Hủ Hủ Nhược Sinh
Chương 57 : Phương án
Người đăng: losedow
Ngày đăng: 10:50 15-11-2025
.
“Thằng Ba!” Anh hai Chí Đông kịp thời ra tay, giật lấy di ảnh, “Bố đã mất rồi, mày cầm cái ảnh giày vò làm gì! Nếu mà mày gào mấy tiếng gọi được bố về thì cả nhà mình đã đỡ rắc rối rồi!!”
“Phải đấy, Chí Toàn, mày phải nghe lời chứ!”
“Di ảnh cứ đập mãi thế không hỏng à, cái thứ đó rửa một tấm, mua cái khung cũng không rẻ đâu!”
Họ hàng nhà họ Trần nhao nhao lên tiếng, “Đúng rồi đấy, bây giờ rửa một tấm to như thế cả khung cũng phải hơn hai mươi đồng rồi, vật giá cứ vùn vụt tăng ấy nhỉ!”
“Ôi chao, năm nay khoai tây cũng đắt đỏ rồi!”
Khung cảnh lập tức mất kiểm soát. Ngay khi tôi đang nghĩ chủ đề sắp chệch sang gạo mỳ dầu muối, chị Hồng Anh bỗng bốp một tiếng đập mạnh xuống bàn trà, “Mọi người im hết đi!!”
Mọi người bỗng dưng im bặt, đồng loạt nhìn về phía chị ấy, “Hồng Anh, em…”
“Nghe Hủ Hủ nói!” Chị Hồng Anh đỏ bừng mặt, “Em mời người ta đến là để giải quyết chuyện của bác cả, mọi người mà cứ nói nhảm nhí nữa là qua mất bảy ngày đầu đấy!!”
Trong lòng, tôi giơ một ngón tay khen ngợi chị Hồng Anh.
“Hồng Anh à, em góp ý thì cứ góp ý, đập bàn trà làm gì thế. Đồ đạc này đều có tuổi rồi, coi như đồ cổ đấy, nhỡ em đập hỏng thì sao.” Anh Chí Cường bất mãn lẩm bẩm. Thấy chị Hồng Anh sắp bùng nổ, anh ta vội giơ tay lên, “Em đừng vội, đừng vội. Hồng Anh, anh cả hiểu em có lòng tốt, vì chuyện của bố mà em đã tốn không ít công sức. Thôi được, chúng ta không ai xen vào nữa, không ai nói chuyện vô bổ nữa, nghe tiểu tiên sinh nói. Tiểu tiên sinh, cô nói đi…”
Tôi đón nhận ánh mắt của mọi người, tâm trạng thực sự khó mà tả hết. Hèn gì chú Thẩm bảo làm tiên sinh sẽ mở mang tầm mắt, tôi mới nhận vụ đầu tiên mà đã được mở mắt rồi!
“Ý của mọi người tôi hiểu rồi. Mọi người vừa muốn bác Quý Lâm đây lộ diện, lại vừa không muốn tổn hại quá nhiều đến vận may. Phải nói rằng, chuyện này rất khó giải quyết, nhưng với tư cách là đệ tử tương lai của Thẩm đại sư, đã nhận việc này thì tôi đương nhiên sẽ dốc hết sức để lo liệu ổn thỏa cho gia đình mình.” Tôi cố gắng tỏ ra một chút khí chất của tiên sinh. Trước đây, tôi gặp mười mấy vị tiên sinh quả không uổng công, mấy lời mào đầu này tôi học được rành rành. Bất kể là việc gì, cứ nói là khó làm trước đã, không thiệt đâu!
“Cô bé à, phải nói là đệ tử tương lai của Thẩm đại sư có khác, giỏi thật!” Anh Chí Cường bật chế độ tâng bốc, những người xung quanh nghe vậy cũng tiếp lời đội cho tôi thêm một loạt mũ cao. Cái thói xử sự này của người lớn đúng là khiến tôi lâng lâng. Sau đó, anh Chí Cường như tổng kết, đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu tiên sinh, vậy cô định gọi bố tôi về như thế nào?”
“Có ba phương án.” Tôi cố gắng không nhìn bức di ảnh ở phía đối diện. Bị người ta giám sát thì thôi đi, đằng này còn bị một bức ảnh nhìn chằm chằm, khó chịu quá! “Thứ nhất, tôi mời bác Quý Lâm về. Mọi người không muốn bác ấy nhập vào tôi, tôi có thể để bác ấy bám vào bức ảnh. Di ảnh sẽ là vật trung gian, chỉ cần tôi bày bàn cúng, mời bác Quý Lâm về, khuôn mặt trên bức ảnh này sẽ cử động, chớp mắt, mấp máy miệng, biểu cảm phong phú, có thể nói chuyện với mọi người một cách sống động như thật, đảm bảo là bố đẻ của mọi người.”
Vừa hay anh Ba Chí Toàn này quý bức ảnh. Tôi sẽ cho anh ta quý thỏa thích.
“Á?” Anh Chí Cường run bắn cả người, nhìn về phía di ảnh, “Ảnh mà nói chuyện…”
“Phương án này tôi không đồng ý!!” Chưa đợi anh Chí Cường nói xong, Chí Toàn đã vội úp sấp bức di ảnh xuống bàn trà như phải bỏng, vội vàng lên tiếng, “Phương án này của cô dọa người quá! Sau này tôi còn định treo di ảnh của bố tôi trong phòng ngủ. Cô mà làm cho bức di ảnh này biết nói, sau này tôi ngủ cũng dễ gặp ác mộng!”
Tôi không biểu cảm nhìn Chí Toàn, trong lòng bật ra một tràng cười khẩy. Anh không phải đại hiếu tử sao, sợ gì chứ? Gặp ác mộng? Tức là anh vẫn ngủ được à.
“Cách này tôi cũng thấy rợn người.” Giọng anh Chí Cường run run, “Di ảnh mà biết nói, sau này tôi nhìn ảnh nào chắc cũng thấy lấn cấn trong lòng. Mẹ, chú Hai thím Hai, cô chú, mọi người thấy sao?”
Mấy vị trưởng bối nhìn nhau, ai nấy mặt đều tái nhợt, liếc nhìn mặt sau của bức di ảnh đang bị úp, rồi đồng loạt nhích mông lùi vào trong sô pha, trực tiếp dùng hành động để biểu thị sự phản đối.
“Hủ Hủ, phương án thứ hai là gì?” Chị Hồng Anh thót cổ họng nhìn tôi, “Cũng rùng rợn thế à?”
“Rùng rợn hay không là tùy mọi người thôi.” Tôi nhìn chị Hồng Anh, “Nếu phương án thứ nhất mọi người sợ, thì phương án thứ hai là an toàn nhất, ảnh hưởng xấu cũng là thấp nhất. Nói đơn giản là dựng đũa. Đưa tôi một cái bát không, múc nửa bát nước, tôi có thể dựng đũa. Đũa được dựng lên, tức là bác Quý Lâm đã về. Khi đó, khuôn mặt của bác ấy cũng sẽ thấp thoáng hiện lên dưới nước, mọi người có thể thông qua đôi đũa để nói chuyện với bác ấy, cũng có thể nhìn thấy bóng của bác ấy. Đợi bác ấy đi rồi, đũa sẽ đổ.”
“Dựng đũa thì tôi biết.” Mẹ chị Hồng Anh tiếp lời, “Hồi con Hồng Anh nhà tôi còn nhỏ, bị yếu bóng vía, tôi cũng từng dựng rồi. Bây giờ thằng Thiết Đản mà không khỏe, tôi cũng thỉnh thoảng dựng thử, nhưng tôi chưa thấy bóng bao giờ, chỉ có thể hỏi xem là trưởng bối nào về quở, rồi lẩm bẩm vài câu là tiễn đi thôi. Tiểu tiên sinh, cách của cô tuy là có thể thấy bóng, nhưng cách này… vẫn hơi đơn giản thì phải.”
“Đúng đấy, không nhìn rõ bố tôi là không được!” Chí Toàn lại lên giọng, nhưng lần này anh ta không dựng di ảnh lên, mà dùng đốt ngón tay gõ gõ vào mặt sau khung ảnh, “Bố tôi đang nghe đấy nhé. Nhóc con, chiêu này của cô qua loa quá. Mời cô đến mà chỉ dựng một đôi đũa à? Tiền của tiên sinh dễ kiếm quá nhỉ!”
Tôi ngồi im không nhúc nhích. Dù trong lòng đã muốn chửi thề, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa, bao dung. Trước khi đi, cô Hứa đã đặc biệt kéo tôi ra trước gương để tập cười. Cô ấy với tư cách là một khán giả kỳ cựu đã đi theo đại sư nổi tiếng xem việc mười năm, nắm bắt cực kỳ chuẩn xác việc quản lý biểu cảm. Cô ấy bảo tôi, ra ngoài làm việc, thân chủ kiểu gì cũng gặp, tuyệt đối đừng đôi co với thân chủ kiếm chuyện, như vậy sẽ làm mất giá của tiên sinh. Một tiên sinh lợi hại là người không giận mà vẫn uy, cũng không ai dám kiếm chuyện. Tôi tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi bị người ta chê bai, ai nói gì thì cứ nhẫn nhịn, sau này dùng bản lĩnh để đáp lại, như vậy càng thể hiện mình có độ lượng. Cứ cười là được. Người ta có câu, không ai nỡ đánh người mặt đang cười. Nhưng không được cười ngây ngô, cười khẩy, và dĩ nhiên cũng không được cười nhạo hay cười lạnh. Phải cười một cách lịch sự và có phong độ. Tôi thậm chí còn muốn nói với họ hàng nhà họ Trần đang ngồi đây rằng, di ảnh nên chọn loại có biểu cảm mỉm cười như thế này. Sau này treo trên tường, dù già cả lụ khụ, nhưng nhìn ai cũng ra dáng con cháu. Ý nghĩ này vừa nảy ra, cơn tức giận lập tức tiêu tan.
“Thằng Ba, mày có thôi đi không!” Anh Chí Cường lại ra mặt. Sau khi mắng Chí Toàn, anh ta quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, “Tiểu tiên sinh, ý của cô chúng tôi hiểu rồi, cô cũng không muốn chúng tôi quá sợ hãi, nhưng phương án thứ hai này an toàn quá, vả lại người thường cũng làm được. Cô là đệ tử tương lai của Thẩm đại sư, thế nào cũng phải…”
Thể hiện bản lĩnh chút chứ?
“Vậy thì dùng phương án thứ ba đi.” Tôi bình thản nói, “Nhà mọi người có bàn trang điểm không, loại có gương ấy.”
“Không có.” Bác gái lắc đầu, “Con Hồng Anh không nói à? Tôi chỉ có ba đứa con trai, Chí Cường, Chí Đông lấy vợ xong là dọn ra ngoài ở. Bà già này cũng không dùng bàn trang điểm, cả đời tôi có trang điểm bao giờ đâu. Hơn nữa, bàn trang điểm cũng đắt lắm, toàn đồ Tây, không ăn được, không uống được, chẳng cần thiết phải mua.”
Thôi rồi! Nhà này đúng là chết vì tiền rồi! Tôi nhìn quanh một vòng. Ở tầng một có một nhà vệ sinh, cửa không đóng, chiếc chậu rửa mặt màu đỏ đặt bên trong cửa trông rất quen mắt. Tôi đứng dậy nhìn kỹ, đó không phải là cái giá chậu rửa mặt kiểu cũ mà tôi từng thấy ở quê sao? Trên giá có một cái chậu rửa mặt, bên trên gắn một tấm gương hình vuông. Đồ vật cũ này bây giờ đúng là hiếm thấy!
“Tiểu tiên sinh muốn đi vệ sinh à?” Anh Chí Cường rất biết ý, đứng dậy cùng tôi, “Cô cứ đi thẳng vào là được. Đừng giật nước bồn cầu, bên cạnh có xô nước rửa rau thừa, dùng nước trong xô dội là được.”
“Anh cả, anh thôi đi.” Chị Hồng Anh cau mày, “Khách quý đến nhà mà còn keo kiệt thế. Hủ Hủ, em cứ dùng bình thường, tiền nước chị trả!”
Tôi không tiếp lời, đi lại gần xem cái giá rửa mặt. Nó rất cũ, chậu vẫn là chậu sắt tráng men hoa văn kiểu cũ, viền chậu đã lộ ra phần kim loại đen bạc, nhưng gương không bị vỡ, lau chùi vẫn còn rất sáng. Nếu tôi đoán không nhầm, đây hẳn là đồ vật bác Quý Lâm sắm lúc cưới vợ. Bất kể đã bao nhiêu năm, người ta dùng đồ đúng là rất giữ gìn.
“Dùng cái này cũng được.” Tôi nhìn về phía họ hàng nhà họ Trần đang ngồi quanh bàn trà, “Phương án thứ ba, chính là dùng gương làm vật trung gian. Sau khi bác Quý Lâm về sẽ hiện thân trong gương, mọi người có thể nói chuyện với bác ấy qua gương. Làm như vậy, tấm gương được coi như một tấm chắn, có thể bảo vệ vận may của người sống, tổn hại cũng ít hơn so với việc bác Quý Lâm xuất hiện trực tiếp.”
Họ hàng nhà họ Trần lại chụm đầu bàn tán. Cô của chị Hồng Anh bảo dùng gương cũng đáng sợ, sau này về nhà soi gương sẽ bị ám ảnh. Chồng cô thì bảo thế còn đỡ hơn là di ảnh biết nói, rùng mình quá! Tôi nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau quyết định đi, để tôi còn gọi bác Quý Lâm về.”
Trong lúc họ đang bàn bạc, tôi đi đến bên cửa sổ, trong đầu liên tục rà soát lại các bước mời vong. Mùa đông ở phương Bắc trời tối sớm. Chưa đến sáu giờ mà ngoài cửa sổ đã tối đen như mực. Điện thoại trong túi rung lên hai tiếng. Tôi lấy ra xem, là Thành Sâm nhắn tin: ‘Thế nào rồi?’
‘Thân chủ đang bàn bạc, sắp giải quyết xong rồi.’
‘Có nguy hiểm không?’
‘Không ạ.’
‘Em cứ từ từ, anh không vội.’
Tôi nhìn điện thoại mỉm cười, vừa đút vào túi, Chí Cường và Chí Đông đã đi tới, “Tiểu tiên sinh, chúng tôi quyết định rồi, dùng phương án cái gương!”
“Được.” Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng quyết xong. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, rồi giơ tay chỉ đạo, “Trước tiên, khiêng cái giá rửa mặt ra đây, đặt ở giữa phòng khách. Nhà có vải đen không?”
“Có.” Anh Chí Cường gật đầu, “Đám tang phải dựng rạp, đội tang, nên có mua một ít vải đen, vải trắng. Cô cần vải đen để làm gì?”
“Dùng vải đen bọc cái giá lại.” Tôi chỉ vào cái giá rửa mặt vừa được anh hai Chí Đông khiêng ra giữa phòng khách, “Nó màu đỏ, mời vong sẽ không ổn. Trong mắt vong linh, màu đỏ thuộc Hỏa. Vong linh bình thường nhìn thấy sẽ sợ hãi, không dám đến gần. Dùng vải đen bọc lại có thể che đi sát khí. Nếu gặp sự cố, có quỷ bên ngoài xâm nhập vào gương, cũng có thể giật tấm vải đen ra, lập tức có tác dụng trừ tà, trấn áp.”
Đúng là một công đôi việc.
“Chuyện này mà cũng có sự cố á?” Chí Cường mở to mắt, “Không chắc là bố tôi về à?”
“Anh cả, anh nghe em từ từ nói…” Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ta nghe, cũng là giải thích cho tất cả những người có mặt trong phòng, “Mời vong chính là để người đã khuất về nhà, nhưng thời gian về nhà trong bảy ngày đầu không phải do chúng ta quyết định, mà do âm sai ở dưới định đoạt. Thường là vào giờ Tuất đến giờ Tý, tức là từ tám giờ tối đến nửa đêm. Nhưng đợi đến khi âm sai đưa vong linh về nhà, thời gian vong linh có thể ở lại là rất ngắn, chỉ uống ngụm nước rồi đi. Những điều kiêng kỵ trong bảy ngày đầu mọi người đều hiểu, tôi không nói nhiều. Lần này, tôi muốn gọi bác Quý Lâm về sớm. Mọi người không phải còn có điều muốn hỏi sao? Thế thì phải gọi. Bây giờ trong nhà này có ai tuổi Dậu không, nam hay nữ đều được…”
Mọi người nhìn nhau. Cô của chị Hồng Anh đứng ra, “Tôi sinh năm năm bảy, tuổi Dậu.”
“Tốt.” Tôi đưa chiếc chậu sắt tráng men cho bà ấy, “Cô ơi, cháu nghe nói anh trai cô được chôn trên ngọn núi ở ngoại ô, cách đây không xa lắm. Vậy đi, bây giờ cô cầm cái chậu này ra ngoài ngay, mang thêm ba tờ giấy tiền vàng mã xuống chân núi. Cô có điện thoại không? À, có là tốt rồi. Đợi điện thoại của cháu. Bên này cháu chuẩn bị xong sẽ gọi cho cô. Việc cô cần làm là đốt giấy tiền, tiện thể thắp một nén hương cắm xuống đất, sau đó gõ vào đáy chậu, gọi tên anh trai cô. Bác ấy tên là Trần Quý Lâm, cô cứ gọi: Trần Quý Lâm về nhà đi, Trần Quý Lâm về nhà đi! Cô nhớ được không ạ?”
Cô của chị Hồng Anh run run nhận lấy cái chậu, “Tôi vừa gọi… là anh cả về theo tôi à?”
“Cô chỉ dẫn đường cho bác ấy thôi.” Tôi nói, “Cô tuổi Dậu, việc này gọi là kim kê dẫn lối. Cái chậu này tương đương với thanh la, hương khói là tín hiệu. Cô vừa gõ, hương khói sẽ truyền âm thanh đi, gọi là thiên lý truyền âm. Anh trai cô nghe thấy, sẽ biết người nhà đang gọi mình.”
Trong phòng khách im phăng phắc, mọi người đều ngồi im như đang nghe kể chuyện ma. Anh Chí Cường lên tiếng trước, “Thế tại sao lại gõ chậu ở chân núi, gõ ở bên mộ hiệu quả tốt hơn chứ nhỉ?”
“Đúng đúng đúng.” Anh hai Chí Đông gật đầu theo, “Cô ra mộ bố cháu mà gọi, thế cho rõ.”
“Ôi thôi, các cậu tha cho tôi đi!!” Không cần tôi lên tiếng, cô đã không đồng ý, “Tôi vốn đã nhát gan, tối hôm thế này các cậu còn bảo tôi ra mộ à? Bảo tôi tuổi gì không tuổi, bây giờ… Thôi thôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ đứng ở chân núi gọi thôi, có đánh chết tôi cũng không leo lên núi!”
“Cô ơi…” Hai anh em họ còn định khuyên, tôi liền ngăn họ lại, “Không cần đâu, gọi ở chân núi là đủ rồi. Trời tối rồi, gõ chậu ở khu mộ là rất bất kính. Trên núi có nhiều thứ bẩn thỉu, lỡ như đám du hồn đó về trước bác Quý Lâm thì sẽ mời nhầm quỷ bên ngoài về. Ở chân núi là được rồi, tương đương với việc gọi điện mời, sẽ không xung đột.”
Tôi giải thích đâu ra đấy. Rất kỳ diệu, có nhiều thứ thực ra tôi không hiểu, cũng không nghĩ ra, nhưng hễ nói đến là trong đầu lập tức hiện lên nội dung, lời cứ thế tuôn ra khỏi miệng. Giống như là tôi đang nói, mà cũng giống như là tuệ căn chú Thẩm cho tôi đang dạy tôi nói. Chí Cường hiểu ra nên không cố chấp nữa, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đồ đạc lên đường. Tôi thấy bà ấy sợ, liền hỏi tuổi của chồng bà ấy. Thấy không xung khắc nên tôi bảo ông ấy đi cùng. Hai ông bà vừa đi đến cửa, Chí Cường liền ra dáng cháu trai, bước lên trước, “Cô, chú, hai người đi bộ xuống chân núi đừng để bị cảm. Cháu đưa cô chú ba đồng, gọi cái xe ba gác đi.”
“Anh cả!” Chị Hồng Anh giậm chân, “Xe ba gác lạnh lắm, anh đưa luôn mười đồng, đi taxi cả đi lẫn về!”
Tôi cùng vợ chồng Chí Đông bày biện cái giá rửa mặt, cũng coi như đã nhìn ra. Chí Cường tuy keo kiệt nhưng vẫn còn chút phong độ của người anh cả, chịu chi một ít. Chị Hồng Anh vừa lên tiếng là anh ta dù không tình nguyện cũng móc tiền ra bù vào, ít nhất không để cô chú bị gió lạnh tạt vào mặt. Còn Chí Đông thì không chủ động rút tiền, nhưng lại nghe lời anh cả, không bỏ tiền thì cũng bỏ sức. Chỉ có Chí Toàn là không trông mong được gì. Mọi người đều đã hành động, mà Chí Toàn vẫn ngồi bên bàn trà, chờ được gặp bố ngay và luôn. May mà chuyến này tôi làm không phải vì tiền, đúng là mở mang tầm mắt. Tôi âm thầm nén một hơi trong lòng. Làm tiên sinh, quả nhiên là trọng trách nặng nề, đường đi còn xa.
Sau khi bọc vải đen quanh giá rửa mặt xong, Chí Đông lại tìm một tấm ván gỗ đặt lên trên phần giá đỡ chậu, tạo thành một cái bàn. Tôi bày hoa quả cúng, nến, bát gạo, hương đàn lên, tìm một góc độ chuẩn, để gương đối diện thẳng với cửa ra vào. Tôi dùng vải đen che mặt gương lại. Trước khi mời được về, không nên để lộ gương ra ngoài. Tôi lấy di ảnh trên bàn trà, đặt lên chiếc bàn tạm thời được cải tạo từ giá rửa mặt. Giá rửa mặt sau khi sắp xếp xong, thực sự biến thành một chiếc bàn thờ nhỏ. Hai bên là nến, ở giữa là di ảnh, trước di ảnh bày hoa quả cúng, bát gạo cắm hương. Phía sau di ảnh là tấm gương được che vải đen. Trông cũng ra gì phết.
Nhìn những người còn lại trong phòng, tôi sắp xếp bố mẹ chị Hồng Anh đi theo tuyến đường đưa tang, đến ngã rẽ gần nhất. Đợi điện thoại của tôi, hai ông bà sẽ tiếp tục đốt ba tờ giấy tiền, không cần gõ chậu, chỉ cần thầm gọi Trần Quý Lâm về nhà! Lẽ ra là phải gọi to, nhưng giờ này ngoài đường vẫn còn người đi lại, vừa đốt giấy tiền vừa la hét, dễ dọa người qua đường sợ. Gọi thầm là được rồi. Bước mấu chốt là cô dẫn đường. Chỉ cần bà ấy làm đúng, những người khác chỉ là hỗ trợ. Còn lại ba anh em Chí Cường. Tôi bảo vợ chồng anh cả Chí Cường đứng ngoài cổng sân, lặp lại việc đốt giấy tiền, “Nhưng anh cả phải gọi: Bố về nhà đi, bố về nhà đi!” Vợ chồng anh hai Chí Đông thì ở trong sân, tiếp lời gọi: Bố về đi, bố về đi! Xung quanh đều là hàng xóm, mọi người cũng biết tôi đến, biết tôi xử lý chuyện gì. Bọn họ có nghe thấy cũng đành chịu, thông cảm vạn tuế.
“Phải nhớ, đốt giấy tiền có trình tự. Gọi điện cho cô xong thì đợi vài phút, bên đó đốt xong, gọi xong, bố mẹ chị Hồng Anh mới đốt giấy tiền, gọi thầm ở ngã rẽ. Khoảng một, hai phút sau, anh cả Chí Cường mới đốt ba tờ giấy tiền ở cửa. Nhất định phải đợi người trước đốt xong, người sau mới được tiếp sức…” Tôi dặn dò trước sau, “Giấy tiền này là để thưởng cho tiểu quỷ qua đường, bảo chúng đừng quấy rầy, để bác Quý Lâm về nhà. Nhưng mời vong theo cách này đồng nghĩa với việc mở toang cửa, Thần giữ cửa sẽ không quản quỷ bên ngoài, ai cũng có thể bị gọi vào. Chúng ta làm vậy, cũng là gián tiếp ép bác Quý Lâm phải về nhà nhanh. Vong linh chắc chắn cũng sẽ hướng về người nhà mình, không muốn ai bị quỷ bên ngoài bắt nạt. Vì vậy, chỉ cần bác Quý Lâm vừa về là phải đóng chặt cửa ngay, để ngăn quỷ bên ngoài xâm nhập.”
Anh Chí Cường nghe mà mặt tái mét, “Thế làm thế nào để ngăn?”
“Bác cả vừa về, tôi sẽ hô: Trần Quý Lâm về đến nhà rồi!” Tôi nghiêm túc nói, “Tôi hô xong, anh hai Chí Đông ở trong sân phải hô theo: Bố tôi về rồi, bố tôi về rồi! Anh cả Chí Cường tiếp tục hô theo ba tiếng: Bố tôi về rồi! Đây là gọi cho Thần giữ cửa nghe. Mọi người tuy không nhìn thấy, nhưng Thần giữ cửa sẽ lập tức vào vị trí. Lúc này, anh có thể vào nhà nói chuyện với bác cả, cũng không sợ thứ bẩn thỉu nào khác chạy vào nhà nữa.”
“Được.” Môi anh Chí Cường run run, “Tiểu tiên sinh, phiền cô quá. Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà biết nhiều thứ, giải thích rất rõ ràng, thật sự cảm ơn cô.”
“Việc nên làm mà.” Nghe những lời này, tôi cũng thấy khá cảm động, cảm giác trách nhiệm tăng vọt. Tôi quay đầu nhìn bác gái đang run rẩy trong phòng khách, “Bác gái, lát nữa cháu phải nhờ bác giúp một việc. Bức di ảnh kia không rõ lắm, cháu sợ có quỷ bên ngoài vào mà cháu nhận nhầm. Đợi lát nữa trong gương có người, cháu sẽ lật tấm vải đen lên nhìn một cái, sau đó bác cũng nhìn một cái, giúp cháu xác nhận. Xác định đúng là bác Quý Lâm rồi, cháu sẽ bảo hai anh thông báo cho Thần giữ cửa đóng cổng.”
“Được.” Bác gái gật đầu, liếc nhìn Chí Toàn đang ngồi một đống ở kia, rõ ràng là không trông mong gì được ở anh ta, cũng chẳng có ai mở lời bảo anh ta giúp việc này.
Sắp xếp xong xuôi, vợ chồng anh cả Chí Cường ra ngoài cổng sân vào vị trí. Vợ chồng anh hai Chí Đông canh ở trong sân. Có lẽ do trời lạnh, tay cầm giấy tiền của hai anh em đều run lên, đặc biệt là anh hai Chí Đông. Anh ta ngồi xổm trong sân, như thể chuẩn bị chạy, một tay cầm bật lửa, một tay cầm giấy tiền, mắt dán chặt ra ngoài cổng không dám động đậy, toàn thân gồng cứng, căng thẳng tột độ. Tôi có cảm giác chỉ cần tôi giơ súng phát lệnh, đoàng một tiếng, là anh ta co giò chạy mất dép!
Chị Hồng Anh gọi hai cuộc điện thoại xong, đứng bên cạnh tôi, “Hủ Hủ, bố mẹ chị đến ngã rẽ rồi. Cô chú chị hỏi khi nào thì bắt đầu, dưới chân núi không có đèn, cô chú ấy sợ lắm.”
Tôi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Đúng bảy giờ, tôi nhìn chị Hồng Anh, “Bảo cô bắt đầu đốt giấy tiền, gõ chậu được rồi. Nhớ là trước khi gõ chậu nhất định phải thắp hương.” Hiệu suất của giờ Tuất chắc chắn không cao bằng giờ Tý. Nhưng giờ này ngũ hành thuộc Thổ. Trong “Thuyết Văn Giải Tự” có viết, Tuất, nghĩa là diệt. Hướng là Tây Bắc, có thể chiêu vong.
“Ừ.” Chị Hồng Anh căng thẳng đến mức giọng run lên, bấm số gọi, “Cô ơi, cô bắt đầu đi. Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, đấy là anh ruột cô mà, cô sợ gì chứ. Đúng rồi, đúng rồi, đừng làm sai bước nhé. Vâng, được. Đốt xong thì bảo cháu một tiếng, cháu bảo bố cháu đốt tiếp. Cô xong việc thì về nhanh nhé, còn được nói chuyện với bác cả mấy câu. Lúc bác ấy trút hơi thở cuối cùng, cô không có ở bên, cô không phải cứ nhắc mãi là tiếc à. Lần này nói chuyện xong là hết tiếc rồi…”
Tôi nghe mà cũng thấy tê dại. Tôi liếc mắt sang Chí Toàn, cái con người sống thực vật này cuối cùng cũng chịu đứng dậy, mặt đầy vẻ tò mò nhìn về phía tôi. Chị Hồng Anh vừa đặt điện thoại xuống liền nắm lấy tay tôi, “Hủ Hủ à, em bảo sao chị lại sợ thế nhỉ? Đấy là bác ruột của chị mà, sao chị vẫn thấy yếu bóng vía thế này.”
Lòng bàn tay chị ấy lạnh toát. Tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay chị ấy an ủi, không nỡ nói rằng tôi cũng sợ. Nhất là khi sau lưng đang có một cái giá rửa mặt, trông như bàn thờ, phủ vải đen, thắp nến, cảnh tượng vô cùng kỳ dị, bức di ảnh bên trên còn nhìn thẳng vào lưng tôi. Đặt vào trường hợp này, ai mà chẳng yếu bóng vía.
Reng reng reng… Chuông điện thoại vang lên. Chị Hồng Anh hét khẽ một tiếng, suýt chút nữa là ném luôn cái điện thoại! Chị ấy nhấc máy, “A lô” hai tiếng, “Hủ Hủ, chú chị bảo bên đó gọi xong rồi. Bây giờ chị bảo bố chị đốt giấy tiền nhé?”
Tôi ừ một tiếng. Đợi chị Hồng Anh gọi điện xong, tôi căn đúng thời điểm, nhìn ra anh Chí Cường ngoài sân, “Anh cả! Gọi đi!!”
“Bố, về nhà đi!” Anh Chí Cường rất nhiệt tình, hét lớn, vừa đốt giấy tiền vừa vung lên, “Bố! Về nhà đi!!”
Tôi bất giác cau mày, thấy cứ là lạ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, “Anh hai Chí Đông, gọi đi!!”
“Bố ơi! Về đi!!!” Vợ chồng Chí Đông tiếp sức trong sân, đốt giấy tiền, gân cổ lên hét, “Bố! Về đi! Bố ơi!!”
“Về chưa?” Bác gái mặt đầy vẻ kinh hãi, đứng cạnh chị Hồng Anh, hai người dựa sát vào nhau như thể đang ôm nhau cho ấm, “Tiểu tiên sinh, ông nhà tôi về chưa?”
Tôi quay đầu lại nhìn ngọn nến trắng đang lặng lẽ cháy, tấm vải đen cũng không có gì bất thường… Không có động tĩnh gì cả! “Anh cả Chí Cường, anh tiếp tục gọi bố đi!”
“Bố ơi! Bố mau về đi!!” Giờ phút này, anh Chí Cường cũng chẳng màng đến thể diện nữa. Anh ta đứng ngoài cổng sân, hệt như đang gọi bố về ăn cơm, “Bố ơi! Về nhà thôi!!”
“Bố ơi!!” Vợ chồng Chí Đông tiếp tục, đặc biệt là vợ Chí Đông, còn gào lên cái giọng thê lương, ngắt quãng như đang khóc tang, “Bố ơi là bố ơi, bố mau về nhà đi! Bố ơi! Bố ơi!”
Hai anh em và hai chị em dâu đều dồn hết sức lực, gào đến mức giọng sắp vỡ ra! Cứ như đang hát song ca. Tôi nghe mà chỉ muốn thổi một cây kèn sona để phối hợp với họ! Nhưng mà gào nãy giờ, cái giá rửa mặt vẫn không hề có động tĩnh. Tôi có chút sốt ruột. Có gì đó không đúng! Kim kê dẫn lối, vong linh nghe thấy là sẽ đi theo về ngay. Sao lại gọi lâu thế này?
Tôi đang thầm phân tích xem có bước nào bị sai không, thì Chí Toàn mất kiên nhẫn đi tới, “Nhóc con, cô có phải đang lừa người không hả? Nhìn anh chị hai tôi gào kìa, lát nữa là hụt hơi luôn đấy!”
“Anh Ba, anh đừng có nóng nảy.” Chị Hồng Anh nhìn anh ta, “Chân núi nói xa không xa, nói gần không gần, bác cả đi bộ về cũng phải mất một lúc chứ. Giờ này chắc chắn đang trên đường rồi.”
“Thôi dẹp đi!” Chí Toàn trừng mắt, “Sao mày không nói bố tao còn phải bắt taxi ven đường nữa. Tao chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng từng nghe nói rồi. Tiên sinh có bản lĩnh, ai lại làm nhiều trò như nó, chỉ muốn hành hạ cả nhà mình chạy đông chạy tây, còn bắt cả bà cô nhát gan đấy…”
Xoạt xoạt… Xoạt xoạt… Đèn trong phòng khách bỗng dưng nhấp nháy, vài giây sau, phụt một tiếng, tắt ngóm! Trong phòng tối om. Ánh nến lay lắt. Chiếu ra thứ ánh sáng yếu ớt.
“Mẹ ơi!!” Bác gái hét toáng lên, ôm chầm lấy chị Hồng Anh, “Thằng Ba! Có phải, có phải, có phải bố mày về rồi không!!”
Chí Toàn sững người, ngẩng đầu nhìn rồi tỏ vẻ khinh khỉnh, “Vớ vẩn, là đứt cầu chì rồi. Mẹ, mẹ đừng tự dọa mình nữa. Con nhóc này không có bản lĩnh đó đâu. Con ra chỗ cầu dao xem, thay cái dây chì là được.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, sượt qua má tôi khiến tôi tê dại. Tôi bất giác rùng mình một cái, cánh tay phải phát ra cảm giác đau đớn. Trong bóng tối, ngọn nến đang cháy khẽ lay động, dần dần phát ra ánh sáng màu vàng lục. Tấm vải đen che mặt gương phập phồng hai cái, phồng lên, như thể có ai đó đang thổi hơi từ bên trong.
“Tất cả đừng ai nhúc nhích.” Tôi gọi Chí Toàn lại, “Có thứ gì đó vào trong gương rồi.”
Chí Toàn khựng bước, nhìn về phía giá rửa mặt. Ánh nến chiếu vào khu vực đó một màu vàng vọt. Tấm vải đen trên mặt gương vẫn không ngừng phồng lên, phập phồng, thổi bay cả bức di ảnh đặt trước tấm vải đen suýt rơi xuống. Anh ta kinh ngạc tột độ, “Á, là vải, vải đang động… Gió thổi à? Trong gương mà cũng thổi ra gió được sao?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đi đến trước giá rửa mặt, giơ tay lên, âm thầm hít một hơi thật sâu. Tôi đột ngột lật một góc tấm vải đen, ghé đầu nhìn vào mặt gương. Trong gương, ánh sáng xanh lục lập lòe, có một ông lão đang ở bên trong, nghẹo cái mặt già nua, đang trừng mắt nhìn tôi!
Ôi mẹ ơi!! Cứ như đang nhìn ảnh chụp cận mặt qua mắt mèo trên cửa chống trộm vậy! Tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực! Suýt chút nữa là tôi hét toáng lên. Tôi vội vàng dùng tay đậy tấm vải đen lại. Máu trong người như sôi lên. Sợ chết mất, sợ chết mất…
“Là bố tôi à?” Bóng dáng Chí Toàn chìm trong bóng tối, đôi mắt sáng rực nhìn qua, “Bố tôi vào trong gương rồi à?”
“Là một linh thể.” Tôi kiểm soát giọng nói của mình, không được run. Tôi chỉ vào tấm vải đen, “Anh và bác gái, ai qua đây xem một chút, xác nhận linh thể này có phải là bác Quý Lâm không. Xác nhận xong, tôi sẽ bảo anh cả Chí Cường đóng cổng.”
“Để tôi xem!” Chí Toàn sải mấy bước dài đi tới. Vợ chồng Chí Đông trong sân nghe thấy động tĩnh cũng nghển cổ nhìn về phía chúng tôi. Thấy Chí Toàn định lật tấm vải đen, hai vợ chồng đồng loạt nín thở. Đèn tắt, bọn họ nhìn vào trong phòng chỉ thấy tối om. Nhưng ánh nến lại chiếu sáng xung quanh bức di ảnh, ánh sáng lập lòe, tựa như ma trơi bên mộ lúc nửa đêm. Tuy kỳ dị, nhưng cũng có tác dụng như đèn sân khấu, chiếu sáng rực đúng ngay khu vực này. Ngay khi tôi đang nghĩ anh Ba Chí Toàn này cũng có vài phần can đảm, thì bàn tay đang đưa về phía tấm vải đen của anh ta bỗng khựng lại. Anh ta im lặng vài giây, nín thở đến mức vợ chồng Chí Đông ngoài sân sắp thiếu ô xy, Chí Toàn quay mặt nhìn bác gái, “Mẹ, hay là mẹ lật lên xem đi. Con mà xem, con sợ con nhóc này lại giở trò gì.”
Tôi cạn lời. Loại người như Chí Toàn có phải đồ nhát gan mà hay ra vẻ mà mọi người hay nói không nhỉ? Trong xương cốt thì nhát, mà ra vẻ lại rất hung hăng!
“Nhà mọi người ai xem cũng được, mau xác nhận đi.” Tôi nén sự khó chịu, thúc giục, “Nếu không phải bác Quý Lâm, tôi còn phải tiễn đi. Không thể để vong lạ chiếm chỗ trong gương được.”
Vẻ mặt bác gái lộ rõ sự không tình nguyện. Nhưng khi thấy chị Hồng Anh sợ đến mức trốn ra tận cửa, Chí Toàn thì không trông cậy được, bà ấy đành run rẩy đưa tay ra, lật tấm vải đen. Đôi mắt bà ấy lập tức trợn trừng, “Quý, Quý Lâm, ông thật sự về… Ợ!!”
‘Loảng xoảng!’ Bác gái kéo theo tấm vải đen ngã vật xuống, làm rơi cả di ảnh và bát hương xuống đất. Người bà ấy ngất lịm đi. Tim tôi thắt lại, vội cúi xuống nhặt nén hương bị rơi. Bát không quan trọng, nhưng hương khói không thể tắt! Thử nói xem, tố chất tâm lý thế này mà còn đòi vong linh lộ diện!
“Bác gái!!” Chị Hồng Anh rất biết điều, lao từ mép cửa vào, nhanh tay đỡ lấy bà cụ. Vừa ngẩng đầu lên, chị ấy nhìn thẳng vào gương. Tấm vải đen che gương đã bị bác gái kéo rơi xuống. Tấm gương sáng rõ lóa trong không gian u ám. Nói không hay chứ, dù không bật đèn, buổi tối nhìn vào gương cũng thấy sáng. Tôi không rõ nguyên lý là gì, nhưng nó giống như nhìn mặt hồ ban đêm vậy. Giờ đây, nến đang cháy, ông lão trong gương dưới ánh nến hắt vào, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lục, tự mang theo hiệu ứng ánh sáng. Mặt mũi ông ta hung dữ, lông mày xếch, nhe răng, biểu cảm thì ác độc như thể bị người ta quỵt năm triệu. Chỉ cần thị lực không có vấn đề là đều có thể nhìn thấy rõ mồn một!
Ông lão nhìn chị Hồng Anh chằm chằm vài giây, rồi mở miệng chửi, “Chúng mày rối cả lên tìm tao về làm gì!”
Cái giọng trầm khàn, ồm ồm, lạnh lẽo này còn đáng sợ hơn Thành Sâm cả trăm lần! Ông ta không chỉ tự mang hiệu ứng ánh sáng, mà còn tự mang hiệu ứng âm thanh. Một tiếng quát vang lên, cả căn phòng vang vọng tiếng rền!!
“Bác… bác… bác… bác…” Chị Hồng Anh một tay đỡ bác gái, một tay chỉ vào gương, “bác” mãi không ra thành tiếng, rồi mắt trợn trắng lên, ngất luôn theo bác gái!
“Bố ơi!!!” Cùng lúc Chí Toàn quỳ rạp xuống trước gương, tôi quay đầu hét ra ngoài sân, “Đóng cổng! Trần Quý Lâm về đến nhà rồi!”
“Bố tôi về rồi!!!” Anh hai Chí Đông rất đáng tin cậy, lập tức đáp lại, “Bố tôi về rồi!!”
Hô xong ba tiếng, anh cả Chí Cường ở ngoài cổng cũng tiếp lời. Tiếng vừa dứt, vợ chồng anh Chí Cường liền loạng choạng chạy vào nhà. Vợ chồng Chí Đông cũng muốn vào, bốn người lớn chen chúc, kẹt cứng ở khung cửa. Không ai vào được!
“Mọi người đừng vội!!” Tôi một tay cầm hương, một tay kéo họ, kéo được một người vào thì ba người kia cũng lồm cồm bò vào phòng khách, rồi quỳ rạp xuống lạy như đang nhảy sông, “Bố ơi, cuối cùng bố cũng về rồi! Bố phải làm chủ cho chúng con!!”
Nhân cơ hội này, tôi vừa định đóng cửa thì nghe thấy tiếng ‘loảng xoảng’, như thể đống gạch bị đổ. Nhưng trong sân này làm gì có đống gạch nào? Tôi khẽ nghiêng tai, sau khi có tuệ căn, thính lực dường như tăng mạnh. Tôi nghe ra đó là tiếng động phát ra từ nhà hàng xóm cách vách. Gạch vừa đổ, đã có người kinh ngạc hét lên ngoài tường, “Mẹ ơi! Vợ ơi! Vợ ơi, mau ra đây! Ông cụ nhà họ Trần thật sự bị con bé tiên sinh kia gọi về rồi! Mẹ nó, thần quá!”
“…” Tôi đóng sập cửa lại. Thiên hạ rộng lớn, đúng là chuyện quái gì cũng có. Chuyện thế này mà cũng có người dẫm gạch, lén lút hóng chuyện! Bọn họ không sợ ông Trần Quý Lâm này tiện đường ghé qua nhà họ chơi à?
“Bố ơi, sao bây giờ bố mới về!” Trở lại phòng khách, ngoại trừ hai người phụ nữ đã ngất, những người khác đều đang quỳ trước giá rửa mặt gào khóc. May mắn là bác Quý Lâm đã quay lưng lại, chắc là vì xót con cái, sợ dọa chúng nó. Lòng tôi thấy yên tâm hơn. Nhìn gáy đúng là đỡ hơn nhìn mặt. Tôi lề mề đóng cửa chính là vì không muốn nhìn cái mặt đó của ông ta. Đừng thấy tôi đã đụng tà mấy lần, lại còn đối đầu trực diện, nhưng nhìn thứ này đúng là không tài nào quen được. Tôi lặng lẽ đứng sang một bên. Tuy tôi gọi về hơi chậm một chút, nhưng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi. Việc còn lại là đợi anh Chí Cường và người nhà họ nói chuyện, nói chuyện xong tôi tiễn đi là xong vụ này.
“Bố ơi, con gào đến khản cả cổ rồi!” Anh Chí Cường nước mắt nước mũi giàn giụa, “Con còn tưởng bố không thèm quan tâm đến chúng con nữa!”
“Tao nhận được tin là về ngay, chúng mày còn muốn tao nhanh thế nào nữa?!” Ông lão lạnh lùng quát mắng, “Lũ chúng mày, đứa nào đứa nấy tìm tao về tốn bao nhiêu tiền oan! Tự dưng vứt tiền lộ phí, để chúng nó cướp hết! Tao chẳng được một xu. Tượng trưng cho hai đồng xu là được rồi, đằng này còn cho tận ba đồng tiền lớn. Hời cho chúng nó quá!!”
Tôi xoa trán. Ba tờ tiền vàng mã mà thành ba đồng tiền lớn á? Sớm biết ông lão này chi ly đến thế, tôi đã chẳng cần gọi. Cứ ra mộ đốt cho ông ta một lá thư, bảo ông ta mấy giờ mấy giờ phải về nhà, nếu không tôi sẽ bảo con trai ông ta ra ven đường đốt vàng thoi cho quỷ hoang. Xót tiền chết ông đi, đảm bảo ông ta phải lật đật chạy về!
“Bố ơi, tiền đó phải tiêu chứ ạ. Đó là để dẫn đường cho bố mà!” Anh hai Chí Đông khóc lóc đáp, “Không tiêu tiền thì chúng con sao thấy bố được!”
“Bất hiếu, tất cả đều là đồ bất hiếu!” Ông lão tiếp tục chửi mắng, “Chúng mày làm tao ngã đau đấy, biết không hả! Ôi cái cổ của tôi, mau đỡ tao dậy!”
Ba anh em nhà họ Trần nước mắt nước mũi tèm lem nhìn nhau, bị mắng đến run cả người, “Bố, ai dám làm bố ngã ạ, chúng con…”
“Di ảnh.” Tôi cầm nén hương, xoa thái dương, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Mau nhặt di ảnh của bố mọi người lên đi.”
Ban nãy tôi chỉ mải cứu nén hương, quên mất ông lão này là một ông bố rắc rối…
“À vâng, chúng con xin lỗi bố!” Anh Chí Cường phản ứng nhanh, vội vàng ôm di ảnh lên, đánh bạo đặt lại ngay ngắn trước gương, “Bố, con đặt lại cho bố rồi. Bố đừng giận, bố tuyệt đối đừng quay đầu lại mắng chúng con, chúng con sợ lắm…”
Anh ta bị dọa sợ đến mức, chỉ thiếu nước nói thẳng là không muốn đối diện với cái mặt già của bố mình.
“Khung ảnh có bị vỡ không?” Ông lão nghiêm giọng hỏi. Chí Cường vội nói không hỏng, không hỏng. Thái độ của ông lão lúc này mới dịu đi một chút, “Tấm ảnh chính là tao. Làm tao ngã đau không sao, lỡ mà khung ảnh bị hỏng thì lại phải tốn tiền dương gian đi mua. Bây giờ khung ảnh đắt thế! Chúng mày phải biết sống, phải học cách tính toán chi li, nếu không tao ở dưới làm sao yên tâm được? Tao không yên tâm về chúng mày, tao lại phải về xem! Thấy chúng mày sống không tốt, tao lại tức! Tao mà tức thì chúng mày sống càng không tốt! Chúng mày không thể để tao bớt lo đi một chút à!!”
Tôi âm thầm lắc đầu. Đúng là lảm nhảm. Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa mà.
.
Bình luận truyện