-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
" Dương phàm, đây đều là anh tự làm sao?. Cô nàng nhịn không được, những món trên bàn nhìn rất đẹp mắt, chưa nói đến mùi thơm của thức ăn đã khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng rồi.
- Phải, nếu em đói rồi thì cứ ăn tự nhiên. Thấy cô nàng như vậy Dương phàm rất đắc ý.
- Vậy em không khách sáo nữa. Nàng gấp lấy một miếng thịt cá đưa lên miệng, vừa đến đầu lưỡi miếng thịt tan ra trong miệng, rất ngon mà không tanh chút nào mà vẫn giữ được chất của thịt cá. Nàng gấp lấy một viên thịt chiên, vừa bỏ vào miệng nàng rất kinh ngạc về chuyện này, bên ngoài là một lớp vỏ rất giòn, bên trong lại rất mềm tuy là thịt chiên nhưng chúng lại không dính một ít dầu chiên nào.
- Dương phàm, không ngờ anh lại giỏi nấu ăn như vậy, thật sự là rất ngon, cho dù là nhà hàng cao cấp cũng không bằng một phần của anh.
- Đương nhiên rồi!. Từ năm sống cùng sư phụ hắn ngày nào cũng phải nấu ăn cho sư phụ của hắn." Tiểu phàm, con càng ngày càng có tiến bộ đó," sư phụ tất cả đều nhờ có người chỉ bảo cho tiểu phàm, nếu không thì tiểu phàm làm sao có tiến bộ được." ha ha tiểu phàm, con phải nhớ những gì ta dạy bảo đó biết chưa," nga." thời gian của ta cũng không dài, đến lúc con mười tuổi ta sẽ chỉ day cho con mọi thứ mà ta biết. Dương phàm hồi tưởng lại chuyện cũ.
- Dương phàm! Dương phàm! Dương... Thấy hắn đang suy nghĩ gì đó nàng lấy tay hơ qua mặt hắn, gọi hắn mấy lần.
- Có chuyện gì vậy. Thấy cô nàng gọi mình Dương phàm mới không hồi tưởng lại nữa.
- Anh đang nghĩ gì mà em gọi anh cũng không biết vậy, không lẽ anh đang nghĩ đến ai sao? Cô nàng thấy hắn trả lời lại nhưng cũng không quên trêu hắn.
- Không có, chỉ là anh nhớ đến vài chuyện cũ thôi, chúng ta ăn đi. Nói xong hắn cúi đầu xuống ăn, lúc nhớ đến chuyện cũ hắn lại nhớ đến quyển sách mà Phương lão đưa cho hắn, thứ này hắn cũng chưa xem.
Thấy hắn nói vậy nàng cũng không có nói gì nữa mà gắp thức ăn lên ăn. Hai người ăn xong thấy Dương Phàm định dọn dẹp, cô nàng định bảo hắn thì bị hắn ngăn lại nói." Chuyện này để ta làm được rồi. Hắn đã nói vậy nàng đành đi ra ngồi coi tivi cũng mặc kệ hắn.
Dương Phàm thu dọn xong hắn quay lại phòng của mình, ngồi lên giường mở cuốn sách ra, nhìn cuốn sách dường như đã nát nhưng những dòng chữ bên trong lại không bị ảnh hưởng. Xem trang đầu tiên Dương Phàm có hơi ngạc nhiên, thứ này lại nói đến cách sử dụng lực lượng, đầu tiên là sử dụng lực lượng phóng xuất, đầu tiên là kiểm soát lực lượng, rồi tập trung chúng lại một chỗ.
Dương Phàm ngồi tập trung suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng hắn cũng có thể phóng xuất lực lượng, đối với một thiên tài như hắn, hắn chỉ mất năm năm để học hết tất cả những gì sư phụ dạy cho hắn. Nếu có Phương lão ở đây chắc chắn ông sẽ xem hắn như quái vật.
Dương Phàm đọc tiếp mấy trang nữa, lần này hắn không còn kinh ngạc nữa, bên trong có ghi. Sử dụng lực lượng để tạo nên một không gian của mình, có thể bắt lấy một vật rồi điều khiển chúng, sử dụng lực lượng bao bọc lấy cơ thể để tăng thêm sức bền bỉ của da thịt, thậm chí làm cho chúng trở nên cứng cáp đao phương bất nhập, lực lượng đã đạt cảnh giới thì không cần sử dụng để bảo vệ, chúng sẽ tự bao bọc lấy cơ thể.
Dương Phàm đọc đến đây thì hắn hết sức kinh ngạc, có thể đao phương bất nhập, đây là khái niệm gì cho dù hắn có làm gì cũng không thể ngờ đến." Không biết nếu bị súng bắn thì sẽ như thế nào?. Dương phàm không nhịn được nghĩ thầm." Kệ nó, không phải mình luyện xong thì sẽ biết hay sao?.
Nói là làm hắn lại tập trung lực lượng lại, hắn ngồi như vậy đến tận ba giờ sáng, lúc này hắn mở mắt ra.
" Không ngờ thứ này lại lợi hại như vậy. Lúc này hắn đang cảm nhận lực lượng bao quanh cơ thể hắn, tinh thần hắn cũng trở nên minh mẫn hơn, nhìn vào một khoảng tối om, hắn kinh ngạc là mình có thể nhìn rất rõ giống như ban ngày vậy, nhìn lên đồng hồ đã hơn ba giờ sáng, hắn vươn tay ra muốn thử cách không thủ vật, hắn sử dụng lực lượng bao vây lấy chiếc điện thoại của mình để trên đầu giường rồi mang nó lại chỗ mình. Lúc này hắn mới hài lòng rồi lên giường nhắm mắt ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở tấm rèm cửa sổ lọt vào trong gian phòng, làm cho gian phòng chợt bừng sáng lên Dương Phàm mở mắt, hắn cởi bỏ chiếc áo ra chỉ mặc một chiếc quần đùi, hắn bước lại nhà tắm mở cửa ra.
" A.... Một tiếng hét chói tai vang lên, Dương Phàm kịp phản ứng lấy tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của cô nàng lại, cũng may trong nhà không có ai. Cô nàng hơi giãy dụa lúc này Dương Phàm mới buông tay ra." A.. em làm gì vậy. Dương Phàm làm bộ mặt đau khổ nói.
- Anh muốn em nghẹn thở chết sao? còn nữa tại sao anh l... A.. . thấy Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mình, lúc này Anh My mới nhớ ra là mình đang trần như nhộng trước mặt hắn. Nàng ngồi xuống quay lưng về phía hắn mà khóc.
- Anh My! ta không biết là em đang ở trong, ta lập tức ra ngoài ngay. Hắn thấy cô nàng như vậy cũng không có ở lại nữa. Chưa bước ra khỏi cửa hắn cảm nhận được hai vật gì đó mềm mềm dán vào lưng hắn.
- Dương Phàm! anh phải chịu trách nhiệm với em.
Cô nàng đã ngừng khóc." Chịu trách nhiệm? ta đâu có làm gì ... Chưa nói hết câu hai vật mềm mại đó ép vào lưng hắn càng chặt hơn." Anh My! nếu em còn như vậy anh sợ không kiểm soát được đâu. Lúc này Dương Phàm đang kiềm chế dục vọng trong người.
- Không! nếu anh không chịu trách nhiệm thì em sẽ tự tử ngay. Giọng nàng rất kiên định nói.
- Được rồi! trước hết em hãy mặc đồ vào đã, chúng ta sẽ nói về chuyện này sau được chứ. Dương Phàm đành dương tay chịu thua cô nàng.
Hai người ngồi vào bàn ăn, bữa sáng của hắn rất đơn giản, hai quả trứng ốp một cốc sữa với bánh mì, còn của cô nàng cũng như vậy chỉ khác là bớt đi một quả trứng.
- Được rồi! em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?. Thấy cô nàng nhìn mình Dương Phàm đành phải xuống nước nói trước.
- Dương Phàm! không lẽ đến chuyện này mà anh cũng phải hỏi em sao?. Nàng hơi đỏ mặt nói, lại làm ra điệu bộ rất giống của một tiểu hồ ly.
Dương Phàm thầm kêu không ổn." Chẳng lẽ cô nàng này muốn ta phải... Dương Phàm nghĩ thầm. Hắn cũng không biết tiểu hồ ly này muốn làm gì nữa.
- Anh không biết phải làm thế nào, em muốn anh phải làm sao mới được. Dương Phàm giả ngốc để xem cô nàng thế nào.
" Dương Phàm. nàng đỏ mặt khi nói đến cái tên của hắn. Dương Phàm cảm thấy không ổn, không lẽ cô nàng định như vậy thật sao?." Anh nhất định phải cưới em. Khuôn mặt nàng lúc này đã đỏ bừng như người sốt rồi.
" Cái gì! Dương Phàm đứng dậy, hắn không ngờ điều mình nghĩ là đúng, cô nàng thật sự muốn hắn lấy nàng.
Thấy hắn kích động như vậy nàng còn tưởng hắn không đồng ý." Dương phàm! có phải...
Dương Phàm đưa tay lên ngăn nàng nói thêm điều gì đó." Không phải là ta không muốn, mà là không thể. Nếu muốn hắn lấy nàng, thì hắn phải lấy cả năm người cùng lúc, nhưng chuyện của hắn và Dương Nguyệt còn chưa có ai biết, cho nên hắn không thể cưới ai được.
- Tại sao? có phải em có chỗ nào không tốt?. Cô nàng nói dường như sắp tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu dường như có thể khóc lúc nào không hay.
- Không phải! Thấy cô nàng như vậy Dương Phàm không nói ra mà chỉ an ủi nàng." Không phải ở nàng, mà là ở ta, em cũng không biết cuộc sống của ta như thế nào, làm sao có thể muốn ta lấy nàng được.
- Tại sao?. Nàng lúc này mới bình tĩnh lại.
" Tại ta quá hoa tâm, hiện tại ta đã có ba người bạn gái. Dương phàm nói ra chuyện này là để cho cô nàng biết khó mà lui.
" Ba người, vậy họ có biết đến nhau không?
" Có.
" Vậy tại sao bọn họ có thể ở cùng nhau còn em thì không được. Nàng dường như đang trách hắn.
" Cái này... Dương Phàm không biết nói gì lúc này cho cô nàng hiểu nữa, hắn thật sự là ngậm trái đắng.
" Nếu anh không đồng ý, vậy thì em sẽ nói chuyện này cho ông nội biết.
" Được rồi! nếu em đã muốn như vậy thì lúc nào cần anh sẽ đưa em về thành phố để gặp bọn họ, nhưng anh nói trước chuyện ba người họ có chấp nhận hay không thì anh cũng không thể quyết định được. Dương Phàm đành đưa ra nước cờ cuối cùng.
" Được! em nói trước, hiện tại anh sẽ là bạn trai của em, còn nữa nếu như anh bỏ em lại một mình vậy thì em sẽ tự tử cho anh xem.
Dương Phàm đành chấp nhận, lần đầu hắn gặp phải một tiểu hồ ly như vậy, thậm chí còn muốn lấy cái chết để ép hắn. Xong xuôi mọi chuyện Dương Phàm lấy xe chở cô bạn gái của mình đến trường học.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đại học hong kong. Một chiếc Volvo màu hồng tiến vào trong trường, mọi người đều nhin theo chiếc xe tiến vào." Kia không phải là xe của Anh My sao?. Một người nói lên," Không phải chứ, Anh My rất ít đến trường.
" Người ta là ca sĩ nổi tiếng, muốn đến trường thì có gì là lạ.
Chiếc xe dừng lại, Dương phàm bước ra," nga.. anh chàng kia là ai vậy đẹp trai quá. Mấy cô nàng ở gần đó gần như hét lên. Anh My cũng bước xuống theo," Không lẽ là bạn trai của nàng.
- Được rồi em lên lớp được rồi đó. Dương phàm buông miệng nói.
- Vậy còn anh?.
- Ta đương nhiên là không vào rồi. Dương phàm thản nhiên nói.
- Chẳng phải hiện tại anh đang bảo vệ em sao? lỡ may không có anh ở đây em lại gặp nguy hiểm thì phải làm sao?. Cô nàng làm nũng nói.
- Được rồi!. Dương phàm bất đắc dĩ nói." biết nguy hiểm là còn muốn đến trường. Nhưng lời này hắn không có nói ra.
Hai người tiến lại lớp học.
" Anh My anh chàng này là ai vậy. Một cô nàng tiến lại gần nói.
- Vi Vi! là bồ sao? mình còn tưởng là ai nữa.
- Thế anh chàng này là ai? không lẽ hai người. Cô nàng chỉ tay vào hai người đưa qua đưa lại.
Chỉ thấy Anh My đỏ mặt, nàng dùng biểu hiện của mình thay cho lời nói." Vậy hai người đã...
- Vi vi bà còn nói nữa là tui mặc kệ bà luôn đó. Anh My lúc này càng đỏ mặt hơn. Nàng nhớ lại cảnh lúc sáng bị Dương phàm nhìn thấy cơ thể của mình.
" Được rồi được rồi tui không nói nữa. Cô nàng cười cười nói." Em là Thải Vi bạn thân của Anh My anh có thể gọi em là Vi Vi. Thải vi đưa tay của mình ra.
- Dương phàm! bạn trai Anh My. Thấy cô nàng nhìn mình Dương phàm đành nói câu sau.
" Hai người rất hợp nhau đó. Cô nàng che miệng cười.
- Vi Vi bà cười gì vậy. Anh My hơi khó hiểu.
" Không có gì, mình vào thôi.
Ba người bước vào chỗ ngồi, mọi người đều nhìn Dương phàm, cũng có vài tên công tử muốn cho Dương phàm một trận, hắn lại ngồi ở giữa hai cô nàng.
Dương phàm đâu có thoải mái, ngồi cạnh người đẹp nhưng đâu dám làm gì, giờ học bắt đầu hôm nay có tiết thể dục, mọi người đều đi thay đồ, duy nhất Dương phàm là không thay, đứng cạnh hai cô gái mặc bộ đồ thể dục, thật sự là gợi cảm mà.
" Em kia lại đây. Lão sư dạy môn thể dục này là một lão sắc lang, thấy Dương Phàm đứng cạnh hai cô nàng lại còn không thay đồ, đây là hai bông hoa của lớp, cũng là người mà lão không thể động đến.
Thấy có người gọi mình, Dương Phàm tiến lại gần." Ông nói tôi sao?. Tất cả mọi người đều cười toáng lên, lão sư gọi hắn lên,"bây giờ hắn lại nói ông nói tôi sao? tên này cũng trâu bò quá đi, không biết lão sư dạy tiết thể dục là ai sao?.
" Đúng là gọi cậu đó. Trên mặt lão biểu tình không có gì là tức giận cả.
- Vậy ông gọi tôi có chuyện gì?. Dương phàm vẫn thản nhiên nói.
" Gọi cậu có chuyện gì sao? trong lớp học mà cậu còn không đi thay quần áo, có phải là coi giáo viên tôi không ra gì không. Lúc này ông ta mới bùng phát.
- Ông đâu là cái gì mà để tôi coi trọng. Dương Phàm nói rồi hắn tiến đến chỗ hai cô nàng.
" Đứng lại. Ông ta đã thật sự tức giận," không dạy tên này một bài học thì mặt mũi ông ta còn để đâu.
- Còn chuyện gì sao?. Dương Phàm nói.
" Được tiểu tử cậu giỏi, nếu như cậu có thể chạy thắng một người trong số bọn họ thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì. Ông ta nói rồi chỉ vào một người thanh niên ở đó, người này tiến lại nhìn Dương Phàm trông rất ngứa mắt.
" Được thôi ông muốn chạy như thế nào. Dương Phàm nói. Đây là cơ hội tốt để hắn sử dụng lực lượng.
" năm vòng quanh sân trường, ai chạy xong người đó thắng.
Năm vòng quanh sân trường, nói vậy thì tên mặt trắng này thua chắc rồi. Đường Vinh là người chạy giỏi nhất trường, cậu ta đã đạt hai giải quán quân, còn tên kia thì chắc chắn không có cơ hội rồi.
" Được thôi bắt đầu từ đâu. Dương Phàm vẫn thản nhiên nói.
Lão sư đánh dấu vạch bắt đầu, hai người tiến lại vạch." Tiểu tử tao sẽ cho mày đẹp mặt.
" Hừ. Dương Phàm khinh bỉ, chỉ dựa vào lũ nhóc này mà cũng dám lên mặt với hắn, về luyện thêm năm mươi năm nữa đi.
Dương Phàm tập trung lực lượng lại dưới chân. Đến lúc vị lão sư kia ra hiệu bắt đầu thì Dương Phàm vẫn đứng như tượng, lão sư này tưởng hắn đã sợ lên rất vui mừng, hắn ra hiệu chạy thì mọi người trợn tròn mắt lên.
" Cái gì vừa sảy ra vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
" Chuyện gì vậy! ảo giác chắc chắn là ảo giác. Mọi người đều không tin vào mắt của mình nữa, một người bình thường có thể chạy nhanh như vậy sao?. Mọi người đều trố mắt lên nhìn theo Dương Phàm, duy nhất chỉ có cô nàng Anh My là không mấy ngạc nhiên.
- Anh Mỹ! nhìn bồ rất vô tư, chắc là bồ biết trước rồi phải không?. Thải Vi nói. Thấy cô bạn của mình vô tư như vậy chắc chắn là vẫn còn điều dấu mình." Ảnh Mỹ! chúng ta có phải là bạn thân không?.
- Vi Vi! bồ nói vậy là sao?. Thấy cô bạn của mình hỏi vậy nàng không vui chút nào.
- Chẳng phải chuyện của anh ấy sao.. Á..
Chưa nói hết câu thì nàng đã thấy Dương Phàm đứng ngay sau Anh My, nàng có hơi hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột này của hắn.
- Anh ấy! nga..
Nàng quay đầu lại thì cũng giật mình sắp ngất, lúc cô nàng quay đầu lại thì Dương Phàm đang làm bộ mặt của quỷ để hù cô nàng, không ngờ cô nàng này lại sợ đến như vậy. Thấy cô bạn bị hù đến sắp ngất Thải Vi được một trận cười ôm bụng, suýt chút nữa là nàng lăn ra sân mà cười.
- Vi Vi! bà còn cười được sao? tui mặc kệ bà luôn đó." Dương Phàm anh muốn hù chết em mới vui hay sao? Hứ. Cô nàng dậm chân quay mặt rời khỏi sân trường không quan tâm đến hai người nữa.
- Dương Phàm! anh mau đuổi theo Anh My đi, cổ chắc chắn đang khóc đó. Thái Vi nói, nàng rất hiểu tính của bạn mình.
- Được rồi! ta sẽ đuổi theo ngay, gặp lại sau. Dương Phàm nói xong hắn đuổi theo cô nàng.
Chạy được nửa đường Dương Phàm thấy cô nàng bị một chiếc xe dừng lại bắt vào trong rồi phóng đi, Dương Phàm lấy xe phóng đuổi theo, hắn giữ khoảng cách an toàn với chiếc xe đã bắt cô nàng.
Bên trong xe." Các người là ai thả ta ra, nếu không các ngươi chết chắc.
Đét." Câm miệng. Tên áo đen tát vào mặt của cô nàng không thương tiếc.
Hức hức.. Nàng ngồi khóc, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bị ai tát bao giờ, cho dù là Trương Hạo đến một câu mắng nàng cũng không có, nhưng lúc này nàng lại bị người ta tát một cái.
Chiếc xe dừng lại hai tên áo đen bắt nàng lên một căn phòng, bên trong có một gã khoảng bốn mươi năm tuổi miệng ngậm điếu xì gà, còn có khoảng năm sáu tên khác đang đứng.
Anh Vũ đã bắt được người rồi, có cần gọi điện cho lão già kia hay không?. Một tên đứng lên nói.
- Không cần vội! để ta thử qua con gái của lão già đó rồi để cho các anh em hưởng thụ, rồi chúng ta sẽ gọi cho hắn.
" Không.. không.. không.. Nàng hốt hoảng lùi lại thì cũng đã hết đường lui, nàng tuyệt vọng." Dương Phàm anh mau tới cứu em. Hức.. Hức.. nàng gần như đã gào thét trong vô vọng, nếu biết trước nàng sẽ không rời khỏi hắn nửa bước.
Pàng... tiếng của cánh cửa bị đạp bung ra, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn bước vào khuôn mặt rất bình thản.
" Kẻ nào! mấy cái thằng ăn hại ở ngoài tại sao lại để cho cái thằng tiểu tử này vào được đây. Gã được gọi là anh Vũ nói.
- Đừng nóng, mấy cái tên phế vật đó ta đã chăm sóc cho chúng rồi. Dương Phàm vẫn bình thản nói.
" Dương Phàm! Cô nàng chạy lại ôm lấy hắn như kẻ chết đuối vớ được phao cứu hộ.
- Anh My! mặt của em. Dương Phàm lúc này mới để ý thấy một bên khuôn mặt của nàng sưng tấy lên.
" Là hắn đã đánh em. Cô nàng chỉ vào gã đã tát nàng một bạt tay." Còn nữa nếu anh không đến, hắn sẽ làm nhục em, còn muốn để bọn chúng... Nói đến đây nàng càng bật khóc ôm lấy hắn chặt hơn.
Dương Phàm dùng chân cũng biết chuyện sẽ như thế nào nếu không có hắn." Anh My! em đừng ôm anh nữa, nếu em ôm như vậy thì anh làm sao có thể giúp em xả cơn giận này. Dương Phàm vừa nói vừa dỗ dành nàng giống như một đứa trẻ đang đòi ăn. Cô nàng buông hắn ra đứng ở sau lưng của hắn, chỉ cần có câu nói này của hắn nàng đã yên tâm hơn rồi.
" Mày là người đã đánh nàng. Dương Phàm chỉ vào tên mà cô nàng đã chỉ.
" Pha... AA..... Chưa nói hết câu cánh tay của hắn chỉ vào Dương Phàm đã lìa khỏi cơ thể hắn.
" A... Cô nàng hét lên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh này.
Máu từ cánh tay của tên kia bắn tung tóe ra sàn nhà, một ít đã bắn lên khuôn mặt của Dương Phàm. Lúc này con mắt hắn trở nên sắc bén dị thường." Tiếp theo sẽ mà mày. Dương Phàm nhìn lên tên cầm đầu. Tên này theo phản xạ mở ngăn kéo rút súng ra, tên này còn chưa biết chuyện gì thì phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn dị thường. Những tên còn lại thấy vậy thì cũng rút súng của mình ra mà chĩa vào Dương Phàm.
" Chúng mày biết không, những kẻ chĩa súng vào tao trên đời này còn chưa tồn tại. pằng... păng... pằng... những tên này còn chưa hiểu chuyện gì thì trên trán đã có một lỗ, máu chảy xuống.
" A....... Cô nàng thật sự không chịu nổi cảnh này nữa mà ngất đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Xong chuyện Dương Phàm bế cô nàng lên, hắn không muốn để cho cô nàng thấy cảnh máu tanh đó nhưng hắn không thể không làm vậy. Còn tên kia thì khiếp hãi hắn không ngờ đến một người trẻ tuổi lại máu lạnh như vậy, hắn cũng quên mất là mình bây giờ không còn là đàn ông nữa.
Ra đến xe. Cô nàng đã tỉnh lại, nàng đưa tay quàng qua cổ hắn cảm giác được sự an toàn khi ở cạnh hắn." Dương Phàm! anh đã giết người. Nàng rất bình tĩnh nói. Tuy hắn đã giết người nhưng cô nàng làm sao có thể để hắn bị bắt được cơ chứ.
- Anh My! chuyện này cũng không có gì, là bọn chúng ngu ngốc thôi. Chuyện này đối với hắn thì có là gì, cho dù cảnh sát có bắt được hắn cũng không thể làm được gì hắn.
" Nhưng mà... Cô nàng vẫn không an tâm về chuyện này, Dương Phàm làm vậy một phần cũng là do nàng mà ra." Nếu như em không giận dỗi rời đi thì chuyện này sẽ không sảy ra.
" Tiểu My ngốc! ta nói không sao thì nàng cũng không cần nghĩ ngợi đến chuyện này nữa.
Dương Phàm mở cửa xe đặt cô nàng vào trong xe. Rời khỏi lòng hắn nàng cảm giác được sự mất mát khó tả, cảm giác như nàng sẽ không được gặp hắn vậy. Dương Phàm khởi động chiếc xe chở cô nàng về.
Về đến nhà.
Từ bên trong Trương Hạo bước ra, thấy hai người về ông liền gọi cả hai vô trong.
" Dương phàm! đúng như lời cậu nói, ta đã cho người đi điều tra cuối cùng cũng biết kẻ đứng đằng sau là ai. Ông rất từ tốn nói.
- Tôi nghĩ ông không cần nói đâu, vì lúc sáng Anh My đã bị bọn chúng bắt rồi. Dương Phàm nói.
" Cái gì! tiểu My bị bọn chúng bắt, vậy tên bắt con bé là ai. Ông không biết người bắt Anh My có phải là tên đứng sau mọi chuyện không.
" Ta chỉ biết bọn thuộc hạ của hắn gọi là Anh Vũ. Dương Phàm miêu tả lại hình dáng của tên đó cho Trương Hạo biết.
" Có phải hắn không?. Ông không nhịn được đưa ra một tấm ảnh để Dương Phàm xác nhận.
- Phải, là hắn. Dương Phàm nói nhưng hắn chằng thèm nhìn, chỉ liếc qua là hắn đã thấy rất rõ rồi.
" Hắn chính là kẻ chủ mưu, bên công ty hắn và ta đều cạnh tranh một miếng đất rất tốt để xây khách sạn, do ta có được miếng đất đó hắn đã nhằm vào Anh My mục đích của hắn là để ta bỏ miếng đất đó.
" Được rồi! chuyện của tôi cũng đã xong, đến lúc tôi phải quay về. Dương Phàm nói, hắn đã giúp cô nàng xong chuyện này nên cũng sẽ rời đi.
" Cậu phải đi ngay sao?. Trương Hạo cũng hơi bất ngờ về chuyện này.
- Phải!
" Ở đây có tấm chi phiếu cậu muốn điền bao nhiêu cũng được. Ông đưa cho hắn một tấm chi phiếu trống và chữ kí của ông.
- Không cần phải như vậy đâu, tôi làm chuyện này không phải vì tiền. Dương Phàm là ai chứ, hắn chỉ muốn giúp cô nàng chứ không phải là giúp Trương Hạo, hơn nữa hắn chắc chắn một điều cô nàng này sẽ đòi theo hắn, đây mới là điều hắn đau đầu.
Thấy hắn muốn rời đi Anh My đứng dậy lên phòng của mình sách theo chiếc vali mà nàng đã thu dọn đồ của mình vào từ trước, nàng biết sẽ nhanh thôi Dương Phàm sẽ rời đi cho nên nàng đã thu dọn chúng từ trước.
" Tiểu My! con sách theo vali định đi đâu. Thấy con gái lên phòng rồi sách xuống chiếc vali ông cảm thấy kì quái nói.
" Còn sẽ theo anh ấy. Cô nàng chỉ vào Dương Phàm mà nói.
- Theo cậu ấy. Ông nhìn Dương Phàm muốn biết câu trả lời của hắn. Nhưng hắn chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.
" Tiểu My! chuyện này là sao?. Không có được câu trả lời từ Dương Phàm ông đành quay ra hỏi con gái.
" Không có gì! chỉ là con muốn đi theo anh ấy đến Tô Châu thôi. Nàng nói với bộ mặt vui mừng." Cha không lẽ người định cản con gái sao, hay là người không tin anh ấy không bảo vệ được con. Cô nàng lúc này không vui mừng chút nào.
Thấy con gái như vậy ông đành quay sang nói với Dương Phàm." Dương Phàm! nhờ cậu chăm sóc con bé, lát nữa ta sẽ kêu người lấy vé bay sớm nhất cho hai người.
" Cảm ơn cha!. Cô nàng vui mừng ôm lấy ông một cái, rồi chạy lại phía Dương Phàm ôm lấy cánh tay của hắn nói nhỏ.
" Dương Phàm! Nhờ anh chăm sóc em nhé. Rồi cô nàng làm bộ mặt ngượng ngùng, rất có sắc thái của tiểu hồ ly quyến rũ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
hac_bach_de_vuong Bá Tánh Bình Dân
truyện tác việt à
Jun 21, 2020 11:44 am 0 trả lời 0