-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Hạ Cảnh Dực thờ ơ đưa mắt nhìn qua.
-Có việc gì?
Bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Cảnh Dực quét qua, Diệp Thường Lạc rùng mình một cái rụt rè đáp:
-Không có gì, chỉ là muốn tìm anh ăn trưa cùng thôi.
-Tôi không ăn trưa.
-Bỏ bữa không tốt cho sức khỏe.
-Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.
Diệp Thường Lạc cắn môi. Hạ Cảnh Dực lại đem cô ta bỏ qua, nhìn về phía Ninh Diễm Kiều.
-Kiều Kiều, em tới đây làm gì?
Mắt thấy Hạ Cảnh Dực không cần nhắc đến đã hỏi tới Ninh Diễm Kiều, Diệp Thường Lạc sắc mặt hơi đen. Còn Ninh Diễm Kiều nghe hắn nhắc đến mình, rất tự nhiên đem Diệp Thường Lạc đẩy qua một bên đi tới gần hắn ngồi.
-Em chỉ ghé qua thôi.
Hạ Cảnh Dực nhướn mày nhìn qua Diệp Thường Lạc. Cô ta thấy ánh mắt đó, ngẩn ra rồi lúng túng.
-Vậy... Nếu không thì em đi trước...
Hạ Cảnh Dực nhìn theo đến tận khi Diệp Thường Lạc đi mất mới quay qua Ninh Diễm Kiều.
-Kiều Kiều, sao em lại đánh nhau nữa?
-Do con ả đó đánh. -Ninh Diễm Kiều tức giận -Lần sau em sẽ dẫn người của em qua, nhất định đánh đến chết cô ta thì thôi!
Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ lắc đầu.
-Em xem hình tượng của em đã đen đến mức nào mà còn muốn đi đánh người? Bây giờ em có bị đánh cũng không ai bênh vực cho em.
Ninh Diễm Kiều khinh thường bĩu môi. Cô lấy giọng châm biếm mà nói:
-Tình trạng của em bây giờ, có làm gì cũng đều là "càng tô càng đen" mà thôi. Em cũng chẳng việc gì phải sống cho vừa mắt đám người đó.
Hạ Cảnh Dực không nói gì. Hắn cũng giống cô, không muốn sống theo kiểu phải giả tạo để làm vừa mắt người khác. Có lẽ vì vậy cả hai khá hợp nhau.
Hai người ngồi im lặng một hồi, Ninh Diễm Kiều mới lên tiếng:
-Anh quên chị ấy rồi?
Đáy mắt Hạ Cảnh Dực xuất hiện một vệt sáng, sau đó chìm vào ảm đạm.
-Cô ấy là tiểu Kỳ.
-Làm sao anh biết được? Chẳng qua là có chút giống mà thôi. -Phản ứng của Ninh Diễm Kiều không gay gắt, mà đầy thương cảm. -Anh đừng u mê nữa. Chuyện năm đó anh rõ ràng đã tận mắt...
-Đừng nói...
Ninh Diễm Kiều im lặng, nhưng chốc lát lại tiếp tục nói.
-Anh không thể trốn tránh mãi được.
Hạ Cảnh Dực cắn môi, mày nhíu chặt, tay siết lại và ánh mắt đầy muộn phiền. Hắn vẫn không tin, năm năm trước cô thật sự đã chết. Hắn vẫn luôn cho người tìm kiếm. Mà cô thì...
***
Dạ Sở Kỳ bỏ chạy một hồi, cuối cùng đi ra tận sân sau trường. Chỗ này có cả một khu rừng lớn, là nơi điều hoà không khí và có rất ít người đến.
Dạ Sở Kỳ mặt đỏ ửng, nấp sau một thân cây. Vừa rồi là cái gì thế? Tên khốn đó vừa mới làm gì?
Aaaaaaaaaa!!! Tại sao cô lại để hắn ăn đậu hũ rồi?!
Một người rất ít tiếp xúc với người khác như Dạ Sở Kỳ, phải nói rất là bảo thủ. Đừng nói là ôm như thế, đến nắm tay cô cũng chưa từng nắm tay ai nữa là...!
-Ôi chết tiệt!!!
Dạ Sở Kỳ vò đầu bứt tai, sau một lát liền bình tĩnh lại. Được rồi, lần sau cô gặp, nếu không đánh tên đó cô không phải Dạ Sở Kỳ!
-Anh đợi đó. Không đánh anh đến mức bê bết, tôi làm con gái anh!
Dạ Sở Kỳ chửi rủa một hồi, liền chú ý thấy phía ngoài có người tìm mình. Cô liền lần mò đi ra.
-Anh Anh!
Thấy Dạ Sở Kỳ, Vũ Anh Anh liền chạy lại. Nhìn trên nhìn dưới một hồi, cô cười gian với ánh mắt ám muội.
-Người đẹp à, mình chạy tới liền thấy cậu với người nào đó vừa mới...
Mặt Dạ Sở Kỳ lại đỏ lên. Cô đánh Vũ Anh Anh một cái.
-Không cho cậu nói!
Vũ Anh Anh cười mấy tiếng, liền đem Dạ Sở Kỳ trêu chọc. Một hồi sau mới đi vào chuyện chính.
-Đúng rồi Sở Kỳ, sắp tới lớp mình có thể sẽ đi đến /Thị Trấn Xanh/, cậu muốn đi không?
-/Thị Trấn Xanh/? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
-Ừ. Nghe nói đó là nơi giống với Trái Đất cũ nhất. Mình cũng chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói rất đẹp. Lá cây ở đó có màu xanh lục, rồi mùa thu sẽ có màu vàng. Hình như đồ vật ở đó đều một màu, không đa dạng như thường thấy, còn có nhiều động vật khác với bình thường ở đấy. Nghe nói đều là đồ vật mà hơn một thiên niên kỷ trước tổ tiên của chúng ta mang theo mà phát triển đến bây giờ.
