Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 36 : Tâm chiến
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 08:32 04-11-2025
.
"Hủ Hủ, em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi."
Anh Hai sắp khóc đến nơi, trên mặt viết rõ dòng chữ ‘Tâm huyết của anh cuối cùng cũng không bị uổng phí’. "Anh tạm thời không đi nữa, phải về núi tìm đại sư Thẩm thương lượng chuyện này mới được, em vừa mới ra khỏi cửa là cái thằng khốn đó đã tìm tới rồi, phải mau tóm hắn lại mới được."
"Anh, anh cứ đi việc của anh, chuyện bái sư em sẽ tự mình đi nói."
Tôi đáp, "Anh mà đi nói giúp em, chú Thẩm lại thấy động cơ của em không chân thành, hơn nữa, lần này, có lẽ chú Thẩm cũng cố tình bảo em xuống núi, chú ấy cũng muốn gã đạo sĩ kia nhanh chóng ra tay..."
Giờ nghĩ lại, đối phương rõ ràng là cố tình dụ tôi cắn câu, nếu lúc đó tôi cứ đứng yên tại chỗ, có khi đã tránh được rồi!
Nói đi thì cũng phải nói lại, tôi không cho rằng quy trình xử lý của mình có vấn đề, cũng không như hồi nhỏ, hễ não nóng lên là xông tới, không nói hai lời đã đòi thay trời hành đạo. Về chuyện này, tôi đã bị bố mẹ dạy dỗ rất nhiều lần, cho nên hôm nay, vừa trông thấy là tôi đã gọi điện báo công an trước, chị nhân viên trực tổng đài lúc cúp máy còn nhắc tôi lần sau gặp phải chuyện tương tự phải thận trọng cẩn thận, nhưng đồng thời, chị ấy cũng khen ngợi hành động của tôi.
Nếu gặp lại chuyện này, tôi vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhỡ đâu đối phương thật sự đang bắt nạt người khác thì sao.
Bảo tôi coi như không thấy ư? Khó lắm.
Về phía chú Thẩm, trước khi xuống núi, chú ấy đã đưa cho tôi lá bùa quan sư mặc tướng, chứng tỏ chú ấy biết rõ ra ngoài sẽ gặp chuyện. Chú Thẩm đã có chuẩn bị, nói khó nghe một chút, chú Thẩm cũng hy vọng dùng tôi để câu gã đạo sĩ kia ra!
Trùng hợp là cả hai bên đều đang câu tôi!
Vì vậy, mới có màn giao đấu trong ngõ.
Suy luận như vậy, tôi cũng hiểu tại sao chú Thẩm lại nói 'khéo lẩn trốn không bằng thẳng thắn rõ ràng'.
Trốn trong núi thì an toàn thật đấy.
Nhưng đối phương cũng thật sự không xuất hiện!
Tôi muốn lấy lại mệnh cách thì phải bước ra ngoài làm mồi nhử, lượn lờ trước mắt đối phương, này, tao chưa chết đâu! Nhìn tao này, nhìn tao này, vẫn sống nhăn răng, đang chơi điện thoại trồng hoa đây này, tức chết mày chưa, muốn xiên tao không, mau đến đây!
"Anh Hai, chuyện của em, em tự quyết."
Nghĩ thông suốt những điều này, tôi nhìn anh Hai, "Chú Thẩm vẫn chưa muốn nhận em làm đệ tử, em phải biểu hiện thật tốt, để chú ấy thấy được quyết tâm và thành ý của em."
Anh Hai không thuyết phục nổi tôi, đành phải đồng ý.
Sau khi tiêu hóa xong mớ thông tin, anh còn đi đến chỗ cánh tay của Chu Thiên Lệ biến thành vũng nước đen để xem xét.
"Cẳng tay của nó bị vặn đứt lìa luôn à?"
"Vâng, cẳng tay rơi xuống đất, lúc đó ngón tay vẫn còn cử động đấy."
Nhưng khi mây đen tan đi, cẳng tay và vũng nước đen trên đất cũng biến mất theo.
Bây giờ ngoài đất cát ra thì chẳng còn gì cả.
Nếu không phải anh Hai tin lời tôi, cộng thêm bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi, thật giống như tôi đang nói nhảm.
"Chú Thẩm lợi hại thật, chẳng cần tốn nhiều lời với bà ta."
Trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, chú Thẩm và gã đạo sĩ này không giống như quen biết đơn thuần qua giao đấu, mà là có rất nhiều duyên nợ.
Con quỷ cái kia cũng vô cùng căm hận chú Thẩm.
Nhưng nói với anh Hai những chuyện này cũng vô dụng, chỉ khiến anh ấy thêm lo lắng.
"Không sao là tốt rồi, nghe em kể mà anh cũng thót tim."
Anh Hai than thở một hồi rồi đỡ tôi dậy, "Hủ Hủ, thật sự không cần đưa em đến bệnh viện kiểm tra à?"
"Không cần đâu ạ."
Tôi đứng dậy chỉ thấy hơi bủn rủn chân, cơ thể có chút mệt mỏi.
Chắc là di chứng sau khi chú Thẩm nhập vào, nghỉ ngơi một lát là khỏe, đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra cái gì.
Hiện giờ, chỉ có cổ tay phải là rất mỏi nhức, đây là di chứng lúc tôi đối đầu trực diện với Chu Thiên Lệ.
Kết quả rất rõ ràng, nếu chú Thẩm không đến, chút sức mọn này của tôi căn bản là vô dụng khi đối phó với yêu tà, chỉ có nước bị hành hạ.
"À đúng rồi anh Hai, anh tìm thấy túi chưa?"
"Đừng nhắc nữa!"
Anh Hai thở dài, "Không tìm thấy, cảnh sát ở đồn bảo cứ lập hồ sơ trước, tìm thấy sẽ gọi điện cho anh."
Nói rồi anh ấy còn cười với tôi, "Của đi thay người mà, túi thì mua lại, tiền thì kiếm lại, còn thẻ ngân hàng với giấy tờ tùy thân, anh gọi điện báo khóa hết rồi, cũng làm cái giấy xác nhận ở đồn rồi, về quê là làm lại được ngay, không đáng gì."
"Thế anh có tiền về không."
Tôi lo lắng nhìn anh, "Hay là đến chỗ chú Thẩm mượn chút tiền rồi hẵng đi."
"Vì chuyện này mà phải mở miệng thì anh còn mặt mũi nào nữa!"
Anh Hai khoác vai tôi, "Yên tâm đi, trong xe anh vẫn còn tiền lẻ, lúc ở đồn anh cũng gọi cho bạn rồi, chính là anh Bân của em đấy, cậu ấy bây..."
"Hay là vẫn đến chỗ chú Thẩm một chuyến đi, bố nói có tiền dễ làm việc, anh cứ mượn một ít đi, thế này, để em đi mở lời với chú Thẩm..."
"Tặc!"
Anh Hai lại bướng lên, "Anh là một thằng đàn ông, nói không có lộ phí về nhà thì mất mặt không chứ, ở chỗ Thẩm Vạn Thông, chúng ta nhất định phải giữ khí chất, không thể để mất mặt được! Hủ Hủ, em yên tâm, đừng nói là anh vẫn còn xe còn điện thoại, cho dù không có gì, anh cũng có cách về nhà!"
"Nhưng mà..."
"Quay lại đó cũng được, anh lên núi canh chừng đến khi nào đại sư Thẩm chịu nhận em làm đệ tử mới thôi!"
Thôi bỏ đi.
Tôi không nói nữa.
"Thế có phải không!"
Anh Hai cười, "Một gã đàn ông ba mươi mấy tuổi như anh mà cần em lo lắng à, Ba Lông, anh của em quan hệ rộng lắm, túi mất rồi, chậu hoa với đất anh trả lại rồi, nhưng chậu đỗ quyên kia anh mua cho em rồi, em thích mà, coi như quà anh tặng em."
"Trả lại đi, còn tiêu tiền lung tung làm gì!"
"Đồ có hai mươi đồng mà gọi là tiêu lung tung à, anh của em..."
Giọng anh Hai khựng lại, "Hủ Hủ, có khi nào là gã đạo sĩ kia cố tình cho người trộm túi của anh không? Chỉ để điều anh đi chỗ khác?"
Không đợi tôi trả lời, anh Hai đã bắt đầu phân tích, "Em xem nhé, thị trấn này chỉ có từng này đất, nếu là trộm chuyên nghiệp, cảnh sát liếc qua camera là nhận ra ngay, nhưng lần này họ đều nói là gương mặt lạ, khó tìm, em lại bị dụ đến đây, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, điều này chứng tỏ gã đạo sĩ kia vẫn luôn theo dõi em!"
Anh Hai vỗ đùi một cái, "Hủ Hủ! Anh không thể đi được! Thằng khốn đó chính là muốn đợi lúc em ở một mình để ra tay!"
"..."
Đúng là anh ruột của tôi rồi! Ban nãy nói uổng công rồi! Cung phản xạ có cần phải dài thế không?
"Anh."
Tôi cố gắng ổn định cảm xúc, "Cho nên, anh càng phải đi."
"Tại sao chứ!" Anh Hai không hiểu, "Anh phải bảo vệ em!"
"Anh ở đây, hắn không ra mặt thì làm thế nào." Tôi kiên nhẫn, "Đây không phải là chuyện lẩn trốn!"
Là câu hắn đấy!!
"Nhưng mà..."
"Có chú Thẩm ở đây rồi, thuật pháp của ông ấy lợi hại lắm, không sao đâu."
Đang nói chuyện, phía sau lưng đột nhiên vọng đến tiếng chửi mắng, "Đứa nào thất đức thế, đập vỡ tường sân sau nhà tao thế hả! Cái tường này chọc gì mày à! Thằng khốn nạn nào làm? Dám ra đây không?!"
Tôi và anh Hai vừa hay chuẩn bị rẽ ra khỏi ngõ, nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên vai hùm lưng gấu đang chửi đổng về phía bức tường gạch bị tôi đấm vỡ, "Mẹ kiếp, cái này là dùng búa đập đúng không! Phải ác đến mức nào chứ!! Có bản lĩnh thì ra đây đập Lưu Lão Ngũ tao này! Đập tao này!"
Ối!
Cháu thật sự không dám...
Tôi rụt cổ lại, bây giờ thì ông ra mặt, lúc sớm hơn thì ông làm gì!
Tôi lén lút liếc nhìn đốt ngón tay, gạch vỡ nát mà tay lại không hề xước dù chỉ một chút da.
Chẳng lẽ phải đánh đến đỏ mắt thì mới có sức mạnh như vậy?
Bình thường tôi tuyệt đối không thể đấm vỡ gạch chỉ bằng một cú...
Thấy anh Hai có vẻ nghi ngờ, tôi kéo anh ấy rảo bước nhanh hơn, chuyện này không thể giải thích được!
Đợi khi nào tôi có tiền sẽ quay lại bồi thường vậy.
Lưu Lão Ngũ đúng không!
Tôi nhớ rồi!
Sẽ tìm cơ hội đến xin lỗi sau!
...
Lên xe, anh Hai đặt chậu hoa đỗ quyên vào lòng tôi, luôn miệng nói dù gì mình cũng từng làm phó tổng nhà hàng, nếu ngay cả một chậu hoa cũng không tặng nổi, sau này thật sự không còn mặt mũi làm người!
Tôi ôm chậu hoa, cũng không nói gì thêm, bảo anh ấy đưa tôi đến chân núi là được, tranh thủ thời gian lái xe đi gặp anh Bân.
"Hủ Hủ, ngàn lời nói không bằng một lần thực hành nhỉ, anh mài mòn cả lưỡi khuyên em cũng vô ích, kết quả em vừa động thủ một cái, thế là tự mình thay đổi chủ ý luôn!"
Tôi cười cười không đáp, sự vi diệu trong đó, sao có thể nói ra được.
Lúc xuống đến chân núi, vẻ mặt anh Hai nghiêm túc hơn mấy phần, "Hủ Hủ à, em yên tâm đi, chỉ cần em bái sư, tương lai nhất định sẽ có bản lĩnh lớn, gã khốn trộm mệnh cách của em, hắn sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin em tha mạng."
Tôi nghịch cánh hoa, nhìn anh, "Anh biết bói à."
"Đây là quy luật."
Anh Hai nghiêm túc, "Em xem nhé, Trương Vô Kỵ rơi xuống vách núi luyện thành Cửu Dương Thần Công, Đoàn Dự rơi xuống vách núi luyện thành Lăng Ba Vi Bộ, Dương Quá cụt tay gặp được Thần Điêu... Đây đều là những ví dụ sống sờ sờ, ai đó mất con ngựa, thật ra là có phúc, Hủ Hủ, em không cần vội, chẳng mấy chốc sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất thôi!!"
Tôi cười bất đắc dĩ, "Anh Hai, hình như câu đó là Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc."
"Anh cần gì biết ai mất ngựa, tóm lại không phải là chuyện gì to tát!"
Dừng xe, anh Hai nhìn tôi, "Hủ Hủ, gặp chuyện em nhất định đừng hoảng, em làm được, trong lòng anh, em chính là cô gái thông minh nhất, xinh đẹp nhất, có phúc khí nhất trên đời này."
Tôi ừm một tiếng, mím môi, vị mặn mặn.
Hít sâu một hơi, tôi mở cửa xe bước xuống: "Anh Hai, anh về đi, có việc thì gọi điện."
Nghỉ ngơi suốt quãng đường, cổ tay phải cũng đỡ mỏi, tay trái tôi ôm chậu đỗ quyên, tay phải xách túi đồ dùng sinh hoạt, đi lên núi được một đoạn, quay đầu lại, anh Hai vẫn đang đi theo sau: "Anh, anh mau đi đi! Lát nữa muộn đấy! Điện thoại liên lạc!"
Anh Hai không nói gì.
Tôi cứ đi là anh ấy lại lẽo đẽo theo.
Khiến tôi bực mình khó tả!
"Anh! Anh mau về đi! Em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, anh mà đi theo nữa là em giận đấy!"
Cuối cùng, anh Hai cũng dừng bước, nhìn thẳng vào mắt tôi, mấp máy môi, "Hủ Hủ, nếu như..."
"Còn làm sao nữa!"
Tôi bực bội, "Những lời anh nói em đều nhớ kỹ rồi! Đừng có lằng nhằng mãi! Phiền chết đi được!"
"Cái đó..."
Anh Hai gãi gãi đầu, cười cười, nhưng viền mắt lại đỏ lên mấy phần, "Em nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, muốn cái gì thì bảo anh, anh không đến được thì anh gửi đến cho, còn về phía Thẩm Vạn Thông, nếu ông ta nhất quyết không nhận, hoặc em học không được cũng không sao, không đáng gì, cho dù mệnh cách không lấy về được cũng không cần lo, sau này anh Hai nuôi em, có anh ở đây, em không cần phải sợ bất cứ điều gì!"
"..."
Mũi tôi cay xè, tôi liếc nhìn anh ấy với vẻ cáu kỉnh, quay mặt sang bên, nín nhịn một lúc, rồi đặt chậu hoa xuống, chạy đến trước mặt anh, "Lương Hữu Chí! Em không cần anh nuôi! Em là người có tiền đồ lớn, sau này còn phải nuôi anh, nuôi bố mẹ, bố nói rồi, không trông mong được ở anh, phải trông mong vào em!"
"Đúng."
Đáy mắt anh Hai long lanh, cười ngây ngô, "Em tài giỏi mà, hai tuổi đã bắt nạt anh rồi."
Gió nhẹ lướt qua, tôi "xì" một tiếng, vươn tay ôm lấy anh ấy, "Anh Hai, những ngôi sao trên trời có phải hình năm cánh không?"
"Đương nhiên."
Tôi nhếch mép, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc, "Trên mặt trăng có phải có chị Hằng không."
"Chắc chắn rồi."
Tôi cười, "Ông mặt trời có phải là một ông già không."
"Đúng vậy, còn có râu nữa."
Tôi cười như con dở, buông tay ra nhìn anh, "Anh Hai, em lớn rồi, anh không thể dỗ em như trẻ con nữa."
"Hủ Hủ."
Anh Hai xoa đầu tôi, "Em nói sao thì là vậy."
"Em nói anh là đồ thối tha!"
Quay người, tôi đi lên phía trước ôm chậu hoa, không hề quay đầu lại mà hét lớn, "Anh mau về đi, không chăm sóc tốt cho gia đình thì anh, Lương Hữu Chí, không xứng nói mình là trụ cột!"
"Hủ Hủ, em tự chăm sóc mình nhé!"
Tôi sải bước dài, không quay đầu lại.
Phía sau dần không còn tiếng động, đi đến ngã ba hình chữ Y, tôi cẩn thận liếc nhìn ra sau, rừng cây rậm rạp, con đường đất đã không còn bóng dáng anh Hai, tâm trạng vẫn không tránh khỏi hụt hẫng, tôi mím môi, cố nén nước mắt nơi đáy mắt, tôi nhớ đã từng hỏi bố, khi nào con mới lớn?
Bố nói: Khi con muốn khóc mà có thể nhịn được không khóc, là con đã lớn rồi.
Giờ phút này, tôi nghĩ mình đã lớn thật rồi.
Thở hắt ra, tôi tự lẩm bẩm, "Mình có thể làm được, mình sẽ ổn thôi..."
Vì gia đình, vì bản thân, phải sống cho thật tốt.
Xào xạc...... Xào xạc......
Trong rừng cây truyền ra tiếng động, tôi quay mặt nhìn sang, đám cỏ khô thấp lùn rung lên, chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, một con mèo hoang đột nhiên từ trong bụi cỏ vọt ra!!
"Trời ơi!"
Tôi vừa mới bị mèo dọa xong, suýt chút nữa là ném bay chậu hoa trong lòng ra ngoài!
May mà con mèo đó không lao về phía tôi, nó kêu "meo" một tiếng rồi chui tọt vào sâu trong rừng!
Tim đập thình thịch, tôi cẩn thận quét mắt nhìn xung quanh một vòng nữa, không lẽ là con người mèo kia vẫn bám theo tôi đấy chứ!
Chờ cơ hội trả thù?!
"Chị đừng sợ, đó chỉ là một con mèo hoang bình thường thôi."
"Ừ, chị không..."
Da đầu tê rần!
Tôi như phát điên nhìn quanh bốn phía, "Ai, ai đang nói chuyện với tôi? Đừng có lén lén lút lút! Mau ra đây!"
"Chị ơi, em ở trong lòng chị."
"!!!"
Tôi cúi đầu, nhìn chậu đỗ quyên đang ôm, như bị phỏng tay mà ném nó xuống đất, trời ơi là trời!
Chậu hoa rơi xuống đất lại không hề vỡ, lắc lư mấy cái rồi đứng vững.
Tôi lùi lại mấy bước, khóe miệng co giật, "Mày mày mày, thành tinh rồi à?"
Lá hoa đỗ quyên run rẩy, "Chị ơi, chị thật sự quên em rồi sao? Mấy hôm trước, em còn nói chuyện với chị mà..."
Giọng nói này...
Từng nói chuyện với mình?
Tôi run rẩy quay đầu nhìn lại, cố nhớ lại giọng nói này, "Em là, cô bé ở trên cây thông kia?"
Sao lại chạy vào chậu hoa của tôi rồi!
"Chị ơi, em vẫn luôn đợi chị..."
Tiếng phát ra từ cây hoa đỗ quyên nghe rất uất ức, "Lúc đó chân em mất rồi, em muốn chị nhìn thấy em, giúp em, nhưng người đàn ông kia đâm vào cây, em đau lắm, nửa người dưới của em đều bị anh ta đâm mất rồi..."
Đàn ông? Đâm vào cây?
Là Thành Sâm sao?
Tôi nhớ lại tiếng hét thảm hôm đó, là do tôi đẩy khiến anh ta mất trọng tâm đâm vào cây!
"Chị ơi, mấy hôm nay, em luôn đợi chị xuất hiện mà chị không hề xuống núi, ánh mặt trời chiếu làm em khó chịu quá, toàn thân em mất hết rồi."
Nó nói như sắp khóc, cánh hoa đỗ quyên rỉ ra những giọt nước, "May mà vừa nãy chị đặt chậu hoa ở ven đường, em cố gắng gượng sức chui vào đây, nếu không, qua hai ngày nữa là em tan biến thật sự rồi."
"Em chờ chút, chị hơi không hiểu lắm..."
Tôi làm tư thế phòng thủ nhìn chậu đỗ quyên, "Toàn thân em mất hết là ý gì, em không phải là thứ bẩn thỉu à, thứ bẩn thỉu vốn là thể hư ảo, là hồn mà!"
Đã mất rồi.
Còn muốn mất thế nào nữa?
"Không giống đâu..."
Cánh hoa sụt sịt còn biết lắc đầu, "Chị ơi, em yếu lắm, không phải loại linh thể có thể tùy ý hiện hình rồi lại ẩn thân được, vốn dĩ, vốn dĩ lúc em mất chân, em có thể cho chị nhìn thấy em, nhưng lúc đó chị không tháo bùa hộ thân, chưa kịp nói mấy câu, người đàn ông kia đã đến, khí của anh ta đáng sợ quá, em suýt nữa bị anh ta đâm cho tan nát, bây giờ em biến thành làn khói trong suốt rồi, nếu chị không giúp em, em chỉ còn chờ tan biến thôi."
Tôi căng thẳng không nói gì, nghe thì đã hiểu.
Hóa ra lúc nãy tôi từ biệt anh Hai chính là tạo cơ hội cho nó!
Vấn đề là tôi giúp nó thế nào? Chẳng lẽ ôm nó về nuôi à?
Nghĩ thôi đã thấy rờn rợn.
Nó dường như hiểu được tâm lý của tôi, vội nói, "Chị ơi, em không dọa người đâu, em chỉ không muốn tan biến, em còn không biết mình là ai, chết như thế nào, cứ mơ màng hồ đồ đã đến đây rồi, chị là người duy nhất có thể giúp em, em không muốn bám trụ trên cây nữa, dạo này ban đêm có rất nhiều mèo hoang, em sợ chúng lắm, cầu xin chị mang em đi với."
"Chị cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc."
Nghe nó nói cũng đáng thương thật, nhưng cứ nghĩ đến việc bên trong chậu hoa đỗ quyên xinh đẹp kia thực ra đang có một người ngồi, trong lòng tôi vẫn thấy lấn cấn.
"Chị ở đây cũng là nhờ chú Thẩm giúp đỡ, không có cách nào giúp em được nữa."
"Chị ơi, chị là người tốt mà..."
Nó nghẹn ngào, cánh hoa đẫm nước như đang chắp tay vái lạy mà khẽ lay động về phía tôi: "Lúc trước em phiêu bạt khắp nơi, ngửi được rất nhiều mùi vị, có người mùi rất chua, đó là người cay nghiệt, có người rất thối, đó là kẻ bẩn thỉu, có người rất hăng, đó là người nóng nảy... Em nói chuyện với chị, một là vì trên đỉnh đầu chị không có sao trời bảo hộ, khí trường gần giống em, hai là chị có mùi hương rất dễ chịu, đây là hương thơm của người lương thiện, em biết chị là người tốt, sẽ giúp em..."
"Chị..."
Trời ạ!
Tôi là cái đứa sợ nhất bị nịnh nọt tâng bốc!
Ai mà khen tôi hai câu, tôi chỉ hận không thể biến thành Thủy thủ Mặt Trăng đương đại, việc gì bẩn thỉu vất vả cũng tranh làm.
Đôi khi cái tính đó nổi lên, trông cứ như đứa dở hơi.
"Cầu xin chị, thật sự cầu xin chị..."
Hoa đỗ quyên khóc nức nở: "Em thấy chị và anh trai từ biệt, em cũng nhớ bố mẹ gia đình em, nhưng em không biết họ ở đâu, sớm biết thế, em đã không uống thứ nước ven đường đó, biết đâu bây giờ em cũng có thể về nhà rồi..."
Nghe câu này, lòng tôi chùng lại!
Cảnh ngộ tương đồng.
Con đường đó đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Đắn đo một lúc, bỏ mặc nó ở đây một mình cũng thấy hơi không đành lòng, hơn nữa, hoa này là anh trai tôi mua mà!
Tôi rút điện thoại ra, "Em đợi chị gọi điện hỏi đã, nếu chú Thẩm đồng ý, chị sẽ đưa em về."
"Vâng, cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!"
Cánh hoa như sắp rụng lả tả!
"Đừng vội cảm ơn, chị hỏi đã..."
Cũng may là lúc trên xe tôi đã lưu số của chú Thẩm, chuông reo mấy tiếng thì bên kia nhấc máy, tôi vội vàng mở lời: "Alô, chú Thẩm, là con đây, lúc về anh con có mua một chậu hoa..."
"Nếu con không sợ thì cứ mang nó về đi."
Chú Thẩm nghe tôi nói xong liền đồng ý, "Ma quỷ là vật âm, thực vật thuộc âm, nên chúng mới dễ bám vào, xem ra nó là một tiểu quỷ, sau khi lên đường gia đình không mai táng tử tế, nó lại mơ màng uống nhầm nước Vong Xuyên, cũng là một đứa đáng thương."
"Vậy..."
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm hai câu, chú Thẩm đã cúp máy.
Nhưng chú Thẩm đã đồng ý, chứng tỏ nó không có gì nguy hiểm.
Tôi bỏ điện thoại xuống, đi đến trước chậu đỗ quyên, hơi cúi người, "Ban đêm em sẽ không đột nhiên biến thành người ngồi mép giường chị đấy chứ."
"Em cũng muốn lắm."
Giọng nó xen lẫn tiếng khóc, "Phải chi em có bản lĩnh đó thì đã không thảm như thế này."
Cũng đúng.
Người phụ nữ khiến bố bị lạc đường ở đây còn có thể cầm miếng giẻ rách đi vênh váo khắp nơi!
Còn nó chỉ có thể co rúm trong chậu hoa, cũng chẳng khác gì tôi đang dựa hơi chú Thẩm để sống tạm.
Tôi liều mình ôm chậu hoa lên, "Được rồi, chị đưa em về."
"Cảm ơn chị!"
Nó kích động đến mức cánh hoa rung lên bần bật, "Sau này em nhất định sẽ báo đáp chị!"
"Báo đáp cái gì chứ."
Tôi thở dài, "Tính ra, hai chúng ta đều là những kẻ đáng thương, sau này coi như làm bạn với nhau vậy."
"Vậy chúng ta là bạn rồi sao?"
Nó vừa vui lên, hương hoa liền lan tỏa khắp nơi.
Tôi cười gật đầu, "Đúng, chúng ta là bạn, chị tên là Lương Hủ Hủ, còn em?"
"Em..."
Nó lại ủ rũ, "Em không biết, không nhớ ra nữa."
Đúng rồi! Tôi quên mất chuyện này!
"Thôi, chị đặt tên cho em nhé."
Tôi nhìn nó, "Nghe giọng thì em chắc là nhỏ tuổi hơn chị, coi như em gái chị đi, hai chúng ta lại quen biết nhau qua chậu hoa đỗ quyên này, sau này, chị sẽ gọi em là Tiểu Đỗ Quyên, em thấy được không."
"Vâng ạ."
Nó bật cười, "Sau này em là Tiểu Đỗ Quyên, chị Hủ Hủ, cảm ơn chị."
...
Trở về sân, cô Hứa chắc là đã được chú Thẩm dặn dò, không cần tôi phải giải thích nhiều về thân phận thật của Tiểu Đỗ Quyên.
Thấy tôi đặt chậu hoa lên bậu cửa sổ tưới nước, cô ấy liền mắng tôi một trận, "Nó yếu đến mức một bãi nước bọt cũng có thể phun chết nó, cháu đặt nó ra ngoài nắng là muốn nó hóa nhanh hơn à? Hơn nữa chúng ta đều ăn cơm ở phòng cô, người ra người vào, cái bộ dạng phế vật của nó chịu nổi không?!"
Tôi bị mắng mà không dám cãi, dù sao mình cũng là dân ngoại đạo, nhiệt tình cộng ngu dốt dễ hỏng việc!
Nhưng tôi có một ưu điểm, không hiểu thì hỏi, khiêm tốn học tập.
Nịnh nọt cô Hứa một hồi, tôi mới biết tình trạng của Tiểu Đỗ Quyên là sợ dương khí nhất, cũng gần giống tôi.
Khác biệt là nó đã chết, còn tôi vẫn đang sống.
Nhất là khi nó chỉ còn lại một làn khí mỏng, muốn bảo vệ nó thì phải không để gió thổi, không để mưa tạt, mà còn phải là nơi râm mát!
Hai cửa sổ căn phòng cô Hứa đang ở đều hướng về phía Đông, tuy chỉ có buổi sáng đón ánh nắng, nhưng cửa sổ mở khá rộng nên vẫn rất sáng.
Để cho an toàn, chậu đỗ quyên được đặt ở góc cuối giường tôi, phủ lên một tấm vải đỏ, coi như cho nó ở trong nhà.
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Đỗ Quyên xong xuôi, tôi liền đến gian nhà chính của chú Thẩm để cảm ơn.
"Chú Thẩm, con..."
Vừa vào nhà, tôi đã thấy chú Thẩm đang ho, tay bưng một bát thuốc, "Chú không sao chứ ạ!"
Chẳng lẽ lúc đấu với gã đạo sĩ kia đã bị thương?
"Không chết được."
Thẩm Vạn Thông uống xong bát thuốc, "Con tiểu quỷ kia ổn thỏa rồi à?"
"Con đặt tên cho nó là Tiểu Đỗ Quyên."
Tôi gật đầu, "Tiểu Đỗ Quyên nhờ con nói với chú, cảm ơn chú, nhưng nó không dám nói chuyện với chú, bảo là nó sợ chú."
Vốn tôi định ôm chậu hoa qua, nhưng Tiểu Đỗ Quyên nói khí trên người chú Thẩm mạnh quá!
Nói đơn giản, quan hệ giữa nó và Thẩm Vạn Thông giống như đồ tể và lợn.
Lợn vừa thấy đồ tể đến là sợ vãi đái, Tiểu Đỗ Quyên cũng vậy, cho dù đồ tể này không giết nó, nó cũng run bần bật.
"Lương Hủ Hủ, ta có một tin tốt và một tin xấu, con muốn nghe tin nào trước?"
"Tin tốt ạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời.
"Tin tốt là gã đạo sĩ trộm mệnh cách của con hôm nay đã bị ta đả thương, trong thời gian ngắn hắn sẽ không xuất hiện."
Thẩm Vạn Thông nhìn tôi, "Hơn nữa, hắn còn cho rằng đạo pháp của ta cao hơn hắn, hắn đang kiêng dè ta."
"Vậy..."
Lòng tôi thắt lại, "Tin xấu thì sao ạ."
"Nếu liều mạng, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn."
Gì cơ?
Tôi trợn mắt, "Chú Thẩm, chú vừa ra tay đã vặn gãy cẳng tay của Chu Thiên Lệ cơ mà! Lúc nhập vào con, khí của chú vô cùng ổn định, đạo pháp của chú rõ ràng là thâm sâu khó lường mà!"
"Ta buộc phải vặn gãy cẳng tay của nó, như vậy mới có thể khiến đối phương khiếp sợ."
Thẩm Vạn Thông nhìn thẳng vào tôi, "Chu Thiên Lệ là thực thể đại linh, bản lĩnh ngút trời, tiên sinh gặp phải thực thể cũng rất đau đầu, con tưởng ta là thần tiên à? Có thể diệt một thực thể đại linh dễ như diệt một con tiểu quỷ sao?"
"Nhưng mà..."
"Khụ khụ!!"
Chú Thẩm phun thẳng một ngụm máu tươi vào bát thuốc.
"Chú Thẩm!!"
Tôi sợ hãi lao đến bên cạnh chú, "Chú có muốn đến bệnh viện không ạ!"
"Không sao."
Thẩm Vạn Thông lau vết máu nơi khóe miệng, đoạn nhìn sang tôi, "Con cũng thấy rồi đấy, chuyện này phải chuẩn bị tâm lý đối phó lâu dài. Ta già rồi, bộ xương già này, tinh lực và thể lực đều không bằng đối phương, khoảng thời gian này phải tĩnh dưỡng cho tốt, sau này chỉ có thể giao đấu với hắn khi đã nắm chắc phần thắng, nếu không, ta thật sự sẽ xuống dưới đó dò đường cho con trước đấy."
Mắt tôi đỏ hoe, "Chú Thẩm, con xin lỗi, con tưởng..."
"Dừng lại!"
Thẩm Vạn Thông bật cười nhìn tôi, "Không phải ban nãy đã nói tin tốt rồi sao, đối phương cũng rất sợ ta mà. Lương Hủ Hủ, con phải biết, cho dù là tiên sinh đã nhập đạo, bất kể bao nhiêu năm, thì ông ta cũng là người bình thường. Lúc bình thường, chúng ta có mười phần bản lĩnh, một lần nhiều nhất cũng chỉ dùng bảy phần, giữ lại ba phần phòng thân. Còn nếu ở trên chiến trường, con có mười phần bản lĩnh, thì phải dùng đến mười lăm, hai mươi phần, nhưng phải làm cho đối phương tưởng rằng con chỉ dùng có bảy phần. Binh bất yếm trá, mọi thứ trên đời này đều là tâm chiến."
"Chú Thẩm, tại sao chú lại nói với con những điều này?"
Trong lòng tôi, chú là một người thâm sâu khó lường.
Nói ra chuyện này, chẳng phải là phơi bày hết bài tẩy cho con xem rồi sao!
Chú Thẩm cười cười, "Nếu ta chết rồi, con càng phải sống cho thật tốt."
"Sẽ không đâu!" Tôi giậm chân sốt ruột, "Chú sẽ không chết đâu! Gã đạo sĩ kia mới đáng chết!!"
Nói rồi, tôi nhớ ra điểm mấu chốt, "Chú Thẩm, chú và gã đạo sĩ trộm mệnh cách của con rất thân nhau đúng không."
Thẩm Vạn Thông ừ một tiếng.
"Thân đến mức nào?"
"Hắn tên là gì?"
"Không có nơi ở sao?"
Tôi hỏi dồn dập, lòng nóng như lửa đốt, "Tại sao người lại biến thành mèo được ạ? Là ảo thuật gì sao?"
"Lương Hủ Hủ, những thứ con gặp phải, hoặc là đồng bọn của hắn, hoặc là tà vật do hắn nuôi dưỡng, nếu chưa chết, chúng sẽ còn quay lại, sau này con tự nhiên sẽ rõ."
Thẩm Vạn Thông lấy lại bình tĩnh, nói giọng đều đều: "Còn về gã đạo sĩ đó, ta và hắn thân quen đến mức nào, không cần thiết phải giải thích với con, con chỉ cần nhớ rõ chính tà bất lưỡng lập, cũng như anh trai con đã nói, con ở đây, chỉ là thân chủ của ta, là khách, ta cần chịu trách nhiệm là sự an nguy của con, cố gắng hết sức giúp con lấy lại thứ đã mất, còn những chuyện khác, ta nói với con thì có ích gì? Con có thể làm được gì nào?"
"Nếu con không còn là khách nữa thì sao?"
Tôi liếc nhìn bát thuốc dính máu của ông, "Nếu con trở thành đệ tử của chú, có phải chú sẽ không cần phải giấu giếm con bất cứ điều gì nữa không?"
.
Bình luận truyện