[Dịch] Thí Thiền
Chương 7 : Không biết tội!
.
-
- Chương 1 : Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo
- Chương 2 : Cường đoạt linh thạch
- Chương 3 : Ngoài lạnh trong nóng
- Chương 4 : Cùng thôn
- Chương 5 : Phản kích
- Chương 6 : Hình đường Mạc Tuân
- Chương 7 : Không biết tội!
- Chương 8 : Thập vạn thâm uyên (1)
- Chương 9 : Thập vạn thâm uyên (2)
- Chương 10 : Thập vạn thâm uyên (3)
- Chương 11 : Thập vạn thâm uyên (4)
- Chương 12 : Trạng thái vô ngã
- Chương 13 : Lần thứ hai làm nhục
- Chương 14 : Một nửa bằng hữu!
- Chương 15 : Hài cốt khắp nơi
- Chương 16 : Hỏa Long!
- Chương 17 : Tuyệt địa!
- Chương 18 : Trần lão đầu
- Chương 19 : Đoản kiếm hai thước!
- Chương 20 : Như ý luyện bảo quyết!
- Chương 21 : Trăm phương ngàn kế!
- Chương 22 : Quái điểu!
- Chương 23 : Thắng Nghĩa tôn giả!
- Chương 24 : Bàn điều kiện!
- Chương 25 : Tu luyện!
- Chương 26 : Chân quyết thăng cấp!
- Chương 27 : Tẩy kinh phạt tủy!
- Chương 28 : Chạm vào bình cảnh!
- Chương 29 : Miệng phun chân ngôn!
- Chương 30 : Thăng cấp bình chướng!
- Chương 31 : Thiệt trán xuân lôi !
- Chương 32 : Sự hủy hoại (cơ thể) của ba loại công pháp! !
- Chương 33 : Mười tám chân ngôn!
- Chương 34 : Nhâm đốc tương thông !
- Chương 35 : Đại chiến quần thú!
- Chương 36 : Hoả phượng hoàng!
- Chương 37 : Tam sắc vĩ dực!
- Chương 38 : Vân sóng hồng quang!
- Chương 39 : Thăng cấp nhĩ thức!
- Chương 40 : Ở lại tu luyện!
- Chương 41 : Phiền não của quái điểu!
- Chương 42 : Hạo dương vô cực!
- Chương 43 : Trần Nhất Tân
- Chương 44 : Hai tay ăn không đủ no!
- Chương 45 : Nghịch chuyển chân khí!
- Chương 46 : Đoản kiếm mất tích!
- Chương 47 : Lao cung đệ nhất quyết!
- Chương 48 : Rời khỏi thâm uyên!
- Chương 49 : Trước ngạo mạn sau cung kính!
- Chương 50 : Cố nhân ở nơi đâu!
- Chương 51 : Gặp lại Lý Độ!
- Chương 52 : Không thể nói!
- Chương 53 : Sự xuất phản thường!
- Chương 54 : Lục trưởng lão!
- Chương 55 : Tâm tư khó lường!
- Chương 56 : Nén giận!
- Chương 57 : Sư huynh!
- Chương 58 : Đọ sức!
- Chương 59 : Động sát tâm
- Chương 60 : Nhất quyết tam công!!
- Chương 61 : Thiên cương lưu ly kiếm!
- Chương 62 : Các đả ngũ thập!
- Chương 63 : Kiếm ở nơi nào?
- Chương 64 : Huyền môn ma công!!
- Chương 65 : Ngọc chẩm đệ nhị quyết
- Chương 66 : Nhìn thấy bên ngoài !
- Chương 67 : Nhoáng một cái đã mấy ngày !
- Chương 68 : Nhắc nhở !
- Chương 69 : Lớn mạnh vùn vụt !
- Chương 70 : Rượu ngon! Rượu ngon!
- Chương 71 : Quân uy luyện người!
- Chương 72 : Bằng hữu cũ!
- Chương 73 : Vô pháp hiểu rõ Mạc Tuân!
- Chương 74 : Gặp lại Tần Phỉ!
- Chương 75 : Luận võ đại hội! (1)
- Chương 76 : Luận võ đại hội! (2)
- Chương 77 : Luận võ đại hội! (3)
- Chương 78 : Luận võ đại hội! (4)
- Chương 79 : Nguyệt Tiểu Sai!
- Chương 80 : Khống chế hỏa kình!
- Chương 81 : Chân thực quyền uy!
- Chương 82 : Diêu ưng biến!
- Chương 83 : Chương 0083
- Chương 84 : Vô pháp thẳng thắn!
- Chương 85 : Trần lão đầu tái hiện!
- Chương 86 : Có người khiêu chiến!
- Chương 87 : Trọc thổ tam xoa kích!
- Chương 88 : Đạp cước thạch!
- Chương 89 : Cánh tay phải mạnh mẽ!
- Chương 90 : Toàn thắng!
- Chương 91 : Hiệu quả như nhau!
- Chương 92 : Kết quả rút thăm!
- Chương 93 : Nhất chiêu định thắng bại!
- Chương 94 : Kim sư hóa áo giáp!
- Chương 95 : Mãnh mã cự tượng!
- Chương 96 : Kiếm linh!
- Chương 97 : Trận chiến khát vọng nhất!
- Chương 98 : Bát niên nhất chiến! (1)
- Chương 99 : Bát niên nhất chiến! (2)
- Chương 100 : Bát niên nhất chiến! (3)
- Chương 101 : Bát niên nhất chiến! (4)
- Chương 102 : Kiếm linh mô phỏng!
- Chương 103 : Ngọc chẩm huyền cơ!
- Chương 104 : Ngũ quyết đồng tu!
- Chương 105 : Tiểu Sai thỉnh anh!
- Chương 106 : Chân khí bản nguyên!
- Chương 107 : Ngộ thương Trần Anh!
- Chương 108 : Đột phá tị thức!
- Chương 109 : Tha thứ!
- Chương 110 : Thẳng thắn!
- Chương 111 : Không quên nguồn cội!
- Chương 112 : Âm mưu xảo quyệt
- Chương 113 : Trái với thiên đạo!
- Chương 114 : Phong Thiếu Thừa!
- Chương 115 : Lấy một địch năm
- Chương 116 : Thứ tự trước sau
- Chương 117 : Tứ linh đao ấn
- Chương 118 : Chiếm tiên cơ
- Chương 119 : Đối chiến Kiếm Linh
- Chương 120 : Tứ linh tề phóng!
- Chương 121 : Tuy bại vẫn vinh!
- Chương 122 : Tái triển ly diễm quyết!
- Chương 123 : Hỏa thiêu Phong Thiếu Thừa!
- Chương 124 : Nhược thủy tam niên!
- Chương 125 : Bố trí cạm bẫy!
- Chương 126 : Long tượng tề phát!
- Chương 127 : Ai thua ai thắng
- Chương 128 : Bình cục cáo chung
- Chương 129 : Kinh thiên bí mật
- Chương 130 : Hạ sơn
- Chương 131 : Phu phụ Văn Vũ
- Chương 132 : Nhập hang hổ
- Chương 133 : Khả nghi trùng điệp
- Chương 134 : Thử nhau
- Chương 135 : Sơn tinh thụ quái
Trác Tri Viễn rút tay về sau, trong lòng không khỏi cảm thấy có ý muốn chống lại, vội vàng thối lui hai bước, cảm giác trên người không có dị trạng gì rồi mới lên tiếng :"Đệ tử hôm nay quét đường xong, trong lúc nghỉ ngơi thì nhặt được một khối linh thạch. Nhưng mà Tần Phỉ lại tự dưng nói linh thạch kia là đồ của hắn bị đánh mất, đệ tử hỏi số vân sóng trên linh thạch có mấy đạo, thế nhưng hắn lại không trả lời được. Sau đó hắn liền cường đoạt linh thạch của đệ tử, Trần Đại... Ách... Trần Nhất Tân sau đó nhìn thấy, tới đây ngăn cản hắn, rồi sau đó chúng ta liền xảy ra xô sát.
Mạc Tuân nghe vậy, gật gật đầu, nhìn về Trần Nhất Tân nói :"Trần Nhất Tân, lời nói vừa rồi của Trác Tri Viễn, toàn bộ có đúng là sự thật không?"
Trần Nhất Tan vội vàng quỳ xuống đất trả lời :"Dạ thưa Mạc Tiên sinh, chính mắt đệ tử thấy Tần Phỉ đánh đập Trác Tri Viễn tàn nhẫn, Trác Tri Viễn chính là người cùng thôn với đệ tử trước khi lên núi, cho nên liền chạy lại ngăn cản. Sau đó đệ tử cũng có hỏi qua Tần Phỉ linh thạch kia có mấy đạo vân sóng, Tần Phỉ lại thẹn quá hóa giận, đem đệ tử đánh thành thế này đây. Về sau lại không biết vì sao bỗng dưng Trác Tri Viễn hóa điên, lao vào Tần Phỉ, từ trên cổ hắn cắn xuống một miếng thịt, lúc này mới đem hắn đánh gục. Mạc tiên sinh, Trác Tri Viễn chưa từng tập võ, xuống tay cũng không biết được nặng nhẹ, xin hãy..."
Mã Thiên Nhai nghe tới đây, khuôn mặt đã nhuốm lên một màu đỏ, thấy Trần Nhất Tân còn muốn cầu tình cho Trác Tri Viễn, lập tức cắt ngang lời hắn :"Hồ ngôn loạn ngữ, đồ nhi của ta như thế nào lại chỉ vì một khối linh thạch mà xuát thủ đánh các ngươi?"
Mạc Tuân chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, khoát tay nói :"Đoạn Nhận tôn giả bình tĩnh chỡ vội nóng nảy, chẳng lẽ ngươi còn không tin một chắp sự như ta sao? Trần Anh, ngươi lại đây!" Mạc Tuân vẫy tay, kêu Trần Anh đến gần.
Trần Anh bước lên tới nơi, cũng bắt chước bộ dáng của Trần Nhất Tân nửa quỳ trên mặt, miệng nói :"Đệ tử Trần Anh, tham kiếm Mạc tiên sinh."
"Ân, sự tình ở đây ngươi biết được cái gì, mau kể lại cho ta nghe. Ngươi nếu mà có chút nửa câu nói dối, thì đừng trách ta phạt ngươi theo giáo quy!" Khuôn mặt đen sẫm của Mạc Tuân , dĩ nhiên cũng đủ để hù dọa Trần Anh rồi, thì làm sao lúc này còn dám nói dối chứ?
"Bẩm báo Mạc tiên sinh, Trân Anh cũng không biết tình hình lúc trước ra sao, lúc đệ tử đến, thì bọn họ đã đánh nhau qua một lần. Khi đệ tử đến là họ đang đấu võ mồm với nhau. Đệ tử chỉ biếtđược, Tần Phỉ sư đệ mắng Trác Tri Viễn và Trần Nhất Tân là ô quy vương bát (con rùa đen rụt đầu), Trác Tri Viễn nghe thấy vậy thì bỗng nổi cơn điên nhào lên đánh tới tấp Tần Phỉ. Còn về chuyện linh thạch, thật sự đệ tử cái gì cũng không biết."
Lời này mặc dù nghe giống như là lời nói thực, nhưng trong tai của Trần Nhất Tân cùng Trác Tri Viễn, rõ ràng là có ý che chở cho Tần Phỉ. Nói cái gì không biết về chuyện linh thạch, vừa rồi khi bọn họ khắc khẩu, rõ ràng là có đến mấy lần nói đên linh thạch, Trần Anh lại làm sao có thể không biết đây? Chỉ có thể nói cô bé này quá mức ham muốn hư vinh, nhìn thấy Tần Phỉ các phương diện đều hơn xa Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân, cho nên mới đi bao che cho hắn như vậy.
"Linh thạch ở đâu rồi?" Mạc Tuân mặt vẫn không chút thay đổi, ai cũng không biết hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Trác Tri Viễn thành thành thật thật từ trong ngực móc ra khối linh thạch kia, đưa cho Mạc Tuân. Mạc Tuân cúi đầu nhìn thoáng qua rồi ném trả lại cho Trác Tri Viễn, miệng hừ nói :"Linh thạch bảy đường vân, đáng giá cho hai người các ngươi đấu nhau sống chết sao?"
"Đệ tử không phải là vì linh thạch, nếu là Tần Phỉ kia hòa hoãn yêu cầu, chỉ một khối linh thạch mà thôi, đệ tử cho hắn cũng không sao. Nhưng mà hắn lại cướp từ đoạt lý nói là vật hắn đánh mất, đệ tử mới lòng có khó chịu." Trác Tri Viễn thành thật trả lời."
"Lòng có khó chịu! Hừ! Lòng có khó chịu thì ngươi muốn đánh chết người ta sao? Ngươi biết tội của ngươi chưa?" Mạc Tuân trừng mắt lên, nhưng mà lần này cũng không có hai đạo bạch quang bắn ra.
Trác Tri Viễn thầm nghĩ, xem ra vị Mạc Tuân tinh sinh muốn trách phạt chính mình đây, khó trách vừa rồi Trần Nhất Tân có nói, sư môn đối với những đệ tử xuất sắc, công lực cao thì rất là che chở. Mạc Tuân không hề hỏi đến chuyện Tần Phỉ cướp đoạt linh thạch, mà chỉ hỏi đến chuyện mình đánh người, rõ ràng là có ý muốn che chở cho Tần Phỉ.
Nhưng mà càng như thế, cá tính quật cường của Trác Tri Viễn càng bộc lộ rõ ràng, đầu nhỏ ngẩng lên hướng về Mạc Tuân nói :"Đệ tử chỉ biết, nếu có người khác đánh mình, mình liền đánh trả lại hắn, đệ tử cũng không biết mình có tội gì."
"Thật là một tên đồng tử càn rỡ, trước mặt chắp sự hình đường Mạc Tuân, ngươi dám nói năng càn rỡ thế à!" Mã Thiên Nhai giận dữ gầm lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tuân, thầm nghĩ Mạc Tuân ngươi được mệnh danh là thiết diện, phàm là có ai vô lễ cãi lại sư trưởng, Mạc Tuân trước sau như một đều xử trí cực kỳ nghiêm khắc, lần này thậy muốn nhìn xem Mạc Tuân sẽ xử trí cái tên kêu là Trác Tri Viễn như thế nào.
Mạc Tuân thản nhiên liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, lời nói rõ ràng là có ý châm ngòi của Mã Thiên Nhai làm sao qua mắt được hắn? Bất quá mặt hắn vẫn không chút thay đổi, tiếp tục nói :"Hắn đánh ngươi, ngươi có thể báo lên sư môn, làm sao lại có thể đồng môn tương tàn, hạ thủ tàn nhẫn thế này chứ? Hơn nữa còn dám cãi lại sư trưởng, hừ, thanh trần đường các ngươi dạy dỗ đồng tử thật tốt đó!" Dứt lời, hắn khoát tay nói :Đi mời đường chủ thanh trần đường Lý Độ đến đây.
Xung quanh sớm đã có đệ tử thanh trần đường đứng, liền ứng tiếng chạy đi kêu đường chủ thanh trần đường Lý Độ. Trác Tri Viễn biết mình chỉ sợ lần này khó thoát tội, cũng dứt khoát không thèm thanh minh, thầm nghĩ dù sao các đã muốn che chở cho Tần Phỉ, còn bày đặt cái gì bẩm báo lên sư môn. Nãy giờ các ngươi cũng không có hỏi qua một lần tội của Tần Phỉ, ta dù có bẩm lên sư môn, còn không phải rơi vào kết cục như hiện tại sao? Chí ít bây giờ, ta cũng đã được thống khoái một phen.
Mạc Tuân thấy Trác Tri Viễn không nói, cũng không để ý đến nữa, liền hướng về Trần Nhất Tân nói :"Đệ tử ngoại môn Trần Nhất Tân nghe đây, ngươi nhìn tháy đệ tử bổn môn tư đấu, nguyên bản phải đi báo lên sư trưởng, để cho sư trưởng đến xử lý. Nhưng mà ngươi lại cũng gia nhập vào cuộc tư đấu, ta bây giờ sẽ trừng phạt ngươi, ngươi có biết tội của ngươi chưa?"
Trần Nhất Tân vội vàng trả lời :"Đệ tử biết tội, đệ tử nguyện lĩnh phạt. Nhưng mà, Mạc tiên sinh, Trác Tri Viên chỉ là nhất thời hồ đồ, hơn nữa Tân Phỉ khinh người quá đáng, còn từng xuất khẩu cuồng ngôn nói cái gì sư phụ sẽ choe chở cho hắn. Trác Tri Viễn mới có vọng động như thế. Cầu xin Mạc tiên sinh khoan hồng độ lượng, xử nhẹ cho hắn."
Mạc Tuân nghe Trần Nhất Tân nói những lời này, tron lòng không khỏi đối với hắn có chút ít tán thưởng, ít nhất đó cũng là một nam nhân tốt dám làm dám chịu.
"Nếu ngươi đã biết tội, ta đấy liền phạt ngươi gánh một trăm gánh nước. Nhưng mà Trần Nhất Tân cũng có công giúp đỡ đồng môn, ban thưởng cho han viên cố tâm đan, sau khi hoàn thành hình phạt, đến hình đường tìm ta lĩnh thưởng."
"Đa tạ Mạc tiên sinh, đệ tử nguyên không lấy cố tâm đan kia, chỉ xin Mạc tiên sinh bỏ qua cho Trác Tri Viễn. "Trần Nhất Tân vẫn quỳ ở đó không chịu đứng lên.
Mã Thiên Nhai quát :"Hồ đồ, Mạc Tuân tiên sinh luôn luôn thưởng phạt phân minh, lại há để cho ngươi mặc cả." Đến đây, thì hắn lại làm sao không biết được sự việc ngày hôm này tất cả đều là lỗi của Tần Phỉ? Hơn nữa hài tử này, cho dù biết các sư phụ sẽ che chở cho hắn, nhưng làm sao lại dám có thể ở trước mặt mọi người nói ra chứ? Đây quả thực chính là...
.
Bình luận truyện