-Có nơi như vậy? -Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên.
-Ừ. Có rất nhiều người sống ở đó. Trên cả thế giới đó là nơi yên bình nhất. Bên ngoài đấu đá thế nào, cũng không ai đụng tới nơi này. Dù sao cũng là nơi tưởng nhớ gốc rễ của con người...
-Gốc rễ con người...
Dạ Sở Kỳ trầm mặc. Trái Đất... Cô vốn là người của Trái Đất, cô hiểu rất rõ nơi đó. Nếu có thể lại "nhìn thấy Trái Đất" một lần nữa, vậy đi một chuyến cũng đáng. Cô chung quy, vẫn còn yêu nơi đó.
-Mình muốn đi...!
-Biết ngay mà! -Vũ Anh Anh reo lên -Ngay đến Sở Kỳ cũng muốn đi, vậy lớp mình không ai phản đối nữa rồi.
Khóe miệng Dạ Sở Kỳ giật giật. Không tới mức đó chứ...?
-Mà không phải là còn phải đi học sao? Đi chơi gì chứ?
Vũ Anh Anh nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
-Sao cậu cứ như là đồ ngốc vậy hả? Giống như chưa từng đến trường vậy! Có điểm rồi, sắp nghỉ hè rồi đó cô à!
Dạ Sở Kỳ cười trừ. Cô làm sao biết được, tháng tám lại đi nghỉ hè!
-Mình không chú ý...
-Thôi thôi, còn nói với cậu mấy cái này thì mình là đồ ngốc! Mình dẫn cậu đi xem điểm, đến mình cũng chưa xem vì lúc đó chen lấn đông quá.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, để mặc Vũ Anh Anh kéo mình tới bảng điểm.
Bảng điểm vẫn như thường thấy tận dụng máy tính, thông tin điểm được chiếu lên bằng hình ảo. Nhưng đây giống như là viết lên vậy, dùng tay dò cũng không che được. Vừa lúc hai người tới thì bảng điểm không có nhiều người. Vũ Anh Anh đưa ngón tay dò tìm tên của mình.
-Vũ Anh Anh... Vũ Anh Anh... Để xem nào...
Trong lúc Vũ Anh Anh dò điểm, Dạ Sở Kỳ cũng tranh thủ tìm tên của mình. Nhưng mà, cô hoàn toàn không biết được cái bảng điểm này là sắp xếp kiểu gì, mò mẫm mãi vẫn không thấy tên.
-Sở Kỳ à mình đứng thứ 47 toàn khối S đấy! -Vũ Anh Anh nhảy cẫng lên, ôm lấy Dạ Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ cười hì.
-Tốt quá rồi.
Vũ Anh Anh lăn lộn trong niềm vui một hồi, mở miệng hỏi:
-Vậy còn cậu?
-Mình chưa tìm ra. -Dạ Sở Kỳ cười trừ.
-Đến chán với cậu!
Vũ Anh Anh bĩu môi, ngón tay lại dò tìm trên bảng điểm. Một hồi sau, cả người cô cứng đờ, quay qua Dạ Sở Kỳ.
-Sở Kỳ à, cậu quá sức thần kỳ rồi! Cậu biết cậu đã làm được cái gì không hả?
***
*tg: Ta lại tự đào mồ chôn mình!!! Ta là ta đã xong rồi đấy! Vô cmn vọng rồi! Nói chung là ta chỉ muốn nói ta đang buồn thôi, các nàng đừng để ý đi. Kệ ta đi, ta tự kỉ đủ òi. Bye!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dạ Sở Kỳ lớ ngớ không hiểu gì, đứng trơ ra mặc cho Vũ Anh Anh lắc vai mình đến chóng mặt.
-Dạ Sở Kỳ, cậu quá giỏi rồi! Ơ này!
Dạ Sở Kỳ gượng cười, bộ mặt viết rõ ba chữ "không hiểu gì". Vũ Anh Anh thở dài, ngón tay chỉ Lên một cái tên trên bảng điểm.
Vậy mà lại đứng thứ 5 toàn khối!
Dạ Sở Kỳ đúng là có hack bộ máy chủ trên trang lưu trữ đề thi của trường. Vì đều sử dụng mạng máy tính nên bộ máy bậc cao như cô hoàn toàn có khả năng không dấu vết đem kết quả chép qua bài thi của mình. Cô không muốn bị nghi ngờ, cũng có chút áy náy mình ăn gian nên đều không có chép gì nhiều, chọn đại một phần mà chép. Cô chỉ cần không bị quá thấp điểm. Có điều...
Vậy mà cũng chép được tới vị trí thứ năm! Cô đây là may mắn hay xui xẻo đây hả?
-Mình chỉ may mắn thôi.
Đúng là may mắn đấy. Nếu không phải cô hack vào bộ phận lưu giữ thông tin được, vậy đảm bảo cô đứng đầu từ dưới lên toàn trường. Cô căn bản không có kiến thức của tương lai, vì nó quá cao siêu có được không?
Nhưng Vũ Anh Anh lại không cho rằng Dạ Sở Kỳ nói thật, vẻ mặt không tin tưởng bĩu môi một cái. Cô nắm tay Dạ Sở Kỳ kéo ra ngoài.
-Mình nói, cậu thật sự quá sức hiền rồi. Nhìn xem cách cậu làm bài thi, liền một chút cũng không có khổ sở. Nếu cậu làm đàng hoàng, vậy không phải sẽ đứng đầu khối sao?
Dạ Sở Kỳ gượng cười từ chối cho ý kiến. Cô thật không biết phối hợp rồi, vậy mà lại để người ta nhìn ra sơ hở. Lần sau phải cẩn thận rồi.
-Cậu ăn chưa?
Dạ Sở Kỳ gật gật đầu mấy cái, như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
-Tốt! Vào lớp thôi!
Rồi Vũ Anh Anh cũng không nói gì thêm, lôi Dạ Sở Kỳ đi vào lớp. Mà cô nhóc nào đó cứ vậy ngơ ngác để cô lôi đi, bộ mặt hiện rõ còn đang không hiểu vì sao lại vào lớp.
***
Dạ Sở Kỳ hôm trước cực kỳ vui vẻ. Vừa cách đây mấy hôm, lớp cô đã thống nhất đi đến /Thị Trấn Xanh/ rồi. Cô háo hức đến mức độ hận không thể mọc cánh bay luôn tới đó, cả ngày không ngồi yên nổi.
Nhưng mà cô lại đang rất ủ rũ. Lý do? Chính là lúc cô hớn hở khoe với cả nhà thì liền vấp phải sự phản đối!
Dựa vào! Cô lại không được đi đấy!
Dạ Sở Kỳ buồn đến mức độ thơ thẩn cả ngày, ai hỏi cũng ngơ ngác, có người tới cũng không biết. Nói cô như người mất hồn, cũng không sai chút nào.
Dạ Sở Hiên biết em gái ham chơi đang rất muốn đi, đau đầu không thôi. Đừng nói là tận /Thị Trấn Xanh/ cách đây cả ngàn km, dù là /Vùng Đáy Biển/ rất gần Thành Phố Khởi Nguyên/, đặc biệt là khu số 8 nơi anh sống, anh cũng không muốn để cô đi. Tới cả /Khu Bầu Trời/ trên kia, chỉ tốn 5 phút đi ván lướt không anh cũng rất không yên tâm rồi. Quan trọng là, dù anh có cho cô đi, cô cũng không thể đi được. Cô tới đó, nếu hết năng lượng hay gặp vấn đề gì thì có mà trời mới biết cái gì sẽ xảy ra.
Mặc dù anh đã cải tiến bộ máy của cô, cũng không an tâm được!
Nói chung là cứ vậy qua được duy nhất một ngày, Dạ Sở Hiên cuối cùng cũng đầu hàng trước bộ dạng trời đất sắp sập xuống của Dạ Sở Kỳ. Anh căn bản không nỡ nhìn cái bộ dạng đó của cô. Đừng nói là một ngày, một tiếng anh cũng chịu không nổi. Cũng may anh còn lý trí, cầm cự đến hôm sau, tới tận sáng khi thấy cô bơ phờ như thể là vừa làm một việc hết sức tốn sức.
Anh thua triệt để!
Tính tổng cộng, Dạ Sở Hiên từ lúc phản đối tới lúc đồng ý chỉ được có 12 giờ đồng hồ. Đó là tính 8 cả tiếng buổi đêm để ngủ nữa, dù anh có trằn trọc gần cả đêm. Và kết quả cũng dễ đoán, cô được đi đến /Thị Trấn Xanh/.
Nhưng mà, như phía trên đã nói thì Dạ Sở Kỳ đang rất buồn. Cô cực kỳ ân hận cái bộ mặt mất hồn của mình. Cô chẳng qua không cẩn thận để mình thừ ra một chút mà thôi, kết quả lại khiến Dạ Sở Hiên đồng ý cho cô đi. Cô rõ ràng cố tỏ ra không có gì, vậy mà không biết chỉ số skill quan sát của anh cao bao nhiêu lại nhìn ra được cô đang buồn. Kết quả phòng nghiên cứu sáng đèn đến mấy đêm.
Dạ Sở Hiên cho phép Dạ Sở Kỳ đi, nhưng mà không cho cô đi với lớp. Cả nhóm nghiên cứu thống nhất cái gì đó, cuối cùng là làm ra bộ sạc thu gọn lại. Thế là cả nhóm cộng thêm 2 robot NR-001 và DP-002 đi theo Dạ Sở Kỳ tới /Thị Trấn Xanh/. Cô sớm bảo là không cần đi ngay sau khi anh đồng ý cho cô đi, nhưng mà anh căn bản không để ý, lao luôn vào việc nghiên cứu.
Dạ Sở Kỳ ngồi trong phòng hồi tưởng xong, liền đập đầu xuống bàn, hận không thể đem đầu mình đập cho chết được. Cô thật muốn đánh chết chính mình mà. Sớm biết vậy, cô liền không nói gì với anh, ngoan ngoãn ở nhà. Cô vậy mà lại quên mất mình là robot.
Mặc dù đã cải tiến bộ sạc đến mức độ dùng được rất lâu rồi, nhưng mà chuyến đi còn kéo dài hơn nữa. Một tháng! Chính là một tháng đấy! Một tháng có 48 ngày!
Bây giờ còn chưa hiện đại đến mức độ có tồn tại con robot dạng người nào một tháng không cần sạc đâu. Ngay cả đám robot dạng người sử dụng năng lượng mặt trời cũng phải bảo trì hàng tháng đấy!
Cô lại muốn bất khả thi vác cái xác nửa robot này đi du lịch!
Giờ thì tốt rồi...
-Tiểu Kỳ, lại làm gì nữa đấy?
Dạ Sở Kỳ quay qua, lao tới ôm lấy Tả Y Y vừa mới bước ra từ nhà tắm.
-Chị Y Y, em lại làm ra phiền phức rồi. Chị nói xem bây giờ phải làm sao đây?
Dạ Sở Kỳ khóc ròng, ôm chân Tả Y Y. Tả Y Y cũng đau đầu không thôi, xoa trán. Cô cũng chẳng biết đám đàn ông kia nghĩ gì, mấy ngày liền thức đêm chế tạo. Ngay cả La Tử Ân không rành máy móc cũng thức đêm cùng mấy người kia, làm chân chạy việc đi qua đi lại. Giờ tới đây, liền lăn ra ngủ cả rồi.
Cô theo không nổi logic của bọn người này!
Còn may, có cô tỉnh táo trông nom Dạ Sở Kỳ. Nếu cô mà cũng lao vào làm như thế, khẳng định Dạ Sở Kỳ sẽ loạn luôn rồi. Nhìn xem cái người đang ôm chân cô mà khóc om sòm là đủ biết!
-Bình tĩnh nào tiểu Kỳ.
Dạ Sở Kỳ vẫn "oa oa" khóc. Tả Y Y vỗ vai an ủi.
-Sớm muộn gì bọn họ cũng phải làm cái máy này thôi, chẳng qua là có động lực tăng tốc làm sớm ấy mà.
Tả Y Y dỗ một hồi, cuối cùng phải đem kem ra dụ dỗ thì Dạ Sở Kỳ mới thôi khóc
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Qua ngày hôm sau Dạ Sở Kỳ mới rời khỏi nhà nghỉ. Hôm nay cô tập hợp với lớp, hoàn toàn không hề có ý định sẽ đi một mình. Nhờ đó, Tả Y Y có thể yên tâm ở lại nhà nghỉ, lo cho đám người ngủ không còn biết trời đất gì nữa kia.
Việc Dạ Sở Kỳ đi riêng đã gây ra các ý kiến trái chiều nhau, cũng có nhiều phần tử từ việc này mà ghét cô. Cô không quản được họ, cũng không chú ý nhiều nên căn bản việc này không khiến cô phiền lòng. Ngày đầu tiên, cả lớp được đi đến tòa tháp Mặt Trời để quan sát cả thị trấn.
Tháp Mặt Trời là tòa tháp cao nhất /Thị Trấn Xanh/, đứng từ tầng quan sát ở trên cùng có thể nhìn thấy cả thị trấn.
Để trải nghiệm và hòa hợp với nơi này, lớp đã mua và mặc những trang phục theo phong cách của thế kỷ XXVI. Thời điểm này thời trang không có nhiều thay đổi so với thế kỷ XXI, có lẽ là do hứng thú "trở về nguyên dạng". Nghe nói thời đại này chủ yếu là trang phục năng động, chú trọng đến đơn giản và phong cách cái tôi của giới trẻ. Và phong cách mới lạ này khiến những người trẻ tuổi của tương lai này rất thích thú, và cảm thấy mới lạ.
Đi quanh cái hành tinh này, chắc chỉ có nơi này là có loại trang phục này. Nó làm Dạ Sở Kỳ hoài niệm.
-Lá cây ở đây có màu xanh do chất diệp lục đó. -Vũ Anh Anh nói -Mình vừa biết được.
Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đang ở một chỗ khá khuất của đài quan sát, rất vắng người. Vì cô muốn yên tĩnh nên Vũ Anh Anh mới mò ra chỗ này. Hai người nói chuyện, Vũ Anh Anh liền khoe hiểu biết. Dạ Sở Kỳ nghe cũng chỉ gượng cười, gật đầu một cái. Mấy thứ kiến thức phổ thông này, cô rành quá rồi. Nghĩ sao vậy? Cô vốn là ở Trái Đất cũ đấy!!!
-Sao cậu có vẻ không hứng thú gì cả vậy hả? -Vũ Anh Anh nghiêm mặt -Không cho phép cậu mang cái bộ mặt đó!
Dạ Sở Kỳ cười một tiếng, lại thôi. Hứng thú? Cô chỉ có thương cảm mà thôi.
Rõ ràng là cô rất rõ nơi này...
Vũ Anh Anh nhìn Dạ Sở Kỳ, buồn chán chạy đi mất. Dạ Sở Kỳ cũng không muốn làm phiền Vũ Anh Anh chạy nhảy, nên không đi theo. Cô nhìn xuống phía dưới.
Rất đẹp!
Cái tên /Thị Trấn Xanh/ không điêu chút nào. Nơi này trồng rất nhiều cây xanh, một màu xanh rất thuận mắt. Các công trình kiến trúc cầu kỳ cũng đều có kết hợp cây xanh, tất cả đều làm người ta khoan khoái dễ chịu. Khác xa so với thế giới đầy màu sắc và hiện đại, nơi này rất tách biệt. Không chỉ riêng về cây cối và động vật của Trái Đất cũ, các công trình ở đây đều có màu sắc tươi sáng, gần gũi với tự nhiên, phối hợp rất xuất sắc làm sự nhân tạo ở đây mang một nét bình dị rất hợp với sự tự nhiên theo đúng phong cách gọi là gốc rễ con người. Các thiết bị ở đây cũng dừng lại ở khoảng thế kỷ XXVI, tuy đã lạc hậu, nhưng ít ai cảm thấy khó chịu. Mọi thứ ở đây diễn ra đều không có tranh đấu, rất bình yên.
Dạ Sở Kỳ đưa tay vuốt ve một chiếc lá của chậu cây bên cạnh, ánh mắt dịu dàng. Trái Đất... Cô trước kia chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô rời khỏi đó, nhưng bất tri bất giác lại ở một nơi khác sống thật lâu rồi...
-Không biết ở nhà bố mẹ và anh chị đang làm gì...
Dạ Sở Kỳ không biết mình đã khóc. Cô không phải người không tim không phổi. Trước cô không buồn, không phải là không nhớ, mà chỉ là cố cất giấu sau những điều kì lạ của thế giới mới. Bây giờ, nhìn lại cảnh thân thuộc này, nỗi nhớ lại trỗi dậy. Gia đình, rồi bạn bè, cô có biết bao nhiêu thứ chưa làm xong, cuối cùng là vô lý chết đi mà sống thay người khác, còn làm một người không nên sống.
Dạ Sở Kỳ đưa tay vụng về lau nước mắt, nhưng cô lau mãi mà nước mắt vẫn chẳng thể khô. Cuối cùng cô cúi đầu khóc nức nở.
Dạ Sở Kỳ khóc một hồi, không biết qua bao lâu mới bình tĩnh lại. Sau đó cô lại thút thít, chốc chốc lại nấc lên, muốn dừng cũng chẳng thể dừng được.
-Sao thế?
Một giọng nói trầm ấm vang lên, sau đó Dạ Sở Kỳ liền cảm thấy dưới chân có cảm giác mềm mại. Cô liền nhìn xuống, phát hiện ra một cục bông tròn trắng mềm mại đang cọ vào chân cô.
-Bạch Ngân...?
Dạ Sở Kỳ nghi ngờ, không vội bế Bạch Ngân mà đưa mắt nhìn phía trước. Đó đúng là Hạ Cảnh Dực. Hắn mặc đồ khá đơn giản. Phong cách /Thị Trấn Xanh/ không mang tính tương lai lại vô cùng phù hợp với hắn. Áo thun và quần jeans với giày thể thao, một sự kết hợp đơn giản rất hợp mắt. Trên cổ hắn còn đeo theo một cái máy chụp hình nhỏ.
-Anh đấy à?
Phản ứng của Dạ Sở Kỳ lại khá hờ hững, đến cô cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Cô cúi xuống ôm Bạch Ngân, sau đó đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
-Sao lại khóc?
Hạ Cảnh Dực tiến lại gần chỗ Dạ Sở Kỳ, dựa lưng vào tường kính để quan sát. Dạ Sở Kỳ tay chống vào gờ tường, vuốt ve Bạch Ngân và ánh mắt đầy hoài niệm.
-Nhớ lại một số chuyện.
Đáy mắt Hạ Cảnh Dực xẹt qua một tia sáng rồi lặn mất. Hắn nhìn chằm chằm cô. Vẻ mặt đó, rõ ràng là đang cố tỏ ra bình thản, cố nuốt ngược nước mắt. Việc gì phải thế?
Hạ Cảnh Dực không nói được những lời an ủi nghẹn trong cổ họng, nuốt ngược vào trong. Hắn lấy tư cách gì để nói? Cô căn bản không phải là của hắn.
Hai người đứng cạnh nhau, người thì không nói được, người thì không có gì để nói. Không khí gượng gạo, lắng xuống im lặng một chút suy tư.
-Anh sao lại ở đây? -Dạ Sở Kỳ hỏi?
-Tôi không thể sao? -Lời nói của Hạ Cảnh Dực mang ý cười.
Dạ Sở Kỳ không đáp lời. Cô thở dài một hơi.
-Anh đã bao giờ cảm thấy thế giới này rất vô vị không?
Đồng tử của Hạ Cảnh Dực co lại, trông chốc lát trái tim hắn đập mạnh đầy sợ hãi. Hắn nhìn qua cô, cố giữ giọng bình thường hỏi:
-Tại sao lại nói vậy?
Dạ Sở Kỳ cúi đầu, cười buồn. Cô nhìn cục bông trắng đang hưởng thụ nằm ngoan ngoãn trong tay mình.
-Bởi vì thế giới rất vô vị. Muốn tới đâu chẳng thể tới, muốn về cũng chẳng thể về. Mà cứ mãi một chỗ, lại nhìn ra ai cũng giống ai, thế nào cũng chỉ có bản thân khác biệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
-Bởi vì thế giới rất vô vị...
Hạ Cảnh Dực nhìn chằm chằm Dạ Sở Kỳ. Ánh mắt hắn đầy nghi ngờ, cũng có nắm chắc, lại còn có đau thương.
Hắn hít vào lồng ngực một hơi khí, nắm tay Dạ Sở Kỳ kéo đi.
-Này, anh làm gì thế hả?
-Đừng ngớ ngẩn đứng yên ở đây nữa, nếu nó làm em buồn.
Dạ Sở Kỳ cụp mắt, không biết nghĩ gì ngoan ngoãn ôm Bạch Ngân mặc cho hắn kéo đi. Hắn thấy cô chịu nghe lời, cười một tiếng dẫn cô đi. Hai người ra khỏi tháp Mặt Trời.
Dạ Sở Kỳ không hề thắc mắc là đang đi đâu, mắt chăm chú nhìn hai bên đường. Cảnh vừa lạ vừa quen làm trong lòng cô dâng lên xúc cảm mãnh liệt. Thay đổi nhiều quá, cô nhận ra cô đã là người của một thế giới khác rồi.
Mãi mãi không còn có tư cách trở về.
Cũng phải. Cô đã chấp nhận bản thân là Dạ Sở Kỳ, đã từ bỏ quá khứ rồi, cô không còn là cô của kiếp trước nữa. Đó chỉ là giấc mơ, còn bây giờ mới là hiện thực. Cô tự mình nghĩ nhiều rồi, tự mình làm mình đau...
Hạ Cảnh Dực dẫn Dạ Sở Kỳ đi một vòng quanh /Thị Trấn Xanh/. Dạ Sở Kỳ xem như nhìn qua một mặt của thị trấn, tâm trạng cũng tốt hơn. Cô đang nhìn những công trình cao thật cao uốn vòng thật công phu thì đột nhiên lại đi mất, chẳng thấy nhà nào nữa. Cô nhìn ra phía sau, liền thấy đã ra khỏi thị trấn.
-Khoan đã, tôi đi với lớp, không thể tự ý rời chỗ được!
-Lát tôi dẫn em về.
Hạ Cảnh Dực nói xong một câu, Dạ Sở Kỳ đành im lặng. Hắn dẫn cô qua đồng hoa, cuối cùng dừng lại trước một cái cây to.
Cái cây rất lớn, không biết đã bao nhiêu tuổi. Nó đầy những bông hoa màu hồng, gió thổi bay những cánh hoa.
-Hoa anh đào...
Nước mắt Dạ Sở Kỳ lại trào ra. Hoa anh đào... Cô vậy mà còn được thấy hoa anh đào...
Ở nhà của Dạ Sở Kỳ kiếp trước có trồng một cây anh đào, mỗi dịp năm mới cô lại thích cùng anh trai buộc lụa đỏ cầu may. Kiếp trước, mẹ cô cũng rất thích hoa anh đào. Đến thế giới này, cô không còn nhìn thấy loài cây này nữa, dù là tương tự cũng không có.
-Hoa anh đào...
Hạ Cảnh Dực sửng sốt, rồi bộ mặt càng thêm nắm chắc. Hắn nhìn cô cười.
-Thế nào? Đẹp chứ?
-Ừm... Rất đẹp...!
Dạ Sở Kỳ đưa tay, một cánh hoa rơi vào tay cô. Cô không yêu hoa anh đào như mẹ, cô thích hoa hải đường. Nhưng hoa anh đào, lại khiến cô nhớ tới mẹ. Mẹ cô từng nói, nếu đem vải lụa đỏ buộc lên cành cây đào vào ngày đầu năm, nó sẽ mang may mắn đến. Bà hay dùng vải lụa đỏ, buộc tóc cho cô, hay gói quà. Bà nói rất thích màu đỏ, vì nó là màu của may mắn. Cô cũng thích màu đỏ, vì nó muôn vẻ. Mỗi lần tới mùa xuân, cô thường mang lụa đỏ buộc lên cây và cầu nguyện.
Mẹ cô mất năm cô mười tuổi.
Dạ Sở Kỳ biết mình có nghĩ nhiều cũng không làm được gì, nhưng vẫn không ngăn được nỗi nhớ. Hoài niệm nhiều như vậy, vẫn là điều vô ích.
Hạ Cảnh Dực ngồi xuống thảm cỏ xanh, nhìn cánh hoa bay trong gió.
-Em thích chỗ này sao?
Dạ Sở Kỳ hơi im lặng, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
-Thích chứ. Ở đây rất thoải mái.
-Em thích cảnh vật ở đây?Dạ Sở Kỳ không đáp, Hạ Cảnh Dực cũng im lặng không nói. Không khí trở nên gượng gạo, nhưng còn may là có Bạch Ngân thỉnh thoảng lại kêu chít chít cải thiện tình hình. Hai người ngồi một lúc lâu, Dạ Sở Kỳ đưa tay đánh vai Hạ Cảnh Dực, đánh rất mạnh.
-A! Em làm gì thế hả?
Hạ Cảnh Dực bị đánh bất ngờ, có chút bất mãn xoa xoa bên vai. Bằng vào thể lực của hắn, cái sức lực mà cô cho là "mạnh" chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng tự dưng lại bị đánh, hắn cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù, bị cô đánh hắn có chút vui đấy...
Dạ Sở Kỳ lại đưa tay đánh.
-Tôi phải đánh anh cho hả giận!
-...
Giận? Hắn có làm gì sai sao? Có làm cô giận sao? Hình như là không rồi. Hắn thấy vốn từ của hắn đột nhiên yếu kém ghê gớm.
-Tại sao em lại đánh tôi? -Hạ Cảnh Dực dở khóc dở cười nắm tay cô lại.
Hắn rõ ràng là tán gái đấy, sao lại bị ghét? Hắn thất bại rồi?
-Tại vì tôi đã từng nói nếu không đánh anh thì tôi sẽ không mang họ Dạ, sẽ làm con gái anh, thành Hạ Sở Kỳ đấy. Tôi là người nói là làm. Sao? Giờ có để tôi đánh không?
Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ buông tay. Cô mà thành con gái hắn, vậy "sự nghiệp" của hắn lụi tàn luôn rồi.
-Được rồi, đánh đi.
Dạ Sở Kỳ đánh đánh Hạ Cảnh Dực mấy cái. Bạch Ngân ngồi trong lòng cô nhìn cô đánh hắn, tròn mắt rồi chớp chớp. Nó chạy lại gần hắn, kêu chít chít thể hiện chiến tuyến của mình ở đâu mà đưa hai chi trước ra đánh cùng.
Một người một thỏ đánh một hồi, mệt mỏi nằm luôn xuống cỏ. Bạch Ngân nhìn mấy cọng cỏ cọ cọ mũi mình, há miệng cắn mà nhai nhai.
-Đánh anh thật chán. -Dạ Sở Kỳ nhắm mắt, mặt mày nhăn nhó than vãn.
-Sao thế? -Hạ Cảnh Dực đưa mắt nhìn.
Dạ Sở Kỳ mở mắt, trừng mắt nhìn Hạ Cảnh Dực. Cô đột nhiên đứng dậy, đưa chân đá hắn.
-Anh xem tôi rõ ràng là đang đánh cục đá đấy. Đánh không có ích gì, vậy sao anh không nói? Hả? Cái đồ vô lương tâm! Anh có biết là đánh anh cũng rất đau tay không?
Hạ Cảnh Dực nhất thời không biết nói gì. Rõ ràng cô bực bội vì hắn không để cô đánh. Giờ cô đánh xong rồi, lại bất bình hắn để cô đánh. Sao lại khó hiểu như vậy?
Dạ Sở Kỳ bực bội, mặt mày đen một mảnh hậm hực từng bước bỏ đi. Bạch Ngân thấy cô đi, đống cỏ non trong miệng cũng nhả ra, vội kêu chít chít chạy theo. Hạ Cảnh Dực cười một tiếng, đem nó bế lên. Nó bất mãn kêu, hắn nói:
-Yên tâm, cô ấy sẽ quay lại.
Nói rồi hắn giơ năm ngón tay, chậm rãi thu lại từng ngón. Ngón cuối cùng vừa thu lại, cô đã đứng trước mặt hắn.
-Này, về... về đường nào? -Dạ Sở Kỳ cúi thấp đầu xấu hổ -Tôi không biết đường...
Hạ Cảnh Dực phì cười, đưa tay xoa đầu cô, sau đó liền bế Bạch Ngân đi thẳng. Cô ngẩn ra, mặt đột nhiên đỏ(*). Cô nhìn về phía hắn, liền gào lên:
-Hạ Cảnh Dực! Cái tên điên này! Anh có biết anh vừa làm gì không hả? Tóc của tôi là để anh vò rối à? Anh xem tôi là con nít sao? Anh mau đứng lại cho tôi! Này! Anh đứng lại đó!
Dạ Sở Kỳ miệng mắng, chân nhanh chóng đuổi theo. Hạ Cảnh Dực đi phía trước bật cười, nhìn tay mình rồi bước nhanh. Phía sau hắn, cô đang vừa chạy theo vừa la mắng. Hắn nghe cô mắng lại thấy vui, cảm thấy bản thân có phải có vấn đề hay không. Cô bận rộn đuổi tới, liền đem Bạch Ngân trong vòng tay hắn giật lại.
***
(*) đỏ này là đỏ vì giận nha các nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân. Tâm trạng của cô hiện tại không quá xấu nên tầm nhìn cũng coi như là tươi sáng. Cô vui vẻ ngắm nhìn thị trấn, thích thú khi một con thỏ trắng lớn -một người đóng giả -tặng cô một quả bóng bay vì cô đã mua kem và vài thứ đồ lưu niệm của họ. Thật ra, là Hạ Cảnh Dực mua.
Cô ăn kem, và không quên mua vài củ cà rốt cho Bạch Ngân. Thú vị là, cô và nó rất hợp nhau. Mỗi thứ đồ nó thích, cô đều rất thích. Và những thứ đồ ấy Hạ Cảnh Dực đều mua sạch. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc là vì cái gì mà mua mấy thứ đồ này. Chỉ vì cô nói thích?
Cuối cùng hai người cũng về tới tháp Mặt Trời.
-Bạch Ngân.
Hạ Cảnh Dực đưa tay ra trước mặt Dạ Sở Kỳ. Cô luyến tiếc nhìn cục bông trắng nhỏ trong tay, vuốt ve một hồi mới trả lại. Bạch Ngân kêu lên không vui.
-Sau này lại tới tìm em.
Giọng điệu của Dạ Sở Kỳ như đang dỗ dành trẻ con, Bạch Ngân nghe chỉ kêu lên một tiếng rồi nằm yên. Hạ Cảnh Dực cười một tiếng, đem đống đồ kiểm tra qua một lần rồi đưa cho Dạ Sở Kỳ. Hắn đưa tới gần một nửa số đồ trên tay, làm cô kinh ngạc.
-Đưa tôi làm gì?
-Cho em.
-Hả?!
Hạ Cảnh Dực không nói hai lời, một tay bế Bạch Ngân, một tay xách số đồ còn lại quay lưng đi mất. Dạ Sở Kỳ ngơ ngác đứng đó, một hồi sau vội vã chạy lên tầng quan sát của tháp Mặt Trời. Còn may, chưa có vấn đề gì...
***
Lúc Dạ Sở Kỳ mang đồ về thì trời đã tối. Đám người Dạ Sở Hiên cũng đã xem như ngủ chán chê rồi, từng người đi qua đi lại rất sống động.
-Anh Hai! -Dạ Sở Kỳ vứt mấy túi đồ qua một bên, lao tới ôm Dạ Sở Hiên khóc ròng -Sau này không cho anh như vậy nữa!
Dạ Sở Hiên thở dài. Anh không lẽ vừa mới đi thăm diêm vương sao? Chẳng qua là ngủ một giấc thôi mà...
-Kem trong tủ lạnh...
Dạ Sở Kỳ vứt anh trai qua một bên.
Dạ Sở Hiên mặc dù đã biết trước em gái sẽ đem mình vứt ra sau gáy, vẫn không khỏi cười khổ. Anh trai không bằng cây kem, là kem tốt hay anh không tốt đây?
Dạ Sở Hiên nhìn đống đồ mà NR-001 đang dọn. Anh lại gần nhìn xem.
-Đồ lưu niệm sao?
-Vâng ạ!
Dạ Sở Kỳ đang ăn, nào có tâm trạng để ý đống đồ đó. Cô cầm cây kem, chạy tới nhìn. Toàn đồ vớ vẩn, nhưng đều là thứ cô thích...
-Tên này cũng thật... -Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm.
Dạ Sở Hiên kỳ quái nhìn em gái nhà mình. Cô giơ chân đá đống đồ, sau đó liền chạy xuống bếp.
-Em làm bữa tối nhé?
Rồi xong! Bữa tối...
***
Thỏ trắng nhỏ chạy lung tung, phía sau Hạ Cảnh Dực thờ ơ đi theo. Hắn vẫn ăn mặc theo phong cách /Thị Trấn Xanh/, đeo trên cổ một cái máy chụp hình nhỏ. Trên đường đi, thỉnh thoảng hắn lại chụp một bức hình, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi con thỏ đang chạy loạn.
Đi theo Hạ Cảnh Dực là Ninh Diễm Kiều. Cũng phong cách này, nhưng nó không thoát khỏi sự phá cách ở cô. Cô đội lệch mũ, mắt nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Dực đang đi phía trước.
Bạch Ngân đột nhiên kêu ầm cả lên, tai nhọn rung rung nhảy nhanh đi. Hạ Cảnh Dực nhíu mày một cái, vội vã chạy theo. Ninh Diễm Kiều giật mình, ngạc nhiên đuổi theo.
Con thỏ băng qua đường.
Tim Hạ Cảnh Dực muốn rơi ra luôn rồi. Con thỏ chạy lung tung giữa đường phố đầy xe. Vì ở /Thị Trấn Xanh/ không có đường trên không nên có rất ít xe bay trên trời, chủ yếu là đi dưới đất. Thế nên là, Bạch Ngân chạy lung tung ra đường thì...
Thế nhưng thỏ trắng nhỏ cũng qua đường an toàn.
Hạ Cảnh Dực thở phào. Hắn cảm thấy mình hình như mất vài năm tuổi thọ luôn rồi. Cứ thế này thì hắn chắc không thấy lạ nổi khi con thỏ này đoản mệnh. Có điều, nó là của hắn nuôi đấy. Nếu là hắn nuôi, vậy thì tất nhiên phải khác tình huống bình thường. Nhưng sau này vẫn là nên dặn dò nó đừng chạy...
Mà khoan, con thỏ đâu rồi?
Hạ Cảnh Dực vỗ trán một cái, liền đi qua đường. Người ta nói, chủ nào tớ nấy thật không có sai chỗ nào. Hắn đi qua đường cũng giống hệt Bạch Ngân, căn bản không để ý tới xe trên đường.
Ninh Diễm Kiều lo cho con thỏ, cũng khen con thỏ biết tự đi qua đường. Nhưng thấy Hạ Cảnh Dực cũng dùng phương thức đó qua đường, liền cảm thấy khác hẳn. Cô liền chạy lên cây cầu qua đường dành cho người đi bộ, vội vã đuổi theo Hạ Cảnh Dực.
Hạ Cảnh Dực chạy quanh tìm thỏ trắng nhỏ. Hắn chịu thua rồi đấy, ở đây đông người như vậy, con thỏ lại nhỏ như thế...
"Chít chít"
Hạ Cảnh Dực quay lại phía vừa phát ra tiếng kêu. Ở đó có một đám đông. Hắn nhíu mày chậm chạp lại gần.
Được rồi, hắn thừa biết con thỏ nào đó lại gây ra sự chú ý.
-Bạch Ngân.
Giọng của Hạ Cảnh Dực không nóng không lạnh, chỉ vừa đủ nghe. Nhưng mà, thỏ trắng nhỏ nào đó tai quá sức thính, vừa nghe thấy liền không thể giả ngơ, lông tơ dựng đứng cả lên. Nó vội vã chạy về phía hắn.
"Chít chít..."
Thỏ trắng nhỏ rũ hai tai xuống, bộ mặt hối lỗi. Hạ Cảnh Dực nghiêm khắc nhìn nó, cúi người bế lên sau đó liền muốn quay lưng đi thẳng. Bạch Ngân lại kêu lên, kéo tay hắn chỉ về phía đám người đang ngẩn ra.
Đứng giữa đám đông là Dạ Sở Kỳ đang ngơ ngác.
Dạ Sở Kỳ ngẩn ra một hồi, liền nhận ra thỏ trắng nhỏ đang bị bế đi, khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng. Vừa lúc, Ninh Diễm Kiều đuổi tới.
-Anh Dực...!
Ninh Diễm Kiều bỏ dở câu nói khi thấy Dạ Sở Kỳ. Cô nhăn mặt khó chịu, tay ôm lấy Bạch Ngân trong lòng Hạ Cảnh Dực. Bạch Ngân cũng không phản kháng, kêu mấy tiếng rồi lại nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ dù sao cũng không có liên hệ gì với phía Hạ Cảnh Dực, liền quay lưng lẩn tránh vào đám đông. Một nam thần và một con thỏ, đủ khiến mấy thiếu nữ chết ngất, Hạ Cảnh Dực thoát không nổi. Ninh Diễm Kiều vội ôm Bạch Ngân tránh xa khỏi đám người. Cách đó không xa, Dạ Sở Kỳ ủ rũ đứng một bên với Vũ Anh Anh.
Bạch Ngân sáng mắt kêu lên. Nó lại kêu lên "chít chít". Ninh Diễm Kiều nhíu mày.
Thỏ trắng nhỏ thật phiền phức!
Ánh mắt Ninh Diễm Kiều nhìn theo hướng nhìn của Bạch Ngân, liền thấy Dạ Sở Kỳ. Mà Dạ Sở Kỳ, cũng vừa lúc quay lại. Ánh mắt hai người chạm nhau...
***
*tg: Ta vô cùng thương tiếc báo tin là ta đã rơi vào bình cảnh và không thể moi được chữ nào ra để viết nữa. Ta đã thử viết, và kết quả là càng viết càng muốn drop. Để không phải phá đi nguyên tắc và bảo đảm sự sống cho con gái ta, ta quyết định sẽ lặn. Ta lặn hơi lâu, nên các nàng thông cảm nếu không thấy ra chap nữa nhá. Ta hiện tại đã suy nguồn rồi. Bye!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện