Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 24 : Bích lạc hoàng tuyền, không gì không thông

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 08:14 04-11-2025

.
"Không phải!" Tôi định xua tay, nhưng vừa buông ra lại vội vàng túm lấy. Ngã thế này một cái là toi đời sự nghiệp vận động viên! "Thành Sâm, cổ chân em có vết thương, sau lưng cũng có, góc độ này phải nhảy lùi ra sau, em không xuống được..." Nói mới để ý, tóc anh ta nhìn thì có vẻ cứng, hai bên thái dương cạo rất phẳng, nhưng tóc sau gáy sờ vào lại khá mềm, độ dài cũng vừa vặn, vừa đủ để tôi túm lấy, không đến mức không nắm được. Thành Sâm khẽ mím môi, từ từ hạ xuống như đang đứng tấn, trọng tâm dần dần hạ thấp: "Được chưa." "Em thử xem..." Tôi cũng muốn xuống lắm chứ! Ngượng chết đi được! Một chân từ từ rời khỏi vai anh ta, dò dẫm xuống đất, sau khi đứng vững rồi mới từ từ thả cái chân bị thương kia xuống. Mải mê loay hoay đi xuống, căng thẳng quá nên tay tôi hơi dùng sức, vô thức nắm chặt tóc anh ta. Còn chưa đứng vững, tôi đã nghe Thành Sâm khẽ hít một tiếng: "Lương Hủ Hủ, em mà vặt tóc anh đến hói đầu thì có phải là anh sẽ càng xấu hơn không." "Hả?" Tôi hoảng hốt buông tay ra, trọng tâm không vững suýt ngã: "Xin lỗi... Á!" "Em cẩn thận chút!" Anh ta nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, đáy mắt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: "Anh không trách em, cuống lên làm gì." "Em..." Chân tôi đau không dám đứng trụ, một tay vịn vào thân cây, áy náy vô cùng: "Xin lỗi nhé, em tưởng anh đi rồi, không ngờ..." "Phải là anh xin lỗi mới đúng." Anh ta đứng thẳng dậy, xoa xoa gáy, tiện tay nới lỏng cúc áo sơ mi rồi khẽ cười với tôi: "Lương Hủ Hủ, nhìn em gầy thế mà sao nặng vậy, suýt nữa thì bị em làm cho ngã chổng vó rồi." Giờ phút này, ngoài câu xin lỗi ra, tôi thật sự không biết nói gì. Lúc tập luyện, câu mà huấn luyện viên hay nói cửa miệng nhất chính là phải bảo vệ tốt bản thân. Động tác vừa rồi quả thực rất nguy hiểm. Nếu không phải gã này trụ vững, lại có sức, rất dễ bị tôi đâm thẳng vào cổ họng làm tắt thở. Lỡ như gã ngã ngửa ra sau, tôi trong tình trạng mất trọng tâm mà đè lên cổ gã, hậu quả thật không dám tưởng tượng. "Được rồi, không sao là tốt." Thành Sâm đã điều chỉnh lại tâm tình, quay lưng về phía tôi, ngồi xổm xuống: "Lên đi, anh cõng em lên núi, tiện thể tìm bác Lương và Tử Hằng." "Không cần đâu." "Em còn giận à?" Anh ta nghiêng mặt nhìn tôi: "Nhanh lên, khẩn trương." "Em thật sự không cần." Việc nào ra việc đó, tôi nổi nóng xong là thôi, không phải người thù dai, đâu có giận dỗi gì. Chỉ là tôi không muốn anh ta cõng. Trên người anh ta có mùi hương rất dễ chịu, trái lại là bản thân tôi, tôi biết mấy cái mụn mủ hôi thối thế nào. Vừa nãy sợ ngã nên không màng tới thì thôi, giờ mà để anh ta cõng, lỡ như anh ta hỏi tôi có mùi gì, tôi thật sự thấy ngại lắm. "Nào!" Thành Sâm vươn cánh tay dài, luồn qua khoeo chân tôi rồi cõng tôi lên. "Không cần!!" Tôi kinh hãi kêu lên: "Em, em có mùi!!" "Trộm dùng nước hoa của người lớn à?" Thành Sâm nghiêng mặt, liếc xéo tôi: "Đừng tưởng anh bị viêm mũi không ngửi thấy gì mà bắt nạt. Còn la lối nữa là anh ném em xuống chân núi cho lợn rừng ăn đấy." Tôi rụt cổ lại. Mũi anh ta không thính! Vậy thì tôi cũng yên tâm phần nào. "Vậy làm phiền anh nhé, cảm ơn." "Ừ." Thành Sâm đúng là không khách khí chút nào, cõng tôi rồi sải bước nhanh trên đường đất. Tôi bị anh ta chặn họng cũng không biết nói gì. Lúc này tôi mới phát hiện, hoàng hôn đã tắt, bầu trời chỉ còn lại một vầng sáng mờ nhạt màu lòng đỏ trứng muối. Màn đêm sắp buông xuống rồi. Đi được một đoạn xa, tôi mới nhớ đến bé gái đã bắt chuyện với mình. Từ đầu đến cuối, tôi đều không nhìn thấy nó. Sau khi Thành Sâm xuất hiện, ngoại trừ tiếng hét thảm thiết mà chỉ mình tôi nghe thấy, nó cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng hiểu sao, tôi không sợ nó lắm, cũng không thấy nó là kẻ xấu. Nghe xong câu chuyện của nó, ngược lại còn thấy có chút đồng cảm. Có lẽ là do trải nghiệm quá giống nhau, mà tôi lại rất may mắn. Nếu không có bà cụ giường bên cạnh nhắc nhở, đưa tôi quay về, thì giờ phút này có phải tôi cũng sẽ giống như nó, quên mất nhà mình ở đâu, quên mất mình là ai, vĩnh viễn không thể quay về hay không? "Lương Hủ Hủ, em trước đây có phải đã từng luyện võ không?" "Hả, sao anh biết?" Tôi giật mình hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn gò má anh ta: "Ồ, anh nhìn ra à? Có phải thấy em lúc nãy nhảy xuống rất dũng mãnh không?" Thành Sâm bật cười khe khẽ, mím môi không nói. Tôi ra vẻ đầy tự tin: "Thật ra là mười tuổi em mới chuyển sang thể dục nghệ thuật, từ sáu tuổi đến mười tuổi, em vẫn luôn học võ thuật truyền thống. Huấn luyện viên thể dục của em cũng nói, nhìn là biết em có nền tảng võ thuật, xem ra anh là người trong nghề, cũng nhìn ra được." Nói đến mấy môn năng khiếu tôi học qua, đúng là đếm không xuể, chủ yếu là nhờ bố mẹ tôi. Họ thấy cái gì hay là lại cho tôi đi học cái đó. Piano, flute, đàn nhị, ba lê, vẽ tranh, diễn xuất, dẫn chương trình, cờ vây, bóng bàn, bóng chày, cưỡi ngựa... Thậm chí là cả đánh golf! Đúng là vua tiêu tiền mà! Tuyệt đối là danh bất hư truyền. Sáu tuổi, có một lần bố mẹ ra ngoài, anh hai chịu trách nhiệm trông tôi ở nhà. Anh ấy muốn được rảnh rang nên mở cho tôi xem một bộ phim thiếu nhi. Ba cậu nhóc trong phim đều biết võ công, hí ha hí hửng trông oai lắm. Lúc đó tôi xem mà mê mẩn! Xem đi xem lại mấy lượt! Từ hôm đó, tôi liền nằng nặc đòi học võ thuật. "Tại sao lại bỏ." Thành Sâm khẽ nghiêng mặt: "Thứ mình rất thích mà có thể nói bỏ là bỏ luôn à?" "Bởi vì..." Tôi hơi ngượng ngùng: "Em toàn đi đánh nhau. Học võ xong thì tự cho mình là cao thủ võ lâm, đi đến đâu là đánh đến đó..." "Thấy chuyện bất bình hét một tiếng, nên ra tay liền ra tay." Chính là nói tôi đấy! Mấy năm luyện võ, nhà tôi thường xuyên có người đến mách. Tuy võ truyền thống ngày nay chủ yếu là luyện đòn thế, tức là đánh lên trông rất đẹp mắt, chủ yếu để biểu diễn, chứ thực chiến thì tính ứng dụng rất thấp. Ví dụ như hai người đối mặt quyết đấu, đối phương không thể nào ra đòn đấm thẳng trước rồi mới đá ngang. Sẽ không ai ra đòn theo bài bản, cũng không cho anh cơ hội tung cú đá xoay vòng hay quét chân. Nhưng mà... Tôi ra tay quá âm hiểm! Dù gì cũng lấy thắng lợi làm đầu. Sợ bị thiệt. Cánh tay phải của tôi lại khỏe, đè được đối phương xuống là tôi đấm túi bụi. Đánh được thì đánh, đánh không lại thì tôi chạy ngay! Chỉ cần để tôi gặp chuyện bất bình, hoặc thấy ai bắt nạt người khác. Bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, bao nhiêu người, tôi đều dám lao vào làm một trận! Bố mẹ tôi thấy không ổn, đây chẳng phải là đang đẩy tôi đi vào vết xe đổ của anh hai hay sao. Tấm gương tày liếp, bắt buộc phải ghìm cương trước bờ vực. Nhưng không cho tôi luyện nữa thì đống năng lượng này lại không có chỗ xả. Đúng lúc huấn luyện viên trường thể thao để mắt đến tôi trong một kỳ hội thao, tôi lại có nền tảng ba lê, thế là tôi đi học thể dục dụng cụ. Ma xui quỷ khiến thế nào, cuối cùng lại chuyển sang thể dục nghệ thuật. "Lương Hủ Hủ, tuổi em không lớn mà trải nghiệm lại rất phong phú." "Đó là đương nhiên." Tôi cười hai tiếng, mặc kệ anh ta có đang chế nhạo hay không: "Anh đừng thấy em nhỏ tuổi mà nhầm, em là vận động viên kỳ cựu chính hiệu đấy." Kể ra toàn là giai thoại! Có lẽ dạo này kìm nén quá lâu, Thành Sâm chỉ tùy tiện hỏi hai câu mà đã khiến tôi mở máy nói không ngừng! Tôi kể cho anh ta nghe chuyện thi đấu, kể lý do tôi chuyển sang thể dục nghệ thuật: "Bà nội em đến xem em tập luyện. Bà thấy thể dục dụng cụ nguy hiểm quá, nào là ngựa tay quay, lên xà xuống xà, bà sợ chết khiếp, sống chết không đồng ý cho em luyện nữa. Đúng lúc về nhà xem được một trận thi đấu thể dục nghệ thuật, bà nội em bảo luyện cái này được này, giống nhảy múa mà!!" Nghĩ đến dáng vẻ của bà nội là tôi lại buồn cười: "Bà nội em bây giờ vẫn nghĩ, thể dục nghệ thuật chính là nhảy múa, dùng bóng nhảy múa, dùng lụa nhảy múa, dùng vòng lắc nhảy múa. Mỗi lần em được nghỉ, bà đều bắt em múa cho xem! Ra ngoài gặp ai bà cũng khoe, em sắp vào đội tuyển khiêu vũ quốc gia rồi. Múa bóng, múa lụa, thú vị lắm. Thành Sâm, anh nói xem..." Giọng tôi chợt ngưng lại. Nụ cười của tôi cứng đờ. Ờ... Mình thân với người ta đến thế à. Sắp kể hết cả gia phả ra rồi! Anh hai mà biết chắc chắn sẽ mắng tôi! Trời đã tối, anh ta cõng tôi lại rất nhẹ nhàng, lưng cũng không cúi gập quá sâu, cánh tay rất có lực, không xốc tôi lên. Cộng thêm mùi hương trên người anh ta thật sự rất dễ chịu, tôi nằm sấp trên lưng anh ta, hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau từ mấy cái mụn mủ. Thân thể và tinh thần đều rất vui vẻ, kể cả khi nghe thấy tiếng gió rít trong rừng, tiếng chim kêu kỳ quái cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Ngay cả bố, tôi cũng quên cả lo lắng! Vẫn chưa tìm được ông ấy mà! Nghĩ đến đây, tôi còn muốn đấm cho mình một phát, bố mà lạc thì biết làm sao! "Sao không nói nữa?" Thành Sâm nghiêng mặt, giọng nói nhẹ nhàng: "Lương Hủ Hủ, em hoạt bát như vậy, sao lại bị trầm cảm được." "Em không bị trầm cảm." "Anh hỏi bác Lương rồi, ông ấy thừa nhận." "Hả?" Tôi ngẩn người: "Bố em nói em bị trầm cảm?" Thành Sâm không phủ nhận. Hừm... Lẽ nào bố tôi nghĩ nói tôi bị trầm cảm vẫn đỡ hơn là bị ma ám? Bệnh thật nghe vẫn hay hơn bệnh 'âm'? "Thành Sâm, thật ra em gặp phải thứ bẩn thỉu rồi." Tôi nói thật: "Bố em rất sợ người khác biết sự thật rồi nói này nói nọ sau lưng về em, nhưng em đúng là bị ma ám." "Lần đầu tiên em túm tóc anh, không phải em nhảy lầu, mà là thấy bà nội em ở dưới lầu gọi em. Đương nhiên, bà không hề ở dưới đó, là thứ kia dùng trò che mắt mê hoặc em. Kể cả lần thứ hai anh tưởng em định treo cổ ở cầu thang bộ..." Tôi lẩm bẩm: "Còn cả hôm nay nữa, bố em đưa em đến tìm Thẩm Vạn Thông đại sư, cũng là để cầu xin ông ấy trừ tà cho em. À đúng rồi, chẳng phải anh cũng đến tìm Thẩm Vạn Thông đại sư sao, anh tin vào những chuyện này mà, đúng không? Khoa học có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, đúng không." "Tin?" Thành Sâm nói một từ nghi vấn, nhưng lại tự gật đầu: "Đương nhiên. Khoa học thực tiễn chỉ có thể dùng để chứng minh là sai, chứ không thể chứng thực là đúng. Chúng ta không thể nào chứng minh được tất cả mọi vấn đề. Vì vậy, những thứ cá nhân anh chưa trải qua, anh cũng không thể phủ nhận nó." Tôi nghe không hiểu lắm, loáng thoáng cảm thấy thái độ của anh ta rất trung lập: "Vậy tại sao anh lại đến tìm Thẩm đại sư?" "Đi cùng bố anh." Thành Sâm nói ngắn gọn: "Ông ấy tin tưởng bác Thẩm vô cùng." Anh ta nhìn tôi: "Lương Hủ Hủ, em chắc chắn là bị tà ma ám, chứ không phải người dọa người à?" "Hả?" Đôi mắt anh ta rất sáng, đen thẳm. Tôi gật đầu: "Đương nhiên, em tận mắt nhìn thấy thứ bẩn thỉu rồi..." Tôi chỉ tay về phía sau: "Vừa nãy ở trên cây, còn có người nói chuyện với em đấy!" "Ai?" "Nó nói là bám vào cái cây, nói chung là hơi đáng sợ." Tôi nhấn mạnh: "Tóm lại là em không có bệnh. Đợi sau này em khỏe lại, còn phải làm rất nhiều việc nữa. Hơn nữa, cô Ba em..." "Hủ Hủ!!" Vừa định mở rộng chủ đề, tôi đã nghe thấy tiếng bố gọi tên mình. Ngước mắt lên, tôi nhờ ánh trăng nhìn thấy bố và Chu Tử Hằng đang đứng ở một ngã ba phía trước, vẫy tay về phía chúng tôi: "Hủ Hủ ơi!!" "Bố!!" Tôi mừng rỡ: "Bố đi đâu thế!!" Đến gần tôi mới phát hiện áo vest của bố tôi bị cào rách, mặt mũi cũng lấm lem, được Chu Tử Hằng dìu, trông có vẻ đứng không vững. "Bố, bố bị sao thế này?" "Đừng nhắc nữa." Bố tôi ái ngại xua tay với tôi, chỉ về một bên của ngã rẽ: "Đi nhầm đường, bố đi vào lối kia rồi." Tôi thuận theo ngón tay bố chỉ, nhìn mà ngớ cả người. Nói là ngã ba hình chữ Y, nhưng một đường rất rộng, đủ cho ba người đi, một đường thì hẹp tí, như ruột dê, hoàn toàn là người ta giẫm lên cỏ hoang mà tạo thành. Bất cứ ai cũng sẽ không bỏ đường lớn mà đâm vào đường nhỏ chứ. "Ôi, lúc đó bố cũng không biết đầu óc làm sao nữa." Bố tôi thấy tôi nghi hoặc, cảm ơn Thành Sâm xong liền tiếp tục: "Đi đến đây, bố cứ phăm phăm đâm đầu vào con đường nhỏ. Vừa vào trong là lú luôn, như vào mê cung, làm thế nào cũng không ra được. May mà trợ lý Tiểu Chu tìm thấy bố, không thì bố vẫn còn đang quay mòng mòng trong đó." "Đúng vậy, trạng thái của Lương tổng lạ lắm, cứ cố trèo lên cái vách đá..." Chu Tử Hằng vẫn còn sợ hãi: "Nếu không phải tôi nhìn thấy bác ấy, để bác ấy trèo lên đó là ngã xuống núi rồi. Tôi gọi bác ấy một tiếng, Lương tổng mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Tám phần... chính là cái đó..." Ngập ngừng một lúc, Chu Tử Hằng thì thào: "Ma che mắt." Tôi thấy lạnh gáy, lập tức cảm thấy có con mắt nào đó đang nhìn chúng tôi chằm chằm từ trong bóng tối: "Bố, bố có bị thương không?" "Không sao!!" Bố tôi vỗ vỗ ngực: "Nhặt lại được cái mạng. Thật sự phải cảm ơn Tiểu Thành tổng và trợ lý Tiểu Chu rồi. Bố sống từng này tuổi, thời gian này đúng là trải nghiệm hết những thứ chưa từng thấy!" Cảm thán một hồi, bố tôi thấy tôi vẫn ở trên lưng Thành Sâm, liền định đón lấy tôi: "Tiểu Thành tổng, tôi thật không ngờ hai chiếc xe nhìn thấy ở chân núi lại là của các cậu. Vừa nãy tôi nghe trợ lý Tiểu Chu nói rồi, Thành đổng vẫn đang ở trong trấn đợi cậu. Cậu lại cứu chúng tôi một lần nữa, hôm nào con gái tôi khỏi bệnh, tôi sẽ đến tận nhà cảm ơn cậu. Nào, Hủ Hủ, để bố cõng." "Chuyện nhỏ." Thành Sâm không buông tay, giọng nói đều đều nhìn bố tôi: "Đã đến đây rồi, cháu sẽ đưa đến tận cửa nhà ông Thẩm. Bác vừa rồi cũng bị hoảng sợ, vẫn nên để Tử Hằng dìu đi. Lương Hủ Hủ không nhẹ đâu, cõng con bé, e là bác không kham nổi." Này! Tôi nhạy cảm rồi nha. Ý gì đây? "Thế này không tiện lắm!" Bố tôi áy náy: "AI lại để cậu mệt!" "Lương tổng, bác cứ làm theo lời sếp tôi đi."vChu Tử Hằng lại khuyên vài câu, ra hiệu bố tôi không cần khách sáo nữa. Đã đến nước này, việc gặp Thẩm Vạn Thông vẫn là quan trọng hơn. Bố tôi đành gật đầu. Ông được Chu Tử Hằng dìu, tôi được Thành Sâm cõng. Hai bố con già yếu bệnh tật chúng tôi, may mắn gặp được Thành Sâm và Chu Tử Hằng. Bốn người chúng tôi, nếu mà bật nhạc nền thì đúng là Tây Du Ký, giống như đi Tây Trúc thỉnh kinh vậy, tiếp tục đi lên núi. Có nhiều người rồi. Tôi không nói chuyện phiếm với Thành Sâm nữa. Thầm than thể lực của anh ta thật tốt. Cõng tôi lâu như vậy. Mà không hề thở dốc một tiếng. Nếu không trợn mắt lườm nguýt. Trông cũng thuận mắt hơn. Đi được một lúc, Chu Tử Hằng ghé tai hỏi nhỏ Thành Sâm: "Sếp ơi, điện thoại của tôi trên núi không có tín hiệu. Chúng ta mãi không xuống, chủ tịch có lo không?" "Không sao, tôi gửi tin nhắn rồi." Thành Sâm đáp một câu, không nói thêm gì. Tôi nghe mà thắc mắc, anh ta gửi tin nhắn lúc nào? Ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra. Chắc chắn là lúc anh ta giả vờ bỏ đi đã nhắn rồi. Gã này, cũng tinh ý đấy chứ. Nhìn kỹ, cũng không đến nỗi xấu xí nữa. Bố tôi dọc đường cứ luôn miệng cảm ơn, nói thẳng là Thành Sâm và Chu Tử Hằng có ơn cứu mạng, nếu không ông bị kẹt trong đường nhỏ không ra được, tôi lại ngồi trên cây, trời vừa tối, ai mà dám nghĩ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì! "Bác Lương, cháu không hiểu, tại sao bác lại lừa cháu." Xa xa đã thấy một khoảng sân có đèn sáng. Thành Sâm không nhịn được mà lên tiếng: "Lương Hủ Hủ chỉ là bị tà ma ám, tại sao bác lại nói với cháu là em ấy bị bệnh tâm lý." "Cái này..." Biểu cảm của bố tôi cứng đờ. Có lẽ ông không ngờ gã sẽ hỏi thẳng như vậy. Thực ra, giọng điệu của Thành Sâm rất bình thản, như thể đang nói chuyện phiếm. Nhưng với cái hình tượng, cái khí chất đó, lúc không cười mà nói chuyện, liền khiến người ta có cảm giác như đang bị chất vấn! "Tiểu Thành tổng, nói ra không sợ cậu chê cười. Thành phố Lâm Hải của chúng tôi nói lớn cũng không lớn. Nhà ai mà có đứa trẻ xảy ra chuyện gì là cả nửa thành phố đều biết. Trước đây chỗ chúng tôi có một cô bé, hồi nhỏ nó bị cái gì đó dọa cho một trận, rồi bất thường mất hai năm. Sau này chữa khỏi rồi, nhưng đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ. Cuối cùng gia đình họ không chịu nổi, đành phải chuyển đi nơi khác." Tôi khẽ nhướng mày. Cô bé mà bố nói tôi có ấn tượng! Là một chị gái rất dịu dàng. Rất nhiều người đồn chị ấy bị ma ám, nói là đến gần chị ấy sẽ gặp xui xẻo. Lên tiểu học rồi, tôi không còn gặp chị ấy nữa. "Chuyện của Hủ Hủ nhà tôi cũng khá giống cô bé năm xưa đó. Tiểu Thành tổng, cậu nói xem, nếu tôi mà không giấu được, Hủ Hủ lớn lên chẳng phải cũng sẽ bị người ta đâm chọc sau lưng sao!" Bố tôi thở dài: "Lời đồn đại, nó vô hình nhưng làm tổn thương người ta đấy!" "Cháu không đồng tình." Ánh mắt Thành Sâm sâu thẳm: "Lẽ nào bác bịa ra một cái bệnh tâm lý thì sẽ không gây ảnh hưởng đến con bé à." "Trầm cảm thì có là gì đâu." Bố tôi đáp: "Bọn trẻ con bây giờ động một tí là 'con trầm cảm rồi', 'con u uất quá', so với bị ma ám thì..." "Bác Lương, bác nhầm rồi." Thành Sâm hít một hơi sâu, giọng nói đột nhiên lạnh đi: "Trầm cảm là một loại bệnh tâm thần vô cùng nghiêm trọng. Bệnh nhân cần điều trị bằng thuốc, trị liệu tâm lý, thậm chí là trị liệu vật lý. Nỗi đau đớn mà họ phải chịu đựng, người thường khó mà tưởng tượng được. Theo cháu thấy, cái danh bị ma ám so với nó thì chẳng đáng là gì. Bác tuyệt đối không thể để Lương Hủ Hủ dính dáng một chút quan hệ nào với bệnh trầm cảm." Bước chân bố tôi dừng lại. Dưới cái khí lạnh bao trùm của Thành Sâm, ông bỗng dưng luống cuống: "Nghiêm, nghiêm trọng đến thế à?" "Cháu không nói chuyện nhà mình, bác cứ hỏi Tử Hằng thì biết." Vẻ mặt Thành Sâm đanh lại: "Cậu ấy sẽ nói cho bác biết nó nghiêm trọng đến mức nào." Tôi đưa mắt nhìn Chu Tử Hằng theo bố. Khí lạnh này của Thành Sâm làm tôi cũng thấy hơi hoảng. Sợ anh ta lên cơn rồi vứt tôi ra ngoài! "Trợ lý Tiểu Chu, cậu hiểu rõ..." "Em gái tôi." Chu Tử Hằng cụp mắt xuống, đáy mắt ôn hòa trong phút chốc ngập tràn bi thương: "Lương tổng, em gái tôi chính là tự sát vì bệnh trầm cảm, đã mất hai năm rồi." "Cái gì?" Đừng nói là bố tôi, ngay cả tôi cũng bị sốc! "Em ấy học cấp ba, áp lực học hành rất lớn, luôn miệng than mệt mỏi. Người nhà chúng tôi đều không mấy để tâm, chỉ khuyên em ấy thả lỏng. Học sinh mà, ai mà chẳng vất vả. Lúc nói chuyện em ấy cũng rất hay cười, rất hoạt bát..." Chu Tử Hằng nặn ra một nụ cười khó coi: "Nhưng vào một buổi chiều rất đỗi bình thường, em ấy đã lén mua một chai thuốc trừ sâu, uống. Không cứu kịp." "Cứ thế..." Bố tôi không thể tin nổi: "Mất rồi?" "Vâng." Chu Tử Hằng gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Sau này tôi đọc nhật ký của em ấy, mới biết mỗi ngày của em ấy đều trôi qua rất nặng nề, phải cố gắng tỏ ra vui vẻ. Em ấy cũng không muốn người nhà lo lắng. Cuối cùng, em ấy không thể tiếp tục giả vờ được nữa, liền rời bỏ chúng tôi. Lương tổng, tuyệt đối đừng cho rằng trầm cảm chỉ là chuyện nhỏ, là làm mình làm mẩy. Nó rất đáng sợ. Cho nên..." Anh ta nhìn tôi: "Em gái, hôm đó anh tưởng em định nhảy lầu nên mới vô cùng căng thẳng, vô cùng lo lắng. Anh rất sợ em bị trầm cảm. Em gái anh mất rồi, anh không muốn nhìn thấy bi kịch tương tự xảy ra nữa. Nếu có thể, anh nguyện làm người lắng nghe. Thế giới này không hề tăm tối, mặt trời vẫn mọc mỗi ngày. Nếu không thể vui vẻ mỗi ngày, vậy thì hãy cố gắng mở mắt ra mỗi ngày. Mở mắt ra được, là đã chiến thắng chính mình rồi. Hãy sống thật tốt, sống, mới có hy vọng..." "Hu hu…" Tôi không kìm được, mặt mũi co rúm lại, phát ra âm thanh như tàu hỏa vào ga: "Em sẽ sống thật tốt, em sẽ..." Thảo nào hôm đó Chu Tử Hằng lại nhiệt tình như vậy, còn luôn miệng an ủi tôi... Lòng tôi xót xa! "Không phải!" Bố tôi hoảng hốt xua tay: "Con gái tôi không phải thế! Trợ lý Tiểu Chu, Hủ Hủ nhà tôi không bị trầm cảm. Nó thật sự rất hoạt bát vui vẻ, không hề có ý nghĩ kia... Ôi chà! Hủ Hủ à, đừng khóc đừng khóc, bố sai rồi! Bố không bao giờ nói thế nữa! Bố đúng là đồ vô học!" Nói thì nói vậy, nhưng cảm xúc của tôi một khi đã dâng lên là không hãm lại được! Cứ nghĩ đến em gái của Chu Tử Hằng, đang độ tuổi đẹp như thế, sao lại nói đi là đi... Đang lúc xúc động, tôi rưng rưng nước mắt đối diện với Thành Sâm. Anh ta nghiêng mặt nhìn tôi, không chút biểu cảm đã đành, đáy mắt còn có vẻ gì đó như đang hóng chuyện. Tôi bất mãn với phản ứng của anh ta, vừa nấc vừa chất vấn: "Anh nhìn em làm gì? Thành Sâm, anh không cảm động à?" "Tôi không dám động." Giọng Thành Sâm thản nhiên: "Tôi sợ động một cái, nước mũi em lại quệt vào người tôi." Nghe câu này, bố tôi và Chu Tử Hằng đều bật cười. Họ phớt lờ nỗi bi thương của tôi, lại còn trêu chọc tôi thêm vài câu. Chuyện này coi như cho qua. Để lảng sang chuyện khác, bố tôi thuận thế lái sang chuyện mục đích đến tìm Thẩm Vạn Thông lần này: "Không giấu gì hai cậu, mấy hôm nay tôi đã đưa Hủ Hủ đi xem mười mấy vị tiên sinh rồi. Họ đều không giải quyết được vấn đề của Hủ Hủ. Lần này được lão tiên nhi chỉ điểm, đến tìm Thẩm Vạn Thông đại sư, cũng không biết lần này có lại công cốc không." "Lão tiên nhi?" Chu Tử Hằng vẻ mặt ngơ ngác. Thấy bố tôi bày ra vẻ mặt 'chuyện này nói ra dài dòng lắm', anh ta cũng không hỏi nữa, mà nói thẳng: "Lương tổng, bác không cần lo lắng. Mấy vị tiên sinh khác tôi chưa gặp, nhưng vị Thẩm Vạn Thông này đúng là lợi hại vô cùng. Nghe tên của ông ấy là bác biết rồi, trên có thể thông thiên đạt mệnh, sai sử thần binh, dưới có thể thông đạt cửu châu, hiệu lệnh quỷ thần, bích lạc hoàng tuyền, không gì không thông', có thể bấm đốt tính toán, hiệu là 'Càn Khôn Thông Thiên Thánh Thủ'. Cháu dám nói, chỉ cần bác gặp được ông ấy là sẽ biết ông ấy có bản lĩnh ngay." "Ôi, hóa ra là vị Thánh Thủ này!" Bố tôi cười: "Được! Trợ lý Tiểu Chu à, cậu nói thế là tôi yên tâm rồi!" Tôi lau khô nước mắt, không nói gì. Không dám mừng quá sớm. Lúc đi gặp mười sáu vị tiên sinh kia, có vị nào mà danh tiếng không lẫy lừng, không thần bí cơ chứ? Phương đại sư còn tự xưng là thế gia trừ tà! Ba đời ông cháu nhà họ Phương cũng... Thảm ra phết. Đi đến cổng sân nhà Thẩm Vạn Thông, bố tôi khẽ gõ lên cánh cửa lớn đang đóng chặt: "Xin lỗi làm phiền! Chúng tôi đến để bái phỏng Thẩm đại sư, phiền có ai ra mở cửa giúp chúng tôi với!" Trong lúc đợi người ra mở cửa, bố tôi không khỏi lo lắng: "Nghe nói vị Thẩm đại sư này có quy tắc, một ngày chỉ xem cho một người. Không biết tối nay có xem được không." "Yên tâm đi, không vấn đề gì." Chu Tử Hằng an ủi bố tôi. So với anh ta, Thành Sâm không nói nhiều lắm. Nhưng Chu Tử Hằng cũng không phải là người ăn nói bừa bãi. Theo tôi quan sát, rất nhiều lúc, trước khi nói, anh ta đều liếc nhìn Thành Sâm một cái. Dường như phải nhận được sự đồng ý ngầm của Thành Sâm, anh ta mới dám thoải mái bày tỏ. "Quy tắc là chết, người là sống." Thành Sâm cẩn thận đặt tôi xuống, nhìn bố tôi, giọng nói trầm ổn: "Bác Lương, tính tình ông Thẩm có hơi kỳ quái, nhưng tuyệt đối không phải người cổ hủ cứng nhắc. Nếu bác muốn tìm ông ấy làm việc, chỉ cần kiên nhẫn một chút là được. Lùi một vạn bước mà nói, nếu ông Thẩm không giải quyết được vấn đề của Lương Hủ Hủ, bác có thể gọi điện cho cháu, cháu giúp bác giải quyết." À há! Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. Cái khí phách này… Nhất thời tỏa ra hào quang vạn trượng! "Ôi, cảm ơn quá!" Bố tôi nắm lấy tay Thành Sâm: "Trợ lý Tiểu Chu chẳng phải nói vị Thẩm đại sư này là Càn Khôn Thánh Thủ gì đó sao. Hơn nữa chúng tôi lại được lão tiên nhi dẫn đường đến đây, chắc là không sai đâu!!" Bất kể có phải lời khách sáo hay không. Nghe cũng ấm lòng! Thành Sâm khẽ gật đầu, lịch sự chào tạm biệt bố tôi. Chào xong anh ta lại nhìn tôi: "Lương Hủ Hủ, lần này anh có việc, không thể ở lâu. Sau này có cơ hội, anh sẽ đến Lâm Hải thăm em." Tôi vâng một tiếng. Trước cổng nhà Thẩm đại sư không có đèn, chỉ có ánh sáng từ trong sân hắt ra lờ mờ... Viền theo đường nét khuôn mặt của Thành Sâm trông vô cùng kiên nghị. Đặc biệt là vóc dáng anh ta cao lớn, đứng cạnh bố tôi cao mét tám ba, nặng cả trăm ký lô, Thành Sâm vẫn cao hơn nửa cái đầu. Dáng người phải gọi là cao ráo rắn rỏi. Con người này thật sự chẳng có chút dáng vẻ nào của sinh viên vừa tốt nghiệp! Thấy tôi không có gì để nói, thân hình cao lớn như ngọn núi của anh ta lướt qua trước mắt tôi. Để lại cho tôi một tấm lưng rộng rồi cất bước rời đi. "Này!" Tôi chợt nhớ ra, gọi với theo, khập khiễng đuổi theo Thành Sâm vài bước: "Anh đợi một chút!" Chưa nói đến việc tôi vốn đã muốn cảm ơn anh ta từ lần trước, được anh ta cõng trên lưng suốt một đoạn đường, vết thương sau lưng và cổ chân tôi cũng đỡ đau hơn hẳn! Thành Sâm dừng bước, quay lại nhìn tôi: "Sao?" "Xin lỗi nhé." Tôi đứng trước mặt anh ta, gãi gãi đầu, ngẩng mặt đối diện với đôi mắt sáng rực của anh ta: "Còn nữa, cảm ơn anh." "Hả?" Anh ta khẽ nhướng mày, giọng nói trong trẻo: "Ý gì." "Là lúc em ở trên cây, đã bất lịch sự với anh..." Tôi ngượng ngùng cười cười: "Nhưng anh không để bụng, còn cõng em cả một đoạn đường, nghe em lảm nhảm bao nhiêu chuyện, mùi hương cũng rất dễ chịu. Em biết em khá nặng, làm phiền anh rồi. Ngoài ra, ở bệnh viện anh cũng đã giúp em, thật sự rất cảm ơn anh..." Làm người phải biết có ơn báo ơn chứ. Trong khoé mắt, tôi thấy Chu Tử Hằng ở bên cạnh đang vểnh tai hóng chuyện. Bố tôi ngạc nhiên trước hành động của tôi vài giây, nghe thấy tôi đang cảm ơn, ông liền tiếp tục gõ cửa. Sân nhà bằng phẳng rất rộng, kể cả cửa lớn có mở cũng không thể cứ thế xông vào. Không có chuông cửa thì đành phải gõ cửa một lúc. "Không cần khách sáo." Thành Sâm khẽ cười, như thể không quen cười lắm, mặt lại đanh lại: "Anh còn tưởng em đuổi theo để mắng anh xấu xí nữa chứ." Cái gì thế! Hết việc rồi hay sao mà lại nói chuyện này! "Phụt!" Chu Tử Hằng đang hóng chuyện bật cười một tiếng. Bắt gặp ánh mắt của Thành Sâm, anh ta vội nín cười, luống cuống lấy điện thoại ra: "Sếp, anh cứ nói chuyện với em gái đi, tôi ra kia thử xem có tín hiệu không. Phải gọi điện cho trợ lý Trần, kẻo chủ tịch lo lắng." Đợi anh ta đi rồi, Thành Sâm cúi người về phía tôi, mặt ghé sát lại gần, giọng nói trầm thấp: "Lương Hủ Hủ, nếu mặt anh dính đầy máu, có phải sẽ đẹp hơn không." ??? Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi. Ý gì đây? Lẽ nào... Anh ta bị câu "xấu xí" của tôi kích động rồi?? Cũng phải! Nhìn gần anh ta, bỏ qua cái khí chất bức người kia, không tính đến cái khí trường lúc nổi giận. Đơn thuần nói về ngũ quan! Mắt hai mí thon dài, mày kiếm mũi cao, đường nét cứng cáp, tổng thể vô cùng anh tuấn. Thật sự không thể coi là xấu. Oái oăm là con người ta phải nhìn tổng thể. Khí chất này của anh ta mà kết hợp lại, liền cho người ta cảm giác xâm lược đầy hung hãn. Một luồng tà khí đằng đằng. Rất giống kẻ xấu trong phim! Đeo kính vào, anh ta chính là kiểu lưu manh giả danh tri thức. Không đeo kính, anh ta chính là trùm phản diện! Sát thủ máu lạnh, giết người không chớp mắt... Theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi, kiểu người như anh ta, tôi thật sự không ưa nổi. Nhưng nói thẳng vào mặt người ta là "xấu", đúng là có hơi quá đáng. Mẹ tôi từng nói, học hành giỏi hay không không quan trọng, quan trọng nhất là không được đánh mất lễ phép. "À, thật ra anh không xấu. Chỉ là trông anh hung dữ quá thôi." Trí tưởng tượng bay xa một hồi, tôi vội vàng chữa lại: "Chính là ánh mắt anh có sát khí, giọng nói lại trầm, như là sấm nổ bên tai. Như vậy không tốt, anh phải cười nhiều lên, cười lên là thân thiện ngay..." "Cười?" Tôi thấy anh ta nhíu mày, vội vàng nhếch mép, để lộ nụ cười tiêu chuẩn sau khi kết thúc bài thi của tôi: "Cười như em này, lộ tám cái răng! Có phải làm anh cảm thấy một luồng sức sống và sự chân thành ập đến không? Huấn luyện viên của chúng em nói, cười đẹp sẽ được cộng điểm đấy. Nào, anh học thử xem!" "..." Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm có chút khó hiểu, cứ như thể tôi đang kể chuyện cười cho anh ta nghe vậy. Ngay lúc mặt tôi cười đến sắp hóa đá, anh ta lại bất ngờ học theo dáng vẻ của tôi, nhếch mép, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp bên dưới: "Thế này, có được cộng điểm không." Tôi âm thầm hít một hơi khí lạnh. Suýt nữa thì lùi lại một bước! Anh ta cười cứng ngắc thế này... Càng đáng sợ hơn! "E hèm!" Tôi hắng giọng, nhân lúc bố tôi vẫn đang miệt mài gọi người: "Thành Sâm, anh cười thế này vẫn hung dữ lắm. Ánh mắt phải dịu dàng một chút, đừng có làm như kiểu làm chuyện xấu bị phát hiện, chuẩn bị giở trò lưu manh nữa!" Cái kiểu này mà đi thi đấu, điểm ấn tượng chắc chắn sẽ thấp lắm! "Hì…" Anh ta không nhịn được cười, ngón tay thon dài đưa lên sống mũi, cười khẽ một lúc rồi lại nhìn tôi. Tôi tưởng anh ta định nói không học được, ai ngờ nụ cười của anh ta vụt tắt, sắc mặt u ám, đôi mắt khẽ híp lại, giọng nói lạnh lùng hướng về phía tôi: "Lương Hủ Hủ, nhớ gọi điện cho anh. Từ hôm nay trở đi, anh soi kỹ em rồi. Ngoan ngoãn lớn lên, nếu không..." "Anh xem anh kìa!" Chưa đợi anh ta nói hết, tôi đã ngắt lời! "Anh lại thế rồi!!" Tôi nhấn mạnh: "Thành Sâm, anh cứ thế này trông rất xấu xí!!" Thành Sâm sững người: "Em..." "Phải như thế này!" Tôi nắm lấy hai cổ tay anh ta, đưa lên ngang cằm: "Xòe hai lòng bàn tay ra hai bên, ngón tay đừng gồng cứng, cong tự nhiên. Đúng rồi, mềm mại chút! Giống như một đóa hoa. Bây giờ, cười! Cười đi, nhe răng ra, nhanh lên. Răng anh rất đều, cũng rất trắng, tại sao không khoe ra? Đúng rồi, học theo em, kim chi!" "..." Thành Sâm đơ ra mấy giây, như một con robot bị tôi điều khiển, mặt mày cứng đờ hắng giọng, cố nặn ra một âm thanh khe khẽ: "Cái đó... cái gì nhỉ, à, kim, kim chi..." "Đúng rồi!!" Tôi cười, vỗ vỗ vai anh ta: "Thế này mới thân thiện chứ!!" Có thể. Trẻ nhỏ dễ dạy. "Phụt!" Chu Tử Hằng ở cách đó không xa đã sắp hộc máu: "Ha ha ha ha ha!!!" Lúc này tôi mới phát hiện anh ta vẫn luôn nghển cổ nhìn trộm chúng tôi. Thấy tôi nhìn, Chu Tử Hằng lập tức làm điệu bộ dễ thương, học theo động tác, cười toe toét: "Kem cheese! Em gái, anh học thế này được chưa! Có cộng điểm không! A ha ha ha!!" "Hừm!" Thành Sâm hắng giọng một cái, Chu Tử Hằng lập tức như bị ngắt điện, nghiêm túc trở lại, giả vờ bấm điện thoại: "Sếp, có khi tôi phải đổi sim điện thoại thôi, cái sim này trên núi tín hiệu chán quá..." "Hủ Hủ! Có người ra kìa!!" Bố tôi gọi lớn ở cổng. Tôi không kịp nói nhiều với Thành Sâm, dặn anh ta về nhà luyện tập trước gương nhiều vào. Làm người thì vẫn nên thân thiện một chút, đừng đi đâu cũng mang bộ mặt hung thần ác sát. Tôi vẫy tay chào Chu Tử Hằng rồi quay người khập khiễng đi về phía bố. "Hủ Hủ, con lại nói gì với Tiểu Thành tổng thế? Trợ lý Tiểu Chu cười cái gì ngặt nghẽo vậy?" Trong sân vọng ra tiếng bước chân. Tôi liếc nhìn về hướng Thành Sâm và Chu Tử Hằng đang đi xa dần. Chu Tử Hằng vừa nín cười vừa huyên thuyên gì đó với Thành Sâm. Làm trợ lý đúng là hoạt bát hơn sếp nhiều. "Không có gì, chỉ là lúc nãy con nói Thành Sâm... à, anh Thành Sâm, anh ấy trông xấu xí. Anh Thành Sâm hình như không vui, con bảo anh ấy cười nhiều lên là được. Nhưng anh ấy hình như không quen cười, cười trông cứng đờ, thế là làm anh Chu Tử Hằng buồn cười." "Xấu?" Bố tôi lộ biểu cảm khoa trương: "Con nói Tiểu Thành tổng... cậu ta xấu á?" "Vâng." "Cậu ta mà xấu thì cái tướng của anh con còn đường sống không?" "Anh con?" Tôi không hiểu phản ứng của bố: "Anh con đẹp trai thế cơ mà!!" Đối xử với tôi tốt thế! Lúc nào cũng cười hì hì. Lại còn hài hước. "Trời ạ." Bố tôi như bị kinh động, khẽ ôm ngực: "Hủ Hủ à, đợi chuyện này qua đi, bố rảnh sẽ đưa con đi khám mắt nhé." "Bố ơi, thị lực con tốt lắm." 10 trên 10 đấy! Cánh cửa kẽo kẹt mở ra trước mắt chúng tôi. Trong lúc cửa mở, bố tôi vẫn còn đang lắc đầu: "Không được, phải đi khám. Kẻo sau này con lại nhìn nhầm của nợ thành châu báu, rồi vác về cho bố một thằng con rể xấu như con gấu." Tôi có cảm giác lời bố nói không phải là lời hay, nhưng cũng không rảnh để cãi lại. Tầm mắt tôi tự nhiên bị hút về phía người mở cửa. Vốn tưởng sẽ là một ông lão chân cẳng không được lanh lẹ, mở cái cửa mà lâu la cả thế kỷ. Không ngờ, đập vào mắt lại là một cậu bé. Vóc dáng thấp hơn tôi một chút. Trông có vẻ trạc tuổi tôi. "Chào cháu." Bố tôi nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, chỉnh trang quần áo, lịch sự kính cẩn: "Xin lỗi đã làm phiền. Chúng tôi lái xe từ Bắc Kinh đến đây, đến để bái phỏng Thẩm đại sư. Xin hỏi Thẩm đại sư bây giờ có tiện tiếp khách không?" Cậu bé không nói gì. Một mắt như đang nhìn bố tôi, mắt kia lại không nhìn bố tôi, ngẩng đầu ngây ngốc. Tôi thấy cách nhìn người này của cậu ta quen đến lạ. Chợt nhớ ra, tôi có một bạn học cũng bị như vậy, đây gọi là mắt lác. Lúc nhìn thẳng, một mắt cứ như đang nhìn đi chỗ khác! "Cháu bé, cháu là cháu trai của Thẩm đại sư phải không? Phiền cháu vào thông báo với Thẩm đại sư một tiếng." Bố tôi lịch sự lặp lại lần nữa. Theo lẽ thường, cách nói chuyện này không có vấn đề gì. Đến nhà ai chẳng phải hỏi thăm trước. Sau đó để người nhà dẫn khách vào gặp tiên sinh. Trước đây chúng tôi đều theo quy trình đó! Ai ngờ cậu bé bỗng dưng buông một câu: "Cháu ị rồi." Tôi hơi ngẩn ra, ị gì cơ? "Cháu bị tiêu chảy." Cậu bé kéo cạp quần, nhăn nhó nói tiếp: "Mọi người có giấy không." Ôi trời đất ơi! Mùi bốc ra ngay lập tức! Tôi đứng hình luôn! Lần đầu tiên thấy tình huống này! "Bố ơi, có phải nên gọi người lớn ra... xử, xử lý cho thằng bé không ạ?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang