-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Ngày hôm sau
Điện Kim Loan
Hiên Viên Sở Thiên một thân hoàng bào ngồi trên ghế rồng vẻ mặt lo lắng nhìn Hiên Viên Sở Phong.
"Hôm qua đệ phái toàn bộ binh lính đi lục soát khắp trong và ngoài thành, nghe nói vì đệ muội biến mất? Mọi chuyện ổn rồi chứ, em dâu không sao chứ?" Giọng nói của Hiên Viên Sở Thiên không có trách cứ, mặc dù vì đệ muội mà mình chưa gặp bao giờ nhưng vì muốn trấn an mọi người nên không thể không hỏi.
Hiên Viên Sở Phong đi tới đi lui trong đại điện, tay ôm quyền khẽ vuốt cằm nói: "Hoàng huynh, ngươi giữ ta lại cũng vì chỉ muốn hỏi câu này thôi sao, thật là tốn thời gian của ta mà."
"Thì cũng tại vì ta lo lắng cho em dâu gặp chuyện bất trắc nên mới giữ ngươi lại thôi, vậy. . . . . . hiện tại người đã tìm được chưa? " Quả nhiên Hiên Viên Sở Thiên đoán không lầm, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là những việc làm của Hiên Viên Sở Phong, hắn chẳng những phái người trong phủ mà còn dùng đến cả cấm vệ quân cùng ám vệ chỉ vì một nữ tử mà hắn thề sống thề chết không cưới.
Dĩ nhiên Hiên Viên Sở Phong cũng biết việc hắn điều động cả ngự lâm quân của triều đình đi lùng sục khắp nơi như vậy chắc chắn các đại thần sẽ lời qua tiếng lại và gây không ít phiền phức tới Hiên Viên Sở Thiên nhưng hắn cũng không quan tâm, không biết bởi vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy nhưng hắn không muốn Liễu Thiên Lạc gặp điều gì bất trắc. Hắn cũng không biết từ khi nào mà Liễu Thiên Lạc lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng hắn nữa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hiên Viên Sở Thiên mặt của hắn vẫn không đổi sắc, không lạnh không nhạt trả lời: “ Cũng không việc gì lớn chỉ là Vương Phi ham chơi đi lạc nên ta mới phải điều động người đi tìm, hoàng huynh cũng đừng quá lo, còn việc về các đại thần cứ để ta giải quyết.”
“ Ai dà, tìm được là tốt rồi, mấy vụ kia đệ không phải lo trẫm đã giải quyết xong hết rồi.” Hiên Viên Sở Thiên cười cười xua tay nhưng vẻ mặt lại nghĩ đến một thứ gì đó rất thú vị liền quay sang nói tiếp với Hiên Viên Sở Phong: “ Haiz, ở trong cung này buồn bã, mà ta cũng chưa được gặp mặt em dâu lần nào hay nhân lần này xuất cung thăm em dâu tiện thể khảo sát tình hình dân chúng luôn?”
Hiên Viên Sở Phong cau mày suy nghĩ nhưng vẻ mặt cũng không phải là quá quan tâm, quay mặt đi chỗ khác nói: “ Không được.”
“ Tại sao? Trẫm là hoàng thượng, chẳng lẽ trẫm muốn đi đâu cũng phải xin phép ngươi sao?” Hiên Viên Sở Thiên kiếm được cái cớ lên mặt quát lại Hiên Viên Sở Phong mặc dù giọng nói có hơi run run. Nói xong cái cảm giác hối hận tự nhiên đâu ra kéo tới ùn ùn, ngước mặt quay lại nhìn Hiên Viên Sở Phong, thấy mặt hắn đen lại thì đã biết mình mắc phải một sai lầm cực kì nghiêm trọng vội vàng nói nhỏ nhẹ đi tổ vẻ hối lỗi.
“ Sở Phong à, trẫm không có ý đó, chỉ là trẫm muốn xuất cung để gặp mặt em dâu nhân tiện thăm tình hình dân chúng thôi mà! Trẫm thề sẽ không tiết lộ thân phận.” Nói xong còn giơ hai tay lên thề, ý đúng hơn là đầu hàng. Từ bé hắn đã luôn phải dỗ ngọt tên Hiên Viên Sở Phong này bởi từ nhỏ quanh Hiên Viên Sở Phong đã có một làn khí lạnh bao quanh người, luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần, hắn làm gì cũng thua Hiên Viên Sở Phong, hắn cũng muốn như Sở Phong làm một vương gia tiêu diêu tự tại nhưng lại đen đủi bị phụ hoàng chọn là người kế vị bởi phụ hoàng nói hắn là một người trầm tĩnh, giấu được tâm tư lại có lòng thương dân như con, tài lược văn thao, nên rất hợp với ngôi vị..
“ Không thể được.” Hiên Viên Sở Phong nói xong thì nhếch mép cười, vẻ mặt nham hiểm tinh ranh rất hiếm khi được thấy lại hiện ra: “ Nếu hoàng huynh rảnh rỗi không có việc gì làm… thì thần đệ đây sẽ tạo ra việc cho hoàng huynh làm.”
Hiên Viên Sở Phong nói xong thì quay mặt đi luôn ra ngoài cửa, trước khi đi còn không quên phân phó thái giám ngoài cửa: “ Hôm nay hoàng thượng cao hứng, ngươi đi gọi Mai phi, Lệ phi đến hầu hạ người.” Nói thì nói lại còn quay mặt lại nhìn Hiên Viên Sở Thiên với vẻ mặt thương tiếc.
Hiên Viên Sở Thiên ngồi trên ghế mà mặt đơ như người không có hồn, trong lòng thì không ngừng nguyền rủa tại sao mình lại có một đệ đệ như vậy, một mặt lại tự mắng mình, tại sao một quân vương cũng không thể chống trả lại được người đệ đệ độc ác này.
Các cung nữ và thái giám chung quanh do là thấy cảnh này nhiều lần nên cũng không còn thấy ngạc nhiên như trước nữa. Mọi người trong cung đều truyền nhau: Thà đắc tội với hoàng thượng chứ không nên đắc tội với Tam Vương gia. Hai thái giám được Hiên Viên Sở Phong phân phó cũng không quên làm nhiệm vụ được giao, chân chạy mau lẹ tới cung của Mai phi cùng Lệ phi bẩm báo mà không thèm nghe xem Hoàng thượng của họ có đồng ý không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trên một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy chỉ thuộc về tầng lớp quý tộc mà ở đây không phải Tam Vương gia Hiên Viên Sở Phong thì là ai.
Hiên Viên Sở Phong ngồi trong xe ngựa, mắt thì nhắm nghiền nhưng đầu óc hiện giờ đang rối bời. Nghĩ lại về cảnh tượng ngày hôm qua thì trong người hiểu sao tự giác nóng lên. Chỉ là Hiên Viên SỞ Phong không biết hiện giờ khuôn mặt của hắn đã nổi một tầng hồng sắc. Nếu thược hạ của hắn mà trông thấy cảnh này thì có khi còn muốn nhảy xuống vực thẳm luôn để biết mình có nằm mơ hay không?
Đi một đoạn đường thì có tiếng hô của của Vô Thiên: “ Vương gia, đã đến Vương phủ.”
Hiên Viên Sở Phong còn đang chìm trong mộng xuân nghe thấy tiếng của Vô Thiên thì ngẩn người. Tại sao đường về tới Vương phủ ngắn vậy? Hắn còn chưa nghĩ được mình nên đối mặt với Liễu Thiên Lạc thế nào.
Lúc này, trong Lạc Mộng cư, nơi ở của Vương phi
Liễu Thiên Lạc giờ này vẫn chưa bình minh thức dậy, ánh nắng đã lên tới đỉnh đầu rồi mà nàng vẫn nằm lăn lóc trên giường không có ý định tỉnh dậy, mặt thì vẫn ấn thẳng vào gối, miệng thì chảy rãi nhưng mặt thì nhăn nhó.
Lan nhi ở ngoài cửa tuy đã được Vương gia phân phó không cần phải vào đánh thức Vương phi nhưng đến canh giờ này mà vẫn chưa dậy thì cũng không hợp với quy củ nên đành phải mở cửa vào gọi tiểu thư.
Đi đến cạnh giường thấy cảnh tượng như vậy của Liễu Thiên Lạc cũng bị dọa sợ, nàng biết từ khi tiểu thư chết đi sống lại thì tính tình cũng đã thay dổi nhưng không nghĩ lại thay đổi lớn như vậy. Lúc trước tiểu thư tình tình dịu dàng hay nhẫn nhục nhưng tiểu thư bây giờ thì đã khác hoàn toàn.
Lan nhi cũng không biết làm gì chỉ đành đánh thức tiểu thư nhà mình dậy: “ Tiểu thư, tiểu thư, người nên thức dậy rôi.” VỪa nói nàng vừa lay người Liễu Thiên Lạc kịch liệt bởi vì nàng biết một khi tiểu thư đã ngủ thì dù có gọi như thế nào tiểu thư cũng sẽ không có tỉnh lại.
Liễu Thiên Lạc đang nằm trên giường thì cảm thấy có người lay mình, có thấy chút bực mình nhưng cũng vì cảm thấy đã ngủ đủ nên cũng chậm rãi mở mắt ngọc ra.
“ Lan nhi, ta chẳng phải đã bảo em đừng đánh thức ta khi đang ngủ rồi sao.” Vừa nói Liễu Thiên Lạc vừa từ từ ngồi dây thì đột nhiên “Khựng”, một trận đau đớn kéo đến khiếm toàn thân ê ẩm, nàng đau muốn khóc đến nơi rồi, miệng vẫn không ngừng mắng to.
“A. . . . . . Là tên khốn kiếp nào, thừa dịp ta ngủ thiếp mà đánh lén ta, thật là đau . . . . ."
Lan nhi đứng bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình kêu đau thì cũng cuống hết cả lên, nhưng nghĩ lại cảnh hôm qua Vương gia bế tiểu thư về rồi vào phòng thì nàng không nhịn được đỏ mặt. Chân vội chạy nhanh đến bên giường đỡ Liễu Thiên Lạc: “ Tiểu thư, người đau chỗ nào để nô tì xem qua?”
"Ta. . . . . . Chỗ nào cũng đau hết. . . . . ." Toàn thân đau đớn, mới vừa nàng chỉ muốn đứng dậy mà cũng mất thật nhiều sức lực. Lan nhi hỏi, nàng mới phát hiện mình chỗ mình đau nhất không phải là nửa người trên, mà là nửa người dưới. . . . . .
Đúng rồi, không phải nàng bị bắt đi thanh lâu sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở Tam vương phủ?
"Có đau lắm không?"
Hiên Viên Sở Phong vốn đã đứng bên ngoài cửa được một lúc, nghe thấy nàng chửi bới lung tung, còn khóc kêu đâu thì cũng không nhị được đi vào hỏi.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho Liễu Thiên Lạc ngừng nức nở, còn Lan nhi sợ đến lập tức xoay người hành lễ với hắn. Hiên Viên Sở Phong vẫy tay ý bảo Lan nhi lui xuống.
"Làm sao ngươi. . . . . . Ta thế nào. . . . . ." Vốn muốn nói"Làm sao ngươi ở chỗ này" , nhưng vừa nghĩ bây giờ nàng đang ở Tam vương phủ, cho nên nói ra những lời này không khỏi dư thừa, "Tại sao ta lại ở chỗ này?" , Nàng sợ hắn sẽ quở trách nàng việc nàng xuất phủ, nói không chừng còn lôi nàng ra đánh 20 trượng.
Hiên Viên Sở Phong ngồi ở mép giường đưa tay tới sờ lên trán nàng, hiện tại nhiệt độ đa giảm, khó trách người đã tỉnh táo hơn.
"Hôm qua sao không trở lại Vương phủ.”
Liễu Thiên Lạc không có một chút ấn tượng gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho nên khi nàng gặp hắn cũng hoàn toàn không có vẻ mặt khó xử. Theo thói quen nàng đưa tay muốn gãi tai, nhưng không ngờ lại đau đớn đên vậy, không hiểu tại sao hôm nay toàn thân mình đau nhức.
“ Chẳng phải ngươi đã thả ta xuống giữa đường sao, ta thì lại không biết đường về Vương phủ, tất nhiên là đi lạc rôi.”
“ Nàng không biết đường đi hỏi người dân chung quanh sao, chẳng lẽ họ lại không biết đường đến Vương phủ." Hắn nhìn dáng vẻ của nàng giống như là đã quên sạch mọi chuyện đêm qua, cho nên hắn cũng không muốn nhắc lại nữa.
“ Khoan khoan, gác lại chuyện đó đã, ta hỏi ngươi, có phải ngươi dám đánh lén ta phải không?” Trong lòng Liễu Thiên Lạc vẫn đầy một bụng nghi vấn, nàng túm lấy tay áo của Hiên Viên Sở Phong, giọng nói thì tỏ vẻ bực dọc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“ Khoan khoan, gác lại chuyện đó đã, ta hỏi ngươi, có phải ngươi dám đánh lén ta phải không?” Trong lòng Liễu Thiên Lạc vẫn đầy một bụng nghi vấn, nàng túm lấy tay áo của Hiên Viên Sở Phong, giọng nói thì tỏ vẻ bực dọc.
"Sao nàng lại nói ra những lời như vậy chứ?"
"Vậy tại sao toàn thân ta từ trên xuống dưới đều rất đau, giống như muốn rã rời thành từng mảnh vậy. Ta muốn xuống giường đi lại, nhưng vừa cử động thì đã khiến cho toàn thân đau nhức. . . . . ." Nàng nhíu chặt chân mày oán trách, nhưng lại không thấy được sắc mặt khác thường của Hiên Viên Sở Phong, hơn nữa trên mặt hắn còn hơi đỏ ửng. Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ đến chuyện hôm qua đụng phải tú bà của Mãn Hương lâu kia, quả thật là muốn lột da bà ta mà.
Nàng cũng không cố kỵ những lễ tiết của người con gái, nàng vén tay áo lên đưa cánh tay ngọc tới trước mặt Hiên Viên Sở Phong tức giận nói: "Hơn nữa, ngươi xem đi, toàn thân ta từ trên xuống dưới đều là vết bầm tím."
Nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Thiên Lạc rồi cả trên cánh tay của nàng và bên cổ đều có vết bầm tím, Hiên Viên Sở Phong cúi đầu nắm tay thành quyền chống lên môi ho nhẹ một tiếng. Xem ra chuyện này muốn giấu giếm cũng khó khăn, đành phải thành thật nói rõ từ đầu đến cuối chuyện đêm qua với nàng thôi.
Hiên Viên Sở Phong vươn tay kéo tay áo của nàng xuống, động tác dịu dàng trước nay chưa từng thấy.
"Nàng thật sự không còn nhớ chuyện tối qua sao?" Thấy quần áo của nàng đã ngay ngắn, hắn thuận tay lấy một chén nước trà đưa tới bên miệng nàng. Nàng cũng không kiểu cách làm bộ, tay cũng không cần phải chạm vào chăn, cứ như vậy mở miệng uống hết ly trà kia.
"Nhớ, cũng không phải là ta bị mất trí nhớ mà."
"Vậy nàng nhớ được những gì?" Thấy nàng nói xong sắc mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngược lại chàng cảm thấy rất hứng thú muốn biết nàng nhớ những gì.
Liễu Thiên Lạc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta nhớ được, khi ta vừa về tới chợ thì. . . "
Nói tới chỗ này, nàng vẫn không quên hướng khuôn mặt vắt cổ chày ra nước về phía vương gia lườm hắn một cái. Nhìn thấy ánh mắt oán trách kia của nàng, Hiên Viên Sở Phong có chút không nhịn được hơi cong khóe môi lên, sau đó nàng lại nói tiếp: "Sau đó thì đụng phải một ‘ Lão bà yêu tinh ’, bà ta liên tục vung chiếc khăn lụa sực nức mùi hương về phía ta, sau đó nữa thì ta bất tỉnh nhân sự, đợi đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở nhà chứa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . ." Nghĩ tới đây, Liễu Thiên Lạc giận đến nỗi đập tay xuống giường, đau đến mức toàn thân có chút co rút: "Mẹ nó, đau chết ta mất! Lại còn dám nói muốn bắt ta làm cô nương ở chỗ bà ta, ta không đồng ý, bà ta lập tức bảo người ta đổ rất nhiều nước canh gì đó mà ta không biết vào miệng ta bắt ta uống, uống đến nỗi cả người ta đều nóng đến chết đi được."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Trí nhớ của nàng cũng chỉ còn sót lại những chuyện này mà thôi.
Vẻ mặt Hiên Viên Sở Phong chợt dao động, chỉ nhỏ giọng nói: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, nếu hành động bất tiện thì phân phó người làm lấy cho nàng nhưng thứ nàng cần, bổn vương có việc phải đi trước."
Hôm qua nàng bị người ta ép buộc uống xuân dược, cho dù đã hoan ái với người khác nhưng thân thể vẫn sẽ có chút đau đớn, huống chi đêm qua lại là đêm đầu tiên của nàng, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi bị đau gấp bội, bây giờ nàng vẫn còn tinh thần để chất vấn tại sao lại như vậy cũng đã là rất may rồi. Nhưng mà đáng tiếc là, người uống xuân dược sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, chỉ cho rằng đó là một giấc mộng xuân.
"Này! Đợi chút. . . . . . A!" Vừa thấy hắn muốn rời khỏi đây, Liễu Thiên Lạc lại vẫn chưa giải được suy nghĩ trong lòng, trong bụng quýnh lên, vội vén chăn lên muốn xuống giường đuổi theo, nhưng không ngờ lại ngã rầm trên mặt đất.
Hiên Viên Sở Phong nghe thấy tiếng vang thì vội vàng tiến lên ôm nàng rồi đặt nàng nằm lên giường thật ngay ngắn một lần nữa.
"Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã từ trên giường xuống đất, nàng thật đúng là một khắc cũng không yên." Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
"Ngươi hôm nay sao lạ vậy, nói cho ta biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đi! Tại sao ta lại không có một chút ấn tượng nào hết vậy?"
"Không nhớ được thì thôi, hai ngày tới nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Mặc dù Liễu Thiên Lạc cảm thấy sắc mặt hắn có chút quái dị, nhưng mà cũng không có cách nào thấy rõ kết quả là gì. Nhưng mà hai ngày này, Hiên Viên Sở Phong phái Vô Thiên tới hỏi nàng, nói là tú bà của Mãn Hương lâu kia đã bị bắt vào trong phủ đợi xử trí, nếu người bị hại là nàng, thì cứ để cho nàng tới định đoạt.
Nàng cũng không phải là quả hồng mềm gì đó, nếu đã dám ức hiếp trên đầu nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không để cho mụ tú bà này được ăn trái cây ngon.
Thân thể nàng cũng đã tốt hơn một chút. Do Hiên Viên Sở Phong phân phó bọn họ không được nhiều chuyện nhắc tới chuyện tối hôm đó, cho nên Liễu Thiên Lạc vẫn chưa hay biết gì, vẫn cho rằng trong lúc mình hôn mê đã bị tú bà ám toán. Cho nên lúc nghe thấy tú bà đã bị Hiên Viên Sở Phong bắt nhốt trong địa lao của vương phủ, thì nàng lập tức chạy tới thư phòng tìm hắn, muốn tự mình đi dạy dỗ mụ tú bà kia.
"Vương gia đang ở thư phòng phải không?" Chạy tới nội viện của thư phòng, nhìn thấy Vô Thiên đang đứng ở một bên, nàng liền vừa chạy vừa nói thuận miệng hỏi một câu, không đợi Vô Thiên trả lời, bóng người của nàng đã chui vào trong thư phòng.
"Vương gia, vương gia. . . . . ."
"Chuyện gì?" Hiên Viên Sở Phong đặt cây bút trong tay xuống, nhìn Liễu Thiên Lạc đang vội vã chạy vào. Hôm qua vẫn còn la hét toàn thân đau nhức, vậy mà hôm nay cũng đã có thể vui vẻ như vậy rồi.
Nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của hắn, Liễu Thiên Lạc cũng tự giác thu liễm lại một chút.
Đi tới bên cạnh hắn nhìn hắn viết chữ, chớp chớp mắt gợi mở đề tài: "Có phải là ngươi đã bảo Vô Thiên nói lại với ta là ta có thể làm chủ trừng phạt lão bà yêu tinh đó như thế nào cũng được hay không?"
Hiên Viên Sở Phòng nhìn vẻ mặt của Liễu Thiên Lạc cũng không vội trả lời vấn đề của nàng, hắn chỉ lên mấy chữ trên giấy hỏi: "Nàng có biết chữ không?"
Nàng quay đầu nhìn hắn một chút sau đó phụ họa nở một nụ cười: "Biết, đương nhiên là biết. . . . . . một chút!" Thật đáng thương, nàng ở kia là một tiểu thư quý tộc, thế mà đi tới nơi này lại chỉ biết một chút, nói ra cũng thật mất mặt. Cũng may là có vài chữ phồn thể có thể dựa vào phỏng đoán mà đoán được một hai ý, nếu không ngay cả "Một chút" nàng cũng không nhận ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nàng quay đầu nhìn chàng một chút sau đó phụ họa nở một nụ cười: "Biết, đương nhiên là biết. . . . . . một chút!" Thật đáng thương khi nàng là một sinh viên đại học, thế mà đi tới nơi này lại chỉ biết một chút, nói ra cũng thật mất mặt. Cũng may là có vài chữ phồn thể có thể dựa vào phỏng đoán mà đoán được một hai ý, nếu không ngay cả "Một chút" nàng cũng không nhận ra.
"Một chút?" Hiên Viên Sở Phong mỉm cười bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phụ mẫu nàng không mời tiên sinh tới dạy nàng hay sao?"
"Mẫu thân ta mất khi ta còn nhỏ, một mình phụ thân nuôi ta vậy nên phụ thân không bắt ta học nhiều, tùy theo sở thích của ta thôi. Bây giờ nhìn chữ cũng thấy có chút hứng thú”
“ Ta xin lỗi, ta không cố ý, vậy bây giờ có hứng thú phải không, ta dạy nàng?” Hiên Viên Sở Phong bối rối quay mặt đi nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Oh My God, không phải chứ, Vương gia cao cao tại thượng kia đang xin lỗi mình, không phải mình nghe lộn chứ, hay tên này lại dở chứng dở hơi rồi!
"Á. . . . . . Không cần! Cái đó. . .Hay là chúng ta mau đi giải quyết chính sự đi. Không phải nói là cái lão bà yêu tinh đó vẫn còn ở địa lao à, không bằng bây giờ chúng ta tới trừng phạt bà ta đi?" Trong lòng Liễu Thiên Lạc âm thầm kêu khổ, đều là do chính mình mở miệng chuốc họa mà.
"Không phải nói muốn học chữ sao, học xong rồi đi cũng không muôn. " Lần này Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông tha cho nàng.
Liễu Thiên Lạc cũng không cho hắn cơ hội này. Trong lòng nàng vốn cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cũng chẳng sợ hãi gì hắn, nàng trực tiếp lôi kéo chàng chạy ra ngoài, trong miệng còn nói năng hùng hồn: "Học học cái gì chứ, đây là chuyện nhỏ, xử lý đại sự quan trọng hơn. Nếu như không mau giải quyết lão bà yêu tinh kia, thì không biết còn có bao nhiêu người bị hại giống như ta đâu, mau đi thôi!"
Vô Thiên thấy Liễu Thiên Lạc lôi kéo Hiên Viên Sở Phong chạy vội một mạch ra ngoài, hướng đi đương nhiên là địa lao, vì vậy cũng lập tức đi theo bước chân của bọn họ.
Bước vào trong địa lao, Liễu Thiên Lạc túm chặt cánh tay của Hiên Viên Sở Phong nhất quyết không buông, cả thân thể như dán vào trên người hắn. Nhìn thấy cảnh tượng âm u trong địa lao, nàng cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà, rụt đầu rụt cổ hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn giống hệt dáng vẻ của kẻ trộm.
"Nơi này âm u đáng sợ như vậy, tại sao không để một ít đuốc để chiếu sáng chứ? Hơn nữa những vách tường này dường như cũng mốc meo lên rồi, ngươi cũng thật là hẹp hòi, tại sao không sửa sang lại một chút chứ?" Liễu Thiên Lạc vừa quét mắt nhìn bốn phía vừa quở trách Hiên Viên Sở Phong hẹp hòi.
Hiên Viên Sở Phong cũng phải cảm thấy buồn cười. Nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét này của nàng, trong lúc vô tình hắn đã giữ tay nàng lại, rồi lại hết sức tự nhiên vừa đi vừa nói chuyện: "Nàng cho rằng chỗ này là biệt viện sao? Địa lao chính là địa lao, nếu trang trí giống như biệt viện, thì không phải dân chúng đều muốn phạm án, sau đó ước gì được vào địa lao của bổn vương sao?"
"Á. . . . . . Nói cũng phải." Sau khi nàng trải qua chuyện bị Tú bà ám toán, thì cũng quên mất vốn dĩ là nàng đang tức giận Hiên Viên Sở Phong, hiện tại được Hiên Viên Sở Phong nắm tay như vậy cũng cảm thấy rất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài phòng giam giữ Tú bà, Liễu Thiên Lạc chỉ nghe thấy từng tiếng kêu rên. Trên thực tế địa lao của Hiên Viên Sở Phong cũng không nhốt bao nhiêu người, hắn cũng không thích trông nom những chuyện vụn vặt kia, cho nên có chuyện thì đều giao cho huyện lệnh của nha môn. Nhưng mà bởi vì lần này Tú bà phạm án có liên quan tới Liễu Thiên Lạc, cho nên Hiên Viên Sở Phong mới tự mình bắt bà ta nhốt vào địa lao trong phủ.
Mới vừa bước tới bên ngoài cửa tù, Liễu Thiên Lạc đã thấy được tiếng gào thét thảm thiết giống như trong truyền thuyết, duỗi tay không ngừng kêu la oan uổng.
"Lão bà yêu tinh kia, mụ oan uổng cái rắm! Á!" Liễu Thiên Lạc đi tới trước mặt Tú bà nhấc chân đạp mạnh lên cánh tay của bà ta, nhưng bởi vì biên độ nhấc chân quá lớn và quá nhanh nên khiến cho hạ thân bị đau nhức.
"Cẩn thận một chút! Bị thương chỗ nào rồi?" Hiên Viên Sở Phong kịp thời đỡ nàng, ôm vào trong ngực.
Liễu Thiên Lạc đứng vững lại sau đó quay về phía Hiên Viên Sở Phong xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì!" Nàng hồn nhiên đấm đấm chân, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cảm thấy toàn thân rất không thoải mái?"
"Khụ khụ khụ!" Hiên Viên Sở Phong chống tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng, còn Vô Thiên thì đã sớm quay lưng đi chỉ sợ mình luống cuống bật cười thành tiếng.
Tú bà nhìn thấy Liễu Thiên Lạc và Hiên Viên Sở Phong đến, tiếng khóc rống lại càng lớn hơn nữa: "Vương phi, vương gia, thả ta ra ngoài đi, sau này ta cũng không dám nữa đâu!"
"Không dám? Mụ còn có chuyện gì không dám nữa chứ?" Liễu Thiên Lạc đang muốn đạp thêm mấy cái nữa, nhưng nghĩ tới mới vừa rồi nhấc chân một cái đã khiến cho chỗ đó đau nhức, thì theo bản năng rụt chân lại.
"Vương phi, dù gì thì ta cũng giúp Vương gia cùng Vương phi gần nhau hơn rồi, Vương phi hãy cầu xin Vương gia thả ta ra ngoài đi!" Tú bà không ngừng khóc sướt mướt, nói với Liễu Thiên Lạc xong lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Sở Phong: "Vương gia, nhìn ngài và Vương phi đều không có việc gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như chuyện tốt đã thành, ngài hãy bỏ qua cho ta đi, cầu xin vương gia!"
Liễu Thiên Lạc thật sự nhịn không được lại tiến lên dạy dỗ lần nữa: "Mụ đang nói hươu nói vượn gì đó? Ta bị mụ làm hại cả người đều bị thương, mụ còn nói là giúp ta, mụ cho là ta ngu sao? Chuyện tốt ! Tốt cái rắm!"
Mặc dù Liễu Thiên Lạc không biết chuyện, nhưng trong lòng Hiên Viên Sở Phong lại biết rất rõ. Nghe thấy Liễu Thiên Lạc nói như vậy, hắn lúng túng chuẩn bị xoay người, lại thấy Vô Thiên ở bên cạnh đang vụng trộm cười vui vẻ, nghĩ lại liền thấy cũng không thể để cho bọn họ tiếp tục càn quấy như vậy, nếu không thật sự đúng là mọi người đều biết. Vì vậy hắn ra hiệu bảo Vô Thiên tạm thời dẫn thủ vệ trong địa lao rút lui, sau đó kéo Liễu Thiên Lạc đang cực kỳ tức giận qua một bên.
"Lạc định xử trí Tú bà này như thế nào?" Hiên Viên Sở Phong hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
"Lạc nhi định xử trí Tú bà này như thế nào?" Hiên Viên Sở Phong hỏi.
"Có phải là ta muốn xử trí như thế nào cũng được hay không?" Nàng hỏi ngược lại một câu. Thấy Hiên Viên Sở Phong gật đầu đồng ý, Liễu Thiên Lạc cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu phân phó Vô Thiên mở cửa phòng giam rồi đi vào, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm tú bà rồi cả giận nói: "Dám ép ta uống thuốc mê!"
"Bốp!" Một cái bạt tai rơi xuống trên khuôn mặt của tú bà, đau đến nỗi bà ta vừa gào khóc vừa kêu la.
"Dám làm cho ta hôn mê rồi còn cho người đánh ta!"
Lại thêm một tiếng "Bốp!" vang lên, một cái bạt tai nữa lại rơi xuống trên khuôn mặt của tú bà, bà ta đau đến nỗi quỳ xuống đất liên tục cầu xin tha thứ.
“Vương phi xử oan cho ta rồi, ta cũng không hề chuốc thuốc mê cho Vương phi, rồi… làm cho cô hôn mê để người ta đánh người một trận…Lời này lại nói ra từ đâu chứ?" Tú bà bị đánh đến sưng mặt chỉ cảm thấy oan uổng.
"Mụ không cho người đánh ta? Vậy tại sao ta vừa tỉnh lại thì toàn thân đều xanh tím… Ưmh... ." Liễu Thiên Lạc còn chưa nói hết, thì Hiên Viên Sở Phong đã vội vàng bụm miệng nàng lại.
Nhưng mà đã trễ, tú bà đã sớm nghe lọt toàn bộ lời của Liễu Thiên Lạc vào trong tai. Vừa nghe thấy nàng nói như thế, tú bà vội vàng tiến lên thành thật nhận tội với Liễu Thiên Lạc chỉ cầu có thể giữ được một mạng: "Vương phi thật sự đã xử oan cho ta rồi! Hôm đó, thứ ta cho người là ‘hợp hoan tán’, mà toàn thân người đều bị bầm tím đau nhức chắc là do sau khi hoan ái gây ra, không hề liên quan tới ta…
Liễu Thiên Lạc nghe vậy thì dùng cùi chỏ thúc vào bụng của Hiên Viên Sở Phong một phát khiến cho chàng phải buông tay ra. Sau đó nàng tiến lên một bước hỏi "‘Hợp hoan tán ’ là gì? Cái gì gọi là do sau khi hoan ái gây ra? Những lời mụ nói là cái gì với cái gì hả?"
Hiên Viên Sở Phong vội vàng tiến lên giữ chặt Liễu Thiên Lạc rồi nói: "Bà ta chỉ đang nói sảng thôi, nàng trở về đi, người này cứ để bổn vương xử trí."
"Không được! Ngươi đã nói là để cho ta xử trí rồi!" Liễu Thiên Lạc đẩy Hiên Viên Sở Phong ra sau đó quay đầu nhìn về phía tú bà, hỏi: "Bà mau nói rõ ràng cho ta, những lời bà mới nói có ý gì?"
Tú bà chỉ cầu mạng sống nên chỉ đành phải nói rõ từng chuyện: "Hợp hoan tán chính là loại thuốc tốt nhất trong các loại xuân dược, nếu như dùng một viên… thì có thể duy trì cả một đêm."
"Cái gì duy trì cả một đêm?" Liễu Thiên Lạc không nghe rõ.
"Câm miệng!" Hiên Viên Sở Phong tức giận ngăn lời bà ta lại.
"Ngươi câm miệng! Bảo ngươi đừng nói chuyện mà còn nói!" Liễu Thiên Lạc chống nạnh không biết lớn nhỏ ra lệnh cho Hiên Viên Sở Phong, sau đó nhìn về phía tú bà ra lệnh: "Nói mau! Nếu không nói cho rõ ràng, ta sẽ cắt đầu lưỡi của mụ."
Nói xong, nàng vẫn không quên dùng thân thể mình chắn ngay trước mặt Hiên Viên Sở Phong đang muốn tiến lên ngăn cản.
"Dạ dạ dạ, ta sẽ nói." Tú bà nhìn tình hình thấy Hiên Viên Sở Phong toàn nghe lời Liễu Thiên Lạc, cho nên nói chuyện cũng không kiêng dè nữa. Nếu Liễu Thiên Lạc muốn nghe, thì bà ta sẽ nói hết cho nàng nghe: "Nữ tử uống hợp hoan tán cần phải làm chuyện kia thì mới có thể giải dược tính, nếu không toàn thân sẽ đứt mạch máu mà chết. Nhưng mà thuốc kia cũng có chỗ tốt, đó là bất luận là nam hay nữ sau khi uống thuốc này thì đều có thể duy trì cả đêm hoan ái, hai người như keo như sơn. . . . . ."
Bà ta chỉ lo cúi đầu nói cho xong, nên không hề nhìn thấy khuôn mặt Liễu Thiên Lạc đã đỏ bừng.
"Tú bà trong thanh lâu thường dùng chiêu này với những cô nương không nghe lời. Chỉ cần cho những cô nương đó uống hợp hoan tán, thì họ có thể tràn đầy sức sống làm không ngừng suốt cả một đêm. Hơn nữa, công phu trên giường còn tốt đến mức không cần người dạy, mấu chốt là tới ngày thứ hai họ sẽ quên hết toàn bộ. Chẳng qua là toàn thân sẽ đau nhức không ngừng, nếu như nam tử tình nồng, thì trên người cô nương đó sẽ lưu lại vết bầm tím khắp người."
"Vậy, vậy, vậy ta. . . . . ." Liễu Thiên Lạc nhìn trên cánh tay mình vẫn còn lưu lại vết bầm, thì úp úp mở mở không thể nào nói tiếp được nữa, nói như vậy chẳng lẽ là nàng đã bị rất nhiều người làm chuyện kia sao?
Tú bà vội vàng giải thích: "Vương phi đừng hiểu lầm. Hơn nữa Vương phi có phúc lớn, ngày đó sau khi người uống thuốc. . . . . thì vương gia đã tới mang người đi, chắc hẳn. . . . . . vương gia đã tận hứng cả một đêm."
Vốn dĩ bà ta nói những lời này là muốn lấy lòng, nhưng không ngờ lại đổi lấy một ánh mắt hung ác của Hiên Viên Sở Phong.
Liễu Thiên Lạc không dám tin quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên Sở Phong, chỉ thấy tầm mắt hắn lập tức trở nên mơ hồ không dám nhìn thẳng vào nàng, thấy vậy nàng cũng biết những lời tú bà nói đều là thật. Như vậy đêm đó nàng thật sự đã làm chuyện kia với Hiên Viên Sở Phong sao, hơn nữa còn là tận hứng "suốt đêm". Nghĩ tới vừa rồi tú bà nói là sau khi uống thuốc "Công phu trên giường sẽ tốt đến mức không cần người dậy" thì nàng liền cảm thấy cả khuôn mặt của mình cũng nóng bừng lên rồi.
Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ xui xẻo đến nước này. Lần đầu tiên của nàng cứ như vậy mà bị mất, ngay cả bản thân cũng không biết, hơn nữa còn là "suốt đêm" ! Mấu chốt là nàng bị người ta ám toán ép uống xuân dược, hơn nữa còn chữa khỏi cho một tên vương gia đồng tính khiến hắn cảm thấy hứng thú với "Tình ái"!
Nghĩ tới Hiên Viên Sở Phong trước đó còn giống như người không biết gì, Liễu Thiên Lạc chỉ cảm thấy cảm thân giống như là con khỉ bị hắn đùa giỡn. Trời ạ! Về sau nàng gặp người khác như thế nào đây!
"Lạc nhi, thật ra thì…" Không hiểu sao hắn lại có ý nghĩ giải thích cho nàng nghe. Không phải hai người đã là phu thê rồi sao, chuyện đó thì có gì mà phải ngại chứ, đó không phải lẽ đương nhiên sao.
"Tránh ra!"
Liễu Thiên Lạc đẩy Hiên Viên Sở Phong ra rồi chạy vội ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện