Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 45 : Anh ta khốn đốn vì sao
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 22:06 08-11-2025
.
Không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào.
Gió lạnh từ ô cửa kính vỡ lùa vào, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh. Tôi nghe ông ta nói, máu nóng cứ dồn hết lên trán.
Tấm gương lớn sau lưng gã râu rậm phản chiếu bộ dạng của tôi lúc này: đầu tóc búi kiểu đạo cô, mặt trái xoan, lỗ mũi nhét giấy ăn, ánh mắt bướng bỉnh nhưng lại toát lên vẻ vừa buồn cười vừa thảm hại. Thất thần mất hai giây, tôi liền trở nên kiên định. Lão râu ria xồm xàm nhà ngươi, càng nói ta không làm được, ta càng phải làm được, nhất định phải sỉ nhục đấng nam nhi nhà ngươi!
Ngay lúc tôi chuẩn bị đá lão ta thêm phát nữa, chú Thẩm thản nhiên lên tiếng: “Tôi đúng là già rồi, nhưng tôi chết là hết, không như vài người, sau lưng còn cả nhà em trai, em trai còn có hai thằng con trai ngốc, em dâu cũng đang liệt giường…”
“Thẩm Vạn Thông, ông câm miệng!”
Gã râu rậm như bị mấy lời nhẹ bẫng của chú Thẩm chọc trúng tử huyệt, suýt nữa lại hộc ra một ngụm máu già. Lão ta ôm ngực cố nén: “Ông với tôi đều xuất thân như nhau. Phải, người nhà tôi bị hãm hại, sống không tốt, nhưng ông thì hơn tôi chỗ nào? Ba bà vợ, mấy đứa con của ông, chết sạch cả rồi!”
Thấy chú Thẩm mấp máy môi, gã râu rậm sợ mình chịu thiệt, vội nói tiếp: “Nhưng bây giờ khác rồi, đồ đệ của tôi sắp sửa ra mặt. Bạch Trạch ngộ tính hơn người, lại thông minh dũng cảm, trong thế hệ trẻ có mấy ai bì kịp nó! Còn ông thì sao? Dựa vào thằng nhóc Thẩm Thuần Lương trông đã biết không lanh lẹ kia, hay dựa vào con nhóc người âm đang sống nhờ ánh sáng trước mắt này?”
Hây!
Càng không thích nghe gì thì ngươi càng nói nấy phải không? Đến tiết mục vạch áo cho người xem lưng rồi à?
Nghe xong lời lão ta, chú Thẩm ngược lại còn bật cười: “Ngươi đúng là sắp đến đại nạn nên có mắt không tròng, thấy ngọc quý mà tưởng là gạch vỡ. Không sai, cháu trai Thuần Lương của ta không có tuệ căn, không bước vào con đường này được. Nhưng người trước mắt ngươi đây không chỉ đơn giản là người âm đâu. Ta nói cho ngươi biết, đứa trẻ này là Hoa Thần nương nương chuyển thế, có thần lực trời sinh, có thể ban con nối dõi, điều khiển được vạn linh. Sau này nếu ta may mắn thu nhận nó làm đồ đệ, ắt sẽ dốc túi truyền thụ toàn bộ thuật pháp của mình. Thêm chút thời gian nữa, năng lực của nó tuyệt đối không dưới Tứ Linh. Ồ, ta còn quên một điểm quan trọng, nó gia nhập môn hạ của ta là bách vô cấm kỵ, không gì trói buộc, thuật pháp sẽ chỉ mạnh hơn Tứ Linh. Tiếc là ngươi sắp phải đi trước một bước, không thấy được cảnh tượng nó khởi thế rồi.”
Tim tôi cũng đập nhanh theo. Nếu không biết rõ chú Thẩm cố tình chọc tức lão ta, suýt nữa tôi đã tin là thật!
Gã râu rậm sững sờ: “Sư thúc à, cái đứa người âm này cho ngài lợi lộc gì? Mà khiến ngài cam tâm dùng mệnh cách để bảo vệ, thậm chí còn muốn truyền thụ cả bản lĩnh cho nó? Loại sao chổi như nó, trong nhà e là sớm đã gà bay chó sủa, không tiền không bạc, sống lay lắt rồi. Sao ngài không truyền cho Bạch Trạch? Nếu Bạch Trạch nhận được chân truyền của ngài, nó sẽ nhớ ơn ngài cả đời!”
Xem kìa!
Cái ông anh râu rậm này nói chuyện cứ phải dìm một người nâng một người. Nhà ngươi mới sống lay lắt ấy!
Tôi nén giận đứng bên cạnh, trong lòng không ngừng gào thét: Chú Thẩm, vặn lại lão ta! Vặn cho lão ta cứng họng đi!
“Đồ đệ của ngươi không tệ, nếu ngươi thành tâm, cũng không phải là không thể thương lượng.”
Tôi ngây người.
Lời này của chú Thẩm là ý gì?
Chú ấy chịu nhượng bộ rồi sao?
Gã râu rậm mừng rỡ: “Sư thúc! Cháu biết ngay là ngài biết cân nhắc lợi hại! Năm đó sư phụ cháu đã nói rồi, ngài Thẩm Vạn Thông đây không sợ người đến ăn nói xấc xược, chỉ sợ người đến cứ giấu giấu giếm giếm. Cháu đây ăn nói thẳng thắn, nếu có chỗ nào đắc tội, mong ngài đừng để bụng. Chỉ cần ngài đồng ý truyền thụ Nhiếp Lôi Thuật cho đồ đệ của cháu, ngài cứ ra giá, cháu đảm bảo ngài hài lòng, thậm chí bảo Bạch Trạch bái ngài làm bố nuôi cũng được!”
“Không cần.” Chú Thẩm khẽ giơ tay, đáy mắt ánh lên tia sáng ngầm: “Ta không cần tiền, ta cũng không thiếu tiền. Ở trên ngọn núi này, có nhiều tiền hơn nữa ta cũng không tiêu hết được. Nếu ngươi muốn ta gật đầu, ta chỉ có một yêu cầu. Ngươi chỉ cần đồng ý, ta lập tức dốc lòng truyền thụ.”
“Được!” Gã râu rậm sốt ruột không chịu nổi: “Ngài cứ nói yêu cầu đi!”
“Kim Cương Xử.”
Lời chú Thẩm vừa dứt, mặt gã râu rậm cứng đờ, như bị điểm huyệt, khóe miệng vẫn giật giật một cách kỳ quái: “Sư thúc, ngài muốn gì cơ?”
“Ta nghĩ ngươi nghe rõ rồi.” Chú Thẩm bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Ta biết đó là bảo bối của ngươi. Chỉ cần ngươi chịu dùng vật đổi thuật, ta không có vấn đề gì.”
Kim Cương Xử?
Tôi hơi cau mày, đó là thứ gì?
Nghe tên... pháp khí nhà Phật à?
Máng máng, hình như tôi có nghe nói qua rồi.
Nhưng bất kể nó cụ thể là món đồ gì, cứ nhìn sắc mặt như vừa ăn phải con chết của gã râu rậm là cũng đoán được đôi ba phần. Chắc chắn là một thứ rất quý giá, lão ta không nỡ đưa ra!
“Sư thúc, ngài cố tình phải không?” Nín nhịn hồi lâu, gã râu rậm mới nhìn sang chú Thẩm: “Đổi thứ khác đi, cái này cháu phải để lại cho Bạch Trạch. Cháu còn thứ khác...”
“Không thèm.” Đáy mắt chú Thẩm xẹt qua vẻ ranh mãnh: “Ta chỉ muốn Kim Cương Xử. Ta cũng muốn có một món pháp khí vừa tay để truyền lại cho đồ đệ. Đồ tốt như vậy, rất hợp để làm vật gia truyền.”
“Không được!!” Gã râu rậm vung tay: “Kim Cương Xử không có gì để thương lượng hết!”
Trong lúc nói, gã râu rậm như nghĩ ra điều gì, bật ra tiếng cười khẩy: “Được, cháu hiểu rồi. Sư thúc à! Ngài đây là đang tìm cách khác để làm khó cháu. Nhưng ngài phải biết, cái Kim Cương Xử này theo cháu suốt chặng đường phục ma hàng oán, linh khí bức người. Chủ nhân của nó ắt phải là cao thủ, như vậy mới xứng đáng với nó. Cháu truyền cho Bạch Trạch là vì nó hợp, nó trấn áp được. Ngài truyền cho ai? Con nhóc người âm này trấn được sao? E là nó chỉ chạm vào một cái đã mềm nhũn cả người, máu mũi chảy ròng ròng!!”
Hây!
Cái tính nóng nảy này của tôi!
Có giỏi thì ngươi lấy ra cho ta chạm thử xem, xem ta có chảy máu mũi không! Có chảy thì cũng là mồ hôi ta đổ ra, mồ hôi đỏ!
Tất nhiên, tôi cũng chỉ gào thét trong lòng vậy thôi.
Cục diện trước mắt, tốt nhất là không nên xen mồm vào, tôi sợ làm chú Thẩm mất mặt.
“Sao ngươi biết nó không hợp? Nói không chừng Kim Cương Xử của ngươi sau này còn giúp được nó đấy.” Chú Thẩm nhìn thẳng vào gã râu rậm: “Đừng có mở miệng ra là người âm này người âm nọ. Nó của bây giờ, càng giống một cái ly rỗng không chứa nước. Ta đổ thứ gì vào, nó sẽ có thứ đó. Ngũ Lôi Chưởng ta biết, Nhiếp Lôi Thuật ta cũng biết. Vừa có thể công vừa có thể thủ. Các loại thuật pháp trên đời, ngươi cứ gọi tên ra, Thẩm Vạn Thông ta đều có thể khiến ngươi mở mang tầm mắt. Hôm nay, ta tuyên bố ở đây, chỉ cần đứa trẻ này hội tụ đủ linh ngộ và tuệ căn, ta ắt sẽ phò tá nó đắc đạo lên đỉnh, đại hiển thần uy. Hãy nhớ, trước mặt sư thúc, ngươi vĩnh viễn chỉ là một đứa cháu.”
“…”
Tôi ngáo ngơ luôn.
Lại có chút lâng lâng rồi.
Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Chú Thẩm cố tình chọc tức lão ta thôi, tôi mà tin là thật thì lát nữa chỉ có xấu hổ độn thổ.
Gã râu rậm bị nghẹn họng, hậm hực gật đầu: “Được, ta hiểu rồi. Nhưng điều quan trọng nhất khi bước vào con đường này chính là linh ngộ và tuệ căn, thiếu một trong hai đều không được. Mong là con nhóc người âm nhà ngươi có được vận may đó, đừng để ngươi chết không nhắm mắt!”
Nói xong lão ta định bỏ đi. Tôi dịch sang bên cạnh một bước, chắn ngay trước mặt lão ta. Gã râu rậm trợn tròn mắt: “Mày làm gì? Đừng tưởng Thẩm Vạn Thông che chở mày thì tao không trị được mày! Chọc vào tao mày không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Đấy, cuống rồi.
Đấu pháp thì không lại chú Thẩm, mắng cũng chưa mắng thắng, muốn học bản lĩnh của người ta mà lại tiếc của hồi môn.
Cũng chỉ giỏi ra oai với một đứa trẻ con như tôi thôi.
Tôi nhìn lão ta, có chút bất đắc dĩ: “Ông kéo khóa vào đi kìa.”
??!
Gã râu rậm theo bản năng nhìn xuống cạp quần, rồi lại trừng mắt với tôi: “Nói bậy gì đấy!”
Tôi chỉ vào vũng máu đen lão ta vừa nôn ra: “Khóa túi đeo chéo của ông bị hở kìa. Vừa nãy ông nôn ra máu, điện thoại trong túi rơi ra ngoài, sau đó bị tôi vô ý giẫm vỡ mất rồi...”
Gã râu rậm cúi đầu xuống, lúc này mới chú ý thấy điện thoại của lão ta đã “hy sinh” trong vũng máu đen!
Màn hình vỡ nát như pháo hoa.
Biết sao được, vừa nãy tai tôi cứ ù ù, người lảo đảo một cái là giẫm trúng luôn.
“Anh râu rậm ơi, xin lỗi nhé.” Tôi cố gắng nhìn lão ta thật chân thành: “Anh cũng biết đấy, tôi là người âm, là sao chổi, anh gặp tôi thì coi như xui xẻo không có chỗ mà kêu ca. Biết tin anh sắp chết, tôi đau lòng lắm. Hy vọng đồ đệ của anh có thể lo tang ma cho anh chu đáo. Nếu cần, tôi có thể đến giúp thổi kèn sona, kéo khúc nhạc tiễn biệt, đưa anh lên đường thuận lợi.”
Gã râu rậm nghiến răng nghiến lợi, lôi từ trong túi ra một miếng vải đỏ, lót qua tay để nhặt chiếc điện thoại lên, sợ dính phải hơi xui xẻo của tôi: “Chúng ta cứ chờ xem mười năm nữa, Bạch Trạch của tao đạt được thành tựu gì, còn con nhóc mày có còn sống không!”
Dứt lời, lão ta sải bước ra ngoài: “Bạch Trạch! Về nhà với vi sư! Thuật pháp trên đời muôn vàn, Nhiếp Lôi Thuật không học cũng chẳng sao!”
Tôi dõi mắt nhìn theo lão ta. Trực giác mách bảo bước chân của gã râu rậm này có chút phù phiếm, bị nội thương rồi. Nhưng khí chất người ta vẫn còn đó, hét lên vẫn có tiếng vọng. Nếu không phải chú Thẩm nói lão ta sắp xuống dưới trình diện, tôi thật sự không nhận ra chút nào.
Ra đến giữa sân, đồ đệ của gã râu rậm vội đón lấy, hình như hỏi lão ta có sao không. Thấy gã râu rậm xua tay, đáy mắt Bạch Trạch mới bớt lo lắng. Khi khóe môi cậu ta cong lên, lúm đồng điếu vẫn rất nổi bật.
Ôi chao.
Tôi thầm cảm thán, có má lúm đồng tiền thật tốt, lúc cười lên trông thân thiết mà ấm áp.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình chỉ đến thế thôi.
Giới hạn chính là sự ấm áp.
Chỉ riêng việc Bạch Trạch có hai cái má lúm đồng tiền, tôi lập tức xếp cậu ta vào nhóm người ưa nhìn.
Tiếc thật.
Cậu ta lại là đồ đệ của gã râu rậm.
Phí cả vẻ đẹp.
Đợi hai thầy trò họ đi ra khỏi cổng sân, tôi thu mắt lại, nghe thấy tiếng chú Thẩm ho khan, vội vàng kéo rèm cửa lại để cản gió.
“Chú Thẩm, chú không sao chứ!”
Mấy hôm nay tuyết rơi, chú Thẩm đã hơi bị cảm. Vừa nãy chú ấy còn đấu pháp với gã râu rậm kia, không biết có chịu nổi không.
Nói thật, tôi luôn cảm thấy việc chú Thẩm yếu ớt có chút liên quan đến chuyện mượn mệnh cách cho tôi. Lúc trước không rõ tầng quan hệ sâu xa này thì thôi. Chú Thẩm lại còn là người miệng cứng, thuộc tuýp người chỉ cần bạn không nhìn thấy chú ấy uống thuốc thì chú ấy sẽ không thừa nhận mình bị bệnh. Nhưng bây giờ tôi đã biết sự hy sinh của chú Thẩm, tôi luôn thấy thương chú ấy, cũng thầm tự trách mình tiến bộ quá chậm.
“Không sao.” Chú Thẩm cười cười, vừa cất lời, giọng mũi đã lộ ra: “Cháu bé này, không thể hành động bốc đồng nữa đâu đấy.”
“Cháu bốc đồng cái gì cơ?” Đá người á? Tôi “ồ” một tiếng: “Ai bảo lão ta bất kính với chú. Đáng bị đá!”
Gã râu rậm dám bất kính với chú Thẩm, cũng tương đương với bất kính với bố ruột tôi. Tôi đá lão ta một cái vẫn còn là nhẹ!
“Cháu không sợ gã báo thù à?” Chú Thẩm cười nhìn tôi: “Gã đó lòng dạ hẹp hòi lắm đấy.”
“Thật ạ?” Nghe vậy tôi cũng thấy căng thẳng thật: “Chú Thẩm, sau này lão ta sẽ không bảo tên Bạch Trạch kia đến gây sự với cháu chứ ạ?”
Anh chàng má lúm kia biết Ngũ Lôi Chưởng đấy!
Chú Thẩm cong cong mày mắt: “Ối, sợ rồi à?”
Tôi không đáp lời.
Hơi hơi có chút nhụt chí.
“Yên tâm đi, ta đùa cháu đấy.” Nụ cười của chú Thẩm thật hiền hòa: “Ta và hắn ta quen biết hơn hai mươi năm rồi. Trước đây ta và sư phụ của hắn ta từng là sư huynh đệ, đôi bên đều rất hiểu nhau. Hắn ta sắp chết rồi, chỉ muốn tìm thêm chút đường lui cho đồ đệ mình mà thôi. Hôm nay ta khiến hắn ta mất hết thể diện, trước mặt đồ đệ, hắn ta sẽ chỉ nói qua loa chứ không kể chi tiết. Làm sư phụ, ai lại đi vạch áo cho người xem lưng trước mặt đồ đệ mình chứ?”
Tôi lặng lẽ bĩu môi, chú vừa vạch đấy thôi?
Nghĩ lại cũng đúng, chưa kể tôi còn chưa phải là đồ đệ của chú Thẩm, bản thân chú Thẩm đã là một người không làm việc theo lẽ thường rồi.
Nếu bạn chơi Đấu Địa Chủ với chú ấy, vừa vào trận chú ấy đã lật bài ngửa, dọa bạn giật nảy mình, khiến bạn tưởng chú ấy có cả đôi phăng teo và tứ quý 2. Kết quả bạn nhìn lại, chỉ có hai dây dọc. Lát sau bạn hỏi chú ấy bài thế này mà cũng lật ngửa à, người ta sẽ bảo bạn, cái cần chính là khí thế.
Chú Thẩm không để ý việc tôi đang lơ đễnh, vẫn nói đều đều: “Huống hồ, đồ đệ của hắn ta còn có kiếp nạn lớn hơn phải vượt qua. Rắc rối nhất chính là Thanh Long kia. Chúng ta và hắn, sau này sẽ chỉ là người dưng nước lã, không có dính líu gì.”
“Thanh Long?” Tôi nhíu mày: “Chú Thẩm, đồ đệ Bạch Trạch của lão ta thực sự sẽ đi giết Thanh Long sao? Chúng ta có cần đi nhắc nhở một tiếng không ạ?”
“Cháu có biết Thanh Long là ai? Sống ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi không?”
Tôi lắc đầu.
“Cháu định nhắc nhở thế nào? Có người muốn giết ngươi à? Bao giờ giết? Giết thế nào?” Chú Thẩm vặn lại tôi: “Thanh Long sẽ tin à? Tin rồi thì phải làm sao? Chuyện khác ta không biết, nhưng sự lương thiện của Thanh Long đã ăn vào xương tủy rồi, do tinh tú mang đến. Cháu bảo Thanh Long giết ngược lại à?”
“Cái này…”
Chú ấy làm khó tôi rồi.
Hỏi gì cũng không biết.
“Hơn nữa, sao cháu biết Bạch Trạch kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời đi giết Thanh Long? Đó là một con người, một người trưởng thành hai mươi tuổi. Sư phụ nó chết rồi, con đường phải do nó tự đi. Một ý niệm nảy sinh sát tâm, một ý niệm lại nảy sinh thiện tâm. Trên đời này, nhiều nhất chính là biến số. Chuyện còn chưa biết rõ thế này, người ngoài mà xen vào ngược lại càng thêm phức tạp.”
Chú Thẩm nói giọng thản nhiên: “Vả lại, đó là Thanh Long, đâu phải ai muốn giết là giết được? Lương Hủ Hủ, cháu có thời gian rảnh thì nên lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn đi. Cháu không phải Thanh Long, chẳng dính dáng gì đến Tứ Linh. Không những không có sao tốt chiếu mệnh, mà còn có người đang đuổi sát mông đòi mạng cháu kìa. Nếu thực sự phải chết, cháu cũng chết trước đấy.”
“Lương Hủ Hủ, bản thân cháu còn đang lo bữa trước bữa sau, mà còn có tâm trạng đi lo con nhà địa chủ có bị đói không à?”
Tôi im bặt.
Tính toán kỹ ra thì tôi thảm hơn Thanh Long thật.
Ít nhất Bạch Trạch kia còn chưa đi tìm cô ấy, cô ấy vẫn đang sống yên ổn.
Còn tôi bên này thì đang nước sôi lửa bỏng, chết còn phải “mua một tặng một”.
Kéo theo cả chú Thẩm.
Thấy tôi không nói gì, ánh mắt chú Thẩm nhìn tôi bỗng trở nên sâu thẳm: “Cơ mà, lão ta đến đây chuyến này lại nhắc nhở ta một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?” Đầu óc tôi xoay chuyển: “Không phải chú lại chê cháu đấy chứ? Thấy gã râu rậm kia nói không thu nhận được Thanh Long làm đồ đệ, nên chú định đi thu nhận à?”
Chuyện rõ rành rành mà.
Ý của gã râu rậm chẳng phải là Thanh Long tốt nhất, lão ta không thu nhận được, đành vớt vát thu nhận Bạch Trạch sao. Lão ta tính ra Bạch Trạch này sau này sẽ bị lấn át, nên mới bảo chú Thẩm tìm cách hóa giải giúp. Chú Thẩm bảo không giải được, lão ta lại không muốn về tay không, đòi học thuật pháp, bị chú Thẩm vặn cho bẽ mặt, lúc này mới bắt đầu chỉ dâu mắng hòe, ăn nói xấc xược.
“Cái đầu óc nhỏ bé của cháu nghĩ cũng xa thật.” Chú Thẩm cười lắc đầu: “Ta đã nói với cháu từ lâu rồi, Tứ Linh từ lúc sinh ra đã có sư phụ giáo hóa, hoặc là người, hoặc là thần, để đảm bảo chính niệm kiên định. Khẩu hiệu của người ta hô vừa vang dội vừa cao cả. Ta từng gặp những đồng đạo tương tự, đúng là nghèo rớt mồng tơi mà vẫn liều mạng chiến đấu với tà ma. Cứ hỏi là chỉ có một câu: Mưu chính đạo, vì thương sinh.”
“Lúc ta còn trẻ, ta thực sự coi thường họ, cảm thấy họ vô cùng giả tạo. Bản thân mình còn lo chưa xong, mà lại vì thương sinh cái nỗi gì? Sau này ta đột nhiên hiểu ra, chúng ta đều quá dung tục, cứ nghĩ mình thông minh, có thuật pháp, có thể tay mắt thông thiên, dưới gầm trời này, ai làm gì được ta?”
“Nhưng khi gặp được những thuật sĩ thực sự lương thiện và vị tha, họ giống như một tấm gương, soi rọi sự tăm tối trong lòng ta. Ta khẩn thiết muốn chứng minh rằng trên đời không có sự lương thiện thực sự, rằng họ bước vào con đường này cũng giống như ta, đều có mưu cầu. Ta mắng họ giả tạo, lừa gạt thần linh. Mãi cho đến khi ta thấy có người hai mươi tuổi bước vào con đường này, bảy mươi tuổi qua đời, suốt năm mươi năm, chưa từng tham lam một chút công danh, đến như mưa bão, đi tựa hạt bụi…”
Sắc mặt chú Thẩm nặng nề đi mấy phần: “Ta biết, ta không hiểu thiện thực sự là gì. Vì vậy ta đã dùng cái nhìn hạn hẹp của mình để định nghĩa nó, định nghĩa tất cả mọi người. Nếu một người giả vờ lương thiện, từ khi ra đời đã thiện, đến trước khi chết vẫn thiện, cả cuộc đời trải qua bao nhiêu ma nạn mà vẫn không khiến anh ta đánh mất nửa phần bản tâm, vậy ta có tư cách gì để nghi ngờ anh ta? Ngay cả khi anh ta giả tạo, đó cũng là sự giả tạo từ đầu đến cuối. Ta dung tục, nhưng lại không thể dung tục từ đầu đến cuối. Không những không làm được, ta còn muốn khoác lên mình chiếc áo choàng của thánh nhân, bày ra bộ mặt nhìn thấu mọi thứ để bình phẩm thế gian. Ta có tư cách gì chứ?”
Tôi ngây ngẩn nhìn chú ấy: “Chú Thẩm, mắt chú đỏ hoe rồi.”
Chú Thẩm không trả lời, khóe miệng tự nở nụ cười: “Nói xa quá rồi, cháu vẫn chưa hiểu đâu.”
“Cháu lờ mờ hiểu được một chút.” Tôi nhìn chú ấy: “Dùng lời của anh hai cháu mà nói, trước đây chú toàn làm cái trò ăn cháo đá bát.”
Chú Thẩm á khẩu: “Cháu…”
“Ý chính là làm người phải trong ngoài như một!” Tôi vội vàng chữa lại, sợ mình nói sai: “Muốn làm người tốt thì phải làm người tốt thực sự, không thể lúc thì làm người xấu, lúc lại đi làm người tốt. Khi làm người xấu thì thấy mấy người tốt kia đều giả tạo, khi làm người tốt lại thấy mấy người xấu kia thật đáng ghét. Chú Thẩm, sâu trong nội tâm chú rất mâu thuẫn. Cháu nghĩ chú không cần phải nghĩ đến những chuyện này đâu. Chú của bây giờ rất tốt rồi, biết sai thì sửa, là đứa trẻ ngoan. Bà nội cháu nói, mũi chân mọc ở đằng trước là để người ta đi về phía trước, nhìn về phía trước. Chú đừng suốt ngày tự vấn mình, dễ tự vấn đến mức ngớ ngẩn luôn đấy.”
“Phụt.” Chú Thẩm bật cười thành tiếng: “Đúng, mũi chân ở đằng trước. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện ta vừa nhắc đến là chuyện khác cơ.”
“Thế lão ta nhắc nhở chú…” Chủ đề bị lạc xa quá, tôi kéo lại cũng hơi mất sức: “Là chỉ Nhiếp Lôi Thuật của chú ạ? Chú Thẩm, Nhiếp Lôi Thuật của chú thuộc loại nào, còn cả Ngũ Lôi Chưởng nữa... Trong sách đều viết không đầy đủ.”
“Nhiếp Lôi Thuật Pháp chỉ là tên gọi chung. ‘Nhiếp’ là chỉ việc thu giữ và phá trừ mọi tà pháp.” Chú Thẩm nhìn tôi: “Cháu có thể hiểu nó là để chống lại Ngũ Lôi Chưởng. Cảnh giới cao nhất, thu về là có thể dùng cho mình.”
“Thần kỳ vậy á?!” Mắt tôi sáng rực lên: “Thế thì tương đương với Hấp Tinh Đại Pháp rồi!” (công pháp của Nhậm Ngã Hành trong Tiếu ngạo giang hồ)
Chú Thẩm có hơi bất đắc dĩ: “Tuy thu về có thể dùng cho mình, nhưng đòi hỏi bản thân thuật sĩ phải đạt đến trình độ vận dụng tự nhiên. Nếu không mà cứ tùy tiện thu giữ, ngược lại sẽ rước họa vào thân. Thuật pháp càng mạnh, phản phệ càng dữ dội. Khi năng lực không đủ, tuyệt đối không được dùng. Con đường đạo thuật không bao giờ có đường tắt.”
Tôi “ồ” một tiếng, có chút thất vọng, làm không tốt lại thành Thất Thương Quyền.
Ban đầu tôi còn tính toán, nếu không được thì bảo chú Thẩm dạy cái này cho mình.
Chúng mình ra đường cứ tùy tiện “nhiếp” thôi. Ây, thuật pháp này của ngươi hay đấy, ta nhiếp! Thuật pháp kia vi diệu, ta nhiếp tiếp!
Oa, thế thì sướng phải biết.
“Lương Hủ Hủ, cháu vô duyên vô cớ cười ngây ngô cái gì đấy.”
“Hả?” Tôi hoàn hồn, đúng là bị Thuần Lương lây bệnh rồi. Tôi gỡ giấy ăn trên mũi xuống: “Cháu chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi. Chú Thẩm, cháu biết khoảng cách giữa cháu và Tứ Linh rất lớn, cũng không biết sau này có thể vượt qua đồ đệ của gã râu rậm kia không, nhưng cháu sẽ cố gắng, từng bước từng bước một, cố lên!”
Chú Thẩm thở ra một hơi, cười vẻ bất đắc dĩ: “Lương Hủ Hủ, cháu nghe nãy giờ mà không nắm được trọng điểm. Bạch Trạch kia, nó khốn đốn vì sao?”
“Hình như là... tình kiếp ạ.” Tôi nghĩ ngợi: “Không phải chú nói, tình kiếp này của nó rất lợi hại, nó không thoát ra được sao?”
Sau này anh ta sẽ thích Thanh Long kia ư?
Thế mà còn muốn giết đối phương?
Tôi càng nghĩ càng loạn, tôi không hứng thú với mấy chuyện này, cũng không có tâm trạng đâu mà ngẫm nghĩ.
“Là chữ ‘tình’ rất lợi hại.” Chú Thẩm nhấn mạnh, ánh mắt sắc bén: “Tình có thể giết người trong vô hình, cũng có thể bảo vệ người trong vô ảnh.”
Ánh mắt này của chú ấy khiến tôi sợ hãi, tôi lùi lại một bước: “Chú Thẩm, rốt cuộc là giết người hay là bảo vệ người ạ?”
“Giết là giết người sinh sát tâm, bảo vệ là bảo vệ người khiến nó động tình.”
“Ồ.” Tôi làm ra vẻ đã hoàn toàn giác ngộ: “Cháu không hiểu.”
Chú Thẩm nhìn tôi một lúc lâu, rồi gật đầu: “Không có gì, trong người cháu có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không ạ.” Chảy chút máu mũi coi như để hạ hỏa thôi. Mũi lại càng thông thoáng hơn.
“Không sao thì đi làm việc của cháu đi.”
Tôi vâng một tiếng, vừa định đi thì lại nhớ ra một chuyện: “Chú Thẩm, nếu gã râu rậm kia thật sự đồng ý đưa Kim Cương Xử cho chú, chú có thực sự truyền Nhiếp Lôi Thuật cho đồ đệ của lão ta không?”
Chú Thẩm nhìn thẳng tôi: “Cháu đoán xem?”
“Cháu đoán là không ạ.” Tôi thành thật trả lời: “Chú nhận bảo bối xong sẽ nuốt lời, không nhận nợ.”
Chú Thẩm cười rộ lên, vết sẹo dao trên mặt cũng trở nên tươi tắn: “Lương Hủ Hủ, cảm ơn cháu. Đá người là không đúng, nhưng ta cảm ơn cháu. Cú cháu đá vào mông hắn ta, đủ để ta vui mấy năm đấy.”
Tôi sững sờ, khóe miệng cũng nhếch lên theo chú ấy. Cái người này!
Ra khỏi cửa, tôi lại thò đầu vào: “Chú Thẩm, tuyết tạnh rồi, lát nữa cháu muốn xuống núi một chuyến. Chú có món nào đặc biệt muốn ăn không, cháu đi mua về tối nấu.”
“Không có.”
“Vậy nếu cháu xuống núi mà gặp phải kẻ trộm mệnh cách của cháu, chú có đủ sức để cháu ‘Quan sư mặc tướng’ không?”
“Thẩm mỗ cầu còn không được.”
Tôi “ồ” một tiếng: “Vậy cháu hỏi chú câu cuối cùng. Chú Thẩm, Ngô Vấn là ai? Là đồ đệ của chú ạ? Đại đồ đệ hay nhị đồ đệ? Anh ta rất lợi hại sao?”
“Nhìn khẩu hình của ta.”
Mặt chú Thẩm hướng về phía tôi, môi chúm lại. Chữ “cút” còn chưa kịp phát ra, tôi đã “Vâng ạ!” một tiếng rồi chuồn mất!
Không đắc tội nổi mà, không đắc tội nổi.
Toàn là bố đời của tôi.
Hoàn hồn lại, tôi nghĩ có lẽ phải đi tìm cô Hứa, cửa sổ vỡ kính phải lắp lại chứ.
Tôi vào bếp lấy cây lau nhà trước, vũng máu trên đất trông ngứa mắt quá, phải lau cho sạch.
Chú Thẩm thấy tôi ra ra vào vào phiền phức, ánh mắt vừa liếc qua, tôi liền làm động tác kéo khóa miệng lại, thuần thục bắt đầu lau nhà!
Chú Thẩm bật cười, cúi mắt xuống đọc sách.
Tôi vừa lau nhà vừa nghĩ vẩn vơ, cái món học Đạo này đúng là cần phải có sức khỏe tốt, động một tí là hộc máu thì ai mà chịu nổi.
“Thẩm tiên sinh! Cái cửa kính này là sao hả! Á?! Tôi nói một trăm tám mươi lần rồi! Ông đấu pháp thì cứ đấu pháp! Đừng có làm vỡ cửa sổ!”
Cô Hứa đứng ngay ngoài sân mắng té tát: “Ăn không nghèo, mặc không nghèo, không biết tính toán mới nghèo cả đời! Cái cửa kính này không phải là tiền à! Một năm ông làm vỡ bao nhiêu tấm hả?! Không thể ra ngoài mà tỷ thí à? Đây không phải nhà ông! Ông có giỏi thì đến nhà nó mà đập kính ấy! Có phải là cứ phải chọc cho tôi tức chết thì các người mới vui đúng không! Tổ cha nhà nó! Chết cóng đi cho rồi!!”
Tôi cắm cúi lau nhà thật nhanh, liếc thấy chú Thẩm vẫn thản nhiên đọc sách, hoàn toàn không coi lời mắng chửi của cô Hứa ra gì. Tôi cũng không dám hỏi nhiều, làm xong việc, thu dọn đồ đạc là chuồn. Theo kinh nghiệm của tôi, cô Hứa ít nhất phải mắng cho đến khi lắp xong kính, không khéo còn lôi Thuần Lương ra để xả giận. Mình không trêu vào nổi thì mình lẩn đi thôi!
.
Bình luận truyện