Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 35 : Tôi muốn làm tiên sinh
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 08:32 04-11-2025
.
"Trời ơi!!!"
Tôi ngửa người ngã xuống đất, tay theo bản năng đẩy cằm cô ta, chỉ sợ hàm răng kia cắn phải tôi!
Nhưng cô ta như phát điên, răng không cắn được thì hai tay cứ thế cào tôi!
"Mày là cái thứ gì!!"
Tôi buộc phải phòng ngự, chỉ thấy móng tay cô ta như lưỡi câu, mỗi lần cào vào da thịt tôi đều đau đớn lạ thường, cuối cùng đau đến tê dại, mắt thấy mặt cô ta càng lúc càng nhọn, râu càng lúc càng dài, da mặt cũng như không ngừng mọc lông như nấm mọc sau mưa.
Mẹ kiếp!
Cô ta biến dị rồi!
Cảm giác sợ hãi tột độ và đau đớn bao trùm lấy tôi, trong lúc cấp bách, tôi dùng tay trái đẩy cằm cô ta để tạo chút không gian, tay phải không vung lên được, chỉ đành gắng sức đấm vào cổ họng cô ta, một chiêu rất hiểm, nếu dùng để đối phó với người thì hoàn toàn bị cấm, thuộc loại không có võ đức, nhưng tôi hết cách rồi, cái dáng vẻ tai vểnh lên biến thành hình tam giác lại còn mọc lông đen kia rõ ràng không phải là người nữa!
"A ngao!"
Cổ họng trúng một đòn, cô ta liền phát ra tiếng kêu quái dị, nghe như tiếng con vật bị giẫm phải đuôi, đầu hơi ngửa ra sau, chân đạp đất, hai tay càng điên cuồng cào cấu tôi!
Tôi không màng được nhiều, mắt thấy mắt cô ta càng lúc càng tròn, sắp biến thành hòn bi ve xanh lét, tôi liền liều mạng, duỗi ngón trỏ và ngón giữa tay phải, chọc thẳng vào hai mắt cô ta!
Móc mắt mày ra!!!
"Cút ngay!!"
Tôi tiếp tục không có võ đức!!
Cú chọc này thật sự khiến cô ta bị đau, cơ thể cô ta cứng đờ, kêu ư ử, đôi tay đầy lông như móng vuốt ôm lấy mắt mình, tôi thấy có kẽ hở, không nghĩ ngợi gì, nửa nằm trên đất đấm thẳng vào ngực cô ta, "Tao đánh chết mày!!!"
"Oá!!"
Miệng cô ta rú lên, bị cú đấm này của tôi đánh văng thẳng lên tường!
Tuy trọng tâm tôi không vững, khó phát lực, nhưng dù sao cũng từng luyện qua, trình độ vẫn còn đây!
Đừng tưởng tôi nhỏ tuổi mà dễ bắt nạt, chị đây trời sinh thần lực, một nơi dập đầu, trăm nơi học nghệ!
Kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, tuyệt đối không thể nằm im chịu đòn!
Chuyện kinh hãi đã xảy ra, ngay khoảnh khắc cô ta chạm vào tường liền bắt đầu thu nhỏ cực nhanh, biến đổi hình dạng ngay trước mắt tôi, cuối cùng lại biến thành một con mèo đen, nhảy lên tường rồi chạy vụt mất!!
Vẫn còn nhớ Hồ cô cô từ động vật nhỏ biến thành người lớn, dọa tôi sợ chết khiếp, giờ cô gái này từ người lớn lại có thể biến về động vật nhỏ??!
Đây là sao! Kẹp hai đầu, chặn hai ngả?
Đang thay đổi cách thức để thử thách sức chịu đựng tâm lý của tôi à?
Tôi trợn mắt há mồm!
Ngay lúc cô gái biến hình, da đầu tôi tê dại cả lên, cô ta, cô ta là mèo?
Chưa đầy ba giây trước sau, con mèo đen đã chạy mất tăm!
Gió thổi vù vù, trong ngõ chỉ còn lại mình tôi.
Cũng lạ thật, ban nãy tôi hét "có kẻ xấu" to như vậy, trong bức tường cao kia không một ai thò ra xem, đều không nghe thấy sao?
Nếu không phải vì chiếc điện thoại còn rơi trên đất, tôi thật sự tưởng tất cả chỉ là ảo giác!
Giây trước còn là cô gái đáng thương nói với bạn "không sao", giây sau đã...
Run rẩy nhặt điện thoại lên, khoảnh khắc màn hình sáng lên, thời gian nhắc nhở tôi, đã là mười hai giờ mười phút trưa...
Tôi gắng gượng đứng dậy, hô hấp cũng không thông suốt nữa!
Tình huống này...
Chạy!
Trong đầu toàn là "chạy"!
Chuyến này phải về học hỏi chú Thẩm cho tử tế.
Cứ toàn thấy biến qua biến lại, ai mà chịu nổi?
Tôi loạng choạng chạy đi, chưa được mấy bước, một bàn tay trắng nõn bỗng đặt lên vai tôi, "Lương Hủ Hủ, cô đi đâu đấy."
"Ai!!"
Tôi lập tức hít một ngụm khí lạnh, quay đầu lại, phía sau không thấy người, nhưng bàn tay trắng kia vẫn đang đặt trên vai tôi rất thật, ở giữa hoàn toàn là không khí!!!
"..."
Đại não đơ mất mấy giây, tôi cố gượng bình tĩnh, tay phải nắm quyền, nói với bàn tay trên vai, "Bà... bà là ai! Bỏ tay ra!"
"Tôi là ai?" Giọng nữ đáp lại tôi, bàn tay trắng trên vai lại thuận thế sờ mặt tôi một cái, rồi phát ra tiếng cười khanh khách, "Lương Hủ Hủ, không phải cô đang đi khắp nơi tìm người đối phó tôi sao."
Là bà ta? Người phụ nữ bắt chuyện với tôi hôm sinh nhật?!
Nắng trưa rọi lên người tôi, mà toàn thân tôi lại lạnh buốt lạ thường, bên má bị bà ta sờ qua nổi hết da gà, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng, cố nén một hơi, tôi dùng sức hất mạnh vai, "Bà đừng giở trò nữa! Có bản lĩnh thì ra đây quyết đấu tay đôi với tôi!!"
"Ha ha ha ha ha…"
Bà ta phát ra một tràng cười, bàn tay trên vai tôi cuối cùng cũng bỏ ra, ngước mắt lên, trước mặt tôi cách đó hơn mười mét đang đứng một người phụ nữ trung niên bình thường mặc áo vest xám, cái bóng dưới chân bà ta vẫn rất rõ ràng, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện có điểm bất thường, cái bóng đó không giống của tôi, nó chỉ có nửa đoạn!
"Lương Hủ Hủ, cô đúng là mạng lớn thật, nhưng tôi phải cảm ơn gã hòa thượng chết tiệt và con hồ ly thối tha kia, không có hai đứa nó, tôi thật sự không mò đến chỗ Thẩm Vạn Thông này được đâu."
Tôi không rảnh để ngẫm lời bà ta, chân hơi lùi lại, nói thật, tôi vẫn muốn chạy.
Ban ngày ban mặt gặp phải bà ta, đúng là gặp ma giữa trưa!
Tận đáy lòng lại có tiếng nói bảo tôi không được chạy!
Chẳng phải tôi vẫn đợi ngày hôm nay sao.
"Bà giúp ai lấy đi mệnh cách của tôi!"
Vừa hỏi xong tôi đã thấy uất ức, "Chúng ta không thù không oán, rốt cuộc là ai hại tôi?!"
"Làm gì có nhiều tại sao như thế."
Bà ta cách tôi không hề gần, nhưng giọng nói lại lởn vởn bên tai tôi, "Lương Hủ Hủ, chúng ta đúng là không có thù oán, nhưng một khi tôi đã ra tay, cô chỉ có con đường chết."
"Đừng..."
Tôi hơi nhụt chí một chút, trong đầu rất loạn, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, chỗ này ngay cả một bóng người cũng không có, nếu cô gái ban nãy cố tình dụ tôi vào bẫy, vậy bọn họ chắc chắn đã sắp đặt từ trước, có lẽ đã sớm dùng thuật pháp gì đó khiến người xung quanh không nghe thấy động tĩnh!
Giờ phút này cầu cứu chắc chắn là vô ích, tôi chỉ có thể tự cứu mình, "Này, chị gái, thế này đi, chị nói cho tôi biết ai trộm đồ của tôi, tôi đốt tiền cho chị, đối phương đốt cho chị bao nhiêu, tôi đốt gấp đôi, gấp ba cũng được, chị ra giá đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, được không."
"Ha ha ha ha ha…"
Bà ta như đang nghe tôi nói đùa, khuôn mặt cười vô cùng quỷ dị, "Lương Hủ Hủ, ta không có gì để nói với một kẻ sắp chết như ngươi, huống hồ, ngươi lại còn dính dáng đến lão già Thẩm Vạn Thông kia, hôm nay ta tiễn ngươi lên đường, nhớ kỹ, đừng uống nước ven đường, tìm chỗ râm mát mà bám trụ, may ra còn có thể cầm cự thêm vài ngày, đỡ phải hồn bay phách lạc."
Dứt lời, tay bà ta liền vươn về phía tôi từ xa, như một sợi dây co giãn, cánh tay "vù" một cái dài ra!
Tôi trừng mắt, ngay khoảnh khắc bà ta sắp tóm lấy cổ tôi, tôi lùi vội hai bước, hét lớn về phía sau bà ta, "Thẩm Vạn Thông đến rồi!!"
Cánh tay đang vươn ra của bà ta rụt ngay lại, cảnh giác nhìn ra sau, thấy không có ai, sắc mặt bà ta biến đổi, "Con ranh người âm, mày dám lừa tao!!!"
Nhân lúc bà ta quay đầu, tôi vội nhét tờ giấy bùa trong túi vào miệng!
Đùa à! Bị bà truy sát đến giờ mà không có chút kinh nghiệm nào sao??!
Vật được bọc trong giấy bùa rất cứng, tôi nuốt khan một cái mà không trôi, giấy bị nhai nát, bên trong hình như có tóc, một búi quấn ở cổ họng tôi, tôi nghẹn đến mức phải đấm thùm thụp vào xương quai xanh, mắt thấy tay bà ta lại vồ tới, tôi nén dị vật trong họng, đồng thời cắn rách tờ giấy bùa được ép nhựa, hòa lẫn cơn gió lạnh nắm chặt trong lòng bàn tay trái, nó không nóng, tôi lại không tránh kịp tay bà ta, liền cắn răng, sải bước xông lên, chân phải đạp vào tường, dồn hết sức bình sinh đấm thẳng về phía bà ta, "Tao liều mạng với mày!!!"
Hét lên một tiếng! Thứ trong cổ họng cuối cùng cũng trôi xuống!!
Ngay khoảnh khắc cả hai va chạm, bàn tay đang vồ tới của bà ta lập tức mở ra, để tôi đấm thẳng một cú trời giáng vào đó!
Lẽ ra trúng cú đấm này của tôi, bà ta không văng đi như cô gái biến thành mèo kia thì ít nhất cũng phải lùi vài bước, đến anh Hai là đàn ông to con còn không chịu nổi cơ mà, nhưng bà ta lại không hề suy chuyển, ngược lại, tôi như đấm phải một khối sắt, vừa lạnh vừa cứng, trong phút chốc có ảo giác như bị gãy xương cổ tay!
"Hự!"
Tôi ngửa người lảo đảo mấy bước, đứng vững rồi liền vung vẩy tay phải!
Đau quá đi mất! Vung vẩy cho nó hoạt động. Đừng có gãy đấy!
"Ha ha ha... Lương Hủ Hủ, con nhóc thối tha, còn dám đấu với ta?"
Tiếng cười của bà ta chói tai, giọng bỗng lạnh đi, "Qua đây!!"
"Ặc!!"
Tôi bị bà ta bóp cổ nhấc bổng lên!
Như con thỏ bị túm tai nhấc lên!
Hai chân tôi nhanh chóng rời khỏi mặt đất!
Bà ta đứng cách đó hơn mười mét không động đậy, lần này cánh tay không dài ra, bà ta chỉ giơ tay lên, làm động tác bóp cổ từ xa, mà tôi lại bị cái động tác đó nhấc bổng lên thật, bà ta thấy tôi giãy giụa trên không, khóe miệng nhếch lên đắc ý, "Lương Hủ Hủ, tao tiễn mày đoạn đường cuối cùng, kiếp sau, kiếp sau nữa, mày cũng không có cơ hội làm người đâu."
Tôi há hốc miệng, cổ bị bà ta siết càng lúc càng chặt, đại não dần thiếu oxy, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi, trong lòng không ngừng gào thét: Thẩm Vạn Thông cứu tôi, Thẩm Vạn Thông cứu tôi...
Dòng suy nghĩ hỗn loạn, những chuyện xảy ra mấy ngày nay nhanh chóng lướt qua trong đầu.
"...Chỉ cần cháu tin người tốt ắt có trời giúp, vậy thì ông trời này sẽ cho cháu một con đường sống vào lúc tuyệt vọng nhất..."
Tôi nghĩ đến dáng vẻ chú Thẩm khi nói câu này, hai chân cố sức đạp, Thẩm! Vạn! Thông!!
Tờ giấy bùa trong tay trái bỗng nóng rực, lúc lòng bàn tay bỏng rát, tôi theo bản năng ném nó ra, trong không khí tức thì bốc lên khói xanh, lửa bùng lên, một luồng khí đột nhiên từ đỉnh đầu tôi rót vào, tứ chi như có sấm sét đánh trúng, tay phải lập tức tóm lấy không khí trước cổ, dùng sức vặn mạnh sang bên, giọng đầy nội lực, "Oanh lôi một tiếng thiên môn mở! Thiên giới mười phương ta chủ tể, hung sát ác quỷ nếu trái lệnh, Ngọc Hoàng đế mệnh chém yêu nghiệt!! Phá!!"
"A a a!"
Bà ta hét lên một tiếng thảm thiết, một bên cẳng tay trực tiếp gãy lìa từ khuỷu, "bộp" một tiếng rơi xuống đất, không có máu, chỉ toàn phụt ra nước đen, cùng lúc đó, bà ta như bị ngâm dưới sông, cơ thể không ngừng trào nước ra ngoài, "Thẩm Vạn Thông! Tao với mày không đội trời chung!!"
"Ngươi nhận ra ta à?"
Tôi trầm giọng, trong cơ thể như có thêm một người khác, tôi không tự chủ được mà nói theo ngữ điệu và nhịp điệu của ông ấy.
"Thẩm Vạn Thông, mày tội ác tày trời, hại người vô số, Chu Thiên Lệ tao không chỉ nhận ra mày, mà còn ngày đêm nguyền rủa mày, mong mày chết không toàn thây, vĩnh viễn không được siêu sinh!!"
"Chu Thiên Lệ?"
Tôi nhẩm cái tên này, nghĩ vài giây, rồi mới bật cười khe khẽ, "Hóa ra là ngươi à, mười mấy năm trước, ta từng tha cho nguyên thần của ngươi, không ngờ ngươi không mau chóng lên đường, lại tu thành thực thể đại linh, thay người làm ác, đến đây nộp mạng."
"Mày không chết, tao lên đường thế nào!!"
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, "Thẩm Vạn Thông! Mày hại tao thì phải trả giá!!"
"Ngươi nói vậy là cớ làm sao."
Tôi nói giọng thản nhiên: "Thẩm Vạn Thông ta chưa bao giờ hại mạng người sống, năm đó cũng là thấy ngươi ôm lòng oán hận, chịu nhiều cơ cực, nên mới nương tay, mà đối đầu với tà vật vốn là bổn phận của người tu đạo như ta."
"Phì!"
Bà ta nhổ toẹt một bãi, cẳng tay bị gãy rơi trên đất trông vô cùng đáng sợ, những ngón tay trắng bệch vẫn không ngừng co giật trong vũng nước đen, "Thẩm Vạn Thông, mày mới là tà vật lớn nhất, giờ này năm sau chính là ngày giỗ của mày!!"
"Lão già này xin được lĩnh giáo."
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, thân tâm không một chút hoảng sợ bất an, chỉ thấy mặt Chu Thiên Lệ nhanh chóng phình lên, miệng trào ra mực đen, da dẻ nhanh chóng tái xanh, áo khoác cũng trở nên rách nát, đối với hành động của bà ta, trong đầu tôi đều có đáp án, như thể tâm ý tương thông với Thẩm Vạn Thông, có gì tôi không hiểu, thông qua việc nhập vào người tôi, chú Thẩm nói thẳng trong đầu tôi: Chu Thiên Lệ đang "thoát tướng", tức là bà ta sắp hiện nguyên hình, tử tướng vừa hiện, năng lực cũng sẽ đạt mức tối đa, bà ta chuẩn bị tung đại chiêu quyết chiến rồi!
Chẳng mấy chốc, Chu Thiên Lệ đã như bị ngâm nước trương phình, khuôn mặt mập lên mang một màu xám xịt của xác chết, da thịt quanh quai hàm như vôi vữa bong tróc, phập phồng bên ngoài hàm răng trắng ởn!
Có lẽ lúc ở dưới nước đã bị cá rỉa qua, da thịt lộ ra đều là những hố lồi lõm, trông như tổ ong, kèm theo mùi hôi thối xộc thẳng vào mắt, bộ dạng đó của bà ta thật sự chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến người ta gặp ác mộng!
Suy nghĩ của tôi vẫn còn trong tầm kiểm soát, nhìn bà ta toàn thân chảy mủ như thế, dạ dày tôi không nhịn được mà cuộn lên!
Một ngụm nước chua vừa trào lên, trong cơ thể liền phát ra tiếng nói, "Lương Hủ Hủ, không được lơ là, những gì con thấy, con cảm nhận, chẳng qua chỉ là ảo ảnh che mắt của tà vật, tĩnh tâm, mặc tưởng."
Tôi cố sức nuốt ngụm nước chua xuống!
Lặng lẽ tưởng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Vạn Thông, vừa mới bình tâm lại, Chu Thiên Lệ đã như bể phốt phát nổ, phát ra một tiếng gầm rống điếc tai nhức óc, một bàn tay thối rữa đến mức thấy cả xương lại vồ về phía tôi, "Thẩm Vạn Thông! Tao muốn mày nếm thử nỗi khổ của tao!!!"
"Nghiệt chướng."
Tôi trầm giọng, tay bắt ấn quyết, cách không vẽ ra một đạo phù lục về hướng bà ta xông tới, trong đầu truyền đến tiếng ngâm khẽ, tôi không ngừng niệm như sao chép lại, "Trời có Thiên tướng, Đất có Địa thần, chém sạch tà ác, giải nguy cứu nạn, nếu phạm thần uy, nghiền xương ra tro, Diệt!!"
Trước người tôi đột nhiên dựng lên một tấm chắn màu vàng kim.
Những câu thần chú phía trên rực sáng!
Tay của Chu Thiên Lệ vừa chạm vào, liền vang lên một tiếng "xèo" như thể thanh sắt nung nóng dí vào da thịt, tức thì bốc lên một mùi khét lẹt, thịt thối bị nướng, Chu Thiên Lệ kêu thảm không ngừng, thịt thối trên người theo tiếng hét mà bong ra, cuối cùng lại biến thành nửa người nửa xương!
Cả tròng mắt cũng văng ra ngoài!
Tôi nhếch miệng, cảnh tượng này thật quá kích thích!
Bà ta không phá được tấm chắn, rõ ràng là không đánh lại chú Thẩm, tâm trạng tôi cũng hưng phấn theo, vô cùng hả giận!
Mày qua đây! Lại đây bóp cổ tao đi!
Nào ngờ Chu Thiên Lệ ngửa mặt lên trời gào lớn, "Chủ nhân cứu ta!!!!"
Bầu trời đang quang đãng bỗng vang lên từng hồi sấm rền, mây đen ùn ùn kéo đến, ánh mặt trời bị mây che khuất, xung quanh tối sầm lại.
Tôi ngước mắt lên, chỉ thấy tiếng sấm theo mây đen không ngừng dồn về phía đỉnh đầu tôi, một giọng nam xa lạ xen lẫn trong đó, "Thiên Lệ đừng sợ, bọn chúng đều phải chết..."
"Ha ha ha ha, chủ nhân! Ngài mau giết Thẩm Vạn Thông đi!!"
Chu Thiên Lệ với cái hốc mắt đen ngòm cười đến mức toàn thân chảy mủ, "Giết bọn chúng! Dương oai thần uy của chủ nhân!!"
Tôi nhìn đám mây đen như đại quân áp cảnh, cảm xúc không ngừng dâng trào, tâm cảnh đột nhiên phức tạp, trong lòng đau đớn, lại có chút hận ý và chua xót không tả xiết, nghiền ngẫm kỹ, thậm chí còn lẫn cả từng tia chán ghét và khinh miệt.
Đây là cảm xúc của chú Thẩm dành cho hắn!!
Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe giọng nam trong tầng mây càng lúc càng lớn, "Lôi quang mãnh điện, xúy hỏa lưu tinh, phó thần chư tướng, liệt diện nam hành, trịch mục sử giả, hám động lôi thần, bát phương uy mãnh, truy đáo dực tinh, thần binh đội ngũ, cửu thiên sắc mệnh, thính ngã hiệu lệnh, phá diệt nhữ hình!!"
Ầm...!!
Là Khu Lôi Chú!
Nhờ có chú Thẩm, trong đầu tôi lập tức hiện ra toàn bộ câu chú, tôi vội lùi lại, nhưng mây đen vẫn đuổi sát trên đỉnh đầu tôi không buông, tiếng cười ngông cuồng của Chu Thiên Lệ không ngừng vọng tới, phía trên đỉnh đầu bà ta vẫn là trời quang mây tạnh, còn đám mây đen này như tự dưng bị ai đó vận chuyển tới đây, chỉ để mang sấm sét đánh về phía người được chỉ định.
Tôi!
Ầm ầm... Rắc rắc.
Dưới màn trời đen kịt, một luồng điện quang màu tím đỏ vặn vẹo bổ xuống phía tôi, tôi theo bản năng muốn né, nhưng chân như mọc rễ, không thể động đậy, "Lương Hủ Hủ, ngưng thần tĩnh khí, ta truyền linh lực cho con!!"
Tôi đần cả người, linh lực gì cơ?
Không có thời gian để hỏi, khí tức trong cơ thể dồn lại, tôi giơ tay lên làm thủ ấn về phía luồng điện, chân linh hoạt di chuyển theo bộ pháp, tay chân phối hợp, đồng thời miệng hô lớn, "Đô thiên đại lôi công, phích lịch chấn hư không, lĩnh binh ba ngàn vạn, liệt trận hắc vân trung, thượng đả xuân phong vũ, hạ đả vũ xuân phong, nhược hữu bất tòng giả, nhiếp khứ vĩnh vô tung!!"
Vận Lôi Chú xuất ra.
Gió lớn nổi lên!
Mây đen bị thổi rách ra một khe hở, ánh mặt trời từ khe hở chiếu vào, tia chớp vẫn lượn lờ trong đó, đánh xuống bên chân tôi kêu lách tách, tôi đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn ánh mặt trời trên đỉnh, tay phải dồn sức, cả người bật lên khỏi mặt đất, đấm một cú thông thiên thẳng vào đám mây đen bị xé rách, "Đô thiên đại lôi hỏa! Nhiếp vi thanh tịnh phong!!"
Toàn bộ máu trong người gần như dồn hết lên đỉnh đầu, tôi chưa bao giờ có cảm giác sôi sục thế này, một cú đấm tung ra, mây đen lập tức bị đánh thủng một lỗ!
Tiếng cười của Chu Thiên Lệ biến thành kinh hãi, tôi không nghĩ ngợi, men theo chân tường chạy lấy đà, mượn lực rồi đạp lên tường, đấm thêm một cú nữa vào đám mây đen như đấm bao cát!
"Chết đi!!"
Rắc rắc!
Sấm sét đánh vào mu bàn tay tôi, như bị dùi cui điện chích một cái, tôi không đau mà còn tức giận hơn, giây phút này, tôi ngược lại không nhận được tín hiệu âm thanh nào từ chú Thẩm nữa, hoàn toàn là dựa vào luồng khí chú Thẩm cho tôi mà liên tiếp ra tay, như một cao thủ võ hiệp đối chiến với kẻ ác, đối thủ của tôi là đám mây đen này, nó đè tôi, tôi phải đấm nát nó, kẻ điều khiển mây sỉ nhục tôi, vậy tôi phải solo với hắn!!
"Trả lại mệnh cách cho tao!!!"
Liên tiếp tung quyền! Cú nào cú nấy dốc hết sức!
Mây đen như khói đen tan tác sạch sành sanh, sấm sét dưới nắm đấm của tôi như pháo hoa lóe lên một cái rồi tắt ngấm.
Chu Thiên Lệ cũng tự biến mất theo đám mây đen tan rã, phía chân trời truyền đến một tiếng hừ khẽ của đàn ông, dường như đã bị tôi đánh cho đau, "Thẩm Vạn Thông, tao xem mày bảo vệ được con ranh người âm này bao lâu..."
"Ông đây còn sống thêm được năm trăm năm nữa!!!!"
Tôi đánh đến đỏ cả mắt, gào lên với bầu trời đã sáng rõ, "Mày không được đi! Ra đây cho tao! Quyết đấu! Đến đây!!!"
Dưới cơn thịnh nộ, tôi đấm một cú vào bức tường trong ngõ.
Gạch vỡ vụn!!
"Lương Hủ Hủ."
Tiếng của chú Thẩm vang lên trong cơ thể, "Chúng đi rồi, phen dò xét này con đã thắng, con nhóc này cũng không tệ, có chút can đảm, về gặp ta đi."
Tôi run rẩy toàn thân, luồng khí trong cơ thể bị rút đi, cả người như chiếc áo len bị tuột chỉ, mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, "Chú Thẩm, chú Thẩm..."
Lẩm bẩm gọi tên ông, tôi muốn nói cảm ơn, cảm ơn ông đã đến giúp tôi, cứu tôi.
Nước mắt lại không kìm được mà trào ra, nhìn trời xanh mây trắng và vũng nước đen cách đó không xa, đó là do cẳng tay của Chu Thiên Lệ để lại, tôi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không phải quá sợ hãi, chỉ là uất ức, tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà phải bị người ta bắt nạt như vậy?
Lấy mệnh cách của tôi, bọn họ không những coi đó là lẽ đương nhiên, mà thậm chí còn muốn tôi phải chết!
Gã đạo sĩ kia có người mèo, có nữ quỷ, còn biết gọi sấm sét.
Tôi chợt nhận ra, tại sao chú Thẩm lại bảo phải "đợi".
Thứ bị trộm mất của tôi, muốn lấy về, khó hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Hủ Hủ!"
Anh Hai chạy tới từ đằng xa, mặt đầy hoảng hốt, "Sao em lại vào đây? Bị ai cào thế? Sao mặt lại có vết thế này? Áo quần sao lại thế này? Hả? Thằng khốn nào làm!!"
Tôi ngây người, lúc này mới phát hiện áo khoác bị cào rách.
May mà trời lạnh mặc khá dày, không bị cào xuyên qua.
Mu bàn tay toàn là vết cào.
Sờ lên mặt, có vết lằn đỏ nổi lên.
Có lẽ do trải nghiệm vừa rồi quá kinh tâm động phách.
Tôi không hề cảm thấy đau chút nào.
Rất tê!
Kiểm tra một lượt. May mắn là không chảy máu.
Thứ cào tôi hẳn không phải là người, nếu mà chảy máu, chắc phải đi tiêm vắc-xin phòng dại.
"Hủ Hủ, em nói gì đi chứ."
Anh Hai sốt sắng, "Em bị mèo cào hay bị người cào? Ai bắt nạt em!"
"Người cào em..."
Tôi ngẩn ngơ: "À, chắc là mèo, nhưng bị em đánh chạy rồi, không sao rồi ạ."
"Mấy con mèo mà cào em ra thế này á, chúng nó quây em à!"
Anh Hai không dám tin, "Hủ Hủ, em trêu mèo hoang à!"
Tôi lắc đầu, vẫn như đang mơ.
"Anh Hai, gã đạo sĩ trộm mệnh cách của em xuất hiện rồi."
"Cái gì!?"
Anh Hai cảnh giác nhìn quanh: "Thằng cháu đó ở đâu!"
"Đi rồi."
Tôi sụt sịt mũi, "Là chú Thẩm cứu em."
"Đại sư Thẩm cũng đến á?"
Anh Hai ngơ ngác, "Ông ấy đâu rồi?"
Nhìn anh ấy sốt ruột chưa kìa!
"Hủ Hủ, em nói rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Đầu tiên là một cô gái, cô ta bị em đánh biến thành mèo, sau đó mụ quỷ kia lại ra, cuối cùng gã đạo sĩ cũng đến..."
Tôi xâu chuỗi lại, "Chú Thẩm cho em mượn khí, đánh đuổi bọn chúng đi rồi..."
Gã đạo sĩ kia biết Khu Lôi, còn chú Thẩm thì biết Vận Lôi.
Phen đấu trí dò xét này, chú Thẩm đã thắng.
Nhưng chuyện của tôi, vẫn phải đợi tiếp.
Hít sâu một hơi, tôi nhìn anh Hai, "Anh Hai, em nghĩ kỹ rồi, em phải bái chú Thẩm làm sư phụ, bất kể khó khăn thế nào, em đều phải học được những thứ này, nhất định phải làm một âm dương tiên sinh."
"Hủ Hủ, em..."
"Anh à, em nói thật đấy."
Cảm giác vừa rồi còn phấn khích hơn cả việc giành huy chương vàng trong cuộc thi biểu diễn võ thuật, còn phấn chấn hơn cả lúc đoạt chức vô địch trên sàn đấu, tôi như đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm thấy đường về, ngay lúc này, ngay giờ khắc này, tôi đã có một niềm tin khác, vì sự vi diệu khó nói thành lời, vì để bảo vệ bản thân, bảo vệ những người vô tội như tôi không còn bị bắt nạt nữa.
Tôi muốn làm một tiên sinh.
Đi con đường đúng đắn, diệt trừ yêu ma.
.
Bình luận truyện