-
-
Chương 1 : Rượu độc lễ hợp cẩn
-
Chương 2 : Xong chưa
-
Chương 3 : Tính kế lâu dài
-
Chương 4 : Chặn ngoài cửa
-
Chương 5 : Thị thiếp thỉnh tội
-
Chương 6 : Tha thứ cho ngươi
-
Chương 7 : Giao ra chủ quyền
-
Chương 8 : Ấn tượng chuyển biến tốt?
-
Chương 9 : Mỹ nhân áo trắng
-
Chương 10 : Không dám quấy rầy
-
Chương 11 : Nước trà hắt vào người
-
Chương 12 : Phạt chép nữ giới
-
Chương 13 : Ngẫu nhiên gặp trong gia đình
-
Chương 14 : Bất ngờ rơi xuống nước
-
Chương 15 : Nhếch nhác trong nước
-
Chương 16 : Khiến cho chú ý
-
Chương 17 : Chìm vào trong nước
-
Chương 18 : Thịnh tình mời mọc
-
Chương 19 : Hầu hạ dùng bữa
-
Chương 20 : Có chút không ổn
-
Chương 21 : Bên trái? Bên phải?
-
Chương 22 : Con người thay đổi
-
Chương 23 : Ngủ ở đây đi
-
Chương 24 : hầu hạ đi ngủ
-
Chương 25 : Đi rồi quay lại
-
Chương 26 : Có đau không
-
Chương 27 : Bao nhiêu của hồi môn
-
Chương 28 : Công tử quyến rũ
-
Chương 29 : Bỏ ta đi
-
Chương 30 : Nữ nhân thú vị
-
Chương 31 : Trắc phi có tin mừng
-
Chương 32 : Mười đại bản
-
Chương 33 : Còn chưa đánh xong
-
Chương 34 : Sét đánh
-
Chương 35 : Không được chết tử tế
-
Chương 36 : Ai nói dối?
-
Chương 37 : Chấm dứt tất cả
-
Chương 38 : Đặc biệt giao phó
-
Chương 39 : Nhìn người nhớ người
-
Chương 40 : Chỉ biết điều chế hương liệu
-
Chương 41 : Chờ ta là được rồi
-
Chương 42 : Lựa chọn thế nào
-
Chương 43 : Cởi thì cởi
-
Chương 44 : Dùng thử một chút
-
Chương 45 : Sự chống cự của nàng
-
Chương 46 : Mọi người tặng lễ
-
Chương 47 : Tự mình xuống bếp
-
Chương 48 : Cùng dùng bữa trưa
-
Chương 49 : Di tình biệt luyến
-
Chương 50 : Cỗ kiệu nhỏ
-
Chương 51 : Lục soát khắp phố
-
Chương 52 : Lục soát cỗ kiệu
-
Chương 53 : Hiện trường giết người
-
Chương 54 : Cứu hay không?
-
Chương 55 : Cứu ngươi làm gì
-
Chương 56 : Mất trí nhớ rồi sao?
-
Chương 57 : Tên gọi mà thôi
-
Chương 58 : Phun nước đầy mặt
-
Chương 59 : Cắt lỗ tai
-
Chương 60 : Bị huynh trưởng bán đứng
-
Chương 61 : Thay đổi vận mệnh
-
Chương 62 : Bản lĩnh mồm mép
-
Chương 63 : Đánh vương gia
-
Chương 64 : Thật sự thay đổi
-
Chương 65 : Bị nhốt vào phòng chứa củi
-
Chương 66 : Phòng chứa củi kinh hoàng
-
Chương 67 : Trích trong bảy điều
-
Chương 68 : Đợi thêm một lát
-
Chương 69 : Là nhân tình của ta
-
Chương 70 : Thái tử điện hạ
-
Chương 71 : Một cái tát
-
Chương 72 : Vì nàng nói chuyện
-
Chương 73 : Thiếu gia ngu dại và đại phu kiêu ngạo
-
Chương 74 : Đĩa trong chăn, trừng trị nhị muội
-
Chương 75 : Trúng độc không có ai giải cứu
-
Chương 76 : Tâm tình của nàng
-
Chương 77 : Lời nói con người làm đáy lòng lạnh lẽo
-
Chương 78 : Lại ngang nhiên đùa bỡn
-
Chương 79 : Tiểu thiếp âm mưu thủ tiêu
-
Chương 80 : Ở đây giao cho Vương phi xử lý
-
Chương 81 : Trích bảy điều, ghen tị, xin bỏ thiếp đi!
-
Chương 82 : Hủy dung nhan, khinh người quá đáng!
-
Chương 83 : Dễ dàng trở mặt cũng là năng lực
-
Chương 84 : Tình nhân nói yêu, người trong đồng đạo
-
Chương 85 : Vào cung suýt bị ngã
-
Chương 86 : Yến tiệc trong cung bị xa lánh
-
Chương 87 : Tặng lễ vật bánh ngọt xuất sắc
-
Chương 88 : Nữ quyến thêu hoa, nàng đã thêu xong
-
Chương 89 : Trăm hoa đua sắc, tác giả giải thích thế nào
-
Chương 90 : Bách quan kinh ngạc
-
Chương 91 : Phí công nói không lại nàng.
-
Chương 92 : Mẫu guồng quay tơ, bất công với nàng
-
Chương 93 : Vương phi dị thường, đồng ý hòa ly.
-
Chương 94 : Thái tử nổi giận
-
Chương 95 : Ngươi cút đi
-
Chương 96 : Giải dược vô dụng, ngươi đi cầu xin hắn
-
Chương 97 : Không lưu người sống, tiểu nhân vô sỉ.
-
Chương 98 : Tội gì phải cứu nàng, không còn lựa chọn
-
Chương 99 : Xuống núi cứu người, lại uống máu người
-
Chương 100 : MẤT TRÍ NHỚ? NGÀI THÍCH TA?
-
Chương 101 : KHÔNG THẤY VƯƠNG GIA VÀ TIÊU CÔ NƯƠNG ĐÂU NỮA
-
Chương 102 : TRƯỞNG TÔN THỈNH CHIẾN
-
Chương 103 : THẤY SẮC QUÊN VỢ, HUYẾT SẮC NGỌC BỘI
-
Chương 104 : Ta bỏ đậu, huynh kéo cối xay
-
Chương 105 : Vết thương làm lòng đau
-
Chương 106 : Đậu hũ thối của Vương Dạ Đào Âm
-
Chương 107 : Có thể ra ngoài, cô gái trong bức tranh
-
Chương 108 : RỜI KHỎI CỬA THÔN BỊ KIỂM TRA
-
Chương 109 : Tìm trở về, bị đánh ngất
-
Chương 110 : CHƯƠNG 110
-
Chương 111 : HẠ CHIẾN THƯ, XEM AI XINH ĐẸP
-
Chương 112 : MÃI MONG NHỚ NÀNG TRỞ LẠI
-
Chương 113 : QUAN TÀI TRƯỚC ĐIỆN, TỊCH THU TÀI SẢN GIẾT KẺ PHẠM TỘI
-
Chương 114 : Gặp người quen dưới ánh trăng
-
Chương 115 : ĐÊM ĐEN GIÓ TO ĐƯỢC DỊP PHÓNG HỎA
-
Chương 116 : SUỐT ĐÊM HỒI KINH CHỈ CỨU MỘT NGƯỜI
-
Chương 117 : CÔNG TỬ HỒI KINH, NÀNG ĐÃ TRỞ LẠI
-
Chương 118 : ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN NGƯƠI LÀ GIẤY VỆ SINH
-
Chương 119 : VÌ SAO TRỞ VỀ, NGỌC BỘI ĐÃ MẤT
-
Chương 120 : CÓ VIỆC MUỐN NHỜ HẮN
-
Chương 121 : KHÔNG BẰNG SÚC VẬT, ĐỨT CỔ TAY
-
Chương 122 : HÀNH HÌNH, NÀNG ĐÃ SỤP ĐỔ
-
Chương 123 : SẮP ĐIÊN RỒI, MÁU NHUỘM PHỐ DÀI
-
Chương 124 : TRANH TÀI RUBIK, AI CHIẾN THẮNG
-
Chương 125 : CON MỒI TỐT, TỨ HẢI ĐỀU LÀ MẸ NÀNG TA
-
Chương 126 : VÌ NÀNG TIỄN ĐƯA, NÓI CHUYỆN CŨ
-
Chương 127 : QUÂN ĐỘI QUẢN THÀNH, TÚY ÔNG CHI Ý
-
Chương 128 : NHÌN THẤY AI, TỜ GIẤY NHỎ
-
Chương 129 : KHÔNG HẬN TA SAO, COI NHƯ XONG
-
Chương 130 : SƠ ÂM GIẢ, MÁ ƠI, QUỶ!
-
Chương 131 : KHI NÀO THÌ SỜ TỚI ĐÂY
-
Chương 132 : TA THÍCH NÀNG, GIẤU ĐẦU HỞ ĐUÔI
-
Chương 133 : QUÊN VIẾT HƯU THƯ CỦA TA?
-
Chương 134 : CẢ NHÀ NGƯƠI ĐỀU LÀ CON RIÊNG
-
Chương 135 : TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI
-
Chương 136 : DỰA GÌ VÀO NÀNG, DIỄN TRÒ TÌNH YÊU ĐAU KHỔ.
-
Chương 137 : ĐÁNH CUỘC KIẾM CHÚT LỜI, KHÔNG BỒI THƯỜNG
-
Chương 138 : THIẾU NIÊN THIẾT TRẦN, CỐ GẮNG KINH DOANH.
-
Chương 139 : LÀ MỘT CÔ NƯƠNG, LÀM GÌ PHÔ TRƯƠNG.
-
Chương 140 : ĐẠI PHU KÌ QUÁI, VƯƠNG GIA ĐI RỒI
-
Chương 141 : XUẤT HIỆN NỘI QUỶ, SUY ĐOÁN KHÔNG SAI
-
Chương 142 : PHỦ DOÃN CÁO TRẠNG VƯƠNG GIA
-
Chương 143 : TỘI TRẠNG THÀNH LẬP, KHÔNG THÀNH LẬP?
-
Chương 144 : KHÔNG TIN TA, VẬY THÌ TỐT
-
Chương 145 : LÚC HÔN YÊN TĨNH MỚI TỐT
-
Chương 146 : KHÔNG CÔNG BẰNG, HUYNH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?
-
Chương 147 : GIỮ BÍ MẬT, GIẤC NGỦ TĂM TỐI
-
Chương 148 : CHỜ TA TRỞ LẠI, NỮ TỬ YỂU ĐIỆU
-
Chương 149 : TIỂU THIẾP CỦA AI, MƯU SÁT THÂN PHU
-
Chương 150 : ĐẠI SƯ PHỤ? TA CÒN LÀ SƯ PHÓ ĐÂY
-
Chương 151 : CHỈ AO ƯỚC NHƯ UYÊN ƯƠNG
-
Chương 152 : KHÔNG PHẢI ĐIÊN THÌ CŨNG LÀ NGỐC
-
Chương 153 : SƯ PHỤ CÒN TRẺ, RẤT GHÉT NGƯƠI CƯỜI.
-
Chương 154 : KÉO NÀNG LÊN, HUYNH NGHĨ CHO KỸ
-
Chương 155 : THẨM TRẮC PHI ĐÃ CHẾT?
-
Chương 156 : BẺ GÃY XƯƠNG, HỌC TẬP HUYNH
-
Chương 157 : VƯƠNG PHI TRÁCH MÓC
-
Chương 158 : TIẾN CUNG? TA CŨNG MUỐN ĐI
-
Chương 159 : SAO TA CÓ THỂ THÍCH NÀNG
-
Chương 160 : NHẬN CHA, BAN THƯỞNG PHONG VƯƠNG.
-
Chương 161 : TRƯỞNG TÔN TIỂU HỒNG KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT
-
Chương 162 : ĐƯA TIỄN, CHẾ TẠO NGƯỜI GIẢ
-
Chương 163 : CÙNG ĂN CƠM, XẤU HỔ
-
Chương 164 : ĐÊM KHUYA RA KHỎI THÀNH, NHÌN MẶT TRỜI MỌC
-
Chương 165 : ĐỔI Ý, ĐƯA HẮN TRỞ VỀ
-
Chương 166 : QUYẾT ĐỊNH CỦA HẮN, ĐỂ ĐỆ BẢO VỆ TỶ
-
Chương 167 : CÔNG TỬ, CỨ ĐÁNH TẠI HẠ ĐI
-
Chương 168 : CÔ ĐANG YÊU, VỪA KHÓC VỪA CƯỜI
-
Chương 169 : YẾN TIỆC CỦA VŨ VƯƠNG, PHÁT ĐỘC
-
Chương 170 : HỨNG THÚ CỦA TIÊU CÔ NƯƠNG LÀ ĐÀO CHUYỆN NHÀ NGƯỜI TA
-
Chương 171 : BỞI VÌ NGƯƠI THÍCH NAM NHÂN!
-
Chương 172 : LÃO THẬP TỨC GIẬN, NỔI HỨNG LÀM THƠ.
-
Chương 173 : CHỈ TỒN TẠI QUAN HỆ ĐÁNH VÀ BỊ ĐÁNH
-
Chương 174 : LINH VƯƠNG LÀ GIẢ MẠO
-
Chương 175 : CÔ GÁI SƠN DÃ
-
Chương 176 : NHỎ MÁU NHẬN THÂN, THẤY MÁU LÀ CHOÁNG
-
Chương 177 : Ở LẠI HAY TRỞ VỀ (1)
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
"Bình !" Âm thanh ly sứ trắng bị ném vụn xuống đất.
"Vương gia thế nào còn chưa tới ! Hôm nay là ngày đại hỉ của bản phi, rốt cuộc là hắn có đem bản phi để trong lòng hay không!" Tiêu Sơ Âm một thân vải lụa hỉ đỏ thẫm ở trong tân phòng, khuôn mặt cực kì cáu kỉnh.
"Tiểu thư....Vương gia vẫn không có tới....Nếu không thì ngài cứ......trước cứ nghỉ ngơi...." Nha hoàn Cẩm Thái khiếp đảm quỳ gối còn chưa nói xong trên mặt đã ăn một cái tát.
"Bốp!" Cẩm Thái bụm mặt, nhìn ly rượu bị ném thành mảnh vụn trên đất, hai mắt ứa lệ.
"Nghỉ ngơi? Hôm nay là ngày đại hỉ của bản phi và Vương gia, ngươi bảo bản phi trước cứ nghỉ ngơi?" Vẻ âm ngoan trên khuôn mặt tinh xảo của Tiêu Sơ Âm đều lộ ra hoàn toàn, âm thanh lạnh lẽo khiến người ta nghe xong toàn thân đều run lên.
"Vậy có muốn....Cẩm Thái lại đi mời Vương gia tới đây hay không?"
"Còn không mau đi ! Điểm ấy cũng còn để bản phi nói rõ sao? Ngoài ra, về sau không được phép gọi ta là tiểu thư, bản phi là chánh phi của Bình Uyên vương phủ ! Bình Uyên vương phi nương nương !" Tiêu Sơ Âm vung tay áo hung hăng lấy một tay đẩy nha hoàn về phía cửa phòng, xoay người một cước đá vào chân bàn, phát tiết bực dọc trong lòng.
"Dạ.......Tiểu, Bình Uyên vương phi nương nương !" Nha hoàn lau lệ trên khóe mắt, đỏ mắt đứng dậy rời đi.
Nha hoàn vẫn chưa đi tới cửa, cửa phòng liền "Két...." một tiếng, bị mở ra. Bóng dáng một người cao lớn đi tới, âm thanh lạnh như băng thản nhiên truyền đến, "Không cần, bổn vương đến đây."
Hắn liếc mắt đảo qua mảnh sứ trắng vỡ nát trong phòng, phất phất tay áo cho nha hoàn lui ra, tay áo rộng phất một cái liền đóng cửa phòng lại.
Tiêu Sơ Âm thấy hắn đi vào, vẻ mặt tức giận cùng sốt ruột lập tức liền hóa thành nịnh bợ và bộ dáng tươi cười lấy lòng, hai tay đặt lên hai vai nam nhân, cười duyên nói: "Vương gia, thiếp biết người sẽ không quên thiếp, thiếp là dòng chính nữ của thừa tướng, thân phận tôn quý. Căn bản là không thể tùy tiện từ nơi nào xuất hiện một nữ nhân có thể thay thế được, Vương gia người nói có đúng không?"
Vũ Văn Tư Dạ lặng lẽ nhìn nàng, sao lạnh trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
"Tiêu tiểu thư, sau khi ngươi và ta uống rượu hợp cẩn mới có thể được coi là phu thê chính thức, trước đó ngươi không có tư cách tự xưng là vương phi, bằng không, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể trả của hồi môn về phủ Thừa tướng của ngươi !"
Giọng điệu của hắn chán ghét, nhưng lại không chút ảnh hưởng đến nhiệt tình nịnh bợ của Tiêu Sơ Âm: "Vương gia, người đừng tức giận nha, người ta còn không phải chờ chàng đến sốt ruột mới nói hai câu sao, dù sao người ta cũng đã được gả đi rồi, không phải tốt lắm sao, hơn nữa người ta còn chờ chàng.....chờ chàng....cùng nhau......"
Nàng nghiêng đầu ánh mắt ái muội, ra vẻ thẹn thùng.
Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh một tiếng, phất tay nàng khoát lên người mình rơi xuống, đi vào bàn cầm lấy bầu rượu rót đầy hai ly, tự mình lấy một ly uống một hơi cạn sạch, không hề có tình cảm nói: "Bổn vương sẽ không khoác tay ngươi uống !"
Nói xong hắn bước đến bên giường, bắt đầu cởi vạt áo ngoài.
Tiêu Sơ Âm nhìn động tác của hắn vui sướng ngây ngất, xem nhẹ sự lạnh nhạt trong lời nói của hắn, vộ vã bưng một ly rượu khác che tay áo uống hết: "Thiếp thân đến hầu hạ vương gia."
Vui mừng trên mặt không thể che giấu được, nàng đặt ly rượu xuống vội vàng chạy về phía Vũ Văn Tư Dạ, mới vừa đi hai bước đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng,bụng đau thắt: "Vương gia, thiếp......"
Một câu còn chưa nói xong, nàng đã té ngồi trên bàn, thống khổ che bụng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt trên đá cẩm thạch màu đen.
"Vương gia......" Nàng đưa tay hướng về phía nam nhân đối diện nàng cầu cứu, tay mới duỗi đến một nửa, liền không còn sinh khí suy sụp buông xuống.
Trên bậc thềm cách đó hai bước, Vũ Văn Tư Dạ chậm rãi dừng động tác, xoay người nhìn người không ngừng sùi mép trên đất, khóe miệng nở nụ cười âm u, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Nữ nhân ngu xuẩn !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tứ chi vô lực ! Đầu đau kịch liệt !
Khóe miệng Triệu Tuyết co giật nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, gian phòng cổ kính bài trí tráng lệ, chính là một phòng tân hôn !
Triệu Tuyết nàng là con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn TN, hôm nay cô cô nói muốn giới thiệu cho nàng làm quen một người đàn ông tương xứng, đối mặt với mánh khóe thân thiết như vậy, nàng đành phải chọn dùng thủ đoạn trước sau như một --------------Chạy ! Ai ngờ, hôm nay xuất binh ra trận thất bại, vừa mới vào thang máy liền gặp phải thang máy rơi ! Lần nữa mở mắt ra phát hiện.....Chẳng lẽ là xuyên qua rồi?
Đến bây giờ đại khái cũng đã có nửa phần thanh tỉnh, nàng không để ý tới những tiếng ồn dư thừa, chậm rãi tiêu hóa những kí ức không ngừng va chạm hỗn loạn trong đầu.
Nàng, Triệu Tuyết, không phải, hẳn là Tiêu Sơ Âm, dòng chính nữ của thừa tướng Hoa Tuấn quốc, lần đầu gặp Bình Uyên vương gia Vũ Văn Tư Dạ hai năm trước, từ đó về sau yêu Vũ Văn Tư Dạ không thoát ra được, không tiếc dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ đe dọa thề nhất định phải gả đến Bình Uyên vương phủ, lần này sử dụng quyền lực của cha thừa tướng, rốt cuộc cũng xin được hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn, ước nguyện được đền bù gả cho Bình Uyên vương gia.
Đáng tiếc Vũ Văn Tư Dạ chán ghét nàng đến cực điểm, nghe nói phải thành thân với nàng, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủn đã nạp bảy tám tiểu thiếp, lại trước ngày đại hôn cùng nàng một ngày âu yếm nữ nhân Thẩm Nhược Vân cưới về phủ làm trắc phi, hơn nữa lại rất hao tốn hình thức lễ nghi, tổ chức phô trương, không chỗ nào không giống với hình thức cưới Tiêu Sơ Âm làm chánh phi.
Triệu Tuyết nhịn không được trợn mắt xem thường, không có tiền đồ ! Nam nhân trong thiên hạ có ngàn vạn, không được còn có thể mỗi ngày đổi lại. Tiêu Sơ Âm lại vì một nam nhân không quý trọng mình mà phải chịu ủy khuất gả vào vương phủ, chẳng trách vương gia nhà người ta dùng một ly rượu hợp cẩn độc chết nàng, mắt cũng không hề chớp, đáng đời !
Ngay sau đó trong đầu lại càng xuất hiện thêm nhiều cảnh tượng tướng mạo tuấn lãng của nam tử cùng nữ tử xinh xắn dịu dàng ấm áp ở cùng một chỗ. Xem ra đúng là Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm Nhược Vân. Nàng ách xì một cái, trong đầu lại hiện ra thời điểm gả vào vương phủ, tiểu thiếp trong phủ châm chọc khiêu khích, chủ nhân của thân thể này thật đúng là đủ đáng thương, rõ ràng là bị vạn người ghét. !
Đối mặt với thân thể cả chính mình cũng không thể yêu thích, nàng nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân phải tiếp nhận ! Dù sao lúc này còn có cảm xúc gì khác cũng đều uổng phí, còn nghĩ xuyên qua không thực tế, cỗ thân thể bị vây ở trong thang máy kia còn không biết có bị người khác phát hiện hay không !
Một khi đã như vậy, đã tới rồi thì cứ an tâm....Bất quá, điều kiện tiên quyết là, vị vương gia kia, còn có trắc phi tiểu thiếp gì kia cũng đừng đến trêu chọc nàng, để cho nàng sống yên ổn là tốt rồi, bằng không.............
Suy nghĩ chắc chắn, tiếng ồn càng lúc càng lớn, lại không thể ngăn truyền vào tai nàng.
"Gia, đừng......Đừng ở chỗ này, ta sợ !" Âm thanh mềm mại của nữ nhân làm cho thân thể của người nghe cũng mềm nhũn ra.
"Sợ cái gì ! Có gia ở đây !"
"Nàng.....Nàng sẽ không thành quỷ chứ?"
"Nếu nàng thật sự thành quỷ lại tốt, vừa lúc nhìn xem bổn vương như thế nào yêu thương ngươi, hừ, muốn gả cho bổn vương, chết cũng đừng nghĩ đến !"
"Gia....Ư a.....Gia, đừng hôn chỗ đó......Ngài khỏe quá... hư....a ........."
Giường rộng lớn theo động tác của hai người bắt đầu đong đưa, mặc dù ở thế kỉ 21 tư tưởng đã rất cởi mở, nhưng muốn nàng ngủ bên cạnh một đôi thân thể triền miên, nghe bọn họ ân ái trằn trọc, vẫn là có chút khó khăn.
Tiêu Sơ Âm trợn trắng cả mắt, khẳng định là nàng không chịu được tiếng mây mưa ư ư a a vang lên không dứt này, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng: "Các ngươi xong chưa !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tiêu Sơ Âm nửa nằm trên giường sờ sờ vết thương.
Hậu quả không nhẫn nại thực nghiêm trọng, Vương gia bị người quấy rầy đang lúc hào hứng tuấn nhan giận dữ không nói, thấy nàng không chết, thuận tay bắt lấy nàng ném ra ngoài, hoàn hảo là phản ứng của nàng rất nhanh, cơ thể linh hoạt, ngoại trừ đầu bị đập xuống bậc cửa, những chỗ khác cũng không có bị thương.
Nhưng nàng lên tiếng dọa sợ tiểu thiếp của vương gia, hôm nay nhà người ta còn mời đại phu đến kê thuốc an ủi đấy.
Lần mò vết thương sau ót, Tiêu Sơ Âm mở mắt ra, nhếch miệng, chuyện này...........
Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, nha hoàn Cẩm Thái mặc quần áo màu xanh biếc bưng một chậu gỗ đặt lên bàn bên cạnh, vắt khô khăn ướt đi tới giường.
Thấy Tiêu Sơ Âm trợn tròn mắt nhìn nàng, Cẩm Thái lập tức cung kính nói: "Vương phi nương nương, ngài đã tỉnh !"
Tiêu Sơ Âm gật đầu nhíu nhíu mày, hành vi của Tiêu Sơ Âm trước kia đối với nha hoàn thiếp thân có phần quá đáng, chỉ là vì tính tình của nàng quá kiêu căng, nàng nhìn Cẩm Thái cầm khăn chuẩn bị đắp lên vết thương, tầm mắt chuyển đến vết sưng đỏ trên mặt Cẩm Thái.
"Trước tiên ngươi hãy đắp vết thương trên mặt cho tốt đi" Thấy Cẩm Thái kinh ngạc nhìn mình, nàng nói tiếp: "Bằng không người ta lại tưởng ta vô lễ cộc cằn, ngược đãi nô bộc, ta cũng không muốn làm mất thể diện của phủ thừa tướng."
Thấy Cẩm Thái vẫn ngây ngốc nhìn mình, nàng nhướng mày, chẳng lẽ nàng nói còn chưa đủ ích kỉ? Nhưng muốn nàng giống như Tiêu Sơ Âm trước kia, động một tí là đánh chửi, trách phạt hạ nhân, nàng làm không được. Lại không muốn bất luận kẻ nào phát hiện ra thân phận của nàng, cho nên đành phải từ từ thay đổi, tính kế lâu dài.
Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng lộ ra một loại nghiêm khắc không được xem thường nói: "Lời nói của ta, ngươi không nghe thấy sao?"
Lòng Cẩm Thái lộp bộp vài cái, vội vàng cúi đầu, vừa rồi nàng lại nhìn vương phi đến mất hồn, hôm nay nàng cảm thấy vương phi sau ngày đại hôn cùng trước kia rất khác biệt: "Nô tỳ nghe thấy được."
Tuy là nói như vậy, lại thả khăn vào trong chậu gỗ.
Tiêu Sơ Âm biết tạm thời nàng cũng không đổi được, cũng không cưỡng ép, mệt mỏi nhắm mắt lại, hỏi: "Sáng nay trong phủ nói ta thế nào?"
Lúc còn ở trong phủ thừa tướng, loại câu hỏi này Tiêu Sơ Âm cũng thường hỏi, Cẩm Thái không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Vương phi nương nương khoan dung độ lượng, mọi sự dĩ hòa vi quý.........."
Tiêu Sơ Âm bất đắc dĩ thở dài một hơi, mở to mắt ngắt lời tâng bốc của nàng: "Ngươi đem những lời nghe được nói thật cho ta nghe, Bình Uyên vương phủ không phải phủ thừa tướng, ở đây, ta hành sự nhất định phải dè dặt cẩn thận, nếu không bị người khua môi múa mép làm tổn hại danh dự không nói, nói không chừng còn có thể gặp họa lớn." Trước tiên cứ sửa lại lối suy nghĩ dối mình dối người của nha đầu này lại đã.
Cẩm Thái ngẩn người, vương phi nói nghiêm túc, nàng đành phải cúi đầu vâng dạ nhỏ giọng nói: "Bọn hạ nhân trong phủ đều nói vương phi ngài mặc dù là chánh phi, nhưng cả.....nhưng cả....tiểu thiếp.....cũng không bằng. Đêm đại hôn không chỉ để tiểu thiếp vào phòng tân hôn, bản thân còn bị vương gia đuổi ra ngoài, buổi thỉnh an sáng nay ngài không đi, lão vương phi cũng nói ngài không biết....không biết....tam tòng tứ đức, bắt ngài tỉnh dậy phải đi tìm nàng đọc thuộc nữ giới, còn có Thẩm trắc phi......"
Tiêu Sơ Âm phất phất tay, Cẩm Thái sợ tới mức lui về phía sau một bước, cho rằng nàng lại tức giận ném thứ gì đó.
Tiêu Sơ Âm thấy bộ dáng nàng bị dọa sợ đến như vậy, không khỏi có chút buồn cười, vẫy tay chỉ chỉ chậu gỗ, giọng điệu ôn hòa đi rất nhiều, nhưng lại mang ý tứ đặc biệt nói: "Vương gia, nói như thế nào?"
Cẩm Thái tiến lên một bước, tự nhiên vắt khăn đi đến trước mặt Tiêu Sơ Âm, quả nhiên vương phi coi trọng nhất vẫn là vương gia, cho dù hôm nay nàng cảm thấy vương phi rất khác so với lúc bình thường, nhưng vương gia vẫn quan trọng nhất là không hề thay đổi, "Vương gia không nói gì cả, nhưng vương phi ngài yên tâm, ngài bị thương vương gia nhất định sẽ đến thăm ngài."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thăm nàng? Tới giết nàng thì có !
Nàng lấy khăn trong tay Cẩm Thái xoa nhẹ sau ót hai lần, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn hòa mềm mại: "Vương phi tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Vương gia và muội muội cùng đến thăm tỷ đây."
Trong lòng Tiêu Sơ Âm cười lạnh một tiếng, nói thế nào nàng cũng là dòng chính nữ của thừa tướng, chính phi của Vũ Văn Tư Dạ, cho dù lúc trước Tiêu Sơ Âm vạn phần ngu xuẩn khiến người ta chán ghét, nhưng đêm tân hôn, vương gia tự tay hạ độc chính phi, có phải là có chút quá đáng hay không, lại còn nhóm người trong phủ cũng quá kiêu ngạo, lén lút nghị luận chuyện của chủ tử không nói, còn bêu rếu khắp nơi, nàng thật sự không hiểu vì sao trước kia Tiêu Sơ Âm lại một lòng một dạ muốn gả vào đây để mình bị ghét bỏ như thế, còn có lão vương phi, dường như cũng không thích đứa con dâu này, nhìn tình huống trước mắt, xem ra con đường sau này của nàng cũng không có cách nào an nhàn đi qua rồi.
Cẩm Thái nghe được âm thanh ngoài cửa, vui vẻ tiếp nhận khăn trong tay Tiêu Sơ Âm: "Vương phi nương nương, nô tỳ đã nói vương gia vẫn yêu thương ngài mà, ngài bị thương vương gia nhất định sẽ trở lại thăm ngài, à không, cả Thẩm trắc phi cũng đến đây."
Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười dịu dàng, phân phó Cẩm Thái nói: "Ngươi ra ngoài nói cho bọn họ biết, nói bản phi đang nghỉ ngơi, không muốn tiếp khách." Một là nàng không muốn gặp cái mặt thúi Vũ Văn Tư Dạ kia nhanh như vậy, hai là, đối với tính nết dịu dàng của Thẩm Nhược Vân cũng không ỷ được sủng ái mà kiêu căng, nàng có hơi đau đầu.
Khăn trong tay Cẩm Thái đã quên để vào chậu, nếu như một mình Thẩm trắc phi đến, cho dù vương phi không gặp cũng không sao, nhưng vương gia cũng đến đây, trước kia vương phí hết tâm tư muốn xuất hiện trong tầm mắt của vương gia, hiện tại hiếm thấy vương gia chủ động đến thăm, chẳng lẽ muốn chặn ngoài cửa?
"Vương phi, vậy....không tốt....."
Tiêu Sơ Âm không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Bảo ngươi đi ngươi cứ đi, hiện tại bản phi rất đau đầu, ngươi đau lòng cho ta hay đau lòng cho vương gia !"
Cẩm Thái sợ đến mức vội vàng lắc đầu xin tha thứ: "Vương phi nương nương, Cẩm Thái tuyệt đối không có hai lòng, Cẩm Thái trung thành với vương phi trời đất chứng giám a.........."
Tiêu Sơ Âm biết nàng nhất thời không chú ý, nói chuyện theo thói quen trước kia, Cẩm Thái là một nha hoàn, lo nghĩ cho chủ tử là bản năng bẩm sinh, sợ nhất là bị người ta nói hai lòng.
"Ta biết rồi, ngươi mau đi đi."
Cẩm Thái lo sợ đè nén nước mắt lại, lập tức đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng. Ngoại trừ Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm Nhược Vân, còn có một người, hốc mắt nàng phiếm hồng, ánh mắt tựa như tan rã hoang mang lo sợ theo sau hai người.
Đúng là người đã vui vẻ với Vũ Văn Tư Dạ trong phòng tân hôn, bị một tiếng sốt ruột của Tiêu Sơ Âm dọa sợ cho hồn bay phách lạc, tiểu thiếp Tống Y Y.
Mọi người trong Bình Uyên vương phủ đều biết, người vương gia sủng ái nhất là trắc phi Thẩm Nhược Vân, Tống Y Y và vài tiểu thiếp khác ở trong phủ vốn không được sủng ái, mà vương phi mới vào cửa cả mấy tiểu thiếp các nàng cũng không bằng, cho nên đêm đại hôn của vương phi, lúc vương gia gọi nàng đi thị tẩm, lòng nàng tràn đầy vui mừng, cho rằng cuộc sống tươi đẹp của nàng đã đến, nào biết vương gia nói vương phi đã chết, cùng nàng ân ái trên giường tân hôn của vương phi, ngay sau đó.......
Sớm biết vậy, có đánh chết nàng cũng sẽ không đi tranh sủng như vậy.......
Âm thanh của Cẩm Thái sau lưng đem trái tim lơ lửng của nàng kéo xuống, hoàn hảo là vương phi không tiếp khách, mặc dù bỏ lỡ việc gặp vương gia, nhưng nếu vương phi thấy Tống phu nhân chiếm đoạt phòng tân hôn của nàng cũng đến đây, chỉ sợ lại gây sự, làm cho vương gia càng thêm bực bội.
Phúc thân hành lễ với ba chủ tử, cung kính nói: "Hôm qua vương phi té bị thương ở đầu, hiện tại đầu vẫn đau mê man, không thể gặp khách, hy vọng vương gia, Thẩm trắc phi, Tống phu nhân thứ lỗi."
Vũ Văn Tư Dạ sau khi nghe được, hai hàng lông mày như mực cau lại, ánh mắt âm thầm xẹt qua tia âm u,, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống, chỉ là khẽ gật đầu.
Thẩm trắc phi trưng lên một bộ dáng tươi cười ôn nhu trang nhã nói: "Để tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác chúng ta lại đến thăm tỷ tỷ."
Cẩm Thái đem ánh mắt vụng trộm chuyển tới người vương gia, mặc dù vẻ mặt của vương gia không kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì.
Trong phòng, Tiêu Sơ Âm hé mắt nằm trên giường, trong đầu hồi tưởng lại Thẩm Nhược Vân, người này là Thẩm trắc phi gả vào vương phủ trước nàng một ngày, tính nết ôn hòa tao nhã, cùng chính phi nàng đúng là trái ngược nhau.
Không chỉ là rất được Vũ Văn Tư Dạ sủng ái, hơn nữa trong phủ, từ nô bộc hạ nhân, đến lão vương phi phúc tấn nương nương đều cực kì thích nàng, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng trên thực thế lại vượt xa cái danh chính phi của nàng. Hiện tại xem ra, quả thực là một người dịu dàng, nhưng mà, người như vậy thật sự cam chịu làm một tiểu thiếp sao? Nếu không, cần gì phải đi cùng Vũ Văn Tư Dạ đến thăm nàng chứ.
"Nô tỳ thay vương phi tạ ơn Thẩm trắc phi nương nương." Cẩm Thái ngoài phòng phúc thân nói lời cảm tạ.
Lúc này, Tống Y Y vành mắt đỏ bừng đi theo phía sau hai người lại hoảng hồn, thật vất vả mới cầu xin vương gia có thể cùng đến đây, làm sao có thể không làm gì đã trở về a !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Vương gia ! Tối hôm qua tiện thiếp bị ấm đầu, làm lỡ đại sự của vương phi tỷ tỷ, còn khiến tỷ tỷ bị thương, hôm nay đến xin vương phi tỷ tỷ tha thứ ! Nếu tỷ tỷ không tha thứ, tiện thiếp sẽ quỳ mãi ở đây, cho đến khi tỷ tỷ tha thứ cho tiện thiếp ! Mong vương gia thành toàn !" Tống Y Y nói xong, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, kéo góc áo của Vũ Văn Tư Dạ, lệ tràn mi.
Nàng quỳ như vậy, hạ nhân đứng đợi một bên trong viện cũng sụt sùi không dứt, đã sớm nghe nói tính khí vương phi nóng nảy không phân biệt thị phi, không ngờ còn không thấu tình đạt lý, Tống phu nhân đã quỳ xuống, trong phòng lại chẳng có chút động tĩnh.
Lông mày Vũ Văn Tư Dạ khẽ động, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Y Y trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng: "Đứng lên !"
Thân thể Tống Y Y run lên, lảo đảo đứng dậy, hai vai run rẩy, lấy khăn tay lau vành mắt, đáng thương tội nghiệp nhìn vương gia.
Thẩm Nhược Vân quay đầu nhìn Tống Y Y, vẻ mặt thương tiếc, giọng nói ôn nhu: "Muội muội, đừng quá lo lắng, vương phi tỷ tỷ khoan dung, nhất định sẽ không trách tội ngươi." Nói xong lại bất động thanh sắc nhìn căn phòng, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Chặn vương gia ngoài cửa đã có chút bất thường, hiện tại Tống Y Y lại làm ầm ĩ như vậy, thế nhưng Tiêu Sơ Âm chẳng thấy tăm hơi đâu, chẳng lẽ........
Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn Cẩm Thái hỏi: "Có phải tỷ tỷ bị thương nặng lắm không?"
Cẩm Thái có chút khó xử, không biết trả lời thế nào, vương phi đã tỉnh, nhưng không muốn gặp khách, nên mới tìm lý do, không nghĩ đến Tống phu nhân lại ra chiêu như vậy, cái này thì nàng trả lời thế nào mới tốt đây.
Nàng đang đắn đo chọn lời, nghĩ xem nói thế nào người ta mới không tìm được khuyết điểm.
"Vương phi nương nương ! Tiện thiếp....." Tống Y Y lại khóc thét lên tê tâm liệt phế, khuôn mặt Cẩm Thái khó xử, tâm tình lại nặng nề hơn.
Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói lạnh lẽo cắt đứt tiếng gào khóc của nàng: "Bản vương phi còn chưa chết ! Ngươi khóc cái gì !"
Giọng nói lạnh lùng mà không hề có phẫn nộ, không có gắt gỏng cũng không cố tình gây sự.
Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Nhược Vân hơi dừng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười ôn nhu.
Ngay lúc vẻ mặt cứng đơ của Thẩm Nhược Vân biến mất trong giây lát, đúng lúc Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, trong ánh mắt u ám của hắn chợt lóe lên, cũng bị áp chế xuống rất nhanh.
Chỉ có thị thiếp Tống Y Y, lúc nghe tiếng Tiêu Sơ Âm, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Cẩm Thái phản ứng rất nhanh, lập tức hướng vào trong phòng nói: "Vương phi nương nương, vương gia, trắc phi nương nương, Tống phu nhân tới thăm ngài."
"Vào đi !" Trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sơ Âm.
Tống Y Y ở ngoài phòng vui vẻ, xem ra Tiêu Sơ Âm này vẫn không biết suy xét, vừa mới gả vào vương phủ một ngày đã bắt đầu mặt lạnh tỏ ra nóng nảy, trước khi gả vào vương phủ vốn đã không được vương gia yêu thích, hiện nay càng không cần phải nói, vương gia chuyên sủng Thẩm trắc phi hơn phân nửa là vì nàng dịu dàng hòa nhã, cho nên nhóm thị thiếp trong phủ đều cố gắng phô bày bộ dáng đức hạnh, hiểu rõ đạo lý.
Hôm nay nàng cũng thế, chủ động thỉnh tội với vương phi, đổ hết lỗi lầm lên đầu mình, chính là cơ hội biểu hiện của nàng.
Cẩm Thái đẩy cửa, Vũ Văn Tư Dạ, Thẩm trắc phi, Tống phu nhân lần lượt vào phòng. Cẩm Thái đi vào sau cùng, lúc Tiêu Sơ Âm lên tiếng thì nước trà trong phòng cũng được nha hoàn bưng lên, sau khi Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi ngồi xuống, Cẩm Thái lần lượt dâng trà.
Tiêu Sơ Âm nằm trên giường mở to mắt nhìn ba người vào phòng, kí ức trong thân thể này tái hiện cực kì rõ ràng, nàng đúng là rất yêu Vũ Văn Tư Dạ, mà đối với Thẩm trắc phi được sủng ái cũng hơi ghen tị, không lúc nào không muốn xử đẹp cho sảng khoái, nhưng thủ đoạn của nàng lại quá thấp kém, mỗi lần đều chẳng làm được gì người ta, nàng lại bị tổn thất nặng. Khó trách gả vào vương phủ cũng chỉ là hư danh.
Sau khi vào cửa, Thẩm Nhược Vân nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, cười dịu dàng tự nhiên, vẫn không hành lễ, mà Tống Y Y phía sau nàng cúi người hành lễ mới đứng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ và Thẩm trắc phi.
Tiêu Sơ Âm cười nhẹ với Thẩm Nhược Vân, ánh mắt chuyển tới người Tống Y Y lại thêm chút lạnh lẽo.
"Không biết vương gia, Thẩm muội muội, Tống muội muội đến tìm bản vương phi có chuyện gì?" Tiêu Sơ Âm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn móng tay cắt sửa bóng nhẵn của mình, nhàn nhạt hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện