-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Chỉ là, trên đường Tề Phiêu Phiêu bò đến Thừa Tướng phủ, nằm mộng cũng không nghĩ đến, không có một người nhà nào chờ ở Thừa Tướng phủ, chỉ có quản gia, lãnh tình phụ nghĩa, ném một tờ giấy cho nàng, trong mắt không còn sự tôn kính như xưa.
Tề Phiêu Phiêu hốt ha hốt hoảng nhìn tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy viết, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.
"A, cha, mẹ!"
Tề Phiêu Phiêu hét to một tiếng, tiến lên, không ngừng vỗ vào cửa chính đã đóng kín, nước mắt, nước mũi không ngừng chảy.
Trên người lại là phân, nước tiểu, còn có trứng gà, rau cải thúi, một mùi hôi bốc lên.
Nhưng, không có ai mở cửa cho nàng, không có ai ra ngoài nhìn nàng, phụ thân thương nàng không có, nương yêu nàng cũng không có.
Mà dân chúng, không ngừng ném rau cải thúi vào nàng, có chưa hết giận, bắt đầu dội phân người lên cửa chính của Thừa Tướng phủ.
Trong Thừa Tướng phủ.
Cũng huyên náo không kém.
Người nhà Thừa tướng phu nhân, từng người một hung hãn tựa như hổ, muốn thừa tướng phu nhân trả bạc.
"Cái gì, ban đầu các ngươi, rõ ràng cam tâm tình nguyện đặt Phiêu Phiêu thắng, tại sao hôm nay có thể đổi lời, nói là cho ta mượn sao?"
Mấy đại tẩu, muội muội, thẩm thẩm, bá mẫu nhất trí nhận định, bạc, là thừa tướng phu nhân hỏi mượn các nàng.
Hôm nay, không trả bạc, bọn họ sẽ không đi.
Thừa tướng phu nhân tức giận đến mức hôn mê, Trung đại phu trong phủ đã sớm chạy mất dạng, bây giờ ngoài Thừa Tướng phủ, cửa trước cửa sau đều bị dân chúng chặn lại, muốn đi ra ngoài mời một đại phu khác cũng không được.
"Ai ôi, ai ôi..."
Thừa tướng phu nhân nằm ở trên giường, không ngừng kêu rên.
Thư phòng.
Hữu Thừa Tướng chán chường ngồi ở trên ghế, thật lâu cũng không hồi hồn được.
Hắc y nhân lặng lẽ lẻn vào thư phòng, Thừa Tướng nhìn thấy, vội vàng đứng lên, "Như thế nào rồi, hoàng hậu nương nương nói thế nào, thái tử có ý tứ gì?"
Hắc y nhân lắc đầu một cái, "Hồi Thừa Tướng, thuộc hạ không gặp được hoàng hậu, cũng không nhìn thấy thái tử!"
"Cái gì. . . . . ."
Hữu Thừa Tướng không thể tin trợn to hai mắt, thân thể mềm nhũn, té ngã trên đất, té chõng vó lên trời.
Quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, "Lão gia, không xong, không xong, phu nhân ngất đi!"
Hữu Thừa Tướng vốn muốn nói, bất tỉnh cứ để cho nàng bất tỉnh đi, chết sẽ tốt hơn.
Nhưng. . . . . .
"Loại chuyện nhỏ này, không cần tới phiền bổn tướng, đi xuống!"
Quản gia khóc không ra nước mắt, xoay người đi xem thừa tướng phu nhân, lại bị mấy gã sai vặt và nha hoàn trong phủ ngăn lại, từng người một khóc lóc sướt mướt muốn hắn trả bạc.
Đó là bạc họ chuộc thân, cưới thê tử, mua quan tài cho phụ mẫu, nuôi sống gia đình.
Đầu của quản gia thật sự muốn nổ tung. . . . . .
Tiểu gia nhà nghèo.
Tiếng khóc rung trời.
"Trời ạ, không có cách nào vượt qua cuộc sống này rồi, ngươi là Sát Thiên Đao, sao ngươi không chết luôn đi, ngươi là Sát Thiên Đao, lại có thể cầm bạc trong nhà đi đặt cái tên lường gạt đó, ngươi bị Thiên Lôi đánh!"
Quản gia nghe đến phiền, rống mấy câu, không rống sẽ tốt hơn, vừa rống, các cô nương kia lập tức bộc phát, giương nanh múa vuốt nhào vào quản gia, đánh cho một trận.
Nồi chén muôi(gáo) chậu tan nát dưới đất.
Chợt có mấy người tâm địa bình thường, không có đi đặt cược, lúc này vỗ ngực, yên lặng cảm tạ ông trời phù hộ.
Trạch viện hoa lệ.
Vô Ưu nhìn bạc, chậc chậc chậc cảm thán, tiến đến đưa tay cầm lên một thỏi vàng ròng, thận trọng hôn một cái.
"Đều nói, phụ mẫu hôn, huynh đệ tỷ muội hôn, cũng không bằng vàng, vàng hôn!"
Thúy Thúy đi theo phía sau, cười ha ha.
Vô Ưu quay đầu lại, nhìn Thúy Thúy, con ngươi híp lại, "Thúy Thúy, ngươi cười cái gì? Là cười ta thắng nhiều bạc như vậy, hay là cười ta không cần bò từ cửa thành về Lạc vương phủ?"
"Tiểu thư thắng trận so tài!"
Vô Ưu nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn Thúy Thúy.
Một tiểu cô nương, nhát gan yếu ớt, bất quá vẫn có một điểm tốt, chính là rất có lòng cầu tiến, học cái gì cũng rất cố gắng.
"Thúy Thúy, bạc ở chỗ này, thích bao nhiêu cầm bấy nhiêu!"
Thúy Thúy sững sờ, ngay sau đó cười ha ha, đưa tay cầm một thỏi vàng, nắm thật chặt ở trong tay, cười mắt híp lại.
Vô Ưu khẽ kinh ngạc, "Tiếp tục!"
Thúy Thúy lắc đầu, "Tiểu thư, Thúy Thúy chỉ đặt mười lượng bạc, lại lấy một thỏi vàng, đã rất nhiều!"
Vô Ưu cười, "Không tham lam là tốt!"
Mạc Cẩn Hàn ở cửa viện, nhìn trong vào sân.
Hắn nghe thấy trong sân, là mùi vị bảo vật, dùng sức hít thở mấy hơi, muốn đi vào, lại thấy Cung Nhất ôm bảo kiếm, đôi tay ôm ngực, "Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất nhìn Mạc Cẩn Hàn một cái, "Ừm!"
"Cái đó Vô Ưu ở bên trong sao, còn Cung Ly Lạc đâu?"
"Quận chúa ở bên trong, Vương Gia có chuyện đi ra ngoài!"
"Này Cung Nhất, ngươi có thể cho ta đi vào hay không?"
Cung Nhất nhìn Mạc Cẩn Hàn, một hồi lâu mới lên tiếng, "Không được!"
"Tại sao không được, ta dù gì cũng là thân thích với Vương Gia nhà ngươi, dù gì cũng là nha hoàn tạm thời của Quận chúa nhà ngươi, dù gì. . . . . ."
Cung Nhất thấy Mạc Cẩn Hàn ba hoa, không chút để ý nói một câu, "Vương Gia đã nói, nếu như ngươi muốn đi vào, sẽ để cho ta cắt đứt chân của ngươi!"
"A. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn há hốc mồm, đột nhiên nở một nụ cười, "Ha ha, ta chỉ nói thôi, không có ý định đi vào!"
Hoàng cung.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở trên ghế rồng, tròng mắt nheo lại, khí lạnh bắn ra bốn phía, hỏi Thôi công công ở bên cạnh, "Ngươi nói, tất cả mọi chuyện, có thể là một âm mưu hay không?"
Thôi công công nghe vậy, chẳng dám thở mạnh, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng, "Hoàng thượng, mặc kệ mọi chuyện như thế nào, hành động hôm nay của Vô Ưu Quận chúa, đã hoàn toàn triệt để vang danh thiên hạ!"
Từ đó về sau, nàng không bao giờ bị gọi là người ngu ngốc, nàng xứng với Lạc vương, xứng với bất cứ ai.
Đám người Tề Phiêu Phiêu, muốn nhục nhã Vô Ưu, lại bị Vô Ưu nắm lấy cơ hội, hung hăng phản kích.
Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, ý bảo Thôi công công đi xuống, đứng dậy, vào nội điện. . . . . .
Vị Ương Cung
Hoàng hậu yên lặng, một hồi lâu mới lên tiếng, "Phế vật, đồ vô dụng, giữ lại có ích lợi gì!"
Hắc y nhân ở bên cạnh khẽ kinh ngạc, "Ý của hoàng hậu nương nương là?"
"Giết tiện nhân Tề Phiêu Phiêu kia, còn nữa, nghĩ biện pháp để Tiểu Đề Tử đến đến bên cạnh Vô Ưu, nằm vùng, chúng ta không quang minh chính đại được, thì sẽ ở trong tối, giết chết nàng. . . . . ."
Thề không bỏ qua.
Nhớ năm đó, Cung Ly Lạc vì cho Vô Ưu một sống tốt, liều mạng tranh, liều mạng giành, những năm này, Vô Ưu không có ở đây, hắn mới yên tĩnh lại, hôm nay Vô Ưu trở lại, Cung Ly Lạc lần nữa sống lại, thủ đoạn so với trước kia, ác hơn vô tình hơn.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì muốn mạng người.
Lạc vương phủ.
Vô Ưu ngồi ở trên ghế bên cạnh bếp lò, nghiêng đầu, quyển sách trên tay, nửa ngày vẫn chưa từng lật xem.
Nét mặt tươi cười như hoa nhìn Cung Ly Lạc rửa nồi, xắt rau, xào rau, động tác nước chảy mây trôi, tự nhiên phóng khoáng.
Cao lương mỹ vị gì, cũng không bằng món ăn của Cung Ly Lạc!
"Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc quay đầu lại, "Đói bụng!"
Vô Ưu gật đầu.
"Đói bụng, tự mình ăn trước đi, ta sẽ làm canh măng ngươi thích!"
Vô Ưu cười, nhìn Cung Ly Lạc tuấn mỹ vô song chuyên tâm nấu cơm cho nàng, trong lòng vừa ấm, lại chát, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng nói: "Ly Ly, thật ra thì ta tương đối muốn ăn ngươi, Ly Ly, không bằng, tối nay chúng ta động phòng hoa chúc đi. . . . . ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cung Ly Lạc nghe vậy, thân thể cứng đờ, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, tay hơi dùng sức, cái xẻng cứng rắn chọc thủng cái chảo sắt, dầu bên trong chảo chảy vào trong bếp, ngọn lửa bốc lên thật cao.
Cung Ly Lạc nắm chặt cái xẻng, quay đầu lại, trên mặt màu gì cũng có, trong con ngươi, còn hơi tức giận.
Vô Ưu bĩu môi, hoàn toàn không sợ, đứng dậy, ôm chặt lấy Cung Ly Lạc, "Ca ca, nét mặt này là sao?"
Cung Ly Lạc hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi, áp chế sự dao động trong lòng.
Hai mươi lăm tuổi, sớm động tình biết yêu.
Giờ phút này, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, vừa là người hắn yêu tận xương tủy, thê tử từ nhỏ, Cung Ly Lạc thật muốn, bỏ cái xẻng xuống, ôm Vô Ưu, trực tiếp trở về phòng, ăn nàng. . . . . .
Nhưng. . . . . .
"Vô Ưu, ngươi còn nhỏ!"
Vô Ưu cắn môi, đột nhiên bắt được bàn tay của Cung Ly Lạc, nắm lấy cái xẻng trong tay hắn, vứt trên mặt đất, đặt tay của Cung Ly Lạc, ở trên bộ ngực của mình.
"Ca ca, không nhỏ!"
Dù gì cũng có một ngọn núi nhỏ, dù gì, đại di mụ của nàng cũng tới, đã được xem là đại cô nương.
Cung Ly Lạc chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay, nóng bỏng mềm mại.
Một luồng hơi nóng, toát ra từ đỉnh đầu.
Thậm chí rõ ràng cảm giác được, máu mũi đang từ lỗ mũi chảy ra.
Nuốt một ngụm nước bọt, duỗi bàn tay, ôm eo Vô Ưu thật chặc, một tay qua loa lau máu mũi, rồi cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của Vô Ưu.
Coi như bảo vật, thản nhiên thưởng thức Vô Ưu xong, lưu luyến triền miên.
"Vô Ưu, Vô Ưu. . . . . ."
Con ngươi của Vô Ưu sáng trong, mặt cười như hoa, giống như đã đạt được điều mình muốn, đưa tay ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Vô Ưu, ngươi còn nhỏ, chờ một thời gian đi, ta, không muốn, làm ngươi bị thương!"
Vô Ưu đột nhiên có chút uất ức, uất ức, lại cảm động.
"Ca ca. . . . . ."
"Vô Ưu đừng khó chịu, ca ca muốn ngươi, vẫn luôn muốn, chỉ là, Vô Ưu thật quá nhỏ, đợi thêm một năm, chờ Vô Ưu mười sáu tuổi rồi, ca ca. . . . . ." Cung Ly Lạc nói xong, há miệng hô hấp, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Vô Ưu, "Chờ ca ca một chút, một chút là được. . . . . ."
Xoay người rời đi.
Vô Ưu cắn chặt môi, nàng rõ ràng đã cảm thấy Cung Ly Lạc gần như thất bại, thiếu chút nữa sẽ muốn nàng, cũng trong một khắc cuối cùng, Cung Ly Lạc lại thu tay lại.
Vô Ưu nghĩ nghĩ, lập tức đuổi theo, nàng muốn nhìn xem, Cung Ly Lạc đi làm gì.
Cung Ly Lạc nhanh chóng trở lại sân nhỏ, đi thẳng vào trong, tại một chỗ, dùng sức nhấn một cái, một cánh cửa đá được mở ra, Cung Ly Lạc tiến vào trong.
Bất chấp tất cả, bùm nhảy vào trong hồ nước đều là băng nổi.
Lạnh thấu xương, nhất thời đè nén tâm *, Cung Ly Lạc lạnh đến mức phát run.
Vô Ưu đứng ở một bên nhìn, lệ rơi đầy mặt.
Hai tay che môi đỏ mọng thật chặt.
Ca ca, ca ca, tại sao ngu ngốc như vậy, tại sao ngu ngốc như vậy. Diễn đàn L.ê,Q.uý,Đ.ôn
Lúc Cung Ly Lạc nghe Vô Ưu khóc thành tiếng, từ trong nước đá ló đầu ra, vừa thấy Vô Ưu, Cung Ly Lạc vội vàng giải thích, "Vô Ưu, ca ca chỉ là. . . . . ."
"Ca ca, ta hiểu, mau lên đi, trong hồ lạnh, sẽ không tốt, về sau, về sau Vô Ưu không bao giờ bướng bỉnh nữa!"
Nhưng trong lòng lại nghĩ, có lẽ, nàng nên điều chế mị dược (thuốc gì thì chắc mọi người đều biết), cho Cung Ly Lạc ăn, đảm bảo không ngừng được.
Tránh cho hắn nhiều lần đều sợ hãi không nhịn được, chạy tới đây ngâm nước đá.
Trên bàn cơm, Cung Ly Lạc gắp thức ăn cho Vô Ưu, Vô Ưu ăn rất yên tĩnh.
Cung Ly Lạc cho là Vô Ưu đang trách hắn chưa lâm trận đã bỏ chạy, nhưng không nghĩ tới, trong lòng Vô Ưu tự có tính toán.
Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc đến thư phòng, Vô Ưu đi tìm Mạc Cẩn Hàn.
"Cái gì?" Mạc Cẩn Hàn giống như gặp quỷ nhìn Vô Ưu chằm chằm.
Vô Ưu giơ tay lên đánh vào trên người Mạc Cẩn Hàn, "Kêu la cái gì, ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe!"
"Không phải, đại tiểu thư của ta, ngươi có biết, ngươi mới vừa nói cái gì sao?"
Là muốn nam nhân đến điên rồi, hay là như thế nào.
Lại có thể dùng thuốc với Cung Ly Lạc.
Còn dùng mị dược.
"Ta biết rõ!" Vô Ưu không chút để ý nói, "Một câu, ngươi rốt cuộc có giúp hay không?"
"Không giúp!"
"Không giúp thì thôi!" Vô Ưu nói xong, giơ tay lên nhìn kỹ một chút, mới lớn tiếng thét, "Cung Nhất. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta đã nói rồi, bên cạnh ta không cần một kẻ vô dụng, mà Mạc Cẩn Hàn ngươi, đến việc nhỏ như thế cũng không làm được, ta càng không thể giữ ngươi lại!"
"Ngươi. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn cắn răng.
Lại cảm thấy Cung Nhất đang nhanh chóng đi tới bên này, Mạc Cẩn Hàn thở ra một hơi, "Ta sẽ tìm được cách điều chế cho ngươi!"
Vô Ưu cười ha ha, " Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Mạc Cẩn Hàn ngươi, chính là nhân tài kiệt xuất đó!"
"Ta là kẻ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, mắt trợn trắng.
Cung Nhất đi vào cửa, "Quận chúa, có chuyện gì cần phân phó?"
Vô Ưu mím môi, "Không có việc gì, chính là muốn thử xem tốc độ của ngươi như thế nào, nhưng mà, rõ ràng không đủ nhanh, Cung Nhất, ngươi là đệ nhất ám vệ bên cạnh ca ca, nhưng tốc độ của ngươi còn phải nâng cao, còn nữa, lần sau, không cho lấy chuyện của ta và ca ca ra đánh cuộc, nếu không. . . . . ."
Trong lòng Cung Nhất sáng tỏ, "Quận chúa yên tâm, thuộc hạ ghi nhớ!"
Vô Ưu khoát khoát tay, "Đi xuống đi!"
"Dạ!"
Cung Nhất nói xong, vội vàng lui ra, Vô Ưu lại không chút để ý mở miệng, "Cung Nhất, ngươi lấy chuyện của ta và ca ca ra đánh cuộc, thắng không ít đi!"
Cung Nhất nghe vậy, chân dừng lại, thiếu chút nữa lăn ra khỏi phòng.
Nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng đầu, cung cung kính kính, "Hồi quận chúa, mấy ngàn lượng. . . . . ."
"Mấy ngàn lượng, nhưng mà Cung Nhất, ngươi ăn mặc đều có vương phủ lo, ngươi còn cần tiêu tiền vào chỗ nào nữa sao?"
Khóe miệng Cung Nhất giật giật, muốn cướp đoạt trắng trợn còn. . . . . .
"Thuộc hạ ăn mặc đều có vương phủ lo, xác thực không tiêu xài gì nhiều!"
Vô Ưu nghe vậy, cười híp mắt.
Cung Nhất nuốt một ngụm nước bọt, không cam lòng, không tình nguyện từ trong ngực lấy ngân phiếu ra, tiến lên, đưa cho Vô Ưu, "Mong rằng Quận chúa ở trước mặt vương gia, vì thuộc hạ nói vài lời tốt!"
Vô Ưu cười ha ha, đưa tay tiếp nhận, "Ừ, Cung Nhất, ngươi hối lộ, ta nhận, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ở trước mặt ca ca nói nhiều lời tốt về ngươi, nhưng mà. . . . . ."
"Quận chúa có chuyện gì, xin cứ việc phân phó. . . . . ."
Vô Ưu không nói gì, chỉ mở một vài tấm ngân phiếu ra, đặc biệt cẩn thận, cũng đặc biệt nghiêm túc, nhìn Cung Nhất đang đau thương.
"Cung Nhất ....!"
"Có thuộc hạ!"
"Ta muốn biết một chút chuyện, nhưng ca ca nói ta còn nhỏ tuổi, nên không nói cho ta nghe, ngươi sẽ nói cho ta nghe. . . . . ."
Cung Nhất cắn răng, "Quận chúa. . . . . ."
"Cung Nhất, ngươi có biết, ta chân chân chính chính muốn làm gì sao?"
Cung Nhất lắc đầu.
"Thật ra thì cũng không có gì, chính là cảm thấy, ca ca cũng trưởng thành, nên có một đứa bé, Cung Nhất, ngươi cứ nói đi?"
Cung Nhất đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, "Đúng đúng đúng, Quận chúa nói đúng, không biết, tiểu nhân có thể ra sức vì Quận chúa như thế nào?"
Vô Ưu cười, cực kỳ hài lòng, trả lại ngân phiếu cho Cung Nhất, "Làm như không thấy, Cung Nhất, ngươi yên tâm, trên thế gian này, ai cũng muốn hại ca ca, Vô Ưu ta không cần biết, nếu người nào dám đả thương ca ca ta, ta nhất định hoàn trả hắn gấp trăm lần nghìn lần, Cung Nhất, ngươi hiểu không?"
Cung Nhất gật đầu.
Vô Ưu hài lòng cười một tiếng, rời đi.
Cung Nhất cầm ngân phiếu mất mà được lại trong tay, thở ra một hơi, nguy hiểm thật.
Mạc Cẩn Hàn ở một bên dở khóc dở cười, quả thật giỏi tính toán.
Chỉ tiếc, tất cả tính toán của nàng, đều chỉ vì một người, một người. . . . . .
Thư phòng. "
Sau khi Cung Ly Lạc nghe ám vệ bẩm báo, cười lạnh, "Tiếp tục giám thị, hoàng hậu muốn sắp xếp người đi vào nằm vùng, thì cứ để cho người nằm vùng của nàng đi vào, thuận tiện, đưa chút lễ vật cho hoàng hậu, để cho nàng cũng đau!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trên bàn cơm, Vô Ưu vẫn cúi đầu ăn cơm.
Cung Ly Lạc gắp rau thả vào trong chén của Vô Ưu, "Ăn nhiều một chút!"
"Cám ơn ca ca!" Vô Ưu nói xong, cười ngọt ngào với Cung Ly Lạc, tiếp tục ăn cơm.
Kì thực trong lòng hoa đào bay đầy trời, thích thú, đút món ăn vào lỗ mũi ."Oa. . . . . ."
Vô Ưu khẽ kêu, Cung Ly Lạc lập tức để đũa xuống, cầm khăn chùi mũi cho Vô Ưu, "Nghĩ gì thế, nhập tâm như vậy?"
Vô Ưu cười một tiếng với Cung Ly Lạc, đá lông nheo, "Ca ca, ngươi biết rõ còn hỏi!"
"Khụ khụ. . . . . ." Cung Ly Lạc nắm quyền, đè đôi môi lại cúi đầu ho khan.
Vô Ưu cười, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, dùng bữa!"
Cung Ly Lạc do dự một chút, há miệng ăn.
"Ăn ngon không?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Vô Ưu cười, lại gắp đồ ăn, đưa đến trước mặt Cung Ly Lạc, nhưng lại bỏ vào trong miệng mình, còn cố ý cắn chiếc đũa, cười nhìn Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc ho khan lợi hại hơn.
Có chút dở khóc dở cười.
"Vô Ưu, ngươi từ từ ăn, ca ca ăn xong rồi!"
Cung Ly Lạc nói xong, đứng lên, Vô Ưu lại đưa tay kéo Cung Ly Lạc lại, "Ca ca, Vô Ưu còn chưa ăn no!"
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, ngồi xuống.
Vô Ưu tiếp tục gắp rau, đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, ăn. . . . . ."
Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, há miệng, một người đút, một người ăn.
Cung Ly Lạc cũng không quản Vô Ưu đút hắn cái gì, Vô Ưu đút, hắn đều ăn.
"Ca ca, ăn ngon không?"
"Ừm!"
Sau khi ăn xong, Vô Ưu kéo Cung Ly Lạc tản bộ tiêu thực, vừa nói chuyện phiếm.
"Vô Ưu, Chu Huyễn Nhĩ, bị người nhà nàng đưa vào am ni cô dưỡng bệnh!"
Vô Ưu ồ một tiếng, "Còn Tề Phiêu Phiêu?"
"Ở trong một ngôi miếu đổ nát của vùng ngoại ô, trở thành tên ăn xin!"
Vô Ưu cười, "Ca ca, trở thành tên ăn xin ngược lại tốt hơn, nhưng mà, đầu sỏ gây chuyện lại không bị trừng phạt, như vậy, tốt sao?"
Cung Ly Lạc suy nghĩ một chút, "Ý Vô Ưu là?"
Vô Ưu nhíu mày, "Ca ca, chó cắn chó gì gì đó, đều bị thương, không phải sao?"
Nếu Tề Phiêu Phiêu và hoàng hậu cắn lẫn nhau. . . . . .
Ha ha, kịch hay đấy.
Cung Ly Lạc kinh ngạc, con ngươi khẽ lóe sáng, "Vô Ưu, ca ca đã hiểu, ngươi yên tâm, một người cũng không chạy thoát!"
"Ca ca, nếu không, chúng ta đi quạt gió thổi lửa đi!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Chuyện như vậy, để Cung Nhất đảm nhiệm là được, cần gì vì loại người đó, làm bẩn tay của ngươi!"
"Ừ, ca ca nói có lý, như vậy chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"
Chỉ là, Vô Ưu và Cung Ly Lạc nằm mơ cũng không nghĩ đến, có người đi trước bọn họ một bước, muốn giết chết Tề Phiêu Phiêu, Cung Nhất ra tay, vạn vô nhất thất(hết sức cẩn thận), sau cùng lại nói, "Các ngươi là do hoàng hậu phái tới!"
Trong nháy mắt Tề Phiêu Phiêu hóa đá, Vô Ưu bị chặn ở xa, cũng có thể cảm thấy trong con ngươi của Tề Phiêu Phiêu, nồng đậm hận ý.
Cung Nhất không chỉ cứu Tề Phiêu Phiêu, còn cho Tề Phiêu Phiêu một xấp ngân phiếu, bảo nàng tự bảo trọng.
Nhìn Tề Phiêu Phiêu biến mất trong bóng đêm, Vô Ưu nhếch môi, sau đó cười ha ha, "Ca ca, nên phái mấy cao thủ, âm thầm bảo vệ Tề Phiêu Phiêu, nếu không, hoàng hậu ra tay lần nữa, Tề Phiêu Phiêu chắc chắn phải chết!"
Cung Ly Lạc gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Vô Ưu rảnh rỗi, mỗi ngày lại tìm Mạc Cẩn Hàn đòi phương thuốc mị dược.
"Cô nãi nãi, chuyện như vậy, ngươi là một cô nương, dù gì cũng dè dặt một chút!"
Vô Ưu liếc Mạc Cẩn Hàn một cái, "Ta lười phải dài dòng với ngươi, hạn cho ngươi ngày mai giao cách điều chế cho ta, nếu không, ta. . . . . ."
"Ngươi như thế nào?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
"Ta sẽ đến kỹ viện, sau đó ta nói với ca ca, là ngươi gạt ta đi, Mạc Cẩn Hàn, ta, nhiều nhất là đuổi ngươi ra khỏi Lạc vương phủ, nhưng mà, ca ca ra tay, khó bảo đảm ngươi sẽ không gảy tay, gảy chân!"
Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy, Vô Ưu thật sự quá âm hiểm.
"Ta biết rồi!" Xoay người, xuất phủ, đi tìm mị dược.
Hoàng cung, Vị Ương Cung. "lê quý đôn"
"Hoàng hậu nương nương, không xong!"
Hoàng hậu nhíu lông mày, "Ầm ầm ĩ ĩ , kéo xuống, đánh 20 đại bản, răn đe!"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng, thật ra chẳng biết tại sao Hoan Hỉ công chúa, miệng chợt sùi bọt mép, ngã xuống đất hô đau. . . . . ."
Hoàng hậu nghe vậy, đứng lên, "Cẩu nô tài, dám nguyền rủa công chúa, mang xuống đánh chết!"
Nhanh chóng đi xem nữ nhi mới mười một tuổi của nàng, Hoan Hỉ công chúa.
Hoan Hỉ cung.
Hoan Hỉ công chúa đau chết đi sống lại, ngự y không ngừng ra ra vào vào, lấy được kết luận là, công chúa trúng độc.
Nhưng, ngự y không biết cách chế tạo thuốc giải .
Trong lúc nhất thời, hoàng hậu vô cùng lo lắng, hoàng hậu cũng đau lòng muốn chết.
Đánh mấy ngự y, lại trách phạt cung tỳ thái giám, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, Hoan Hỉ công chúa bắt đầu hôn mê bất tỉnh.
Hoàng hậu ngồi ở bên giường, kéo tay của Hoan Hỉ công chúa, "Con của ta, con của ta. . . . . ."
Lập tức, hình như già thêm mười tuổi.
Vô Ưu biết được tin tức này, vẫn như cũ chuyện ta ta làm, nghĩ nghĩ phải làm thế nào để hạ ngục Cung Ly Lạc.
Mặc dù kiếp trước là sát thủ, cũng xem qua mấy bộ phim tình cảm, nhưng mà, thành thật nghiêm túc cùng nam nhân lăn lộn trên khăn trải giường, nàng vẫn chưa làm qua.
Trong lúc nhất thời, Vô Ưu cảm thấy, nàng còn cần một quyển sách cấm 18.
"Cung Nhất. . . . . ."
Cung Nhất vừa thấy Vô Ưu đi về phía hắn, sống lưng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nhưng lại không thể bỏ đi, chỉ có thể cung cung kính kính, "Quận chúa!"
"Cung Nhất, hỏi thăm một việc!"
"Quận chúa cứ nói!"
Vô Ưu lúng túng sờ lỗ mũi một cái, nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, mới lại gần Cung Nhất nói, "Ta muốn mua một quyển sách, ngươi cảm thấy nơi nào sẽ có?"
"Sách gì?"
"Chính là loại sách đó!"
Cung Nhất kinh ngạc, "Loại sách nào, Quận chúa, ngài có thể gợi ý không?"
"Chính là loại, nam nữ hoan ái, quyển sách đêm động phòng hoa chúc mới có thể nhìn!"
Cung Nhất chỉ cảm thấy, một bầy quạ bay qua đỉnh đầu, sắp phun ra một ngụm máu, càng nghĩ đến việc, nếu như Vương Gia biết hắn đang ở nơi này nghe Quận chúa nói chuyện mờ ám, nhất định sẽ lột da hắn.
"Cái đó, Quận chúa, Vương Gia ngài ấy. . . . . ."
"Cung Nhất, nếu như ngươi không giúp ta tìm một quyển, ta chắc chắn sẽ đến chỗ ca ca tố cáo, nói ngươi nói với ta, ngươi muốn đưa một quyển xuân, đồ cho ta, đến lúc đó, ca ca nhất định sẽ cách chức ngươi!"
Cung Nhất xù lông, cũng không dám nổi đóa, "Quận chúa, nghìn vạn lần giơ cao đánh khẽ!"
"Nhưng mà, nếu như ngươi tìm giúp ta, ta nhất định sẽ ở trước mặt ca ca khen ngợi ngươi, để ca ca tăng lương cho ngươi, như thế nào?"
Cung Nhất mồ hôi nhễ nhại, "Quận chúa, có thể đổi cái khác hay không!"
"Không được, ta muốn cái này, Cung Nhất, ngươi chỉ cần thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của ta. . . . . ."
Cung Nhất suy đi nghĩ lại, gật đầu.
Vô Ưu cười, "Cung Nhất, cố gắng lên, ta xem trọng ngươi rồi!"
Cung Nhất nhìn bóng lưng Vô Ưu đi xa, khóc cũng không biết phải khóc thế nào, xoay người, yên lặng đi tìm xuân, đồ.
Đã nhiều ngày, Vô Ưu vẫn thần thần bí bí, không biết tính toán gì, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng liên tục hì hì cười mờ ám.
Cung Ly Lạc nằm ở bên cạnh Vô Ưu, không nhịn được muốn nôn.
Mà hắn lại không thể hỏi, có hỏi Vô Ưu cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Từ nhỏ đến lớn Vô Ưu đã có tính cách này, trừ phi nàng nguyện ý nói, nếu không, uy hiếp nàng, nàng cũng sẽ không mở miệng.
Một ngày kia, Vô Ưu tay trái cầm mị dược, tay phải cầm xuân, đồ, "A ha ha ha, a ha ha!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Vô Ưu cầm quyển sách, nhìn mặt hồng tim đập, hô hấp dồn dập, sau khi phù phù thở mấy hơi, nhìn xung quanh, một dáng vẻ có tật giật mình.
Cung Ly Lạc đứng ở cửa, khẽ cau mày, vốn định đi vào, lại sợ hù dọa Vô Ưu, dứt khoát lặng lẽ lùi ra ngoài cửa viện, hắng giọng một cái, "Vô Ưu, ngươi ở trong phòng sao?"
Vô Ưu nghe vậy, kinh hãi nhảy lên, vội vàng nhét xuân, đồ vào dưới gối đầu, đứng lên, không ngừng xoa tay, không ngừng cười ha ha với Cung Ly Lạc đang đi đến gần, "Ca ca. . . . . ."
"Đang làm gì vậy?"
Vô Ưu vội vàng lắc đầu, "Không có, ca ca, ta muốn đi dạo phố, chúng ta đi dạo phố đi!"
Vô Ưu nói xong, tiến lên khoác cánh tay Cung Ly Lạc, cùng Cung Ly Lạc đi ra cửa.
Đi trên đường lớn chuẩn bị mua đồ ăn.
Nhưng mà. . . . . .
Tất cả những người bán hàng, vừa thấy Vô Ưu tới, nhiệt tình kêu.
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử điểm tâm đi!"
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử hoa quả khô đi!"
"Vô Ưu Quận chúa, ngươi tới đây thử mứt hoa quả đi!"
Nhiệt tình, khiến Vô Ưu khó có thể chống đỡ, gọi Thúy Thúy mua mỗi loại một chút, rồi kéo Cung Ly Lạc trực tiếp đi đến Lâu Ngoại Lâu.
Ngồi ở lầu ba, Vô Ưu dựa vào bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài như tranh vẽ.
Trong đầu, nghĩ tới, làm sao, mới có thể đụng ngã Cung Ly Lạc. Hình ảnh kia, làm sắc mặt hồng hồng, rồi đỏ ửng, muốn triền miên, lại có dây dưa nữa.
Vô Ưu nhớ lại, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc.
Chỉ cảm thấy mặt hắn như ngọc, con ngươi thâm thúy xa xăm, lông mày đen rậm, đôi môi sáng bóng mê người.
Vô Ưu duỗi lưỡi, liếm đôi môi đỏ mọng của mình.
Cung Ly Lạc nhìn thấy, ho một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Vô Ưu cũng không buông tha, tiến lên, ngồi vào trong ngực Cung Ly Lạc, đưa tay ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
"Ừm!"
"Ngươi không thích Vô Ưu sao?" Vô Ưu nói xong, chu môi, uất ức muốn khóc.
Thân thể Cung Ly Lạc căng thẳng, bàn tay ôm eo Vô Ưu, cằm chống đỡ trên trán Vô Ưu, "Vô Ưu, ta thích ngươi, ta muốn ngươi, muốn nhiều đến mức thân thể cũng đau, nhưng Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc dừng một chút, nuốt nước bọt trong miệng xuống, "Ngươi còn nhỏ, ta không thể. . . . . ."
Vô Ưu cong môi lên, ai oán vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc.
"Vô Ưu. . . . . ."
Vô Ưu im lặng.
"Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc tiếp tục kêu.
Vô Ưu không lên tiếng.
"Vô Ưu, đừng bày ra bộ dạng đó, ca ca chỉ là. . . . . ." Cung Ly Lạc giải thích.
Cũng trong phút chốc Vô Ưu ngẩng đầu lên, gắt gao hôn lên đôi môi của Cung Ly Lạc, lưỡi tiến vào trong miệng Cung Ly Lạc, tùy ý trêu đùa.
Cung Ly Lạc mờ mịt đáp lại, máu mũi lại không nhịn được chảy xuống. . . . . .
Trong miệng Vô Ưu nếm được vị máu tươi, ngẩng đầu, nhìn Cung Ly Lạc chảy máu mũi, dở khóc dở cười.
Lấy khăn tay ra, lung tung lau cho Cung Ly Lạc, "Ca ca, bộ dạng như vậy, ngươi sẽ nín hỏng đấy!"
"Vô Ưu, chuyện gì, ca ca cũng có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà chuyện này. . . . . . , không được!"
Vô Ưu nổi đóa.
Đột nhiên từ trong ngực Cung Ly Lạc đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Vì đi quá nhanh, lại không chú ý, nên đụng phải một người, lui về phía sau mấy bước, cũng không nhìn hắn là nam hay nữ, cao thấp béo gầy, nói một câu, "Thật xin lỗi, thật có lỗi!" chuẩn bị rời đi.
Lại bị người đó cản đường.
Vô Ưu nhìn người trước mặt, một thân áo lam, dáng dấp giống như tượng, con ngươi nheo lại, cực kì lạnh nhạt, cực kì lạnh nhạt nói, "Cút ngay!"
Nam tử kia cũng được coi là đã gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà, cũng chưa gặp qua người như Vô Ưu, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, làn da như mỡ đông, mặt đẹp như phù dung, hì hì cười một tiếng, "Mỹ nhân, mới vừa rồi ngươi đụng vào ta!"
"Ta đã nói xin lỗi!"
Nam tử cười, "Nói xin lỗi làm sao có tác dụng, muốn đền bù cho ta như thế nào?"
Vô Ưu hít một hơi thật sâu, giơ tay hung hăng tát hắn hai bạc tay, "Mẹ ngươi dám bức ta, lão nương giúp ngươi đi tìm cái chết!"
Mắng xong, một cước đá vào giữa hai chân nam tử, thừa dịp lúc hai tay nam tử che giữa hai chân lại, kêu rên, khí thế to lớn đi ra ngoài.
Lại bị tùy tùng của nam tử kia ngăn lại, "Đả thương thiếu gia nhà ta, còn muốn rời đi!"
Vô Ưu nhìn mấy nam tử trước mặt, "Không muốn chết, cút ngay cho ta!"
Muốn chết, nàng cũng vô cùng sẵn lòng đưa bọn họ đến Tây Thiên.
"Giọng điệu thật là ngông cuồng, các huynh đệ, lên, bắt nàng, báo thù cho thiếu gia!" Một người trong đó quát một tiếng, nắm quyền đánh về phía Vô Ưu.
Vô Ưu bởi vì không thể đụng ngã Cung Ly Lạc, ngọn lửa trong lòng vốn khó tiêu, hôm nay những người này, lại bới móc, vừa muốn ra tay, Cung Ly Lạc nhanh chóng vọt đến trước mặt Vô Ưu, ôm eo Vô Ưu, vận khí xuất chưởng, một chiêu, đã đánh bay mấy tên tùy tùng kia, té ngã trên đất, hộc máu mà chết.
"Vô Ưu không sao, không sợ, ca ca ở đây!"
Vô Ưu nhất thời cảm thấy, đây là một cơ hội tốt, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, nức nở một tiếng, khóc ra tiếng.
"Ô ô, ca ca. . . . . ."
"Tốt, tốt, đừng khóc, đừng khóc, cái gì ca ca cũng đồng ý với Vô Ưu, đừng khóc!"
Cung Ly Lạc dụ dỗ cũng không tồi, ồ một cái, Vô Ưu lại làm bộ làm tịch.
"Vô Ưu muốn thành thân, Vô Ưu muốn Động Phòng Hoa Chúc!"
Ban ngày ban mặt, một cô gái, nói ra những lời này, ở trong Lâu Ngoại Lâu, khách nhân đều thở hốc vì kinh ngạc.
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn.
Cung Ly Lạc cũng không cho hoàng đế mặt mũi, bọn họ chỉ là binh tôm tướng cua, dân chúng bình dân, không chọc nổi, mọi người lập tức tản đi như chim thú.
Cung Ly Lạc đau lòng nhìn Vô Ưu khóc, khẽ thở dài một cái, "Tốt!"
Gian kế đã đạt được.
Trong lòng Vô Ưu cười to.
Vẫn vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc như cũ, nghẹn ngào, mặc cho Cung Ly Lạc chặn ngang, bế nàng ra khỏi Lâu Ngoại Lâu, trở về Lạc vương phủ.
Vừa về tới Lạc vương phủ, Vô Ưu kéo vạt áo Cung Ly Lạc Y, nhắc nhở hắn chuyện thành thân.
Cung Ly Lạc dở khóc dở cười, "Cung Nhất!"
Cung Nhất lập tức tiến lên, cung cung kính kính, "Vương Gia!"
"Chuẩn bị sổ gấp, Bổn vương muốn tấu xin hoàng thượng, tứ hôn!"
Vô Ưu nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
Ở trong ngực Cung Ly Lạc, ha ha nở một nụ cười.
"Ngươi. . . . . ." Cung Ly Lạc bất đắc dĩ, biết rõ nàng có âm mưu, nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng đau lòng.
Tiểu Vô Ưu của hắn, đối với người nào cũng lạnh lùng vô tình, chẳng thèm ngó tới, chỉ riêng với đối hắn, mới dùng hết tâm tư.
Vô Ưu cười, ôm cổ Cung Ly Lạc, "Ca ca là tốt nhất!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn trên bàn, tấu chương Cung Ly Lạc xin tứ hôn, chân mày nhíu lại, tay từ từ nắm quyền.
"Người đâu!"
"Có nô tài!" Thôi công công lập tức tiến lên.
Đông Hoàng Cung Diệu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, "Mang sổ gấp này đi đốt, nếu Lạc vương hỏi, nói, sổ gấp mất, trẫm chưa từng thấy!"
Thôi công công hít vào một hơi, "Dạ!"
Vội vàng tiến lên, cầm tấu chương Cung Ly Lạc xin tứ hôn lên, để vào trong lò hương, thiêu hủy. . . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bởi vì Cung Ly Lạc dâng tấu xin tứ hôn, Vô Ưu nghĩ, rất nhanh sẽ đụng ngã Cung Ly Lạc, tâm tình thật tốt.
"Ca ca, buổi tối, Vô Ưu sẽ xuống bếp, ngươi muốn ăn cái gì, Vô Ưu làm cho ngươi!" Vô Ưu nói xong, ha ha nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc bật cười, ôn nhu với Vô Ưu, "Để ca ca làm, Vô Ưu muốn ăn cái gì đây?"
"Ăn ngươi!" Nghĩ cũng không nghĩ, Vô Ưu bật thốt lên.
Cung Ly Lạc bật cười, "Nữ hài tử, cũng không thể mở miệng ngậm miệng, đều là chuyện này!"
Vô Ưu le lưỡi một cái, kéo Cung Ly Lạc đi tới nhà bếp, "Ca ca, ta nhóm lửa giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta rửa nồi giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta cắt thức ăn giúp ngươi!"
"Không cần!"
"Ca ca, ta rửa rau giúp ngươi!"
"Không cần!"
Cái gì cũng không cần, Vô Ưu hơi cáu, "Ca ca, ta ăn cơm giúp ngươi!"
"Không cần!"
Cung Ly Lạc phản ứng tự nhiên, trong nháy mắt giật mình, vội vàng giải thích, "Vô Ưu, không phải. . . . . ."
"Ca ca, ngươi không cho ta cơm ăn, ta tức giận!"
"Không phải, Vô Ưu, ca ca không có ý đó, ca ca chỉ là, thuận miệng trả lời. . . . . ."
Cung Ly Lạc giải thích.
Trời mới biết, hắn hận không được moi cả trái tim ra cho Vô Ưu, những món đồ tốt đẹp nhất thế gian, cũng lấy đưa cho nàng.
Làm sao không cho nàng cơm ăn.
"Ca ca, ta không có ý định tha thứ cho ngươi!"
Cung Ly Lạc nghe vậy khẩn trương, "Vô Ưu, đừng, đừng, ca ca sai rồi, ca ca quả thật đã sai rồi, ngươi nói, ngươi muốn như thế nào, mới bằng lòng tha thứ cho ca ca!"
Vô Ưu chính là chờ những lời này.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nàng vừa nói những lời này, Cung Ly Lạc đều sẽ moi tim móc phổi cầu xin nàng tha thứ, bằng bất kỳ giá nào.
Vô Ưu cười ha ha, ôm lấy cánh tay Cung Ly Lạc "Ca ca, đây chính là ngươi nói đó, một hồi, ngươi chờ Vô Ưu trổ tài, làm một bữa cơm tối mỹ vị cho ca ca ăn, chỉ là, ca ca không thể nhàn rỗi, ca ca phải giúp Vô Ưu nhóm lửa, phải giúp Vô Ưu rửa rau, phải giúp Vô Ưu cắt thức ăn, còn phải giúp Vô Ưu. . . . . ."
Cung Ly Lạc lấy lại tinh thần sau khi hoảng hốt lo sợ, thản nhiên nhếch môi, "Ngươi, Tiểu Phiến Tử!"
Thật ra thì, Cung Ly Lạc vẫn không nỡ để Vô Ưu xuống bếp.
Hắn cảm thấy, Vô Ưu của hắn, chỉ cần ngồi ở bên bàn, nước miếng chảy ròng nhìn hắn nấu cơm là tốt rồi.
Nấu cơm cho người trong lòng, đó là hạnh phúc, Cung Ly Lạc, yêu đến mức không sợ chết.
Trên bàn cơm, bốn mặn một canh, mặn chay phối hợp.
Màu sắc hương vị đều đủ.
"Ca ca, bắt đầu!"
Cung Ly Lạc cười, cầm đũa lên, gắp đồ ăn, đặt vào trong chén Vô Ưu, "Vô Ưu cực khổ rồi, ăn nhiều một chút!"
Vô Ưu cũng gắp đồ ăn đặt vào trong chén Cung Ly Lạc, "Ca ca cũng cực khổ, ca ca ăn nhiều một chút!"
Nhìn nhau cười một tiếng.
Ái tình nồng đậm lưu luyến, vào giờ khắc này, phát sinh vô hạn.
Vô Ưu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Vô Ưu, một khắc kia khi hai ánh mắt gặp nhau, hai người cũng không nhịn được đỏ mặt.
Kiếp trước Vô Ưu là một cô nhi, sau lại bị tổ chức sát thủ mua, bồi dưỡng, vĩnh viễn cũng không quên, ở trong rừng rậm nguyên thủy của Châu Phi chém giết, một vạn người, đi ra khỏi đó chỉ có một mình nàng.
Máu me khắp người, từ lúc đó trở đi, nàng thì sẽ không yêu nữa.
Cho đến khi tới dị thế, Cung Ly Lạc chen ngang, nuôi dưỡng nàng lớn lên, gian khổ trong đó, chỉ có Cung Ly Lạc biết.
Nhưng, Cung Ly Lạc chưa từng ghét bỏ nàng, coi nàng như trân bảo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Chỉ là, cũng may, cuối cùng nàng cũng gả cho hắn.
Trở thành thê tử xứng với hắn, thê tử, người nhà.
Vô Ưu nghĩ, ăn cơm cũng ngon hơn.
Ảnh vệ đi vào phòng ăn, nhìn Vô Ưu một cái, Cung Ly Lạc thản nhiên mở miệng, "Nói đi, Vô Ưu không phải người ngoài!"
Ảnh vệ nuốt một ngụm nước bọt, trấn định tâm thần, mới lên tiếng, "Vương Gia, trong hoàng cung, truyền đến tin tức, hoàng thượng, bảo Thôi công công đốt tấu chương xin tứ hôn!"
"Két. . . . . ."
Vô Ưu vừa dùng lực đã bóp gãy đũa sứ trên tay phải, tay cầm thành quả đấm, trong lòng bàn tay dần dần có máu tràn ra.
"Vô Ưu. . . . . ." Cung Ly Lạc kêu lên.
Vô Ưu không nói, lấy tay nắm cơm, nhét vào miệng, hoàn toàn không chú ý trên hạt cơm, dính máu của nàng.
Trong con ngươi, hận ý cuồn cuộn.
Lão tử này, nếu như không phải nể mặt Cung Ly Lạc, tối nay, nàng sẽ tiến cung, lấy thủ cấp của hắn, làm bóng đá.
Cung Ly Lạc cầm tay bị thương của Vô Ưu, đau lòng không dứt, "Đúng là ngốc tử, muốn hắn tứ hôn, có thiên thiên vạn vạn phương thức, cần gì phải đả thương mình. . . . . ."
Để cho tâm hắn cũng đau.
Vô Ưu không nói gì, nặng nề đặt chén lên bàn, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca. . . . . ."
Sớm có người bưng nước tới, lấy thuốc ra, Cung Ly Lạc tự mình, tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Vô Ưu, bôi thuốc, băng bó, làm liền một mạch.
Khoát tay, ý bảo mọi người đi xuống, nhẹ nhàng kéo Vô Ưu, ôm vào trong ngực, "Vô Ưu, như vậy đi, để không thất vọng, trước lấy tên cho ngươi!"
Hắn hứa sẽ cho nàng một đời Vô Ưu.
Vô Ưu ngửa đầu nhìn Cung Ly Lạc, nước mắt không nhịn được rơi xuống, "Ta chỉ đơn thuần muốn gả cho ngươi, muốn làm thê tử của ngươi, làm người thân thật sự của ngươi, lại khó khăn như vậy sao?"
"Không, Vô Ưu, ngươi chờ ta, ngay bây giờ ta sẽ vào cung, Vô Ưu, ngươi sẽ là thê tử của ta, cả đời này, thê tử duy nhất, người thân duy nhất!"
Cung Ly Lạc nói xong, giơ tay lên tự tay lau đi nước mắt trên mặt Vô Ưu, "Vô Ưu, đừng khóc, ngươi vừa khóc, còn khó chịu hơn giết chết ca ca!"
"Ô ô. . . . . ."
Cung Ly Lạc không dỗ còn tốt, vừa dỗ, Vô Ưu khóc càng đau lòng.
Mười năm.
Ba năm cơm nuốt không trôi, toàn dựa vào nước thuốc, chất độc để duy trì sinh mạng, hai năm cố gắng luyện tập lật người, hai năm luyện tập đi bộ, ba năm cố gắng luyện tập võ công, y thuật, vì cái gì.
Chính là vì trở lại bên cạnh hắn, tìm kiếm sự ấm áp lúc đầu.
"Vô Ưu đừng khóc, ca ca sẽ vào cung, nhất định sẽ mang thánh chỉ tứ hôn trở lại!"
Cung Ly Lạc nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài.
Vô Ưu đột nhiên lên tiếng thấp giọng kêu, "Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc dừng bước.
"Ca ca, nếu như Vô Ưu muốn thiên hạ này, ngươi giúp Vô Ưu tranh. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, sống lưng thẳng tắp, "Tranh, đừng nói một Đông quốc, cho dù là nhất thống Tứ Quốc, ca ca cũng tranh cho Vô Ưu!"
Rời đi.
Vô Ưu khóc, khóc, ha ha nở một nụ cười.
Cửa hoàng cung.
Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, kiếm chỉ thị vệ giữ cửa, lạnh lùng âm trầm, thực cốt hàn băng, "Mở cửa cung ra cho Bổn vương, nếu không, giết không cần hỏi!"
Sau lưng, cũng không có lấy một người.
Thị vệ giữ cửa nhìn Cung Ly Lạc, "Lạc vương, cửa cung đã đóng, Lạc vương có việc, xin đợi lâm triều. . . . . ."
Thị vệ kia còn chưa nói xong, đầu thân đã hai nơi.
Mà Cung Ly Lạc cưỡi đại mã như cũ, lạnh lùng thờ ơ.
"Mở cửa cung cho Bổn vương, nếu không, giết không cần hỏi. . . . . ."
Thị vệ thủ cửa cung thấy Cung Ly Lạc tiến tới, lập tức nói, "Lạc vương, mời ngài chờ, thuộc hạ truyền lệnh cho người bên trong, để cho bọn họ đi xin chỉ thị của hoàng thượng!"
Cung Ly Lạc lần nữa ra chiêu, một chiêu khiến thị vệ mất mạng, không chút nương tay.
Tay trái vận khí, một chưởng chém nát cổng vòm sơn hồng dầy cộm, xoay người lên ngựa, điều khiển ngựa vào cung.
Dọc đường, cấm vệ quân tiến lên cản đường, Cung Ly Lạc tay cầm trường kiếm, lạnh lùng quát, "Kẻ nào dám chặn đường ta, giết không tha. . . . . ."
Nói xong, rút trường thương bên hông ngự ra.
Máu, rải đầy trên con đường đến Ngự Thư Phòng, Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, trường thương vừa xuất ra, cấm vệ quân bị dọa sợ đến mức lui về phía sau.
Tin đồn, năm năm trước, Lạc vương đã dùng trường thương này, trong một đêm, chém giết bốn mươi vạn tướng sĩ của tam quốc, mà Lạc vương, không mất một sợi lông.
Sau khi cấm vệ quân bắt đầu lui ra, Cung Ly Lạc trực tiếp điều khiển ngựa đến Ngự Thư Phòng.
Đông Hoàng Cung Diệu lúc nghe thấy tiếng ngựa hí, ngẩng đầu lên, nhìn Cung Ly Lạc cưỡi đại mã, trường thương trong tay vẫn còn rỉ máu, Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên, "Cung Ly Lạc, ngươi muốn tạo phản sao?"
Cung Ly Lạc nghe vậy, không nói gì, trường thương giương lên, mạnh mẽ đánh về phía Đông Hoàng Cung Diệu, trực tiếp chém gãy bàn đọc sách trước mặt Đông Hoàng Cung Diệu.
"Tạo phản, ngươi cho rằng, nếu ta muốn tạo phản, ngươi sẽ giữ được ngôi vị hoàng đế này bao lâu, mười ngày, một tháng, hay là một năm?"
Tóc trắng tung bay, cả người run rẩy.
Hắn, giờ phút này, giống như Tu La từ địa ngục đến lấy mạng, không cần nói nhiều lời, đã làm cho người ta không rét mà run.
"Ta không quan tâm đến Hoàng vị, ngươi lại bức ta, ngươi thật sự cho rằng, ta vẫn còn là đứa trẻ mười lăm tuổi năm đó, dễ bắt nạt, dễ bị gạt, ngươi thật sự cho rằng, người muốn giết ta, đẩy ta tới nơi đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ ta không biết ngươi chân chân chính chính muốn bảo vệ người nào sao?"
"Ngươi cho rằng, ngươi bảo vệ được hắn. . . . . ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện