Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 23 : Hay nhỉ, còn leo lên cây cơ đấy!
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 08:14 04-11-2025
.
Bố tôi và cô Lưu mơ mơ màng màng quỳ xuống.
Đầu dập xuống đất rất thành thật, vang lên tiếng "cộp cộp"!
Tôi cũng quỳ xuống theo, dập đầu ba cái thật kêu.
Lúc về bố tôi cõng tôi. Bà mợ vẫn chìm trong cơn kích động, không ngừng hỏi tôi mấy chuyện lặt vặt.
Cô Lưu thì im lặng lắng nghe, dường như có điều ngẫm nghĩ: "Mợ ơi, mợ nói vậy con mới nhớ chuyện hồi nhỏ từng nghe. Con chồn tinh (hoàng thử lang) mặc quần áo của người, ưỡn ẹo hỏi người qua đường 'ngươi xem ta giống cái gì?'. Người qua đường sợ quá kêu lên 'Trời ơi chồn thành tinh rồi!'. Thế là con chồn tinh lập tức biến nhỏ lại, cũng không biết nói tiếng người nữa. Người qua đường đó về nhà thì ốm một trận thập tử nhất sinh, từ đó làm gì cũng không thành, vận khí cũng kém đi."
"Đúng đúng đúng, cô Lưu à, chuyện này tôi cũng có ấn tượng!" Bố tôi chợt nhớ ra: "Còn có cả rắn nữa, phải tu thành mãng, rồi thành giao, giao long cuối cùng sẽ độ kiếp vào ngày mưa. Người nào nhìn thấy nó liền hô lên 'Rồng kìa, là rồng!', thế là con rắn đó coi như thành sự rồi, đúng không mợ!"
"Ừ, cái này gọi là 'thảo khẩu phong'." Bà mợ tổng kết: "Bất kể là bay trên trời hay chạy dưới đất, linh vật muốn thành sự thì đều phải tìm người để 'phong chính'. Nhưng có những con nôn nóng đắc đạo, vừa mới học được tiếng người đã chạy ra ngoài xin 'thảo phong', hình dạng còn chưa biến đổi hết, tính tình lại rất xấu, không xin được sẽ báo thù. Hủ Hủ nhìn thấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp, điều này chứng tỏ đã thành đại khí hậu rồi, việc 'phong chính' này lại càng quan trọng. Phong được thì Hủ Hủ cũng sẽ được hưởng phúc lớn, phong không xong, vậy thì..."
Tôi cau mày: "Sẽ thế nào ạ?"
Ăn thịt tôi à?
"Không nói chuyện xúi quẩy!" Bà mợ cười vỗ vỗ tay tôi: "Hủ Hủ có phúc khí, đã giúp người ta một việc lớn rồi!!"
Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra cái gọi là "giúp" của Hồ cô cô là chỉ việc này!
Chỉ là chuyện một câu nói thôi mà!
Đúng là có chút sợ hãi. Ban đầu cô ấy cứ hỏi tôi "là cái gì", sau lại nói "giống cái gì"!
Nếu như môn khoa học tự nhiên của tôi mà học tốt một chút, hiểu biết đầy đủ về các loại đuôi động vật, nhận ra chủng loại của cái đuôi lộ ra ngoài vạt váy của cô ấy, có lẽ đã...
Mẹ ơi.
Trời xanh phù hộ!
Tôi bây giờ mới thấy sợ, lạnh toát cả sống lưng!
"Lương lão bản, con gái anh đã dỗ cho Hồ gia nãi nãi vui rồi đấy, còn bảo Hủ Hủ gọi cô ấy là cô cô, sau này chắc chắn sẽ ngày càng thuận lợi!"
Bà mợ càng nói càng vui, cứ như thể tôi đã khỏi bệnh rồi vậy. Nhưng lời này bố tôi lại rất thích nghe: "Hủ Hủ, sao con lại nói cô ấy trông giống cô Ba con? Thật sự giống à?"
"Vâng." Tôi gật đầu, vào nhà rồi ngồi xuống mép giường sưởi: "Rất giống."
Lúc đó đầu óc tôi rối bời, gần như bị dọa ngốc luôn. Vẻ mặt không giận mà uy của Hồ cô cô làm tôi nghĩ ngay đến cô Ba.
"Cô Ba của Hủ Hủ chắc chắn là người rất tốt nhỉ." Bà mợ nói tiếp: "Không thì Hồ nãi nãi đã không vui đến thế."
"Cái này..." Bố tôi ngập ngừng: "Chị gái tôi, nhân phẩm thì tuyệt đối không chê vào đâu được, chỉ là cái miệng không tốt, hễ nổi nóng lên là chửi cả nhà. May mà Hủ Hủ không nói điểm này, không thì chuyện này..."
"Trong lòng con, cô Ba là người tốt nhất." Tôi lẩm bẩm: "Bố, Hồ cô cô nói cô Ba sau này sẽ có đại tạo hóa đấy."
Trong hoàn cảnh đó, tôi hoàn toàn quên mất khuyết điểm của cô Ba, chỉ nhớ đến chuyện cô Ba xả thân cứu mình.
Hơn nữa, cô Ba chưa bao giờ nổi nóng với tôi, tôi vẫn luôn rất kính trọng cô.
"Tốt quá, tốt quá!" Bà mợ xua tay: "Lương lão bản, con gái anh tính tình lương thiện, có quý nhân phù trợ, đại cát đại lợi. Nếu Hồ cô nương đã lên tiếng rồi, hai bố con cũng đừng đợi ông nhà tôi nữa. Nói thật, tôi nghe anh nói đã xem qua mười mấy vị tiên sinh, trong lòng cũng thấy hoang mang, đừng để ông nhà tôi cũng bị thương thì gay. Sáng mai, hai bố con lên đường đi tìm vị Thẩm Vạn Thông này đi. Vạn vật trên đời, đều là 'nước muối chấm đậu hũ, vật này khắc vật kia'!"
Bố tôi không có ý kiến, tra bản đồ, chuẩn bị chợp mắt một lát, dưỡng đủ sức để lái xe đưa tôi đi tìm vị Thẩm Vạn Thông này.
Bà mợ lo liệu một hồi cũng chuẩn bị về phòng ngủ. Cô Lưu lại cứ lề mà lề mề không nhúc nhích, nín nhịn một lúc rồi nhìn tôi: "Hủ Hủ, mẹ cô... không để lại lời nào khác à?"
"Không ạ." Tôi thật thà đáp: "Bà chỉ nói có quý nhân sẽ giúp con."
À đúng!
Bà ấy đã nhấn mạnh "quý nhân"!
"Nhân" chính là người!
Tôi vỗ vỗ trán, bà cụ đã nhắc nhở tôi!
Suýt nữa thì hỏng chuyện.
Phản ứng của mình chậm quá!
"Ồ..." Cô Lưu không nói thêm gì nữa, ánh mắt có chút ảm đạm, cười gượng gạo: "Mẹ cô thật là, chỉ lúc bà vừa mất cô có mơ thấy, bà cứ nhìn cô cười. Sau đó thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Cô cứ nghĩ, nếu cô có làm gì không phải, bà có thể báo mộng cho cô biết."
Lặng lẽ quay đi, cô Lưu giơ tay lau khóe mắt: "Bà ấy đã về đến sân nhà cậu cô rồi mà cũng không cho cô nhìn một cái. Bà ấy không nhớ cô, chứ cô thì nhớ bà ấy lắm. Dù có lớn từng nào rồi cũng đều cần có mẹ. Mẹ mất rồi, về nhà gọi một tiếng cũng không có ai đáp lời..."
"Cô Lưu!" Tôi chống tay vịn mép giường sưởi đứng dậy: "Bà cụ vẫn khỏe ạ, bà mặc chính là cái áo khoác hoa xanh nền đen đó. Bà nói bà rất nhớ cô, nhưng không cho con nói với cô, bà sợ cô nghĩ nhiều. Bây giờ bà sống rất tốt, đồ cô gửi bà đều nhận được cả rồi, bà rất hài lòng, cô đừng lo!!"
"Hả?" Cô Lưu ngấn lệ quay đầu lại, vẻ mặt vui lên mấy phần: "Thật không?"
Tôi "vâng" một tiếng: "Cô ơi, thật ra bà không báo mộng cho cô là chuyện tốt đấy ạ. Ông nội con cũng mất mấy năm rồi, bà nội con chưa bao giờ mơ thấy ông nội. Bà nội con nói, không mơ thấy tức là ở dưới đó sống tốt. Người đã mất không muốn người nhà lo lắng vướng bận, người còn sống phải nhìn về phía trước, sống tốt những ngày hiện tại. Cô phải sống thật tốt, bà cụ mới có thể yên tâm."
"Đúng, cháu nói đúng." Cô Lưu sụt sịt: "Cảm ơn cháu nhé Hủ Hủ, cô cảm ơn cháu."
"Không có gì ạ, con còn phải cảm ơn cô và bà mợ nữa!" Tôi nói: "Đêm hôm khuya khoắt chạy đi tìm con, làm hai người không được ngủ ngon..."
"Ôi! Có gì đâu!" Cô Lưu xua tay, tâm trạng đã tốt lên nhiều: "Mau ngủ đi! Mai hai bố con còn phải lên đường nữa!"
Tôi đáp vâng, đợi cô Lưu đóng cửa lại rồi mới nhìn sang bố: "Bố, thật ra bà cụ giường bên cạnh không hề nhắc gì đến cô Lưu với con. Vừa rồi con nói vậy không tính là nói dối chứ ạ."
"Không tính." Bố tôi có vẻ rất cảm động, ông vòng tay qua vai tôi: "Con gái cưng của bố lớn thật rồi, biết thương người rồi. Đây là phúc khí của Lương Đại Hữu này. Hủ Hủ, bố thật sự không ngờ, lúc con nhìn thấy thần tiên, người ta bảo con ước, điều đầu tiên con nghĩ đến không phải là bản thân mà là người nhà. Bố có được đứa con gái như con, kiếp này không sống uổng rồi."
Ơ...
Tôi nhìn vành mắt đỏ hoe của bố, ngẫm nghĩ rồi lại nuốt những lời thật lòng vào trong.
Sao dám nói lúc đó là do con bị dọa đến ngớ ngẩn chứ.
May mà không nói sai lời nào, nếu không đối phương vì tôi mà không đắc đạo phi thăng được, nhỡ ghi hận thì biết làm sao!
Với cái thân thể nửa tàn phế này của tôi, có lẽ đành phải ở lại thôn Liên Sơn, hưởng dương mười hai tuổi rồi.
...
Trời vừa sáng bố đã gọi tôi dậy, chuẩn bị xuất phát đi tỉnh Bắc Giang.
Cô Lưu và bà mợ dậy sớm hấp bánh bao cho bố con tôi mang theo. Đứng bên cửa sổ xe, cô vẫn còn dặn dò: "Anh Lương, coi như chúng ta quen biết nhau rồi đấy. Bệnh của Hủ Hủ nếu chữa khỏi, nhớ gọi điện cho tôi một tiếng. Sau này có đến Bắc Kinh chơi cũng phải tìm tôi, tôi mời hai bố con đi ăn!"
Bố tôi rút mấy trăm tệ đưa cho cô Lưu, luôn miệng nói đã làm phiền cô và bà mợ, tối qua còn khiến cô và bà mợ chạy khắp thôn tìm tôi, đây là chút lòng thành.
Cô Lưu và bà mợ nói gì cũng không nhận, hai bên giằng co qua lại!
Tôi còn sợ ba người họ lao vào đánh nhau!
"Cô Lưu à, cô nhận đi. Tôi mà không vội đi thì còn muốn đến mộ mẹ cô đốt chút giấy tiền. Bà ấy đã giúp con gái tôi một việc lớn!"
"Chậc! Giấy tiền có phải đốt bừa bãi thế đâu!"
Cô Lưu gạt tiền ra, trợn mắt: "Mỗi lễ cúng 7 ngày của mẹ tôi đều có lệ cả. Anh Lương, tâm ý của anh tôi nhận, hôm nào ra mộ tôi sẽ nói với bà nhiều hơn. Đợi Hủ Hủ khỏi bệnh, mẹ tôi sẽ vui lắm, còn hơn anh đốt bao nhiêu giấy tiền. Mau đi đi, còn phải chạy cao tốc nữa!"
"Ôi, thôi được rồi."
Bố tôi thấy không nhét tiền được, đành gật đầu vẻ áy náy: "Cảm ơn cô nhé. Hôm nào hai người có đến Lâm Hải, nhất định phải đến nhà chúng tôi chơi. Cứ hỏi thăm Hủ Phúc Hiên, ăn ở tôi bao hết!"
"Được rồi được rồi, biết anh là ông chủ lớn, người có tiền rồi!" Cô Lưu cười cười: "Điều kiện của chúng tôi cũng không kém, nhà cậu họ tôi anh cũng thấy rồi đấy, cái gì cũng có. Chỉ cần con bé khỏi bệnh, ăn gì cũng được!"
Nói rồi, cô Lưu còn cố ý đi đến bên cửa sổ chỗ tôi: "Hủ Hủ à, cô nói với cháu mấy câu!"
Tôi hạ cửa kính xe xuống, cô Lưu thò đầu vào, ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Cháu gái, cô xin lỗi cháu nhé. Hôm qua trên đường tới, cô nói trong xe có mùi, sau này thấy bố cháu thay thuốc cho cháu, cô mới hiểu ra... Dù sao thì cái miệng cô cũng nhanh, cháu lại là con gái, da mặt mỏng, lúc đó chắc chắn làm cháu tự ái rồi, cháu đừng giận cô nhé."
"Cô ơi, cháu không sao ạ." Cô ấy nói vậy, trong lòng tôi thật sự thấy khó chịu: "Cô không cần xin lỗi đâu ạ."
"Khổ thân cháu rồi, phải chịu tội này." Cô Lưu khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng tôi: "Sau này khỏe rồi, phải hiếu thảo với bố mẹ cháu, hai bác ấy vất vả quá rồi, nhất là bố cháu, đã lớn tuổi vậy rồi, còn bị giày vò đến mức sắp không ra hình người nữa."
Tôi "vâng" một tiếng, cô Lưu thẳng người dậy, xua tay với chúng tôi: "Được rồi! Đi đi, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại!"
Bà mợ bên cạnh cũng dặn dò chú ý an toàn: "Thường xuyên đến chơi nhé!!"
Bố tôi khởi động xe. Lái đi một đoạn xa, tôi nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy cô Lưu và bà mợ đứng bên đường, kiên trì vẫy tay chào chúng tôi.
Tuy chỉ mới quen biết, nhưng họ cho tôi cảm giác như người thân đã lâu không gặp.
Xe chạy càng lúc càng xa.
Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn về ngọn núi lớn sau thôn.
Không biết có phải ảo giác không, trong khu rừng xanh vàng đan xen, tôi thấy bà cụ giường bên cạnh cũng đang vẫy tay với tôi, nụ cười hiền hậu từ ái.
Tôi ngây người, mắt bỗng dưng cay xè.
Mãi đến khi bố bảo tôi rụt đầu vào, tâm trạng tôi vẫn hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
"Sao thế?" Bố tôi vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi: "Cô Lưu nói gì với con à?"
"Không nói gì ạ." Tôi mím môi: "Bố ơi, họ đều là người tốt, người rất tốt."
"Đúng." Bố tôi gật đầu: "Cô Lưu và bà mợ của cô ấy đều là người nhiệt tình."
"Mấy hôm nay con gặp được rất nhiều người tốt." Tôi cụp mắt: "Sư phụ hòa thượng, Phương đại sư, bà lão xuất mã tiên kia đều đang giúp con..."
Bố tôi cười cười, rảnh một tay ra xoa gáy tôi: "Điều đó chứng tỏ con gái bố bụng dạ tốt, đi đến đâu cũng gặp được quý nhân. Vị Hoàng đạo sĩ trước đây nói đúng, đây chỉ là một kiếp nạn nhỏ, chuyện tốt thường gặp trắc trở, vượt qua là ổn thôi."
Tôi nhìn ông: "Là do bố và mẹ tốt."
Nếu không thì ai sẽ cùng con "chịu trắc trở"?
Bố tôi sững người, rồi bật cười: "Sao lại nói đến bố với mẹ rồi?"
"Bố mẹ chữa bệnh cho con, bố mẹ không từ bỏ con..." Tôi nói, nước mắt không kìm được mà trào ra: "Bố, con tiêu tốn bao nhiêu tiền của nhà mình, bố cũng không trách con. Trên người con thối rữa, bố cũng không ghét bỏ con. Bố giúp con thay thuốc, bố còn nói với cô Lưu là do bố chưa tắm. Con biết bố ngày nào cũng tắm, trước đây cô Ba nói trên người bố có mùi hành hoa bố còn không vui, bố sạch sẽ lắm..."
"Con gái, không nói nữa, chúng ta không nói những chuyện này." Nước mắt bố tôi cũng sắp trào ra: "Hủ Hủ, lần này chúng ta tìm được cao nhân, nhổ tận gốc rồi, những chuyện này sẽ qua hết thôi. Con chỉ cần nhớ, con là mạng sống của bố mẹ, chỉ cần con khỏe, bố mẹ cũng khỏe. Bố mẹ vì con làm bất cứ điều gì, cũng đều cam tâm tình nguyện. Được rồi, không khóc nữa, khóc mắt sưng lên là xấu đấy."
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc.
Thời gian này tôi đã trải qua quá nhiều chuyện. Cùng bố đi tìm tiên sinh, tôi đều âm thầm tính toán trong lòng xem đã tốn bao nhiêu tiền, sẽ ngẫm nghĩ những lời tiên sinh nói. Mỗi lần họ nói "mời tìm người cao tay hơn", tôi cũng rất sợ bố sẽ cắn răng nói không xem nữa, về nhà thôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, nhưng mỗi ngày đều sống trong lo sợ, nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng động lạ, tâm lý sắp có vấn" đề rồi.
Nhất là gã tâm thần rạch xe kia, gã hét lên cái gì mà báo tin cho Diêm Vương. Thật ra lúc đó tôi sợ lắm, tôi sợ Diêm Vương thật sự nhận được tin, đến bắt tôi đi thì biết làm thế nào.
May mà đa số tiên sinh tôi gặp đều là người tốt.
Họ khiến tôi nảy sinh lòng kính sợ đối với cái nghề này.
Còn có những người nhiệt tình như cô Lưu và bà mợ.
Chính là họ, đã khiến tôi càng thêm trân trọng thế giới này, càng yêu thương gia đình mình hơn.
...
Xe lên đường cao tốc, toàn bộ quãng đường dài khoảng hơn 600 cây số.
Bố tôi tính nhẩm, chắc phải lái xe bảy tám tiếng.
Ông bảo tôi ngủ một giấc, nghỉ ngơi nhiều vào.
Tôi không ngủ được, nốt mẩn ở sau lưng đã lớn hơn, ngồi xe bị cọ đến vỡ ra, mủ thấm qua lớp quần áo, đau rát râm ran.
May mà có lưng ghế che chắn, mùi không bay ra ngoài được. Tôi không muốn bố bị phân tâm, nên cố nén đau nói chuyện phiếm với ông.
Bố tôi lái xe như bay, bình xăng kêu ong ong. Mỗi lần tăng tốc rồi phanh nhẹ, tôi đều nghe thấy tiếng động lạ.
Kể cả tôi không rành về xe, cũng biết sau chuyến này, chiếc xe tám phần là phải nghỉ hưu sớm rồi.
Sau khi vào địa phận tỉnh Bắc Giang, bố tôi rời khỏi cao tốc, nhìn bản đồ rồi tiếp tục lái về phía huyện Đại Bảo.
Vĩ độ càng cao, không khí dọc đường càng thêm lạnh lẽo. Những mảng xanh hiếm hoi còn thấy được ở Bắc Kinh, đến đây đã hoàn toàn biến mất.
Ngoại trừ thông và bách, những cành cây khác chỉ còn lại vài chiếc lá khô xơ xác.
Tôi nén đau đi vệ sinh một lần. Lúc đợi bố, tôi nhìn con đường quốc lộ dài dằng dặc, lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa của từ "đất rộng của nhiều".
Dù gió lạnh thê lương, cành cây khẳng khiu, nhưng trời xanh khí sạch, núi non trùng điệp, mang đến một cảm giác hùng vĩ bao la.
Lòng dạ cũng theo đó mà rộng mở hơn nhiều.
Lúc hoàng hôn.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Trấn Viễn Sơn nghe như tên một ngọn núi, nhưng thực chất là một thị trấn nhỏ hơi hẻo lánh.
Nơi đây nằm ở một nhánh của dãy Trường Bạch Sơn. Bố tôi mua bản đồ ở huyện Đại Bảo, rồi như hướng dẫn viên du lịch mà giảng giải cho tôi. Địa mạo của cả huyện này có đồi núi, sơn địa, đồng bằng, đầm lầy, sông ngòi, ngoài ra còn có khoáng sản. Nói trắng ra, đây là một nơi có núi có sông có rừng, tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú, tuyệt đối là "nhân kiệt địa linh"!
Bố tôi tấm tắc khen ngợi: "Bạch sơn Hắc thủy sinh hào kiệt, nơi thế này chính là nơi tàng long ngọa hổ. Hủ Hủ, vị Hồ cô cô kia của con chắc chắn đã từng tu luyện ở đây, nơi nào càng rừng sâu cỏ rậm thì càng thần kỳ!"
Tôi nhếch mép, nghe câu được câu chăng.
Chúng tôi đâu phải đến đây du lịch, tôi cũng không hứng thú lắm với mấy lời giới thiệu này.
Đến thị trấn, bố tôi bắt đầu hoang mang. Không có số điện thoại, biết tìm Thẩm Vạn Thông ở đâu?
Ông lái xe đến trước cửa một siêu thị nhỏ, bảo tôi đợi trong xe, ông vào mua chút đồ ăn, tiện thể hỏi thăm.
Nếu không được, tối nay đành tìm chỗ trọ trước, nghỉ một đêm, sáng mai tính tiếp.
Tôi "vâng" một tiếng, đợi bố vừa vào siêu thị, tôi mới nhăn nhó khẽ nhúc nhích cái lưng.
Nửa dưới của cả cái lưng ghế gần như đã bị mủ của tôi làm cho thấm ướt!
"Hủ Hủ, hỏi được rồi!!" Bố tôi vừa từ siêu thị ra đã mặt mày hớn hở. Lên xe, ông đưa cho tôi một túi đồ ăn: "Thẩm Vạn Thông ở đây đúng là người nổi tiếng. Vừa nãy bố hỏi bà chủ siêu thị, bà ấy nói người trong trấn ai cũng biết ông ta. Ông ta chuyển đến đây bảy tám năm trước, vừa đến đã quyên tiền cho trấn, sửa đường, xây cầu. Người giàu nhất trấn này cũng là bạn tốt của ông ta. Người này sống ở ngay trong núi, lên núi là tìm được ông ta rồi."
"Cách đây xa không ạ?"
"Không xa không xa, cái trấn này bé tí, lái xe đến đó cũng chỉ mười phút..." Bố tôi lấy ra một tờ giấy: "Con xem, bà chủ còn vẽ cả bản đồ đường đi cho bố này. Bà ấy bảo, thường xuyên có người ngoại tỉnh đến đây hỏi thăm Thẩm Vạn Thông, đi xe sang cỡ nào cũng có. Người trong trấn ai cũng biết, Thẩm Vạn Thông là đại tiên sinh. Nhà ai có việc gì cũng đều muốn lên núi tìm ông ta xem, nhưng ông ta có quy tắc, bất kể việc lớn việc nhỏ, một ngày chỉ tiếp một người thôi. Rất nhiều người đến đều phải xếp hàng."
Đang nói, bố tôi nhíu mày: "Hủ Hủ, băng gạc ở cổ chân con bị tuột à? Sao lại có mùi thế?"
"Không có!" Tôi cố cười: "Bố, chúng ta mau đi tìm đi ạ, lát nữa trời tối, lại mất thêm một đêm."
"Đúng, phải tranh thủ!" Bố tôi không dám chậm trễ: "Trời tối không đáng ngại, chỉ sợ phải xếp hàng, chuyện của con không xếp hàng nổi đâu!"
Đường rất dễ tìm.
Lái xe xuyên qua con phố thương mại của thị trấn, đi thẳng, đến một khu rừng ở ven ngoại ô là gần đến nơi.
Bố tôi lái xe vòng quanh núi một lượt. Dãy núi này chạy theo hướng Bắc Nam. Sườn núi phía Bắc rất dốc, dưới chân núi là một mảng lớn bụi cây khô nhọn hoắt. Sườn núi phía Nam thoải hơn, đỉnh núi tương đối bằng phẳng. Dưới chân núi có một con đường đất rộng bằng ba bốn người đi, uốn lượn chạy lên núi.
"Chắc là đây rồi." Bố tôi nghiên cứu một hồi rồi đỗ xe dưới chân sườn núi phía Nam: "Hủ Hủ, chúng ta xuống xe thôi, đi theo đường núi này lên trên là tìm được Thẩm Vạn Thông rồi!"
Vừa chạm vào lưng tôi, bố tôi lập tức kinh hãi: "Ôi chà, Hủ Hủ, áo con ướt hết rồi này!"
"Không sao ạ." Tôi cắn răng xuống xe, hít hà nhìn ông cười: "Cái mụn ở sau lưng bị vỡ rồi. Con chịu được mà bố, chúng ta lên núi thôi."
"Để bố thay thuốc cho con trước..."
"Không cần đâu!" Tôi xua tay: "Bố, xem tiên sinh xong rồi thay cũng kịp."
Cả chặng đường đều qua rồi.
Thay ở đây cũng không tiện!
Bố tôi hết cách, đành phải dìu tôi đi dọc con đường lên núi.
Đi chưa được bao xa, ở đầu bên kia của chân núi phía Nam, chúng tôi thấy hai chiếc xe con màu đen đang đỗ.
Một chiếc là con Mercedes mà anh hai tôi vẫn luôn ao ước.
Chiếc còn lại anh hai cũng từng nhắc tới, hình như gọi là Bentley.
"Ôi chà, xe xịn quá, lại còn từ Bắc Kinh đến nữa."
Bố tôi ngạc nhiên liếc nhìn: "Hủ Hủ, xem ra vị Thẩm Vạn Thông này đúng là cao nhân rồi. Không được, chúng ta phải đi nhanh lên, kẻo đến lượt mình ông ấy không xem nữa."
Nói thì nói vậy!
Tôi càng vội lại càng không đi nhanh được!
Đường núi tuy không dốc, nhưng cứ đi lên mãi, uốn lượn như rồng bay, men theo khu rừng này mà lên cao.
Bố tôi thấy chân cẳng tôi đi lại khó khăn, liền cõng tôi đi. Nhưng đây không phải đường bằng, mỗi bước chân của ông đều phải nhấc cao lên.
Ông lại có tuổi rồi, thể lực không theo kịp, đi được mấy chục mét đã thở hồng hộc.
Cộng thêm tôi nặng nữa, đừng thấy tôi mới mười hai tuổi, chiều cao đã mét sáu ba, sáu tư rồi.
Mặt thì trẻ con.
Nhưng chiều cao đã ngang ngửa người lớn.
Bố tôi lái xe cả ngày, đã rất mệt mỏi, giờ lại cõng tôi leo núi, thật sự là thử thách giới hạn của ông rồi!
Cố đi thêm mười mấy phút, trán bố tôi đã đẫm mồ hôi. Sợ tôi bị trượt xuống, ông phải cúi gập lưng rất thấp, như thể đang vác bao tải, thỉnh thoảng lại phải xốc tôi lên. Mỗi lần xốc, vết thương sau lưng tôi lại bị kéo căng ra, ngũ tạng lục phủ cũng co giật theo.
Đau điếng!
"Hủ Hủ, hay là... hay là con đợi ở đây đi." Bố tôi chịu không nổi nữa, đặt tôi xuống, thở hổn hển: "Bố lên nhà Thẩm tiên sinh xem trước, nếu được thì bố nhờ người xuống cõng con lên. Không thì hai bố con mình cứ đi thế này, quá, quá mất thời gian."
Tôi gật đầu lia lịa: "Vâng."
Cứ cõng thế này tôi cũng chịu không nổi.
Bố tôi dìu tôi đến một gốc cây ven đường đợi. Đi được vài bước ông lại không yên tâm quay lại: "Không được, lỡ có rắn đến thì làm sao, con lại không chạy được!"
"Bố, mùa này làm gì có!" Tôi rầu rĩ: "Không có rắn đâu ạ."
"Rừng sâu núi thẳm này, nhỡ có lợn rừng hay gì đó thì sao." Bố tôi nhìn quanh, cúi xuống thì thấy một gốc cây cổ thụ có nhánh chĩa ngang ở bên trong đường đất: "A, bố biết rồi! Hủ Hủ, con ở trên cây là an toàn!"
"Hả? Lên cây ạ?" Bố tôi không cho tôi cơ hội từ chối, dìu tôi qua đó, tay đặt bên hông tôi, nín thở đến đỏ bừng mặt: "Một, hai, lên!!"
Ông nhấc bổng tôi lên như cử tạ, đặt ngồi vững vàng trên cành cây mọc ngang ra. Lúc này ông mới hơi yên tâm: "Hủ Hủ, con cứ ngồi trên cây đợi bố, bố quay lại ngay. Nhớ kỹ, bất kể gặp phải cái gì cũng không được động đậy, đợi bố về!"
Tôi "vâng" một tiếng, đã lên rồi thì cũng không ý kiến gì nữa.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên cành cây. Trong núi nhiều cây, lá khô còn chưa rụng hết, tôi ngồi lên đây, tầm mắt có hơi bị cản trở. Bố tôi thoáng cái đã biến mất, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của ông ngày càng xa.
Gió thổi vi vu, tôi rụt cổ lại. Được một cái tốt là phần quần áo sau lưng bị mủ thấm ướt nhanh chóng được gió thổi khô.
Đang chán nản nhìn lá rụng dưới đất thất thần, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi: "Chị ơi... chị ơi..."
"Ai?!"
Tôi nhìn quanh, toàn là cây cối, trên đường đất cũng không thấy ai đi tới. Lòng tôi bất giác hoảng hốt: "Đừng có giả thần giả quỷ, ra đây!"
"Chị ơi... chị ơi..." Là giọng của một bé gái, rất non nớt: "Em ở trên cái cây đối diện chị này..."
Đối diện?
Tôi ngước mắt lên, đối diện là một cây thông cao thẳng tắp, làm gì có ai?
"Chị ơi... trên người chị có đeo thứ gì đó..." Giọng bé gái tiếp tục: "Thứ đó lợi hại quá, em sợ, chị tháo nó ra là có thể nhìn thấy em rồi..."
"!!"
Tôi giật nảy mình!
Cái quái gì?!
Ma à!
Nghĩ đến đây, tôi một tay ôm lấy thân cây, tay kia che lấy tấm bùa hộ mệnh trước ngực, cố lấy dũng khí: "Tao không đời nào tháo ra! Nói cho mày biết, tao có đại sư bảo hộ đấy! Con ma nào mà dám trêu vào tao, tao sẽ cho nó hồn bay phách tán! Tán! Mày hiểu không, mau cút đi!!"
"Chị ơi, em không phải người xấu..." Giọng bé gái mang theo tiếng khóc: "Em chết rồi, nhưng em quên mất nhà mình ở đâu... Em bay đến đây, bị ánh nắng chiếu làm chân em biến mất rồi... đau lắm đau lắm... Em không dám bay nữa, đành phải bám vào cái cây này... Người qua đường đều không nghe thấy tiếng em gọi, chỉ có chị nghe thấy... Chị ơi, chị giúp em với..."
"Tại sao tao phải giúp mày!" Giọng nó đúng là rất đáng thương, nhưng tôi cũng không dám lơ là: "Làm gì có ai quên nhà mình ở đâu chứ, mày lừa người! Ma chỉ toàn nói dối!"
"Em không lừa chị..." Nó khóc đáp: "Em chỉ nhớ là mình đang đi trên một con đường, một con đường lớn màu xám xịt. Em khát lắm, khát lắm, thế là em uống nước, rồi nhìn thấy một cái cổng thành, rất nhiều người đang xếp hàng đi vào. Em đi theo sau, nhưng đến lượt em, người gác cổng hỏi em tên gì, em không nói ra được... Gã đó không có mặt, đáng sợ lắm, lại còn rất hung dữ. Em sợ quá nên chạy mất, không biết thế nào lại bay đến đây. Chị ơi, cầu xin chị cứu em với..."
Tôi sững người lắng nghe. Sao những gì nó nói lại giống như tôi đã từng trải qua?
"Có phải một con đường rất dài không?"
"Vâng." Nó đáp: "Lúc đầu trên đường không có ai, chỉ có mình em, sau đó em uống nước, thì nhìn thấy những người khác."
Khớp rồi!
Lúc đó tôi cũng rất khát!
Bà cụ giường bên cạnh đã nói, nước ở đó không được uống!
Sẽ bị mất trí nhớ!
"Mày uống xong là quên hết mọi thứ à?" Tôi hỏi dồn: "Tên cũng quên luôn?"
"Em chỉ nhớ hình như tên là Nghiên Nghiên, hay là Diễm Diễm gì đó... không nhớ ra nữa..." Nó nức nở: "Chị ơi, em ở đây không trụ được lâu đâu, trong núi này có mấy con thú hoang em cũng sợ lắm... Chị giúp em với, đưa em về nhà đi..."
"Tao đưa mày về nhà thế nào được, mày quên nhà ở đâu rồi, tao lại càng không biết nhà mày ở đâu."
Huống hồ, nó còn... không phải là người.
"Chị đưa em rời khỏi đây trước đã, đi đâu cũng được. Chị ơi, em ở đây sẽ bị tan biến mất. Chị đừng đeo thứ đó nữa, tìm một cái ô đen..."
Tôi đang vểnh tai nghe, thì tiếng khóc bỗng dưng tắt ngấm.
Chưa kịp để tôi hỏi, trên đường đất đã vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn, thấp thoáng còn có tiếng ho của đàn ông.
Tôi nghển cổ nhìn. Cành cây lá khô có hơi che khuất tầm mắt. Khi tiếng bước chân đến gần, tôi thấy ba người đàn ông từ trên núi đi xuống.
Họ đều mặc vest chỉnh tề. Hai người còn trẻ đang dìu một người lớn tuổi trạc tuổi bố tôi.
Người lớn tuổi đó ho liên tục, vẻ mặt tiều tụy, trông có vẻ sức khỏe không tốt.
Ba người vừa đi vừa nói nhỏ gì đó.
Người lớn tuổi cứ thở dài thườn thượt. Chẳng mấy chốc, họ đã đi vào điểm mù của tôi, đi thẳng xuống núi.
Vị trí của tôi khá khuất, lại ở trên cây, người đi đường xuống núi nếu không cố ý ngó nghiêng sang bên này thì thường sẽ không phát hiện ra tôi.
Đợi họ đi xa rồi, tôi ngỡ rằng bé gái kia sẽ lại lên tiếng.
Không ngờ, ba người đó vừa đi khỏi, lại có tiếng bước chân khác vọng tới.
Bố về à?
Tôi mừng thầm, liền nghe thấy tiếng bước chân kèm theo tiếng nói vang lên: "Cứ để họ đi trước đi, ông ấy cần yên tĩnh."
Không phải bố!
Nhưng giọng nói này...
Sao nghe quen thế?!
Tôi gạt cành cây ra, cố thò đầu nhìn xuống đường đất. Đập vào mắt là đôi giày da nam, ống quần tây màu đen, tầm mắt tôi dần dần dịch chuyển lên trên, rồi đột ngột chạm phải một khuôn mặt đang hơi cúi xuống, nghi ngờ nhìn qua.
Ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đó đầu tiên là sững sờ, rồi đôi mắt khẽ nheo lại: "Lương Hủ Hủ?"
Chưa đợi tôi phản ứng, giọng nói đó bỗng trở nên vô cùng nghiêm khắc: "Hay nhỉ, còn leo lên cây cơ đấy! Xuống đây cho tôi!!"
"Mẹ ơi!!"
Tôi bị gã dọa cho giật nảy mình, suýt nữa thì ngã khỏi cây. Tôi vội vàng ôm chặt lấy thân cây, thấy gã sải bước dài đi tới, gạt cành cây ra, mấy bước đã xông tới nơi, ngước mắt trừng trừng nhìn tôi: "Sao hả, ở bệnh viện chết không thành lại chạy ra cái cây cổ vẹo này treo cổ à? Xuống đây cho tôi!!"
"...!!"
Nói thật, khoảnh khắc gã xông vào, tôi còn không nhớ ra tên gã là gì.
Hoàn toàn bị cái khí thế "sát khí đằng đằng" của gã dọa cho phát hoảng!
Còn đáng sợ hơn cả lúc bị bé gái vô hình kia bắt chuyện!
"Em gái? Sao em lại ở đây?"
Ngay sau lưng Thành Sâm chính là Chu Tử Hằng. Anh ta thấy tôi cũng sững sờ: "Sao còn leo lên cây thế này. May mà sếp của anh tai thính, nói có tiếng động, không thì bọn anh còn không phát hiện ra em. Ngẩn ra đó làm gì, mau xuống đi."
"Tôi..."
Bố tôi vất vả lắm mới nhấc tôi lên được, anh nói xuống là xuống được à.
Cành của cây cổ vẹo này rất cao, tôi ngồi đây, hai người họ đều ở vị trí dưới đầu gối tôi, bảo tôi xuống kiểu gì?!
Nhảy thẳng xuống?
Với cái chân cẳng hiện giờ của tôi...
Cũng không tiện lắm.
Nhất thời không biết giải thích thế nào, nhất là gã Thành Sâm kia còn đang trừng mắt lườm tôi. Tôi mấp máy môi, hoàn toàn quên mất chuyện lúc xuất viện nhìn thấy biển số A901 còn định cảm ơn gã, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Không cần hai người lo, tôi đợi bố tôi."
"Bố em đâu rồi?"
Chu Tử Hằng nhìn quanh: "Ông ấy đưa em lên cây à? Tại sao chứ?"
"Ông ấy sợ có rắn..."
"Hừ!" Tôi vừa định giải thích, Thành Sâm đã cười lạnh một tiếng: "Lương Hủ Hủ, bác Lương hai hôm trước còn nói với tôi, em khỏi bệnh rồi, bác ấy đưa em về quê rồi. Nhà em không phải ở Lâm Hải à, sao lại chạy đến cái chốn rừng sâu núi thẳm này? Bác ấy còn đưa em lên cây, là muốn em bị bệnh trầm cảm tự kết liễu cho nhanh một chút à?"
"Bố tôi nói với anh là tôi khỏi bệnh rồi?" Tôi ngẩn người: "Anh gọi điện cho ông ấy à?"
Sao bố không nói với tôi?
À, phải rồi.
Bố vẫn luôn kiêng kỵ việc người khác biết tôi bị ma ám.
Ngoại trừ chú Kiều và mấy người bạn bè mà ông hỏi thăm tiên sinh, những người khác hỏi đến tôi, bố đều bịa chuyện hoặc nói lảng đi.
Kể cả Thành Sâm có gọi điện, bố cũng không cần thiết phải nói riêng với tôi làm gì.
"Em gái, em nói thật đi, sao em lại lên cây thế?" Chu Tử Hằng mặt đầy lo lắng: "Lương tổng lo lắng cho em như vậy, sao ông ấy có thể bỏ em một mình ở đây được. Bệnh trầm cảm của em rất nguy hiểm đấy..."
"Gọi điện cho bố cô ấy đi." Thành Sâm rút điện thoại đưa cho Chu Tử Hằng, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống: "Hỏi bác Lương xem, lúc đi có phải đã quên để lại cho Lương Hủ Hủ một sợi dây thừng không."
"Này, anh..." Tôi tức nghẹn họng: "Tôi không muốn chết!"
Sao cứ hễ đụng phải hai người này là lại lôi chuyện này ra nói thế!
"Anh hiểu mà, ai cũng nói vậy. Em gái nhỏ, em phải mở lòng ra chứ." Chu Tử Hằng nhìn tôi vẻ thông cảm, ra chiều rất hiểu "bệnh tình" của tôi. Anh ta nhận lấy điện thoại rồi đi ra bên cạnh gọi.
Tôi cạn lời. Đã thế này rồi còn mở đi đâu nữa!
Thà để tôi nói chuyện với bé gái kia còn hơn!
"Sếp ơi, không gọi được." Chu Tử Hằng quay đầu nhìn Thành Sâm: "Bên kia hình như tắt máy rồi."
"Tắt máy?" Ánh mắt sắc bén của Thành Sâm phóng về phía tôi: "Bố em đâu?"
Đúng thế.
Bố tôi đâu!
Đừng nói là bị lạc rồi nhé!
Mặt Thành Sâm căng thẳng: "Lương Hủ Hủ, bản lĩnh của em cũng không nhỏ. Nhảy lầu không được thì đổi sang treo cổ. Tôi bảo em chết ở xa một chút, em liền chạy đến tận đây..."
"Được rồi! Anh câm mồm đi!!" Tôi nhịn hết nổi: "Anh đúng là cái đồ đáng ghét! Đã xấu xí lại còn cứ gào thét với tôi! Tôi nói cho anh biết một trăm tám mươi lần rồi, tôi không có bệnh trầm cảm, cái bệnh quái gì đó tôi còn chưa nghe nói bao giờ! Tôi cũng không muốn chết! Không muốn chết! Không muốn chết! Chỗ này cách nhà tôi xa như vậy, tôi tìm trên bản đồ còn khó! Rảnh rỗi lên cơn mới chạy đến đây tự tử à!"
Tức nổ phổi mất!!
Thành Sâm sững người, nghển cổ có hơi kinh ngạc. Một lúc lâu sau gã mới khẽ mím đôi môi mỏng, thở hắt ra, cười như không cười: "Nếu em không muốn chết, sao lại..."
"Anh đừng nói nữa!!"
Tôi tức điên lên, ghét gã này chết đi được!
Vốn dĩ đã trông giống người xấu rồi, mở miệng ra còn như ăn phải thuốc súng!
Từ nhỏ đến lớn tôi nào có chịu ấm ức thế này.
Ngay cả ông anh hai "tả Thanh Long hữu Bạch Hổ" của tôi cũng phải nhường tôi!
"Lương Hủ Hủ, anh chỉ muốn nói với em..."
"Tôi không cần! Mời anh giữ im lặng! Tôi một câu cũng không muốn nghe anh nói! Chu Tử Hằng, anh qua đây!!"
"A? Vâng, vâng." Chu Tử Hằng ngơ ngác nhìn tôi, khóe miệng còn mang theo ý cười không nhịn được. Ngay lúc tôi mắng Thành Sâm, anh ta đã có vẻ hơi buồn cười, đột nhiên bị tôi quát lên một tiếng, giống như chưa phản ứng kịp: "Sao, sao thế? Em gái, anh đâu có giống sếp... khụ, anh nói chuyện cũng rất chú ý mà. Thật ra, bọn anh chủ yếu là lo cho em. Cái hành vi này của em... rất nguy hiểm mà."
"Phiền anh, gọi điện cho bố tôi thêm lần nữa đi."
Tôi cố gắng bình tĩnh lại. Chu Tử Hằng vẫn là người tốt, ít nhất cũng ôn hòa. Tôi trước nay chỉ nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào người.
"Bố tôi đưa tôi đến đây tìm Thẩm Vạn Thông Thẩm đại sư trên núi. Ông ấy lớn tuổi rồi, cõng tôi không nổi, nên bảo tôi ngồi trên cây đợi ông ấy một lát, ông ấy lên núi tìm Thẩm đại sư trước rồi."
"Bác ấy đi tìm Thẩm đại sư?" Chu Tử Hằng ngẩn ra: "Bọn anh vừa từ nhà Thẩm đại sư ra đây. Trên đường xuống núi không hề thấy Lương tổng."
Bấm số xong, anh ta lắc đầu với tôi: "Em gái, bên kia vẫn báo tắt máy. Lẽ nào điện thoại của Lương tổng hết pin rồi?"
"Lương Hủ Hủ, em..."
"Im lặng!!!" Thành Sâm vừa lên tiếng là tôi lại như muốn cắn gã. Tôi quay đầu lại, đáng thương nhìn Chu Tử Hằng: "Vậy anh nói xem, bố tôi có thể đi đâu được?"
Lạc đường thật rồi à?
"Phụt!"
Chu Tử Hằng bật cười không đúng lúc. Thấy tôi sốt ruột, anh ta vội nín cười lại, hắng giọng: "Đừng vội em gái. Anh gọi điện cho bên Thẩm đại sư lần nữa, xem Lương tổng có phải đã đến nơi rồi không."
"Vâng, cảm ơn anh nhé, phiền anh quá."
Tôi gật đầu lia lịa. Khóe mắt liếc thấy Thành Sâm, lúc này lửa giận của gã đã dịu đi, đứng đó hơi nghiêng mặt, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay gãi gãi sống mũi. Nghe tôi nói cảm ơn, khóe miệng gã khẽ nhếch lên như cười khẩy.
"Bên Thẩm đại sư nói không thấy ai qua đó cả."
"Hả?"
Tôi vừa nghe đã vội vàng muốn xuống. Người mất tích rồi phải đi tìm ngay chứ!
"Có thể là đi nhầm đường rồi." Thành Sâm nói tiếp: "Giữa lưng chừng núi có một ngã ba hình chữ Y, đều dẫn lên núi, nhưng một đường đi thẳng đến nhà ông Thẩm, đường còn lại là đường nhỏ, sẽ đi vòng rất xa. Bác Lương tám phần là đi nhầm rồi."
"Sếp, vậy để tôi đi theo xem!"
Chu Tử Hằng đưa điện thoại cho Thành Sâm, ném lại một câu rồi chạy ra đường đất: "Em gái đừng vội, Lương tổng lớn tuổi rồi đi không nhanh được đâu, anh chắc chắn đuổi kịp! Em mau xuống khỏi cây đi, nguy hiểm lắm!!"
"Vâng!"
Tôi ngại ngùng: "Cảm ơn anh nhiều lắm!"
"Này." Thành Sâm nén cảm xúc trong đáy mắt, giọng nói trầm trầm: "Lương Hủ Hủ, em có phải đã cảm ơn nhầm người không."
"Tôi cũng cảm ơn anh luôn, được chưa." Thái độ của tôi rất bình thường: "Mời anh đi cho. Tôi muốn ở đây đợi Chu Tử Hằng và bố tôi."
Bị gã dọa sợ thật rồi!
Mặt mũi đã đầy vẻ hung dữ thì thôi.
Giọng nói còn như loa siêu trầm.
Vừa nãy lúc gã thấy tôi mà hét lên một tiếng, tôi cứ ngỡ có mìn nổ bên tai.
Suýt nữa thì làm tôi rớt khỏi cây!
Bây giờ trong lòng vẫn còn ám ảnh.
"Đợi?" Gã khẽ nhíu mày, giơ đồng hồ lên xem: "Nửa tiếng nữa là trời tối. Ở đây không có đèn đâu. Nghe ông Thẩm nói, trong núi này nhiều linh vật lắm, cứ đến tối là lại ra ngoài hô hấp thổ nạp. Có mấy con động vật nhỏ, bỗng dưng biết nói tiếng người, sờ sờ chân em này, sờ sờ mặt em, rồi hỏi em, 'Bé con, ngươi xem ta...'"
"Ngươi xem ta giống cái gì có phải không? Anh giống đồ tâm thần thì có!!" Tôi cứng họng: "Bớt cái trò đó đi, không cần dọa tôi!"
"Tốt." Thành Sâm gật đầu, hít một hơi: "Vậy em cứ ở trên cây đi."
Xem xem!
Cái vẻ chết bằm đó!
Tôi quay mặt đi, ôm lấy thân cây không nói gì.
Đi thì đi!
Tôi ngồi được!
Lưng tôi không đau!
Tôi có thể đợi được bố quay về!
Thành Sâm cũng không nói thêm lời nào cho tôi một cái thang đi xuống. Thân hình cao lớn quay đi, rất phóng khoáng mà bỏ đi.
"..."
Tôi ôm thân cây, nghiêng đầu liếc trộm. Gã đi ra đường đất, thoáng cái đã mất hút.
Hừ!
Đi thật rồi!
Cái đồ...
Bực bội được hai giây, tôi lập tức nghĩ thông suốt. Gã này tính tình nắng mưa thất thường, nhìn là biết không dễ sống chung. Biết đâu lát nữa lại mắng tôi, nói tôi bị bệnh gì đó. Đi rồi cũng tốt, cả làng cùng yên tĩnh.
Xào xạc... Xào xạc...
Cành cây bị gió thổi rung lên không ngớt. Tôi rùng mình một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là nên xuống trước, rồi đi chậm chậm lên núi đón bố và Chu Tử Hằng. Ngồi đợi suông thế này trong lòng hoảng quá.
Tôi ước lượng độ cao, cố nén cơn đau sau lưng, nhích người đổi vị trí, âm thầm mô phỏng quy trình hạ cánh.
Chân đau, không thể tiếp đất chịu lực trực tiếp, bắt buộc phải nhảy cao lên một chút, sau đó dùng vai chạm đất, thuận thế lộn một vòng về phía trước hoặc lộn ngang. Dưới đất có rất nhiều lá rụng, đất núi cũng không cứng, chắc sẽ không bị thương.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, tôi mím môi, hai tay dùng sức chống mạnh: "Đi nào!!"
"Lương Hủ Hủ!"
Tôi vừa nhảy ra, Thành Sâm không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện!
Cả người gã lao thẳng tới, giang hai tay ra định đỡ tôi. Nhưng gã không biết tôi là dân thể thao, vận động viên thể dục nghệ thuật bán chuyên nghiệp. Kể cả cơ thể có yếu ớt thì sức bật vẫn còn đó. Tay vừa chống một cái là người đã vọt lên cao. Gã lao tới, trọng tâm của tôi không những không hạ xuống, mà còn bay thẳng vào mặt gã!
Nếu là thân thủ ngày trước của tôi, có lẽ tôi đã có thể chống lên đỉnh đầu gã, mượn lực rồi thuận thế xoay 360 độ trên không, đáp đất hoàn hảo!
Khổ nỗi bây giờ tôi là một đứa bán tàn phế, không có bản lĩnh đó. Cộng thêm tiền đề là gã phán đoán sai lầm, tôi ở trên không trung bay thẳng đến, đáp ngay lên vai gã!
Sợ ngã, tôi chỉ đành ôm lấy gáy của gã!
Sống sờ sờ tặng cho gã một cú "khóa cổ chính diện"!
Trọng lực đẩy Thành Sâm lùi lại liên tục!
"Ấy ấy ấy!!"
Tất cả xảy ra quá đột ngột. Tôi túm tóc gáy của gã, cũng sợ hãi la lên: "Cẩn thận cẩn thận!"
'Rầm!'
Gã lùi lại mấy bước, lưng đập vào cây thông đối diện. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghe rõ mồn một tiếng hét của một bé gái: "Á!"
Không phải giọng của tôi, càng không thể là của Thành Sâm. Tôi ngây ra nửa giây rồi nhớ ra, là bé gái đã bắt chuyện với tôi!!
Nhưng tôi không nhìn thấy nó, chỉ nghe nó hét thảm một tiếng. Giây tiếp theo, tôi không còn tâm trí đâu mà để ý đến nó nữa. Thành Sâm dựa vào cây thông, cuối cùng cũng đứng vững, hai tay lập tức giữ lấy bên hông tôi. Cảm giác đau đớn từ mấy cái mụn mủ khiến tôi mặt mũi nhăn nhó: "A!! Đừng động vào tôi! Đau!!"
"..."
Thành Sâm như bị tiếng hét của tôi làm cho bỏng, vội vàng buông tay ra, hai cánh tay giơ lên hai bên như đầu hàng: "Em không sao chứ."
"Hít... hà..." Tôi rên rỉ hai tiếng, lắc đầu: "Không, không sao."
"Vậy, em..." Gã ngẩng mặt lên nhìn tôi: "Có tiện xuống không?"
"Hả?"
Tôi phải mất một lúc mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn gã. Không khí lập tức rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
Mẹ ơi.
Thật là khó nói nên lời!
Kể cả lúc nhỏ chơi trò công kênh với người lớn thì cũng là ngồi sau gáy. Bây giờ...
Nhìn kiểu gì cũng thấy... kỳ cục...
"Hả?" Gã thấy tôi không trả lời, khẽ nhướng mày, lặp lại: "Có tiện không."
"Cái này..." Tôi lắp ba lắp bắp nhìn gã: "Không tiện lắm."
"Ý là..." Thành Sâm á khẩu: "Em định cứ thế này mãi à?"
.
Bình luận truyện