Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 38 : Trời ban Kim Tiên Lân

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 08:32 04-11-2025

.
Tối hôm đó, ngay khi về phòng, tôi liền gọi điện cho anh Hai, muốn hỏi xem anh ấy đến đâu rồi, tiện thể chia sẻ tin vui. Dù sao đi nữa, chúng ta đã bước được bước đầu tiên. Về chuyện chú Thẩm bị thương sau khi giao đấu với đối phương, không cần thiết phải nói. Chú Thẩm dường như đã cho tôi xem lá bài tẩy của mình, trong lòng tôi, ông ấy không còn là một vị tiên sinh thần bí khó lường nữa, nhưng cũng gián tiếp khiến tôi nhận thức lại một Thẩm Vạn Thông bằng xương bằng thịt. Càn Khôn Thông Thiên Thánh Thủ, cũng chỉ là một người bình thường. Khoảng cách giữa tôi và chú Thẩm đã âm thầm rút ngắn lại rất nhiều, đồng thời, tôi cũng hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của mình. Điện thoại gọi mãi không có người nghe. Ngay lúc tôi đang sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cuối cùng trong ống nghe cũng vang lên giọng nói của anh Bân Tử, anh ấy nói lốp xe của anh Hai bị thủng khi đến huyện Đại Bảo, không còn cách nào khác đành phải mang xe đi sửa. Sau khi hai người gặp nhau liền tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi, kết quả là lúc ngủ, anh ấy mơ thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi bên giường chải đầu, còn bảo anh ấy bớt xen vào chuyện của người khác. Anh ấy sợ quá tỉnh giấc, thấy điện thoại đang reo, mà gọi anh Hai mãi không tỉnh! “Hủ Hủ, làm sao bây giờ? Có cần đưa anh Chí đến bệnh viện không? Chúng ta bị bóng đè rồi phải không!” Giọng điệu của anh Bân Tử đã thay đổi vì hoảng sợ! Tôi cũng căng thẳng muốn chết, lúc này mới nhớ ra, túi xách tay của anh Hai bị mất rồi, bùa hộ mệnh chắc chắn anh ấy để trong túi và mất luôn rồi! “Anh Bân Tử, anh đừng vội, em đi tìm chú Thẩm!” Đều tại tôi lúc đó chỉ mải mê chuyện của mình, hoàn toàn quên mất vụ bùa hộ mệnh! Anh Hai mà thuận lợi mới là lạ đấy! May mà chú Thẩm chưa ngủ. Ông nhận điện thoại rồi chỉ đạo anh Bân Tử từ xa, hỏi anh ấy có đôi đũa nào trong tay không. Anh Bân Tử nói có đôi đũa dùng một lần còn thừa lúc ăn cơm hộp. Chú Thẩm liền bảo anh ấy dùng đũa kẹp ngón giữa tay phải của anh Hai, đồng thời bảo anh Bân Tử tìm nhân viên phục vụ xin một cây kim khâu, lúc kẹp ngón giữa của anh Hai thì dùng mũi kim châm vào đầu ngón tay, rồi hỏi anh Bân Tử máu có màu gì. “Màu hơi đen ạ!” “Màu đen?” Chú Thẩm “ồ” một tiếng: “Là mộng yểm. Trần Bân, cậu sinh ngày tháng năm nào?” “Cháu sinh tháng Sáu năm tám sáu...” Anh Bân Tử đọc một dãy số, chú Thẩm nghe xong gật đầu: “Tuổi Hổ, được đấy. Cậu tè một bãi nước tiểu lên mặt Lương Hữu Chí đi, tè một cái là cậu ta tỉnh ngay.” “...” Tè? Tôi ngây người mất hai giây thì nghe thấy anh Bân Tử cao giọng: “Thẩm đại sư! Thế này không hay lắm đâu! Anh Chí là lão đại của cháu mà! Cháu mà tè vào mặt ảnh, sau này ảnh lột da cháu mất!” Lời này không sai! Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, Bân Tử đã là cái đuôi của anh Hai tôi rồi. Nói cách khác, dù không phải là cái đuôi, thì bất cứ ai bị tè vào mặt mà chẳng nổi khùng chứ. “Hữu Chí sẽ hiểu thôi. Trần Bân, mộng yểm không thể kéo dài, sẽ mất mạng trong mơ đấy, cậu nhanh lên đi.” “Vậy, vậy...” Anh Bân Tử ở đầu dây bên kia sắp khóc đến nơi: “Cháu đang vội thế này, cũng không tè ra được!” “Ráng mà tè.” Hai chữ này của chú Thẩm nghe rất quen tai. Ông còn đưa điện thoại về phía tôi: “Lương Hủ Hủ, cháu nói với Trần Bân đi, chuyện này, cháu có kinh nghiệm.” Tôi mở to mắt, tôi có kinh nghiệm gì chứ, tôi có tè vào mặt người khác bao giờ đâu! Trong lòng thầm oán thán, tôi vẫn ghé miệng vào điện thoại: “Anh Bân Tử, phiền anh rồi, cứu người quan trọng, anh Hai sẽ không trách anh đâu...” Nhanh tè đi! Anh Bân Tử không có động tĩnh gì nữa. Tôi nín thở, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước ào ào, anh ấy cũng ra sức phết... “Khụ khụ khụ!” Anh Hai phát ra tiếng ho sặc sụa: “Bân Tử, sao lại mưa thế này.” Tỉnh rồi! Chưa kịp để tôi vui mừng gọi anh ấy, anh Hai đã phụt một tiếng rồi chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Cái mùi thối này! Trần Bân, thằng oắt con này mày chán sống rồi phải không! Dám dùng nước tiểu tạt lão tử!!” “Hiểu lầm mà anh Hai!!” Anh Bân Tử ấm ức vô cùng: “Em là để cứu anh mà, đây là Thẩm đại sư dặn... Anh xem, điện thoại vẫn đang kết nối này, Hủ Hủ, Hủ Hủ có thể làm chứng!” “Hủ Hủ?” Anh Hai ngơ ngác. Tôi vội vàng giải thích một hồi qua điện thoại, mới xem như tạm thời xoa dịu được anh Hai. Chuyện sau đó thì đơn giản rồi. Chú Thẩm dặn anh Hai bật hết đèn trong phòng lên, tối hôm đó không được ngủ nữa. Sáng mai, hai người họ ra ga tàu hỏa lượn một vòng, tóm lại là đến nơi đông người, dùng nhân khí để xông bớt âm khí. Đợi đến khi mặt trời lên, lại đi bộ dưới nắng, phơi lưng, dưỡng đủ dương khí rồi thì để xe lại đó, đi tàu hỏa về Lâm Hải, hôm khác hẵng nhờ người quay lại lấy xe. Đương nhiên! Một điểm quan trọng là trước khi về đến nhà, anh Hai không được rửa mặt! Tuổi của anh Bân Tử có thể trấn áp tà khí, làm vậy có thể bảo đảm bình an suốt đường đi. Đỡ phải quay về thị trấn Trấn Viễn Sơn cầu bùa hộ mệnh nữa! Anh Hai cũng làm theo. Cuối cùng cũng bình an trở về Lâm Hải. Tôi nhận được điện thoại anh báo đã về nhà thì mới yên tâm. Tôi cũng không dám hỏi kỹ về hành trình tâm lý cụ thể của anh Hai. Chắc là anh ấy phải vác cái mặt đã được “nước tiểu thanh tẩy” mà giả vờ như không có chuyện gì, suốt đường đi chắc hẳn đã nhận không ít ánh mắt coi thường. Chắc cũng ám ảnh tâm lý với anh Bân Tử luôn! Anh Hai còn than phiền với tôi qua điện thoại, nói đáng lẽ không nên gọi Bân Tử đến đón, tuy thằng nhóc đó đã giúp anh, nhưng Bân Tử nổi tiếng là ăn uống nhiều dầu mỡ, nhiều ớt, hỏa khí rất nặng, khiến anh về nhà mấy ngày rồi mà vẫn không muốn ăn, kỳ cọ đến tróc cả da rồi mà vẫn thấy mình còn ám mùi! Anh còn không quên dặn tôi: “Hủ Hủ, chuyện này phải giấu kín trong bụng, tuyệt đối không được nói ra đấy, nếu không sau này anh không còn mặt mũi nào đi lăn lộn nữa.” Tôi bảo anh cứ yên tâm. Chỉ cần anh Bân Tử không nói, thì không ai biết được. Tôi có rảnh rỗi đến phát rồ đâu mà đi ra ngoài kể lể chuyện anh ruột mình từng bị tè vào mặt cho tỉnh! Trải qua một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, mọi chuyện xem như đã qua. Sau đó, tôi nói với gia đình về ý định muốn bái sư. Anh Hai hoàn toàn ủng hộ! Anh ấy chỉ ước được đốt pháo chúc mừng. Tôi không chỉ nghe lời anh ấy, mà còn khiến chú Thẩm chịu nhả lời. Trong mắt anh ấy, tôi dường như chỉ còn cách đỉnh cao cuộc đời một khe hở nhỏ xíu giữa ngón cái và ngón trỏ! Chỉ cần chú Thẩm gật đầu, ngón cái và ngón trỏ sẽ khép lại! Tuy nhiên! Bố mẹ tôi không đồng ý. Thái độ của mẹ khá lấp lửng. Bà vừa hy vọng tôi học thêm được chút bản lĩnh, lại vừa sợ nghề này có nguy hiểm. Còn bố thì kiên quyết phản đối, hỏi thẳng tôi có phải bị điên rồi không! Hủ Hủ, con quên Phương đại sư rồi à? Ông nội ông ta, bố ông ta, cái chân của ông ta, những cái hố trước cửa nhà ông ta, con quên hết rồi à? Cho dù con có quên cả ba đời nhà Phương đại sư, thế còn cái người bị đập vào sau gáy thì sao? Cái người bị treo trên cây ấy, sau khi bố đưa ông ta từ trên cây xuống, ông ta vừa khóc vừa gào nói cả đời này không dám dựa vào nghề này kiếm tiền nữa! Sợ vỡ mật rồi! “Hủ Hủ, đây đều là những ví dụ đẫm máu đấy!” Qua điện thoại, bố như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Con gái rượu à! Con học thổi sáo kéo đàn gì bố cũng không cản, chứ cái nghề này mất mạng đấy! Anh con nó thiển cận, nó chỉ thấy Thẩm đại sư kiếm tiền thế nào, chứ nó không thấy lúc Thẩm đại sư bị cắn vào động mạch cổ đâu! Con đừng nghe nó, đời người, an Khang là phúc, học đạo pháp gì chứ, đừng có tự dưng tìm việc cho mình!” “Bố, chú Thẩm có bị cắn vào động mạch cổ bao giờ đâu!!” Tôi cố gắng tranh luận: “Với lại bản lĩnh của chú Thẩm, bố cũng thấy rồi mà. Bây giờ không phải là bố có đồng ý hay không, mà là chú Thẩm có nhận con hay không!” “Bố sẽ không để Thẩm đại sư nhận con đâu!” “Con quyết định rồi!!” Tôi nổi cáu: “Bố! Con nhất định phải học! Kể cả sau này có bị cắn vào động mạch cổ con cũng cam lòng!!” “Lương Hủ Hủ!!” “Con muốn học!” Lần đầu tiên trong đời, tôi gân cổ lên hét với bố: “Con thích! Bố, con lớn rồi, con có thể tự quyết định tương lai của mình. Cái kẻ trộm mệnh cách kia tại sao lại có thể nghênh ngang như vậy, hắn chính là thấy con quá yếu đuối, dễ bắt nạt. Kể cả khi con lấy lại được mệnh cách nhờ sự giúp đỡ của chú Thẩm, bố có chắc sau này sẽ không có ai gặp phải chuyện như con không? Con may mắn vì đã phong chính cho cô Hồ nên được chỉ điểm tìm thấy chú Thẩm, vậy còn người khác thì sao? Gặp phải thì chỉ biết chờ chết à? Bố, con bước vào con đường này là có thể giúp đỡ người khác rồi!” “Hủ Hủ, bố biết con là đứa nhiệt tình, nhưng mà, mỗi người có phúc phận của riêng mình, tay con không vươn xa được như thế đâu.” Bố đè giọng xuống: “Nghe lời bố, an tâm ở chỗ Thẩm đại sư, đợi con lấy lại mệnh cách...” “Khó lắm!” Tôi rưng rưng nước mắt: “Bố, thuật sĩ kia đã giao đấu với chú Thẩm, con đã thấy bản lĩnh của đối phương lớn đến mức nào. Chú Thẩm... chú ấy cần một người đệ tử! Và con cũng muốn làm đệ tử của chú ấy, cho dù bây giờ con không phù hợp, con cũng sẽ nỗ lực để chú Thẩm thấy con phù hợp. Bố, con xin bố đấy, cứ để con thử đi.” Bố thở dài một tiếng: “Con gái lớn không nghe lời mẹ cha mà. Thôi được rồi Hủ Hủ, bố không ép con. Con cứ thử trước xem, bố nghe nói người muốn bước vào con đường này đều phải có chút thần thông, quy củ rất nhiều. Nếu con không phải là cái mầm đó, Thẩm đại sư không nhận con, thì con phải dẹp ngay cái ý nghĩ này đi, không được làm mình làm mẩy với gia đình nữa.” “Vâng ạ.” Giọng tôi nghèn nghẹn: “Nhưng mà bố ơi, con thấy con làm được.” Bố trầm giọng: “Hủ Hủ, lần này, bố hy vọng con không làm được.” Cuối cùng, ông vẫn nói câu đó, con gái, tại sao cứ phải đánh đánh giết giết, hưởng phúc là được rồi. Tôi không còn gì để nói. Tôi cũng muốn hưởng phúc, nhưng ông trời không cho phép! Có lẽ mười hai năm trước đây tôi đã hưởng quá nhiều phúc khí, nên ông trời mới đột ngột rút hết đi. Quyết định bây giờ của tôi, chỉ đơn thuần là để tạo nên một Lương Hủ Hủ tốt hơn. Người khiến tôi bất ngờ lại là cô Ba. Cô gửi tin nhắn nói rằng rất ủng hộ quyết định của tôi. Đương nhiên, sự “ủng hộ” của cô không phải là vô cớ, hay là do nghe anh Hai thuyết phục, mà là cô cho rằng Thẩm Vạn Thông có thể trong thời gian ngắn lập tức nắm bắt được mấu chốt vấn đề của tôi, lại còn nhanh chóng sắp xếp mọi thứ rõ ràng, là người có đại bản lĩnh. Để cho chắc chắn, cô còn đến chùa tìm vị đại sư phụ đã tặng tôi bùa hộ mệnh để hỏi ý kiến về chuyện này. Vị đại hòa thượng nói, tôi đã rơi vào tuyệt cảnh, tiền đồ mịt mờ, nếu có thể nhập đạo môn, ngược lại có thể mở ra một con đường sống, tìm thấy ánh sáng. Vì những lý do đó, cô Ba cho rằng, nếu tôi có thể bái Thẩm Vạn Thông làm thầy, đó là một cơ duyên trời cho. ‘Hủ Hủ, bên bố mẹ cháu không cần lo, cô sẽ đi khuyên họ.’ Tin nhắn cô Ba gửi cho tôi rất dài, có lẽ vì bà nội ở bên cạnh nên cô không tiện gọi điện, cũng có thể là bây giờ cô phát âm không rõ chữ nên không muốn nói chuyện, thành ra quen dùng tin nhắn để trao đổi với tôi. ‘Hãy nhớ, nhất niệm ngu thì Bát Nhã tuyệt, nhất niệm trí thì Bát Nhã sinh. Mệnh do mình tạo, tướng tự tâm sinh. Hãy nghe theo trái tim mình, chỉ cần là điều đúng đắn, thiện lương, là điều cháu muốn, thì hãy cứ theo đuổi.’ Tôi bấm phím trả lời cô Ba: ‘Cô Ba, bây giờ chỉ là cháu đơn phương nhiệt tình thôi, chú Thẩm mới chỉ cho cháu cơ hội đọc sách, còn chưa biết có đọc hiểu được không nữa.’ Khẩu hiệu thì cứ là khẩu hiệu. Trong lòng vẫn thấy hoang mang. Dù sao cũng có Thẩm Thuần Lương ở trước, khởi điểm của tiểu lão ca đó cao hơn tôi, từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, vậy mà anh ta còn không được, tôi là kẻ nửa đường xuất gia thế này, khó tránh khỏi lấn cấn trong lòng. ‘Cháu gái của cô, cô hiểu rõ, không vấn đề gì đâu, Hủ Hủ không phải là đứa trẻ hay nói lời nhụt chí.’ Tôi nhìn màn hình, nhếch mép cười, tay bấm chữ: ‘Cô Ba, cháu xin lỗi, là cháu đã hại cô.’ ‘Cô đánh cháu bây giờ!!!’ Cô Ba cố tình gõ mấy dấu chấm than: ‘Là do năng lực của cô không đủ, đã khinh địch. Chuyện này, cho dù không phải là cháu, mà là bất kỳ ai khác, cô cũng sẽ giúp đỡ như vậy. Nói cách khác, chuyện của cháu đã nhắc nhở cô, cho cô biết đạo hạnh âm dương sâu cạn thế nào, không phải cô niệm mấy năm kinh là đã có thành tựu. Cô còn kém xa lắm. Hủ Hủ, cháu nhất định phải có tiền đồ lớn, nếu không, sẽ giống như cô, vấp ngã té sấp mặt đấy.’ ‘Cô Ba, nếu cháu có thể bái sư, cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ, để báo thù cho cô, báo thù cho chính mình.’ ‘Được, cô rất vui.’ Cô Ba trả lời một câu trước, rồi lại gửi cho tôi một tin nhắn dài: ‘Hủ Hủ, bây giờ cô đang ở quê với bà nội. Bên bố mẹ cháu đang rất rối ren, lời ra tiếng vào rất nhiều. Phía trường học, đã làm thủ tục bảo lưu cho cháu rồi. Nếu Thẩm Vạn Thông nhận cháu làm đệ tử, thì kể cả khi lấy lại được mệnh cách, cháu cũng học ở bên đó luôn đi. Đạo thuật cô cũng hiểu một chút, đọc sách đều là da lông bên ngoài, những thứ cao siêu đều phải khẩu truyền tâm thụ. Nếu cháu đã bái sư thì phải ở bên cạnh Thẩm Vạn Thông, không thể đi quá xa được.’ Tôi nhìn màn hình gật đầu, cứ như thể cô Ba đang ngồi đối diện nói chuyện với tôi vậy. Thật may mắn vì trong nhà có người hiểu biết về những chuyện này, giúp tôi đỡ tốn bao nhiêu nước bọt. Chuyện này cũng giống như hồi nhỏ tôi học võ thuật. Bởi vì tôi học là taolu, bố đã tìm một trường võ. Huấn luyện viên của tôi là do trường võ đặc biệt mời về, ông ấy còn có một võ quán ở bên ngoài. Ông ấy nói hồi nhỏ ông cũng theo sư phụ học võ, trước khi học thành tài thì cùng các sư huynh đệ ở luôn nhà sư phụ. Đó là truyền thống của thế hệ trước, đặc biệt là những công phu nội truyền ít người biết, trước khi xuất sư đều phải ở bên cạnh sư phụ, chăm sóc sư phụ như con trai ruột không cùng huyết thống vậy. Học đạo pháp. Quy củ chắc cũng tương tự. Nói cách khác, cho dù chú Thẩm nói không cần tôi ở bên cạnh, bảo tôi ôm mấy quyển sách về Lâm Hải tự học, thì khi gặp chỗ không hiểu, tôi vẫn phải gọi điện hỏi, hoặc là chạy về đây, hiệu suất quá thấp. Chẳng thà cứ ở bên cạnh chú Thẩm, vừa có thể tăng thêm kiến thức, vừa có thể học tập và vận dụng linh hoạt. Vù vù... Tin nhắn của cô Ba lại đến. ‘Hủ Hủ, không tập thể dục nghệ thuật nữa, cháu không thấy tiếc à?’ Tôi mím môi: ‘Không tiếc ạ. Đội của bọn cháu có hơn mười thành viên, không có cháu thì còn có người khác, nhưng đệ tử của chú Thẩm, chỉ nhận một người thôi.’ Ít nhiều cũng có chút không cam lòng, nhưng như anh Hai đã nói, tôi có thể phát triển nó như một sở thích mà. Giống như tôi thích võ thuật, cũng chưa bao giờ bỏ. Chú Thẩm thì khác, ông ấy đã có tuổi rồi. Bỏ lỡ chuyến đò này, thật sự sẽ không còn chuyến nào khác. ‘Hủ Hủ, cháu có thể nghĩ như vậy, cô cũng yên tâm rồi. Bố mẹ cháu cứ giao cho cô. Đợi chuyện trong nhà ổn thỏa một chút, cô sẽ đến chỗ cháu, gặp Thẩm Vạn Thông này. Bái sư là chuyện lớn, không thể chỉ dựa vào một mình cháu là đứa trẻ con đi nói được, người lớn chúng ta phải ra mặt, nhất định phải thể hiện thành ý.’ ‘Cô Ba, nhà mình bây giờ rối lắm ạ?’ Bố mẹ và anh Hai đều không nói chi tiết, chị cả còn ít khi nghe điện thoại của tôi. Tôi thật sự không biết nhà mình đã ra nông nỗi nào! ‘Trẻ con như cháu không cần quan tâm những chuyện này, lo tốt cho bản thân mình đi!’ Đấy! Lại thế nữa rồi! Tôi nhìn màn hình thở dài: ‘Chị dâu thì sao ạ, chị dâu với anh con vẫn ổn chứ.’ ‘Hai đứa nó thì có chuyện gì được?’ Tôi nhìn tin nhắn cũng có thể cảm nhận được sự qua loa của cô Ba: ‘Con người chị dâu cháu, cháu còn không biết à? Chỉ là hơi hẹp hòi, quản Hữu Chí hơi nghiêm. Lần này bị mất đứa bé, tâm trạng không tốt, lại đúng lúc điều kiện gia đình sa sút, khó tránh khỏi có chút cảm xúc bộc phát. Sao thế, chị dâu cháu nói gì với cháu à?’ ‘Chỉ là chị dâu bị mất con, cháu thấy...’ Tôi bấm một tràng dấu chấm lửng rồi gửi đi! Cô Ba trả lời rất nhanh: ‘Hủ Hủ, cháu tuyệt đối đừng có nghĩ vẩn vơ đổ lên người mình. Nhân phẩm của Chu Hiểu Linh không ra sao cả, thật sự không bằng cô bạn gái trước đây của anh cháu. Ngày trước chẳng phải Chu Hiểu Linh mang thai trước mới ép Hữu Chí cưới hay sao. Bây giờ thấy nhà cháu phá sản, cô ta vớt vát chẳng được gì, lại bắt đầu gây sự. Nhưng cháu đừng lo, Hữu Chí về rồi, nó trấn được Hiểu Linh. Nhiệm vụ của cháu là chăm sóc tốt cho bản thân. Cháu tốt, thì cả nhà đều tốt, hiểu chưa?’ Tôi cắn môi, trả lời một chữ: ‘Vâng.’ Tôi nhớ lúc Chu Hiểu Linh và anh Hai yêu nhau, gia đình tôi không đồng ý, vì Chu Hiểu Linh cũng là dân chơi bời giống như anh Hai. Nhưng lúc đó, anh Hai vừa trải qua một cú sốc tình cảm lớn, chính là cô bạn gái cũ kia của anh, nữ sinh viên đại học Hạ Lan Lan – người có duyên gặp gỡ khi anh ra tay giải vây giúp cô ấy. Bố mẹ Hạ Lan Lan đều là trí thức bậc cao, gia đình họ coi thường anh tôi. Kể cả khi anh tôi và Hạ Lan Lan yêu nhau chết đi sống lại, hai người còn xăm tên đối phương lên cánh tay, anh tôi còn vì cô ấy mà ngày nào cũng chui vào thư viện, chỉ để nhiễm chút hơi hớm văn hóa, thì vẫn bị gia đình cô ấy dè bỉu không đáng một xu. Bố mẹ Hạ Lan Lan còn chạy đến nhà tôi chỉ trích, nói anh tôi làm hư Hạ Lan Lan, lại còn để con gái họ xăm mình! Hồi đó bố mẹ tôi rất thích Hạ Lan Lan, cô ấy nói năng nhỏ nhẹ, lúc nhìn anh tôi luôn cười dịu dàng, e lệ. Anh tôi ở trước mặt cô ấy cũng ngoan như một con mèo. Hai người không cần nói gì, chỉ ngồi đó thôi, cũng đủ khiến không khí ngọt ngào sủi bọt hồng. Tôi cũng thích cô ấy. Cô ấy sẽ chơi đàn cho tôi nghe, sửa phát âm tiếng Anh cho tôi, còn lén lút nói với tôi: Hủ Hủ, chị làm chị dâu của em có được không? Chị thật sự rất thích Hữu Chí, em nói xem sao anh ấy lại có thể đẹp trai như vậy chứ. Vì vậy, khi gia đình cô ấy đến, bố mẹ tôi liền nói, nếu hai đứa thật lòng yêu nhau, người lớn đừng nên ngăn cản, có điều kiện gì các vị cứ nêu ra, xe cộ nhà cửa chúng tôi sẽ mua loại tốt nhất. Bố mẹ Hạ Lan Lan như thể bị sỉ nhục ghê gớm lắm. Bố cô ấy chỉ thẳng vào mũi bố tôi mà nói: Nhà ông có tiền thì sao chứ, người giàu hơn nhà ông đầy rẫy. Nhưng văn hóa và sự tu dưỡng là thứ mà loại trọc phú quê mùa như các người có bao nhiêu tiền cũng không mua được! Bố tôi lúc đó liền im bặt. Ba chữ ‘trọc phú quê mùa’ chính là tử huyệt của ông. Chuyện ầm ĩ đến mức đó mà anh tôi cũng không hề tức giận, còn đến nhà Hạ Lan Lan xin lỗi, nói anh chuẩn bị đi học đại học tại chức, trau dồi bản thân, cố gắng để xứng với Hạ Lan Lan. Kết quả là bị ăn mắng cho đủ no. Sau đó, bố mẹ Hạ Lan Lan ở nhà giả bệnh, hôm nay huyết áp cao, ngày mai bệnh tim, còn lấy cớ đi khám bệnh để đưa Hạ Lan Lan ra nước ngoài du học, giấu hộ chiếu của cô ấy không cho về. Hạ Lan Lan có lẽ cũng đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, liền gọi điện về cho anh Hai nói lời chia tay. Anh Hai tôi sau cú sốc đó thì suy sụp, tinh thần hoảng hốt suốt nửa năm trời. Khi có thể ra ngoài, anh liền đi xóa hình xăm tên Hạ Lan Lan. Xóa xong vẫn còn sẹo, anh liền xăm một con rồng quấn quanh tay để che đi. Cả con người lại bắt đầu lêu lổng, ngày nào cũng đi chơi. Cứ chơi bời như vậy, rồi chơi bời với Chu Hiểu Linh đến mức có con. Hình như anh Hai còn không muốn chịu trách nhiệm, Chu Hiểu Linh liền tìm thẳng đến nhà. Bố mẹ tôi lúc đó mới biết anh Hai làm chuyện sai trái bên ngoài, vội vàng tổ chức đám cưới cho anh. Nói thẳng ra thì, Chu Hiểu Linh và anh Hai tôi thuộc dạng cưới trước yêu sau. Tuy sau này đứa bé bị mất, tính tình Chu Hiểu Linh lại nóng nảy, thường hay la lối om sòm, nhưng tình cảm vợ chồng sau hôn nhân của họ cũng không tệ. Có lẽ anh Hai cũng cảm thấy có lỗi với Chu Hiểu Linh nên đối xử với cô ấy rất tốt. Bố mẹ tôi cũng nói, cần phải có người tính tình đanh đá như Chu Hiểu Linh để quản anh Hai tôi. Nói đi cũng phải nói lại, sau khi kết hôn, Chu Hiểu Linh rất hiếu thảo với bố mẹ tôi, còn ngồi xem phim truyền hình với bà nội. Đối với tôi thì càng không có gì để chê, còn tốt hơn cả với em gái ruột của cô ấy là Chu Hiểu Yến! Vì vậy, trong lòng tôi rất công nhận người chị dâu này. Dù cho giữa cô ấy và Hạ Lan Lan có chút khác biệt, thì cũng chỉ có thể nói là mỗi người mỗi khác. Học vấn không phải là tiêu chuẩn để đánh giá một con người. Lần này, Chu Hiểu Linh vì nhà tôi phá sản mà gây sự với anh Hai, tôi nghĩ đến việc cô ấy vừa mới mất con, có thể là do tâm trạng không tốt nên lỡ lời. Có thể hiểu được. Cũng có chút áy náy. Cô Ba bảo tôi đừng có nghĩ vẩn vơ đổ lên người mình, làm sao tôi có thể không nghĩ được chứ? ‘Hủ Hủ, bà nội rất nhớ cháu. Cô nói với bà là cháu bận luyện tập, cấm gọi điện thoại. Cháu cũng đừng liên lạc với bà, cứ nói dối vậy đã, đi được bước nào hay bước đó, nhé.’ Trái tim tôi như bị nhúng vào nước, vò đi vò lại, vắt ra từng giọt tí tách. Tôi không trả lời tin nhắn nữa. Cô Ba lại gửi cho tôi một tin: ‘Bản lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai.’ (Xưa nay không một vật, nơi nào vướng bụi trần.) Tôi yên lặng ngồi đó, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đã tối đen. Một giọt nước rơi xuống, tôi lau màn hình, nhưng lau mãi không sạch. Trước mắt tôi đều mờ đi. Sao trong phòng lại bị dột nhỉ? Tôi ngẩng mặt lên mới phát hiện, hóa ra là do mình không kìm được mà khóc. ... Hai ngày sau, mẹ gọi điện cho tôi. Ý của bà là, tôi cứ đọc sách, nếu thật sự nhập môn được, thật sự thích, thì bà không có ý kiến. Nếu không được, thì vừa đúng ý bố tôi. Bất kể thế nào, bà đều mong tôi được tốt. Học cái gì không quan trọng, cả đời này có thể sống bình an hạnh phúc là tốt rồi. “Hủ Hủ, chân mẹ bây giờ đi lại không tiện, không quản con được nhiều. Cô Ba con nói, học cái này tốt cho con, có thể có tiền đồ. Mẹ đã nghĩ rồi, con có tiền đồ hay không cũng không sao, chỉ cần đừng xảy ra chuyện gì là được. Mẹ già rồi, con mà có mệnh hệ gì, mẹ cũng không sống nữa.” Tôi nghe điện thoại mà không nói nên lời, chỉ cảm thấy lời mẹ nói dường như có mùi vị, càng nghe miệng càng thấy mặn chát. “Mẹ vẫn luôn nhớ lời của Hoàng đạo sĩ. Con gái mẹ là phúc tinh ông trời ban cho nhà mình, cả đời này không lo ăn lo mặc. Mẹ nghĩ, lần này chỉ là một thử thách nhỏ mà ông trời đưa ra thôi, con gái mẹ chắc chắn sẽ không sao. Kẻ xấu nhất định sẽ bị báo ứng. Hủ Hủ, mẹ nhớ con lắm, cũng không biết con ở có tốt không, ăn có tốt không. Nhưng bây giờ, mẹ lại không thể đến thăm con. Con nhất định phải sống thật tốt, học gì cũng được, nhưng phải thật khỏe mạnh...” “Vâng.” Tôi kìm nén cảm xúc: “Con sẽ sống tốt ạ. Mẹ, đừng lo cho con. Đợi chuyện này qua đi, cả gia đình chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Mẹ tin con, hãy tin con.” ... Những ngày tháng bỗng trở nên yên ả. Cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác. Rất nhiều chuyện trong quá khứ đã không còn liên quan đến tôi nữa. Vận mệnh dường như đã ruồng bỏ tôi, khiến tôi, giữa hàng vạn người, trở thành kẻ xui xẻo không có đại vận trợ giúp. Cùng lúc đó, nó cũng mở ra cho tôi một cánh cửa lớn khác. Hàng ngày, tôi đều ăn một cánh hoa, sau đó đến thư phòng chọn một quyển sách thuận mắt. Tôi mang nó đến căn phòng chính giữa thờ bài vị không chữ, quỳ trên bồ đoàn, đóng cửa lại, lặng lẽ đọc. Chú Thẩm không quy định tôi nhất định phải đọc quyển nào, cũng không giới hạn số lượng tôi đọc. Tôi có thể tùy ý xem. Căn phòng chứa sách đó, hoàn toàn trở thành thư viện riêng của tôi. Đã được thả lỏng tay chân, tôi tự nhiên muốn chú Thẩm mau chóng nhìn thấy ‘thiên phú’ hay ‘linh ngộ’ của mình. Tôi không muốn bị Thẩm Thuần Lương coi thường. Vừa đến thư phòng, tôi đã ba chân bốn cẳng ôm một đống sách chuẩn bị chiến đấu. Những quyển sách ố vàng được trải ra sàn... “Kinh Dịch”, “Mai Hoa Dịch Số”, “Hoàng Đế Nội Kinh”, còn có cả “Địa Lý Ngũ Quyết”... Lục lọi một hồi, bên trong còn kẹp cả cuốn “Tổng hợp các loại thảo dược Trung Hoa”. Tôi quỳ trên bồ đoàn, cứng rắn lật xem “Địa Lý Ngũ Quyết” trước: “Tứ sinh tam hợp thị thiên cơ, song sơn ngũ hành toàn bí quyết... nghĩa là gì?” Không hiểu. Đổi! Tôi cầm lấy “Mai Hoa Dịch Số”: “Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim... Quẻ lấy tám mà chia, phàm gieo quẻ bất luận số bao nhiêu, tức lấy tám làm số quẻ, quá tám số tức lấy tám số mà lui trừ, lấy số lẻ làm quẻ...” Tôi gãi đầu: “Sao còn có cả toán học thế này?” Đọc đến đoạn dưới, tôi càng thấy choáng váng: “Hai dấu X đọc là chữ gì?” Tra từ điển, biết đọc là hào, sau đó mới có thể tiếp tục: “Phàm khởi động hào, lấy tổng số của quẻ trùng lặp chia sáu, lấy số lẻ làm động hào... rốt cuộc là chia tám hay chia sáu...” Làm tôi mụ mị cả đầu! Đọc một hồi, tôi bắt đầu gật gà gật gù, ngủ quên lúc nào không hay! Cho đến khi trán “bốp!” một tiếng đập xuống đất, tôi mới giật mình tỉnh giấc vì đau! Tôi cảm thấy mình vẫn đọc sai cách. Chia chia trừ trừ, cộng thêm rất nhiều hình ảnh các vạch ngang, dài dài ngắn ngắn, gọi là gì mà hỗ quái, làm tôi nhìn mà cứ như đang kiểm tra thị lực, mắt cũng mờ đi. Lại đổi sang “Kinh Dịch”... “Càn tam liên, Khôn lục đoạn...” (Quẻ Càn ba vạch liền, quẻ Khôn sáu vạch đứt. Nếu bạn thấy quen quen thì đúng rồi đấy, lá cờ 3 que chính là quẻ Càn đấy ạ.) Lại gật gà gật gù. Tôi thấy thật kỳ lạ! Sao cứ nhìn vào mấy quyển sách này là chất lượng giấc ngủ lại tăng vọt thế nhỉ! Còn hiệu quả hơn cả nhạc ru ngủ! Ba ngày sau. Tôi đã rơi vào trạng thái nhìn gì cũng mơ màng, trông cái gì cũng thấy sai sai! Được nuông chiều suốt mười hai năm cuộc đời, đến hôm nay tôi mới hiểu ra, hai chữ “theo đuổi” này, thật đúng là, tự làm khổ mình! Nào là âm dương, ngũ hành, bát quái. Trộn lẫn trong đầu tôi thành một đống hồ đặc. Mất mặt nhất là, có mấy lần ngủ quên, còn bị Thẩm Thuần Lương bắt gặp! Lão ca này hình như cố tình trốn sau cửa, đợi đến lúc trán tôi sắp chạm đất, liền dùng cái thế sét đánh không kịp bưng tai xông vào: “Lương Hủ Hủ! Bắt được quả tang nhé! Tôi đã nói là cô không được mà! Ông ơi! Ông mau đến đây, Lương Hủ Hủ lại ngủ gật nữa rồi!” Tôi ngượng chín cả mặt, vừa lau nước miếng vừa bảo anh ta đừng la nữa, sợ chú Thẩm qua đây nhìn thấy bộ dạng lười biếng này của tôi! Về phần xem hương... Càng đừng nhắc tới! Sách tôi còn đọc không hiểu, lấy đâu ra thời gian mà xem hương? Huống hồ, chú Thẩm bảo tôi xem không phải là ba nén hương. Ông ấy có một khúc gỗ rất lớn, bóng loáng dầu, đen sì sì, trông rất xấu. Ông ấy nói đó là trầm hương, cũng không phải là gỗ, mà là chất dầu do cây trầm hương tiết ra, chất dầu đó ngưng kết lại chính là khối này. Khi cần sẽ cạo ra một ít, đốt lên chính là hương. Mùi rất thơm. Quá trình thao tác theo tôi thấy thì rất phiền phức. Chú Thẩm có một cái lư. Trước tiên phải cho tro hương vào lư, từng chút một nén cho phẳng. Bước này thôi cũng đủ khiến tôi buồn ngủ, nhưng ông ấy lại làm rất say sưa, nói là để tĩnh tâm. Sau đó, ông dùng lông vũ quét sạch tro hương, lặp lại việc nén, cuối cùng dùng một cái khuôn đặt lên trên, thuật ngữ chuyên môn hình như gọi là hương triện hay hương thác. Sau đó, cho phần trầm hương đã cạo vào trong hương thác, châm lửa rồi đậy nắp rỗng lên, khói lượn lờ bốc lên, rồi bảo tôi xem cái đó! Hương phổ cũng không giải thích được! Đến bữa tối, Thẩm Thuần Lương còn không quên ra sức mô tả bộ dạng lúc tôi ngủ gật, nói tôi chẳng khác gì con sâu róm dập đầu. “Ông ơi, ông không nên cho cô ta cơ hội. Cô ta còn chẳng có duyên phận bằng cháu đâu.” Tôi không dám ho he tiếng nào. Tôi đúng là không tài nào đọc sách vào được. Nhưng tôi liếc nhìn chú Thẩm, ông ấy như thể không nghe thấy lời của Thuần Lương, cũng không hỏi tôi đọc sách đến đâu rồi, đọc ra được kiến thức gì. Hàng ngày vẫn bận gì làm nấy, cứ như đã quên mất cuộc nói chuyện trước đó của hai chúng tôi. Nhưng mà, chú Thẩm càng không quan tâm, tôi lại càng áy náy! Tôi luôn cảm thấy lồng ngực mình từng vỗ lúc trước giờ đã biến thành cái tát vào mặt. Cơ hội khó khăn lắm mới cầu xin được, mà bản lĩnh của mình chỉ có thế này thôi sao? Vô cùng phiền muộn! Không cần đến bốn mươi chín ngày. Một tuần sau, tôi đã có ý định bỏ cuộc. Có lẽ mình thật sự không phải là cái mầm này. “Hủ Hủ, đọc sách thế nào rồi?” Buổi tối về phòng, tôi nằm trên giường sưởi gọi điện cho anh Hai. “À, em đang đọc đây.” “Em cứ từ từ đọc, không vội. Chúng ta nhất định phải cho Thẩm đại sư thấy bản lĩnh. Nào là tuệ căn, linh ngộ, chỉ cần dẫn vào con đường này là sẽ có hết. Cô Ba cũng nói em không có vấn đề gì, anh tin em!” “Anh Hai, em...” Mặt tôi nóng bừng, chỉ muốn cào rách cái chiếu: “Em có lẽ...” “Hủ Hủ, chị dâu em đang gọi anh... Ây da em đợi một lát! Anh khỉ thật có thể gọi điện cho ai chứ, em gái ruột của anh! Về nhà rồi mà em cứ lắm chuyện, tí nữa anh không xử lý em mới lạ!!” Anh Hai hét xong ở đầu dây bên kia, lại vội vàng nói tiếp với tôi: “Hủ Hủ, em còn thiếu gì không? Anh gửi qua cho.” “Không cần đâu.” Tôi đáp: “Em thiếu gì thì tự đi mua được.” Bố đã gửi cho tôi một cái thẻ ngân hàng, bên trong có hai nghìn tệ. Ở đây tôi cũng không có nhiều chỗ tiêu tiền, dùng được rất lâu. “Vậy được rồi, không nói nữa. Anh với cô Ba đợi tin tốt của em. Nếu mọi chuyện ổn định, bọn anh sẽ cùng đến thăm em. Cố lên nhé Hủ Hủ, em gái anh là giỏi nhất!” Đặt điện thoại xuống, tôi thở hắt ra một hơi dài. Giống như muốn liều mạng chạy về phía trước, nhưng giày lại không vừa chân, mà cởi giày ra thì lại bị gai đâm. Luôn có cảm giác bị hạn chế khắp nơi, lực bất tòng tâm. Hóa ra rất nhiều chuyện, không phải chỉ dựa vào nỗ lực là được. Tôi lật người, giơ cổ tay lên che mắt. Phải làm sao bây giờ? “Chị Hủ Hủ, chị đang buồn ạ?” Tôi “ừm” một tiếng, nằm yên không động đậy. Những lúc trong phòng không có ai, Tiểu Đỗ Quyên sẽ nói chuyện với tôi. Từ hôm ôm nó về đến nay, hai chúng tôi đã giống như những người bạn thật sự. “Tại sao chị lại buồn?” Nó hỏi: “Thẩm tiên sinh nói chị học chậm à?” “Không.” Tôi ngồi dậy, có chút thất vọng nhìn về phía chậu hoa ở góc tường: “Chú Thẩm có lẽ là lười nói em. Tiểu Đỗ Quyên, em ngốc quá, ngay cả sách cũng đọc không hiểu. Tuy có vài chữ không biết, nhưng cho dù nối những chữ biết lại để đọc, em cũng không hiểu nghĩa là gì. Chú Thẩm nói người có linh ngộ tự nhiên sẽ hiểu. Tiểu Đỗ Quyên, em có lẽ chính là người không có linh ngộ, không làm tiên sinh được rồi.” “Tại sao lại phải làm tiên sinh?” Cánh hoa khẽ rung động: “Em sợ tiên sinh nhất, sát khí rất nặng, chị đừng làm.” “Đồ ngốc.” Tôi cười gượng gạo: “Chị làm tiên sinh thì mới bảo vệ được em, bảo vệ gia đình, bảo vệ chính mình. Nếu không, gặp phải tà ma, chúng ta chính là đồ vô dụng, lại phải phiền tiên sinh khác bảo vệ, đúng không?” “Điều này thì đúng. Chị làm tiên sinh em sẽ không sợ.” Tiểu Đỗ Quyên như hiểu như không: “Nhưng mà, sao chị biết mình không có linh ngộ, chị mới đọc sách được mấy ngày?” “Em chính là không được...” Tôi cúi đầu: “Lúc đầu, là anh Hai nói với chú Thẩm muốn nhận em làm đệ tử. Chú Thẩm bảo em xem hương, hỏi em nén hương đó nói gì, em đều xem không hiểu.” “Hương cháy thành hình gì ạ?” “Chính là...” Tôi dùng tay khoa chân múa tay: “Bên trái hơi cong, ở giữa tròn tròn, bên phải còn rủ xuống nữa.” Đúng lúc có quyển vở và cái bút, tôi lấy ra vẽ lại, giơ lên cho Tiểu Đỗ Quyên xem: “Như thế này này. Em xem xong cảm thấy tay rất nóng, toàn thân có sức lực, nhưng chú Thẩm nói em không hiểu nó, chỉ là có thể cảm nhận được, chứng tỏ có thể bước vào con đường này, nhưng tư chất bình thường.” “Hương này đang nói... Trời ban Kim Tiên Lân, công đức song viên mãn, đáng mừng đáng yên lòng.” Cánh hoa của Tiểu Đỗ Quyên run rẩy: “Chị Hủ Hủ, lời hương này là đại cát tường, nói rõ chị rất có tư chất mà!” “Hả?” Tôi ngơ ngác: “Tiểu Đỗ Quyên, em biết xem hương à?” “Em không biết.” Nó còn ngơ ngác hơn cả tôi: “Nhưng cái này nhìn một cái là hiểu ngay, tàn hương này rất tốt.” “Em nhìn một cái là hiểu ngay...” Tôi lẩm bẩm: “Tiểu Đỗ Quyên, đây chính là linh ngộ đó! Linh ngộ không thầy tự thông đó! Em mới là người có tư chất nhất để nhập đạo làm tiên sinh đấy!” “Chị Hủ Hủ, em không còn là người nữa rồi.” Tiểu Đỗ Quyên dường như cười khổ: “Em làm tiên sinh thế nào được, mạng cũng mất rồi.” “...” Tôi gãi đầu: “Xin lỗi nhé Tiểu Đỗ Quyên. Nhưng em thật sự chưa học bao giờ, nhìn một cái là hiểu luôn à?” “Em học thế nào được? Có ai dạy em đâu.” Tiểu Đỗ Quyên đáp: “Nhưng sau khi em chết, có rất nhiều thứ tự nhiên lại hiểu ra. Em có thể ngửi mùi để phân biệt lòng tốt, còn biết phải bám vào thực vật để giữ mạng. Có lẽ xem hương cũng là bản lĩnh mà ma quỷ có được. Chị Hủ Hủ, em có thể chắc chắn, tàn hương này là nói chị có thể nhập đạo, hơn nữa sẽ có thành tựu lớn.” “Thật không?!” Bị nó nói như vậy, ngọn lửa hiu hắt trong tôi lại sắp bùng cháy thành đồng cỏ! “Thẩm Vạn Thông là đại sư, nếu ông ấy không muốn nhận chị, tại sao còn cho chị cơ hội?” Tiểu Đỗ Quyên nói: “Chị Hủ Hủ, Thẩm tiên sinh nhất định là đang khích lệ chị đấy.” “Cảm ơn em nhé Tiểu Đỗ Quyên, chị lại có ý chí chiến đấu rồi!!” Tôi giơ tay hô lớn. Cô Hứa ở ngoài cửa phòng đột ngột đá mạnh vào cửa: “Lương Hủ Hủ! Còn ồn ào nữa tôi ném cô ra ngoài! Mấy giờ rồi còn chưa ngủ, còn nói chuyện to tiếng với cái chậu hoa đó nữa, mai tôi đập nát nó đấy!!” Hoa lá của Tiểu Đỗ Quyên lập tức héo rũ. Chỉ hận không thể co lại thành một cái nụ hoa. Tôi le lưỡi cười cười, cũng ngoan ngoãn nằm lên giường sưởi, tắt đèn rồi trùm vải đỏ lên cho Tiểu Đỗ Quyên, nói khẽ: “Ngủ ngon, ngày mai lại là một ngày nỗ lực.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang