-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Ở những bản đồ cận Tân Thủ Trấn thì Phụ Tử là độc dược duy nhất. Tuy rằng đẳng cấp không cao. Độ khó khi hái cũng thấp, nhưng độc tính làm cho người ta nhìn mà than thở. Thời kì sau của trò chơi vô số độc dược được chế tạo thành. Nhưng nếu không có Phụ Tử độc tính vẫn có giới hạn, muốn dùng để lấy đi tính mạng người khác vẫn có khó khăn.
Hạ Mạt lấy ra những mũi tên của mình chế tác rồi ngâm vào chất lỏng chiết từ Phụ Tử. Sau đó đem phơi dưới ánh mặt trời. Làm như vậy mấy lần, đến khi Bối Thứ vốn có màu trắng biến thành màu xanh đậm đen mới thôi.
Đếm đếm, tổng cộng là ba mươi mũi tên. Đủ rồi.
Cô đứng dậy, dắt những mũi tên này trên eo. Lư Sơn Bạc thấy Hạ Mạt đứng dậy cũng vội vàng đứng lên. Ăn hết cá nướng rồi ra sông rửa tay. Dự định đi theo cô. Không nghĩ đến, Hạ Mạt quay đầu lại nhìn cậu. Một câu cũng không nói. Cái nhìn này của Hạ Mạt làm cậu cảm thấy trái tim lạnh băng như muốn tan chảy.
“Ở đây chờ ta” Sau đó Hạ Mạt thu hồi ánh mắt, sửa lại quần áo trên người.
Lư Sơn Bạc sững sờ tại chỗ. Cậu kinh hoảng nhìn cô, muốn kéo cô lại nhưng không dám. Liên tục chạy theo Hạ Mạt vài bước: “Chị Lưu Hoả, em có chỗ nào không tốt? Em sẽ sửa đổi, em nhất định sẽ sửa đổi mà. Đừng không thèm quan tâm đến em…”
Hạ Mạt nhíu mày. Cô liếc qua Lư Sơn Bạc một chút, cảm giác được mình và cậu có gì khác nhau. Nếu không… “Ngươi ở trên cây đợi ta” Cô ngẩng đầu quan sát bốn bề, rồi chỉ một cây đại thụ.
“Chị Lưu Hoả…” Lư Sơn Bạc nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt, nội tâm có chút kích động. Cái này không phải là không cần cậu đúng không?
“Ta sẽ quay về tìm ngươi. Trong lúc không cần thiết đừng tìm phiền phức” Hạ Mạt lại nhìn Lư Sơn Bạc có vẻ hồ đồ. Đáy lòng không nhịn được thở dài: “Ngươi hiểu ý ta không? ”
“Ừ, Trư Trùng Kí Hạ TXT” Lư Sơn gật đầu liên tục.
“Em biết, em nhất định sẽ trốn. Không để ai phát hiện, Chị Lưu Hoả yên tâm!” Nói đến câu này, cậu dừng một chút, quay sang nhìn Hạ Mạt kéo dài âm thanh ra một chút: “Chị nhất định sẽ quay lại, đúng không? Nhất định đúng không?”
Hạ Mạt nhíu mày. Cảm giác bị người khác ỷ lại thật sự làm cô không thoải mái. Cô một chữ cũng không nói, bước như bay đi. Nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lư Sơn Bạc. Chỉ một chốc lát, cậu mới quét dọn tro tàn của cá nướng, rồi bước đến cây đại thụ Hạ Mạt chỉ, nhanh chóng leo lên.
Đi dọc theo biên giới tầm hai giờ. Hạ Mạt cảm thấy hơi mệt, cô dừng lại thở gấp rồi quan sát phương hướng xung quanh. Chọn được nơi muốn đến, cô tiếp tục bước đi. Không lâu sau đó, Hạ Mạt dừng lại, cúi đầu quan sát mặt đất.
Nếu như cô không lầm, phụ cận có một nơi đóng quân. Là một băng trộm, đây là bản đồ duy nhất có quái có hình người ở gần Tân Thủ trấn. Không chỉ nơi đóng quân rất bí mật, mà thực lực cũng không tầm thường. Muốn đối phó cũng chẳng dễ dàng gì. May mắn là Hạ Mạt vì một đời trước chỉ là người bình thường, nên cô ở gần phụ cận ở rất lâu. Đối với nơi bí mật này vốn đã thuộc lòng. Ở trong Bụi Trần, trang bị của người chơi chỉ có thể từ quái có hình người rớt ra. Nếu như cô muốn đi trước tất cả những người chơi. Vậy thì phải mạo hiểm một phen.
Trên mặt đất có rất nhiều lá rụng, đạp lên nghe lạo xạo. Khiến cô khá căng thẳng. Nhưng cũng vì mặt đất như vậy nên không lưu lại dấu chân. Cô phân biệt đất, hi vọng có thể tìm thấy dấu hiệu để lại của băng nhóm kia. Chỉ là chuyện này thật sự không dễ dàng. Sau khi phân biệt, cô có thể xác nhận, nơi này là con đường mà đạo tặc tuần tra. Nhưng là một hay hai người thì cô vẫn không thể nhận định.
Ôm cây đợi thỏ là một chuyện rất tốn thời gian. Ngoại trừ kiên trì, còn tốn thể lực nữa. Dù sao duy trì một động tác trong một thời gian dài rất tốn thể lực. Kiên trì với Hạ Mạt không thấm vào đâu, nhưng thể lực thì có chút vấn đề. Tuy rằng mấy ngày nay tổng thực lực của cô tăng lên rất nhiều. Nhưng thể lực cùng sinh mệnh đều không tăng lên bao nhiêu. Thời gian dài như vậy khiến cơ thể cô thật sự rất mệt mỏi.
Người là một sinh vật kì lạ, càng mệt mỏi bao nhiêu, kiên trì một chút thì có thể vượt qua. Cả người sẽ thấy thoải mái hơn. Nếu không thể kiên trì, thì sẽ mệt đến độ không cách nào vượt qua được. Hạ Mạt tuy rằng đã rất mệt mỏi nhưng vẫn tự nói với mình. Kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa.
Ngay khi cô không ngừng động viên mình thì nghe được một âm thanh từ đằng xa hướng mình đi đến. Từ xa đến gần, tuy rằng rất có quy luật. Nhưng cô càng ngày càng hô hấp nhanh hơn, xuyên qua lá cây nhìn lại. Chỉ thấy một người đi đến chỗ cô ấn nấp.
Chỉ có một người, trời cũng giúp ta!
Hạ Mạt hơi giương khoé môi. Không nhịn được mà hưng phấn. Cô hít một hơi sâu, ống lau bên môi đã bắt đầu run rẩy. Cô an ủi mình, không nên kích động. Không cần gấp gáp, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cô tự trấn an mình. Tâm lí dần ổn định, bản thân kích động cùng mệt mỏi khiến tay run rẩy cũng dần bình ổn lại. Cuối cùng như mặt nước yên tĩnh. Cô ấn nấp trong bóng cây, giống như là một phần của thân cây.
Gần đến rồi.
Cô nhìn thấy người đạo tặc chậm rãi đi về phía cô. Cuối cùng đi vào trong phạm vi công kích của Xuy Châm. Cô không nhanh không chậm nhắm cổ đối phương, đó là vị trí ít lộ ra nhất. Bối Thứ của nhím không sắc bén lắm, nhưng dùng châm với một lực mạnh thì giết người không phải là không có khả năng. Hạ Mạt không lo lắng lắm, vì đầu mũi tên có độc. Cô chỉ cần chờ đợi đúng thời điểm, một phát nhất định phải trúng!
Rốt cục, đạo tặc kia đến điểm mà Hạ Mạt tính toán. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, một mũi tên đen xuất hiện, hướng về đạo tặc kia lao đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Ở trong Bụi Trần, tất cả những sinh vật có hình người cũng có IQ, thế nhưng IQ cao hay thấp vẫn có chút phân biệt. Giống như những tiểu quái IQ tương đối thấp. Nếu là quái tinh anh, bao gồm các Boss nhỏ ở các bản đồ dã ngoại IQ đều là trung trung. Những loại này IQ so với con người có chênh lệc, nhưng không nhiều. Nếu trường hợp là Boss lớn,IQ so với người như nhau. Còn nếu gặp phải Boss siêu cấp, loại này IQ thậm chí so với con người bình thường còn cao hơn.
Đương nhiên là nếu Boss lớn thì không dễ gì mà bình thường gặp được. Cho dù Hạ Mạt trải qua một đời rồi từng nghe qua Boss siêu cấp. Nhưng chỉ tính được trên đầu ngón tay. Tuy vậy, Hạ Mạt chỉ là nhân vật nhỏ nên không thể thấy được. Toàn bộ Boss siêu cấp đều được các công đoàn cực lớn nắm giữ.Còn những con tôm con tép nhỏ ở dưới đáy trò chơi thì qua những câu chuyện ở quán trà có thể hiểu được một ít việc nhỏ không đáng kể. Còn những người khác, tất nhiên là đừng mơ đến Boss. Đợi đến lúc trung kì của trò chơi, liên minh người chơi (những người chơi sẽ tự mình tranh cử một lãnh đạo tạo thành liên minh, không phân biệt công hội. Chủ yếu tổ chức này là vì lợi ích của người chơi mà tạo thành, trên thực tế cách thức hoàn toàn giống nhau ) mở diễn đàn game. Cũng bởi vậy mà cô ở tầng dưới chót có thể thấy được video thời điểm đánh Boss siêu cấp. Trò chơi này cũng vì vậy có một khu vực rất nóng, đó là khu hướng dẫn.
Bụi Trần không giống những trò chơi khác. Đây là một trò chơi vì tiếp tục sống mà chơi. Nên mọi người đều không muốn chết. Tất nhiên là dồn hết sức lực vào nâng cao năng lực của bản thân mình. Đối với các hướng dẫn của liên minh người chơi tất nhiên sẽ cực kì chú ý rồi. Cũng vậy nên các người chơi tự nhiên sẽ có các loại thảo luận hay phân tích. Tất nhiên sức mạnh của tập thể là rất lớn, có những người thật sự mạnh mẽ từ những hướng dẫn này phát sinh. Có điều những loại hướng dẫn này đều lạc hậu so với tốc độ khai thác chiến khu của các công đoàn lớn. Đối với những người chơi cao cấp hoàn toàn không có tác dụng gì. Thế những đối với Hạ Mạt một người chơi bình thường mà nói những điều lạc hậu này thật sự rất có ích.
