Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 34 : Quan sư mặc tướng

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 08:32 04-11-2025

.
Trời vừa sáng rõ. Cô Hứa đã dậy bận rộn trong bếp rồi. Bất kể tay nghề nấu nướng của người ta thế nào, riêng khoản chăm chỉ thì đúng là người thường không thể so bì. Tôi nằm không yên, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản liền ra phụ cô chuẩn bị bữa sáng. Cô Hứa thấy tôi thì khá ngạc nhiên: “Khá đấy, cũng biết điều hơn rồi.” Tôi cười cười, cúi đầu dọn dẹp thớt, tiện thể liếc nhìn cửa phòng. Lúc dậy, điện thoại của anh Hai lại rung ong ong. Anh Hai ngủ say nên không nghe thấy. Tôi thấy tin nhắn của bố gửi đến nên đã cầm điện thoại anh trả lời. Tôi nói với bố rằng tôi đã biết chuyện nhà mình phá sản. Bố lập tức gọi lại, tôi liền ngắt máy. Tôi nhắn tin nói với bố, anh Hai vừa ngủ say, tỉnh dậy sẽ về nhà, mọi lý lẽ tôi đều hiểu, bố cứ yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Cuối cùng, tôi gửi ba chữ: ‘Con xin lỗi.’ Đôi khi tôi thấy nhắn tin tốt hơn gọi điện. Nhắn tin thì sẽ không khóc. Chứ nếu nghe thấy giọng bố, tôi sẽ không kìm được. Bố không trả lời tôi nữa. Chắc chắn bố đang rơi nước mắt ở đầu bên kia điện thoại. Hoàn hồn lại, tôi sắp xếp dụng cụ nhà bếp xong liền nhìn sang cô Hứa: “Cô Hứa, tại sao phải đốt cánh hoa đi ạ?” “Tôi không đốt chẳng lẽ để cho cô ăn à!” Cô Hứa đáp dứt khoát: “Thẩm tiên sinh bảo cô làm thế nào thì cô cứ phối hợp như thế, bớt hỏi nhiều lời, làm nhiều vào, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chiếm hời của người khác!” “Cô Hứa, cháu không chiếm hời của ai cả.” “Đứa nào mặt dày mày dạn đòi bái Thẩm tiên sinh làm thầy ấy nhỉ.” Cô Hứa khịt mũi. Thấy tôi không đáp, cô lại lườm tôi một cái: “Thẩm tiên sinh còn bảo cô là hoa thần gì đó hạ phàm, phải làm văn thư thông báo lên phía trên là hoa thần nương nương gặp nạn, để cầu xin che chở. Chỉ cô á? Con nhóc ranh ngay cả sinh thần bát tự cũng không biết, hoa thần nương nương cái quái gì!” Văn thư? Phía trên? Tôi cau mày, lẽ nào... có liên quan đến giấc mơ kia của tôi? Lắc lắc đầu, tôi thấy bộ dạng này của cô Hứa nên cũng không hỏi thêm nữa, có hỏi cũng chẳng ra được gì. Chẳng cần biết là nương nương gì, cho dù là Phật Tổ đi nữa, gặp phải chuyện của tôi chắc cũng phải nổi đóa. Thôi thì, cứ đi một bước tính một bước vậy. “Bà Hứa.” Thẩm Thuần Lương đeo cặp sách từ trong phòng đi ra: “Thơm quá.” “Đút túi hai quả trứng rồi đi học.” Cô Hứa lấy hai quả trứng luộc nhét vào tay thằng bé: “Đến lớp rồi hãy ăn. Đi đi!” “Trời...” Thuần Lương nhìn thấy trứng là xị mặt ra: “Lại ăn cái này ạ?” Vừa nói, cậu ta vừa nghển cổ nhìn vào trong nồi: “Có phải bà làm món gì ngon giấu cháu không đấy?” “Làm cái con khỉ!” Cô Hứa trợn mắt: “Mày đúng là cái đồ đầu thai chỉ để ăn hại, có đồ ngon mà bà lại không cho mày xơi à! Biến nhanh! Lần nào cũng đội sổ mà còn mặt mũi để ăn à. Đáng lẽ phải bắt mày quay mặt về hướng Bắc há mồm ra mà uống gió Tây Bắc, đúng là ‘out’!” Ối giời ơi! Đúng là một bà cụ "báu vật" mà. “Nhưng cháu rõ ràng ngửi thấy mùi thơm mà.” Thuần Lương lẩm bẩm, rồi đột nhiên dí mũi về phía tôi, cánh mũi cứ phập phồng. Tôi bị cái hành động như chó con tìm đồ này của cậu ta làm cho sững sờ, theo bản năng lùi sang bên cạnh hai bước. Cậu ta thấy tôi né, cái mũi vẫn dí sát theo tôi. Ngay lúc tôi đang cân nhắc có nên ra tay đúng lúc hay không, cô Hứa đã cầm muôi cơm gõ một cái vào đầu cậu ta: “Ngửi cái gì đấy! Bà đánh cho bây giờ!” “Bà Hứa!” Thuần Lương bị đánh kêu oai oái, vừa xoa đầu vừa ấm ức: “Là mùi trên người nó! Người nó thơm! Cháu chỉ muốn xác nhận một chút thôi!” Tôi thơm ư? “Con trai không được ngửi con gái, thế gọi là lưu manh!” Cô Hứa trừng mắt: “Tổ ong vò vẽ cũng thơm đấy, sao mày không đến mà ngửi! Đồ tạp chủng, còn có lần sau là bà bẻ gãy chân mày đấy, biến!” Thuần Lương bị mắng cho một trận liền xìu hẳn. “Hóa ra không phải làm đồ ăn ngon... Bà Hứa, tối nay làm món sâu tre chiên được không ạ, món đó thơm lắm. Lần trước ông Lương làm, cháu còn chưa ăn được mấy...” Cô Hứa cởi giày ra: “Mày lại đây, bà ‘chiên’ mày trước!” Vừa nhìn thấy đế giày, Thuần Lương quay đầu chạy mất hút! Tôi rón rén giơ cánh tay lên ngửi nách mình. Đâu có mùi gì đâu. “Cháu tự ngửi mình làm gì, cầm tinh con chó à!” Tôi ngơ ngác nhìn cô: “Cô Hứa, cháu thơm không ạ?” Vừa dứt lời, tôi cũng chuồn luôn! Cái giày của cô Hứa sắp phi tới rồi! ... Bữa sáng diễn ra tương đối hài hòa. Chú Thẩm nghe nói anh Hai sắp đi, bèn bảo cô Hứa đi lấy một lá bùa gấp hình tam giác. Chú dặn anh Hai mang theo bên mình, vô cùng chu đáo. Tôi ngồi bên bàn ăn thấy vô cùng áy náy. Trước đây, tôi cứ nghĩ nhà mình có tiền, chú Thẩm cứu tôi sẽ nhận được thù lao, nên tôi ở đây cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng bây giờ, tôi thực sự cảm thấy mình đang chiếm hời. “Lương Hủ Hủ.” Chú Thẩm nhìn thấu tâm tư của tôi: “Con người tôi xưa nay không bao giờ làm ăn không vốn. Sau này, sẽ có lúc tôi cần cháu báo đáp.” Tôi gật đầu. Đại ân không cần nói lời cảm ơn. Tất cả đều ghi tạc trong lòng. Sau bữa ăn, anh Hai bắt đầu thu dọn hành lý. Tranh thủ lúc rảnh, tôi bèn hỏi chú Thẩm: “Tại sao sau khi cháu thải độc xong lại có mùi thơm ạ?” “Căn nhà trống, cái gì đi vào thì sẽ để lại cái đó.” Chú Thẩm nhìn tôi: “Ta dùng cánh hoa để hút độc cho cháu, tự nhiên sẽ lưu lại hương hoa. Nếu cháu không thích, sau này ta sẽ dùng đậu phụ thối...” “Thẩm đại sư, ngài đừng nghe em gái cháu nói!” Anh Hai vừa sắp xếp xong túi hành lý đã đỡ lời cho tôi: “Nó chẳng hiểu gì cả, con gái thơm tho thì tốt quá chứ sao. Hủ Hủ, em đừng tự tìm rắc rối nữa!” “Nhưng mà chú Thẩm, bản thân cháu lại không ngửi thấy.” Rất kỳ lạ phải không ạ? “Con trai chơi bóng, trên người sẽ có mùi mồ hôi. Người khác nói nó hôi, nhưng bản thân nó lại hoàn toàn không biết.” Chú Thẩm nói đều đều: “Lương Hủ Hủ, nếu cháu muốn ngửi thấy, mùi thơm thì khó, chứ mùi hôi thì không thành vấn đề. Ta đảm bảo cháu chỉ cần giơ cánh tay lên là có thể tự hun cho mình chảy nước mắt.” “Thẩm đại sư, ngài đừng!!” Anh Hai huých mạnh tôi mấy cái: “Ngài đừng chấp nhặt em gái cháu, nó còn nhỏ, chưa hiểu sự đời...” Chú Thẩm cười. Thấy tôi tiu nghỉu ở đó, chú lại có vẻ vui lắm! Tôi phát hiện ra rồi, tạm thời chưa nói đến việc tôi khắc ai, chứ chú Thẩm tuyệt đối là người đến để khắc tôi! Cứ trêu chọc người ta, chẳng có dáng vẻ đại sư gì cả. ... “Hủ Hủ, nếu ở nhà không có chuyện gì thì anh lại đến...” Anh Hai liếc nhìn cô Hứa đang bận rộn ngoài sân: “Điều kiện ở đây tuy không ra sao, bà Hứa kia cứ như uống nhầm thuốc, nhưng anh quan sát rồi, nhân phẩm của bà ấy cũng không đến nỗi tệ. Sáng nay, anh nghe thấy hết những lời bà ấy mắng Tà Lanh rồi. Để em ở đây, anh yên tâm.” “Người ta tên là Thuần Lương, anh đừng đặt biệt danh cho người ta nữa.” “Anh nói sau lưng nó thì nó có biết đâu.” Anh Hai không thèm để ý, vỗ vỗ vào cánh tay phải của tôi: “Nào, nhân lúc Thẩm đại sư không có ở đây, em đấm anh một cú xem nào.” “?” Tôi sững người: “Làm gì ạ?” “Đấm anh đi!” Anh Hai hơi dồn khí, làm động tác vận khí đan điền, đứng tấn: “Anh Lương Hữu Chí đây có Kim Chung Tráo hộ thể, Lương Hủ Hủ nữ hiệp, cứ phóng ngựa qua đây!” Tôi đấm nhẹ anh một cái: “Anh đừng quậy nữa.” Anh Hai cau mày: “Em chưa ăn cơm à? Phải dùng toàn lực!” “Anh chắc chứ?” “Ờ...” Anh Hai hắng giọng: “Bảy, bảy phần lực thôi. Nào!” “Được.” Tôi cũng không hỏi nhiều nữa, lùi lại một bước, xoay xoay cổ tay, hai chân nhún nhảy nhẹ, làm tư thế chiến đấu. Thấy vẻ mặt anh Hai thoáng hoảng hốt, tôi tung một cú đấm thẳng nhắm ngay bả vai anh! ‘Bốp!’ một tiếng. “Ái ui!!” Anh Hai đứng tấn không vững, lùi lại hai bước đâm sầm vào tường, miệng xuýt xoa xoa bả vai: “Đây, đây là bảy phần á?” “Không sao chứ ạ?” Tôi bước tới xoa giúp anh: “Năm phần thôi.” Chỉ một nửa sức. “Hả?” Anh Hai rên rỉ một hồi với vẻ mặt chán đời, ngay lúc tôi đang lo lắng thì anh lại cười: “Thế này là anh hoàn toàn yên tâm rồi, sức chiến đấu của em gái anh vẫn còn, không thể... xì xì, ái ui, chịu thiệt được.” “Anh Hai!” Tôi chịu thua anh luôn. “Hủ Hủ, ra ngoài đường, em cứ nhớ kỹ, không cần phải nể nang ai cả.” Anh Hai nhe răng cười: “Có chuyện gì, anh đây gánh cho!” “Chuyện nhỏ thì phải nhịn, chuyện lớn mới cần ra tay tàn nhẫn.” Chú Thẩm bưng một chậu hoa đi vào: “Người sống một đời, sao có thể không gặp sóng gió. Chuyện gì cũng tranh cái sướng nhất thời, người chịu thiệt thòi cuối cùng chỉ có thể là chính mình.” Anh Hai vừa xoa vai vừa lẳng lặng không nói gì. Còn tôi thì nhìn chậu hoa trong lòng chú Thẩm, đó là một chậu trà my hồng đang nở rực rỡ. “Chú Thẩm, tối qua cháu ngâm bồn thải độc, có phải là dùng cánh hoa trà my này không ạ?” “Nhận ra à?” Chú Thẩm đặt chậu hoa lên mép giường gạch: “Lương Hủ Hủ, cháu có thích hoa không?” “Cũng bình thường ạ.” Tôi nói thật. Đối với hoa, tôi không hề có sự yêu thích đặc biệt nào. Ở nhà, bà nội rất thích trồng hoa, bà nói là để tăng thêm sinh khí. Còn tôi thì chưa bao giờ hỏi về chủng loại hay tên gọi của hoa, nhưng nhìn thấy hoa thì vẫn nhận ra. Hoa tôi trồng cũng nở rất đẹp. Đương nhiên, bà nội quy công này cho cái tính ‘lười’ của tôi. Bà bảo người siêng thì nuôi cá, kẻ lười thì trồng hoa. Rất nhiều loại hoa không thể tưới nước thường xuyên, nếu không sẽ bị thối rễ. Tôi thường xuyên quên tưới nước, nên gián tiếp lại giúp cho hoa. Bây giờ lại dính líu đến chuyện hoa thần chuyển thế. Tôi bỗng thấy thật kỳ diệu. “Sau này cháu sẽ thích thôi.” Chú Thẩm cười cười, chỉ vào chậu trà my: “Vì cháu đã có duyên phận với hoa, tự nhiên cũng phải dùng cánh hoa để mượn khí.” Mượn thế nào ạ? Chưa đợi tôi hỏi, chú Thẩm đã cắn rách ngón giữa tay phải của mình, nhỏ ba giọt máu vào gốc cây trà my: “Lương Hủ Hủ, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cháu ăn một cánh hoa, ăn đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày. Như vậy coi như cháu đã mượn đủ khí của ta. Ít nhất cháu không cần lo lắng ra ngoài sẽ bị tà ma nhập vào người, không còn xui xẻo như thế nữa.” Bốn mươi chín ngày? Chậu trà my này tính toán kỹ lắm cũng chỉ nở được sáu bảy bông. Đẹp thì đẹp thật. Chỉ sợ cánh hoa không đủ để ăn! “Thẩm đại sư, tại sao phải phiền phức như vậy?” Anh Hai ngó đầu qua: “Ngài cứ nhỏ máu trực tiếp vào nước, để Hủ Hủ uống một hơi cạn sạch là được rồi?” “Hư không thể bổ gấp.” Chú Thẩm thản nhiên nói: “Số bảy là số Thiên Canh của Đạo gia. Thiên Canh là tên sao, là cán gáo của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh. Mà số bảy cũng là quẻ Ly, thông với mắt, tim, thượng tiêu, màu sắc là màu đỏ, ngũ vị là vị đắng. Cầu danh có danh, cầu lợi có tài, giao dịch thành công. Lương Hủ Hủ hiện nay có thể nhìn thấy quỷ ma, đây là chứng hư bệnh ở mắt, vận rủi đeo bám. Ta cho nó mượn khí cũng cần phải truyền thụ từ từ, không thể vội vàng.” Ngừng một lát, chú Thẩm nói tiếp: “Bảy ngày đầu tiên, Lương Hủ Hủ ở bên ngoài không được quá giờ Ngọ, tức là trước giữa trưa nhất định phải trở về nhà. Sau đó có thể dần dần kéo dài đến giờ Mùi, giờ Thân... Cho đến khi ăn hết bốn mươi chín ngày, buổi tối nó mới được ra ngoài. Hiểu chưa?” Anh Hai há hốc miệng, hoàn hồn lại liền hái ngay một cánh hoa, không nói hai lời nhét vào miệng tôi: “Ăn! Hủ Hủ, ăn xong thì tối mới được đi lung tung. À không, có được đi lung tung cũng đừng đi lung tung, an toàn là trên hết!” Tôi nhai nhai, nếm thử mùi vị liền nhíu mày: “Đắng quá.” “Đắng?” Anh Hai ngửi ngửi bông trà my, liếc nhìn chú Thẩm rồi lại nhìn tôi: “Ôi chao! Thuốc đắng giã tật, à không, tốt cho mệnh! Nào, uống chút nước, trôi xuống là ổn ngay!!” Chú Thẩm nhìn bộ dạng hấp tấp của anh Hai, khẽ lắc đầu: “Lương Hủ Hủ, sau chậu hoa này cứ để trong phòng cháu mà chăm, hầu hạ cho tốt. Nó mà héo, ta sẽ không nhỏ máu lần thứ hai đâu. Phải nhớ, khí của cháu là mượn về, cơ thể không được bị tổn hại. Cẩn thận đừng để bị thương, chảy máu hay rách da, đều sẽ bị lọt khí, dễ va phải tà ma. Đương nhiên, nếu đối phương cố tình cho cháu nhìn thấy, vậy thì cũng đành chịu.” Tôi vừa uống nước vừa gật đầu lia lịa. Kỳ lạ là nước vừa vào miệng, hậu vị lại có chút ngọt ngào. Giống như uống trà đắng mà bố thường pha. “Thẩm đại sư, bây giờ mới chín giờ sáng, cháu có thể để Hủ Hủ cùng cháu xuống núi không ạ?” Anh Hai nói: “Cháu muốn mua cho Hủ Hủ một cái điện thoại, đưa nó đi chọn, tiện thể để nó tiễn cháu luôn.” Chú Thẩm không vội trả lời, gọi tôi đi cùng chú đến gian nhà chính, rồi lấy ra một lá bùa tam giác đưa cho tôi: “Cất cái này trong người. Nếu gặp nguy hiểm thì ăn nó đi.” Đi một chuyến xuống thị trấn thì có nguy hiểm gì chứ? Cái kẻ trộm mệnh cách sẽ tìm tôi à? Ài! Tôi mong còn không được đây. Nhận lấy lá bùa, nó được gấp rất chặt, không biết bên trong có thêm gì, sờ vào thấy hơi cứng. “Chú Thẩm, lỡ không nuốt trôi thì làm sao ạ?” “Cố mà nuốt.” Chú Thẩm ném lại hai chữ, sắc mặt lập tức nghiêm túc: “Nuốt nó vào, còn phải hét to tên ta, đồng thời phải mường tượng ra hình dáng của ta trong đầu. Cái này gọi là phép Quan sư mặc tướng. Chỉ cần trong đầu cháu có hình ảnh của ta, ta sẽ giáng xuống bảo vệ cháu.” Thần kỳ vậy sao? Chú Thẩm nhìn tôi: “Nhưng chỉ mặc tướng thôi thì không đủ, cháu còn phải truyền tin cho ta, để ta biết cháu gặp nguy hiểm. Khói bốc lên, ta mới có thể cảm ứng được là cháu đang gọi ta. Vào thời khắc mấu chốt, cháu có thể làm được việc giữ bình tĩnh đốt cháy lá bùa không?” “Chắc là được ạ.” Tôi chưa đốt bùa bao giờ. Không chắc lắm có thể ‘giữ bình tĩnh’ được không. Chú Thẩm không xoắn xuýt nữa, quay tay đưa cho tôi một lá bùa tam giác khác được ép nhựa: “Mang cái này theo đi. Gặp nguy hiểm, cháu nuốt lá bùa mặc tướng trước, sau đó cắn rách túi ép nhựa này ra, lấy lá bùa bên trong nắm chặt trong tay. Khi nào thấy bỏng tay thì ném nó ra. Nó sẽ tự bốc cháy trong không khí. Khói lửa bốc lên, ta sẽ đến.” Tôi mân mê lá bùa ép nhựa, bên trong hình như có một lớp gì đó màu trắng: “Chú Thẩm, chú đã làm phép lên lá bùa này ạ? Không cần cháu dùng bật lửa đốt sao?” “Bôi phốt pho.” Chú Thẩm lộ ra vẻ mặt như đang quan tâm trẻ thiểu năng: “Phốt pho có nhiệt độ bắt lửa rất thấp, sẽ tự bốc cháy trong không khí. Bây giờ tuy chưa đến mùa đông, nhưng trời đã hơi lạnh rồi. Sau khi cháu lấy ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, tương đương với việc ma sát, thấy bỏng tay thì ném ra, nó có thể tự bốc cháy, từ đó tạo ra hiệu quả truyền tín hiệu. Lương Hủ Hủ, không có học thức không đáng sợ, nhưng phải có thường thức. Cho dù là thần cũng không thể tự dưng tạo ra mọi thứ từ hư vô. Nhớ kỹ thứ tự chưa: ăn bùa mặc tướng, đốt bùa truyền tin.” Tôi bị dạy dỗ một bài, nhưng không hề khó chịu mà còn học hỏi được thêm! Mỗi tay một lá bùa, tôi thầm diễn tập: một cái để ăn, một cái để đốt! Ăn! Đốt!! “Chú Thẩm, đây có phải là ‘một mũi tên xuyên mây, nghìn quân vạn mã kéo đến” không ạ?” Cảm giác an toàn tăng vọt ngay lập tức. “Cháu muốn hiểu thế nào cũng được.” Thẩm Vạn Thông nhìn tôi: “Lương Hủ Hủ, ta vẫn nói câu đó, che giấu khéo léo không bằng thẳng thắn thành thật. Cho nên ta không đề nghị cháu trốn tránh không lộ diện, cứ làm những gì cần làm. Chỉ cần cháu tin tưởng người tốt tự có trời giúp, vậy thì ông trời sẽ cho cháu con đường sống vào lúc tuyệt cảnh. Nếu bản thân cháu tự sa ngã, thì cho dù thần Phật đến tận cửa, e là cũng không cứu nổi cháu. Trong nhà không có đèn không đáng sợ, nhưng ngọn đèn trong tâm thì không thể tắt.” Tôi gật đầu: “Chú Thẩm yên tâm, không ai có thể dập tắt đèn của cháu đâu.” ... “Hủ Hủ, em có ngẫm nghĩ lời Thẩm đại sư nói không? Ông ấy bảo căn nhà trống, cái gì vào thì sẽ để lại cái đó. Mai này ông ấy mà truyền thụ thuật pháp cho em, chà, em sẽ...” “Anh!” Tôi ngắt lời anh: “Chú Thẩm nói rất rõ ràng, đây không phải là thứ ai cũng học được. Em mà bái sư thì chính là đệ tử của chú ấy, học không tốt thì mất mặt lắm!” Trước khi xuống núi, anh Hai lại đến làm phiền chú Thẩm một trận nữa. Lần này thì tôi đã hiểu rõ hoàn toàn, học đạo và bỏ tiền học năng khiếu khác nhau rất nhiều. Tôi mà bái sư, ra ngoài sẽ được gọi là đệ tử của Thẩm Vạn Thông, là đệ tử chân truyền. Học tốt thì không sao, còn làm rạng danh chú Thẩm. Học không tốt, dùng lời của bà nội tôi mà nói, chính là ngồi máy bay thổi kèn, mất mặt vòng quanh. Nghiêm trọng hơn nữa. Bắp chân gập ngược lên chín mươi độ. Có khi cả đời không thể tự chăm sóc bản thân. Hoặc là đi thẳng đến chỗ Diêm Vương mà trình diện. Ý nghĩ này của tôi về cơ bản là dập tắt hoàn toàn! Vả lại! Chú Thẩm cũng đâu có coi trọng gì tôi. “Hủ Hủ, em có thiếu thốn gì đâu, sao lại không học được chứ!” Anh Hai đuổi theo tôi hỏi: “Phải có lòng tin chứ!” “Đây không phải là chuyện lòng tin.” Tôi cạn lời: “Anh hỏi bố mẹ chưa? Bố mẹ có ủng hộ em học cái này không?” “Cái này em không cần lo.” Anh Hai khoác vai tôi: “Ở nhà mình, có cái gì mà không theo ý em? Suy nghĩ của thế hệ trước rất đơn giản, chỉ mong em thi đỗ đại học, có tiền đồ. Vậy học đạo cũng đâu ảnh hưởng đến việc em thi đại học đâu? Học được rồi chẳng phải là càng có tiền đồ hơn sao? Sau này em trên trời dưới đất, chuyện gì cũng xử lý được, mộ phần của tổ tiên cũng phải bốc khói xanh nghi ngút, quá là vinh quang rạng rỡ tổ tông!” “Anh, không phải như thế.” Tôi đâu phải tiếp xúc với những thứ này từ nhỏ, rồi kiên định gia nhập ngành này. Nếu tôi không bị người ta bắt chuyện rồi đổ bệnh, thì cả đời này cũng khó mà tiếp xúc với loại người như ‘tiên sinh’. Bọn họ ở trong dân gian rất thần bí, rất kín kẽ, lại quá ít người biết đến. Đối với tôi, thậm chí là người nhà tôi, sẽ không ai coi ‘tiên sinh’ là một nghề nghiệp đàng hoàng cả. Không tin anh cứ thử túm bừa một đứa trẻ, hỏi nó có muốn học đạo không, xem phụ huynh nó có dần cho anh một trận không. Tôi gặp được chú Thẩm, đối với chú vừa cảm kích lại vừa sùng kính, nhưng chưa đến mức muốn học đạo. Giống như chú Thẩm nói, tôi chỉ là bị anh Hai dồn vào thế đó, muốn thể hiện bản thân. Bây giờ nhà tôi lại xảy ra bao nhiêu chuyện, hành động bái sư này, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy động cơ không trong sáng. “Hủ Hủ, em phải chuẩn bị cả hai tay...” Tôi ngoảnh mặt đi, không muốn để ý đến anh Hai nữa! Nhìn phong cảnh xung quanh, đến đây gần mười ngày, đây vẫn là lần đầu tiên tôi xuống núi. Không khí trong lành. Cảnh sắc cũng rất đẹp. Ban ngày tầm nhìn thoáng đãng, đường núi thực ra không xa. Người nhanh chân đi mười mấy phút là đến chân núi rồi. Hèn gì Thẩm Thuần Lương không ở nội trú. Đúng là không cần thiết. Đi ngang qua cái cây nghiêng mà bố đã bế tôi lên, tôi ngó đầu nhìn vào trong. Không biết có phải ảo giác không, lá kim của cây thông đối diện rung lên xào xạc, loáng thoáng hình như còn nghe thấy tiếng con gái. Nghĩ đến cô bé đã bắt chuyện với mình, sống mũi tôi cay cay, bước chân bất giác rảo nhanh hơn! Cô ta là ai thì mặc kệ. Tình hình của tôi bây giờ tốt nhất là đừng có xáp lại gần. “Hủ Hủ!” Anh Hai bám sát theo tôi: “Tối qua anh sang phòng Thẩm đại sư đọc sách, trình độ văn hóa như anh mà còn hiểu được. Âm dương đơn giản cực!” Tôi sững sờ: “Anh hiểu được á?” “Ừ.” Anh Hai một tay xách túi hành lý, tay kia cầm ví gõ gõ vào đầu: “Em để anh nghĩ xem nào. Trong sách viết, đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh bốn, bốn sinh năm... Năm, năm khôi thủ, sáu sáu sáu, không đúng, năm sáu bảy...” Tôi hơi nhếch miệng. Cuốn sách anh ấy đọc, có phải có chỗ nào đó không đúng không? “Anh hơi loạn một tí, để anh sắp xếp lại...” Anh Hai hít một hơi, lại cầm ví gõ gõ thái dương: “Một sinh hai, hai sinh ba... Một hai ba bốn năm sáu bảy, bạn của tôi ở đâu...” Anh ấy còn nghêu ngao hát lên! “Ở chân trời, ở góc biển, bạn của tôi ở đây!” Tôi và anh Hai cùng hát vang lên! “Đúng đúng đúng!” Anh Hai còn gật gù, lúc phản ứng lại mới cuống lên: “Con bé này, em lái đi đâu thế hả!” “Là anh lái trước mà!” Tôi không nhịn được cười: “Anh Hai, em có tuệ căn hay không thì tạm thời không nói, chứ chắc chắn là anh không có rồi!” Cái quái gì vậy! Từ oẳn tù tì lái sang bài hát thiếu nhi! Anh Hai xắn tay áo lên định xử lý tôi. Hai anh em vừa đánh đùa vừa chạy xuống chân núi. Vừa nhìn thấy chiếc xe của anh đỗ ở chân núi, cả hai chúng tôi đều không cười nổi nữa. Một chiếc Buick Regal. Thân xe bị phủ một lớp phân chim dày cộp. Mới nhìn qua, còn tưởng là xe được phủ một lớp chăn lồi lõm. “Mẹ kiếp, bao nhiêu con chim đã làm việc này vậy!” Anh Hai ném túi hành lý xuống, chạy tới, chửi ầm lên về phía rừng cây: “Coi xe tao là nhà xí à! Mẹ nó chứ, tao mà bắt được chúng mày, tao vặt lông sạch, nướng lên ăn... Á!!” “Quạ... quạ... quạ...” Một đàn quạ đen lại bay qua trên đỉnh rừng, rất vui vẻ "cống hiến" cho đỉnh đầu anh Hai một bãi phân chim tươi mới!! “Vãi chưởng!!” Anh Hai nổi khùng, nhảy cẫng lên tìm giấy ăn lau tóc: “Xui xẻo, đúng là xui xẻo vãi cả nồi!!” Tôi bước lên giúp anh lau phân chim, trong lòng dấy lên cảm giác khác lạ: “Anh, hay là em về nhé, điện thoại em thật sự không cần đâu...” Nhớ lại lời chú Thẩm, đây chính là sự cản trở của tôi đối với người nhà mà. “Không cần!” Anh Hai lau qua loa đầu rồi nhặt một cành cây, gạt phân chim trên xe xuống: “Hủ Hủ, em không cần nghĩ ngợi linh tinh. Chẳng lẽ chúng ta không sống nữa à? Không sao, em vào trong xe đợi đi. Dù sao anh cũng phải lái xe đường dài về, xe cũng sẽ bẩn thôi, tí nữa về rửa một thể là xong!” Tôi bị giục ngồi vào ghế phụ. Trên bảng điều khiển vứt một tờ báo, dòng tít in đậm cực kỳ bắt mắt. ‘Thành Thiên Kình tổ chức họp báo, người thừa kế của tập đoàn Thành Hải có thể sẽ đổi chủ!’ Thành Thiên Kình? Chẳng phải là bố của Thành Sâm sao? Đổi chủ? Ông bố không muốn giao cơ nghiệp cho con trai? Tôi lý giải một cách đơn giản, xem qua loa. Trên tin tức đúng là có tên Thành Sâm, nhưng không nói Thành Thiên Kình không giao tập đoàn cho Thành Sâm, mà nói rằng Thành Sâm tuổi còn trẻ, Thành Thiên Kình muốn tìm người có năng lực để quản lý công việc của tập đoàn. Có khá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, tôi xem không hiểu lắm. Đang mải suy nghĩ, anh Hai ném giẻ lau lên xe: “Ái chà, em gái tôi lớn thật rồi, bắt đầu quan tâm đến tin tức tài chính kinh tế rồi đấy.” “Anh à, em quen Thành Sâm.” “Bố nói rồi.” Anh Hai cười cười, không quên xịt chút nước hoa lên người, miệng đáp: “Nghe bố nói, em thấy nó không đẹp trai bằng anh đúng không? Vẫn là em gái ruột của anh có mắt nhìn người. Nhưng mà này, nhà họ Thành này đúng là cây đại thụ đấy. Hủ Hủ, sau này em phải qua lại tốt với Thành Sâm, quan hệ tốt thì không có hại. Nhưng phải nhớ, đừng có cố bám riết lấy...” Chẳng liên quan gì cả! Tôi chỉ vào tờ báo: “Anh ơi, trên này nói gì thế? Bố của Thành Sâm muốn giao việc kinh doanh của gia đình cho người khác à?” “Vớ vẩn!” Anh Hai lắc đầu: “Trước khi đến đây anh đã xem tin tức nhà họ Thành rồi. Vị Thành đổng này bị bệnh, có lẽ sắp không qua khỏi. Thấy cổ phần trong tay sắp bị con trai cướp mất, không nắm được đại quyền nữa, ông ta muốn dằn mặt thằng con một chút, thế là mở họp báo thôi. Nhưng đây đều là tin tức từ một tuần trước rồi, không được coi là tin mới nhất nữa.” “Bố dằn mặt con trai?” Tôi không hiểu: “Tại sao ạ?” “Ai biết hai bố con họ có mâu thuẫn gì. Nhưng Thành Sâm cũng không phải dạng vừa đâu, cậu ta hình như đã thu mua không ít cổ phần nội bộ tập đoàn. Theo anh thấy, chính là hoàng đế còn chưa tắt thở, thái tử đã chuẩn bị lên ngôi rồi.” Tôi đặt tờ báo lại chỗ cũ: “Phức tạp vậy ạ.” Chuyện này tôi nghĩ không thông, cũng giống như bố tôi thường xuyên mâu thuẫn với anh Hai, nhưng bố cũng đâu có nói sẽ tìm người khác đến quản lý nhà hàng. Cùng lắm là sợ anh Hai năng lực không đủ, nhờ chú Mạnh giúp đỡ dìu dắt, để tránh nhà hàng vận hành không tốt. Bất kể anh Hai có bết bát thế nào, bố cũng chỉ mắng ở nhà, chứ không đời nào lên báo nói anh Hai không phải, xấu chàng hổ ai mà. “Đều là do tiền cả thôi!” Anh Hai khởi động xe: “Từ xưa đến nay, mấy nhà giàu cơ nghiệp lớn này lúc nào cũng lắm chuyện tranh giành đấu đá. Nhưng không đấu cũng không được. Ai mà muốn đem đồ của mình dâng cho người khác? Giống như chuyện nhà mình gặp phải, có thể ngồi yên chờ chết à? Em phải chiến chứ, không chiến là chịu thiệt!” “Anh này, anh nói có phải cùng một chuyện không vậy.” Sao anh cứ vơ đũa cả nắm thế? “Sao lại không?” Anh Hai nhướng mày: “Suy cho cùng đều là bảo vệ lợi ích bị xâm phạm. Đồ của ai bị đụng vào, người đó đều không thoải mái. Trừ khi là đồ hèn nhát, nếu không thì phải đàm phán cho ra nhẽ!” Cái này thì đúng. Tôi đặt tờ báo xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tò mò một chút vậy thôi. Nhà mình còn đang dột nát. Lấy đâu ra tâm trí mà lo cho người khác? Xe dừng ở trung tâm thị trấn, ngay gần cái siêu thị nhỏ mà bố từng hỏi đường. Nơi đây được coi là khu vực náo nhiệt nhất của cả thị trấn. Ven đường toàn là các sạp rau, còn có rất nhiều cửa hàng hai tầng. Cách đó không xa là một cái chợ tổng hợp, bên trong bán đủ thứ, quần áo, giày dép, tất dệt kim, thực phẩm tươi sống. Chủng loại hơi ít, nhưng được cái giá rẻ hàng tốt. Anh Hai mua cho tôi một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân. Thấy trời trở lạnh, anh còn mua thêm mấy đôi dép bông đi trong nhà. Một túi đồ to, cộng lại chưa đến năm mươi đồng, đúng là buôn bán vốn nhỏ. Hai anh em tôi còn chưa kịp rời khỏi chợ, rất nhiều chủ kinh doanh nhỏ lẻ đều nghe nói tôi đang ở chỗ chú Thẩm. Họ bắt đầu tranh nhau bán hàng cho tôi. Chúng tôi không định mua rau, vậy mà họ cứ nhét vào túi tôi mấy củ khoai tây, mấy quả ớt! Nhiệt tình quá thể. Hoàn toàn là cho không! Làm tôi ngơ ngác luôn! Anh Hai vốn dĩ nói tôi là họ hàng xa của nhà chú Thẩm. Vậy mà trước sau chưa đầy hai mươi phút, tin đồn đã biến thành tôi là cháu nội của chú Thẩm! Tôi còn phải giải thích: “Cháu không phải là cháu nội của chú Thẩm.” “Thế là cháu gọi bằng chú à!” Họ gật đầu: “Không nhìn ra cô bé này vai vế cũng lớn ghê!” “Cũng không phải...” “Tôi nói thật nhé, em gái tôi là đệ tử mà Thẩm đại sư sắp thu nhận đấy!!” Anh Hai xua tay nói thẳng: “Dạo này nó vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Đợi khi nào vượt qua vòng thử thách, Thẩm đại sư sẽ thu nhận em gái tôi làm đệ tử!” Tôi cuống quýt kéo anh lại. Anh nói bậy gì thế! “Đệ tử?” Các chủ tiệm nhỏ ngẩn ra: “Nghề của Thẩm đại sư cũng có thể thu nhận nữ đệ tử à?” “Sao lại không thể!” Có một bác gái đỡ lời, cánh tay đeo bao tay chống lên quầy: “Thế không thấy các tiên sinh xuất mã có bao nhiêu nữ đệ tử à! Con bé này nhìn vừa thông minh vừa lanh lợi, học được cái nghề đó thì bản lĩnh lớn lắm đấy!” Tôi vã mồ hôi: “Cô ơi, cháu vẫn chưa nghĩ kỹ là có học hay không.” “Đúng là phải nghĩ cho kỹ!” Bác gái tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu: “Cháu xinh xắn thế này, nhìn là biết từ thành phố lớn đến, học cái này vừa vất vả, mà lại còn đáng sợ nữa.” “Phùng Thúy Hương, không thể nói thế được. Nghề của Thẩm đại sư đâu có nhìn mặt, mà phải xem tạo hóa!” Một người khác tiếp lời bác gái Phùng: “Ở quê tôi có một cô bé, nhà có thờ lão tiên, từ nhỏ đã có thể xem bói cho người ta. Bây giờ hai mươi mấy tuổi, cũng chỉ đi âm được thôi, mà còn không thể ra khỏi làng. Nghe nói đi xa là bản lĩnh mất hết. Hoàn toàn không thể so sánh với Thẩm đại sư bôn ba nam bắc kiếm tiền được. Cái nghề này cũng như chúng ta bán hàng thôi, cô phải có cái 'chất' đó, cô mới bán được ra toàn thế giới. Nếu không ấy à, thì chỉ có thể bán loanh quanh trong cái chợ nhỏ này, kiếm chút lãi vặt!” Tiếng cười rộ lên, câu chuyện lạc đề mất rồi. Anh Hai nhân lúc hỗn loạn dẫn tôi ra khỏi chợ. Tôi thấy xung quanh không còn ai mới bắt đầu thấy đau đầu: “Anh Hai, mấy lời đó của anh lát nữa truyền đến tai chú Thẩm thì không hay đâu.” “Em hiểu cái gì, đây gọi là tạo thế. Sớm muộn gì chẳng thế.” Anh Hai chẳng thèm bận tâm, lại dẫn tôi đến cửa hàng điện thoại ở dãy nhà đối diện: “Hủ Hủ, em thấy chưa, địa vị của Thẩm đại sư ở đây cao thế nào. Có quan hệ với ông ấy, em ở đây sẽ không bị thiệt thòi.” “Em nói em là thân chủ thì cũng không bị thiệt.” “Sao mà giống nhau được. Nói là thân chủ, thì chả khác gì bảo mình là cái mỏ tiền, là đứa bị moi tiền.” Anh Hai lẩm bẩm: “Cách đối nhân xử thế, đều là mánh lới cả...” Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, ở cửa hàng điện thoại chọn một cái điện thoại màn hình xanh ba trăm đồng, rồi bảo anh Hai đi thanh toán. Anh Hai không đồng ý, khăng khăng mua cho tôi một cái điện thoại dạng thanh gần hai nghìn đồng, loại mới nhất, màn hình màu, có thể chụp ảnh. Tiện thể làm luôn cái sim, còn mua cho tôi một cái dây đeo điện thoại, lúc này anh mới hài lòng đi thanh toán. Chị nhân viên bán hàng nghe nói tôi từ chỗ chú Thẩm đến, còn nhiệt tình tìm ông chủ giảm giá cho một trăm đồng. Chị ấy dặn tôi lần đầu tiên sạc phải sạc cho đầy, miệng cứ suýt xoa: “Bản lĩnh của Thẩm đại sư đúng là lớn thật. Trên núi của ông ấy trước đây không hề có sóng. Có một ông chủ lớn sợ Thẩm đại sư bất tiện, không biết làm thế nào mà bây giờ chỉ cần lên núi là điện thoại có thể dùng được. Tất cả là nhờ Thẩm đại sư đấy!” Tôi nghịch điện thoại gật gật đầu, thích thì thích thật, nhưng cứ nghĩ đến giá tiền, tôi lại thấy không thoải mái. “Em gái, nếu em có thể trở thành đệ tử của Thẩm đại sư, vậy sau này thì oai lắm đấy!” “Chị à, chị đừng nghe anh trai em nói, chuyện của em còn chưa đâu vào đâu cả.” “Chị thấy em được đấy.” Chị ấy rất trẻ, trông chừng hai mươi tuổi, cười lên rất mộc mạc: “Thẩm đại sư tài giỏi, rất nhiều người tìm đến ông ấy. Nhưng Thẩm đại sư hình như chỉ có một đứa cháu trai, không có đệ tử chính thống nào cả. Nếu không có ai học, bản lĩnh đó chẳng phải là uổng phí rồi sao.” Tôi cười cười, không nói hùa theo, bèn hỏi tên chị ấy. Biết chị tên là Vương Tú Lệ, ông chủ cửa hàng điện thoại là chú ruột của chị, chị ở đây coi như là cửa hàng trưởng. Đợi anh Hai thanh toán xong, tôi chào chị một tiếng rồi rời đi. “Hủ Hủ, tên em nghe hay thật đấy, hôm nào rảnh lại qua chơi nhé!” Tôi vẫy vẫy tay rồi ra khỏi cửa. Anh Hai khởi động xe, lại đưa tôi đến một cửa hàng hoa gần đó. Cũng tại tôi lỡ nhắc đến chuyện trồng hoa. Anh Hai liền lên tinh thần. Không mua không được. Đó là tấm lòng của anh. “Hủ Hủ, địa vị của Thẩm đại sư đúng là không đùa được đâu nhỉ?” Anh Hai lại bắt đầu lải nhải không mệt mỏi. Tôi phát hiện ra rồi! Anh ấy đâu phải là bám lấy chú Thẩm. Mà là bám lấy tôi! Rõ ràng tôi và chú Thẩm đều không có ý đó. Cứ phải đi tìm ngược đãi làm gì! Cứ yên phận giữ mạng là được rồi. Tôi hơi nghiêng người, quay ra cửa sổ xe nghịch điện thoại, không thèm để ý đến anh nữa! “Em cứ bướng đi.” Anh Hai bị mất hứng, đến cửa hàng hoa liền dẫn tôi vào chọn. Cây trồng chậu và hạt giống hoa đều không đắt. Tôi ưng một chậu hoa đỗ quyên đang nở rộ, lại chọn thêm một ít hạt giống. Trời sắp vào đông, không thể trồng hoa ngoài trời. Dựng nhà kính trong sân nhà chú Thẩm cũng không thực tế. Thế là anh Hai nghĩ ra một cách dung hòa, mua một ít đất, hai cái chậu, để trong phòng trồng, coi như cho tôi luyện tay giải khuây trước. “Cô bé, anh trai cháu tốt với cháu thật đấy!” Bà chủ khen ngợi anh Hai với tôi: “Tôi cũng một trai một gái, thằng lớn nhà tôi suốt ngày đánh nhau với em gái nó! Không ngày nào được yên.” Tôi mím môi cười: “Cô ơi, cháu với anh trai cách nhau nhiều tuổi, nên anh ấy nhường cháu thôi.” Thấy anh Hai lại đang hỏi han về phân bón hoa, tôi thực sự rất muốn chạy đến ôm anh. Nhưng vừa nghĩ đến việc lát nữa anh ấy lại bắt tôi đi bái sư, tôi lại thấy phiền anh. Tâm trạng vô cùng mâu thuẫn. Hoa đỗ quyên và một đống đất, chậu hoa, hạt giống được chuyển vào cốp xe. Bà chủ gõ máy tính: “Cậu trai trẻ, tổng cộng là một trăm ba mươi ba đồng. Tôi bớt cho cậu số lẻ, cậu đưa một trăm ba là được!” Anh Hai gật đầu trả tiền, theo thói quen thò tay vào túi: “Ủa, cái ví của anh đâu rồi?” Ví? Tôi nhìn anh Hai, cái ví đó của anh cứ như dính vào tay ấy, sao lại mất được? “Để anh ra ghế lái xem!” Tôi chui vào xe lật tung lên cũng không tìm thấy. Anh Hai lại vào cửa hàng hoa tìm một vòng. Bà chủ cứ bảo không thể mất được, cả buổi sáng nay chỉ có hai chúng tôi là khách, rơi ở đâu cũng sẽ tìm thấy! Di chuyển mấy chậu hoa đi cũng không thấy tăm hơi. Tôi chắc chắn lúc ra khỏi chợ ví vẫn còn, vì đã mua đồ xong rồi mà. Lẽ nào... rơi ở cửa hàng điện thoại? Lúc thanh toán xong đi ra đã không để ý đến cái ví nữa! Anh Hai nghĩ đến đây, quay đầu chạy về phía cửa hàng điện thoại: “Hủ Hủ, em ở đây đợi nhé, anh tìm xong ví sẽ quay lại trả tiền!” Tôi lo lắng nhìn bóng lưng anh Hai. Bà chủ gặp phải chuyện này cũng thấy phiền lòng theo, an ủi tôi rằng chắc chắn sẽ tìm thấy. Bà ấy quen Vương Tú Lệ ở cửa hàng điện thoại, bảo cô gái đó tốt bụng, nếu nhặt được sẽ cất giúp. Nếu bị người khác cầm nhầm cũng không sao, trong cửa hàng điện thoại có camera giám sát, không mất được đâu. “Cô bé, cháu vào đây ngồi một lát đi, tiện thể ngắm thêm hoa khác.” Tôi lắc đầu, chẳng còn tâm trạng nào nữa. Tôi đứng bên cạnh xe, nhìn về hướng anh Hai vừa chạy đi. May mắn là điện thoại anh Hai vẫn đút trong túi áo, còn liên lạc được, chứ mất hết thì phiền phức thật. Đợi một lúc lâu, người qua kẻ lại mà vẫn không thấy bóng dáng anh Hai. Cửa hàng này nằm ngay cạnh một con ngõ, tôi sợ đứng ở cửa làm ảnh hưởng người ta kinh doanh, nên nép vào sát tường đứng. Tiện thể, tôi gọi điện cho bố, báo cho bố đây là số điện thoại của tôi. Nói chuyện một lát, tôi thấy anh Hai vẫn chưa về, liền cúp máy gọi cho anh Hai. Anh bảo vẫn chưa tìm thấy ví, nhưng chị Tú Lệ đã giúp anh xem camera, phát hiện lúc thanh toán, anh để ví ở bên cạnh, bị một vị khách vào sau tiện tay cầm mất! “Vậy làm sao bây giờ.” Sắp mười hai giờ trưa rồi. Tôi phải về núi. “Hủ Hủ, anh đang ở đồn cảnh sát. Họ nói cái kẻ trộm ví này mặt lạ hoắc, không giống tội phạm quen mặt ở thị trấn. Nếu không thì nhân viên cửa hàng điện thoại đã nhắc anh rồi.” Anh Hai nói: “Bọn họ đang cử người đi tìm giúp anh ở mấy thùng rác gần đây, xem kẻ trộm lấy tiền xong có vứt ví đi không. Mất chút tiền không sao, chủ yếu là giấy tờ làm lại rất phiền phức. Em đợi anh một lát, tìm được là anh về ngay.” Tôi cúp điện thoại. Phân chim, mất đồ, anh Hai ở trong chợ còn bị trẹo chân hai lần... Sự cản trở đúng là không phải tự dưng mà có! “Cứu mạng, cứu mạng!” Trong ngõ vọng ra tiếng kêu. Tôi hoàn hồn, ngó đầu nhìn vào trong thì thấy một cô gái bị hai người đàn ông lôi vào sâu trong ngõ. Lúc ở chỗ rẽ, cô gái quay đầu lại nhìn thấy tôi, mặt mày hoảng hốt hét về phía tôi: “Em gái ơi! Cứu chị với! Cứu chị với!!” Tiếng vừa dứt, họ đã biến mất khỏi tầm mắt tôi! Tôi trố mắt, vội chạy vào cửa hàng tìm bà chủ: “Cô ơi! Có một chị bị người ta lôi vào trong ngõ kia rồi!” Bà chủ đang giúp khách vào tiệm chọn cây cảnh, nghe tôi gọi thì giơ tay lên: “Cháu đợi chút nhé, bà chỉ cho anh này cách chăm cây đã...” Tôi sốt ruột lắm, chạy ra đầu ngõ liếc nhìn, rồi rút điện thoại ra gọi: “A lô! Xin chào, ở số 12-4 ngõ Quỷ Hoa, có một chị gái kêu cứu mạng bị hai người đàn ông lôi vào trong rồi!” “Ngõ Quỷ Hoa?” Giọng nữ ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh: “Em gái, em có chắc là mình không nhìn nhầm không? Thị trấn Trấn Viễn Sơn không có ngõ Quỷ Hoa.” “Thế thì...” Tôi nhìn tấm biển địa chỉ ở đầu ngõ: “Bộ Mộc bên cạnh chữ Quỷ, thế gọi là ngõ Hoa gì ạ? Các chị mau đến đây đi, họ rẽ vào trong rồi!!” “Ồ, ngõ Hòe Hoa. Em gái, em cứ bình tĩnh đã. Con ngõ đó rất dài, có nhiều lối ra vào. Vị trí cụ thể là ở đâu?” “Cụ thể...” Tôi dậm chân rồi chạy vào trong ngõ: “Chị đợi chút, đừng cúp máy nhé, em vào trong xem sao. Bọn họ chắc chắn là người xấu! Chị gái kia khóc rồi!!” Chạy vào sâu trong ngõ, tiếng kêu cứu lại vọng đến. Tôi nín thở, dừng bước ở chỗ rẽ, nghển cổ nhìn vào. Hai bên ngõ đều là tường cao sân rộng. Hai gã đàn ông đang đấm đá túi bụi cô gái. Cô gái co quắp trên đất, luôn miệng cầu xin. Tôi vẫn giữ điện thoại, hét về phía họ: “Làm gì đấy! Không được đánh người! Tôi báo cảnh sát rồi!!” Hai gã đàn ông lập tức hoảng sợ nhìn tôi. Ngay lúc tôi chuẩn bị tư thế chiến đấu, cả hai bọn họ co cẳng chạy mất! “Này!!” Tôi đuổi theo mấy bước: “Đừng chạy! Bọn họ chạy rồi!! Các chị mau cử người đến chặn đường! Bắt người xấu! Mọi người ơi, bắt người xấu!!!” Đến nước này, tôi thực sự phải gào khản cả cổ! Chỉ hận không thể gọi hết tất cả mọi người trong ngõ ra! “Em gái, người bị hại còn ở đó không?” Chị trực tổng đài rất kiên nhẫn, đợi tôi hét xong mới nhẹ nhàng hỏi. “Còn ạ, chị ấy đang nằm bò trên đất, vẫn đang khóc.” “Được rồi, em bật loa ngoài điện thoại lên, tôi hỏi người bị hại về sự việc...” Tôi bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái: “Chị ơi, chị không sao chứ? Em báo cảnh sát rồi. Chị nói cho chị cảnh sát biết ai đã bắt nạt chị đi.” Cô gái co quắp trên đất, nói vào chiếc điện thoại tôi đưa tới: “Không sao, hai người đó là anh trai tôi, tưởng tôi trộm tiền của nhà nên mới đuổi theo dạy dỗ tôi. Chuyện trong nhà thôi, không cần làm phiền cảnh sát đâu...” Anh trai chị? Tôi khó hiểu. Là anh ruột sao? Chị trực tổng đài nghe xong bèn hỏi cô ấy có cần đi bệnh viện không. Cô gái nằm rạp trên đất lắc đầu: “Tôi không bị thương, làm phiền cô rồi...” Không biết có phải do thanh quản bị tổn thương không, giọng nói của cô ta rất nhỏ và kỳ quái. Tôi thấy cô ta không đứng dậy nổi, đành phải cúp điện thoại: “Chị ơi, chị thật sự không sao chứ? Hai người họ đánh chị như thế cơ mà.” “Tôi không sao...” Cô gái vẫn lắc đầu, khuôn mặt ngẩng lên nhọn hoắt: “Em gái, em đỡ chị dậy một chút được không?” “À, vâng!” Tôi đưa tay ra. Cô ta đột nhiên ngã nhào vào lòng tôi, đẩy tôi ngồi phịch xuống đất. Tôi còn chưa kịp kêu lên một tiếng vì sợ làm cô ta ngã đau, thì đã thấy trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta nở một nụ cười: “Hê hê hê...” Môi vừa nhếch lên, hai bên răng nanh của cô ta đã nhe ra. Tôi chưa kịp hét lên kinh hãi, dưới mũi cô ta đột nhiên mọc ngang ra mấy sợi râu dài!! “Á!!” Tôi bị bộ dạng này của cô ta dọa cho giật nảy mình, vội đẩy ra, nhưng cô ta lại vô cùng nhanh nhẹn bổ nhào vào tôi. Trong miệng phát ra một âm thanh quái dị, giống như tiếng gầm gừ của động vật, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ tôi mà cắn xuống!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang