Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 41 : Làm người, quan trọng nhất là tự tin
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 22:04 08-11-2025
.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Tôi như thể chỉ biết nói mấy chữ này.
Trong lòng tôi vô cùng phiền muộn, thật sự là càng cẩn thận thì càng làm sai.
Nhìn khuôn mặt ghét bỏ của Thuần Lương, tôi biết cậu ta không nói sai, bây giờ tôi chính là sao chổi.
Có lẽ ăn xong bốn mươi chín ngày cánh hoa sẽ tốt hơn một chút, bây giờ không phải là vẫn chưa ăn xong sao!
Nghĩ vậy, tôi cũng không dám đứng quá gần Thuần Lương nữa, tôi chạm mặt chị Tú Lệ nói mấy câu, dòng người chen chúc. Ở sạp hàng da đối diện đường còn dùng loa phóng thanh gào lên: ‘Hoàng Hạ không phải là người, ông chủ là đồ khốn nạn, mang theo ai đó chạy rồi, túi xách nguyên giá mấy nghìn tệ giờ chỉ còn hai mươi tệ, hai mươi tệ, toàn bộ hai mươi tệ!’
Giống như ma âm vậy!
"Hủ Hủ, rẻ quá!"
Chị Tú Lệ gào lên: "Chị phải qua xem mới được!"
"Chị Tú Lệ, bố em nói tham rẻ thì thiệt to đấy!"
Tôi thấy rất nhiều người đi chợ đang chen chúc về phía sạp hàng da, đành phải lớn tiếng nhắc nhở: "Chị đừng qua xem nữa! Làm gì có túi da thật nào giá hai mươi tệ!"
Chắc chắn là lừa đảo!
Chưa nói đến chị dâu tôi còn mua túi mấy chục nghìn, mẹ tôi mua túi da không phải hàng hiệu cũng mất mấy trăm tệ rồi, tôi nghe riết cũng hiểu sơ sơ.
"Ôi chà, qua xem chút thôi, xem cũng có mất gì đâu!"
Chị Tú Lệ cười với tôi, rồi chen vào đám đông lao sang sạp hàng da bên kia đường.
Hết cách.
Quay mặt lại, cô Hứa vẫn đang xem kịch, Thuần Lương không biết đã chạy đi đâu.
Tôi cũng không ở lại được, chào cô Hứa một tiếng rồi đến cửa hàng hoa.
Tôi mua ba cái chậu hoa hình chữ nhật, cộng thêm hạt giống và phân bón hoa lần trước đã trả lại.
Còn đất thì trên núi thiếu gì, tôi ra dưới gốc cây đào một ít là được.
Bà chủ nhận ra tôi, còn hỏi tôi lần trước vội vã chạy vào ngõ làm gì. Tôi không muốn nói chuyện đáng sợ, bèn nói qua loa là nhìn nhầm người, bà ấy "ờ" một tiếng: "Thế điện thoại của anh cháu tìm thấy chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
Nhắc đến chuyện này tôi cũng buồn lòng: "Cảnh sát vẫn đang điều tra, chị Tú Lệ cũng sốt ruột theo."
"Chuyện này sao mà không sốt ruột được chứ."
Bà chủ lắc đầu: "Cô bé, mấy thứ chậu hoa phân bón này cháu cũng đừng tự bê lên núi nữa, chồng bác lát nữa về ngay, đúng lúc ông ấy rảnh, lát bác bảo ông ấy đưa chậu hoa đến chỗ Thẩm đại sư giúp cháu, ông ấy biết đường!"
"Dạ không cần đâu bác, cháu bê được ạ!"
Ba cái chậu hoa đều bằng nhựa cứng, xếp chồng lên nhau dễ cầm, hai túi phân bón vừa hay để vào trong chậu, cánh tay này của tôi có sức mà!
"Ôi!"
Bà chủ xua tay: "Tay chân cháu nhỏ nhắn thế này bê cái gì, mệt rồi lại mỏi tay. Lần trước anh cháu đưa cháu đến mua hoa, cháu muốn xem chậu nào là nó bê chậu đó, không cho cháu động tay vào. Bác không biết sao cháu lại ở chỗ Thẩm đại sư, nhưng nghe Phùng Thúy Hương ở chợ nói cháu muốn bái sư, bác cũng không hiểu sao cháu lại muốn học cái này, nhưng mà, nhìn cháu là biết ngay từ nhỏ chưa từng phải làm việc nặng, ở nhà được chăm kỹ lưỡng, da dẻ mịn màng. Giờ anh cháu về rồi, còn lại một mình cháu ở đây, ôi, con gái bác cũng đang học đại học ở nơi khác, nhìn cháu bác lại nhớ đến nó, không dễ dàng gì. Cháu đừng khách sáo với bác nữa, ông nhà bác hay đi giao hoa giúp người ta, sau này cháu cần gì cứ gọi điện đến cửa hàng cho bác, bác bảo ông ấy giao thẳng đến, tiện lắm!"
"Dạ, vậy cháu cảm ơn bác ạ."
Bà ấy nói làm tôi cảm động.
Chỉ là không ngờ thông tin ở thị trấn lan nhanh thật!
Chuyện ở chợ cũng có thể truyền đến cửa hàng hoa!
Nghĩ lại cũng phải, nơi này nhỏ, nhiều người đều là họ hàng.
Chưa nói đến mấy bác gái ở chợ, bà chủ này còn quen cả chị Tú Lệ ở cửa hàng điện thoại, biết chuyện của tôi cũng không lạ.
Tôi để lại tiền, lại tự giới thiệu với bà chủ, biết được họ của bà ấy, tôi gật đầu: "Vậy nhé, bác Hà, cháu đi trước đây, sau này cháu mua hoa sẽ gọi điện đến cửa hàng cho bác ạ."
"Ừ, cháu đi cẩn thận nhé!"
Bác Hà vẫy tay với tôi.
Nào ngờ tôi vừa ra khỏi cửa đã nghe một tiếng "Ái da!", bác Hà làm đổ chậu cây phát tài trong nhà!
Chậu hoa vỡ tan tành!
Đúng lúc chồng bác vào cửa, nhìn thấy liền trách bác ấy: "Mắt bà để làm gì thế, cái cây cao như vậy mà bà cũng đâm đổ được?!"
Người tôi run lên, không dám quay lại giúp, rảo bước nhanh vào ngõ!
Đến bên bức tường lần trước, gạch vỡ vẫn còn cắm rõ trên tường, trước sau không có ai, tôi thở phào, lấy một trăm tệ nhét vào bao lì xì mua ở siêu thị, nhét thêm một mẩu giấy viết sẵn:
‘Xin lỗi, tường là do tôi không cẩn thận làm hỏng, mong ông tha lỗi cho tôi.’
Dán bao lì xì.
Tôi sợ cái này nhẹ quá bị gió thổi bay, bèn nhặt một hòn đá buộc vào, thuận đà ném qua tường vào trong sân.
Tôi áp tai vào tường nghe ngóng.
Không có tiếng động.
Không nhìn thấy là không được rồi!
Tôi hắng giọng: "Người đâu! Có người đập tường! Có người đập tường!!"
"Đứa nào mẹ nó lại đến đập tường!!"
Giọng nam quen thuộc vang lên từ trong tường, tôi cất bước chạy ngay, đến góc rẽ thì dựa vào tường khẽ điều chỉnh hơi thở.
Không bao lâu sau, trong ngõ đã vang lên tiếng bước chân, tôi rón rén thò đầu ra, Lưu Lão Ngũ cầm bao lì xì của tôi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn quanh: "Sao lại là giọng con bé nào hét, người đâu, ra đây! Biết sai sửa lỗi là đứa bé ngoan! Ra đây! Không cần đến một trăm tệ đâu, tường chỉ hơi xấu tí thôi, có sập đâu! Nhóc ra đây đi!!"
Tôi nhếch mép cười.
Hôm nay cuối cùng cũng làm được một việc thoải mái.
Vừa nhấc chân lên, trong ngõ lại vang lên tiếng: "Lưu Lão Ngũ!! Ông đang xào rau dở lại vội vã chạy ra làm gì! Mau về đi! Nồi cháy rồi! Hại tôi tưởng bình ga nhà ông nổ!!"
Mặt tôi tái mét.
Toi rồi!
Lại phải đền tiền nồi.
Rụt cổ lại.
Tôi chuồn nhanh.
Chợ vật liệu gỗ tôi cũng không dám đến.
Thứ nhất là tôi đã hỏi thăm bác Hà ở cửa hàng hoa, gỗ tốt đều rất đắt, trong tay tôi chỉ còn hơn một nghìn tám, sợ không đủ.
Nói thật, dù nhà tôi phá sản, tôi tiêu tiền vẫn hơi mạnh tay, có lẽ tôi chưa thực sự tiếp xúc với hoàn cảnh của gia đình, không có cảm nhận gì nhiều, có tiền là tiêu. Nhưng bảo tôi tiêu hết rồi lại xin nhà, tôi hơi khó mở miệng, trong lòng vẫn muốn tiết kiệm một chút. Mua chút đồ ăn vặt, chậu hoa hạt giống căng lắm cũng chỉ tám chục một trăm tệ, nếu vừa mở mồm đã lên đến con số nghìn, tôi hơi khó chấp nhận.
Thứ hai là vì lý do sức khỏe của tôi, tôi sợ gặp phải chuyện xui xẻo.
Làm liên lụy người khác bức bối quá!
Áy náy!
Có những chuyện chỉ nghe thôi thì không thấy sao, nhưng từng bước từng bước kiểm chứng, mới càng lúc càng bất lực.
Mang nặng tâm sự, tôi bước vào cửa hàng băng đĩa.
Lại gặp Thẩm Thuần Lương ở đây.
Tên nhóc này chạy đến thuê đĩa.
Cậu ta quàng khăn và đội mũ, ông chủ cũng không nhìn thấy mặt cậu ta. Cậu ta chọn đĩa một lúc, có lẽ thấy nóng, tháo khăn quàng cổ ra, ông chủ giật nảy mình: "Thuần Lương, mặt cháu sao thế?"
"Đừng nhắc nữa."
Thẩm Thuần Lương liếc tôi: "Gặp phải sao chổi thôi, xui xẻo."
"Sao chổi?"
Ông chủ không hiểu, nhận đĩa của tôi rồi lại nhìn sang cậu ta: "Ủa, cô bé này không phải ở nhà cậu à, hai đứa không quen nhau à, sao gặp mặt không chào hỏi!"
"Cháu ghét nó."
Thuần Lương vừa lật đĩa vừa phun ra một câu: "Chào cái quái gì."
"Ối, đánh nhau à."
Ông chủ cười: "Thuần Lương, cậu là con trai, phải nhường em gái chứ, cậu không được bắt nạt..."
Thuần Lương vừa ngẩng mặt lên, ông chủ liền im bặt, quay sang nhìn tôi: "Cô bé, cháu ra tay cũng nặng thật đấy, Thẩm đại sư không nói gì cháu à."
Tôi cụp mắt: "Ông chủ, đĩa không có vấn đề gì thì cháu đi đây, tiền cược không cần trả lại cháu, nếu Thuần Lương muốn thuê đĩa gì, cháu mời cậu ta."
"À, được."
Ông chủ cười với Thuần Lương: "Cậu nhóc thấy chưa, em gái mời cậu xem đĩa kìa, con trai chúng ta độ lượng chút, đừng thù dai!"
Tiền đúng là dễ sai khiến, có thể làm người ta nói lời dễ nghe.
Tôi thấy Thuần Lương chẳng thèm đếm xỉa đến mình, cũng không muốn tìm rắc rối, quay người định rời đi.
Trong quán có hai đứa trẻ đang nô đùa, tôi lách qua chúng, nghe ông chủ hét lên: "Hai đứa chúng mày mà còn đùa nữa thì cút ra ngoài!!"
Đẩy cửa quán ra, gió lạnh vừa ùa vào, tôi nghe thấy tiếng "Loảng xoảng!", quay đầu lại nhìn, hai đứa trẻ kia đã đâm đổ cả kệ trưng bày.
Đĩa rơi loảng xoảng đầy đất, ông chủ lập tức bùng nổ: "Tao đã bảo hai đứa bay đừng có đùa trong quán rồi! Đừng động đậy! Đĩa mà giẫm vỡ nữa! Gọi bố mẹ chúng bay đến đây, đền tiền!"
Tôi đứng đờ đẫn, từ xa đối mặt với Thẩm Thuần Lương, tay cậu ta vẫn cầm một cái đĩa, một mắt nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt vừa vô tội lại vừa đầy chế nhạo, không tiếng động mà làm khẩu hình miệng với tôi: "Là cô nên đền."
...
"Ông ơi, chỗ chú Chu vỡ mất hơn chục cái đĩa đấy, chú ấy còn tưởng là do hai đứa nhóc kia đùa nghịch đâm đổ kệ, đang bắt bố mẹ chúng nó đền tiền kìa!"
Trên bàn cơm tối, Thẩm Thuần Lương vẫn đang kể lại chuyện ở cửa hàng băng đĩa: "Thực ra chuyện này là do Lương Hủ Hủ khắc, đáng lẽ Lương Hủ Hủ phải đền. Ông xem, cái miệng này của con, cũng là bị nó làm hại bị xiên kẹo hồ lô đâm vào! Nó còn dùng giấy lau cho con, làm con ăn đầy mồm giấy..."
Tôi cúi đầu ăn cơm.
Không còn hơi sức đâu mà giải thích.
Từ cửa hàng băng đĩa ra là tôi về núi luôn.
Chồng bác Hà vừa đưa chậu hoa đến, tôi liền bỏ sách xuống bắt đầu trồng hoa.
Tôi đào đất vườn cho vào chậu, dựa theo sách hướng dẫn dùng nước ấm ngâm hạt giống, sau đó mới trồng.
Bác Hà nói làm vậy sẽ tăng tỷ lệ nảy mầm, tôi mua hạt giống hoa hồng, làm thử xem sao.
Chú Thẩm vẫn luôn ở trong nhà nói chuyện với thân chủ, đợi thân chủ đi rồi, chú ấy ra sân xem tôi loay hoay với đống đất trồng hoa.
Một lúc lâu sau chú ấy mới lên tiếng: "Không nhìn ra là cháu còn có tiềm chất làm vườn nhỉ, cũng ra dáng phết đấy."
Tôi không đáp lời.
Ngồi xổm nghịch đất mà nước mắt cứ rơi lã chã.
Không hiểu sao nữa.
Sau khi về đây thì đặc biệt phiền muộn.
Rõ ràng đang làm một việc rất vui vẻ, mà nước mắt cứ không kìm được.
Nhớ bố mẹ, nhớ chị cả anh hai, muốn gọi điện cho họ, lại không biết nói gì, còn sợ họ lo lắng cho tôi.
Chỉ đành ép bản thân làm thêm chút việc, chuyển dời sự chú ý.
Phải tự mình vui lên thật nhanh.
Xếp chậu hoa trong phòng, chỗ này nhỏ, tôi không dám mua nhiều một lúc.
Buổi tối phòng này còn dùng để ăn cơm, chiếm chỗ rồi cô Hứa lại nói tôi.
Trong lúc tôi ngồi xổm bận rộn, Chú Thẩm cứ hứng thú đứng xem, thấy tôi không thèm để ý, chú ấy liền cầm túi hạt giống lên xem: "Hoa hồng à, lúc nó lớn lên chậu hoa này của cháu không đủ dùng đâu."
"Cháu biết ạ."
Tôi sụt sịt mũi: "Cháu trồng thử trước đã, đợi trời ấm lên, cháu sẽ trồng hoa ra vườn, bây giờ trồng bên ngoài sẽ chết cóng, không nảy mầm được."
"Cháu đúng là chuẩn bị lâu dài thật rồi."
Chú Thẩm nhếch môi: "Chú còn tưởng cháu sẽ ngày nào cũng giục chú hỏi bao giờ mới lấy lại được mệnh cách chứ."
"Cháu muốn hỏi."
Tôi ngẩng đầu nhìn chú ấy: "Chú Thẩm, cháu muốn biết, trên đời này có bao nhiêu người bị trộm mệnh cách như cháu, lại có bao nhiêu người lấy lại được, những người lấy lại được đó, họ đã mất bao lâu ạ."
Ai mà không muốn trong lòng nắm chắc được phần nào chứ!
Đợi rồi đợi.
Không có chút hy vọng nào thì đợi làm sao?
Hơi thở của Chú Thẩm chùng xuống, dường như tôi không thông suốt, lại làm chú ấy bực: "Chú chỉ có thể nói, cháu là trường hợp duy nhất chú gặp trong hơn năm mươi năm hành nghề. Đương nhiên, có lẽ cháu không phải là duy nhất, nhưng những người khác sống chết ra sao chú thật sự không rõ. Đại tà thuật, cái gì gọi là đại, cháu có người thân nào mắc bệnh nan y không, tỷ lệ mắc bệnh nan y có thấp không? Tỷ lệ bị trộm mệnh cách còn thấp hơn cả mắc bệnh nan y. Chú từng nghe nói một căn bệnh, bệnh hiếm gặp trên thế giới, bệnh nhân sẽ toàn thân phát xanh, động kinh, thậm chí chết non, nhưng cái đó ít nhất còn được ghi nhận, còn bị trộm mệnh cách thì không thể ghi nhận được. Cho nên, cháu hỏi chú về thời gian, chẳng khác nào hỏi vô ích. Điều may mắn duy nhất là cháu đã gặp chú. Chú có thể giữ cho cháu sống."
Giữ cho sống?
Khóe miệng tôi nhếch lên tự giễu.
Cứ như đang mua hải sản ở đây vậy.
"Chú Thẩm, cháu sống thế này thì còn ý nghĩa gì nữa?"
Chuyện xui xẻo nhất thiên hạ lại rơi trúng đầu tôi.
Cứ như mầm bệnh vậy!
Đi đến đâu làm liên lụy đến đó, còn đáng sợ hơn cả vi-rút cúm!
"Ối, chán nản rồi à?"
Chú Thẩm thấy tôi như vậy lại cười: "Lương Hủ Hủ nhà ta lại phải nghỉ ngơi rồi mới đi đập tan thiên đạo tiếp được đây."
Tôi quay mặt đi, phồng má, không muốn nói chuyện.
"Sẽ không như thế này mãi đâu."
Chú Thẩm dường như nhìn thấu tâm tư của tôi: "Đợi cháu ăn hết cánh hoa, là đã mượn xong đèn, đi ra ngoài, chỉ cần bản thân cháu không nói, không ai biết cháu là người âm. Về kết bạn, không thể nói là hoàn toàn bình thường, nhưng cũng không có quá nhiều trở ngại. Giả dụ đối phương hồi nhỏ bố mẹ ly hôn, từng bị thương nặng, song thân không trọn vẹn... Những trường hợp như vậy, tiên sinh chúng ta gọi là 'phá'. Chỉ cần người đó phù hợp với điều kiện 'phá', cháu sẽ không làm liên lụy đến họ. Nhưng cố gắng đừng ở cùng người có mệnh cách bình thuận, cháu tuy mượn được đèn, nhưng bản chất vẫn là người âm, đúng là sẽ ảnh hưởng đến vận khí của đối phương. Nhưng trên đời này nhiều người lắm, kết bạn mà, đều là lựa tới chọn lui, cháu cứ chơi với người từng 'phá', càng đồng cảm với nhau hơn, đúng không."
Tôi nghe xong thấy thoải mái hơn hẳn: "Chú Thẩm, ý của chú là, cháu ăn xong cánh hoa sẽ không hại người như vậy nữa? Cánh hoa bằng với mệnh cách, dù là mượn, cháu cũng có rồi, đúng không ạ?"
Chú Thẩm gật đầu.
"Vậy Thuần Lương có thuộc dạng người từng 'phá' không ạ?"
"Cháu nói xem."
Chú Thẩm nhướng mày: "Ba người trong cái nhà này, ai mà không phải là người từng 'phá'? Nếu mệnh cách bình thuận, ai sẽ rời xa bạn bè người thân, ở đây nương tựa lẫn nhau?"
"Vậy cháu không lo lắng nữa."
Khóe miệng tôi ngây ngô nhếch lên: "Chú Thẩm, cháu chỉ sợ hại người thôi, chỉ cần cháu không hại người, vậy cháu sẽ sống thật tốt, sống mới có ý nghĩa, vươn lên chính nghĩa, người tốt không thể chết, chết uất ức lắm!"
Chú Thẩm bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi chứ, không khó chịu nữa à?"
Tôi gật đầu: "Chỉ là cháu ra ngoài một chuyến, trước là không cẩn thận làm rách lợi của Thuần Lương, lại còn..."
Kể xong xuôi mọi chuyện, nhắc lại vẫn thấy khó chịu: "Chú Thẩm, cháu áy náy quá!"
Miệng vừa méo đi, tiếng "hu hu" kéo dài đã phát ra từ cổ họng.
Chú Thẩm vẻ mặt khoa trương: "Tàu hỏa lên núi rồi à?"
"Phụt!"
Tôi suýt thì bật cười: "Chú Thẩm! Cháu đã phải chịu đựng quá nhiều rồi! Cháu mới mười hai tuổi thôi! Cháu khó khăn quá mà!!"
Chú Thẩm không nhịn được cười: "Ừ, cháu đặc biệt khó khăn. Lương Hủ Hủ, chỉ là lời này không nên do chính cháu nói ra, nghe không đúng vị, chú không đồng cảm được."
"Chú phải đồng cảm với cháu chứ!!"
Tôi nước mắt nước mũi tèm lem: "Chú Thẩm, cháu không muốn làm ôn dịch đâu!"
Chú Thẩm nín cười, đưa cho tôi một tờ giấy ăn: "Vậy chú hỏi cháu, có phải cháu cố ý giơ khuỷu tay lên hại Thuần Lương bị đâm không?"
Tôi nhận giấy ăn lau mắt, đương nhiên là không phải!
"Ồ, vậy là cháu cố ý để bà chủ cửa hàng hoa kia đâm đổ chậu cây à?"
Tôi càng lắc đầu mạnh hơn: "Không phải ạ, lúc đó cháu ra khỏi cửa rồi, nhưng mà..."
"Vậy tại sao cháu cứ phải tự nhận về mình thế?"
Chú Thẩm hỏi vặn lại tôi: "Nồi của Lưu Lão Ngũ là cháu làm cho nó cháy à? Cháu bảo hai đứa trẻ kia đùa nghịch rồi còn giúp chúng nó đẩy đổ kệ hàng à?"
"Không phải ạ!"
Đầu tôi gần như muốn lắc rụng ra.
"Thế là được rồi còn gì!"
Chú Thẩm bất đắc dĩ cười: "Mọi việc, phải nhìn vào bản chất. Sự việc không phải do cháu mà ra, nói cách khác, cháu không có tâm làm điều ác, thì ác từ đâu đến. Cái gọi là liên lụy, chẳng qua là phóng đại một vài vấp váp lên thôi. Ra đường trẹo chân, cái đó gọi là xui xẻo, bị xe đâm, đó mới là tai họa. Chẳng lẽ cháu đi trên đường liếc nhìn ai đó một cái, người đó quay đầu bị xe đâm, cháu cũng phải áy náy tự trách? Rồi thay kẻ gây tai nạn bồi thường à? Vậy thì cháu tài quá, cháu còn có bản lĩnh hơn cả Diêm Vương, nắm trong tay quyền sinh sát cơ đấy."
"Chú Thẩm..."
Tôi mếu máo: "Đạo lý chú nói cháu hiểu, nhưng cháu vẫn..."
"Cháu không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì cháu mà chết à?"
Chú Thẩm bật cười: "Đừng tự cho mình là quan trọng như thế. Những chuyện này ấy à, cho dù là một người bình thường có khí trường ổn định cũng sẽ gặp phải. Chỉ là vận khí của cháu đang thấp, nên nó dồn dập kéo đến thôi. Cháu cứ nhớ, làm tốt việc của mình, những chuyện rắc rối còn lại, đó là vận của người ta!
Cả đời này ai mà không vấp váp? Thuần Lương bị xiên đâm một cái như vậy, lần sau nó sẽ nhớ, kẹo hồ lô không thể ăn dọc, nếu không lại bị đâm. Bà chủ cửa hàng hoa đi đứng cũng phải cẩn thận hơn, trong nhà toàn chậu hoa, không biết chừng bước nào đó lại đâm đổ cái gì, chậu cây lần này, chính là nhắc nhở bà ấy đấy. Còn nữa, cái ông Lưu Lão Ngũ kia, ra ngoài không tắt bếp, lần sau nhỡ làm cháy nhà thì sao, càng không thể nói đến việc để mặc trẻ con đùa nghịch trong quán, đâm đổ kệ hàng là chuyện nhỏ, lỡ đè trúng bọn trẻ thì làm thế nào."
Chú Thẩm hít một hơi: "Nhiều chuyện, cháu nhìn thấy một mặt, chưa chắc đã là toàn bộ. Cháu bây giờ là người âm thì cũng đúng, người bên cạnh sẽ tạm thời bị ảnh hưởng, nhưng trong cuộc đời, có khi đó lại là một khởi đầu tốt. Có những cái thiệt, phải chịu, có những sai lầm, phạm sớm còn hơn phạm muộn. Cháu áy náy chứng tỏ cháu lương thiện, nhưng không cần chìm đắm quá mức. Cháu sống đã rất gian nan rồi, tự dằn vặt mình những điều vô nghĩa này có mệt không?"
Tôi ngẩn người, đúng vậy, tôi đâu có ra ngoài làm chuyện xấu.
Tất cả điểm xuất phát đều là ý tốt.
Muốn an ủi Thuần Lương, mua hoa, bồi thường, trả đĩa...
Những chuyện xảy ra sau đó, đâu có nằm trong tầm kiểm soát của tôi!
Chú Thẩm giảng đạo lý dễ hiểu, lòng tôi dần dần thả lỏng.
"Đỡ chưa?"
Tôi lau khô nước mắt: "Đỡ nhiều rồi ạ, Chú Thẩm, cảm ơn chú."
Từ khi ở đây, Chú Thẩm chưa bao giờ cố ý nhồi nhét cho tôi bất cứ điều gì, tính tình cũng kỳ quái, có lúc còn rất khó ở.
Rất hay chấp nhặt với tôi!
Ấy thế mà, lại như mưa dầm thấm lâu, dạy cho tôi rất nhiều đạo lý.
Tâm trạng tốt lên, tôi nói chuyện phiếm một lúc rồi theo chú ấy vào nhà chính, vốn định đọc sách, kết quả nhìn thấy cái lồng chim bồ câu chú ấy treo ở cửa: "Chú Thẩm, chú định nuôi chim bồ câu ạ."
Sáng lúc ra ngoài vẫn chưa có mà.
"Hầm canh uống."
"Hả?"
Tôi nhìn con chim bồ câu trắng trong lồng: "Chú Thẩm, nó đáng yêu thế kia, chú nỡ ra tay à."
"Không phải có cháu sao."
Chú Thẩm đầy ẩn ý: "Bố cháu là đầu bếp, giết gà giết vịt, di truyền ở đây, cháu chắc là rành nghề."
"Cháu không làm được đâu!"
Tôi vội xua tay: "Ở bếp sau cháu chưa bao giờ thấy con sống cả, chú muốn uống canh cháu có thể hỏi bố cháu cách làm rồi về hầm cho chú, chứ giết đồ sống là phải cắt cổ, cháu sợ không kiểm soát được lực làm đứt luôn, máu không ra sạch, sau đó không ăn được đâu, tanh lắm!"
Thật luôn!
Tôi không phải kiểu con gái nhát gan, không dám nhìn giết chóc, lần nào tôi về quê, họ hàng cũng thịt gà.
Có một lần tôi thật sự đã ra tay, kết quả là cái cổ gà bị tôi cắt đứt phựt một cái!
Con gà vẫn chưa chết, cái đầu bị tôi cầm trong tay, còn con gà không đầu thì chạy tán loạn khắp sân!
Kích thích tôi quá mà!
Ám ảnh luôn!
Tôi không bao giờ dám đứng ra nhận giết đồ sống nữa!
Quá tàn nhẫn.
Chú Thẩm cười: "Yên tâm, việc này cháu không cần lo, hôm nay chú gọi cháu là muốn hỏi, cháu thích hoa gì? Đỗ Quyên? Hay Hoa Hồng?"
Sao lại nói đến chuyện này rồi?
Tôi ngơ ngác nhìn chú ấy: "Đều rất thích ạ."
"Thích nhất."
Chú ấy nhìn cánh tay phải của tôi, ánh mắt sâu hơn mấy phần: "Cháu phải nghĩ cho kỹ, đã quyết là không đổi được đâu."
Ý gì đây?
Tôi thấy vẻ mặt Chú Thẩm rất nghiêm túc, bèn ngẫm nghĩ một lát: "Hoa Mẫu Đơn ạ."
Trong mơ, vị tiên tử dẫn đầu chính là bước ra từ trong hoa mẫu đơn. Lúc mua hoa tôi cũng đã hỏi bác Hà hạt giống mẫu đơn, tiếc là bây giờ cửa hàng bác ấy không có, nếu không hôm nay tôi đã lấy mẫu đơn ra trồng thử rồi!
"Được."
Chú Thẩm gật đầu, đi đến bàn sách, đẩy quyển sổ trên bàn về phía tôi: "Chú nhớ bố cháu nói, cháu từng học vẽ, vẽ cũng không tệ, vậy bây giờ cháu vẽ hoa mẫu đơn cho chú xem trình độ thế nào."
Tôi thật sự không hiểu đường đi nước bước này!
Nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, tiến lên cầm lấy bút, hoa thôi mà, đơn giản!
Vẽ một vòng tròn.
Cánh hoa mẫu đơn nhiều, thì vẽ thêm nhiều cánh hoa, vẽ một hồi.
Thời gian chưa đến năm giây.
Tôi đặt bút xuống.
Hoàn hảo.
Chú Thẩm nhìn "tác phẩm" của tôi hồi lâu không lên tiếng: "Đây là hoa mẫu đơn?"
"Dạ."
"Cháu thấy hoa mẫu đơn bao giờ chưa?"
"Thấy rồi ạ!"
Tôi chỉ vào bức tranh: "Nó trông như thế này đấy."
"Trường phái ấn tượng à."
Chú Thẩm nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Vậy bức tranh gia đình mà năm đó cháu vẽ trông thế nào?"
"Ồ, cái đó đơn giản lắm ạ."
Tôi cầm bút lên, nhanh chóng vẽ năm hình người, đầu tròn, chân tay như que diêm, mẹ, chị cả và tôi để tóc dài, bố và anh hai tóc đầu đinh. Vẽ xong, tôi đặt bút xuống: "Chú Thẩm, bố cháu nói cháu có năng khiếu hội họa đặc biệt, bức tranh ở nhà bố cháu còn đóng khung treo lên rồi, chỉ là cháu học nhiều năng khiếu quá, sức lực có hạn, nên mới không học vẽ tiếp thôi."
Chú Thẩm nín thở, như bị nghẹn, một lúc lâu sau mới như tự nói với mình: "Lương Hủ Hủ, cháu đúng là con đẻ có khác."
"Chú Thẩm, cháu vẽ không đẹp ạ?"
Tôi tự gật đầu: "Vâng, bây giờ có thể cháu vẽ bình thường, nhưng cháu học từ lúc bốn tuổi, qua nhiều năm rồi, kỹ thuật không tăng lên mấy, nhưng cháu tự thấy vẫn ổn, ở trường cô giáo cũng nói, không gian tiến bộ của cháu rất lớn."
"Tự tin là tốt."
Chú Thẩm gập quyển sổ vẽ lại, có vẻ như bị tôi làm cho chói mắt, day day trán rồi như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, bố cháu còn nói, cháu tinh thông rất nhiều nhạc cụ, đa tài đa nghệ, biết chơi piano, biết kéo nhị hồ, sáo, còn biết thổi kèn bầu sona, đúng không."
"Vâng."
Tôi gật đầu: "Biết ạ!"
"Piano cháu chơi được bản gì?"
Chú Thẩm khẽ nhướng mày: "Thư gửi Elise à?"
"A, bản đó cháu không biết!"
Tôi trả lời dứt khoát: "Cháu biết chơi bản Tôi là người thợ sơn, đã biểu diễn trong buổi văn nghệ Tết Nguyên Đán ở trường, còn đạt giải tham gia xuất sắc nhất!"
Cơ má Chú Thẩm rõ ràng co giật một cái: "Thế sáo thì sao? Thổi bản gì?"
"Tôi là người thợ sơn!"
"...Khụ khụ."
Chú Thẩm hắng giọng: "Nhị hồ không lẽ cũng..."
"Nhị hồ con biết kéo bản Tống biệt!"
Tôi đáp: "Bản này là do một ông ở quê dạy con, chú có nhị hồ không, con kéo cho chú nghe một bài Tống biệt!"
"Không cần không cần..."
Thẩm Vạn Thông vội xua tay: "Nhà chú không có nhị hồ, chỉ thừa cái kèn sona."
Tôi cảm giác chú ấy đang nghi ngờ thực lực của mình: "Kèn sona cũng được ạ, kèn sona con thổi hay lắm, ông dạy con nói, con thổi kèn sona đã đạt đến tinh túy rồi, nghe đặc biệt cảm động!"
Trăm loại nhạc cụ, kèn sona là vua.
Tiếng nhạc vừa vang, vạn người kính ngưỡng!
Lời này tôi đều nhớ!
"Thật à?"
Chú Thẩm nửa tin nửa ngờ, đứng dậy thật sự lấy từ trong tủ ra một cái kèn sona đưa cho tôi: "Cháu thổi thử xem, xem chú có cảm động không?"
"Được ạ."
Tôi nhận lấy, lau lau, chuẩn bị cảm xúc, chĩa về phía mặt Chú Thẩm, thân trên lắc lư một cái, rồi lập tức thổi. Giai điệu vừa vang lên chưa được bao lâu, Thẩm Vạn Thông đã trợn tròn mắt: "Lương Hủ Hủ! Cháu thổi khúc tiễn linh ở đám ma, khóc ở linh đường đấy à!!"
"Dạ."
Tôi dừng lại: "Chú Thẩm, đừng vội, lát nữa là chú có thể khóc được rồi, có lúc con thổi mà chính con cũng khóc."
"Biến biến biến!"
Thẩm Vạn Thông tiện tay vớ lấy cái thước định vụt tôi: "Cháu định tiễn chú đi đấy à!!"
Tôi không dám vênh váo nữa, đặt kèn sona xuống rồi chạy biến, vừa chạy vừa không nhịn được cười: "Chú Thẩm, con đùa với chú thôi!"
Ông dạy tôi chuyên làm dịch vụ tang lễ, hồi đó ông cứ lẩm bẩm: "Mới nghe kèn sona chẳng hiểu ý chi, nghe lại đã là người trong quan tài. Đường xuống hoàng tuyền người hao gầy, trên đài Vọng Hương nhớ tiền trần."
"Chú Thẩm! Hay là con thổi cho chú bài Người thợ sơn nhé, bài này vui vẻ!"
"Biến!!"
"Chú Thẩm, con vẽ đúng là bình thường thật, nhưng bố con nói, làm người, quan trọng nhất là tự tin, chỉ cần con thấy tranh đẹp, thì người nói xấu chính là không biết thưởng thức!"
"Biến! A Minh mau tới đây!!!"
Chú Thẩm hận không thể tung chưởng cho tôi biến mất.
Tôi cười vô tư lự, đùa một hồi, tâm trạng đúng là tốt lên thật.
Cho đến khi cô Hứa và Thuần Lương trở về.
Trên bàn cơm tối, Thuần Lương lại lôi chuyện của tôi ra nói, tôi lại bắt đầu phiền muộn.
Vết thương mà.
Chọc vào là đau.
"Thuần Lương, đường đường là nam tử hán, sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Chú Thẩm nhấc mí mắt nhìn cậu ta: "Chưa nói đến việc Lương Hủ Hủ đánh cháu có nên hay không, nó đã chân thành xin lỗi cháu rồi. Chuyện hôm nay càng không phải ý của nó, cháu cứ bám riết không tha sẽ khiến người khác thấy phiền đấy."
"Ông!"
Thẩm Thuần Lương bĩu môi: "Nó xin lỗi thì có tác dụng gì, làm hỏng cả bàn của con rồi!"
"Xin lỗi."
Tôi cụp mắt xin lỗi lần nữa. Trước khi ăn cơm tôi đã cố ý đi tìm Chú Thẩm, dù không nỡ, tôi cũng muốn thể hiện chút thành ý, đưa cho Chú Thẩm một nghìn tệ. Nhưng Chú Thẩm không lấy tiền của tôi, nói tôi có tấm lòng đó là tốt rồi, vả lại cái bàn giường đất kia của Thuần Lương làm bằng gỗ hoàng hoa lê gì đó, ý là rất đắt, tiền của tôi không đủ, nên chú ấy không nhận.
"Dù sao đi nữa, Lương Hủ Hủ đã tận tâm rồi."
Chú Thẩm nói tiếp với Thuần Lương: "Nó đối tốt với cháu đủ kiểu, còn mời cháu ăn, cháu mà còn không biết điều nữa, ông sẽ phạt cháu."
"Ông, ông thay đổi rồi!!"
Thuần Lương tức giận đứng bật dậy: "Từ khi cô ta đến ông đã thay đổi! Ông không còn tốt với cháu như trước nữa! Ông phải biết, cháu mới là cháu của ông! Cô ta chỉ là đồ xui xẻo! Ông giúp cô ta cũng sẽ gặp xui xẻo!"
‘Bốp!!’
Tôi giật nảy mình, ngơ ngác nhìn sang, Chú Thẩm vậy mà lại tát cho Thuần Lương một bạt tai: "Đồ khốn nạn! Tao nuôi mày mười năm, ai dạy mày hẹp hòi như thế hả, sớm biết thế này, năm đó tao đã không nhận nuôi mày! Cứ để mày chết ở bên ngoài cho xong!"
Nước mắt Thuần Lương lập tức trào ra, cơ thể căng cứng nhìn Chú Thẩm, nín nhịn một lúc lâu rồi tự gật đầu: "Vậy tốt thôi! Ông cứ để con đi chết đi! Dù sao con cũng là một bụng tâm địa xấu xa!!"
Nói xong cậu ta liền chạy đi.
"Ôi!"
Tôi thấy Thuần Lương chạy ra khỏi sân liền hơi sốt ruột: "Chú Thẩm, bên ngoài trời tối rồi, nó..."
"Không cần quan tâm nó."
Cô Hứa vừa ăn cơm vừa ném ra một câu: "Thằng nhóc này đúng là ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà dỡ ngói. Tối qua cũng thế, xem cái phim truyền hình mà cứ phải anh này đẹp trai, anh kia đẹp trai, nó không hỏi tôi đấy thôi, chứ hỏi tôi thì tôi còn bảo Mễ Tác đẹp trai nhất, bốn thằng nhóc kia không ai bằng Mễ Tác, tóc tai bồng bềnh biết bao."
Tôi: "..."
Nhìn sang Chú Thẩm, chú ấy thản nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm, áp suất không khí rất thấp, tôi cũng không dám nói nhiều.
Nín thở ăn xong bữa cơm, Chú Thẩm đi thẳng về nhà chính nghỉ ngơi.
Cô Hứa dọn dẹp bàn xong cũng về phòng xem anh chàng Mễ Tác của cô ấy.
Cả hai người không ai có ý định ra ngoài tìm Thuần Lương.
Tôi tự nhủ không sao đâu.
Hoàng đế không vội mình vội cái gì?
Nhưng ở trong phòng, tôi cứ thỉnh thoảng lại muốn liếc ra sân, lòng dạ rối bời khó hiểu.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mắt thấy sắp đến nửa đêm, Thuần Lương vẫn chưa về.
Tôi không ngủ được, bèn vén tấm vải đỏ của cây hoa đỗ quyên lên: "Tiểu Đỗ Quyên, em nói xem Thẩm Thuần Lương có phải rảnh rỗi quá không? Nó là cháu của Chú Thẩm, không phải ruột thịt cũng đã nuôi mười mấy năm, cứ so đo với chị làm gì, cho dù không có chị, nó có thể đảm bảo bên cạnh Chú Thẩm không có đứa cháu nào khác à?"
Không ai đi tìm là nó tự làm tự chịu!
Lòng dạ hẹp hòi hơn cả lỗ kim.
"Em có thể hiểu anh ấy."
Tiểu Đỗ Quyên dịu dàng đáp: "Chị Hủ Hủ, chị có bố mẹ, có anh chị, chị không thiếu tình thương, chị không biết cảm giác trên đời chỉ có một người yêu thương mình nó phải cẩn trọng đến nhường nào đâu. Giống như em, chỉ có chị chăm sóc em, em đặc biệt sợ chị có đồ yêu thích khác, có Tiểu Thược Dược, Tiểu Hoa Hồng... Lúc đó, em cũng sẽ muốn chị nhìn em nhiều hơn, quan tâm em nhiều hơn, cách thể hiện không đúng, sẽ giống như ghen tị, thực ra cũng là ghen tị thật, nhưng không phải em không dung nạp được những bông hoa khác, xuất phát điểm chỉ là sợ chị lơ là em thôi."
"Tiểu Đỗ Quyên, sẽ không đâu!"
Tôi sờ sờ cánh hoa của nó: "Chị có trồng bao nhiêu hoa nữa, cũng chỉ có mình em là Tiểu Đỗ Quyên thôi!"
"Em biết..."
Giọng Tiểu Đỗ Quyên có phần e thẹn: "Chị Hủ Hủ, Thuần Lương cũng hy vọng Thẩm đại sư nói với anh ấy những lời như vậy, nhưng Thẩm đại sư không nói với anh ấy. Có lẽ vì Thẩm đại sư là bề trên, trong lòng nghĩ một đằng, nói ra lại một nẻo, nhưng em nghĩ, Thẩm đại sư rất quan tâm đến Thuần Lương. Chị Hủ Hủ, chị vẫn nên đi tìm Thuần Lương về đi, em ngửi thấy anh ấy không chạy xa đâu, vẫn ở trên núi, có lẽ là đang đợi người nhà tìm mình, không tìm, anh ấy sẽ rất đau lòng."
Đúng vậy.
Tôi mím môi thở ra một hơi: "Chị đi tìm Chú Thẩm rồi ra ngoài tìm Thuần Lương, về rồi chị sẽ nói chuyện tử tế với cậu ta, chị muốn đối tốt với cậu ta, sau này cũng tốt với cậu ta hơn, như vậy, cậu ta sẽ có thêm một người quan tâm."
"Đúng rồi, chị Hủ Hủ, chị là người chị tốt nhất!"
Tôi ngại ngùng cười, kéo tấm vải đỏ đậy nó lại, đứng dậy đi đến nhà chính, gõ cửa phòng: "Chú Thẩm, chú ngủ rồi ạ?"
"Ngủ rồi."
??
Tôi đứng bên ngoài không nhúc nhích: "Chú Thẩm, chú đưa cháu ra ngoài tìm Thuần Lương đi, cậu ta ở bên ngoài gặp phải thú dữ thì làm sao? Gặp ma thì làm sao?"
"Đáng đời!"
Chú Thẩm ở trong phòng trả lời tôi đầy khí thế: "Gặp thú dữ thì bị ăn thịt, gặp ma thì xem nó có biết nói tiếng ma để lừa cho bọn bẩn thỉu kia mụ mẫm không! Theo chú mười năm, nếu nó ngay cả bọn bẩn thỉu qua đường thông thường cũng không đối phó được, thì sớm muộn gì cũng chết! Không có não thì làm tiên sinh cái gì! Không biết ứng biến thì đều là đồ bỏ!!"
Tôi nghe mà hơi ngơ ngác.
Ấy... đang mắng ai thế nhỉ.
"Lương Hủ Hủ, cháu không phải cũng tức nó à? Chú đây là đang trút giận giúp cháu đấy! Được rồi, về phòng ngủ đi!"
"Chú..."
Hết cách, tôi lại quay về nhà Tây gõ cửa phòng cô Hứa. Cô ấy vẫn chưa ngủ, đang ngồi đan áo len ở đầu giường đất, nghe tôi nói đã nửa đêm, cô ấy còn cười: "Bé Lương, cháu đúng là nhắc nhở cô rồi, qua mười hai giờ là mùng một, Thuần Lương sắp phát bệnh rồi đấy. Đúng lúc lắm, cứ để nó ở ngoài chơi với bọn bẩn thỉu một đêm, hồn mà bị câu đi, cô cũng đỡ lo, sau này không cần hầu hạ nó nữa!"
"Cô Hứa..."
"Làm gì?"
Cô Hứa lườm tôi một cái: "Thẩm tiên sinh tại sao lại đánh thằng nhãi Thuần Lương? Không phải là vì bênh cháu à. Có giỏi thì tự mình đi mà tìm, đến cả bước chân ra khỏi cổng cũng không dám, còn ở đó thể hiện cái lòng tốt vô dụng."
"Cháu..."
Nghẹn chết tôi đi cho rồi!
Hai vị trưởng bối sao mà vô tâm thế!
Bất kể tôi và Thuần Lương có mâu thuẫn gì, cũng không thể bỏ mặc nó ở bên ngoài như vậy chứ.
Nếu là tôi mà giận dỗi ai chạy ra khỏi nhà, thì bố mẹ tôi...
Thôi bỏ đi.
Không so sánh được!
Nín nhịn một hồi, tôi nhét kỹ lá bùa hộ mệnh Chú Thẩm đưa cho lúc ra ngoài, hít thở sâu mấy hơi trong đêm tối, rồi đứng giữa sân hét về phía hai căn phòng còn sáng đèn: "Vậy cháu tự ra ngoài tìm đây! Gặp chuyện cháu sẽ niệm mặc tướng! Chú Thẩm! Chú phải..."
Tạch...
Hai căn phòng rất ăn ý cùng tắt đèn.
Này!
Cố ý phải không.
Tôi lờ mờ đoán ra được một chút dụng ý của Chú Thẩm, lẽ nào chú ấy muốn tôi đi tìm Thuần Lương, để thúc đẩy tình bạn của hai đứa?
Trong lòng đang suy nghĩ, tôi lấy can đảm ra khỏi sân. Nói thật, từ sau khi gặp cô gái biến thành mèo kia, ban ngày tôi ra đường cũng căng thẳng tinh thần, hận không thể mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, hễ có chút gió thổi cỏ lay, là lập tức chuẩn bị nhét bùa hộ mệnh vào miệng. Bây giờ uống nước tôi cũng không uống từng ngụm nhỏ nữa, mà là uống ừng ực, lên, cạn! Tuyệt đối không nhấp!
Chính là để luyện cái cổ họng này, để lúc tự cứu mình có thể nhanh chóng quả quyết!
Gió lạnh từng cơn.
Cành cây kêu ken két.
Tôi một tay cầm đèn pin, giật mình thon thót nhìn bốn phía. Ban ngày nhìn rừng cây không sao, buổi tối tầm nhìn bị cản trở, cứ hay nhìn nhầm mấy cái cây nhỏ thành người đang đứng, rợn người không phải dạng vừa!
"Thuần Lương à, Thuần Lương..."
Tôi đi dọc đường xuống núi, vừa gọi vừa tự thấy rờn rợn, sao cứ như đang gọi hồn thế này!
"Thẩm Thuần Lương!!"
Sợ quá!
Tôi cao giọng: "Mày mau ra đây!! Chú Thẩm gọi mày về nhà kìa! Thuần Lương!!!"
Nửa đêm nửa hôm, nó có đáp lại tên hay không cũng đều thấy kỳ kỳ!
Từ khi biết một vài quy tắc, tôi mới phát hiện ra nhiều điều kiêng kỵ không phải là vô căn cứ. Trong sách nói đi đường đêm có người bắt chuyện thì đừng đáp lại.
Sợ quỷ mị câu hồn.
Nghĩ theo góc độ khác, thời xưa có rất nhiều vụ thuê sát thủ giết người, bạn mà tùy tiện đáp lại, đối phương xác định được thân phận chẳng phải là sẽ giết bạn luôn sao.
Những cái khác cũng tương tự, gương không được chiếu vào giường, lúc ngủ mơ màng tỉnh dậy tự soi thấy mình cũng đủ dọa người rồi.
Sau khi cởi giày, mũi giày không được hướng vào giường, hướng vào trong thì lúc bạn dậy đi giày cũng không tiện.
Nhà để trống lâu ngày, lúc về phải xê dịch giường rồi mới ngủ. Sách nói là sợ ma quỷ bám vào, hành động này là để báo hiệu người sống đã quay về, nhường chỗ cho người sống.
Theo tôi thấy thì là nhà bạn để trống lâu như vậy, có giấu người hay không làm sao bạn biết được.
Xê dịch đồ đạc, lúc quét dọn tiện thể kiểm tra luôn, nhỡ đâu dưới gầm giường có người đợi bạn ngủ say rồi ra tay thì sao.
Nhìn thì có vẻ là quy tắc cũ, nhưng bao hàm rất nhiều triết lý xử thế dân gian.
Tổ tiên đúng là có tài.
Tôi miên man suy nghĩ, cũng là để tự mình phân tán sự chú ý, miệng vẫn gọi tên Thẩm Thuần Lương.
Đến ngã ba hình người, tôi nghe thấy tiếng loạt soạt, tinh thần căng ra, tôi quay ngoắt người lại chiếu đèn pin qua: "Ai!!"
Một bóng đen nấp sau bụi gai khô, chùm sáng vừa chiếu tới, bóng đen lập tức giơ tay lên che mặt: "Đi đi!!"
Thuần Lương?
Hơi thở nín nãy giờ của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi lon ton chạy tới, vạch cành cây khô ra: "Cậu làm gì ở đây, có vướng không hả, mau ra đây!"
"Không cần mày lo!"
Thẩm Thuần Lương ngồi xổm trên đất, giọng đầy tiếng khóc: "Mèo khóc chuột, giả từ bi! Mày chia rẽ làm ông tao không thích tao nữa!"
"Ai chia rẽ..."
Tôi vừa định nổi xung thì chợt nhận ra không được, cứ đôi co thế này thì không có hồi kết!
Nó cứ như tiểu oan gia vậy, tôi nói gì nó cũng phải bật lại!
"Thuần Lương, tôi đến để xin lỗi cậu, là Chú Thẩm bảo tôi đến xin lỗi cậu. Chú ấy vẫn chưa đồng ý nhận tôi làm đệ tử, nên tôi ở nhà cậu là khách, khách mà, thì phải chăm sóc nhiều hơn, nên chú ấy mới khách sáo với tôi một chút. Cậu là cháu của chú ấy, là người nhà, Chú Thẩm mới thẳng thắn như vậy. Thuần Lương, Chú Thẩm đánh cậu là yêu cậu đấy, người ta thường nói, đánh là thân, mắng là yêu, một cái tát là yêu sâu đậm!"
Ôi trời!
Chính tôi còn không tin.
"Thật à?"
May mà nó tin!
Thuần Lương sụt sịt mũi nhìn tôi, có lẽ ngồi xổm bên ngoài cả nửa đêm cũng lạnh cóng, run rẩy đứng dậy: "Ông tôi bảo cô đến tìm tôi à?"
"Chứ cậu tưởng!"
Vẻ mặt tôi khoa trương: "Chú Thẩm sốt ruột lắm rồi, bảo tôi phải ra tìm cậu ngay, tìm không thấy cậu thì tôi cũng không cần về nữa! Còn cả cô Hứa nữa, cô Hứa nói cậu mà không về tối nay cô ấy không ngủ được! Cô ấy cho rằng Đạo Minh Tự là đẹp trai nhất thiên hạ! Thuần Lương, hai đứa mình mau về thôi!"
Gió rít lên từng hồi...
Hoàn cảnh này đáng sợ quá.
"Tôi đã nói mà."
Hai má Thuần Lương đỏ bừng vì lạnh, cười nói: "Trong lòng ông tôi vẫn có tôi, cô không so được đâu."
"Phải, tôi không so được."
Tôi nịnh nọt dỗ dành, gạt bụi gai giúp nó, kéo cánh tay nó định đi: "Thuần Lương, cơm tối cậu cũng chưa ăn xong, chắc chắn là đói rồi, cô Hứa để dành bánh màn thầu cho cậu rồi, vẫn còn nóng trong nồi..."
"Cái gì kia?"
Thuần Lương vừa bước chân ra, đã ngây người nhìn về phía con đường nhỏ, tôi nhìn theo hướng nó, da đầu lập tức tê rần!
Trên con đường nhỏ vừa nãy còn vắng tanh, không biết từ đâu mọc ra một cái sạp hàng, hình như là sạp bán đồ ăn sáng, trên bàn còn đặt mấy cái xửng hấp, có một cặp vợ chồng già đang bận rộn qua lại. Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, là thấy cặp vợ chồng già đó và cả cái sạp hàng đều đang phát sáng xanh leo lét!
Âm khí đầy rẫy.
Chắc chắn không phải là người!
"Thuần Lương, đừng nhìn, chúng ta mau đi..."
Dù tôi đã từng trải sự đời nhiều, nhưng đột nhiên gặp cảnh này vẫn hơi run chân, tôi kéo Thuần Lương định rời đi.
Họ không trêu chọc tôi, thì tôi cũng không cần thiết phải ra tay, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
"Ối giời! Cô đừng có lo cho tôi!!"
Thuần Lương đẩy tôi một cái, lực mạnh kinh người: "Có đồ ăn kìa!!"
"Đó không phải là đồ ăn!!"
Tôi bị nó đẩy lảo đảo, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt liếc thấy cặp vợ chồng già phát sáng xanh đang mỉm cười nhìn sang, tim tôi càng co thắt lại, nghiến răng nói nhỏ: "Cậu ngốc rồi à, mau đi..."
"Lại đây, lại đây."
Cặp vợ chồng già giơ tay vẫy chúng tôi, động tác vô cùng máy móc, kỳ dị: "Trời lạnh, lại đây uống chút cháo đi."
.
Bình luận truyện