Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 55 : Ước định
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 10:50 15-11-2025
.
Tôi sững sờ.
Lẽ ra lúc này tôi nên hừng hực ý chí hô vang khẩu hiệu…
Đả đảo Viên Cùng! Trả lại mệnh cách cho ta! Trừ hại cho dân!
Thế nhưng lúc này, sống lưng tôi lại lạnh toát. Dù lồng ngực chứa đầy hận thù, tôi lại chẳng thể thốt nên lời. Tay tôi thậm chí run lên vô cớ, cổ họng thì khô khốc, chỉ muốn nuốt nước bọt. Sợ hãi. Tôi vậy mà lại đang sợ hãi. Hóa ra khi một người không có đủ tự tin, thật sự sẽ hoảng loạn, ngay cả giả vờ không sợ cũng khó.
“Chú Thẩm, cháu…”
“Cháu có thể.”
Vẻ bình thản của chú Thẩm cho tôi chút an ủi. “Vẫn chưa đến bốn mươi chín ngày, cháu vẫn còn cơ hội. Đợi ta nhận cháu làm đồ đệ, sẽ dốc túi truyền thụ thuật pháp cho cháu. Từ nay về sau, cháu không chỉ phải đối đầu với Viên Cùng, mà còn phải đối đầu với tất cả tà sư trong thiên hạ. Tiêu diệt bọn chúng chính là tất cả ý nghĩa trên con đường tu đạo của Lương Hủ Hủ cháu.”
Tôi gật đầu, trên tay như có thêm cây quyền trượng chém yêu trừ ma. Đúng vậy, tôi sẽ không mãi thế này. Sau lưng tôi có chú Thẩm, có cả đống thời gian để trưởng thành. Lùi một vạn bước mà nói, Viên Cùng kia đã hơn năm mươi tuổi rồi, có trâu bò đến mấy cũng chưa chắc sống thọ hơn tôi!
Máu huyết khiến cánh tay phải nhanh chóng nóng rực. “Chú Thẩm, cháu tin cháu có thể làm được.”
Nói lời hay ý đẹp thì tôi vẫn chưa biết nói.
Nhưng thái độ thì nhất định phải có.
Không làm được cũng phải làm được.
Chú Thẩm nhếch môi: “Vậy ta chờ.”
Tôi cầm cái hót rác lên thu dọn mảnh vỡ cốc nước. “Chú Thẩm, có phải chú nghe được cháu và cô Hứa nói chuyện, nên mới nói cho cháu biết những điều này không ạ?”
Trước đó chú ấy kiêng dè lắm mà!
Chú Thẩm cầm sách lên, ừ một tiếng.
Tôi càng kinh ngạc hơn: “Chú cũng nghe lén ngoài khe cửa ạ?”
Mặt chú Thẩm sa sầm: “Lão hủ nghe quang minh chính đại.”
“…”
Quang minh chính đại?
Nhà chính cách nhà ngang phía tây không nói là bao xa, nhưng ở giữa cũng cách mấy bức tường. Đây là thính lực gì vậy?
Trán tôi tê rần. Thảo nào lúc ảo ảnh của anh hai tôi xuất hiện toàn nói những chuyện trên núi, lúc đó tôi còn tưởng là thuật pháp, giờ xem ra, đều là do chú Thẩm nghe lén ngoài khe cửa mà có được. Ở trên núi này đến nói chuyện phiếm cũng không có riêng tư!
“Ta không rảnh để lúc nào cũng nghe.”
Chú Thẩm lười để ý đến tôi. “Là Thuần Lương chạy tới báo cho ta, nói tiểu Hứa khóc, cháu đang an ủi. Ta mới muốn nghe xem cháu an ủi thế nào, xem có cần qua đó không. Những lúc khác, ta không rảnh nghe mấy thứ này.”
À.
Tôi yên tâm mấy phần, không băn khoăn nữa. Chủ yếu là băn khoăn cũng vô dụng, tai mọc trên người ta, việc tôi có thể làm là sau này nói chuyện chú ý hơn. Cũng may tôi không có thói quen nói xấu sau lưng ai, cũng may trước đó cô Hứa và Thuần Lương đều không thân thiết gì với tôi, khiến tôi chẳng có ai để mà nói xấu. Haizz, may thật, may mà chú Thẩm không biết thuật đọc tâm, nếu chú ấy biết tôi từng dùng vô số đêm để phân tích mối quan hệ của chú ấy và cô Hứa… có phải sẽ kéo luôn A Minh kia đến trước mặt tôi không.
Lề mề dọn dẹp xong, chú Thẩm nhìn tôi: “Bây giờ đã biết kẻ trộm mệnh cách của cháu là ai rồi, còn không mau đi xem hương? Quan sát thêm một phút mới có thêm một phần thắng.”
Tôi cười cười: “Chú Thẩm, mai Thành Sâm đi huyện lỵ với cháu.”
“Chúc mừng cháu.”
Chú Thẩm thong thả lật trang sách. “Ta có thể yên tâm hơn rồi. Phải rồi, cháu thấy Thành Sâm thế nào?”
“Cũng được ạ.”
Tôi sợ chú Thẩm nhắc đến chuyện tôi chê người ta xấu, vội bổ sung: “Anh ấy là người tốt, chỉ là tính tình hơi tệ, đôi khi rất nóng nảy. Giống như vừa rồi cháu đang treo ngược trên cây ngon lành, anh ấy cứ nhất quyết phải ôm chân cháu lôi xuống, làm cả hai suýt nữa bị thương. Nhưng anh ấy có ý tốt, bố cháu nói ý tốt dễ làm hỏng việc, cháu hiểu mà.”
Chú Thẩm cười, lắc đầu với quyển sách: “Cháu à, cháu với nó có duyên nợ rất sâu, phải đối xử tốt với Thành Sâm. Biết hôm nay nó đến đây tìm ta vì chuyện gì không?”
“Cháu biết phải đối xử tốt mà, Thành Sâm và Chu Tử Hằng trước nay đã cứu cháu và bố ba lần rồi. Anh ấy đến tìm chú, chắc là hỏi chuyện anh ấy có được thừa kế gia sản không chứ gì.”
Nhắc đến tôi cũng khá tò mò: “Chú Thẩm, anh ấy có được không ạ?”
Chú Thẩm cười bất đắc dĩ: “Nó đến vì cháu đấy.”
“Cháu?”
Tôi ngạc nhiên: “Cháu với anh ấy có thân thiết gì đâu.”
“Sắp thân rồi.”
Chú Thẩm nhìn tôi. “Thành Sâm muốn biết vì sao cháu học đạo. Ta giải thích sơ qua, nói thể chất của cháu hay chiêu dụ tà ma. Cụ thể thì không nói nhiều, vì nếu ta nói ra Viên Cùng, Thành Sâm sẽ ra tay giúp cháu.”
“Giúp cháu không tốt sao?”
Tôi nói thẳng: “Thêm một người giúp, chúng ta sẽ có thêm phần thắng mà.”
“Mỗi người có kiếp nạn của riêng mình. Nếu là chuyện khác, tìm Thành Sâm giúp đỡ thì tốt quá, nhà nó kinh doanh lớn, nền tảng rất sâu, quan hệ cũng rộng. Nhưng đã dính đến âm dương thuật pháp, loại kiếp nạn này chỉ có thể tự mình đối mặt. Nếu không, ta mà để Thành Sâm giúp cháu, chính là kéo thêm nhiều người vào vũng nước đục này.”
Chú Thẩm nhìn tôi: “Việc Thành Sâm có thể làm, chẳng qua là bỏ ra số tiền lớn tìm thuật sĩ khác đối phó Viên Cùng. Một khi có thuật sĩ vô tội bị Viên Cùng sát hại, oán niệm lại càng sâu thêm. Đối với Thành Sâm mà nói, thuật sĩ vô tội vì nó mà chết, đồng nghĩa với việc tạo sát nghiệt, tổn hại phúc báo, ảnh hưởng rất lớn đến con cháu đời sau, sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.”
Tôi hít một hơi khí lạnh: “Đoạn tử tuyệt tôn ạ?”
“Đối với cháu, phiền phức cũng rất lớn. Thành Sâm vì giúp cháu mới tạo sát nghiệt, món nợ này đương nhiên cũng sẽ tính lên đầu cháu.”
Chú Thẩm tiếp tục: “Vốn dĩ là ân oán giữa cháu với Viên Cùng và chủ nhà đã trộm mệnh cách của cháu, vì quan hệ của Thành Sâm mà hại chết người khác, cháu cũng sẽ bị tuyệt hậu.”
“…”
Tôi ngây ra hai giây rồi vội xua tay: “Cháu không cần Thành Sâm giúp đâu, không để anh ấy biết!”
Với cá nhân tôi mà nói, tuyệt hậu hay không cũng không sao, tôi chưa nghĩ xa đến thế.
Nhưng tôi không chịu nổi việc có ai đó vì giúp tôi mà chết trong tay Viên Cùng.
Lỡ đâu lại bị cái kẻ không kiêng ăn kia xơi mất thì làm thế nào.
Cảm giác áy náy cũng đủ giày vò tôi phát điên.
“Nhiều người tưởng rằng, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền, nhưng âm dương thuật pháp lại là thứ không được dính đến tiền.”
Chú Thẩm khẽ thở dài: “Kể cả đối phương là tà sư, khi chính tà đối đầu, người chịu thiệt cũng thường là tiên sinh chính đạo. Vì tà sư để bảo toàn mạng sống sẽ không từ thủ đoạn, còn quy tắc điều lệ của thuật sĩ chính đạo lại rất nhiều. Khi anh muốn nương tay mà đối phương lại muốn anh chết, người chịu thiệt chính là kẻ có lòng thiện niệm này. Cho nên mới nói: Người tốt không sống lâu, kẻ ác sống ngàn năm.”
“Chú Thẩm, thế này không có lý gì cả!”
“Thiên đạo chính là không nói lý lẽ.”
Chú Thẩm chỉ lên trời. “Hoặc có lẽ, nó nói một lý lẽ sâu xa hơn. Nhà Phật quy về nhân quả, thiện ác đến cuối cùng đều có báo ứng, chỉ là đến sớm hay muộn. Nhưng nếu báo ứng đến muộn, cháu có thể làm gì? Cho nên chuyện này của cháu, ta còn sống, ta giúp cháu. Nếu ta tài nghệ không bằng người, đi trước một bước, Thành Sâm chỉ cần chăm sóc tốt cho cháu, ở bên cạnh cháu cho cháu mượn chút ánh sáng là được, ân oán còn lại, tự cháu giải quyết.”
“Chú Thẩm, ý chú là, lỡ như chú mất rồi, cháu phải đến bên cạnh Thành Sâm ạ?”
Thế này chẳng phải khớp với chuyện bố tôi lấm lét thì thầm với chú Thẩm trước đó sao!
Chú Thẩm ho khan hai tiếng: “Cũng gần như vậy.”
“Thế không được ạ!”
