Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 48 : Chân tình
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 10:44 15-11-2025
.
Sau khi đọc sách, tôi hiểu ra rất nhiều điều. Linh thể bình thường chính là cái bóng, là oán niệm, sẽ làm nhiễu loạn tư duy não bộ của con người, tương tự như nhiễu loạn từ trường.
Không gian sinh sống của các linh thể còn vương lại nhân thế khác với chiều không gian của chúng ta.
Nói cách khác, nơi chúng ta sống, có lẽ bọn chúng cũng đang phiêu đãng, nhưng giữa các chiều không gian có kết giới, không ai can thiệp được đến ai.
Nhưng con người có lúc vận may cao, lúc vận may thấp. Một khi vận may của ai đó xuống thấp, cho dù đang ở trong căn nhà mình đã sống nhiều năm, có khi một ngày nào đó đi từ phòng ngủ ra phòng khách cũng đột nhiên cảm thấy khó chịu, gò má tê dại, lỗ chân lông nở ra, đó chính là lúc kết giới rối loạn, khí trường bị can thiệp.
Đây là đang nói đến những linh thể bình thường.
Trong số đó, đáng sợ nhất chính là thực thể đại linh mà các tiên sinh hay nhắc đến.
Bọn chúng phần lớn là tự sát hoặc chết bất đắc kỳ tử, nào là chết đuối, nhảy lầu, thắt cổ, ngạt khói than, cắt cổ tay...
Sau khi chết, oán khí không tiêu tan, cũng không chịu ở yên bên kia kết giới, mà chỉ nghĩ đến việc báo thù, kiểu như 'tao đây muốn che trời, không ai được phép coi thường tao'. Cứ như vậy, bọn chúng sẽ điên cuồng làm hại tính mạng con người, nuốt chửng nguyên khí.
Lâu dần, bọn chúng sẽ tu luyện ra cái bóng, có thể phơi mình dưới ánh mặt trời như con người.
Cái bóng càng hoàn thiện.
Bản lĩnh càng lớn.
Nếu chú Thẩm không tự vạch áo cho người xem lưng, tôi còn tưởng Chu Thiên Lệ bản lĩnh cũng tầm thường.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, đúng là nhặt về được một mạng.
Nay vừa nghe gã đàn ông mặt đen ẻo lả kia cũng có thể là một thực thể đại linh...
Tôi run thật sự.
"Có lẽ không chỉ có hai."
Chú Thẩm lại dội cho tôi một gáo nước lạnh buốt: "Nếu đối phương muốn bày trận đấu với ta, chắc chắn đã chuẩn bị vẹn toàn. Biết đâu đấy, gã còn có đệ tử, sẽ tìm đám đầu gấu. Con ra ngoài phải chú ý nhiều hơn, chơi trò mờ ám không được, gã có thể sẽ chơi trò công khai."
"Công khai? Bắt cóc con á!"
Tôi hơi sợ: "Chú Thẩm, hay là từ mai con không xuống núi nữa nhé."
An toàn là trên hết.
Đột nhiên tôi thấy mình quá sáng suốt!
Không đuổi theo là đúng rồi.
Cái đầu này đúng là treo ở thắt lưng.
Chẳng biết rơi ra lúc nào.
"Càng như vậy con càng phải ra ngoài lượn lờ chứ." Chú Thẩm tỏ vẻ không quan tâm: "Nếu đối phương phái đại linh đến hại con, con cứ quan sư mặc tướng giao cho ta là được. Đương nhiên, nếu lúc then chốt con không nuốt nổi lá bùa, lại chưa kịp đốt, vậy thì coi như chúng ta xui xẻo..."
"Con đảm bảo có thể nuốt trôi!"
Tôi đang luyện đây!
"Chú Thẩm, nếu đối phương phái người bắt cóc con thì sao ạ, cái này con còn quan sư mặc tướng được không?"
"Được."
"Con biết ngay là thuật pháp của chú lợi hại mà!"
Trong lòng tôi vui vẻ hẳn lên: "Chú Thẩm, nếu bọn chúng dám bắt cóc con, chú giúp con mời Hạng Vũ nhập vào người nhé, Tây Sở Bá Vương ấy! Con muốn đánh gục hết đám người xấu!"
"Nghĩ gì thế." Chú Thẩm uống một ngụm nước: "Ta sẽ giúp con báo cảnh sát."
Xong rồi.
Tôi xìu hết cả tinh thần.
"Ta còn không sợ, con sợ cái gì." Chú Thẩm cười đầy ẩn ý: "Chẳng phải Lương Hủ Hủ con tám tuổi đã học võ, muốn làm đại hiệp sao, lại sợ mấy thứ này à?"
"Sáu tuổi ạ." Tôi cúi đầu nhấn mạnh.
Chính vì liên lụy đến chú, nên con mới sợ chứ.
Tội lỗi quá đi.
"Ừ, con sáu tuổi đã học võ mà sợ mấy thứ này à?" Chú Thẩm nhìn tôi: "Nhớ kỹ, muốn thăm dò thực lực của đối phương, con phải lượn lờ trước mặt gã nhiều vào. Đối phương cũng không dám tùy tiện ra tay đâu. Con người thì sợ thua sợ chết; ma quỷ thì sợ tan biến sợ phách tán. Ai cũng có điểm yếu. Con không sợ thì đối phương sẽ sợ. Con càng tự tin, đối phương càng không nắm chắc. Chuyện này, con không cần trốn, ta đã có tính toán."
Tôi gật đầu.
Phải thừa nhận, sách đọc càng nhiều càng nhát gan.
Cái mạng này!
Mỏng manh quá.
"Lương Hủ Hủ, con rất khá."
"Dạ?"
Tôi ngẩn ra, tưởng chú ấy thấy túi thuốc tôi mua, liền đặt túi lên bàn: "Suýt nữa thì quên, chú Thẩm, cái này cho chú ạ. Thuốc này nhà con hay dùng lắm, uống xong sẽ khỏi rất nhanh, nhưng phải uống trước khi đi ngủ, ban ngày uống sẽ bị buồn ngủ đấy."
Ánh mắt chú Thẩm nhìn tôi sâu hơn vài phần. Không biết có phải do chú ấy bị bệnh không, mà thần sắc có vẻ tiều tụy, khiến vết sẹo đao trông càng đáng sợ.
Chú ấy nhìn tôi đến mức tôi thấy gai gai người: "Chú Thẩm, có phải con mua nhầm thuốc không? Chú có bị dị ứng thuốc gì không ạ?"
"Không có." Chú Thẩm thu lại ánh mắt, cầm lấy vỉ thuốc tôi mua, cười có chút tự giễu: "Không ngờ cũng có người còn nhớ tới ta."
Lời này là có ý gì!
Cô Hứa mà nghe thấy chắc mắng người mất!
"Chú Thẩm, nhiều người nhớ đến chú lắm mà, mọi người đều rất kính trọng chú."
Chú Thẩm cười cười lắc đầu: "Lương Hủ Hủ, con có thể phân biệt được chân tình và giả ý không?"
"Có ạ." Tôi gật đầu: "Người nhà đối với con đều là thật lòng thật dạ, chú cũng vậy."
"Chúc mừng con." Giọng chú Thẩm có vẻ bất đắc dĩ: "Trưởng thành à, là một quá trình không mấy tốt đẹp. Nếu một người mà trong cuộc sống chỉ toàn thấy mặt cười, vậy thì người đó hoặc là xuất thân tốt, hoặc là một người thành công. Nếu một người thường xuyên bị người khác nói lời lạnh nhạt, người đó hoặc là xuất thân không tốt, hoặc là cuộc đời đang ở giai đoạn bế tắc."
"Chú Thẩm, con cũng đang ở giai đoạn bế tắc, nhưng ở nhà không ai lạnh nhạt với con cả."
Sau khi thấy câu chuyện của Thôi Văn Na, tôi mới thấy mình hạnh phúc.
"Ta hy vọng con có thể mãi như vậy." Chú Thẩm nhếch môi: "Bố mẹ con đã xây dựng cho con một thế giới hiền hòa, mong là con có thể sống mãi trong đó."
"Sẽ thế ạ." Tôi cười ngây ngô.
Chú Thẩm cất thuốc đi rồi nhìn tôi: "Ta muốn hỏi con, nếu con đã nghi ngờ đối phương là tà sư trộm mệnh cách của con, tại sao không đuổi theo, không vội lấy lại mệnh cách nữa à?"
"Con sợ bị thiệt." Tôi thành thật nói: "Với cả chú đang bị ốm."
"Sợ ta đánh không lại gã?" Chú Thẩm giơ tay phải ra một cách trẻ con: "Sáng nay ta vừa mới thể hiện thuật pháp xong."
"Hại sức khỏe ạ." Tôi đáp: "Sức khỏe của chú vẫn chưa bình phục hẳn. Sáng nay chú đấu pháp với lão râu rậm xong, giọng mũi càng nặng hơn. Dù sao con cũng đã thế này rồi, chỉ cần còn sống, gã sẽ tìm con, vậy con cũng không cần vội vàng nhất thời, chờ chú khỏe lại, rồi xử lý gã sau."
Chú Thẩm bật cười một tiếng, âm thanh như que diêm được quẹt. Mồi lửa vừa bén, tiếng cười của chú ấy bắt đầu không thể kìm lại được, vụn vặt, có chút quái đản.
Chú ấy làm tôi ngơ ngác: "Chú Thẩm, có chỗ nào buồn cười ạ?"
"Con đấy." Chú ấy cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, lấy khăn tay ra lau, rồi lại sụt sịt mũi: "Lương Hủ Hủ, ta thấy con có lúc rất hiểu chuyện và khôn khéo, có lúc lại bốc đồng và ngốc nghếch. Rốt cuộc tính cách của con là thế nào?"
"Con..." Tôi gãi đầu: "Chú Thẩm, con nghĩ chắc con thuộc dạng nội ngoại kiêm tu."
Phụt...
Chú Thẩm không nhịn được: "Cái gì?"
"Bà nội con nói, làm việc phải nghiêm túc thì mới không bị thiệt, làm người phải ngốc nghếch một chút thì mới vui vẻ."
Tôi nói tiếp: "Chú đừng thấy con có vẻ không đáng tin, nhưng con luyện tập rất nghiêm túc, con cũng chịu khổ được. Vì con biết nếu con không nỗ lực sẽ bị người khác vượt qua. Có lúc luyện mệt quá, con cũng khóc, động tác làm không tốt, con sẽ tự giận bản thân, không muốn nói chuyện. Nhưng bình thường chơi đùa thì con rất cởi mở, chơi gì cũng được, con cũng thích chọc mọi người vui vẻ. Cho nên con thấy, tính cách của con coi như là nội ngoại kiêm tu. Chú Thẩm, con nói sai ạ?"
"Không sai." Chú Thẩm nhìn tôi: "Con là một đứa trẻ rất tốt. Lương Hủ Hủ, ta thật sự may mắn là kẻ trộm mệnh cách của con chưa kịp lấy đi nguyên thần của con, nếu không con mà ngốc rồi, thì đúng là tổn thất lớn cho ta."
Tôi nhếch mép: "Chú Thẩm, chú khen con kìa. Con có thể làm đệ tử của chú chưa, chú dạy con thuật pháp Nhiếp Lôi đi."
"Mơ đẹp quá." Nụ cười của chú Thẩm tắt ngấm: "Ra ngoài đi."
Haizz...
Đang nói chuyện vui vẻ mà!
Tôi chần chừ không muốn đi, chuyện của chị Hồng Anh còn chưa nói nữa. Nhưng rõ ràng là chú Thẩm không có kiên nhẫn để nghe. Thấy tôi không động đậy, chú ấy quay mặt nhìn tôi: "Tối nay ta không ăn cơm, bảy giờ con đến tìm ta, có việc chính sự cần làm."
"Việc gì ạ?"
"Đến thì sẽ biết!" Chú Thẩm xua tay: "Ta đau họng, tối rồi nói!"
Tôi vâng một tiếng, đi đến cửa không nhịn được liền hỏi chú ấy: "Chú Thẩm, Tiểu Vũ Mao đi đâu rồi ạ?"
"Ai?"
"Con bồ câu trắng nhỏ ấy ạ." Tôi chỉ về chỗ lúc trước treo lồng: "Sao nó biến mất rồi?"
"Con đúng là giống ta, thích đặt tên." Chú Thẩm đưa mắt nhìn lại bàn làm việc: "Tối nay con sẽ thấy nó. Sau này Tiểu Vũ Mao sẽ ở bên con mỗi ngày."
Chẳng lẽ chú ấy định tặng con bồ câu trắng nhỏ cho tôi?
Thôi được, miễn là chưa bị hầm là tốt rồi.
Tôi cất bước về phòng của cô Hứa trước.
...
"Sao lại không nghe máy thế này."
Bàn ăn vừa dọn xong, tôi liền lấy điện thoại gọi cho bố. Thuần Lương đứng bên cạnh nhìn tôi chằm chằm: "Có phải bố cô biết cô định nhờ ông ấy mua sâu tre nên không thèm để ý đến cô nữa không."
"Tôi đâu có định nói chuyện này."
Tôi bất lực, qua Thuần Lương, tôi coi như đã thấy được trạng thái của một kẻ nghiện ăn khi chưa được thỏa mãn.
Cậu ta đúng là canh cánh trong lòng, vừa thấy tôi cầm điện thoại là mắt sáng rực lên.
Chỉ hận không thể để con sâu tre thuận theo đường dây điện thoại tự bò qua đây, nhảy vào chảo dầu chiên giòn rồi rơi vào miệng cậu ta!
"Thế cô gọi điện hỏi gì."
"Nói chuyện phiếm không được à."
Tôi chịu thua cậu ta luôn, đằng sau cậu ta làm gì có ai đuổi giết, không hiểu được cái tâm trạng sống trong kẽ hở này của tôi.
Gặp phải cái thứ đồ bẩn thỉu giới tính mập mờ kia, tôi có thể không sợ sao? Lúc sợ hãi đương nhiên là muốn nghe giọng nói của người nhà.
Tìm chút an ủi mà.
Bình thường tôi gọi cho bố, ông ấy đều nghe máy ngay lập tức.
Chỉ là dạo này tôi không mấy khi gọi điện cho gia đình. Quan sát hương mãi chưa ra manh mối, bố cứ đả kích tôi suốt.
Tôi không thích nghe, nên mỗi ngày chỉ nhắn tin lại cho ông ấy thôi.
Bên anh hai thì hoàn toàn ngược lại, anh ấy kỳ vọng vào tôi quá cao, làm tôi cứ nghe thấy giọng anh hai là lại căng thẳng.
Anh ấy càng cổ vũ, tôi càng thất vọng, nên nửa tháng nay cũng không gọi điện cho anh hai. Lần trước anh ấy nhắn tin cho tôi là một tuần trước, anh ấy bảo có chút việc phải đi làm, không rảnh nói chuyện nhiều với tôi, bảo tôi cố gắng nỗ lực, anh ấy chờ tin tốt của tôi.
Trong lòng tôi đang nín nhịn, chỉ chờ quan sát được tuệ căn rồi mới chia sẻ thành quả với gia đình.
Nào ngờ, hôm nay gọi điện, thật sự không ai thèm để ý đến tôi!
Bố không nghe, mẹ bên kia cũng không có động tĩnh, gọi cho anh hai, anh ấy vậy mà tắt máy!
Hừ!
Bỏ rơi tôi!
Bên cô Ba thì không cần thiết phải gọi, cô và bà nội không có ở Lâm Hải.
Giận dỗi một lúc, tôi lại thấy rất bất an.
Tôi tìm số điện thoại của chị cả, kiên trì gọi tiếp.
Tối nay nhất định phải nói chuyện được với người nhà, nếu không tôi không vui.
Chuông vừa reo, tôi bắt đầu đi vòng quanh tại chỗ. Một lúc lâu sau, trong ống nghe cuối cùng cũng vang lên giọng nữ quen thuộc: "Hủ Hủ?"
Tôi liền đứng yên tại chỗ, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống: "Chị cả, sao thế ạ, mọi người không ai nghe máy của em. Bố mẹ đi đâu rồi, em tìm không thấy họ nên lo quá."
Chị cả à một tiếng: "Bố mình chắc đang ở phòng bệnh chăm mẹ. Phòng bệnh phục hồi chức năng đều yêu cầu yên tĩnh, điện thoại có thể để chế độ im lặng rồi, hai người họ không nghe thấy. Vừa hay chị cũng đang ở bệnh viện, lát nữa chị lên lầu xem sao, em có việc gì gấp à?"
"Em không có việc gì ạ, chỉ là muốn nói chuyện với bố mẹ thôi, dạo này em không gọi điện, em nhớ họ."
Tôi hơi nhíu mày: "Chị cả, sao giọng chị lại nghẹt nghẹt thế, chị bị cảm à?"
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng tít tít bên kia, giống như tiếng máy móc trong bệnh viện.
"Mùa đông mà, hơi bị cảm lạnh, đến bệnh viện lấy ít thuốc." Chị cả sụt sịt mũi: "Hủ Hủ, em cũng phải chú ý sức khỏe nhé. À, em ở bên đó có thiếu tiền không? Không đủ thì chị gửi cho."
"Em đủ tiền tiêu mà. Chị cả, khi nào chị đến phòng bệnh của mẹ ạ?" Tôi lờ đi Thuần Lương vẫn đang ra hiệu bằng mắt cho tôi: "Sức khỏe mẹ mình hồi phục thế nào rồi ạ?"
"Tốt lắm, mẹ có thể xuống giường đi được mấy bước rồi." Chị cả đáp: "Hủ Hủ, chị đang lấy thuốc, em chờ chút, lát nữa chị bảo bố gọi lại cho em."
"Vâng ạ, chị phải phê bình bố mẹ giúp em đấy, điện thoại không được để im lặng, em không tìm được họ sẽ lo lắm."
"Chị biết rồi, lát nữa nói sau."
Tôi vâng một tiếng, tâm trạng lập tức tốt lên, vừa đặt điện thoại xuống, mặt Thuần Lương liền méo xệch: "Lương Hủ Hủ, cô không nhắc đến chuyện sâu tre."
"Ôi trời, cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ cho cậu ăn được."
Tôi ngồi xuống mép giường sưởi nhắn tin cho anh hai, bảo anh ấy mở máy thì gọi lại cho tôi.
Hết cách rồi, tôi chỉ đành mở miệng hỏi anh hai về vụ sâu tre thôi.
Reng reng reng...
Điện thoại reo lên, tôi đang bấm tin nhắn, tiện tay nghe luôn: "Bố!"
"..."
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Tôi liếc nhìn màn hình, hiển thị là số lạ. Chưa kịp thắc mắc, một giọng nam trầm đã truyền đến: "Đang bận à."
Tôi ngẩn ra, không nhận ra là ai: "Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi ạ."
"Là tôi." Giọng nam trầm xuống: "Thành Sâm."
"..."
Tôi há hốc miệng, bảo sao giọng này nghe quen thế: "Á, sao anh biết số điện thoại của em?"
"Hỏi."
Hỏi ai?
Tôi áp điện thoại vào tai, còn đang chờ vế sau của anh, kết quả là anh chỉ nói có hai chữ, rồi giữa hai chúng tôi chỉ còn lại tiếng hít thở!
"À, thế anh có việc gì à."
Hết cách!
Tôi đành phải phá vỡ tình thế khó xử này: "Có phải anh muốn tìm chú Thẩm không, điện thoại phòng chú ấy đang bận à?"
"Tôi tìm em." Giọng của Thành Sâm vẫn trầm và lạnh như mọi khi.
"...À, em vẫn khỏe mà." Tôi nhíu mày, tìm em thì anh nói luôn là có việc gì đi chứ, sao anh nói chuyện tính tiền theo chữ à!
"Ngày mai tôi đến thăm em." Giọng Thành Sâm không nghe ra vui buồn: "Chắc là chiều sẽ đến."
Thăm tôi?
Trong lòng tôi thầm lẩm bẩm, tôi có gì đáng xem chứ?
"Cái đó, anh gọi cho em chỉ để báo là..."
"Mai gặp." Câu này của Thành Sâm dứt khoát hẳn.
Cúp máy luôn.
Tôi ngây ngốc nhìn màn hình tối đen.
Đột nhiên tôi hiểu được tâm trạng của kẻ nghiện ăn!
Bị treo ngược cành cây thế này ai mà chịu nổi.
Cái tật gì kỳ vậy.
Nói một hơi cho xong luôn không được à!
Biết số của tôi từ ai, tại sao gọi cho tôi, tìm tôi có việc gì, thăm tôi để làm gì!
Nghe cái giọng điệu cuối cùng của anh, còn có vẻ hơi không vui.
Ai đắc tội với anh ta à!
Tôi lắc đầu, tiếng reng reng reng lại vang lên, vẫn là số lạ. Hừ, lại nữa à!
"A lô, Thành Sâm, anh..."
"Thành Sâm là ai?" Trong ống nghe truyền đến giọng nữ: "Bảo sao gọi cho cô cứ báo bận, đang nói chuyện với bạn bè à?"
Tôi cố gắng phân biệt giọng nói: "Chị là... chị Hiểu Yến ạ?"
"Là tôi." Giọng nữ đáp: "Chu Hiểu Yến."
"Sao chị lại gọi cho em!!" Tôi mừng rỡ vô cùng: "Chị Hiểu Yến, em nhớ chị quá!"
"Hủ Hủ, tôi cũng nhớ cô."
Tôi ngại ngùng gãi đầu: "Chị Hiểu Yến, không biết chị dâu hai có nói với chị không, em gặp chút chuyện, phải một thời gian nữa mới về nhà thăm chị được."
Ký ức ùa về, chị Hiểu Yến là em gái ruột của chị dâu. Khi anh hai kết hôn, chị Hiểu Yến làm phù dâu. Lúc đó chị ấy vừa tốt nghiệp trung cấp, vừa hay vào làm ở Hủ Phúc Hiên. Ngày cưới, chị ấy bận rộn chạy ngược chạy xuôi, thấy tôi thích bó hoa cưới của chị dâu, sau khi lễ thành, chị ấy liền xin bó hoa đó cho tôi. Chị ấy nói với tôi, hoa cưới của cô dâu là biểu tượng của hạnh phúc, chị ấy muốn tặng hạnh phúc cho tôi.
Tôi nhận được bó hoa thì vui lắm, rút ra một bông tặng lại chị ấy, nói với chị ấy là chúng ta cùng hạnh phúc!
Chị Hiểu Yến cài bông hoa đó lên tai, cười hỏi tôi có đẹp không.
Tôi gật đầu bảo đẹp lắm: "Chị Hiểu Yến, chờ lúc chị kết hôn, chị sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời!"
Chị ấy khen tôi miệng ngọt: "Hủ Hủ à, tiếc là em chỉ có một anh trai, không thì chị cũng muốn làm chị dâu của em, đi đâu tìm được cô em chồng xinh đẹp thế này chứ."
Chỉ là hôm đó ở đám cưới khách khứa đông quá, chị ấy mải giúp tiếp khách, làm rơi bông hoa lúc nào không hay.
Đến lúc tôi nhặt được thì hoa đã bị khách giẫm nát rồi.
Vì chuyện đó mà chị Hiểu Yến còn áy náy mãi, cứ nói xin lỗi tôi.
Lúc đó tôi rất không vui, cảm thấy hạnh phúc đã bị giẫm nát.
Trẻ con mà, dỗ dành một chút là qua thôi.
Mỗi lần tôi đến nhà hàng, chị ấy đều chạy ra ôm tôi, dặn dò bếp sau làm món tôi thích ăn, sợ tôi chê sảnh trước ồn ào, còn sắp xếp cho tôi một phòng riêng trống. Bố tôi thấy vậy liền phê bình chị ấy, bảo tôi là trẻ con thì bày vẽ làm gì. Chị Hiểu Yến chỉ cười, nói với bố là dùng lương của chị ấy để trả tiền phòng và đồ ăn cho tôi, không tính là tư lợi.
Hủ Phúc Hiên làm ăn ngày càng phát đạt, cuối năm bố tôi sẽ thuê Cung Văn hóa thành phố để tổ chức tiệc tất niên. Tôi lên sân khấu biểu diễn tiết mục, chị Hiểu Yến trang điểm cho tôi, đứng dưới khán đài vỗ tay nhiệt liệt. Tôi biểu diễn thành công, chị ấy còn vui hơn cả tôi.
Tuy chị ấy cũng là họ hàng nên mới vào được nhà hàng, tính là đi cửa sau, nhưng tôi vẫn luôn rất thích chị ấy.
"Chuyện của mày, tao biết một ít." Chị Hiểu Yến đáp: "Cho nên tao mới nhớ mày đấy. Nhớ cái con nhóc nhà mày làm đại tiểu thư quen rồi. Nhà cửa thành cái dạng gì rồi mà mày vẫn còn tâm trạng nói chuyện phiếm với bạn bè. Đúng là đồ không biết xấu hổ."
Khóe môi đang cong lên của tôi cứng đờ: "Chị Hiểu Yến, chị có ý gì?"
"Tao có ý gì à?" Chu Hiểu Yến cười lạnh: "Lương Hủ Hủ, lúc trước tao còn đang thắc mắc, nhà mày làm ăn đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại phá sản đến mức không còn cái quần lót, vứt mấy trăm vạn qua sông qua biển... Nếu không phải chị tao nói tất cả là do mày, tao còn không biết mấy chuyện này đều là do mày khắc!"
"Em..." Tôi há miệng: "Chị Hiểu Yến, chị dâu chị ấy..."
"Mày đừng gọi chị tao!" Chu Hiểu Yến cao giọng: "Tao chịu đủ mày rồi! Nếu không phải nể mặt cái Hủ Phúc Lâu, tao thèm vào phục vụ mày! Trước đây bố mẹ mày ngông cuồng lắm, gặp ai cũng khoe mày mệnh tốt, cái gì mà nương nương chuyển thế, tao nhổ vào! Nhà họ Lương chúng mày chỉ là đám trọc phú mới nổi, phất lên nhanh mà lụi cũng nhanh. Chị tao gả vào nhà mày đúng là xui xẻo tám đời, còn liên lụy cả tao cũng xui xẻo!!"
Một cục tức nghẹn lại trong lồng ngực tôi, tôi nghe ra được sự oán hận ngập trời của chị ta: "Chị Hiểu Yến, em đúng là gặp chuyện xui xẻo, nhưng chị không thể lôi cả nhà em vào. Bố mẹ em đối xử với chị dâu và với chị đều rất tốt, rất chăm lo..."
"Mày dẹp đi!" Chu Hiểu Yến hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi qua cái điện thoại: "Đối xử tốt với tao? Nhà hàng của nhà mày phá sản, đến chút quyền lên tiếng cũng không có à? Dựa vào cái gì mà sa thải tao? Coi như tao vào nhà hàng là nhờ chị tao, nhưng mấy năm nay tao cũng bỏ công bỏ sức ra làm việc mà. Bố mày thấy tao thất nghiệp đến một tiếng cũng không lên, thế mà gọi là tốt với tao à? Ông ta làm thế mà coi được à!"
Cổ tôi cứng đờ, khóe miệng giật giật không thành tiếng: "Nhà hàng phá sản thì đã thuộc về người khác rồi, bố em làm sao can thiệp được? Chị Hiểu Yến, chị bị sa thải sao lại đổ lên đầu bố em? Em biết có thể chị không có việc làm nên tâm trạng không tốt, chị đang tức giận mắng em vài câu cũng được, vì em vẫn luôn nhớ sự tốt đẹp của chị, chị đã đưa bó hoa cưới của chị dâu cho em..."
"Đừng nhắc đến bó hoa đó, vốn dĩ chị tao bảo cho tao!!" Chu Hiểu Yến gào lên kích động: "Mày là cái thá gì mà đòi hoa cưới, mày vội kết hôn lắm à! Nếu không phải vì kiếm thêm vài đồng, ai thèm lượn lờ quanh mày? Lương Hủ Hủ, mày tưởng mày là ai? Tao nói cho mày biết nhé, nếu tao mà có bố mẹ mở nhà hàng lớn, cơm bưng nước rót, thì tao cũng là phúc tinh chuyển thế. Tao mà được học mấy cái năng khiếu đó từ sớm thì chắc chắn giỏi hơn mày. Ai như mày học piano mà đến một bản ra hồn cũng đàn không xong. Bố mẹ mày còn bảo mày có thiên phú, thế mà gọi là thiên phú à? Tự thổi phồng bản thân, đúng là chó vén rèm, toàn dựa vào cái mồm!"
Tôi chết lặng, thấy Thuần Lương bên cạnh đang nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi bèn xoay người đi chỗ khác: "Chị còn chuyện gì khác muốn nói không, không có gì em cúp máy đây."
"Tất nhiên là có!" Chu Hiểu Yến giận dữ đáp: "Lương Hủ Hủ! Mày nói xem chị tao đối xử với mày thế nào, đối với lão Lương gia chúng mày thế nào? Bây giờ chị ấy nhận được cái gì?! Người ta đang mang thai yên ổn, chỉ vì mày mà tự dưng sảy thai! Bây giờ bác sĩ nói sau này chị ấy khó mà có thai lại được nữa! Tao hỏi mày, trách nhiệm này mày gánh nổi không?!"
Tôi sững sờ: "Chị dâu, chị ấy sau này..."
"Không được, cơn tức này của tao thật sự không đè xuống được. Lương Hủ Hủ, mày là cái thá gì, đến nước này rồi mà vẫn phải để chúng tao nịnh mày à!"
Chu Hiểu Yến tự mình nói tiếp: "Tao tính sổ từng món với mày. Mày có biết bây giờ tao đang ở đâu không? Tại sao lại gọi cho mày cuộc điện thoại này không?"
Không cần tôi hỏi, chị ta đã căm hận nói tiếp: "Tao đang ở bệnh viện! Chị tao nhập viện rồi! Tại sao chị ấy nhập viện? Bị thằng anh mày kích động đấy! Bây giờ bố mày nhập viện, mẹ mày nhập viện, chị cả mày cũng ở trong bệnh viện! Nếu không phải Lương Văn Lệ vừa hay đến thăm chị tao, tao nghe thấy nó nhận điện thoại của mày, thì tao còn không biết mày đang ung dung tự tại thế nào đâu. À, nó còn mặt dày bảo gửi tiền cho mày nữa. Nhà chúng mày còn mấy đồng rách?!!"
"Chị có thể đừng nói bậy được không." Tôi nhíu mày: "Anh em kích động chị dâu hai thế nào? Hai người họ lại đòi ly hôn à? Bố em sao lại nhập viện?"
"Bố mày?" Chu Hiểu Yến cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là nhờ ơn đứa con gái tốt là mày đấy! Lần trước ông ta từ chỗ mày về, liền nói phải đốt cái gì mà thế thân cho mày, nửa đêm nửa hôm làm một con hình nhân bằng giấy ra ngã tư đường đốt. Kết quả mày đoán xem sao? Chưa kịp đốt xong thì bị xe đâm! Gãy xương đùi, bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh kìa!"
Cơ thể tôi chao đảo, suýt nữa làm rơi điện thoại: "Bố... Bố em bị gãy xương?"
Tại sao không ai nói cho tôi biết.
Lúc gọi điện vẫn bình thường mà!
"Tao mà nói dối nửa câu thì không phải là người!" Chu Hiểu Yến gân cổ lên: "Ngoài ra tao tặng mày thêm một gói quà lớn nữa. Vừa nãy mày có nghe ra cái giọng chết dở của con Lương Văn Lệ Lương đại mít ướt không, có phải nó đang kêu như mèo không?"
Tôi sốt ruột: "Chị không được nói chị em!!"
"Ối giời ơi, mày còn bản lĩnh gân cổ với tao à. Chị mày, Lương đại mít ướt, hại chị tao sắp thành góa phụ rồi kìa!!"
"Chị có ý gì." Tôi nắm chặt điện thoại: "Chị cả em sao lại hại đến chị dâu được."
"Lương Văn Lệ, cái đồ vô dụng đó, đến chồng mình cũng không giữ nổi. Thằng anh rể Trần Ba của mày ấy, nó bao nuôi con đàn bà khác ở bên ngoài. Nhân lúc chị cả mày đi Bắc Kinh chăm cô Ba mày, nó dẫn con đó về nhà. Chuyện này bị hàng xóm nhìn thấy, mách lại cho Lương Văn Lệ. Lương Văn Lệ mò đến tận cửa tìm con tiểu tam, kết quả mày đoán xem, 'đại mít ướt' danh bất hư truyền, bị con đàn bà kia cào cho!"
Chu Hiểu Yến bật cười khinh bỉ: "Nực cười nhất là con tiểu tam đó cũng có thai rồi. Vậy mà Lương Văn Lệ cũng không chiếm được thế thượng phong. Gặp đúng lúc nhà chúng mày sắp lụi, Trần Ba không làm giám đốc được nữa, nó chẳng cần kiêng dè gì, về nhà đánh cho Lương Văn Lệ một trận tơi bời. Mới một tuần trước thôi, Lương Văn Lệ mặt mũi bầm dập đi tìm anh hai mày. Con mít ướt đó tự mình không có bản lĩnh, con mẹ nó lại giỏi kéo người khác vào. Mày đoán xem chuyện này cuối cùng giải quyết thế nào?"
"Anh hai em sẽ không để chị cả bị bắt nạt đâu!"
Tai tôi nháy mắt bị nhét vào quá nhiều thứ, tôi rối bời.
Trần Ba tìm người đàn bà khác?
Chị cả còn bị đánh?
Theo bản năng, tôi muốn bênh vực chị cả.
Thậm chí khi Chu Hiểu Yến nhắc đến anh hai, tôi cũng muốn nói 'tìm anh hai'!
Anh hai là người bảo vệ cả nhà!
"Đúng, Lương Hữu Chí, tên côn đồ đó, bản lĩnh lắm." Chu Hiểu Yến nghiến răng kèn kẹt: "Nó thấy cái bộ dạng chết dở vô dụng của con Lương đại mít ướt, không nói hai lời liền đi đến chỗ ở của con tiểu tam. Con tiểu tam kia cũng không ngốc, nghe ngóng được tin liền đi tìm Trần Ba. Hai đứa nó cùng nhau trốn về quê ở nông thôn của Trần Ba. Đến nước này rồi, mày đoán xem Lương Hữu Chí làm thế nào? Anh mày một mình xách theo con dao, mò đến tận quê của Trần Ba chém người ta! Con tiểu tam sợ quá sảy thai ngay tại chỗ! Bố mẹ Trần Ba gọi nửa làng ra ngăn cản, anh mày đỏ mắt lên rồi, chém bị thương vô số người. Trong đó có một ông bác của Trần Ba, lúc ngã bị đập đầu xuống đất, ông già đó tắt thở luôn tại chỗ!!"
"Tắt thở?" Lòng tôi co rút lại: "Vậy anh hai em..."
"Bị bắt rồi!!" Chu Hiểu Yến hét lên khản cả giọng: "Sắp bị phán án! Không chết cũng là tù chung thân! Chị tao sắp phải ở góa rồi! Bị kích động nên nhập viện luôn! Mẹ mày cũng xong đời rồi, liệt hoàn toàn, đến nói cũng không nói được! Lão Mạnh còn phải đi đàm phán, tiền thuốc men cộng thêm mạng người, trước sau phải bồi thường hai triệu. Lấy được giấy hòa giải thì anh mày dù có đường sống cũng phải ngồi tù mấy năm! Lương Hủ Hủ, mày nói xem, tại sao đứa chết không phải là mày!!!"
Cạch.
Điện thoại rơi xuống đất, Chu Hiểu Yến vẫn đang gào thét: "Xảy ra nhiều chuyện như thế, mà mày thì thoải mái quá! Lương Hủ Hủ! Mày cút về đây ngay! Bán gan bán thận cũng phải trả hết nợ! Cái án tù của anh mày đáng lẽ mày phải đi ngồi! Mày đi chết đi!!!"
Tôi run lẩy bẩy, ngồi xổm xuống định nhặt điện thoại, nhưng tay tê dại không cử động được.
Anh hai, một tuần trước nói có việc phải làm, hóa ra là đi, là đi...
Anh ấy hồ đồ quá!
"Chu Hiểu Yến!!" Giọng chị cả vang lên trong điện thoại: "Mày nói linh tinh gì với Hủ Hủ thế! Chuyện nhà không liên quan đến nó!"
"Lương Văn Lệ, bây giờ mày giỏi gân cổ với tao rồi à? Mày gào giỏi thế sao không tự mình đi xử lý con tiểu tam kia đi!" Chu Hiểu Yến vặn lại trong điện thoại: "Đồ mít ướt vô dụng!! Mày đừng động vào tao! Tao cứ nói đấy! Mấy cái chuyện nát bét nhà chúng mày không phải do Lương Hủ Hủ gây ra à? Vốn dĩ tao lười quan tâm, nó xui xẻo là chuyện của nó. Nhưng bây giờ liên lụy đến chị tao rồi, tao bắt buộc phải nói rõ ràng. Chúng mày bồi thường bao nhiêu tiền tao không cần biết, nhưng căn biệt thự phải để lại cho chị tao, ít nhất cũng phải năm mươi vạn! Chị ấy muốn ly hôn với Lương Hữu Chí! Ly hôn ngay lập tức! Thanh xuân của chị tao vì nhà chúng mày không thể mất trắng được! Này, mày đừng giật điện thoại của tao..."
Tút…
Cuộc gọi bị ngắt.
"Lương Hủ Hủ?" Thuần Lương cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh tôi: "Cô... không sao chứ."
Tôi nhặt điện thoại lên, loạng choạng đứng dậy, trong đầu chỉ nghĩ đến việc kiểm chứng!
Nước mắt chảy ròng ròng, tôi không nhìn rõ bàn phím điện thoại, tay run rẩy vô dụng. Mãi một lúc tôi mới bấm số gọi đi: "Chị dâu, anh hai bị bắt rồi ạ?"
"Con Yến nó nói với mày rồi à?" Chị dâu lập tức cao giọng: "Lương Hủ Hủ! Mày trả con lại cho tao!!"
"Chị dâu, em..."
"Sao mày không đi chết đi!!!" Chị dâu gào lên nức nở: "Bao nhiêu năm nay tao đối xử với mày thế nào! Bây giờ tao nhận được cái gì!! Lương Hữu Chí nói đi là đi, nó coi tao là cái gì? Tao vừa mới sảy thai, nó đã chạy đi ở với mày! Lương Hủ Hủ, nhà ai mà em chồng lại trèo lên đầu chị dâu hả? Mày rốt cuộc bị tà ma gì ám, mà xui xẻo đến thế! Bây giờ mày hại cả cái nhà này đến cạn kiệt rồi mà còn trốn ở bên ngoài đòi học đạo! Bố mẹ mày một người tàn tật, một người bị liệt, cộng thêm đứa con chưa ra đời trong bụng tao, lão Lương gia coi như tan nhà nát cửa rồi. Bây giờ anh mày vào tù, duyên vợ chồng của tao với nó cũng hết! Mày cái đồ sao chổi, tao không muốn dính vào nữa, sau này tao không phải là chị dâu của mày!!"
Điện thoại bị cúp máy…
Tôi bơ vơ nhìn màn hình điện thoại, nước mắt như vỡ đê không ngừng tuôn ra.
Thuần Lương định qua nói gì đó với tôi, tôi đẩy cậu ta ra, kéo cái vali trong tủ ra rồi nhét quần áo đồ đạc vào.
"Lương Hủ Hủ, cô làm gì đấy?"
"Về nhà."
Tôi nghiêng mặt dụi vào vai chùi nước mắt, lòng dạ rối bời như cỏ dại, Thuần Lương sốt ruột: "Tối thế này cô về nhà kiểu gì? Vả lại cô về nhà cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu!!"
"Không cần cậu lo..." Tôi không nhìn rõ quần áo là áo khoác hay đồ lót, nhét loạn xạ vào vali: "Bố tôi bị xe đâm rồi, mẹ tôi bị liệt rồi, anh tôi bị bắt rồi, tôi phải về xem, con phải về nhà xem..."
"Cô về nhà sẽ nguy hiểm lắm!" Thuần Lương kéo tay tôi lại, quay đầu hét lên: "Cô Hứa! Cô mau tới đây! Lương Hủ Hủ đòi đi! Người nhà cô ấy mắng cô ấy! Bảo cô ấy là sao chổi! Cô ấy đòi về nhà!!"
"Cậu đừng cản tôi!!"
Tôi hất tay Thuần Lương ra, đóng vali lại, kéo cần đẩy đi ra cửa.
Cô Hứa từ trong phòng đi ra: "Mày đi đâu đấy! Trời tối đen rồi! Tuyết vừa tan mặt đường toàn là băng! Chưa về đến nhà mày đã chết dọc đường rồi!"
Tôi không nói gì, cứng rắn lách qua vai cô Hứa kéo vali ra sân. Gió lạnh buốt, quất vào mặt tôi đau rát. Cô Hứa tức tối đi lên giật tay tôi: "Muốn về cũng phải đợi trời sáng! Tối thế này mày xuống núi là gặp chuyện đấy! Nhanh lên! Vào nhà đã! Đừng để tao phải đánh mày!!"
"Cô tránh ra!" Tôi không nghe bất cứ lời khuyên nào, đẩy cô Hứa ra: "Bây giờ con phải về nhà, không ai cản được con!"
"Này, cái con ranh này..."
"Để nó đi!"
Chú Thẩm không lộ mặt, nhưng giọng nói vọng ra từ gian nhà chính: "Chẳng biết là ai nói, muốn ở lại đây học bản lĩnh, muốn tự chăm sóc tốt bản thân, muốn làm đệ tử của ta. Xem ra bây giờ, đó chỉ là một đứa vô dụng! Để nó về! Để tâm huyết của bố nó đổ sông đổ biển! Để khổ tâm của cả nhà nó tan thành mây khói! Duyên phận của ta và nó cũng kết thúc tại đây, nó sống chết thế nào cũng không liên quan đến ta nữa!!"
"Chú đều biết cả đúng không!!" Tôi hét lên vào gian nhà chính trong gió lạnh: "Tại sao không nói cho con!!"
"Nói cho con thì có ích gì!" Chú Thẩm ở trong nhà đáp lại tôi: "Con giải quyết được vấn đề gì! Lương Hủ Hủ, phản ứng bây giờ của con càng chứng tỏ không nói cho con là đúng. Nóng vội hỏng việc, con và Lương Hữu Chí cùng một đức tính!!"
"Không thể giấu con!!!" Tôi gào khóc đáp lại: "Con rất lo cho họ! Nếu con sống mà khiến cả nhà khổ, thà con chết còn hơn!!!"
"Vậy con đi chết đi!" Chú Thẩm quát lên một tiếng: "Kẻ đó đang ở dưới chân núi chờ con đấy, con mau đi nộp mạng đi! Đừng đi chậm quá, để gã giải quyết cho nhanh gọn! Hai ta xuống suối vàng còn có thể làm bạn! Tiểu Hứa, Thuần Lương, hai người về phòng, không ai được cản nó đi chết!"
Cô Hứa căng mặt, kéo Thuần Lương về phòng.
Tôi nén một hơi: "Chú Thẩm! Con biết, mệnh cách vay mượn chưa ngồi vững chú có thể lấy lại được! Đợi con gặp nguy hiểm, con sẽ không ăn bùa, không cần chú phải đấu! Chú cứ lấy lại mệnh cách đi! Con chết cũng không liên lụy đến chú!!"
Tôi cất bước đi ra cổng sân, đường núi gập ghềnh, bánh xe vali kêu lộc cộc.
Rừng cây trong đêm tối trông như những bóng ma, nước mắt vừa trào ra đã bị gió lạnh liếm khô. Tôi mặc một chiếc áo mỏng, nhưng không thấy lạnh chút nào. Một tay nắm điện thoại, một tay kéo vali, lòng dạ rối như tơ vò, bước chân vội vã.
Tôi chợt nhớ lại cuộc đối thoại với chú Thẩm trong phòng trước bữa tối, chú ấy hỏi tôi về chân tình và giả ý.
Tôi đã tự tin nói với chú ấy, rằng tôi gặp toàn là chân tình.
Nhưng vừa nãy Chu Hiểu Yến lại nói với tôi, chị ta tốt với tôi là vì muốn kiếm thêm vài đồng.
Trong đầu hiện lên đóa hoa bị giẫm nát.
Thật giống với tuổi thơ được bọc đường tinh xảo của tôi.
Những gì nhận được đều là mặt cười, đều là yêu thương, đều là "Lương Hủ Hủ là đứa trẻ ngoan nhất".
Đóa hoa không chịu nổi gió táp mưa sa.
Cái gọi là hạnh phúc cũng thật mong manh.
Bị giẫm nát rồi.
Hạnh phúc thật sự cũng không còn nữa.
Lúc cô Ba nói chị dâu hai không tốt, tôi còn không tin.
Bây giờ Chu Hiểu Yến đến chất vấn tôi, vậy tôi biết đi chất vấn ai đây?
Ngao...! Ngao...!
Mèo hoang trong rừng kêu lên, tiếng kêu chói tai như tiếng trẻ con gào khóc. Tôi dừng bước, nhìn thấy mấy đốm sáng xanh lè trong con đường mòn hình người, trong lòng cảm xúc dâng trào, tôi hét lên với chúng: "Ra đây! Ra đây ngay! Giết tao đi! Giết tao đi!!"
Ngao...!
Đám mèo hoang dường như bị tôi dọa sợ, chui tọt vào sâu trong rừng biến mất.
Gió lạnh gào thét, tôi quay đầu nhìn lại, lồng ngực tràn ngập bi phẫn và bất lực: "Ra đây, chúng mày ra đây, giết tao đi, giết tao..."
"Ba Lông?"
Tôi khóc nức nở ngẩng mặt lên, anh hai đang đứng ở cách đó không xa, giống hệt như bộ dạng lúc xuống núi rời đi hôm ấy. Anh ấy cười với tôi: "Đạo sinh một, một sinh hai, đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba..."
"Anh Hai!"
Tôi chạy về phía anh ấy vài bước, bóng anh ấy mờ đi, tôi không dám động đậy nữa: "Anh Hai, em xin lỗi anh, là em hại anh..."
Anh hai vẫn cười với tôi: "Em gái anh từng nói, ngôi sao trên trời hình năm cánh, trên mặt trăng có Hằng Nga, mặt trời là một ông già râu tóc bạc trắng. Hủ Hủ là một đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ có tương lai xán lạn..."
"Không." Tôi lắc đầu: "Anh hai, em không phải đứa trẻ ngoan, chỉ có anh và bố mẹ nói em ngoan thôi, thật ra em chẳng tốt chút nào, em rất ngang bướng. Vừa nãy em còn nói, bố không nghe điện thoại, em phải phê bình bố. Em không biết, em không biết gì cả... Em không biết bố bị gãy xương..."
"Hủ Hủ, phải tự chăm sóc tốt bản thân." Anh hai nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần: "Sau này nếu thật sự không xong, anh nuôi em."
Nước mắt tôi chảy không ngừng, tôi không kìm được muốn chạy tới ôm anh ấy. Nhưng khi tôi chạy qua, trước mặt đã không còn một ai.
"Anh hai, anh hai! Anh mau ra đây, em nhớ anh lắm! Anh hai!!"
Rất nhiều người nói, Lương Hữu Chí là một tên du côn, một thằng khốn, một tên lưu manh vô lại.
Nhưng trong lòng tôi, anh ấy là cây đại thụ, là mái nhà che mưa che nắng cho tôi.
Là người anh trai, chỉ vì tôi nói một câu "mùi thuốc lá khó chịu" mà sẽ không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi nữa.
Tôi nhìn xung quanh, bốn bề tối đen như mực. Những hàng cây chìm trong đêm tối như những bóng ma đang chực chờ vồ mồi. Gió thổi qua, chúng giương nanh múa vuốt vươn cành cây về phía tôi. Tôi run rẩy, trong lòng dần hoảng loạn. Nghĩ đến dưới chân núi có gã tà sư đang chờ bắt tôi, có Chu Thiên Lệ âm u đáng sợ, có gã đàn ông mặt đen với nụ cười quỷ dị...
Sợ.
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Trong đêm tối dường như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Rình rập để nuốt chửng tôi.
Tôi ôm lấy cánh tay, căng thẳng nhìn quanh, càng thêm nhớ nhung sự ấm áp khi anh hai xuất hiện: "Anh hai, anh mau ra đây, ở đây tối quá, em sợ lắm. Em muốn về nhà, anh đưa em về nhà đi. Em nhớ bố mẹ, em nhớ bà nội, em nhớ cô Ba... Em nhớ mọi người. Anh ơi, anh mau ra đây, em thật sự rất sợ..."
.
Bình luận truyện