-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Sau khi tốn một chút công phu của 2 hổ 9 trâu cô đã mở mắt thành công và cô hết sức ngạc nhiên trước những gì mà mình thấy.
Ngồi trước mặt cô là một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng cách ăn mặc không giống kiểu của thế kỉ 21 nha, đồ cô nương ấy mặc là là loại tơ tằm nhưng may theo kiểu như những nhân vật xuyên không mà cô đọc.
Nhìn đến đây bỗng cô bật cười, ban ngày cô ước mơ được xuyên không đến nổi cả khi mơ a cũng thấy mình xuyên không nha nhưng nếu lỡ là mơ rồi thì xem như tham quan cũng coi như không tệ nhỉ!!
Nhìn xuyên qua cửa sổ làm bằng trúc cô thấy phong cảnh nơi đây rất đẹp nha một bên là vườn hoa anh đào đang thời lì trổ hoa còn một bên là núi non hữu tình ở giữa là con thác ung dung hiên ngang đổ xuống.
-Lung Linh muội tỉnh rồi à muội làm tỉ lo muốn chết!
What chẳng lẽ đây không phải là mơ sao? khoan đã cô cần kiểm nghiệm nga, cô lấy một tay của mình tự đưa lên mặt mà nhéo. Why thật sự là rất đau nha không phải là mơ thật sao??? Vậy là cô đã xuyên không rồi hả nhưng nơi này là đâu, thuộc triều đại nào và còn rất nhiều câu hỏi xoay quanh đầu cô nha.
Bây giờ muốn biết câu trả lời cô đành phải bắt chước giống các nhân vật trong truyện xuyên không mà cô hay thường đọc thôi.
- Đầu ta đau quá ở đây là nơi nào vậy?
- Muội đau đấu sao? chẳng lẽ muội chẳng nhớ gì sao?
- Cô là ai vậy?
-Ta là tỉ tỉ của muội nè thật sự muội không nhớ gì sao? nơi này là Long Minh quốc triều đại thứ 2...
Sau khi nghe xong cô cũng nắm được 1 số thông tin kha khá, tóm gọn lại như sau: thân xác cô đang chiếm giữ tên là Tuyết Lung Linh còn tỉ tỉ của cô là Tuyết Như Hoa. Gia tộc họ Tuyết vốn buôn bán tơ tằm và đồ sứ nhưng bị người khác hãm hại nên gia sản cũng không còn lại bao nhiêu.
Phụ thân cô từ nhỏ thân đã ốm yếu nên gánh vác được mười mấy năm đã gọi là kỳ tích lắm rồi. Còn về phần cô là do lo lắng quá mức nên ngã bệnh rồi hôn mê.
- Lung Linh con đã tỉnh rồi sao?
đứng trước giường cô là môt người đàn ông khoảng 30 tuổi cả người gầy mọp nước da vàng chạch cả người run run như sắp đổ về phía trước. Nếu như cô đoán không lầm đây là phụ thân của cô nha.
- Dạ con đã tỉnh.
- Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi!!!
- Phụ thân trong người không khỏe sao còn sang đây làm gì để con chăm sóc muội ấy được rồi !
- ừ khổ cho con rồi vậy ta về phòng đây.
-dạ
-muội nghỉ ngơi tí đi tỉ đi sắc thuốc cho muội
-được
Thế là bây giờ cô đã biết tình hình hiên tại rồi nhưng điều cô lo lắng là sau khi ba mẹ cô biết tin sẽ như thế nào nữa cô không muốn nghĩ đến những điều đó nữa. nếu sự việc đã như vậy cô sẽ sống tốt ở đây, phụng dưỡng cha mẹ của cái thân xác này coi như cô thông qua họ để cảm ơn cha mẹ cô đi, cô chỉ mong họ không quá đau buồn trước sự ra đi đột ngột của cô, điều bây giờ cô cần làm là giúp cho Tuyết gia thoát khỏi nguy khốn lần này và khiến cho những kẻ đã hãm hại Tuyết gia phải chịu trừng trị đích đáng. suy nghĩ miên mang nãy giờ cô cũng chưa ngắm xem thân xác này tròn méo ra sao nữa.
nhìn ngôi nhà cô đoán gia đình này thuộc tầng lớp giàu có nên kiếm một vật hơi khó đấy, nhưng loay hoay một hồi cô cũng tìm được một chiếc gương đồng để ngắm ngía bản thân a!
Oa gương mặt của thân xác này rất đẹp nha tuy cô không phải sắc nữ nhưng cô cũng phải chảy nước miếng đấy, thân xác này có khuôn mặt trái xoan mày hình lá liễu, đôi mắt to tròn lung linh như hiểu được lòng người, haiz cô sẽ mệt chết để xử lí hoa đào mà khuôn mặt này gây nên nha, đẹp cũng là một cái tội đấy, cô sở hữu khuôn mặt của thiên thần nhưng sở hữu thân hình của yêu tinh 3 vòng đo chuẩn không cần chỉnh nếu như không lầm vòng 1 của cô là cup D nha, rất thuận mắt.
-sao muội không nằm xuống nghỉ ngơi đi mà đứng dậy làm gì?
-muội không sao, các cửa hàng của phụ thân sao rồi tỉ?
sau khi nghe sơ lược một chút cô đã tóm được tình hình hiện tại rồi và trong đầu cô cũng đã có kế hoạch cải tạo lại từ đâu rồi. Dù sao cô cũng rất có kinh nghiệm trong mấy vụ làm ăn như thế này nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Cửa hàng không sao đâu muội đừng lo lắng nữa, thuốc đây muội mau uống đi.
- Tỉ sắc mặt tỉ không tốt có phải tỉ giấu muội chuyện gì phải không?
- Muội đừng ép ta mà!
- Có phải cửa hàng của phụ thân xảy ra chuyện gì hay không?
Sắc mặt của Như Hoa khá xanh xao cô không rõ là do vì chăm sóc cô mà mệt hay vì không quen nói dối khiến cô càng khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng dường như cả gia đình này không muốn cho cô biết, đầu cô chợt khẽ đau bỗng thoáng qua rất nhiều hình ảnh nhưng cô không biết chắc có lẽ là của Tuyết Lung Linh. Nhìn hình ảnh này cô bỗng chốc cảm thấy nhớ ba ba và ma ma của mình rất nhiều và cô cũng không ngờ mình lại thừa hưởng kí ức của thân xác này.
Cô tự nhủ lòng mình sẽ làm hết sức để giữ cửa hàng của gia tộc và khiến nó phát triển mạnh mẽ nhất khiến ai cũng phải biết đến nó- lòng của cô đã định sẵn cho mình.
- Được rồi tỉ sẽ nói cho muội biết là Kim gia đang chèn ép phụ thân để phụ thân bán lại các cửa hàng của gia tộc, vì cửa hàng xây ở trung tâm thành nên Kim gia đã nhòm ngó cửa hàng này lâu lắm rồi nhưng muội đừng lo lắng phụ thân sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi.
- Có thật sự là sẽ không sao như lời tỉ nói hay không?
Cô không phải dễ gạt như vậy đâu nha dù gì cô cũng ra xã hội được mấy năm rồi nên quy tắc thương trường như chiến trường này đâu phải cô không hiểu, làm ăn phải biết nắm bắt cơ hội nếu không phá sản là việc không thể tránh khỏi dù rằng ở thế kỉ 21 hay ở đây cũng vậy thôi.
- Tỉ, tỉ đỡ muội đến xem cửa hàng đi có đươc hay không?
- Lung Linh muội đừng làm khó tỉ mà có đươc hay không?
- Chẳng lẽ tỉ không lo cho phụ thân sao?
Trong lòng cô bây giờ đã xem như đây là ngôi nhà thứ hai của mình rồi vì cô biết mình không chắc có thể sẽ trở về thời hiện đại được hay không, nhìn tỉ tỉ có vẻ như đang doa động cô lại bồi thêm một câu:
- Vả lại phụ thân cũng còn chưa khỏe tỉ bảo muội làm sao đây?
- Được rồi tỉ sẽ dẫn muội đi nhưng liệu muội có khỏe không?
- Tỉ yên tâm đi muội rất khỏe mà!
Thế là do sự thuyết phục của cô vị tỉ tỉ đáng kính này phải đỡ cô từng bước đến cửa hàng mà nguyên nhân chủ yếu cô muốn đến xem cửa hàng ra sao để cô còn cải tạo lại nha, với lại bây giờ cô còn đang nghĩ cách làm sao để cải cách nha nếu tự dưng đề nghị sẽ bị xem như là quái vật đó. Theo như trí nhớ mà cô thừa hưởng được thì trước khi cô xuyên không thì Lung Linh này chỉ giỏi cầm, kì, thi, họa thôi cô ấy chỉ được dạy dỗ theo như phụ nữ thời cổ đại thôi, thật sự đây là việc làm khó cô rồi.
Đây là lần đầu tiên ở cổ đại cô bước ra khỏi nhà cũng là lần đầu tiên cô thừa nhận mình chính thức đã ở nơi này và bây giờ cô đang là Tuyết Lung Linh.
- Ông chủ ta thật sự bị mất tiền mà là cái người đã va vào ta đã lấy mất tay nãi của ta rồi lão phu không phải cố ý ăn quỵt đâu!
Chỉ vừa mới xuất quan thôi cô đã nghe âm thanh này rồi nhìn người trước mặt cô ước chừng chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây nha tuy là cô đang gấp nhưng nhìn như vậy cô cũng rất chi là ứa gan nha.
- Tỉ, tỉ đợi muội chút có được không?
- Muội muốn làm gì?
- Muội muốn giúp ông lão ấy một chút có lẽ như ông ấy bị mất tay nãi thật.
- Được rồi muội phải cẩn thận đó.
- Được.
- Ông chủ tôi thay ông lão này trả tiền. Đây là ngân lượng của ông.
- Này cô nương cô thật sự giúp lão phu trả tiền sao?
- Được rồi ở đây xong rồi không có chuyện gì nữa rồi lão bá à tôi xin phép đi trước.
- Tỉ chúng ta đi thôi.
- Được .
Haiz lâu lắm rồi mới làm người tốt một lần cảm giác thật là tốt nha nhưng vẫn còn chuyện cô phải xử lí nên bước chân cô cũng trở nên nhanh hơn nha. Trải qua một đoạn đường không tính là ngắn nhưng cũng không dài cô cũng đến được cửa hàng của gia đình cô. Nhìn xung quanh cửa hàng cô với tư cách là một người trong nghề cũng phải thán phục nha cửa hàng phải nói là lớn trang trí cũng không tệ nhưng có vẻ như không thu hút được nhiều khách bằng các cửa hàng bên cạnh nha nếu như bốc củ khoai nóng này cô cũng sẽ vất vả không ít đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nhìn cách bài trí xung quanh cũng không đến nỗi nào nhưng khi bước vào trong lập tức cô đã phát hiện ra có nhiều điều sai sót và kèm theo bên tai cô bây giờ là những câu bới móc của một người đàn ông chỉ khoảng ba mươi tuổi nếu trí nhớ cô không tệ thì người đàn ông này tỉ tỉ cô có nói qua là người đang chèn ép phụ thân cô để bán cửa hàng này lại cho ông ta - Phú ông chủ cửa hàng kế bên, quả thật là vô sỉ tuy trước kia cô có ra làm ăn nhưng cũng không chơi bẩn thế này.
- Này Phúc bá ta gọi ông một tiếng Phúc bá đã là nhân nghĩa lắm rồi ta hỏi ông lần cuối cùng ông có chịu bán cái cửa hàng này lại cho tôi hay không?
- Ta nói rồi cho dù lão phu này có chết cũng nhất quyết không có bán khụ ..khụ..
- Hứ đến bây giờ ông còn cứng đầu nữa à thiếu gia của ta đã chịu để mắt đến cái cửa hàng này của ông đã là phúc đức ba đời nhà ông rồi thế mà còn làm phách à? Để ta coi cuối cùng là ông sẽ phải dâng hai tay lên cầu xin thiếu gia của ta mua hay là ông phải chấp nhận phá sản mà không có một đồng nào .
- Phụ thân người có làm sao không?
- Như Hoa ta không sao nhưng sao con dẫn Lung Linh ra đây khụ..khụ.
- Phụ thân đừng trách Lung Linh nói thẳng quả thật người càng ngày càng hồ đồ rồi!
- Lung Linh sao muội lại nói phụ thân như vậy?
- Ha ha ha lão Phúc ơi lão Phúc bây giờ ngay đến cả con gái ngươi yêu quý nhất cũng nói ngươi như thế ngươi thật sự làm người quá thất bại.
- Lung Linh con ... con...
- Phụ thân người chớ tức giận người chưa nghe con nói hết mà! Ý của con là tuy phụ thân là người phúc hậu nhưng cũng không nên bao che cho người làm như vậy thấy chó đứng sủa mà vẫn không biết quăng ra đường!
- Nguơi ... cái con tiện nhân này ngươi nói ai là chó sủa hả?
- Xin hỏi lão bá này ta có nói ngươi sao ta chỉ là chửi người làm không phân biệt được đâu là chó còn đâu là đồ vô liêm sỉ thôi!
(ở đây cho ta đính chính lại nha xét theo về tuổi tác thì Lung Linh chỉ kêu Phú ông đó là thúc thúc thôi nhưng tỉ ấy lại gọi là lão bá cơ nghĩa là người khoảng 50 hoặc trên 50)
- Ngươi ...ngươi ...
- À hay là người không biết chó và vô liêm sỉ đúng không hôm nay tâm trạng của ta rất tốt a ta sẽ giản giải cho ngươi nha: chó là chỉ biết theo chủ sủa bậy và cắn bậy lung tung thôi nhưng cũng chỉ là thứ theo bợ chủ sủa thì nhiều còn làm thì chẳng bao nhiêu, còn thứ vô liêm sỉ là dạng người bị người ta khinh thường nhất a không phải đồ của mình mà cũng rất huênh hoang lớn lối chỉ được cái bức ép người khác mà thôi nhưng thực chất chỉ là người nịnh bợ kẻ trên khinh thường kẻ dưới.
Haiz lâu rồi cô mới thi triển công phu chửi chó nha công nhận là rất thoải mái nhưng bây giờ nhìn xem mỗi người ở đây đều mang khuôn mặt khác nhau nha phụ thân cô có vẻ như đang lo sợ gì đó, tỉ tỉ thì như đang cố nín cười, người làm vẻ mặt ngơ ngác như không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cũng có một ít đang nín cười khiến hai bờ vai run run còn phú ông thí khuôn mặt đỏ lè như ớt ấy, tên người hầu còn ngu ngơ cứ như người bị chửi không phải là mình vậy.
- Ngươi phải là ngươi đó ngày mai ta muốn ở trước cửa phải có bảng đề cấm chó và vô liêm sỉ nghe chưa? Nếu không ta sẽ rất không vui.
Như được lĩnh giáo hồi nãy a người phục vụ mà cô chỉ gật đầu liên tục cứ như sợ cô sẽ nói đến mình vậy.
- Dạ dạ tôi sẽ làm ngay sẽ làm ngay ạ.
- Hừ chúng ta về lão Phúc ông nhớ kĩ đó cho ta ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
- Lung Linh tỉ xin lỗi là tỉ trách lầm muội rồi.
- Lung Linh ta biết con lo cho ta nhưng hắn ta nói cũng đúng nếu cứ tiếp tục như vầy sớm hay muộn gì cũng phải đóng cửa..
- Phụ thân người đừng lo nếu vậy người thử nghe xem kế hoạch này của con nha!
Sau một hồi thuyết phục cuối cùng phụ thân đã đồng ý làm theo kế hoạch tu sửa của cô, khi nhận được sự đồng ý cô rất ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng vì kế hoạch tốn kém rất nhiều ngân lượng nhưng phụ thân vẫn tin cô nghe theo lời cô trong lúc đang khó khăn này làm cô rất vui, chỉ cần như thế cô cũng đã biết phụ thân này thương cô cưng chiều cô đến nhường nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Qua một hồi chó gà không yên ở cửa hàng, tuy chiến thắng thộc về phía nàng nhưng mọi người khi bàn bạc xong cũng cảm thấy mệt mỏi nê quyết định ở lại cửa hàng luôn đến khoảng sáng mai mới về phủ. Đối với sự việc xảy ra vừa nãy trong lòng mỗi người đều có tâm trạng khác nhau nhưng chung quy vẫn mang hoài nghi vị tiểu thư Lung Linh này có cái gì đó khác biệt nhưng chẳng biết ở chỗ nào. Có khác cũng là khác vì khí chất trên người cô và tài ăn nói khéo léo khiến người khác không thể phản kháng a.
Sau khi được sự đồng ý của phụ thân về việc cải tạo lại các cửa hàng thì nàng cùng tỉ tỉ đã đến xem hết tất cả các cửa hàng của gia tộc mà phụ thân nàng đang nắm giữ tuy có một số cửa hàng khoảng năm đến sáu cái sinh ý khá tốt nhưng gần hơn phân nữa không buôn bán được. Tuy nói các cửa hàng của gia tộc không nhiều nhưng cũng có đến gần hai mươi cái nếu cứ tiếp tục kinh doanh theo kiểu này không một thì hai cũng phá sản nha.
Tuy nàng đến từ hiện đại nhưng cũng chỉ học qua hai ba nghành, trong đó chủ yếu cũng là học cách quản lý kinh doanh hoặc cũng là chuyên nghành điện tử a, tuy nàng nói sẽ cải tạo lại tất cả nhưng nói thì dễ làm thì khó nha, nhức đầu quá khiến nàng ăn nằm cũng chẳng yên. Ở hiện đại nàng làm đến chức chủ tịch là do quen nước quen cái chứ còn ở đây nàng còn chưa nắm rõ thị trường hiện nay.
- Lung Linh muội vất vả cả ngày rồi tỉ có làm một ít cao quế muội ăn một ít đi.
- Được.
- Tỉ tỉ tay nghề của tỉ ngày càng giỏi nha ăn rất ngon.
- Lần này tỉ bỏ thêm một ít hạt của quả ô mai nên vị có hơi khác!
Đang ăn giữa chừng bỗng nhiên nàng dừng lại. Nàng thử ăn thêm vài miếng nữa thì nhận ra có sự khác biệt, nên ngừng ăn.
- Tỉ hình như bánh vẫn còn thiếu một ít gì đó.
- Muội cũng nhận ra sao? Nhưng ta thật chẳng biết thêm hay bớt gì cả.
- Muội có cách tỉ đi theo muội, chúng ta xuống đại trù.
Tuy gia cảnh đang khốn khó nhưng thường ngày các chủ tử như nàng vẫn đối xử rất tốt với các hạ nhân nếu không làm trái quy củ trong phủ thì cũng rất an nhàn. Thế nên dù không được phát tiền cao như những tháng trước đó mà những người này vẫn chịu ở lại phục vụ các nàng.
Tuy là vô tình hay cố ý nàng vẫn cảm thấy họ đáng quý nếu sau này họ không muốn ở lại nữa nàng sẽ phát cho họ một ít tiền để trang trải cuộc sống còn nếu cứ ở lại nàng sẽ không để họ phải chịu no đói thất thường.
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư.
- Các ngươi lui xuống đi sau này cũng không cần cứ hễ tí là quỳ như vậy nữa.
- Nhị tiểu thư, chúng nô (tỳ) không dám.
- Các ngươi làm gì vậy còn không mau đứng lên đi.
Thiệt cái tình, tuy nàng chấp nhận được việc là mình đã xuyên qua cổ đại nhưng vẫn không thích ứng được cái quy củ hở tí là quỳ ở nơi đây nha.
- Các ngươi nghe rõ cho ta mỗi người ở đây đều do cha sinh mẹ đẻ mà thành ai cũng được thương yêu như trứng mỏng, các ngươi không trộm cũng chẳng cướp, đều là thân làm hàm nhai các ngươi bị đưa vào đây cũng do bắt đắt dĩ nên sau này không cần cứ hở tí là quỳ có biết hay không?
Nghe xong những lời nói chân thành của cô các nàng đều bật khóc vì từ xưa đến nay đâu có chủ tử nào lại thiện lương đến vậy, nếu như theo những chủ tử khác các nàng chỉ bị xem như chẳng khác nào súc vật, nhưng bây giờ nghe được những lời nói này các nàng mới nhận ra mình cũng là một con người cũng xem như mình đã theo không lầm người.
- Tiểu thư ý tốt của người chúng nô ( tỳ ) xin cảm tạ nhưng quy củ không thể không làm theo.
- Được rồi nếu đã vậy thì sau này khi gặp ta không cần phải quỳ chỉ cần cuối người chào ta là được rồi, có nghe rõ chưa?
- Dạ.
- Sau này gặp ta cũng không cần phải quỳ.
- Đại tiểu thư???
- Cứ như vậy đi.
- Dạ.
Được rồi bây giờ nàng thừa nhận là mình có chút gian xảo a tuy rằng là nàng không muốn tổn thọ do nhiều người quỳ trước nàng như vậy nhưng mọi người đều kính phục nàng vì nghĩ nàng nhân hậu nên sẽ càng trung thành với nàng hơn bao giờ hết a, nhưng như vậy lại đối với nàng trăm lợi mà vô hại nha .
- Được rồi ta và nhị tiểu thơ cần đại trù một tí các ngươi có thể lui ra rồi!!!
- Dạ đại tiểu thơ.
- Bây giờ chẳng còn ai nữa, ta đã theo muội đến tận đây rồi muội có thể nói cho ta biết bánh mà ta làm còn thiếu nguyên liệu gì???
-Muội cũng không chắc nữa nhưng có thể thử xem sao!!! hì...hì
Thế là nàng cùng tỉ tỉ của mình chỉ chăm chú vào nghiên cứu làm loại bánh mới còn chuyện phiền não của cửa hàng đã bị nàng quăng ra sau ót rồi. Trải qua hai canh giờ một mùi thơm bay ra từ trù phòng đã hấp dẫn không ít hạ nhân bu quanh. Nếu là bình thường họ sẽ không có phản ứng như vậy đâu nhưng nhìn kĩ lại thì tất cả đầu bếp đều ở bên ngoài nha.
Này Văn bá mọi người sao ở ngoài này vậy?
- Ông không biết sao? Cả hai vị tiểu thư đều đang ở trong trù phòng hình như đang làm món ăn mới.
- Vậy ta cũng rất muốn ăn a.
- Ông theo nhị tiểu thư về đây phải nói là ông có phúc lắm đấy vì với ai tiểu thư cũng rất chân thành đối đãi. Chứ không như những người khác đâu.
... ...... ...... ...... ...... ...... ......Kẽo.... ..... Kẹt.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Thế là mất cả hai canh giờ cô đã làm ra được món bánh mới nha. Nhưng không chỉ có một mà còn những đến năm cơ đấy. Khi làm bánh sẵn tiện cô cũng thăm dò được một chút ít tin tức khi vừa buôn dưa lê vừa làm bánh a.
Cô cũng không dám hỏi nhiều quá nhưng đại khái là ở triều đại này các nghành thủ công nghiệp chưa phát triển nhiều nên đa số vải vóc lụa là chỉ có một màu trắng vả lại nơi này còn chưa có tơ tằm.
Đây là một lợi thế rất lớn đối với cô nha tơ tằm cô có thể cho sản xuất được vì ở trong vườn có một vài con nhưng bị ngưởi làm vườn bắt đem đi bỏ nhưng rất my cô thấy nên xin lại.
Còn việc nhuộm vải vóc a rất chi là đơn giản ai biểu tập đoàn Hạo Đại do cô làm chủ tịch lại chuyên nghành vải vóc trang sức làm gì, thân là chủ tịch cô cũng phải làm qua các công tác một rồi.
- Văn bá !!! Người có biết phụ thân ta đang ở đâu không?
- Đại tiểu thư lão gia hình như đang ở thư phòng!
- Văn bá người thử ăn món bánh này xem, đây là ta cùng nhị tỉ làm, mọi người cũng ăn thử đi ở đây ta còn có làm mấy món bánh mới .
Tuy rằng không giám chắc về tài nấu nướng của mình vì cô cũng lâu rồi không xuống bếp vả lại ở đây tất cả đều nấu bằng củi chứ không có bếp điện nha.
Nhưng rất may mắn là cô thừa hưởng được kí ức của thể xác này a nên cũng không khá khó khăn gì mấy.
Nếu như bây giờ có ai hỏi món này làm sao cô nghĩ ra thì thật xin lỗi nha cô cũng chẳng biết trả lời thế nào nữ.
Chẳng lẽ nói là các món này do những nghệ nhân của thế kỉ 21 làm à, rồi lúc đó đảm bảo sẽ có người đem cô đến y quán gần nhất hoặc mời cả thầy pháp đến không chừng.
- Nha đầu bánh ngươi làm ăn rất ngon nhưng ta thắt mắt a tại sao bánh này có hương chanh và một thứ gì đó khiến ta ăn hoài cũng không thấy ngán.
- Lão bá người đoán trúng rồi trong bánh ta có bỏ vào một ít vỏ chanh bằm nhuyễn và dâu tằm nha.
Cả chanh và dâu tằm đều có những công dụng rất hữu ích như: dâu tằm có công dụng tư âm dưỡng huyết, bổ can ích thận, sinh tân nhuận tràng, ô phát (làm đen râu tóc) và trừ phong thấp, thường được dùng để chữa các chứng bệnh do can thận bất túc gây nên như: Ðầu choáng mắt hoa, lưng đau gối mỏi, tai ù điếc, râu tóc bạc sớm, mất ngủ hay mê, tiêu khát (đái đường), táo bón, các khớp vận động khó khăn, ....
- Dâu tằm???
- Ừ ta có thấy một cây sau vườn nhưng không biết tên nên ta gọi đại như vậy.
Cầu chúa xin hãy tha thứ tội lỗi cho con, con cũng không muốn nói dối đâu a, chỉ vì không còn cách nào nên con mới làm vậy a.
- Nghe ngươi nói như vậy thật sự ta có chút tò mò, tiểu nha đầu ngươi có học qua y thuật sao?
- Ta chỉ xem qua y thư thôi chứ chưa bái thầy học tập.
Lòng cô kêu gào nha nó đang phản đối những điều cô nói nha tuy đúng là cô chưa học qua khóa học chính quy nào nhưng hằng ngày nhỏ bạn cùng phòng 3 năm đại học luôn tra tấn lỗ tai tội nghiệp của cô về những bài thuốc đông y gia truyền, còn lấy cô ra làm thử nghiệm...
Tuy không phải chuyên nghành mà cô theo đuổi nhưng với chỉ số thông minh là 190 thì bảo sao cô lại không biết bởi ngày nào cũng nghe ???? Nên bây giờ những bệnh vặt vãnh cô tự có thể tự chữ cho mình.
Nên chỉ có thể nói cô chỉ biết sơ sơ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Nhìn thấy món bánh mà mình và muội muội làm lại được rất nhiều đầu bếp yêu thích Như Hoa cảm thấy rất vui mừng, cả hai mắt hơi híp lại, miệng mỉm cười khẽ khiến cho Lung Linh cảm thấy hơi bất ngờ và có một chút choáng.
Ôi trời bao ngày nay cô không để ý nên bây giờ mới phát hiện ra nơi này có rất nhiều nam thanh nữ tú nha, ở hiện đại chuyện ấy là bình thường nhưng đây là cổ đị nha.
Ở đây không có phẩu thuật thẩm mĩ cũng không có các loại kem dưỡng như ở thời hiện đại. Chẳng lẽ chỉ vì nơi đây không khí trong lành hơn thôi sao???
Thôi bây giờ không phải lúc để cô suy nghĩ tào lao, cô phải vào việc chính cái đã.
Cô biết mọi người làm việc ở đây cũng rất trung thành nhưng cũng phải phòng ngừa vạn nhất a.
- Văn bá, bá có thể theo ta và tỉ tỉ đến gặp phụ thân ta không??
Văn bá nghe ta gọi bỗng sửng sốt giây láy, nếu nhìn kĩ sẽ thấy bá ấy có vẻ hơi hoảng sợ một chút, Nhưng cũng không trách được bá ấy vì trong nhà đang có vấn đề về tài chính khi nghe gọi tên mình thì ít nhiều cũng sẽ hoảng sợ mình sẽ bị đuổi nha.
- A!!! Được.
- Này tiểu nha đầu ta cũng có việc cần gặp phụ thân ngươi!!!
Hả, có việc gì mà lão bá ấy lại muốn gặp phụ thân vậy nhỉ!! Thôi chút nữa là biết thôi mà.
Bước qua bảy đình và năm viện thì cô và mọi người cũng đã tới nơi. Mọi người không chỉ có cô, tỉ tỉ Văn bá và cái vị ''thúc thúc'' đâu mà còn có những quản sự của các cửa hàng nữa.
Nhìn cửa thư phòng thôi cô cũng đã biết ngày xưa Tuyết gia giàu đến cỡ nào rồi nha. Hai cột được làm bằng gỗ lim to ở ngoài còn sơn son thiếp vàng.
Cửa ra vào nhìn sơ thôi cũng thấy được rất mắt tiền do các nghệ sư nổi danh chạm khắc rất đẹp mắt, sàn được lót loại đá ở Bắc Sơn (núi tuyết) nên rất mát.
Nếu như cô không đoán sai thì các phòng của chủ tử đều giống nhau chỉ có điều là lớn hay nhỏ mà thôi.
Chỉ duy nhất riêng khuê phòng của hai tỉ muội nàng thì được tự do tang trí. Đúng là phụ thân nàng rất yêu thương hai tỉ muội nàng.
Nhìn cảnh sắc giờ đây vẫn như trước nhưng không hiểu tai sao vẫn cảm thấy buồn buồn khiến cho cả đoàn người như yên tĩnh hẳn khi gặp phụ thân nàng.
Như Hoa nhìn phụ thân vẫn không khỏe mà vẫn cố làm việc nên mau chóng thỉnh an xong liền đỡ phụ thân nàng ngồi xuống. '' Lung Linh con dẫn mọi người đến gặp ta có chuyện gì ? ''
'' Phụ thân con đã xem qua các cửa hàng rồi, nên con định sẽ thay buôn bán đồ sứ bằng kinh doanh khách điếm ạ''
Hả!!! Đó là câu hỏi và cũng là câu giật mình của mọi người đang ở đây vì bây giờ khắp nơi đều mọc lên khách điếm nhưng đa số là của Tam vương gia - Âu Nhất Thuần rồi ( Của anh nam chính đấy ạ)
Không phải nói gì nhiều cũng biêt tiền tài và nhân kực không ai qua được Tam vương gia rồi chỉ có nàng là không biết thôi.
'' Nhị tiểu thư kinh doanh khách điếm rất là khó liệu có thể đổi nghề khác hay không?''
'' Không sao đâu kinh doanh khách điếm không khó như mọi người đã nghĩ . Ta đã xem qua các khách điếm rồi vẫn chưa hoàn mĩ nên ta định làm thế này......''
'' Được rồi cứ làm theo lời của con đi''
'' Dạ được''
Thế là sau khi nàng đã chỉ ra những chỗ còn thiếu sót và cách để thu hút các khách quan thì mọi người ở đây ai cũng nể nang nhìn nàng với một con mắt khác.
''Lão Phúc ta có chuyện này nói với ông, ta muốn nhận Linh nha đầu này làm đồ đệ chẳng hay ý ông thế nào?''
'' Này lão già kia ông có biết nhị tiểu thư tôn quý cỡ nào không hả ông là ai mà dám muốn tiểu thư nhà ta bái ông làm thầy hả??'' Một gia đinh lên giọng hỏi.
''Đúng đấy ông nghĩ ông là ai chứ hả"
''Phải đó, phải đó..."
" Linh nha đầu có phải ngươi có hứng thú với y thuật hay không??"
" uhm cũng có một chút"
" Vậy ngươi có biết đây là gì không?" Nói rồi lão quăng cho nàng một loại quả to bằng quả mận, thịt màu vàng có mùi bơ khét.
Nàng xem một chút nhưng cũng không rõ lắm vì có rất nhiều các loại quả na ná như vậy nha. Nhưng mà theo như cô không lầm thì là loại thuốc.... " Có phải đây là bạch quả không?'
Mọi người nhìn mà cứ như đây là không phải Tuyết Lung Linh vậy, mà cũng không chắc kết quả có đúng hay không nên mọi người đều nhìn vào vị bá bá.
" Không hổ danh là người ta chọn đây chính xác là bạch quả rất hiếm thấy dù là Bố thần y ta cũng chỉ có ba quả thôi. Nha đầu ngươi thật sự là nhân tài trong nhân tài, ha ha...''
" Bố thần y!!!"
" Bố thần y!!!"
" Bá bá người thật sự là bố thần y???" "Bố lão ta không có nói dối " "Nếu vậy Lung Linh ta dùng trà bái người làm sư phụ"
... ...... ...... ...... ...... ...... Ba tháng sau.... ...... ...... ...... ...
'' Nhị tiểu thư đây là doanh thu tháng này, có một số ông chủ của các cửa hàng gốm sứ mời tiểu thư đến dự hội gốm sứ a!'' Kim lão bản là quản lí của cửa hàng gốm sứ vừa thở dài vừa nói.
Cũng không thể trách ông được nha mới ba tháng trước cửa hàng như sắp đóng cửa thì nhị tiểu thư lại đưa ra cải cách khiến các cửa hàng như lột xác, bây giờ các cửa hàng của Tuyết gia không chỉ có ở kinh thành như trước kia nữa mà còn lan ra toàn quốc.
Khiến bây giờ lượng công việc của mỗi người tăng lên rất nhiều hầu như ngày nào cũng đến nửa đêm mới nghỉ, dù là lão gia đã mua thêm gần cả trăm người làm nhưng vẫn rất nhiều việc.
Cũng chỉ tại nhị tiểu thư này của ông thôi nghĩ ra rất nhiều hình thức buôn bán khiến ông và mọi nhười luôn thán phục.
" Kim lão bản người đi dùm ta đi nha vì ta còn rất nhiều việc đi mà nha!!"
Tính ra bây giờ Tuyết gia đã trở lại giàu có hình như còn hơn cả ngày xưa, gia sản khi qua tay nàng còn mở rộng thêm một số nghành như : trà điếm, y quán, ngọc khí điếm, thanh lâu, quán rượu... ngoài ra nàng còn tạo ra tơ tằm a.
Lúc đầu nàng đã xem qua rồi ở đây sử dụng loại vải vất thô và cứng nên khi nàng tìm được cây dâu tằm nàng đã bắt đầu cho trồng dâu nuôi tằm rồi. Nên bây giờ cả lục quốc chỉ có cửa hàng Tuyết gia là có tơ tằm mềm mại thôi, dĩ nhiên giá của nó cũng ở trên trời nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện