Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 22 : Tiên nhi thượng phòng

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 08:14 04-11-2025

.
Từ chỗ hừng hực ý chí chiến đấu ban đầu, đến ủ rũ chán nản về sau, mỗi một thay đổi nhỏ của bố, tôi đều nhìn thấy hết. Tôi không biết phải an ủi ông thế nào, bởi vì những ngày đi tìm tiên sinh, thứ chúng tôi phải đối mặt không chỉ là vấn đề sức khỏe của tôi, mà còn là một loạt chuyện xúi quẩy. Đơn cử như chiếc xe con của bố, không phải đang lúc dừng đèn đỏ thì bị xe sau bất ngờ húc đuôi, thì cũng là lúc rẽ thì bị xe lôi không tuân thủ luật lệ giao thông đâm thẳng vào. Ngay cả khi đỗ xe yên ổn, cũng có thể bị người qua đường cầm đá cuội rạch một vòng quanh thân xe. Như thể đang sáng tác nghệ thuật trên lớp sơn vỏ xe vậy. Bố tôi tức đến suýt lên cơn đau tim. Lái xe trên đường gặp tai nạn coi như ông không cẩn thận, chứ đỗ trong bãi đỗ xe thì chọc tức ai cơ chứ! Kiểm tra camera giám sát, phát hiện người rạch xe là một kẻ vô công rồi nghề. Một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi. Tinh thần không được tốt lắm. Sau khi bị tóm, gã đàn ông còn giãy giụa hét về phía tôi: "Các người bắt tôi làm gì! Bắt nó kìa! Nó là ác quỷ địa ngục! Nó không đáng được sống, cái xe nó ngồi bốc mùi hôi thối! Tôi rạch xe là để thông báo cho Diêm Vương đại lão gia! Tiểu quỷ mau đến câu hồn nó đi! Diêm Vương đại lão gia ơi! Mau phái âm sai đến bắt nó đi!!" "Câm miệng!!" Người bắt gã quát lớn: "Gọi người nhà của anh đến đây!!" Tôi đứng chết trân tại chỗ, muốn xông tới gào lên rằng tôi không hôi thối! Tại sao lại bị câu hồn! Nhưng rốt cuộc tôi không động đậy, nhìn gã điên xa lạ này bị dẫn đi, kết quả cuối cùng đưa ra là gã này ngứa tay, rạch xe đơn thuần vì rảnh rỗi. Cũng phải. Không thể nào để cảnh sát ghi vào hồ sơ điều tra là 'Mục đích gây án của đối tượng là để báo tin cho Diêm Vương lão gia đến bắt cô con gái nhỏ của chủ xe'. Cuối cùng họ hỏi bố tôi có đồng ý hòa giải không. Bố tôi đã bị dày vò đến mức hoàn toàn tê liệt. Nhìn chiếc Passat được chăm sóc cẩn thận lại bị tàn phá đến mức không nhận ra nổi chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tâm trạng ông vốn đã tụt xuống đáy vực, cuối cùng lại bật ra một nụ cười khổ. Ông đồng ý hòa giải, không truy cứu trách nhiệm của gã rạch xe. Đương nhiên, có truy cứu cũng vô dụng, tinh thần không tốt thì biết làm sao. Sửa chữa qua loa. Chiếc xe lúc từ Lâm Hải đến vẫn còn sáng loáng, giờ đây lại ì ạch chở tôi tiếp tục ra vào nhà của các vị tiên sinh, trông chẳng khác nào xe sắp hết đát. Vẫn phải cảm ơn vị đại sư phụ trong chùa mà cô Ba quen biết. Sau đó bố lại đưa tôi đến đó một chuyến nữa. Một là muốn cầu xin đại sư phụ giúp tôi thêm lần nữa, hai là xem giúp chiếc xe. Ra đường va quệt là chuyện nhỏ, lỡ như xảy ra tai nạn nghiêm trọng thì hai bố con tôi đi tong luôn. Vị hòa thượng vẫn từ chối xem việc cho tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy thương xót, nhưng vấn đề của chiếc xe thì ông đồng ý giúp giải quyết. Ông dùng tro hương trong chùa trộn với mực chu sa, bảo bố tôi tháo cản va xuống, viết kinh văn vào bên trong, sau đó lại viết Phạn văn chú nho nhỏ vào mặt trong của mâm bánh ở bốn lốp xe, rồi đi vòng quanh xe tụng kinh gia trì. Hòa thượng nói với bố, sau này có thể vẫn sẽ có va quệt nhỏ, nhưng không cần lo lắng đến việc tổn hại tính mạng. Phép này có thời hạn giống như tấm bùa hộ mệnh trên người tôi, bảo bố tôi phải tranh thủ thời gian đi tìm thuật sĩ trừ tà. Nói xong hòa thượng liền rời đi. Bố tôi đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, lúc hòa thượng tặng tôi bùa hộ mệnh đã nói là giữ được ba tháng, giờ đã qua nửa tháng, vậy là chỉ còn hai tháng rưỡi! Thời gian có hạn, bố tôi lập tức đưa tôi đi liên lạc với vị tiên sinh tiếp theo! Về đến nhà, chú Kiều liền gọi điện cho bố. Người phụ nữ bắt chuyện với tôi đã tra rõ, đúng là đã chết hơn mười năm, là người miền Nam, nguyên quán cách nhà tôi năm sáu tỉnh, nguyên nhân cái chết là nhảy sông tự tử. Lúc còn sống từng bị kích động, tinh thần bất thường, tuổi còn trẻ mà đã mất rồi. Bố tôi nghe mà toát mồ hôi lạnh. Khớp rồi đúng không? Tuy tôi chỉ nhìn thấy một bóng trắng, nhưng gã bị treo trên cây kia chẳng phải đã nói là nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân nhỏ nước tong tỏng sao? Không sai vào đâu được. Chính là người phụ nữ này vẫn luôn giở trò dọa tôi. Cô ta là chủ mưu! "Không đúng Kiều ơi, nhà anh em biết rồi đấy, trước kia ở nông thôn, sau này chuyển đến Lâm Hải, trước giờ chưa từng chuyển đi. Quê của người phụ nữ này cách chúng ta mấy ngàn cây số, tám đời cũng chẳng liên quan, sao lại từ trong đống mồ mả nhảy ra, rồi còn bám lấy con gái anh!" Bố tôi cực kỳ ấm ức! Thật sự không biết nói lý ở đâu nữa! "Anh Lương, anh hỏi em chẳng thà hỏi tiên sinh còn hơn." Chú Kiều tỏ ra vô cùng bất lực: "Em sắp bị chuyện của anh dọa cho phát bệnh rồi đây. Làm việc bao nhiêu lâu, lần đầu tiên xem camera giám sát mà thấy một người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất. Nhưng mà..." Chú Kiều hạ giọng: "Thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra, đã gặp phải rồi thì tìm người chuyên xử lý, giải quyết sớm đi. Chuyện này rất kiêng kỵ, nếu quần chúng mà biết người chết mười mấy năm rồi còn có thể nhảy nhót ra ngoài, giới truyền thông sẽ bùng nổ đầu tiên, bên phía em cũng không biết ăn nói sao đâu. Bây giờ camera giám sát đã bị em xử lý rồi, bạn bè em bên kia em cũng dặn dò kỹ rồi. Anh Lương, chuyện còn lại, anh tranh thủ làm đi, đừng để cháu gái nhỏ của em xảy ra chuyện gì nữa." Trước khi cúp máy, chú Kiều lại nói về vụ tai nạn: "Anh Lương, vụ tai nạn không liên quan đến chuyện của Hủ Hủ đâu, chỉ là hai chiếc xe ngoại tỉnh đến Lâm Hải không quen đường nên đâm vào nhau thôi. Chủ xe hai bên đã sớm thương lượng giải quyết xong rồi, anh đừng nghĩ nhiều nữa. Trọng điểm là người phụ nữ kia, tà ma lắm đấy." "Ừ, cảm ơn em nhé Kiều." Bố tôi rối rít cảm ơn. Chuyện đến nước này, coi như đã rõ được một nửa. Ít nhất cũng biết rõ tôi bị một ma nữ chết đuối bám lấy! Nhưng tiên sinh tìm hết người này đến người khác, vẫn không ai chữa khỏi cho tôi. Mẹ ở nhà bệnh tình cũng theo đó mà nặng thêm. Bà nội thì ngày nào cũng quấy khóc đòi gặp tôi, hỏi tôi bao giờ mới "kiểm tra" xong. Bố tôi sợ không giấu được nữa, càng thêm phiền muộn. "Mẹ, con ổn lắm, có bùa hộ mệnh bảo vệ mà." Buổi tối, tôi ngồi trên sô pha phòng khách gọi điện cho mẹ: "Tiên sinh thì bố vẫn đang tìm, chắc chắn sẽ tìm được thôi, mẹ đừng lo. Bên bà nội con biết rồi, con không gọi cho bà đâu. Vâng, mẹ yên tâm, con ăn uống tốt lắm, bữa nào cũng ăn được hai bát, không ăn đồ ăn vặt linh tinh đâu, đều là bố nấu cho con đấy. Không sốt, sức khỏe tốt lắm, bây giờ con có thể xoay vòng 720 độ trên một chân hai lần liên tiếp đấy. Hì hì, mẹ, con không lừa mẹ đâu..." Bố tôi đang cúi người ghi chép gì đó vào cuốn sổ trên bàn trà, cây bút chợt khựng lại, ông ngẩng lên nhìn tôi chằm chằm. Tôi nói đùa một lúc, cúp điện thoại rồi mới vô tư nhìn vào mắt bố: "Xong! Tối nay mẹ có thể ngủ ngon rồi!" "Con gái cưng." Bố tôi cười gượng: "Khổ cho con rồi." "Con không khổ, ai bảo con xui xẻo bị thứ bẩn thỉu bám vào chứ!" Tôi cười cười, nghển cổ nhìn cuốn sổ bố đang ghi chép: "Bố ơi, con xem bao nhiêu tiên sinh rồi?" Cứ xem một vị tiên sinh, bố tôi lại ghi chép vào sổ. Nghề tiên sinh này thuộc dạng thiểu số, tính lưu động lại hơi lớn, có khi hỏi han một hồi lại tìm về người cũ. Ghi lại. Mới tránh được việc tìm trùng lặp. "Mười sáu người rồi." Bố tôi lật cuốn sổ: "Quanh Bắc Kinh đều hỏi thăm hết rồi, mai bố đưa con đi vào sâu trong quan xem sao. Nghe nói rất nhiều cao thủ đều ở trong rừng sâu núi thẳm, lợi hại cỡ nào cũng có." (người dịch: quan ở đây là Sơn Hải Quan, ở thành phố Tần Hoàng Đảo, tỉnh Hà Bắc. Sơn Hải Quan thuộc vạn lý trường thành, ngăn các dân tộc du mục. Đất Mãn Châu ở ngoài Sơn Hải Quan nên gọi là quan ngoại, ngày xưa Ngô Tam Quế mở Sơn Hải Quan để Đa Nhĩ Cổn đánh vào diệt nhà Minh) Tôi cụp mắt xuống. Lâm Hải đã thuộc thành phố phía Bắc rồi. Đi vào sâu hơn nữa là càng xa nhà hơn. Không biết bao giờ mới được về nhà. "Ơ, Lưu Dĩnh này là ai vậy." Bố tôi lật đến số điện thoại lạ được ghi ở mấy trang đầu cuốn sổ: "Mẹ con viết à?" "À, đó là..." Tôi nhìn sang: "Là con gái của bà cụ nằm giường bên cạnh trong phòng cấp cứu hồi trước. Không phải con đã giúp bà cụ chuyển lời sao, cô Lưu qua cảm ơn, còn nói bệnh của con phải tìm người xem, cô ấy bảo có quen tiên sinh, nên để lại số điện thoại cho mẹ. Nhưng lúc đó mẹ tìm cô Ba rồi nên không gọi cho cô Lưu này." "Ồ, cô ấy quen tiên sinh à? Thế thì bố phải hỏi mới được!" Bố tôi cầm điện thoại bấm số: "Dù sao cũng xem mười sáu người rồi, thêm một người cũng không sao. Không được nữa thì chúng ta đổi chỗ khác. Bố không tin cả cái nước này không tìm ra được một người tài, người sống còn có thể bị... A lô, chào cô, xin hỏi có phải cô Lưu không ạ." Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bố tôi vội vàng tự giới thiệu. Vừa nghe là nhà tôi gọi đến, cô Lưu rất nhiệt tình, hỏi qua điện thoại: "Bệnh của con gái anh khỏi rồi chứ ạ?" "Vẫn chưa khỏi." Bố tôi thở dài, kể lại đại khái một lượt quá trình tìm tiên sinh của tôi: "Chị gái à, tôi thấy cô để lại số điện thoại, nói là quen tiên sinh, nên định hỏi thăm cô. Nhưng có một điều, phải là tiên sinh lợi hại cơ, phải đặc biệt lợi hại, thứ bám vào con gái tôi không phải dạng vừa, tiên sinh bình thường sẽ thiệt thòi lớn đấy!" "Vậy ạ." Cô Lưu rất ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc mới nói: "Vị tiên sinh này tôi quen ở nông thôn, là họ hàng xa nhà tôi, tôi gọi bằng cậu họ. Ông ấy là bán tiên nhi', trong nhà thờ Liễu tiên nhi, cũng gọi là Thường tiên nhi (người dịch: là rắn thành tinh), nghe nói có đến hàng vạn binh mã, lợi hại bao nhiêu thì tôi cũng không rõ. Hay là thế này, dạo này tôi cũng không có việc gì, nếu anh cần gấp thì tôi đưa bố con anh đi một chuyến, để cậu tôi xem qua đã rồi tính." "Vâng, phiền cô quá!" "Phiền gì đâu, tôi thật sự rất cảm ơn con gái anh. Cũng may nhờ con bé mà mẹ tôi ra đi thanh thản." Cô Lưu và bố tôi hàn huyên vài câu. Đặt điện thoại xuống, bố tôi liền cất sổ đi: "Được rồi con gái, mai chúng ta lại đi thử vận may." Tôi vâng một tiếng, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Có lẽ là đã chai lì rồi. Bây giờ có cảm giác xem được người nào hay người đó. "Bố ơi, vậy con về phòng trước." Tôi chống tay vịn sô pha định đứng dậy, bố tôi qua đỡ lấy tôi: "Từ từ thôi..." Về đến phòng ngủ, bố để tôi ngồi mép giường, ông xách hộp y tế tới, mở ra rồi xắn ống quần tôi lên. Vừa tháo lớp gạc trên cổ chân ra, một mùi hôi thối lập tức bốc lên. Tôi bình thản nhìn cổ chân mình. Nốt mẩn đỏ ban đầu sau hai ngày đã sưng to, phồng rộp. Gãi vỡ ra thì bên trong chảy ra nước mủ, da thịt bắt đầu thối rữa, hình thành một cái lỗ đen ngòm. Bố tôi tưởng là bị côn trùng độc cắn, đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cái này rất giống vết loét do tì đè, sau khi nạo bỏ phần thịt thối, bên trong liền hình thành một đường rò. Bác sĩ rất kỳ lạ, sao vết loét tì đè lại mọc ở cổ chân? Hơn nữa tôi cũng đâu phải bệnh nhân nằm liệt giường dài ngày. Bác sĩ đề nghị nhập viện, vết loét một khi đã nhiễm trùng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tôi từ chối. Sợ vào rồi sẽ không ra được nữa. Bố tôi không lay chuyển được tôi, có lẽ trong lòng ông cũng rõ, vết loét này của tôi cũng giống như chiếc xe ở nhà, đều là do thứ bẩn thỉu kia giở trò, liền đưa tôi rời đi. Giờ đây đi lại khập khiễng, mỗi tối đều là bố tôi dùng ống tiêm hút nước muối sinh lý để rửa vết loét cho tôi, sau đó lại băng bó lại, đề phòng nhiễm trùng. Cho nên, ông nghe tôi nói dối mẹ mới thấy đau lòng. Nhưng không nói dối thì không được, nếu biết trên người tôi mọc ra vết loét thối rữa, mẹ sẽ lo lắng đến phát bệnh. Còn cả cô Ba, sau khi cô xuất viện đã bị bố tôi sắp xếp về quê tĩnh dưỡng. Đối ngoại chỉ nói là cô Ba không cẩn thận bị ngã nên tổn thương lưỡi. May mà cô Ba sau khi hồi phục thì vẫn nói chuyện được, chỉ hơi giống như bị đầy lưỡi, cố gắng nghe vẫn có thể hiểu rõ. Căn nhà tôi đang ở tối nào cũng có tiếng động lạ, hễ nhắm mắt là lại cảm thấy có người vỗ cửa sổ, hoặc có tiếng hạt châu ào ào rơi xuống rồi lăn lóc. Bố tôi còn nghe thấy tiếng rót nước ở phòng khách, bật đèn kiểm tra lại chẳng có gì khác thường. Ông tức quá thì chửi ầm lên vài tiếng, thậm chí còn múa dao phay trong nhà. Nếu để cô Ba ở lại, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cô. Người nhà đều không biết bây giờ tôi đã tàn phế một nửa. Có thể giấu được thì cứ giấu. Ai biết người nấy lo. Cho nên lúc gã rạch xe mắng chửi chiếc xe hôi thối, tôi mới không cãi lại. Hiện giờ tôi đúng là rất hôi. Ngồi trong xe, nước hoa ô tô cũng không át được mùi thối. "Hủ Hủ, ráng nhịn chút." Tôi nhìn thấy ống tiêm nước muối liền run lên. Thịt thối không đau, nhưng nước muối xối vào đường rò bên trong rất đau, như thể đang cạo xương! Bố tôi cẩn thận rửa cho tôi từng chút một. Tôi cắn chặt chiếc khăn mặt, lúc đau đến tột cùng thì nước mắt cứ thế tuôn rơi, không phải tôi không kiên cường, mà thật sự quá đau. "Sắp xong rồi." Bố tôi rửa xong liền giúp tôi băng bó lại: "Thấy chưa, xong rồi, bố làm nhanh mà." Tôi gật đầu, dùng chiếc khăn đang cắn lau khô nước mắt, tiện tay lau luôn mắt cho bố: "Bố, bố có đau đâu, sao cũng chảy nước mắt?" "Bố bị con hun cho đấy!" Bố tôi sụt sịt, cầm lấy khăn mặt định đi giặt, ánh mắt lướt qua cổ tay tôi. Ông kéo tay tôi lại rồi xắn tay áo lên: "Ấy! Tay con cũng nổi mẩn đỏ rồi à? Còn những hai nốt! Sao con không nói!!" "Không sao ạ." Tôi định kéo tay áo xuống, nhưng bố tôi sống chết không buông: "Hủ Hủ, mấy nốt này vài hôm nữa sẽ lớn lên, rồi lại mưng mủ, con không ngứa à?" "Ngứa ạ." Tôi rầu rĩ, nhìn mấy nốt mẩn trên cẳng tay, tôi biết vài ngày nữa chúng sẽ lớn lên, sẽ biến thành những cái hố đen như ở cổ chân. Hơn nữa, không chỉ hai nốt mà bố nhìn thấy, sau lưng tôi cũng có, trên bụng cũng có, sau eo cũng có, trên chân cũng có rồi... Cộng thêm nốt ở cổ chân, trước sau tổng cộng đã mười sáu nốt rồi. Có thể làm sao đây? Thứ này bôi thuốc cũng không khỏi, rửa cũng không hết, nói cho bố biết cũng chỉ thêm phiền não. Khoan đã... Mười sáu nốt? Trong đầu tôi "ting" lên một tiếng! Lẽ nào, cứ mỗi lần tôi đi xem một vị tiên sinh là sẽ mọc thêm một nốt mẩn? Lở loét. Mưng mủ? Cụp mắt xuống, tôi nắm chặt tấm bùa hộ mệnh hòa thượng đưa cho. Không tìm được tiên sinh lợi hại, có phải cuối cùng tôi sẽ bị thối rữa như một viên than tổ ong không? "Hủ Hủ?" Bố tôi giơ tay huơ huơ trước mắt tôi: "Nghĩ gì thế." "Bố." Giọng tôi khản đặc, mắt cay xè: "Hay là chúng ta về nhà trước đi, con nhớ mẹ." Bố tôi sững người, rồi lập tức mở miệng mắng tôi một trận: "Lương Hủ Hủ! Con bây giờ mà về thì đồng nghĩa với bỏ cuộc, cái lưỡi của cô Ba con coi như mất trắng! Bệnh của mẹ con cũng sẽ không khỏi được, chân của Phương đại sư coi như gãy vô ích, gã bị treo trên cây kia... thôi, gã đó không nhắc cũng được!" "Hủ Hủ, nhà chúng ta coi như tan cửa nát nhà rồi đấy!" Bố tôi cũng khóc: "Bố năm mươi tuổi mới có được con, cả đời này chỉ mong nhìn con khôn lớn trưởng thành, nhìn con kết hôn, nhìn con sinh con. Cob mà đi trước bố thì bố sống sao, sống sao đây!" "Bố ơi, con không muốn chết." Tôi mếu máo: "Con chỉ là... quá nhớ nhà thôi." "Hủ Hủ, bố hiểu!" Bố ôm chầm lấy tôi: "Cố gắng lên! Con sẽ sớm khỏe lại thôi! Chúng ta phải khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng mà về nhà!" Khóc đến cuối cùng, hai bố con tôi như thể đang trút bỏ hết nỗi lòng. Trút bỏ kiếp nạn không dưng ập đến, trút bỏ nỗi ấm ức chất chồng như núi. Sáng sớm hôm sau. Bố đưa tôi đi ăn sáng xong, liền lái xe đến nhà cô Lưu, chở theo cô đi thẳng đến thôn Liên Sơn, nơi cậu họ của cô ở. Đường đi khá xa, phải lái xe cả buổi sáng. Bố tôi không ngừng cảm ơn, không ngờ cô Lưu còn đích thân đi cùng một chuyến. "Tôi cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm!" Cô Lưu rất cởi mở: "Quê tôi ở thôn Liên Sơn, mẹ tôi mất cũng chôn ở đó. Vừa hay sắp đến lễ cúng 7 ngày, tôi về quê ở một thời gian cũng đỡ phải đi đi lại lại, cúng xong 49 ngày thì đợi đến 100 ngày mới về lại." Nói chuyện một lúc, cô nhoài người từ ghế sau lên nhìn tôi: "Cô bé xinh xắn thế này, lúc ở phòng bệnh tôi thấy mặt vẫn còn có da có thịt, thế mà mới hơn một tháng, gầy đến sắp biến dạng rồi." "Còn không phải do bị hành hạ sao." Bố tôi lắc đầu: "Cô Lưu à, không giấu gì cô, thứ đang hành hạ con gái tôi là một ma nữ đã chết hơn mười năm, lại còn là ma chết đuối, chúng tôi cũng không biết đã đắc tội với nó thế nào, bản lĩnh rất lớn. Nếu cậu họ của cô xem không được thì tuyệt đối đừng cố. Thời gian qua có không ít tiên sinh vì chuyện này mà bị thương rồi, chúng tôi thà đổi người khác, chứ không muốn thấy ai gặp nạn." "Anh Lương, sao anh biết là chết hơn mười năm rồi?" Cô Lưu tròn mắt: "Nói chuyện với nó rồi à?" "Đâu có. Nó mà chịu ra nói chuyện thì tốt quá. Thứ này chỉ toàn giở trò sau lưng, trước thì sai khiến ma khác, sau lại bày trò dọa người. Tôi tìm..." Bố tôi định nói là chú Kiều, nhưng lập tức đổi giọng: "Chẳng phải là vị tiên sinh Hủ Hủ xem trước đó tính ra sao. Họ trấn không được nhưng cũng xem được mà. Mấy cái đạo lý này, giờ tôi cũng hiểu được chút rồi." "Cũng phải." Cô Lưu gật đầu: "Bản lĩnh của cậu tôi lớn cỡ nào thì tôi cũng không rõ, chúng ta cũng không thể nói khoác được. Nhưng cậu tôi không xem bói, lão tiên nhi binh mã đông mà, nên ông ấy chuyên trừ tà. Nghe qua thì có vẻ đúng với bệnh âm của con gái anh, có thể đàm phán với con ma nữ chết oan kia xem sao." Đang nói chuyện, cô chợt khịt khịt mũi: "Ơ, anh Lương, anh có ngửi thấy mùi gì không, hôi quá, cái gì thối rữa ấy." Mặt tôi đỏ bừng, vội rụt chân lại. "À, là do tôi chưa tắm!" Bố tôi cười gượng: "Ngại quá cô ạ, dạo này bận chuyện của con bé, lão già lôi thôi này cũng không để ý được..." "Không sao không sao!" Vẻ mặt cô Lưu thoáng chút bối rối: "Là do tôi lanh miệng quá. Trông anh đúng là tiều tụy đi nhiều, tôi hiểu mà. Nhưng mà anh Lương này, hôm nào rảnh vẫn nên tắm rửa đi, con bé ở bên cạnh ngửi thấy cũng không tốt." "Vâng, tôi xin lỗi." Bố tôi cười trừ, vội lảng sang chuyện khác: "Cô Lưu, cô làm nghề gì trên thành phố thế?" "Tôi à, ài, chẳng có công việc gì chính thức. Trước đây làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại, sau này mẹ tôi ốm, tôi liền nghỉ việc rồi..." Cô rất hoạt ngôn, đã mở miệng là nói không dứt. Đã rất lâu rồi, trong xe mới náo nhiệt như vậy. Bầu không khí căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng dịu đi vài phần. Tôi nghiêng mặt nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Đã tháng Mười rồi, mùa thu phương Bắc luôn rất ngắn ngủi. Lá cây hôm qua còn vàng óng, hôm nay đã theo gió bay lả tả, thê lương cất lời từ biệt. Tâm trạng cũng theo lá rụng mà có chút buồn man mác. Tôi nghĩ đến những người đồng đội cùng tập luyện, không biết họ đã học thêm được động tác nào, đã tập bài nhạc nào mới? Liệu tôi còn cơ hội được chạm vào dụng cụ, được nhảy múa nữa không. Nghĩ ngợi miên man, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc mở mắt ra, xe đã đến cổng. Bố tôi và cô Lưu đang đứng ở cổng nói chuyện gì đó với một bà lão. Tôi hạ cửa kính xe xuống. Xung quanh thôn này đều là núi, những mái nhà ngói san sát nhau, khói bếp lượn lờ bay lên tăng thêm sức sống. Lòng tôi bỗng dưng vui vẻ lên vài phần. "Mợ ơi, vậy khi nào cậu con mới về ạ?" "Không biết được." Tôi tỉnh lại, thấy bà lão nhíu mày, nói với cô Lưu: "Sáng nay vừa nhận điện thoại, bên đó gấp lắm, cậu cháu cơm còn chưa kịp ăn đã đi rồi, cũng không nói bao lâu mới về. Nhưng ông ấy biết cháu sẽ đến, dặn là cháu cứ đưa người đến ở tạm nhà mình, nhiều nhất là một hai hôm, đợi ông ấy về là xem cho con bé được." "Thế này..." Cô Lưu hơi ái ngại, nhìn sang bố tôi: "Anh Lương, anh xem chuyện này... Nếu anh không chê hoàn cảnh nông thôn thì cứ ở tạm nhà cậu em..." "Đừng nói thế!" Bố tôi xua tay: "Tôi cũng xuất thân từ nông thôn, chê cái gì chứ. Nói chứ làng ở quê tôi còn không giàu có bằng chỗ các cô đâu. Nhà ngói lớn thế này tốt quá, tôi chỉ sợ ở lại làm phiền mọi người!" "Không phiền không phiền!" Bà lão vội nói: "Ngại quá, tối qua Dĩnh nó gọi điện, ông nhà tôi đã chuẩn bị cả rồi, không ngờ lại có việc gấp. Làm cái nghề này nó thế, anh thông cảm là được..." Nói rồi bà hạ thấp giọng: "Nhà chúng tôi có tiên nhi, Dĩnh nó bảo con gái anh bị âm theo, ở nhà tôi đảm bảo không có chuyện gì, chắc chắn đợi được ông nhà tôi về." "Vậy thì tốt quá." Bố tôi không ý kiến gì nữa, quay lại đỡ tôi xuống xe: "Hủ Hủ, chúng ta ở tạm đây đã. Đây là mợ của cô Lưu, con gọi là bà mợ." "Cháu chào bà mợ ạ." Tôi gật đầu chào bà lão. Có lẽ cô Lưu đã báo trước, bà mợ không tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi. Thấy tôi xuống xe khó khăn, bà và cô Lưu lập tức qua giúp: "Chân con bé bị sao thế." "Cổ chân nó mọc mụn nhọt ạ." Bố tôi đáp, bà mợ cũng không hỏi nhiều, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: "Con bé đang tuổi ăn tuổi lớn, thế này thì khổ thân rồi." Vào nhà, có thể thấy điều kiện nhà bà mợ rất tốt, nền nhà lát gạch men, rộng rãi sáng sủa. Tôi ngồi xuống mép giường sưởi, bố tôi lại ra xe lấy hộp y tế. Mấy hôm nay ông đi đâu cũng mang theo hộp y tế, một là để phòng khi khẩn cấp, hai là sợ tối đó không về nhà được, không có đồ bôi thuốc cho tôi. Bị tôi hành hạ, bố tôi càng ngày càng cẩn thận. "Nào, cháu gái! Ăn chút hoa quả đi! Toàn là cây nhà vườn ta trồng đấy, ngọt lắm!" Bà mợ cũng nhiệt tình y như cô Lưu, không hề khiến bố con tôi cảm thấy gò bó. Buổi tối còn vui vẻ ăn cơm cùng nhau, thật sự cho tôi ảo giác không phải đến để trừ tà mà là đến thăm họ hàng. Đêm xuống. Bà mợ sắp xếp cho bố con tôi ngủ ở gian nhà phía Đông, bà và cô Lưu sang gian nhà phía Tây. Tôi cắn răng thay băng gạc, không dám phát ra tiếng động nào, sợ làm ồn đến mọi người. Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc… Đổi chỗ lạ hơi khó ngủ. Nhắm mắt không biết bao lâu, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ, định gọi bố thì ông đã ngáy rồi. Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc… Tiếng gõ kính vẫn tiếp tục, tôi nín thở không dám động đậy, cố ép mình ngủ say. Ngoài cửa sổ chợt vang lên một giọng nữ già nua: "Cháu gái, là bà đây, cháu gái..." Giọng nói rất quen thuộc! Tôi mở bừng mắt. Là bà cụ nằm giường bên cạnh dạo trước! "Cháu gái, cháu mau đến... mau đến..." Nghe theo giọng nói của bà, tôi bò dậy, vơ lấy áo khoác mặc bừa vào, khập khiễng đi đến bên cửa sổ. Dù sao vẫn hơi sợ, tôi nín thở rồi bất ngờ kéo rèm ra! Vốn tưởng mặt bà cụ sẽ áp sát vào cửa sổ, không ngờ bà lại đứng ngoài sân. Ánh trăng rất sáng, bà cụ đứng ngay giữa sân, dường như biết tôi đang nhìn, bà vẫy tay với tôi: "Đến đây, đi theo bà... mau lên... mau lên..." "Đi đâu ạ?" Tôi vừa hỏi, vừa bước ra mở cửa phòng. Ra đến sân, bà thoáng cái lùi ra ngoài cổng, vẫn vẫy tay với tôi, vẻ rất vội vã: "Nhanh lên... nhanh lên..." "Vâng!" Tôi đi theo bà. Kỳ lạ là cổ chân tôi không đau nữa, trong lòng cũng không sợ hãi. Trăng sáng vằng vặc, trong thôn vô cùng yên tĩnh. Tôi ra khỏi cổng lớn liền rảo bước trên con đường đất. Bà ở phía trước cách tôi chừng hơn mười mét, không ngừng vẫy tay, nhưng tôi cứ đuổi theo mà không kịp! "Nhanh... nhanh..." Bà vẫn luôn giục tôi. Xung quanh toàn là cây, tôi không phân biệt được phương hướng, như bị trúng tà mà cố bám theo bà. Đến một ngã ba, bà quay lại cười với tôi: "Cháu gái, cháu đã đến thôn Liên Sơn rồi, bà sẽ giúp cháu thêm lần nữa. Cháu đi thẳng về phía trước đi, rẽ bên trái sẽ gặp được quý nhân. Nhớ kỹ, là quý nhân... quý nhân nhé." "Ơ..." Tôi ngơ ngác, chưa kịp hỏi thêm thì bà đã biến mất. Gió thổi vù vù, tôi rùng mình một cái, cổ chân lại bắt đầu đau. Tôi nhìn quanh bốn phía, lòng run rẩy, không biết nên quay về hay là nghe lời bà cụ... Cắn răng, tôi khập khiễng đi về phía ngã rẽ bên trái. Đằng nào cũng thế này rồi, chẳng có gì phải sợ! Đường rất hẹp, tôi đi được một đoạn thì thấy phía trước có một người tí hon đứng quay lưng về phía tôi, ở giữa con đường nhỏ, đang hướng mặt lên vầng trăng trên trời như thể đang tế bái, thỉnh thoảng còn gật gật đầu. Tôi dừng bước. Đó là con nhà ai thế? Nhìn vóc dáng, chắc chỉ bốn năm tuổi? Nó đang làm gì vậy? Tôi cố nhìn kỹ đứa bé, hơi tập trung tinh thần, hai mắt bỗng trợn trừng. Mẹ ơi! Nó, nó có đuôi! Là động vật! Tôi quay đầu định bỏ chạy, nhưng chân cẳng lại không nhanh nhẹn. "Đứa bé" dường như cảm nhận được sự có mặt của tôi, nó đột ngột quay người lại, cả thân hình vậy mà trong nháy mắt kéo dài ra rồi biến lớn, biến thành một người phụ nữ! Tôi đứng chết trân tại chỗ, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực! Sống từng này tuổi, lần đầu tiên thấy người biến hình! Chân tôi mềm nhũn! Người phụ nữ búi tóc cao, quần áo cũng biến thành một bộ váy dài, vạt váy bay phấp phới trong gió. Giọng nói trong trẻo vang lên: "Này! Ngươi nhìn thấy ta rồi à?" "Cô... cô... cô..." "Ta làm sao?" Người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng, thần thái lại đang mỉm cười. Cô ta lướt chiếc váy đó, nhẹ nhàng bay đến trước mặt tôi, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Ngươi muốn nói ta là cái gì?" Răng tôi va vào nhau lập cập, miệng líu cả lại: "Cô... cô... cô..." Ánh mắt tôi hạ xuống. Chóp đuôi của cô ta vẫn còn lộ ra ngoài vạt váy, lông màu trắng! "Nói đi." Ánh mắt cô ta có chút giận dữ: "Ta là cái gì?" "Cô là... cô là..." Tôi sắp bị cô ta dọa cho phát khóc, cổ họng nghẹn lại, đầu óc trống rỗng! Trong lúc căng thẳng, tôi còn không hiểu rõ cô ta đang hỏi gì, vô cùng mông lung. Giống như đang dự thi môn khoa học tự nhiên ở trường, trên bài thi vẽ một cái chân chim, bắt tôi trả lời đó là con chim gì! Trời tối đen như mực, lúc nãy tôi lại không đứng gần, tưởng cô ta là trẻ con, sau đó cô ta bỗng dưng biến hình. Bây giờ bên ngoài váy chỉ lộ ra một chóp đuôi lông dài, làm sao tôi biết cô ta là cái gì?! "Nói đi." Mặt cô ta sa sầm lại: "Nói ta giống cái gì! Không nói ra được, ngươi phải ở lại đây với ta rồi." "Cô, cô..." Tôi lắp bắp nhìn cô ta: "Rốt cuộc là cô hỏi tôi... cô giống cái gì, hay là... cô là cái gì..." "Hả?" Đôi mày liễu của cô ta nhíu lại: "Ta hỏi có vấn đề gì à? Mọi người đều hỏi như vậy mà! Con nhóc này, giống cái gì và là cái gì có khác nhau sao?!" Cô ta nổi nóng rồi! Cổ họng tôi nghẹn cứng, đánh bạo nói: "Khác biệt rất lớn. Tôi không biết cô là cái gì, nhưng nếu cô hỏi giống cái gì... thì cô giống, cô giống..." Cô ta nheo mắt, khuôn mặt bất giác ghé sát lại gần tôi, như thể sắp hôn tôi đến nơi: "Hử?" "Giống..." Tôi đánh liều, nhắm mắt hét lớn: "Cô Ba tôi! Cô giống cô Ba tôi!!" Thật ra tôi muốn nói cô giống người làm xiếc, hoặc giống yêu quái, nhưng không hiểu sao lại lôi cô Ba vào đây. Trực giác mách bảo tôi, nói giống cô Ba sẽ an toàn hơn. Nói cái khác dễ chuốc họa vào thân! "Cái gì?" Cô ta bật ra một tiếng cười: "Ta giống cô Ba của ngươi? Sao ta lại giống cô ta được?" "Chính là giống." Nghe giọng nói có vẻ không tức giận, tôi lấy can đảm mở mắt ra, thấy mặt cô ta đã lùi xa mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi từng xem ảnh hồi trẻ của cô Ba tôi, cũng là cằm nhọn, mắt phượng, sống mũi thanh tú, chóp mũi nhỏ xinh. Mẹ tôi nói cô ấy có tướng mỹ nhân, cô rất giống cô ấy, cô cũng là mỹ nhân, rất, rất đẹp." Đây là lời thật lòng. Quá trình cô ta kéo dài ra biến thành người lớn rất đáng sợ, nhưng khi cô ta đến gần, trông cô ta thật sự rất đẹp. Vẻ đẹp quyến rũ xen lẫn uy nghiêm, mềm mại mà vẫn nghiêm nghị. Tính khí cũng có chút giống cô Ba tôi, kiểu người không dễ lại gần. Cô ta cười, lấy tay che miệng: "Vậy ngươi nói xem, cô Ba của ngươi là người như thế nào?" "Là người tốt ạ!" Cái này thì trúng tủ của tôi rồi! "Cô Ba tôi đặc biệt ưu tú, cô ấy đã thi lấy chứng chỉ kế toán ở thành phố lớn, còn tự học Phật pháp. Cô ấy nói với tôi, nếu tôi gặp nguy nan thì cứ gọi to tên cô ấy, cô ấy sẽ đến cứu tôi. Vốn dĩ tôi không tin, nhưng cô ấy thật sự đã đến..." Tôi càng nói càng kích động: "Tiếng tụng kinh của cô ấy từ nơi rất xa vọng tới, vô cùng êm tai, tôi còn nhìn thấy cả một vầng hào quang vàng kim. Nhưng mà, nhưng mà..." Mắt tôi cay xè, tôi nghẹn ngào không nói nữa. "Nhưng mà sao?" "Nhưng mà..." Tôi sụt sịt, cụp mắt xuống: "Cô ấy không đánh lại con ma mặt đen kia, lưỡi bị con ma đó cắn đứt rồi. Sau này, cô ấy không thể nói chuyện rõ ràng được nữa. Là do tôi không tốt, là tôi đã hại cô ấy..." "Ngươi đang độ cho cô ta." Giọng nói của người phụ nữ dịu lại, cô ta đưa tay xoa đầu tôi: "Từ nay về sau, cô ta sẽ không tạo thêm khẩu nghiệp nữa. Lòng thành ắt sẽ linh ứng, sau này cô ta sẽ có đại tạo hóa." Tôi ngây người nhìn cô ta: "Tạo hóa lớn cỡ nào? Có thể sống lâu trăm tuổi không ạ?" "Thiên cơ bất khả lộ." Cô ta mỉm cười với tôi, cả người cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Bé con, ngươi đã giúp ta, ta có thể thực hiện cho ngươi một điều ước. Nói đi, nói xong chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa." Tôi giúp gì cho cô ta? Tôi không hiểu. Nhưng cô ta không dọa tôi nữa, chắc không phải yêu quái hay thứ bẩn thỉu gì rồi. Có thể biến qua biến lại, chắc chắn là thần tiên nào đó. Lẽ nào là vị Trường Nhĩ Đại Tiên mà tôi nghe nói ở nhà bà lão kia? Tiên thỏ? "Đừng suy nghĩ lung tung nữa." Cô ta như thể nhìn thấu tâm tư của tôi: "Bé con, ta bận lắm, mau nói điều ước đi." "À, vậy cho lưỡi của cô Ba tôi mọc lại đi!" Cô ta có vẻ nắng mưa thất thường, tôi sợ không nói nhanh cô ta lại nổi giận! "Đổi cái khác." Cô ta thẳng thừng, tôi không do dự: "Vậy cho mẹ tôi mau khỏe lại đi ạ, bà ấy đi lại vẫn chưa vững." "Đổi cái khác nữa." "Cho bố tôi vui vẻ hơn một chút, mấy hôm nay ông ấy..." "Đổi nữa." Cô ta mất kiên nhẫn đến mức bắt đầu đưa tay lên ngắm móng tay. "Chị cả tôi mãi vẫn chưa có thai." "..." "Anh hai tôi muốn sinh một cặp long phượng!" Tôi thấy cô ta đã sắp hết chịu nổi, chuẩn bị ra tay với tôi, bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi vội nói: "Vậy phù hộ chị dâu tôi sinh đôi..." "Phụt!" Cô ta nhịn đến cực hạn, vậy mà lại bật cười. Đã cười là không dừng lại được, bờ vai run lên không ngớt, tiếng cười khúc khích vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch, nghe mà thấy ghê người. Tôi thấy cô ta như vậy cũng không dám nhúc nhích, mặt đỏ bừng: "Vậy, vậy tôi không ước nữa, được không? Tôi muốn về đi ngủ." Mẹ ơi! Tôi sợ quá! Cô ta cười đủ rồi, hắng giọng nhìn tôi: "Bé con, ta ở trong khu rừng này mấy trăm năm, ngươi là người thú vị nhất mà ta từng gặp. Ta hỏi ngươi, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng lo cho người khác à? Ước cho bản thân ngươi, bản thân, hiểu không!" Ơ Đúng rồi nhỉ. Tôi bị dọa ngốc rồi. Quên mất chuyện của mình. "Cô đừng giận, vậy tôi ước cho bản thân. Tôi muốn cơ thể mau khỏe lại, muốn biết tại sao thứ bẩn thỉu đó lại bám lấy tôi. Có một con ma mặt đen bị diệt rồi, nhưng còn một mụ đàn bà rất lợi hại, toàn giở trò sau lưng. Tôi muốn diệt bọn chúng, trả thù cho cô Ba tôi, trả thù cho mẹ tôi, trả thù cho Phương đại sư, trả thù cho..." Thiếu điều nói là "vì chính nghĩa" nữa thôi. Tôi luyên thuyên một hơi nói hết: "Mấy điều ước đó có được không?" "Được." Cô ta nhếch mép, ánh mắt đầy nội lực nhìn tôi: "Bé con, ngươi không chết được đâu. Nhưng ngươi phải nhớ, không phải thứ bẩn thỉu bám lấy ngươi, mà là ngươi đã đánh mất một thứ nên mới thu hút chúng đến lấy đi tinh khí của ngươi." "Tôi làm mất gì ạ?" Tôi theo bản năng sờ túi, nghĩ xem có phải cô ta đang ám chỉ tôi: "Tôi làm mất mặt à?" "Ngươi sẽ sớm biết thôi." Cô ta hít một hơi sâu: "Ngươi về đi, rồi lập tức lên đường, đến Trấn Viễn Sơn ở huyện Đại Bảo, tỉnh Bắc Giang, tìm một người tên là Thẩm Vạn Thông. Ông ta có khả năng cứu mạng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi diệt trừ tà ma. Tất cả những nghi hoặc trong lòng ngươi, qua một thời gian, ông ta đều sẽ giải đáp hết. Ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi, cho ngươi một đường bình an. Đi đi." Thẩm Vạn Thông? Cái tên này nghe quen quen! Tôi thấy vạt váy cô ta bay lượn, hai chân dần dần lơ lửng, chuẩn bị cất cánh, tôi không kịp nghĩ nhiều, vội nói: "Cô giúp tôi luôn không được ạ?" Cô ta thần thông thế này cơ mà! Biết bay đó! "Ta không rảnh. Nhờ phúc của ngươi, bản tọa phải đi 'thượng phòng' báo danh đây." Thượng phòng? Tôi muốn hỏi cô lên nóc nhà làm gì, mái nhà bị giẫm lên dễ bị dột lắm, nhưng lại thấy cô ta bay càng lúc càng cao, thoáng chốc đã đứng lơ lửng giữa trời. Chỉ trong nháy mắt, thân thể cô ta được viền một lớp vàng kim, vút một tiếng, bắn ra vầng hào quang năm màu rực rỡ trong đêm tối! "Sáng quá..." Tôi bị chói đến không mở mắt ra được, giơ tay lên che. Không biết có phải ảo giác không, cái đuôi dưới vạt váy của cô ta biến mất rồi. Đứng trong vầng hào quang đó là một đôi chân mang giày thêu. "Bé con, nếu ngươi đã nói ta giống cô Ba của ngươi, sau này, ngươi cứ gọi ta là Hồ cô cô. Ngày sau ngươi có nguy nan, ta sẽ lại tương trợ. Hữu duyên tái ngộ". "Ơ, Hồ cô cô! Tôi đến đâu tìm cô tương trợ ạ!" Ánh sáng vụt tắt. Xung quanh tối đen như mực. Đáp lại tôi chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua vi vút, tiếng lá cây xào xạc trên cành. Tôi rùng mình, vừa sợ hãi lại vừa có chút mông lung, mơ màng như vừa trải qua một giấc mơ. Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại "thượng phòng"? Những lời cô ta nói là thật hay giả? "Hủ Hủ!" Hoàn hồn lại, tôi thấy bố, cô Lưu và bà mợ đang hớt hải chạy về phía tôi, miệng không ngừng gọi tên tôi: "Hủ Hủ ơi!" "Con ở đây!" "Con bé này, đêm hôm chạy lung tung cái gì!!" Bố tôi chạy lên kéo tôi lại xem xét một vòng, thấy tôi không sao liền định đánh tôi: "Có phải con muốn dọa chết bố không!" "Bố, con là..." Tôi vừa định giải thích, bà mợ đã vội lên tiếng: "Cháu gái, có phải nửa đêm đi vệ sinh gặp phải thứ gì câu hồn không? Nó dụ dỗ cháu đi ra đây à?" "Chắc chắn rồi!" Cô Lưu tiếp lời: "Chân con bé này ban ngày đi lại còn khó khăn, anh Lương, con gái anh chắc chắn là gặp phải thứ bẩn thỉu rồi!" "Không phải, nghe con nói đã!" Tôi ngắt lời họ, thở ra một hơi khí lạnh: "Là con nhìn thấy mẹ của cô Lưu, bà cụ ấy. Cô đừng vội, nghe con nói hết đã. Bà ấy bảo con đi theo bà ấy, sau đó con đi đến đây..." Tôi kể lại đầu đuôi một lượt. Cho đến khi Hồ cô cô biến mất sau vầng hào quang vàng kim. "..." Ba người họ có chút ngây ngốc nhìn tôi. Môi cô Lưu run run: "Mẹ cô còn chưa cúng 100 ngày mà đã dẫn cháu đến đây rồi à?" "Vâng." Tôi gật đầu: "Bà cụ đến để giúp con, bà nói có quý nhân." Bố tôi nhíu chặt mày: "Hủ Hủ, cô ta từ một đứa bé có đuôi, bỗng chốc biến thành người lớn? Lại còn ăn mặc như phụ nữ thời xưa?" "Vâng." Tôi tận mắt nhìn thấy. Hoàn toàn chính xác. "Hủ Hủ, cô ta bảo bố đưa con đến Trấn Viễn Sơn ở huyện Đại Bảo, tỉnh Bắc Giang để tìm một người tên là Thẩm Vạn Thông?" "Đúng ạ." Tôi nghĩ nghĩ: "Là đến Trấn Viễn Sơn tìm người này. Cô ấy nói người đó sẽ giúp con, còn nói con bị ma ám là do làm mất đồ." "Mất gì?" Bố tôi ngây ra mấy giây, rồi "À" một tiếng: "Là mất hồn đúng không!" "Con không biết." Tôi thuật lại y nguyên: "Cô ấy chỉ nói tìm được Thẩm Vạn Thông thì sẽ hiểu hết." "Thẩm Vạn Thông..." Bố tôi gãi đầu: "Tên sao quen thế... Ái da! Bố nhớ ra rồi!" "Ái da! Đây là thảo phong mà!!" Bố tôi vừa vỗ tay một cái, bà mợ bên cạnh cũng kích động vỗ đùi một cái! Nhịp điệu của hai người giống nhau đến kỳ lạ! Tiếng động lớn đến mức làm tôi và cô Lưu giật nảy mình! "Lương lão bản, anh nhớ ra cái gì." Bà mợ mặt mày phấn chấn nhìn bố tôi: "Anh nói trước đi, anh nói trước đi..." Bố tôi cũng bị tiếng "Ái da" kia của bà mợ làm cho ngẩn ra, vâng một tiếng rồi nói: "Là lúc trước tôi đưa con bé đi tìm Phương đại sư, vị Phương đại sư đó không xử lý được thứ trên người con gái tôi. Nhưng người em họ trợ lý của ông ta có nói, có một vị cao nhân có thể trị được thứ này, nhưng lúc đó cậu ta chỉ nói mỗi cái tên, tôi cũng không biết đi đâu tìm, nên đành thôi. Người vừa nãy Hủ Hủ nhắc đến chính là ngài Thẩm Vạn Thông này." Đúng rồi! Bố tôi nói vậy, tôi cũng nhớ ra. Người Tiểu Tần nói chính là Thẩm Vạn Thông! "Vừa này bà nói thảo phong gì cơ?" Bố tôi quay mặt sang hỏi bà mợ: "Là ý gì vậy?" "Lương lão bản, con gái anh gặp được lão tiên nhi 'thành sự' rồi đấy. Linh vật trong núi tu đạo, bước cuối cùng chính là tìm người 'thảo khẩu phong' (xin một lời ban), hỏi anh xem cô ta giống cái gì. Nếu anh nói cô ta là người, cô ta liền thành công!" Biểu cảm của bà mợ như thể vừa trúng xổ số: "Con gái anh nói đúng rồi, đã trợ lực cho cô ta. Cô ta đã tự xưng là Hồ cô cô, vậy tám phần là hồ tiên. Hồ tiên đắc đạo, nhân từ bác ái, pháp lực vô biên. Đây là đại công đức đấy!" Đắc đạo? Tôi nhớ đến câu chuyện áo lông cáo mà bố kể. "Bà mợ, cô ấy nói là thượng phòng, không nói đắc đạo." "Ôi dào, thượng phòng chính là 'tiên nhi thượng phòng', không còn là 'địa tiên' nữa rồi!" Bà mợ càng kích động hơn: "Hồ tiên cô biến mất ở hướng nào?" Tôi chỉ lên trời: "Chính là bay cao hơn cả ngọn cây, tỏa sáng xong rồi biến mất ạ." Bà mợ quay về hướng tôi chỉ, "Phịch" một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Cung tiễn lão tiên nhi! Lão tiên đi chuyến này, công đức vô lượng, tạo phúc cho nhân gian!" Thấy bố tôi và cô Lưu không động đậy, bà mợ có vẻ không vui: "Hai người còn không mau quỳ xuống theo. Đây là đại hỷ sự, nhất là anh Lương, con gái anh được cứu rồi! Có Hồ tiên cô nương chỉ điểm, con bé sẽ sớm bình phục thôi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang