-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Ôm tín niệm sau khi biến cường có thể giết sạch Trùng Vương đã ức hiếp đồ điên, ôm mục tiêu lẫn vào học viện Xuất Vân tìm kiếm lực lượng giống hắc châu, Yêu Nhiêu bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Khảo hạch chiêu sinh của học viện Xuất Vân có ba hạng mục, không phải vượt qua cả ba hạng mới trúng tuyển mà chỉ cần thông qua một hạng khảo hạch là có thể tiến vào "Học tiền ban".(học tiền ban: chưa chính thức)
Cho nên Yêu Nhiêu hoàn toàn không tốn tâm tư đi tìm hiểu hạng mục khảo hạch thứ hai, thứ ba đến cùng là nội dung gì.
Bởi vì hạng mục khảo hạch thứ nhất là - linh căn!
Một tảng đá lớn màu đen cao ngất trong mây đặt tại trước mặt tất cả thí sinh, cảm giác giống như là đột ngột mọc lên từ mặt đất, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn.
Chỉ cần đặt tay lên mặt ngoài của tảng đá lớn màu đen, trên tảng đá sẽ biểu hiện ra tỷ lệ thức tỉnh linh lực và ưu khuyết điểm của linh lực.
Chữ số biểu hiện trên tảng đá, chia làm hai loại màu sắc, một là màu trắng, là dấu hiệu linh lực chưa thức tỉnh, từ một đến mười, biểu hiện tỷ lệ khả năng thức tỉnh linh lực của một người, tứ đại học viện yêu cầu cao một chút, chữ số phải vượt qua “sáu” mới có khả năng trúng tuyển, mà Xuất Vân học viện chỉ yêu cầu vượt qua số“năm” là đạt, đây là cửa thấp nhất để tiến vào "Học tiền ban".
Nhưng nếu chữ số kia từ màu trắng biến thành màu đỏ, ai ya, đó là dấu hiệu linh lực đã thức tỉnh, sau khi trải qua nghi thức thông linh thì lập tức ván đã đóng thuyền trở thành một gã tân thủ triệu hồi sư cấp 1! Một thiếu niên nếu kiểm tra ra chữ số màu đỏ, sẽ trực tiếp chính thức được nhận vào học viện đào tạo sâu!(tân thủ: người mới)
Yêu Nhiêu thu hồi ý cười trên khóe miệng, liều mạng nhắc nhở bản thân phải làm người khiêm tốn, bởi vì từ lần đầu tiên mở mắt ở Chu Tước đại lục, nàng cũng đã là như đinh đóng cột thiếu nữ thiên tài chữ đỏ, linh lực nồng đậm.
"Sáu bốn tám tám tám!” Lão sư kêu lên số báo danh của tân sinh.(tân sinh: học sinh mới)
Kim Đại Phú hai má sưng phù thành đầu heo tiến về phía trước, năm trước hắn kiểm tra ra số "bốn" màu trắng, thi trượt, lão cha mắt nhỏ của hắn thấy có hi vọng, liền cắn chặt răng, buộc chặt dây lưng, cầm điền sản, dùng bảy tám tầng quan hệ mới mua được cho hắn một bình nhỏ linh cơ dịch, cho nên năm nay, dù gì hắn cũng có thể tiến vào số "năm" màu trắng.
Quả nhiên, chỉ thấy bạch quang nhấp nhoáng, số “bốn” mơ hồ còn chưa thành hình giật giật hồi lâu, cuối cùng thật vất vả mới dừng ở số “năm”, không còn nhấp nháy.
“A...a...a! Thiếu gia uy vũ! Thiếu gia uy vũ!”
Một đám người làm điên cuồng hét lớn , khẩu hiệu này dường như đã sớm huấn luyện nhiều ngày, mà một nam nhân đôi mắt nhỏ xíu còn mập hơn so với Kim Đại Phú ôm ấp một tiểu nữ tử cùng nhau khóc rống.
Hừ! Kim Đại Phú đắc ý đung đưa bụng mỡ, ném cho Yêu Nhiêu ánh mắt không có ý tốt. Lão tử là triệu hồi sư chính thức! Nha đầu xấu xa, dám đánh ta hai lần! Ngươi chờ chết đi!
Tầm mắt Yêu Nhiêu tự động xem nhẹ ánh mắt đáng khinh của Kim Đại Phú, nếu nàng sớm biết như vậy ngày hôm qua trực tiếp đánh cho tên mập mạp chết tiệt kia không thể động đậy thì tốt rồi!
Nhưng mà lúc này Yêu Nhiêu chú ý một vấn đề khác: Không nói đến đệ tử quý tộc thường xuyên có dược vật tẩm bổ, không cần tham gia khảo hạch, tựa như trong thí nghiệm khảo hạch linh căn hiện tại, cũng đã có năm sáu trăm thiếu niên dự tuyển vượt qua số "năm", gần một trăm thiếu niên có tiềm lực vượt qua số "bảy", trừ bỏ những người đó, thậm chí còn xuất hiện hai thiên tài chữ màu đỏ !
“Không tệ, có hai thiên tài chữ đỏ mới xuất hiện, linh lực của ta cũng sẽ không quá mức rêu rao.” Yêu Nhiêu âm thầm ghi tạc trong lòng hai thiên tài chữ đỏ mới xuất hiện, một người là A Mạc có cánh tay rất dài, một người khác thì người cũng như tên, khuôn mặt xinh đẹp, tóc xanh phát phới, tên là - Mỹ Lam.
“Tám tám tám tám!”(sao hồi nãy đến năm số rồi giờ lại bốn số nhỉ???)
Thiếu niên tham tài nghe được dãy số của bản thân, khẩn trương trợn mắt, miệng lảm nhảm tế bái thần tài, chạy chậm đi.
Yêu Nhiêu ngất, tên tham tiền này ngay cả rút cái dãy số khảo hạch vận may cũng tốt như vậy: “Phát phát phát phát”! Hắn không phát tài, vậy cũng thật xin lỗi trời đất chứng giám.
“Đỏ một!”
Thật không ngờ tên tham tiền không có cốt khí này cũng là một nhân vật thiên tài!
Lại một thiếu niên thiên tài tư chất siêu phàm xuất hiện! Thiếu niên tham tài sợ tới mức té xỉu trực tiếp bị một đạo sư trong đại sảnh sắc mặt vui sướng kéo đi ngay tại trận. Hắn mỗi ngày chỉ biết kiếm tiền, hoàn toàn không biết dòng khí ấm áp trong cơ thể sau khi nhìn thấy tiền đồng mới chính là linh lực.
“Một chín tám sáu.” Đây là dãy số của Yêu Nhiêu.
Trí nhớ của phụ thân điên còn chưa hoàn toàn khôi phục, cái gì “Thánh hỏa” cái gì “cách tân” nhất định là chuyện rất quan trọng, nàng nhất định phải nỗ lực trở nên cường đại, tìm được bảo vật mà phụ thân điên là có khí tức tương đồng với bản thân, giúp đỡ phụ thân diệt trừ đối thủ cường đại!
Đứng trước tảng đá màu đen vĩ đại , Yêu Nhiêu cũng có một chút khẩn trương, trong lòng bàn tay toát ra một chút mồ hôi.
Nàng mặc niệm dưới đáy lòng: “Tuân theo nguyên tắc trong lòng "Làm người phải điệu thấp", tuyệt đối không thể bởi vì bản thân là một thiên tài linh lực nồng đậm mà tự mãn, tuyệt đối không tuỳ ý ức hiếp đạo sư trong học viện, tuyệt đối khoa trương rêu rao trong học viện, tuyệt đối sẽ không đánh tên Kim Đại Phú mập mạp chết tiệt kia răng rơi đầy đất! Ừm!” Yêu Nhiêu tận tình ám sảng, bàn tay dán lên tảng đá màu đen ôn hoà.
“Chữ đỏ! Điên cuồng phát ra cho ta!” Giờ phút này tâm tình của nàng bạo phát, đây là cái gọi là điệu thấp của Yêu Nhiêu, nhất định phải điệu thấp đến mức bất luận kẻ nào cũng không có quyền cao điệu !
Tảng đá đen vĩ đại cao ngất trong mây, tựa như bị nước đá đánh cái giật mình, quái dị run rẩy một chút, vậy mà lại phát ra âm thanh "ông ông".
Sao lại thế này? Ý cười trên miệng Yêu Nhiêu im bặt đình chỉ.
Sương trắng không đổi màu, mà là một chữ màu trắng bạc đột nhiên rõ ràng thật sâu làm đau đớn hai mắt mọi người ở đây!
“Linh!” ( Không)
Lớn! Vô cùng to lớn! So với chữ màu đỏ còn cao hơn không chỉ ba lần, ở mặt ngoài toàn bộ cự thạch màu đen lóe lên yêu dã !
Linh! Đây là cảnh giới gì? Ảo tưởng đại trướng của Yêu Nhiêu vừa rồi, toàn bộ đều không tiếng động tan biến .
Linh lực đã bắt đầu vận chuyển, tại sao có thể là "linh"? Nàng cởi bỏ áp chế đối với linh lực, điên cuồng hướng dẫn chúng theo lòng bàn tay mạnh mẽ truyền hướng cự thạch màu đen!
“Ngươi cái thúi cứt chó, không cần bãi công bây giờ!” Yêu Nhiêu thiếu chút nữa kêu lên.
Ầm vang! Cự thạch lại run rẩy một phen, đỉnh chóp vậy mà lại xuất hiện một đường nứt, nhưng mà không có người phát hiện, bọn họ chỉ chú ý chữ trên thạch bích đang biến sắc, ánh sáng màu mãnh liệt chiếu trên mặt nhóm đạo sư một mảnh xanh đậm!
Không cần hiểu lầm, bởi vì nó lại xuất hiện hai chữ lớn hơn nữa, đúng là màu oánh lục xanh mượt.
Đúng vậy! Màu lục, chữ viết màu lục vạn năm chưa từng xuất hiện:
“Âm năm!”
Số âm! Tất cả đạo sư và đệ tử ở đây đều cười lăn lộn.
Một đạo sư tóc trắng xoá không thể tin được hai mắt của mình, lập tức đẩy ra Yêu Nhiêu trên mặt cứng ngắc, đặt bàn tay của mình trên thạch bích.
Đỏ “bảy”!
Cự thạch kiểm tra linh căn không có vấn đề nha? Đạo sư tóc trắng xoá không hề nhớ lầm thực lực hiện tại của bản thân. Hắn thu hồi ánh mắt đờ đẫn, vô cùng thương hại liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu một cái, muốn nói lại thôi, chỉ để lại một tiếng thở dài thương tiếc.
Âm năm, vậy không phải ý nghĩa thiếu niên này, cho dù là luân hồi trùng sinh năm thế, cũng không có quan hệ gì với từ ngữ "linh lực" cao quý này?
Phế vật! Phế vật mà! Ông lão tóc bạc ngửa cổ thở dài, học viện Xuất Vân thành lập trăm năm, từng xuất hiện đỏ "ba", đỏ "bốn", lại chưa từng có người làm ra chữ màu lục, vậy mà lại là âm năm! Vậy có nghĩa là nó còn hi hữu hơn cả đỏ "bốn".
Dựa theo độ hi hữu mà nói, thiếu nữ mặc áo gai tóc rối bù trước mặt thật đúng là nhân vật thiên tài vạn năm không gặp!(hi hữu: hiếm lạ)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trở thành phế vật vạn năm không gặp, Yêu Nhiêu dứt khoát cự tuyệt ưu đãi trả lại sáu kim tệ phí báo danh mà học viện Xuất Vân được thành lập hơn trăm năm qua chưa bao giờ có, dấn thân vào đợt khảo hạch chiêu sinh thứ hai.
Nhóm đạo sư của học viện Xuất Vân đều bị cảm động bởi ý chí bất khuất không buông tha của nàng, chỉ có Yêu Nhiêu bị linh căn "âm năm" của bản thân doạ, suy nghĩ thật lâu mới hiểu được, bản thân vì sao không thông qua đợt khảo hạch đầu tiên.
Bởi vì nguyên lí kiểm tra linh lực của linh thạch màu đen là dưa trên sự dao động của linh lực. Đồ điên mỗi ngày dùng linh cơ dịch die ndan le equy do ontắm rửa như Yêu Nhiêu, trình độ nồng đậm của linh khí trong cơ thể, đã đến mức độ làm người ta giận sôi, nàng tùy tiện làm cái dao động nhỏ, liền giống như vạn trượng thủy triều vỗ vào bờ, linh thạch kiểm tra phổ thông vốn không chịu nổi, quy luật tính toán bình thường trực tiếp mất hiệu lực.
Cho nên linh thạch kiểm tra cao lớn như núi kia, liền lấy một cái lí do khoa trương giả tạo như vậy, tàn khốc làm mai một thiên tài chữ đỏ vạn năm không gặp là nàng!
Một nam đạo sư cao lớn, uyển chuyển nói cho Yêu Nhiêu, cho dù nàng may mắn thông qua đợt khảo hạch thứ hai, dựa vào nền tảng linh lực vạn năm không gặp của nàng, cũng sẽ vĩnh viễn ở lại “Học tiền ban”, tuyệt đối không có khả năng thức tỉnh linh lực.
“Mọi người.” Nam đạo sư cao lớn tập hợp hơn một ngàn thiếu niên mười mấy tuổi không thông qua đợt khảo hạch đầu tiên lại.
“Khảo hạch kế tiếp rất nguy hiểm, các ngươi phải đọ sức với một đám khô lâu binh bậc thấp trong một không gian khép kín, người còn sống và thu thập đủ mười cây Lục Gia Thảo ở trong thời gian quy định mới có thể thông qua đợt khảo hạch thứ hai!”
Nam đạo sư bóp nát một cái chìa khoá không gian, một cánh cửa nặng nề to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, đó là cổng lớn của không gian khép kín do người dùng Dụng Thuật Thức làm ra.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, qua khe cửa, mọi người nhìn thấy từng đoàn quân khô lâu binh màu trắng mà chỉ triệu hồi sư mới có thể giết hết. Mỗi ba cây Lục Gia Thảo vậy mà có tới hai mươi khô lâu binh thủ vệ gắt gao.
Đứa nhỏ nhát gan một chút trực tiếp bị dọa khóc, bọn họ từng nghe nói Ma Hải khủng bố vây quanh Chu Tước đại lục, khắp nơi bên trong là các loại Hắc Ma, cũng biết khe không gian thường thường sẽ xuất hiện ở trên đại lục, từ trong khe hở sẽ tràn ra một lượng lớn ma binh giết hại nhân loại, nhưng bây giờ nơi bọn họ đang ở chính là thành Bạch Vân, là thành lớn thứ năm của đế quốc Đại Hồng được Thánh Quang bảo vệ, đứa nhỏ mỗi ngày ở nhà uống sữa đâu từng nhìn thấy cảnh tượng này!
Không cần nam đạo sư cao lớn nói lời vô dụng, chín phần mười số thiếu niên lập tức tỏ ý rời khỏi trận đấu, một phần mười còn lại cũng không phải tất cả đều dũng cảm, bởi vì trong số đó, có một nửa là trực tiếp té xỉu, một phần tư là sợ tới mức tay cũng nâng không nổi.
Tính tới tính lui, còn dám khảo hạch chỉ có gần hai mươi người.
Yêu Nhiêu là người đầu tiên đi về phía cửa lớn của chiến trường khép kín, nam đạo sư cao lớn nhìn nàng một cái, trịnh trọng nói: “Sinh mệnh quan trọng hơn khát vọng.”
“Cảm ơn.” Yêu Nhiêu cầm lấy một cái túi vải nhỏ để chứa Lục Gia Thảo, cũng không quay đầu lại tiến vào, nàng cũng không tin, nếu ngay cả nàng cũng không qua được một cửa này, trên đời này còn có ai có thể qua được! Vì trở nên cường đại, vì tìm kiếm lực lượng tương tự hắc châu, nàng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này!
Có nàng dẫn đầu, hai mươi thiếu niên ào ào đi theo phía sau.
Giống như con báo nhỏ, Yêu Nhiêu nhẹ nhàng chạy đến dưới một chỗ tảng đá lớn, che giấu tốt thân hình, nhìn lại, mười mấy thiếu niên còn lại vậy mà lại giống như cái bóng, đi theo phía sau nàng, một đám chui vào khe đá.
“Các ngươi đi theo ta làm gì?”
“Ta… Chúng ta cảm thấy ngươi có vẻ lợi hại.” Một thiếu niên khoẻ mạnh cố lấy dũng khí, nhìn thẳng mặt Yêu Nhiêu.
“Hu hu hu” Một tiểu cô nương trực tiếp khóc lên.
Yêu Nhiêu một đầu hắc tuyến: “Muốn khóc ngươi còn đến làm gì ?”
“Không phải ta muốn đến, là có người đẩy ta vào, là ai đẩy ta?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương còn vương đầy nước mắt phẫn nộ.
Yêu Nhiêu không nói gì.
“A! Năm nay bọn nhỏ đều không chạy loạn, thực có ý tứ.” Ở trong thư phòng sáng ngời của một không gian khác, có một lão nhân đeo kính mắt nửa vòng tròn hình ánh trăng ngồi, trước mặt lão nhân có truyện của lê*quýdon#một quả quả cầu thủy tinh quỷ dị trôi nổi, bên trên vậy mà lại là cảnh tượng trong không gian khép kín, không biết là lão nhân đáng khinh từ nơi nào chui ra, sử dụng “Vu Sư Chi Nhãn” vậy mà còn cao cấp hơn hệ thống theo dõi của học viện.
Trên quả cầu thủy tinh, có bóng dáng của hơn mười thiếu niên .
“Ta gọi là Chiến Hổ.” Thiếu niên khoẻ mạnh khoảng mười lăm tuổi, cảm thấy Yêu Nhiêu rất có chủ kiến, liền đứng ra tự giới thiệu.
“Ừ, Yêu Nhiêu.”
Yêu Nhiêu nhíu mày, vốn không muốn chơi đùa với mấy đứa nhỏ này, nhưng mà nhìn đến khô lâu binh cấp thấp màu trắng mà đời trước lúc làm Thánh nữ rất quen thuộc, nàng nhất thời có chủ ý, đã có người giúp đỡ, vậy thì nàng liền tiết kiệm chút khí lực, không cần đánh nhau rồi.
Lục Gia Thảo là một loại thực vật trưởng thành có hình dạng phiến lá giống cà tím, có thể dùng để luyện chế dược nâng cao tinh thần.
Ba cây Lục Gia Thảo ở trước mặt hai mươi người bọn họ, đang bị hai mươi khô lâu binh vây quanh.
“Tiểu đội dẫn quái đầu tiên! Lên!” Yêu Nhiêu vẫy tay ra hiệu.
Tám thiếu niên xếp thành một đội lấy Chiến Hổ cầm đầu, một đám chạy về phía khô lâu binh, mỗi người phụ trách hấp dẫn một khô lâu binh phía ngoài, dẫn tới một trăm mét bên ngoài, gia tốc bỏ rơi chúng sau đó trở về đội.
Khô lâu binh tuy rằng hung tàn, nhưng di chuyển rất chậm, nếu mục tiêu bị truy kích gia tăng tốc độ, chúng nó liền bắt đầu chạy lung tung không có mục đích, cho nên không cần đánh nhau, chỉ cần dẫn dụ rời đi là tốt rồi.
“Tiểu đội dẫn quái thứ hai! Lên!”
“Tiểu đội hái dược! Lên!”
Chỉ thấy ba thiếu niên thể lực kém cỏi nhất mà không gia nhập tiểu đội dẫn quái, nhanh chóng chạy về phía ba cây Lục Gia Thảo, một người nhổ một gốc cây, lập tức quay đầu chạy về.
"Hộc hộc..." Thiếu niên không ngừng chạy trốn thở hổn hển, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bọn họ là hưng phấn khó có thể kiềm chế.
“Cho Yêu Nhiêu trước.” Chiến Hổ đi lên phía trước, tiếp nhận Lục gia Thảo trên tay ba người, không cần phân chia liền nhét vào trong túi vải trên lưng Yêu Nhiêu.
“Đúng! Cho ngươi trước!” Tất cả thiếu niên đều nóng bỏng nhìn Yêu Nhiêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yêu Nhiêu đỏ lên, cảm thấy tự hào vì sự vô sỉ bản thân, chạy trốn không phải nàng, hái dược không phải nàng, nàng chỉ đưa ra một cái chủ ý rác rưởi nhất, sau đó hét to hai câu, lại bị nhóm thiếu niên làm cu li này sùng bái nhiệt tình.(cu li: kiểu công nhân á mọi người)
"Mang theo trí nhớ trọng sinh, cũng không phải chuyện quá xấu.” Yêu Nhiêu cười tủm tỉm.
“A, không tranh đoạt Lục Gia Thảo của nhau, cũng không phát sinh xung đột chính diện với khô lâu binh, tiểu cô nương này thật không tệ.” Lão nhân đeo mắt kính hình trăng khuyết vẫn ngồi trước quả cầu thủy tinh tinh tế quan sát.
Đây là một cây cuối cùng, Yêu Nhiêu khom người nhổ lên một cây cỏ nhỏ xanh mượt.
A, có người đứng sau lưng mình, Yêu Nhiêu nhìn lại, một cô nương mặc áo gai gầy gầy nho nhỏ, trên trán có một vết sẹo hồng đang đứng sau lưng mình, nàng đã từng gặp cô nhóc này, hình như là cô nương đáng thương lúc báo danh bởi vì đứng ở bên cạnh Kim Đại Phú, mà bị Kim Đại Phú hung hăng đẩy ngã.
Môi cô nương sẹo hồng có chút biến tím, ngón tay cũng đang run run. Yêu Nhiêu nhìn phía sau lưng nàng ta, lập tức ném nàng ta qua một bên.
Bởi vì Yêu Nhiêu nhìn thấy, phía sau cô nương sẹo hồng có một cái khô lâu binh cao lớn đang đứng!
“Yêu Nhiêu! Cẩn thận!” Giọng nói của Chiến Hổ đồng thời vang lên.
Yêu Nhiêu ném cô nương sẹo hồng sang một bên, bàn tay chỉ toàn xương trắng hếu liền trực tiếp đánh về phía mặt Yêu Nhiêu!
Xong rồi, thật sự phải chết sao? Chiến Hổ nghĩ.
Nghiêng đầu! Nghiêng người! Bật nhảy! Đá ngang! Trong lúc điện quang hỏa thạch, không có người nào thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khô lâu binh vừa rồi còn hùng hổ, lúc này đầu nó tựa như một diễn đàn lê quý đôn-linHpHanngôi sao băng, bị Yêu Nhiêu vặn đứt ngay tại chỗ, trở thành bóng đá, nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu Chiến Hổ đang trợn mắt há hốc mồm.(điện quang hoả thạch: nhanh như chớp nha mọi người)
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Chiến Hổ chỉ vào Yêu Nhiêu, cả người run rẩy.
“Ha ha, lúc chó trông cửa nhà ta không nghe lời, ta cũng làm như vậy.” Yêu Nhiêu thật thà sờ sờ đầu xù của bản thân , lời nàng nói chính là sự thật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hai mươi mấy thiếu niên hưng phấn lao ra cửa lớn của không gian khép kín, chạy về phía lão sư phụ trách kiểm tra kết quả khảo hạch. Trong bọn họ có một số người, bởi vì không thông qua hạng mục khảo hạch đầu tiên, cảm thấy không có mặt mũi về nhà gặp cha mẹ, dứt khoát lựa chọn chết ở trong đợt khảo hạch thứ hai, thật không ngờ quen biết Yêu Nhiêu, vậy mà lại dẫn theo toàn bộ bọn họ thông qua!
Nếu biện pháp để bọn họ thông qua bị nhóm thiếu niên sợ tới mức không dám vào cửa mà bỏ cuộc biết được, phỏng chừng bọn họ đều sẽ đâm đầu đậu hũ mà chết mất.
“Năm nay nhóm hài tử này đều rất có ý tứ nha, tiểu cô nương này, sử dụng chính là võ kỹ.” Lão đầu mang mắt kính hình trăng khuyết một mình quan sát cuộc khảo hạch thông qua quả cầu thủy tinh cười rộ lên, chỉ là không có người nghe được thanh âm của hắn mà thôi.
“Ta là Nguyên Phương, ta có việc gấp tìm ngươi!”
Thiếu niên tham tài thật vất vả mới tỉnh táo lại sau khi ngất đi, trực tiếp chặn Yêu Nhiêu ở cửa đợt khảo hạch thứ hai. Từ sau khi hắn khóc hô “Ân tình một tệ”, ôm lấy đùi Yêu Nhiêu không tha, Yêu Nhiêu vẫn luôn mặc kệ hắn.
“Ngươi phải cẩn thận, tên Kim Đại Phú kia trả tiền muốn ta trộm Lục Gia Thảo trên người ngươi.” Hắn khẩn trương nhìn mũi chân của chính mình.
“Vậy ngươi dám đến trộm không?” Lông mi Yêu Nhiêu khẽ chớp, giơ giơ túi vải trên lưng.
“Ta không nhận tiền của hắn.” Tên tham tiền gọi là Nguyên Phương này đột nhiên nghiêm trang nói: “Ta cũng có nhân cách .”
A, câu trả lời của thiếu niên khiến Yêu Nhiêu kinh ngạc, tên tham tài Nguyên Phương này có nhân cách hay không, trước tiên sẽ không thảo luận, chỉ tính đến phần nhân tình khi hắn vừa tỉnh táo liền vội vã tìm đến nhắc nhở nàng lúc này, Yêu Nhiêu ghi nhớ trong lòng.
Trên mặt hơn hai mươi thiếu niên giao ra túi của bản thân trước tiên, thành công thông qua khảo hạch tràn đầy hạnh phúc, bọn họ không rời đi trước một bước mà tốp năm tốp ba đứng ở bên người nam đạo sư cao lớn chờ xem Yêu Nhiêu hoàn thành khảo hạch.
“Ngươi thật không tệ.”
Nam đạo sư cao lớn khen ngợi liếc nhìn Yêu Nhiêu một cái, đối thoại và hành động ở trong không gian khép kín vừa rồi hắn đều thấy được, chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể thật sự không có người bảo vệ. Thiếu nữ này tuy rằng linh lực rất kém cỏi, nhưng rất có tài hoa, thông qua cố gắng, có lẽ thật sự sẽ sáng tạo nên kỳ tích.
Nhưng khi nam đạo sư cao lớn mở ra túi của Yêu Nhiêu, sắc mặt lại biến đổi.
Bởi vì trong túi của Yêu Nhiêu, không hề có Lục gia Thảo mà là một khối vải bố màu xanh!
Rõ ràng ở bên cạnh nhìn thấy nàng là người đầu tiên hái đủ Lục gia Thảo! Nam đạo sư cao lớn tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, hơn nữa cho dù nàng không thu thập đủ, dựa vào trí tuệ, dũng khí, nhẫn nại và khả năng lãnh đạo của nàng đều sẽ là đệ tử xuất sắc của tiền ban!
Mặt Nguyên Phương nhất thời tái đi.
Không đợi nam đạo sư cao lớn nói chuyện, Chiến Hổ là người đầu tiên phẫn nộ nhảy ra: “Điều đó không có khả năng! Cây Lục Gia Thảo đầu tiên chúng ta hái được, chính là ta tự tay đặt ở trong túi của Yêu Nhiêu, trong túi của nàng, tuyệt đối sẽ không chỉ có vải bố!”
Đứa nhỏ kêu Chiến Hổ này, thì ra cũng thập phần trượng nghĩa.
Yêu Nhiêu xem túi chỉ chứa một mảnh vải bố, ngây ngẩn cả người. Một cỗ lửa giận vô danh theo lòng bàn chân lủi lên, ánh mắt của nàng giống như dao găm dừng ở trên thân một người!
Người đã từng đứng sau lưng nàng, cô nương mặt sẹo!
Cả người thiếu nữ nhỏ gầy trên trán có một truyện của lê$quýddoon* đường sẹo hồng run rẩy, rốt cuộc nhịn không được xụi lơ trên mặt đất, từng giọt nước mắt chảy xuống theo kẽ hở bàn tay đang ôm lấy mặt của nàng ta, tụ lại thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
“Thật xin lỗi… thật xin lỗi… ta không có cách nào… không phải lỗi của ta… ta là bị buộc, là hắn tới tìm ta… rất nhiều tiền, thật sự rất nhiều tiền.”
Giọng nói của nàng ta tựa như tiếng côn trùng cắn gỗ, nhưng nghe thấy tuyệt không cảm thấy đáng thương, ngược lại làm cho người ta nói không nên lời chán ghét.
Tên Kim Đại Phú lúc lên sân khấu cực kì khoa trương kia, chính là đang đón ánh mắt Yêu Nhiêu, khiêu khích đứng ở phía sau thiếu nữ đang khóc, trong tay một kim tệ, hai kim tệ, ba kim tệ… chậm rãi rơi trên mặt đất phía trước thiếu nữ.
Yêu Nhiêu biết đó là có ý tứ gì, ý tứ chính là: Kẻ đắc tội ta, chỉ có chết!
Cưỡng ép bản thân áp chế nội tâm phẫn nộ, Yêu Nhiêu chậm rãi tiến về phía trước, tiếp nhận trọng tâm đề tài sám hối của thiếu nữ gầy yếu:
“Đúng vậy, không phải lỗi của ngươi.”
Lời Yêu Nhiêu vừa ra khỏi miệng, mọi người ngạc nhiên nhìn nàng, vừa ầm ĩ như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang muốn xông lên đánh thiếu nữ mặt sẹo và Kim Đại Phú một trận, chẳng lẽ Yêu Nhiêu lại muốn tha thứ phản đồ này?
“Người, từ nhỏ liền có quý tiện, không ở tiền tài, mà ở nhân cách.”
“Sinh ra bần cùng không phải lỗi của ngươi, nhưng vì vài kim tệ liền bán đứng nhân cách của chính mình, linh hồn của ngươi so với xuất thân của ngươi còn bần cùng hơn.”
Yêu Nhiêu lại liếc nhìn Kim Đại Phú một cái, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Ta nhớ kỹ.”(tiếng trung là bốn chữ nhưng chuyển thành tiếng việt thì chỉ có ba chữ nha m.n)
Số lượng từ tuy ít, giọng nói không lớn, nhưng trong lòng Kim Đại Phú lại sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm, đùa à, một tiểu tạp chủng xuất thân thứ dân, sao có thể có nguy hiểm.
Nhưng mà Yêu Nhiêu cũng không giải thích thêm, sau khi nàng ghi nhớ kĩ mối thù này liền xoay người rời đi.
“Không thể trách ta! Nếu cho hắn nhiều tiền một chút, hắn cũng sẽ làm như vậy !” Cô nương mặt sẹo cuồng loạn chỉ về phía thiếu niên tham tài Nguyên Phương mặt đang trắng bệch.
Vẻ mặt Nguyên Phương bất lực nhìn Yêu Nhiêu. Hắn quả thật không giống loại người có cốt khí gì, nếu Yêu Nhiêu giận chó đánh mèo với hắn, hắn cũng chỉ có thể khổ mà không có cách nào biện giải.
“Hắn sẽ không.” Yêu Nhiêu hít sâu một hơi: “Người xem mỗi đồng tiền là khát vọng, trời sinh đã có một loại lòng kiêu ngạo trở thành người cao quý.”
Tâm người cao quý! Thiếu nữ mặt sẹo đang khóc chấn kinh rồi. Nguyên Phương kinh ngạc nhìn Yêu Nhiêu nói ra những lời này, đột nhiên cảm thấy đi theo thiếu nữ đầu xù này lăn lộn, rất có cảm giác an toàn.
“Để nàng thông qua!”
“Nàng không qua ta cũng không qua!”
“Nàng là lão đại của chúng ta, nếu nàng cũng không thể thông qua, ta đây cũng không qua! Tặng tư cách của ta cho nàng!” Chiến Hổ xiết chặt nắm đấm.
“Lão sư, chúng ta có thể thương lượng không, trừ dùng tiền, chuyện gì chúng ta cũng có thể thương lượng.” Nguyên Phương hai tay thuần thục xoa xoa, đứng ở trước mặt nam đạo sư cao lớn.
Nam đạo sư cao lớn vốn sớm có ý để Yêu Nhiêu thông qua, biểu hiện của Yêu Nhiêu trong không gian khép kín sớm đã được Vu Sư Chi Nhãn ghi chép lại, bất luận theo số lượng Lục Gia Thảo thu thập được, hay là dựa vào năng lực tổ chức mọi người hợp lực hoàn thành nhiệm vụ, đều là người nổi bật trong những người tham gia khảo hạch vào tiền ban lần này.
Huống hồ hắn còn từng ám chỉ “Sinh mệnh quan trọng hơn giấc mộng” đe dọa Yêu Nhiêu, thiếu nữ này lại vẫn bất vi sở động như cũ, không chỉ xuất sắc hoàn thành khảo hạch, thậm chí còn tự tay tiêu diệt một khô lâu!(bất vi sở động: kiểu không hề lay động í)
Loại tâm trí kiên định này, loại thân thủ linh hoạt này, tương lai không phải triệu hồi sư cũng sẽ là một võ giả cường đại!
Nhưng mà lúc này đột nhiên hắn nhận được một mật ngữ truyền âm, mệnh lệnh đến từ viện trưởng, khiến vẻ mặt hắn bỗng chốc trở nên khó coi.
Tuyển chọn tiền ban, viện trưởng chưa từng can thiệp chính diện, nhưng lần này viện trưởng không chỉ tự mình ra mặt, dường như còn nhận được áp lực đến từ cao tầng, mãnh liệt yêu cầu thiếu nữ tên là Yêu Nhiêu này tham gia vòng khảo hạch thứ ba.
Yêu Nhiêu cực kì cảm kích Chiến Hổ trượng nghĩa và Nguyên Phương nhẫn nại thương lượng, chỉ là dựa vào vẻ mặt của nam đạo sư cao lớn, đoán chừng chuyện này hắn không làm chủ được.
“Vòng hảo hạch thứ hai… Thất bại.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Nơi này nơi này.” Nam đạo sư cao lớn tên là Hoang Sơn dẫn Yêu Nhiêu trực tiếp đi vào bên trong học viện, theo sát phía sau Yêu Nhiêu có một đám người, có Chiến Hổ đang cực kỳ tức giận, có Nguyên Phương ánh mắt âm u, còn có các thiếu niên khác thông qua ở vòng thứ hai.
Không có tâm tình đi ngắm phong cảnh hấp dẫn xung quanh, mọi người đi thật lâu mới đến một góc hẻo lánh, cố tình ở góc xó hẻo lánh này, xây dựng một lầu các cao lớn tinh xảo, từ bên trong truyền ra tiếng của các loại huyễn thú.
Có chút giống phong cách kiến trúc cổ đại Trung Quốc, lầu các cao tám tầng làm bằng lưu ly và gỗ lim cao giống như một tòa núi nhỏ, bên ngoài bao phủ một tầng linh lực dao động mà người bình thường không nhìn thấy được, giống như ở trong lầu các đang giấu trận pháp đặc biệt nào đó.
Nơi này là Thuần Thú các của học viện Xuất Vân sao! Khát vọng khế ước chiến thú ở trong mắt của nhóm thiếu niên nhất thời lộ ra ánh sáng rực rỡ say mê. Chính thức trở thành thành đệ tử Xuất Vân, sau khi linh lực thức tỉnh đều có thể đến chỗ này khế ước một con huyễn thú!
“Vòng thứ ba– dùng tâm kêu gọi.”
“Viện trưởng của học viện Xuất Vân chúng ta lúc xây dựng học viện này, là một chiến giả cường đại, tên là Thái Nguyên, ngài ấy có một năng lực không giống người thường.” Hoang Sơn đạo sư nhắc tới viện trưởng lúc ban đầu, trong lòng vô cùng tự hào: “Ngài ấy có thể tiến hành trao đổi tâm linh cùng với huyễn thú chưa từng khế ước, việc này khiến cho ngài ấy trở thành vị Bá Vương cấp 9 đầu tiên trong lịch sử của Đại Hồng quốc từ trước đến nay!”
Bá Vương Cấp 9? Chiến Hổ mới chỉ nghe nói qua có Đại Quân cấp 8, chưa từng nghe nói qua cái gì Bá Vương cấp 9, đó là nhân vật lợi hại thế nào đây? Điều này cũng khó trách, Đại Quân cấp 8 đều là đế vương ở quốc gia nhân loại, lão yêu quái cấp 9 đều đã ở ẩn.
“Khi ngài ấy thành lập học viện đã từng nói, nếu như thật sự có người có thể không cần khế ước với huyễn thú, thông qua trao đổi tâm linh mà được huyễn thú đáp lại, thì cho dù người kia không có chút linh lực nào, thì cũng là học sinh xuất chúng nhất ở học viện Xuất Vân của chúng ta!”
Không có chút linh lực nào? Những lời này nói ngược lại thì có vẻ phù hợpcvới hình tượng của Yêu Nhiêu ở trong lòng mọi người.
“Cái gì! Này không phải là gạt người sao ?”
Yêu Nhiêu tức giận một lúc, nàng vốn nghĩ rằng là đánh tiểu thú cao cấp, đánh không lại cũng có thể len lén dùng tới cường lực của “Phá Thiên Chỉ” để thông quan.
Nghe Hoang Sơn nói xong thì mới biết, không phải đấu võ, mà là đấu văn mà trình độ khó như vậy ! Không có sự dụng nắm đấm mà có thể ép buộc huyễn thú, nói nhảm thật, ngay cả phụ thân điên ngưu bức của nàng cũng không có khả năng làm được như vậy!
“Đúng vậy, đạo sư gạt người a!”
Chiến Hổ phụ hoạ nói theo, chỉ vào cái mũi của Hoang Sơn đạo sư mắng ầm lên: “Cái chó má gì mà dùng tâm kêu gọi, là tuyệt kỹ củ cái gì thần triệu hồi cấp 9 mới dùng được, bây giờ ngài muốn Yêu Nhiêu khiêu chiến cái đó, không phải đã nói rõ là khi dễ người t sao?”
“Đổi bài thi đi! Yêu Nhiêu vốn dĩ đã thông qua vòng thứ hai!” Mọi người lớn tiếng ồn ào nói.
Yêu Nhiêu vừa nhảy lên đập bể cái bàn, bổn cô nương mặc kệ !
Suy nghĩ lại một chút liền bình tĩnh lại, không được! Nàng cần phải thông qua một vòng khảo nghiệm cuối cùng này, bởi vì chỉ có ở lại học viện này, nàng mới có thời gian đi tìm hơi thở giống với của hắc châu.
Đè xuống buồn bực trong lòng, Yêu Nhiêu cắn răng hỏi đạo sư: “Cái gì gọi là được huyễn thú đáp lại?”
“Cái này ta cũng không biết, đại khái là không giống với cách bình thường thì phải?” Một trăm năm, thật ra thì đúng là không có người nào có thể thông qua vòng thí nghiệm thứ ba này, chẳng qua là Hoang Sơn ngượng ngùng nói như vậy mà thôi.
Ngất , như vậy cũng được ? Yêu Nhiêu buồn bực ngồi ở trước mặt một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, ý đồ muốn dùng ánh mắt giết chết nó.
Ngựa nhỏ cấp 3 ngẩng đầu liếc mắt nhìn Yêu Nhiêu đang phát điên một cái, lạnh nhạt cúi đầu xuống … tiếp tục ăn cỏ…
Ngựa nhỏ không được! Hỏa xà! Tích Dịch (Thằn lằn)! Báo Nhỏ! … Mới thay đổi mấy chục con, Yêu Nhiêu liền mệt đến thở hỗn hển.
Như vậy là không đúng, nàng ngồi xếp bằng ở một chỗ sạch sẽ, cũng không vội vã đi tìm huyễn thú kế tiếp nhìn qua có vẻ dễ trao đổi, mà là nhắm hai mắt lại, tiến vào minh tưởng.
“Hả, nhanh như vậy mà đã tìm ra ý nghĩa, đứa nhỏ này quả nhiên thật sự thú vị.” Mắt kính mặt trăng của lão nhân vẫn còn đang nhìn vào thủy tinh cầu, xem từng hành động cử chỉ của Yêu Nhiêu. Cũng không biết thân phận của hắn rốt cuộc là ai.
“Thái Nguyên, lão bất tử ngươi lại đang nhìn lén nữ sinh tắm rửa sao ?” Phía sau lão nhân truyền đến một tiếng cười duyên.
Cười duyên không trọng yếu, quan trọng là lão nhân mắt kiếng ánh trăng, lại chính là vị Thái Nguyên Bá vương trong miệng của đạo sư cao to!
“Khụ khụ! Tiểu Liên, ta lúc nào đi nhìn lén nữ sinh tắm rửa chứ?” Lão đầu nhi đỏ mặt .
Nữ nhân bị Thái Nguyên gọi là Tiểu Liên, tiếng cười duyên lại trở nên nghiêm nghị: “Thái Nguyên, người ở cảnh giới giống như chúng ta, hẳn là đã sớm thoát khỏi chuyện của thế gian, hậu bối không có khả năng thăng lên cấp 5, căn bản là không có đáng để chú ý, ngươi vẫn là nên dùng nhiều chút thời gian đi tranh tài ở lãnh địa Hoàng Ma Hải đi, thánh hỏa Chu tước, còn chưa có thắp sáng đó!”
“Nhưng là đứa nhỏ này… lĩnh vực tâm linh…”
“Phịch!” Lão nhân còn không có nói xong, ánh sáng của thủy tinh cầu bị dập tắt.
Lúc này Yêu Nhiêu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất lại từ từ mở mắt ra, nàng nghe được.
Nghe được những âm thanh bình thường mà từ trước đến giờ không có nghe thấy, chẳng hạn như là tiếng tim đập của huyễn thú, âm thanh nhai nuốt đồ ăn của chúng, từ trong động tác thong thả hay cấp bách của chúng, Yêu Nhiêu thậm chí có thể đoán được tâm tình chúng. Được như vậy cũng không phải là do năng lực của nàng đột nhiên tiến bộ, mà là nhờ trận pháp được kiến trúc ở trong đây che giấu ban tặng.
Thái Nguyên, vị tiền bối này quả nhiên có ý tứ, lại có thể ở trong kiến trúc này bày ra một trận pháp không muốn ai biết, người ở trong kiến trúc này nếu như chân chính tĩnh tâm mà lắng nghe, cũng sẽ có cảm giác được mình và nhóm huyễn thú có một loại thân thiết mà từ trước đến nay chưa hề có. Chúng không phải công cụ, mà là bằng hữu, ở trong chiến đấu thậm chí có thể thay mặt cho sinh mệnh.
Có lẽ hi vọng tất cả triệu hồi sư nghe thấy âm thanh của sinh mệnh này, mới chính là mục đích thật sự của vị tiền bối này.
Yêu Nhiêu có một loại thông suốt mà từ trước đến nay chưa có, giống như mình có thể trở thành bằng hữu với chiến thú, chỉ là bây giờ việc kết nối vơi huyễn thú, hình như là một chuyện không thể nào hoàn thành được.
Nàng vừa định thở dài, lại phát hiện viên hắc châu ở trong Vòng Ngự Thú kia bắt đầu chậm rãi chuyển động. Thay vì nói là nó đang bị lực lượng gì đó hấp dẫn, còn không bằng nói là nó đang hấp dẫn lực lượng gì đó. Không phải là Yêu Nhiêu từng cảm ứng được đồng nguyên chi lực, mà là một cỗ hơi thở u ám nhỏ bé đang dâng lên!
Nhìn thây Yêu Nhiêu ngồi ở dưới đất bất động, một tên nhỏ gầy mặt rỗ xen lẫn ở trong đám người cuối cùng không nhịn được cười ha hả, từ trên quần áo có thể nhìn thấy được, hắn dĩ nhiên là đạo sư chính thức học viện Xuất Vân.
“Ha ha ha ha! Tiểu cô nương, ngươi không chịu bỏ cuộc, ở trong đống phân ngựa ngồi mấy ngày cũng không có sao, chỉ là cũng không có ai bố thí đồ ăn cho ngươi đâu, ngươi từ từ ở trong này chơi tiếp đi!”
Ban đầu mặt rỗ này lúc xem vòng thí nghiệm thấy qua linh lực âm năm của Yêu Nhiêu, lại thấy Hoang Sơn và mình không hòa hợp lại đối xử với nàng cực kì thân thiết, vì vậy chế nhạo nói ra mấy câu vui sướng khi thấy người khác gặp khó khăn.
Yêu Nhiêu bị đạo sư mặt rỗ chế nhạo không nói gì, chính là âm thầm ghi nhớ “dung nhan” xấu xí này.
“Đánh đạo sư có bị khai trừ không vậy?” Chiến Hổ xắn tay áo, ở trong lòng hắn, Yêu Nhiêu đã chân chính trờ thành lão đại của hắn. Hắn thật sự không chịu được chuyện lão đại bị người khác sỉ nhục.
“Thỉnh không cần gọi ta đạo sư, tên của ta là Hoang Sơn, mười ngày sau nhập học thì mới là đạo sư của các ngươi, bây giờ các ngươi làm gì, cũng không có liên quan tới ta.” Nam đạo sư cao lớn tên Hoang Sơn vô tội ngẩng đầu lên nhìn trời, tiểu nha đầu linh căn âm năm này ở trong tay hắn thông qua ải thứ hai, hắn đã thật sự duy hộ!
“Hoang Sơn! Đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của viện trưởng Bối Trữ…”
Không chờ đạo sư mặt rỗ nói xong, một bóng đen liền hung hăng đập ở trên ót của hắn!
“Oanh!” Bóng đen trực tiếp quăng thân thể của đạo nhỏ gầy giống như sao băng vào trong đống phân lớn của một con ngựa lớn, động tác cất cánh kia nhưng là vô cùng đẹp mắt.
“Ôi! Đạo sư, ngươi cũng không có ai bố thí đồ ăn sao? Thứ thúi như vậy mà ngươi cũng dám ăn.” Yêu Nhiêu nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe.
Cùng với nụ cười duyên của Yêu Nhiêu, bóng đen đanh bay đạo sư nhỏ gầy thì nhanh chóng bay xuống, vững vàng rơi vào trong lòng của Yêu Nhiêu —một cái lò luyện đan đen nhánh, dần dần hiện ra bản thể.`
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ngồi ở ven bờ hồ nước khổng lồ phía đông học viện, Yêu Nhiêu đã ngẩn người một ngày.
Trình độ xa xỉ của học viện Xuất Vân làm cho nàng tắc lưỡi, không nói đến "Học tiền ban" mỗi người ở một phòng ký túc xá, ngay cả khu vực hồ nước để học sinh nghỉ ngơi trước mặt này đều lớn chừng một sân bóng.
Bờ hồ trồng những cây liễu quý hiếm, nở rộ trên mặt hồ là hoa sen yêu diễm, nhưng nguyên nhân hấp dẫn các đệ tử đến bên hồ tĩnh tọa không phải cảnh đẹp, mà là số lượng lớn thuỷ nguyên tố ở khoảng không phía trên hồ nước.
Quang, Ám, Phong, Thủy, Hỏa, Thổ, sáu loại nguyên tố cơ bản này là đơn vị nhỏ bé nhất hình thành toàn bộ thế giới, trong ngọn lửa có xen lẫn hỏa nguyên tố, trong dòng suối nhỏ cũng ẩn chứa thủy nguyên tố, nhưng khoảng không phía trên hồ nước của học viện dường như đều tràn đầy nồng đậm thuỷ nguyên tố, quả thực không có khả năng là tự nhiên hình thành, dường như là mạnh mẽ ngưng tụ tất cả thủy nguyên tố trong vòng trăm dặm tới đây, tạo thành thủy kết giới chỉ có Lĩnh chủ cấp bảy mới có thực lực tạo ra .
Các đệ tử đến bên hồ tĩnh tọa, phần lớn không phải vì hấp thu thủy nguyên tố, bởi vì người ở Chu Tước đại lục, thuộc tính linh lực có tới 80% là “Hỏa”, ngồi ở trong kết giới của hồ nước có nồng đậm thủy nguyên tố, không thể nghi ngờ là một loại khiêu chiến đối kháng với thuộc tính hỏa, chỉ những đệ tử chính thức lâu năm mới có thực lực tới gần hồ nước tiến hành tu luyện sự chịu đựng.
“Dựa vào, tiểu gia hoả kia có phải người hay không?” Một đệ tử năm thứ tư cao lớn nhìn Yêu Nhiêu cách đó không xa, khẽ cắn môi đứng lên, hắn đã là triệu hồi sư thuộc tính hỏa cấp hai, ngồi ở bên hồ này cũng không được một giờ, hỏa nguyên tố trong cơ thể gần như toàn bộ đã bị hơi nước dập tắt. Mà tiểu gia hoả kia giống như đã ngẩn người ở bên hồ cả một ngày.(dựa vào: câu chửi tục nha)
Cũng có vài người vẫn không nhúc nhích giống Yêu Nhiêu, Yêu Nhiêu chú ý tới thiếu nữ tóc màu lam ở phía đối diện, hình như gọi là “Mỹ Lam”, là thiên tài chữ hồng tiến vào cùng đợt với nàng, ba ngày nay cũng luôn đến tĩnh toạ bên hồ nước này, nhưng mà thuộc tính linh lực của nàng ta hình như không phải là “Hỏa” .
Yêu Nhiêu đến bên hồ cũng không phải vì muốn tu luyện sự chịu đựng, hắc châu ở trong Vòng Ngự Thú vừa tiếp xúc với thủy nguyên tố của hồ nước này liền tự động xoay tròn, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt ở bên ngoài thân thể Yêu Nhiêu, sự khác thường của thủy nguyên tố nơi này không hề ảnh hưởng tới nàng.
Nguyên nhân thực sự khiến Yêu Nhiêu ngẩn người là, bên dưới hồ nước tràn ngập hơi nước này, như có như không lộ ra một loại hơi thở mà nàng quen thuộc .
“Đến đây… Đến đây… Đến đây…”
Không sai! Lực lượng giống với hắc châu!
Ngẩng đầu đánh giá bốn phía một chút, mặt trời đã lặn, hồ nước càng thêm vắng lặng, đệ tử tu luyện sự chịu đựng ở bên hồ đã tốp năm tốp ba rời đi, ngay cả thiếu nữ Mỹ Lam đối diện kia cũng không thấy bóng dáng.
Yêu Nhiêu đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên quần. Hình như là chuẩn bị rời đi, lại quay người đi tới một góc bị bóng cây che đậy.
Hít sâu một hơi, đúng vậy, đã ngồi ba ngày, vẫn không nghĩ ra biện pháp giải quyết, đảnh phải nhảy vào trong hồ xem xét một chút. Yêu Nhiêu lấy hơi, giống như cá trong nước, lặng im không một tiếng động tiến vào trong nước.
Dưới nước cũng không u ám giống như tưởng tượng, Yêu Nhiêu dùng tay chân kích thích dòng nước, dè dặt cẩn trọng lặn xuống đáy nước.
Tuy rằng phụ thân điên nói truyện của lê*quý#đôn% lực lượng này giống với hắc châu, có thể mang đến chỗ tốt vô cùng lớn cho nàng, nhưng mà Yêu Nhiêu cũng không quên trận tàn sát thảm thiết ở kiếp trước khi đoạt đi hắc châu từ trong tay Ma tộc. Mười vạn tinh binh Quang Minh điện bị một trăm Đại Tu La đột nhiên xuất hiện chém sạch như cắt dưa, nếu không phải Tứ trưởng lão và Thất trưởng lão tự bạo, tạo ra sống thần dữ dội, một nửa Đại Tu La chết bởi sóng thần, bản thân Yêu Nhiêu cũng không thể trốn thoát khỏi chiến trường.
Lực lượng! Lực lượng! Lực lượng càng cường đại liền có càng nhiều nguy hiểm ngủ đông ở bên cạnh.
Yêu Nhiêu không khỏi rùng mình một cái, nhưng mà sự lạnh lẽo này lại không xua tan được sự cuồng nhiệt đối với bảo vật trong lòng nàng. Nói cách khác, chỉ cần vận khí tốt, thực lực của nàng sẽ có khả năng nhảy vọt. Đối mặt dụ hoặc như vậy, liệu có ai có thể kháng cự.
Đáy hồ vốn ngày càng âm u lúc này lại xuất hiện một tia sáng.
Yêu Nhiêu nhìn chăm chú, thiếu chút nữa cho rằng bản thân vì thiếu dưỡng khí mà xuất hiện ảo giác.
Một tòa cung điện! Một tòa cung điện lộng lẫy bị kết giới bao vây! Còn lớn hơn so với mặt hồ! Xem ra nối liền với hồ nước là một không gian khác! Mà ở chỗ cao nhất nơi đỉnh chóp của cung điện chính, một hạt châu màu xanh lam chậm rãi chuyển động, tốc độ chuyển động giống hệt hắc châu trong Vòng Ngự Thú!
Hoá ra không phải một viên hắc châu khác, mà là một viên thuỷ châu, tuy rằng màu sắc khác nhau nhưng dựa vào tần suất xoay vòng khác thường của hắc châu, Yêu Nhiêu vẫn biết đây chính là thứ mà nàng cần tìm.
Lúc Yêu Nhiêu sắp chạm đến kết giới bao quanh cung điện, trước mắt đột nhiên sáng lên màu lam minh diễm.
“Là nàng ta… Nàng ta tới nơi này làm gì…” Yêu Nhiêu nhanh chóng ẩn vào chỗ tối, ánh mắt bất định đánh giá thiếu nữ nhỏ xinh một đầu tóc xanh ở phía xa.
Đó là Mỹ Lam, lúc này hai tay nàng ta kết thành hình dạng phức tạp, miệng giống như đang lẩm bẩm thuật pháp phá trận, ở bên cạnh nàng ta, một con Thanh Sa sừng nhọn khủng bố vĩ đại bơi lội, đỉnh đầu là bảy ngôi sao vàng! Linh thú bảy sao! ( thanh sa : cá mập xanh)
Tỏng lòng Yêu Nhiêu càng thêm kiêng kị vài phần, một thiếu nữ mới vừa nhập học, sao có thể có linh thú cấp cao! Đó chính là đặc quyền mà tộc trưởng trưởng lão, siêu cấp quý tộc mới có. Lúc này vậy mà lại xuất hiện bên người một thiếu nữ bình dân phải tham gia khảo hạch mới có thể nhập học. Chỉ sợ thực lực chân chính của Mỹ Lam này đã vượt qua phần lớn đạo sư của học viện.
“Có cổ quái, phải cẩn thận.” Yêu Nhiêu ở trong lòng trực tiếp liệt “Mỹ Lam” vào danh sách “nguy hiểm”, xem ra mục đích của Mỹ Lam cũng là thuỷ châu, đây chính là một đối thủ khó có thể chống lại, không biết phía sau có phải còn có một thế lực khổng lồ hay không. Nếu nàng ta đã ở trong này, vậy bản thân vẫn nên lặng lẽ rời đi tốt hơn.
Tuy bảo vật kia khiến Yêu Nhiêu cực kì động tâm, nhưng nàng cũng không phải là người lỗ mãng, tục ngữ nói đúng, cẩn thận thuyền có thể dùng vạn năm, dù sao nhìn bộ dạng buồn bực đầu đầy mồ hôi của Mỹ Lam, dùng phương pháp nào cũng không phá được kết giới của cung điện, chỉ sợ tạm thời cũng không thể vào bên trong cung điện được.
“Ngươi cứ từ từ mà phá đi!” Yêu Nhiêu cười thầm, xoay người rời đi: “Còn nhiều thời gian, bổn cô nương vẫn sẽ ở lại trong học viện này nửa năm đến một năm mà.”
Yêu Nhiêu nghĩ đến thoải mái, nhưng hiện thực vẫn luôn không thuận theo ý người. Tuy rằng cơ thể nàng ẩn giấu ở trong góc chết âm u, nhưng lại quên đến cái mũi linh mẫn biến thái của dã thú!
Thanh Sa sừng nhọn đang dùng răng nanh điên cuồng cắn xé kết giới cùng với chủ nhân đột nhiên dừng lại, dòng chảy mang tới cho nó một chút mùi thịt người thơm ngon mà xa lạ, tuy chỉ số thông minh của nó còn chưa đủ để phân tích tình huống trước mắt, nhưng mà bản năng của nó lại chỉ dẫn nó nhanh chóng bơi về phía có hơi thở của nhân loại xuất hiện!
“Thanh Giác! Ngươi muốn làm gì?” Biểu hiện khác thường của Thanh Sa khiến Mỹ Lam cảnh giác. Nàng ta tự phụ không tin có nhân loại cũng sẽ tìm được chỗ này, nhưng mà nếu thật sự có, ngay sau đó cũng sẽ chỉ là người chết!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mỹ Lam dâng lên một tia sát ý không hề phù hợp với mỹ mạo của nàng ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện