Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 32 : Hủ Hủ, mau gọi sư phụ đi!

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 08:23 04-11-2025

.
Giấc ngủ này không kéo dài quá lâu, đến hoàng hôn tôi đã tỉnh. Anh hai đang chăm sóc tôi, thấy tôi mở mắt liền căng thẳng hỏi han: “Ba Lông, nhận ra mọi người không? Anh là ai?” “Anh hai.” “May quá may quá, chưa ngốc!” Anh hai vuốt ngực, “Em biết đã xảy ra chuyện gì không?” “Biết ạ.” Bị nhập vào người mà! Trong đầu tôi bây giờ vẫn toàn là chuyện của chị Thôi Văn Na. Tôi ngồi dậy, ngoài việc cổ họng hơi khô, xương cốt hơi mỏi ra thì không có gì khó chịu khác. Vẫn thấy ấm ức thay cho chị Thôi Văn Na! “Thẩm tiên sinh đã nói tỉnh lại là không sao rồi!” Cô Hứa bưng một cốc nước vào, thô lỗ dúi vào miệng bắt tôi uống, rồi lại nhìn anh hai, “Ai bảo mày táy máy cứ lôi em gái mày ra ngoài xem náo nhiệt, nói với mày một trăm tám mươi lần rồi, Lương Hủ Hủ bây giờ là người âm, mệnh yếu còn không bằng trẻ sơ sinh, là cái đồ bỏ đi dễ bị thứ bẩn thỉu nhập vào người nhất, hai đứa chúng mày thì hay rồi, gặp phải chuyện này không biết đường tránh đi, lại cứ phải xán vào, thứ bẩn thỉu không bắt nạt nó thì bắt nạt ai, đáng đời!” “Cái bà già này không thể nói chuyện tử tế được à, tôi cảnh cáo bà nhá, tôi nhịn bà không phải một hai ngày rồi đâu!” Anh hai xắn tay áo để lộ hình xăm, vỗ cái ví cầm tay bên mép giường sưởi, “Thẩm đại sư chẳng phải là Càn Khôn Thông Thiên Thánh Thủ sao, ai biết em gái tôi ở trước mặt ông ấy mà vẫn bị bắt nạt! Các người ăn hại à!” “Không thích ở thì cút!” Cô Hứa không hề coi anh hai ra gì, đặt mạnh cốc nước xuống mép giường sưởi, “Phắc iu!” “Gì?” Anh hai ngớ người. Tôi giật nảy mình! Cô Hứa ngay sau đó lại bồi thêm một câu, “Ghét, ao, ọp, mai, phây!” Mắng xong quay người đi ra ngoài. “Này… có phải đang chửi anh không?” Anh hai trừng mắt, “Bà đứng lại cho tôi, có bản lĩnh thì đừng đi, đừng tưởng Lương Hữu Chí tôi không đánh bà già!” Tôi nhìn theo hướng cô Hứa rời đi, lập tức cảm thấy cô tỏa sáng! Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ cô chỉ là một bà lão nóng tính. Mở mang tầm mắt rồi! Con người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Có nghề đấy. “Hủ Hủ, tiếng Anh của em là bố mẹ chúng ta bỏ tiền mời gia sư nước ngoài về dạy, em nói cho anh biết, có phải vừa nãy bà ấy chửi anh không?” Anh hai thấy cô Hứa không thèm để ý đến mình, lại bắt đầu quay sang tôi, “Bà ấy chửi anh cái gì? Phúc gì! Phúc ngư à! Có phải bà ấy tưởng hình xăm của anh là cá không! Em nói cho bà ấy biết, anh xăm rồng, rồng quấn tay!” “Không phải đâu ạ.” Tôi không nhịn được cười, “Cô Hứa không chửi anh, cô ấy chỉ là bày tỏ tâm trạng, bảo anh ăn nhiều cơm, ít nổi giận, anh có thể đừng đi đến đâu cũng kiếm chuyện đánh nhau không.” “Thật không?” Anh hai không tin, “Hủ Hủ, bố chúng ta nói em từ nhỏ đã hội nhập quốc tế rồi, anh thấy em nói chuyện làu làu với lão Tây mắt xanh, đừng có lừa anh, anh là anh ruột của em đấy!” “Em thật sự không lừa anh.” Tôi cười bất đắc dĩ, “Anh cũng nói em hội nhập quốc tế rồi, cô Hứa mà chửi anh em có thể không sốt ruột sao, cô ấy tính tình như vậy, tâm trạng không tốt, anh chấp nhặt với một người già có phải là mất phong độ của đại ca giang hồ không.” Thật ra mà nói, bố đúng là đã mời gia sư nước ngoài cho tôi mấy năm, sau này tập thể dục nghệ thuật mệt quá nên không học nữa, khẩu ngữ cũng tàm tạm, bắt tôi thi cử, nào là bổ ngữ tân ngữ, cấu trúc câu, hình thái phối hợp, tôi thường xuyên ngớ ngẩn. Cô Hứa đúng là đã chửi người. Rất khó nghe. Nhưng không cần thiết phải giải thích cho anh hai. Không dưng kiếm thêm chuyện làm gì. “Nếu em đã nói vậy thì anh tha cho bà già đó một lần.” Anh hai bất bình, “Nếu không anh nhất định phải chửi lại, không thể chiều hư cái tính của bà ấy!” “Thôi đi!” Tôi mất kiên nhẫn, “Anh hai, anh có thể đừng đi đến đâu cũng khoe cái hình xăm của anh ra không, cái lúc xăm xong về nhà đau đến mức rên hừ hừ em vẫn còn nhớ đấy, đừng quên em còn đang ở nhà chú Thẩm, chú Thẩm là ân nhân cứu mạng của em! Anh thái độ tốt một chút!” Hơn nữa cô Hứa vừa vào đã cho tôi uống cốc nước, bất kể thái độ cô ấy thế nào, cổ họng tôi dễ chịu hơn rồi! “Lương Hủ Hủ, em là em gái anh, em gái ruột đấy!” “Cho nên em mới biết anh là cái dạng gì!” Tôi không khách khí, “Còn ồn ào nữa thì anh đi đi!” “Này em…” Anh hai nghiến răng, “Lương Hủ Hủ! Em được lắm, em được, anh bênh em, em còn lên mặt với anh phải không, là ai bụp một cái bị nhập vào người, đứng đó vừa chửi vừa khóc, cái ông Thẩm Vạn Thông kia đứng ngay bên cạnh nhìn, nhưng mà chỉ nhìn thôi, ông ta bản lĩnh lớn như vậy sao không ra tay!” “Thế sao anh không ra tay?” “Anh không phải…” Anh hai yếu thế, vội ho khan một tiếng, “Anh muốn ra tay lắm chứ! Vấn đề là anh sợ ra tay không biết nặng nhẹ lại đánh em bị thương, thứ trong cơ thể em không đau, anh sợ em đau!” “Được rồi anh hai.” Tôi cười: “Em biết anh tốt với em, chuyện này anh đừng trách chú Thẩm, chú ấy cũng là muốn tốt cho em.” “Muốn tốt cho em?” Anh hai sững người, “Thứ này ảnh hưởng đến cơ thể, ông ta nhìn em bị hành hạ là muốn tốt cho em? Hủ Hủ, em ngốc rồi à.” “Nói đúng ra, chắc là vì chị Văn Na.” Tôi hạ giọng, nhìn anh, “Anh hai, lúc em bị nhập vào người có phải vẫn luôn khóc không?” “Ừ.” Anh hai gật đầu, “Em còn chửi cái gì mà đánh nó, cả người tự nói tự diễn, khoa tay múa chân, đi tới đi lui tại chỗ, nói chung là không bình thường.” Đúng rồi. Tôi gật đầu, kể lại cho anh hai chuyện tôi nhìn thấy, tay khoa chân múa chính là tôi đang gạt lớp sương mù. Chửi người là tôi thấy chị Thôi Văn Na bị bắt nạt không nhịn được mà lên tiếng. Cuối cùng khóc. Là tiễn chị Thôi Văn Na đi. “Anh hai, đó là một người chị rất đáng thương.” “Mẹ ơi, em nhìn thấy nhiều chuyện thế cơ à.” Anh hai hít một tiếng, “Chẳng trách anh giục Thẩm đại sư mau ra tay mà ông ấy còn nhắm mắt ra vẻ dưỡng thần, tám phần ông ấy cũng đang xem, xem oan khuất của con ma nữ này!” “Anh thấy chưa!” Tôi nhếch khóe môi, “Anh hiểu lầm chú Thẩm rồi, chú ấy giữ em lại, còn chữa bệnh cho em, sẽ không nhìn em bị bắt nạt đâu!” “Cũng phải.” Anh hai gật đầu, cũng cười theo tôi, “Nói đến đoạn sau còn khá buồn cười, này, em đứng trong sân, cuối cùng còn vẫy tay, nói cái gì mà, đi đi, giữ gìn nhé, muốn ăn gì báo mộng cho em, thần thái giống hệt bà nội chúng ta!” Tôi ngại ngùng gãi đầu, lúc đó chỉ muốn nói vài lời an ủi chị Văn Na, nhất thời lại không nghĩ ra từ nào, chỉ nhớ lần nào rời nhà đến đội tập huấn ở ký túc xá, bà nội đều nói với tôi cháu giữ gìn nhé, muốn ăn gì cứ nói với bà, bà tìm người mang đến cho cháu, tôi cũng học theo, liền nói với chị Văn Na như vậy. Dù sao đi nữa! Kết quả là tốt. Anh hai lại kể cho tôi nghe chuyện tiếp theo của bộ xương khô, sau khi tôi ngất đi, chú Thẩm liền nói với cặp vợ chồng kia là oan hồn đã lên đường rồi, Trần Nhân bồi bổ cơ thể có thể dần dần hồi phục một chút, nhưng thể chất so với trước đây vẫn có sự khác biệt, sẽ yếu ớt, sức đề kháng kém, vận may mười năm tới đều không tốt, phải ít ra ngoài, không được trèo cao, không được đến gần bờ nước, đề phòng tai nạn xe cộ, sông nước. Chú Thẩm còn bảo bố mẹ Trần Nhân đi hỏi thăm nơi chôn cất của Thôi Văn Na, đến chùa tìm sư phụ tụng kinh siêu độ. Thôi Văn Na chết khi tuổi còn quá trẻ, ở dưới đó còn phải trải qua âm thọ, nhất thời chưa thể vào luân hồi, nhà họ Trần ở dương gian tích thêm chút công đức cho cô ấy, Thôi Văn Na ở dưới đó dễ chịu hơn, cũng có thể gián tiếp hồi phục cơ thể Trần Nhân. Lời, chú Thẩm đã nói rõ ràng. Còn nhà họ Trần có làm theo hay không thì không ai quản nữa. Chuyện đã qua rồi. Cuối cùng, anh hai vỗ vỗ cánh tay tôi: “Em gái anh lớn rồi, kiên cường hơn anh nghĩ, Hủ Hủ, em khiến anh hai phải nhìn bằng hai mắt đấy.” “Anh hai, là nhìn bằng con mắt khác.” “Như nhau mà!” Anh hai thuận thế ôm vai tôi, “Hôm nay hú vía một phen, Thẩm Vạn Thông thật sự khiến anh mở mang tầm mắt rồi, Hủ Hủ, cái nghề này thần thánh thật!” Tôi đồng ý, đúng là rất thần thánh! Truyền âm ngàn dặm đã thần thánh rồi! Ném viên đá và chiếc lá đánh ma càng thần thánh hơn! Còn có chuyện chữa mụn mủ cho tôi nữa. Thần thánh chồng chất thần thánh. … Tối ăn cơm, không biết có phải cô Hứa được bố chỉ điểm hay không, món ăn làm ra xem như cũng tạm được. Ít nhất không lo bị ngộ độc. Điều khiến tôi kinh ngạc lại là Thuần Lương, cậu ta về trước bữa cơm, trông có vẻ đang học cấp hai ở thị trấn, tôi nghĩ dù sao cũng phải ở lại đây, cần phải hòa thuận với cậu ta, bèn tìm vài chủ đề, hỏi cậu ta bài vở có nặng không, nếu tiện có thể phụ đạo cho học sinh tiểu học như tôi. Thuần Lương không thèm để ý đến tôi, ngồi xuống còn buông một câu, “Cô mà không có việc gì thì mau rời khỏi nhà tôi đi, đừng có lân la làm thân với tôi.” “…” Tôi tuyệt đối tin tưởng cậu ta là người bình thường rồi. Miệng lưỡi khá lắm. Tôi bị chạm vào vảy ngược nên không lên tiếng nữa. Dưới mái hiên nhà người mà! “Này! Thằng nhóc, thái độ gì thế, cái tính của mày hư hỏng quen rồi à!” Anh hai không chịu được, “Em gái anh tốt bụng nói chuyện với mày mà mày ăn nói kiểu gì thế, lúc nhìn người có thể hai mắt đồng bộ không, đừng có một mắt đứng gác một mắt đi tuần, tao nói cho mày biết, ở đây em gái tao là thân chủ, bọn mày phải cung phụng, dám âm dương quái khí với em gái tao, có tin tao tát phát chết…” “Ăn cơm.” Chú Thẩm ngắt lời anh hai, im lặng thể hiện thái độ, anh có thể bao bọc Lương Hủ Hủ, nhưng Thẩm Thuần Lương sau lưng cũng có người! “Anh hai.” Anh hai thấy tôi kéo liền khẽ xì một tiếng, không nói tiếp nữa. Chú Thẩm lắc đầu, “Hữu Chí à, con người cậu bụng dạ không xấu, nhưng tính tình quá nóng nảy, gan nóng, dễ chịu thiệt thòi lớn, phải biết thu lại một chút.” “Thẩm đại sư, ngài có ý gì?” Anh hai không nén được, tôi dùng sức kéo mạnh anh, “Anh hai!” Anh hai ở nhà tính nóng như lửa, nếu không phải bố tôi quản nghiêm, lúc đánh người luôn xuống tay rất nặng, anh hai thật sự dễ vào tù. “Hữu Chí, người có chút tính khí không sao, nhưng phải biết chừng mực.” Chú Thẩm khẽ nâng mắt, “Gặp chuyện cậu mà nhịn được, cả đời này sẽ thái bình.” “Thế thì còn nói chuyện gì!” Anh hai hừ một tiếng lắc đầu, gắp thức ăn cho tôi: “Thẩm đại sư, Lương Hữu Chí tôi đây, bắt nạt tôi không được, bắt nạt em gái tôi, người nhà tôi càng không được, nói chung ấy à, tôi chỉ có một quan điểm, người không đụng đến tôi, tôi không đụng đến người, người mà đụng đến tôi, tôi giết chết hắn!” Tôi thấy chú Thẩm thở dài liền vội vàng chữa cháy, “Chú Thẩm, anh con thực ra tâm địa rất tốt, anh ấy trượng nghĩa, ở Lâm Hải chúng con anh ấy mà thấy ai bị bắt nạt, đảm bảo sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hồi con nhỏ, có lần anh ấy thấy mấy tên côn đồ ngoài đường bắt nạt nữ sinh viên đại học, không nói hai lời liền lao vào, sau này cô gái đó suýt nữa thì thành chị dâu con…” Mẹ ơi, anh hai sững người, đồng thời tôi cũng muốn tự vả miệng, chuyện tám kiếp trước sao tôi cũng lôi ra được, nếu để chị dâu bây giờ của tôi nghe thấy thì toi mất, “Chú Thẩm, con chỉ muốn nói chú đừng chấp anh con, anh ấy bụng tốt, chỉ là nói chuyện không chú ý, mới đắc tội người khác.” “Ha.” Thẩm Vạn Thông khẽ cười thành tiếng, “Lương Hủ Hủ, ai có bụng tốt bằng cháu chứ, chuyện hôm nay, chẳng phải vẫn là cháu bảo ta tha cho thứ đó một lần sao?” Chị Thôi Văn Na? “Chú Thẩm, chuyện này là công lao của chú mà.” “Của ta?” Thẩm Vạn Thông như không hiểu: “Sao lại nói vậy.” “Chú cố ý mà!” Tôi nói: “Chú thực ra vẫn muốn thả chị ấy đi, cho nên mới đánh rất chậm.” Nếu giống như viên đá và chiếc lá khô kia, vèo một cái, tôi làm gì có thời gian hét lên. Suy nghĩ một chút là biết ý đồ của chú Thẩm rồi. “Hay.” Thẩm Vạn Thông cười, “Vậy cháu nói xem, thứ bẩn thỉu đó có sợ ta không?” “Sợ ạ.” “Sợ thì tại sao còn dám vào cửa.” Thẩm Vạn Thông nói, “Nó nhập vào người Trần Nhân, hoàn toàn có thể rời đi dưới núi, tại sao còn phải đến khiêu khích ta.” “Chị Văn Na có oan khuất mà!” Tôi nói: “Chị ấy không phải thật sự muốn Trần Nhân chết, bởi vì bản chất chị ấy là người tốt, không, là ma tốt, chị Văn Na cần một con đường để nói ra nỗi ấm ức của mình, vừa hay gặp được con, giải tỏa được nút thắt trong lòng, thế là đi rồi.” “Rất tốt.” Thẩm Vạn Thông gật đầu, “Đây chính là điều ta nói, hành chính là đạo, y chính là tâm.” Tôi như hiểu như không nhìn chú, suy nghĩ như đột nhiên nổ tung, có ánh sáng vàng chiếu vào, thông suốt! “Chú Thẩm, thực ra chú sớm đã biết chị Văn Na có oan khuất, mới hỏi han chị ấy, cũng không hề ra tay đúng không?!” Tôi mở to mắt, “Phàm là thân chủ đến tìm chú, nếu có thứ bẩn thỉu, giống như con, thứ bẩn thỉu sẽ không dám xuất hiện, phàm là có thể xuất hiện, vậy chỉ có hai tình huống, một là thứ bẩn thỉu cho rằng bản lĩnh của mình phi phàm, có thể thắng được chú! Loại thứ hai là có việc cần cầu xin chú, cần chú giải oan độ hóa, chú khai giải không chỉ là ma quỷ, mà còn là lòng người!” Mẹ ơi! Cái nghề này lập tức trở nên cao cả bao nhiêu! “Lương Hủ Hủ, được.” Chú Thẩm nhìn sang anh hai đang vênh váo tự đắc vừa nhắn tin vừa ăn cơm, ẩn ý nói: “Nhà cháu thật sự phải tích đức mấy đời, mới có được một đứa con như cháu.” “Em gái tôi đương nhiên là được!” Anh hai đặt điện thoại xuống, tiếp lời ngay: “Nó từ nhỏ đã là tiểu yêu tinh rồi, học gì cũng nhanh lắm, Thẩm đại sư, tôi thấy ngài khá là tán thưởng Hủ Hủ, hay là nhận nó làm đệ tử đi!!” Gì cơ? Tôi sững người. Anh hai nhìn sang tôi, “Hủ Hủ, chẳng phải em cũng rất khâm phục đạo hạnh của Thẩm đại sư sao, nếu học được rồi, sau này cũng có thể giống như Thẩm đại sư vậy, trừ tà trấn trạch, không gì không làm được, oai phong biết bao, phải không?!” Rất oai phong, nhưng mà… Tôi chưa từng nghĩ đến! “Hủ Hủ, nếu em bái sư rồi, tính mạng cũng không cần Thẩm đại sư nhọc lòng bảo vệ, có thể tự mình giải quyết, sau này gặp phải chuyện thế này, em còn có thể san sẻ lo lắng cho Thẩm đại sư, một công đôi việc mà!” Anh hai nói đến hứng khởi, “Thẩm đại sư, hay là ngài bây giờ nhận Hủ Hủ luôn đi, chúng ta sau này xem như người một nhà rồi!” Ài… Tôi đúng là rất khâm phục bản lĩnh của chú Thẩm, tôi có giấc mơ võ hiệp mà! Nhưng nói học là học được sao? “Hủ Hủ, mau dập đầu Thẩm đại sư, dâng rượu!” Anh hai liền kéo tôi định đứng dậy, “Học cái này tốt biết bao, con còn có nền tảng võ thuật, có thể dùng được, mau quỳ xuống…” “Không ổn.” Chú Thẩm ngăn động tác ấn gáy tôi xuống của anh hai, “Đạo gia chú trọng sư xuất hữu môn, tuy thời thế thay đổi, môn phái cũng trở nên phức tạp, nhưng nói trắng ra, cũng chỉ có chính tà mà thôi, ta lúc đầu sư thừa Chính Nhất, sau lại rời đi, học các loại bàng môn tà đạo, đây là hành vi đại bất kính, trong mắt đồng môn chính phái, Thông Thiên Thánh Thủ ta chẳng qua chỉ là một tên tà sư, không một ai muốn nhắc đến tên ta, chẳng qua thân chủ không nhìn những thứ này, chỉ luận đạo hạnh, bây giờ Thẩm mỗ này mới có một miếng cơm ăn, cậu bảo Lương Hủ Hủ bái ta làm thầy, chẳng phải là đẩy nó vào hố lửa sao?” “Cái này…” Anh hai sững người, thấy tôi sợ hãi, không khỏi cười gượng, “Thẩm đại sư, anh hùng không hỏi xuất thân, ngài nói Âu Dương Phong là người tốt sao? Em gái tôi biết, đó là đại phản diện lão độc vật đấy, nhưng ông ta xấu một cách rõ ràng, muốn có Cửu Âm Chân Kinh liền nói thẳng ta muốn cái này, không hề làm mấy trò giả dối màu mè, cuối cùng lấy được rồi, người ta cũng thật sự luyện, thật sự đi sâu nghiên cứu, bây giờ có gặp Âu Dương Phong ra, một đứa trẻ căm ghét cái ác như em gái tôi cũng không hề ghét ông ta, Hủ Hủ, anh nói đúng không!” Tôi ngơ ngác gật đầu, “Âu Dương Phong tốt với Dương Quá, trong Thần Điêu ông ấy là người tốt.” “Ngài xem!” Anh hai vỗ tay, “Thẩm đại sư, chúng ta không thể nói ngài là Âu Dương Phong, bởi vì ngài bây giờ đi tuyệt đối là chính đạo, nhưng ngài có thể tự coi mình là Âu Dương Phong, chuyện làm trong Xạ Điêu, chúng ta không nhắc đến, bây giờ giống như Thần Điêu vậy, em gái tôi chính là tương đương với Dương Quá, ngài chữa mụn mủ cho nó, chẳng phải giống như Âu Dương Phong truyền thụ Cáp Mô Công cho Dương Quá để giải độc Băng Phách Ngân Châm cho cậu ấy sao? Ngài trong mắt em gái tôi chính là đại hảo nhân, đại ân nhân rồi!!” Lần đầu tôi thấy anh hai ăn nói lợi hại như vậy! Nói đến mức tôi thật sự động lòng rồi! Gì mà chính phái tà sư, trộm mệnh cách của tôi chính là kẻ xấu, chú Thẩm giúp tôi đối phó hắn chính là người tốt. Hơn nữa chú Thẩm còn giúp chị Thôi Văn Na, biết nói y đạo nhân tâm. Tốt hay không không thể tự mình nói. Phải để người khác nhìn! Thẩm Vạn Thông nghe xong liền cười, “Thôi được, bây giờ không còn chú trọng danh tiếng nữa, ta cũng đã bị phản phệ rồi, sẽ không dùng tà pháp nữa, nói thật, ta từng nhận hai đệ tử, đại đệ tử chết vì tai nạn, nhị đệ tử không rõ tung tích, trước khi chết, ta đúng là có lòng muốn nhận thêm một tam đệ tử, truyền thụ cho nó chính pháp, tuyệt đối không dính dáng đến tà thuật, để chính danh cho ta, để ta sau khi chết có thể nhắm mắt.” “Thế chẳng phải vừa hay sao!” Anh hai ấn tôi còn định bắt tôi dập đầu Thẩm Vạn Thông, “Nhanh, Dương Quá này ở ngay trước mắt ngài rồi, em gái tôi tuyệt đối một thân chính khí, ngài bảo nó học tà nó cũng không học đâu, phải không Hủ Hủ, mau gọi sư phụ đi!” “Tôi…” Tôi thấy có gì đó không đúng, nhưng tiết tấu hoàn toàn bị anh hai khống chế rồi! “Hữu Chí.” Chú Thẩm lại lần nữa gạt tay anh hai ra, “Tâm tình của cậu ta hiểu, suy nghĩ ta cũng rõ, nhưng Lương Hủ Hủ nó còn chưa có lòng học đạo, ta nhận nó chẳng phải là trò đùa sao.” “Cái này…” Anh hai buông tôi ra, “Thẩm đại sư, em gái tôi nhỏ tuổi, chuyện này người lớn chúng tôi quyết định thay nó là được, chủ yếu là nó khâm phục bản lĩnh của ngài, thích những thứ này, hơn nữa nó còn có thiên phú, chiều hôm nay, nó chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra cô gái gầy gò kia bị ma nhập, điều này nói lên cái gì? Em gái tôi bây giờ có âm dương nhãn, có mấy người có được chức năng này? Nó chính là người phù hợp! Nhân tài đấy!” Lông mày tôi nhướng lên, nhân tài? “Phụt...” Cô Hứa khẽ cười thành tiếng, vừa ăn cơm vừa nói một câu, “Chẳng phải là người âm nào cũng có thể nhìn thấy sao, chuyện xui xẻo lại thành chuyện tốt rồi.” “Này, bà đừng nói chuyện! Nếu không đừng trách tôi không kính già yêu trẻ!” Anh hai lườm cô Hứa một cái rồi lại nhìn sang Thẩm Vạn Thông, “Thẩm đại sư, có quy định này sao? Người âm không thể học đạo?” “Muốn học đạo, thế gian vạn vật đều có thể, chỉ là tạo hóa khác nhau mà thôi.” Chú Thẩm đáp giọng thản nhiên. “Ngài xem, thế chẳng phải nói em gái tôi vẫn có thể học sao!” Anh hai lại lên tinh thần, “Thẩm đại sư, em gái tôi nó không chỉ thông minh, còn tâm địa thiện lương, này, hồi nhỏ tôi mua cho nó một cuốn truyện tranh hai tệ, nói với nó đó là bí kíp võ lâm, Giáng Long Thập Bát Chưởng, nó nhìn hình vậy mà thật sự học được, đánh rất giống thật, một chiêu Kháng Long Hữu Hối, tôi cũng đỡ không nổi! Chỉ riêng cái ngộ tính này, đảm bảo ngài dạy nó là nó biết ngay!” “Tôi còn học không được nữa là.” Thuần Lương cúi đầu nói chen vào một câu, “Ông nội nói rồi, ông chỉ cần đệ tử lợi hại nhất, tốt nhất là Tứ Linh nhập mệnh, nếu không tạo hóa thấp, ra nghề sẽ làm mất mặt ông nội.” “Thằng nhóc…” Anh hai nuốt lại lời định nói, vội vàng hỏi, “Thẩm đại sư, Tứ Linh nhập mệnh là gì? Có xịn hơn Thiên Nữ chuyển thế của em gái tôi không?” Tôi cũng tò mò nhìn sang chú Thẩm, lần đầu nghe thấy từ ‘Tứ Linh’. “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.” Chú Thẩm đáp, “Đây là Dương Sai nhập cách, chỉ cần bồi dưỡng thêm, ngày sau có thể tạo hóa kinh người, nhưng ta năm xưa quan sát thiên tượng, bốn người bọn họ đã định cư ở phương Bắc, sớm đã có sư phụ dìu dắt, tuổi đều lớn hơn Lương Hủ Hủ một chút, tự nhiên là vô duyên với ta.” “Muốn hỏi Lương Hủ Hủ và bọn họ chênh lệch thế nào, chỉ xét về âm dương, tự nhiên là cách xa vạn dặm, không thể so sánh, muốn so về mệnh cách, Lương Hủ Hủ thuộc quý mệnh, là người có phúc, mà người Dương Sai, Ngũ Tệ Tam Khuyết, khổ lại càng thêm khổ, chức trách khác nhau, không phân được tốt xấu hơn kém.” Thẩm Vạn Thông nhìn tôi: “Mệnh cách Lương Hủ Hủ nếu không mất, cả đời này chưa chắc đã gặp tà, căn bản là vô duyên với nghề âm dương, nhưng nó bây giờ thành người âm, có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, đó là bất hạnh của nó, mà không thể vì thế nói nó có tạo hóa âm dương, muốn làm tiên sinh, chỉ có lòng tốt là không đủ, một là phải có ngộ tính, khai tuệ căn, hai là bắt buộc phải âm dương cân bằng, ngộ tính ta có thể chỉ điểm, tuệ căn cần trời ban, càng đừng nói đến phải âm dương cân bằng rồi, Lương Hủ Hủ bây giờ giữ được mạng đã không tệ rồi, nói gì đến làm tiên sinh.” Anh hai á khẩu, “Thẩm đại sư, không còn chút hy vọng nào sao?” Chú Thẩm không nói. Tôi đứng đờ tại chỗ, như một món đồ bị anh hai ấn qua ấn lại, giây phút này tự dưng sinh ra không cam lòng, “Chú Thẩm, cháu muốn hỏi, linh ngộ tuệ căn là gì, sao chú biết cháu nhất định không có?” Chú Thẩm quay mặt sang, ra hiệu cô Hứa lấy ba nén hương qua, sau khi đốt lên ông ta cầm trong tay, “Nói cho ta biết, hương nói gì với cháu?” “…” Tôi nín nhịn một lúc: “Nó đang cháy ạ.” Hương làm sao biết nói? Anh hai ở dưới thúc giục tôi, một tay che miệng, thì thầm, “Nhìn đầu hương…” Đầu hương? “Bên trái cao nhất, ở giữa thấp hơn một chút, tro hương bên phải cháy cong queo…” Tôi lắp ba lắp bắp nói, nén hương này thật sự rất kỳ lạ, tro hương bên phải cháy thành như vậy rồi mà chưa rụng, giống như nốt nhạc, nhưng tôi không hiểu nó nói gì, nhìn kỹ một lúc, tôi hít một tiếng, ngón giữa tay phải đột nhiên nóng lên, như bị đầu hương hun phải, “Chú Thẩm, cháu hơi nóng, nó hình như nói với cháu là muốn lộn nhào!” “Ồ?” Ánh mắt chú Thẩm sâu thêm mấy phần, sau khi dập tắt hương lại nhìn sang tôi, “Đầu hương này tốt, cháu không biết xem, nhưng cơ thể cháu có cảm giác, điều này chứng tỏ cháu có thể đạp đạo.” “Thật ạ?!” Mặt tôi vui lên, “Cháu được phải không!” “Ngài xem!” Anh hai cũng kích động theo, “Em gái tôi không phải Tứ Linh thì cũng là thần tiên đấy, kém chỗ nào!” “Ta nói, chỉ là có thể đạp đạo.” Chú Thẩm thở ra một hơi, “Tiên sinh thượng đẳng, không cần thày dạy cũng tự thông, học một biết mười, linh như vén mây thấy trời, điểm đến là thông, loại huyền diệu này chỉ có thể ý hội mà không thể ngôn truyền, Lương Hủ Hủ có cảm ứng, điều này chứng tỏ nó có thể làm tiên sinh, nhưng nếu tư chất tầm thường, thiên phú bình thường, ta nhận nó làm gì, đệ tử của ta là phải chính danh cho ta, không phải kiếm miếng cơm ăn là được, các người vẫn nên dập tắt ý nghĩ này đi.” “Chú Thẩm, chú không hỏi cháu thêm mấy câu, sao biết cháu là tư chất gì!” Tôi sốt ruột rồi! Thực ra tôi hoàn toàn chưa nghĩ đến việc làm đệ tử của ông ấy, nhưng bị dồn đến đây rồi, giống như tôi đi tuyển chọn vận động viên, chưa chạy được hai vòng, huấn luyện viên đã nói tôi không được, phải loại, đương nhiên tôi không cam lòng, lúc này tôi hoàn toàn không rảnh để nghĩ có thật sự muốn làm tiên sinh không, chỉ còn lại sự thất vọng sau khi bị đả kích! Ít nhất cũng phải để tôi chạy thêm mấy vòng, tập huấn một đợt, rồi loại cũng không muộn mà! “Không phục à?” Chú Thẩm có chút hứng thú nhìn tôi, “Lương Hủ Hủ, cháu đã xem qua nhiều tiên sinh như vậy, nhiều chuyện chắc cũng hiểu rồi, ta chỉ hỏi cháu, sinh thần bát tự chỉ cái gì?” “E hèm!” Anh hai lại một tay che miệng, tay kia thúc giục tôi, “Ngày tháng năm sinh… mau nói…” Trò này của anh rõ ràng cả bàn đều nhìn thấy! Nhưng không ai nhắc nhở anh, đều như đang xem khỉ diễn trò. Tôi há miệng, “Năm, tháng, ngày, giờ, tám chữ, sinh thần bát tự.” “Đâu có!” Thẩm Thuần Lương khinh bỉ một tiếng, “Sinh thần bát tự chỉ Tứ Trụ Can Chi của năm tháng ngày giờ.” Cậu ta vừa bẻ ngón tay vừa nhìn tôi, đôi mắt lác tự nhiên rất dễ khiến người ta hiểu thành vẻ chế giễu, “Trụ năm, trụ tháng, trụ ngày, trụ giờ, mỗi trụ hai chữ, tổng cộng tám chữ, gọi là sinh thần bát tự, ví dụ tôi sinh năm 91, năm Tân Mùi, thiên can của trụ năm là Tân, địa chi là Mùi, cứ thế suy ra, trong đó còn bao gồm Thập Thần, Tàng Can, Vòng Trường Sinh, Nạp Âm, mấy cái này cô đều không hiểu, làm tiên sinh thế nào? Làm trong mơ à?” “…” Đối diện với vẻ mặt đó của cậu ta, tôi thu lại lời nói còn thấy cậu ta khá đáng yêu vừa nãy. Chúc phúc cho tiểu lão ca mùng một, ngày rằm tiếp theo, tiếp tục ị đùn ra quần nhé! … “Chúng ta nói sai chỗ nào? Cứ phải dùng từ ngữ khó hiểu à!” Sau bữa cơm mọi người đều đi làm việc của mình, anh hai vẫn còn ở bên cạnh tôi bất bình bảy tám kiểu. Tôi không tiếp lời, ngẫm lại thấy Thuần Lương nói rất đúng. Cái gì cũng không biết thì mơ làm tiên sinh à. Thứ này khó biết bao. Để mặc anh hai tự mình căm phẫn ở đó, tôi lấy điện thoại của anh ra trước tiên gọi cho bố, biết tôi tỉnh lại ông rất vui, tôi hỏi gì ông cũng nói tốt, dặn tôi không cần lo lắng cho gia đình, ông đã nói với bà nội là tôi đi nước ngoài rồi. “Con gái cưng, bất cứ chuyện gì bố cũng sẽ trao đổi với Thẩm đại sư, nhiệm vụ của con là chăm sóc tốt cho bản thân.” Tôi vâng mấy tiếng. Không nói nhiều. Sợ mình không kìm được. Với tình cảnh hiện tại của tôi, không có tư cách tùy hứng như trước đây nữa. Cúp điện thoại, tin nhắn điện thoại liên tục đổ về, tôi liếc nhìn người gửi, ‘Vợ yêu.’ Là chị dâu, không cần mở ra, trên màn hình đã hiện nội dung tin nhắn cuối cùng, ‘Lương Hữu Chí, còn không về chúng ta ly hôn!’ “Hủ Hủ, em nghe anh nói chưa, đừng vội, anh thấy phòng chú Thẩm nhiều sách lắm, tối nay anh đi mượn mấy cuốn, chúng ta thức đêm học một chút, chắc chắn sẽ giỏi hơn thằng nhóc mắt đi tuần kia…” “Anh hai.” Tôi đưa điện thoại về phía anh, “Chị dâu gửi tin nhắn cho anh này.” “À?” Anh hai nhận lấy xem một cái, tùy tiện bấm mấy cái, miệng phát ra tiếng khinh thường khe khẽ, “Chu Hiểu Linh còn dám dọa anh, không cần để ý đến cô ta, Hủ Hủ, anh nói với em…” “Anh hai, anh về đi.” Tôi nhìn anh, “Chị dâu cần anh chăm sóc.” “Vớ vẩn, cô ta chính là bị anh chiều hư, cả người toàn tật xấu!” Anh hai mất kiên nhẫn ngồi xuống mép giường sưởi, “Cô ta ở nhà có bao nhiêu người chăm sóc, còn em ở đây thế nào!” Xách ví cầm tay lên, anh chỉ sang gian nhà cô Hứa và Thuần Lương bên cạnh: “Anh ở đây, một già một trẻ bên cạnh kia còn có thể bắt nạt em, anh mà không ở đây em sống kiểu gì? Trừ phi Thẩm Vạn Thông kia ngày mai có thể lấy lại mệnh cách cho em, hoặc để anh đưa em về nhà, nếu không anh không đi!” “Sao có thể chứ.” Tôi ủ rũ ngồi xuống bên cạnh anh, “Con ma nữ kia vẫn không xuất hiện, chú Thẩm nói chỉ có thể đợi, ai biết phải đợi bao lâu?” Thật sự phải đợi ba bốn năm, anh hai còn phải ở lại với tôi ba bốn năm? Tôi mà là chị dâu thì cũng phải ly hôn. “Cho nên...” Anh hai ghé đầu lại gần tôi, “Anh nghĩ, nếu em có thể bái Thẩm Vạn Thông này làm sư phụ, chúng ta ở lại đây xem như danh chính ngôn thuận rồi, ít nhất hai người bên cạnh kia không thể bắt nạt em, sau này ấy, đây còn là một nghề kiếm sống, anh dù có về cũng yên tâm.” “Anh hai, em chưa từng nghĩ đến việc học cái này.” Tôi ngẩng mắt nhìn anh, vừa rồi chỉ là lên cơn, có chút bốc đồng. “Hủ Hủ, em vẫn còn nhỏ.” Anh hai lắc đầu, “Anh hỏi em, học văn hóa, học thể thao là vì cái gì?” “Có tương lai chứ sao.” “Suy cho cùng.” Anh hai làm động tác đếm tiền, “Chẳng phải là vì cái này sao? Cái nghề này em không biết kiếm tiền thế nào đâu, hôm nay cặp vợ chồng kia lúc đi đưa hồng bao anh nhìn thấy rồi, độ dày ít nhất hai vạn, không phải Thẩm đại sư mở miệng đòi, người ta tự nguyện đưa đấy, nếu em học được bản lĩnh của Thẩm đại sư, mệnh không lo nữa, kiếm tiền như chơi, người ta còn phải cảm ơn em, hận không thể gọi bố gọi mẹ cầu xin em nhận tiền, Hủ Hủ, anh nói đúng không?” Tôi không thích động tác này của anh, quay mặt đi, “Em luyện thể thao là muốn làm quán quân thế giới.” “Nói trắng ra, chẳng phải vẫn là vì danh lợi thành tựu sao.” Anh hai nghiêm túc nhìn tôi, “Hủ Hủ, chúng ta khoan nói đến việc em rốt cuộc có luyện thành tài được không, giữa chừng có bị thương không, chúng ta chỉ nói danh lợi, em xem Thẩm đại sư, ai mà không kính phục ông ấy? Ông ấy không hề luyện qua thể thao, cũng…” “Không giống không giống!” Tôi xua tay, “Một cái là giao du với ma quỷ, một cái là hạng mục thi đấu.” Hai chuyện khác nhau. “Giao đấu với ma quỷ và giao đấu với đối thủ có gì khác nhau?” Anh hai khẽ nhíu mày, “Đạo pháp không bằng sẽ bị thương, vận động viên chẳng phải cũng vậy sao? Bà nội chúng ta chẳng phải từ nhỏ đã nói với em, làm một nghề phải yêu một nghề, đều là cống hiến, làm tốt rồi, danh và lợi sẽ tự đến, làm không tốt, người liền toi đời, đúng không?” Tôi cảm thấy anh đang vòng vo với tôi, sống đến giờ mới phát hiện, Lương Hữu Chí miệng lưỡi thật không phải dạng vừa. “Anh hai, em còn muốn về trường học, tiếp tục học thể dục nghệ thuật…” “Nếu nhất thời chưa về được thì sao.” Anh hai bất đắc dĩ, “Em trì hoãn hai năm còn luyện được không?” Tôi im lặng. “Hủ Hủ, em có thể biến nó thành sở thích mà.” Anh hai ôm vai tôi, “Anh hai cả đời này không có gì nổi bật, nhờ phúc của em, xem như cũng treo cái danh phó tổng, nhưng sau lưng, anh biết không có ai coi trọng anh, tại sao? Một là anh không có văn hóa, anh thô lỗ, thành ngữ cũng nói không rõ ràng, hai là anh không có một kỹ năng nào, nhưng anh hai có một điểm mạnh, anh hai là đàn ông, sống không nổi cùng lắm là đến công trường khuân gạch, cũng có thể bán sức lao động, em là con gái, nếu em không có một bản lĩnh đặc biệt lợi hại chống lưng sẽ thiệt lớn đấy.” “Anh hai, em có sức, em cũng có thể khuân gạch.” “Nói bậy!” Ánh mắt anh hai có chút u ám, “Hủ Hủ, anh là người từng trải, phụ nữ ấy, nếu sinh ra trong gia đình giàu có, xinh đẹp chính là có phúc khí, giống như em, nhà ta xem như có tiền, có thể bảo vệ em, em sẽ không thiệt thòi, sau này dễ dàng kiếm một tấm chồng tốt, nhưng nếu gia đình không tốt, con gái lại xinh đẹp một chút, vậy thì khó nói rồi!” “Anh hai, anh sao thế?” Tôi thấy anh là lạ, trước đây anh chưa bao giờ ép tôi làm những việc không hứng thú, mọi chuyện đều chiều theo ý tôi. Tại sao đột nhiên cứ ép tôi học đạo? Còn lôi cả gia đình chồng con vào! Gia đình tôi sao rồi? Chẳng phải còn hơn chục triệu sao. Đợi mệnh cách của tôi tốt lên, bố có thể kiếm nhiều tiền hơn mà. “Hủ Hủ, chính là anh muốn em sau này có thể đứng vững trong xã hội.” Mắt anh hai đỏ hoe, “Em nói xem mệnh cách này mà không lấy lại được, em vận may không tốt, luyện thể thao thế nào? Cái chức vô địch đó cũng phải dựa vào vận may phát huy chứ, vận may mất rồi, va chạm sẽ nhiều, nói không chừng em sẽ bị thương tàn tật, trông cậy em thi đại học đi, thi cử cũng cần vận may, không đỗ vào trường đại học tốt, sau này làm thế nào, trông cậy vào đàn ông à? Đàn ông không đáng tin cậy.” “Anh hai…” Càng nói càng xa rồi. “Hủ Hủ, em không thể dựa vào đàn ông, anh là đàn ông còn không biết sao, không có mấy người tốt đâu, em phải có bản lĩnh thật sự mới có thể đứng vững.” Anh hai hít một hơi, “Nghe lời anh! Học bản lĩnh này của Thẩm đại sư, sau này mới cứng rắn, hơn nữa, anh hỏi rồi, học cái này không trì hoãn em đi học, chúng ta chuẩn bị cả hai tay, mệnh cách lấy lại được rồi, chúng ta nên làm gì thì làm nấy, muốn học thuật pháp thì học, không muốn học thì thôi, nói không chừng còn biết xem phong thủy, coi như một kỹ năng sống, mệnh cách mà không lấy lại được, chúng ta cố gắng ăn sâu vào huyền học, như vậy, ngày sau gặp phải kẻ thù cũng dễ báo thù rửa hận!” “…” Cái này đúng là nói vào tâm khảm tôi rồi! Anh hai thấy biểu cảm của tôi dịu đi, vỗ vai tôi, “Hủ Hủ, nghe lời anh, lát nữa anh lại đi cầu xin Thẩm đại sư, dù sao ông ấy cũng muốn nhận đệ tử, gái đẹp còn sợ trai lì, à không phải, ai cũng sợ bị bám dai, anh cứ bám lấy ông ấy, không tin ông ấy không nhận.” “Anh hai, anh hôm nay lạ lắm.” Tôi nhìn anh, “Trước đây anh không phải nói, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tuyệt đối không được cúi đầu trước người khác, chú Thẩm không nhận em chứng tỏ em không phù hợp, sao anh còn…” “Lương Hủ Hủ, đến gian nhà phía đông, tôi giữ mạng cho cháu.” Anh hai giật mình bật dậy, khoa trương nhìn quanh, “Ai đang nói chuyện! Hủ Hủ! Em nghe thấy không!” “Là chú Thẩm.” Tôi muốn để anh hai trả lời câu hỏi của tôi vừa rồi, kết quả anh vẫn còn đang kinh ngạc, “Mẹ kiếp, công phu gì đây! Lợi hại quá! Ông ấy bảo chúng ta đi đâu? Gian nhà phía đông, đi đi đi, nhanh, đừng chậm trễ…” Nói xong anh kéo tay tôi đi, tôi cười bất đắc dĩ, “Anh chậm thôi, lại kéo em ngã bây giờ!” Đến cửa gian nhà tôi vẫn run một cái. Không phải lại bảo tôi chơi đùa với Tiểu Hoa Tiểu Văn trong thùng chứ. Cảm kích thì cảm kích. Tiếp xúc thân mật vẫn thấy tê dại. Anh hai không biết tôi căng thẳng, kéo tôi vào cửa, chú Thẩm vẫn đứng ở cửa nhà phía bắc, anh hai lập tức nịnh nọt, sau đó lại kiên trì nhắc lại chuyện nhận tôi làm đệ tử với chú Thẩm. Thật sự bám dai rồi! Tôi không muốn anh hai nói những chuyện này, liếc mắt ra hiệu anh cũng không nhìn tôi. Vào nhà phía bắc, vừa nhìn thấy cái thùng gỗ, bắp chân tôi liền bắt đầu chuột rút! Nhìn kỹ lại, không đúng, sao cái thùng này còn bốc hơi nóng lên thế. Chúng nó bị luộc rồi à?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang