Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 30 : Chắc hẳn là một con lợn thành tinh
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 08:23 04-11-2025
.
Giấc mơ. Rất nhiều giấc mơ. Tôi như quay về lúc nhỏ, trong phòng học múa, vịn vào thanh ngang luyện tập các động tác ba lê cơ bản, cô giáo vỗ tay sau lưng, "Khi ngồi xổm, đầu gối phải hướng về phía mũi chân duỗi ra hết mức... Nào, một hai ba bốn..."
Hình ảnh thay đổi, tôi lớn hơn một chút, đang đứng tấn trong phòng tập võ, huấn luyện viên trợn mắt, "Thế tấn phải vững, ra quyền phải mạnh, một! Ha! Hai! Ha!"
Lúc đó tôi đánh vô cùng nghiêm túc, mỗi tiếng "hây ha" đều hét lên đầy chính khí. Giây tiếp theo, cả người lại ở trong nhà thi đấu thể dục dụng cụ của trường thể thao thành phố, một cú uốn eo, lập tức cong lại như một cây cung. Ép chân phải được một trăm tám mươi độ, lâu rồi vẫn sẽ đau, tôi mờ mịt nhìn một bản thân khác đang nhe răng nhếch miệng, huấn luyện viên hô lên "Em có thể làm được", "Lương Hủ Hủ, cố thêm năm phút nữa!"
"Huấn luyện viên, năm phút đến rồi."
"Thêm năm phút nữa!!" Tôi xem náo nhiệt, bất giác bật cười, hình như mỗi huấn luyện viên tôi gặp đều có đặc điểm "nói không giữ lời".
Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, tôi mới phát hiện ra, từ nhỏ đến lớn, sự thay đổi của tôi không nhiều lắm, chỉ là chiều cao tăng lên, đường nét rõ ràng hơn, vẫn luôn là tóc dài thẳng, không để mái, khi tập luyện cần búi cao, mặc đủ loại trang phục tập luyện, tập các động tác khác nhau trong các phòng tập khác nhau. Hoặc mạnh mẽ dứt khoát, hoặc duyên dáng thướt tha. Tiếng người dần dần ồn ào, bóng người trước mắt tôi bắt đầu mờ đi, những giọng điệu khác nhau tràn vào màng nhĩ tôi: "Lương Hủ Hủ, hôm nay em chưa ăn cơm à, lộn thêm ba mươi vòng nữa mới được tan học!"
"Lương Hủ Hủ, đá chân cao lên nữa!"
"Lương Hủ Hủ, động tác không chuẩn, ở lại tập thêm!!"
"Mệt à, có ai chỉ ngủ mà đạt được huy chương vàng hả!!"
"Lương Hủ Hủ..."
Ồn quá! Các huấn luyện viên đó đều tụ tập lại chỉ vào đỉnh đầu tôi quát mắng!!
Tôi bịt tai lại, "Em tập, em tập, đừng nói nữa!"
Lại mở mắt ra, cảnh tượng sân nhà vô cùng quen thuộc. Là căn biệt thự nhỏ ở Lâm Hải nhà tôi. Về nhà rồi?
"Mẹ!!" Tôi hưng phấn hét lên, "Con về rồi!!"
Vào cửa chạy vào phòng khách, tầng một trống trơn không có người, tôi dẫm lên cầu thang chạy lên tầng hai, nghe thấy tiếng ho phát ra từ phòng bà nội, tôi chạy đến cửa, bà nội đang ngồi bên mép giường uống thuốc nước, anh hai giúp bà vỗ lưng, "Nội, Hủ Hủ qua được kỳ kiểm tra là chuyện tốt, sau này luyện tập có thành tích, về nhà là có tương lai xán lạn rồi."
Bà nội uống xong thuốc vẫn ho, "Hữu Chí à, nội chỉ là không hiểu, múa lụa thôi mà sao cứ phải đi nước ngoài, học cái gì của bọn họ chứ, bọn họ dạy có thể tốt hơn người mình dạy à?"
"Cái này nội không hiểu rồi." Anh hai an ủi bà: "Thể thao không biên giới, hạng mục này là sở trường của người ta, Hủ Hủ qua đó là để học hỏi điểm mạnh, bù đắp điểm yếu. Nội xem bóng bàn của chúng ta mạnh, bao nhiêu vận động viên nước ngoài đều đến học đấy thôi, đều là qua lại lẫn nhau, sau này trên sân đấu sẽ thấy rõ thực lực. Nào, nội uống xong thuốc phải nằm nghỉ một lát."
"Tại nội cả." Bà nội lẩm bẩm nằm xuống giường, "Lúc đó nội không đồng ý cho Hủ Hủ tập cái điệu múa này thì tốt rồi, bây giờ con bé đi nước ngoài, nội không sờ được không thấy được, ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Nghe nói bên đó mùa đông lạnh lắm, nói toàn tiếng nước ngoài, cũng không biết Hủ Hủ có thích ứng được không. Con nói xem con bé nhớ nhà thì làm thế nào, một mình ở bên ngoài đáng thương biết bao. Hữu Chí à, bố con đưa nó đi nước ngoài cái gì chứ, cái này có khác gì đi tù đâu."
"Nội, con không đi nước ngoài!" Tôi đứng ở cửa phòng, muốn đi vào, nhưng trước mắt lại có một lớp kết giới vô hình, chân không bước qua được, chỉ có thể đứng tại chỗ sốt ruột, "Con về rồi! Nội, con ở nhà đây!!''
"Hữu Chí, con nghe thấy không, có tiếng của Hủ Hủ! Nó khóc, con bé khóc!" Bà nội dường như nghe thấy tiếng tôi, giãy giụa ngồi dậy, "Hủ Hủ về rồi, Hủ Hủ à? Hủ Hủ?"
"Nội! Con ở đây!!" Tôi đập vào không khí trước mặt, như thể đang đập vào tấm kính, "Bà nội!! Bà nội! Con không vào được! Bà nội!!!"
"Nội, làm gì có tiếng nào!" Anh hai thở dài, "Nước Nga cách chúng ta xa thế, nó muốn về phải đi máy bay. Nội à, nội là do quá nhớ nó rồi, nên mới sinh ra ảo giác đấy. Hủ Hủ mà thấy nội thế này nó sẽ lo lắng lắm, nhanh, nằm xuống đi, bác sĩ nói rồi, nội phải nghỉ ngơi nhiều, cảm xúc không được kích động."
Tôi lùi lại một bước, bị lời của anh hai nhắc nhở, không dám hét lên nữa. "Bà nội, bà giữ gìn sức khỏe, phải đợi con về nhà..."
Tôi đưa tay lau nước mắt, biết rõ đây là đang mơ rồi. Trong mơ, tôi ngay cả cửa phòng cũng không vào được.
Xoay người, sàn nhà đột nhiên sụp xuống, tôi theo đó mất trọng lượng, rơi xuống cực nhanh. Toàn thân đột nhiên run rẩy. Linh hồn dường như trở về vị trí. Tôi đang nằm ở đâu đó, mắt không mở ra được, trong cơn mơ màng, cảm thấy bố cứ đi tới đi lui bên cạnh tôi. Ông lúc thì kinh ngạc vui mừng hét lên mụn mủ biến mất rồi, lúc lại gọi cô Hứa đến giúp... Đây là về Trấn Viễn Sơn rồi?
Giọng cô Hứa vẫn chói tai như cũ, cô ấy luôn miệng mắng mỏ bảo Thuần Lương và bố đi ra ngoài, tuy chửi bậy rất nhiều, nhưng đại ý vẫn là tốt cho tôi, nói tôi dù là trẻ con, nhưng cũng là con gái, lúc lau người đàn ông không được có mặt, bố đẻ cũng không được!
Tôi vừa định thầm cảm ơn trong lòng, cô Hứa vừa lay người tôi vừa buông một câu, "Khỉ thật, con bé này sao mà nặng chết đi được, nhìn cũng gầy mà, thịt mọc hết vào xương rồi à, thảo nào kén ăn, dinh dưỡng chả thiếu tí nào, nhịn đói vài bữa cũng chả sao..."
Thôi được. Tôi nhịn. Khăn mặt lau loạn xạ trên da thịt, như thể kỳ cọ, lau đến mức tôi rất đau. Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, xin cô Hứa nhẹ tay một chút, hỏi cô ấy bệnh của tôi đã khỏi chưa? Gã thuật sĩ đã ra tay chưa? Ma nữ đến chưa? Nhưng mí mắt rất nặng. Tôi như một cái xác bị ép phải phối hợp với cô Hứa.
Hình như tôi được thay một bộ quần áo sạch sẽ, bố lại ngồi xuống bên cạnh tôi, ông không ngừng hỏi chú Thẩm có thể đưa tôi đi không, ông không muốn để tôi ở lại đây, chú Thẩm trả lời cũng rất thẳng thắn, không thể.
Bố nghẹn ngào nói, "Thẩm đại sư, Hủ Hủ còn nhỏ như vậy, ở lại trên núi chờ đợi thế này, con bé còn có niềm vui gì nữa."
"Đời người cần gì niềm vui?" Chú Thẩm hỏi vặn lại, "Chẳng phải đều là vì để sống sót sao, sống sót rồi mới dám nghĩ đến những thứ khác."
Tôi không tỉnh lại được, bên tai cứ văng vẳng hai chữ "sống sót".
Bố nắm tay tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi, có giọt nước rơi lên mặt tôi, "Hủ Hủ à, chuyện của con thật sự phải từ từ chờ đợi rồi. Nhà ta nhiều việc, bố phải về xử lý trước, đợi giải quyết xong bố sẽ đến thăm con, không thể ở bên con, con đừng trách bố nhé..."
Tôi muốn nói con không trách bố, mái nhà dột rồi, mặt tôi ướt hết cả. Trong mơ hồ, tôi nghĩ đến việc chú Thẩm bảo tôi ăn nhiều vào, nếu không sẽ hối hận. Chắc là chỉ việc tôi sẽ bị giữ lại, không được ăn cơm bố nấu nữa rồi. Lòng tôi chua xót, phải rồi, ăn thêm mấy miếng thì tốt rồi.
Người bên cạnh đến đến đi đi, tôi nằm đó không phân biệt được ngày đêm. Bố thỉnh thoảng lại nhận điện thoại, "Đúng, tôi tìm Vương tổng, dự án tôi không làm được nữa, nhà tôi xảy ra nhiều chuyện lắm, ừ, tôi biết, đột ngột rút vốn, tôi bằng lòng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng..."
Tôi khẩn thiết muốn tỉnh lại, nhưng đành bất lực. Thỉnh thoảng, tôi còn nghe thấy giọng của Thẩm Thuần Lương, "Bà Hứa, tại sao người này cứ ngủ ở nhà ta mãi thế, nó ngủ chết rồi à?!"
Sợ tôi không nghe thấy, Thuần Lương còn ghé sát tai tôi, "Này! Tỉnh lại đi, cứ ngủ như thế thì đi vệ sinh kiểu gì? Sẽ đái dầm đấy, ị đầy người thối chết luôn!!"
Tôi nhắm mắt nghiến răng, liên quan quái gì đến mày!
Không biết qua bao lâu, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng trong thùng. Rết bò đầy người, Tiểu Hoa và Tiểu Văn quấn lấy chân tôi, Tiểu Hắc và Tiểu Lượng leo lên cánh tay tôi, móng vuốt của chúng bám chặt lấy tôi, tôi làm thế nào cũng không hất ra được, ngay khoảnh khắc đối mắt, một hơi tắc nghẹn dâng lên lồng ngực, tôi đột ngột mở mắt ra!
"A...!" Đập vào mắt là trần nhà màu trắng. Bóng đèn lơ lửng một mình. Tôi hơi cử động ngón tay, lấy lại sức lực liền lập tức bật dậy. Miệng thở hổn hển, tay vẫn theo bản năng phủi phủi mấy cái, chỉ sợ lũ rết kia vẫn còn trên người!
Ngây người một lúc, phát hiện mình đang ngồi trên giường sưởi, quần áo sạch sẽ, đã được thay rồi.
Tôi tự tát vào mặt mình. "Bốp" một tiếng.
Đau! Đây là... Tỉnh rồi!
Tôi vội vàng xắn ống quần lên, hai mắt bất giác mở to, mụn mủ biến mất rồi?! Da dẻ đều trở lại bình thường. Vết rò rỉ đã thối rữa đến tận xương cũng không thấy đâu nữa! Xắn tay áo lên. Mụn mủ trên cẳng tay cũng biến mất! Sau lưng... Tay sờ ra sau, khóe miệng tôi bất giác nhếch lên, "Không lừa mình, chú Thẩm không lừa mình..."
Khỏi rồi. Thật sự khỏi rồi!
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi ngồi trên giường sưởi như một người thực vật đột nhiên tỉnh lại, cử động tay chân, nhìn ngó xung quanh. Vung vẩy cánh tay phải vài cái, trời ơi, Lương Hủ Hủ tôi lại có sức rồi! Trong phút chốc, nào là đội quân rết, Tiểu Hoa Tiểu Văn, Tiểu Hắc Tiểu Lượng đều không đáng sợ nữa! Vì sao ư? Đều là ân nhân cứu mạng của tôi mà! Tuy quá trình có hơi "đặc sắc", nhưng kết quả rất đáng mừng! Trên người cuối cùng cũng không còn cái mùi hôi thối đó nữa! Lát nữa tôi nhất định phải đi dập đầu cảm ơn chúng nó!
Đang hưng phấn, tôi phát hiện trong phòng trống trơn, từ lúc tỉnh lại chỉ có một mình tôi. Nhớ đến giấc mơ, bố đâu? Về quê rồi? Việc rút vốn thế nào rồi? Bồi thường bao nhiêu tiền?
Xỏ giày xuống đất, tôi vừa kéo cửa phòng ra, liền thấy một người đàn ông hơi gầy đầu húi cua đang dựa vào khung cửa lớn, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay, lưng hơi khom, nách kẹp một cái ví cầm tay, tay kẹp điếu thuốc lá nhìn ra phía sân. Khí chất đúng là bị anh ta nắm bắt chặt chẽ! Nhìn là biết dân du côn đầu đường xó chợ.
"Anh hai?" Tôi thăm dò gọi một tiếng, người đàn ông nhanh chóng quay mặt lại, đối diện với mắt tôi liền kinh ngạc vui mừng, "Ba Lông, em tỉnh rồi à!"
"Vâng." Tôi ngây người, "Sao anh lại đến đây, bà nội đâu?"
"Bà nội ở nhà chứ đâu!" Anh hai vứt mẩu thuốc lá, hà hơi ra ngoài cửa hai cái để bay bớt mùi thuốc, lúc này mới vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt tôi, "Bố chúng ta về nhà rồi, có việc phải làm, nên bảo anh đến đây với em!"
Anh vuốt tay chân tôi kiểm tra một lượt, "Chậc chậc chậc, Thẩm đại sư nói chuẩn thật, ông ấy nói sáng nay em tỉnh là em tỉnh thật, Hủ Hủ, cử động xem nào, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
"Có muốn ăn gì không?" Anh hai nói rồi xắn tay áo lên, "Bà Hứa này nấu ăn dở tệ, anh nhìn một cái đã thấy ngán rồi, em muốn ăn gì, anh làm cho..."
"Không cần đâu!" Tôi kéo tay anh lại, đầy bụng thắc mắc, "Anh hai, anh đến đây rồi thì chị dâu làm sao, chị ấy không phải..."
"Ôi chao, chị dâu của em không sao, trước đây cũng từng bị sảy thai rồi, có thể là chưa bồi bổ tốt, nên thai này cũng không giữ được, nhưng bọn anh còn trẻ, vài năm nữa lại có, nhà có đầy người chăm sóc chị ấy!"
Anh hai nói tỉnh bơ, nhưng lòng tôi sốt ruột, "Anh hai, anh hơn ba mươi tuổi rồi đấy, đều tại em..."
"Tại em cái quái gì!" Anh hai nhướng mày, "Thai đã mất rồi, lo lắng cũng vô dụng, anh dạy em thế nào, làm người phải nhìn về phía trước, cái gì mà 'lực bạt sơn hề' ấy nhỉ, nhìn xa trông rộng! Nếu thai này chất lượng không tốt, vậy thì đợi thai cứng cáp hơn, giống như em ấy, mẹ chúng ta cho uống thuốc phá thai mà cũng không chết không tàn tật..."
"Anh hai!!" Nói đi đâu thế!
Anh hai cười, nhìn tôi từ trước ra sau một vòng rồi chậc chậc lấy làm lạ, "Ba Lông à, em đúng là khiến anh mở mang tầm mắt đấy, ngủ cả một tuần, tỉnh lại mà chả có việc gì! Khỏe như rồng như hổ! Phải công nhận Thẩm đại sư đúng là cao nhân ngầu bá cháy con bọ chét!!"
Tôi ngây người, đã sớm quen với cách dùng từ của anh hai rồi nên không để ý. Chỉ là không ngờ, vậy mà lại ngủ mất một tuần?!
"Anh hai, sao anh còn cười được?" Đầu óc tôi hỗn loạn, "Anh có biết tại sao hôm sinh nhật em lại phát sốt, đã gặp phải chuyện gì không?"
Bố không nói với mọi người trong nhà à?
"Biết chứ!" Anh hai thản nhiên gật đầu, "Chẳng phải là mệnh cách của em bị một cái thằng chó đẻ thất đức con hoang sinh ra không có lỗ đít trộm mất rồi sao. Nhà chúng ta sau này không được làm ăn nữa, cơ ngơi kiếm được từ sau khi em ra đời đều phải xử lý kín đáo, có thể còn phải xui xẻo một thời gian, lúc nào đợi em lấy lại được mệnh cách, tiếp tục vượng khí cho nhà ta, lúc đó vận nhà ta mới tốt lên được. Nhưng mệnh cách của em không phải nói lấy là lấy lại được ngay, không chừng phải đợi ba năm năm, có khi còn lâu hơn, cũng có thể ngắn hơn, nói chung là không chắc chắn, anh biết hết, chuyện nhỏ ấy mà!"
"Chuyện nhỏ ư?" Cổ họng tôi nghẹn lại, "Anh hai, anh có biết khoản đầu tư trước đây của bố không, ông nói muốn lấn sân sang bất động sản, đột ngột rút vốn như vậy, có phải bồi thường rất nhiều tiền không?"
Anh hai ngẩn ra, "Chuyện này sao em biết?"
"Là lúc em ngủ trong phòng, bố gọi điện thoại em nghe thấy." Tôi nói, "Anh hai, bố bồi thường bao nhiêu tiền?"
"Em... Hầy!" Anh hai cười bất đắc dĩ, "Người thì bé tí mà cũng thật biết lo xa. Bình thường thì nhà ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, ít nhất cũng phải bồi thường một nửa. Nhưng không phải bố đã đích thân về nói chuyện rồi sao, tìm ông tổng kia tâm sự gan ruột, ông tổng thấy nhà ta đúng là gặp khó khăn, nên cũng không làm khó, trả lại sáu triệu cho nhà ta rồi, không thiếu một xu, bây giờ đang gửi ngân hàng rồi, em có muốn xem sổ tiết kiệm không?"
"Trả lại hết cho nhà ta rồi à!" Tôi yên tâm đi không ít, "Ông tổng đó đúng là người tốt, về nhà phải cảm ơn ông ấy đàng hoàng. Không phải bố không muốn làm ăn, mà là bây giờ em thế này... ông mà làm ăn là sẽ lỗ. Anh, sổ tiết kiệm sáu triệu trông thế nào, em thật sự chưa thấy bao giờ, anh cho em xem một cái cũng được."
"Đợi em khỏe rồi về nhà xem, cái thứ đó ai mà mang theo người chứ, lỡ mất thì sao!" Anh hai bực bội, "Em ấy à, dùng lời của bà nội mà nói, chính là ăn mày đi đánh mõ, lo bò trắng răng."
"Em chỉ sợ liên lụy đến nhà thôi." Tôi áy náy, "Thế còn nhà hàng và mấy ki ốt của nhà ta thì sao?"
"Bán rồi chứ sao." Anh hai thở dài, "Địa điểm nhà hàng và ki ốt của nhà ta em biết rồi đấy, đều là chỗ tốt, nên bố vừa nói muốn bán, rất nhiều người đã hứng thú, quá trình khá thuận lợi, nhà ta cũng không bị lỗ, tổng cộng bán được hơn năm triệu, đều gửi tiết kiệm cả rồi. Ý của Thẩm đại sư là tiền không được đụng đến, vậy thì cứ để ngân hàng tăng lãi suất thôi, cũng coi như là đầu tư trá hình rồi!"
Thế thì tốt rồi. Tôi gật đầu, trong lòng vẫn thấy nặng nề, "Anh hai, nếu không phải tại em, nhà ta có thể tiếp tục làm ăn, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, anh còn đang muốn đổi xe, bây giờ cũng..."
"Anh đánh em đấy!" Anh hai một tay quàng qua vai tôi, "Bây giờ chẳng phải vẫn còn hơn chục triệu sao, em cứ đi hỏi khắp thành Lâm Hải xem, nhà ai có được số tiền tiết kiệm này, nhà ta không chỉ có, mà còn có thêm hai căn nhà nữa!!"
"Đúng rồi, nhà thì..."
"Nhà để ở thì không sao!" Anh hai như biết tôi đang nghĩ gì, "Thẩm đại sư nói rồi, tài sản không sinh lời thì không cần bán. Hai căn nhà của nhà ta, một căn là viết tên chị cả, cho chị cả ở, căn còn lại là chúng ta ở, cũng không cho thuê, không cần xử lý. Hủ Hủ, cái gì đến thì cứ bình tĩnh chấp nhận, chỉ cần em còn sống, là còn cơ hội, dù phải đợi bao nhiêu năm, chúng ta cũng phải chiến!"
Ngừng một chút, anh tiếp tục, "Bố trước khi đi bảo anh nói với em, những chuyện này, từ đầu đến cuối, không liên quan đến em một xu nào, em tuyệt đối đừng có suy diễn lung tung tự làm khổ mình. Nhà họ Lương chúng ta, tổ tiên đều là nông dân, lẹt đẹt mãi mới có cô Ba hơi nổi bật lên một chút, số tiền có thể nhìn thấy bây giờ chẳng phải cũng là nhờ phúc của em sao! Bây giờ tuy không làm ăn được, nhưng điều kiện vẫn tốt hơn đa số các nhà khác. Cả nhà ta đều không có văn hóa, nhưng có một điểm là nhà ta đồng lòng, không làm ra chuyện giết gà lấy trứng. Tiền ấy à, từ từ kiếm, anh của em vẫn là đại ca của phố Phượng Hoàng thành phố Lâm Hải, còn em vĩnh viễn là tiểu tổ tông của nhà ta. Cả nhà chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn, việc em cần làm là chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để xảy ra sơ suất gì nữa, hiểu không?"
Tôi gật đầu, mũi cay cay, "Anh hai, cảm ơn anh."
Mặc dù tôi là người bị hại, nhưng đã liên lụy đến gia đình nên vẫn luôn tự trách. Nghe anh hai nói một lượt từ đầu đến cuối, trong lòng mới hơi nhẹ nhõm một chút.
"Cảm ơn cái gì!" Anh hai xoa mái tóc rối của tôi, "Ba Lông, lấy cái phong thái trời không sợ đất không sợ của em ra đây, người sống là vì một hơi thở. Nếu đã có kẻ muốn chúng ta chết, chúng ta cứ không chết đấy, nhất định phải tóm được hắn, xem anh hai xử lý hắn thế nào!"
"Vâng." Tôi nhếch mép, "Anh hai, bà nội biết chuyện của em chưa?"
"Trong nhà chỉ giấu mỗi bà nội thôi." Ánh mắt anh hai lộ vẻ bất đắc dĩ, "Bà tuổi cao rồi, biết những chuyện này dễ đổ bệnh. Vốn dĩ mẹ chúng ta bị bệnh là bà nội đã lo lắng rồi, lại thấy cô Ba về nhà nói bị cắn vào lưỡi, bà buồn lắm, chuyện của em lại càng không thể nói được. Mấy cửa hàng của nhà ta vừa bán đi, cô Ba sợ người ta nhiều lời nên đã đưa bà nội về quê ở rồi, tạm thời cứ giấu đã. Hàng xóm bạn bè quan hệ bình thường, bố nói là đưa em đi nước ngoài luyện tập thể dục nghệ thuật rồi, đỡ bị người khác nhai đi nhai lại."
Đi nước ngoài? Thật sự trùng khớp với giấc mơ của tôi!
Đang định nói chuyện kỹ hơn, trong sân truyền ra tiếng "khụt khịt", tôi nhìn ra sân, "Anh hai, tiếng gì thế?"
"Đúng rồi, nhanh nhanh nhanh, anh vừa nãy còn đang hóng chuyện đấy!" Anh hai kéo tay tôi đi ra ngoài cửa, "Anh đến đây mấy hôm, thật sự được mở mang tầm mắt không ít, Thẩm đại sư này đúng là không thiếu việc, ngày nào cũng có người đến tìm ông ấy, cái loại kỳ hình quái trạng, người gì cũng có, còn thú vị hơn cả xem phim!"
Kỳ hình quái trạng? Tôi bị anh hai kéo ra ngoài cửa, ngẩng mắt lên liền thấy giữa sân có một cô gái, nhìn mặt chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng rất gầy, gầy đến mức chỉ còn trơ xương, lúc này, cô ta đang ngồi trên một chiếc xe đẩy tay, miệng ngấu nghiến ăn gà quay, cả cái đầu như muốn vùi vào trong thịt, mặt dính đầy dầu mỡ, âm thanh phát ra cứ như lợn ăn cám! Thảo nào anh hai dựa vào khung cửa xem ngây người mà không phát hiện ra tôi tỉnh. Cảnh tượng đúng là khá sốc!
"Này, ba con rồi nhá, ba con gà quay rồi." Anh hai thấy tôi nhìn sang liền lặng lẽ giơ ba ngón tay lên, "Anh đếm cho cô ta đấy, trước khi ăn gà quay còn xơi hai cái móng giò to, không nhai, nuốt chửng luôn, sức ăn kinh khủng thật."
Tôi không rảnh nói anh hai vô tâm, hơi cau mày, "Anh ơi, cô ta không bị no vỡ bụng à."
"No gì, chẳng phải đang ăn ngon lành đấy sao." Anh hai hạ giọng, "Mấy hôm nay anh đã tổng kết ra kinh nghiệm rồi, phàm là người đến tìm Thẩm đại sư, đều không có ai bình thường..."
Tôi đồng tình, "Đều giống như em đúng không."
"Em mà so được à." Anh hai "chậc" một tiếng: "Em lại không phải bị nhập, cô gái kia nhìn là biết có thứ gì đó trên người đang hành hạ cô ta, em xem cô ta gầy như bộ xương khô kìa, đồ ăn đi đâu hết? Chắc chắn là vào bụng thứ khác rồi."
Tôi nhìn anh ta, "Bụng của ai?"
"Anh làm sao biết được." Anh hai bĩu môi, "Anh phân tích nhé, không phải người thì cũng là súc vật. Hôm qua có người đến em đoán xem thế nào, vừa vào sân đã nhảy tưng tưng, nói là bị con chồn hôi nào đó nhập vào người, nhe răng trợn mắt, suýt nữa thì nhảy lên nóc nhà. Nhưng Thẩm đại sư vừa trừng mắt một cái là người đó im re. Hôm nay cái cô này cũng gần giống thế, nghe nói đi khám khắp nơi đều không chữa khỏi, chỉ chẩn đoán ra chứng cuồng ăn. Mấy người tìm trước đó không xem ra bệnh, chắc là tìm phải loại thầy bà nửa mùa như cô Ba nhà mình, bản lĩnh không đủ, ngược lại còn làm cô gái này nặng hơn. Không biết làm thế nào khác, họ mới hỏi thăm được Thẩm đại sư, đợi ở thị trấn bốn ngày mới đến lượt khám, còn phải mượn xe đẩy đưa đến đấy, đây này..."
Anh hai hất cằm về phía gian nhà chính: "Bố mẹ cô ta vào trong tìm Thẩm đại sư rồi, để cô ta ở đây ngấu nghiến, lần này mà không cứu được nữa, cái thân hình như que tăm của cô ta anh thấy cũng không trụ được bao lâu đâu."
Tôi không nói gì, nhìn cô gái đang ăn rất vui vẻ trên xe đẩy. Cô ta ăn thực sự quên trời đất. Chẳng thèm để ý có người đang nhìn chằm chằm từ xa. Nhưng dù có cuồng ăn đến đâu thì trong bụng cũng không thể chứa nổi ba con gà quay với hai cái móng giò được! Ăn nhiều như thế sao còn gầy như vậy?
Đang ngẫm nghĩ, cô gái bỗng "ọe" một tiếng, mặt quay sang bên cạnh, đồ ăn trong miệng phun ra ồng ọc!
Đúng là phun! Như vòi nước bị vỡ ấy! Đồ ăn chưa kịp tiêu hóa đã bắn hết ra ngoài! Tôi đứng khá xa mà còn sợ bị dính phải đống đồ nôn mửa của cô ta.
Gió thổi qua. Mùi bay tứ tán!
Tôi vội vàng lùi lại một bước, anh hai vẫn còn ở đó kêu kinh ngạc, "Nôn rồi kìa! Thảo nào cô ta gầy, hóa ra cuối cùng đều nôn ra hết! Hủ Hủ, em thấy chưa, ăn uống phải nhai kỹ nuốt chậm, không thì không tiêu hóa được!"
Tôi liếc xéo anh hai, ý bảo anh đừng nói nữa! Nhìn cô ta nôn như thế, người bình thường cũng không muốn ăn rồi, còn nhai kỹ nuốt chậm gì nữa?
Theo lý thì cô ta nôn tung tóe khắp xe đẩy, bản thân cũng phải buồn nôn không ăn nổi nữa, nhưng cô ta lại không, phun xong như thể đã thoải mái, quay đầu lại tiếp tục xé nuốt con gà quay trong lòng! Tôi không nhịn được nhếch miệng, cảm thấy mình như con gà quay đó, toàn thân khó chịu.
"Ấy ấy ấy, em xem sức ăn của cô ta tốt chưa kìa, thế mà vẫn ăn tiếp được." Anh hai chậc chậc không ngừng, "Anh đoán nhé, nhập vào người cô gái này tám phần là một con lợn thành tinh, mồm ăn chóp chép. Nhưng không sao, anh nhìn quen rồi, lát nữa Thẩm đại sư ra là giải quyết được hết, em đừng sợ nhé."
Tinh lợn? Tôi nhìn kỹ cô gái đó. Điều kỳ lạ là, tôi càng nhìn cô ta, càng thấy mặt cô ta có bóng mờ! Nắng rất to, tôi hơi nheo mắt, dưới khuôn mặt khô héo đang ngấu nghiến ăn của cô ta, tôi dần dần nhìn thấy một khuôn mặt khác! Một cô gái rất béo. Khuôn mặt tròn trịa lồng bên dưới lớp da mặt của cô gái gầy, đang há to miệng, không ngừng gặm chân gà!
Trời đất ơi! Cảnh này giống hệt lúc con quỷ mặt đen nhập vào người bố mẹ tôi!
"Anh hai, không phải lợn thành tinh đâu." Tôi quả quyết lắc đầu, "Là ma nhập."
.
Bình luận truyện