Vì lẽ đó, một đời trước Hạ Mạt không làm gì chỉ ở khu hướng dẫn mà ngâm dấm. Cô nhớ vững vàng từng hướng dẫn một. Thậm chí dựa theo hướng dẫn để hoàn thành một vài điều tiến độ không tốt lắm. Chỉ nhờ vậy mà được hệ thống đánh giá tốt. Tích luỹ được rất nhiều [Điểm thuộc tính]
Những việc như thế trên đời vốn là cực kì bình thường. Bởi vì đa số người chơi cũng sẽ làm như vậy. Thật không nghĩ đến là điều đó sau khi trọng sinh lại trở thành lợi thế của cô. Có điều là thời gian qua rất lâu rồi. Tuy Hạ Mạt có thể nhớ được, nhưng vẫn còn nhiều hướng dẫn không rõ ràng lắm. Nhưng không sao, cô vẫn dư sức đối phó tình huống trước mắt.
Giống như hiện tại, đạo tặc tuần tra ở kiếp trước không có bất cứ ghi chép nào. Chỉ là lúc bắt đầu hướng dẫn trò chơi thuận miệng nói ra một câu “Lúc đầu người chơi tăng cường năng lực sinh tồn. Các loại quái vật đẳng cấp không cao, quái hình người đối với những loại dược căn bản là không có sức đề kháng” Đây không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng ở thời điểm hiện tại. Chỉ có thể nói một câu-tiểu tiết quyết định thành bại.
Mũi tên đã được thoa chất độc cấp tốc bay đi. Không chệch một li. Bắn vào bên cạnh cổ của đạo tặc. Thế nhưng mũi tên này không thể cắm sâu vào trong cổ đạo tặc, chỉ làm hắn bị thương ngoài da. Mũi tên này liền rơi trên đất.
Hạ Mạt sau khi thổi ra ám khí lại tiếp tục hoà thành một sau bóng cây. Cũng may là đạo tặc là tiểu quái IQ không cao, nếu như đổi thành một quái tinh anh hoặc là Boss nhỏ dã ngoại thì đã theo hướng mũi tên bắn đến mà tìm đến nơi Hạ Mạt nấp. Thế nhưng đạo tặc không có khả năng lắm. Tuy rằng hắn nhất định là có IQ, thế những suy nghĩ được vấn đề này ít nhiều vẫn làm khó hắn rồi.
Tuy nhiên, đạo tặc biết mình bị công kích. Chỉ là do Hạ Mạt ấn núp quá nhanh, mà Xuy Châm lại công kích quá thấp, nên hắn chỉ có thể biết là mình bị công kích. Cừu hận rơi trên người ở gần, nhưng vị trí chính xác lại không thể nào đoán được. Đạo tặc tuần tra tuy rằng IQ tương đối thấp, thế nhưng không phải là không có. Hắn lập tức dựa theo phạm vi mình bị công kích bước đến. Muốn cảm nhận xem ai là người đầu xỏ công kích mình.
Hạ Mạt bình tĩnh nhìn về phía đạo tặc, thấy hắn theo hướng của mình đi đến. Cô thu lại ánh mắt, nâng lên con mắt nhìn đạo tặc. Khoé miệng giương lên như có như không, rồi nhanh chóng hạ xuống. Ban đầu đạo tặc còn bước đi như bay, nhưng không lâu sau đó bước đi không vững vàng, đi thêm mấy bước liền ôm đầu. Trở nên cực kì khốn đốn. Hắn cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Mạt, liền cố gắng đi đến nơi cô núp. Chỉ là bước tiến ngày càng trầm trọng, khi đến gần đại thụ. “Rầm” một tiếng liền ngã trên mặt đất.
Hạ Mạt lẳng lặng nhìn Đạo tặc ngã xuống, cô quan sát xung quanh. Xác nhận sẽ không còn ai xuất hiện, từ trên cây leo xuống đứng bên thi thể đạo tặc. Cô dùng sức lôi hắn vào bụi rậm, lúc này mới dùng tấm gỗ đánh vào đầu hắn. Không đến mấy trận, đã đưa đạo tặc lên Tây Thiên.
Độc tính của Phụ Tử giống như là thuốc phiện. Kích thích thần kinh. Khiến thân thể không nghe theo sai khiến, cảm giác có thể mơ hồ một tí. Chất độc này nếu tinh luyện rồi bôi vào đầu vũ khí có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái mơ hồ khi dùng thuốc phiện. Đối thủ có thể trở nên tê dại, giải quyết quá đơn giản. Vì vậy, Phụ Tử trước giờ giá luôn cao không hạ. Chỉ là Hạ Mạt dùng Phụ Tử tinh luyện vẫn còn quá thô. Dùng lên người tiểu quái mới có hiệu quả, nếu dùng để đối phó người chơi thì lực bất tòng tâm.
Sau khi xác nhận đạo tặc đã tử vong. Hạ Mạt kiểm tra lại bảng skills của mình. Sự chịu đựng: 18, thể lực:12, Trí lực:11, Nhanh nhẹn:14, Sức mạnh:16, Ngộ tính: 12, Tổng giá trị thực lực: 83. Mấy ngày nay thuộc tính tăng lên không ít nhưng nếu so sánh thì không thể giống Lư Sơn Bạc thuộc vào dạng đặc biệt cao được. Tình huống như vậy khiến cô có chút đau đầu nhưng vẫn không tìm được biện pháp giải quyết. Các loại thuộc tính bình quân sẽ ảnh hưởng đến tổng giá trị thực lực. Nhưng nếu muốn phá lệ thì hơi khó.
Cô thở dài một hơi, cúi người nhặt lấy thanh rỉ sắt thiết kiếm rút ra.Đây mới là mục đích chính của chuyến đi hôm nay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trấn Tân Thủ có bán những vũ khí cơ bản dành cho người mới… nhưng mà giá cả… Đối với những người mới vào trò chơi mà nói thì ở đó chảy nước miếng là tốt rồi. Tốt nhất là luyện cấp nhiều một chút, làm nhiệm vụ rồi so sánh thực lực. Nếu có thể đạt đến nhiệm vụ được hệ thống khen thưởng vũ khí là quá được rồi. Về phần thứ khác, đợi đến khi kiếm được tiền rồi suy nghĩ tiếp đi.
Chính vì nguyên nhân này hiện tại người chơi có thể dùng vũ khí kim loại chỉ có mấy người. Dù sao vũ khí hệ thống khen thưởng thật sự là dựa vào may mắn. 1/10000 tỉ lệ đạt được. Khiến người chơi thổn thức không thôi. Mà muốn tại bản đồ dã ngoại để lấy được vũ khí kim loại lại chỉ có thể từ quái hình người đạt được. Hiên tại những người mới đều không biết đi đâu tìm quái hình người cả, cho dù tìm được thì có đánh được không mới là chuyện khác. Vì lẽ đó, trên người quái muốn lấy vũ khí thì chỉ có một mình Hạ Mạt biết thôi.
Hạ Mạt nhìn rỉ sắt thiết kiếm trong tay, không sắc bén mấy. Trên mũi kiếm rỉ sắt loang lổ, có thể thấy rất lâu không có ai sử dụng. Nhưng nếu so với tấm gỗ hay mấy thứ khác thì công kích cao hơn nhiều rồi. Cô đang muốn tìm thêm trên người đạo tặc còn gì có thể sử dụng thì nghe một tiếng quát lớn: “Là ai ở đó?”
Hạ Mạt lập tức cả kinh. Trên đất lộn một vòng, trốn vào trong bụi rậm. Cô nhìn lại cành lá loà xoà mà cô lao đến rồi theo sự hỗn loạn nhìn về phía bước chân. Chỉ thấy hai bóng người đang tiến về hướng cô ẩn nấp.
Trang phục đó. Hai đạo tặc tuần tra nữa.
Đây thật sự là rắc rối. Hạ Mạt biết, bây giờ một mình cô muốn đánh một người trong đội ngũ tuần tra có chút miễn cưỡng. Huống hồ bây giờ có hai người. Nhưng bây giờ thì không chạy được nữa rồi. Ánh mắt của cô trầm xuống. Xem ra bây giờ chỉ có thể tiến lên thôi. Những ý nghĩ này thật ra chỉ lướt qua một thoáng mà thôi. Từ lúc cô ẩn nấp trong bụi cỏ thì ngay lập tức nắm chặt lấy Xuy Châm, quay về phía hai đạo tặc lập tức bắn ra.
Đạo tặc đi phía trước chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó hướng về mặt mình bay đến, hắn theo bản năng chiến đấu xoay đầu né tránh, vật kia liền lướt qua tóc hắn bắn về phía sau. Ngay lập tức hắn nghe tiếng có tiếng hét rất thảm. Hắn vội vã quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người anh em của mình đã nằm lăn lộn trên đất. Tay của hắn bưng mặt, máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra ngoài. Quần áo đều nhuộm màu đỏ thẫm. Trong khe hở có một chiếc gai đầu màu xanh đen. Có lẽ đó là thứ vừa nảy công kích hắn.
Đạo tặc tuần tra lập tức giận dữ, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên đất chỉ có người anh em của hắn nằm đó. Mà trong bụi cỏ thì hơi run run, dường như có người nấp trong đó. Lúc nảy tiếng động đều từ trong đó phát ra. Nhất thời hắn không thể nghĩ nhiều, đạo tặc hét lớn một tiếng. Lấy từ bên hông một thanh trường kiếm rỉ sét hướng về phía bụi cỏ mà xông lên.
Hạ Mạt lúc nảy còn trốn trong bụi cỏ thì đã sớm bò lên phía trước rồi. Lúc nảy cô chỉ dùng Xuy Châm không cần biết có trúng hay không. Chỉ là thời điểm cô vừa xoay đầu định chạy thì nghe tiếng la hét thảm thiết thì đã biết kết quả. Cô tạm thời bình tĩnh đi không ít. Nếu như chỉ có một đạo tặc, thật sự là cô đối phó dễ dàng hơn rất nhiều.
Cũng may là khoảng cách giữa cô và đạo tặc tương đối xa với sơn trại. Đây là nơi tuần tra xa nhất so với sơn trại. Nếu không lúc người đạo tặc kia hét lên như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Mà bây giờ cô cũng chỉ dám cầm vũ khí nhỏ này chạy, vừa chạy vừa sợ sẽ gây chú ý cho một đạo tặc khác. Mặc khác lại sợ nếu chạy gần đến chỗ đạo tặc bị mình bắn trúng thuốc mê hai người sẽ liên kết đánh chính mình.
Sau khi dẫn đạo tặc sau lưng chạy một mạch, Hạ Mạt đột ngột quay đầu rồi nhảy lên, vóc người của cô khá nhỏ, thể trọng cũng nhẹ. Hơn nữa mấy ngày nay đi khắp nơi, leo trèo, bò, thân thể này đã quen với những động tác như vậy. Tuy rằng nhanh nhẹn của cô không cao lắm nhưng thân thể được rèn luyện rất tốt. Nhảy như vậy có thể đạp một thân cây rồi hướng thẳng xuống như một cây kim ép xuống. Đạo tặc đi theo cô thấy cô bước chậm lại, không nghĩ đến đối phương đột nhiên làm ra động tác như vậy, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng đưa kiếm lên muốn đỡ lại.
Hạ Mạt ở trên không thấy vậy thì khoé môi hơi co lại. Hai tay cô giơ lên cao giống như muốn bổ về trường kiếm trên đầu đạo tặc. Nhưng trong nháy mắt, cô đổi sang tay trái. Thân thể chếch đi, dĩ nhiên là rơi bên cạnh người đạo tặc.
Người đạo tặc híp mắt, lần này đề cao kẻ thù rồi. Không nghĩ đến kẻ thù lại rơi bên cạnh mình, hắn không khỏi đắc ý. Thật sự ngoài dự tính, cứ tưởng sẽ chém trúng mình. Hắn lập tức hướng về hướng của Hạ Mạt rơi xuống để xoay người, định thừa thắng xông lên giết chết người này.
Nhưng khi hắn quay lưng lại thì chỉ kịp phát hiện ra lồng ngực mình mát lạnh. Không khỏi nhìn lại, không nhìn còn có thể không biết, vừa nhìn thì đã cảm thấy đau thấu tim gan.
Một thanh trường kiếm bổ ngang người hắn. Bây giờ đột ngột rút ra, máu tươi tuôn ra như suối.
Hạ Mạt thấy mình công kích thành công, mà đối phương cũng chậm lại. Cô lập tức nắm lấy cơ hội, liên tục sử dụng mấy [Kĩ năng ám sát] lên hắn.Làm thanh HP của đạo tặc từ từ trống rỗng. Lúc này cô mới dừng lại nghỉ ngơi một chút. Cô đứng bên cạnh thi thể đạo tặc, một tay tìm tòi thân thể hắn, một tay cầm lấy thanh trường kiếm kia. Rồi bước nhanh đến thân cây đã ẩn nấp mà chạy đi.
Đạo tặc bị đâm trúng trơ mắt nhìn anh em mình trên mặt đất. Cả người hắn là thuốc mê không thể động đậy, hơn nữa đôi mắt cũng muốn nhắm lại. Thanh HP cũng tụt tới đáy. Hạ Mạt không do dự giết chết hắn. Vào lúc này cô mới có thể thở dài một hơi, chuẩn bị tìm chiến lợi phẩm.
Trang phục hình người có thể lột ra để người chơi sử dụng. Nhưng điều kiện là trang phục ấy phải nguyên vẹn, bây giờ trừ người thứ ba mà Hạ Mạt chú ý đến trang phục bên ngoài, cả hai người kia đều đã bị xuyên hỏng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Hạ Mạt đành lột sạch trang phục của đạo tặc thứ ba. Cô kiểm tra thuộc tính, tuy rằng phòng ngự rất yếu ớt. Nhưng so với trang phục người mới trên người cô thì trang phục này tốt hơn nhiều lắm. Dù bộ này chỉ là quần áo thô ráp nhưng là áo quần dài tay. Mặc bộ này đi lại trong rừng vẫn tốt hơn là quần đùi áo ngắn của trang phục tân thủ.
Cởi xong quần áo, cô quan sát giày của ba người, đều không có hư hao gì cả. Cô cởi ra, mang lấy một đôi rồi bỏ hai đôi còn lại vào ba lô. Người đạo tặc thứ ba không có trường kiếm, chỉ có một con dao găm. Tuy chỉ là hàng thường, nhưng không có rỉ sét, so với hai thanh trường kiếm sắc bén hơn rất nhiều. Hạ Mạt cầm con dao găm trong tay ước lượng trọng lượng. Trọng lượng vừa vặn, điều này làm cô tương đối hài lòng. Nhưng hiện tại trên người cô không có thứ gì để đựng nó, nên đành để trong túi đồ.
Sau đó cô lại phát hiện trên người có mười đồng tiền, ngoài ra không có chiến lợi phẩm nào nữa.
Đối với sự thu hoạch này cô tương đối hài lòng. Chờ cô tìm xong rồi thì thi thể cả ba đạo tặc biến mất như chưa hề phát sinh gì cả. Hạ Mạt lấy lại hai mũi tên cô đã bắn ra, cất đi rồi không tốn thêm thời gian. Cô lao vào rừng cây không hề ngoái đầu lại.
Hạ Mạt vừa đi, vừa xé trang phục tổn hại của hai đạo tặc kia thành những dãi băng độ rộng hai ngón tay. Sau đó quấn lại dấu ấn đạo tặc trên vỏ kiếm quấn lại. Sau khi đã quấn xong, còn thừa một ít làm thành dây treo trường kiếm. Bắt chéo qua ngực. Sau khi cô làm xong, cô thử rút kiếm mấy lần, rồi điều chỉnh lại dây treo cho đến vị trí thích hợp. Lúc này mới hài lòng đi tiếp.
Hạ Mạt am hiểu nhất là song kiếm. Tuy rằng vũ khí này so với một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên giảm phòng ngực hơn, nhưng nhanh nhẹn lại cao, công kích cao hơn rất nhiều. Chỉ có điều là khi sử dụng song kiếm cần tốc độ cực cao kết hợp cùng lực mạnh thì mới có thể phát huy được ưu thế của nó tốt nhất. Mạnh đến cường hãn. Một đời trước Hạ Mạt tuy rằng lực bộc phát thì đã đạt đến nhưng tốc độ thì không đủ, vì lẽ đó cô chỉ có thể làm một người chơi bình thường thôi.
Nhưng bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu nên cô quyết định sẽ chọn vũ khí mà mình quen thuộc. Vì lẽ đó điểm thuộc tính ban đầu cũng chuyên về tấn công, cô sẽ không giống như kiếp trước vũ khí nào cũng thử qua, lãng phí rất nhiều điểm thuộc tính mới tìm được vũ khí mà mình muốn dùng. Chẳng được bất cứ chiến tích nào.
Hai thanh kiếm đều từ gang nên trọng lượng không hề nhẹ. Cũng may điểm sức mạnh của cô đủ dùng, Ban đầu cảm giác hơi chùn xuống khi mới cầm nhưng dần dần cũng thành thói quen. Lúc cô đi đến dòng suối nhỏ, cô rút hai thanh trường kiếm phía sau lưng, đứng tại chỗ trầm tư. Cô nhắm hai mắt lại, nhớ lại tất cả những gì mình hiểu về song kiếm ôn lại. Sau đó dùng những kiến thức này áp dụng vào thân thể hiện tại để cơ thể có thể nhanh chóng quen với những kĩ năng và động tác mà cô thuần thục nhất.
Cô đứng trong rừng cây rất lâu, giống như bản thân cũng đã hoà vào một với rừng cây. Bỗng nhiên, thân hình cô khẽ nhúc nhích. Cả người trở nên sắc như dao, cô làm một động tác đơn giản xoay người một cái, nhưng lại mất hầu như tất cả thể lực. Cô thở hồng hộc, nhìn thấy một ít lá cây xì xào rơi xuống. Cô nhắm mục tiêu chính xác, nhưng thân cây cô nhắm đến một chút trầy trụa cũng không có. Cô không khỏi thở dài, tuy rằng tư thế học được đến chín phần nhưng thuộc tính không đáp ứng được. Hơn nữa không lĩnh ngộ được kĩ năng nên khả năng mang đến tổn thương thật sự là rất nhỏ.
Nhưng Hạ Mạt không hề nản lòng, cô vừa bình tĩnh vừa tập luyện lại mấy lần nữa để cơ thể của mình có thể nhớ được tất cả những kĩ năng và động tác, sau khi thuần thục cô mới dừng lại. Nhưng lúc này cũng đủ cho cô thở hổn hển rồi. Ngồi dưới cây, cô lấy cá nướng ra rồi ăn từng miếng một. Cô nhắm mắt lại, Chờ đến khi khôi phục thể lực. Nhưng khi cô vừa khôi phục thì bỗng nhiên bầu trời vốn yên tĩnh lại có những trận âm thanh hỗn độn truyền lại. Giống như chim chóc bị kinh hãi nên bay loạn xạ. Hạ Mạt lập tức mở mắt ra. Cô leo lên cây đại thụ, cảnh giác hướng về phía âm thanh truyền đến.
Cô chỉ thấy rất nhiều chim bay xa. Mà những con chim ấy bay đến là từ nơi Lư Sơn Bạc ẩn nấp. Nếu như nhiều chim như vậy bay loạn thì chỉ có một nguyên nhân là có một đám người đi vào lãnh thổ của nó. Đồng thời làm cho chúng kinh sợ.
Chẳng lẽ là…
Hạ Mạt trong lòng trầm xuống. Cô nghĩ là Lư Sơn Bạc có thể gặp bất trắc gì rồi, nhưng cô lại không thể xác nhận.
Cô và Lư Sơn Bạc ở chung không lâu lắm. Nên cậu có chết cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Ngược lại ở tình cảnh này thì người chết đi thật sự là chuyện rất bình thường. Chỉ là cậu có trí lực cao vượt bậc, lại còn học được thuật thu lượm, đối với dược liệu cũng có kiến thức. Tìm một người như vậy thật sự không dễ dàng.
Hiện tại nếu như cô không cứu, chắc chắn cậu sẽ chết. Nếu như cô đến, có thể có cơ hội để cứu cậu.
Cứu hay không cứu?
Bởi vì kiếp trước cô bị hại chết bởi chính người cô cứu mạng, cho nên bây giờ với chuyện cứu người cô thật sự không mấy nồng nhiệt. Thế nhưng nếu không có cậu cô cũng sẽ có không ít phiền toái. Cô cân nhắc một chút lợi ích, cân nhắc nặng nhẹ rồi quyết định là đi qua đó để quan sát. Nếu có thể cứu sẽ cứu, dù sao bây giờ trở thành người mạnh mới đúng, những chuyện khác tốt nhất đừng nghĩ đến.
Có thể trở thành người mạnh rồi sống tiếp. Nếu đem so sánh với chuyện này thì thật là ấu trĩ. Cô có mục tiêu, để đạt được mục tiêu này cô sẽ không từ thủ đoạn nào.
Nhưng trước mắt, cô không thể không đi.
Cô thở dài, cất song kiếm rồi nhảy xuống một cành cây hướng đến nơi chim vừa bay ra để chạy đi.
Cô vừa chạy vừa hít sâu, có cảm giác như hương cỏ tràn ngập trong phổi tràn đi. Cô ngẩng đầu nhìn trên đầu, Cô cảm thấy tốc độ của chim đang ngày càng nhanh, tốc độ của cô vì vậy cũng tăng lên. Chỉ có thể như vậy thì cô mới có đạt được mục đích của mình.
Lư Sơn Bạc, hi vọng ngươi có thể sống sót cho đến khi ta đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lư Sơn Bạc bịt thật chặt miệng mình. Cuộn tròn thân thể vốn yếu đuối lại. Cậu hi vọng cây lá rậm rạp xung quanh có thể che kín toàn bộ bản thân rồi. Cậu không ngừng nói với chính mình là “không phải sợ, đừng sợ. Bọn họ không phát hiện mày, chỉ cần mày không lên tiếng, chỉ cần mày không động đậy là được”
Chỉ là cho dù không ngừng trấn an nhưng Lư Sơn Bạc không thể kiềm chế được mà run rẩy. May mắn là cành cây mà cậu trốn rất lớn, cành lá lại rậm rạp nên cho dù cậu có run rẩy thì cũng như phù du lay đại thụ. Không hề ảnh hưởng gì cả. Đã vậy từng đợt gió thổi qua, lá cây xào xạc va chạm vào nhau. Âm thanh run rẩy kia cơ bản là không thể nghe thấy.
Cách Lư Sơn Bạc không xa có một khe suối nhỏ, bốn người đàn ông vây quanh hai cô gái. Hai cô gái vũ khí đã bị tháo ra hết, quần áo cũng bị bọn họ cởi bỏ. Thân thể trần như nhuộng bị đè chặt trên đất. Làm chuyện mà ai cũng biết. Cậu thoáng thấy bọn họ giữ chặt một cô gái, người kia giữ chặt lấy hai tay cô, trợ giúp cho một tên khác làm “chuyện tốt”
Hai cô gái đã không còn sức để kêu gào giãy giụa. Hiện tại ngay cả cử động cũng không thể, chỉ có thể buông lỏng người, mặc cho người khác ở trên người mình làm chuyện cầm thú. Chỉ biết cắn răng âm thầm khóc.
Bốn người một mặt không ngừng hoạt động, một bên cười dâm đãng. Nói về một số đề tài khó nghe.
“Thế nào? Tao nói không sai chứ? Trong này mày chỉ cần chế ngự được một người phụ nữ, giống như cỏ rác, hệ thống sẽ không trừng phạt” Người đàn ông có đầu trọc híp mắt cười gian, liên tục nhìn đồng bọn nói. Vẻ mặt dâm dục khiến người khác buồn nôn.
“Nhật, Sao mày phát hiện ra vậy?” Đang ở trên người cô gái vận động liên tục. Hắn dường như đã đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Hắn vỗ vỗ bầu ngực tròn trịa của cô gái, cười híp mắt.
“Nhật, thật sự là quá sung sướng. Kẹp chặt, thoải mái chết được!”
Người đang đè hai tay cô gái là một người tóc ngắn, hắn đỏ mắt nhìn người kia, nuốt một ngụm nước bọt. Một tay dùng tay túm lấy bộ ngực của thiếu nữ. Ra sức tuỳ tiện dày vò nhũ hoa. Hắn hướng về phía người háo sắc kia nói “nhanh lên chút đi. Xong chưa vậy? Ta cứng không chịu được rồi!”
“Hai người này để lại đi. Tao không muốn thoải mái một lần thôi đâu” Người đàn ông đối diện với người đầu trọc khá cao to, hắn tách hai chân cô gái rộng ra, rồi tiến vào. Trên gương mặt dữ tợn bắt đầu thoải mái run rẩy “Tao cảm thấy vào trò chơi này cũng không đến nỗi. Nếu như ở ngoài thì không dễ dàng như thế này. Ở nơi này thì thoải mái”
Người đầu trọc chỉ cười hì hì nhìn ba người. Sau đó cúi nhìn người thiếu nữ đang nhìn mình đầy căm phẫn. Hắn sờ sờ gò má non mềm của cô gái, cúi đầu trên môi cô nhấm nháp tàn phá. Cười đến tà ác.
“Đừng bày ra bộ dáng này, thả lỏng chút nào. Chúng ta có nhiều người như vậy thêm các em, các em phải hưởng thụ một chút chứ. Sảng khoái một chút không tốt sao? Dù sao cũng là lần cuối cùng… ”
Cô gái nghe lời của hắn thì đôi mắt càng mở to hơn, nước mắt từ trong con người chảy ra. Theo gò má luồn vào tóc.
Đầu trọc nghe thấy âm thanh thở dốc ngày càng kịch liệt, hắn thâm nhập sâu hơn. Nghĩ người kia chắc đã muốn xuất ra. Khi nghĩ vậy, hắn nghe được một âm thanh khuây khoả, kèm theo âm thanh này là một chất lỏng nóng rực văng tung toé lên người hắn.
Gã hói bỗng nhiên cả giận: “Trực tiếp bên trong là được rồi, mày còn bắn ra” Lời nói chưa dứt thì đã bị hình ảnh doạ cho tái nhợt. Chỉ thấy người kia đầu đã mất, chỉ còn thân thể còn đứng đó. Hạ thân vì phóng mà run run. Ở sau lưng , hắn thấy một cô gái xinh đẹp trầm tĩnh như nước. Mái tóc dài buộc lên cao, sợi tóc mảnh mai màu trời đêm thổi nhẹ. Cầm trong tay là song kiếm, trên người đều là máu tươi. Từ góc độ của hắn nhìn lại, cô giống như A Tu La, xinh đẹp đến mê hồn, đến câu dẫn!
Thời gian như ngưng đọng lại, người bị cô chém qua mấy giây đứng hình thì ngã xuống. Bây giờ thì đổi thành hai người đàn ông sợ đến tái mét.
Gã hói sững sờ một chút, chỉ thấy cô thân thể khẽ động. Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, hướng về hai người đang sợ đến đơ người hét lớn: “Cầm vũ khí mau”
Tiếng nói của hắn chưa dứt, cảm thấy có một luồng nhiệt phun đầy mặt. Chỉ thấy một cái đầu khác lăn xuống, giống như bóng cao su đến bên tay hắn. Nhìn trừng trừng hắn. Hắn sợ đến mức hét một tiếng đã nảy lên, nắm một thanh trường kiếm lùi lại.
Hạ Mạt cấp tốc chạy lại gần áp sát hắn. Tuy song kiếm chỉ mới trang bị nhưng một đời trước đã dùng quen nên vung vẩy song kiếm chẳng khác nào một đoá hoa nở rộ. Gã hói không có sức chống đỡ. Gã hói tránh sang trái rồi phải, mấy lần như vậy so với sức ép mạnh mẽ từ đối phương chỉ có thể dùng kiếm đỡ. Điều này làm gã hói rất hoang mang. Bởi vì hắn làm nhiệm vụ mới rơi ra thanh trường kiếm này. Thực lực của hắn nhờ nó mà cao hơn nhiều lần. Nguyên bản hắn là một kẻ hiếu chiến, hiện tại có thanh trường kiếm này thì trắng trợn không kiêng dè ai. Rất nhanh thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cùng người chơi khác tổ đội luyên cấm. Thực lực tăng lên rất nhanh, chỉ cần là nơi bọn họ đi qua, người chơi không có tổ đội sẽ không thoát khỏi họ.
Như vậy trải qua nhiều ngày, họ đoạt được không ít thứ. Bởi vì giết nhiều người nên thêm một ít thuộc tính.
Điều này làm cho bọn hắn bắt đầu lâng lâng rồi. Cảm thấy Trần Ai chỉ đến thế thôi. Tựa như không có ai ngang hàng bọn họ rồi. Vì lẽ đó càng phách lối, hiện tại bên trong rừng cây bị lạc đường không hiểu sao đến đây. Phát hiện có hai cô gái, nhất thời nổi sắc tâm.
Chỉ là bọn hắn không ngờ là rừng cây trống trải như vậy còn có người khác tồn tại. Càng làm hắn bất an hơn là trong tay người này cũng có vũ khí kim loại. Hơn nữa là hai cái! Tuy rằng gã hói thường xuyên đánh nhau nhưng cũng chẳng khác gì. So với Hạ Mạt ra chiêu ác liệt ép tử người khác thật sự không đáng chú ý đến.
Ngay khi gã hói bị Hạ Mạt ép vào đường cùng cô cảm thấy có người đột nhiên đánh đến chếch qua đầu cô. Cô theo bản năng tránh né, không đợi cô quay đầu lại. Đã thấy gã rút thanh trường kiếm trong tay, ánh sáng loè loè. Hướng về ngực cô đâm thẳng đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
ngank8397 Bá Tánh Bình Dân
hu hu bạn ơi bạn có biết bản cv hay raw truyện này ko mình muốn đọc quá à, mong bạn sớm ra
Jul 21, 2019 11:35 am 0 trả lời 0
Tuấn 1508 Bá Tánh Bình Dân
truyện này có tiếp chưa vậy?
Dec 18, 2017 11:12 pm 0 trả lời 0