-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Trong lòng vừa nghĩ xong, cả người Tào Trung Duệ liền lao thẳng tới.
Du Tiểu Vãn kinh hãi, vội tránh sang một bên, đáng tiếc, tuy trong cơ thể nàng có được chút nội lực do Tương Đại nương truyền vào, nhưng rốt cuộc chỉ mới vừa tập tành học võ, lại là nữ hài tử, làm sao so kịp tốc độ và sức mạnh của nam nhân.
Mà nam tử triều đại này rất chú trọng văn võ kiện toàn, con nhà quý tộc từ thuở nhỏ đã bắt đầu vũ đao lộng kiếm, Tào Trung Duệ cũng thế, cho nên chẳng cần tốn nhiều sức đã bắt được hai tay của Du Tiểu Vãn, bất chấp nàng cực lực giãy dụa, dùng sức kéo nàng vào người mình, cúi đầu định tìm kiếm cánh môi của đối phương, miệng còn thì thào dỗ dành, “Vãn Nhi, Vãn Nhi, muội muội ngoan, ta thích muội.”
Du Tiểu Vãn tức giận đến đầu óc choáng váng, càng không thể giãy dụa. Nàng rất sợ hãi, đôi mắt to đầy ứa nước mắt, không phải nước mắt nhát gan, mà là nước mắt phẫn nộ, phẫn nộ đến độ nàng cơ hồ muốn giết chết Tào Trung Duệ. Nhưng Tào Trung Duệ thực giảo hoạt nắm chặt hai tay nàng, hại nàng muốn tháo cây trâm trên đầu để đâm hắn cũng không được, nàng chỉ có thể liều mạng lúc lắc đầu, không để cái miệng ghê tởm của hắn hôn xuống.
Tào Trung Duệ bị nàng vùng vẫy khiến tâm phiền ý loạn, trong lòng càng thêm nôn nóng bất an, sợ có người nhìn thấy sẽ xấu mặt, liền buông một bàn tay ra, một tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, tay kia thì cố định cái cổ nhỏ xinh của nàng.
Du Tiểu Vãn canh chuẩn thời cơ, dùng sức đập mạnh đầu một cái, trán nàng đụng một cái ‘bốp’ vào mũi của Tào Trung Duệ. Tào Trung Duệ bị đụng quá mạnh, cái mũi liền đau nhói, nước mắt giàn giụa, hai tay vốn ôm lấy nàng không thể không buông ra. Du Tiểu Vãn vừa được tự do, lập tức dùng sức tung một nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tào Trung Duệ, khiến hắn ngã ngửa ra sau, rơi “bịch” một tiếng lớn xuống mặt đất.
Du Tiểu Vãn không dám tham chiến, cuống quít xoay người bỏ chạy. Vừa rồi dùng trán đập Tào Trung Duệ, nàng vét hết mọi khí lực, bản thân cũng bị choáng đầu hoa mắt, một tay ôm đầu một tay lắc lư cân bằng thân thể. Vừa ra khỏi đường mòn, một luồng bóng trắng thình lình bay “vèo” đáp xuống trước mắt nàng, khiến nàng cả kinh đột ngột dừng lại.
Đó là một món đồ nho nhỏ được gói bằng một tờ giấy trắng, bên trong tỏa ra một cỗ mùi nồng đậm đặc trưng, đối với bất kì một thiên kim tiểu thư nào thích dưỡng sủng vật, vật ấy cũng không xa lạ — một khối phân chó mới ra lò, còn nóng hôi hổi.
Du Tiểu Vãn trợn mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần, trong lòng mừng thầm, Tương Đại nương đến giúp ta. Nàng lắc lắc cái đầu còn có chút mê muội, “Là đại nương sao?” Không ai trả lời, nhưng khối phân chó bỗng trống rỗng xuất hiện nói cho nàng, nàng không đoán sai, vì thế ngọt ngào cười: “Đa tạ đại nương.”
Ngoái đầu nhìn lại, Tào Trung Duệ quả nhiên còn nằm bẹp trên mặt đất, không hề động đậy. Có Tương Đại nương tương trợ, lá gan của Du Tiểu Vãn đương nhiên lớn lên.
Kiếp trước, Tào Trung Duệ lừa tình cảm của nàng, nhưng ít nhất hắn đối với nàng vẫn thực tôn trọng, đêm nay, hắn lại đối đãi nàng giống như kĩ nữ, định cường hôn nàng. Chẳng lẽ hắn thực nghĩ rằng bản thân là tình thánh, bất kì nữ nhân nào cũng sẽ thích hắn sao? Bị hắn cường hôn, còn phải cảm thấy vinh hạnh sao? Nhục nhã như vậy, cộng thêm oán hận ở kiếp trước, nàng sao có thể không đòi lại!
Du Tiểu Vãn lập tức nhặt gói giấy kia lên, đi vòng trở về lương đình, thử thăm dò đá hắn hai cái, phát hiện Tào Trung Duệ chỉ có thể vừa phẫn nộ vừa cầu xin trừng mắt nhìn nàng, ngay cả nói cũng không được thành câu. Du Tiểu Vãn trong lòng mừng rỡ, dùng sức đạp hắn mấy cái, Tào Trung Duệ miệng không thể nói, trong mắt lại ứa nước mắt ra.
Du Tiểu Vãn vẫn chưa cảm thấy hả giận, cúi người đem phân chó nhét vào miệng hắn, “Ngươi đi hôn phân chó cho đã đời đi, đồ cặn bã!” Nói xong còn tray trét lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thẳng đến khi thối đến chính mình cũng chịu không nổi mới dừng tay, nhấc váy đi thẳng một mạch trở về, một lần cũng không quay đầu lại.
Đi được nửa đường, từ trên bờ tường bỗng nhiên nhảy ra một người, khiến Du Tiểu Vãn kinh hãi co rụt người lại, hai mắt trợn lên. Người nọ không thú vị bĩu môi, “Sao ngươi không kêu lên?” Đó chính là Quân Dật Chi.
Sao hắn lại ở trong hoa viên? Chuyện mới vừa rồi, hắn có nhìn thấy không? Du Tiểu Vãn kinh nghi trừng mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Đây là hậu trạch, ngươi sao lại chạy loạn chung quanh?” Ngữ khí tràn đầy chỉ trích.
Quân Dật Chi đương nhiên nghe ra, lập tức rất mất hứng, mày rậm nhướn cao, bễ nghễ nhìn nàng. Chợt nghe giọng Tào Trung Mẫn vang lên: “Vãn Nhi, đừng trách Quân công tử, là ta mang Quân công tử đi dạo giải rượu.”
Nói xong, thân ảnh Tào Trung Mẫn mới xuất hiện. Du Tiểu Vãn đành phải khom người cúi đầu, “Thỉnh công tử chớ trách.”
Quân Dật Chi cợt nhả cười, “Ta mới lười trách ngươi, ta chính là chạy loạn, ngươi có thể làm gì được ta?” Lại cúi thắt lưng xuống, nhìn thẳng chằm chằm vào mắt nàng, nói: “Ván cược của chúng ta còn chưa phân ra thắng bại, nhưng ta khẳng định sẽ không thua, ngươi đùa giỡn thủ đoạn cũng vô dụng.”
Thấy hai người rõ ràng có lời muốn nói, Tào Trung Mẫn ho nhẹ một tiếng, “Ta đi hỏi một chút xem canh giải rượu đã nấu xong chưa.” Dứt lời liền xoay người đi đến lối rẽ, vừa có thể để cho hai người một mình nói chuyện, vừa có thể nhìn thấy hai người bọn họ, không đến mức bị người khác đồn rằng là lén lút hẹn hò. Thế mới thấy, Tào Trung Mẫn thập phần hiểu được đắn đo chừng mực.
Nhưng Du Tiểu Vãn không thích Mẫn biểu ca ân cần kiểu này, quay sang lãnh đạm nói với Quân Dật Chi: “Ta không biết ngươi nói cái gì.”
Quân Dật Chi cười nhạo một tiếng, “Ngươi xếp tay thành hình lục giác đưa cho hoàng tẩu, là vì cầu tình cho Hà tiểu thư đúng không? Quẻ bói số sáu chính là số âm, số âm nghĩa là nữ tử. Mà ‘lục’ còn là từ ‘lục’ trong ‘Lục hòa kính’*, nói đơn giản, chính là kính trọng lẫn nhau, hài hòa hợp tụ, thanh tịnh khoái hoạt. Gia đình phải thành lập dựa trên Lục hòa kính, thì mới có hạnh phúc chân chính. Ngươi sợ biểu ca ngươi nhận thua Hà tiểu thư, bị mất mặt, sau này Hà tiểu thư sẽ khó được hạnh phúc, đúng không?”
* Lục hòa kính: là cụm từ trong Phật học, ý nói sáu phương pháp hòa thuận và tôn kính lẫn nhau.
Du Tiểu Vãn đang định trào phúng hắn một câu “Không ngờ ngươi cũng có chút học thức”, Quân Dật Chi đắc ý nói tiếp: “Hoàng tẩu đã nói cho ta biết, đừng tưởng rằng có thể giấu ta.”
Nguyên lai là người khác nói cho hắn, Du Tiểu Vãn ngay cả trào phúng đều lười, trực tiếp thi lễ, xoay người định rời đi.
Quân Dật Chi bỗng nhiên hít hít cái mũi cao thẳng, nghi hoặc chung quanh nhìn xung quanh, “Cái mùi gì ở đâu ra vậy, khó ngửi quá!”
Mặt Du Tiểu Vãn đỏ lên, theo bản năng đem bàn tay cầm gói giấy để ra sau lưng, cọ cọ mấy cái vào làn váy, như thể làm vậy sẽ không còn mùi…… Cũng may, ban đêm nên không nhìn thấy gì.
Đang lúc nàng xấu hổ muốn chết, lại nghe tiếng bước chân tiến gần lại đây, Tào Trung Mẫn vội bước ra đón, chắp tay nói: “Hàn Nhị công tử cũng đi ra?”
Hàn Thế Chiêu nho nhã nói: “Uống chút rượu, đầu có hơi choáng váng, ta đi ra cho tỉnh lại một chút.” Đi cùng hắn là Tào quản gia.
Tào Trung Mẫn cười nói: “Quân Nhị công tử cũng ở đây.”
Hàn Thế Chiêu cũng nhìn thấy Quân Dật Chi và Du Tiểu Vãn, tựa hồ có hơi giật mình khi thấy hai người này đứng chung một chỗ. Hắn chậm rãi bước tới, vươn tay ra, “Mới vừa rồi ở trên đường nhặt được một cây trâm, không biết có không phải là của thế muội không?”
Du Tiểu Vãn nhìn lên, chẳng phải là trâm của mình đó sao? Có lẽ là do lúc dùng đầu đập Tào Trung Duệ đã dùng quá nhiều lực, khiến cây trâm cài vào tóc bị lỏng, rơi xuống lúc nào không hay. Nàng vội tiếp nhận, nói cảm ơn xong liền thi lễ cáo từ.
Quân Dật Chi nhíu mày nói: “Ta còn chưa nói xong a.”
Ánh mắt Hàn Thế Chiêu chợt lóe, nhàn nhã cười, “Không biết Quân công tử và thế muội của ta có chuyện gì muốn nói, không ngại nói cho Tào huynh, làm cho hắn chuyển đạt.”
Quân Dật Chi hừ một tiếng, “Ngươi muốn ta nói với ai, ta liền nói với người đó sao?” Hắn cũng biết cố giữ Du Tiểu Vãn ở lại nói chuyện thì không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nên không ngăn nàng rời đi, chỉ không thú vị xoay người nói: “Phiền Tào huynh đi trước dẫn đường, cần phải trở về.”
Hàn Thế Chiêu cũng đuổi theo, “Ta cũng nên đi về.”
Quân Dật Chi ném một cái nhìn xem thường với ánh trăng, cái tên này luôn thích dùng vẻ tản mạn của mình để phụ trợ bộ dạng có lễ có tiết của hắn, đúng là vô sỉ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Tiễn khách quý xong, Tào Thanh Nho liền phát tác: “Đi gọi Nhị thiếu gia tới cho ta, không đi tiếp khách, còn chạy đi đâu!”
Con đi theo Du Tiểu Vãn ra ngoài, sau đó không trở về phòng khách, Trương thị còn đang mừng thầm trong lòng, sao có thể để cho người ta đi quấy rầy, vội nói: “Duệ Nhi cao hứng thay cho huynh trưởng, uống có hơi nhiều, chắc là đã đi ngủ rồi.” Lại cưỡng chế ghen tuông trong lòng: “Hầu gia không phải nói hôm nay nghỉ ở chỗ Võ di nương đó sao? Sáng sớm ngày mai còn phải đi tiếp Trần đại nhân, Hầu gia cũng sớm đi nghỉ đi.”
Tào Thanh Nho ngẫm lại cũng thấy có lý, liền đến chỗ Võ di nương, không nói gì thêm nữa.
Trương thị vội vã chạy tới Mặc Hương Cư. Tào Trung Duệ bị thương không chỉ hai mươi cái răng, mà cả ngay cả lợi đều sắp rụng xuống, lúc này vừa mới dọn dẹp xong, thì bị Trương thị tìm đến. Trương thị thấy tình cảnh này, bị sợ hãi không nhẹ. Khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của đứa con trai bảo bối của bà nay bị sưng đỏ thành một khối, vài chỗ còn bị rách da, môi vừa đỏ vừa sưng, khi mở miệng nói chuyện, còn có thể thấy vết máu trên răng nanh.
“Con của ta, ai làm con bị thương, mau nói cho nương!”
Trong mắt Tào Trung Duệ bật ra lửa giận, “Còn không phải là Vãn Nhi! Con dùng tấm chân tình đãi nàng, nàng thế nhưng lại chà đạp không thương tiếc.” Hắn dùng sức rống một tiếng, ngực nhất thời đau nhói không thôi, không ngờ nữ tử kiều nhỏ như vậy, khí lực cư nhiên không nhỏ, đã vậy, đá cước nào đều nhắm ngay ngực của hắn, hại hắn hiện tại hô hấp đều có chút gian nan, trong lòng liền càng thêm phẫn nộ, “Nàng nhất định là đang chờ ai đó trong lương đình! Có người đã ám toán con, hại con cả người không thể động đậy, nếu không nàng làm sao có thể đánh ngã con?”
Trương thị hỏi rõ ngọn nguồn, nhất thời giận dữ, “Thứ đồ hèn hạ đó giỏi lắm! Không cần hỏi nữa, tối nay Hàn Nhị công tử và Quân Nhị công tử đều ra hoa viên, nàng nhất định là thông đồng với hai người bọn họ. Duệ Nhi đừng nóng giận, nghe lời của nương, nương bảo đảm với con, ngày mai sẽ thuận thuận lợi lợi áp bức tiểu tiện nhân kia phải gả cho ngươi, tương lai nếu con tìm được nhân duyên tốt hơn, nàng cũng phải thành thành thật thật nhường lại vị trí chính thê.”
Dứt lời thì thầm một phen, thẳng đến khi nghe được tiếng Tào Trung Duệ nhịn đau bật cười.
.
.
.
Ngày kế là ngày triều đình nghỉ hầu triều. Sáng sớm, sau khi Trương thị thức dậy rửa mặt chải đầu, trang điểm kĩ càng xong, Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã đúng giờ đến thỉnh an. Ba mẹ con cùng ngồi chờ một hồi, không thấy Hầu gia đến, cho người đi hỏi, mới biết Hầu gia nguyên lai đã dẫn Võ di nương và Tào Trung Mẫn đến Duyên Niên Cư. Trương thị tức giận ném vỡ tách chén, Tào Trung Duệ vội ngăn trở: “Mẫu thân tức giận làm gì, đây nhất định là do Võ di nương khuyến khích. Thất lễ thế này, lão thái thái sẽ nhìn thấy.”
Trương thị nghĩ lại cũng thấy đúng, Hầu gia tuy rằng trọng quy củ, nhưng một đại nam nhân khó tránh khỏi tâm tư có chút thô, nhưng lão thái thái sẽ hiểu được, Võ di nương thế này chính là đem nhược điểm bỏ vào tay mình. Vì thế tâm tình bà tốt lên, ba mẹ con cùng lên đường đến Duyên Niên Cư thỉnh an.
Nghe bên trong Duyên Niên Cư vọng ra những lời chúc mừng Tào Trung Mẫn bái sư, Trương thị cười lạnh trong lòng một tiếng, mang theo hai con vào thỉnh an. Lão thái thái vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tào Trung Duệ, không khỏi chấn động, “Duệ Nhi đây là làm sao vậy?”
Vẻ mặt Tào Trung Duệ có chút né tránh, quanh co nói: “Tối hôm qua…… Không cẩn thận bị ngã……”
Lão thái thái tất nhiên là không tin, trách móc: “Ngã thế nào mà cả môi cũng sưng đỏ? Mơ tưởng gạt ta, con mau nói thật đi.”
Tào Trung Duệ càng thêm ra vẻ xấu hổ, nhìn trộm mẫu thân, Trương thị tựa hồ rất là chần chờ, thẳng đến khi Tào Thanh Nho lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, bà mới vội khẽ gật đầu, Tào Trung Duệ thế này mới bắt đầu nói: “Kỳ thật là thế này……”
Trong lòng lão thái thái lúc này rất không vui. Ta là tổ mẫu, ta muốn ngươi nói ngươi không nói, lại nhìn sắc mặt mẫu thân, là ai dạy ngươi trong mắt không có trưởng bối như vậy!
Lão thái thái vốn xem trọng nhất là đứa cháu này, làm việc gì cũng lấy hắn làm trọng, nhưng biểu hiện vừa rồi của đứa cháu này khiến bà cảm thấy trái tim băng giá, trong mắt hắn làm sao có tổ mẫu này?
Lại không biết đây là do Trương thị đã dặn trước, nhất định phải làm ra vẻ phi thường khó xử, mới có thể đổi lấy tín nhiệm, đáng tiếc Trương thị và Tào Trung Duệ lại không biết, sự tình còn chưa nói ra, lão thái thái đã bắt đầu tức giận.
“Tối hôm qua tôn nhi uống có hơi nhiều, liền vào hoa viên dạo một vòng, nào biết…… Ở lương đình mơ hồ thấy một nam một nữ đang tư hội, tôn nhi nghĩ rằng, Tào gia ta há có thể có việc đồi phong bại tục này, huống hồ trong nhà còn có khách quý, nếu bị khách quý phát giác, danh dự Tào gia ta coi như quét rác. Cho nên tôn nhi định giáo huấn bọn họ một phen, nào biết lại bị kẻ khác ám toán, hai người nọ nghe được tiếng động, liền vội vàng bỏ chạy.”
Lão thái thái nghe vậy kinh hãi, đây không phải là việc nhỏ, vội hỏi: “Con có thấy rõ là người phương nào?” Dứt lời lại thấy đau lòng, kéo Tào Trung Duệ ngồi xuống cạnh mình, “Đáng thương, còn dám làm bị thương tôn nhi của ta.”
Tào Trung Duệ mỉm cười lắc lắc đầu, “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, hiện tại không đau. Chính là, lúc ấy khuất ánh trăng, tôn nhi cũng không nhìn rõ là người phương nào, nhưng nhặt được một cây trâm, có thể xác nhận được nữ tử kia.”
Dứt lời lấy cây trâm ra cho lão thái thái xem.
Lão thái thái cầm lên nhìn, sắc mặt đại biến, cây trâm này là do chính bà tự tay chọn, cây trâm bằng bạc, khảm hình hoa ngọc lan, là do thợ khéo Ngân Tường Lâu làm ra. Đây chính của hồi môn mà bà chuẩn bị cho nữ nhi Thanh Liên của mình, hôm trước còn thấy Vãn Nhi cài ở trên đầu.
Trương thị khẽ thở dài: “Ai… Vốn con không định để Duệ Nhi nói…… Tối hôm qua cũng không biết là vị khách nào đi dạo trong vườn.” Ý tứ ám chỉ thập phần rõ ràng.
Ánh mắt lão thái thái lóe lóe, nhưng bà không nói gì, trong lòng bà không tin Vãn Nhi lại làm ra hành vi đồi phong bại tục này.
Lúc này Du Tiểu Vãn vừa vặn đến thỉnh an, nhu thuận dịu dàng cúi thấp người hành lễ. Nàng mặc áo nguyệt nha màu trắng, quần lụa cùng màu thêu hoa vàng nhạt, bới đầu kiểu song loa kế*, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc hình hoa ngọc lan, trang điểm thang nhã sáng sủa, tươi cười điềm tĩnh dịu dàng, “Lão thái thái, cậu, mợ vạn an. Hai vị biểu ca mạnh khỏe, Nhã Nhi muội muội mạnh khỏe.”
* “Song loa kế” là tên một kiểu tóc bới cao hai bên. Mọi người xem hình ở đây để tham khảo.
Trương thị và Tào Trung Duệ đều sửng sốt, sao lại có một cái nữa?
Lão thái thái đặt cây trâm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cười nói: “Mau tới đây ngồi.”
Du Tiểu Vãn ôn nhu ngồi xuống cạnh lão thái thái, Trương thị liền khẩn cấp hỏi: “Vãn Nhi tối hôm qua là lập tức về phòng?”
Trong mắt Du Tiểu Vãn thoáng hiện lên một tia kinh hoảng và xấu hổ, nàng cắn cắn môi nói: “Đúng vậy, lập tức về phòng, ngủ sớm.”
Trương thị thầm đắc ý trong lòng, chỉ biết nàng sẽ nói như vậy! Nữ hài gia nào dám nói ra chuyện tối hôm qua, tất nhiên là phải phủ nhận, đợt chốc lát nữa chỉ trích nàng, bà sẽ nói ra tình hình thực tế, lão thái thái sẽ thấy ngay là nàng đang nói dối.
Vì thế lại theo sát hỏi, “Trâm trên đầu con, là một đôi sao?”
Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng gật đầu, “Nguyên bản không phải một đôi, trước kia Vãn Nhi từng xin mẫu thân, mẫu thân nói là tổ mẫu ban cho, không thể cho con, nên đã cho người làm một cây khác giống như vậy, mấy ngày trước, Vãn Nhi đã tặng một cây cho Thạch Lựu tỷ tỷ.”
Trương thị và Tào Trung Duệ hai mặt nhìn nhau, kế hoạch vốn dĩ là sẽ hắt một bãi nước bẩn lên người Du Tiểu Vãn, đợi lão thái thái tức giận, Tào Trung Duệ sẽ ra mặt cầu tình, ngày sau cưới Vãn Nhi, giấu giếm gièm pha. Nào biết kịch bản đã viết hoàn mĩ như vậy, đến lúc diễn lại chẳng theo kịch tình. Đầu tiên là lão thái thái không lập tức phát tác, giờ cây trâm vốn chỉ có duy nhất một cây lại nhiều ra thêm một cây, còn kéo thêm cả Thạch Lựu.
Lão thái thái lập tức nói: “Thạch Lựu đâu? Gọi nàng vào.”
Không bao lâu, Thạch Lựu liền nhẹ nhàng đi đến, nghe được câu hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền đỏ bừng, quanh co nói: “Trâm…… Hôm qua bận quá, không biết rơi ở đâu.”
Trương thị nghe vậy cũng sửng sốt, sao lại ra thêm một đứa làm rơi trâm nữa? Cho dù Thạch Lựu thực sự tư hội với ai, bà cũng lười quản a, bà muốn là muốn bắt Vãn Nhi a.
Trương thị chỉ lo nghĩ nên làm thế nào để chuyển đề tài về lại Du Tiểu Vãn, không chú ý tới nét mặt của phu quân nhà mình không biết từ khi nào đã hiện lên một mảnh đỏ sậm, thần sắc cũng cực độ mất tự nhiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Du Tiểu Vãn giả bộ vô tình phát hiện cây trâm trên bàn, khẽ cười nói: “Nguyên lai là lão thái thái tìm được, Thạch Lựu tỷ tỷ còn không mau cám ơn lão thái thái.”
“Chậm đã.” Trương thị chặn đứng câu chuyện, tựa tiếu phi tiếu, “Sao lại khéo như vậy, Duệ Nhi bắt quả tang có người tư hội ngoại nam, nhặt được cây trâm này, Vãn Nhi liền trùng hợp đưa trâm cho Thạch Lựu, Thạch Lựu liền làm rơi? Cây trâm bạc này không phải là di vật của Thanh Liên muội muội sao? Thạch Lựu, ngươi là đại nha hoàn thiếp thân của lão thái thái, làm việc phải cân nhắc trước sau, đừng để mặt mũi của lão thái thái bị bôi đen, nếu không, Hầu gia sẽ không tha cho ngươi.”
Trương thị cho rằng là Du Tiểu Vãn phát hiện cây trâm bị mất, liền mua chuộc Thạch Lựu làm chứng giả, cho nên đơn giản nói trắng ra rằng kẻ mà mình hoài nghi tư hội với nam nhân chính là Du Tiểu Vãn. Liền ngay cả Tào Trung Nhã trì độn nhất cũng nghe ra, ánh mắt liền lộ ra vẻ khinh bỉ.
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Du Tiểu Vãn đỏ bừng lên, nàng cắn chặt môi dưới, hai mắt ứa ra nhiều điểm nước mắt, bộ dạng ủy khuất, giận mà không dám nói, có chút nức nở nói: “Mẫu thân di vật, là cây trâm trên đầu con…… Con sao có thể thưởng cho nha hoàn?” Sau đó gục đầu xuống, không nói gì thêm nữa.
Lão thái thái nhìn mà đau lòng, trong lòng giận Trương thị không hỏi trắng đen liền đổ tội cho Vãn Nhi, vì thế quát hỏi Thạch Lựu: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, biểu tiểu thư khi nào thưởng trâm cho ngươi, rốt cuộc lại làm rơi như thế nào?”
Vốn lúc nãy nghe Trương thị nhắc tới Hầu gia, Thạch Lựu bị hù nhảy dựng, cứ nghĩ là Trương thị đã biết cái gì, có phải định lật lọng hay không. Lại nhấc mắt lên, thấy đôi mắt trong suốt của Du Tiểu Vãn ngân ngấn nước mắt, tràn đầy ủy khuất, nhìn thế nào đều giống một con thỏ trắng nhát gan, nhưng nghĩ đến mới tờ sáng, biểu tiểu thư bỗng trống rỗng xuất hiện lại hư không tiêu thất, Thạch Lựu liền cảm thấy ánh mắt biểu tiểu thư nhìn mình như có một tia quỷ dị u quang, trong lòng không khỏi run lên, chủ ý nhất thời định ra, phải làm theo lời biểu tiểu thư nói.
Mặt nàng khẽ ửng đỏ, vẻ mặt lại trấn định nói: “Hồi bẩm lão thái thái, phu nhân, biểu tiểu thư hôm trước tới hỏi lão thái thái thích hoa gì, để thêu cho lão thái thái một cái đai buộc đầu, nô tì báo cho biểu tiểu thư biết, nên biểu tiểu thư đã thưởng cho nô tì cây trâm bạc này. Nô tì khắc hình dấu thập lên cây trâm để làm dấu, sẽ không sai. Tối hôm qua, sau khi lão thái thái ngủ, nô tì đem hộp thức ăn đến phòng bếp, trên đường có cầm cây trâm ở trong tay, vừa đi vừa ngắm cảnh, hẳn là khi đó làm rơi.”
Trương thị nghe vậy giận dữ, “Miệng toàn lời dối trá! Lão thái thái ngủ là lúc mấy giờ? Duệ Nhi rõ ràng nhặt được cây trâm lúc khách còn ở trong phủ, ngươi rốt cuộc giúp ai che giấu, nói mau! Không nói thực ra, liền tha ra ngoài đánh bằng bản tử*, đánh tới khi ngươi nói mới thôi.”
* “Bản tử” là cây roi gỗ lớn, dẹp, na ná kiểu mấy quan sai trong phim Bao Công hay cầm mỗi khi thăng đường.
Mẹ chồng ở đây, con dâu vốn dĩ không thể tự tiện quyết định, huống chi là muốn xử lý người của mẹ chồng. Hành động này không những là không quy củ, mà còn là bất hiếu, không đem trưởng bối để vào mắt. Mợ dưới tình thế cấp bách lại phạm vào sai lầm như vậy, nhất định sẽ khiến lão thái thái bất mãn, đúng là xứng đáng! Du Tiểu Vãn âm thầm suy nghĩ, miệng lại nhỏ nhẹ phụ họa, “Thạch Lựu tỷ tỷ mau cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc khi nào làm rơi trâm, mợ rất nhân hậu, ngươi nếu nói thật, có thể miễn được một chút bản tử.”
Trương thị vốn chỉ định uy hiếp, nhưng giờ có thêm Du Tiểu Vãn phụ họa như vậy, nghe như bà nhất định phải đánh Thạch Lựu bằng bản tử, còn nói “Mợ rất nhân hậu”, rõ ràng là trào phúng a! Trương thị kinh hãi nhìn Du Tiểu Vãn, Du Tiểu Vãn vội mỉm cười một cái lấy lòng, đúng là biểu hiện cực kì bình thường của một bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, nhưng Trương thị lại cảm thấy một cỗ khí lạnh tràn ra từ trong tim, tứ chi đều đông cứng.
Lão thái thái thản nhiên nói: “Thạch Lựu, ngươi nói thật đi, ta sẽ phân rõ trắng đen.”
Lời này âm thầm chỉ trích Trương thị bao biện làm thay, Trương thị lại nghĩ rằng lão thái thái có ý bao che Du Tiểu Vãn, những lời ra khỏi miệng lúc này càng thêm cay cú, khiến trong lòng lão thái thái tràn đầy hờn giận.
Dưới màn liên thanh chất vấn của Trương thị, Thạch Lựu khóc sướt mướt nói, “Kỳ thật, sáng sớm hôm nay vẫn còn, nô tì vốn định cài lên đầu, vừa lấy ra để trên bàn trang điểm, thì…… Khúc ma ma đến tìm Thược Dược, nô ti tranh thủ nhà xí, trở về thì đã không thấy tăm hơi.”
Khúc ma ma tìm Thược Dược làm cái gì? Sắc mặt lão thái thái lập tức trầm đi xuống, giỏi thay một ả Trương thị, cư nhiên thò tay vào tận trong viện của ta!
Thược Dược đúng là nằm cũng trúng đạn, vội giải thích: “Khúc ma ma là tới hỏi lão thái thái đã thức dậy chưa……” Bị lão thái thái lạnh lùng nhìn, thanh âm nàng càng lúc càng nhỏ. Lời giải thích này, đến chính nàng cũng không tin, sao có thể hù được lão thái thái?
Trương thị vốn định nhờ Thược Dược nói giúp vài câu, nên mới bảo Khúc ma ma tới đây lúc trời còn chưa sáng, không ngờ lại bị Thạch Lựu nhìn thấy, nếu để lão thái thái biết bà thu mua Thược Dược, sau này chắc chắn sẽ sống không yên. Bà vội vàng nói sang chuyện khác: “Thật sự là kì lạ, sáng nay làm mất trâm, mà Duệ Nhi tối qua rõ ràng đã nhặt được cây trâm đó, ngươi chẳng lẽ là nói Nhị thiếu gia nói dối?” Tiện đà càng nghiêm khắc ép hỏi Thạch Lựu, “Nói, ai sai ngươi nói xấu Nhị thiếu gia, ngay cả loại chuyện ma quỷ này cũng nói ra được!”
Thế này còn không phải rất kì lạ sao? Rõ ràng là trung gian có người phá rối! Lão thái thái sống lâu trong hậu trạch, làm sao nhìn không ra điểm kỳ quái này, nhưng bà chỉ khẽ hừ một tiếng, nhìn Trương thị kiêu ngạo.
Thạch Lựu vẫn cứ khóc, nàng vốn dĩ bình thường đã xinh đẹp, dáng người vô cùng tốt, nơi nên đầy đặn thì rất đầy đặn, nơi nên thon nhỏ cũng rất thon nhỏ, nay khóc càgn thêm lê hoa đái vũ, bộ ngực cao ngất chớp lên chớp xuống, nói không hết vẻ đáng thương và mê người. Nàng bị ép đến nóng nảy, đột nhiên nói: “Những lời nô tì nói đều là lời nói thật, phu nhân nếu không tin, nô tì chỉ còn cách cắt tóc* để chứng tỏ.”
* Thời này, nữ nhân phải để tóc dài, cho dù có cắt tóc thề cũng chỉ cắt một lọn để cho người yêu. Còn nếu cắt tóc ngắn ngủn ló ót như bây giờ là một chuyện rất kinh khủng, không thua gì treo cổ hay cắt cổ tay!
Nói xong liền đòi tìm kéo, các nha hoàn khác trong phòng vội ngăn lại, loạn thành một đoàn.
Trương thị cười lạnh, “Muốn làm ni cô thì cứ việc cắt tóc, ta thật muốn xem ngươi có dám hay không!”
Tào Thanh Nho bỗng nhiên phát tác, ném chén trà trong tay “xoảng” một tiếng trước mặt Trương thị, quát to: “Câm miệng! Ngươi là muốn ép nàng xuất gia làm ni cô có phải không? Không ngờ ngươi lòng dạ hẹp hòi đến thế, ta nhờ ngươi cầu mẫu thân ban cho Thạch Lựu, ngươi lại bịa ra những lời mê sảng như vậy!”
Trương thị bị tiếng chén trà vỡ làm cho cả kinh, tim hoảng hốt đập mạnh, rầu rĩ đau, nhưng cái đau này, cái giật mình đều so ra kém khi nghe được những lời Hầu gia nói! Hầu gia và Thạch Lựu có quan hệ như vậy?
Du Tiểu Vãn nhìn sắc mặt vì cả kinh mà trắng bệch của mợ, trong lòng thầm thích ý, đây chính là tự làm bậy, không thể sống.
Lúc vừa vào phủ, Du Tiểu Vãn liền phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng với đại nha hoàn Thạch Lựu bên cạnh lão thái thái, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ lại một chút, tựa hồ là sau khi nàng nhập phủ không lâu, người nhà Thạch Lựu đến lão thái thái ban ân điển, cho nàng ra phủ lập gia đình. Chính là khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thạch Lựu, Du Tiểu Vãn lại cảm thấy không đơn giản như vậy, cho nên vẫn phái người để ý, thế này mới phát hiện, Thạch Lựu hóa ra là có chút ái muội với cậu.
Mẫu thân ban thưởng thiếp thất cho con, đây là yêu thương, nhưng con mơ ước người bên cạnh mẫu thân, thì chính là vô lễ. Cậu muốn nạp Thạch Lựu làm thiếp, phải bảo mợ ra mặt cầu người. Nữ nhân vì trượng phu nạp thêm thiếp là chức trách, lão thái thái chỉ cảm thấy mợ hiền lành. Nhưng kiếp trước, mợ hiển nhiên là đã nhanh nhẹn cho cha Thạch Lựu đến xin ân điển trước, làm cho cậu không lời nào để nói.
Kiếp này, nàng đương nhiên phải thuận nước giong thuyền, cũng may ông trời giúp nàng, tối qua khi cùng Tương Đại nương ra phủ tập võ, tình cờ nhìn thấy cậu và Thạch Lựu tư hội, nàng thế này mới có đủ sức thuyết phục Thạch Lựu, làm cho Thạch Lựu cùng nàng diễn một vở Song Hoàng đản*. Mợ không chứng cớ ép nàng, nhất định sẽ quay sang ép Thạch Lựu, Thạch Lựu nếu là muốn cắt tóc, ở trong mắt cậu, chính là mợ biết được chuyện giữa hai người, đây chính là ra uy trước a. Cho nên cậu nhất định sẽ ra mặt bảo vệ Thạch Lựu, mà không hay ho, chính là mợ.
* “Song Hoàng đản” là một vở kịch truyền thống của người Quảng Tây, Trung Quốc. Ý nói có kẻ xướng người họa, có kẻ mặt đỏ người mặt trắng, hành động có vẻ khác nhau nhưng thực chất là cùng chung mục đích.
Nếu không phải mợ định cắn ngược lại một cái, sáng sớm bảo Mĩ Cảnh trộm cây trâm mà nàng mang hôm qua, nàng cũng sẽ không tương kế tựu kế như vậy, dâng lên một mĩ thiếp cho cậu. Đây đều là mợ tự tìm! Cậu vì mặt mũi của mình, sẽ nói là đã nói cho mợ, lão thái thái chắc chắn cảm thấy mợ ghen tị, mới bịa ra một màn nói dối chồng chất sơ hở, còn xui khiến đứa cháu trai bảo bối nói dối theo! Hai tội cùng phạt, chuyến này khó tránh.
Quả nhiên, lão thái thái giật mình, trong lòng nhất thời rất bất mãn Trương thị, thanh âm lạnh lùng nói: “Phu nhân thế này là thế nào a? Ngươi cẩn thận đếm đếm đi, Hầu gia nhà ai đến tuổi như vậy, bên người chỉ có một di nương đã nhét vào trong phủ mười mấy năm? Hầu gia chẳng qua là muốn thêm một người vừa ý, biết lãnh biết nóng, ngươi có cần bức bách Thạch Lựu như vậy sao? Cư nhiên còn xui khiến Duệ Nhi nói dối! Đây là kiểu làm mẹ như thế nào? Định dạy cháu trai Tào gia thành kẻ bụng dạ hẹp hòi, không chừng mực như ngươi sao!”
Lời này nói rất nặng, Tào Trung Duệ vội thay mẫu thân biện giải, “Lão thái thái, mẫu thân không có muốn tôn nhi nói dối……”
Hắn không hát đệm còn đỡ, vừa nói xong, lão thái thái lại nghĩ tới hắn chỉ nghe lời mẫu thân, không nghe lời mình, trong lòng càng hận Trương thị, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhà đầu Thạch Lựu kia, ta tác chủ ban cho Nho Nhi. Phu nhân, ngươi thời gian này quá mệt mỏi, vẫn là ở trong viện mình nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.”
Đây là bị phạt cấm túc, còn không nói đến khi nào, cũng không cho bà biện hộ một câu! Trương thị bỗng thở không ra hơi, trước mắt chợt tối đen, nhất thời nằm bệt xuống đất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lão thái thái không tin Trương thị thế nào liền choáng váng khéo như vậy, lập tức ra lệnh nâng kiệu đưa phu nhân trở về. Du Tiểu Vãn chủ động xin đi giết giặc, Tào gia huynh muội muốn đi theo, lão thái thái cũng không cho, chỉ để một mình Du Tiểu Vãn một đường hộ tống Trương thị trở về Nhã Ngũ Đường.
Khi kiệu đến Nhã Ngũ Đường, Trương thị liền tỉnh, đuổi bọn nha đầu đi xuống, chỉ để lại Du Tiểu Vãn nói chuyện. Cây trâm mà Mĩ Cảnh trộm đến đảo mắt trở thành của Thạch Lựu, Trương thị cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết Du Tiểu Vãn tiên phát chế nhân*, khiến bà trở tay không kịp. Mà Du Tiểu Vãn chủ động theo tới, khẳng định là muốn xé rách da mặt. Ánh mắt bà trở nên âm ngoan, mỗi một lời đều từ kẽ răng đi ra, “Nhìn không ra Vãn Nhi có thủ đoạn như vậy a! Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu thành thực, ta tự thấy ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi không những không cảm ơn, còn khắp nơi cùng ta đối nghịch, làm cho lão thái thái, Hầu gia ghét bỏ ta, đây là vì sao?”
* Tiên phát chế nhân = ra tay trước, giành được cơ hội thắng lợi
Vì sao cùng ngươi khắp nơi đối nghịch? Thật thật buồn cười! Không kể đến cừu hận kiếp trước, chỉ nói việc hôm nay, ngươi bịa ra lời dối kia, còn không phải muốn hủy sạch danh dự của ta, cho ngày sau gả vào Tào gia cũng không có nửa phần địa vị, ngươi mới dễ dàng dày vò ta, tâm tư ác độc như vậy, còn dám nói là đối đãi không tệ? Cái thứ gọi là đối đãi không tệ của ngươi, chỉ là vì muốn tiêu trừ cảnh giác của ta mà bố thí chút ân huệ nhỏ nhoi, muốn ta hai tay dâng lên tài sản mà thôi. Nếu không có tài sản đó hộ thân, chỉ sợ ngươi ngay cả một cái tươi cười cũng sẽ không cho ta. Huống chi, kiếp trước, ngươi đã hại chết ta như thế nào, ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch. Tràng độc dược đen như mực đó đã làm phỏng cổ họng của ta như thế nào, đau tim đau phổi ta ra sao, ta đến bây giờ đều không quên một phần nào. Nếu ta không diệt trừ ngươi trước, chẳng lẽ còn chờ ngươi lại đến hạ độc ta một lần nữa?
Du Tiểu Vãn che lại vẻ băng hàn trong mắt, trên mặt vẫn là bộ dạng điềm đạm đáng yêu của bé gái mồ côi, e sợ mình nói sai, “A? Vãn Nhi làm sao có thể đối nghịch với mợ a? Việc vừa rồi, chẳng lẽ không phải vì Duệ biểu ca không nói thực cho mợ biết chuyện tối hôm qua sao? Nếu là Duệ biểu ca thành thực một chút, mợ làm sao có thể bị lão thái thái phạt cấm túc?”
Trương thị trong lòng trùng trùng hối hận, nếu ngay từ đầu nói thật, cùng lắm thì Duệ Nhi lĩnh phạt, nói là rượu sau thất đức, Vãn Nhi cũng trốn không thoát, cũng sẽ không có chuyện Thạch Lựu, càng đừng nói là cấm túc…… Lúc này nghe được Du Tiểu Vãn thầm trào phúng mình, Trương thị hận quá, nâng tay định tạt nước trà vào người nàng, lại bị Du Tiểu Vãn giữ lấy cổ tay.
“Mợ đừng để tim đập quá nhanh, sinh bệnh sẽ không tốt, lại thêm một cái bệnh điên nha, bệnh này mà dưỡng không tốt sẽ không ổn. Mới vừa rồi lão thái thái có nói, trong lúc mợ dưỡng bệnh, không được để biểu ca biểu muội đến quấy rầy mợ, mợ chẳng lẽ định vĩnh viễn không gặp biểu ca và biểu muội sao?”
“Không cho Duệ Nhi, Nhã Nhi gặp ta?” Trương thị cả kinh, quên cả việc phải giãy khỏi Du Tiểu Vãn, “Lão thái thái sao có thể đối với ta như vậy?”
“Mợ có phải là quên rồi sao? Lão thái thái là bà bà của mợ, cậu lại không phản đối, bà đương nhiên có thể làm như vậy với mợ a.”
“Ngươi……” Trương thị hận đến cả người phát run, dùng sức rút cổ tay, Du Tiểu Vãn bỗng nhiên thả lỏng tay, cả chén nước trà đều đổ vào tấm chăn gấm. Nước trà nóng thấm qua chăn, khiến bà cũng bị nóng. Trương thị tức giận, nghiến răng ken két, “Cút cho ta, ta không muốn thấy mặt ngươi! Du Tiểu Vãn, ngươi có bản lĩnh, về sau đừng tới cầu ta.”
Đây là nói chuyện hôn sự của nàng, canh thiếp phải có Trương thị kí tên, thì mới có thể hoàn thành lục lễ. Du Tiểu Vãn chớp chớp hàng lông mi dài, bộ dạng chực khóc rất đáng thương, lời nói ra lại tức giận cả người chết, “Vãn Nhi hiểu được. Lão thái thái cũng đã nói chuyện trong phủ sau này sẽ giao cho Võ di nương chưởng quản, Vãn Nhi có việc đi cầu Võ di nương cũng được, mợ hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, thướt tha rời đi, nhìn cũng không thèm liếc bộ mặt hai mắt trợn trắng của Trương thị.
…
Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma xuýt xoa nói “Nguy hiểm thật”, Du Tiểu Vãn cũng thừa nhận, nếu Trương thị ngay từ đầu dùng đúng chuyện tối hôm qua để làm khó nàng, nàng thật đúng là không biết ứng phó thế nào, đáng tiếc, Trương thị là hạng người vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết, nhất định sẽ thất bại.
Trương thị bị phạt cấm túc, Tào Trung Duệ bị phụ thân và lão thái thái mắng một trận, cũng trở nên thành thật, không còn chường mặt ra trước mặt Du Tiểu Vãn nữa, làm cho Du Tiểu Vãn thoải mái nhiều ngày liền.
.
.
.
Thời gian nhoáng một cái đã qua năm tháng, từ cuối mùa xuân đến cuối mùa thu, Tương Đại nương đem toàn bộ võ học của mình dốc lòng truyền dạy, sau đó lưu loát rời đi, không lưu lại cách liên lạc, chỉ nói khi cần bà sẽ xuất hiện. Du Tiểu Vãn cố sức ghi nhớ toàn bộ nội công tâm pháp và chiêu thuật vào đầu, tự mình mỗi ngày chậm rãi cân nhắc, chậm rãi luyện tập.
Cửa hàng cũng đã khai trương, Tào Trung Mẫn vì báo đáp ân đề cử, đã tận tâm hết sức, nên chuyện làm ăn của ba cửa hàng đều thập phần náo nhiệt. Không có Trương thị ngăn trở, Du Tiểu Vãn sau nhiều ngày năn nỉ lão thái thái, rốt cục thành công khiến lão thái thái đáp ứng, hàng tháng cho nàng ra phủ tuần tra cửa hàng một lần.
Chỉ cần ra phủ, Du Tiểu Vãn nhất định lại đến xem tiến trình tập võ của hai mươi thiếu nam thiếu nữ. Văn bá có một đồ đệ là Thẩm Thiên Hà, cũng đến tìm nơi nương tựa, phụ trách quản lý đám tiểu hài tử này.
Du Tiểu Vãn liền thương lượng với Văn bá, nhờ ông tự mình trở về Nhữ Dương, đốc thúc các quản sự trong thôn trang. Trương gia bên kia còn chưa ra tay, Du Tiểu Vãn lại càng ngày càng cảnh giác. Giờ sắp đến mùa thu hoạch vụ thu, kiếp trước chuyện tá điền chết oan chết uổng trong thôn trang ở Nhữ Dương là diễn ra vào mùa thu hoạch vụ thu. Đương nhiên, nàng chỉ có thể nói thế này với Văn bá: “Cuối năm sẽ vận chuyển đặc sản vào kinh, đây là vụ làm ăn lớn đầu tiên của cửa hàng chúng ta, không thể qua loa được. Ta sợ ngài không ở, các quản sự sẽ làm xằng bậy, làm ra chuyện ức hiếp tá điền, thanh danh Du gia ta sẽ bị phá hủy.” Còn nói phải chú ý sự an toàn của tá điền, nếu làm việc nghiêm túc, có thể thưởng bạc nhiều hơn một chút.
Du Văn Biểu cũng thấy có lý, rất nhanh thu thập hành lý, dặn dò Thẩm Thiên Hà xong liền cưỡi ngựa về Nhữ Dương.
Du Tiểu Vãn làm xong chuyện cũng liền che kín mạng che mặt, lên xe ngựa trở về Tào phủ. Còn cách Tào phủ hai con phố, chợt nghe có tiếng pháo rất náo nhiệt, đến gần thêm một đoạn thì phát hiện chính là Tào phủ đang đốt pháo, ngoài cửa còn dán hai chữ hỉ thật lớn. Du Tiểu Vãn cho xe ngựa vào phủ từ cửa hông, phái Sơ Vân đi hỏi thăm một chút.
Chỉ chốc lát sau, Sơ Vân thở phì phò chạy tới, “Tiểu thư, hôm nay yết bảng, Mẫn thiếu gia và Duệ thiếu gia đều đậu cử nhân, trong phủ có rất nhiều khách đến chúc mừng, ngày mai còn có đãi tiệc.”
Du Tiểu Vãn “Ừm” một tiếng, thay xiêm y đi thỉnh an lão thái thái.
Lúc đi ngang qua hồ nước, Tào Trung Duệ bỗng nhiên chạy ra, đứng chặn ở trên đường, khó nén đắc ý nói: “Vãn Nhi muội muội, có thể dừng một bước nói chuyện được không?”
Đây là muốn khoe khoang với ta? Du Tiểu Vãn lạnh lùng cười, “Duệ biểu ca lại muốn ăn phân chó sao?”
Tào Trung Duệ biến sắc, nhớ tới chuyện cũ, căm hận nói: “Vãn Nhi muội muội sao lại trở nên thô lỗ như vậy? Từ bất nhã như thế mà mỗi ngày lại để trên miệng.”
“Dù vậy vẫn tốt gấp trăm lần so với hành vi đáng khinh của biểu ca.”
Du Tiểu Vãn căn bản không muốn cùng hắn nhiều lời thêm một câu nào, chỉ cần đối mặt hắn, sẽ nhớ tới bản thân kiếp trước có bao nhiêu ngốc, cư nhiên bị vài câu hoa ngôn xảo ngữ lừa vòng vòng. Ngày xưa càng là nhu tình mật ý, sau khi bị phản bội lại càng là trùy tâm triệt cốt!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Du Tiểu Vãn kinh hoàng lớn tiếng gọi người tới cứu biểu ca, trong mắt lại hiện lên một tia ngoan độc, ngươi lúc nào cũng khắp nơi muốn ép buộc ta, ta không thể không bày tỏ lòng thành một chút. Nếu nhớ không lầm, hôm nay sẽ có một vị kim chi ngọc diệp mà mợ muốn vọng tưởng leo lên nhất, ngươi hãy tặng nàng một ấn tượng sâu sắc đi.
Nước trong ao nhỏ vốn không sâu mấy, Tào Trung Duệ cũng biết chút kỹ năng bơi, vùng vẫy hai cái liền ổn định, hắn ở trong nước mở miệng mắng, “Tiện nhân, mau đỡ ta lên!”
Tào Thanh Nho lúc này vừa đúng dịp dẫn khách đi tới, nghe vậy sắc mặt khẽ biến, khẩu ra ác ngôn, rất nhục nhã nhặn! Vột hét lớn một tiếng, “Nhanh đi kéo Nhị thiếu gia lên.” Lại quay sang hỏi Du Tiểu Vãn, “Đây là có chuyện gì?”
Du Tiểu Vãn hành lễ bái kiến Nhiếp Chính Vương, thế này mới đáp, “Mới vừa rồi con đang chúc mừng biểu ca, biểu ca không biết vì sao lại rơi xuống hồ nước…….”
“Không phải!” Tào Trung Duệ buồn bực rống to.
Hắn chật vật để người ta tha lên bờ, cả người ướt sũng, tóc tai đều dính lên mặt, hai chân dính đầy bùn, tản ra mùi tanh tưởi, trên đầu còn đỉnh một mảnh lá sen sớm khô…… Hình tượng này vô luận thế nào cũng không thể dính dáng gì đến từ “mĩ nam”.
Gã tiểu tùy tùng đi theo sau Nhiếp Chính Vương thấy vậy, liền chán ghét cau cái mũi, phát ra tiếng hừ nhẹ thực khinh thường.
Tào Trung Duệ mới vừa rồi chỉ để ý hung ác trừng mắt nhìn Du Tiểu Vãn, không chú ý bốn phía, thế này mới phát hiện Nhiếp Chính Vương và vài vị đại thần đều ở đây, vội vàng thu liễm hành lễ, nói một câu “xin thất lễ”, rồi liền chạy đi thay quần áo.
Gã tiểu tùy tùng phía sau Nhiếp Chính Vương bỗng nhiên lên tiếng: “Chậm đã, ngươi vì sao ngã xuống, ngươi còn chưa nói a.”
Tào Trung Duệ cảm thấy giận dữ, thật sự là vô lễ, một tiểu thái giám mà cũng dám ngăn đón ta, nhưng thoáng nhìn bộ dạng Nhiếp Chính Vương có vẻ cũng có hứng thú nghe, đành phải lắp bắp nói: “Không, không cẩn thận, ngã ngã xuống.”
Tiểu tùy tùng thực không hài lòng, truy vấn: “Cách xa như vậy cũng có thể ngã xuống? Rõ ràng là ngươi đang nói chuyện biểu muội ngươi a!”
Tào Trung Duệ càng thêm bất mãn, nhưng hắn cũng đã nhìn ra, tiểu tùy tùng này mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, không chừng là một cô nương, Nhiếp Chính Vương lại dung túng nàng, chẳng lẽ đây là Duy Phương đại công chúa – người được Nhiếp Chính Vương sủng ái nhất trong lời đồn? Tào Trung Duệ trong lòng cực kì khẩn trương, ở trước mặt công chúa, hắn đương nhiên muốn biểu hiện một phen, nhưng hắn thực không có cách nào khác giải thích vì sao mình lại rơi vào hồ nước.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Du Tiểu Vãn khẽ liếc nhiều bộ mặt đỏ bừng của Tào Trung Duệ. Chuyện tác tệ là vô luận thế nào cũng không thể nói ra, chỉ sợ người nghe cố ý, chuyện dù là giả cũng sẽ trở thành thật, biểu ca chỉ có thể nhịn cho qua chuyện này. Nay ở trước mặt Nhiếp Chính Vương, hắn y quan không chỉnh đến tình trạng này, ngày sau muốn một bước lên mây, sẽ khó càng thêm khó. Vị Duy Phương công chúa kiếp trước ái mộ ngươi, chỉ sợ sẽ không yêu một nam nhân trên đỉnh đầu có một lá sen khô.
Biểu ca thân ái của ta, mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu, ta sẽ cho ngươi nhìn đến hy vọng, một lần lại một lần hủy sạch trước mặt ngươi!
Hàn Thế Chiêu vốn là đi theo sau phụ thân Hàn Thừa tướng, thấy tình hình vậy, liền tiến lên, ôn ngôn hỏi: “Tào hiền đệ lúc ấy có phải cảm thấy đầu có chút choáng váng?”
Giải thích này có vẻ tốt, Tào Trung Duệ vội gật đầu như đảo tỏi, “Đúng đúng đúng, đầu bỗng nhiên có chút choáng váng.”
Hàn Thế Chiêu sáng lạn cười, “Đây hẳn là chứng đạm mê. Sách thuốc có câu, thế nhân nếu gặp phải chuyện vui mừng ngoài dự đoán, khó tránh khỏi tâm sinh đạm mê, sẽ có triệu chứng mê muội, chỉ cần tâm bình khí tĩnh là sẽ ổn, không có trở ngại.”
Tiểu tùy tùng “À” một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ. Nhiếp Chính Vương khẽ nhíu mày, khoát tay bảo Tào Trung Duệ mặt mày xấu hổ đi thay quần áo.
Lập tức liền có đại thần vỗ mông ngựa Hàn Thừa tướng, “Lệnh lang không hổ là Giải Nguyên a, quả nhiên đọc nhiều sách vở.”
Tào Thanh Nho cười đến thập phần miễn cưỡng, phụ họa cũng không muốn phụ họa. Du Tiểu Vãn vẻ mặt tuy điềm tĩnh thanh nhã, nhưng trong lòng không nén nổi bĩu môi, vị Hàn Nhị công tử này thực biết cách đào hố, hắn trúng Giải Nguyên, khiêm tốn trấn định, khí độ ung dung, giờ gán cho người đậu thứ hai là Duệ biểu ca hai danh hiệu “gặp chuyện vui mừng ngoài dự đoán”, “tâm sinh đạm mê”, nháy mắt đã tô đậm bản thân lên.
Phong ba nho nhỏ chấm dứt, Tào Thanh Nho tiếp tục dẫn khách đến hậu hoa viên, Du Tiểu Vãn cúi đầu tránh qua một bên nhường đường. Khi Hàn Thế Chiêu đi ngang qua người nàng, nhẹ nhàng cười, dùng cực thấp thanh hỏi, “Du tiểu thư chớ không phải là biết hôm nay Duy Phương đại công chúa sẽ theo tới, không hy vọng biểu ca được công chúa nhìn trúng?”
Du Tiểu Vãn trong lòng thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt trong suốt hồn nhiên vô tà, “Vãn Nhi không rõ ý của công tử, có thể nói rõ hơn chăng?”
Đôi mắt sáng như sao của Hàn Thế Chiêu yên lặng nhìn nàng một cái, tay cầm quạt khẽ gõ vào môi mình, rồi mỉm cười đuổi theo mọi người.
Hắn làm sao phát hiện là chính mình cố tình chọc giận biểu ca? Du Tiểu Vãn vò vò chiếc khăn trong tay, bỗng nhiên nhớ tới lời Tương Đại nương từng nói, có vài người biết đọc cử động của môi…… Nhìn không ra Hàn Nhị công tử còn có bản sự như vậy.
Ánh mắt Du Tiểu Vãn khẽ đảo một hồi, nếu hắn muốn vạch trần nàng, thì đã sớm nói rồi, nếu không nói, thì dù hắn có biết cũng không có gì. Nàng dứt bỏ lo lắng, đi đến Duyên Niên Cư, Trương thị và Võ di nương đang tụ hội trong đại sảnh, miệng cười hết sức vui vẻ vây quanh lão thái thái.
Trương thị một tháng trước mới được giải bỏ lệnh cấm túc, phục thấp làm thiếp mấy tháng, hôm nay rốt cuộc khổ tẫn cam lai, càng thêm mi phi sắc vũ*, nhìn thấy Du Tiểu Vãn tiến vào, lập tức hô: “Vãn Nhi mau tới chúc mừng lão thái thái. Duệ biểu ca của con đậu thứ hai trong kì thi Hương. Ai… đứa nhỏ này, còn vì không đậu hạng nhất mà ảo não a. Mẫn biểu ca của con cũng không kém, đậu hàng thứ năm.” Từng câu từng chữ đều đang khoe khoang.
* mi phi sắc vũ = mặt mày hớn hở
Du Tiểu Vãn mỉm cười tiến lên hành lễ, “Chúc mừng lão thái thái, chúc mừng mợ, chúc mừng Võ di nương, Tào gia sắp ra có hai vị đại nhân vật.”
Tôn tử có tiền đồ, lão thái thái cũng thập phần cao hứng, miệng khiêm tốn nói: “Cái gì mà đại nhân vật, chỉ cần ngày sau hai người bọn họ có thể đậu tiến sĩ, vậy là đã làm rạng rỡ tổ tông.” Du Tiểu Vãn hùa theo nói vài câu may mắn, liền ngồi xuống cạnh lão thái thái, hỏi chuyện đãi tiệc ngày mai.
Trương thị khinh thường tranh cãi, một cái chức tiến sĩ nho nhỏ không phải là mục tiêu của bà, mục tiêu của bà là ba vị trí đầu bảng, nếu Duệ Nhi đậu Trạng Nguyên, bà chính là đường đường mẹ của Trạng Nguyên, xem về sau lão thái thái còn dám không dám phạt cấm túc bà nữa không!
Các nữ nhân thương lượng chuyện yến hội, các nam nhân đi dạo trong vườn xong liền đều cáo từ. Hôm nay mới treo bảng, các quan đồng nghiệp của Tào Hầu gia chỉ là đến nói một câu chúc mừng, yến hội chân chính từ ngày mai mới bắt đầu tổ chức suốt ba ngày liền.
Còn chưa tới Hàn phủ, Hàn Thế Chiêu liền cáo biệt phụ thân, định thừa dịp giờ còn sớm, đến thư cục dạo một chút. Đến cửa hàng giấy mực lớn nhất trong kinh thành, hắn lập tức đi lên lầu hai, đi vào một căn phòng, bước ra sau bình phong, lách người đi vào một gian phòng bí mật sau giá sách.
Trong phòng đã có sẵn mấy người đang chờ hắn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một gã thiếu niên mắt phượng tuấn tú, không khỏi khẽ cười nói: “Lão tổ tông nhà ngươi đã lôi ngươi trở lại?”
Người nọ thấy hắn đến cũng không tức giận, liếc mắt một cái xem thường, “Ai cần ngươi lo! Ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
“Chậc chậc!” Hàn Thế Chiêu lắc đầu, “Chuyện của ngươi sao lại làm không tốt a? Đâu có người Du gia nào ép ngươi quản, lần trước cây trâm của Du tiểu thư, sao ngươi không tự mình trả lại cho nàng?”
Người nọ chính là Quân Dật Chi, nghe vậy liền bĩu môi cười nói: “Ta không phải là muốn cho ngươi một cơ hội sao?”
Hàn Thế Chiêu cười đến cực kì không có ý tốt, “Vậy sao? Không biết lão tổ tông của ai hễ mở miệng ngậm miệng đều Du tiểu thư a?”
Thiếu niên ngồi trên ghế thượng vị nhẹ nhàng cười, “Được rồi, đừng đấu võ mồm nữa! Chuyện của năm vị lão gia đó đã điều tra ra chưa?”
Hàn Thế Chiêu và Quân Dật Chi nghiêm sắc mặt, cùng trả lời: “Đã điều tra rồi, ở mặt ngoài không có vấn đề gì.”
Thiếu niên ngồi trên ghế thượng vị cười đến thích ý, “Ở mặt ngoài không thành vấn đề, không nhất định trên thực tế không có vấn đề. Vào đúng khoảng thời gian đó, năm vị đại nhân này đều bỏ mình, nguyên nhân cái chết nhất định phải điều tra rõ.”
Mấy người đang ngồi đều gật gật đầu, Hàn Thế Chiêu chần chờ một chút, hỏi: “Công tử, vật kia rốt cuộc là cái gì, không nói ra hình dạng, chúng ta biết tìm kiếm thế nào?”
Thiếu niên kia cười đến cực kì vô tội, “Ta cũng không biết là thứ gì, cứ chậm rãi tìm thôi, nếu hữu duyên, thế nào cũng sẽ tìm được.”
Nghe vậy, Hàn Thế Chiêu và Quân Dật Chi bất đắc dĩ liếc nhau, trong lòng thầm than, xem ra nếu muốn điều tra rõ chân tướng, phải đi lễ phật khấn cầu mới được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện