-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Editor: Tương Ly
Dạ Thất Thất nhướn mày, lắc lắc đầu đi tới nhặt chiếc giày xỏ vào chân, trong miệng còn lẩm bẩm như một ông già tuổi đã xế chiều, "Người tuổi trẻ bây giờ a, năng lực thừa nhận quá kém..."
Vợ chồng Dạ Quân Nham liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nữ nhi biến hóa quá lớn, đều nhanh chóng thành yêu nghiệt rồi!
"Giầy có phân ngươi còn xỏ vào, ngươi có thấy ghê tởm hay không?" Hỏa Kỳ Vân lui về phía sau hai bước, mặt tràn đầy ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng.
"Giày ngươi mới có phân! Trong đầu ngươi đều là phân, nghe không hiểu ta là cố ý true chọc nàng sao? Ngu ngốc!" Mặt Dạ Thất Thất tràn đầy ghét bỏ liếc Hỏa Kỳ Vân một cái, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một người ngu ngốc.
Hỏa Kỳ Vân lập tức xù lông, thiếu chút nữa giậm chân cãi với nàng, "Vậy ngươi còn để cho nữ nhân hại ngươi rời đi ? Trong đầu ngươi mới là phân? Lần này ngươi buông tha nàng, lần sau nàng ta khẳng định sẽ tiếp tục hại ngươi, ngươi không nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn ngươi vừa rồi sao? Một bộ dáng hận không thể ăn thịt ngươi uống máu ngươi, ngươi ngốc a, ngươi thả nàng đi!"
"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!" Dạ Thất Thất liếc mắt, tức giận trắng mắt liếc hắn một cái, một câu nói mắng Hỏa Kỳ Vân làm hai nam nhân bên cạnh kia nhướn mày, bọn họ này có tính nằm trong phạm vi bị mắng hay không?
Dạ Thất Thất mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nàng sẽ không ầm ĩ nháo loạn với Hỏa Kỳ Vân, nếu thay đổi là người khác dám nói với nàng như vậy, hừ hừ, một đao chém đứt!
"Không thả nàng đi thì có thể như thế nào? Ngươi đừng quên, nàng họ Dạ, là đường muội của ta, chẳng lẽ ngươi thật muốn ta một đao chém nàng a? Ta cũng không phải để ý một đao cho nàng, nhưng sau khi một đao chém chết nàng? Nhị thúc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tất nhiên tộc lão cũng sẽ không coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó chúng ta phủi mông một cái tránh đi, những người tìm phiền toái kia khẳng định tìm cha mẹ ta, vì một Dạ Vi, không đáng làm cho cha mẹ ta ấm ức không thoải mái?"
Dạ Thất Thất nói một phen làm Bạch Thiển Hạ cảm động đến nước mắt lã chã rơi xuống, nữ nhi hiểu chuyện, hiểu rõ cha mẹ đau lòng a! Mặt Dạ Quân Nham cũng đầy cảm động, bất quá dù sao hắn cũng là chủ một gia đình, lại là thành chủ của mười vạn dân chúng, cho dù hết sức cảm động cũng không biểu hiện khoa trương như Bạch Thiển Hạ.
Hỏa Kỳ Vân bĩu môi, hiển nhiên đối với việc nàng nhẹ nhàng buông tha Dạ Vi như vậy trong nội tâm còn kín đáo phê bình.
"Ngươi gấp cái gì? Về sau đi Học viện Xích Hỏa từ từ chơi đùa cùng nàng, ta bảo đảm làm cho ngươi chơi thống khoái!" Thanh âm Dạ Thất Thất đột nhiên vang lên ở bên lỗ tai hắn, Hỏa Kỳ Vân ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy nàng hướng chính mình mở trừng hai mắt, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Biết rõ nàng dùng linh lực truyền âm nói với bản thân, bất mãn trong lòng Hỏa Kỳ Vân biến mất trong nháy mắt.
"Dám cùng cô nãi nãi chơi đùa, cô nãi nãi ta không đáp lễ nàng thì thật không phải phép? Lão nương bảo đảm làm cho nàng ta chơi đến vui đến quên cả trời đất, ngay cả cha nàng họ gì cũng quên."
Khóe môi Dạ Thất Thất quyến rũ ra tia cười xấu xa, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng dùng linh lực truyền vào trong tai Hỏa Kỳ Vân, Hỏa Kỳ Vân nghe thấy lời của nàng nhíu lông mày, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
"Cha, Dạ Vi là đệ tử Học viện Xích Hỏa như thế nào đều ở nhà trong khoảng thời gian này? Không cần ở học viện sao?" Dạ Thất Thất muốn đi Học viện Xích Hỏa, trước đó đương nhiên muốn nghe rõ ràng nhất thanh nhị sở chuyện tình về Học viện Xích Hỏa, hiện tại nàng đang như tiểu bạch thuần khiết, thoáng cái trở nên phúc hắc.
Lần này không đợi Dạ Quân Nham trả lời vấn đề của nàng, một bên Hỏa Kỳ Vân liền giành nói trước, "Tháng bảy hàng năm Học viện Xích Hỏa sẽ nghỉ một tháng, để cho học viên về nhà thăm cha mẹ, mà đồng thời cũng sẽ tuyển nhập một nhóm học viên mới, còn có hơn mười ngày nữa là thời điểm tiếp nhận báo cáo khảo nghiệm học viên mới, nếu ngươi muốn vào Học viện Xích Hỏa không sai biệt lắm nên lên đường thôi."
"Nguyên lai là như vậy a!" Dạ Thất Thất gật đầu nhẹ, không có chú ý thời điểm Hỏa Kỳ Vân nói lời này đáy mắt lóe qua một đạo đen tối.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nội dung chứa trong ảnh
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Editor: Tương Ly
Học viện Xích Hỏa chiêu sinh ba năm một lần đang ở quyết liệt tiến hành...
Tình hình Học viện Xích Hỏa chiêu sinh yêu cầu nghiêm khắc đến gần như hà khắc, vẫn có vô số người hâm mộ tiếng tăm mà đến.
Trong thành Hắc Viêm, mấy vạn người đứng ở quảng trường, có thông qua khảo nghiệm chọn lựa, cũng có người đến báo danh tham gia chiêu sinh, mấy vạn người chiếm kín quảng trường rộng lớn.
Mười vị học viên cao cấp của Học viện Xích Hỏa chịu trách nhiệm lên trước ghi tin tức người báo danh từ ban đầu vẫn bình tĩnh, càng về sau rống giận gầm thét, đã đến trạng thái điên cuồng!
"Cái gì? Ngươi linh căn mới sáu phần, tư chất quá kém, không thu!"
"Ngươi đã mười chín tuổi tu vi mới cấp sơ kỳ, ngươi cho là Học viện Xích Hỏa thu phế vật sao? Cút nhanh tránh qua một bên đi!"
"Cha ngươi là vương gia cũng vô dụng, ngươi tư chất kém như vậy cha ngươi là hoàng đế cũng không được..."
"Dựa vào, lão tử nói ngươi cút ngươi không nghe được đúng không? Người đến này cắt đứt chân người này ném ra ngoài."
...
Mọi lời nói không ngừng xuất hiện từ trong miệng mười tên học viên cao cấp kia, tu vi bọn họ cũng không thấp, nửa thiên hạ nửa thiên hạ tiến đến khiến giọng nói cũng thay đổi khàn khàn, tính khí bạo động gầm thét rống to.
"Ta muốn... Báo báo báo danh, nhiều hơn nhiều... Bao nhiêu tiền?" Một thiếu niên khô gầy như củi, đầu tóc loạn như ổ chim, thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng đi lên trước lắp bắp mở miệng hỏi.
"Lời nói còn không rõ còn muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa, cút nhanh lên, trở về bên trong bụng nương ngươi học nói chuyện giỏi thì lại đến." Học viên phụ trách đăng ký mặt tràn đầy ghét bỏ phất phất tay, trong ngôn ngữ tràn đầy trào phúng.
Học viên chịu trách nhiệm đăng ký gọi Lưu Hàn, năm nay hai mươi mốt tuổi tu vi địa giai sơ kỳ, nghề nghiệp là Triệu Hoán Sư, vốn là lấy tu vi của hắn không cần hắn chịu trách nhiệm đăng ký tân sinh này, nhưng đoạn thời gian trước ở học viện hắn đắc tội người, phải chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, từ trước đến nay hắn kiêu ngạo tự phụ, đối người tu vi thấp hơn mình cho tới bây giờ cũng không biểu cảm giả dối, ở học viện cũng thường xuyên bắt nạt người mới tu vi thấp.
"Ta... Ta muốn ghi danh, nhiều... Thiếu tiền?" Phong Tháp Tháp mặt đỏ hơn, cắn môi dưới, có chút khiếp đảm nổi lên dũng khí hỏi một lần nữa, lần này cũng không nói lắp nhiều như vừa rồi.
Lưu Hàn khinh thường quan sát Phong Tháp Tháp một phen, tiểu tử nghèo vô dụng như vậy cũng muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa? Quả thực là nằm mơ!
"Cút, lão tử bảo ngươi cút ngươi không nghe được đúng không? Cũng không nhìn lại một chút chính mình đức hạnh gì, cũng muốn tiến vào Học viện Xích Hỏa, đầu óc ngươicó vấn đề sao? Nếu không cút lão tử không khách khí với ngươi nữa!" Một tay Lưu Hàn vung về phía Phong Tháp Tháp khô gầy như củi, người xung quanh rất nhanh tránh ra, rất sợ bị liên lụy.
Trong đám người, một thiếu nữ mặc trang phục màu lam nhạt trên bờ vai một đầu chuột bạch chỉ lớn chừng nắm tay ngồi, đầu tóc dùng một dải ruy băng màu trắng tùy ý ghim lên, mực phát trên bờ vai lộ ra vài phần lười nhác, trên đầu chỉ đeo một trâm gỗ gài tóc nhỏ không đáng giá tiền, ngũ quan thanh tú, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, từ ăn mặc có thể thấy không phải là thiên kim gì.
"Lão Bạch, Hỏa Kỳ Vân hàng kia có phải thả bồ câu gạt ta hay không? Tìm một vòng ngay cả quỷ đều không nhìn thấy." Người thiếu nữ không chú trọng ăn mặc này chính là Dạ Thất Thất, nàng vốn cùng Hỏa Kỳ Vân đồng hành, ai ngờ trước lúc xuất phát hai canh giờ gia tộc hắn truyền tin bảo hắn trở về một chuyến, chuyện đột nhiên phát sinh, Dạ Thất Thất đành phải một mình lên đường.
Cũng may tu vi nàng cũng không tệ lắm, lá bài tẩy nhiều, đi tới không gặp được nguy hiểm gì. Ngược lại gặp gỡ vài người nghĩ cướp bóc của nàng, kết quả bị nàng phản ngược cướp bóc lại.
Nói đến đây liền không thể không nói, trên vai nàng đầu chuột bạch kiêu ngạo không mời mà tới, cũng không biết tại sao nó tìm được đến nàng, chết sống quấn quít lấy nàng không chịu đi, mỗi ngày dùng ý niệm cùng nàng trao đổi, một ngụm một câu chuột gia gia làm hết sức trơn tru, Dạ Thất Thất dứt khoát liền lấy cho nó cái tên gọi Lão Bạch.
"Chít chít - - chít chít chi - -" đáng đời, đáng đời! Lão Bạch duỗi tiểu móng vuốt ra đâm lỗ tai nàng, còn đang giận nàng không để cho nó ăn no.
"Đồ tham ăn, đoạn đường này ngươi ăn bao nhiêu kim tệ của ta? Ngươi tính qua chưa? Ta sắp bị ngươi ăn thành người nghèo rồi..." Dạ Thất Thất liếc mắt, nàng còn đau lòng kim tệ của mình a! Hàng này không chỉ có thể ăn còn siêu cấp ăn, một đường đi chuyên chọn đồ ăn tốt, hiện tại túi tiền của nàng lập tức trống không rồi.
Thời điểm Dạ Thất Thất đang lo làm sao kiếm tiền, một đạo hắc ảnh không hề báo trước hướng về nàng đập tới, nàng nhấc chân đá một cái...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nội dung chứa trong ảnh
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nội dung chứa trong ảnh
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện