-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Cô gái bé nhỏ của chúng ta là Thiên Thiên – Mỹ Thiên Thiên. Nàng là một cô gái mười sáu tuổi vô cùng yêu đời, nàng chỉ có anh hai của mình là Mỹ Thiên An. Gia đình Mỹ gia chỉ có hai đứa con duy nhất tuy là không có cha mẹ ở bên nhưng hai anh em họ rất tài giỏi Thiên An mười bốn tuổi đã làm kím được tiền để nuôi em gái bé bỏng của mình. Thiên Thiên đang cùng anh hai uống trà chiều nhưng không hiểu sao lại có một làn khói trắng lan tỏa ra xung quanh nàng rồi nàng ngất lịm đi. Chẳng thấy anh hai, chẳng thấy bàn trà chiều tao nhã. Lúc tỉnh dậy, nàng lờ mờ thấy thân thể nhỏ bé của mình đang nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, xung quanh tàn tạ. Nhẹ bước chân xuống chiếc giường nhỏ, toàn bộ bên trong là một không gian nhỏ bé, bẩn thỉu … của cổ đại. nàng liền đến gần một cái ao nhỏ nhìn xuống.
“ Á “ – một khuôn mặt hoàn toàn khác, quần áo đầu tóc thì bù xù mặt mài lấm lem. Nghe tiếng thét của nàng thì ngay lập tức có một cô bé cỡ bảy tám tuổi chạy vào.
“ Tiểu thư, người có sao không ? “ – cô bé cuối người xuống đỡ cô dậy. Phút chốc, những kí ức của thân thể này ùa về. Cô tên Thiên Thiên, mười sáu tuổi. Mẹ nàng là Mỹ Thanh – nương tử thứ hai của Ngãi Thiên Minh – đại lão gia của Ngãi gia. Mẹ nàng rất được lão gia của Ngãi gia yêu quý, yêu thương. Rồi sau đó sinh nàng ra, mẹ nàng mất vì sinh khó. Ngãi Thiên Minh vì chiến tranh hai nước Thiên Đông quốc và Bắc Nguyệt quốc mà đi chinh chiến đến bây giờ vẫn chưa về . Di nương của nàng cậy thế lộng quyền ở Ngãi gia đẩy con gái cưng của lão gia nhà bà ta xuống thân phận thấp kém.Không được ăn uống đầy đủ, bị người khác khinh thường. Cuộc sống chẳng khác gì là một nha hoàn có khi còn thua cả nha hoàn. Nàng còn có cô bé người hầu Tiểu Hồng cạnh bên bầu bạn.
“ Tiếng gì thế ? “ – nàng vô thức nghe được tiếng bước chân rất mạnh bước về phía Liễu Đình – nơi nàng sống mấy năm nay.
“ Thiên Nhi con đâu rồi ? “ – Một tiếng gọi quen thuộc đầy sủng hạnh của Ngãi Thiên Minh.
“ Phụ Thân !!! “ – nàng ngạc nhiên.
“ Sao con lại ở nơi đây ? “ – Ông vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với nữ nhi của mình. Nàng ở hiện đại mới mười sáu tuổi thôi cũng mưu mẹo hơn người ngay lập tức liền chỉ điểm Di nương của mình. Trong nhà lớn, một thân nam tử to lớn trên người ông là nữ nhi mà ông thương yêu nhất. Qùy phía dưới là -Di nương của nàng, bà ta đang rất hận đứa con không cùng huyết mạch. Vì nó mà bà ta chẳng năm được Ngãi gia - người đàn bà tham vọng. Nước mắt bà ta rơi lã chã, hai hàm răng thì nghiến ken két.
“ Nàng thật quá đáng, ta sẽ viết hưu thư, bỏ nàng. “ – Ngãi Thiên Minh rất nhất quyết, người đàn bà này thật thâm độc nếu để nàng ta ở lại e rằng sẽ gây nguy hiểm cho nữ nhi của ông, ông không chấp nhận.
“ Lão gia, thiếp xin chàng đừng bỏ thiếp “ – nước mắt bà ta tuôn ào ào. Bà thật sự sốc trước những gì mà lão gia của bà vừa mới nói.
“ Phụ thân hay người đày bà ta xuống Liễu đình đi. Bỏ bà ta thì tội lắm “ – Nàng nói nhỏ vào tai của Ngãi Thiên Minh, lão nghe thế liền gật đầu. Đôi môi anh đào nhếch lên Tạo thành một nụ cười ranh ma.
“ Nếu đã vậy thì ta cho nàng vào Liễu Đình sinh sống. Nàng không được quản lý việc ở gia đình Ngãi gia nữa. “ – Ông phất tay cho người đưa bà ta đi. Đôi mắt bà ta nhìn nàng căm hận. Bà chỉ hận không thể giết nàng ngay lúc này. Di nương vừa rời khỏi nàng liền lên tiếng.
“ Phụ thân, con mệt rồi. “ – Nàng nũng nịu ý định muốn về ngủ.
“ Được rồi, mai con giữ sổ tiền nhà cho ta. Ta nhập cung mấy hôm “ – Ông ôn nhu nhìn nàng cười.
“ Ân, Phụ Thân Con biết rồi “ – Nàng gật nhẹ đầu rồi quay lưng đi. Vừa về tới phòng thì một loạt tiếng cười buông thả, nàng cười vô cùng hả hê. Thật sự Di nương rất muốn giết nàng chỉ là bà ta không thể đụng đến Ngãi Thiên Thiên ngay lúc này. Tiểu Hồng nhè nhẹ bước vào, cô bé dường như chưa thấy tiểu thư của mình như vậy liền lo lắng hỏi nàng.
“ Tiểu Thư… người có sao … không ạ ? “ – Tiểu Hồng khép nép bên cánh cửa. Đôi mắt ngây thơ nhìn nàng. Nàng chỉ cười rồi xoa đầu Tiểu Hồng
“ Ta không sao, muội đừng lo. “ – Sau đó nàng quay người leo lên giường ngủ một giấc ngon lành
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ăn xong ta liền bước ra khỏi Liễu đình, dắt theo tiểu Hồng Hồng đi tim lão gia thối kia, trên tay cầm sẵn con dao, đòi quyền lực và địa vị cho ta nha. Đứa nhỏ xinh xắn như ta, ít nhất cũng phải là đại tiểu thư được mọi người kính nể chớ. (Sin: tự huyễn vô đối nha. Thiên Thiên: ngươi có tin ta kêu vương gia của ta khôg. Sin: Ngươi có mà mơ nha, ca ca của ta còn lâu mới gặp được ngươi a) . Vừa bước ra đến chỗ của lão gia thôi kia ta liền gặp quản gia già nha (=.=")._ Cho ta gặp lão gia. Mặt lạnh bắt đầu trưng ra a.
_ Tiểu nha đầu, lão gia không muốn tiếp ngươi.
_ Kêu lão gia ra ngay hông thì của ngươi sẽ giống cái bụi tre nha. Ta nhanh nhẹn vươn tay phóng con dao ra. Làm cho bụi tre ở đấy đổ rạp ( Thật ra ở thế giới hiện đại ta học rất nhìu loại võ nha, toàn đai đen không đó. Còn học phi dao mới chết) .
_ Vâng để ta đi gọi lão gia ngay. Tên quản gia sợ hãi chạy đi
Phút chốc sau......
_ Ngươi tìm ta ???
Một lão tướng quân cao to mặt mày rất tuấn mĩ nha. Giọng lạnh tanh cùng với một "bà cô già" đứng bên (Sin: "bà cô già" àk tiểu thư)
_ Là ta. Ta ngước nhìn lão tướng quân thối đó, không ngờ hắn lại đẹp vậy. Khác với tưởng tượng của ta xa quá. Đúng ra lão gia thối kia thế nào cũn bụng phệ lúc nào cũng say mèm chứ. Nào ngờ đẹp trai đến vậy.
_ Tiểu thư, ngươi sao vậy. Tiểu Hồng lo lắng nhìn ta.
_ A, ta không sao.
_ Ngươi tìm ta có việc gì? ( Thiên Thiên:
không có việc ta tìm ông làm gì )
_ Tại sao ngươi lại bỏ rơi ta trong Liễu đình, mẹ của ta vì ngươi sinh ta ra mà ngươi lại bỏ rơi ta như thế, mẹ quá cố của ta sẽ nghĩ thế nào về ngươi người mà bà ấy hết mực thương yêu. Ta đường đường là con trưởng mà. Đồ ăn thức uống còn thua nô tì, bị tất cả mọi người khinh bỉ. Ngươi có xứng đáng là lão gia của ta không. Tiểu Hồng Hồng ngươi đi lấy dao lại đây cho ta.
_ Mẹ ngươi??? Ngươi là con của ta và Thanh Thanh???
_ Lão gia thối, ta là con của ngươi vậy mà ngươi không nhớ. Ta vừa quát giận tay vừa phóng cây dao ra bụi hoa ở gần thế là bụi hoa nát bấy.
_ Tiểu thư, có cần mạnh tay thế không ?? Tiểu Hồng lo lắng hỏi
_ Hừ cần chứ.
_ Ngươi được lắm, dám làm nát cả chạu hoa ta cất công ta trồng ." lão gia thầm nghĩ: Trong 3 đứa con có lẽ tiểu nha đầu giống ta nhất về ngạo khí và gương mặt nha"
_ Lão gia ngươi nói xem con gái chính thê như ta có được giữ sổ tiền nhà không??? Ta liền đến gần lão gia, lão gia liền bồng ta lên.
_ Được, tiểu gia hoả nhà ngươi sao lại đáng yêu thế không biết???
_ Vì ta giống mẹ ta. Ta bật cười
_ Phu quân, người chẵng lẽ lại đưa sổ tiền nhà cho nó??? A di nãy giờ không lên tiếng
_ Ta muốn thì liên quan nàng sao?
_ a không. A di tức nhưng chả làm sao có thể cãi lại. Lâu nay bà ta ăn xài thoải mái, bây giờ bị ta quản lí rồi, sinh ra ghen tị với ta nha.
_ Ngày hôm sau, ngươi nói cho mọi người biết, từ đây về sau tiểu gia hoả này là chủ nhân của nô tì của bọn chúng cãi lời là chết.!!!! Lão gia nói với quản gia
_ Vâng, nô tài đã biết
_ Lão gia, buồn ngủ, mai nhớ cho người sử lại Liễu đình cho ta a. Nơi đó sắp sập rồi.
_ Ta biết rồi, ngươi mau đi ngủ đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
_ Giảm bớt tiền của A di đi, mỗi tháng chỉ được 500 lượng thôi. Ta sai bảo tiểu Hồng Hồng _ Vâng, ta biết rồi tiểu thư
_ Còn nữa, Dương Đình và Dương Hoa mỗi tháng chỉ nhận 300 lượng. Không hơn không kém.
_ Vâng ta biết rồi.
_ Ngươi đi thông báo với mẹ con họ. Ta đi gặp lão gia.
_ Vâng .
Ta bước xuống ghế đi đến gặp lão gia.
_ Lão giaaaaaa (Sin: =.= lúc trước còn kêu là lão gia thối mà, sao giờ kêu nghe ngọt thế???)
_ Gì thế Thiên nhi??
_ Từ nay, ta bớt tiền tháng của a di và hai huynh tỉ của ta nhé.
_ Ngươi muốn thì ta chiều.
Đột nhiên a di từ ngoài chạy vào cùng 2 huynh tỉ của ta
_ Lão gia, con nha đầu này giảm tiền tháng của thiếp
_ Của con cũng vậy. Dương Đình và Dương Hoa cùng lên tiếng.
_ Các người còn dám kêu ca với lão gia. Mỗi tháng, A di người sử dụng hết 1000 lượng, Dương Đình huynh mỗi tháng dùng đến 700 lượng, huynh đi kỷ viện à? Dương Hoa tỉ mỗi tháng dùng đến 500 lượng. Rốt cuộc thì ta vẫn tiết kiệm thôi a.
_ ừm, Thiên nhi nói đúng a. Thôi các ngươi không thamg phiền nữa, mọi sự do Thiên nhi quản. Nói xong lão gia liền bước ra. A di cùng huynh tỉ ta cũng ôm 1 bụng tức bước ra. Ta cũng theo sau. Về đến Liễu đình liền gọi Tiểu Hồng Hồng ra ngoài chơi.
_ Ta muốn ăn cái này
_ Mua ta cái kia
_ a a kẹo hồ lô
_ tiểu thư..... Ta mệt ngươi rồi đi về thôi.
_ Ừ, nên về a. Vô tình ta đụng phải một lão bá.
_ Nha đầu, ngươi muốn luyện thêm võ công không.
_ A muốn.
_ Mai gặp ta ở Dương phủ.
_ Được, mai gặp lão bá.
_ Tiểu thư .....
_ ta muốn theo lão bá đó. Ta tin ông ta.
_ Ta theo ngươi
_ Ừ, có ngươi cũng tốt.
Sáng hôm sau, Dương phủ
_ Lão bá bá, ta tới rồi.
_ Nha đầu, ngươi tin ta???
_ Ta tin
_ Vậy theo ta chơi 2 năm, vừa chơi, vừa luyện võ. Ta dạy ngươi khinh công.
_ Chơi hả? Ta thích nha.
_ Được. Còn cô nương này ??
_ Cô ấy là băng hữu củ ta muốn học võ thêm nên theo ngươi.
_ Rồi lên đường thôi
_ Sư phụ !!
Sau đó vài canh giờ. Cả Dương phủ náo loạn.
_ Mau tìm tiểu thư . Tìm không ra ta giết các ngươi.
_ Tướng quân khôg thấy tiểu thư.
_ Tiểu nha đầu, ngươi đi đâu rồi.
_ Tiểu nha đầu đó đi rồi ta sẽ khoẻ.
_ đúng vậy đó mẫu thân, không có cô ta sẽ rất tự do tiêu xài nha.
Trên đường đi thì ta bị lão sư phụ han chơi của mình xoay đến chóng mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
_ Sư phụ. _ Có cái gì sao, nha đầu?
_ Chúng ta đi đâu?
_ Đi Hoà Thành phá a
_ Phá a, đi nhanh, đi nhanh nha
_ Hai ngươi có cần phấn khích thế không??? Tiểu Hồng Hồng nhăn nhó.
_ Cần a. Ta cười toe toét
Đến Hoà thành. Hoà thành vừa lớn lại nhộn nhịp, ta rất thích, người dân lại hiếu khách, Hoà thành rất gần Thiên thành thủ đô củ Huỳnh Thiên quốc. Nghe nói Huỳnh Thiên quốc đang được vua Huỳnh Thiên Hà trị vì, cánh tay đắc lực của Huỳnh Thiên Phong hoàng đế là Huỳnh Thiên Đăng. Là em trai và cũng là một vị vương gia, là một vị tướng tài năng. Cả 2 đều là tuyệt mỹ nam nhaaaaaa. Ta rất muốn gặp hai người họ.
_ Ngươi mau cải nam trang theo ta mau. Sư phụ ham chơi ra lệnh
_ được, còn Tiểu Hồng Hồng????
_ Ta không muốn đi, ta đi kím khách điếm.
_ được, ta đi chơi với su phụ đây
_ theo ta
_ Đây là ...... KĨ VIỆNNNNNNNNNNNNN
_ Sự phụ đem ngươi đến đây chơi thoi mà
_ Ngươi...... Cái đồ cáo già, dâm dê, biến thái.... Ta đi về.
_ Ngươi để ta ở đây à
_ Ngươi ở đó đi. Chết ở đó luôn cũng được
_ Tiểu nha đầuuuuuuuuu
Thấm thoát đã 1 năm rưỡi ta ở Hoà Thành. Ta năm nay đã 13 rồi. Ta bị sư phụ thối đó ngày nào cũng dắt ta đi Kĩ Viện riết rồi quen.
_ Ta có việc ngươi ở lại Hoà thành.
_ Sư phụ thối, ngươi đi đâu???
_ ta kêu có việc rồi mà
_ Vậy đi đi. Tiểu Hồng thẳng giọng đuổi
_ Tiểu Hồng sao ngươi ác thế
_ Ta ác từ đó giờ mà
_ Mà 2 ngươi theo ta bao lâu rồi???
_ 1 năm rưỡi. Sư phụ ngươi già nên lú lẫn rồi à
_ Già cái đầu của ngươi.
_ ngươi mau đi đi.
_ Các ngươi ác quá. Ta đi đây. 2000 lượng nè cố xài sao cho đủ đi.
_ nghe nói tối nay có lễ hội đèn lòng thì phải??? Tiểu Hồng nhìn ta hỏi
_ Tối nay sao
_ Hình như vậy
_ Tối nay nhất định đi xem. Nhưng trước hết phải đi ăn cái ta đói.
_ Đi
Ta đến Hương lầu quán ăn nổi tiếng nhất Hoà thành
_ Tiểu nhị
_ Cô nương dùng gì ạ
_ cho ta bánh bao
_ 2 phần nha tiểu nhị
_ dạ
Bánh bao được đem lên thì ta với Hồng Hồmg ăn ngon lành hạt đậu nành luôn. Ăn xong trả tiền ta bước ra. Liền đụng phải một người. Ngước lên nhìn hắn thì mới rõ đó là ...... LÃO GIAAAAAAAA
_ Lã...lão gia ....
_ Thiên nhi .....
_ Lão gia sao người ở đây???
_ Ta đang trên đường đến kinh thành. Sao ngươi ở đây? 1 năm rưỡi nay ngươi đi đâu?
_ Ta.....Ta cùng sư phụ đi đến đây luyện võ. Ở đây được 1 năm rưỡi rồi.
_ Tối nay ta cùng ngươi đi ngắm đèn.
_ vâng thưa phụ thân
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tối hôm nay ta cùng lão gia đi ngắm hội đèn lồng ở Hoà Thành. Ta hẹn ông ở Hương lầu lúc trưa. _ Lão gia, con ở đây (cách xưng hô con vs lão gia cho lễ phép)
_ Thiên nhi, đi thôi
_ Dạ
_ Thiên nhi, bao lâu nay con sống tốt không ??
_ Tốt lắm
_ Có bị ai ngược đãi không?
_ Không
_ Ta nhìn ngươi lớn hơn rõ nha.
_ Nhờ có sư phụ a
_ Lão ấy đâu ?
_ sư phụ đi đâu rồi ngài ấy để con và tiểu Hồng Hồng ở lại
_ Sư phụ cái kiểu gì thế??
_ Người muốn đi kinh thành, nhập cung a. Để làm gì?
_ Ta thấy lâu rồi không lên triều thỉnh an hoàng thượng nên vào cung thôi.
_ Cho con theo. Chỉ có 3 chữ mà làm cho lão gia nhà ta trợn mắt.
_ Ngươi muốn thì ta chiều. Sáng mai ta và ngươi lên đường, tiểu nha đầu.
_ Vâng
Đi với lão gia thì ta về khách điếm thu dọn đồ
_ Tiểu thư ngươi đi đâu???
_ Ta nhập cung với lão gia ta.
_ sao lại gấp như vậy???
_ Ta muốn, ngươi nói với sư phụ khi ổng về đi.
_ Ta biết rồi, bảo trọng
Sáng hôm sau.
_Lão gia, con đây
_ Thiên nhi, con lên xe mau.
_ Lão gia, vào cung có được gặp vương gia Thiên Đăng không. (Sin: ngươi có ý đồ gì? Khai mau)
_ Nếu con muốn ta dắt con gặp ngài
_ Con thương lão gia nhất ( Sin: láo thấy sợ)
_ Tiểu nha đầu này thật đáng iu. Năm nay con bao nhiu tuổi rồi nhỉ ?
_ 13 rồi. Lão gia người quên tuổi của con.
_ Dù gì con cũng rời khỏi Dương phủ cũng gần 2 năm rồi còn gì.
_ Đúng a.
Chẳng mấy chốc ta và lão gia đã đến hoàng cung. Ta nói thật nha, ta vừa bước vào đó được một chút liền bị lạc mất. Đang đi đến cái hồ nước kia ta liền dừng lại ngắm cảnh
_ Tiểu cô nương ở đây làm gì ??
_ Ta đang ngắm cảnh. Thật đẹp, gió mát thổi qua đung đưa cành liễu. Thật thích a.
_ A, tiểu cô nương có nhã hứng ta và cô uống trà trò chuyện.
_ Tiểu nữ xin tự giới thịu, tiểu nữ là Dương Thiên Thiên, 13 tuổi
_ Ta là Huỳnh vương gia, Huỳnh Thiên Đăng, 16 tuổi.
_ Vị vương gia ta muốn diện kiến đây sao, yêu nghiệt mĩ nam a
_ Yêu nghiệt mĩ nam ..... Haha. Nói hay
_ A ta xin lỗi
_ Ngươi là nữ nhân đầu tiên nói câu này lại không ngượng
_ Ta vốn rất phóng khoáng a
_ Bất quá ta thích
_ a Vương gia ngươi ..... Thật là giống cáo già a
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện