[Dịch]Vô Diệm Xinh Đẹp - Sưu tầm
Chương 28 : Chiêu thứ hai của Thất cơ
.
-
- Chương 1 : Trở thành tiểu thiếp
- Chương 2 : Vào ở Tây viện
- Chương 3 : Khuôn mặt
- Chương 4 : Đói bụng rồi
- Chương 5 : Thiếu niên và lão nhân
- Chương 6 : Biết chữ
- Chương 7 : Luyện công
- Chương 8 : Nhược nhi
- Chương 9 : Ở chung
- Chương 10 : Lời hứa của Nhược nhi
- Chương 11 : Bị bắt.
- Chương 12 : Gặp lại Ngũ công tử
- Chương 13 : Ngũ công tử khen thưởng
- Chương 14 : Khuôn mặt cải thiện.
- Chương 15 : Phó thác của Phù lão
- Chương 16 : Cất nhà trên núi
- Chương 17 : Ứng đối nguy cơ.
- Chương 18 : Đánh bạo thỉnh cầu
- Chương 19 : Ở cùng Nhược nhi
- Chương 20 : Tuyết Xu
- Chương 21 : Lấy lòng người!
- Chương 22 : Sau khi được tặng
- Chương 23 : Phiền toái tới rồi
- Chương 24 : Tôn Nhạc ứng đối
- Chương 25 : Ngũ công tử có lời mời.
- Chương 26 : Vấn đề nan giải
- Chương 27 : Biện pháp.
- Chương 28 : Chiêu thứ hai của Thất cơ
- Chương 29 : Chiêu thứ ba!
- Chương 30 : Hồi báo
- Chương 31 : Rất xấu cho nên rất thông minh.
- Chương 32 : Kiếm ăn
- Chương 33 : Bẫy thú.
- Chương 34 : Được phép có tên họ rồi!
- Chương 35 : Bất đồng rồi
- Chương 36 : Thư phòng
- Chương 37 : Khách của Ngũ công tử
- Chương 38 : Phát biểu
- Chương 39 : Chợ
- Chương 40 : Cảm giác hạnh phúc.
- Chương 41 : Biến hóa
- Chương 42 : Ứng đối tại thư phòng
- Chương 43 : Thập Cửu cơ.
- Chương 44 : Yêu cầu của Thập Cửu cơ
- Chương 45 : Uy hiếp
- Chương 46 : Phải đi xa nhà
- Chương 47 : Hội nghị năm nước
- Chương 48 : Nguyên nhân gây xấu xí
- Chương 49 : Tranh giành vị trí thừa kế Cơ thị.
- Chương 50 : Chú ý
- Chương 51 : Thẳng tiến Hàm Đan
- Chương 52 : Thành Hàm Đan
- Chương 53 : Triệu vương hậu
- Chương 54 : Triệu vương hậu hành động
- Chương 55 : Thị tỳ
- Chương 56 : Vào Triệu vương cung
- Chương 57 : Gặp lại Triệu vương hậu
- Chương 58 : Kinh sợ
- Chương 59 : Quyết định
- Chương 60 : Cô gái gặp trên đường Hàm Đan
- Chương 61 : Quen biết
- Chương 62 : Lễ vật của Đại vương tử
- Chương 63 : Mộc công đề nghị
- Chương 64 : Đại vương tử cho mời
- Chương 65 : Phủ Từ phu nhân
- Chương 66 : Khách quý đầy đình
- Chương 67 : Làm khó dễ
- Chương 68 : Căm phẫn
- Chương 69 : Hoa thơm cỏ lạ vây quanh.
- Chương 70 : Vấn đề
- Chương 71 : Rời khỏi bàn tiệc.
- Chương 72 : Gặp lại
- Chương 73 : Nguyên do.
- Chương 74 : Nhân tình
- Chương 75 : Mỹ nam như rượu ngon
- Chương 76 : Ngũ công tử nổi giận
- Chương 77 : Hồ Lạc Nhạn
- Chương 78 : Nửa ngày rãnh rỗi
- Chương 79 : Ngũ Hành diễn sinh luận
- Chương 80 : Cơ tộc hội họp
- Chương 81 : Mỹ nam Doanh Thập Tam
- Chương 82 : Triệu vương Hậu chú ý
- Chương 83 : Ngũ công tử nổi danh thiên hạ
- Chương 84 : Thiên hạ du hiệp Nghĩa Giải
- Chương 85 : Ai nha nha, mỹ nhân nặng tình làm sao cự tuyệt?
- Chương 86 : Hồ Minh Nguyệt cùng đài Chư Tử
- Chương 87 : Gió nổi lên
- Chương 88 : “Tôn Nhạc là cơ thiếp của ta.”
- Chương 89 : Chọc giận công chúa.
- Chương 90 : Rèn luyện
- Chương 91 : Cơ Ngũ công tử tại đại hội năm nước.
- Chương 92 : Trong phú quý có nguy cơ
- Chương 93 : Vấn đề.
- Chương 94 : Tính toán không bỏ sót.
- Chương 95 : Tôn Nhạc và Cơ Ngũ
- Chương 96 : Vương hầu lấy lòng
- Chương 97 : Thành vì Tôn Nhạc, bại cũng vì Tôn Nhạc
- Chương 98 : Ly biệt
- Chương 99 : Tôn Nhạc mười lăm tuổi
- Chương 100 : Ngũ công tử cầu hôn
- Chương 101 : Quyết định của Tôn Nhạc
- Chương 102 : Cơ Lạc
- Chương 103 : Thỉnh cầu của Tam cơ
- Chương 104 : Tiến về phía trước
- Chương 105 : Vị khách cỡi lừa lỗ mãng
- Chương 106 : Gặp gỡ Yến Tứ
- Chương 107 : Sở Nhược vương.
- Chương 108 : Hình như có công phu rồi
- Chương 109 : Hỏi thăm Nghĩa Giải
- Chương 110 : Thuật tinh tượng* và lời tiên đoán.
- Chương 111 : Mạng người như cỏ rác
- Chương 112 : Tề cung dạ yến
- Chương 113 : Xưng Thúc tử rồi.
- Chương 114 : Trĩ tài nữ chú ý Tôn Nhạc
- Chương 115 : Đáp hay
- Chương 116 : Tin tức của Nhược nhi
- Chương 117 : Lần gặp lại kinh hãi
- Chương 118 : Vẫn là cố nhân sao?
- Chương 119 : Thổ lộ hết tình cảm ly biệt
- Chương 120 : Nỗi lòng
- Chương 121 : Trĩ tài nữ đích thân tìm hiểu
- Chương 122 : Nước cờ ứng đối nguy cơ của Tôn Nhạc
- Chương 123 : Cải trang gặp lại Nhược nhi
- Chương 124 : Lời nói bông đùa.
- Chương 125 : Thổ lộ.
- Chương 126 : Thổ lộ(2)
- Chương 127 : Uy hiếp ngược lại
- Chương 128 : Không nói gì
- Chương 129 : Nhược nhi bị thương
- Chương 130 : Ấm áp
- Chương 131 : Thuyết phục Nghĩa Gỉai
- Chương 132 : Thuyết phục Chu Cầu
- Chương 133 : Không màng hư danh
- Chương 134 : Giống như đã từng quen biết.
- Chương 135 : Cùng nhau rời đi
- Chương 136 : Rời đi Lâm thành.
- Chương 137 : Cô gái thú vị
- Chương 138 : Lấy đầu đổi vàng
- Chương 139 : Sở Vương cung
- Chương 140 : Nhược nhi nổi giận
- Chương 141 : Trĩ đại gia đến đây
- Chương 142 : Đại chiến
- Chương 143 : Chương 143
- Chương 144 : Cảm giác không rõ của Ngũ công tử
- Chương 145 : Chiến thắng.
- Chương 146 : Bắt đầu con đường tung hoành
- Chương 147 : Thuyết phục Triệu quốc
- Chương 148 : Trên đường đi gặp nguy
- Chương 149 : Vơ vét của cải trong miệng cọp
- Chương 150 : Thuyết phục Doanh Thập Tam
- Chương 151 : Ai, muốn chết cũng không yên!
- Chương 152 : Giết.
- Chương 153 : Giết (2)
- Chương 154 : Tôn Nhạc diện mạo thanh lệ mười sáu tuổi
- Chương 155 : Lúc gặp lại thật nở mày nở mặt!
- Chương 156 : Tưởng niệm đến đau thương
- Chương 157 : Cắn yêu
- Chương 158 : Tâm tư
- Chương 159 : Yêu cầu
- Chương 160 : Tần cung dạ yến
- Chương 161 : Tần cung dạ yến (2)
- Chương 162 : Tình ý của Ngũ công tử
- Chương 163 : Doanh Thập Tam hoài nghi cùng cho mời.
- Chương 164 : Câu trả lời thuyết phục của Ngũ công tử
- Chương 165 : Nhược vương giảo hoạt
- Chương 166 : Rối loạn
- Chương 167 : Hiểu rõ thân thế
- Chương 168 : Tề quốc gặp nạn
- Chương 169 : Điền Nhạc chính là Tôn Nhạc.
- Chương 170 : Ngũ công tử vấn đáp cùng Tôn Nhạc
- Chương 171 : Tình yêu cũng cần đến binh pháp
- Chương 172 : Thuyết phục Yến quốc
- Chương 173 : Bước hai:Thuyết phục Tấn
- Chương 174 : Cô gái cầu hôn và thuyết phục Ngụy hầu
- Chương 175 : Bước 4: Thuyết phục Hàn, kế thành viên mãn.
- Chương 176 : Thân nữ nhi bị bại lộ
- Chương 177 : Lời đồn khó chặn
- Chương 178 : Yến Ngọc Nhi khóc cầu
- Chương 179 : Miệng lưỡi sắc bén như tên đao khiến trượng phu phải xấu hổ.
- Chương 180 : Lại gặp rắc rối
- Chương 181 : Đến Nam Dương
- Chương 182 : Thay nữ phục cũng thành mỹ nhân
- Chương 183 : Doanh Thập Tam cầu hôn
- Chương 184 : Gặp được Triệu thập bát công chúa
- Chương 185 : Phương án giải quyết cùng hoang mang mới của Ngũ công tử.
- Chương 186 : Nắm tay
- Chương 187 : Kế mượn đao giết người.
- Chương 188 : Ngọt ngào
- Chương 189 : Quay về Tề
- Chương 190 : Phong cảnh
- Chương 191 : Kinh sợ
- Chương 192 : Tình ý
- Chương 193 : Một đôi kim đồng ngọc nữ
- Chương 194 : Nhấc tay định đoạt sinh tử của người khác.
- Chương 195 : Thích khách Triệu quốc
- Chương 196 : Trái tim
- Chương 197 : Điền công ở chỗ nào, Triệu quốc dùng toàn lực tấn công chỗ đó!
- Chương 198 : Miệng lưỡi Điền công có thể giết người
- Chương 199 : Thiếu nữ áo xanh
- Chương 200 : Giữa vạn quân, Nhược Vương đến
- Chương 201 : Ba người
- Chương 202 : Nhược nhi hành động
- Chương 203 : Thấu hiểu
- Chương 204 : Lại khiến thiên hạ chấn động
- Chương 205 : Sở Vương oai hùng
- Chương 206 : Thề
- Chương 207 : Quay về Sở.
- Chương 208 : Trĩ thị
- Chương 209 : Nhược Vương yếu ớt
- Chương 210 : Tranh giành Trung Nguyên, bắt đầu từ diệt Sở
- Chương 211 : Quyết định của Tôn Nhạc
- Chương 212 : Rời Sở
- Chương 213 : Thuyết phục Ngô
- Chương 214 : Gặp lại thiếu nữ áo xanh
- Chương 215 : A Thanh và thuật dịch dung
- Chương 216 : Chương 216
- Chương 217 : Chương 217
- Chương 218 : Chương 218
- Chương 219 : Chương 219
- Chương 220 : Chương 220
- Chương 221 : Chương 221
- Chương 222 : Tôn Nhạc gây nên
- Chương 223 : Một lời
- Chương 224 : Hai loại tâm tư
- Chương 225 : Phất Dương thành
- Chương 226 : Tôn Nhạc phản ứng
- Chương 227 : Thề không vẫy vùng nữa
- Chương 228 : Nhược Vương chưa bao giờ có bệnh
- Chương 229 : Tôn Nhạc, nàng đã sớm thèm muốn ta!
- Chương 230 : Kết cục
Lúc này chừng mười giờ sáng, Trần phó quản gia đã phái người đembữa sáng đến. Sau khi hai người ăn xong, Tôn Nhạc thu thập sơ phòng ốc, liền luyện tập Thái Cực quyền.
Nàng chăm chú mím môi, luyện tập mỗi quyền mỗi thức. Lúc nàng luyện tập, Nhược nhi một mình chạy đến hậu viện, hai tay bám trên cành cây, luyện tập leo cây.
Tôn Nhạc luyện một chuyến rồi thu thế đứng vững, khóe mắt nàng thoáng nhìn, liền nghiêng mắt nhìn đến Nhược nhi giống như một con vịt chạy quanh thân cây nhảy nhảy. Nhìn đến đây nàng không khỏi mím môi cười: Nhược nhi này, thực ra rất là kiên cường, xem hắn rất không cam lòng học leo cây cũng vì không muốn chịu thua mình.
Trong nháy mắt lại qua ba ngày.
Hôm nay, lại đến thời điểm Tôn Nhạc soi nước giếng. Nàng dậy thật sớm, sau khi luyện tập hai giờ Thái Cực quyền, mới vừa lau mồ hôi vừa đi vào bên giếng.
Lúc này mặt trời mới lên, trong trời đất mang theo một cổ không khí tươi mới nhàn nhạt. Trong những nhà gỗ bên cạnh đã thỉnh thoảng phát ra tiếng nói nhỏ, xem ra mọi người cũng đều rời giường.
Tôn Nhạc hai tay chống trên giếng, lẳng lặng nhìn chính mình trong nước.
Nữ hài trong mặt nước, mặt mũi của nàng đã trắng nõn hồng nhuận lên một ít, hơn nữa ánh mắt của nàng cuối cùng không ảm đạm như vậy rồi. Mái tóc khô vàng, rất thưa thớt của nàng cũng sáng bóng hơn, trên da đầu mọc ra một tầng tóc con mỏng khiến cho cả người nàng thoạt nhìn đều thoải mái hơn.
Về phần gương mặt đó, cũng không biết là không phải bởi vì chỉnh thể cải thiện, những cái hố gồ ghề trên gương mặt tựa hồ bình phục không ít, màu sắc xanh tím gần như đen trên những chỗ gồ ghề cũng giảm đi một nửa.
Khuôn mặt này của nàng, nhìn kỹ trong mặt nước đã không còn làm cho nàng nhìn thấy mà giật mình, cố gắng mà nhìn kỹ một hồi, còn có thể nhìn ra ngũ quan chính mình cũng không tệ, tuy nhiên chuyện này thật sự không dễ dàng chú ý tới.
Tôn Nhạc vươn tay xoa mặt của mình, theo động tác của nàng, trong mặt nước xuất hiện cánh tay giống như chân gà. Môi Tôn Nhạc giật giật, đối với chính mình trong nước nhẹ nhàng mà nói: “Tôn Nhạc, cố gắng lên!”
Ngay vào lúc này, một hồi tiếng bước chân truyền vào trong tai nàng. Đồng thời một cái tiếng cười quen thuộc truyền đến“Ơ ơ lại nhìn thấy đồ xấu xí tự soi mình! Ta nói đồ xấu xí a ngươi thế này có cái gì đẹp mà soi ? Có soi bao nhiêu vẫn xấu như vậy thôi!”
Đây chính là thanh âm của Thất cơ.
Tôn Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên hai mắt chống lại Thất cơ cùng bốn năm thiếu nữ từ phía đối diện đi tới. Nàng khẽ chống hai tay chậm rãi xoay người rời đi.
Thất cơ thấy nàng không thèm quan tâm đến mình chuẩn bị rời đi, khuôn mặt không khỏi tức đến đỏ bừng. Hai mắt nàng ta bốc hỏa nhìn chằm chằm vào Tôn Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ơ ơ mọi người xem a cái đồ xấu xí này tính tình càng ngày càng ghê gớm rồi! Nhìn xem nhìn xem, nếu ngày xưa nàng nhìn thấy ta lần nào không cúi đầu vấn an ? Lúc này lại rõ ràng một câu cũng không nói đã muốn bỏ đi!”
Thanh âm Thất cơ the thé mà chói tai truyền ra xa xa. Chỉ chốc lát từ tất cả nhà gỗ vài người liền vươn đầu ra. Mà Nhược nhi cũng đứng ở bên cạnh cửa chính khẩn trương nhìn về phía bên này.
Tôn Nhạc dừng động tác lại đứng ở tại chỗ, nàng chậm rãi quay đầu lại đôi diện với mặt Thất cơ .
Mỉm cười cúi nhẹ, Tôn Nhạc thanh thanh kêu lên: “Thất Cơ tỷ tỷ!”
Từ lần đầu tiên Tôn Nhạc gọi Thất cơ là tỷ tỷ bị nàng mắng, Tôn Nhạc một mực nhớ kỹ, cũng một mực tự nói với mình không được gọi nàng ta như vậy. Bởi vậy, thời khắc này nàng cố ý kêu lên Thất Cơ tỷ tỷ rơi vào trong tai Thất cơ thì rất chói tai.
Thất cơ miệng bĩu môi, khinh miệt liếc nàng. Nàng bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, thẳng đến khi cách nàng không đến nửa thước mới đứng lại.
Nàng hướng Tôn Nhạc nhìn nhìn, sau khi nghiêng mắt nhìn một hồi lập tức quay đầu với vài thiếu nữ sau lưng, cau mày một bộ chán ghét không chịu nổi thở dài: “Gương mặt này thật đúng là xấu a! Xấu đến làm cho người ta vừa nhìn liền chán ghét! Nhìn liền cảm thấy muốn ói! Ai ai!” Vừa nói, nàng vừa liên tục quạt chóp mũi, giống như trên người Tôn Nhạc có mùi gì lạ.
Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng, nhìn xuống mặt đất không có lên tiếng. Trong lòng nàng âm thầm trả lời: kỳ thật đã đỡ rồi, tuy vẫn là xấu, nhưng mà đỡ rồi, đã không xấu xí giống như lời ngươi nói.
Sau khi Thất cơ liên tục làm nhục nàng vài câu, thanh âm trầm xuống, chậm rãi nói: “Thập bát cơ, ta tới là muốn nói cho ngươi biết một sự kiện, Trần phó quản gia đã lên tiếng, ngươi từ nay về sau sẽ do ta trông nom!”
Tôn Nhạc nhanh chóng ngẩng đầu lên!
V
Nàng hướng về vẻ mặt dương dương đắc ý của Thất cơ, trong lòng lập tức hiểu được: chẳng trách nàng chạy đến trong nhà gỗ của mình kiểm tra, thảo nào nàng trâng tráo với mình. Thì ra là có chuyện như vậy!
Thất cơ chống lại vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Nhạc, đắc ý cười lạnh nói:“Nghe rõ chưa? Ngươi từ nay về sau sẽ do ta quản!”
Tôn Nhạc lẳng lặng trả lời: “Ta không hiểu được!”
“Ngươi nói cái gì?” Thất cơ giận dữ, nàng trừng mắt nhìn Tôn Nhạc nghiêm nghị quát: “Trần phó quản gia đã an bài ngươi có nghe không?”
Tôn Nhạc đợi cho tiếng gầm gừ của Thất cơ hoàn toàn ngừng lại, mới lẳng lặng trả lời: “Hồi Thất Cơ tỷ tỷ, ngươi cùng ta chỉ là tỷ muội trên danh nghĩa, địa vị vốn là ngang hàng, vốn không có chuyện ai trông coi ai! Hơn nữa, Trần phó quản gia cũng chỉ trông nom nhu cầu cuộc sống thông thường của chúng ta, hắn cũng không có quyền ở trong tỷ muội chúng ta mà phân ra tam lục cửu đẳng (ba bảy loại)!”
“Ngươi!”
Bảy cơ tức giận ngực phập phồng không ngừng, nàng đưa tay chỉ vào chóp mũi Tôn Nhạc, nửa ngày mới quát lên: “Ngươi, ngươi thật to gan!”
Tôn Nhạc bộ dạng thấp mi liễm mục, không có trả lời.
Thất cơ hiển nhiên tức giận không nhẹ, mặt nàng đỏ bừng, ngực không ngừng phập phồng, hơi thở cũng có chút dồn dập.
Sau khi Nàng tại chỗ đi vài bước, bỗng dưng lại xông tới trước mặt Tôn Nhạc, vươn tay chỉ thẳng vào chóp mũi của nàng, “Giởi lắm, thật đúng là long cánh cứng cáp rồi, lá gan cũng lớn nữa à! Ngươi bây giờ đến Trần phó quản gia cũng không nhìn vào trong mắt rồi, tiếp qua một hồi, ngươi có phải đến Ngũ công tử cũng không để ở trong mắt hay không? Trách không được ngươi thân là cơ thiếp của Ngũ công tử, lại tự tiện mang theo một tiểu nam nhân trở về ở cùng một chỗ! Ngươi cái đồ xấu xí này đã sớm to gan lớn mật rồi!”
Thanh âm Thất cơ vừa the thé vừa dứt khoát, một câu lại một câu. Khi nàng cùng Tôn Nhạc nã pháo, chúng nữ đã chậm rãi xông tới. Đến lúc này, nữ nhân đứng ở hai bên nàng chỉ trỏ nói thầm cũng gần hai ba mươi người. Xem ra nữ nhân tại Tây viện đều tới gần hết.
Thanh âm Thất cơ vừa dừng, Tôn Nhạc liền quát: “Thất Cơ tỷ tỷ, xin ăn nói thận trọng!” Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thất cơ, “Nhược nhi chính là đã bẩm qua Ngũ công tử mới mang vào. Những lời này của Thất cơ tỷ tỷ đem Ngũ công tử đặt ở nơi nào?”
Tiếng quát của Tôn Nhạc vẫn bình tĩnh, nhưng thực sự vang dội.Những lời này nàng vừa nói ra, Thất cơ liền bị khí thế của nàng làm giật mình!
Tôn Nhạc nhìn thấy Thất cơ nhất thời á khẩu không trả lời được, liền thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Thất Cơ tỷ tỷ, nếu như không có gì nói nữa, vậy ta muốn trở về trong phòng.”
Thất cơ thấy nàng xoay người rời đi, không khỏi gào lên, rất là đáng ghét quát: “Ngươi thực sự có can đảm không nghe lời Trần phó quản gia?”
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, bình tĩnh trả lời: “Thất Cơ tỷ tỷ, Cơ phủ là cao môn đại phủ ( ý nói phủ lớn), nó có quy củ riêng của mình. Theo nguyên tắc Trần phó quản gia quả thật là không có quyền lợi đem những cơ thiếp của Ngũ công tử như chúng ta chia làm ba bảy loại! Nếu như tỷ tỷ nhất định phải kiên trì tới cùng mà nói…, ta muốn hỏi qua Phúc đại ca cùng Ngũ công tử sau đó lại đến trả lời tỷ tỷ!”
Tôn Nhạc nói mấy câu đó rất có khí phách, làm cho Thất cơ sững sờ nguyên tại chỗ nửa ngày không biết phản ứng như thế nào cho tốt.
.
Bình luận truyện
Hunu1690 Bá Tánh Bình Dân
Truyện hay.
Jun 01, 2022 06:22 am 0 trả lời 0