Mặt tôi xị xuống: “Chú Thẩm, chú không được chết đâu. Cháu không chịu nổi Thành Sâm, à không, cháu ở cùng anh ấy không tự nhiên, chú Thẩm…”
“Xin cháu đấy, bớt trù ẻo ta một chút đi.”
Chú Thẩm cạn lời: “Ta đang nói đến kết quả tệ nhất, ai nói ta sắp mất? Ta dính một thân phản phệ mà vẫn trụ được đến giờ, có thể nói mất là mất sao? Hơn nữa người với người phải qua lại, trọng điểm ta nói những lời này là gì? Là cháu phải đối xử tốt với Thành Sâm, mệnh cách của cháu và nó… Nói đơn giản, sau này hai đứa sẽ vướng mắc rất sâu, hiểu chưa?!”
“Vướng mắc gì ạ?”
Cứ hay hỏi tôi hiểu chưa!
Sao không nói một lèo cho hết đi!
Nói nửa vời thế này tôi hiểu làm sao được!
“Vướng mắc gì vướng mắc gì, nó giám sát cháu học hành, xem cháu có cầu tiến không, lười biếng là nó sẽ đánh cháu, vướng mắc như thế đấy!”
Chú Thẩm lại nổi cáu: “Suốt ngày hỏi hỏi hỏi, cái tuổi này của cháu thì hiểu được gì! Ta có thể nói gì với cháu! Gì gì gì, ta một người miền Nam bị các người ép đến quên cả tiếng quê hương rồi! Đim oa nẩy đim chổ la!!” (tiếng Quảng Đông: Thế cháu tính sao?)
Tôi bị chú ấy mắng cho rụt cổ: “Mệ dã ý xí?” (Sao là sao cơ?)
“Biến!!”
“…”
Tôi lùi lại một bước, cứng đầu nói tiếp: “Chú Thẩm, cháu không biến được, chú có phải còn quên một chuyện không? Mai cháu đi huyện lỵ rồi, tuệ căn của chú còn chưa cho cháu.”
“Ồ, hóa ra cháu lằng nhằng nửa ngày là vì cái này à.”
Chú Thẩm cười một tiếng, ra hiệu tôi xòe tay ra. Chú ấy cầm sách vỗ vào lòng bàn tay tôi một cái: “Được rồi, cầm đi đi.”
“Đâu ạ?”
Tôi nhìn lòng bàn tay đỏ ửng, ngớ cả người: “Chú Thẩm, không phải cho thế này chứ ạ.”
“Cháu cũng biết là không thể cho như vậy à!”
Chú Thẩm bực bội: “Sao cháu dám mặt dày đòi như thế? Mặt to gớm nhỉ, biến đi, mau biến khỏi mắt ta, không thì ta không cho nữa đâu!!”
“Chú xem chú vội gì chứ…”
Ai nói mặt trẻ con là thời tiết tháng Sáu, người lớn cũng y như vậy.
Tôi lủi thủi đi ra, vẫn thấy mờ mịt, vậy phải cho tôi thế nào?
Quên đi!
Chú Thẩm không lừa tôi đâu.
Về phòng, tôi nghĩ kỹ lại về Viên Cùng. Chú Thẩm không nói ngay từ đầu là đồ đệ của chú ấy trộm mệnh cách của tôi là đúng. Lúc đó có bố ở đấy, nếu chú Thẩm nói hết, lượng thông tin quá lớn, bố sẽ khó mà chấp nhận, có khi còn suy nghĩ lung tung, gây ra phiền phức không cần thiết. Giờ tôi và chú Thẩm đã thân quen, cũng sắp bái chú ấy làm thầy, về tâm lý cũng có không gian để chấp nhận rồi.
Chỉ là càng nghĩ càng có cảm giác bị gài bẫy.
Chú Thẩm dường như đang chơi một ván cờ rất lớn, mỗi bước tôi đi, hình như đều nằm trong kế hoạch của chú ấy.
Chẳng lẽ thật sự bị cô Hứa nói trúng rồi?
Từ lúc chú Thẩm giữ tôi lại, đã có ý định nhận tôi làm đồ đệ rồi?
Tôi khẽ gãi cằm, nhưng chuyện này là do anh hai tôi đề xuất mà, thái độ của chú Thẩm cũng không tích cực lắm. Nhưng chú ấy lại đúng là đã bảo tôi quan sư mặc tướng, sau khi tôi bày tỏ ý muốn nhập đạo, chú ấy cũng bằng lòng cho tôi cơ hội.
Càng nghĩ càng loạn, tôi không phải con giun trong bụng ai, chỉ có thể thuận thế mà làm.
Chỉ cần biết rõ một điều, chính Viên Cùng đã kéo tôi và chú Thẩm vào với nhau. Viên Cùng là kiếp nạn của tôi, cũng là kiếp nạn của chú Thẩm.
Tuyệt đối không thể để người khác nhúng tay vào.
Nhất là Thành Sâm, đá anh ta một cái mà suýt gây chuyện, lỡ như anh ta vì tôi mà đoạn tử tuyệt tôn, tội lỗi đó lớn lắm.
Buổi chiều, tôi đọc sách. Đến tối ăn cơm xong không học thêm, tôi lại đến căn phòng đặt bài vị tăng ca. Có câu nói thế nào nhỉ, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng. Chủ yếu là xem vận dụng thuật pháp tẩu âm, tiện thể chờ chú Thẩm gọi đến cho mượn tuệ căn.
Chờ mãi chờ mãi, chú Thẩm không đến, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là hai chữ rành rành, Thành Sâm.
Nhận máy, anh ta cũng không hàn huyên, hỏi thẳng tôi: “Mai mấy giờ đợi em ở chân núi.”
Tôi ước lượng quãng đường: “Lái xe một tiếng là đến huyện lỵ rồi, vậy chiều ba giờ xuất phát là được. Nhưng nếu anh muốn đi dạo có thể đến đón em sớm hơn, có điều huyện lỵ em cũng không rành, hai chúng ta phải xem bản đồ…”
“Ba giờ chiều mai anh đợi em ở chân núi.” Thành Sâm dứt khoát: “Đừng đến muộn.”
Tôi ừ một tiếng: “Vậy xe của anh chở được mấy người?”
“SUV năm chỗ.”
Tôi nghĩ ngợi: “Là thế này, chị Hồng Anh cũng muốn đi cùng em, là họ hàng của gia đình em cần giúp lần này, cũng coi như người giới thiệu… Nếu ngồi được thì anh có tiện chở thêm một người không?”
“Được.”
“Cảm ơn anh nhiều!”
Tôi cầm điện thoại cười cười: “Thành Sâm, em không thể để anh giúp không công, em trả anh lộ phí nhé!”
Đầu dây bên kia im bặt.
“A lô, a lô?”
Tôi tưởng mất sóng: “Anh có nghe không? Thành Sâm?”
Màn hình vẫn đang hiển thị cuộc gọi, vậy sao anh ta… Tôi bỗng nghĩ ra điều gì!
“À, em nhắc đến tiền là không hay đúng không! Chúng ta là bạn bè mà, Thành Sâm, có phải em lại làm tổn thương anh rồi không?”
“Phải.”
Trời ạ, anh ta trả lời thật kìa!
Tôi bị anh ta dọa giật mình, lại hơi buồn cười: “Vậy em không nhắc đến tiền với anh nữa, làm phiền anh rồi nhé. Hay là, đợi sau này anh mua xong sâu tre gửi cho em, khi nào có thời gian anh lại đến thị trấn Trấn Viễn, em mời anh ăn cơm được không…”
“Được.”
Giọng Thành Sâm đều đều: “Đợi em mời anh ăn cơm.”
Thật ra lúc không nổi giận, giọng anh ta nghe cũng khá hay, sang sảng, có cảm giác rất từ tính.
“Vậy quyết định thế nhé.”
Trong lòng tôi sướng rơn, món hời này chiếm được rồi. “Anh muốn ăn gì cũng được, nếu anh không muốn ra ngoài ăn, em cũng có thể làm cho anh. Ấy, anh đừng thấy em ít tuổi, em nấu ăn ngon lắm, được bố em chân truyền đấy. Hay là đợi sâu tre về, em để lại một phần, hôm nào anh đến em làm cho anh ăn nhé.”
“Được.”
Giọng Thành Sâm nhẹ nhàng: “Anh rất vinh hạnh.”
Tôi vung nắm đấm lên không trung làm động tác "Yesss", tiết kiệm được tiền rồi!
Trong đầu tôi đúng là đang tính toán. Theo tiêu chuẩn nhà hàng của nhà tôi trước đây, mời bạn bè ăn một bữa, lại là thân phận ‘ông chủ’ như Thành Sâm, tùy tiện một phòng riêng, không có ba năm đến trăm tệ thì khó mà xong. Lỡ như Thành Sâm lại hứng chí muốn ăn hải sản, đòi ăn tôm hùm bào ngư, thế thì toi. Chỗ tài sản ít ỏi trong tay tôi không nói có đủ hay không, có khi phải vay tiền mời anh ta ăn. Cho chắc ăn, cứ ăn ở nhà, mọi người còn có thể ngồi cùng nhau. Theo giá cả thịt thà rau dưa ở chợ thị trấn Trấn Viễn hiện nay, trong vòng hai trăm tệ là làm được tám món rồi!
Bày ra bàn cũng đẹp mắt.
Lại còn tỏ rõ thành ý của tôi!
Ôi chao chao chao.
Tôi muốn tự khen mình có tài quá!
“Thành Sâm, anh tốt quá, gặp được anh đúng là…”
“Lương Hủ Hủ.”
Giọng trầm vừa cất lên, sống lưng tôi theo bản năng thẳng tắp: “Dạ, anh cứ căn dặn!”
Chỉ cần không bàn chuyện tiền nong với tôi, tình cảm này của tôi tuyệt đối có đủ!
Bạn bè mà!
Không có gì để nói!
Thành Sâm bật cười khe khẽ: “Em còn nhỏ thế đã học thói giả tạo rồi à?”
Giả tạo?
Tôi khẽ nhướng mày: “Em có sao?”
Chẳng lẽ không nên nói là tôi biết co biết duỗi à?
Lòng dạ rộng lượng như tể tướng à?
Đối với một người suýt hại tôi bị thương, thỉnh thoảng lại dọa dẫm tôi, mà tôi vẫn có thể thân thiết hòa nhã thế này, tôi là người tốt biết bao.
“Phải, em không có, em rất chân thành.”
Giọng Thành Sâm không nghe ra vui buồn. “Chỉ là anh nhớ trước khi xuống núi có ai đó còn nghênh cổ nói anh không phải người.”
Tôi lặng đi mấy giây, cái người này mà cũng có bạn được á?
Chơi với anh ta có bị tổn thọ không?
Lúc anh ta không muốn làm bạn thì nói lảm nhảm một đống vô dụng, đến lúc mình thể hiện thái độ, ấy thế là anh ta lại gây sự!
“Thành Sâm, em không có ý đó, em chỉ thấy…”
Tôi đau đầu: “Chu Tử Hằng nói anh rất thông minh, tuổi này anh đã tốt nghiệp đại học, thậm chí còn từng học cùng lớp với anh ta. Vậy sao lúc nhìn thấy một người treo ngược trên cây lại đi ôm chân người ta? Anh đỡ phần thân trên của em một cái, đỡ, anh hiểu không, kéo dậy, đỡ lấy, anh nâng thân trên của em lên, em bám tay vào cành cây, chẳng phải là có thể ngồi lên cành, tự mình tụt xuống theo thân cây rồi sao? Cần gì phải khiến em đạp trúng anh, rồi lại còn không vui, anh nói có đúng không.”
“Rất cuống.”
Thành Sâm bình thản tiếp lời: “Lúc nhìn thấy rất vội, trong đầu trống rỗng, chỉ sợ em ngã xuống. Thế đấy.”
Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại: “Vậy anh vội cũng không đến mức…”
“Sợ em chết.”
Thành Sâm đè giọng: “Dù sao anh cũng liên tục nhìn thấy ba lần. Một lần phần thân trên của em đã nhoài ra khỏi bậu cửa sổ tầng chín, chân cũng đạp lên rồi. Một lần em đang chuẩn bị thò đầu vào khăn quàng để tự thắt cổ. Lần thứ ba, em vậy mà lại xuất hiện ở rừng núi cách Bắc Kinh mấy trăm cây số, xuất hiện trước mắt anh là một đứa trẻ đang ngồi hoảng hốt trên cành cây. Cho nên hôm nay, anh không hiểu vì sao lại gặp em theo cách này, rất không tốt đẹp. Nếu chân em không móc trúng mà rơi xuống, sẽ chết rất thảm. Anh chỉ nghĩ đến việc đốt sống cổ của em sẽ gãy, cho nên anh vội, nghĩ lại, hành động lúc đó của anh đúng là rất ngu ngốc. Rất xin lỗi.”
“À, anh không cần xin lỗi.”
Anh ta thế này lại làm tôi không biết phải làm sao!
“Thành Sâm, thật ra lần trước em ngồi trên cái cây cổ thụ kia không hoảng hốt đâu, hoàn toàn là bị tiếng hét của anh dọa cho hoảng đấy!”
Tôi hắng giọng: “Nhưng em rất cảm ơn anh đã quan tâm em, chỉ là đừng có hung dữ mãi thế, anh phải cười nhiều lên mới thân thiết, chúng ta đã là bạn rồi, anh phải hòa nhã lên, đúng không.”
“Thế này?”
“…”
Tôi hơi ngơ ngác: “Thế nào?”
Giọng Thành Sâm bất đắc dĩ: “Anh cười với không khí, em có thấy đâu.”
“Anh cười rồi à.”
Tôi ngốc nghếch nhếch miệng: “Em thấy được mà, em sẽ cảm nhận được. Thành Sâm, cười lên sẽ khiến người ta trẻ ra, thật đấy, anh thiếu sức sống quá!”
Áp sát điện thoại vào tai, tôi láng máng nghe được tiếng cười của anh ta, lòng tôi cũng tự dưng tươi sáng lên một chút: “Đúng, anh phải giữ tâm trạng tốt, như vậy vận may cũng sẽ ngày càng tốt hơn!”
“Lương Hủ Hủ, anh sẽ giữ tâm trạng tốt. Nhưng có vài lời, anh phải nói rõ với em trước.”
Giọng Thành Sâm đều đều: “Ở tuổi của em bây giờ, ngoài học hành ra, các năng lực khác đều bằng không. Học theo kiểu cách của người lớn, chỉ khiến người ta phản cảm. Anh biết, chúng ta không thân không quen, còn chưa thân thiết, nếu anh giúp em, em sẽ có gánh nặng. Nhưng hiện tại, anh bằng lòng giúp em, em cứ nhận là được, không cần phải cố đấm ăn xôi trước mặt anh. Nếu em thật sự có lòng, hoàn toàn có thể đợi sau khi lớn lên, hẵng nói chuyện mời anh ăn cơm, hay báo đáp thế nào. Kể cả là bạn bè có qua có lại, cũng không nhất thiết là sau khi em giúp anh lần này, anh nhất định phải báo đáp em cái gì. Nếu em thật sự thông minh, thì hãy đợi đến lúc anh thật sự cần em giúp đỡ hẵng ra tay tương trợ, được không.”
Tôi há nửa miệng, muốn hỏi lại anh ta, được không?
Những lời này của anh ta tuyệt đối là dụ dỗ từng bước, vô cùng kiên nhẫn, ý tứ tôi hiểu cả rồi!
Chính là anh ta không thiếu tiền, nhưng anh ta biết rõ tôi thiếu tiền. Mấy cái mưu mẹo vặt vãnh này của tôi trước mặt anh ta rõ như gương, cũng không cần phải chơi trò giả tạo với anh ta, anh ta không thèm. Tôi thật sự muốn báo đáp thì cứ đợi sau này lớn lên có năng lực rồi hẵng nói!
Nhưng mà…
Tôi ngẫm nghĩ một chút: “Được!”
Thành Sâm bật cười: “Vậy thì tốt, tuyệt đối đừng khách sáo với anh nữa. Kết bạn, không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Vâng!”
Tôi dứt khoát: “Anh yên tâm đi Thành Sâm, em tuyệt đối là cổ phiếu tiềm năng!”
“…”
Thành Sâm ở đầu dây bên kia bật cười: “Em cũng biết cổ phiếu tiềm năng à?”
“Em biết, anh hai em nói!”
Tôi nghiêm túc gật đầu với cái bàn đặt bài vị: “Bây giờ anh giúp em không phải là giúp không công đâu, hai chúng ta cứ đối xử tốt với nhau, sau này anh chính là huynh đệ của em! Đợi em lớn lên, tám phần em sẽ là một tiên sinh rất lợi hại. Sau này anh muốn tính toán gì, cứ tìm em, em không lấy tiền của anh, em còn xem cho anh cẩn thận, xem chuyện của anh như chuyện của mình. Nếu nhà anh có ai bị tà ma quấy nhiễu, anh cứ tìm em, em đến đấu với nó, em đảm bảo…”
Chưa nói xong, tiếng cười ở đầu dây bên kia như bị điện giật.
Tôi thấy khó hiểu: “A lô, em nói sai chỗ nào à?”
Có gì đáng cười chứ?
“Rất tốt.”
Thành Sâm hắng giọng, giọng anh ta khi nhẹ nhàng đi thật sự rất êm tai. “Vậy cứ thế, chúng ta lập một giao kèo nhé. Sáu năm hơi ngắn, vậy tám năm đi, đợi sau khi em hai mươi tuổi, em muốn cảm ơn anh, anh sẽ vui vẻ chấp nhận. Vậy trước khi em hai mươi tuổi, anh giúp đỡ em, em cũng không cần lúc nào cũng treo chữ cảm ơn và tiền trên miệng, thế nào?”
Tôi vừa định nói ‘Được’, cho chắc ăn, vẫn cẩn thận hỏi anh ta: “Vậy lỡ như trước hai mươi tuổi mà chúng ta trở mặt thì sao.”
Cái tính nết này của anh ta không nói trước được đâu.
“Dễ thôi.”
Giọng Thành Sâm nghiêm túc hẳn: “Vậy thì lúc em hai mươi tuổi, quy đổi những lần anh từng giúp em ra tiền mặt trả anh. Đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian, ngồi mặt đối mặt, đem tiền anh giúp em mua sâu tre, tiền đưa em đi huyện lỵ ngày mai, và những lần giúp đỡ trước khi trở mặt… cộng lại từng khoản một trả anh.”
Nói cách khác, không trở mặt thì chúng ta là bạn tốt, trở mặt thì coi như tôi vay tiền anh ta.
Cũng được, việc nào ra việc đó, tâm lý không gánh nặng!
“Thành Sâm, vậy em có cần ghi sổ không, nhỡ đến lúc đó trả thiếu.”
“Không cần thiết, thật sự trở mặt rồi, trong lòng em và anh đều sẽ có một con số ước chừng.”
Thành Sâm đáp: “Biết đâu lúc đó anh cũng không để ý em trả anh bao nhiêu, nhưng có lẽ em sẽ áy náy, nên em cứ xem mà đưa. Chỉ cần thanh toán xong tiền là coi như xong, thế nào.”
“Được!”
Tôi không có ý kiến gì nữa: “Thành Sâm, chúng ta cố gắng đừng trở mặt, đối xử tốt với nhau. Nếu thật sự có gì đó, em chắc chắn sẽ không bạc đãi anh, như anh nói đấy, nếu thật sự phải dùng tiền giải quyết, em tuyệt đối không keo kiệt!”
“Vậy quyết định thế nhé.”
Tiếng cười của Thành Sâm nhàn nhạt: “Mai gặp.”
“Vâng, ngủ ngon.”
Tâm trạng tôi cũng vui vẻ hẳn lên.
Cúp điện thoại, khóe môi bất giác cong lên. Thành Sâm quả nhiên là ông chủ, hào phóng!
Vậy từ mai tôi không cần phải luôn nghĩ cách báo đáp anh ta nữa, đợi hai mươi tuổi tính một thể!
Tâm trạng tốt lên, trong đầu tôi nghĩ đến khuôn mặt anh ta, cũng không thấy xấu nữa!
Xét một cách lý trí, đường nét khuôn mặt anh ta hơi gầy, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng. Dùng lời của bố tôi sau này để nói chính là trông rất tinh tế, nhưng tôi không nhìn ra một người trông tinh tế hay không, chỉ thấy khí chất của Thành Sâm quá cứng rắn. Quanh thân anh ta luôn bao bọc một thứ gì đó chỉ có thể cảm nhận chứ khó mà nói rõ, nhất là lúc anh ta hơi cúi mặt, nhướng mắt nhìn người khác, cảm giác xâm chiếm đúng là ập thẳng vào mặt, rất giống với hơi thở hormone đặc trưng của đàn ông, mang tính dã thú, thật sự khiến tôi rất không thích và kháng cự. Bỏ qua những thứ này, lúc anh ta ôn hòa, vẫn ra dáng một cậu trai trẻ.
“Quả nhiên là dựa vào cây to dễ hóng mát mà.”
Tôi thở hắt ra, cười ngây ngô với tấm bài vị không tên. Cười rồi lại cười, khóe môi lại dần cứng đờ.
Trong lòng tự dưng khó chịu.
Cái cảm giác có người đối tốt với mình này tôi quá quen thuộc rồi.
Trước đây lúc tôi ở Lâm Hải, mọi người cũng đều vô điều kiện đối tốt với tôi.
Giống như Chu Hiểu Yến, tốt đến mức không thể tốt hơn.
Nhà tôi phá sản.
Tôi cũng không còn được yêu mến nữa.
Sự chăm sóc của Thành Sâm đối với tôi, có phải cũng ít nhiều nể mặt chú Thẩm không.
Tôi cụp mắt xuống, tự giễu cười cười. Trưởng thành thật sự sẽ đâm thủng vài thứ.
Giống như dao cùn cứa thịt, mỗi ngày khiến mình đau một chút, dần dần, tự mình bóc tách ra khỏi thế giới cổ tích.
Hít sâu một hơi, nhưng Thành Sâm và Chu Hiểu Yến bọn họ không giống nhau, anh ta có giao kèo với tôi mà.
Không vì mệnh cách tỏa sáng lấp lánh của anh ta, chỉ riêng tấm lòng này, đã tuyệt đối là quý nhân của tôi rồi.
Đợi tôi hai mươi tuổi, có năng lực, nhất định phải báo đáp anh ta.
Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi gọi điện cho chị Hồng Anh. Vốn dĩ định chở chị ấy đi cùng, ai ngờ chị ấy còn muốn đưa cả bố mẹ, còn có con trai chị ấy cùng đến huyện lỵ. Chuyện này đành thôi, cả nhà họ đi xe khách nhỏ qua đó, một mình tôi đi xe của Thành Sâm.
Sau khi ngắt máy, chị Hồng Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi chuyển tiếp tin nhắn cho Thành Sâm, bảo anh ta tra trước đường đi.
Không nhịn được, vẫn thêm một dòng chữ: ‘Cảm ơn, làm phiền anh rồi.’
Cảm ơn là phép lịch sự, bất kể anh ta có cần hay không, vẫn phải cảm ơn.
Tiếng rung vang lên, Thành Sâm trả lời bốn chữ: ‘Nghỉ ngơi sớm đi.’
Tôi cười cười cất điện thoại, lúc cầm sách lên còn liếc nhìn cửa phòng. Tôi không đóng cửa, chính là để tiện cho chú Thẩm gọi. Đèn phòng chú ấy cũng sáng, chắc cũng đang đọc sách, chỉ là không biết bao giờ chú ấy mới đọc xong gọi tôi qua.
Đợi đến nửa đêm, sách đã rơi xuống đất, tôi gục trên bồ đoàn ngủ thiếp đi lơ mơ.
Trong cơn mơ màng, một bóng người từ ngoài cửa đi vào, vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi, thì thầm gì đó bên tai tôi.
Tôi nghe ra là giọng của chú Thẩm, muốn mở mắt ra hỏi chú ấy có phải muốn cho tôi tuệ căn không, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Mãi cho đến khi chú ấy nói rõ ràng: “Hai ngày, ta cho cháu mượn tuệ căn hai ngày, về ngủ đi.”
“A?”
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, trong phòng bài vị chỉ có mình tôi. Dậy nhìn sang phòng chú Thẩm, đèn tắt rồi, chú ấy đã nghỉ ngơi. Gãi gãi đầu, tôi vừa định gõ cửa hỏi chú ấy chuyện trong mơ, vừa nhấc chân lên, tư duy như dòng suối trong vắt, các loại phương pháp, bước đi của tẩu âm tuần tự hiện ra ngay trước mắt, như thể có sẵn trong tay. Nhìn sang lư hương đang cháy, khói trắng lượn lờ, vậy mà lại hình thành một đồ án thái cực trong không khí.
“Tuệ căn!”
Tôi kinh ngạc kêu lên.
Hóa ra đây chính là truyền thụ trong mơ!
…
“Lương Hủ Hủ, đúng giờ là đức tính tốt, tiếp tục giữ gìn.”
Ba giờ chiều, tôi đeo ba lô đúng giờ ngồi vào xe của Thành Sâm, cười cười với anh ta. Mở cửa xe mới phát hiện Chu Tử Hằng không có ở đây, chỉ có mình Thành Sâm ngồi ở vị trí lái xe. “Chỉ có hai chúng ta thôi à, Chu Tử Hằng đâu.”
“Anh ta có việc bận rồi.”
Thành Sâm ném lại một câu, ra hiệu tôi thắt dây an toàn. “Sao, em đi xem việc mà không ăn mặc chuyên nghiệp một chút à?”
Tôi ngớ ra, nhìn lại trang phục của mình. Trời lạnh, tôi mặc một chiếc áo phao dày màu đen dài đến gối, là đồng phục huấn luyện mùa đông của đội thể thao, dáng suông thẳng, hơi cồng kềnh, nhưng rất ấm. Bên trong là một bộ đồ thể thao màu đen bó sát người, áo cổ đứng, quần ống hơi loe, giày võ thái cực màu trắng, đế mềm, chống trơn, nhẹ tiện. Thành Sâm không nói tôi không thấy có gì không ổn, nhìn thế này, cộng thêm cái ba lô hai quai, đúng là không giống đi xem việc, mà là đi thi đấu.
“Chuyên nghiệp thì nên mặc gì?”
Tôi tháo ba lô xuống ôm vào lòng. “Đạo bào à? Nhưng em còn chưa vào nghề, kể cả vào nghề rồi cũng không thuộc đạo sĩ chính thống, không cần mặc cái đó đâu.”
Chú Thẩm ra ngoài xem việc cũng có mặc đạo bào gì đâu. Quần áo của chú ấy cơ bản đều là trường bào cổ đứng đặt may, không phải là kiểu cách gì, đơn thuần vì trường bào che kín, chú ấy không muốn vết sẹo lộ ra dọa người. Thỉnh thoảng xuống núi có thể phải ứng phó với dịp trang trọng, chú ấy cũng sẽ mặc vest, trên cổ sẽ phối khăn lụa nam. Loại bỏ tuổi tác của chú Thẩm, che đi vết sẹo của chú ấy, thật sự chính là một người đàn ông trẻ tuổi đặc biệt có khí chất.
Hơn nữa tôi mặc thế này cho tiện, nói khó nghe một chút, lỡ như dính vào phiền phức gì, chạy cũng nhanh!
Thành Sâm không tỏ ý kiến, khởi động xe, không nói gì thêm.
Khung cảnh tuyết trắng bao phủ lùi dần về phía sau, nhạc nhẹ chầm chậm vang lên. Không ai nói chuyện hơi có chút ngượng ngùng. Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, điều hòa trong xe rất nóng, tôi nới lỏng dây an toàn, kéo khóa áo phao rộng thùng thình ra một chút, trong lòng cân nhắc có nên tìm chủ đề gì đó không, nếu không cả quãng đường này thật sự hơi khó chịu.
Trước khi đến, tôi nghĩ lên xe có thể ngủ một giấc. Tối qua sau khi tỉnh dậy ở phòng bài vị tôi hưng phấn quá, nửa đêm sau gần như không ngủ, cả người như điện thoại sạc đầy pin từ sớm. Chú Thẩm ra tay khiến tôi kết nối được với mạng, tôi có thể lướt game rồi!
Hai ngày, tôi hoàn toàn có thể kết nối thần thông để giải quyết xong xuôi chuyện nhà chị Hồng Anh!
Dưỡng sức trên xe một chút, tôi cũng sẽ có tinh thần phấn chấn hơn. Nhưng vừa ngồi vào, lại không phải như vậy.
Không biết có phải khí thế của Thành Sâm quá mạnh không, cứ ở cự ly gần là tôi lại khó chịu khắp người, thật sự không thoải mái bằng nói chuyện điện thoại.
Ở bên cạnh anh ta, tôi nhắm mắt cũng không có cảm giác an toàn, chỉ sợ anh ta dí con dao vào cổ tôi.
Tôi lái xe mà cô còn dám ngủ?
Chán sống rồi à?
“Học sinh tiểu học không nên dùng nước hoa.”
Thành Sâm đang lái xe bỗng nói một câu. “Hóa chất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.”
Trong đầu tôi đang ngựa phi nước đại, nghe tiếng liền nhìn sang anh ta: “Ai dùng nước hoa?”
“Em.”
Thành Sâm mắt không liếc: “Trẻ con đừng học người lớn làm mấy trò này.”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi: “Em không dùng nước hoa mà.”
Vừa nói tôi vừa cúi xuống ngửi cổ áo phao đang mở của mình. “Không có mùi gì.”
“Mùi hoa rất nồng.”
Anh ta liếc tôi: “Em không dùng?”
“Không dùng mà.”
Tôi ồ một tiếng: “Anh cũng ngửi thấy à? Vậy chắc là do hôm trước chú Thẩm bảo em ngâm tắm, là để thải độc tố trong người ra, hấp thụ hương thơm của cánh hoa. Bản thân em không ngửi thấy, nhưng anh trai em và Thuần Lương đều nói có mùi thơm. Không thơm à?”
Thành Sâm hơi nhíu mày, nắm vô lăng nhìn đường sá ngoài kính chắn gió, một lúc lâu mới trả lời hai chữ: “Không thơm.”
“Vậy cũng còn hơn mùi hôi chứ.”
Tôi lẩm bẩm, bỗng phát hiện ra điều không đúng: “Ấy, không phải anh bị viêm mũi không ngửi thấy mùi sao, sao còn…”
“Chữa khỏi rồi.”
Thành Sâm khô khốc ngắt lời tôi: “Cũng không phải bệnh nan y, anh không thể lúc nào cũng không có khứu giác.”
Tôi bật cười một tiếng, thầm nghĩ anh ta khỏi đúng lúc thật, ít nhất cũng ngửi thấy mùi thơm.
Nếu không lúc đó tôi toàn thân chảy mủ bốc mùi hôi thối, anh ta mà hỏi thì tôi có mà tự ti một dạo.
“Lương Hủ Hủ, em từng bị mất trí nhớ à?”
“Không có.”
Cảnh cây cối ven đường phủ tuyết rất đẹp, mỗi một cành cây bạc đều như được khảm pha lê lấp lánh, mộng ảo lung linh. Tôi mải mê ngắm nhìn, tai nghe lời Thành Sâm: “Chắc chắn không có? Hàn Cảnh Băng nữ hiệp.”
“Hả?”
Tôi kinh ngạc hoàn hồn: “Sao anh biết biệt danh của em… Chú Thẩm ngay cả chuyện này cũng nói với anh à!!”
“…”
Thành Sâm không trả lời, quay mặt sang nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm đen láy: “Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Tôi sững sờ, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng "bíp bíp" chói tai, chiếc xe tải đối diện liên tục bấm còi. Tôi kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”
Thành Sâm mặt không đổi sắc bẻ lái, hai chiếc xe gào thét lướt qua nhau. Tôi vỗ vỗ trái tim đang đập loạn, trong đầu vậy mà lại vụt qua mấy hình ảnh mơ hồ, rất nhiều người hỗn loạn, máu, rất nhiều máu…
Bên tai bỗng vang lên một giọng nữ vô cùng non nớt: “Nếu còn có ai bắt nạt cậu, cậu cứ báo tên của tớ, Hàn Cảnh Băng nữ hiệp, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
Tôi giơ tay lên ấn vào thái dương, đó là giọng của tôi, cũng là lời tôi sẽ nói. Nhưng những hình ảnh đó, sao tôi lại hoàn toàn không nhớ ra…
.
Bình luận truyện