn, Duẫn Ngọc có chút buồn rầu, dừng một chút nói: "Cái kia... Ta kêu cái nha hoàn tiến vào sẽ tốt hơn."
"Không cần , đã không đau nữa rồi ." Tuyết Nhan nhìn bộ dáng Duẫn Ngọc do dự, âm thầm buồn cười.
"Ngươi... Thật sự không có việc gì?"
"Thật sự không có việc gì."
Duẫn Ngọc nhìn chân Tuyết Nhan, lại nhíu nhíu mày dặn dò nói: "Ngươi nhớ kỹ, ngày sau trăm ngàn không được ở trước mặt nam nhân để chân trần, thật không có thể thống."
Trong lòng Tuyết Nhan âm thầm buồn cười, nàng chỉ lộ ra một chân mà thôi, nếu chính mình ở trước mặt hắn mặc áo ngủ váy ngắn, không biết hắn sẽ ngạc nhiên như thế nào? Ngẫm lại chỉ có Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thanh Ca lợi hại, làm cho nàng xem trình diễn tuồng đông cung miễn phí, nếu là nam tử kia không phải vị hôn phu của nàng, nàng nhất định phải vỗ tay ủng hộ cho hắn. Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Ca, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới Mộ Dung Thanh Li, nghe nói, hắn cùng với Duẫn Ngọc rất thân thiết, sau khi đại hội luận võ chấm dứt, đến bây giờ còn ở lại trong Thần Long Cung.
Tuyết Nhan thất thần một hồi, con mắt vòng vo chuyển, lại dừng ở trên người Duẫn Ngọc, nhịn không được mím môi cười khẽ: "Ngươi cũng không phải là nam nhân khác, ngươi là ca ca ruột của ta, có gì đâu?"
Duẫn Ngọc lập tức giương mắt nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng có chút cổ quái.
Tuyết Nhan tiếp tục trêu đùa hắn nói: "Chẳng lẽ ngày bé chúng ta không ngủ cùng một chỗ? Chẳng lẽ ngươi chưa gặp qua ta đang tắm rửa bao giờ?"
Hai má Duẫn Ngọc đỏ lên, liên tục lui ra phía sau vài bước, bộ dáng rất là thú vị.
Lúc này Duẫn Ngọc gặp bộ dáng Tuyết Nhan không coi ai ra gì, không khỏi cau mày, lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi nói ngươi mất trí nhớ , ta căn bản không tin, không nghĩ tới ta có phải ca ca ruột của ngươi hay không cũng không nhớ rõ?"
Nghe vậy, Tuyết Nhan sửng sốt, lời của hắn ám chỉ là... Hắn với Lâm Tuyết Nhan không có quan hệ huyết thống?
Đã nhiều ngày, Tuyết Nhan cùng thị nữ vừa nói vừa cười, có hỏi có đáp, cũng không nương tay đối với các nàng thi triển ngân châm thuật thôi miên, chẳng qua, chuyện tình này nàng quên không có hỏi, nhất là không có hứng thú,thứ hai là thị nữ không dám nói, nàng rất quan tâm phải làm như thế nào để thích ứng hoàn cảnh này, nhưng nàng vạn vạn thật không ngờ là, Duẫn Ngọc, không phải là ca ca ruột của nàng.
Nói đến chuyện này cũng thật dài dòng, hóa ra, Thần Long Cung quân sư Duẫn Bình thần cơ diệu toán[1], ở trong chốn giang hồ có danh hiệu Gia Cát công tử, trước mắt đã thành hôn, ngoại trừ yêu Phương Ngọc Dung, một ngày uống say mèm, mộng chính mình cùng Phương Ngọc Dung sầu triền miên, ai ngờ sau khi thanh tỉnh, phát hiện chính mình lại chiếm đoạt một gã thị tỳ, tức khắc hoảng sợ vạn phần, rồi cấp tiền cho thị tỳ kia, đuổi trở về ở nông thôn.
[1] Thần cơ diệu toán là một tuyệt kĩ có rủi ro cao, tuy nhiên lại mang đến những thành công ngoài mong đợi nếu thành công.
Nào biết thị tỳ châu thai ám kết[2], sau đó vụng trộm sinh ra Duẫn Ngọc.
[2]Theo ta chắc là ám chỉ ý vụng trộm sinh rồi rồi lén lút giấu đi.
Sau khi thành hôn, Phương Ngọc Dung biết được Duẫn Bình có một đứa con khác, cũng không trách tội, đem Duẫn Ngọc đó vào Thần Long Cung, làm bọn hắn phụ tử đoàn tụ.
Ai ngờ Duẫn Bình cũng không vui sướng, thậm chí lời nói luôn lạnh nhạt đối với Duẫn Ngọc, chưa bao giờ đem hắn làm con ruột của chính mình.
Nhưng thật ra Phương Ngọc Dung lại ngược lại, đầy quan tâm đối với Duẫn Ngọc, coi như con mình sinh ra.
Sau khi biết được thân thế của Duẫn Ngọc, Tuyết Nhan không nói được một lời, bình tĩnh nhìn Duẫn Ngọc, không nghĩ tới nam tử trước mắt này cũng không phải thuận buồm xuôi gió thiên chi kiêu tử[3], xem ra ở Thần Long Cung, mỗi người đều có chuyện xưa của chính mình, mỗi người đều bất đắc dĩ đối với chính mình, mà nàng và Duẫn Ngọc, đúng là người có đồng bệnh tương liên[4]!
[3] đứa con kiêu ngạo của trời
[4] (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau.
(Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Mộ Dung Thanh Li nhìn trăng sáng trên bầu trời, gió mát lùa bên cạnh, đêm dài thêm thâm trầm, khó mà ngủ yên được.
Tuyết Nhan đi ra ngoài phòng, chậm từng bước đi trong Thần Long Cung.
Trên con đường lá cây thay phiên phủ một lớp áo màu xanh, lá cây liễu nhẹ nhàng phe phẩy, bỗng nhiên, tiếng sáo du dương từ trong rừng cây truyền đến, làm cho ánh trăng mơ màng vô hạn.
Tuyết Nhan dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất lâu, mà tiếng sáo cũng chưa từng gián đoạn, bốn phía cùng nhau quay xung quanh tre xanh, không khí có chút lạ kỳ, đêm gió thổi qua cành lá phát ra tiếng vang xào xạt, tiếng sáo làm trong lòng nàng xao động bất thường.
Bỗng nhiên, tiếng sáo dừng lại, trong rừng phát ra một tiếng cười khẽ.
Tuyết Nhan giật mình, nghiêng đầu nhìn phía trong rừng, thấy trong bóng đêm thấy một dáng người hân dài đi tới, mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong[1], ở dưới ánh trăng dần dần hiển lộ ra dung nhan tuyệt sắc, dáng người hắn nhẹ nhàng, cước bộ phiêu nhẹ, khinh công không hề thua nàng, Tuyết Nhan nhìn Bích Nguyệt[2] và gió lạnh chậm rãi dâng lên, sáng tỏ mà cao ngạo, mà hai mắt của hắn tối như mực giống như một viên ngọc màu đen diệu kỳ chớp động chiếu sáng, chói mắt làm cho nàng mê hoặc choáng váng.
[1]tướng tá oai phong
[2] Mặt trăng tròn như viên ngọc bích
"Ngươi, xem đủ chưa?" Nam tử cười như không cười nhìn nàng.
Tuyết Nhan bĩu môi, nghe giọng điệu hắn, hay là đang nghĩ rằng chính mình thật háo sắc?
Ánh mắt sâu thẳm nam tử lướt qua, gợi môi lên, một cái tươi cười thôi cũng đủ **, hắn chỉ phía trên mặt cỏ, cười nói: "Ngươi đứng yên rất lâu rồi phải không? Có mệt hay không, lại đây, cùng nhau nghỉ ngơi một chút." hắn tùy ý ngồi dưới đất, tôn quý tao nhã, tư thái cao quý giống như đang ngồi trên tọa ỷ hoàng kim, không có nhìn ra một tia mất tự nhiên.
Lúc này Tuyết Nhan xác thực đứng yên thật lâu, nhưng nghe tới khẩu khí của hắn, nàng tùy ý cười, lại coi như không có nghe được, cũng không tức giận: "Ngươi xác định... Thật sự muốn ngồi cùng ta?"
"Đương nhiên, tiểu sư muội của ta." bên môi nam tử tao nhã mỉm cười, coi như rơi vào thế gian tuyệt sắc thần chi, hóa ra hắn đúng là Mộ Dung thế gia tiểu công tử, Vô Cực Môn bài danh vị thứ ba Mộ Dung Thanh Li.
"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta háo sắc quấn quít lấy ngươi? Tam sư huynh của ta." Tuyết Nhan cũng rõ ràng ngồi lên, tò mò nhìn thẳng hắn.
"Vì sao sợ ngươi? Ngươi phải biết rằng... loại người như ta chỉ e sợ cho thiên hạ bất loạn !" Trong khi đang nói, Mộ Dung Thanh Li đã tiến đến trước mặt Tuyết Nhan, giọng điệu vừa giống thật vừa giống giả, vẻ mặt cười như không cười, gần thấy, mi của hắn cong liễu, tươi cười túy như Phong, khó nén quanh thân ngạo khí này, tuấn mỹ phàm trần, cái trán trắng noãn như ánh mặt trăng chói sáng.
Tuyết Nhan không khỏi tán thưởng, mười năm , kết quả thiếu niên trưởng thành ở nhà Mộ Dung nhiên là cái thứ họa thủy lam nhan.
Cũng may nàng không phải háo sắc, cũng không dõi theo mặt hắn mà chảy nước miếng.
Tuyết Nhan cười nhẹ, nháy mắt mấy cái, hai tay nắm lại , giương mắt nhìn sao sáng trên bầu trời, đã vượt qua mười năm.
Cứ tưởng kiếp trước của nàng vẫn là vị hôn thê Mộ Dung Thanh Ca, kiếp này nàng đã biến thành nữ nhi của Thần Long cung chủ yêu say đắm Mộ Dung Thanh Li, không nghĩ tới thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, Phong Hoa khuynh thành, y thuật vô song, hai lần lại tái kiến Mộ Dung Thanh Ca cùng Mộ Dung Thanh Li huynh đệ hai người, chẳng lẽ kiếp trước nàng nợ Mộ Dung thế gia cái gì?
Nàng ánh mắt phiêu xa, bỗng nhiên nhớ tới thiên hạ đệ nhất y quán, nhớ tới thân nhân chính mình, nhớ tới hai gã đệ tử Bạch Thuật, cũng nghĩ tới Mộ Dung Thanh Ca, cũng nhớ tới cái đêm đó, nhớ tới đao kia đã từng xuyên qua tim mình, nghĩ tới chính chết rồi... Nàng thậm chí còn không biết chính mình rốt cuộc được hỏa táng ở nơi nào? Chẵng qua thân thể của nàng, chỉ sợ đã biến thành bạch cốt, dài mai địa hạ, hết thảy, hết thảy, thật sự không dám tưởng tượng!
Ai! Thời gian như thoi đưa, tạo hóa trêu người! Tuyết Nhan không khỏi thở dài.
Thời điểm lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được Mộ Dung Thanh Li thản nhiên nói: "Tiểu sư muội, có người tìm ngươi!"
Nghe vậy, trước mặt Tuyết Nhan đầy sao đếm không xuể, trong mắt ánh vào là tuấn nhan lãnh như băng, đúng là Duẫn Ngọc.
Hắn ánh mắt giống như tên, dáng người thẳng, song chưởng thành quyền, trong ánh mắt mang theo nghiêm khắc trách móc nặng nề, giống nhau đang chỉ trích nàng tùy ý rời đi, Tuyết Nhan không nâng đầu lên, kỳ thật nàng cứ tưởng rằng Duẫn Ngọc đã ngủ, chán đến chết, ai dè lại vụng trộm chạy tới, không nghĩ tới Duẫn Ngọc tận chức tận trách bảo hộ nàng, đã mười hai canh giờ mà còn chưa nghỉ ngơi, chu toàn bảo hộ như thế, thật là làm nàng cảm thấy kinh hãi.
Thấy nàng cúi đầu, Duẫn Ngọc vẻ mặt tuyết tan ba phần, hắn lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, không thể tự tiện ra ngoài, cho dù là hôm nay , lần sau không được ra ngoài vào đêm khuya nghe chưa."
Tuyết Nhan gật đầu, lại nghe Mộ Dung Thanh Li khẽ cười một tiếng, trêu tức nói: " Ca Ca của ngươi thật tốt!"
Duẫn Ngọc lướt qua hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi không có ca ca?"
Mộ Dung Thanh Li tao nhã mỉm cười, thản nhiên nói: "Tất nhiên là có, nhưng mà đáng tiếc..."
Tuyết Nhan giật mình? Trong đầu hiện ra bóng dáng Mộ Dung Thanh Ca, đáng tiếc... Rốt cuộc đáng tiếc cái gì?
Đem nghi vấn thu ở trong lòng, nàng cười nhẹ, ra vẻ đang trầm tư.
Trên mặt Tuyết Nhan hiện nụ cười tuyệt sắc, trong lòng lại thở dài, mặc kệ đáng tiếc như thế nào, nam nhân kia đại khái đã có người mình yêu, quan to lộc hậu, thậm chí có khả năng nạp thêm mấy thị thiếp mỹ mạo.
Nay, nàng đã hoàn toàn buông tình cảm cá nhân đối với Mộ Dung Thanh Ca, nhưng dù sao, sau khi mười năm, cảnh còn người mất, trong lòng của nàng bỗng nhiên có chút tò mò, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, nàng lại muốn chứng minh cho thế gian này biết rằng trên đời vẫn còn có người tên là Tuyết Nhan.
Vì thế, Tuyết Nhan ngẩng đầu, thật sâu nhìn Mộ Dung Thanh Li, nhịn không được nói: "Đáng tiếc cái gì?"
Duẫn Ngọc nhíu mày, đối với lời nói của nàng thập phần ngoài ý muốn, nàng quan tâm Mộ Dung Thanh Li ca ca sao, chẳng lẽ là yêu ai yêu cả đường đi?
Ánh mắt thu lại, Duẫn Ngọc không nói gì, không biết vì sao, đến nửa tháng, hắn cứ nghĩ rằng nàng đã buông tha dây dưa Mộ Dung Thanh Li, nghĩ đến nàng trở nên nhu thuận như lúc còn nhỏ, nhưng ngay tại tối nay, thời điểm hắn phát hiện Tuyết Nhan lén ra ngoài, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, lập tức đi vào rừng tìm nàng, mà quả nhiên nàng xuất hiện ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Li!
Quả thật, nàng đối với Mộ Dung Thanh Li vẫn như cũ là nhớ mãi không quên! Xem ra hắn đánh giá cao nàng!
Mấy ngày nay, sự ẩn nhẫn của nàng đã đến mức giới hạn, hoặc trong lòng của nàng rất khó chịu, hay là đã học xong cách lạt mềm buộc chặt ?
Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn Tuyết Nhan liếc mắt một cái, trong lòng không hiểu sao lại hờn giận đối với nàng.
Tuyết Nhan tự biết bị Duẫn Ngọc hiểu lầm, cũng không buồn bực, ngược lại cho hắn một cái mỉm cười an tâm vô phương, tươi cười mang theo vô hạn phong tình.
Lúc này, Mộ Dung Thanh Li cũng liếc mắt nhìn nàng thật sâu, con ngươi đầy tò mò, đôi mắt thâm thúy tối tăm, say lòng người như rượu, làm Tuyết Nhan trong lòng áy náy nhảy dựng, không biết ánh mắt của hắn từ đâu ra mà có thể nhìn thấu lòng người. Vừa nhìn qua đi, hắn vẫn chưa truy cứu Tuyết Nhan vì sao bát quái như thế, chỉ vì hắn không có nhìn đến trong mắt nàng có sự khinh thường, tham lam, si mê, yêu say đắm... Mà ánh mắt của nàng trong suốt như nước, thần quang ly hợp, phảng phất như dòng nước từ suối chảy xuống khe núi, lại phảng phất như gió mát thổi giang sơn, rất động lòng người!
Trừng mắt nhìn, lông mi dài nhỏ của Mộ Dung Thanh Li cong liễu, mỉm cười nói: "Ta nói chuyện đáng tiếc đó là 'Bất hiếu có tam, vô sau vì đại[3], nay Mộ Dung thế gia tứ thế đồng đường[4], nhưng là thế hệ thứ năm thì vẫn không thấy, chỉ vì... Đại ca của ta đến giờ còn chưa có con, rất đáng tiếc!" giọng điệu nói chuyện của hắn tùy ý mà thản nhiên, vẻ mặt lại cao nhã, tựa như đế vương cao quý đang nói với nô tỳ.
[3] Tội bất hiếu có ba: không con nối dõi là tội lớn nhất
[4] Là gia đình có 4 thế hệ cùng chung sống với nhau gồm Ông bà, bố mẹ, con, cháu
Duẫn Ngọc xen vào nói: "Nay đại ca ngươi hai mười bảy tuổi, nên phải nối dõi tông đường !"
Mỉm cười, Tuyết Nhan trừng mắt nhìn tình hình trước mắt, cảm khái ngàn vạn, mười năm , Mộ Dung Thanh Ca cũng đã hai mười bảy tuổi, thời điểm nàng cùng hắn đính hôn, vừa thấy ngày sinh tháng đẻ, thế mới biết chính mình hớn lớn hơn so với hắn hai tuổi, thế mà Mộ Dung lão gia lại không thèm để ý, thậm chí an ủi nàng nói: "Nữ lớn hơn ba tuổi thì ôm thỏi vàng, nữ lớn hơn hai tuổi thì ôm thỏi bạc." Kế tiếp ở bên trong phủ cực lực tôn sùng loại tư tưởng này, lại biến thành mọi người đều biết đến Mộ Dung phủ.
Nàng còn nhớ rõ khi mới gặp Mộ Dung Thanh Li, hắn xưng hô với nàng là "Bà già" .
Đối đãi với một nữ tử mà nói, nếu giận lắm thì chỉ có thế thôi.
Nhớ tới việc này, Tuyết Nhan nhịn không được kéo khóe miệng, liếc mắt Mộ Dung Thanh Li một cái, không biết tiềm chất ác độc của hắn còn tồn tại hay không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ba người xuống núi rồi tiếp tục vấn đề về nối dõi tông đường.
Duẫn Ngọc liếc Mộ Dung Thanh Li một cái, lạnh lùng nói: "Nhà Mộ Dung ngoại trừ Mộ Dung Thanh Ca ra, không phải đã có ngươi rồi sao?"
Mộ Dung Thanh Li nhíu mày, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ: "Ngươi không hiểu!"
Ánh mắt của hắn dường như vô tình dừng ở trên người Tuyết Nhan, vẫn chưa thấy nàng động dung, thấy hành động của nàng khác với ngày xưa rất lớn, tầm mắt thu liễm, cả người lộ ra một loại trầm ổn cùng với bề ngoài không hề hợp nhau, làm hắn nhìn không thấu tâm tư, Mộ Dung Thanh Li hơi nheo mắt phượng lại, rất mê hoặc người.
Duẫn Ngọc nhíu mày lại nghiêm túc hỏi : "Không biết cái gì?"
Mộ Dung Thanh Li quay đầu lại nhìn cười nhạt, mắt hoa đào nheo lại, thở dài nói: "Đại ca của ta hiện tại đang cô độc, chưa cưới vợ, hết lần này đến lần khác trốn tránh hôn nhân của nhà Mộ Dung, nếu đại ca suốt đời không chịu thành thân , chẳng phải ta cũng cô đơn suốt quãng đời còn lại hay sao?" Miệng của hắn dường như rất hay nói giỡn, nụ cười như khói, cây liễu đung đưa nhộn nhạo trong mưa, mang theo một chút tà khí, một chút phong lưu, tiếng nói nhàn nhạt giống như núi ở giữa một dòng suối thanh khiết.
Vạt áo trôi theo lá cây bay nhẹ nhàng trong gió, con mắt Tuyết Nhan cụp xuống , dừng ở lá cây, lông mi mắt đen dài vểnh lên, môi oánh nhuận kiều diễm, ánh mắt thâm thúy.
Trong đầu hiện lên một màn Mộ Dung Thanh Ca và nha hoàn yêu đương vụng trộm, thần sắc dần bừng tỉnh, không nghĩ tới đến nay Mộ Dung Thanh Ca còn lẻ loi một mình! Đáp án này thật sự làm nội tâm của nàng chấn động, nàng vẫn cho rằng Mộ Dung Thanh Ca và con nha hoàn kia vĩnh kết đồng tâm[1], trăm năm hảo hợp.
[1]Vĩnh viễn thủy chung với nhau.
Mặc dù nàng không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng xem ra, nhân sinh (đời người) mà coi thường việc đời thì thật khó lường!
Mộ Dung Thanh Li cười như không cười chăm chú nhìn nàng, sau một lúc lâu, ánh mắt lại chuyển hướng Duẫn Ngọc, nhàn nhạt nói: "Ngũ sư đệ, ta ở chỗ này đã ba ngày rồi, cả ngày cứ ăn không ngồi rồi, lẽ nào ngươi đã quên lời hứa hẹn lúc trước, lẽ nào không tận tình địa chủ[2], mang ta xuống núi để mở mang kiến thức?"
[2] địa chủ ở đây là ám chỉ chủ nhà, ý trên là chủ nhà phải tận tình.
Nghe Mộ Dung Thanh Li nhắc tới vấn đề xuống núi , lông mi Duẫn Ngọc khẽ nhúc nhích.
Trong Vô Cực Môn, quan hệ giữa hắn với tam sư huynh rất tốt, lúc trước hắn thay Thần Long Cung đi phục vụ ở kinh thành, sinh hoạt chưa quen, liền ở nhờ bên trong Mộ Dung phủ, Mộ Dung Thanh Li chẳng những thay hắn tiến cử trọng thần trong triều, công tử quý tộc, thậm chí còn đảm đương hết toàn bộ chi tiêu của hắn , nay, Mộ Dung Thanh Li đã đến Thần Long Cung, đương nhiên hắn phải cố biểu hiện, ai dè Phương Ngọc Dung lại muốn hắn bảo hộ Lâm Tuyết Nhan khắp nơi, làm cho hắn cả ngày không có một lúc nhàn nhã, thật sự rất buồn bực.
"Không thể được... Ta còn phải cùng Tuyết Nhan…" Duẫn Ngọc thật sự cảm thấy khó mà mở miệng.
"Cảm tình huynh muội các ngươi thật tốt!" Mộ Dung Thanh Li ở một bên cười khẽ.
Tuyết Nhan phốc xích cười, con ngươi ngập nước liếc nhìn Duẫn Ngọc một cái, trong lòng sáng tỏ, thong thả nói: "Ai nói con cá và con gấu không thể thôn tính nhau ! Doãn Ngọc ca ca, quả thực mỗi ngày đợi ở trong Thần Long Cung không có ý nghĩa gì, không bằng ngươi dẫn chúng ta cùng nhau xuống núi nhìn xem, càng nhiều người càng náo nhiệt phải không?"
Duẫn Ngọc ngẩn ra, nhịn không được nhìn Tuyết Nhan , không nghĩ tới nàng yêu cầu chính mình xuống núi, thật sự rất kỳ quái, nghĩ lại điều đó, lúc trước nàng dây dưa với tam sư huynh, hận không thể cùng Mộ Dung Thanh Li song tê song phi[3], nay đưa ra chuyện đáng để ý này, chỉ sợ là có ý đồ khác.
[3] cùng đi theo , cùng bay theo.
"Biện pháp này không tệ, nhất cử lưỡng tiện[4], ta cũng đang có ý này."
[4] Làm một việc mà được hai cái lợi.
Mộ Dung Thanh Li cười tán dương, dường như đó không là chuyện gì ghê gớm lắm , cũng giống như chưa từng có một nữ tử nào từng dây dưa với hắn.
Vỗ tay cười, Tuyết Nhan mặt dày nói: "Thật sự là anh hùng chưa chứng kiến làm sao biết."
Nhìn hai vị "Anh hùng" vẫn đang cười như cũ, Duẫn Ngọc hoàn toàn không biết nói gì!
Chẳng qua, bây giờ nàng thật sự có ý đồ khác, dưỡng bệnh ở Thần Long Cung nhiều ngày, hết ăn cơm thì qua ăn cháo, cải trắng đậu hủ, trong miệng toàn chỉ là chất đạm nhạt, Tuyết Nhan nuốt nước miếng, nhịn không được nói: "Nghe nói dưới chân núi Thần Long có một Khách Sạn Duyệt Lai rất có danh tiếng, trù nghệ tuyệt nhất Xuất Vân quốc (đất nước Xuất Vân), ngày xưa tổ chức đại hội võ lâm, võ lâm minh chủ đối với rượu và thức ăn ở đó khen không dứt miệng, còn tự mình đề ra một bảng hiệu thích hợp ở nơi đó, không bằng chúng ta đi vào trong đó như thế nào?"
Tuyết Nhan liếm môi, bộ dáng rất là đáng yêu, Duẫn Ngọc sắc mặt ngưng đọng, gật đầu.
Thấy bộ dáng bọn họ như thế, trong mắt Mộ Dung Thanh Li cũng dần dần toát ra ý cười.
Thỏa thuận xong xuôi, Tuyết Nhan liền vui vẻ trở lại trong phòng, cởi đồ, tắt đèn, ngủ... Nửa đêm, dường như nàng cảm nhận được có người ở trong phòng, đứng dậy, lại phát hiện không có bất luận kẻ nào, chần chờ thật lâu, mới đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, quả nhiên Duẫn Ngọc mang theo Tuyết Nhan và Mộ Dung Thanh Li cùng nhau đi xuống chân núi.
Dưới chân núi Thần Long là một thị trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa, rừng cây tùng cây bách, nước chảy từng nhánh, khói bếp nghi ngút, phạm vi trăm dặm đều là người, mặc dù không tú lệ bằng Xuân Thủy Giang Nam[5], đem ra so sánh cũng kém hơn kinh đô phồn hoa của thời hoàng kim, nhưng lại có một phong cảnh khá thanh nhã, nghe đâu ngày xưa là văn nhân mặc khách[6] có tiếng, giang hồ hiệp sĩ đều khen nơi đây không dứt miệng.
[5]Phía nam sông Trường Giang
[6] "Mặc khách" là từ chỉ những văn nhân thi sĩ cùng những người hoạt động nghệ thuật, mong muốn đem tài hoa, con tim khối óc ra tô đẹp cho đời.
Lại nói Tuyết Nhan khi ra ngoài lại nữ phẫn nam trang, bộ dáng ba người đều là nhân trung long phượng[7], bất luận ở nơi nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, lần này xuất hành không đi bằng xe ngựa, ba người ở đầu đường tùy ý nhìn nhìn, kế tiếp liền thẳng tắp chạy về phía Khách Sạn Duyệt Lai.
[7] rồng phượng trong biển người.
Ông chủ khách sạn thấy Duẫn Ngọc công tử tiến đến, lập tức phân phó hạ nhân, thu xếp nơi nghỉ ngơi, đưa tới một bàn tinh xảo gồm rượu và thức ăn.
Hắn biết nếu không thu bạc, Duẫn Ngọc chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi.
Phòng nghỉ ở khách sạn lầu 3, không gian tao nhã, không người quấy rầy, ba người ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh người đến người đi ngoài cửa sổ, vừa ăn vừa nói chuyện, mặc dù ngày thường Duẫn Ngọc tính tình lạnh nhạt, giống như cự nhân[8] ở nghìn dặm xa xôi, nhưng ở trước mặt Mộ Dung Thanh Li thì rất tùy ý, giới thiệu đại khái về ngọn nguồn cảnh quan của thị trấn Thần Long, lại đàm chuyện giang hồ các phái gần đây có sự tình gì mới mẻ, triều đình mới ban bố chính sách, Mộ Dung Thanh Li bên môi mỉm cười, có khi gật đầu, có khi nói xen vào vài câu, giải thích độc đáo, Tuyết Nhan vừa ăn vừa nghe, rất lâu không nói một lời nào.
[8]là người đưa tin nhưng cũng có nghĩa là cự tuyệt người khác.
Hai người nói chuyện rất vui, thiên văn phong thủy, không chỗ nào không nói, Tuyết Nhan không nghĩ tới người tập võ cũng có nhiều kiến thức rộng rãi như thế?
Mộ Dung Thanh Li là Mộ Dung thế gia tiểu công tử, tập võ chính là phòng thân, ngày thường thì giao bằng hữu khắp nơi, thường có danh xưng là tiểu Mạnh, nên rất hiểu đám đệ tử quý tộc hay quấy rối kia.
Duẫn Ngọc là Thần Long Cung đại công tử, nắm giữ quyền trên vạn người, nắm trong tay một trăm nơi tình báo, đối với những chuyện này chỉ cần vung bàn tay ra giải quyết là xong xuôi.
Tiếp theo hai người nói chút về truyền thuyết Vô Cực Môn, ít ai biết đến chuyện lý thú này, nói nói , vừa vặn nói đến luyện chế đan dược, Tuyết Nhan không khỏi buông chiếc đũa xuống, tỉ mỉ lắng nghe.
Nghe nói, đệ nhất đương kim luyện đan thuật chính là Vô Cực Môn nhị đệ tử —— Phượng U Trần, cũng là nhị sư huynh của ba người, nghe nói trong Thần Long Cung nếu nhìn kỹ hai viên thuốc đó thì sẽ phát hiện ra đó là đan dược trân bảo, cũng do hắn luyện chế .
Mỗi lần Phượng U Trần luyện chế một viên đan dược, mặt trên đều in lại một chữ "Phượng" .
Tuyết Nhan không hiểu vì sao lại khắc trên mặt miếng đan dược, vì sao lại là chữ mới được.
Tuyết Nhan không khỏi nghĩ thầm: "Xem ra đan dược sư (người luyện đan dược)và nghệ nhân thủ công cũng có chỗ tương tự với nhau, thích đánh dấu ký hiệu riêng của chính mình ở mặt trên!”
May mắn Duẫn Ngọc không biết được suy nghĩ trong lòng của nàng, nếu không chắc chắn bị ý tưởng của nàng kích thích.
Chẳng qua, lần đầu Tuyết Nhan nghe đại danh của nhị sư huynh, có chút hứng thú, ngẩng đầu hỏi: "Duẫn Ngọc ca ca, ở trong Vô Cực Môn, ta rốt cuộc có bao nhiêu sư huynh?"
Ôm lấy hai vai, Duẫn Ngọc mặt không chút thay đổi, dừng một chút nói: "Trong Vô Cực Môn đệ tử khoảng năm ngàn người, cứ ba năm đều phải tiến hành bài danh một lần , theo lý mà nói, xếp hạng trên bảng bài danh ở trước ngươi thì chắc hẳn là các sư huynh."
Vẫn ôm hi vọng, Tuyết Nhan đã chuẩn bị tâm lý tốt, hỏi: "Như vậy bài danh của ta, ở hạng bao nhiêu?"
Mặt Duẫn Ngọc không chút thay đổi, nói : "Bài danh của ngươi đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trên."
Bỗng nhiên cảm thấy một trận hoa mắt, Tuyết Nhan tựa như bị thiên lôi đánh , hi vọng của mình bị đánh cho đến cháy xém, không nói gì, thở dài, thật sự làm nàng khóc không ra nước mắt, buồn bực thở dài, bỗng nhiên Tuyết Nhan có một loại xúc động muốn rời khỏi Vô Cực Môn.
Chống lại ánh mắt thâm trường đầy ý vị của Mộ Dung Thanh Li, Duẫn Ngọc chậm rãi nói: "Nàng mất trí nhớ rồi !"
Mất trí nhớ ? Mộ Dung Thanh Li tựa vào ghế, liếc nhìn Tuyết Nhan một cái, hai ngày này cùng nàng ở chung, phát hiện rằng nàng xác thực cùng trước kia khác nhau rất lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện