-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Thanh Trúc đứng ở ngoài đã nghe hết những lời của bé gái nói, mà vị phu nhân cũng xỉu lên xỉu xuống nên nàng quyết định là cùng bé gái và Tiểu Bạch đi đến chổ quan phủ xem tiểu đệ kia sao rồi. Nàng để lại Thanh Hằng vì nàng ta sẽ chăm sóc tốt cho vị phu nhân kia.
Nàng được bé gái kéo tay đi rất nhanh, qua lời nói của đứa bé là chuyện xảy ra thế này.
Bé gái chạy theo đại ca đi ra mua đồ ăn, đến 1 tửu lâu (là quán ăn) thì người đại ca mua cả đống đồ ăn, mang 100 lượng vàng của Thanh Trúc đưa cho chủ quấy, mới đầu cũng không có chuyện gì cả nhưng từ xa 1 người chạy đến cầm tay đại huynh của bé gái và quát:
- Tên tiểu quỷ, dám ăn cắp tiền của đại ca ta hả? - vừa nói vừa nắm tay đưa tiền của đại huynh cô bé.
- Tiểu đệ không có ăn cắp tiền - đại huynh cô bé nói.
- Ngươi còn chối, không phải người hồi nảy, mới đụng phải ta, với lại 100 lượng vàng này của ngươi là sao, với cách ăn mặc rách rưới của ngươi mà có 100 lượng vàng này ah - hắn nói
- tỷ tỷ kia cho ta – bé trai nói.
- Ta tin ngươi mới lạ đó, theo ta đến quan phủ - hắn nói.
- Tha ca ca ta ra – bé gái chạy lại dành ca ca
Hắn mất hết tính người, liền hất mạnh tay bé gái ra đất, nắm áo của bé trai lôi đi quan phủ, miệng còn luôn chửi rủa con cái nhà ai không biết dạy, đi ăn cắp, đồ hư đốn, mọi người đi đường chỉ trỏ, nhiều người còn hùa theo hắn chửi rủa bé trai, đứa bé trai không khóc nhìn mọi người lòng oán hận, những hận thù nhìn người trong mắt bé trai lực lửa ( Oán hận ngút ngàn, là hoạ hay là phúc, ai sẽ biết được đây).
Khi đi đường, nàng nghe mọi người bàn tán, nghe nói tên Bạch Thiều Gia vừa mới bắt được 1 tên ăn trộm tiền, đúng là tên đó dám to gan, dám ăn trộm tiền của Bạch thiếu gia, nghe mọi người bàn tán thì tên Bạch thiếu gia là 1 tên giàu có keo kiệt, hắn chưa từng đưa tiền cho ai, cũng chưa từng đãi ai 1 bữa nào cả, dù là các cô nương thanh lâu, hắn đến là phài phục vụ nhưng không được đòi tiền, nghe nói hắn là cháu của hoàng thượng, ai mà dám đòi tiền, hắn cũng hay quậy phá, quan lại địa phương rất nể hắn, hắn nói là sẽ nghe, hắn còn cường bạo biết bao thiếu nữ, ai hắn thích là xong vào nhà cường bạo, dân chúng không dám chọc hắn, Bạch công tử này phong lưu hết mực, nghe nói hắn khoảng 20 tuổi, cái tuổi sung mãn nên lúc nào thích thì đi tìm các cô nương chọc ghẹo. Đối với hắn thì tiền bạc quan trọng nhất nên hắn không bao giờ bỏ tiền cưới ai cả, thích thì cường bạo, dân trong thành ai cũng ghét hắn nhưng trước mặt hắn đều nể nang vì sợ mang hoạ, nên vụ bé trai nhiều người hùa theo hắn.
Thanh Trúc mỉm cười vời tiểu bạch và nói:
- Tên này tiếng đồn không tốt.
- Uh, ta thấy tên này sống uổng đất quá - Tiểu Bạch đồng tình nói.
- Tỷ tỷ đi nhanh đi nào – bé gái kéo tay nàng đi nhanh lên.
Tại nãy giờ nàng nghe mọi người nói chuyện nên đi rất chậm chậm, thấy bé gái kéo đi nhanh nên nàng cũng đi nhanh đến chổ phủ quan, mọi người đang đứng ở đây rất động, nghe quan phủ nói:
- Tiểu quỷ kia, ngươi có chịu ký vào giấy nhận tội hay không? – tên quan quát.
- Ta không làm, ta không có ăn cướp, tại sao bắt ta nhận tội – bé trai mắt đỏ nói..
- Người đâu, mang tên tiểu quỷ này ra đánh 20 roi, xem hắn có chịu ký không? - vừa nói vừa gõ bàn.
Hai tên nha sai định kéo bé trai ra và nghe 1 âm thanh truyền vào:
- Khoan đã, ta có thế chứng minh đứa bé này là vô tội – nàng nói.
- Ngươi là ai? – tên quan phủ hỏi.
Tất cả mọi người quay lại nhìn Thanh Trúc, nhiều người còn nhường đường cho nàng đi vào, theo sau nàng là 1 chàng trai đẹp lạ lùng bước vào, cùng 1 đứa bé gái, đứa bé gái chạy đến ôm chầm đại huynh của mình và gào khóc:
- ca ca không sao chứ - vừa nói vừa gạt tay 2 tên nha sai( binh lính của quan địa phương).
- Ta không sao? tiểu muội đừng lo – bé trai vuốt những giọt nước mặt của tiểu muội mình, đôi mắt trong suốt.
- Ta hỏi ngươi là ai? – tên quan hỏi lại lần nữa.
- Ta là 1 người bình thường, chính ta đưa cho đứa bé đó 100 lượng vàng đi mua đồ, vậy thì tại sao quan đại nhân lại nói đứa bé đó ăn cắp – nàng nói vào vấn đế chính luôn.
- Bẩm đại nhân, ta nghĩ vị cô nương này cùng 1 ruột với đứa bé kia, với cách ăn mặt này, nàng ta có được 100 lượng vàng mới lạ - Bạch công tử chợt lên tiếng.
Thật ra, đồ nàng mặt cũng là thượng phẩm nhưng vì hồi nãy nàng dùng phép thuật quét dọn lại gian bếp của 3 mẹ con nhà này, nên bội bám vào người, lo hấp ta hấp tấp nên nàng cũng không để ý gì, giờ trên người nàng toàn dính bụi, chỉ có gương mặt là không dính, tóc nào cũng lu xu nữa nên chẵng khác nào là ăn xin ( tội nghiệp nàng quá...hjxhjx)
- Này, ngươi dám xúc phạm nàng hả? - Tiểu Bạch chợt lên tiếng.
- Này, công tử này rất đẹp, lại còn quý phái, tại sao lại theo bọn tiện nhân này, công tử đi theo ta, ta sẽ giới thiệu nhiều mỹ nhân sắc đẹp thiên hương cho công tử, cớ gì lại đi theo con tiện nhân nhà nghèo này – Bạch công tử hống hách nói, hắn thấy vẽ đẹp của Tiểu Bạch mà là 1 mỹ nhân thì hắn đã đem chàng về rồi nhưng tiếc là.
- Ngươi nghĩ ngươi có tư cách nói chuyện với ta hả? - Tiểu Bạch lạnh lùng nói, tức giận trong lòng, hắn dám sĩ nhục nàng, ta sẽ cho hắn biết tay, đang định ra tay thì nàng liền nắm tay hắn, chợt lắc đầu với hắn,
- Vậy, công tử nghĩ ta không có tiền, vậy ta có thể chứng minh tiền này là của ta, công tử thấy thế nào – nàng nói.
- Hahahaha........ngươi có thế chứng minh tiền này là của ngươi hả? - Bạch công tử cười và mọi người xung quanh cũng cười ồ lên.
- Ta sẽ làm cho tiền chạy đến ta, tự động nói là tiền của ta, công tử nghĩ sao, còn có thể nói ra gian đoạn từ khi nào vào túi ta nữa – nàng nói.
- Ha ha..... Ngươi có chú thuật gì phải không? Ta từng nghe nói rồi, nghe nói giang hồ thuật sĩ có nhiều người làm được, xem tiểu cô nương người làm được hay nói - hắn nhanh nhau nói.
- Được rồi, nếu như tiền này là của ta, thì người và cả đám người hùa theo nói tiểu tử này là ăn cắp phải nhận lỗi, cúi đầu 3 cái thế nào? – nàng nói.
- Haha..tiểu cô nương làm được hẵn nói - Hắn cười (ở đây, mọi người đều biết, có nhiều vị đạo sĩ biết phép thuật, ý là các người thiên giời xuống gia thành đạo sĩ đi giúp đỡ người khác, mọi người gọi chung là đạo sĩ vì toàn là nam nhân, làm gì có nữ nhân nào là đạo sĩ đâu, biết được phép gọi đồ vật là đạo sĩ, biết biến mất là yêu quái, nhân giới luôn nghĩ như thế)
Nàng mỉm cười với Tiểu Bạch và đọc câu thần chú mình đã từng học: “ Kim nguyên bảo, hiện nguyên thân” vừa nói xong, thọi vàng từ trên khay đựng nhảy xuống nói:” chào chủ nhân, nguyên thân tiểu vàng nghe lệnh” – nó cúi đầu chào Thanh Trúc.
Tất cả mọi người xem thấy liền hoảng hồn, họ cho rằng đạo sĩ thường là nam nhân mới có thể học được, ai ngờ nữ nhân này cũng biết. Ngoài ra, nhiều người chỉ nghe đồn, cũng chưa từng thấy qua, hôm nay thấy qua thí hết cả hồn.
- Vậy ngươi hay nói quá trình người đến tay ta – nàng hỏi.
- Dạ, tiểu nguyên thân là 1 cục vàng, khi nung ra thì được đưa vào quốc khố, từ quốc khố thì được truyền qua người này người kia, tiểu nhân là của vị công tử này - nguyên thần quay đầu chỉ hướng Bạch công tử.
- Thấy chưa? Là của ta mà - hắn cười haha.
- Tiểu nguyên thần chưa nói xong mà công tử - tiểu nguyên thần nói.
- Ngươi cứ nói tiếp đi – nàng lại kêu.
- Tiểu nguyên thần được vị công tử này nâng niu nên nhớ rõ vị công tử này, nhưng 1 hôm, công tử bỏ quên tiểu nguyên thần để đi ra ngoài, cha công tử vào thấy nên cầm tiểu nguyên thần đi ra ngoài và tiếp theo là mua đồ của chủ nhân, rồi chủ nhân đưa cho bé trai này, thì công tử lại chạy đến – Tiểu Nguyên thần cúi đầu nói.
- Mọi người nghe rõ hết chưa? – nàng nói
- Không thể nào, cha ta sẽ không tự ý lấy tiền của ta – Bạch công tử hơi bất ngờ nói.
- Nếu công tử không tin thì hay hỏi cha công tử đi – nàng nói và nhìn theo hướng bên ngoài thì thấy 1 người bước vào.
- Phụ thân, sao phụ thân lại đến đây - Bạch công tử hỏi.
- Ta không đến, đứa nghịch tử như ngươi lại gây hại rồi - người này hơi già nói, ông chính là Bạch Gia Cát, phụ thân Bạch gia Hoàng.
- Con...con - hắn xấu hổ định giải thích.
- Ta sẽ trị tội con sau - Bạch Gia Cát nói.
Hắn bước lên nói nhỏ với ông quan, ông quan lập tức kêu thả người ra và nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, mong vị cô nương tha lỗi.
- Bạch công tử tính đi đâu thế - nàng thấy Bạch Gia Hoàng tự nhiên định cáo lui.
- Ta đi về chứ đi đâu - hắn vẫn hống hách nói.
- Ngươi còn nhớ lời hứa của ngươi không? Còn những người nào ở đây, mau đến xin lỗi đứa bé và cúi đầu nào – nàng ra lệnh.
- Ngươi nghĩ ta phải làm sao? Ta không làm, ngươi làm được gì ta - Bạch công tử kia định chạy đi thì bị Tiểu Bạch chắn ngang lại và nói:
- Ta vẫn chưa tính sổ với ngươi mà - vừa nói xong, tiểu Bạch vừa đọc thần chú, 1 cái làm cho tên Bạch công tử quay vòng vòng.
- Xin đang tiên tha mạng cho con tiểu thần - Bạch Gia Cát quỳ xuống nói.
- Ông biết chúng ta là ai hả? – Thanh Trúc nãy giờ yên lặng chợt lên tiếng hỏi.
- Ta...ta.... – ông lão ấp úng.
- Tiểu Bạch, ngươi đừng có phá nữa – nàng nói.
Tiểu Bạch liền dừng lại, không hành hạ tên kia nữa, nhưng người ở đây ai cũng khiếp sợ, ai cũng chạy lại xin lỗi đứa bé trai kia, còn tên quan cũng tỏ ra sợ sệt nhìn 2 người. Mọi người xin lỗi xong liền nhanh chân chay đi, tên quan kia cũng trốn vào trong nhà, giờ chỉ còn cha con họ Bạch, nàng, Tiểu Bạch và 2 đứa bé.
- Này, giờ không có ai, ngươi nói đi – nàng hỏi
- Dạ, thần là Tiểu Kha, là 1 thần tiên bên Gấu Giới, tham kiến điện hạ - hắn cuối đầu quỳ xuống với Tiếu Bạch.
- Người đâu, mau mang ghế cho Thái tử cùng vị cô nương và 2 huynh muội này - Bạch Gia Cát chợt la lên.
Tuỳ tùng của hắn chạy vào trong nói với quan lệnh, quan lệnh liền run sợ cử người mang ghế ra, tên quan lệnh sợ đến nổi chùm mền quanh người không dám đi ra khỏi phòng mình, vì hắn nghe Gia Cát nói 2 vị này là thượng tiên ở thiên giới, nếu đụng họ thì chết cũng không yên với thiên giới, ai cũng sợ khi nghe nói về thiên giời, dân gian thường có câu “Đắc tội với tiểu nhân còn hơi đắc tội với Thiên giới” nên hắn rất sợ.
Tiểu Bạch cũng khá bất ngờ, mọi chuyện được nghe qua lời kể của Tiểu Kha, hắn được cha Tiểu Bạch cử đi Nhân Giới để xem tình hình của nhân giới, tại nghe nói sắp có nạn kiếp xảy ra, nhân giới giờ có khá nhiều người có uất hận, sự uất hận càng tăng thì sẽ bị khống chế nhân tâm, 1 khi tống chế nhân tâm sẽ tạo ra 1 ác ma, khi có 1 uất hận nào đó càng khắc sâu thì sẽ tạo ra ác quỷ, đã là ác quỷ thì không ai định nổi cả, nên sai hắn xuống tìm và giải uất hận của con người. Hắn xuống đây được 10 năm, ở trên thiên giới chỉ có 1 ngày, hắn cũng nhờ sự gửi gấm của Gấu Giới nên nhận Hoàng Đế là ca ca, nên tên bạch công tử là cháu của hoàng đế là chính xác nhưng cháu này là cháu xa lắc xa lơ, khi hắn đang ở nhà thì nghe thánh y nói rằng có uất hận rất nặng ở ngay chợ, với lại dạo gần đây hắn còn nghe nói Thái Tử Tiểu Bạch đi chơi ở Nhân Giới, hắn cũng tính đi tìm nhưng hắn phải giải quyết uất hận trước không thôi là sẽ có chuyện xảy ra. Ai ngờ, hắn đến chổ quan phủ thì thấy được thái tử ở đây.
- Thì ra mọi chuyện là thế - Tiểu Bạch lên tiếng.
- Hạ thần thất trách, để nghịch tử làm loạn, mong thái tử điện hạ nương tình.
- Thôi, ngươi mang con người về giáo dục lại đi, dù sao, ngươi cũng chịu khổ ở nhân gian để trông chừng uất hận, ta tạm tha cho nghịch tử của ngươi, nhưng hãy kêu nghịch tử của người đừng có tái phạm nữa - hắn ngồi trên ghế lạnh lùng nói, phóng 1 tia đạo vào người tên Bạch công tử làm hắn đau đớn khóc ròng.
- Thái tử tha mạng cho nghịch tử - Bạch Gia Cát nói.
- Ta chỉ làm hắn đau đớn 2 canh giờ thôi, sau 2 canh giờ là sẽ hết, tội dám sĩ nhục nàng đã nhẹ lắm rồi - hắn nói.
Bạch Gia Cát chợt nhìn vị cô nương đang ngồi kế bên cạnh Thái tử và suy nghĩ, người này không xinh đẹp, tại sao Thái tử lạnh lùng lại có thể đối tốt như thế, hắn rất tò mò về nàng nhưng đang chầm tư thì nghe tiếng Tiểu Bạch nói.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lui đi – Tiểu Bạch khó chịu quát.
- Da, tiểu thần xin cáo lui – Gia Cát nói và kéo tên nghịch tử đi.
Tên Bạch gia Hoàng rất ấm ức, hắn phải tìm 2 người này để mà tính sổ, hắn nhìn 2 người chầm chầm, mặt dù trên thân hắn đau nhói mà gào khóc.
Nàng nhanh chân cùng Tiểu Bạch, 2 huynh muội kia đi ra ngoài để tìm tửu lâu mua đồ về, không biết vị phụ nhân ở nhà thế nào, nàng phải về kiểm tra xem sao.
Nàng cùng Tiểu Bạch và 2 đứa bé đi về nhà, nàng bây giờ mới biết đứa bé trai tên là Lê Đức Thanh, tiểu muội thì tên là Lê Ngọc Hà, 2 đứa con đều mang họ mẹ, mẹ của 2 huynh đệ này tên là Lê Ngọc Thu.
- Cho ta đi cô nương, ta phải cứu hài nhi – phu nhân Ngọc Thu nói.
- Phu nhân đừng nóng vội, do dưỡng thương đi, phu nhân đang không khoẻ, đi không được – Thanh Hằng ngăn lại.
- Thân mẫu - vừa nói Đức Thanh chạy vào ôm chầm người mẹ.
- Con không sao chứ nhi tử - vị phu nhân khóc, ôm chầm nhị tử vào lòng.
- Con không sao thưa thân mẫu, làm thân mẫu lo lắng rồi - Đức Thanh nói.
Nhìn 2 người tình cảm như thế thì Thanh Trúc chợt nhớ đến cha mẹ mình ở hiện đại, không biết khi mình mất tích ở đây họ có nhớ mình không? Có lo lắng cho mình không? Nàng đang suy nghĩ thì có giọng nói nhẹ nhàng nói với nàng.
- Nàng sao thế Thanh Trúc – Tiểu Bạch đứng sau nàng lo lắng nói.
- Ta không sao, chỉ là nhớ nhà thôi – nàng nói.
Nàng nhanh chân bước vào nhà, Nãy giờ, nàng chỉ lo chữa bệnh và giải cứu cho Đức Thanh nên không chú ý gì đến bên trong ngôi nhà này, bên trong chỉ có 1 chiếc giường, còn có 1 cái bàn tròn, chắc dùng ăn cơm, nàng liền mang đồ bỏ lên bàn, rồi kêu đứa bé gái tìm đồ đụng, gia đình này nghèo đến nỗi có chưa đầy 3 cái chén, làm nàng cũng không biết làm sao, giờ đã tối thì biết làm sao ra ngoài mua đây, nàng phân vân không biết làm sao? Nàng liền nhìn Tiểu Bạch, tự nhiên hắn chạy ra ngoài, lát nữa quay lại là có 5 cái chén và 2 đĩa, còn có 5 đôi đũa, thế nàng liền nói mọi người ăn cơm, bé gái thích thú nhìn món ăn, ăn 1 cách ngấu nghiến, vị phu nhân bên cạnh ăn 1 cách chậm chậm và nói con gái mình ăn từ từ thôi, còn cậu con trai thì cũng ăn rất hoà nhã.
Nàng thấy rất kỳ lạ nên lên tiếng hỏi:
- vị phu nhân cho muội hỏi 1 tý được không? – Nàng ăn xong nói.
- Cô nương là ân nhân của ta, cô nương cứ việc hỏi? - Ngọc Thu trả lời.
- Qua cách ăn uống của phu nhân cũng, tiểu nữ nhân ra cũng là con người phú quý, sao lại đến bước đường này – nàng chân thành hỏi.
- Không dám giấu gì cô nương, ta trước đây cũng là con của huyện lệnh ở Thanh Kỳ, cách kinh thành 10 ngày đi đường, được phụ thân gả cho phủ tướng quân nhưng chẵng may,… - khóc nấc nở.
- Phu nhân chớ đau lòng, nếu không muốn nói, tiểu nữ không ép – nàng cũng vội lấy khăn tay đưa cho vị phu nhân.
- Không có gì đâu cô nương, ta chỉ buồn cho tướng công của ta thôi – nàng lấy khăn lau mặt và nói.
Thật ra, mọi chuyện là thế này, 3 mẹ con của Lê Ngọc Thu là vợ chính thất của tướng quân, khi vị tướng quân kia ra trận thường xuyên nên các con của người vẫn chưa được đặt tên, mà người xưa người phụ nữ không dám đặt tên cho con mình, sợ tướng công kêu mình đoạt quyến, khi sinh ra Đức Thanh được 2 năm, nàng cũng sinh ra Ngọc Hà nhưng vì tướng quân bình thường rất bận, nên cũng không để ý đến việc đặt tên cho con cái, khi Đức Thanh lên 5 tuổi thì phụ thân của nó bị tử trận xa trường nên 3 mẹ con của nàng bị em trai tướng quân đuổi ra khỏi phủ, nàng dắt 2 đứa con lưu lạc khắp nơi, vì cha mẹ nàng cũng qua đời cách đây không lâu, nên tất cả đồ đạt, trang sức được các người hầu mang cho nàng vì nàng là con độc nhất, đồ đạc của nàng đều để ở phủ tướng quân. Mà tên em trai tướng quân là kẻ tham lam, hắn luôn ghét anh trai mình nên khi anh trai hắn vừa mât thì lại đuổi 3 mẹ con nàng đi mà không thương tiếc, cha mẹ của tướng quân đều mất sớm, nên chỉ còn 2 anh em hắn. nên hắn mới uỷ quyến như thế, nên Lê phu nhân nhân đành cắn răng rời đi và cũng tự đặt tên cho con mình mang họ Lê, nàng biết rằng họ của tướng công nàng không thể đặt cho con nàng vì chắc chắn tên em trai tướng công nàng sẽ tìm 2 đứa trẻ giết để trừ hậu hoạn sau này,khi nghe đến đó, Thanh Trúc rất tức giận, nàng nghĩ cách tính sổ với chúng.
Khi đợi 3 mẹ con của vị phu nhân kia đi ngủ, nàng liền đi ra ngoài cùng Tiểu bạch, Thanh Hằng, nàng đang có kế hoạch làm cho tên em trai tướng quân phải sợ hãi trong đêm nay, nàng kêu Tiếu Bạch xuống diêm vương mang hồn của tướng quân lên đây, nàng được hồn tướng quân dẫn vào phủ nàng cũng kể chuyện vợ con của hắn cho hắn nghe, hắn rất là đau sót, hắn chịu khổ ở dưới địa ngục tầng thứ 7 cũng không biết bao lâu, tuy hắn là bảo vệ quốc gia mới giết người nhưng hắn cũng giết nhiều người nên bị đày tầng 7 là đúng, hắn buồn bã, hắn không ngờ khi hắn mất thì em trai hắn lại dám làm thế với vợ con hắn, hắn thật không ngờ tới.
Phủ tướng quân
Gió thổi trong phòng ngủ, 1 người đang nằm ngủ thì gió thổi mạnh quá chợt tỉnh dậy, hắn mở mắt ra xem ai dám làm ồn hắn chợt hắn la lớn lên
- Đại ca tha mạng, tiểu đệ không phải là cố ý giết huynh - hắn nói.
- Ngươi nói gì - tướng quân hỏi lại
- Thật ra, không phải do tiểu đệ, tiểu đệ chỉ để thuốc ngủ cho đại ca thôi, ai ngờ tên kia lừa gạt tiểu đệ, đó lại là thuốc độc, đại ca, đừng ám tiểu đệ - hắn run cầm cập nói.
- Thì ra, là thế.......haha... - tướng quân buồn bã nghĩ, phòng người ngoài không ngờ người nhà sát hại, ta 1 đời anh minh, lại bị chính em trai hãm hại.
- Xin tha cho ta.......ta thật không biết – em trai hắn nói tiếp
- Tha cho ngươi – hắn tức giận quát.
1 cơn gió thổi mạnh qua mặt tên em trai, làm hắn ngã ngay ra giường, tướng quân tức giận định bóp cổ hắn thì có 1 tia phép bắn ra
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hai bóng người xuất hiện, một người mặc áo màu xanh lá, một người mặc chiếc áo màu trắng hồng, nổi bật nét quyến rũ của người con trai, vẽ đẹp lạnh lùng và cao quý.
- Sao thượng tiên lại ngăn cản ta - tướng quân nói.
- Ngươi không được giết người này, người này chưa đến số chết – Thanh Trúc chợt lên tiếng nói.
- Tại sao - tướng quân hỏi.
- Vì hắn chưa đến lúc chết, nên ngươi không được giết hắn - Tiểu Bạch chợt lên tiềng.
“Đời người vô thường
Ông trời bất nhân
Kẻ xấu sống lâu
Kẻ hiền chết sớm
Bể dâu đời người
Biết đúng hay sai”
- “ha ha ha “ – Tướng quân đọc thơ xong cười, nụ cười của hắn làm cho mọi người cảm thấy thật thê lương.
Thanh Trúc nhìn hắn cười nàng cảm thấy mình đau nhói, nàng cảm thấy trời thật bất công, tại sao ông trời lài thế, tại sao ông lại cho Nhân giới này kẻ xấu lại sống sung sướng như thế? tại sao chứ?.
- Thanh Trúc..Thanh Trúc ....Thanh Trúc - Tiểu Bạch lên tiếng gọi, khuỷ tay hắn đụng mạnh vào khuỷ tay nàng.
- Ah, ...... ngươi bình tĩnh lại đi, không phải là ta muốn ngươi lên đây tìm ra vì sao ngươi chết, mà ta muốn ngươi nói em trai ngươi phải rước phu nhân của ngươi về và chăm sóc cho tử tế - nàng chợt nói.
- Ta......nhưng ta không cam tâm, tại sao, người em trai ta hết mực yêu thương có thể làm thế, ta không cam tâm - tướng quân nói rồi biến mất.
- Tiểu Bạch, đi theo bắt tướng quân vế âm phủ đi, không thôi có chuyện đó – nàng nói và suy nghĩ, tên tướng quân này nếu không bắt về thì hắn sẽ náo động đến thế nào nữa đây.
Nàng vừa nói xong, Tiểu Bạch nhanh chân biến mất. Nhìn qua tên em trai của tên tướng quân đang sợ hãi, gương mặt trắng bạch như không có sức sống, nàng biết hắn đang sợ nên liền hù do
- Ngươi biết ta là ai không? - liền hỏi
- Ngươi là ai..ngươi là yêu quái phải không?...ngươi muốn lấy mạng ta hả? Xin tha cho ta, ta hứa sẽ ăn năn hối lỗi – em trai tướng quân nói.
- Ta là thần tiên.... – nàng nói.
- Ngươi là thần tiên, xin người đừng trừng phạt tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi - hắn cầu xin.
- Ta sẽ không trừng phạt ngươi nhưng với một điều kiện – nàng nói.
- Không cần một hay 10 ta liền đáp ứng - hắn nói.
- Ngươi phải đón 2 mẹ con của anh trai ngươi về, đối xử cho tốt, còn phải thường xuyên cứu giúp người nghèo khó, ngươi làm được không? – nàng nói và nàng cũng muốn cho ngươi đó cơ hội sửa sai, không ai là hoàn hảo cả nên cho người ta cơ hội sửa sai, nếu hắn toàn tâm sửa sai thì tốt cho Nhân Giới này, cứ tạo công đức cho bản thân vậy.
- Ta xin thề với tiên nhân, ta sẽ làm y chang lời người nói, nếu ta làm sai thì bị ngũ lôi đánh, chết đày xuống 18 tầng địa ngục - hắn thế độc.
- được, ta tạm tin ngươi – nàng nói và đang định đi thì em trai tướng quân liền nói.
- Xin tiên nhân giúp ta, anh trai sẽ trở lại giết ta, cầu xin tiên nhân - hắn sợ hãi nói.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết – nàng nói rồi biến mất trong không gian
Thanh Hằng nãy giờ đi theo Thanh Trúc chỉ biết yên lặng không nói gì cả nhưng nhìn tên em trai tướng quân thì không ưa nên dùng chân đá hắn một cái rồi cũng biến mất.
Thanh Hằng chạy theo Thanh Trúc và hỏi:
- Sao Trúc lại tha cho tên đó thế, hắn thật ác tâm, cả anh trai mình cũng hại nữa, tên này đáng chết quá - Hằng tức giận nói.
- Hắn không phải cố ý, ngươi nghe hắn nói là do hắn nghe người ta nói là thuốc ngủ để anh trai hắn ngủ, ai ngờ là thuốc độc, hắn chỉ vô tình chứ không cố ý – nàng nói.
- Trúc có thể tin lời hắn nói ah – Thanh Hằng nói.
- Mình tin – nàng liền nói.
- Trúc quá tin người rồi, cẩn thận bị gạt đó - Hằng lại nói.
- Ai gạt mình, mình sẽ không buồn cũng không oán trách trừ bạn và Tiểu Bạch gạt mình thì mình sẽ không bao giờ tha thứ, vì mình rất tin tưởng 2 người – nàng liến nói.
- Yên tâm đi, mình sẽ không bao giờ gạt bạn đâu – Thanh Hằng nói.
- Uh – nàng liền cười vui vẽ với Thanh Hằng.
Nàng cùng Thanh Hằng đi về ngôi nhà của 3 mẹ con nhà tướng quân, vì không có giường nào còn dư nên nàng lôi túi ngủ ra ngủ còn Thanh Hằng thì trải một tấm chiếu nhỏ ngủ ngay dưới chiếc bàn. Nàng cũng chẳng cần lo cho Tiểu bạch vì biết chẳng ai có thể làm gì hắn.
Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì nhìn xung quanh chẳng thấy Tiểu Bạch đâu, chẳng lẽ, đêm qua Tiểu Bạch không về, không biết chuyện gì xảy ra cho hắn hay không? Nàng bắt đầu thấy lo lắng, nàng định đi tìm Tiểu Bạch, mới vừa bước ra cửa thì nhìn thấy Tiểu Bạch đang đi vào, vẻ mặt buồn bã nhìn nàng nói.
- Ta xin lỗi nàng, ta để cho tên hồn ma tướng quân thoát rồi - hắn vẻ mặt không vui nói.
Nàng nhìn thấy trên người hắn có một vết thương, máu đang rỉ từng giọt liền nhanh chân chạy đến hắn và hỏi:
- Này, ngươi sao vậy? bị thương khi nào thế? - vừa hỏi vừa dùng chú thuật cầm máu cho hắn.
- Ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi – hắn nói.
- Nhưng tại sao ngươi bị thương, không phải ngươi có phép thuật cao cường mà, ai làm đả thương ngươi vậy? – nàng tức giận nói.
- Thật ra, tên tướng quân đó được một người thuộc hệ thổ cứu, hắn khắc ta nên ta chỉ cầm cự lại hắn - Tiểu Bạch chợt nói.
Thật ra, mọi chuyện là thế này, Tiểu Bạch đuổi theo tên tướng quân, sắp bắn được hắn lại được một người bay vào cứu, người đó thuộc hệ pháp thổ nên dù cho Tiểu Bạch có tu vi ( pháp thuật) cao hơn nhưng vẩn khó công kích được, nên hắn làm cho Tiểu Bạch bị thương và cứu thoát tên tướng quân.
- Thì ra là như thế - Thanh Trúc liền nói.
- Nàng giận ta ah - Tiểu Bạch buồn bã hỏi lại, vì hắn không ngờ hắn lại bị đánh bại như thế.
- Ta làm gì giận ngươi chỉ là ta thắc mắc rằng tại sao ngươi không học các công kích khác – nàng vừa nói vừa băng vết thương cho hắn.
- Thật ra, bên Gấu giới chuyên về phần công kíck thuỷ công, còn bên Thiên giới là Hoả Công, Phật Giới là Mộc công, chỉ có Nhân Giới sẽ có người luyện được 5 thuật công trong ngũ hành nhưng đa số là người nào cũng luyện Thuỷ công, hoả công, mộc công, một số ít người thì luyện kim công và thổ công lắm - hắn chậm rãi nói.
- Là sao, Nhân Giới cũng luyện được phép thuật hả? không phải là Thiên Giới cai quản Nhân Giới ah – nàng thắc mắc hỏi.
- Thì tuy là cai quản nhân giới nhưng ở nhân giời cũng có người tu tiên, họ tu tiên ở núi Thanh Sơn, nơi ấy đào tạo rất nhiều người, còn có nhiều các vị trưởng lão đào tạo tiên pháp khác nhau. Tóm lại, là nơi tu tiên của những người phàm nhân, với lại, ta được nghe nói rằng, ở đó còn nhiều người có tham vọng cũng tu tiên nữa - Hắn trầm ngâm nói.
- Sao lạ thế, nếu có tham vọng sẽ khó tu tiên, vì khi tu tiên phải vượt qua thất tình lục đục mới tu được mà, phải không? – nàng nói vì nàng đã được đọc trong sách trên thiên đình về biện pháp tu tiên.
- Uh, cái đó cũng đúng nhưng vì do tuỳ con người, họ có tham vọng thì sẽ không dể dàng từ bỏ, chính thế cũng là một phương pháp tu tiên mới mà Nhân giới nghĩ ra - hắn bèn trả lời.
- Thì ra là thế, mà sao Tiểu Bạch không học luôn 5 môn công - thắc mắc hỏi.
- Ở Gấu giới thì chỉ cần một công pháp để nó thuần thuật hơn, nên ta chỉ luyện thuỷ công thôi - hắn nói.
- Vậy Tiểu Bạch biết ta thuộc hệ nào không? – nàng thắc mắc hỏi.
- Nàng được Lão Cây truyền nhưng vào người nàng thì ta cũng không hiểu nàng thuộc hệ gì? Vì nàng chưa từng sử dụng công pháp (là phép thuật tấn công) với lại, chẳng có ai tấn công được nàng nên nàng cũng không cần quá quan tâm đến chuyện nào thuộc công pháp nào - hắn thành thật nói.
- Nhưng ….nhưng – nàng suy nghĩ.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng - hắn chen vào nói.
Đang nói chuyện thì nàng nghe thấy bên ngoài có nguyên đám người của phủ tướng quân đến, họ nói đón 3 mẹ con của vị phu nhân. Vậy là tên em trai tướng quân đã giữ đúng lời hứa nên nàng cũng rất yên tâm.
Gia đình của vị phu nhân liền mời Thanh Trúc cùng về nhưng nàng đã khôn khéo từ chối vì nàng đang tính đi chơi Nhân Giới, nàng cùng Thanh Hằng, Tiểu Bạch lên đường đi núi Thanh Sơn, nàng muốn khám phá xem núi này tu luyện những gì, nghe lời của Tiểu Bạch thì lúc là đại hội luyện thi thăng cấp thần tiên, (lễ hội thăng cấp bắt nguồn từ ngày nữ oa vá trời sẽ có tục lệ 100 năm sẽ có một đợt tuyển lên thượng tiên )
Nàng cùng với 2 người kia hướng núi Thanh Sơn đi vì Tiểu Bạch cũng là đưa nàng đi xuống Nhân Giới cũng vì lễ hội này, hắn được mới tham dự ( Hay quá, mời Tiểu Bạch mà không mời Thanh Trúc ah: Linny Hwang ( Tiểu Băng) ngươi nghĩ tên Thanh Trúc là ai mà ta phải mời: Trưởng lão Thanh Sơn Ngươi ngon, Thanh Trúc ơi, hắn nói xấu ngươi kia: Linny Hwang Thanh Trúc: lườm hắn…. Trưởng lão Thanh Sơn chạy xách dép hahaha: linny Hwang).
Đang tiến vào khu rừng Thanh Sơn thì nghe tiếng hét từ xa vọng lại của đám người “ bắt lấy bọn chúng, không để đám tỳ nữ này trốn thoát”.
Nàng nhanh chân cùng Thanh Hằng và Tiểu Bạch chạy nhanh đến chổ của đám người kia thì thấy một đám con trai mặc đồ áo màu đen, bịt mặt đang dí những cô gái, cả đám cô gái bị dồn vào một góc, chúng bao vây và nói: “ bọn mi làm như có thế trốn thoát nơi đây ah, khôn hồn thì nghe lời lên làm tỳ nữ ở Thiên Giới và Gấu giới thì các ngươi sẽ được sống sung sướng”
- Xin các vị tha cho, chúng tôi chỉ không muốn xa gia đình – một người trong đám đó can đảm nói.
- Câm mồm, được làm tỳ nữ trong thiên đình mà còn đòi hỏi hả? – một tên bịt mặt tát vào mặt cô gái.
Cô gái bị tát, té nhào ra đất ngã xuống thì có một người bay qua đỡ cô gái đó, chẳng ai khác chính là Thanh Hằng, Thanh Trúc chưa kịp ra tay thì thấy Thanh Hằng đã lao người ra, Thanh Hằng tức giận nói:
- Các ngươi, người ta không muốn thì đừng ép buộc.
Lần đầu tiên, Thanh Trúc thấy nàng tức giận, mà lần này tức giận rất nhiều, bọn bên kia nghe nói thì cười to nói:
- Lại thêm một cô nương nữa, vậy lần này chúng ta có đủ người trong đợt tuyển tỳ nữ rồi, người đâu, bắt cô nương này lại đây – tên bịt mặt mới tát cô gái nói.
Mấy tên đó chưa kịp bay ra để bắt Thanh Hằng và cô nương kia thì bị một đoạn pháp thuật bắn ra, làm cho cả đám ngã nhào ra đất, tên bịt mặt hồi nãy chợt la lên ( chắc tên này là tên cầm đầu quá, nãy giờ chỉ thấy hắn ra lệnh)
- Ngươi nào đó, nếu là anh hùng hảo hán hay bước ra đây đừng có chơi đánh lén - hắn cùng đồng bọn nhìn xung quanh cảnh giác.
- Ta ở đây nãy giờ mà ngươi không thấy hả? kêu bước ra với bước vào cái gì? – Thanh Trúc chợt nói.
- Thì ra, là một cô nương nữa hả? hôm nay sao ta trúng mánh thế - hắn cười.
- Ngươi nói cái gì hả tên kia - Tiểu Bạch từ đằng sau bước lên nói.
- Oai, đẹp quá - cả đám la lên, đó chính là những vị cung nữ cùng cả đám nam nhân cũng la
- Này, vị cô nương xinh đẹp kia, làm nương tử ta đi – tên bịt mặt nói.
- Ngươi nói ta hả? ta xinh đẹp thật hả? – Thanh Trúc hỏi, lần đầu có người nói nàng đẹp.
- Ta không nói cô nương, mà đang nói cô nương phía sau cô đó - hắn chỉ hướng Tiểu Bạch.
- Ngươi nói ai là cô nương - Tiểu Bạch tức giận bắn một tia phép ra làm tên kia ngã nhào xuống đất.
- Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch, ai ngờ khen ngươi, ngươi đẹp như nữ nhân vậy đó, đi với ngươi làm ta bị người khác xem như ma – Nàng đùa với hắn.
- Nàng giận hả Thanh Trúc, nàng đừng giận, ta xin lỗi, nàng đừng giận - hắn nói.
Nàng im lặng làm cho Tiểu Bạch cứ làm nũng với nàng, còn các tên thuộc hạ của tên bịt mặt kia khi nhận ra Tiểu Bạch là nam thì hết hồn, còn các vị cung nữ nhìn hắn như nhìn thấy đồ ăn, ai cũng liếc mắt đưa tình.
- Này các ngươi làm gì thế? – Tên bịt mặt đang nằm dưới đất la lớn lên.
Cả đám thuộc hạ của hắn liền nhanh chóng đỡ hắn đứng lên.
- Thôi mà, nàng đừng giận ta mà, ta hứa sau này ta sẽ không xinh đẹp hơn nàng, nàng chịu không? Hay ta vẽ thêm 2 vết sẹo trên mặt nha - Tiểu Bạch tưởng nàng giận và nói.
- Hahaha, ta chọc ngươi mà – nàng cười thật tươi khi bộ mặt làm ngầu hồi nãy.
- Này, các ngươi xem mọi người chết hết rồi sao – tên bịt mặt quát.
Làm nàng và Tiểu Bạch đang đùa liền giật mình nhìn, nàng tức giận nói:
- Này, ngươi làm gì mà la lớn thế, biết là đau đầu không?
- Ngươi là hạng nữ nhân gì mà ăn nói tay ngang thế - Tên bịt mặt quát nói.
- Kệ ta, ah, ngươi thả các cô nương đó ra đi, không thả thì đừng trách – nàng nói vào vấn đề.
- Ta không tha ngươi làm gì được ta, ngươi đâu lên bắt bọn chúng - hắn quát, cả đám lao lên.
- Ta giao cho ngươi đó – nàng nói cho Tiểu Bạch, hắn mỉm cười gật đầu.
Một đám người bao vây Tiểu Bạch, hắn đứng yên, không nhúc nhích một chân nào cả, cả đám lao vào hắn vương tay ra một chút cả đám ngã nhào ra đất, vũ khí văng khắp nơi.
Tên bịt mặt sợ quá trốn đi mất tiếu, đúng là tên nhát gan, nàng nhanh chân lên xem đám cung nữ và thả các nàng ra, nói ai muốn về nhà thì về đi.
Mọi người đa tạ nàng liền nhanh chân đi nhưng kỳ lạ hơn 10 người vẩn đứng lại, nàng không hiểu nói:
- Sao các cô nương không về?
- Cô nương, chúng tôi muốn đi Thiên Giới và Gấu giới, chúng tôi muốn thành thượng tiên – một trong 10 cô nương nói.
- Các cô không phải bị ép ah – nàng thắc mắc hỏi.
- Đâu phải ai cũng bị ép buộc đâu trúc – Thanh Hằng liền chen vào nói.
- Là sao? – nàng không hiểu hỏi lại.
- Giống như mình, ngày xưa muốn thành thượng tiên nên mình tự nguyện được làm tỳ nữ trong Thiên Giới, mình cũng từ tay những người bịt mặt này đến núi Thanh Sơn mới lên được Thiên Giới, những người bịt mặt được gọi là Thiên Lang sơn, chuyên gia đi tìm những tỳ nữ cho Thiên giới, Gấu giới 100 năm một lần nhưng mình không ngờ, bây giờ là ép buộc.. – Thanh Hằng buồn bã nói.
- Ra là vậy, hèn chi khi nãy,…. thôi, các cô đi theo chúng tôi, chúng tôi cũng đến núi Thanh Sơn, chúng tôi sẽ mang các cô đến đó tựu họp bên Thiên Lang Sơn, các cô thấy thế nào? – nàng phân vân định hỏi gì Thanh Hằng thì chợt nhớ ra điều gì và nói với các cô nương.
- Đa ta ơn nhân - các cô nương quỳ gối xuống.
- Không có gì đâu, các cô đứng lên đi – nàng vội đỡ các cô nương đứng dậy.
Nàng đang định đi thì nghe tiếng từ xa có tiếng đánh nhau, nàng cũng những người đi cùng hồi này núp ngay gốc cây nhìn ra thì thấy 2 người đang đánh nhau, hình như là họ đều có phép thuật, 2 người nhìn tuổi cở khoảng 10 tuổi thì phải? nàng đoán mò tuổi của họ vì thấy họ còn trẻ con nhưng sao họ có phép thuật rất cao.
Người con trai mặc áo trắng như là thuật sĩ mà chính xác là giống đạo sĩ đang đánh nhau với người con trai mặc áo màu hồng, nàng nhìn người con trai mặc áo hồng có đôi mắt màu bạc, mà nàng cũng thấy kỳ lạ tại sao lại là màu hồng, còn trai mặc nguyên cái áo màu hồng thì chắc giống con gái nhưng sao khuôn mặt hắn toát nên khí tức nam nhi nên không ai nhận nhầm là nữ, nàng tưởng tượng Tiểu Bạch mà mặc chiếc áo hồng sẽ thế nào? chắc là một mỹ nhân khinh quốc khinh thành, chắc cái tên Thanh Long mà thấy sẽ đến bên cạnh và cầu thần, nàng nhìn Tiểu Bạch cười cười làm cho hắn thấy nàng kỳ lạ quá, nụ cười lưu manh chứ không hồn nhiên như ngày thường. Tiểu Bạch hơn ớn lạnh trước nụ cười của nàng liền dùng khuỷ tay thúc vào nàng cái mạnh làm nàng chợt tỉnh mộng la lên
- aaaaaaaaaaaa, đau quá!!!
Chàng trai áo hồng chợt nhìn qua thấy nàng, mất tập trung liền bị tên áo hồng chưởng một cái vào ngực, té nhào xuống đất thổ huyết dần dần biến thành con hồ ly 9 đuôi với bộ lông màu hồng nhìn rất đẹp.
Nàng nhìn con hồ ly màu hồng, ánh mắt nó nhìn nàng như cầu xin nàng cứu nó, nó nhìn nàng chằm chằm làm nàng thấy bản thân mình thật đáng trách, tên áo trắng khi thấy con vật kia biến về nguyên hình vẩn chưa chịu buông tha, hắn tiếp tục chưởng một khối cầu lửa về phía con hồ ly.
Từ đâu bay ra một cô gái áo trắng hồng bay ra ôm con tiểu hồ ly vào lòng che trở, tự nhiên khối cầu lửa kia bị văng ra ngoài xa, trúng ngay tên áo trắng làm tên đó bị thương, ngoài ra nhưng người còn lại sợ hãi.
Tiểu Bạch lòng như lửa đốt khi thấy nàng lao ra, hắn sợ hãi thật sự, hắn thật không ngờ nàng lại lao ra chứ, hắn chạy đến tức giận nói:
- Sao nàng làm thế, nàng có biết nhu thế nguy hiểm lắm không?
- Ta không sao mà, ngươi có nhớ là ta có vòng bảo hộ mà – nàng nhanh miệng nói.
- Nàng câm miệng lại, không biết sai ah - hắn quát, lần đầu tiên hắn quát nàng.
- Ngươi sao thế? – nàng sửng sốt hỏi.
- Ta……………..ta……. - hắn chợt ấp úng vì ngượng.
- Ngươi hay quá nha, dám la ta ah, ngươi nghĩ ngươi dám to tiếng với ta hả? ngươi là gì mà dám to tiếng với ta – nàng mặt tức giận nói.
- Ta…..ta…- Hắn lại ấp úng nói.
- Ta …..ta cái gì chứ? Ngươi không nói lời động viên ta mà lại la ta, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám thế - nàng tức giận quát.
- Này, nàng thôi đi, ta nói nàng đừng như thế được không? Nàng có biết ta lo lắng cho nàng quá không? Nàng cái gì cũng không biết mà lại la ta, ta đường đường là Thái Tử, nàng chỉ là một vị thượng tiên nhỏ bé trong Thiên Giới cũng chẳng có chức vụ gì, nàng nghĩ rằng nàng có thể lớn tiếng quát ta hả? - lần này hắn thật sự nổi điên rồi, hắn không thể nhẫn nhịn nàng được nữa.
Bỗng từ xa, tên áo trắng chợt gượng dậy, phóng một đạo quả cầu lửa về hướng phía mọi người đang bàn cãi nãy giờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đang tranh cãi với Tiểu Bạch thì Thanh Trúc nhìn thấy quả cầu lửa lao về hướng của hắn, không kịp suy nghĩ nàng liền chắn trước hắn đẩy hắn xuống nhưng vô tình đề hắn làm nàng và Tiểu Bạch chạm môi nhau. Còn quả cầu lửa thì bị vòng hào quang của nàng đánh bay ngược lại tên áo trắng kia làm hắn văng đi xa. Còn những người còn lại thì nhìn nàng và Tiểu Bạch hết hồn nhưng không dám lên tiếng.
Nàng nằm trên người Tiểu Bạch mắt mở to nhưng chợt hoàn hồn lại liền đứng dậy nói:
- Này, ta không có ý đâu đó nha – nàng nghĩ sợ hắn hiểu lầm nàng cố ý ( nàng không có ngượng vì dù sao cũng là người thế kỷ 21 mà)
Tiểu Bạch nãy giờ hết hồn, nụ hôn chỉ chạm môi mà khiến tim hắn đập rất nhanh, hắn vẩn còn mơ màng vào nụ hôn của nàng làm mặt hắn hơi đỏ ( kỳ vậy ta, con gái không đỏ mặt mà con trai đỏ ah - Linny hwang kệ ta, ngươi biến đi, ta đang mơ tưởng mà ngươi làm phiền ah - Tiểu Bạch Ta nhắc nhở ngươi, người mau hoàn hồn lại không thì có người giận đó – Linny Hwang)
Còn có 1 người từ xa tức giận, hắn nắm chặt tay,
- Này, Tiểu Bạch ngươi hiểu lầm ta hả? – Nàng lay hắn nói.
- Hả, chuyện gì? – hắn mơ màng hỏi.
- Ngươi….ngươi… ta không nói nữa – nàng tức giận bế con tiểu hồ ly bỏ đi.
Thanh Hằng liền chạy theo nàng, còn tên Tiểu Bạch vẩn ngơ ngác nằm đó, 10 cô gái hồi này vội chạy đến đỡ hắn, mấy cô này đều thích hắn, khi thấy nàng đi mới dám chạy đến vì sợ vòng bảo hộ của nàng.
Thấy nàng đi, 1 người tự xa nắm chặt tay lại đấm vào góc cây làm gốc cây vỡ tan tành.
Tiểu Bạch giờ mới hoàn hồn lại khi không thấy nàng liền đuổi theo nhưng 10 cô gái cứ bám lấy hắn, hắn không cách nào đuổi theo nhanh được.
Về phía nàng và Thanh Hằng cùng con hồ ly thì đi 1 đoạn thì đến 1 thị trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Sơn. Trời cũng đã tối nàng liền vào một phòng trọ ở thị trấn để nghĩ ngơi.
- Chào quý khách – 1 tên tiểu nhị ra đón nàng.
- Ngươi cho ta 2 phòng đi, dọn 1 bàn ăn, món ngon nhất mang lên hết – nàng lên tiếng
nói.
- Mời 2 tiểu thư vào đây, hiện tại quán ăn khá đông, 2 vị tiểu thư chờ tý đồ ăn sẽ được dọn lên – tên tiểu nhị mời các nàng vào và nói.
Nàng cùng Thanh Hằng vào 1 bàn ăn thì ngoài kia đã nghe tiếng kêu
- Thanh Trúc nàng chờ ta với - Tiểu Bạch từ ngoài chạy vào.
Nàng im lặng không nói gì, để mặc hắn đến đứng ngay bàn nàng, còn cả 10 cô gái cũng chạy đến đứng quanh cái bàn nhỏ của nàng đang ngồi.
- Nàng đừng giận ta nữa, ta xin lỗi, ta sai rồi - hắn năn nỉ.
- Trúc, bạn đừng giận Tiểu Bạch công tử nữa, thấy ngài ấy tội nghiệp quá – Thanh Hằng nãy giờ im lặng chợt lên tiếng.
Nàng vẩn im lặng không nói gì cả, nhớ đến vụ hắn chửi nàng còn vụ hồi nãy, tuy nàng không ngại nhưng mà nói sao cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng mà có 1 điều là cả 10 cô gái thấy hắn đứng đó cũng đứng xung quanh cái bàn nhỏ làm nàng nóng nực, bực mình, nghĩ sao giờ là bữa trưa mà 10 người cùng tên kia đứng che hết gió làm sao mà không bực chứ.
- Này, các người có thể đi qua bàn bên kia ngồi được không? – nàng quát.
- Nàng chịu nói chuyện với ta rồi sao - hắn chạy đến cấm tay nàng nói
- Buông ta ra, ta không muốn nói chuyện với ngươi – nàng trả lời.
- Còn các cô, qua bàn bên kia ngồi đi, tiền đồ ăn ta trả, còn nữa làm ơn kéo tên này qua bên đó luôn đi, hắn cản gió của ta quá – nàng ra lệnh.
10 cô gái cũng cảm nhận được nhưng người này không phải là người thường, thấy Tiểu Bạch nói là thái tử nên cũng nghi ngờ là Thái tử ở trên Thiên Giới ( mọi người đều nghĩ trên Thiên Giới là không có phân chia ra Gấu Giới hay là Thiên Giới, đại loại là thần tiên không có phân ra, ý của nhưng người Phàm nhân đều nghĩ thế) mà hắn còn nể nàng nữa nên cũng thấy sợ hãi liền kéo hắn qua bàn kế bên ngồi.
Tiểu nhị mang thức ăn lên, nàng thấy con tiểu hồ ly chẳng động đậy gì hết, lúc bế nó đi hồi nãy nàng đã chữa vết thương cho nó nhưng mà còn nội lực thì nó phải tự bình phục nàng không biết cách nào giúp người khác phục hồi nội lực, thấy mạch đập của nó bình thường nên nàng cũng để yên cho con tiểu hồ ly ngủ trên đùi nàng.
Còn tên Tiểu Bạch nhìn con tiểu hồ ly tức giận vì thấy nó chiếm tiện nghi của nàng, mà còn là chổ trước đây mà hắn từng được nàng ôm ấp.
Nàng mặc kệ tên Tiểu Bạch ấy, nàng cùng Thanh Hằng ăn uống thật ngon, nàng ăn uống xong thì nhìn xung quanh, ở đây hình như có rất nhiều người, mọi người đều đang bàn về lễ hội của núi Thanh Sơn, vị trưởng lão của Núi Thanh Sơn này tên là Thanh Sơn, ông lão này đã tu luyện gần 10000 năm rồi nhưng vẩn chưa được thành tiên ( vì do lão không muốn thành thần tiên thôi, đơn giản 1 câu, lão muốn ở Nhân Giới để giúp mọi người), mấy người kế bên còn bàn tán rằng Lão Thanh Sơn này là tính tình cố quái, bên Thiên Giới kêu lão lên làm tiên mà lão không chịu làm, nói muốn ở Nhân Giới giúp đỡ mọi người thành tiên nhưng điều kỳ lạ là lão hình như không có đệ tử nào, toàn anh em đồng môn có đệ tử, người ta còn tương truyền rằng Lão Thanh Sơn này rất giỏi, ai mà làm để tử của lão thì trong vòng 100 năm có thể thành thần tiên ( cái này nổ quá hay không vậy ta, 10000 năm mới được phong thượng tiên, làm gì mà 100 năm lại được phong – Linny Hwang ( Tiểu Băng) cái này, là ta có thể làm cho họ nâng tu vi ( Pháp thuật) trong vòng 100 thành 10000 năm, ta từng giúp mấy anh em đồng môn thành tiên mà - Lão Thanh Sơn Ghê ta – Linny Hwang) nên chính vì thế mà mọi người trong Nhân Giới ai cũng muốn tranh thủ lọt vào mắt xanh của lão Thanh Sơn này ( hỏi 1 câu tế nhị nha, núi Thanh Sơn có phải dùng tên lão đặt không? – Linny Hwang ( Tiểu Băng) chính ta nhờ Thiên Đế đặt cho đó – Thanh Sơn Thì ra là thế - Linny Hwang ( Tiểu Băng)).
Khi nàng nghe mấy người đó nói thì có 1 đám người bước vào, những người này nhìn rất sang trọng, bên ngoài mọi người đều xì xào, chàng trai mặc áo màu xanh dương, người ấy ánh mắt hình như khá buồn bực, nhìn hắn ai cũng phải đắm chìm vào trong đó, khuôn mặt trắng, thân hình vạm vỡ nhưng không tạo nên nét xấu xí mà tạo nên 1 phong độ của chư tiên, Vâng người đó chính là Thái tử Thiên Giới tên là Thanh Long, Hắn tức nhiên buồn bực rồi, hắn bận gần đây không có thời gian tìm nàng ( Thanh Trúc đó) mà nàng cũng chẳng thèm tìm hắn nữa làm sao mà hắn không bực chứ. Hắn mặt hầm hực đến chổ trưởng quầy, kêu dẫn lên phòng hạng sang nhất, tuy mọi người nhìn chằm chằm hắn cũng không quan tâm.
Nàng thấy may mắn hắn không chú ý nàng, chưa kịp vui mừng thì nàng lại nghe tiếng xì xào lại tiếp tục nữa, lại thêm một hot boy đến nữa, nàng nghĩ thế, nhưng nàng cũng thắc mắc người đó là ai nên nhìn qua xem.
Một người con trai mặc một bộ màu trắng, bước vào quán trọ, gương mặt hắn giống một công tử con nhà giàu nhưng vẻ mặt thì hơi lạnh lùng, hắn chính là cái tên thượng tiên từng giúp nàng chứ ai vào đây, hắn nhìn hướng nàng một cái rồi bước vào quầy nói gì đó với trưởng quầy.
Trưởng quầy tự nhiên bước đến chổ của Thanh Trúc và ôn tồn hỏi:
- Vị cô nương này, vị công tử kia muốn cô nương nhường một phòng hồi nãy cô đặt cho công tử này.
- Tại sao ta phải nhường chứ - nàng nhìn hắn nói.
- Cô nương, mong cô giúp dùm ta, ta không thể nào đặc tội với người này được - trưởng quầy thở dài (ổng biết người này là tiên nên sợ là phải).
- Kệ ngươi – nàng thẳng thắn nói.
Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, tại sao phải nhường cho hắn chứ, dù nào biết vai vế hắn cao hơn nàng nhưng cớ gì nàng phải nhường phòng của mình cho hắn, thấy lão trưởng quầy phân vân không biết nói gì nữa thì tên thượng tiên kia bước đến nói:
- Vị cô nương này, có thể nhường cho tại hạ một phòng hay không? Thanh Trúc cô nương không nể tình ah - hắn nháy mắt nàng.
- Tại sao ta phải nể mặt ngươi – nàng hỏi lại
- Ngày trước, ta từng giúp cô nương …. - hắn ghé tai vào nàng nói nhỏ
- Khoan, thôi ngươi đừng nói nữa, ok, ta nhường cho ngươi một phòng – nàng liền trả lời.
- Đa tạ Thanh Trúc cô nương - hắn mỉm cười bước đi.
Nàng nhìn hắn, thấy hắn tại sao muốn dành phòng với nàng, giờ nàng phải làm sao đây, nàng chỉ mới đặt 2 phòng thôi, nhường hắn một phòng rồi còn đám người Tiểu Bạch kia thì làm sao, nàng suy nghĩ và liền kêu trưởng quầy.
- Vâng, có tại hạ - trưởng quầy lên tiếng.
- Ngươi còn phòng nào nữa không? – nàng liền hỏi.
- Hiện tại, chỉ còn 2 phòng ở phía đông - hắn nói.
- Vậy tại sao ngươi không cho tên hồi nãy ở - nàng thắc mắc.
- Xin cô nương thông cảm, phòng phía đông thấp kém không thể nào cho vị đó ở được - hắn phân trần.
- Ta biết rồi, ngươi để 2 phòng đó cho ta. Còn phòng ta hồi nãy, ngươi để cho chàng trai bên kia ở đi, còn nói dám cô nương kia thì vào một phòng ở bên phía đông ở, còn một phòng dành cho ta và vị cô nương này – nàng liền nói rồi trả tiền cho vị trưởng quầy.
- Vâng, tại hạ biết rồi, tiểu nhị đâu, dẩn 2 cô nương này về phòng - hắn la lớn.
Nàng cùng Thanh Hằng mang ba lô cùng con tiểu hồ ly đi thì nàng bị chặn lại, chính là tên Tiểu Bạch.
- Nàng định đi đâu đó Thanh Trúc - hắn hỏi.
- Ta đi đâu ngươi quan tâm làm gì? Tránh ra – nàng nói và bỏ đi.
Hắn buồn bã tránh ra.
- Thôi, thượng tiên đừng buồn nữa, có gì lát tiểu nữ nói giúp cho - Thanh Hằng liền nói.
- Nhờ nàng giúp nói dùm với Thanh Trúc - hắn cầm tay nói.
Thanh Hằng liền buông tay hắn ra và nhanh chân theo Thanh Trúc, nhưng có một điều các nàng không biết rằng chuyện lộn xộn của nàng bị hai người đã nhìn thấy, đó chính là tên Thanh Long cùng tên thượng tiên khi nãy. Hai người này rất vui mừng vì nàng đang giận Tiểu Bạch cũng là cơ hội tốt để mình nhảy vào.
Nàng được tiểu nhị dẩn đến một nơi khá xa trong hậu viện của khu nhà, nơi nay có một đám cây cỏ như rau, bí đỏ, …. mọi người đang thu hoạch cũng không để ý xung quanh, còn nơi này khá yên tĩnh đến kỳ lạ, nó hình như nằm độc lập so với khu trọ hồi nãy.
Thanh Trúc rất vui mừng vì đến được nơi yên tĩnh, nàng thích nơi yên tĩnh, thật ra, từ trước đến nay nàng thường hay suy nghĩ rằng thà bớt việc còn hơn là làm nhiều việc làm bản thân thêm mệt. Vì thế, vì sao ở Thiên Giới nàng không muốn một chức vụ nào là vậy, cứ ăn, ngủ và đi chơi, như thế phải sướng hơn không?
Nàng bước đến phòng và cùng Thanh Hằng thu dọn đồ đạt để nghĩ ngơi thì nàng chợt nghe Thanh Hằng nói
- Trúc định không tha thứ cho thượng tiên Tiểu Bạch hả?
- Không phải không tha thứ mà mình không muốn nói chuyện thôi - vừa nói vừa bỏ con hồ ly xuống giường.
- Nếu vậy thì làm sao chúng ta tham gia được lễ hội của núi Thanh Sơn bây giờ - Thanh Hằng thắc mắc hỏi.
- Uh, mình chưa nghĩ đến thế, chắc phải đến tìm Tiểu Bạch quá – nàng liền định đi ra mở cửa thì có một người té nhào ngay phòng nàng.
Đó không ai khác chính là tên mới vừa nhắc đến, Thanh Trúc liền ca thán
- Đúng là nhắc vàng nhắc bạc không bao giờ đến, nhắc người người đã đến - vừa nói vừa bước vào ghế uống trà.
- Nàng còn giận ta hả? - Tiểu Bạch té nhào xuống đất liền đứng dậy.
- Ta hả? – Nàng đang định nói thì Thanh Hằng đã chen ngang nói.
- Thanh Trúc hết giận thượng tiên rồi, thượng tiên yên tâm.
Nàng đang định lên tiếng thì Thanh Hằng chợt nắm tay nàng, 2 mắt nhìn nàng đưa tình, ý của ánh mắt là nói nàng đừng nói gì cả.
- Thật hả? nàng hết giận ta thật rồi hả, cảm ơn Thanh Hằng nha - hắn vui vẻ nắm tay Thanh Hằng nói.
- Vậy hôm nay ta ở đây nha – quay qua nói với Thanh Trúc và liền biến thành con gấu.
Nàng chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiểu Bạch đã nhảy vào lòng nàng nằm, nàng cũng chẳng biết nói gì hơn nên cũng yên lặng.
Thanh Hằng nhìn nàng, rồi nhìn Tiểu Bạch, nàng nhìn thấy ánh mắt Tiểu Bạch hình như là rất vui mừng, ánh mắt hồn nhiên vô số tội, nàng đang định thu dọn thì nhìn thấy một ánh mắt của con hồ ly nhìn nàng chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, chợt nàng sợ hãi la lên:
- aaaaaa…
- Có chuyện gì thế - Thanh Trúc liền quay lại nhìn Thanh Hằng và hỏi.
- Con… con …hồ ly mở mắt – vừa nói vừa chỉ vào phía tiểu hồ ly.
- Đâu có đâu – nàng nhìn sang và nói.
- Sao kỳ vậy? nãy mới thấy mà – Thanh Hằng bất ngờ nghi hoặc nói.
- Chắc bạn mệt quá đó, bạn nằm kế bên tiểu hồ ly đi nha, mình ra ngoài một chút – Nàng nói và liền ôm Tiểu Bạch bước ra ngoài.
Thanh Hằng không nói gì cả, nhìn theo dáng nàng ra ngoài, ánh mắt cảm thấy mông lung.
Còn nàng bế Tiểu Bạch trên tay và đặt xuống đất nói:
- Định làm nũng đến bao giờ hả Tiểu Bạch thượng tiên – nàng lắc đầu nói.
- Ta làm gì mà làm nũng – Con gấu bắc cực lắc đầu nói.
- Vậy biến thành hình người đi – nàng nói.
- Được rồi, được rồi nàng đừng giận – vừa nói vừa biến thành hình người.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu – thành người hắn thắc mắc hỏi nàng.
- Cứ theo đi – nàng lười biếng trả lời.
Tiểu Bạch đi theo nàng, thấy nàng bước đi về phía khu vườn hồi nãy mà hắn đã từng đi ngang qua, nàng vừa bước đến thì có một cô bé chạy đến đụng nàng, làm nàng té nhào ra thì có một người từ đâu xuất hiện cho nàng điểm tựa vào người, ngả vào lòng ngực người đó, thế là bốn mắt nhìn nhau, tên đó chính là tên thượng tiên nàng đã nhìn thấy lúc nãy, nàng hơi ngỡ ngàng nhìn hắn một cách ngu ngốc.
Chợt có ai giành tay nàng lại nói:
- Nàng không sao chứ Thanh Trúc – Tiểu Bạch hồi nãy đi ở một khoảng nên chưa kịp bay đến thì thấy một bong trắng đã lao ra, nên thấy cũng hơi bực.
- Đi đường cẩn thận một tý, làm gì mà cứ té hoài – tên thượng tiên kia nói và liền bước đi mất tiêu.
Nàng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã biến mất,cái tên kỳ lạ nhưng chưa kịp nghĩ gì thì cô bé chợt khóc to làm nàng liền thả tay Tiểu Bạch ra nhìn cô bé hỏi:
- Muội có sao không? – vừa hỏi vửa đỡ cô bé đứng dậy.
- Muội không sao – cô bé nói
- Vậy sao muội khóc – nàng thắc mắc hỏi.
- Vì muội sợ tỷ tỷ la nên khóc trước để tỷ tỷ không la muội nữa – cô bé thật thà nói.
- Muội thật là thông mình – nàng liền xoa đầu bé nói.
- Mà muội định đi đâu mà vội vàng thế - nàng lại hỏi tiếp.
- Ah, muội định mang cái này cho mẫu thân nấu cơm – vừa nói vừa ngồi xuống nhặt những cây rau rớt xuống đất.
- Thôi, muội đừng nhặt nữa, rau dập hết rồi, có gì tỷ tỷ mua cho em cái khác nha – nàng ngồi xuống chặn tay cô bé.
- Không mua được đâu tỷ tỷ, cái này bắt buộc phải hái mới có mà ăn, không có bán ra ngoài – cô bé nói.
- Vậy thì tỷ tỷ cùng muội hái cái khác – nàng liền nói
- Nhưng….nhưng…… - cô bé định nói thì nàng liền chen vào.
- Không nhưng nhị gì cả, chỉ cho chị nào muội ngoan.
Cô bé không nói được gì nên liền dắt nàng đi đến khu vườn hồi nãy nàng thấy mọi người đang chăm khu vườn, khi vào trong khá sâu khu vườn thì nàng liền nhìn thấy ở đây có rất nhiều người, từ già đến trẻ, mọi người đều vui vẽ nói chuyện, vừa hăng hái nhổ dám rau, có người thì đang gieo trồng cái gì đó xuống đất, mọi người đều cười nói vui vẽ, nhìn cảnh này nàng thấy thật yên bình, một cách yên bình mà bản thân nàng cũng cảm nhận được, tự nhiên ở đâu có tiếng nói:
- Sao giờ còn ở đây hả? – một bà lão đi đến nói.
- Dạ…..con… - cô bé ấp úng nói.
- Xin lỗi, làm phiền lão phu nhân, tại tiểu nữ hồi nãy vô ý đụng trúng cô bé này nên làm đám rau của cô bé bị dập nát, nên mới cùng cô bé quay lại đây xin một ít rau – nàng thấy cô bé ấp úng nên liền nói.
- Không sao, các vị cứ hái đi – bà lão từ tốn nói.
Nói xong bà lão liền bước đi, để nàng ở lại cùng cô bé, cô bé liền nhanh tay chạy đến đám rau trong cùng liền hái, nàng cũng nhanh chân theo cô bé cùng cô bé hái phụ đám rau, nàng hái đám rau đó lên, vì giật quá mạnh liền ngã nhào ra đất, cô bé thấy thế liền phì cười nói tỷ tỷ còn hậu đậu hơn tiểu muội nữa, nàng tức giận lấy cái dám rau quăng vào mặt cô bé, cô bé cũng đâu có vừa liền trong tay có đám rau cũng quăng vào mặt nàng, thế là trận chiến của một cô bé với một cô gái. Dân làng nhìn không nói gì cả vì họ thấy rất vui vẽ vì ngôi làng này là ngôi làng Thanh Bình, dù cho bạn là ai không quan trọng, chỉ cần là con người đều cũng như nhau.
Nàng lát sau được biết ngôi làng này lấy tên là ngôi làng Thanh Bình, nàng hiện tại đang ngồi nghĩ ngơi cùng các vị dân làng, mọi người xoay quanh nhau, còn cô bé đã chạy về nhà đưa rau cho mẹ, rồi cũng vội chạy đến để nghe câu chuyện của lão làng.
Nghe vị lão làng kể, ngôi làng này có lâu rồi, nghe nói cũng lâu lắm rồi cũng chẳng ai nhớ cả, chỉ biết ở ngôi làng này, mọi người có thể tự do trồng rau, trái cây, tự do nuôi gà ngỗng vịt heo và trâu, ai muốn nuôi gì cũng được, những thứ đó là sỡ hữu chung của tất cả mọi người, ai muốn sài cũng được nhưng có một điều là không được bán ra ngoài trừ người chuyên trách, nhắc đến người chuyên trách là người mà dân làng cử ra, chỉ có một người duy nhất, người đó là từ thế hệ này truyền cho thế hệ sau, những thứ còn dư nhiều thì sẽ được mang ra bán, bán rồi sẽ được đổi thành gạo, hay những thực phẩm cho dân làng, dân làng sẽ không cầm tiền bạc, ngôi làng này được thần cây bảo hộ nên cây cối rất tốt, còn người chuyên trách thì cũng được thần cây giao nhiệm vụ, không bao giờ được ăn gian hay hối lộ, dân làng cũng rất tin tưởng. Ngôi làng này, người bị bệnh rất ít nên mỗi lần bị bệnh thì rất khó khăn trong việc chữa bệnh vì đa số không dùng tiền bạc nên toàn phụ thuộc vào người chuyên trách. Mà ngôi làng này cũng hiếm hoi người bị bệnh vì toàn ăn đồ do bản thân mình trồng, rồi tự chế biến các món khác bằng thủ công thì làm sao mà bị bệnh.
Nàng cảm thấy một cuộc sống vậy rất tốt, mọi người sống vui vẽ, chẳng ai tham lam vì đồng tiền hại người khác, cũng chẳng ai ganh ghét, giết hại lẩn nhau vì danh vọng hay địa vị. Họ sống rất chan hòa làm nàng ngưỡng mộ nhưng nàng không biết rằng có ba người nhìn nàng chăm chú, họ thấy trong ánh mắt nàng nhìn mọi người hạnh phúc, họ cũng nghĩ rằng nàng thích một cuộc sống như thế, mỗi người chìm vào khoảng trời hạnh phúc đó.
Nàng được người dân trong ngôi làng hoang nghênh nên mời dùng bữa tối cùng họ, mọi người cùng ăn uống vui vẽ, dân làng còn đốt lửa trại vì ngày nào tối cũng là tiệc của cả ngôi làng, cùng nhau nướng thịt lên ăn sau một ngày vất vả lao động, họ cùng nhảy hát rất vui vẽ.
Khi trời đã gần tối nàng liền cùng Tiểu Bạch cáo lui về phòng nghỉ ngơi, nàng đang bước đi về phòng thì nghe một tiếng gọi từ xa
- Nàng rốt cuộc muốn như thế nào đây, Thanh Trúc thượng tiên – từ xa thấp thoáng một bóng người đi đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện