Hủ Hủ Nhược Sinh

Chương 53 : Chết không nhắm mắt

Người đăng: losedow

Ngày đăng: 10:47 15-11-2025

.
Tôi lon ton đi vào trong nhà. Tâm trạng tôi sáng sủa hẳn lên ngay tức thì. Vừa ngã một cái, phiền não đúng là được giải trừ thật. “Thuần Lương, cậu đang làm gì đấy?” Lạ thật đấy! Cậu bạn Thẩm Thuần Lương vậy mà đang lặng lẽ ngồi làm bài tập trên chiếc bàn giường sưởi trong phòng tôi. “Suỵt.” Thuần Lương đang mặc bộ đồ bông đã thay, bĩu môi về phía tôi: “Đừng nói gì cả, bà Hứa đáng sợ lắm.” “Sao thế?” Tôi hạ giọng, bị cái vẻ thần thần bí bí của nó làm cho căng thẳng theo, bèn ngồi xuống mép giường sưởi. “Vì cậu thay quần áo đòi trèo cây nên cô Hứa đánh cậu à? Thế thì cậu cũng chẳng cần phải sang phòng tôi làm bài tập để ‘thể hiện’ đâu, về phòng cậu mà học, phòng cậu chứ có phải không có bàn giường sưởi đâu.” “Không phải...” Thuần Lương cau mày, nói lí nhí: “Bà Hứa khóc rồi.” Khóc á? Tôi mở to mắt: “Cậu chọc tức cô ấy à?” “Tôi có chọc tức bà ấy đâu.” Thuần Lương cúi đầu viết tiếp: “Ai biết bà Hứa bị làm sao, bỗng dưng cứ là lạ. Thôi, tôi học bài đã, lát nữa bà Hứa thấy tôi chăm chỉ nghiêm túc thế này, tâm trạng bà ấy sẽ tốt lên chút. Cậu đừng làm phiền tôi đấy, bà Hứa mà không thoải mái là chúng ta chẳng ai có ngày yên ổn đâu.” Tôi nhìn sang phòng cô Hứa, cửa phòng chỉ khép hờ, nhạc đã tắt. Trong phòng không có một tiếng động nào. Không giống phong cách của cô Hứa chút nào! Thường ngày, dù cô ấy có ở trong phòng không nói gì, thì cũng sẽ vang lên tiếng cắn hạt dưa lách tách, hoặc lúc đan áo len, que đan va vào nhau cũng tạo ra tiếng lách cách khe khẽ, làm gì có chuyện yên tĩnh thế này. “Lương Hủ Hủ, cậu làm gì đấy? Cậu rảnh thì về phòng chính đọc sách đi, đừng có chọc vào bà Hứa.” Tôi gạt tay Thuần Lương đang níu mình ra: “Tôi sang xem thế nào.” Nghe cô Hứa chửi mắng quen rồi, bỗng dưng cô ấy lại khóc, tôi không thể không sang ngó một cái. Mở cửa phòng ra, cô Hứa đang ngồi ở mép giường sưởi quay lưng về phía tôi. Trước mặt cô ấy là một chiếc rương cũ. Một tay cô ấy khẽ lau nước mắt, tay kia lấy một món đồ cũ trong rương ra ngắm nghía kỹ lưỡng. Cô ấy xem rất chăm chú, dường như đắm chìm trong những ký ức xưa cũ, đến nỗi tôi đứng bên cạnh chào hỏi mà cô ấy cũng không để ý. Tôi hơi cúi đầu, liền thấy trong tay cô Hứa là một cuốn sổ chứng nhận giáo viên đã ố vàng. Bên trong dán một tấm ảnh thẻ đen trắng. Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt tròn trịa, đeo kính gọng đen, trông nhã nhặn, nho nhã. Đây là ai? Lại gần nhìn kỹ, tôi so sánh với khuôn mặt hiện tại của cô Hứa, trong lòng không khỏi giật thót. Trời ơi, là cô Hứa?! Đây là ảnh cô Hứa hồi trẻ! Dưới tấm ảnh thẻ có tên người sở hữu: Hứa Thanh Thu. Tên hay thật đấy! Tôi thầm kinh ngạc: “Cô Hứa, trước đây cô đúng là giáo viên ạ?” Cô Hứa không để ý đến tôi, cô ấy đặt cuốn sổ chứng nhận giáo viên xuống, lại lấy từ trong rương ra một đôi giày múa mũi cứng đã rất cũ để xoa nắn. Có lẽ đã nghĩ đến điều gì đó, nước mắt cô ấy càng tuôn ra ào ạt, vừa sờ giày vừa khóc không thành tiếng. “Cô Hứa...” Tôi thấy đau lòng khó hiểu, bèn kéo vài tờ giấy ăn lau mắt cho cô ấy: “Cô không sao chứ ạ? Giày múa này của ai thế ạ?” “Ôi! Cháu vào đây từ lúc nào thế!” Cô Hứa sững sờ, lúc này mới phát hiện ra tôi, vội vàng luống cuống đóng chiếc rương lại: “Không của ai cả, không có gì, cô chỉ xem linh tinh thôi!” “Cô Hứa, có phải giày múa của con gái cô không ạ?” Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Trong rương không chỉ có giày múa mà còn có một cuốn album ảnh. Bìa album dán một tấm ảnh của cô gái trẻ, bên dưới ảnh có viết: Ái nữ Trịnh Gia Nhiên. Ngoài ra còn có giấy khen, kẹp tóc của con gái, người nhận trên giấy khen cũng tên là Trịnh Gia Nhiên. Trực giác mách bảo tôi đây hẳn là đồ của con gái cô Hứa, nếu không cô ấy đã chẳng cất giữ cẩn thận đến vậy. Động tác của cô Hứa khựng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Cháu Lương, sao lúc trước cháu không nói là cháu biết múa ba lê?” “Bố cháu không nói ạ?” Tôi ngẩn người: “À mà cô cũng có hỏi đâu ạ. Ba lê là cháu học từ nhỏ, cũng có chút nền tảng, sau này tập thể dục nghệ thuật lại luyện lại. Sao thế ạ cô Hứa?” “Không có gì.” Cô Hứa hiếm khi dịu dàng đến vậy, cô ấy lắc đầu nhìn tôi: “Cháu có biết bài tập miết đất trong ba lê không?” “Biết ạ, cái này là cơ bản lắm.” Tôi đứng dậy: “Cháu làm thử cho cô xem nhé?” Lần đầu tiên cô Hứa tỏ ra ngại ngùng, đầu mũi vẫn còn đỏ hoe: “Có tiện không?” “Tiện ạ, cháu thích múa lắm.” Tôi cười, một tay vịn vào cái tủ bên cạnh ti vi, giả vờ như đang vịn thanh ngang, rồi bắt đầu vào thế: “Cháu làm bài tập miết đất ngang cơ bản của ba lê trước nhé, thuật ngữ là Battement Tendu...” Trên mặt cô Hứa lộ ra nụ cười. Mặt tôi vẫn tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì kinh ngạc hết sức! Cô ấy vậy mà lại cười! Cười rồi!! Được cổ vũ một cách khó hiểu, tôi hơi hất cằm: “Cô Hứa, sau khi cháu tập thể dục nghệ thuật, bài tập miết đất còn có mấy kiểu nữa cơ. Cháu múa cho cô xem bài tập miết đất mang đặc điểm múa Slavic nhé. Một hai ba bốn, hai hai ba bốn...” Tự mình hô nhịp, một tay tôi khẽ chạm vào eo, nửa bàn chân trước nhón nhẹ, chân phải duỗi thẳng di chuyển, biểu cảm khuôn mặt cũng phối hợp theo: “Còn có bài tập miết đất kết hợp với vũ điệu Gopak, một tay chống hông, đầu gối gập lại, gót chân mũi chân dậm trước sau trái phải, rất giống động tác đạp nước, vô cùng hoạt bát vui nhộn. Một hai ba bốn, hai hai ba bốn...” Cô Hứa bật ra tiếng cười khúc khích, tay còn bất giác gõ nhịp cho tôi. Chờ tôi "biểu diễn" xong một vòng, trong mắt cô ấy ánh lên vẻ hiền từ, thậm chí còn bảo tôi thử đôi giày múa cũ kia. Không ngờ kích cỡ vừa khít. Chân tôi to, kiểu như chiều cao phát triển từ chân trước, người cao hơn mét sáu mà chân đã đi giày cỡ 39. Vừa ướm đôi giày múa mũi cứng vào, tôi lập tức thấy có "cảm giác" ngay. Cô Hứa bật nhạc múa lên, tôi liền múa một đoạn trong phòng cho cô ấy xem. Tôi chỉ làm vài động tác kinh điển đơn giản chứ không dám múa nhiều, đôi giày đã bị mòn rồi, độ cứng của phần đế đối với tôi mà nói là không đủ. Hơn nữa, giày múa mũi cứng không phải cứ vừa cỡ là được, mà còn phải xét kỹ từ hình dáng bàn chân, độ rộng của giày cho đến độ dài ngón chân. Giày trước đây của tôi đều phải ra tận cửa hàng thử, có lúc hai bàn chân còn phải mua hai cỡ khác nhau. Vũ công chuyên nghiệp còn phải đo chân để đặt làm riêng, nhằm đảm bảo trạng thái luyện tập và biểu diễn tốt nhất. Cô Hứa đợi tôi múa xong mới sực tỉnh khỏi cơn mơ màng: “Cháu Lương, cháu múa đẹp thật...” “Cháu múa không đẹp đâu ạ, còn kém xa.” Tôi thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Cô Hứa, con gái cô cũng học múa ạ?” “Ừ.” Cô Hứa cụp mắt xuống, cất đôi giày múa đi: “Hồi nó mười mấy tuổi từng thi vào đoàn ca múa ba lê nhưng không đỗ. Sau đó nó về dạy nhạc ở trường tiểu học chỗ cô. Nó thích múa lắm, các điệu múa ở trường đều do nó biên đạo cả. Lúc rảnh rỗi nó cũng hay múa cho cô xem ở nhà, giống như cháu vậy, rất vui vẻ hoạt bát.” Hèn gì cô Hứa thích mở nhạc ba lê! Không ngờ điệu múa tôi tùy hứng nhảy để an ủi Chu Tử Hằng lại gợi lên một hồi ức khác của cô Hứa. Tôi thăm dò hỏi: “Cô Hứa, vậy con gái cô đi đâu rồi ạ?” “Xuống dưới rồi.” Theo bản năng, tôi nhìn xuống đất, rồi chợt sững sờ: “Cháu xin lỗi cô Hứa.” “Không sao.” Cô Hứa cười với tôi, nụ cười hiền hậu đến mức khiến tôi không quen: “Nó đi hơn mười năm rồi. Cô cũng từng phát điên, từng muốn chết, bây giờ đã chấp nhận sự thật rồi. Chỉ là, cô vẫn thường xuyên nghĩ đến nó. Thấy cháu múa ngoài sân, cô cứ ngỡ như thấy nó hồi nhỏ. Haiz, chỉ là hơi xúc cảnh sinh tình thôi. Mấy năm nay, cô sống cũng tốt lắm, chỉ không biết Gia Nhiên ở dưới đó thế nào, con bé này, chẳng báo mộng cho cô lấy một lần.” “Không báo mộng cho cô tức là chị ấy đã đầu thai từ lâu rồi ạ.” Tôi hạ giọng dịu dàng: “Bà nội cháu nói, không mơ thấy người đã mất không phải là chuyện xấu, người đã mất luôn mong người còn sống được sống tốt hơn.” Cô Hứa mím môi gật đầu: “Có lẽ vậy, Gia Nhiên là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó mong cô sống tốt, và cô cũng đang rất tốt.” Tôi ôm vai cô Hứa. Cô ấy hơi cứng người lại, dường như không quen với sự thân mật này. Cô ấy quay đầu nhìn tôi, hai người nhìn nhau vài giây, rồi cơ thể cô ấy thả lỏng, đưa tay ra ôm lại tôi, bỗng bật khóc nức nở: “Cháu à, nhưng cô vẫn nhớ nó lắm. Cô nhớ con gái cô, dù chỉ là nó hiện về cho cô nhìn một lần thôi cũng được. Cô nhớ nó quá, Gia Nhiên ơi, Gia Nhiên...” “Cô Hứa, cô đừng khóc...” Mắt tôi cũng đỏ hoe theo: “Cô khóc làm cháu cũng muốn khóc. Cháu tuy chưa chết nhưng cũng gần như chết rồi. Cháu cũng nhớ bố mẹ, bà nội, cô Ba, chị gái và anh hai cháu, nhưng cháu không thể về nhà. Điều duy nhất cháu có thể làm là kiên cường. Cô Hứa, cô cũng phải kiên cường, sống thật tốt thì con gái cô mới yên lòng, nếu không chị ấy ở dưới đó cũng sẽ buồn lắm...” Vốn dĩ tôi định an ủi cô Hứa, kết quả lại thành ra hai người ôm nhau khóc một trận. Nhưng khóc xong đúng là thấy dễ chịu hơn hẳn, cảm xúc của cả hai chúng tôi dường như đã được giải tỏa hết theo những giọt nước mắt này. “Cô Hứa, có phải cô bị đả kích vì chị Gia Nhiên qua đời nên mới theo chú Thẩm đến thị trấn Trấn Viễn Sơn không ạ?” Nếu không phải vì nhìn thấy cuốn sổ giáo viên, tôi thật khó lòng liên hệ ba chữ ‘Hứa Thanh Thu’ với một cô Hứa thường xuyên nổi cơn tam bành. Cô Hứa gật đầu, lấy cuốn album trong rương ra lật cho tôi xem: “Bố Gia Nhiên mất vì tai nạn khi nó còn nhỏ lắm. Cũng may lúc đó bà ngoại Gia Nhiên còn sống, mẹ cô giúp cô trông con, giặt giũ nấu nướng. Cô đi dạy bận rộn, thường xuyên tăng ca... Nghĩ lại thì cô cũng rất hạnh phúc. Chồng tuy mất rồi nhưng có mẹ đẻ ở bên, cô chẳng phải lo lắng gì nhiều, con cái lại ngoan ngoãn. Đợi đến khi Gia Nhiên lớn thì mẹ cô cũng mất...” Thở dài một hơi, cô Hứa kể tiếp: “Hồi Gia Nhiên còn nhỏ đã thích văn nghệ rồi. Thời đó làm gì có tiền dư dả, lương hàng tháng cô đều đưa hết cho mẹ, bà lại tằn tiện chắt bóp, dành dụm ra một ít tiền cho Gia Nhiên đi học múa. Tiếc là, sau này nó không thi đỗ đoàn ca múa. Nó còn thấy có lỗi với bà ngoại, ra mộ khóc một trận. Cô vốn rất lo cho nó, ai ngờ Gia Nhiên lại bảo cô: ‘Mẹ, con không sao, chỉ cần được múa, múa ở đâu cũng được.’ Cô định bụng nhờ vả người quen cho nó vào trường cấp hai của cô làm việc, nối nghiệp cô cũng được, nhưng con bé này không chịu. Nó có chủ kiến riêng, lòng tự trọng cao, sợ bị người ta nói là đi cửa sau, nên tự mình thi vào một trường tiểu học làm giáo viên dạy nhạc và múa...” Cô Hứa xoa nhẹ một tấm ảnh của Trịnh Gia Nhiên: “Nhà cô không bao giờ nổi lửa, đều ăn ở nhà ăn của trường mình. Tối về nhà nói chuyện dăm ba câu rồi đi ngủ. Nói là mẹ con, nhưng giống bạn bè hơn. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó hạnh phúc quá. Gia Nhiên thường nói với cô, học sinh nào có năng khiếu múa nhưng nhà khó khăn, không có tiền bồi dưỡng. Nó bảo sau này điều kiện tốt hơn, nó muốn mở một lớp dạy múa, dạy miễn phí cho học sinh. Suy nghĩ rất tốt đẹp. Ai ngờ, ai ngờ...” Tôi nhìn cô ấy: “Sao ạ?” “Gia Nhiên yêu.” Mắt cô Hứa ngấn lệ, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng: “Có em trai của một vị phụ huynh học sinh đến trường trông thấy nó rồi ưng luôn. Đó là vào đầu những năm chín mươi. Cậu thanh niên đó mở một tiệm sửa xe máy ở huyện, làm ăn riêng, điều kiện cũng tạm được. Cậu ta thích Gia Nhiên, theo đuổi rất nhiệt tình. Nhưng quê cậu này ở nông thôn. Không phải cô coi thường người nông thôn, mà là cô nghe nói ở chỗ họ tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề. Mẹ chồng Gia Nhiên ngay lần đầu gặp mặt đã tuyên bố Gia Nhiên bắt buộc phải sinh được con trai, không sinh được thì không cho đi múa nữa. Cô tức lắm, bèn khuyên Gia Nhiên chia tay. Nhưng đây là lần đầu Gia Nhiên yêu, tình cảm rất sâu đậm. Cậu thanh niên kia cũng đến cầu xin cô, nói rằng cậu ta sẽ đối xử tốt với Gia Nhiên, bảo cô không cần để ý lời mẹ cậu ta nói, sau khi cưới hai vợ chồng sẽ ở riêng trên huyện, chỉ sinh một con, trai hay gái cậu ta đều thích như nhau.” Lau khô nước mắt, cô Hứa sụt sịt mũi: “Cô thấy cậu thanh niên kia cũng biết điều, mà Gia Nhiên lại chẳng giữ mình, chưa gì đã có bầu. Thời đó còn bảo thủ lắm, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt vô cùng. Thế là cô đành gật đầu đồng ý. Đám cưới vừa xong, mẹ chồng Gia Nhiên liền tìm người xem bói, phát hiện nó mang thai con gái. Bà ta liền khăng khăng đòi nó phá thai. Gia Nhiên sợ quá, chạy về nhà khóc với cô. Lúc đó cô chỉ biết nói lý lẽ, một câu chửi bậy cũng không biết nói, có bênh Gia Nhiên thì nhà người ta cũng chẳng coi ra gì. Nhà chồng nó kéo đến mười mấy người họ hàng, chặn trước cửa nhà cô, ép Gia Nhiên phải đi phá thai. Cô đến lớp cũng chẳng đi nổi.” “Thế con rể cô đâu?” Tôi không nhịn được hỏi: “Anh ta không can mẹ mình à?” Lời nói trước khi cưới coi như gió thoảng mây bay hết sao? Cứ để mặc mẹ mình muốn làm gì thì làm à? “Nó không cản nổi.” Cô Hứa thở dài: “Khi sự ngu muội của con người trỗi dậy, thật sự rất đáng sợ. Bà già đó có ba đứa con, hai đứa đầu là con gái, con rể cô là con trai út. Mẹ nó cũng trông chờ nó nối dõi tông đường, nên cho nó hai lựa chọn: một là để Gia Nhiên phá thai, hai là để Gia Nhiên đẻ tiếp. Gia Nhiên cũng bướng, nó vừa không chịu phá thai, cũng tuyên bố không đẻ tiếp. Mẹ chồng nó sốt ruột, liền ép hai đứa ly hôn. Con rể cô không đồng ý ly hôn, cứ che chở cho Gia Nhiên rồi cù nhây với gia đình. Nó nghĩ, đợi Gia Nhiên sinh xong thì không ai làm gì được nữa, nhà nước yêu cầu chỉ sinh một con, ai dám ép Gia Nhiên đẻ tiếp nữa...” Tôi gật đầu: “Con rể cô cũng không đến nỗi tệ.” Ít nhất là lập trường kiên định. “Thằng rể cũng tàm tạm. Bảo nó không tốt thì cũng không phải, nó đối với Gia Nhiên là thật lòng, hai đứa cũng yêu thương nhau. Nhưng bảo nó tốt thì nó cũng chẳng cản nổi người nhà đến gây sự, không làm được đến mức trở mặt với gia đình.” Cô Hứa lắc đầu: “Cứ cù nhây mãi, bụng Gia Nhiên ngày một lớn. Đúng lúc đó, nhà con rể cô ở quê có một mảnh đất được người ta để ý. Đối phương là một nhà giàu có tiếng ở địa phương, người ta muốn mua mảnh đất đó. Vốn dĩ nhà nó định bán, nhưng vừa nghe nói đó là mảnh đất phong thủy tốt, liền lập tức hét giá. Thực ra, mảnh đất đó hình như có liên quan gì đến mộ tổ nhà giàu kia, người ta mua về định trồng cây, tóm lại là để vượng mộ tổ nhà mình. Mẹ con rể cô nghe nói đất có giá, liền năm lần bảy lượt tăng giá, dắt mũi nhà giàu kia đến mức họ tức điên lên. Hai bên xông vào đánh nhau. Con rể cô vội chạy về quê can ngăn, không may bị ngộ thương, thế là mất.” “Mất ạ?” “Trúng chỗ hiểm, chết ngay tại bờ ruộng.” Cô Hứa cụp mắt xuống: “Gia Nhiên nhận được tin, đau đớn tột cùng. Không ngờ, mẹ chồng nó lại bắt đầu giở trò. Bọn họ cho rằng Gia Nhiên không vượng vận, hại con rể cô chết yểu. Gia Nhiên thì lại cho rằng đều tại mảnh đất kia, nếu nhà giàu đó không mua, con rể cô đã không đến mức phải chết. Gia Nhiên bèn đi đòi lại công bằng. Lúc đó con gái cô mang thai bảy tháng, bụng to vượt mặt, đi đòi công bằng không được, vừa về đến nơi thì nhà chồng nó kéo theo bảy tám người họ hàng đến ở luôn. Cô cãi nhau với bọn họ, ngược lại còn bị họ đuổi đi ngay trước mặt Gia Nhiên.” “Tại sao họ lại đến ở?” Tôi không hiểu: “Ở quê không phải có nhà sao? Vả lại ai là người gây hại thì đi tìm người đó, tìm chị Gia Nhiên gây sự làm gì?” “Cướp tài sản nhà tuyệt tự chứ sao.” Cô Hứa cười thê thảm: “Cháu còn nhỏ, cháu không hiểu đâu. Nếu đàn ông trong nhà chết đi, mà người vợ không có con trai, thì rất dễ bị nhà chồng ăn sạch tài sản. Nhà chồng nó thấy Gia Nhiên mang thai con gái, mà con rể cô lại để lại một cái cửa tiệm, nên muốn đuổi Gia Nhiên đi, sợ sau này Gia Nhiên tái giá, nhà cửa tiệm tùng đều thành của nhà người khác.” “Không đúng ạ! Kể cả là con gái thì cũng là máu mủ nhà con rể cô mà!” Tôi nói: “Bố cháu còn toàn bảo cháu sau này phụng dưỡng bố mẹ đấy thôi! Không thể vì cháu là con gái mà cháu không còn mang họ Lương được!” “Thế mới nói, nếu ngày xưa Gia Nhiên tìm được một gia đình như nhà cháu, thì đã không gặp phải những chuyện này rồi.” Cô Hứa hạ giọng: “Nhà giàu kia bồi thường một ít tiền, mọi chuyện coi như xong. Nhưng Gia Nhiên thì mất tất cả. Cô làm mẹ, cũng không còn...” Tiếng khóc nức nở vỡ vụn truyền ra, cô Hứa đưa tay che mắt: “Vào một buổi tối, nó thay một bộ đồ màu đỏ, mang theo cái thai tám tháng trong bụng, đứng lên ghế rồi treo cổ tự tử... Mẹ chồng nó lúc đó đang ở phòng bên cạnh, nửa đêm nghe thấy tiếng ghế đổ cũng không thèm vào xem. Hai hôm đó cô có kỳ thi, tối ngủ luôn ở ký túc xá. Sáng hôm sau, lúc ra nhà ăn lấy cơm xong, cô định mang sang cho Gia Nhiên, vừa vào nhà... đã thấy nó treo lơ lửng giữa không trung, mặt mày tím đen, mắt vẫn mở trừng trừng, lưỡi thè cả ra ngoài. Chết không nhắm mắt...” Tôi bất giác rùng mình một cái, không dám liên tưởng thêm. “Mẹ chồng nó nghe thấy tiếng hét của cô mới chạy sang, vừa nhìn thấy Gia Nhiên đã sợ đến ngất xỉu. Còn mấy người họ hàng bà ta đưa đến gây sự, ai nấy đều tranh nhau chạy thục mạng ra ngoài, cứ như thể Gia Nhiên đã biến thành ác quỷ vậy.” Cô Hứa khóc đến co rút cả cổ, cố sống cố chết kìm nén cảm xúc: “Cô báo công an, may mà có cảnh sát giúp đỡ mới đưa được Gia Nhiên xuống. Sau đó, một mình cô lo tang sự cho Gia Nhiên. Mắt nó cứ thế nào cũng không chịu nhắm... Dáng vẻ thê thảm lắm, ngay cả người trang điểm tử thi cũng bị nó dọa sợ.” “Cô Hứa, cô làm tang lễ luôn ạ?” Tôi cẩn thận hỏi. “Chứ sao nữa?” Cô Hứa đẫm nước mắt nhìn tôi: “Chẳng lẽ cô còn phải mổ bụng lấy đứa bé ra để làm hai đám tang riêng à?” “Không phải, cô đừng vội kích động.” Tôi giơ tay lên: “Cháu sợ, sợ chị ấy...” Trong sách có nói, người chết kiểu này thì hậu sự phải làm cho cẩn thận, không nên chôn cất trực tiếp. Đặc biệt là những người trẻ tuổi chết bất đắc kỳ tử, tro cốt sau khi hỏa táng phần lớn đều sẽ được gửi ở nhà tang lễ vài năm để tiêu bớt oán khí. Nếu không thì hung dữ lắm. Dễ khiến gia trạch không yên. “Sợ nó tác yêu tác quái à?” Cô Hứa hừ lạnh một tiếng: “Cô chỉ mong nó tác quái lên ấy chứ. Bị bắt nạt đến mức nào rồi! Nhà bọn họ chính là thấy mẹ con cô góa bụa, cô lại có công việc, cần thể diện, không biết chửi bới ăn vạ, nếu không sao bọn họ không đi tìm nhà giàu kia gây sự? Thời điểm đó, cô càng nghĩ càng tức, người cứ như phát rồ. Ngày nào cô cũng muốn sống mái một phen với nhà chồng Gia Nhiên. Cô nghĩ cô sẽ giết bọn họ trước, rồi đi giết nhà giàu kia, cô muốn tất cả bọn họ phải đền mạng cho con gái cô.” “Nhưng khi cô tìm đến nhà chồng nó thì mới phát hiện mẹ chồng nó đã treo cổ chết rồi. Bà ta tháo dây lưng quần lúc đi vệ sinh, treo cổ chết ngay trên xà nhà của hố xí. Kéo theo đó còn có bác cả, chú hai bên nhà chồng nó, người thì điên, kẻ thì dại. Cả làng họ đều đồn là Gia Nhiên về đòi mạng...” Cô Hứa run rẩy: “Nhưng cô không nhìn thấy Gia Nhiên. Cô cứ đến làng nhà chồng nó mà gào gọi nó, đến những nơi nó thường lui tới lúc còn sống để gọi. Mọi người đều nói cô điên rồi. Nhưng cô biết cô không điên, cô chỉ là không cam tâm. Đứa con gái cô nuôi nấng hơn hai mươi năm trời, cứ thế mà chết. Có một tối cô cũng muốn treo cổ, muốn đi cùng Gia Nhiên. Ai ngờ vừa treo lên thì dây đứt. Lúc cô ngã xuống đất hình như cô thấy Gia Nhiên, nó khóc lóc nói xin lỗi cô, bảo cô phải sống. Cô nói không được, cô không sống nổi nữa, cô nhất định phải chết...” “Rồi sao nữa ạ?” “Bên nhà chồng Gia Nhiên có người tới, tìm được cô liền quỳ xuống, xin cô tha thứ cho họ. Họ nói cũng sẽ làm pháp sự cho Gia Nhiên, cầu xin Gia Nhiên đừng phá nữa.” Cô Hứa nhận lấy giấy ăn tôi đưa: “Cô không đồng ý. Bọn họ liền tự ý tìm một gã đạo sĩ, nói là để siêu độ cho Gia Nhiên, còn đốt một bộ quần áo của cô, bảo là ‘thế thân’, muốn để Gia Nhiên tưởng cô chết rồi, nó sẽ nhanh chóng lên đường tìm cô. Lúc đó tinh thần cô không được tốt lắm, không nhớ rõ cụ thể nữa. Cứ sống vật vờ qua ngày. Cho đến một hôm, cô gặp được Thẩm tiên sinh. Ông ấy đưa cô rời khỏi quê, đưa cô đến bệnh viện chữa trị, uống thuốc định kỳ. Vừa hay lúc đó có Thuần Lương, cậu bé bốn tuổi rất đáng yêu, cô chăm sóc nó tâm trạng cũng tốt lên không ít. Dần dần, cũng coi như bước ra khỏi bóng ma tâm lý. Nhưng vẫn để lại chút di chứng, cảm xúc vẫn không tốt lắm.” Nói rồi, cô ấy cười khổ với tôi: “Chắc là bị bắt nạt đến ám ảnh tâm lý rồi, nên hay chửi bới, muốn chửi hết cả phần lúc trẻ không biết chửi. Bác sĩ bảo là, gọi là gì nhỉ, nhân cách tiềm ẩn à. Haiz, nói chung là tức mà ra cả.” Tôi méo xệch miệng một cách khó coi: “Cô Hứa, vậy cô và chú Thẩm tình cờ gặp nhau ạ?” Theo như tôi hiểu về chú Thẩm, chú ấy không giống kiểu người ra đường là có tinh thần làm việc tốt giúp người. Nói cách khác, cho dù là Tế Công sống lại, cũng không thể không nói một lời mà nhặt một người sống không rõ lai lịch ngoài đường về nhà nuôi được. “Cháu còn nhớ nhà giàu mà cô vừa kể không?” Cô Hứa nhìn tôi: “Làm sao ông ta biết mảnh đất nhà con rể cô lại vượng mộ tổ nhà ông ta?” “Lẽ nào...” Tôi há hốc miệng: “Là chú Thẩm xem phong thủy cho nhà họ ạ?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang