-
-
Chương 1 : Rượu độc lễ hợp cẩn
-
Chương 2 : Xong chưa
-
Chương 3 : Tính kế lâu dài
-
Chương 4 : Chặn ngoài cửa
-
Chương 5 : Thị thiếp thỉnh tội
-
Chương 6 : Tha thứ cho ngươi
-
Chương 7 : Giao ra chủ quyền
-
Chương 8 : Ấn tượng chuyển biến tốt?
-
Chương 9 : Mỹ nhân áo trắng
-
Chương 10 : Không dám quấy rầy
-
Chương 11 : Nước trà hắt vào người
-
Chương 12 : Phạt chép nữ giới
-
Chương 13 : Ngẫu nhiên gặp trong gia đình
-
Chương 14 : Bất ngờ rơi xuống nước
-
Chương 15 : Nhếch nhác trong nước
-
Chương 16 : Khiến cho chú ý
-
Chương 17 : Chìm vào trong nước
-
Chương 18 : Thịnh tình mời mọc
-
Chương 19 : Hầu hạ dùng bữa
-
Chương 20 : Có chút không ổn
-
Chương 21 : Bên trái? Bên phải?
-
Chương 22 : Con người thay đổi
-
Chương 23 : Ngủ ở đây đi
-
Chương 24 : hầu hạ đi ngủ
-
Chương 25 : Đi rồi quay lại
-
Chương 26 : Có đau không
-
Chương 27 : Bao nhiêu của hồi môn
-
Chương 28 : Công tử quyến rũ
-
Chương 29 : Bỏ ta đi
-
Chương 30 : Nữ nhân thú vị
-
Chương 31 : Trắc phi có tin mừng
-
Chương 32 : Mười đại bản
-
Chương 33 : Còn chưa đánh xong
-
Chương 34 : Sét đánh
-
Chương 35 : Không được chết tử tế
-
Chương 36 : Ai nói dối?
-
Chương 37 : Chấm dứt tất cả
-
Chương 38 : Đặc biệt giao phó
-
Chương 39 : Nhìn người nhớ người
-
Chương 40 : Chỉ biết điều chế hương liệu
-
Chương 41 : Chờ ta là được rồi
-
Chương 42 : Lựa chọn thế nào
-
Chương 43 : Cởi thì cởi
-
Chương 44 : Dùng thử một chút
-
Chương 45 : Sự chống cự của nàng
-
Chương 46 : Mọi người tặng lễ
-
Chương 47 : Tự mình xuống bếp
-
Chương 48 : Cùng dùng bữa trưa
-
Chương 49 : Di tình biệt luyến
-
Chương 50 : Cỗ kiệu nhỏ
-
Chương 51 : Lục soát khắp phố
-
Chương 52 : Lục soát cỗ kiệu
-
Chương 53 : Hiện trường giết người
-
Chương 54 : Cứu hay không?
-
Chương 55 : Cứu ngươi làm gì
-
Chương 56 : Mất trí nhớ rồi sao?
-
Chương 57 : Tên gọi mà thôi
-
Chương 58 : Phun nước đầy mặt
-
Chương 59 : Cắt lỗ tai
-
Chương 60 : Bị huynh trưởng bán đứng
-
Chương 61 : Thay đổi vận mệnh
-
Chương 62 : Bản lĩnh mồm mép
-
Chương 63 : Đánh vương gia
-
Chương 64 : Thật sự thay đổi
-
Chương 65 : Bị nhốt vào phòng chứa củi
-
Chương 66 : Phòng chứa củi kinh hoàng
-
Chương 67 : Trích trong bảy điều
-
Chương 68 : Đợi thêm một lát
-
Chương 69 : Là nhân tình của ta
-
Chương 70 : Thái tử điện hạ
-
Chương 71 : Một cái tát
-
Chương 72 : Vì nàng nói chuyện
-
Chương 73 : Thiếu gia ngu dại và đại phu kiêu ngạo
-
Chương 74 : Đĩa trong chăn, trừng trị nhị muội
-
Chương 75 : Trúng độc không có ai giải cứu
-
Chương 76 : Tâm tình của nàng
-
Chương 77 : Lời nói con người làm đáy lòng lạnh lẽo
-
Chương 78 : Lại ngang nhiên đùa bỡn
-
Chương 79 : Tiểu thiếp âm mưu thủ tiêu
-
Chương 80 : Ở đây giao cho Vương phi xử lý
-
Chương 81 : Trích bảy điều, ghen tị, xin bỏ thiếp đi!
-
Chương 82 : Hủy dung nhan, khinh người quá đáng!
-
Chương 83 : Dễ dàng trở mặt cũng là năng lực
-
Chương 84 : Tình nhân nói yêu, người trong đồng đạo
-
Chương 85 : Vào cung suýt bị ngã
-
Chương 86 : Yến tiệc trong cung bị xa lánh
-
Chương 87 : Tặng lễ vật bánh ngọt xuất sắc
-
Chương 88 : Nữ quyến thêu hoa, nàng đã thêu xong
-
Chương 89 : Trăm hoa đua sắc, tác giả giải thích thế nào
-
Chương 90 : Bách quan kinh ngạc
-
Chương 91 : Phí công nói không lại nàng.
-
Chương 92 : Mẫu guồng quay tơ, bất công với nàng
-
Chương 93 : Vương phi dị thường, đồng ý hòa ly.
-
Chương 94 : Thái tử nổi giận
-
Chương 95 : Ngươi cút đi
-
Chương 96 : Giải dược vô dụng, ngươi đi cầu xin hắn
-
Chương 97 : Không lưu người sống, tiểu nhân vô sỉ.
-
Chương 98 : Tội gì phải cứu nàng, không còn lựa chọn
-
Chương 99 : Xuống núi cứu người, lại uống máu người
-
Chương 100 : MẤT TRÍ NHỚ? NGÀI THÍCH TA?
-
Chương 101 : KHÔNG THẤY VƯƠNG GIA VÀ TIÊU CÔ NƯƠNG ĐÂU NỮA
-
Chương 102 : TRƯỞNG TÔN THỈNH CHIẾN
-
Chương 103 : THẤY SẮC QUÊN VỢ, HUYẾT SẮC NGỌC BỘI
-
Chương 104 : Ta bỏ đậu, huynh kéo cối xay
-
Chương 105 : Vết thương làm lòng đau
-
Chương 106 : Đậu hũ thối của Vương Dạ Đào Âm
-
Chương 107 : Có thể ra ngoài, cô gái trong bức tranh
-
Chương 108 : RỜI KHỎI CỬA THÔN BỊ KIỂM TRA
-
Chương 109 : Tìm trở về, bị đánh ngất
-
Chương 110 : CHƯƠNG 110
-
Chương 111 : HẠ CHIẾN THƯ, XEM AI XINH ĐẸP
-
Chương 112 : MÃI MONG NHỚ NÀNG TRỞ LẠI
-
Chương 113 : QUAN TÀI TRƯỚC ĐIỆN, TỊCH THU TÀI SẢN GIẾT KẺ PHẠM TỘI
-
Chương 114 : Gặp người quen dưới ánh trăng
-
Chương 115 : ĐÊM ĐEN GIÓ TO ĐƯỢC DỊP PHÓNG HỎA
-
Chương 116 : SUỐT ĐÊM HỒI KINH CHỈ CỨU MỘT NGƯỜI
-
Chương 117 : CÔNG TỬ HỒI KINH, NÀNG ĐÃ TRỞ LẠI
-
Chương 118 : ẤN TƯỢNG ĐẦU TIÊN NGƯƠI LÀ GIẤY VỆ SINH
-
Chương 119 : VÌ SAO TRỞ VỀ, NGỌC BỘI ĐÃ MẤT
-
Chương 120 : CÓ VIỆC MUỐN NHỜ HẮN
-
Chương 121 : KHÔNG BẰNG SÚC VẬT, ĐỨT CỔ TAY
-
Chương 122 : HÀNH HÌNH, NÀNG ĐÃ SỤP ĐỔ
-
Chương 123 : SẮP ĐIÊN RỒI, MÁU NHUỘM PHỐ DÀI
-
Chương 124 : TRANH TÀI RUBIK, AI CHIẾN THẮNG
-
Chương 125 : CON MỒI TỐT, TỨ HẢI ĐỀU LÀ MẸ NÀNG TA
-
Chương 126 : VÌ NÀNG TIỄN ĐƯA, NÓI CHUYỆN CŨ
-
Chương 127 : QUÂN ĐỘI QUẢN THÀNH, TÚY ÔNG CHI Ý
-
Chương 128 : NHÌN THẤY AI, TỜ GIẤY NHỎ
-
Chương 129 : KHÔNG HẬN TA SAO, COI NHƯ XONG
-
Chương 130 : SƠ ÂM GIẢ, MÁ ƠI, QUỶ!
-
Chương 131 : KHI NÀO THÌ SỜ TỚI ĐÂY
-
Chương 132 : TA THÍCH NÀNG, GIẤU ĐẦU HỞ ĐUÔI
-
Chương 133 : QUÊN VIẾT HƯU THƯ CỦA TA?
-
Chương 134 : CẢ NHÀ NGƯƠI ĐỀU LÀ CON RIÊNG
-
Chương 135 : TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI
-
Chương 136 : DỰA GÌ VÀO NÀNG, DIỄN TRÒ TÌNH YÊU ĐAU KHỔ.
-
Chương 137 : ĐÁNH CUỘC KIẾM CHÚT LỜI, KHÔNG BỒI THƯỜNG
-
Chương 138 : THIẾU NIÊN THIẾT TRẦN, CỐ GẮNG KINH DOANH.
-
Chương 139 : LÀ MỘT CÔ NƯƠNG, LÀM GÌ PHÔ TRƯƠNG.
-
Chương 140 : ĐẠI PHU KÌ QUÁI, VƯƠNG GIA ĐI RỒI
-
Chương 141 : XUẤT HIỆN NỘI QUỶ, SUY ĐOÁN KHÔNG SAI
-
Chương 142 : PHỦ DOÃN CÁO TRẠNG VƯƠNG GIA
-
Chương 143 : TỘI TRẠNG THÀNH LẬP, KHÔNG THÀNH LẬP?
-
Chương 144 : KHÔNG TIN TA, VẬY THÌ TỐT
-
Chương 145 : LÚC HÔN YÊN TĨNH MỚI TỐT
-
Chương 146 : KHÔNG CÔNG BẰNG, HUYNH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?
-
Chương 147 : GIỮ BÍ MẬT, GIẤC NGỦ TĂM TỐI
-
Chương 148 : CHỜ TA TRỞ LẠI, NỮ TỬ YỂU ĐIỆU
-
Chương 149 : TIỂU THIẾP CỦA AI, MƯU SÁT THÂN PHU
-
Chương 150 : ĐẠI SƯ PHỤ? TA CÒN LÀ SƯ PHÓ ĐÂY
-
Chương 151 : CHỈ AO ƯỚC NHƯ UYÊN ƯƠNG
-
Chương 152 : KHÔNG PHẢI ĐIÊN THÌ CŨNG LÀ NGỐC
-
Chương 153 : SƯ PHỤ CÒN TRẺ, RẤT GHÉT NGƯƠI CƯỜI.
-
Chương 154 : KÉO NÀNG LÊN, HUYNH NGHĨ CHO KỸ
-
Chương 155 : THẨM TRẮC PHI ĐÃ CHẾT?
-
Chương 156 : BẺ GÃY XƯƠNG, HỌC TẬP HUYNH
-
Chương 157 : VƯƠNG PHI TRÁCH MÓC
-
Chương 158 : TIẾN CUNG? TA CŨNG MUỐN ĐI
-
Chương 159 : SAO TA CÓ THỂ THÍCH NÀNG
-
Chương 160 : NHẬN CHA, BAN THƯỞNG PHONG VƯƠNG.
-
Chương 161 : TRƯỞNG TÔN TIỂU HỒNG KHÔNG PHẢI ĐỒ VẬT
-
Chương 162 : ĐƯA TIỄN, CHẾ TẠO NGƯỜI GIẢ
-
Chương 163 : CÙNG ĂN CƠM, XẤU HỔ
-
Chương 164 : ĐÊM KHUYA RA KHỎI THÀNH, NHÌN MẶT TRỜI MỌC
-
Chương 165 : ĐỔI Ý, ĐƯA HẮN TRỞ VỀ
-
Chương 166 : QUYẾT ĐỊNH CỦA HẮN, ĐỂ ĐỆ BẢO VỆ TỶ
-
Chương 167 : CÔNG TỬ, CỨ ĐÁNH TẠI HẠ ĐI
-
Chương 168 : CÔ ĐANG YÊU, VỪA KHÓC VỪA CƯỜI
-
Chương 169 : YẾN TIỆC CỦA VŨ VƯƠNG, PHÁT ĐỘC
-
Chương 170 : HỨNG THÚ CỦA TIÊU CÔ NƯƠNG LÀ ĐÀO CHUYỆN NHÀ NGƯỜI TA
-
Chương 171 : BỞI VÌ NGƯƠI THÍCH NAM NHÂN!
-
Chương 172 : LÃO THẬP TỨC GIẬN, NỔI HỨNG LÀM THƠ.
-
Chương 173 : CHỈ TỒN TẠI QUAN HỆ ĐÁNH VÀ BỊ ĐÁNH
-
Chương 174 : LINH VƯƠNG LÀ GIẢ MẠO
-
Chương 175 : CÔ GÁI SƠN DÃ
-
Chương 176 : NHỎ MÁU NHẬN THÂN, THẤY MÁU LÀ CHOÁNG
-
Chương 177 : Ở LẠI HAY TRỞ VỀ (1)
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
"Bẩm phúc tấn nương nương, thiếp thân chưa hề thỉnh đại phu..." Thẩm Nhược Vân lo lắng cúi đầu trả lời.
"Vậy sao?" Phúc tấn cười: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Đang lúc mọi người không hiểu gì, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của tổng quản Vương phủ: "Hà ngự y đến!"
Khóe miệng Tiêu Sơ Âm nở nụ cười, trái tim giống như bị bụi bám đầy lại trở nên dễ chịu, vết thương trên người cũng bắt đầu đau đớn.
"Vương gia, phúc tấn." Nàng tái mặt, vết máu khô cạn trên khóe miệng, cố sức mở miệng: "Thiếp thân có thể...xin cáo lui trước được hay không..." Đã đợi được ngự y trong cung đến, nàng cũng không cần phải ở lại nữa.
Lần này phúc tấn rất dễ nói chuyện, vẫy tay gọi Tuyết Tình tiến lên giúp đỡ đưa Tiêu Sơ Âm trở về: "Hôm nay Vương phi cũng mệt mỏi rồi, cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của bọn nha hòa, Tiêu Sơ Âm được Cẩm Thái và Tuyết Tình dìu đỡ rời khỏi Cúc Hương viên, mà phúc tấn lại lạnh nhạt ngồi ở chủ vị, tiếp tục phân phó với tổng quản Vương phủ: "Mời Hà ngự y."
Vũ Văn Tư Dạ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, từ lúc tổng quản Vương phủ ra ngoài hắn đã biết trong chuyện này nhất định có điều kì lạ, lúc Hà ngự y phơi bày sự thật trước mặt hắn, niềm vui trước đó phút chốc đã trở thành cơn giận bị lừa gạt.
"Làm phiền Hà ngự y." Hắn lạnh lùng lên tiếng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo bắn thẳng vào lòng người.
Thẩm Nhược Vân đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nàng đã trù tính tốt tất cả mọi thứ, nhưng không thể ngờ được phúc tấn lại cho người mời ngự y tới, mắt thấy quan bào của ngự y hiền từ cười hòa ái đi tới, hai mắt nàng tối sầm lại, ngất đi!
"Trắc phi nương nương...trắc phi nương nương!"
Bích Lạc kinh hô nhào tới, đỡ được thân thể Thẩm trắc phi ngã xuống đất...
Toàn bộ chuyện xảy ra trong Cúc Hương viên đều có nha hoàn báo cáo lại về Mẫu Đan viên, nói là ý của phúc tấn. Tiêu Sơ Âm nằm trên giường êm, không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nghe tiểu nha hoàn nói rõ tình hình.
Hóa ra là cũng giống với dự đoán của Tiêu Sơ Âm, Thẩm trắc phi thấy thái độ của vương gia đối với nàng có chuyển biến, nóng vội lấy việc mang thai để lừa dối, thật không ngờ lại bị nàng nhìn thấu, mà Lý đại phu trong phủ sau khi bị Thẩm trắc phi mua chuộc, dĩ nhiên là đã nói dối. Nhưng sau khi Thẩm trắc phi hôn mê, Lý đại phu đối mặt với việc Hà ngự y chẩn đoán, ra sức quỳ xuống đất dập đầu nói y thuật của mình không tới nơi tới chốn, là bản thân chẩn đoán nhầm, Vương gia dưới cơn giận dữ đã đuổi hắn ra khỏi Vương phủ, cho đến khi Thẩm trắc phi tỉnh lại...
"Gần đây Trắc phi nương nương luôn muốn nôn mửa, còn muốn ăn đồ ăn chua, cộng thêm bây giờ quỳ thủy lại đến muộn, người liền cho là có thai, nhất thời cao hứng mới đến chỗ phúc tấn báo tin vui, thật không ngờ chỉ là hiểu lầm..." Tiểu nha hoàn nói xong còn quỳ sụp xuống.
Tiêu Sơ Âm cười khổ trong lòng: "Là hiểu lầm sao? Đúng là hiểu lầm lớn, hèo nàng đã nhận chẳng phải là ăn không trả tiền...bảo vệ Thẩm Nhược Vân như vậy, Vũ Văn Tư Dạ cũng không phải là thích nàng ta một chút đâu..."
"Phúc tấn cho ngươi đến nói với ta những điều này, liệu có gì đặc biệt muốn dặn dò hay không?" Nàng nằm sấp trên giường, tư thế không quá nhã nhặn, giọng điệu lại mang theo sự sắc bén.
Tiểu nha hoàn ngập ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Cẩm Thái hầu hạ bên cạnh.
Cẩm Thái hiểu chuyện, biết là có ý gì đó, thi lễ lui ra ngoài.
Tiểu nha hoàn thấy cánh cửa khép lại, lúc này mới cúi đầu cung kính nói: "Phúc tấn nói sau này trong vương phủ..."
Đợi đến lúc tiểu nha hoàn nói xong, khóe miệng Tiêu Sơ Âm mới lộ ra nụ cười chân thật, hèo này...vẫn là không vô ích...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Buổi sáng Tiêu Sơ Âm bị đánh, vừa mới thay thuốc, còn chưa dùng bữa thì Cẩm Thái đã vội vàng chạy vào, khuôn mặt đỏ bừng, cả cần cổ cũng hơi phiếm hồng.
"Khụ khụ...Nhìn trúng công tử nhà ai sao? Mặt lại đỏ như vậy?..." Tiêu Sơ Âm nằm sấp trên giường, nhìn nàng bưng trà đi vào, miệng vừa ngậm một quả mơ vừa trêu ghẹo.
"Vương phi..." Cẩm Thái thấy nàng trêu ghẹo vẻ mặt lại càng thêm xấu hổ đỏ bừng: "Hôm qua người nói muốn gặp mấy chưởng quầy của các cửa tiệm, bây giờ mấy người đó đã chờ ở bên ngoài, người xem để những người đó chờ đến khi dùng bữa xong hay là..."
"Không cần" Tiêu Sơ Âm nhếch mép muốn đứng dậy, không ngờ vừa động miệng vết thương lại đau buốt, không chịu được nghiến răng nói: "Để bọn họ vào đi."
"Vâng." Cẩm Thái lại đỏ mặt đi ra ngoài.
Tiêu Sơ Âm nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, không khỏi phát huy tài bát nháo thiên phú, có lẽ là trong mấy vị chưởng quầy tới đây, Tiểu Cẩm Thái đã vừa ý được người nào rồi. Nếu đúng như vậy, không chừng nàng còn có thể làm bà mai nữa, nàng rời khỏi Vương phủ, nhân tiện cũng dàn xếp ổn thỏa hôn sự của Cẩm Thái, thật đúng là việc nhất cử lưỡng tiện.
Cánh cửa két một tiếng được đẩy ra, Tiêu Sơ Âm còn nằm sấp, nhìn người đầu tiên đi vào, thiếu chút nữa đã cắn đứt lưỡi mình, tên yêu nghiệt này sao lại tới nữa rồi!
"Vương phi, ta đã sớm nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, nàng đã vội nghĩ cách mời mọc ta vào khuê phòng của nàng như vậy sao?" Trưởng Tôn Tông Lam cứ như nơi không người tiến thẳng về phía trước, thuận tiện ngồi lên sạp, khuôn mặt tươi cười tà mị mà thuần khiết.
"Thảo dân tham kiến vương phi, tham khiến tam công tử!" Bốn người phía sau vào cửa lại cung kính nâng tay hành lễ, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, đã sớm nghe nói tam công tử phóng túng phong lưu, thật không ngờ vương phi nương nương cũng dám vô lễ cợt nhả như vậy.
"Ngồi đi." Tiêu Sơ Âm vươn tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, về chuyện của cửa hàng, nàng còn muốn nói chuyện một chút, nhưng mà...Trước tiên phải thu phục tên Trưởng Tôn Tông Lam kia rồi nói sau...
"Tam công tử, không biết ngài tới tìm bản phi lại có chuyện gì?" Nàng lại chẳng ngại hai người da thịt thân thiết, chỉ là vừa rồi cũng nhìn thấy người này ở Cúc Hương Viên, có vẻ như giao tình với nhà Vũ Văn cũng không phải bình thường, nếu không, cũng không thể ra vào tự do như vậy.
"A...Chẳng lẽ không phải Vương phi tới tìm ta sao? Nếu Vương phi không muốn thấy ta thì...Đưa nha hoàn này cho ta đi? Ta cũng được nhìn người nhớ người..Được không?..." Hắn vừa nhấc chiếc cằm thon, ánh mắt yêu mị nhìn về phía Cẩm Thái.
Cẩm Thái vội vàng cúi đầu, khuôn mặt lại đỏ hơn ba phần.
Tiêu Sơ Âm liếc mắt, nàng còn tưởng Cẩm Thái thích tên chưởng quầy nào, không ngờ lại là người này, tên Trưởng Tôn Tông Lam này ỷ vào dung mạo xuất chúng, đi khắp nơi trêu ghẹo dụ dỗ, nếu là ở hiện đại thì đã sớm bị phụ nữ bao vây đánh chết, nhưng đáng tiếc là người này gia thế bối cảnh hùng hậu, thế nên phong lưu thành tính, phóng túng cợt nhả cũng thành nét đặc sắc của hắn.
"Nếu Tam công tử không có chuyện gì, có thể để bản vương phi xử lý xong việc nhà rồi sẽ cùng tam công tử thương nghị việc khác hay không?" Rõ ràng là nàng hạ lệnh trục khách.
Trưởng Tôn Tông Lam lại cười vô cùng xán lạn: "Không thể."
Tiêu Sơ Âm bĩu môi, không thức thời, chưa thấy người nào không thức thời như vậy.
Cẩm Thái thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Sơ Âm, vội vàng tiến lên giải thích: "Vương phi nương nương, năm cửa hàng của người, bốn vị ngồi theo thứ tự là bốn chưởng quầy của cửa hiệu tơ lụa, Trưởng Tôn công tử là...là...chưởng...Thiếu Đương Gia...của Tửu lâu..."
Cho dù là đã bị dặn dò, Cẩm Thái đối mặt với chủ tử hầu hạ từ bé của mình vẫn không hề có chút giấu giếm, nhưng Trưởng Tôn công tử là Thiếu đương gia của bao nhiêu quán rượu, đây cũng không phải là chuyện nàng nên hỏi.
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đang chăm chú nhìn hai chân nàng: "Cha ta cho ta hai tửu lâu đều thuộc về tài sản của Trưởng Tôn thế gia các người sao?"
Trưởng Tôn Tông Lam cười: "Chuẩn xác mà nói là cửa hàng của Vương phi nàng mua từ năm tiệm của nhà Trưởng Tôn mà thôi..."
Năm tiệm? Tiêu Sơ Âm có chút kinh ngạc, toàn bộ tài sản của nàng lại đứng tên của Trưởng Tôn thế gia, nàng chỉ đứng tên một cổ đông mà thôi, quan trọng là, Trưởng Tôn Tông Lam có thể nắm rõ toàn bộ tình hình tài chính của nàng, mà với giao tình của Trưởng Tôn Tông Lam và Vũ Văn Tư Dạ...Nói cách khác, sau này toàn bộ hành vi của nàng đều có thể bị bại lộ trước mắt Vũ Văn Tư Dạ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong lúc Tiêu Sơ Âm vẫn đang trợn mắt há mồm thì Trưởng Tôn Tông Lam đã nhẹ nhàng khua tay cười nói: "Các ngươi về hết đi, chỗ Vương phi có bản công tử đến là được."
Bốn chưởng quầy còn chưa kịp lấy sổ sách ra, ghế cũng chưa ngồi nóng chỗ, cả trà cũng chưa uống được một chén liền rời đi, đều bởi vì hôm nay Trưởng Tôn Tam thiếu gia nghe được từ đâu nói Vương phi muốn gặp các chưởng quầy, chặn lại giữa đường, tạm thời đóng vai nhân vật Thiếu Đương Gia, tam công tử vẫn luôn vô tâm với việc buôn bán đột nhiên tỏ ra rất có hứng thú, đương nhiên không phải chuyện tốt lành gì, chỉ hy vọng lần này tam công tử cũng chỉ là thích thú nhất thời, nếu không...
Cẩm Thái đỏ mặt, dẫn mấy người đó ra ngoài, đóng cửa phòng.
"Hừm" Hắn hừ nhẹ, chống cằm nằm lên giường nhìn hai chân Tiêu Sơ Âm: "Xem ra thật sự là Tư Dạ không thích nàng, cả thuốc cũng tiếc rẻ."
Tiêu Sơ Âm quay lại lườm hắn, nếu không phải tâm cơ Thẩm Nhược Vân quá sắc bén, làm sao nàng lại bị thương vậy nữa, nhưng như vậy cũng tốt, đổi lấy việc địa vị thanh danh của Thẩm trắc phi bị tổn hại thì cũng là đáng giá.
"Sổ sách cửa hàng đứng tên ta đâu? Ta muốn xem qua." Chủ ý của nàng là muốn biết rõ tình hình trước mắt, thuận tiện để dùng cho việc trốn chạy sau này, cho dù là người này trở thành vật cản đường trước mắt cũng không thể dễ dàng chịu thua.
"Nàng gấp gáp cái gì? Nếu dùng tiền trong tay để rời khỏi Vương phủ thì ta có thể nói rõ ràng cho nàng. Không. Thể. Được!" Hắn cười xán lạn như trăm hoa đua nở: "Nhưng nếu nàng bằng lòng theo ta, thì còn có thể...."
Nếu như được cử động bình thường, Tiêu Sơ Âm đã sớm nhảy lên cho hắn hai cái tát, mặc dù đánh khuôn mặt cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
"Trưởng Tôn Tông Lam, rốt cuộc là ngươi nhìn trúng ta ở chỗ nào hả? Ta không phải khuynh quốc khuynh thành, lại không có dáng người yểu điệu lồi lõm trước sau, vả lại ta đã là người có phu quân, ngươi chú ý đến ta là nhầm rồi, bên ngoài còn cả đoàn nữ nhân như hoa như ngọc chờ ngươi hái đó...Ngươi hãy tha cho ta đi..."
Trưởng Tôn Tông Lam đâu quan tâm nhiều như vậy, thò tay vén cái váy của nàng lên, cười nói: "Ta thật không dễ dàng gì mới nhìn trúng một người, vừa khéo Tư Dạ lại không thích nàng, nàng theo ta đảm bảo tốt hơn nhiều khi theo Tư Dạ, chuyện tốt như vậy, nàng thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Tiêu Sơ Âm vươn tay hất hắn ra: "Nhất định không suy nghĩ!"
Theo hắn? Vậy chẳng phải là vừa rời khỏi miệng hùm lại rơi vào hang sói sao! Nàng muốn rời khỏi vương phủ, sống tự do thoải mái chứ không phải đổi lại một cái lồng sắt!
Trưởng Tôn Tông Lam ngừng lại một lát, nghiêm chỉnh nhìn nàng, lại thò tay xốc váy nàng lên, nói: "Đừng nhúc nhích, ta chữa thương cho nàng."
Không biết lúc nào thì trong tay hắn đã có một bình sứ nhỏ màu xanh, vẻ bỡn cợt trong mắt đã dần mất hẳn, thay thế là sự chăm chú nghiêm cẩn.
Tiêu Sơ Âm sửng sờ, thu tay về, tùy hắn cuộn ống quần rộng thình của mình lên, lộ ra đầu gối, nơi đó Cẩm Thái đã giúp nàng bôi thuốc, lúc này đã dùng băng gạc quấn lại, lộ ra vết máu ẩn hiện.
Nàng không phải kẻ ngốc, mặc dù kiếp trước có học qua chuyên ngành y khoa vài năm, tuy rằng không giỏi lắm, nhưng tốt xấu gì cũng học được chút đỉnh, hơn nữa bố tổng giám đốc của nàng lại không thích bệnh viện, cho nên những bệnh vặt đều do nàng và bác sĩ riêng cùng chữa trị, nếu không, nàng cũng sẽ không nhìn ra Thẩm Nhược chỉ giả mang thai, cũng sẽ không bắt bí tình trạng thương thế trên da thịt mình, mà không tổn thương đến gân cốt...Lúc này mùi hương lan ra từ lọ sứ trong tay Trưởng Tôn Tông Lam cũng làm nàng biết rõ thuốc bên trong nhất định là thuốc trị ngoại thương thượng thừa, không nói đến có thể tái tạo da thịt, ít nhất cũng có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục...Mà nàng lại không thể thương tích đầy mình về phủ Thừa Tướng được...
"Ngươi biết y thuật?" Nàng hỏi, một người cợt nhả phóng đãng như vậy mà lại biết y thuật?
Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, mang theo vài phần mê hoặc: "Không...ta chỉ là...điều chế hương liệu mà thôi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dịch trong suốt mang theo hương bạc hà được bôi một tầng mỏng lên chỗ bị thương của Tiêu Sơ Âm, theo sự dẫn dắt dịu dàng của lòng ngón tay Trưởng Tôn Tông Lam, da thịt vốn đang như lửa đốt lại trở nên mát mẻ dễ chịu, cảm giác đau đớn cũng dần mất hẳn, nếu không phải còn có thể nhìn thấy vết máu ẩn hiện trên miệng vết thương, thiếu chút nữa nàng đã cho rằng mình chưa hề bị thương!
"Ngươi!..." Tiêu Sơ Âm kinh ngạc, cho dù là cổ đại trong trí nhớ hay là kinh nghiệm từ kiếp trước, nàng cũng chưa từng thấy qua kiểu chữa thương như vậy, cũng giống với thuốc mê, nhưng hiệu quả lại tốt hơn thuốc mê rất nhiều, hơn nữa mùi hương trong không khí này...
"Ta nói," Hai mắt Trưởng Tôn Tông Lam híp lại giống như con hồ ly, khóe miệng nhếch lên: "Ta chỉ là điều phối hương liệu mà thôi."
Lúc này, Cẩm Thái đẩy cửa tiến vào bẩm báo: "Vương phi nương nương, Vương gia tới thăm người!"
Cảnh tượng vừa nhìn thấy khi vào cửa khiến nàng che miệng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đóng cửa lại không để cho Vương gia trông thấy, đáng tiếc đã không còn kịp rồi!
"Các ngươi đang làm cái gì thế?" Vũ Văn Tư Dạ cất bước đi vào, mùi hương xông vào mũi khiến hắn có hơi nghi hoặc, nhưng lúc nhìn thấy tư thế của Trưởng Tôn Tông Lam và Tiêu Sơ Âm vẫn nhịn không được lên tiếng chất vấn.
"Hả?" Tiêu Sơ Âm nghi hoặc ngẩng đầu, cái gì gọi là bọn họ đang làm cái gì? Tính khí hắn không tốt chẳng lẽ cả thị lực cũng không tốt sao? Cúi đầu không quan tâm tiếp tục nghiên cứu thương thế của mình: "Bên này vẫn chưa bôi, a a...ngươi nhẹ một chút..."
Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười, lòng ngón tay dịu dàng xoa lên vết thương của nàng, còn cố tình tăng thêm chút lực, làm hại Tiêu Sơ Âm không thể ngăn mình thốt ra tiếng, hắn đã nói nữ nhân này rất thú vị, Tư Dạ còn không tin....
"Vương phi nương nương! Không thể...." Cẩm Thái cúi đầu tiến lên ngăn cản tay Tiêu Sơ Âm đang định khoát lên vai Trưởng Tôn Tông Lam, Vương phi bị làm sao vậy , nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng quên rồi sao, những cây côn đó hình như không đánh trúng đầu mà.
"Tông Lam!" Vũ Văn Tư Dạ đen mặt nhìn nụ cười rực rỡ của người bạn tốt, nếu không phải hiểu tính cách y như vậy, hắn đã sớm cho hai chưởng đánh chết y, còn cơn giận dữ khó hiểu này từ đâu mà có thì chính hắn cũng không biết.
Trưởng Tôn Tông Lam nghe vậy đứng lên, liền muốn rời đi.
"Đợi một chút!" Tiêu Sơ Âm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trưởng Tôn Tông Lam, hiện tại người này chính là ô dù của nàng, nếu ô dù chuyển hướng, nàng phải tốn thời gian suy nghĩ biện pháp khác, nàng không muốn đợi lâu như vậy.
"Nếu Tam công tử không nói cho vương gia biết bí mật của ta, ta sẽ nói cho Tam công tử biết một hương liệu bí truyền làm điều kiện trao đổi, được không?" Tiêu Sơ Âm giữ chặt cổ tay hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói cho hắn biết.
"Yên tâm đi, ta đáp ứng nàng." Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười đứng dậy, ái muội vò nhẹ trên đầu nàng, nói: "Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thương, chờ ta là được rồi."
Ặc, Tiêu Sơ Âm nghi hoặc, sao rõ ràng là một cuộc giao dịch lại bị hắn đáp trả dễ dàng như vậy, lại còn mập mờ như thế, không biết còn tưởng rằng nàng cầu xin hắn chuyện quan trọng gì.
"Cái đó..." Nàng vừa định giải thích với Vũ Văn Tư Dạ đang đứng ở ngưỡng cửa vẫn chưa đi vào, ít nhất cũng nói rõ lúc đó nàng và tên hồ ly Trưởng Tôn Tông Lam tam công tử là trong sạch, miễn cho hắn nói nàng không tuân thủ nữ tắc gì gì đó.
Mới vừa ngẩng đầu lên, Vũ Văn Tư Dạ đã xoay người rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bố cục của thư phòng trong Bình Uyên vương phủ cũng khác xa những nơi khác, màu xám cách điệu tao nhã thể hiện rõ tính cách và phẩm vị cao cấp của chủ nhân ở đây.
Trong đình viện trước thư phòng, hai nam tử ngồi đối diện nhau, đều là người có ngũ quan tuấn lãng xuất trần, một người có đường nét thâm thúy cường tráng, một người có khuôn mặt xinh đẹp khéo léo, thoáng nhìn qua chỉ cảm thấy hai người ở cùng một chỗ có một loại khí chất cao quý mà không một ngôn ngữ nào có thể giải thích được.
"Cạch" Cờ trắng trong tay Trưởng Tôn Tông Lam hạ xuống, hắn nghiêng đầu chống cằm nhìn Vũ Văn Tư Dạ đang chuyên tâm, cười nói: "Thắng."
Vũ Văn Tư Dạ ngồi đối diện chậm rãi thu hồi lại toàn bộ cờ đen: "Tiếp tục."
"Không chơi nữa", Trưởng Tôn Tông Lam đoạt lấy cờ đen trong tay hắn, đặt giữa quân cờ trắng của mình, tay hắn vừa đặt xuống, thế cục trên bàn cờ cũng đã thay đổi, quân cờ đen vừa rồi còn bị vây trong thế yếu đã đảo ngược thành thế trội.
"Ta rất hiếu kỳ, Vương phi của ngươi dường như đã thay đổi thành một người khác?" Trưởng Tôn Tông Lam nhìn quân cờ đen trong tay mình, nghiêng đầu tươi cười như một đứa bé ham thích điều lạ.
"Đổi hay không đổi, nàng ta là nữ nhi của Tiêu thừa tướng, cho dù có thể gả vào Bình Uyên Vương phủ cũng là ý của hoàng huynh, chẳng quan hệ gì tới ta." Khi Vũ Văn Tư Dạ nói về Tiêu Sơ Âm, trong mắt liền mang theo vẻ hờ hững xa cách.
"Nếu lão Tiêu Viễn kia biết ngươi đối xử với nữ nhi bảo bối của hắn như vậy, nói không chừng sẽ đánh đến Bình Uyên Vương phủ ngươi cũng không chừng." Cờ trắng trong tay Trưởng Tôn Tông Lam hạ xuống, tay phải và tay trái của hắn bắt đầu đối chiến từ tàn cuộc ban nãy.
Vũ Văn Tư Dạ hừ lạnh khinh bỉ, nhưng không tiếp lời, trong đầu đều nghĩ đến bộ dáng cả người đầy vết máu của Tiêu Sơ Âm và ánh mắt coi nhẹ hắn khi nãy.
"Tiêu Sơ Âm trước và sau chuyển biến quá lớn, ta khuyên ngươi vẫn nên cho người đến phủ thừa tướng thăm dò điều tra, để ngừa vạn nhất." Lúc Trưởng Tôn Tông Lam đặt cờ xuống lại khẽ thở dài.
"Ừ." Vũ Văn Tư Dạ đáp lại, hỏi: "Lúc rời đi ban nãy, các ngươi đã có giao hẹn gì?"
"Ngươi thật sự để ý sao?" Chiếc cằm thon gọn đẹp đến kinh ngạc, đôi mắt hàm chứa ý cười của hắn rơi vào trong con mắt thâm sâu của người bạn thâm giao.
"Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, chú ý thân phận của ngươi và lập trường của thế gia Trưởng Tôn, những thứ khác, ngươi muốn làm thế nào cũng được." Vũ Văn Tư Dạ đứng dậy, nhìn thế cục trên bàn cờ, thắng thua kế tiếp, ai cũng không thể chắc chắn được, chỉ là ở trong suy nghĩ mà thôi.
"Ừ, ta biết." Trưởng Tôn Tông Lam ngẩng đầu nhìn hắn , khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười rực rỡ: "Tư Dạ, nữ nhân đó không phải bình thường đâu!"
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu liếc nhìn hắn, khuôn mặt thanh lệ trắng nõn của Tiêu Sơ Âm lại xuất hiện trước mắt, thái độ khác thường không ầm ĩ không bát nháo, bị thương cũng không oán giận, thậm chí liên tục gặp tình cảnh đối xử khác xa với Vân nhi cũng không thấy mày của nàng nhíu lại một cái, trái lại là thái độ bình tĩnh thong dong, Tiêu Sơ Âm như vậy, từ trước đến nay hắn vẫn không dự đoán được, bây giờ hắn ngấm ngầm chịu đựng thành toàn cho ý định của hoàng huynh, có phải đã phạm phải sai lầm lớn nhất của cuộc đời này hay không?
Hắn cũng không biết...
Đường nét dịu dàng cường tráng của Vũ Văn Tư Dạ giãn ra, dưới trời chiều, ánh sáng len lỏi vào lông mày, tóc mai, mang theo độ cong siêu nhiên tôn quý.
Mà nam tử trước mặt hắn, đôi mắt đen láy của Trưởng Tôn Tông Lam cũng đã nhuốm quầng sáng rực rỡ mênh mông, một đôi môi đỏ mọng và bộ xiêm y màu đỏ dưới ánh chiều tà lại càng chói mắt hơn, mặt mày tươi sáng như tranh vẽ, vẻ đẹp lúc cười lại càng làm người ta kinh hãi.
Tư Dạ, ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện