Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 27 : Sống sót trong tuyệt cảnh
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 08:19 04-11-2025
.
Trong gian nhà phía tây, bà cụ và cậu bé đang ngồi bên bàn ăn, thấy chúng tôi bước vào, cả hai người, một người thì mặt mày bừng bừng tức giận, mất kiên nhẫn, người kia thì hai mắt trống rỗng đang ngẩn người, lại không hề tỏ ra kinh ngạc trước việc bố con tôi ‘ở lại’.
“Anh Lương, đây là cháu trai của tôi, Thẩm Thuần Lương, lớn hơn con bé nhà anh hai tuổi, năm nay mười bốn tuổi.”
Thẩm Vạn Thông mời chúng tôi ngồi xuống rồi bắt đầu giới thiệu: “Thuần Lương, vị này con phải gọi là ông Lương, còn con bé này ấy à, tính theo vai vế, con nên gọi là cô.”
Tôi lịch sự gật đầu với Thuần Lương.
Từ nhỏ tôi đã vai vế lớn rồi, đừng nói là gọi tôi bằng cô, ở quê còn có đứa trẻ gọi tôi bằng bà nội nữa kìa, quen rồi.
Thẩm Thuần Lương không nói tiếng nào, cứ như không nghe thấy gì, trông có vẻ đã tắm rồi, tóc vẫn còn hơi khô.
“Chào Thuần Lương nhé!!”
Bố cười bắt chuyện với Thẩm Thuần Lương: “Nếu cháu thấy gọi bằng cô không quen miệng thì cứ gọi tên nó, Lương Hủ Hủ, hai đứa cứ xưng hô thoải mái với nhau, tối nay phải cảm ơn cháu đã mở cửa cho bọn ông đấy!”
Thẩm Thuần Lương vẫn không nói gì, vẻ mặt đờ đẫn.
Nhìn kìa. Không được lanh lợi cho lắm.
Tôi nghĩ cũng phải, người bình thường ai lại đi mượn giẻ rách của thứ bẩn thỉu để chùi mông chứ.
Kể cả không biết đối phương là thứ bẩn thỉu, thì sao có thể dùng cái giẻ rách bẩn như vậy được? Thà cởi tất của mình ra mà dùng, ít nhất còn biết rõ nguồn gốc, ai biết trên giẻ rách của người lạ có vi khuẩn gì.
Nhưng ấn tượng của tôi về Thẩm Thuần Lương cũng không tệ. Một là cảm ơn cậu ta đã mở cửa, hai là, tổng thể cậu ta cho người ta cảm giác vô hại. Rất ngây ngô đáng yêu.
“Thằng bé này nhát người lạ ha!”
Bố tự mình cười cười, sờ vào túi: “Tôi đến vội quá không chuẩn bị gì, gửi cháu cái hồng bao…”
“Đừng khách sáo.”
Thẩm Vạn Thông cản bố lại: “Anh Lương, ở chỗ tôi không cần mấy thứ khách sáo bề ngoài này, lúc nào cần anh bỏ tiền bỏ sức, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
“Vâng, được ạ.”
Bố cười cười: “Thẩm đại sư, ngài có phúc khí, bản thân bảo dưỡng tốt, cháu trai lại còn lớn thế này rồi, tuy mắt thằng bé… nhưng những chỗ khác trông giống hệt ngài, sau này trổ mã chắc chắn sẽ là nhân tài xuất chúng!”
“Thuần Lương là đứa trẻ tôi nhận nuôi.”
Thẩm Vạn Thông mặt không cảm xúc: “Không phải ruột thịt.”
“Hả?”
Bố sững sờ, bà cụ lập tức cười khẩy: “Mấy người hữu sự các người ấy à, người sau còn bốc phét giỏi hơn người trước, nịnh đi, cứ tìm chỗ nào nhầm mà nịnh cho hăng vào!”
“Cái này, xin lỗi.”
Bố lúng túng.
Tôi thấy không thể trách bố, ai đến nhà người khác làm khách mà chẳng phải lựa lời hay ý đẹp để nói.
Chỉ là tôi cũng không ngờ, bố lại có thể mở mắt nói láo như vậy!
Thẩm Vạn Thông tuy có vết sẹo dao kinh hãi như bị hủy dung, da dẻ xấu, tính tình quái gở ngang ngược.
Nhưng kể từ giây phút ông ta giữ tôi lại, tôi nhìn ông ta thấy thuận mắt hẳn!
Ngay cả những vết sẹo dao dữ tợn trên mặt ông ta dường như cũng chứa đầy câu chuyện! Khiến tôi muốn đào sâu, khám phá!
Chỉ bàn về ngũ quan thôi, một bên đuôi lông mày của Thẩm Vạn Thông đã bị vết sẹo lồi kéo cho biến dạng, không nhìn ra gì cả, nhưng bên lông mày còn lại thì rất hoàn chỉnh, chính là ‘lông mày kiếm’ mà bà nội từng nói, rất giống dáng lông mày của Thành Sâm, rất anh khí, mũi của Thẩm Vạn Thông cũng rất cao, mắt rất dài, đuôi mắt hơi xếch lên, mí mắt hẹp, nhìn người ta vẻ nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất có thần, khiến người ta hoảng sợ.
Còn Thẩm Thuần Lương thì sao. Cậu nhóc này không chỉ mắt lác, cậu ta còn có lông mày chữ bát, mũi tẹt, môi xúc xích, tai vểnh, trán dô.
Mặc dù trong mắt tôi, tướng mạo khí chất này của Thuần Lương thuộc dạng ngốc nghếch đáng yêu, nhưng nếu bảo giống Thẩm Vạn Thông, thì ngoài giới tính ra, tôi không biết giống ở điểm nào!
Tôi cụp mắt gãi mặt, trong lòng vô cùng thấu hiểu cho bố, đúng là không biết tiếp lời thế nào thật.
Thẩm Vạn Thông dường như đã gặp nhiều chuyện thế này, không để ý, lại nói sơ qua về tình hình của Thẩm Thuần Lương, hóa ra cậu ta không phải ngốc bẩm sinh, mà là lúc nhỏ bị dọa sợ hãi, để lại mầm bệnh, cứ mùng một, ngày rằm là lại không bình thường.
Thật trùng hợp, hôm nay là mùng một tháng chín âm lịch, Thuần Lương hơi tái phát bệnh nên mới có lời nói và hành vi bất thường, qua hôm nay là không sao nữa.
Còn bà cụ, bà họ Hứa, ít hơn bố tôi một tuổi.
Tên thì Thẩm Vạn Thông không nói, bảo tôi cứ gọi bà là cô Hứa theo vai vế là được.
Cô Hứa có bệnh về cảm xúc. Giống như chứng cáu bẳn. Bình thường nói chuyện cũng giống như sắp đánh nhau.
Thẩm Vạn Thông nói hồi ông nhận nuôi Thuần Lương, nhiều việc, chăm sóc đứa trẻ khó tránh khỏi không chu đáo, vừa hay lúc đó ông đến nơi khác xem phong thủy, thấy cô Hứa lang thang một mình ngoài đường nên đã giữ cô lại, sau khi chuyển đến đây, cô Hứa chủ yếu phụ trách làm một số việc vặt.
“Tiểu Hứa đã ở bên cạnh tôi chăm sóc Thuần Lương mười năm rồi, tinh thần của cô ấy đã không còn vấn đề gì nữa, không cần thuốc thang, người cũng rất tốt, đơn giản thẳng thắn, chỉ là cảm xúc lên xuống hơi thất thường, rất dễ nổi nóng, bản thân cô ấy không kiểm soát được, nếu cô ấy có nói gì khó nghe, hai người nghe rồi bỏ qua là được, tuyệt đối đừng để tâm, cô ấy không cố ý đâu…”
“Thẩm đại sư, ngài nói vậy làm tôi ngại quá, chúng tôi đột ngột đến nhà đúng là làm phiền rồi, em Hứa đừng nói là có bệnh cảm xúc, kể cả không có thì em ấy nổi giận cũng là phải thôi!”
Bố ngượng ngùng cười: “Nói thật với ngài, tôi cũng có một bà chị tính nóng như lửa, trông có vẻ không dễ gần, nhưng thực ra tốt tính lắm, miệng dao găm tâm đậu phụ, làm việc lại dứt khoát nhanh nhẹn, tôi càng nhìn em Hứa càng thấy giống chị tôi!”
Tôi không nói gì, lúc bố đang bốc phét, tôi đã liếc trộm cô Hứa vài lần, đúng là vẻ mặt ‘phẫn thế tật tục’.
Lấy cho tôi cái bát cũng quăng quật loảng xoảng, tôi sợ thật sự bà ấy không thuận tâm liền phang cái bát vào đầu tôi mất!
Dùng nguyên văn lời bố mà nói, thật sự còn đáng sợ hơn cả cô Ba của tôi!
“Ăn cơm thôi.”
Thái độ của Thẩm Vạn Thông đã thân thiết hơn nhiều: “Anh Lương, anh đến không đúng lúc rồi, đầu bếp ở chỗ tôi mấy hôm trước về quê rồi, tay nghề của Tiểu Hứa vẫn đang luyện, cơm canh đạm bạc, đừng chê nhé.”
“Không đâu không đâu…”
Bố được ưu ái mà lo sợ cầm đũa lên, vừa nhấc cổ tay lên thì khựng lại.
Tôi nhìn theo tầm mắt của bố, lập tức đứng hình!
Lúc vào nhà mải chào hỏi làm quen, không nhìn kỹ bàn ăn, bây giờ nhìn một cái, bốn món, ngoài đĩa củ cải muối trước mặt Thẩm Vạn Thông, mấy món còn lại tôi đều chưa thấy bao giờ, cố gắng phân biệt một lúc, một món là cà chua bổ tư xào trứng vụn, trông như cà chua nôn ra vậy, hai món còn lại chắc là ớt chuông xào thịt gì đó, xào cháy rồi, đen sì sì, liếc qua còn tưởng là bưng đĩa than đá lên bàn.
Bố nghiến răng gắp một miếng thức ăn đen thui, vừa cho vào miệng vẻ mặt đã co giật, nếm thử từng món như thử độc, cuối cùng gắp cho tôi một ít dưa muối: “Hủ Hủ, con ăn cái này đi.”
Tôi gật đầu không đáp, liếc thấy Thẩm Vạn Thông chỉ ăn dưa muối uống cháo loãng, Thẩm Thuần Lương thì ngồi bên bàn ăn màn thầu.
Cô Hứa ban đầu cũng đang húp cháo, ngay lúc tôi đang nghi ngờ vị giác của ba người họ, cô Hứa gắp một miếng thịt xào đen thui, giây tiếp theo, ‘bộp’ một tiếng, đôi đũa bị ném xuống: “Mẹ kiếp! Khó ăn quá! Nấu bữa cơm sao mà khó thế!”
Tôi bất giác thở phào, cũng may, vị giác bình thường.
“Ăn tạm đi.”
Thẩm Vạn Thông nói giọng thản nhiên: “Nếu cô thấy xào rau khó quá, thì trước khi thuê đầu bếp mới, mỗi ngày nấu ít cháo là được rồi.”
“Thuê cái gì!”
Cô Hứa không vui: “Mấy tay đầu bếp đến đây không một ai vừa mắt tôi, cãi nhau cũng mệt rồi, chẳng phải chỉ là nấu ăn thôi sao, ném vào nồi sao lại không chín được!”
“Em Hứa, xào rau cũng phải có kỹ thuật đấy.”
Bố tôi nhìn cô: “Trong nhà có trẻ con, thức ăn không thể làm qua loa được, em xem nhé, món này là cà chua xào trứng đúng không, cà chua em thái miếng to quá, món ăn gia đình, em phải thái miếng nhỏ vừa ăn, sau đó…”
“Giỏi thì ông đi mà làm!”
Cô Hứa đẩy cái bát cơm kêu ‘loảng xoảng’ rồi trừng mắt với bố tôi: “Dở hơi! Tôi không chê ông mang cái miệng đến đây là may lắm rồi!!”
Tôi cảnh giác theo bản năng, hơi nghiêng người, thật sự sợ giây tiếp theo cô ấy sẽ lật bàn!
“Tôi lại thật sự có bản lĩnh này đấy!”
Bố đứng bật dậy: “Thẩm đại sư, hay là để tôi vào xào mấy món nhé, tôi là đầu bếp, không có ý gì khác đâu, người lớn chúng ta ăn gì cũng được, nhưng có trẻ con, chỉ ăn dưa muối là không ổn.”
Thẩm Vạn Thông nhìn sang Thuần Lương đang ăn màn thầu đến nghẹn, sắp trợn trắng mắt, có lẽ cũng là xót cháu, bèn khẽ nói: “Có tiện không?”
“Hai mươi phút!”
Bố đi mấy bước là đến phòng bếp, chưa đầy một phút đã vọng ra tiếng rửa rau ào ào.
“Con đi giúp bố…”
Ở nhà tôi thường giúp bố phụ bếp, tôi khỏe mà, xóc chảo cũng được, ông vừa vào làm, tôi theo thói quen định đứng dậy, Thẩm Vạn Thông liền ấn vai tôi xuống: “Vết loét tự lành rồi à?”
Tôi lại ngồi xuống, cũng lạ thật, từ lúc Thẩm Vạn Thông nói giữ tôi lại, cái mụn mủ đúng là không đau nữa!
“Này, ông đừng làm lộn xộn bếp của tôi đấy!”
Cô Hứa vội vàng chạy theo vào bếp: “Nhẹ tay thôi! Cháy rồi!”
“Đừng vội em Hứa, cái này gọi là ‘hơi chảo’, món xào ăn chính là cái này!”
Bố lớn tiếng đáp lại: “Này! Em đứng xa ra, đừng động vào đồ ăn anh chuẩn bị!”
Bầu không khí trở nên hơi kỳ quặc. Bố thì đang ‘múa dao’ trong bếp, cô Hứa thì la lối om sòm, trong nhà yên tĩnh lạ thường, Thẩm Vạn Thông không nói tiếng nào, Thẩm Thuần Lương véo màn thầu ăn từng miếng như một con robot vô cảm.
“Nói xem, cháu sống sót đến bây giờ bằng cách nào?”
Một lúc lâu sau, Thẩm Vạn Thông dường như đợi hơi chán, bèn nhìn tôi hỏi.
“Là bố đưa cháu đến thôn Liên Sơn gặp Hồ cô cô đang thượng phòng, cô ấy bảo cháu đến thị trấn Trấn Viễn Sơn tìm chú, thế là bố đưa cháu đến đây.”
Nhắc mới thấy, chuyến đi này đúng là thuận lợi, xe kêu thì kêu vậy thôi, chứ không xảy ra va chạm hay hỏng hóc gì, xem ra đúng là nhờ phúc của Hồ cô cô.
Thẩm Vạn Thông khẽ cau mày, vẻ mặt như thể tôi trả lời không đúng câu hỏi, tôi thấy bố còn phải bận một lúc, ngồi đợi không cũng ngại, bèn nhân lúc này kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện gặp được Hồ cô cô!
“Hóa ra là con hồ ly đó!”
Thẩm Vạn Thông lúc này mới hiểu ra: “Đúng, tôi từng giao thiệp với nó rồi, không ngờ nó đã đắc đạo, chuyện tốt, coi như con bé nhà cháu cũng có chút may mắn.”
“Ai cũng nói vậy.”
Tôi gãi đầu: “Bà nội cháu nói, trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, xe đến trước núi ắt có đường, không có đường thì rẽ vào ngõ, thật sự không được thì đục lỗ, kiểu gì cũng tìm được lối thoát, đây chẳng phải là tìm được chú rồi sao.”
“Dẻo miệng lắm.”
Thẩm Vạn Thông cười khẽ: “Cháu gặp hồ tiên là chuyện hôm qua, vậy hơn một tháng sau khi xảy ra chuyện, cháu cầm cự thế nào.”
“Là tìm tiên sinh xem ạ!”
Tôi bẻ ngón tay tính cho ông ta xem đã gặp bao nhiêu tiên sinh, có người trong nhà bay ra tiểu nhân liền tiễn khách, có người không nói hai lời đã trèo lên cây, còn có người làm vỡ nát kính phòng khách, kể đến vị bị gãy bắp chân…
Bốp! Tôi vỗ trán! “Chú Thẩm, thật ra lẽ ra cháu nên đến tìm chú sớm hơn, em họ của Phương đại sư đã nhắc đến chú với bố cháu, vì ông nội của Phương đại sư từng giao đấu với chú, biết chú là cao nhân, tiếc là lúc đó bố cháu không biết tìm chú ở đâu, nên mới chậm trễ…”
“Đúng! Có chuyện đó!!”
Bố xào rau mà không quên nghe lén, thò đầu vào nói vọng ra: “Phương đại sư cũng là người có tài, đã tốn không ít công sức vì Hủ Hủ nhà tôi, chỉ là đạo pháp kém chút, không phải đối thủ của con ma nữ kia, chân gãy đến tận trên đầu gối, làm tôi sợ chết khiếp, may mà sau đó em họ cậu ấy gọi điện nói Phương đại sư hồi phục rồi sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, chỉ là chân không thể nhào lộn được nữa, nếu Phương đại sư mà tàn tật, cả đời này tôi áy náy chết mất!”
Đúng vậy. Phương đại sư được coi là vị tiên sinh đầu tiên tôi chính thức gặp mặt. Ấn tượng sâu sắc. Quá đau lòng.
“Cậu ta tên đầy đủ là gì?”
Thẩm Vạn Thông cau mày: “Tôi không nhớ có đồng đạo họ Phương nào quen thân.”
“Phương Thiên Hậu!”
Bố đáp một câu: “Gia đình có truyền thống trừ tà, đúng là có bản lĩnh thật, nghe nói có thể nhào lộn từ trên mái nhà xuống, ông nội cậu ấy từng giao đấu với ngài, nói là khâm phục ngài!”
“Ông nội cậu ta tên gì?”
“Cái này…”
Bố trợn mắt vừa định nghĩ, cô Hứa trong bếp nói một câu ‘tôi xào cho ông nhé’, bố lập tức cuống lên: “Cô đừng động vào chảo của tôi! Để đấy để đấy! Thẩm đại sư, ngài hỏi Hủ Hủ đi, tôi có tuổi rồi không nhớ được nữa!!”
“Chú Thẩm, ông nội chú ấy tên là Phương Diệu Cường.”
Tôi nói: “Bố chú ấy tên là Phương Văn Ấn.”
Phương đại sư lẩm bẩm nói mấy lần rồi! Nhất là ông nội chú ấy! Diệu Cường. Rất hiếu thắng!
“Phương Diệu Cường à.”
Thẩm Vạn Thông kéo dài giọng: “Người này tôi có ấn tượng, hơn bốn mươi năm trước tôi vừa mới nổi danh, ông ta đặc biệt vào Nam tìm tôi, nói muốn đọ thuật pháp, tôi không thèm để ý, ông ta liền hỏi có phải tôi coi thường ông ta không, người không xấu, chỉ là hơi ngông cuồng… Người này, còn sống không?”
“Không ạ.”
Tôi lắc đầu: “Nghe nói bị cương thi cắn vào động mạch cổ mất máu quá nhiều nên chết rồi.”
“Con trai ông ta thì sao.”
Thẩm Vạn Thông cũng khá hóng chuyện: “Năm đó ông ta dắt con trai đến, cậu nhóc tuổi không lớn, tính tình y hệt bố nó, cũng nói muốn phát huy thuật pháp của bố mình, nhưng bao năm nay, tôi cũng không hề nghe thấy tên tuổi của con trai ông ta là Phương Văn Ấn.”
“Cũng mất rồi ạ.”
Tôi nhăn nhó mặt mày: “Hình như là vật lộn với lệ quỷ, chết do thất khiếu chảy máu, cũng thảm lắm.”
“…”
Thẩm Vạn Thông nín thinh mấy giây: “Hóa ra các người tìm đến đời cháu trai nhà nó, lại khiến cháu trai nó gãy chân ngay tại chỗ!”
Cái kiểu nói chuyện này!
“Lúc đó bố cháu không muốn xem nữa, vì con ma nữ đó lợi hại quá, Phương đại sư chịu không nổi, nhưng Phương đại sư không phục, chú ấy nói nhất định phải…”
Vô cùng có khí phách!
“Tôi hiểu rồi.”
Thẩm Vạn Thông gật đầu: “Nhà họ đúng là cố chấp gia truyền mà, cũng được, dù sao đến chỗ cháu cũng giữ lại được cái mạng…”
Tôi áy náy đầy mặt, Thẩm Vạn Thông còn nói đểu: “Thế các người không hỏi xem Phương Thiên Hậu này có con trai không, cứ đà này, nhà này sắp tuyệt tự rồi đấy.”
“Chú Thẩm, thái độ của chú là sao vậy!”
Dù thế nào đi nữa! Phương đại sư cũng là người tốt mà!
“Tôi nói sự thật.”
Thẩm Vạn Thông cười bất đắc dĩ: “Làm nghề này, kỵ nhất là tự cho mình phi phàm, anh có bản lĩnh trời ban, cũng chỉ có thể giấu trong bụng, đối với bên ngoài, anh chỉ là một người thường mắt thịt, đấu được thì đấu, đấu không lại thì rút, mất mặt không sao, mất mạng rồi thì chỉ còn lại một đống đất vàng, vĩnh viễn không có ngày lật mình.”
Một đống đất vàng? Tôi đột nhiên nhớ đến ông bà ngoại, và cả ông nội. Họ đều mất rồi. Chỉ còn lại đất vàng.
Ông bà ngoại mất sớm, tôi chỉ biết mộ của họ ở đâu, trông thế nào cũng không rõ lắm.
Ông nội mất mấy năm trước, trong đám tang tôi khóc rất dữ, gào lên đòi ông nội về nhà.
Sau này, tôi cũng theo gia đình ra mộ ông nội cúng bái.
Bố nói ông nội thích ăn táo, sẽ mang đi cúng, cuối cùng ném quả táo vào đống giấy vàng đang cháy, bố nói là cho ông nội ăn rồi, nhưng tôi chỉ thấy quả táo bị đốt đen thui, không thấy ông nội ăn, thỉnh thoảng bố hỏi tôi có nhớ ông nội không, tôi nói có, cũng chỉ vậy thôi, ký ức về ông nội dần mờ nhạt theo sự trưởng thành của tôi, cuối cùng, thứ sâu sắc nhất chính là đống đất vàng đó.
Cái chết đối với tôi là một chuyện rất xa vời, cho dù tôi mấy lần suýt chết, cũng không hề có nhận thức sâu sắc nào.
Mãi đến khoảnh khắc này, tôi mới chợt có chút nhận thức mờ nhạt.
Chết là mất hoàn toàn. Không thể ăn uống thỏa thích. Không thể đoàn tụ với người thân. Mãi mãi. Ngủ trong đống đất vàng.
“Lương Hủ Hủ, cháu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Tôi rùng mình một cái, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vạn Thông: “Chú Thẩm, chú sẽ không chết chứ.”
“Sao thế?”
Thẩm Vạn Thông hơi sững sờ: “Cháu sợ tôi cũng có kết cục giống nhà họ Phương à?”
“Không phải, chuyện của cháu hình như rất phức tạp.”
Tôi trấn tĩnh lại tinh thần: “Nếu chú không chắc chắn, thì chuyện cứu cháu bỏ đi vậy!”
Đừng biến thành đất vàng. Ăn gì cũng phải đốt!
“Bỏ đi?”
Ông ta như nghe tôi nói chuyện cười: “Lương Hủ Hủ, là cháu cầu xin tôi cứu cháu đấy nhé, còn nhất quyết ngoéo tay với tôi, sao, ngoéo tay xong là có thể không tính nữa à?”
“Được ạ!”
Tôi gật đầu nghiêm túc: “Chú chỉ cần nói, phì phì phì, nhổ ba cái, lời thề đã phát cũng không tính nữa, ông trời, ông là bạn tốt của con, chúng ta giơ tay cắt xoẹt nào!”
Giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, tôi làm động tác cắt hai cái: “Cứ như vậy, chú nói một lần, hai ta cùng giơ tay, ‘xoẹt xoẹt’ cắt một cái, là lời ngoéo tay sẽ bị hủy trước mặt ông trời.”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm Vạn Thông không nhịn được cười: “Lương Hủ Hủ, tôi nói cho cháu biết, nếu tôi không giúp cháu, cháu sẽ rất khó tìm được cao thủ khác, về cơ bản là chết chắc, không báo được thù thì thôi, đến luân hồi cũng không vào được, cháu chắc chắn muốn hủy bỏ à?”
Tôi cụp mắt xuống: “Cháu cũng không muốn chết.”
Chuyện luân hồi còn chưa nghĩ tới. Hơi xa xôi.
Chủ yếu là tôi không muốn người khác đốt táo cho tôi ăn. Chắc chắn không ngon.
“Được rồi!”
Thẩm Vạn Thông cười một trận rồi nhìn tôi: “Đã nhận chuyện này của cháu, tôi có thể đảm bảo cháu được sống, yên tâm đi.”
Tôi cũng cười: “Chú Thẩm, chúng ta đều không được chết, để kẻ xấu trộm đồ đi chết đi!”
“Đúng là trẻ con.”
Thẩm Vạn Thông lắc đầu: “Nhưng cháu vẫn chưa trả lời rõ câu hỏi của tôi, tôi hỏi cháu, làm thế nào cháu kiên trì được đến lúc gặp mấy vị tiên sinh trừ tà này?”
“Cháu nói rồi mà, cô Ba cháu giúp cháu trước, cô ấy niệm kinh đối phó với con quỷ mặt đen…”
“Trước đó nữa.”
Tôi “a”
một tiếng: “Sớm nhất là mẹ của cô Lưu giúp cháu, hôm cháu bị sốt, bệnh viện Lâm Hải không tìm ra vấn đề, bố mẹ đưa cháu đến phòng cấp cứu của bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, mẹ của cô Lưu nằm giường bệnh bên cạnh cháu, tối đó bà ấy sắp không qua khỏi…”
Nói thật, trải nghiệm mười hai năm của tôi cộng lại cũng không kinh tâm động phách bằng một tháng này!
Sau này về trường học, có cái để mà khoe rồi!
“Nói vậy là, bà cụ đó đã chỉ đường, bảo cháu đến ở phòng A902…”
“Đúng ạ.”
“Người nhà Thành Sâm ở A901, ngay cạnh phòng bệnh của cháu?”
“Vâng.”
Tôi gật đầu: “Thành Sâm cứu cháu hai lần, không, tính cả tối nay là ba lần.”
“Hóa ra là vậy.”
Thẩm Vạn Thông cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý, như thể cuối cùng cũng nắm được mấu chốt, tôi mới trả lời đúng câu hỏi.
“Lương Hủ Hủ, cháu đã đi rất nhiều đường vòng đấy.”
“Đường vòng gì ạ?”
“Cháu không phát hiện ra à?”
Thẩm Vạn Thông gõ nhẹ lên mặt bàn: “Sau khi cháu chuyển đến phòng A902, gặp Thành Sâm, không cảm thấy mình không bị ma ám nữa à?”
“Có mà.”
Thành Sâm chính là hiểu lầm cháu định ‘tự tử’ nên mới cứu cháu, xét cho cùng là do cháu bị che mắt mà.
“Nhưng trên người Thành Sâm có một mùi rất thơm, khiến cháu hồi sức, không sợ đau, có thể sạc pin.”
“Không chỉ có vậy.”
Thẩm Vạn Thông nhìn tôi: “Cháu nghĩ kỹ lại xem, có phải lúc Thành Sâm ở đó, tà ma chưa bao giờ quấy rầy cháu không.”
“Cái này…”
Tôi hít một hơi, lúc mới chuyển vào phòng A902, hai ngày đầu đúng là hoàn toàn không gặp ma, tinh thần tôi đặc biệt tốt, sau đó thứ bẩn thỉu biến thành dáng vẻ của bà nội, gọi tôi ở cửa, tôi đi theo ra ngoài, mới bị hiểu lầm là muốn nhảy lầu tự tử, lúc đó Chu Tử Hằng nói với cháu, họ sắp đi nơi khác, tối hôm đó, thứ bẩn thỉu lại giả dạng mẹ tôi, kéo tôi đi treo cổ, may mà Thành Sâm quay về nhìn thấy, không để tôi thò đầu vào!
“Đúng là thế thật!”
Đúng là chỉ cần Thành Sâm ở đó, tôi liền không sao cả!
Ma quỷ cũng không bắt nạt Thành Sâm như cách đối phó với cô Ba và bố mẹ tôi!
“Thế là đúng rồi.”
Gương mặt sẹo của Thẩm Vạn Thông nghiêng về phía bếp, nghe tiếng xào rau xèo xèo, khẽ nói: “Cháu thấy chưa, vòng vo một vòng lớn như vậy, người cần cảm ơn nhất chính là Thành Sâm, không có mệnh cách của cậu ta bảo vệ, cháu không cầm cự được đến lúc nhà sư kia cho cháu bùa hộ mệnh đâu, đã sớm rời khỏi nhân thế rồi.”
“Bà cụ giường bệnh bên cạnh đúng là quý nhân của cháu, bà ấy chỉ đường cho cháu, chính là để cháu có thể ở bên cạnh Thành Sâm, vì Thành Sâm là mệnh ‘Dương Thần Hộ Mệnh’ trăm năm khó gặp, ấu niên yếu ớt, cầm cự đến mười tám tuổi liền có thể tung hoành bốn phương, Thiên Dương hộ thân, sao Vũ Khúc treo cao, ba sao Sát Phá Lang hộ mệnh, trong Dương có Sát, nhưng không có khắc tiết, sẽ không xuất hiện điềm báo dương dương tương xung, vật cực tất phản, mệnh cách của cậu ta như đồng tường vách sắt, mặt trời chói chang, tự mình chiếu sáng người khác, loài tà ma nghe thấy tiếng cậu ta là mất mật, thấy ánh hào quang của cậu ta ắt phải bỏ chạy, cậu ta chính là mệnh cách tuyệt hảo trăm năm khó gặp, cả đời không gặp tà ma, uy danh lẫy lừng, vinh quang cát tường.”
“…”
Tôi nghe như lọt vào sương mù, rất nhiều từ đều không hiểu. Sát Phá Lang là gì?
Nhưng tôi đã nắm được điểm mấu chốt! “Chú Thẩm, ý của chú là, Thành Sâm không chỉ sạc pin cho cháu mà anh ta còn có thể trừ tà?”
Cho nên tôi ở phòng bệnh bên cạnh anh ta rất thoải mái, là nhiễm được mùi của anh ta, gián tiếp được anh ta bảo vệ?
“Có thể hiểu như vậy.”
Thẩm Vạn Thông đáp: “Nếu bố cháu ngay từ đầu đã để cháu ở bên cạnh Thành Sâm, thì số tiền oan uổng sau này đi tìm tiên sinh đã có thể tiết kiệm được, Thành Sâm lại còn quen tôi, cháu nói xem chuyện này có phải đơn giản hơn rất nhiều không?”
Đúng vậy! Tôi ngốc nghếch gật đầu theo. Ở trong phòng bệnh tôi đã nói Thành Sâm có thể giúp tôi mà!
“Nhưng mà chú Thẩm, cháu với anh ta còn không thân lắm…”
Tính toán kỹ lắm cũng mới gặp ba lần, sao có thể đi theo bên cạnh anh ta được?
“Thẩm đại sư, lời ngài nói tôi nghe thấy rồi, chuyện này à, đúng là đi đường vòng thật, sau này tôi nhất định sẽ cảm ơn Tiểu Thành tổng, nhưng tiền tiêu không oan, chúng tôi loanh quanh lòng vòng chẳng phải là đã tìm được ngài rồi sao!”
Bố xách cái muôi lớn lại đi ra: “Tiểu Thành tổng mệnh có tốt đến mấy, đó cũng là chuyện của người ta, chúng tôi không thân chẳng quen, sao tiện đi theo bên cạnh người ta được, huống hồ nhà Tiểu Thành tổng vừa có tang sự, mẹ kế cậu ấy mất rồi, tôi càng không tiện làm phiền!”
Đúng vậy! Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Đúng là lý lẽ này.
Chỉ là tôi không ngờ, hóa ra công năng chủ yếu của Thành Sâm là trừ tà!
Sớm biết như vậy, có khi tôi cứ mặt dày mày dạn, biết đâu lại thật sự…
‘Reng reng reng… Reng reng reng…’ Điện thoại bàn trên tủ thấp vang lên, chú Thẩm không động đậy, nhìn Thuần Lương vẫn đang ‘yêu thương thắm thiết’ với cái màn thầu, cậu nhóc này nhận tín hiệu cũng nhanh thật, dứt khoát đứng dậy, nhấc ống nghe, kéo căng sợi dây lò xo đưa cho Thẩm Vạn Thông: “A lô, ồ, Thành Sâm à, đang nhắc đến cậu đây…”
Ô! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!
“Là đang nói chuyện của Lương Hủ Hủ, ừ, cậu đã mở lời rồi, tôi tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực…”
Tôi nhìn Thẩm Vạn Thông, rõ ràng là bố con tôi mặt dày mày dạn mới… Người lớn thật biết cách nói chuyện!
Thẩm Vạn Thông nói đơn giản vài câu, rồi đưa ống nghe cho bố, bố tôi vui vẻ nhận lấy: “Tiểu Thành tổng, thật sự phải cảm ơn cậu rất nhiều, ừ, cậu yên tâm đi, Thẩm đại sư là người tốt lắm, đúng, tôi đang nấu cơm! Ha, ngài quên tôi làm nghề gì rồi à? Hả, Hủ Hủ?”
Nhìn tôi một cái, bố gật đầu lia lịa: “Hủ Hủ ổn lắm, bản lĩnh của Thẩm đại sư cậu biết mà, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, sau này tôi không bao giờ nhắc đến chuyện bệnh trầm cảm nữa, ừ, cậu nghỉ ngơi sớm đi, à mà trên bếp tôi còn món ăn, không nói nữa nhé, sao, tìm Hủ Hủ à? Cậu khách sáo với nó một đứa trẻ con làm gì, hôm nào đợi nó khỏe tôi sẽ đến tận nhà cảm ơn cậu, cúp máy nhé!!”
Bố vội vàng đưa ống nghe cho Thuần Lương: “Hủ Hủ à, Tiểu Thành tổng này đúng là người tốt, vẫn luôn lo lắng cho con đấy, bố thấy cậu ấy muốn động viên con vài câu, chúng ta không cần mấy thứ khách sáo này, nhận tấm lòng là được rồi! Thôi, bố đi nấu cơm tiếp đây, em Hứa đừng la nữa! Không cháy được đâu!”
Thẩm Vạn Thông đợi bố vừa quay lại bếp liền cười khẽ lắc đầu: “Anh Lương đúng là không hiểu phong tình.”
Tôi không rảnh để nghiền ngẫm lời của họ, trong đầu toàn là mệnh cách.
Lặng đi một lúc, tôi mới nhìn Thẩm Vạn Thông: “Chú Thẩm, chú nói xem mệnh cách của cháu tốt, hay là mệnh cách của Thành Sâm tốt?”
Thẩm Vạn Thông khẽ nhướng mày: “Tôi không biết bát tự ngày sinh chi tiết của cháu, nhưng có thể bị người ta lấy trộm, chắc chắn là tốt.”
“Cháu tuổi Dậu, sinh năm 1993, âm lịch tháng Tám…”
Tôi tha thiết mong được giải đáp: “Mệnh cách của cháu với anh ta, ai tốt hơn?”
Thẩm Vạn Thông gõ nhẹ mấy đầu ngón tay, đáy mắt sáng lên: “Mệnh cách này đúng là quý như mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, phú quý đoan trang, có phúc có lộc, nghĩa khí cao cường, là mệnh quý Thiên Nữ hiếm có, bị kẻ có lòng nhòm ngó cũng không lạ.”
Nhìn tôi, ông ta khẽ nói: “Nếu so sánh, của cháu sẽ thuận lợi hơn một chút, dù sao lúc nhỏ cháu không bệnh không tai ương, người thân hòa thuận, ngây thơ trong sáng, lại có thần lực hộ thân, thích thấy việc nghĩa ra tay, không nhìn được bất công, không chịu bị bắt nạt, nhưng, cành hoa hơi yếu, khó chống đỡ mưa gió, nếu so về thành tựu, tự nhiên là thành tựu của Thành Sâm rộng lớn hơn, vạn người có một, trời vinh đất thịnh.”
“Mệnh cách của cậu ta tốt hơn à?”
Thấy chú Thẩm gật đầu, tôi không nhịn được hỏi: “Thế tại sao mệnh cách của cậu ta không bị người ta trộm mất?”
Không phải là của ai tốt thì trộm của người đó sao?
“Cháu băn khoăn chuyện này à?”
Thẩm Vạn Thông cười bất đắc dĩ: “Mệnh cách giống như ngọn đèn trong nhà, đèn càng sáng càng tốt, nhưng nếu ngọn đèn này sáng đến mức nướng chín người, thì không phải căn nhà nào cũng lắp được, nói trắng ra là, mệnh cách của Thành Sâm quá cứng, cho dù có người muốn trộm mệnh cách của cậu ta, cũng phải xem xét cơ thể có gánh nổi không, nếu không sẽ bị hình khắc ngược, tự rước thêm tai ương, nói cách khác, mệnh cách của cậu ta tương hỗ với linh hồn và cơ thể, xung quanh sao sáng bao bọc, tầng tầng bảo vệ, cậu ta đầu thai là được ông trời mở cửa sau, muốn trộm cũng không trộm được!”
Tôi nghe xong liền xì hơi! Chú Thẩm đây là đang đâm dao vào tim tôi mà!
Hóa ra mệnh cách của người bình thường thì không đáng trộm, mệnh cách đặc biệt xịn sò thì không ai dám trộm, chỉ nhằm đúng vào tôi mà bắt nạt!
“Lương Hủ Hủ, chán nản rồi à?”
Tôi bĩu môi, không muốn nói chuyện.
“Có phải cảm thấy mình rất vô tội không?”
Thẩm Vạn Thông cố tình chọc ngoáy tôi: “Này, không phải vừa nãy cháu còn hăng hái lắm sao? Đòi lật đổ thiên đạo cơ mà.”
“Cháu buồn bực một lúc đã.”
Tôi lười để ý đến ông ta, cúi đầu bóc móng tay: “Từ từ rồi lật sau vậy.”
Nóng trong người rồi. Ai gặp phải chuyện này mà có thể hừng hực mãi được chứ?
Đang bực mình. Một mùi thơm ngào ngạt ập vào.
Thẩm Thuần Lương đang cầm màn thầu lập tức sống lại: “Ông ơi, thơm quá.”
Bố bưng một đĩa cà chua xào trứng đặt lên bàn: “Thẩm đại sư, chúng ta ăn cơm trước đã, ngài nếm thử món này tôi làm, món này quan trọng nhất là mềm, non, tươi, ngọt, trứng phải non, cà chua phải khía chữ thập, chần qua nước sôi, thái miếng nhỏ vừa ăn, xào trứng chín tới thì múc ra rồi xào riêng cà chua, hơi ra nước, cho chút bột năng mỏng, màu sắc tươi sáng…”
Tôi uể oải lắng nghe, không phải bố đang khoe khoang, mà là thói quen nghề nghiệp.
Thẩm Vạn Thông khẽ gật đầu: “Vất vả cho anh rồi.”
Thuần Lương đột nhiên bật dậy, gắp một miếng trứng, mắt liền mở to: “Ngon quá!”
Lập tức muốn bưng cả đĩa đi, chỉ hận không thể lùa thẳng vào họng mình!
Mẹ ơi! Cái miệng há to đến mức sắp nhìn thấy dạ dày rồi, làm tôi sợ hết hồn, cậu ta có cần phải khoa trương đến thế không…
“Thuần Lương.”
Thẩm Vạn Thông liếc mắt một cái: “Đợi người lớn.”
Thẩm Thuần Lương đành hậm hực ngồi về chỗ cũ, nghển cổ nhìn thức ăn: “Ông ơi, ngon quá…”
“Thằng bé này!”
Bố cũng bị Thuần Lương dọa giật mình, sau đó liền cười: “Không sao, cứ để cháu nó ăn trước đi.”
Thẩm Vạn Thông ra hiệu không cần, bố quay người lại lao vào bếp, giữa tiếng la hét của cô Hứa, lần lượt bưng thức ăn lên.
Cà chua xào trứng, thịt lợn xào ớt xanh, canh rau củ thập cẩm. Bố tận dụng nguyên liệu sẵn có, đều là những món ăn gia đình.
Có ‘ngọc quý’ của cô Hứa bày ra trước, so sánh một cái là thấy ngay.
Thẩm Vạn Thông nếm một miếng: “Mùi vị rất ngon.”
“Thẩm Thuần Lương, nước dãi rớt vào thức ăn rồi kìa!”
Cô Hứa đập vào tay Thuần Lương đang định ăn vụng, hừ một tiếng: “Coi như lão Lương này nói được làm được, làm cũng ra gì phết đấy.”
“Còn một món nữa!”
Bố cười ngây ngô, nhấc chân quay lại bếp, bưng đĩa lên bàn: “Thẩm đại sư, ngài xem…”
Một đĩa côn trùng chiên vàng ruộm. Tôi khẽ cau mày, không phải nhộng tằm, hình như là… sâu tre.
Vừa hay đủ bốn món một canh.
Thần sắc Thẩm Vạn Thông khẽ động, gắp con sâu tre nếm thử một miếng, lập tức lộ ra vẻ mặt như được thăng hoa! Ánh mắt mãn nguyện vô cùng. Vạn vật hồi sinh! Vết sẹo trên mặt như sắp nở hoa!
“Ừ! Anh Lương, món này anh làm quá…”
Thấy chúng tôi đều nhìn mình, Thẩm Vạn Thông lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Được, không tồi.”
“Ngài thích là được rồi!”
Bố lau mồ hôi trên trán: “Hủ Hủ, con nếm thử đi! Xem bố làm có đúng vị không!”
Lòng tôi nặng trĩu, không muốn ăn gì, lại nhìn bố mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi dính vết dầu mỡ, lồng ngực bất giác chua xót, tôi xui xẻo, liên lụy bố phải chịu khổ theo, ông ấy vượt núi trèo sông vất vả thế nào thì không nói nữa.
Bây giờ vì tôi, đối diện với chú Thẩm lại càng cẩn thận dè dặt.
Ở nhà, bố rất ít khi vào bếp, trừ phi lễ tết trổ tài, hoặc tôi chủ động yêu cầu, nếu không ông về nhà không bao giờ vào bếp.
Ông nói đầu bếp cũng phải tan làm, về nhà là phải nghỉ ngơi, cơm ở nhà đều do mẹ nấu, lần này, ông xót tôi ăn không ngon là một phần, nhiều hơn là để lấy lòng Thẩm Vạn Thông.
Nghĩ đến đây, tôi cố gắng gượng dậy cầm đũa, vừa định gắp, Thẩm Vạn Thông lại có vẻ muốn giữ đồ ăn, nhưng đũa tôi đưa ra rồi, ông có trừng mắt tôi cũng phải gắp!
Gắp một con sâu tre nhỏ chiên giòn, trong ánh mắt mong chờ của bố, tôi cho vào miệng, vừa nhai, đầu lưỡi lập tức bung tỏa hương thơm giòn rụm, như vô số chùm pháo hoa nhỏ nổ tung trong khoang miệng, cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng, chỉ số hạnh phúc vọt lên cao!
Ẩm thực quả nhiên cứu rỗi tâm trạng! Tôi quét sạch u ám, giơ ngón cái với bố: “Ngon ạ!”
Bố cười, ngồi xuống bàn: “Mọi người đợi vất vả rồi, ăn đi!”
Cảnh tượng lập tức bùng nổ! Cứ nhìn mà xem!
Thẩm Thuần Lương như người bệnh được tiêm thuốc trợ tim vậy! Màn thầu vèo một cái ném đi, dốc sức biểu diễn cái gì gọi là đũa lốc xoáy thành máy xúc!
Cái dáng vẻ liều mạng đó, tôi còn sợ cậu ta gặm luôn cả bàn!
“Chậm thôi, lại nghẹn chết bây giờ!”
Cô Hứa vừa gắp thức ăn cho cậu ta vừa không ngừng mắng: “Đúng là đồ chết đói, no chết mày đi cho rồi, đừng vội, vẫn còn, của tao đây này, nuốt cái trong miệng đi đã! Đây đây đây, ăn đi! Ăn chết đi!!”
Trên bàn ăn không có cả thời gian nói chuyện phiếm, bố sợ tôi tranh không lại Thuần Lương, nhanh tay lẹ mắt gắp ít thức ăn bỏ vào bát tôi, thấy Thuần Lương ăn ngon lành, mặt ông cứ cười mãi: “Thằng bé này ăn uống tốt, Thẩm đại sư, cháu trai nhỏ của ngài sau này nhất định sẽ cao lớn!”
Thẩm Vạn Thông cười cười không đáp, tướng ăn rất nhã nhặn, chỉ là đũa không ngừng, cứ nhằm vào món sâu tre kia.
Thẩm Thuần Lương nếm thử miếng sâu tre liền bắt đầu dùng thìa xúc, thìa đầu tiên Thẩm Vạn Thông không nói gì, thìa thứ hai vừa đưa tới, Thẩm Vạn Thông lặng lẽ kéo đĩa đi, giữ khoảng cách với cái thìa của Thẩm Thuần Lương: “Thuần Lương, trẻ con ăn cái này không tốt cho sức khỏe, con ăn món khác đi.”
“Ông!”
Thẩm Thuần Lương miễn cưỡng rụt tay về, không vui liền bưng bát canh rau củ lên húp cạn!
Tôi nhìn mà ngây người! Mẹ ơi. Ăn thế này hình như còn không tốt cho sức khỏe hơn thì phải.
“Lương Hủ Hủ, đừng hóng chuyện nữa, ăn nhiều vào.”
Thẩm Vạn Thông thản nhiên liếc tôi một cái: “Đừng trách tôi không nhắc cháu, bữa này không ăn nhiều một chút, sau này sẽ hối hận đấy.”
Một bữa cơm thôi mà, có gì mà hối hận?
Tôi nghĩ vậy, nhân lúc Thuần Lương uống đến mức ợ hơi, bèn gắp cho bố một ít thức ăn.
Sợ bố đói.
Một bữa cơm náo nhiệt dần đến hồi kết, Thuần Lương vì để bày tỏ sự yêu thích, đến đáy đĩa cũng liếm sạch! Sáng bóng luôn. Có thể soi gương được!
Bố vô cùng hài lòng!
“Hủ Hủ, sao con còn thừa hơn nửa bát cơm thế.”
Bố khen Thuần Lương xong liền quay sang bất mãn với tôi: “Phải học tập anh bé đây này, xem người ta ăn sạch sẽ chưa kìa!”
“Con no rồi.”
Tôi đẩy bát cơm ra, Thẩm Thuần Lương đối diện mặt mày bóng loáng, thấy vậy liền nghển cổ: “Cho tôi! Tôi ăn tôi ăn!”
“Mày ăn đến tận cổ rồi!”
Cô Hứa lườm Thuần Lương một cái: “Cúi đầu là nôn ra được rồi đấy, tối còn ngủ ngon được không, muốn no chết à!”
“Thôi, để tôi xử lý nốt.”
Bố bưng bát cơm của tôi qua: “Con gái tôi ở nhà kén ăn lắm, tôi toàn phải cấm tiệt nó ăn đồ bên ngoài với hàng quán vỉa hè, chỉ sợ bên ngoài nhiều mì chính ảnh hưởng đến việc nó ăn cơm ở nhà, phí công, miệng kén, bị tôi chiều hư rồi, mọi người đừng để ý nhé.”
Tôi mím môi ngồi bên cạnh, không đáp lời, thấy bố ăn xong trong lòng mới thoải mái một chút.
Bố của ai mà con cái không xót chứ.
…
“Anh Lương, để anh chê cười rồi.”
Thẩm Vạn Thông dùng khăn tay lau miệng, chỉ vào đĩa sâu tre mình đã xử lý xong: “Món này là một người bạn ở Điền Nam của tôi gửi bưu điện đến, lâu lắm rồi không ăn, gửi đến rồi, đầu bếp ở nhà sợ làm không ngon, nên cứ để đông lạnh trong tủ lạnh, không ngờ hôm nay anh lại giúp tôi toại nguyện.”
“Thẩm đại sư, ngài đừng khách sáo, nói về chuyện khác, Lương Đại Hữu tôi không biết, chứ nấu ăn ấy à, tôi tuyệt đối có tiếng nói!”
Bố vỗ vỗ ngực: “Tôi mười bốn tuổi đã theo sư phụ học nấu ăn, lúc chưa ra nghề đã đi làm cỗ cho đám cưới đám ma ở nông thôn, sau này điều kiện tốt hơn, tôi đặc biệt tìm sư phụ miền Nam để học thêm tay nghề, các món ăn của Hủ Phúc Hiên nhà chúng tôi, đều do tôi từng món từng món nghiên cứu ra, đảm bảo hương vị thượng hạng, ăn một lần, ngài chắc chắn sẽ khen hay!”
“Hay!!”
Thẩm Thuần Lương đột ngột vỗ tay, lúc khiến chúng tôi giật mình sững sờ, cậu ta lại bồi thêm một câu: “Chúc mừng năm mới anh cả chị dâu!!”
“Hả?”
Bố ngơ ngác: “Cháu ơi, chưa đến Tết mà.”
“Anh Lương.”
Thẩm Vạn Thông giơ tay, im lặng chỉ chỉ vào đầu mình, ra hiệu cho bố tôi không cần để ý đến hành động của Thuần Lương: “Tiểu Hứa, đưa Thuần Lương về phòng cho tiêu cơm, lát nữa quay lại dọn bàn.”
Cô Hứa kéo Thuần Lương đứng dậy: “Hay cái con khỉ! Ăn cơm cũng không chặn được mồm mày à, về phòng!”
Cửa vừa đóng, căn phòng của chúng tôi lập tức yên tĩnh.
Bầu không khí lập tức chuyển từ náo nhiệt sang khó hiểu, bố liếc nhìn sắc mặt Thẩm Vạn Thông, dè dặt xoa xoa tay: “Thẩm đại sư, bây giờ cơm cũng ăn xong rồi, ngài có thể nói cho tôi biết, chuẩn bị lúc nào thì đi tìm kẻ đã trộm mệnh cách của con gái tôi không?”
“Tại sao tôi phải đi tìm hắn?”
Bố mở to mắt: “Không phải vừa nãy ở gian nhà chính ngài đã nói rồi sao?”
“Chữ ‘tìm’ mà tôi nói, là ‘đợi’.”
Thẩm Vạn Thông dựa vào lưng ghế: “Anh Lương, cũng như anh muốn lấy lòng tôi, cũng phải tôi cho anh cơ hội, anh mới có thể trổ tài, chuyện của con gái anh, cũng như vậy, tôi giữ nó lại, là để cho đối phương cơ hội đối phó tôi, họ ra chiêu, tôi đỡ chiêu, bảo tôi đi tìm người, biển người mênh mông, phải tốn bao nhiêu sức lực?”
“Nhưng tình hình của Hủ Hủ ngài thấy rồi đấy!”
Bố nhìn tôi một cái: “Mụn mủ sẽ ngày càng lớn, con bé không đợi được đâu!”
“Không sao.”
Thẩm Vạn Thông sắc mặt không đổi: “Tối nay, tôi có thể chữa khỏi cái mụn mủ của nó, nhưng mà…”
Giọng ông ta trầm xuống mấy phần: “Anh Lương, tôi vẫn phải hỏi anh, có chắc chắn muốn chữa bệnh giữ mạng cho Lương Hủ Hủ không?”
“Ngài nói gì vậy!”
Bố lập tức đứng bật dậy: “Thẩm đại sư, tôi đưa con bé đến tìm ngài, chẳng phải là vì chuyện này sao!!”
“Anh Lương, anh đừng vội.”
“Tôi làm sao có thể không vội!”
Bố tôi đỏ mắt: “Thẩm đại sư, con gái tôi mới mười hai tuổi, vốn dĩ tiền đồ tươi sáng rực rỡ. Bây giờ đột nhiên gãy ở đây, chuyện này nếu rơi vào người ngài, ngài có nhịn được không, tôi nói rõ luôn, ngài cứ ra tay, tiền không phải vấn đề, tôi có tiền!!”
“Vậy à?”
Ánh mắt Thẩm Vạn Thông sâu hơn: “Trước đây anh thế nào tôi không rõ, bây giờ anh dám nói câu này với tôi sao?”
Bố lộ rõ vẻ chột dạ, tôi sững sờ, có ý gì?
“Thôi, nể mặt món sâu tre, anh Lương, tôi coi như anh quan tâm con cái, nhưng có chuyện tôi phải nói rõ với anh, tôi có thể đấu với tên thuật sĩ trộm mệnh cách của con gái anh, nhưng có lấy lại được mệnh cách đó hay không, tôi không dám chắc.”
Gì cơ? Tôi liên tục ngớ người, mặt bố đỏ bừng: “Thẩm đại sư, ngài nói ngài nhận việc này rồi mà!”
Đúng vậy! Vừa nãy còn tự tin lắm cơ mà!
Thẩm Vạn Thông nghiêm túc hơn mấy phần: “Tôi giữ Lương Hủ Hủ lại, nó còn sống, đó chính là mối uy hiếp đối với chủ nhà đã trộm mệnh cách, chủ nhà nhất định sẽ thúc giục thuật sĩ nhanh chóng tiễn Lương Hủ Hủ lên đường, thuật sĩ nhất định sẽ tìm đến, nhưng ai có thể chắc chắn sau khi giao đấu với tôi, thuật sĩ có chịu nói ra đã giúp ai trộm mệnh cách của Lương Hủ Hủ không?”
Tim tôi thắt lại, đúng vậy! Đây là hai chuyện khác nhau!
Bố như mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế: “Sao lại càng ngày càng phức tạp…”
“Không hề.”
Thẩm Vạn Thông ngược lại không quá lo lắng: “Nhìn có vẻ phức tạp, nhưng thực ra rất đơn giản, chỉ cần Lương Hủ Hủ còn sống, đối phương sẽ căng thẳng, sẽ tìm mọi cách để nó chết, mà tôi tự nhận mình cũng có chút công lực, giữ lại cái mạng của Lương Hủ Hủ, không thành vấn đề.”
“!!”
Đáy mắt u ám của bố lập tức bùng lên tia lửa: “Ý của ngài là con gái tôi sẽ không chết?!”
Hy vọng! Ập đến tới tấp!
“Đương nhiên.”
Thẩm Vạn Thông vẫn bình tĩnh như cũ: “Nhưng có một điểm tôi phải nói rõ, mệnh cách đã mất rồi, các người có sốt ruột cũng vô dụng, việc có thể làm là đợi, đừng có chưa gì đã ba ngày hai bữa làm mình làm mẩy với tôi, thúc tôi mau chóng lấy lại mệnh cách cho các người, nói khó nghe, bây giờ tôi có ấn tên thuật sĩ đó xuống đây, hắn không chịu nói đã giúp ai trộm mệnh cách, tôi có thể cạy răng hắn ra hay móc tim hắn ra được à?”
Tâm trạng đúng là bị ông ta bóp nặn cho lên xuống thất thường mà!
“Thẩm đại sư, không phải ngài biết tính toán sao, nếu bắt được tên thuật sĩ đó, ngài bấm ngón tay tính một cái…”
Thẩm Vạn Thông liếc một ánh mắt sắc lẹm về phía bố: “Chỉ cần có ai có bản lĩnh đó, thế gian này đã không xảy ra nhiều vụ án oan sai giả như vậy rồi, nếu tôi có thể tính ra ai đã trộm mệnh cách của con gái anh, còn đấu với thuật sĩ làm gì, tính thẳng đến tận sào huyệt không tốt hơn à? Anh Lương, có phải anh muốn chọc tức chết tôi để tôi lên đường cùng con gái anh không!”
“Không không không.”
Bố lúng túng xua tay: “Thẩm đại sư, ngài đừng chấp nhặt tôi, tôi chỉ hỏi vậy thôi, ý ngài tôi hiểu rồi, là giữ mạng trước, không tính toán chuyện khác, còn về mệnh cách, đợi ngài bắt được tên thuật sĩ đó rồi tính sau, không thể vội, không thể giục ngài…”
“Ừm.”
Thẩm Vạn Thông hơi hài lòng thở ra một hơi: “Đây không phải chuyện gấp được, nói thật cho các người biết, lý do tôi giữ Lương Hủ Hủ lại, chính là thấy thủ pháp trên cái mụn lở của nó quen mắt, giống như việc làm của một tà sư từng giao đấu với tôi…”
Bố lại đứng bật dậy: “Ngài quen ạ!!”
Thẩm Vạn Thông nhìn sang, bố vội vàng ngồi xuống: “Tôi sai rồi, không vội không vội, ngài cứ từ từ nói…”
“Tôi quen thì làm sao? Người tôi quen nhiều lắm!”
Thẩm Vạn Thông trợn mắt: “Hiện giờ tôi đã vào chính đạo, nói cao thượng một chút, tôi muốn diệt trừ tà ma, nói thô tục một chút, tôi chính là ăn bát cơm này, việc này ấy à, tôi đã nhận rồi, tự nhiên sẽ dốc hết sức, việc mà các người cần làm, là kiên nhẫn chờ đợi, con người tôi ghét nhất là lải nhải, đừng ba ngày hai bữa hỏi tôi tiến triển, hắn không đến tìm tôi, tôi lấy đâu ra tiến triển, việc các người phải làm là đợi, hiểu chưa?”
“Vậy phải đợi bao lâu?”
“Không biết được.”
Thẩm Vạn Thông đúng là không nể nang gì mà xát muối vào tim tôi, thấy bố sắp khóc, ông ta lại cho thêm chút đường: “Đừng quá tiêu cực, vẫn câu nói đó, chỉ cần Lương Hủ Hủ còn sống, đối phương sẽ căng thẳng, tôi không động, địch ắt động, suy cho cùng, phải sống sót trong tuyệt cảnh, sống là có hy vọng, chết rồi thì mệnh cách đó hoàn toàn tặng cho người ta rồi.”
Sống sót trong tuyệt cảnh? Hiểu rồi.
“Nhưng mà, nói đi vẫn phải nói lại.”
Thẩm Vạn Thông nghiêm mặt: “Mệnh cách một ngày chưa lấy về, trên thế gian này, Lương Hủ Hủ chính là một người âm không có đại vận trợ giúp, phòng trống không có đèn bảo vệ, tương đương với cửa nhà mở toang, chỉ cần sơ sẩy, nó sẽ bị thứ bẩn thỉu che mắt, bắt nạt, thậm chí là nhập vào người, cho nên tôi mới phải hỏi anh, có chắc chắn chữa bệnh cho nó, giữ nó ở lại thế gian không.”
“Đương nhiên là chắc chắn!!”
Bố không thể nghe nổi mấy lời này: “Vận may kém chút không sao, sợ gặp ma thì kiếm cái bùa hộ mệnh là được, chỉ cần người còn sống, còn sống là được rồi!!”
“Anh vẫn chưa hiểu…”
Thẩm Vạn Thông thở hắt ra một hơi dài, nhìn tôi đang căng thẳng lo lắng, như thể hạ quyết tâm mà nói: “Thế nào là người âm, là tập hợp bần tiện, suy bại, tai họa, đau thương, cô độc, bệnh tật, tử vong vào cùng một thân, không chỉ bị ma quỷ bắt nạt, bị người đời ghét bỏ, ngày mưa nó cũng phải tránh đi, vì sấm sét là cực dương, gặp phải cực âm sẽ đối xung, nó đi ra ngoài cũng dễ bị nhắm trúng mà bổ xuống, anh Lương, anh chắc chắn muốn giữ nó lại không?”
.
Bình luận truyện