Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 46 : Lộ diện

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 22:06 08-11-2025

.
... “Hủ Hủ!!” Từ trong chợ lượn một vòng đi ra, chị Tú Lệ đã đứng ở cửa tiệm điện thoại gọi tôi: “Cả tháng trời em không ra ngoài rồi, chị còn tưởng em về nhà rồi cơ!” “Vâng, chị Tú Lệ!” Tôi cười hì hì đáp lại một tiếng: “Tại tuyết rơi nên em không xuống núi.” “Mau vào quán cho ấm...” Chị Tú Lệ gọi tôi vào tiệm, còn vốc cho tôi một nắm kẹo. Nhìn thấy thuốc tôi xách trong tay, chị ấy “A” lên: “Ai ốm thế?” “Chú Thẩm ạ, mấy hôm nay chú ấy hơi bị cảm.” Tôi thấy cứ uống thuốc thang mãi thì chậm khỏi, nên lúc trông thấy hiệu thuốc, tôi liền mua mấy hộp thuốc trước đây tôi từng uống, mang về cho chú Thẩm dùng thử. “Hủ Hủ, chị thấy em vào chợ rõ lâu, chỉ mua thuốc thôi, không mua thứ khác à?” “Em muốn hỏi mua sâu tre, nhưng tiếc là không có.” Trời lạnh, người bán rau ngoài lề đường ít đi, về cơ bản đều dọn vào trong chợ cả rồi. Tôi vào đó hỏi thăm một hồi lâu, rất nhiều chủ hàng đúng là có biết sâu tre, nhưng lại không có kênh nhập hàng. Bên này chủ yếu bán các loại rau củ nấu món hầm, người ăn sâu tre rất ít, vì một hai cân của tôi mà đi nhập hàng riêng thì họ đều thấy phiền phức. Tôi cũng không ép buộc, gặp mấy bác gái trông quen mặt nói chuyện một lát rồi đi ra. “Sâu tre?” Chị Tú Lệ chưa nghe qua bao giờ: “Là con sâu à? Em định nuôi à?” “Không phải!” Tôi cười cười xua tay: “Sâu tre là để ăn ạ.” “Sâu thì ăn kiểu gì!” Chị Tú Lệ bĩu môi. Nhân viên ở quầy đối diện nghe thấy vậy liền cười: “Tiểu Lệ, cái này là cậu không biết rồi. Sâu tre là đặc sản của miền Nam đấy. Hồi trước tớ đi du lịch từng ăn rồi, chiên lên giòn rụm, thơm cực kỳ, gần giống như con nhộng ở chỗ mình ấy, rất bổ dưỡng. Còn bảo sâu ăn kiểu gì, nhộng cậu ăn cũng có ít đâu!” “Vâng ạ.” Tôi gật gù theo: “Chị Hồng Anh nói đúng đấy ạ, sâu tre rất giàu dinh dưỡng, hàm lượng protein cao, ăn ngon lắm.” Tiệm điện thoại này rộng hơn một trăm mét vuông, ở thị trấn này được coi là rất quy mô. Trước đây trong tiệm tính cả chị Tú Lệ là có ba nhân viên, hình như lần trước tôi xuống núi có một nhân viên nghỉ việc rồi. Nếu chú của chị Tú Lệ không có ở đây thì chỉ có chị ấy và chị gái này trông tiệm. Chị gái này họ Trần, tên Trần Hồng Anh, hơn ba mươi tuổi, làm nghề bán hàng mà, nên rất xởi lởi. Sau khi tôi quen biết chị Tú Lệ thì cũng có nói chuyện với chị ấy vài câu. Ban đầu chị ấy nghe tôi gọi bằng chị còn thấy ngượng, bảo là đang chiếm hời của tôi, tuổi của chị ấy đáng lẽ tôi phải gọi bằng cô mới phải. Tôi thì thấy chẳng có gì không ổn, tuổi của chị Hồng Anh còn chưa lớn bằng chị ruột tôi ấy chứ. Sau khi biết tôi là con út, biết tuổi của bố mẹ tôi, lại biết tôi còn gọi Thẩm đại sư là chú, chị Hồng Anh cũng vui vẻ chấp nhận, không nhắc đến chuyện vai vế nữa. Mỗi lần tôi gọi chị ấy là chị, chị Hồng Anh đều đặc biệt vui vẻ, cứ như nhặt được tiền vậy. “Hủ Hủ à, xem ra chị đây vẫn còn có chút kiến thức, phải đi ra ngoài xem nhiều mới được.” Chị Hồng Anh cười nhìn tôi: “Sâu tre ở chỗ mình chắc chắn không có đâu. Thị trấn nhỏ, cũng chẳng mấy người ăn. Siêu thị ở thành phố lớn may ra có bán. Em không phải từ thành phố lớn đến à? Bảo người nhà em mua rồi gửi bưu điện lên là được.” “Vâng, em vốn định nếu trong thị trấn có thì mua luôn cho tiện. Nếu không có thì mới nhờ người nhà em gửi lên.” Miệng tôi thì trả lời vậy, nhưng trong lòng lại hoàn toàn phủ quyết, tôi không muốn làm phiền người nhà. Mặc dù tôi biết, chỉ cần tôi nói với bố là muốn ăn sâu tre, bố nhất định sẽ gửi cho tôi. Nhưng tôi thấy ngại, cũng không hiểu tại sao lại ngại, cứ như đang khách sáo với bố vậy. Cảm giác này trước đây chưa từng có. Nói khó nghe một chút, thì trước đây lúc tôi còn tập luyện ở trường thể thao, có một lần bị trầy da, tôi chỉ vì cái băng urgo trông không đẹp, không có hình hoạt hình mà tôi thích, tôi còn mượn điện thoại gọi cho bố, bảo bố tìm người mua rồi mang đến trường thể thao cho tôi. Tôi cho rằng dán băng urgo mình thích thì vết thương mới mau lành. Nhưng từ khi tôi ở lại bên cạnh chú Thẩm, dần dần hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại, tôi lại không muốn làm những chuyện tương tự nữa. Tôi rất mâu thuẫn, không muốn đưa ra yêu cầu với gia đình, cứ như thể mình không còn tư cách đó nữa. Lần nào bố gọi điện hỏi tôi đã tiêu hết tiền chưa, tôi đều nói còn nhiều lắm, ở chỗ chú Thẩm chẳng có mấy chỗ tiêu tiền. Tuy đây là sự thật, nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi có tiêu hết tiền, tôi cũng không thể xin thêm được nữa, không mở miệng ra nổi. Việc tôi có thể làm là cố gắng hết sức để hai nghìn tệ này kéo dài được càng lâu càng tốt. Đến ngày tiêu hết thật thì lại nghĩ cách khác. Chị Hồng Anh gật đầu: “Thế ai muốn ăn sâu tre, Thẩm đại sư à? Mua về cũng phải tự làm chứ nhỉ? Ăn thì ai cũng biết ăn, chứ làm thì có chiên thẳng lên được không? Không cần ướp cho ngấm gia vị à?” “Là em muốn ăn ạ.” Tôi đáp: “Em biết nấu cơm, mua về em làm được. Bố em là đầu bếp, làm cụ thể thế nào em có thể hỏi bố em.” “Ối chồi ôi, Hủ Hủ còn biết nấu cơm cơ à!” Chị Tú Lệ khá kinh ngạc: “Tuổi còn nhỏ mà giỏi giang quá!” Tôi cười cười: “Đợi em mua được sâu tre, làm thành công rồi mang đến cho hai chị nếm thử tay nghề của em.” “Ối chà, thế thì quý hóa quá!” Chị Hồng Anh cười không khép được miệng: “Tiểu Lệ à, con bé Hủ Hủ này tốt thật đấy, đáng yêu quá!” “Chứ còn gì nữa.” Chị Tú Lệ lại nhét thêm mấy viên kẹo vào túi tôi: “Lần đầu tiên nhìn thấy Hủ Hủ là chị đã quý từ trong tâm rồi. Trông con bé đoan trang, lại còn ở bên cạnh Thẩm đại sư chuẩn bị học đạo pháp, tương lai bản lĩnh phải lớn lắm đây!” “Ài, nhắc đến Thẩm đại sư chị lại nhớ ra một chuyện!” Chị Hồng Anh phấn chấn hẳn lên, rướn cổ nhìn tôi: “Hủ Hủ này, dạo này Thẩm đại sư có bận không?” “Bận ạ.” Tôi gật đầu: “Ngày nào cũng có người lên núi xem việc, xếp hàng dài luôn.” Chị Hồng Anh không dám tin: “Trời tuyết rơi mà vẫn có người xếp hàng à?” “Sao lại không có!” Chị Tú Lệ liếc xéo chị ấy: “Cậu cứ ra cái nhà hàng lớn ở đầu phía đông thị trấn mà xem, hễ là xe biển số ngoại tỉnh, thì mười mươi là đang xếp hàng chờ Thẩm đại sư xem việc đấy. Người ta là đại sư mà, đâu có rảnh rỗi.” Lời này không giả. Tôi gật đầu biểu thị đồng ý. Chính vì chú Thẩm bận rộn nên tôi mới được mở mang thêm nhiều kiến thức. Cũng gián tiếp hiểu ra, thế nào gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng. “Ối chồi ôi.” Chị Hồng Anh xuýt xoa: “Hủ Hủ, Thẩm đại sư xem một lần thì kiếm được bao nhiêu tiền hả em!” Xì, chị này hỏi đúng vấn đề... Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chú Thẩm mỗi lần xem việc nhận bao nhiêu tiền lễ, tôi thật sự không rõ. Chú ấy cũng chưa từng đếm tiền trước mặt tôi. Mà tôi cũng không để ý lắm đến chuyện này. Cứ như thầy giáo ở trường tôi vậy, trọng điểm là thầy giáo dạy dỗ học trò, chứ ai rảnh rỗi đi bận tâm đến lương của thầy giáo làm gì! “Chị Anh ơi, ai lại hỏi thẳng thừng như chị thế, dễ ăn đòn lắm đấy.” Chị Tú Lệ đáp trả ngay: “Kiếm được bao nhiêu tiền là chuyện riêng tư của người ta. Vả lại, người có năng lực thì kiếm được nhiều, cái cầu lớn, trường học, bệnh viện ở thị trấn mình, Thẩm đại sư đều quyên góp tiền cả đấy thôi. Đạo hạnh của người ta rành rành ra đó, người tìm đến Thẩm đại sư đều là người có tiền, có quyền có thế. Nếu Thẩm đại sư mà không giải quyết ổn thỏa cho người ta, thì thân chủ có kính trọng chú ấy không? Tiền dễ kiếm thế à? Nói tóm lại, bản lĩnh lớn bao nhiêu thì kiếm được bấy nhiêu tiền. Chị đừng có mà ghen tị.” Tôi phối hợp gật đầu, sắm vai người qua đường hóng chuyện. “Trời ạ, Lệ ơi, cậu hiểu lầm rồi, chị không ghen tị, không phải ý đó.” Chị Hồng Anh chép miệng: “Chị chỉ muốn hỏi Hủ Hủ xem Thẩm đại sư xem một việc hết bao nhiêu tiền, có thể sắp xếp được chút thời gian rảnh không. Nhà chị đang có chút chuyện, muốn nhờ Thẩm đại sư xem giúp.” Chị Tú Lệ ngẩn người: “Chị Anh, nhà chị có chuyện gì? Thằng Thiết Đản dạo này bị vướng phải cái gì à?” Tôi nghi hoặc nhìn sang, lẽ nào chị ấy muốn đi cửa sau qua chỗ tôi? “Không phải con trai chị!” Chị Hồng Anh xua xua tay: “Tiểu Lệ cậu biết mà, mấy hôm trước chị xin nghỉ phép còn gì. Bác cả của chị mất. Vừa lo xong tang lễ thì chị quay lại làm việc. Nói đến đây, chị muốn nhờ Thẩm đại sư đến nhà bác cả chị xem giúp một chút.” “Chị Hồng Anh, bác cả của chị ra đi không yên ổn ạ?” Tôi nói theo kinh nghiệm của mình: “An táng không tốt à? Ông ấy hiển linh về quấy phá ạ?” “Ông ấy mà hiển linh về thì đã tốt!” Chị Hồng Anh thở dài: “Chuyện là thế này, cách đây năm năm, bác cả của chị trúng vé số được hơn ba mươi vạn. Hồi đó ở thị trấn mình là tin tức lớn đấy, cả nhà bác cả chị vênh váo lắm!” “Đúng, có chuyện này.” Chị Tú Lệ gật đầu: “Trần Quý Lâm mà, lộc trời ban. Chỉ có điều nhân phẩm bình thường, biệt danh là Trần Gà Sắt, một xu cũng không nhả ra. Trúng thưởng xong là vội vàng chuyển nhà đến huyện Đại Bảo ngay, chỉ sợ hàng xóm láng giềng có người đến vay tiền!” “Đúng đúng đúng!” Chị Hồng Anh lộ vẻ bất đắc dĩ: “Bác cả của chị lúc chưa trúng thưởng đã keo kiệt rồi, nổi tiếng khắp thị trấn. Trúng thưởng xong lại càng như gà sắt, ngay cả bố chị với cô chị mà ông ấy cũng đề phòng. Vừa chuyển đến huyện, bác cả chị đã vội vàng mua nhà. Năm năm trước đấy, ông ấy bỏ ra hai mươi vạn mua được một căn nhà hai tầng nhỏ ở trung tâm huyện. Số tiền còn lại, ông ấy lại tiếp tục mua vé số, nghĩ là có thể trúng thêm ba mươi vạn nữa. Ai ngờ vần vò mấy năm trời, tiền thì tiêu hết mà thưởng cũng chẳng trúng thêm!” Tôi nghe mà thấy khó tin, với cái kiểu làm ăn này của ông ta, mà muốn trúng tiếp thì khó. “Hồi đó bố chị còn khuyên ông ấy, mua dăm bảy trăm tệ không trúng thì thôi, coi như mua vui giải khuây. Bác cả chị thì hay rồi, như bị trúng tà, coi đây là nghề kiếm sống luôn. Ai khuyên là ông ấy cạch mặt người đó. Về sau chúng chị cũng không qua lại mấy nữa. Nhưng bác cả chị có ba người con trai, đều là anh họ chị. Ba người họ quan hệ với bố chị vẫn tốt, lễ Tết vẫn qua nhà thăm bố chị với cô chị, nên quan hệ họ hàng mới không bị đứt.” Chị Hồng Anh kể mà mặt mày ủ rũ: “Đầu năm nay, bác cả chị bắt đầu thấy người không khỏe, đổ bệnh. Ông ấy cũng không chịu đến bệnh viện khám, cứ tự mua ít thuốc về uống. Anh cả chị lo cho ông ấy, ép ông ấy đến bệnh viện. Vừa khám xong, hỏng bét, trong dạ dày mọc cái thứ không tốt lành gì. Đến nước này rồi mà bác cả chị vẫn tiếc tiền, không chịu chữa trị tử tế, về nhà uống thuốc thang. Bác sĩ bảo nếu phối hợp điều trị thì có thể sống được ba đến năm năm, kết quả bác cả chị cứ làm mình làm mẩy như thế, tế bào ung thư di căn luôn. Từ lúc phát hiện ra bệnh đến lúc mất chưa được mấy tháng.” Tôi tự dưng thấy nín thở, keo kiệt đến mức này thì cũng là bản lĩnh. “Chị Anh, thế bác cả chị đi cũng đi rồi, chị còn tìm Thẩm đại sư xem cái gì?” Chị Tú Lệ hơi cau mày: “Cũng không phải con cái không cho ông ấy chữa trị, hay ông ấy chết đau đớn, không nhắm mắt. Là do ông ấy tự không muốn chữa trị, thế thì có oan khuất gì đâu.” “Vấn đề là bác cả chị không để lại một căn nhà hai tầng nhỏ sao!” Chị Hồng Anh thở dài: “Ông ấy nướng hết tiền vào vé số rồi, trong nhà không có tiền tiết kiệm thì chớ, lại còn nợ nần bên ngoài một ít. Bác dâu chị cả đời chưa từng đi làm, không có tiền trả nợ. Số nợ đó liền rơi xuống đầu ba người con trai của bác cả. Anh cả với anh hai chị đều lập gia đình rồi, sống ở huyện. Anh ba chị thì đúng lúc bác cả trúng thưởng là đang hai lăm, hai sáu tuổi. Năm đó con gái muốn gả cho anh ấy nhiều lắm, thế là anh ba chị tha hồ kén cá chọn canh. Theo bác cả chị lên huyện, chọn tới chọn lui cuối cùng ế luôn, kết quả là đến giờ vẫn chưa lấy vợ, lại lười, cũng chẳng có công ăn việc làm gì.” Ngừng một chút, chị Hồng Anh kể tiếp: “Bây giờ vấn đề nằm ở chỗ, ý của anh cả với anh hai chị là bán căn nhà nhỏ kia đi. Mấy năm nay giá nhà không tăng nữa à? Bán nhà xong, trích một phần ra trả nợ, số tiền còn lại mua cho bác dâu chị một căn hộ nhỏ để dưỡng già. Nếu còn dư đồng nào thì ba anh em chia nhau, coi như xong chuyện.” “Thế thì tốt quá còn gì.” Chị Tú Lệ nhìn sang tôi: “Chuyện thế này còn tìm tiên sinh xem làm gì, chị phải tìm môi giới nhà đất ấy!” “Nhưng anh ba chị không đồng ý bán nhà!” Chị Hồng Anh rầu rĩ: “Anh ba chị cho rằng căn nhà đó là bác cả để lại cho anh ấy. Vốn dĩ anh ấy đã không tìm được vợ, chỉ dựa vào căn nhà nhỏ này để giữ thể diện. Giờ mà ngay cả nhà cũng không còn thì càng chẳng có cô nào thèm theo. Anh ba chị còn nói anh ấy ở quen nhà to rồi, sau này mà phải chen chúc với bác dâu trong căn hộ nhỏ thì anh ấy không thoải mái. Ôi chao, cái tính khốn nạn ấy mà nổi lên, đừng nói anh cả với anh hai chị tức giận, ngay cả bố chị cũng bực theo!” “Anh ba chị đúng là chẳng ra cái thá gì!” Chị Tú Lệ còn bực hơn cả tôi: “Đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu rồi, không có nghề ngỗng kiếm tiền mà còn đòi ở nhà to à? Anh cả với anh hai chị không đuổi anh ta ra ngoài hít gió trời là may lắm rồi!” “Ai nói đâu cơ chứ, tóm lại là anh ấy bị bác cả chị chiều hư rồi.” Chị Hồng Anh chau mày: “Người ta bảo vua thì trọng con trưởng, dân thường cưng con út. Nhìn nhà bác cả chị là em thấy rõ luôn, con út đúng là không thể chiều, chiều quá dễ sinh hư!” Haizz... Tôi hóng chuyện này sao cứ thấy hơi nhột nhột thế nhỉ. Hơn nữa... Hai chị này hình như nói chuyện hơi lạc đề rồi thì phải! Tôi cứ chờ mãi xem chị Hồng Anh nói là có việc gì tìm chú Thẩm. Thế mà lại kéo đi đâu tận đâu! “Cái này, chị Hồng Anh, chuyện nhà bác cả chị em hiểu rồi.” Tôi buộc phải chen vào cho có tí tồn tại: “Nếu anh ba chị không đồng ý bán nhà, vậy anh cả với anh hai chị có thể đồng ý cho anh ấy tiếp tục ở trong căn nhà đó, rồi bảo anh ba chị ra ngoài tìm việc làm, nợ nần bên ngoài anh ba chị tự đi mà trả. Sau này bác dâu cũng do anh ba chị chịu trách nhiệm chăm sóc, coi như giảm gánh nặng cho hai nhà anh cả với anh hai chị.” Bố tôi cũng sắp xếp cho ba anh em tôi như vậy. Lúc chị cả kết hôn, bố mua cho chị ấy một căn hộ hai phòng ngủ ở bên ngoài. Anh hai tôi lúc đó cưới gấp nên không mua nhà. Với lại nhà tôi ở Lâm Hải cũng là nhà riêng có sân vườn, chỗ rộng, nhiều phòng, nên anh ấy và chị dâu vẫn luôn ở cùng chúng tôi. Bố tôi sớm đã tuyên bố, sau này căn biệt thự ở nhà sẽ để lại cho tôi. Tôi chịu trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ lúc về già. Tuy nói đùa là chính, nhưng tôi thấy ai được hưởng nhà thì người đó phải gánh trách nhiệm. Tất nhiên, nếu anh hai tôi vì chuyện gì đó mà muốn bán căn biệt thự đi, tôi cũng sẽ không có ý kiến. “Hủ Hủ ơi, anh ba chị mà đồng ý thì mọi chuyện đã đơn giản rồi!” Chị Hồng Anh đau hết cả đầu: “Bố chị đã nói chuyện với ba anh em họ rồi. Nếu anh ba chị không muốn bán nhà thì nợ nần do anh ba chị gánh. Anh cả với anh hai chị rất hiểu chuyện, họ đều có gia đình riêng, tuy là công nhân, cuộc sống cũng tàm tạm, biết thằng em mình tính nết thế nào nên cũng không muốn so đo với nó. Vấn đề là ở anh ba chị ấy. Anh ta quen thói cơm bưng nước rót rồi, nuôi thân còn chật vật, căn bản không nuôi nổi bác dâu chị. Ý của anh ba chị là không thể bán nhà, nợ nần bên ngoài phải do anh cả với anh hai gánh vác, hai nhà anh cả với anh hai mỗi tháng còn phải đưa cho bác dâu một nghìn tệ tiền sinh hoạt phí. Em nói xem, thế thì ai mà chịu cho được? Kể cả anh cả với anh hai chị có gật đầu thì hai bà chị dâu chị cũng không đồng ý!” “…” Tôi không biết nói gì nữa. Với cái vốn sống mỏng dính này của mình, tôi không thể phân xử rõ ràng mấy chuyện gia đình này được. “Chị Anh ơi, anh ba chị đúng là được đằng chân lân đằng đầu!” Chị Tú Lệ tức điên lên: “Một nghìn tệ đó có vào được túi bác dâu chị không? Hay là lại bị anh ba chị tiêu hết!” “Thế mới nói chứ. Ba anh em họ cứ giằng co mãi, lo xong đám tang còn đánh nhau một trận nữa!” Chị Hồng Anh lắc đầu: “Chị về rồi, bố chị vẫn còn ở đó khuyên can. Tối qua bố chị gọi điện cho chị, bảo anh ba chị bị mắng cho hộc máu mồm, ý là chờ đến tuần đầu xem sao. Không phải người ta bảo người mất tuần đầu sẽ quay về à? Anh ta muốn hỏi bố anh ta xem yêu cầu của anh ta có quá đáng không. Nếu bố anh ta bảo quá đáng thì anh ta không nói hai lời. Còn nếu bố anh ta thương anh ta thì cũng đừng trách anh ta ăn vạ.” “Hây, anh ta đúng là...” Chị Tú Lệ vuốt vuốt ngực: “Chị Hồng Anh, chị đừng trách em nói khó nghe, anh ba chị đúng là không biết xấu hổ thật.” “Biết xấu hổ thì đã không làm ra chuyện này.” Chị Hồng Anh méo xệch mặt: “Cho nên chị mới nói là muốn tìm Thẩm đại sư, xem có cách nào không, để bác cả chị lộ diện vào tuần đầu. Lúc bác cả chị còn sống chỉ biết mỗi mua vé số, chết rồi cũng chẳng để lại di ngôn gì. Chuyện này cần phải để bác cả chị lên tiếng mới được, nếu không thì nhà đó còn loạn mãi. Tiền lo đám tang đều do anh cả với anh hai chị bỏ ra, hai chị dâu chị vốn đã có ý kiến rồi, giờ em chồng lại còn quậy tưng bừng, làm không tốt có khi anh cả với anh hai chị đều ly hôn mất.” “Thế thì lộ diện kiểu gì?” Chị Tú Lệ thấy hơi ghê ghê: “Tuần đầu có thể về nhà xem thì chị biết, bình thường không phải là rắc ít bột vôi, đặt bát nước, đốt cái thang nhỏ để xem dấu chân gì đó à? Lộ diện... lẽ nào là nhập vào người à?” “Mình không biết nên mới phải tìm Thẩm đại sư chứ!” Chị Hồng Anh nhìn sang tôi: “Hủ Hủ, Thẩm đại sư chắc chắn có cách mà, không khó lắm đâu, đúng không em?” Cách thì... Chắc chắn là có. Trong sách tôi đọc có rất nhiều cách để giao tiếp với người đã khuất. “Chuyện này thì không khó, chỉ sợ chú Thẩm không có thời gian thôi.” Tôi nói với chị Hồng Anh: “Bác cả của chị hôm nào là tuần đầu ạ?” “Ngày kia ạ!” “Để em về hỏi chú Thẩm xem sao đã.” Tôi ghi lại số điện thoại di động của chị Hồng Anh: “Nếu chú Thẩm rảnh, em sẽ báo cho chị. Chuyện này là phải đến huyện à?” “Đúng rồi, bác cả chị được chôn cất ở ngọn núi ven ngoại ô huyện ấy.” Chị Hồng Anh gật đầu: “Bên khu mộ tổ chỉ còn lại ông nội với bà nội chị thôi. Mảnh đất trống thuộc về bác cả chị không may bị nhà bên cạnh trồng cây ăn quả lấn chiếm mất rồi. Nhà trồng cây ăn quả đó đòi năm nghìn tệ mới chịu chặt cây đi. Bác cả chị vừa nghe thấy phải mất tiền là không đồng ý, tự yêu cầu chôn cất ở ngoại ô huyện. Vừa hay các anh chị đi viếng mộ cũng tiện, không cần đi xe, đi bộ một lát là đến, lại còn tiết kiệm được tiền xe!” “Trời đất ơi, em đúng là được mở mang tầm mắt.” Chị Tú Lệ không khỏi xuýt xoa: “Chắc đi viếng mộ cũng không cần mua vàng mã đâu nhỉ, đốt ít báo cũ là được rồi, phải không?” Khụ! Tôi sặc luôn. Chị Hồng Anh chẳng còn tâm trạng đâu mà hùa theo, chỉ dặn tôi nhất định phải nói khéo với chú Thẩm. “Các huyện thị trấn xung quanh đều nghe danh Thẩm đại sư rồi, nếu chú ấy chịu giúp thì chuyện này coi như thành công quá nửa!” “Chị Hồng Anh, em chỉ có thể nói là về hỏi chú Thẩm thôi, không dám đảm bảo đâu.” Tôi nói thật: “Các thân chủ đều đang xếp hàng chờ kia kìa. Chuyện của chị lại còn phải để chú Thẩm đi ra ngoài. Chú ấy trừ khi là đi xem phong thủy, hoặc có chuyện đại sự bắt buộc phải đi, chứ bình thường hiếm khi xuống núi lắm. Huống hồ chú Thẩm bây giờ còn đang bị cảm, người không được khỏe. Chị tốt nhất là cứ đi hỏi thăm thêm các tiên sinh khác nữa, cho chắc ăn.” “Hủ Hủ ơi!” Mặt chị Hồng Anh xịu xuống: “Chị sợ gặp phải bọn lừa đảo!” “Không đúng!” Chị Tú Lệ “xì” một tiếng: “Chị Anh, lúc làm đám tang cho bác cả chị, nhà chị không mời thầy cúng à? Lúc hạ huyệt còn có nhiều lễ nghi lắm mà, nào là làm gà dẫn hồn gì đó, rồi cả phương vị hạ huyệt nữa. Chuyện này nếu Thẩm đại sư không rảnh thì chị tìm cái ông tiên sinh lo liệu đám tang đó xem giúp là được.” “Lệ ơi! Cậu đừng nhắc nữa!” Chị Hồng Anh xua tay: “Đám tang là do bố chị đứng ra lo liệu. Chỗ huyệt mộ là nhờ một người họ hàng ở quê biết sơ sơ về phong thủy xem giúp, không mất thêm tiền mời tiên sinh. Toàn là người nhà tự lo liệu hết.” “…” Tôi há hốc miệng. Đúng là keo kiệt đến tận cùng! Đúng là nhân tài. Chị Tú Lệ trông mặt ngơ ngác: “Cái gia đình bác cả chị đúng là khiến em được mở mang tầm mắt…” Thấy vậy, tôi chợt nhớ ra một người: “Chị Hồng Anh, phía sau núi của mình không phải có một thị trấn Thanh Duyên sao? Trong thị trấn có một bà Vương nửa tiên, tên đầy đủ là Vương Quế Chi, em gọi là cô Vương. Cô ấy là đại thần lập điện thờ, bình thường cũng lo liệu mấy chuyện ma chay. Chuyện của bác cả chị, tìm cô Vương cũng được, cô ấy giải quyết được đấy, đảm bảo không phải lừa đảo đâu.” “Vương nửa tiên?” Chị Tú Lệ vỗ trán một cái: “Ối chà, nhìn cái não của tôi này. Tôi biết bà ấy. Lần ông ba nhà tôi mất, chính là tìm bà ấy lo hậu sự đấy. Bà cụ xem chuẩn lắm, lễ nghi cũng nhiều. Xem việc không bao giờ đòi tiền, toàn bộ tùy tâm thân chủ đặt lễ. Chị Anh, chị tìm bà ấy cũng được, không tốn nhiều tiền oan đâu.” Nghe nói qua là tốt rồi! Tôi có số máy bàn nhà cô Vương, liền bấm gọi ngay trước mặt chị Hồng Anh. Cô Vương nghe thấy giọng tôi cũng có vẻ vui. Nói chuyện vài câu, tôi liền đi vào vấn đề chính: “Cô Vương, cô xem cô có thời gian đi một chuyến đến huyện Đại Bảo xem giúp không ạ?” “Hủ Hủ ơi, cô muốn đi lắm chứ, nhưng mà lại không đúng lúc.” Giọng cô Vương đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cô vừa mới nhận một việc, lát nữa chủ nhà đến đón cô rồi, đi xem huyệt mộ cho người ta. Bà cụ nhà chủ đó sắp không qua khỏi rồi, cô có khi phải ở đó chờ một chút, lo liệu sắp xếp, rồi chủ trì tang lễ luôn. Chắc cũng phải ba, năm ngày mới xong việc!” Tôi đành chịu thôi, không thể bảo cô Vương bỏ dở việc bên đó được. Không ai làm thế cả. Ngắt điện thoại, chị Hồng Anh liền nhìn tôi với ánh mắt mong chờ: “Hủ Hủ ơi, chị đành phải trông cậy vào em thôi.” Chị Tú Lệ thăm dò hỏi chị ấy: “Chị Anh, hay là... bảo bác cả chị hoãn mấy hôm nữa hãy về tuần đầu?” Tôi suýt nữa thì phì cười. “Thế thì làm sao được!” Chị Hồng Anh cũng bị chọc cho phát bực: “Tuần đầu, tuần đầu, có nghe nói nhà ai hoãn được đâu. Vả lại anh cả với anh hai chị đang chờ ngày kia gặp bác cả chị để chốt hạ đây. Chờ thêm một ngày là hai nhà họ lại thêm bực mình một ngày.” “Ý chị là đằng nào cũng gọi bác cả chị lên để hỏi, thì muộn hai ngày hay sớm hai ngày cũng có khác gì nhau đâu.” Chị Tú Lệ nhìn tôi như muốn xác nhận: “Hủ Hủ, có phải không em?” “Khác biệt thì vẫn có một chút ạ.” Tôi nghĩ một lát: “Trong sách nói, tuần đầu là ngày người đã khuất về thăm nhà, là đêm hồi hồn. Đêm đó không có âm sai ngăn cản, ông ấy về sẽ rất thuận lợi. Nếu là thời gian khác thì cần tiên sinh xuống dưới tìm, phải để tiên sinh gọi. Người chết càng lâu thì tiên sinh càng khó tìm. Nói đơn giản, vào đêm tuần đầu mà để người đã khuất lộ diện thì hiệu suất sẽ cao hơn. Những khoảng thời gian khác thì sẽ phức tạp hơn một chút. Khác biệt là ở chỗ đó.” Về vấn đề chuyên môn, tôi không thể nói qua loa được. Phải thận trọng. “Ồ, ra là thế.” Chị Tú Lệ gật gù: “Hủ Hủ à, thế em có làm được việc này không?” Tôi ngẩn người: “Em ạ?” “Đúng thế, không phải em nói đêm tuần đầu để người đã khuất lộ diện sẽ dễ hơn à?” Chị Tú Lệ nói như thể đó là chuyện đương nhiên: “Em đang chuẩn bị bái sư, cũng ở trên núi một thời gian rồi, ngày nào cũng xem Thẩm đại sư làm mấy việc này, chắc cũng hòm hòm rồi. Hủ Hủ à, chị bảo này, Thẩm đại sư không có thời gian thì em đến nhà bác cả chị Anh thử xem sao. Cái gì mà chẳng có lần đầu. Chị có linh cảm, em làm được đấy.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang