-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
”Hiểu chứ, Nha nhi?”
”Vâng!”
Vân Hoàng lúc này đang chỉ điểm Nguyệt Nha tu luyện.
Trận chiến với Thanh Đầu Xà đã kết thúc được mấy ngày, Vân Hoàng cùng Nguyệt Nha vẫn đang thẳng hướng Vương đô tiến tới.
Thực ra nếu Vân Hoàng vận dụng toàn lực, tuỳ thời có thể đến một thành nào đó thuê phi hành thú, tối đa trong một tuần sẽ tới nơi. Nhưng Vân Hoàng không muốn vậy, hắn muốn từ từ tìm kiếm cơ duyên trên đường, hơn nữa bồi dưỡng đệ tử Nguyệt Nha, mà ngao du kiểu này cũng là sở thích của hắn, vừa hay đối với tâm cảnh cũng ít nhiều rèn luyện.
Vân gia ở Vương đô quyền thế rất cao, hơn nữa thực lực hùng mạnh, trước khi bước vào lãnh thổ địch nhân, thực lực của hắn phải càng mạnh càng tốt mới có thể bảo hộ tính mạng và Nguyệt Nha.
”Sư tôn, đằng kia hình như tụ tập rất nhiều người!”
”Ta biết, Nha nhi. Chui vào sau lưng ta đi.”
Dù sao thì vẫn nên cẩn thận, hắn cong không có biết vì sao đám người tụ tập đông như vậy.
Vân Hoàng dùng hồn lực huyễn hoá cái túi vải sau lưng, người bình thường nếu nhưng vào chỉ thấy trống không, ít nhất cần hồn lực mạnh hơn hắn nhiều lần mới có thể nhìn ra dị trạng đến.
Dùng hồn lực cấu thành trận bàn, từ trận bàn bố trí ra trận pháp, thủ pháp này từ khi có hắc động hồn hải liền suy nghĩ nhiều lần, cũng là lần đâu tiên thực nghiệm.
Hồn lực vô định hình, theo lí luận mà nó có thể nhào nặn thành bất cứ thứ gì. Bất quá, độ chưởng khống của tu sĩ với linh hồn đừng nói là nhào nặn thành một cái trận bàn phức tạp, tạo thành một vật thể có hình thù đã là cực kì khó khăn rồi. Xếp trận càng là gian nan, quy chung mà nói muốn ngưng thành hình thì hồn hải phải càng cô đọng càng tốt.
Luận khống chế, Vân Hoàng có thể tuỳ ý xem nó như một dạng linh lực để điều khiển. Còn cô đọng, hắn có một cái độc nhất vô nhị hắc động sâu hun hút hồn hải.
Trận pháp bố trí xong xuôi, Vân Hoàng tiến đến nơi đám người kia tụ tập.
Ở đó, một đám lúc nhúc tu sĩ đang đứng trước một đại trận pháp lớn.
Vân Hoàng minh ngộ, hoá ra là di tích viễn cổ.
Di tích viễn cổ có rất nhiều chủng loại, có thể là khu vực đặc biệt do tự nhiên hình thành giống như Lam Anh bí cảnh, có loại lại là một tông môn thượng cổ đã bị hủy diệt, hay tàn tích chiến trường của các trận chiến.
Loại di tích có trận pháp thủ hộ đằng trước đa phần là di tích tông môn viễn cổ.
Vân Hoàng kiếp trước đi di tích tuyệt đối nhiều, dù sao hắn là tán tu, các cơ duyên bên trong di tích chính là lực lượng chủ yếu cho hắn tu luyện.
Vân Hoàng chỉ đứng một bên, trận pháp thủ hộ này là một tứ cấp trận pháp, dù cho đã bị hư hại nhiều nhưng không có tu vi Thông linh cảnh tuyệt đối không phá được.
Nguyệt Nha hé mắt ra ngoài, thích thú nhìn những cái này đám người cùng trận pháp kia.
Đột nhiên, từ đằng xa không hẹn mà bay đến năm thân ảnh.
Mọi người đang ông ào trong chốc lát liền trở nên im lặng.
Vân Hoàng không cảm nhận dao động linh lực trên mấy người này, hắn phát hiện tất cả đều là Thông linh cảnh ngũ cấp.
Vân Hoàng sâu sắc cảm nhận. Ở tứ phái phía đông xa xôi kia, một Hư linh cảnh cường giả đã có thể làm mưa làm gió, nhưng ở đây lại tồn tại Thông linh cảnh ngũ cấp, hơn nữa là năm đầu.
Nên biết là hắn vẫn chưa có tới Vương đô, Vương đô mỗi quốc gia đều là nơi tập trung phần lớn nhân mạch cùng cao thủ tụ hội, các thế lực có thể vững chân ở Vương đô càng không phải ăn chay.
Trung hải này, quả nhiên ngoạ hổ tàng long!
“Ha ha, Uông thành chủ! Hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Một vị hoàng sắc đạo bào trung niên hướng về phía vụ được gọi là Uông thành chủ này cười nói.
Vị Uông thành chủ này mặc y phục màu xám tro, hướng phía hoàng sắc đạo bào trung niên nam tử đáp lời.
”Liên Bằng, lần nữa gặp lại. Thế... giới thiệu cho ta vị bên cạnh ngươi đi.”
Liên Bằng cười đáp, hướng về phía thanh niên đằng sau.
”Đây là tam hoàng tử Nguyên Khải!”
Uông thành chủ cũng khá giật mình với thân phận của vị thanh niên này, chậm rãi cúi đầu hành lễ.
”Bái kiến hoàng tử.”
Tam hoàng tử vung tay.
”Uông thành chút không cần đa lễ.”
Liên Bằng nhỏ giọng truyền âm.
”Uông thành chủ, hai lão già của Ma Viên tông...”
”Chúng ta cần hai người bọn chúng hợp lực phá trận, hơn nữa lũ tán tu dưới kia cũng là pháp hôi hoàn hảo, nếu có biến ta có thể chạy được, cong lũ tán tu kia chết trong đấy cũng không khiến người ta nghi ngờ gì.”
Cả tam hoàng tử và Liên Bằng đều gật đầu.
...
Vân Hoàng vẫn đứng im chờ đợi, từ trên cao truyền xuống giọng nói của vụ trung niên hoàng sắc đạo bào.
”Chư vị! Hiện giờ Liên mỗ cùng với bốn vị cường giả liên thủ phá trận, thanh thế cùng dư ba sẽ có chút lớn.”
Mọi người nghe thấy vậy đều không hẹn mà lui lại xa mấy trăm trượng, không có ai nguyện ý đi hưởng tí “gió mát” cả.
Từ phía bên trong đám người bay ra hai lão già tóc trắng, cả hai khuôn mặt có chút nhợt nhạt, khoác đạo bào màu đen. Có người nhanh mắt nhìn ra thân phận của hai lão già này.
”Trưởng lão Ma Viên tông!”
Ma Viên Tông là một tông môn giáp phía Bắc Nguyên Hạo Quốc, trong ngũ tông thực lực cũng không thấp, đặc biệt phong cách hành sự ngang ngược bá đạo. Mọi người thấy Ma Viên tông đã đầu đều run lên, tận lực tránh xa.
Từng có con gái của một tông chút tông môn nhỏ bị một đệ tử nội môn Ma Viên tông vừa ý, muốn bắt về tông môn. Nhưng cha thiếu nữ không đồng ý, đánh thương tên kia. Ngay một tuần sau toàn bộ tông môn đó bị chém giết sạch sẽ, chó gà không tha. Chỉ còn tông chủ còn sống, bị phế hết tu vi, con gái thì bị bắt vào trong Ma Viên tông làm lô đỉnh thái bổ. Đến khi bị chơi chán thì ném lại cho người cha tông chủ kia, lúc đó từ một cái xinh đẹp nữ tử, biến thành một cái xác tàn tạ điên điên loạn loạn.
Thủ đoạn ác độc cỡ này so với giết chết cong kinh khủng hơn, từ lúc đó không ai nguyện ý đắc tội Ma Viên tông.
Vân Hoàng nghe được chuyện này cũng có một trận giật mình, Ma Viên tông này, hắn cũng không muốn đắc tội, trừ khi có đủ thực lực. Bất quá hắn biết, muốn từ nơi này quật khởi, bắt buộc phải đụng đến lợi ích một số người.
Vân Hoàng nhìn về phía trận pháp kia trong mắt tràn ngập quyết tâm. Hắn cần thực lực, nếu không có thể số phận hắn sẽ giống như vị tông chút kia, không thể bảo vệ thân nhân của chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị hủy hoại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Năm vị Thông linh cảnh ngũ cấp cùng xuất thủ toàn lực, thanh thế tất nhiên vô cùng lớn, linh lực thiên địa mấy trăm trượng xung quanh ba động kịch liệt. Trận pháp này tuy có thể ngăn chặn tu sĩ Chân Đan cảnh, nhưng qua thời gian tàn phá đã sớm không còn như trước. Hai khắc trôi qua, một mảnh của hộ trận bị đánh vỡ, mở ra một thông đạo cho mọi người đi vào.
Vân Hoàng cũng theo dòng người lao vào bên trong thông đạo. Ở phía bên kia, hắn cảm nhận được linh khí nồng đậm hơn cả, ít nhất phải so với ngoại giới năm sáu lần tốt hơn.
Xuất hiện trước mắt tất cả mọi người là mất trăm gian phòng khép kín hình dạng hao hao một con ốc. Tất cả được bố trí tưởng chừng như ngẫu nhiên nhưng lại là một trận pháp huyền diệu.
Rất nhiều kẻ trực tiếp bỏ qua những phòng ốc này, hướng về phía xa hơn chạy tới.
Vân Hoàng thần thức ngưng tụ, lập tức phát hiện ra toàn bộ những phòng ốc này là phương trận của một cái cự đại tụ linh trận, bên dưới rất có thể có linh mạch chảy qua.
Một số kẻ hiểu biết chút trận đạo cũng đi vào xem xét liền mừng rỡ như điên, chọn một phòng tiến vào. Những người khác cũng nhất loạt làm theo. Chỉ vài chục hơi thở hơn phân nửa gian phòng đã bị chiếm.
Mà những cường giả Hư linh cảnh, Thông linh cảnh thì thấy những phòng ốc này tác dụng với mình không lớn, trực tiếp hướng tới khu vực phía trước.
Vân Hoàng cũng nhắm trúng một căn phòng chưa có người, đột nhiên từ đằng xa truyền đến rất nhiều tiếng thét.
”Tránh ra cho lão tử!”
”Mau cút, gian phòng này là của ta!”
”...”
Mấy vị Luyện khí thất cấp, bát cấp cùng một lúc xuất thủ về phía Vân Hoàng tạo nên trận thế đặc sắc. Những người gần đó thầm tiếc hận, gia hỏa này tuy nhanh tay nhưng chắc chắn sẽ bị đánh chết thôi.
Nhưng không có cảnh tượng Vân Hoàng thổ huyết bay ra đằng xa giống như tưởng tượng, chỉ thấy Vân Hoàng ngoái đầu lại, một quyền vung lên. Đột nhiên gió lốc ầm ầm nổi, mạnh mẽ phong quyển mang theo những lưỡi phong nhận sắc bén cắt chém toàn bộ cái trận thế công kích hoa lệ kia.
Vân Hoàng quay đầu lại.
”Xin lỗi nha, nơi này có người rồi!”
Sau đó hắn đóng cửa, gian phòng này được thiết kế để chỉ người KRW trong mới có thể mở ra nếu trong phòng đã có người.
Những tu sĩ vừa xuất thủ lúc này nghệt mặt ra, trong lòng cảm thấy rùng mình. Mỗi người bọn họ chiêu vừa rồi không xuất mười thì cũng là chín phần thực lực, vậy mà đối phương chỉ một cái đơn giản quyền liền đem tất cả xắt nhỏ như đầu bếp thái thịt vậy.
Tất cả mọi người da đầu run lên, cũng may là vị tu sĩ này không có chấp nhặt.
Vân Hoàng sau khi vào căn phòng liền thả Nguyệt Nha ra. Nàng ở trong túi sư phụ lâu như vậy liền cảm thấy bức bách, này được giải khai ra thì tinh thần hớn hở.
Vân Hoàng mục đích vào đây cũng không phải để tu luyện, nơi này xác thực đối với hắn có tác dụng, nhưng không có lớn, hơn nữa lại tốn nhiều thời gian. Bất quá đối với một tu sĩ Nhất mạch như Nguyệt Nha thì chẳng khác nào trân bảo cả.
”Nha nhi, ở trong này chăm chỉ tu luyện, nhớ lời ta dặn phải áp chế cảnh giới nghe chưa, trừ khi chịu không nổi nữa hẵng đột phá.”
Nguyệt Nha khuôn mặt ửng đỏ, phồng má giận dỗi, khó khăn lắm nàng mới thoát ra được, bây giờ lại bị nhốt trong cái chỗ này sao.
Vân Hoàng chỉ một cái liếc mắt là có thể hiểu. Đưa tay xoa đầu nàng.
”Ngoan ngoãn tu luyện, sư phụ đi tầm bảo.”
Nguyệt Nha dù không quá mức nguyện ý nhưng vẫn gật đầu, ai bảo nàng thương sư phụ quá cơ.
”Ta đi nha!”
Vân Hoàng cúi thấp xuống, thân hình hắn nhoáng lên, biến thành một đạo tàn ảnh trong không khí.
Khi mà hắn thi triển hết tốc lực, đừng nói là Luyện khí cảnh, kể cả Hư linh cảnh sơ kì giờ phút này cũng khó mà bắt kịp hắn.
Đi được chừng một khắc, Vân Hoàng tiến đến một khu vực khác biệt.
Rất nhiều tiếng hét thảm khốc vang lên, để lại đó là một cái xác gầy teo tóp, đôi mắt trở nên vô hồn. Vân Hoàng lập tức trở nên cảnh giác, thần thức tỏa ra, phát hiện xung quanh hắn đầy những bóng ma mờ ảo.
Những bóng ma này không có ý thức, phiêu đãng trong hư không, đặc biệt là trên người tràn đầy tử vong chi khí.
Phát hiện Vân Hoàng tồn tại, những cái bóng này liền hướng hắn xông tới, đồng loạt hàng trăm, hàng nghìn cái bóng cùng một lúc, tử khí dày đặc như một cái lao tù hướng hắn ép tới.
Vân Hoàng không có chút gì lo lắng cả, cước bộ vẫn từ từ dần đều, tử vong chi khí đối với bất kì sinh vật nào đều là đệ nhất kịch độc, bất quá hồn hải của Vân Hoàng đồng hoá một phần tử vong chi hồn.
Kinh hỉ hơn là, hắn phát hiện những bóng ma này là những đoàn tinh thần chi lực vô chủ, bọn nó tuy có tồn tại ý thức chủ động nhưng yếu ớt đến mức cực điểm, chỉ cần tốn chút công phu là có thể đem chỗ này ý thức nghiền nát.
Hắc động hồn hải xuất động, một vòng xoáy mang theo kinh khủng lực kéo hút các bóng ma này vào trong hắc động, những bóng ma này đi vào liền bị nghiền nát trong hư vô, cuối cùng phần xót lại bị bóng tối sâu hun hút nuốt chửng.
Hắc động hồn hải của Vân Hoàng không đơn thuần chỉ là một cái hố, đúng hơn là một vòng xoáy linh hồn xoáy tròn liên tục, kéo xuống tận chỗ bóng tối sâu hoắm kia. Nếu ai đó có gần nhìn thẳng vào đó liền sẽ cảm thấy run sợ, cảm giác như mình đang bị nuốt chứng vậy, nhưng cũng đồng thời tò mò không biết ẩn sau bóng tối đó, tồn tại thứ gì.
Vân Hoàng bước đi từ từ, càng lúc càng nhiều bóng ma bị hắc động hồn hải hấp thụ, cảm thị linh hồn lực mình đang điên cuồng tăng lên, Vân Hoàng không có muốn ra khỏi đây nữa. Hắn đi vào trong nơi bóng ma tập trung đông đảo nhất.
Đến khi hồn hải của Vân Hoàng đã ngang hàng Hư linh cảnh đỉnh phong tu sĩ, rốt cuộc thôn phệ các bóng ma đã không còn tác dụng nữa.
Vân Hoàng điều chỉnh trạng thái một lúc, sau đó thoát ra khỏi bóng ma khu vực.
Lời tác: mọi người cứ tưởng tượng hắc động hồn hải giống một cái lỗ đen ngoài vũ trụ là được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Khi Vân Hoàng thần hồn cường độ đạt đến ngang bằng Hư linh cảnh đỉnh phong tu sĩ, thôn phệ những bóng ma kia đối với hắn tác dụng cơ hồ đã là con số không.
Đạt đến Hư linh cảnh cường độ thức hồn không có nghĩa thức hồn của hắn mạnh ngang tu sĩ Hư linh cảnh đỉnh phong thực sự. Hư linh cảnh, tuy chỉ là cảnh giới nửa bước Thông linh, bất quá biến đổi về chất cũng vô cùng lớn, hoàn toàn không phải Luyện khí cảnh tu sĩ có thể bằng.
“Nơi này... thật quái dị!”
Khu vực mới tiến đến là một chỗ toàn sương mù, những sương mù này vô cùng dày đặc, gần như chắn hết toàn bộ tầm nhìn.
Thường thì với những thử thách thế này sẽ có bố trí trận pháp cắt đứt thần thức truy tung, trong sương mù sẽ ẩn giấu hắc thủ ra tay, nhưng ở đây thần thức, linh lực không có bất kì cái gì hạn chế cả.
Sương mù dù dày đặc, nhưng với thần thức của tu sĩ cơ hồ là vô dụng, Vân Hoàng đem thần thức phóng ra hết cỡ, bên trong sương mù không có ẩn chứa bất cứ cái gì hắc thủ hay bẫy tập hết, chỉ là một vùng đất trống đầu sương mù cùng một vài thân ảnh khác, đó cũng là những tu sĩ đã vượt qua khu vực bóng ma giống Vân Hoàng.
Hắn thu lại thần thức, chau mày đăm chiêu.
”Hay là do ta quá đa nghi?”
Vân Hoàng nghĩ bụng, cước bộ nhanh chóng bước đi.
”Aaaaaa!!!”
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Vân Hoàng tinh thần lập tức ngưng tụ, thần thức quét đến nơi tiếng hét kia vừa phát ra. Ở đó ngoại trừ một vị tu sĩ bị chém chi chít, vẫn lạc ở đó ra thì không có bất luận cái gì cả.
Vân Hoàng đồng tử một trận có rút, khoé môi mấp máy không nói lên lời, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Có thể vào được khu vực này, thực lực đương nhiên không kém, ít nhất cũng là Luyện khí cảnh đỉnh phong, vậy mà bị giết trong tích tắc, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ có thể là đối phương thực lực cao hơn hắn rất nhiều.
Ngươi đằng sau truyền ra tiếng hét, chết giống hệt như tên kia, rồi lại một người nữa, người nữa...
Cuối cùng xung quanh chỉ còn có một mình Vân Hoàng.
”Mình hôm này, thực may mắn...”
Hắn cũng không biết là này mắn hay xui xẻo nữa, tất cả đều đã bị giết, thậm chí trong số đám người bị giết còn có Hư linh cảnh tu sĩ, vậy mà hắn một cái Luyện khí ngũ cấp sống đến tận bây giờ.
Xung quanh Vân Hoàng lúc này là một đạo nhàn nhạt ánh sáng, đem cả người hắn bảo vệ. Vân Hoàng vốn dĩ đã là một Nhị cấp đỉnh phong trận pháp sư, thời gian gần đây trình độ càng là tăng cao, đã vô hạn bước vào tam cấp, hắn cảm thấy may mắn vì đã lấy lân giáp của Thanh Đầu Xà đem luyện làm một đống trận bàn để sử dụng.
Nhị cấp đỉnh tiêm trận pháp đi chuyển nhàn nhạt đạo quang. Vân Hoàng thần thức lại lần nữa khuếch tán ra tứ phương tám hướng, cũng không phát hiện bất luận đồ vật hay sự sống nào.
Vân Hoàng tỉnh táo trở lại, tinh khí thần liền đạt đến mức độ tập trung cao nhất. Hắn đã nhiều lần trải qua sinh tử lằn ranh, thậm chí đã từng chết hai lần, sao có thể sợ hãi mà mất lí trí.
Oanh!
Đột nhiên màng chắn bị tấn công rung động kịch liệt, con mắt Vân Hoàng cực nhanh lướt qua nó thì phát hiện ra kẻ tấn công trận pháp... lại là một con khôi lỗi.
Khôi lỗi tốc độ cực nhanh, liên tục đánh lên trận pháp. Trận pháp tuy không thấy được suy mòn, nhưng chỉ cần một khác nữa sợ là sẽ vỡ.
Vân Hoàng không có để ý tu sửa trận, hắn tinh khí thang ngưng tụ đến cực hạn, hồn lực mạnh mẽ dò xét từng tấc trên người khôi lỗi, đột nhiên phá ra cười, giọng nói ẩn chứa tự tin.
”Gia hoạt thiết kế ra cái bẫy rập này cũng quá ngoan độc!”
Sương mù, thần thức không tìm được bất cứ thứ gì, không bị hạn chế,... giờ đây hắn đã mười phần thì chín phần hiểu hết các nhân tố này.
Việc thần thức không thể tìm được con khôi lỗi trước mặt là bởi vì linh khí ở trong đây rất nồng đậm.
Ban đầu nghe có vẻ không liên quan nhưng Vân Hoàng sau khi quan sát kĩ dòng chảy thiên địa chi lực xung quanh mới có thể biết được, năng lượng ở đây chảy theo những lộ tuyến rất khác so với bình thường, con khôi lỗi được chế tạo theo một cách nào đó mà để cho linh lực của nó có thể hoà cùng làm một với dòng chảy linh lực, giống như đem cây giấu vào rừng, thần thức có mạnh đến đâu cũng phát hiện không nổi.
Một số người sẽ nghĩ rằng, khi tấn công sẽ gây ra ba động linh lực, tại sao khôi lỗi tấn công lại không có?
Tấn công đích thực gây ra ba động linh lực, nhưng như đã nói ở trên, dòng chảy ớt đây khác biệt quá nhiều so với bên ngoài, khi khôi lỗi tấn công, dòng chảy cũng tự điều chỉnh theo khôi lỗi linh lực nên khôi gây ra hiện tượng linh lực ba động, xung đột.
Bẫy rập này khi giải thích ra tuy dễ hiểu, nhưng để thiết kế ra nó ẩn chứa vô bàn thủ pháp khác nhau, nếu không phải kiếp trước hắn chủ du nhiều nơi, tri thức hơn người thì có lẽ Thông linh cảnh cũng không sờ nổi.
Mà thứ điều khiển thiên địa chi lực nơi đây, chắc chắn là một trận pháp, hơn nữa đẳng cấp ít nhất cũng phải Ngũ cấp trận pháp. Mà thấy triệt thiên địa tri lực đến nhường này ít nhất cũng là một cường giả Ngưng niệm cảnh hậu kì đi.
Vân Hoàng để cho ý nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, Ngưng niệm cảnh hậu kì ở đại lục cũng là những cường giả hàng đầu, trong cái thời kì mà Hư thiên ẩn cư, Mệnh kiếp dường như tuyệt tích này, Ngưng niệm chỉ cần không trêu chọc lung tung liền có thể ung dung ngang dọc đại lục, vậy mà ở một vùng hẻo lánh như Trung hải này lại có thể xuất hiện?
Bất quá sau khi suy nghĩ kĩ, Vân Hoàng liền cảm thấy mình sinh ra nơi tận cực Nam Vĩnh lạc đại lục này dường như không có đơn giản như vậy.
”Từ đoàn kì lạ năng lượng kia, Lam Anh bí cảnh, hết thảy đang che giấu một cái gì đó?”
Thời gian đoàn năng lượng kia xuất hiện rất sát thời gian Lam Anh bí cảnh mở ra, mà bên trong Lam Anh bí cảnh hắn cũng lần hai đụng độ đoàn năng lượng này.
Tới đây, thủ pháp chế tạo khôi lỗi hắn chưa từng nghe qua bao giờ, thậm chí xem xét kĩ lại một chút, trận pháp nơi đây bố trí khác xa thủ pháp bố trí trận pháp hiện nay.
”Rất có thể, tông môn này đã tồn tại từ tận thời đại Hắc Nhật.”
Thời đại Hắc Nhật số người biết tới cũng vô cùng ít ổi, mà hiểu sâu về nó còn ít ỏi hơn. Thời đại Hắc Nhật nghe nói là thời điểm đại thịnh nhất của Vĩnh lạc đại lục, tài nguyên sung túc vô cùng, cường giả vô số, so với hiện thời Vĩnh lạc đại lục thì mạnh hơn nhiều lắm. Nhưng tại sao lại đặt tên là Hắc Nhật, một điềm xui như vậy?
Nhìn thấy Trận pháp sắp bị phá, Vân Hoàng đình chỉ trong lòng mình tuôn trào suy nghĩ, chuẩn bị đối phó với khôi lỗi. Những tri thức này, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo nghiên cứu một lần nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Choang!
Quang tráo hộ trận bị kiếm khôi lỗi đánh vỡ, biến thành từng hạt ánh sáng rơi xuống, Vân Hoàng thu lại toàn bộ trận kì, nghiêm túc nhìn vào kiếm khôi trước mặt.
Kiếm khôi này thời kì đỉnh phong ít nhất cũng ngang bằng Chân Đan cảnh tu sĩ, hắn một cái Luyện Khí cảnh ngũ cấp lao ra đối chiến thì chất khác nào tự tìm đường chết. Nhưng kiếm khôi hiển nhiên đã trải qua chiến đấu thảm trọng mà hư hao rất nhiều, thực lực đại giảm, cộng thêm thời gian liền tục bào mòn nó đã khiến chiến lực kiếm khôi chỉ ngang bằng Thông Linh cảnh sơ kì.
Vút!
Kiếm trong tay nó đâm tới, nhanh đến mức chỉ để lại một đạo bạch quang trong không khí. Vân Hoàng tuy không thể bắt kịp đường kiếm này nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, Vân Hoàng cúi người lăn tròn về phía trước, hắn chống hai tay xuống, hai chân chụm lại, cả người Vân Hoàng thực hiện tư thế trồng cây chuối với hai chân co gập lại.
Là Thể tu, không phải chỉ biết xuất quyền là có thể vượt cấp khiêu chiến được, cần am hiểu phong cách chiến đấu cận chiến, phối hợp thối pháp, thân pháp, bộ pháp, quyền pháp chiến đấu cùng kẻ thù.
”Toái Giáp Kích!”
Bồng!
Hai bàn chân của Vân Hoàng tích tụ cường đại lực lượng, trong một sát na lúc kiếm khôi chưa có phản ứng kịp hắn hai chân đạp thẳng ra ngay cằm kiếm khôi.
Kiếm khôi bị tấn công bất ngờ ngả người về phía sau, Vân Hoàng cả người lần nữa xoay, hai chân vốn đang duỗi thẳng lên trời lại hạ ngang xuống, mượn lực xoay của người hắn liên tiếp táp hai cước vào mặt kiếm khôi.
Vân Hoàng bật dậy, bàn tay duỗi thẳng sắc bén như đao chém xuống. Ngay lập tức trên người khôi lỗi xuất hiện mười tám vết chém nông trên bề mặt.
Vân Hoàng bật người lùi ra xa, đôi mắt vẫn giám thị chặt chẽ khôi lỗi.
Thực lực của khôi lỗi đích thực chỉ ở Thông Linh cảnh sơ kì, nhưng hộ giáp phòng ngự tuy bị hư hại nghiêm trọng, bất quá cũng là một món linh giai đỉnh cấp hộ giáp.
Vân Hoàng lúc này nếu có một món pháp bảo thì sẽ dễ chơi hơn nhiều, ít nhất cũng có thể có năm phần cơ hội.
Kiếm khôi không hổ là Chân Đan cấp khôi lỗi, sau khi bị tấn công liền lập tức thủ thế, cơ hồ không có nhược điểm.
Vân Hoàng biết rằng nếu giờ hắn tiếp tục đánh nếu trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, bất quá thời gian quá dài chiến đấu chắc chắn sẽ bị kiếm khôi lỗi này mài mòn đến chết.
Kiếm khôi lỗi này không hoạt động bằng linh lực bên trong hạch tâm mà hoạt động bằng linh lực từ đại trận này bổ sung liên tục cho nó. Nếu hắn muốn đánh bại kiếm khôi, cần phải tìm nơi kết nối giữa nó và đại trận, sau đó chặt đứt nó.
Nhưng trước đó... hắn phải chạy trước đã.
Điên cuồng kiếm quang chém tới, Vân Hoàng không do sự mà xoay người bỏ chạy, hắn không thể không quay mặt ra đằng sau quan sát để tránh mất dấu khôi lỗi, chỉ thấy kiếm khôi tốc độ cực nhanh một đường lao đến càng lúc càng gần, trong tay kiếm quang cuồn cuộn không dứt chém ra, phải vất vật lắm Vân Hoàng mới bảo trụ được những chỗ yếu hại.
”Chạy chạy chạy!!!”
Vân Hoàng càng là tăng lên tốc độ, nhanh đến mức hắn cũng cảm thấy cơ bắp bị ép đến đau nhức, mới dần dần thoát khỏi một đống kiếm quang kia.
“Giờ ta phải nghĩ cách phá tan liên kết giữa khôi lỗi và trận pháp, nếu không có khi phải bỏ mạng trong này.”
Hắn cũng không chờ mong gì về việc chạy một đường qua hết khu vực này, bởi vì nơi này rất khó xác định phương hướng, hắn cũng không biết hắn đang chạy đông hay chạy tây nữa.
Vân Hoàng giờ phải tận dụng khoảng thời gian lúc mà kiếm khôi vẫn chưa đuổi kịp hắn, nghĩ ra cách cải biến thế cục.
”Chết tiệt, liều thôi!”
Vân Hoàng không có trông mong vào cái mang tên vận khí nghịch thiên để chạy thoát được, vận may nếu hắn không có, vậy thì sẽ tự tại ra một cái.
Đang toàn lực phi hành về phía trước, đột nhiên Vân Hoàng quay ngoắt lại.
”Thiên Hoang Táng Thần!”
Trong chốc lát linh lực thiên địa bị một trận nhiễu loạn, kiếm khôi cũng lập tức trở nên đình trệ, Vân Hoàng nhanh như cắt lao đến gần khôi lỗi, tay chạm vào nó, hồn lực điên cuồng thẩm thấy vào muốn tìm ra chỗ kết nối toàn bộ mạch năng lượng bên trong khôi lỗi với đại trận.
Số lượng các mạch năng lượng bên trong khôi lỗi không ít hơn chục vạn, hơn nữa lại được thiết kế đặc biệt, đan kết với nhau như một cái mạng lưới loạn xạ. Vân Hoàng muốn dò thử nhưng liên tục gặp ngõ cụt.
Thiên Hoang Táng Thần bị triệt tiêu, Khôi lỗi nhanh chóng lấy lại sức chiến đấu, các mạch năng lượng nhanh chóng bị lấp đầy, che giấu đi toàn bộ lộ tuyến, Vân Hoàng bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục chạy, tránh thoát khỏi kiếm quang lại lần nữa điên cuồng chém tới.
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang chém lên chân của Vân Hoàng khiến hắn bị lỡ một nhịp, ngay sau đó một Đống kiếm quang giống như hổ đói đồng dạng, điên cuồng lao lên cắt chém Vân Hoàng. Hắn chỉ có thể đem hết sức lực phòng ngự, đồng thời liên tục nuốt Đan dược vào chữa thương.
Kiếm quang tản đi, Vân Hoàng đứng tại chỗ, máu từ trên người của gảy chảy ra đầm đìa, rớt xuống dưới thành một vũng nhỏ, trên người hắn y phục rách tả tơi, đầu tóc rối bù, so với ăn màu lôi thôi nhếch nhác không kém là bao.
Kiếm khôi lỗi chậm rãi lê từng bước chân đến chỗ Vân Hoàng, kiếm trong tay giơ lên mang theo hùng hậu khó thế giáng xuống.
Chỉ thấy Vân Hoàng đang cúi gằm mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, tay trái của hắn giơ lên đỡ kiếm.
Kiếm bị tay chặn lại nhưng Vân Hoàng cánh tay lại tổn thương thảm trọng, cơ hồ có cả xương trắng lộ ra. Hắn tay phải chạm lên người Kiếm khôi lỗi.
”Thiên Hoàng Táng Thần!”
Khôi lỗi ngay lập tức mất kết nối, Vân Hoàng trước đó đã lần mò được một nửa, lần này hắn càng là đẩy nhanh tốc độ, dù cho hắc động hồn hải thôi động cũng cảm giác đầu đau như búa tạ bổ lên.
Mạch năng lượng cấu tạo nên Chân Đan cảnh khôi lỗi cực kì phức tạp, nếu không phải vì hông hải của hắn so với người khác khác biệt thì dù là tu sĩ Hư Linh cảnh cũng có thể bị biến thành ngu ngốc.
Vân Hoàng con mắt đầy tơ máu, gân xanh trên trán nổi lên. Mỗi giờ mỗi phút tâm trí của hắn lại càng trở nên nặng nề hơn.
Một tức!
Hai tức!
Ba tức!
Bốn tức!
Năm tức!
Vân Hoàng có thể cảm giác được trận pháp đang dần lấy lại quyền kiểm soát thiên địa chi lực. Liên kết của hắn với khôi lỗi đang dần trở nên lỏng lẻo.
”Không tốt!”
Nếu khôi lỗi Hoàng toàn khôi phục lại, rất có thể hắn sẽ phải vong mạng ở đây!
Vân Hoàng mặc kệ các giác quan của mình đang dần mất đi, lần theo mạch năng lượng tìm đến điểm cuối cùng.
Khi thời gian đã đạt đến tám tức thời điểm, Vân Hoàng đã tìm ra một điểm sáng. Hắn không có thời gian kiểm tra xem nó có đúng hay không là điểm kết nối với trận pháp, Thiên Hoang Táng Thần cuối cùng lực lượng đánh máy điểm sáng đó.
Sau đó, hắn có thể thấy Kiếm khôi lỗi linh lực dần trôi đi, ảm đạm rớt xuống.
“Ta lần này không biết là may mắn, hay là xui xẻo đây?”
Quả thật là trong cái rủi có cái may!
Trận đấu này, Vân Hoàng hắn thắng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Vân Hoàng lúc này cũng không có đứng nổi nữa. Hắn ngồi bệt xuống đất, lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên Đan dược sau đó màu nó thành một lớp bột đắp lên cánh tay bị thương nặng.
”Ay, đau...”
Hắn đồng thời nuốt một bình dược dịch vào, vận chuyển pháp quyết luyện thể hồi phục cùng Vĩnh cửu kinh mạch luân chuyển tập trung ở cánh tay kia. Nhưng những sợi cơ đang dần được nối lại kia, Vân Hoàng mới thở phào một hơi.
Đan dược chữa thương của hắn có rất nhiều, nhưng bây giờ Vân Hoàng cảm thấy xa xa vẫn không đủ, tao ngộ chiến đấu Thanh Đầu Xà cùng Khôi lỗi đuổi giết quả thật quá mức hung hiểm.
Vân Hoàng mong đối thủ của hắn có thể bình thường một chút đi là tốt.
Sau khi sơ bộ hồi phục, hắn bắt đầu kiểm tra khôi lỗi, dù sao khôi lỗi cũng từng có chiến lực Chân Đan cảnh, có lẽ cũng còn có một ít đồ lưu lại.
Vân Hoàng lấy trước cái hộ giáp Linh giai đỉnh cấp pháp bảo cho vào trong nhẫn trữ vật, thanh kiếm kia là một món Linh giai cao cấp pháp bảo cũng bị hắn lấy đi nốt.
Đang đào bới bên trong khôi lỗi, đột nhiên Vân Hoàng tìm thấy bên trong hạch tâm của Khôi lỗi có một cái ấn kí kì lạ.
”Đây chẳng lẽ là cái đã kết nối với trận pháp?”
Hắn đang định sờ lên cái ấn kí kia đột nhiên ấn kí vỡ tan, hoá thành một thân ảnh lão già đứng trước mặt Vân Hoàng.
”Không ngờ, vẫn có người trẻ tuổi hoàn thành được thử thách của lão phu, hơn nữa còn là một thể tu!”
Vân Hoàng lập tức lùi lại, cảnh giác vô cùng, đông thời cũng vô cùng kiếp sợ.
”Ngưng hồn tụ hình, Ngưng Niệm cảnh!!!”
Trước khi bước vào Ngưng Niệm cảnh, muốn thu lại hình chiếu hoặc tách ra phân thân cần có những vật phẩm đặc biệt, nhưng đạt đến Ngưng Niệm về sau, ý chí có thể thực thể hoá thành một đạo phân thân mang một phần sức mạnh của bàn thể.
Ông lão nhưng thấy Vân Hoàng đối mặt với Ngưng Niệm cảnh hình chiếu tuy có khiếp sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh thì trong mắt càng sâu tán thưởng.
”Ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi, nếu bước đến đích cuối, có thể di vật bản tôn ta lưu lại sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”
Vân Hoàng cũng đoán được là những gì đã xảy ra trong thời đại Hắc Nhật kia. Hắn dù hiếu kì, nhưng cũng biết có nhiều thứ tốt nhất không nên biết quá nhiều nên đang định từ chối thì chỉ thấy vừa nói xong, lão già vung tay, một đạo bạch quang nhanh chóng bao bọc lấy Vân Hoàng.
Vân Hoàng một mặt mộng bức tròng mắt có giật. Tiền bối, ta còn chưa có đồng ý mà!!!
Nhưng hắn còn chưa kịp kêu gào, đoàn bạch quang này đã mang theo hắn bay đi mất. Lão già nhìn về phía xa xăm, trong mắt không hiểu sao có chút hưng phấn.
”Cố lên, tiểu tử.”
...
”Aaaaaa!!! Xoay tròn xoay tròn!!!”
Bên trong đạo bạch quang, Vân Hoàng liên tục bị lắc lư, xoay vòng với tốc độ cực cao. Hắn khóc không ra nước mắt, lão đầu ngươi có thể đổi kiểu được không?
Ầm!
Một tiếng va chạm lớn, Vân Hoàng cuối cùng cũng về với mặt đất, hắn lồm cồm bò dậy, cuối cùng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Một vùng đất hỗn loạn không gì sánh bằng, bên dưới nóng cháy nham tương, bên trên bão tuyết cuồng bộ, thỉnh thoảng lại có vào đợt sắc bén phong bao lướt qua, lôi đình trên trời đang xuống như mưa.
”Đây là, cái loại gì vùng đất?”
Một nơi tràn đây hủy diệt, tưởng như không có gì sống nổi, lão đầu kia có hay không nhầm lẫn rồi?
Bất chợt, tiếng nói của lão già truyền vào bên trong tâm trí hắn.
”Leo lên đỉnh của Phương Tiên Tháp, đừng coi những thứ trước mắt ngươi là thử thách, nó chính là thứ sẽ mài dũa nhục thể của ngươi.”
Vân Hoàng cảm giác nhân sinh mình số cũng quá đen đi. Những cái này dù là Thông Linh cảnh bước vào cũng có thể trong nháy mắt bị giết chết, hắn luyện thể bằng cái này khỉ khô ấy.
Luyện thể bằng phương pháp tự phá hoại nhục thân rồi đắp nặn lại tuy hiệu quả cao hơn so với sử dụng ngoại vật, bất quá nếu tàn phá vượt qua thân thể chịu đựng, không có năng lực để chữa thương. Không những không rèn luyện thể phách mà còn có thể gây ra thân thể hỏng nát, tu vi không tinh tiến mà còn tụt lùi thảm hại.
Vân Hoàng thở dài, đã không có cách trốn tránh thì chỉ có thể đương đầu vượt qua nó.
Hắn nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra cách để đem thể phách đạt đến Tầng thứ nhất viên mãn, chỉ có thể đạt đến tần thứ nhất viên mãn hỏa hầu mới có thể chân rãi ở rìa ngoài này lăn lộn, sau đó mới có thể từ từ tiến vào trong.
Cứ nghĩ lần đi vào di tích này có lẽ sẽ chỉ ngắn ngủi vài ngày thôi, ai ngờ bây giờ ít nhất cũng phải vài năm mới có thể ra được.
Hắn chỉ mong là con bé Nguyệt Nha không có chuyện gì, tính cách của con bé hiếu động như vậy, xem chừng chỉ bế quan bài tuần đã nhịn không được chui ra rồi.
Bất quá hắn không có quá mức lo lắng, hắn đã tham gia khảo hạch của lão già kia thì chắc chắn lão sẽ làm ra điểm bảo hộ với con bé. Với thực lực của lão, dù là Chân Đan cảnh cường giả tới cũng không có sao.
Vân Hoàng cuối cùng cũng nghĩ ra một kế sách, bất quá nó làm hắn đau đầu không dứt, không biết có nên làm không.
Một hồi đấu tranh tư tưởng về sau, Vân Hoàng cẩn thận ra chỗ nham tương, dùng khôi giáo lúc trước lấy được của khôi lỗi múc nham tương ra.
Nhìn nham tương nóng bỏng đang cố gắng đốt cháy khôi giáp của mình, Vân Hoàng trong lòng nhỏ máy, một kiện Linh giai đỉnh cấp pháp bảo dĩ nhiên lại được hắn xem như cái gáo múc nước.
Đoán chừng vị Luyện Khí sư luyện ra khôi giáp này đều muốn thổ huyết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện