-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Chương 17:
Editor: Búnn.
"Hoàng thượng?" Vừa mơ mơ màng màng tỉnh ngủ liền phát hiện bên cửa sổ, vị trí mà mình vẫn thường ngồi có bóng dáng màu vàng sáng bóng.
"Ừ. Tỉnh rồi sao?" Sầm Mặc buông sách trong tay, thân thiết nhìn nàng.
"Vâng, nô tỳ lười biếng, khiến Hoàng thượng chê cười rồi." Chung Linh vội vàng ngồi dậy, Vân Nhi Tưởng Nhi yên lặng sửa sang lại dung nhan cho nàng.
"Không sao." Sầm Mặc dịu dàng nhìn nữ nhân mới trở thành thiếu phụ này, khóe mắt đuôi mày luôn mang theo vẻ thẹn thùng, e lệ , phong tình: "Lần này khiến Linh Nhi chịu ủy khuất rồi, trẫm không tốt, không thể tấn vị nữa cho nàng."
Chung Linh hé miệng cười: "Hoàng thượng lại cố ý trêu đùa nô tỳ rồi, nô tỳ cũng không phải không biết trước kia Hoàng thượng phá lệ nhấc phân vị của nô tỳ đâu, việc nô tỳ làm trước đó cũng chỉ là sớm thu ý tốt của Hoàng thượng thôi. Lại nói, không phải Hoàng thượng đã tặng nô tỳ nhiều đồ rồi sao."
Nàng đi ra phía trước, từ phía sau ôm lấy lưng của Sầm Mặc: "Còn nếu như có nô tỳ cũng không có ý kia, Hoàng thượng muốn nhấc phân vị của nô tỳ lên là muốn nói cho nô tỳ, người đối với nô tỳ tốt, nhưng coi như không cần những thứ đó thì chẳng lẽ Linh Nhi không biết tâm ý của Hoàng thượng sao?"
Không biết có phải vì thực sự trở thành nữ nhân của Sầm Mặc mà những lời nói bình thường khiến nàng cảm thấy buồn nôn cộng không bao giờ nói ra bây giờ lại dễ dàng nói ra như vậy không.
Sầm Mặc ngẩn người, hắn đã có thói quen tăng phân vị cho các phi tần tương đối hợp ý sau khi thị tẩm, cũng không dưới một lần nhìn thấy các nàng không vui ra mặt khi không được tăng phân vị, cho nên hắn cũng đã sớm quen với loại hình thức này rồi. Cầm bàn tay nhỏ đang đặt trên eo mình, hắn cảm thấy những lời nói này của nàng giống như đang nhẹ nhàng thấm vào tim hắn.
"Trẫm thích cảm giác ở cùng một chỗ với nàng." Sầm Mặc bỗng nhiên nói.
Chung Linh nghe vậy liền sửng sốt.
"Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, nhưng không có người nào có thể giống Linh Nhi khiến ta có cảm giác thật thoải mái." Sầm Mặc tiếp tục nói: "Linh Nhi, nàng không cần thay đổi, được không?"
Mũi Chung Linh đau xót, nàng thật sự không có cách nào kháng cự loại giọng điệu gần như cầu xin này của Sầm Mặc. Nàng kề môi sát tai hắn, thì thào đáp lại: "Linh Nhi vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Vốn mới trở thành phu thê, hơn nữa trái tim của Sầm Mặc ở chỗ nàng cũng khác với những người khác trong hậu cung, cho nên mấy ngày nay, Sầm Mặc đều ngủ ở Vân Tường cung.
Có một chút mát xa như có như không của Chung Linh, hai người cứ như vậy nằm xuống, mặt đối mặt, Sầm Mặc chỉ cảm thấy khuôn mặt của Chung Linh càng nhìn càng khắc ở đáy lòng mình. Mặc dù ở hậu cung không chỗ nào không có nữ tử xinh đẹp, nhưng trước đó suy nghĩ của Sầm Mặc chỉ đặt trên triều đình, nên hắn cho rằng chuyện này cũng giống như vào triều, là một chuyện mà thân là một Hoàng đế cần phải làm, mặc dù thân thể có cảm thấy thoải mái, nhưng luôn như thiếu cái gì đó. Cùng hoan hảo với nữ nhân mà mình thích thì đây là lần đầu tiên của hắn.
Kiếp trước gia giáo của Chung Linh rất nghiêm, bởi vậy cũng không thử qua loại chuyện này, cho nên Sầm Mặc chính là nam nhân duy nhất trong hai kiếp, tất nhiên là có dẫn theo một chút cảm giác đặc biệt, hơn nữa Sầm Mặc cũng để ý phản ứng của nàng, cho nên đối với loại chuyện này, nàng bắt đầu có chút cảm giác [Thực tủy tri vị]. (Nôm na là ăn một lần thì muốn ăn lần nữa)
Hai người không tiếp tục nói chuyện mà cứ như vậy nhìn đối phương, Sầm Mặc nhìn hàng lông mi dày, cong vút giống như cây quạt nhỏ cùng đôi mắt lấp lánh của Chung Linh.
"Trẫm muốn nàng." Sầm Mặc dùng giọng điệu ái muội nói, tinh lực tràn đây khiến bản thân hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thật giống như lời của Trác Ngôn, giống hệt như một tiểu tử gặp người mình thích.
Chung Linh đỏ mặt, Sầm Mặc đối với loại chuyện này luôn dùng từ trực tiếp, khiến nàng - người được xưng là đến từ đời sau có chút không chống đỡ được.
Mặc dù thân thể có chút không khỏe, nhưng Chung Linh cũng không muốn cự tuyệt hắn, vì nàng cũng có chút sa vào loại cảm giác này, bởi vậy nàng đúng lúc chủ động dâng môi đỏ lên, trong lúc nhất thời lại bị sóng hồng lật đổ.
***
Tất cả mọi người trong hậu cung đều biết năm ngày nay Hoàng thượng đều ngủ lại ở Vân Tường cung, hơn nữa nhiều lần đều trời thật sáng, sắp đến giờ thượng triều mới mau mau rời đi. Điều đó khiến mọi người không nhịn được đỏ cả mắt.
"May mắn Hoàng thượng không vì bản cung mà bỏ bê triều chính, nếu không không phải bản cung thành nịnh phi rồi sao." Đối với tin đồn đại ở Vân Nhi tìm tiểu được, nàng chỉ cười nhạo.
Cuối cùng vì Hoàng thượng chiếu cố thân thể nàng, cho nên cũng không có làm quá độ, có mấy hôm đều không làm gì cả, vừa nằm xuống đã đến hừng đông. Nhưng trong miệng người khác, nàng lại biến thành yêu phi không biết liêm sỉ suốt ngày quấn lấy Hoàng thượng rồi.
"Có điều nương nương, khí sắc của ngài thật sự tốt hơn trước kia nhiều." Tưởng Nhi cũng không nhịn được ngây ngất nói, chủ tử được sủng ái, thì ngay cả nha hoàn như nàng cũng có thêm phần kiêu ngạo, người khác cũng phải cho nàng ba phần khách khí.
"Nương nương xinh đẹp." Chu Nhi ở bên cạnh cũng xen vào một câu, khiến mọi người đều cười lên. Lời này xuất phát từ miệng nàng thì đúng là chân thực hơn người khác rất nhiều.
Địa vị của Chu Nhi ở Vân Tường cung cũng coi như là đặc thù, bình thường không có việc gì thì để nàng lại ở trong cung, cũng không có người giao việc cho nàng làm, nhưng cũng không dám bắt nạt nàng. Bởi vì nàng là người nương nương mang đến, lại bởi vì trời sinh đã ngốc ngếch, cho nên cũng không thể tranh thủ tình cảm với các nàng cho nên các nàng cũng nguyện ý tốt với nàng ấy thêm một chút, cũng là để cho nương nương nhìn thấy. Mà những người khác trong Vân Tường cung thấy đại cung nữ bên cạnh nương nương hiền lành như vậy thì tự nhiên đối với nàng cũng khách khách khí khí.
Cũng may mặc dù Chu Nhi có chút ngốc, nhưng lại thành thật làm đúng bổn phận, Hoàng thượng tới cũng biết chủ động tránh đi, bình thường cũng không ra khỏi Vân Tường cung. Thời gian đầu, Chung Linh còn để Phương Nhi chú ý hành động của nàng ấy, bây giờ thì cũng yên tâm hơn rồi.
"Nương nương, đêm nay Hoàng thượng không lật bài tử, ngủ lại ở Dưỡng Tâm điện." Lâm di từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Đầu tiên Chung Linh cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó lại không nhịn được nở nụ cười, nếu cả sáu ngày Hoàng thượng đều ở chỗ này thì dường như là có chút nhiều, nàng cũng có chút đau khổ nếu Hoàng thượng chuẩn bị ngủ ở chỗ người khác, ai ngờ đêm nay Hoàng thượng lại ngủ một mình.
"Hẳng là Hoàng thượng rất ít khi ngủ một mình rồi." Chung Linh cười nói: "Cũng không biết không có mỹ nhân làm ấm chăm cho ngài ấy thì ngài ấy có cảm thấy có chút lạnh lẽo không?"
"Nương nương." Lâm di có chút oán trách nói, sau đó nhìn về phía Tần ma ma ở bên cạnh, phải biết Tần ma ma là người rất nặng nề về cấp bậc lễ nghi.
Nhưng Tần ma ma cũng không nói cái gì, bà cũng nhận ra chủ tử cũng là người có thể chịu đựng, bởi vậy đối với những lời nói có chút vô lễ tùy ý này, bà cũng xem nhẹ bỏ qua.
Cười xong, Chung Linh khẽ thở dài một hơi, đại khái là Hoàng thượng không muốn lòng mình khổ sở, nhưng coi như đêm nay hắn không triệu, đêm mai cũng không triệu, nhưng về sau vẫn sẽ triệu. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng nàng cũng có chút ê ẩm. Nhưng lại không có cách nào khác, ngay cả là Hoàng hậu cũng không thể chiếm lấy Hoàng thượng, huống chi là nàng, một phi tử nho nhỏ không có bối cảnh gì.
Mà nếu nàng thật sự làm vậy thì chỉ sợ trong nháy mắt tấu chương vạch tội của nàng đã đưa lên án thư của Hoàng thượng rồi. Dù là triều đại nào thì cũng không dễ dàng tha thứ cho phi tần độc chiếm Hoàng thượng. Dù là triều đại nào cũng không thiếu quan viên không có việc gì làm, mỗi ngày đều bàn tán.
Ngày hôm sau, Hoàng thượng lại triệu Nhạc phi nương nương đến Dưỡng Tâm điện làm bạn, khiến trong hậu cung có rất nhiều bình hoa ly trà nát.
"Hoàng thượng." Chung Linh mỉm cười đi về phía Sầm Mặc, trong lòng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng Hoàng thượng sẽ gạt nàng sang mấy ngày đấy.
"Trẫm thực sự đã biết cái gọi là [Một ngày không thấy tựa ba thu]." Sầm Mặc vươn tay kéo Chung Linh qua, dùng sức ngửi mùi hương dễ chịu trên người nàng.
"Hoàng thượng?" Chung Linh có chút kỳ lạ nhìn hắn, tại sao lại thấy dường như cảm xúc của hắn có chút không đúng. Nhìn về phía Lâm Anh ở bên cạnh đã thấy hắn cúi đầu, không tỏ vẻ gì.
"Hoàng thượng không sợ người khác cười sao, giống như..." Chung Linh cười trêu ghẹo, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.
Sầm Mặc cũng không biết bản thân là như thế nào, nhưng thật sự hận là không thể để bóng dáng của Chung Linh thời thời khắc khắc trong tầm mắt của bản thân, thật sự giống nam tử lâm vào tình yêu.
Không phải là hắn không biết tính cách của bản thân có chút không bình thường, chỉ cần hắn thích, không cần biết dùng phương pháp gì cũng muốn có được. Chung Linh là người đầu tiên hắn thích, trình độ để ý hắn dành cho nàng, dường như cũng có chút vượt quá tưởng tượng của bản thân.
Chỉ là hắn thật hưởng thụ cảm giác vô cùng thân thiết của Chung Linh dành cho hắn, coi như cái gì cũng không nói, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn. Thậm chí đối với biểu hiện thương tiếc không phù hợp với độ tuổi của nàng hắn cũng rất hưởng thụ.
Nữ nhân trong hậu cũng đều kính hắn sợ hắn, nhưng lại không có nữ nhân vì hắn cô đơn mà thương tiếc, vươn tay ra an ủi hắn.
Chung Linh kính Sầm Mặc, nhưng không sợ hắn, thậm chí nàng còn cảm thấy bởi vì mình sống ở thế giới nam nữ ngang hàng hơn hai mươi năm mà khiến bản thân không coi Sầm Mặc thành Hoàng đế. Cho dù lúc nào nàng cũng nhắc nhở bản thân, đối phương là Hoàng đế, là người có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của nàng, nhưng dường như những hành động đó lại khiến Tần ma ma không hài lòng, cho là quá mức láo xược rồi.
Nhưng hết lần này đến lần khác thì đối với việc làm càn của bản thân Chung Linh thì Sầm Mặc cũng chỉ xem như là việc làm càn nho nhỏ, khiến hắn hưởng thụ không thôi thôi. Là một người từ nhỏ không được hưởng thụ bao nhiêu yêu thương, mà ngược lại lại bị khắp nơi đè nén như hắn thì hành vi vô cùng thân thiết này cũng không quá mức, nhưng lại có thể khiến thể xác và tinh thần của hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hắn hưởng thụ sự tiếp xúc cơ thể trong lúc không để ý cùng với những cái ôm an ủi thoải mái của Chung Linh. Những cái đó đều là những cái hắn không thể tìm được ở nơi khác. Ngay cả Vân Quý phi, cũng không dám làm ra loại chuyện được gọi là Dĩ hạ phạm thượng, có lẽ đây chính là quan niệm của mỗi người, hoàng thượng là Chí cao vô thượng, đó là người đứng ở nơi cao mà nhóm phi tần các nàng tuyệt đối không để đứng cùng, cho Hoàng đế cái gì thì chỉ có thể từ nơi đó nhận được cái đó từ Hoàng đế.
Có lẽ quan niệm Hoàng đế đó áp dụng ở nơi khác, nhưng đối với người từ nhỏ sinh sống trong bóng tối, thậm chí là phải dựa vào việc giết huynh đệ mới lên được ngôi vị như Sầm Mặc thì cũng là rơi xuống thế hạ phong.
"Còn hai tháng nữa là Thi Hương rồi." Sầm Mặc dịu dàng nhìn nàng.
Mắt Chung Linh sáng lên: "Còn có hai tháng, Hoàng thượng sắp có được những người mà mình muốn rồi."
"Ừ." Quả nhiên là Chung Linh vui mừng vì hắn.
"Nhưng Hoàng thượng không sợ đến lúc đó bài thi của những người đó không đủ xuất sắc, khiến Hoàng thượng không nhận biết được sao?" Chung Linh biết Hoàng thượng có mấy người vừa mới lựa chọn ở nhân gian, chỉ là muốn bọn họ lên được triều đình thì phải trải qua khoa khảo.
"Nếu về vấn đề này cũng làm không được thì trẫm muốn bọn họ làm gì." Sầm Mặc có chút kiêu ngạo nói.
"Sẽ không xảy ra sơ suất rồi thi rớt chứ?" Kiếp trước, lúc thi cao đẳng, có rất nhiều người bình thường thành tích không tệ, nhưng cũng bị thi rớt rồi.
"Bọn họ làm sao có thể không chịu được một kích như thế?" Sầm Mặc có chút buồn cười nhìn nàng.
Chung Linh ngượng ngùng cười, vậy mà nàng lại đánh đồng nhân tài được Hoàng thượng coi trọng với học sinh kiếp trước, có lẽ tuổi tương đươn, nhưng tại niên đại con người trưởng thành sớm hơn này thì khẳng định tâm tính của bọn họ không kém dù chỉ một chút.
"Nếu sau này trẫm không để ý đến nàng thì nàng cũng đừng trách trẫm." Sầm Mặc kéo tay nàng ngồi trên ghế.
"Nếu Hoàng thượng không để ý đến nô tỳ thì nô tỳ phải tìm Uyển muội muội chơi." Chung Linh cười nói: "Nô tỳ thay Hoàng thượng xem đứa nhỏ của Hoàng thượng."
Vươn tay vén sợi tóc mai của Chung Linh, Sầm Mặc dịu dàng nói: "Đợi đến lúc Uyển Phương nghi sinh đứa nhỏ, liền gửi nó nuôi dưới gối của nàng, được không?"
Lòng Chung Linh nhảy dựng lên, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn hắn, nhưng lại không nhìn ra được ý thử hay là bất cứ ý gì khác trong đó.
"Nhưng là đứa nhỏ Uyển muội muội mang mười tháng, nếu nuôi dưới gối của nô tỳ thì nhất định Uyển muội muội sẽ luyến tiếc." Chung Linh thì thào nói.
"Chỉ cần nàng thích là được rồi." Mặt Sầm Mặc không đổi sắc, hoàn toàn không đặt chuyển của Uyển Phương nghi ở trong lòng.
"Việc này để sau hãy nói, Hoàng thượng vẫn đến để ý chuyện thi Hương trước đi." Chung Linh lắc lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện con cái. Coi như bây giờ Hoàng thượng không nói những lời này thì sau này Uyển Phương nghi cũng không dám có động tác gì. Về việc này nàng cũng không cần biểu hiện vô cùng vội vã, không cần vô duyên vô cớ rơi xuống thế hạ phong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: Búnn.
"Nô tỳ cung nghênh Hoàng thượng." Vân Quý phi giống như bướm hoa mềm mại yếu ớt hành lễ với Sầm Mặc.
"Đứng lên đi." Sầm Mặc vươn tay ra đỡ nàng.
"Mấy ngày rồi Hoàng thượng không tới xem nô tỳ rồi." Vân Quý phi có chút hờn dỗi oán giận. "Nô tỳ biết Hoàng thượng bận rộn chính vụ, nhưng Hoàng thượng cũng phải chú ý thân mình đó."
Một tháng này, thời gian Sầm Mặc ngủ lại ở chỗ phi tần hậu cung ít hơn rất nhiều.
Vân Quý phi biết hôm nay Hoàng thượng điểm bài tử của bản thân, tự nhiên là trang điểm tỉ mỉ, không thể để một mình Nhạc phi đoạt đi sự sủng ái của Hoàng thượng được. Hôm nay nàng ta chọn quần lụa kim tuyến mỏng, váy thướt tha, quấn quít eo nhỏ, lộ làn da trắng như ngọc, thoáng hiện ánh sáng, làm cho người ta không tách ra được.
Chỉ là Hoàng thượng đã có chút không tập trung, lúc vừa tới chỉ nhìn nàng ta một cái, ngay cả một câu khích lệ cũng chưa có.
"Nghỉ ngơi đi." Sầm Mặc nhàn nhạt phân phó.
"Vâng." Vân Quý phi đỏ mặt, lập tức cúi đầu đáp.
Mây mưa qua đi, Sầm Mặc thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn Vân Quý phi vẫn còn vương vấn dư âm bên cạnh, thật sự không biết trong lòng có cảm giác gì. Ngay cả khi nàng ta có dùng một chút thôi tình cao, thì Sầm Mặc vẫn cảm thấy so với Chung Linh thì vẫn còn thiếu chút gì đó.
"Hoàng thượng?" Hình như Hoàng thượng không vui vẻ lắm, trong lòng Vân Quý phi cảm thấy bất an, có phải nàng ta làm chỗ nào không tốt không? Phi tử tranh thủ tình cảm, ngoại trừ ấn tượng về mĩ mạo, thì quan trọng nhất chính là lúc trên giường có thể khiến Hoàng thượng vừa lòng.
Trước kia, mặc dù không lần nào nói ra, nhưng biểu cảm của Hoàng thượng đều là thỏa mãn, chưa từng có hôm nào lạnh nhạt như hôm nay.
"Không có việc gì, trẫm chỉ nghĩ tới một số việc thôi." Nhìn ra sự bất an của Vân Quý phi, Sầm Mặc nói lời an ủi.
Vân Quý phi vẫn có chút bất an, nhưng vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng.
"Hoàng thượng, người ở Tập Phương hiên đến nói, Chung Lương viện bị bỏng nước ấm, đã mời thái y." Mặc dù Lâm Anh cảm thấy Chung Uyển làm hơi quá, nhưng suy cho cùng thì nàng ta vẫn đang hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng.
Trước không đề cập đến việc Vân Quý phi nói gì, Sầm Mặc nhướng mày, lên tiếng trước: "Nếu đã mời thái y thì chắc là cũng nghiêm trọng. Hôm nay muộn rồi, ngày khác trẫm lại đến xem nàng."
"Vâng." Lâm Anh bình tĩnh lui ra ngoài
Trước đó Vân Quý phi còn thầm hận Chung Uyển không có việc gì mà lại muốn tới nơi này đoạt người, có điều sau khi nghe Hoàng thượng nói thì nàng ta lại muốn cười to, cái này đúng là bắt gà không được còn mất một nắm gạo rồi. Nếu không lúc mời Hoàng thượng qua đó, nhìn thần thái của hắn thì đúng là có chút không hài lòng với hành vi của nàng ta.
"Hoàng thượng, suy cho cùng thì trong bụng của Chung muội muội còn có đứa nhỏ của Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần đi xem sao?" Lúc này, vẫn nên rộng lượng đúng lúc, hơn nữa còn có tác dụng thúc đẩy.
"Xảy ra chuyện cũng có Thái y, trẫm đi làm gì. Chung Lương viện thật đúng là không có quy củ, lại có thể khiến bản thân bị thương, ngày khác nàng phải dạy dỗ nàng ta." Vốn đã không còn cảm giác gì, nhưng bây giờ Sầm Mặc cảm thấy, Chung Uyển có mang, ở trong lòng Linh Nhi hẳn là không thoải mái, nếu bản thân lại còn có dáng vẻ quan tâm, thì nhất định trong lòng Linh Nhi sẽ vô cùng không thoải mái.
"Vâng, nô tỳ đã biết." Ở góc độ Sầm Mặc không nhìn thấy, khóe miệng Vân Quý phi nổi lên ý cười.
***
Sáng sớm hôm sau, Vân Quý phi dẫn theo Thái giám cung nữ đến Phương Tập hiên.
"Tần thiếp bái kiến Quý phi nương nương." Chung Uyển đi từ trong nhà ra đón sắc mặc không tốt lắm.
Vân Quý phi nể tình hài tử cũng không dám để Chung Uyển hành lễ, nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân nàng ta muốn trốn cũng không trốn được.
"Muội muội có thai, đừng đa lễ. Bản cung phụng ý chỉ Hoàng thượng đến xem muội muội."
Đầu tiên Chung Uyển nghe thấy Hoàng thượng bảo Vân Quý phi đến thì cảm thấy vui vẻ, sau đó tâm lại trùng xuống, không phải Hoàng thượng tự mình đến thì có ích lợi gì.
Vân Quý phi nhìn ra những biến hóa nhỏ bé trong mắt Chung Uyển, cười nói: "Muội muội đừng trách Hoàng thượng, mọi người đều biết gần đây Hoàng thượng bận rộn triều chính, nên có chút lơ là hậu cung. Mãi đến hôm qua Hoàng thượng mới có thể ở chỗ ta nghỉ nơi một lát, muội muội lại xảy ra chuyện, chuyện này lại khiến tâm tình của Hoàng thượng thêm không tốt. Có điều trong lòng Hoàng thượng vẫn lo lắng cho muội muội cùng hài tử trong bụng, sáng sớng đã lệnh cho bản cung đến xem muội."
"Tần thiếp không dám làm phiền Hoàng thượng, là do tần thiếp sơ ý nên mới để bản thân bị phỏng, khiến Hoàng thượng phiền lòng." Chung Uyển nghiêm túc trả lời. Tối hôm qua nàng ta bị phỏng thật sự là do vô ý, vốn nghĩ dựa vào cơ hội này để có thể nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại giống như không đặt mình trong lòng, nên không có tới.
Vào bên trong ngồi trên vị trí chủ vị, Vân Quý phi cũng để Chung Uyển ngồi xuống, làm như quan tâm nói: "Vết thương của muội muội sao rồi?"
Chun Uyển vươn tay, lộ ra cổ tay được băng bó: "Hồi nương nương, vết thương của tần thiếp không sao rồi, chỉ là hôm qua có chút sợ hãi nên động thai khí, thái y vì cố kị hài tử trong bụng tần thiếp nên không dám dùng dược gì."
Ánh mắt Vân Quý phi khẽ chuyển, giống như kinh ngạc nói: “Có phải vết thương này của muội muội sẽ lưu lại sẹo không?”
“Đợi đến lúc sinh hạ Hoàng tử, tần thiếp sẽ dùng mấy loại cao trừ sẹo là được rồi.” Dù sao nàng ta cũng không dám dùng thuốc linh tinh.
"Không biết lúc nào mới sinh ra Hoàng tử, còn vết thương này thì..." Vân Quý phi giống như oán trách nói: "Điều quan trọng nhất của nữ nhân trong hậu cung như chúng ta chính là phải bảo vệ dung mạo cơ thể, nếu trên tay có sẹo, làm sao có thể khiến Hoàng thượng thích được. Chờ ngươi ra tháng, chỉ sợ vết sẹo này sẽ không dễ dàng tẩy đi nữa."
Nhìn thần sắc dường như có chút lo lắng của Chung Uyển, Vân Quý phi mỉm cười: "Cũng may bản cung đã nghĩ tới chuyện này, chỗ bản cung có thực cao được Hoàng thượng ban thưởng, chẳng những có tác dụng trừ sẹo, mà dùng thường xuyên cũng có lợi đối với làn da. Lần này bản cung đến cũng mang theo cho ngươi hai hộp."
Lúc này Xuân Hạnh bên người Vân Quý phi lập tức đưa gì đó trong khay tới.
"Vậy thì đa tạ nương nương." Chung Uyển do dự một chút, nhưng vẫn để nha đầu nhận lấy, nàng ta cũng nghe loáng thoáng rằng có loại thuốc mỡ như vậy, hiệu quả trừ sẹo thật sự hơn thuốc mỡ bình thường nhiều, hơn nữa lại vô cùng trân quý, bởi vậy dường như trong hậu cung này chỉ có mình Quý phi có.
"Lại nói tiếp, không biết nha đầu bên người muội chăm sóc muội như thế nào mà lại để muội muội bị phỏng. Ngày hôm qua Hoàng thượng còn vì vậy mà trách tội bản cung đấy." Vân Quý phi đổi sắc mặt, nghiêm khắc đứng lên: "Hôm qua là ai hầu hạ?"
"Nô tỳ đáng chết." Nha đầu Hồng Thược bên cạnh Chung Uyển lập tức quỳ xuống. Thật sự là hôm qua Chung Uyển không yên lòng, mới đánh rơi chiếc cốc, nhưng vậy này tự nhiên chỉ có thể để nô tỳ bên người nàng ta gánh vác.
"Tự đến Tư hình lĩnh hai mươi đại bản." Vân Quý phi lạnh lùng nói: "Miễn cho Hoàng thượng trách cứ bản cung không có năng lực thống trị hậu cung."
Mặt Hồng Thược trắng bệch, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất không nói một tiếng nào. Chung Uyển biết việc này cần có người gánh vác, cho nên cũng không dám cầu xin tha thứ cho nha đầu.
"Nha đầu này là người vụng về, muội muội có cần bản cung cho người khác đến hầu hạ không?" Thần sắc của Vân Quý phi dịu xuống, nói với Chung Uyển.
"Mặc dù nha đầu này thô kệch, nhưng cũng là người tần thiếp dùng quen rồi, cho nên không dám làm phiền nương nương." Chung Uyển tự nhiên không dám nhận, người nàng ta có thể sử dụng ở nơi này vốn không nhiều, nếu ngay cả nha đầu bên người cũng bị thay đổi thì không biết bản thân sẽ sai sử như thế nào.
"Nếu muội muội thích nàng thì bản cung cũng không làm chuyện dư thừa, nhưng muội muội phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để tỷ tỷ lại chịu sự trách cứ của Hoàng thượng." Vân Quý phi đứng lên: "Bản cung về trước, hôm qua bản cung mệt muốn chết rồi, suy cho cùng cũng không bằng tuổi trẻ của bọn muội muội, dĩ nhiên là có chút không chịu nổi." Nói xong còn che miệng cười khẽ.
Câu cuối cùng tự nhiên là chỉ tối hôm qua nàng ta nhận sủng, lấy chuyện tối qua để kích thích Chung Uyển thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Chung Uyển thay đổi vài lần, hiển nhiên là liên tưởng chuyện tối hôm qua đến hôm nay. Vân Quý phi vô cùng hài lòng rời đi.
"Tiểu chủ." Hồng Thược nhìn Chung Uyển, thần sắc có chút sợ hãi.
Thấy Hồng Thược như vậy, vẻ mặt cứng ngắc của Chung Uyển cũng dịu xuống: "Lần này Hồng Thược ngươi nhận đại bản, bản Lương Viện sẽ ghi ở trong lòng, sau này tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Hồng Thược biết chuyện này không thể thay đổi, chỉ có thể nhanh chóng đi lĩnh đại bản, lúc đi qua người Chung Uyển, nàng ta phát hiện cả người tiểu nha đầu phát run, lại không thể nói gì.
Bây giờ nàng ta mới biết được, có thai đã là gì, nếu không chiếm được ánh mắt của Hoàng thượng thì có cũng như không. Nàng ta có chút oán hận nắm chặt tay, lại kéo miệng vết thương, trên tay đau xót, khiến nàng nhớ tới thực cao mà Quý phi đưa tới.
"Chủ tử, tốt nhất không nên dùng thuốc mỡ kia, ngộ nhỡ đứa nhỏ..." Phó ma ma thấy ánh mắt của nàng, lập tức khuyên nhủ.
"Đây là vật ngự tứ của Hoàng thượng, ngay cả Vân Quý phi cũng thường xuyên dùng, nếu xảy ra vấn đề gì thì Quý phi nương nương cũng không chạy thoát được đâu." Khóe miệng Chung Uyển nâng lên, nàng ta cũng không thể vì Hoàng thượng không thích đứa nhỏ mà kéo cả mình vào.
"Chủ tử, phu nhân đã tới." Bởi vì Hồng Thược nhận đại bản nên đang nghỉ ngơi, nha đầu hiện tại hầu hạ Chung Uyển chính là Lan Nhi, người được sắp xếp sau khi vào cung.
"Nương." Mắt rưng rưng nhìn mẫu thân hành lễ, Chung Uyển có chút nghẹn ngào.
"Uyển Nhi, Uyển Nhi đáng thương của nương." Chung phu nhân không thể không biết tình cảnh của nữ nhi, bởi vì biết cho nên càng thêm đau lòng, bởi vậy khộng nhịn được gọi khuê danh của nàng ta.
"Nương, nữ nhi tốt lắm, không có việc gì." Chung Uyển nói như vậy, nước mắt lại chảy ra.
"Chủ tử, không thể khóc, nếu để người khác truyền đến tai Hoàng thượng sẽ khiến ngài không vui." Phó ma ma ở bên cạnh lau nước mắt cho nàng ta.
Nhận khăn trong tay Phó ma ma, lau qua loa hai lần, cũng ngừng khóc. Tập Phương hiên của nàng ta không thể chịu thêm lời đồn đại gì nữa rồi.
"Cũng may bụng của Lương viện không chịu thua kém, bây giờ chỉ cần bình an sinh đứa nhỏ ra thì tương lai vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần con." Chung phu nhân cũng chú ý cách dùng từ của bản thân, an ủi.
"Bụng nữ nhi không chịu thua kém thì có ích gì, chỉ hận nữ nhi không có bản lĩnh, không thể khiến Hoàng thượng thích mình." Giờ phút này Chung Uyển lại sắp khóc.
"Có phải Hoàng thượng thực sự sủng ái Nhạc phi nương nương không?" Có chút chần chừ, nhưng Chung phi nhân vẫn hỏi lên.
"Đâu chỉ sủng ái, hắn..." Chung Uyển vốn định nói chuyện tối hôm đó Hoàng thượng cho rằng bản thân là Chung Linh ra, nhưng lại không có cách nào bỏ sĩ diện, nên chỉ nuốt lại bụng.
"Nếu Lương Viện chịu khó qua lại với Nhạc phi nương nương thì tự nhiên Hoàng thượng cũng sẽ nhìn ở trong mắt."
"Ngay từ đầu, lúc mới vào cung nữ nhi cũng nghĩ như vậy, bởi vậy cũng thản nhiên đến bên cạnh Nhạc phi, nhưng nàng ta lại không để nữ nhi trong mắt, ngược lại, lại qua lại thân thiết chỗ Uyển phương nghi." Nói đến chuyện này, lòng Chung Uyển thật sự buồn bực: "Hoàng thượng cũng giống như nàng ta thường xuyên đến Ỷ Trúc hiên của Uyển Phương nghi, nhưng lại chưa từng tới Tập Phương hiên của nữ nhi."
"Con nói xem Nhạc phi nương nương là có ý gì, coi như trước kia chúng ta thật sự không muốn gặp nàng, nhưng cũng không thiếu nàng cái gì, tại sao vừa mới vào cung lại không chịu để ý một chút điểm tình cảm, lại còn chặt đứt việc lui tới với người trong nhà." Chung phu nhân cũng vì việc này mà buồn bực không thôi.
Chung Uyển nghe vậy thì trong giây lát không biết nói gì, mẫu thân nàng ta không biết nhưng nàng ta còn không biết sao. Mặc dù hồi nhỏ mọi người đều đối tốt với bản thân, nhưng sau lưng lại nói Chung Linh lớn lên xinh đẹp như thế nào, nàng ta nghe xong chỉ cảm thấy mất hứng, rồi lại nhớ rõ trong lòng, sau lưng cũng vẫn thường xuyên xảy ra chuyện bắt nạt Chung Linh, chẳng qua bản thân vẫn luôn duy trì tốt thân phận đại tiểu thư, người bên trên cũng biết, chỉ cần bản thân không quá phận thì sẽ không nói gì.
"Nương, con vẫn luôn nghĩ, vì sao con cũng có thai, nhưng Hoàng thượng lại không vui như vậy, có thực là vì không phải là trưởng tử không?" Chung Uyển không nhịn được nói.
"Đại khái cũng là do nguyên nhân này, con xem, con chính là đứa nhỏ đầu tiên của cha con, cha còn đối với con luôn tốt hơn đệ đệ muội muội phía sau rất nhiều, nam nhân luôn cảm thấy đứa nhỏ đầu tiên của mình có chút đặc biệt." Chung phu nhân do dự nói: "Chỉ là Lương viện không cần suy nghĩ nhiều, trước mắt Hoàng thượng không có con nối dõi, chờ sau khi con sinh đứa nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng cao quý."
"Nếu như thật sự như nương nói thì tốt rồi." Chung Uyển cúi đầu. "Nữ nhi từ nghe nói, có phương thuốc cổ truyền có thể khiến phụ nữ có thai sinh non?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cấp bậc phi tần trong hậu cung.
1. Hoàng hậu.
2. Tường phượng phẩm: Hoàng quý phi (Hai người)
3. Chính thất phẩm: Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi (Quý phi dẫn đầu, địa vị theo tên giảm dần xuống)
4. Tòng nhất phẩm: Phu nhân (Có một chữ phong hào, ba người)
5. Thứ nhất phẩm: Phi (Có một chữ phong hào, sáu người)
6. Chính nhị phẩm: Quý cơ (Có một chữ phong hào, bốn người)
7. Tòng nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
8. Thứ nhị phẩm: Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung (như trên)
9. Chính tam phẩm: Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung (như trên)
10. Tòng tam phẩm: Quý tần (Có một chữ phong hào, bốn người)
11. Thứ tam phẩm: Tần (có một chữ phong hào, không giới hạn người)
12. Chính tứ phẩm: Tiệp dư (Có một chữ phong hào, ba người)
13. Tòng tứ phẩm: Quý Nghi (Có một chữ phong hào, hai người)
14. Thứ tứ phẩm: Thuận Nghi, Thuận Viện, Thuận Dung, Thuận Khoa (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
15. Chính ngũ phẩm: Sung Nghi, Sung Viện, Sung Dung, Sung Hoa (như trên)
16. Tòng ngũ phẩm: Cơ (Có một chữ phong hào, năm người)
17. Thứ ngủ phẩm: Dung Hoa, Uyển Dung (Có một chữ phong hào, mỗi cái ba người)
18: Chính lục phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đắc Nghi, Hiền Nghi, Vi Nghi (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
Chương 19:
Editor: Búnn.
"Lương viện ngàn vạn lần không thể có loại ý niệm này!" Chung phu nhân bị dọa nhảy dựng lên, mặc dù bà ta cũng đã nghe Phó ma ma nói qua, nhưng bà ta chỉ cho là bản thân Phó ma ma làm nghiêm trọng mọi chuyện lên, nhưng nghe nữ nhi nói thẳng ra như vậy, làm sao bà ta có thể không kinh hãi.
"Đừng nói con lén dùng thuốc, nếu bị Hoàng thượng biết thì sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toán lớn, coi như là con thành công, còn lại một đứa trẻ thì vẫn không đủ, làm sao Hoàng thượng thích được, lại phải nghĩ xem lúc sinh xong còn có cần con nữa không, về sau còn phải có đứa nhỏ nữa chứ." Chung phu nhân nói đến kết quả cuối cùng, muốn đánh vỡ suy nghĩ này của Chung Uyển.
"Nữ nhi đã biết, chỉ là nữ nhi có thai kém Uyển phương nghi một tháng mà lại nhận được đãi ngộ như vậy nên có chút không cam lòng thôi." Chung Uyển cúi đầu, cô đơn nói.
Chung phu nhân cũng đau lòng, nữ nhi ở nhà được mọi người sủng ái, đến lúc vào cung lại phải nhìn sắc mặt của người khác.
"Lương viện ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp bản thân, con có thể mang thai Long tự, đây là việc vui lớn, con xem trong hậu cung, có bao nhiêu nữ nhân ngay cả gặp Hoàng thượng cũng không muốn, vậy mà các nàng vẫn có thể nhịn, chẳng lẽ con lại không bằng bọn họ?" Chung phu nhân chỉ có thể tận lực an ủi nữ nhi. "Người có thai, ngàn vạn lần đừng ủ rũ như vậy."
"Nữ nhi biết rồi." Chung Uyển cố gắng nở nụ cười, nàng ta có thể nhịn, chỉ là không biết phải nhịn đến bao giờ thôi.
***
Chớp mắt một cái đã đến tháng bảy, Chung Linh tiến cung cũng được bốn tháng rồi.
"Xem bụng của muội này, đáng yêu quá, phủ nội vụ lại phải gấp gáp may y phục để muội mặc rồi, xem có thích chất liệu gì đặc biệt không, rồi phân phó xuống." Nhìn bụng đã có chút hình dạng của Vương Uyển, Chung Linh trêu ghẹo.
"Tỷ tỷ không cần cười muội." Vương Uyển nhỏ giọng nói: "Muội muội cùng chờ về sau có thể cười tỷ tỷ đó."
Chung Linh cười không trả lời, mặc dù nàng đã mười lăm tuổi rồi, nhưng trước mắt vẫn cũng không tính toán sinh đứa nhỏ, điều kiện ở nơi này không phát triển như vậy, vạn nhất vì sinh một đứa nhỏ mà bồi cả mình ra ngoài thì đúng là thiệt lớn rồi.
"Lại nói, muội muội thấy rất thích chất liệu tuyết tơ tằm này, chỉ là Hoàng thượng đều tặng cho tỷ tỷ, muội muội thích cũng chỉ có thể nhìn thôi." Không phải trong ngữ điệu của Vương Uyển không có vị chua, mặc dù có chút ghen tị, nhưng cũng dần hình thành thói quen Hoàng thượng đối xử đặc biệt Chung Linh, nên cũng không nảy sinh tâm tư không nên có với nàng.
"Không phải chỉ là một cuộn vải sao, bản cung vì nó mà mệt quá, đến đâu cũng bị người khác nói vào tai." Chung Linh có chút oán trách thở dài.
Cuộn vải tuyết tơ tằm này là nhóm dệt ở Giang Nam phải nghiên cứu rất lâu mới cho ra được, mà phải làm mấy năm mới sản xuất ra được, vải dệt màu bạc nhìn như bình thường, nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ sáng bóng, nhìn cẩn thận mới có thể phát hiện ra ngụ ý Cát Tường trên đó, nhưng cũng rất khó để nhìn ra, không nói đến vẻ ngoài đẹp, quan trọng nhất chính là chất liệu này vô cùng mát.
Lúc Hoàng thượng nhận chất liệu tuyết tơ tằm này cũng rất vui vẻ, nhưng vừa nhận đến tay đã đưa cho Nhạc phi nương nương, nguyên nhân chính là dường như Nhạc phi nương nương không chịu được nóng, nên lấy một cuộn vải mà tiểu y trong người, phần còn lại làm thảm, lúc nào cũng trải ở trên giường.
"Nếu không phải muội muội có thai, không chịu nổi mát thì đưa lại có muội cũng có sao đâu." Chung Linh cười nói.
"Nhưng cái này là tâm ý của Hoàng thượng, muội muội cũng không dám làm loại chuyện này." Vương Uyển cười trả lời, cũng không cho là thật: "Chỉ là nếu tỷ tỷ đồng ý cho muội ra ngoài đi dạo một chút, thì muội muội còn vui hơn là nhận được một cuộn vải như thế này."
Mặc dù tính tình Vương Uyển yên tĩnh, cũng rất nghe lời không ra Ỷ Trúc hiên, suy cho cùng thì cũng vẫn là nữ tử trẻ tuổi, trong nhà mấy tháng cũng là có chút buồn bực rồi.
"Được." Hiển nhiên là Chung Linh cũng nghĩ tới điểm này: "Vậy thì bản cung đi cùng muội muội là được rồi."
"Nếu vậy thì làm phiền tỷ tỷ rồi." Vương Uyển cũng không từ chối, có đại hồng nhân bên người Hoàng thượng đi cùng thì những thứ không có mắt kia cũng tự nhiên phải lui ba phần, dù sao cũng không thể đắc tội.
Tần ma ma nghe chủ tử nhà mình nói thì quay người lại, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Suy cho cùng cũng không phải một mình chủ tử đi ra ngoài, bên ngoài còn có thể một người hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng, cho nên chuyện gì không phải chuẩn bị cho chu đáo.
Đã chạng vạng, ánh nắng mặt trời không quá gay gắt, cũng là thời gian thích hợp để ra cửa.
Uyển phương nghi lâu ngày không ra ngoài chỉ cảm thấy hô hấp ở bên ngoài dễ hơn là ở trong Ỷ Trúc hiên.
"Bây giờ xem ra, bản cung thật sự là làm muội muội ngột ngạt rồi." Chung Linh cười nhìn biểu cảm vui sướng của đối phương. "Nếu đã như vậy, về sau nếu muội muội muốn đi dạo một chút thì cứ phái nha đầu đến nói cho bản cung, bản cung sẽ an bài thay muội."
"Đa tạ tỷ tỷ." Vương Uyển cười đáp ứng, Nhạc phi nương nương thật kỳ lạ, càng ngày càng thật sự đối tốt với nàng ta.
"Mệt không? Đến đình phía trước nghỉ một lát đi." Chung Linh ân cần hỏi han, cho dù mới đi một đoạn không xa, dọc đường đi cũng rất chậm, nhưng dù sao đối phương cũng là thai phụ, phải cần thận chăm sóc.
"Cũng được." Vương Uyển cười đáp, mặc dù không quá mệt, nhưng nếu Nhạc phi nương nương có ý tốt, thì nàng ta cũng sẽ nhận.
Thái giám đi sau hai người đã sớm dọn dẹp xong đình nghỉ mát, trải đệm mềm, bày biện xong đồ ăn vặt cùng hoa quả. Hai người cứ ngồi như vậy, nói chuyện phiếm câu có câu không.
"Sao thế?" Thấy Vân Nhi lộ vẻ mặt khó khăn đi về phía Tần ma ma, Chung Linh mới hỏi.
"Hồi nương nương, là Chung tiểu chủ ở bên kia, bảo là muốn qua đây thỉnh an nương nương." Vân Nhi nói, cũng không phải nàng không biết quan hệ giữa Chung gia và chủ tử nhà nàng, hơn nữa dường như nương nương thật sự không thích gặp Chung lương viện, cộng thêm Uyển phương nghi ở đây, bởi vậy nàng mới ngăn Chung Lương viện ở ngoài, tránh làm mất không khí.
Nói đến chuyện này cũng là đặc tính của cung nữ, bởi vì chủ tử nhà mình được sủng ái nên cũng có chút bắt đầu không coi ai ra gì.
"Nàng ta là chủ tử, muốn tới thỉnh an bản cung, làm sao ngươi có thể ngăn cản?" Chung Linh thản nhiên nhìn nàng một cái, khiến Vân Nhi thầm cả kinh trong lòng, khom người cáo lui, mời Chung Lương viện vào.
Cho dù hiện tại Chung Linh được sủng ái, nha hoàn dưới tay nàng có làm loại chuyện như thế này thì cũng không ai dám nói gì. Nhưng các nàng không nói không có nghĩ là không nhớ kỹ. Bị những người đó nhớ thương cũng không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy vui mừng.
"Chung tiểu chủ, nương nương mời ngài qua." Vân Nhi tới trước mặt Chung Uyển cúi đầu.
Chung Uyển hừ lạnh một tiếng, vốn nhận thấy trong đình có người, nàng ta muốn tránh đi, nhưng đúng lúc lại nhận ra người kia là cung nữ bên người Chung Linh, nên nàng ta mới muốn qua bên này. Nhưng cung nữ này lại dám ngăn cản nàng ta.
"Thế nào, chủ tử nhà ngươi cho ngươi đến mời rồi sao? Không phải nói không để cho người không liên quan tới gần sao?" Chung Uyển có chút cay nghiệt nói.
"Chung tiểu chủ tha mạng, là nô tỳ nói lỡ lời." Vân Nhi không nói hai lời lập tức quỳ xuống, nàng biết trước đó bản thân nói lỡ lời, nương nương không biết thì thôi, nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của nương nương thì rõ ràng là không vui với hành vi cáo mượn oai hùm của bản thân.
Cố kị thân mình, Chung Uyển cũng lười so đo với một cung nữ, Chung Uyển đi qua Vân Nhi, đi về phía đình nghỉ mát.
Rất ra đã thấy Chung Linh mặc váy mai hoa bách thủy rủ xuống đất, đuôi váy dài, ngay cả cách ăn mặc cũng thể hiện phi vị, ngay cả Uyển Phương nghi bên cạnh nàng cũng mặc y phục yên la điểm hoa, rõ ràng là hơn váy tơ xanh tím trên người mình đến vài bậc.
Mà thứ cơ bản nhất như y phục cũng thể hiện sự khác biệt về cấp bậc phân vị của các nàng.
Áp chế cảm giác không cam lòng trong lòng, Chung Uyển tiến lên hành lễ.
"Còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi, nếu va phải thì ai có thể đảm đương nổi." Chung Linh lạnh nhạt nhìn tỷ tỷ của mình: "Lương viện mau ngồi đi."
Cung nữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng trải đệm.
Nhìn bụng Uyển phương nghi đã có thể thấy được hình dạng, trong mắt Chung Uyển thoáng hiện một chút ghen tị, ngẩng đầu lên lại bắt đầu nói cười duyên dáng.
"Muội muội chỉ ra ngoài đi một chút, không ngờ lại gặp hai vị tỷ tỷ, bình thường đã không gặp, cho nên thế nào cũng phải đi lên hành lễ, các tỷ tỷ sẽ không trách muội đường đột chứ?"
Thấy Chung Linh không không nói chuyện, Uyển Phương nghi liền tiếp lời: "Muội muội nói gì vậy, mọi người đều là nữ nhân của Hoàng thượng, là tỷ muội, gặp nhau thì tự nhiên là phải trò chuyện dùng nhau rồi."
Vuốt bụng còn chưa lộ của mình, Chung Uyển mang theo vẻ hâm mộ nhìn Vương Uyển: "Thật hâm mộ tỷ tỷ, tương lai đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ là trưởng tử, phần phúc khí này, muội muội thật sự cảm thấy hâm mộ."
Điểm này hiển nhiên cũng là điều trong tâm khảm của Uyển phương nghi, nàng ta cũng cười trả lời: "Đa tạ lời chúc của muội muội, tỷ cũng chúc muội muội có thể sinh ra hoàng tử, đến lúc đó cũng có người làm bạn."
"Đúng rồi, không phải thời gian trước muội muội bị phỏng sao, bây giờ đã ổn chưa?" Mặc dù nàng ta thích mấy câu vừa rồi của Chung Lương viện, nhưng nàng ta vẫn chưa quên người này cũng đang mang thai đứa nhỏ đâu, bởi vậy mới nói sang chuyện khác.
"Tỷ tỷ nhìn xem." Nói tới đây, dường như Chung Uyển có chút vui sướng, vươn tay ra, cổ tay trắng sáng, không chút tỳ vết.
"Đúng là không lưu lại chút sẹo nào, muội muội dùng gì vậy?" Uyển Phương nghi có chút giật mình hỏi.
"Quý phi nương nương tặng nô tỳ hai lọ thực cao, quả nhiên hiệu quả vô cùng tốt, chẳng những có tác dụng trừ sẹo, mà ngay cả làn da cũng tốt lên không ít." Nói tới đây, Chung Uyển cố ý dừng lại: "Quý phi nương nương không hổ là người thống trị hậu cung, có thứ tốt tuyệt đối không độc chiếm, còn biết ban cho lục cung, thảo nào Hoàng thượng yên tâm giao lục cung cho nàng ấy quản lý."
Thời điểm nói đến thực cao, Chung Linh cũng không nhìn nàng ta thêm một chút, nhưng nghe đến đoạn sau lại cười rộ lên, đây còn không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói nàng độc chiếm Hoàng thượng cùng độc chiếm cả cuộn vải tuyết tơ tằm dùng một mình sao?
"Ta nói thảo nào thấy khí sắc của muội muội tốt hơn lúc trước rất nhiều, thì ra là trong họa được phúc, thứ tốt như vậy cũng dành cho muội." Nghe ra có chút không đúng, Uyển phương nghi vội vàng hòa giải.
"Nương nương, Hoàng thượng phái người triệu nương nương đến Dưỡng Tâm điện." Giờ phút này âm thanh không lớn không nhỏ của Lâm di bỗng vang lên, khiến Chung Uyển không nhịn được đổi sắc mặt.
"Uyển Phương nghi, bản cung đưa muội về trước, sau đó mới đi gặp Hoàng thượng." Liếc Chung Uyển một cái, Chung Linh tiếp tục không mặn không nhạt nói: "Dù sao đứa nhỏ trong bụng muội cũng không phải tự dưng mà có chút tôn quý, cũng không thể làm sai chuyện gì."
"Nương nương đặt ý chỉ của Hoàng thượng sang một bên sao?" Chung Uyển thiếu kiên nhẫn, đứng lên nói, muốn gán tội danh bất kính cho nàng.
"Hoàng thượng sớm nói với bản cung, để bản cung xem trọng thân mình của Uyển Phương nghi, chuyện gì cũng đặt ra phía sau." Nói xong lại thản nhiên nhìn nàng ta một cái, giống như đang cười nhạo nàng ta không biết tự lương sức mình.
"Chẳng lẽ đưa Uyển phương nghi hồi cung còn quan trọng hơn ý chỉ của Hoàng thượng sao?" Khó có dịp Chung Uyển cười tươi như vậy.
"Lâm di, Hoàng thượng có nói muốn ta qua ngay không?" Lâm di nhớ lại lời nói của Thái giám truyền ý chỉ, cũng không có nói là phải qua ngay.
"Không phải rõ rồi sao, chính là bất cứ lúc nào cũng được, vẫn còn thời gian trang điểm, thay y phục, bản cung dùng thời gian này chiếu cố đứa nhỏ của Hoàng thượng, chẳng lẽ sai rồi?" Chung Linh đùa cợt nhìn nàng: "Trang điểm cũng phải nhìn xem Hoàng thượng có nể mặt chịu nhìn một cái hay không."
Người không đánh ta ta không đánh người, là do người chủ động đến trêu chọc ta, ta không đánh trở lại thì chẳng phải là có lỗi với danh hào sủng phi sao.
"Uyển muội muội, đi thôi, lát nữa bản cung còn phải đi thỉnh tội đấy."
Uyển Phương nghi không dám nhiều lời, chỉ là nhìn thoáng qua Chung Uyển, thở dài, lúc trước nàng ta mới tiến cung cũng có gặp qua, cũng không phải là dáng vẻ lỗ mãng, không biết đúng mực như vậy. Đại khái là trong cung chịu đựng ánh mắt của người khác khiến nàng ta tức giận, có chút không cam lòng thôi.
Cùng là người trong cung, làm sao nàng ta không biết nô tài trong cung luôn giẫm thấp nâng cao, không được sủng ái thì tự nhiên nhận được sự xa lánh từ khắp mọi phía. Có đều đó cũng là chuyện không liên quan đến nàng ta, đồng tình nhìn Chung Uyển một cái, Uyển phương nghi rời đi cùng Chung Linh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Edior: Búnn.
"Cũng sắp đến sinh thần của nàng rồi, đến lúc đó trẫm muốn tổ chức tốt cho nàng, được không?" Sầm Mặc dịu dàng nhìn Chung Linh, cho dù gần đây hắn tương đối bận, nhưng vẫn hi vọng có thể thấy bóng dáng nàng.
"Không phải Hoàng thượng còn bận chính sự sao? Không cần vì chuyện nhỏ này mà phân tâm đâu." Chung Linh hoàn toàn không quan tâm đến cái gọi là sinh thần của bản thân kia: "Không lâu sau đó chính là Trung thu, đến lúc đó, nô tỳ sẽ coi như Trung thu yến được bày ra là để chúc mừng cho nô tỳ là được rồi."
"Nhưng Trung thu yến, trẫm định gặp vài người trúng Nhất giáp trong thi Hương, chỉ sợ đến lúc đó không thể quan tâm Linh Nhi được." Sầm Mặc có chút do dự nói.
"Quốc sự làm trọng, nô tỳ thầm vui trong lòng là tốt rồi. Nếu Hoàng thượng thật sự sắp xếp cho nô tỳ thì không biết nô tỳ sẽ phải nghe bao nhiêu lời chua chua của người khác đâu."
"Linh Nhi." Sầm Mặc có chút áy náy nhìn Chung Linh, hắn cảm thấy điểm này, hắn thật thẹn với nàng.
"Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy." Chung Linh hiểu ý cười cười: "Không nói tới những người khác trong hậu cung, chỉ riêng Quý phi, Thục phi, Hiền phi nương nương, ai cũng đứng trước nô tỳ. Cho nên những thứ đó cũng không thể trách Hoàng thượng được."
Nói thật, Sầm Mặc là người cổ đại, có thể có loại suy nghĩ này thì nàng đã vô cùng may mắn rồi. Có lẽ Sầm Mặc không phải áy náy vì không thể làm được một đời một thế một đôi, mà hắn cảm thấy không thể cho Chung Linh muốn nhiều như vậy được. Nhưng thế này cũng đã là đủ rồi, không phải nam nhân nào cũng thích nữ nhân xoay xung quanh, làm một Hoàng đế của một quốc gia, gánh nặng của Sầm Mặc sẽ tương đương với trách nhiệm.
Mà nàng, không còn chỉ là một viên chức bình thường trong kiếp trước, mà bây giờ đã là phi tử của Hoàng thượng, nàng chỉ có thể chấp nhận. Chỉ cần có thể Sầm Mặc đối xử với nàng trước sau như một thì nàng cũng thỏa mãn rồi. Đương nhiên đây cũng chỉ là bất đắc dĩ trong bất đắc dĩ, hoàn cảnh như thế này, Chung Linh cũng chỉ có thể tự thôi miên mình.
Sầm Mặc cũng không cần nhiều lời nữa, thông cảm Chung Linh dành cho hắn, tự nhiên hắn sẽ để ở trong lòng.
***
Ngày hôm đó qua đi, công việc của Sầm Mặc càng thêm lu bù, trong một tháng thì có nửa tháng không triệu phi tần thị tẩm, những ngày còn lại thì chia cho những được từ cấp Tần trở lên, có điều thời gian lâu nhất tự nhiên là Chung Linh cùng Vân Quý phi, mặc dù những người khác không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao Hoàng thượng cũng đang vội chính sự, ai dám không có mắt đụng vào như vậy.
Còn có mấy ngày nữa là Trung thu yến Hoàng thượng chờ mong đã lâu và Quỳnh Lâm yến Hoàng thượng ban cho Trạng Nguyên sẽ đến. Đương nhiên, mục đích của Hoàng thượng không chỉ là ban thưởng yến. Hắn muốn nhân cơ hội này, nhìn xem rốt cuộc mười người trúng Nhất giáp là người như thế nào.
Mặc dù có tài năng, nhưng phẩm hạnh cụ thể như thế nào thì phải xem rồi mới nói.
Lần yến hội này, chẳng những Hoàng thượng coi trọng, mà ngay cả tần phi trong hậu cung cũng cực kỳ coi trọng, bởi vì ngày ấy, Hoàng thượng sẽ dắt vài người trong vị trí phi tử đi tham dự. Mà vị trí phi tử, nếu có thể may mắn ngồi cạnh Hoàng thượng thì điều này không thể nghi ngờ chính là biểu hiện cho mọi người rằng người đó chính là người được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Thoạt nhìn thì dường như có rất nhiều người tham dự yến hội, nhưng người trong hậu cung của Sầm Mặc không có nhiều, cộng thêm chức cao lại càng ít, bởi vậy đếm xuống dưới, ngày ấy tham dự chỉ có bốn người Vân Quý Phi, Thục Phi, Hiền Phi, cùng Nhạc phi.
Trước đó nhiều ngày, nhóm phi tử được khâm điểm phải tham dự, đều đang chuẩn bị những vật dụng hôm đó mình cần sử dụng. Nếu ở đó có biểu hiện tốt, thì chẳng những sẽ có thanh danh tốt trong miệng các đại thần mà nếu để Hoàng thượng cảm thấy mặt mũi sáng sủa, thì những thứ được ban cho tự nhiên cũng sẽ không thiếu.
Hơn nữa trong tâm nữ tử trong hậu cung làm gì có ai là không tranh cười háo thắng, các nàng cũng không muốn để người khác so sánh kém người khác.
***
Buổi tối tiến hành Quỳnh Lâm yến, cho nên phi tần hậu cung có rất nhiều thời gian trang điểm.
"Nương nương, không uổng công nô tỳ luyện tập nhiều ngày, bây giờ có đất dụng võ rồi." Tưởng Nhi vui vẻ nói, sau lần Chung Linh dùng son môi điểm ấn ký trên trán ấy, lúc không có việc gì thì Tưởng Nhi đều cầm bút luyện trên giấy, chỉ là Chung Linh luôn nói quá mức rêu rao, cho nên luôn không để cho nàng ấy động thủ.
"Trong này ngươi trộn những gì? Rõ ràng màu sắc có sáng hơn rất nhiều." Chung Linh cúi đầu, nhìn lướt qua hòm đặt trên bàn, trên trong có chất cao tinh tế, hiển nhiên không phải là son nàng tiện tay dùng lúc trước.
"Hồi nương nương, nô tỳ dùng son tốt nhất, cộng thêm chu sa thượng đẳng trộn lẫn với nhau. Nô tỳ thí nghiệm thật nhiều lần mới có thể tạo ra tỉ lệ như vậy, màu sắc rõ ràng hơn, thời gian giữ cũng lâu hơn." Tưởng Nhi trả lời.
"Ngươi là người thông minh." Chung Linh mỉm cười, để nàng ấy tiếp tục vẽ trên trán.
"Nương nương muốn chải kiểu tóc gì?" Tưởng Nhi biết chủ tử nhà mình cũng là người có chủ kiến về phương diện ăn mặc trang điểm cho nên lần nào cũng hỏi trước.
Trầm ngâm một chút, Chung Linh mới đưa ra chọn lựa cuối cùng: "Hay là chải kiểu như ý búi cao rộng mà lần trước ngươi nói đi. Tên cũng được, mà kiểu cách cũng đoan trang."
"Nhưng lại quá mức đoan trang, có phải sẽ che đậy dung mạo của chủ tử không?" Tưởng Nhi có chút do dự.
"Ngươi cho là ở hậu cung này ai có thể được phép lấn qua tư sắc của Vân Quý phi?" Chung Linh cười nói: "Đêm nay tất nhiên là nàng ta sẽ diễm áp quần phương, làm gì có chuyện lấy khuyết điểm của mình ra để so đo với sở trường của người khác."
Vân Quý phi bị nàng đè ép lâu như vậy mà vẫn không có cách nào phải kháng, đêm nay nhất định sẽ tìm cách tỏ rõ bản lĩnh.
"Nương nương, đây là y phục lúc trước nương nương lựa chọn." Lúc này Vân Nhi dẫn theo mấy nha hoàn, trong tay đều nâng một bộ y phục.
Đảo mắt qua từng bộ, Chung Linh nâng tay chỉ vào một bộ, đó là bộ váy gấm tứ xuyên hoa văn hoa mẫu đơn có khuy áo vàng, từ trong tới ngoài đều giống nhau, chỉ có lớp lót là màu trắng ngà ửng sáng. Mặc dù màu trắng tương đương với màu dùng cho tang sự ở Tử Thần, nhưng hoa văn phản chiếu ánh sáng trắng ngà cũng vô cùng trân quý, tượng trưng cho vẻ đẹp quý giá.
Vân Nhi hiểu rõ, nương nương không lựa chọn váy đuôi dài thể hiện phong tình mà lại chọn y phục tương đối đoan trang cũng là vì tránh Vân Quý phi.
"Lấy ngọc bội Như ý của ta ra." Thời điểm Chung Linh phân phó, Vân Nhi đã đặt ngọc Như ý sang bên cạnh, chính là ngọc mà lúc trước Sầm Mặc đưa cho nàng, Chung Linh đã sớm sai người làm một cái túi lưới để đựng nó, người trong Vân Tường cung đều biết nó có ngụ ý phi phàm, bây giờ cũng chính là vật yêu thích của nương nương.
Vân Nhi lại tiếp tục đeo vòng tay trước đó đã chuẩn bị xong cho Chung Linh, đầu tiên đeo một vòng ngọc trắng ngà dương chi đơn thuần, sau đó lại đeo thêm một vòng tay màu đỏ thẫm có thể tôn lên màu da của nàng. Tay khi còn đeo hai chiếc nhẫn khảm mã não tinh xảo, hoa lệ.
Trên tai cố ý đeo hoa tai Hoàng thượng ban thưởng, trên hoa tai màu trắng giọt lệ thật dài hình hoa, cùng kiểu với nho nhỏ chạm rỗng trên vòng ngọc Dương chi, mà trên khuyên tai ngọc còn có khảm một đá quý đỏ sậm nhỏ.
"Da nương nương trắng như tuyết, hoa tai này chẳng những không làm giảm khí sắc mà còn tăng nó lên bội phần." Tưởng Nhi nói thật lòng, nàng suốt ngày ở trong cung không làm gì, gió thổi không đến, mưa rơi không tới, hơn nữa mỗi ngày đều có chuyên gia chăm sóc khuôn mặt của nàng, nếu dưỡng không tốt mới là kỳ lạ đấy.
"Nương nương, trang sức đã được chưa ạ?" Tưởng Nhi ở bên cạnh nói, trên đầu Chung Linh chỉ dùng trâm cài, trâm trụ, quá mức trắng trong thuần khiết rồi.
"Mang cái trâm khắc kim điệp hoa thắng kia của bản cung ra đây." Hoa thắng là vật chuyên dụng trong cung, chỉ có từ phi tử trở lên mới có khả năng sử dụng, dùng làm đồ trang sức đơn giản, cách sử dụng là từ đỉnh đầu chếch xuống dưới, từ trán hướng lên trên.
Vật phẩm trang sức cũng phải tránh quá mức hoa lệ, vượt ra ngoài quy cách của phi tử, mà trâm phượng thì không cần nghĩ, vì những vật có phượng thì chỉ có Hoàng quý phi và Hoàng hậu mới có thể dùng.
Tưởng nhi nhìn, lấy trâm hàm châu tử yến từ bên trong ra, cắm bên tóc mai của Chung Linh. Màu tím là biểu tượng cho Tử thần, cho nên cũng có ngụ ý vô cùng tốt dẹm, hơn nữa thuốc màu tím cũng rất khó điều chế, cho nên cây trâm này tự nhiên cũng là một trong những vật hiếm lạ Hoàng thượng ban cho nàng, toàn bộ tử yến lung linh này vừa vặn được chạm từ một khối ngọc màu tím, màu sắc đơn giản không khiến người khác chú ý, nhưng ai thấy đều biết là nó có giá trị.
Lúc Tưởng Nhi định thêm một chiếc trâm hoa thì Chung Linh mới lên tiếng ngăn cản.
“Được rồi, nhìn xem cách ăn mặc của bản cung có chỗ nào không ổn không?” Chung Linh đứng lên.
Vân Nhi Tưởng Nhi cẩn thận nhìn, nhìn xem có chỗ nào không đủ đoan trang, cũng nhìn xem trên người có đồ trang sức nào vượt qua quy cách của phi tử không, chuyện này nếu rơi vào trong mắt người khác thì nhất định sẽ bị rêu rao. Hơn nữa trong Quỳnh Lâm yến có một đống người tự xưng là văn nhân thanh cao, thích nhất là bắt nhược điểm của người khác, vì vậy, nhược điểm ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay bọn họ, nếu không danh tiếng hỏng rồi.
Về lý thuyết, phi tần không được dùng nhưng vật phẩm vượt qua phẩm cấp của bản thân, nhưng Chung Linh được Hoàng thượng sủng ái lại khác, những thứ Hoàng thượng ban cho, từng món từng món đều là đồ tốt, nhưng có vài thứ bây giờ lại không thể sử dụng.
"Nương nương, không có chỗ nào không ổn rồi." Cẩn thận kiểm tra mấy lần, hai nha hoàn gật đầu xác nhận.
"Có điều nương nương bây giờ trưởng thành hơn trước kia rất nhiều." Vân Nhi che miệng cười nói, lúc được phong phi trước kia, cho dù Chung Linh cố ý trang điểm thành thục, nhưng suy cho cùng thì cũng không thể so được với bây giờ, vào cung được nửa năm, chẳng những thân hình cao hơn một chút, sự trẻ con cũng giảm đi một ít, thì xen vào giữ sự hồn nhiên của thiết nữ, cùng thành thục của thiếu phụ còn có một lại cảm giác ngây ngô kỳ lạ.
"Ngươi nghĩ nửa năm ăn cơm của nương nương nhà ngươi đều vô ích sao?" Chung Linh đánh giá bản thân trong gương từ trên xuống dưới, cho dù không quá rõ ràng, nhưng cũng khiến nàng hết sức hài lòng rồi.
Xa hoa khiêm nhương, đây mới là cảnh giới tốt nhất.
***
Bởi vì thân phận, cho nên Quý phi nương nương theo Hoàng thượng vào trước, nhưng lại không biết là vô tình hay cố ý mà Chung Linh lại tới trễ.
"Sao Nhạc phi muội muội còn chưa tới, không phải là quá căng thẳng cho nên nhầm giờ chứ?" Đứng bên cạnh Sầm Mặc, Vân Quý phi quả nhiên là trang điểm vô cùng xinh đẹp quý phái, váy mẫu đơn mỏng dài như nước uốn lượn trên đất, áo lót cũng có màu tím nhạt, một bộ y phục như vậy cũng có giá trị bất phàm. Mà trang sức trên người cũng tương đối hợp quy củ, mặc dù có hoa lệ, nhưng cũng không quá, chỉ là phù hợp phụ trợ cho dung mạo của Vân Quý phi.
Nhưng các vị đại thần phía dưới tự nhiên là không dám nhìn kỹ dung mạo của nàng ta, còn các tài tử nhất giáp trẻ tuổi cũng chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cúi đầu ngay, mặc dù xinh đẹp động lòng người, nhưng suy cho cùng cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, bọn họ nhìn lâu một chút thôi cũng bị coi là vô lễ.
Sầm Mặc còn chưa nói gì, tiểu thái giám ở phía dưới liền cao giọng gọi tên: "Nhạc phi nương nương đến."
Các vị đại thần cũng có nghe đến vị phi tử được Hoàng thượng vô cùng yêu thích, bởi vậy mặc dù cúi đầu, nhưng vẫn lén liếc nhìn bóng dáng Nhạc phi nương nương trong truyền thuyết.
Sầm Mặc bỗng cảm thấy cánh tay được Vân Quý phi bên cạnh kéo bỗng trở nên cứng ngắc, theo ánh mắt nhìn qua, khóe miệng hắn hiện ý cười.
Quả nhiên là Linh Nhi của hắn, trang điểm này không sánh bằng vẻ đẹp của Vân Quý phi, còn hoàn toàn khác biệt với vẻ kiều diễm của Vân Quý phi, vừa tròn mười lăm không lâu, Chung Linh còn ở giai đoạn phát triển. Gương mặt đã nhỏ hơn hồi mới tiến cung rất nhiều, khóe mắt hơn nâng lên, mũi quỳnh tinh xảo thẳng tắp, khóe môi có ý cười thản nhiên và xa cách, hơn nữa còn cố gắng trang điểm đoan trang, nhưng lại không bị giảm vẻ xinh đẹp, quyến rũ đi, mà còn có loại hơi thở giống như trích tiên.
Mà ấn ký chu sa tinh xảo trên trán, khiến nhan sắc của nàng thêm vài phần sắc thái nhân gian, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần cũng thêm vài phần mềm mại.
Các đại thần đang vụng trộm liếc Chung Linh thầm cảm khái, không hổ là đối thủ ngang tài ngang sức với Vân Quý phi ở hậu cung.
Mà lúc lực chú ý của mọi người đang bị Chung Linh hấp dẫn, không có người nhận ra được, một nam tử mặc trường bào màu tím sau khi nhìn thấy Chung Linh, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: Búnn.
"Hôm nay là hội Trung Thu, trẫm triệu tập các vị ái khanh vào trong cung, là hi vọng sau này mọi người có thể làm được quân thần một nhà, không phân biệt ngươi ta, trẫm ở đây, cạn trước mời các khanh." Sầm Mặc đứng dậy bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Từ nói chuyện chuyển sang hành động, vô cùng gọn gàng.
"Ngô Hoàng vạn tuế!" Tất cả mọi người đồng thanh vạn tuế, cũng nâng ly rượu trước mặt, một ngụm uống cạn.
Chung Linh nhìn biểu hiện hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng hoặc lạnh nhạt thường ngày của Sầm Mặc, trong mắt thoáng hiện ánh sáng kỳ lạ, tầm mắt nhìn khoảnh khắc hắn uống cạn rượu trong chén không rời, Sầm Mặc như vậy, khiến tim nàng đập thình thích, có lẽ trong lòng nàng, hắn nên khí phách tao nhã như thế.
Sầm Mặc ngồi chính giữa đại điện, bên tay trái theo thứ tự là Vân Quý phi, Thục phi, bên tay phải là Hiền phi, Nhạc phi. Mặc dù Hoàng thượng sủng ái Nhạc phi, nhưng cũng không phá quy củ để nàng ngồi bên cạnh mình.
Sầm Mặc buông chén xuống, trong lúc vô ý chuyển tầm mắt sang bên phải, đúng lúc thấy Chung Linh đang nhìn hắn chằm chằm, không nhịn được nở nụ cười. Một màn này tự nhiên rơi vào trong mắt nhóm đại thần luôn quan sát Hoàng thượng.
Kế tiếp Hoàng đế đối thoại với Tân Khoa Trạng Nguyên cùng các Tân khoa tài tử khác, Chung Linh hoàn toàn không phát hiện ra, nàng chỉ nhìn miệng Sầm Mặc lúc đóng lúc mở, nhưng trong tai lại không nghe ra bọn họ đang nói cái gì.
Trong yến hội này, mỗi lời nói, mỗi hành động của Sầm Mặc đều khiến Chung Linh nhận thức sâu sắc rằng, đối phương không chỉ là nam tử có nội tâm yếu ớt, mà đồng thời cũng là nam tử tôn quý nhất của Tử Thần Vương triều, cho đến hôm nay, nàng mới cảm nhận được khí thế Hoàng gia.
"Muội muội sao thế, cứ nhìn chằm chằm Hoàng thượng, không biết thất lễ sao." Hiền phi dùng áo che môi, làm bộ như là nhấp ngụm rượu trong tay.
Lúc này Chung Linh mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười, thu ánh mắt lại một chút, nhưng vẫn luôn nhìn về phía Sầm Mặc: "Khiến tỷ tỷ chê cười rồi, chỉ là muội muội cảm thấy Hoàng thượng hoàn toàn khác với ngày thường."
Hiền phi nghe vậy, hiểu rõ cười: "Đại khái là ngày thường chưa bao giờ vắng vẻ muội, cũng chưa từng mặt nặng mày nhẹ với muội, những tỷ muội tiến cung trước, lúc gặp Hoàng thượng thì Hoàng thượng chính là có dáng vẻ như vậy."
Nhớ lại lúc vừa mới tiến cung gặp Sầm Mặc, Chung Linh cũng cảm giác được trên người hắn có hơi thở lạnh băng, nhưng vài lần sau đó, Sầm Mặc liền không dùng vẻ mặt đó giao tiếp với nàng, cho nên vì thế nàng không biết lúc Hoàng thượng trở nên nghiêm túc có dáng vẻ như vậy.
Cuối cùng cũng thu được trái tim về, ánh mắt Chung Linh rơi xuống người Hiền phi. Hôm nay Hiền phi mặc cung trang hồng nhạt hoa văn chìm, trên đầu chải búi tóc Lăng Vân, đeo khuyên tai trân châu hồng nhạt, làn da trắng nõn nà, mềm mại xinh đẹp.
Thục Phi đối diện mặc váy bách điệp phượng vĩ xanh nhạt có tay áo dài mềm mại như nước, trên đầu chải bùi tóc Tường Vân, tuy không xinh đẹp bức người như Vân Quý phi, nhưng cũng có cảm giác dịu dàng như nước.
Hoàng thượng hỏi mấy câu, liền tuyên vũ cơ lên phía trước biểu diễn.
"Hoàng thượng thật sự có diễm phúc, mỹ nữ bên người đều vô cùng đặc sắc." Nam tử ngồi bên cạnh nam tử cẩm y lúc trước, tầm 18 tuổi, mày kiếm rậm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Văn Hoa, ngồi trước mặt đều là các vị nương nương, không được vô lễ." Cẩm y nam tử nhíu mày, thấp giọng trách mắng.
"Vệ huynh đừng quá mức cứng nhắc, ta chỉ nhìn thôi, cũng không động tâm tư không nên có." Giang Văn Hoa cười haha, không để ở trong lòng.
Giang Văn Hoa là ấu tử của Đại lý tự Hồng Lư Khanh Giang Thiệu Văn, lần thi Hương này trổ hết tài năng trúng Bảng Nhãn, mà Cẩm y nam tử Vệ Khiêm ở bên cạnh là Thám Hoa Hoàng thượng mới khâm điểm, vị trí của hai người này cũng rất gần Hoàng thượng.
Trạng Nguyên chính là nhi tử thứ hai của nhà Trung Thư Lệnh, nơi này có bao nhiêu dưỡng khí thì những người ở đây đều hiểu rõ trong lòng. Mặc dù Giang Văn Hoa có gia thế che chở bảo vệ, nhưng trong đó cũng không thể thiếu nỗ lực của hắn, còn về phần Vệ Khiêm, lúc trước dĩ nhiên cũng là thư sinh không có danh tiếng, cũng không có gia thế gì. Chừng hai năm trước Giang Văn Hoa vừa đúng lúc quen biết Vệ Khiêm, hắn biết rõ ràng trong bụng thân bằng hữu có bao nhiêu kinh luân.
Vì hắn thường xuyên nghe Vệ Khiêm nói chuyện, trong cuộc thi trích dẫn một vài lời trong quan điểm của hắn cho nên mới có thể xếp nhất giáp, nếu không với trình độ vốn có của hắn chỉ sợ không thể xuất hiện trong vòng nhất giáp rồi.
"Tại sao ta lại cảm thấy vị phi tử thứ hai ở bên phải Hoàng thượng có chút giống huynh nhỉ?" Sau khi vụng trộm đánh giá vài vị phi tần một lúc lâu, Giang Văn Hoa quay đầu nhìn về phía Vệ Khiêm, bỗng nhiên nói.
"Đó là Nhạc phi nương nương." Vệ Khiêm buột miệng.
"Sao? Nhìn dáng vẻ không để ý của Vệ huynh mà lại rõ ràng hơn ngu đệ." Giang Văn Hoa cười haha, dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn hắn.
"Không cần càn quấy." Vệ Khiêm có chút xấu hổ: "Vừa rồi thái giám có xướng danh, ngươi không nghe thấy sao?"
"À..." Giang Văn Hoa nhớ mang máng giống như là thật sự có việc như vậy, nhưng vị thân bằng hữu ngày thường hoàn toàn không gần nữ sắc, vậy mà lại có vẻ quan tâm Nhạc phi nương nương.
Vệ Khiêm biết bản thân quá mức thả lỏng, nhìn thoáng qua nữ tử có dung mạo xuất sắc ngồi trên chính điện, hình như đối phương cũng đang nhìn về phía này, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức quay đầu đi, không dám nhìn lại nữa.
Lúc này Chung Linh đang chăm chú xem ca múa, nhóm vũ cơ mặc vũ y bắt bắt, phối hợp với âm nhạc có tiết tấu, cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng ánh mắt của Chung Linh đang chăm chú xem ca múa, nhưng lại liếc mắt xuống vị trí bên dưới, nàng còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Trạng Nguyên đó.
Có điều Trạng nguyên hiện tại có chút khác biệt với Trạng Nguyên phong lưu phóng khoáng trong suy nghĩ của Chung Linh, dáng vẻ của hắn chẳng những bình thường, mà còn có chút béo. Chỉ là lúc giơ tay nhấc chân cũng có đầy đủ phong độ của thế gia, nàng ngẫm lại một lúc liền rõ ràng, năm mươi phần trăm là Trạng Nguyên này ở phía sau có quan hệ gì đó.
Bây giờ nàng hiểu tại sao ngày xưa lại ít Trạng Nguyên có nhiều công trạng rồi.
Lại nhìn phía dưới, bảng nhãn, ừ, dáng vẻ có chút phong lưu, đáng tiếc luôn vụng trộm nhìn phi tần, sau đó lại bị vũ cơ hấp dẫn, nếu không phải ngụy trang thì người này cũng khó có thể quản lý một mặt nào đó.
Đương nhiên, đối với Hoàng đế mà nói thì có thần tử háo sắc cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, mà trái lại lại có thể thoáng yên tâm, dù sao một thần tử vô dục vô cầu sẽ khiến Hoàng thượng không có cách nào nắm trong tay.
Sau đó là Thám Hoa, dường như lúc Hoàng thượng khâm điểm rất hài lòng với câu trả lời trong bài thi của hắn. Chung Linh không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút. Dáng người thư sinh, văn văn nhược nhược, cử chỉ tiến lùi có lễ, ánh mắt vừa thoáng qua người vũ cơ liền thu lại, chỉ ngẫu nhiên thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh.
Chung Linh không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn chạm phải mắt của đối phương, nàng ngẩn ra, đối phương cũng lập tức thu hồi ánh mắt.
Sao Thám Hoa này lại quen mắt như vậy? Chung Linh cảm thấy khó hiểu, bản thân đã gặp ở đâu rồi sao?
Trác Ngôn Nghi vẫn ngồi ở góc, lén quan sát mấy người Hoàng thượng bảo hắn chú ý, cơ bản hắn đều nhìn thoáng qua, không có vấn đề gì lớn, nhưng Vệ Khiêm được Hoàng thượng vừa ý nhất kia cũng khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, tại sao hắn lại cảm thấy dáng vẻ thanh tâm quả dục kia vị thư sinh kia lại có chút giống như Nhạc phi nương nương ở trên đài như vậy? Chẳng lẽ là người của Hộ bộ Thị Lang?
Hộ bộ thị lang là phụ thân của Chung Linh và Chung Uyển, nhưng nếu hắn có một nhi tử là Thám Hoa thì khẳng định sẽ không che dấu như thế, xem ra bên trong có sự tình không muốn người khác biết rồi.
Tiệc tối cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì các đại thần còn phải về nhà đoàn tụ với người thân, vì vậy trong lúc đó, Hoàng thượng trở về trước, phi tần sẽ theo sau trở về cung của mình.
***
"Người Hoàng thượng vừa ý thật không tệ." Chung Linh cười nhìn vẻ hưng trí của Sầm Mặc cười nói. Nàng cũng không trở về Vân Tường cung mà trực tiếp theo hắn đến Dưỡng Tâm điện.
"Mặc dù trước đó Ngôn Nghi đã cho người tìm hiểu phẩm hạnh của bọn họ, nhưng trẫm vẫn muốn trực mắt nhìn thấy." Sầm Mặc gật đầu: "Đúng là có mấy người có thể dùng."
"Hoàng thượng vừa lòng là được rồi." Chung Linh đi lên, khoác lấy cánh tay của hắn.
"Đêm nay trẫm nhìn thấy nàng luôn thất thần." Sầm Mặc trêu chọc nàng: "Trước đó còn nhìn trẫm đến ngây người?"
"Bởi vì nô tỳ chưa bao giờ thấy Hoàng thượng như vậy." Chung Linh cũng không phủ nhận: "Khí phách, phấn khởi, phóng khoáng, khiến nô tỳ không dời mắt được."
"Vậy nàng đang nói bình thường trẫm không tốt sao?" Sầm Mặc có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì.
"Không phải." Chung Linh lắc đầu, vươn tay ra phía trước ôm eo hắn: "Không giống như vậy, nhưng dù là như thế nào thì nô tỳ cũng đều thích."
"Hoàng thượng, Trác đại nhân cầu kiến." Đang lúc Sầm Mặc chuẩn bị ôm lại nàng thì Lâm Anh bỗng lên tiếng.
Do trước đó Hoàng thượng phân phó, nếu Trác đại nhân muốn tới thì phải trực tiếp thông báo, nên hắn với làm vậy, nếu không hắn cũng không muốn làm hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng với Nhạc phi nương nương.
Chung Linh nghe vậy liền lui từ trong lòng Sầm Mặc ra, chuẩn bị tránh đến nội điện.
Sầm Mặc do dự một lát, vươn tay giữ nàng lại: "Linh Nhi cùng ta gặp Ngôn Nghi đi."
Chung Linh sửng sốt, không phải là phi tử không được gặp triều thần sao, nhưng Hoàng thượng đã nói thì nàng cũng chỉ có thể gật đầu. Sửa sang lại y phục, đoan trang đứng sau lưng hắn.
"Thần bái kiến Hoàng thượng, Nhạc phi nương nương." Trác Ngôn Nghi ở bên ngoài gặp được một đám thái giám cung nữ, đại khái biết là bên trong có vị nương nương nào đó ở đây, hắn đoán là Nhạc phi, nhưng lại không đoán được Hoàng thượng sẽ giữ Nhạc phi lại.
"Ngôn Nghi miễn lễ." Sầm Mạc đứng đó không xa, vươn tay đỡ lấy: "Quan sát như thế nào?"
"Bẩm Hoàng thượng, đa phần những người khác đều không khác với trước đó nghe nhiều lắm, còn Giang Văn Hoa giống như háo sắc, nhưng cũng là giữa thô lại có tinh tế, thần nghĩ là do hắn cố ý ngụy trang."
Sầm Mặc gật gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
"Về phần Thám Hoa Vệ Khiệm, mặc dù có lời đồn hắn không thường qua lại với người quyền quý, nhưng đêm nay thần quan sát, dường như hắn đã sớm quen biết Bảng nhãn rồi, cũng không khó thân cận, cậy tài khinh người." Trác Ngôn Nghi dừng lại một chút, nhìn về phía Chung Linh.
"Cứ nói đừng ngại." Sầm Mặc phát hiện ánh mắt của hắn, liền vẫy tay để hắn nói tiếp.
"Lúc trước thần còn không biết, nhưng bây giờ nhìn Nhạc phi nương nương, mới phát hiện dường như hắn rất giống nương nương." Tự nhiên hắn không thể nói trước kia hắn từng qua đó lén nhìn Chung Linh.
Chung Linh nghe vậy cũng kinh ngạc, nàng đã nói Thám Hoa kia có chút quen, giống như đã nhìn ở đâu đó, nhưng lại không ngờ là nhìn giống mình, mỗi ngày đều soi gương, cũng không phải là nhìn quen mắt sao.
"Trong nhà nô tỳ không có người như vậy, hơn nữa gia phụ cũng sẽ không có con riêng ở ngoài." Nhìn ánh mắt hỏi của Sầm Mặc, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Chung Linh sắc đầu phủ nhận. Về phần con riêng, nàng nghĩ phụ thân giàu tình cảm với nữ nhân kia nếu có đứa nhỏ thì khẳng định đã sớm đón vào trong nhà rồi.
"Có phải người bên nhà ngoại của nương nương không?" Trác Ngôn Nghi nói.
"Mẫu thân của ta?" Chung Linh sửng sốt, mặc dù có trí nhớ của thân thể, nhưng trí nhớ về nương của nàng lại không nhiều lắm, dù sao nương của nàng cũng qua đời sớm. "Nô tỳ cũng không biết, nhà mẹ đẻ của mẫu thân đã sớm không cho Chung gia lui tới, nô tỳ không có chút ấn tượng nào."
"Được rồi, không ấn tượng thì không cần suy nghĩ." Nhìn khuôn mặt có chút uất ức của Chung Linh, Sầm Mặc dịu dàng ôm vai nàng an ủi: "Tự nhiên sẽ đi tra rõ."
"Vốn còn đang nghĩ, xuất thân của Thám Hoa có chút thấp, nên không biết an bài như thế nào, nhưng nếu là thân thích của ái phi thì cũng dễ làm rồi."
"Hoàng thượng?" Chung Linh lập tức rõ ý của Hoàng thượng, nhưng nàng luôn cố gắng phủi sạch quan hệ với triều thần, nhưng nếu lần này Hoàng thượng thiết lập quan hệ giữa nàng và nhân tài hắn coi trọng thì những việc nàng làm trước đó không có chút ý nghĩa nào rồi.
"Hoàng thượng, chỉ sợ với tính cách của Vệ Khiêm, sẽ không tiếp thu ý tốt của nương nương." Trác Ngôn Nghi cũng có nghe chuyện của Vệ Khiêm.
"Vẫn là thử trước xem, trẫm cảm thấy dường như hắn có thay đổi, thử rồi nói, không thì dùng phương pháp khác." Sầm Mặc gật đầu, hắn biết suy nghĩ của Trác Ngôn Nghi.
Chung Linh ở bên cạnh cũng nghe ra một ít. Hoàng thượng chẳng những muốn nghĩ cách đề cao thân phận của Vệ Khiêm, có muốn dùng phương pháp để khiến đối phương chấp nhận, có thể thấy được Sầm Mặc có bao nhiêu coi trọng người này rồi.
Thôi, nếu Hoàng thượng cần, nàng sẽ coi như bản thân làm việc cho Hoàng thượng, nghĩ như vậy sẽ không vi phạm ý nguyện ban đầu của nàng.
Chỉ là rốt cuộc người tên Vệ Khiêm kia là người như thế nào cũng là việc khiến Chung Linh vô cùng tò mò.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện