-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
- Trong đó nói gì vậy? - Mộ Phi Quân tháo mạng che nhưng không để Nam Cung Vân nhìn thấy vừa ăn táo để trên long án vừa hỏi. - Sư phụ nói ta phải chiếu cố tiểu sư muội ngươi thật tốt. Tốt nhất là chiếu cố tốt hết mức để muội khỏi về đó gây họa. - Nam Cung Vân khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ có ý trêu chọc nàng.
- Khụ khụ... Sư phụ nói vậy thật sao. - Nàng ho khan vài tiếng đưa tay che miệng hỏi.
- Đùa muội thôi. Sư phụ nói ta chiếu cố muội thật tốt. Có thể trong tương lai bốn người sư huynh ta đây phải nhờ đến muội.
- Nói vậy còn nghe được. - Cài lại mạng che đỏ chói mắt, nàng khẽ chu đôi môi anh đào.
Nam Cung Vân còn định nói thêm gì đó thì cái chất giọng the thé của Lý công công ngoài cửa đã vang lên.
- Hoàng thượng... Tần công tử cầu kiến.
- Truyền. - Khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng chất giọng Nam Cung Vân phát ra lại có chút suy nhược ốm yếu.
Quay lại long ỷ ngồi lên, Nam Cung Vân mặt bỗng dưng nghiêm nghị lại. Nàng đành đứng gọn sang một bên. Sau khi cửa đóng lại, cái vị Tần công tử mặt mày hớn hở chạy vào không có chút lễ nghi nhưng sau khi thấy có một người khác là nàng ở đấy thì bộ dáng lại một vẻ nghiêm nghiêm túc túc quỳ xuống.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Được rồi... Mau đứng lên, nàng không phải người ngoài không cần lo. - Nam Cung Vân khôi phục lại giọng lúc trước không còn suy nhược. - Tần Diễn ngươi có tin tức mới phải không? Mau nói.
- Hoàng thượng... Chuyện này... - Tần Diễn ấp úng đưa mắt nhìn nàng.
Gì chứ? Nhìn nàng làm gì? Chẳng phải hoàng thượng của ngươi đã nói nàng không phải người ngoài sao.
- Ta đã nói nàng không phải người ngoài. - Nam Cung Vân bất đắc dĩ thở dài.
- Đối với ta nàng chính là người ngoài. - Tần Diễn phản bác hoàn toàn lời của Nam Cung Vân.
- Đừng tưởng bản thân cao hơn người khác thì oai phong lắm nha. Đúng là khinh người quá đáng. Thấy ta im liền nghĩ ta là mèo bệnh hả. - Mộ Phi Quân lên tiếng. Nàng tức giận thật rồi đó. Tránh xa ra không lão nương cho ngươi đẹp mặt.
- Này... Khoan... Giọng nói này... Cách nói chuyện này... Thì ra là ngươi. - Tần Diễn lẩm bẩm một hồi rồi bỗng dưng hét lên cần quạt chỉ vào mặt nàng.
- Ta làm sao hả. - Nàng tức giận gạt cái quạt giấy đang chỉ vào mặt mình kia ra.
- Ta đợi năm năm khổ công luyện tập cuối cùng cũng tìm được ngươi. Hôm nay ta phải rửa hận. - Hắn nói rồi mặc kệ phản ứng của nàng cứ thế phi thân lên.
- Này... Khoan... - Nam Cung Vân muốn tiến lên ngăn cản cũng không được mà ngược lại bị đánh bay ra ngoài.
- Đại sư huynh... - Mộ Phi Quân kinh hô một tiếng nhưng không thể chạy lại. Tên Tần Diễn này tấn công như vũ bão vậy. Làm nàng chỉ kịp thủ không thể công.
- Hai người mau dừng lại có được không? - Nam Cung Vân chật vật đứng lên phi thân vào giữa cản lại cuộc chiến có tương lai mở rộng.
Cuối cùng vẫn là đại sư huynh tốt. Mộ Phi Quân vội dùng khinh công tránh sau Nam Cung Vân. Chuyện đó nàng đã nhớ rồi. Ngày đó là do hắn kiêu căng quá mức nên nàng mới chỉnh hắn một chút. Ai ngờ hắn là tên thù dai như vậy.
- Mau tránh ra không ta đánh cả huynh. - Tần Diễn nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn coi rẻ hoàng đế là Nam Cung Vân đang đứng trước mặt.
- Đệ có sợ sư phụ không? - Nam Cung Vân bỗng nhiên chuyển đề tài.
- Có... Đương nhiên là có. - Tần Diễn có chút xấu hổ ấp úng trả lời. Ai chứ sư phụ... hắn còn mong không phải về đó gặp sư phụ nữa là.
- Còn đánh ta lập tức gửi thư nói cho sư phụ biết ngươi ức hiếp tiểu sư muội. - Nam Cung Vân không thương tiếc hất cho Tần Diễn chậu nước lạnh.
- Cái gì...
- Nàng là tiểu sư muội của chúng ta Mộ Phi Quân. Chính vì thế ta mới nói nàng không phải người ngoài. - Nói rồi hắn quay lại chỗ nàng. - Hắn chính là tam sư huynh của muội đấy.
- Nếu đã là huynh muội đồng môn vậy quá khứ cho qua ha... - Mộ Phi Quân một bộ chân chó (nịnh hót) tiến lại kéo Tần Diễn ngồi xuống ghế đấm đấm vai.
- Không bao giờ. - Tần Diễn nghe nàng nói xong liền bật dậy ly khai khỏi Chính Điện Vương Cung.
- Đệ ấy là vậy. Tuy miệng nói một đằng nhưng tâm làm một nẻo. Mấy bữa là xong mà. - Nam Cung Vân vỗ vỗ vai nàng coi như an ủi.
- Đại sư huynh, không còn sớm nữa... muội nên về. Huynh nghỉ sớm đi.
- Muội định đi... - Nói rồi Nam Cung Vân lấy tay chỉ lên tầng ngói vỡ.
- Huynh chắc chắn có rất nhiều bạc. Coi như tu sửa vậy. - Nói rồi nàng thi triển khinh công bay lên.
Đánh "ầm" một lần nữa, trên mái nhà Chính Điện Vương Cung thủng một lỗ lớn hơn lúc trước. Mái ngói rơi ào ào như mưa. Sau ngày hôm đó, hoàng đến Nam Cung Vân tốn mất một vạn lượng bạc trắng tu sửa toàn bộ mái ngói Chính Điện Vương Cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong Dạ Tửu Lâu, Mộ Phi Quân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp của tầng ba cũng chính là cấm địa.- Tiểu thư... Người định về Mộ tướng phủ thật sao?
- Phải về chứ... Ta phải cho những người đó biết Mộ Phi Quân bây giờ không còn là Mộ Phi Quân nhu nhược yếu đuối ngày xưa nữa. - Nàng gằn nhẹ từng chữ. Mộ Phi Quân, nếu ta đã sống nhờ ở cơ thể ngươi thì những kẻ khi xưa hại ngươi, cũng chính là hại ta. Ta sẽ cho những người đó nếm đủ cuộc đời của ngươi khi xưa.
- Vâng.
Rất nhanh chóng, dưới cửa Dạ Tửu Lâu xuất hiện chiếc xe hai ngựa kéo. Bốn góc xe treo bốn chiếc đèn lồng mài đỏ, trên dây treo đèn đính bốn viên hồng ngọc. Cả xe không quá khoa trương nhưng cũng khiến người khác chú ý. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ, chiếc xe dừng lại trước cửa Mộ tướng phủ. Dương Lưu Vệ xuống trước.
- Mau vào thông báo ngũ tiểu thư về rồi. - Dương Lưu Vệ nói với hai tiểu xa giữ cửa. Một người liền đi vào thông báo.
Lúc này Mộ Phi Quân mới từ trên xe đi xuống chậm rãi đi về biệt viện khi xưa theo trí nhớ. Tuy không phải trí nhớ bản thân nhưng nàng còn nhớ rõ Mộ Phi Quân từng bị đối xử hành hạ ra sao. Đến hạ nhân cũng không coi nàng vào mắt luôn khi dễ nàng. Chỉ có hai vị ca ca và một vị tỷ tỷ luôn đối tốt với nàng.
Khi nàng đã yên vị trong biệt viện, đại ca là người xông vào đầu tiên sau đó đến tam ca. Tam tỷ của nàng đi lấy chồng nên không có ở nhà. Nếu có chắc chắn tỷ ấy sẽ là người xông vào tiếp theo.
- Ngũ muội... Muội còn sống. Thật tốt quá. - Đại ca nàng cũng là Mộ Kiếm Phàm kích động ôm lấy nàng như có xu hướng nước mắt chảy xuống.
- Ngũ muội... Huynh cứ nghĩ muội thực bỏ bọn ta đi rồi. - Tam ca nàng: Mộ Nhược Khiêm cũng kích động đến khóc.
- Không phải muội vẫn sống đây sao. Còn là sống rất tốt. - Mộ Phi Quân miễn cưỡng trả lời. Dù sao họ cũng là quan tâm thôi mà.
- Phải rồi... Mười một năm qua muội sống thế nào? - Mộ Kiếm Phàm hỏi.
- Thực ra... - Nàng bắt đầu kể lại khoảng thời gian mười một năm sau khi rơi xuống vách đá.
Mà lúc này ở trong Chính Điện Vương Cung của Nam Cung Vân chính là một không khí lạnh đến đáng sợ. Nam Cung Vân ngồi trên ngai vàng mặt hiện rõ lên tia lo lắng. Mà ở phía dưới, ba người đàn ông cũng không khác mấy. Duy chỉ có một người mặt vẫn luôn lạnh như băng ngàn năm làm như hắn không liên quan ở đây.
- Hoàng thượng... - Tần Diễn lo lắng lên tiếng trước.
- Tần Diễn... Ngươi có chắc là sự thật không? - Nam Cung Vân lo lắng còn có nghi hoặc.
- Thần xin cam đoan. Ả thái hậu đó đã liên kết với người của Bỉ Ngạn Vương. Thần cũng đã điều tra ra các phái của Bỉ Ngạn Vương gồm: Tu La Môn, Vô Ngân Sơn Trang, Bảo Đường Sơn Trang, Lệ Quỷ Môn, Vong Mệnh Môn. Ngoài ra còn có một số môn phái và sơn trang nhỏ.
- Hảo đệ đệ, đệ thấy thế nào? - Hoàng đế Nam Cung Vân lên tiếng hỏi con người từ đầu chí cuối vẫn yên lặng lạnh lùng.
- Thần đệ thấy ả thái hậu đó bắt đầu công khai hành động rồi. Trên giang hồ bây giờ có hai phái đấu đá lẫn nhau là Bỉ Ngạn Vương và Hoa Hồ Điệp. Hai môn phái này luôn tranh đấu không ngừng ngang sức ngang tài. Nếu có thể thì chúng ta nên lôi kéo thế lực của Hoa Hồ Điệp. - Hắn chính là Nam Cung Liệt lạnh lùng trả lời.
- Ta cũng nghe nói nhưng Hoa Hồ Điệp này luôn mờ mờ ảo ảo, hành tung ẩn ẩn hiện hiện rất khó nắm bắt. Muốn lôi kéo chỉ sợ khó hơn lên trời. - Người vẫn luôn yên lặng từ đầu đến giờ: Diệp Hiểu có ý muốn phản bác.
- Vậy đệ còn cách nào sao? - Tần Diễn cố ý lên tiếng.
Trầm lặng.
- Ngoài ra sư phụ cũng gửi thư cho ta. Nói chúng ta phải chăm sóc cho tiểu sư muội thật tốt. - Nam Cung Vân chuyển đề tài.
- Chuyện này đệ không tham gia. - Tần Diễn có ý không thích.
- Ai vậy? - Diệp Hiểu hỏi. Đối với vị muội muội này hắn rất tò mò. Lần trước muốn gặp thử nhưng ả yêu hậu đó đột nhiên hành động khiến không ai đi nổi.
- Là Mộ Phi Quân ngũ tiểu thư của Mộ tướng phủ. - Nam Cung Liệt trả lời.
- Khi nào huynh kêu muội ấy vào cung để chúng ta gặp xem tiểu sư muội ra sao. - Diệp Hiểu trêu chọc.
- Nếu ai đó không ngại. - Nam Cung Vân nói rồi đưa mắt nhìn Tần Diễn.
- Sao nhìn ta. Đừng nhìn ta. Ta không biết gì hết. - Tần Diễn nói rồi đi ra khỏi Chính Điện. Bỏ lại phía sau Nam Cung Vân cười không ngừng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Mặt trăng lên cao tỏa ra ánh sáng dịu, đích thực là một đêm trăng thanh gió mát. Mộ Phi Quân một lần nữa chính thức đột nhập hoàng cung của hoàng đế Nam Cung Vân. Thay vào hồng y lần trước thì lần này là một y nguyệt sắc. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ nàng đã bình an đứng trước mặt hoàng đế.- Ta nói này tiểu sư muội của ta. Muội đừng có "đi" vào gặp ta theo kiểu đó nữa được không? Lần trước ta đã mất một vạn lượng bạc trắng rồi đấy. - Nam Cung Vân chán nản nhìn "thi thể" của cửa sổ.
- Hết cách rồi. Ai kêu hoàng cung này lắm người như thế làm gì. - Nàng nói một cách thản nhiên làm như nàng rất vô tội nha. Lỗi là do hắn vậy.
- Muội đi ban ngày không được sao mà nhất định phải là buổi tối.
- Tối dễ hành động hơn.
- Được... Coi như muội có lý. Lần này vào có chuyện gì?
- Muội muốn mượn huynh ít tiền đó mà. - Nàng nói rồi đưa tay làm động tác nhỏ để chứng minh nàng lấy rất ít.
- Bạc ở tướng phủ không đủ sao?
- Cái lão già gì gì Mộ Hành Nguyên đó lúc trước coi ta là cái bao trút giận bây giờ ta về thì lại coi ta như bảo bối. Giả tạo... Hết sức giả tạo. Ta không muốn mượn tiền của người như lão ta.
- Hắn là cha muội đấy.
- Hắn không phải. Ta không có cha, ta chỉ có người mẹ chết hai mươi lăm năm trước rồi.
- Được, được,... Muốn bao nhiêu?
- Chỉ cần hai ngàn lượng vàng thôi. - Nàng đưa đầu ngón tay tính rồi trả lời.
- Cái gì?
- Chẳng phải quốc khố có tổng cộng tất cả ba mươi lăm vạn lượng vàng ròng sao. Muội chỉ lấy hai ngàn lượng thôi.
- Ưmk...
- Đại sư huynh...
- Vậy muội... tháo khăn ra cho ta xem muội lớn lên như thế nào.
- Được... - Cho xem dung nhan đổi lấy hai ngàn lượng vàng. Quá tốt... Chỉ con ngốc mới không cho xem.
Đưa tay tháo xuống chiếc khăn nguyệt sắc. Phía sau mạng che là một gương mặt điên đảo chúng sinh. Làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng. Kết luận chính là thiên tiên giáng trần. Nam Cung Vân ngẩn người. Thật không ngờ hắn lại có vị sư muội đẹp đến vậy. Cho đến khi nàng cài lại mạng che, hắn mới hồi hồn trở lại.
- Xem cũng đã xem. Tiền của muội đâu? - Nàng nói rồi đưa tay làm động tác.
- Cầm lấy. Đây là lệnh bài. Muội cầm lệnh bài này đến quố khố họ ắt sẽ đưa. Lần sau vào cung cũng hãy dùng nó đừng có phá hoại nữa thì thân làm đại sư huynh đây mới có tiền cho muội chứ.
- Được... Haha... - Nàng cười một cách thích thú. Sau này nàng sẽ lấy dần dần để phân cho tiền trang cùng sơn trang của nàng. Như vậy sẽ nảy nở thành số tiền khổng lồ haha... - Muội về đây. - Nói rồi nàng nhảy qua cửa sổ khiến cửa đã thảm nay còn thảm hơn. Vào đường nào thì nên ra đường đấy chứ.
Nam Cung Vân thơg dài lắc đầu một cái. Lần trước là mái nhà, lần này là cửa sổ có khi nào lần sau chính là Tử Cấm Thành của hắn không.
Mộ Phi Quân về đến Mộ tướng phủ, tam ca nàng Mộ Nhược Khiêm đã ngồi trong biệt viện chờ nàng.
- Tam ca... Huynh có việc gì à? - Nàng đi vào trong phòng khách sáo hỏi.
- Ngũ muội... Ban ngày lúc muội không có nhà... Hoàng thượng đã truyền thánh chỉ để lục muội Mộ Phong Chỉ lấy... Duệ vương Nam Cung Liệt.
- Rồi sao nữa? Đâu liên quan đến muội.
- Nghe nói Duệ vương tính tình lãnh khốc, giết người không chớp mắt... Lục muội đã bỏ trốn rồi.
- Tên Duệ vương gì đó bao nhiêu tuổi?
- Năm nay hai mươi sáu.
- Cái gì? Hai mươi sáu đi lấy tiểu cô nương mười sáu tuổi.
- Cho nên... phụ thân nói... muội nhìn giống Chỉ Nhi nên định để muội gả thay.
- Vớ vẩn. Không thể đâu. Không bao giờ.
- Hơn năm mươi sáu mạng người Mộ Gia đều chờ đến quyết định của muội. Coi như không vì Mộ Gia thì hãy vì những hạ nhân kia vì gia đình ta mà liên lụy.
- Tam ca... Nếu muội lấy hắn... muội còn mặt mũi nào về môn phái, còn mặt mũi nào về gặp sư phụ muội. Chẳng phải huynh cũng biết quy định đó hay sao.
- Ta không ép muội. Quyết định là ở muội, huynh không thể thay muội được. Muội suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng để sau này hối hận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Một đêm thức trắng khiến Mộ Phi Quân trở nên tiều tụy. Sáng hôm sau, nàng lập tức chạy đến phòng của Mộ Hành Nguyên.- Phi Quân... Có lẽ Khiêm Nhi đã nói với con rồi. Về chuyện gả cho Duệ vương con...
- Không thể xin thu hồi sao?
- Phi Quân... Con gả cho Duệ vương có gì không tốt. Như vậy nhà ta không chỉ kết thân với hoàng tộc mà không ai còn dám khinh thường Mộ phủ chúng ta nữa.
- Hoàng tộc sao? Cái hư danh đó người thích đến vậy sao? Được... Người không nói với hoàng thượng, ta đi. Ra lập tức đi xin hoàng thượng bãi bỏ lệnh tứ hôn. Còn xin hoàng thượng lập tức phong con làm quận chúa để người hưởng đủ cái thứ gọi là kết thân với hoàng tộc.
Mộ Phi Quân tức giận đến tím mặt phi thân ra chuồng ngựa.
- Phi Quân... Là tội tử đấy. Chưa kể đến kháng chỉ bây giờ còn dám xin ban chức vị sao? Người đâu... Mau bắt nó lại cho ta.
Mộ Hành Nguyên nghe nàng nói vậy sợ đến trặng bệch cả mặt. Vội vàng kêu người giữ nàng lại. Nhưng nàng không phải con người can chịu sớm leo lên lưng ngựa phi nước đại hướng phía hoàng cung bỏ lại phía sau Mộ Hành Nguyên cầu trời khấn phật mong nàng không thể vào cung. Trên đường, con ngựa xé gió phi đi khiến mạng che mặt của nàng bay bay lúc ần lúc hiện ra dung nhan đoạt hồn người.
Ở cổng cung, nhờ lệnh bài Nam Cung Vân đưa nàng thuận lời đi vào như phải đi bộ. Trên đường đi có hàng ngàn con mắt của cung nữ, thái giám nhìn nhưng không nói. Lúc nàng chạy đến Ngự Thư Phòng vừa đúng lúc Nam Cung Vân bãi triều đang ở đấy phê duyệt tấu chương.
- To gan. Ngự thư phòng của hoàng thượng khi nào thì ngươi được phép tự tiện như thế. - Thái giám giữ cửa giữ nàng lại. Trong lúc vội vàng nàng quên mất tay vẫn cần lệnh bài mà nàng lại một thân võ công trác tuyệt.
- Mau tránh ra... Ta có việc xần gặp hoàng thượng. Hoàng thượng... Đại sư huynh... Muội có chuyện cầu xin huynh... Đại sư huynh...
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Nam Cung Vân thân thể suy nhược lên tiếng gọi Lý công công bên cạnh.
- Lý công công... Mau ra xem có chuyện gì mà ồn ào như vậy.
- Dạ.
Lý công công nói rồi khom người đi ra ngoài.
- Kẻ nào to gan làm loạn ở ngự thư phòng ảnh hưởng hoàng thượng nghỉ ngơi.
- Lý công công... Là ta.
- À... Ra là Mộ cô nương. Hoàng thượng có nói cô nương có thêg gặp người bất cứ lúc nào. Các ngươi còn không mau buông Mộ cô nương ra.
Mộ Phi Quân nhận được sự giải thoát liền chạy vào bên trong. Khi nhìn thấy Nam Cung Vân nàng liền quỳ xuống liên tục dập đầu.
- Hoàng thượng...
- Muội muội... Có gì từ từ nói. Mau đứng lên. - Nam Cung Vân vội vã rời khỏi long án đỡ Mộ Phi Quân đứng lên.
- Đại sư huynh. Huynh từng nói muội xin gì huynh cũng cho đúng không. Vậy muội xin huynh lập tức thu hồi lệnh tứ hôn của lệnh muội Mộ Phong Chỉ và Duệ vương Nam Cung Liệt.
- Nhưng Mộ Phong Chỉ lấy Duệ vương thì liên can gì đến muội.
- Thực ra là... - Nàng một hồi kể hết những lời tam ca và phụ thân nàng cùng nàng nói chuyện.
- Hoang đường. Hết sức hoang đường.
- Đại sư huynh... Huynh có thể giúp muội không?
- Ta hạ lệnh tứ hôn cũng là vì bất đắc dĩ. Trong triều đình bây giờ loạn hết rồi. Thái hậu âm mưu soán vị để bản thân bà ta lên nhiếp chính. Trong tay ta bây giờ chỉ có sáu vạn đại quân nhưng bà ta lại có mười vạn đại quân, hơn nữa bà ta còn liên thủ với Bỉ Ngạn Vương có tiếng trong giang hồ. Thực lực chênh lệch mà Mộ tướng phủ lại nắm trong tay hai vạn đại quân biên cương. Ta yêu cầu hợp tác nhưng Mộ Hành Nguyên muốn con gái của hẳn phải gả vào hoàng thất cho nên ta mới hạ chỉ tứ hôn cho Mộ Phong Chỉ.
- Ra là vậy.
- Muội mau về tướng phủ trước. Ta tự có sắp xếp. Đúng rồi. Sư phụ gửi thư cho ta nói muội có thể tháo cái thứ rườm rà trên mặt xuống. Mấy hôm trước Thập Đại Quái Nhân đã thanh lọc lại quy định bản phái. Loại bỏ những điều không cần thiết rồi.
- Thật sao? Vậy muội về đợi tin tốt của huynh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mộ Phi Quân tài hoa thục đức, văn võ song toàn. Nay trẫm phong làm Huyền Vũ Quận Chúa, ban Huyền Vũ Quận Phủ. Liệt vào gia phả hoàng thất. Ngoài ra còn có ba ngàn lượng vàng, năm mươi vạn lượng bạc trắng, vải vóc tơ lụa một trăm khúc, bốn mươi nha hoàn, ba trăm cấm quân. Còn về hôn sự của Mộ phủ cùng Duệ vương trẫm nay bãi bỏ. Khâm thử...- Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
- Vị ngũ tiểu thư... Không, là Huyền Vũ quận chúa thật may mắn. Mười mấy năm qua vừa hồi kinh liền được ban thưởng. Quả là may mắn.
- Công công quá lời.
- Không có... Vậy ta xin hồi cung lĩnh chỉ.
- Công công đi thong thả.
Trong Mộ tướng phủ im ắng bỗng nhộn nhịp hằn lên. Đấy là mới chỉ có lão thân, đại ca, nhị ca cùng tam ca ở nhà. Chứ nếu mấy vị "đại nhân" kia lễ Phật hết hạn một tháng về thì đúng là không còn gì để nói.
Tâm trạng Mộ Phi Quân tốt hẳn lên khi nghe thánh chỉ liền tốt hắn lên. Không ngờ tới kinh thành được mấy ngày mà vị đại sư huynh đó thật tốt với nàng. Nay đã biết đại sư huynh là Nam Cung Vân, tứ sư huynh là Tần Diễn. Còn hai vị sư huynh kia khi nào nàng mới có cơ hội gặp được.
Nàng không nghĩ. Cũng không muốn nghĩ nữa. Nàng có vàng có bạc vậy chuyện nàng làm đầu tiên chính là chiêu binh mãi mã giúp đại sư huynh. Sau đó lấy một phần đưa vào sơn trang. Còn lại chính là nàng dùng. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc chiêu binh cần rất nhiều ngân lượng.
Lúc này ở đại sảnh, bốn người đàn ông đều ở đây.
- Các con nghĩ khi xưa là nó che dấu quá kỹ hay nó thay đổi rồi.
- Cha... Sao cha lại nói muội ấy như thế. Lúc trước muội ấy hay bị khi dễ. Bây giờ thay đổi cũng là thường tình. - Tam thiếu gia Mộ Nhược Khiêm muốn phản bác hộ Mộ Phi Quân.
- Bây giờ nó mới chịu về vậy còn ai muốn lấy nó nữa. Nó cũng đã hai mươi lăm. Các cô nương độ tuồi như nó đã con thành đàn rồi.
Im lặng.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Khi Mộ Hành Nguyên nhắc tới thì hắn mới để ý. Tuy có danh hiệu quận chúa nhưng cũng đã hai mươi lăm tuổi. Đúng là khó nói.
**********
Ở biệt viện, ai đó vẫn không để ý mà lo việc của mình. Nàng đã sai người đi lôi hai tên chết bầm đó về. Nói đi liền đi mất dạng không thấy tăm hơi đâu. Mà nói về thì thoắt cái là thấy. Tay thu dọn đồ đạc nhưng não vẫn hoạt động. Từ lúc nàng đến kinh thành tới giờ cũng gần một tháng. Cũng sắp tới định kỳ gặp các quản sự rồi. Nếu nàng đến ờ trong Huyền Vũ Quận Phủ thì nhất định hành động sẽ dễ dãi hơn nhiều.
Sáng hôm sau, hai người bị Mộ Phi Quân gọi là chết bầm đã xuất hiện ở biệt viện nghe giáo huấn.
- Ta đã nói gì hả. Chẳng phải ta dặn các ngươi chỉ cần coi cho có rồi lập tức về đây. Vậy mà mấy ngày rồi. Đã mười ngày rồi đấy.
- Chủ nhân... Không phải do A Vệ. Nàng ấy đã xử lý xong các sơn trang rồi nhưng thuộc hạ giữ nàng lại cùng xử lý chuyện các phái.
- Che dấu... Các ngươi che dấu giỏi lắm. Còn bao che cho nhau.
- Chủ nhân không phải.
- Được rồi. Các ngươi đứng lên nói cho ta nghe xem nào.
- Trong triều đình tranh đấu nội bộ. Thái hậu cho người tới muốn hợp tác với Bỉ Ngạn Vương.
- Tiếp.
- Thuộc hạ đã đồng ý.
- Cái gì.
- Nếu chủ nhân không muốn thuộc hạ lập tức hủy bỏ.
- Không. Tuyệt đối không. Trình Dật ngươi làm rất tốt. Ta muốn ngươi moi tất cả kế hoạch của bà ta ra cho ta.
- Vâng.
- Đi đi.
- Vâng.
- Còn ngươi. Lưu Vệ... Bên ngươi thế nào rồi.
- Mọi chuyện đều bình thường nhưng trong triều cũng có không ít người để ý tìm hiểu.
- Tốt. Ngươi lập tức loan truyền Hoa Hồ Điệp tối ngày mai sẽ tới Phong Tình Hoa Lâu thưởng trà cho triều đình biết. Làm sao cho những người thân tín của hoàng đế biết là tốt nhất.
- Vâng.
- Còn nữa. Ngươi lập tức cùng Trình Dật bí mật chiêu binh cho ta. Nhớ kỹ là phải bí mật. Chọn lọc thật kỹ đừng để có nội gián. Tuy người của các phái cùng sơn trang ta sáng lập đều đông nhưng chưa đủ. Ta có việc cần dùng. Quy tắc chọn người như cũ. Ta cần chất lượng không phải số lượng.
- Vâng.
- Lui đi.
- Vâng.
( Nói đến đây chắc m.n cũng biết BNV và HHĐ là một nhỉ.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện