[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 504 : Kiếm Tiên trên tay kiếm tiên (phần 2)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 21:29 05-09-2025

.
Khi Trần Bình An nhảy lên bến thuyền, Phạm Nguy Nhiên và tu sĩ Bảo Động tiên cảnh đều đã rời đi. Đỗ Du vẫn mặc giáp cam lộ thần tiên, một tay ấn đao, đứng tại chỗ làm thần giữ của cho hòm trúc, chiếc nón và cây gậy leo núi kia. Trần Bình An cười nói: - Nghĩa khí như vậy sao? Đỗ Du lau mặt, lần này trải qua gió táp mưa sa, cả gương mặt hắn đã hơi cứng đờ. Sau khi lau xong, hắn chớp chớp mắt, xoa hai tay vào nhau, tươi cười rạng rỡ. Hắn muốn nói mấy câu nịnh nọt, có điều vắt hết óc cũng không nặn ra được câu nào phù hợp, cảm thấy những lời nghĩ sẵn trong đầu đều không xứng với phong thái tuyệt thế của vị tiền bối trước mắt. Trần Bình An nhẹ nhàng vuốt phẳng tay áo, một lần nữa đội nón lên, đeo hòm sách, rút gậy leo núi ra. Đỗ Du vừa muốn dời bước, lại cảm thấy chân tê dại. Mình làm thần giữ của cũng xem như tận tụy, không có công lao cũng có khổ lao đúng không? Tiền bối ngài là lão thần tiên trên đỉnh núi, mắt sáng như đuốc, nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Trần Bình An đi phía trước. Đỗ Du vội vàng thu hồi bộ giáp cam lộ kia, biến thành một giáp viên Binh gia cất vào trong tay áo, bước chân như gió, nhẹ giọng hỏi: - Tiền bối, chúng ta đã thành công đánh lui chư vị thủy thần hồ Thương Quân, lại đuổi đám tu sĩ Bảo Động tiên cảnh kia đi, tiếp theo nên làm gì? Là đi tới miếu thờ của hai vị hà thần gây sự, hay là đi thành Tùy Giá tranh giành bảo vật? Trần Bình An cười nói: - Chúng ta? Còn như câu “đánh lui” có chuẩn xác hay không, hắn cũng lười giải thích. Đỗ Du cười ha hả, không hề xấu hổ. Nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, cho nên sau đó hắn không nói dông dài nữa. Có điều đi được một lát, hắn vẫn không nhịn được hỏi: - Tiền bối, chúng ta đang đi tới miếu thủy thần của cừ chủ Tảo Khê? Trần Bình An gật đầu nói: - Ta muốn nghỉ ngơi ở đó mấy ngày, chờ hồ quân lên bờ tìm ta bàn chuyện mua bán. Đỗ Du ồ một tiếng, không dám hỏi thêm. Bọn họ theo đường cũ trở về miếu thủy thần, tỳ nữ nha hoàn và đầy tớ trong phủ đều đã tan đàn xẻ nghé. Trần Bình An thu tấm biển “Lục Thủy Trường Lưu” kia vào trong vật một thước. Mặc dù kim thân của cừ chủ Tảo Khê đã tiêu vong, nhưng tấm biển không tầm thường này vẫn thai nghén một số linh khí thủy vận, rất có thể là thứ đáng giá nhất trong miếu thờ này. Hắn lấy hòm trúc và nón xuống, ngồi trên bậc thềm ở tầng trệt, bảo Đỗ Du đốt một đống lửa trong viện, còn mình thì bắt đầu luyện tập thủ ấn. Sau đại chiến không thể thiếu điều dưỡng khôi phục, bằng không sẽ lưu lại di chứng, sẽ là một họa ngầm lâu dài. Hơn nữa Trần Bình An cũng muốn dùng phương pháp nội thị, xem thử hai con trăn vàng và rắn xanh thủy vận còn chưa hoàn toàn tiểu luyện, có thật sự lợi ích cho Thủy phủ hay không. Đỗ Du khoanh chân ngồi bên cạnh đống lửa, cẩn thận liếc nhìn tư thế ngồi của vị tiền bối kia, cũng không có suy nghĩ gì. Tu luyện thần thông tiên gia, cũng không phải chỉ cần tư thế là được. Hơn nữa với thân phận của vị tiền bối này, dĩ nhiên là một môn thuật pháp cực kỳ cao minh, cho dù truyền thụ cả bộ khẩu quyết từ đầu đến cuối, mình cũng không học được. Một vệt sáng như đom đóm phá vỡ bầu trời đêm, chui vào trong bầu rượu bên hông vị tiền bối kia. Đỗ Du yên lặng tự nói với mình, trên đời này đủ thứ quái lạ, không cần phải kinh ngạc. Qua khoảng một canh giờ, Đỗ Du phát hiện sau khi tiền bối mở mắt, dường như tâm tình không tệ, trên mặt còn có vẻ tươi cười. Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, thấy biển mây dày nặng gần như bao phủ cả khu vực hồ Thương Quân đã tản đi, trăng tròn trên không. Hắn hỏi: - Đỗ Du, ngươi nói xem phong thổ của hồ Thương Quân này tích lũy ngàn năm, có phải ai cũng không thay đổi được? Đỗ Du tùy ý nói: - Trừ khi cả hồ quân và thủy thần ba sông hai kênh đều thay đổi, như vậy mới có cơ hội. Nhưng muốn làm chuyện vĩ đại này, chỉ có tu sĩ trên đỉnh núi giống như tiền bối tự mình ra trận, lại hao phí ít nhất mấy chục năm trông chừng. Bằng không giống như tôi nói, đổi rồi còn không bằng không đổi. - Thực ra hồ quân Ân Hầu là bá chủ một phương, còn xem như không tát cạn ao để bắt cá. Những lũ lụt và hạn hán do hắn cố ý gây nên, chỉ là muốn long cung có thêm mấy tỳ nữ tư chất tốt, mỗi lần chỉ chết mấy trăm dân chúng. Nếu đụng phải một số thần linh núi sông đầu óc không tỉnh táo, ngay cả thần thông bản mệnh cũng không thể thu phóng tự nhiên, trong thoáng chốc đã chết mấy ngàn người rồi. Còn nếu là tính tình nóng nảy, động một tí là núi sông đánh nhau, hoặc là kết thù với đồng liêu, trong địa bàn mới thật sự là dân chúng lầm than, người chết đói ngàn dặm. - Tôi đi lại giang hồ nhiều năm như vậy, đã thấy nhiều thần linh núi sông, thành hoàng, thổ địa các nơi, chuyên thả con tép bắt con tôm. Bọn họ hoàn toàn không để ý tới dân chúng. Chỉ có tiên sư gia phả trên núi, tông sư võ học khai môn lập phái, thân quyến địa phương của công khanh kinh thành, nhân tài đọc sách có chút hi vọng... những người này mới là đối tượng trọng điểm để bọn họ lôi kéo. Trần Bình An liếc nhìn đối phương. Đỗ Du ra vẻ vô tội nói: - Tiền bối, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, cũng không phải tôi làm những chuyện xấu kia. Nói một câu không lọt tai, mấy chuyện khốn nạn mà tôi làm trên giang hồ, còn không bằng một số chuyện xấu moi từ kẽ móng tay của hồ quân hoặc cừ chủ Tảo Khê. Tôi biết tiền bối ngài không thích cách làm vô tình của tiên gia chúng tôi, nhưng tôi chỉ nói lời thật lòng trước mặt tiền bối, không dám lừa dối câu nào. Trần Bình An cười cười. Đỗ Du cũng không thuận gió đẩy thuyền, không cảm thấy mình thật sự lọt vào pháp nhãn của vị lão thần tiên trên đỉnh núi này, sau đó có thể cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ. Tiền bối nhiều nhất chỉ là không vung tay áo đánh chết mình mà thôi, hắn vẫn biết xem tình thế hành sự. Có lẽ đây mới thật sự là người trên đỉnh núi, đại đạo vô tình. Thực ra lúc trước Đỗ Du ngẩng đầu nhìn trăng, cũng có một chút ưu sầu. Chẳng biết tại sao, du lịch giang hồ nhiều lần như thế, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhớ cha mẹ. Có điều lúc này tiền bối vừa mở mắt, hắn lại phải lên tinh thần, cẩn thận ứng phó với những câu hỏi nhìn như hời hợt của đối phương. Coi như là một loại rèn luyện tâm cảnh đi. Trước đây cha mẹ luôn nói, tu sĩ tu tâm không quan trọng lắm, tổ huấn sư môn hay người truyền đạo dặn dò đệ tử cũng vậy, chỉ mang tính hình thức mà thôi. Chỉ có tiền thần tiên, bảo vật mang theo bên người và pháp thuật tiên gia cơ sở đại đạo, ba thứ này mới là quan trọng nhất. Nhưng chuyện tu tâm vẫn phải có một chút. Đỗ Du lấy gan hỏi: - Tiền bối, kết quả chiến đấu trên hồ Thương Quân thế nào? Trần Bình An cười nói: - Giống như ngươi nói, đánh lui mà thôi. Ôn hòa phát tài mà. Đỗ Du luôn cảm thấy không phải như vậy, nhưng cũng không có gan truy hỏi ngọn nguồn. Khí phách can đảm nửa đời sau của ông đây, đã sắp dùng hết trong đêm nay rồi, còn muốn ta ra vẻ anh hùng thế nào mới xem là hảo hán? Sau đó Trần Bình An lại bắt đầu chuyên tâm luyện tập thủ ấn. Đỗ Du thì dùng bí pháp khẩu quyết của cung Quỷ Phủ chậm rãi nhập định, hô hấp thổ nạp. Lúc tảng sáng, Trần Bình An đứng lên, bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế, nói với Đỗ Du đang vội vàng đứng lên ngay ngắn: - Ngươi tìm trong miếu thủy thần cừ chủ này, xem có đồ vật gì đáng giá hay không. Đỗ Du gật đầu, muốn đi thử vận may, xem có thể tìm cho tiền bối một món pháp khí hoặc là mấy đồng tiền tiểu thử hay không. Nhưng Trần Bình An đột nhiên lại nói một câu: - Cái gọi là đáng giá của ta, chỉ là một đồng tiền hoa tuyết. Đỗ Du hơi sững sốt, tưởng mình nghe lầm, cẩn thận hỏi: - Tiền bối nói là một đồng tiền tiểu thử đúng không? Trần Bình An bất đắc dĩ nói: - Với thính lực này của ngươi, có thể đi giang hồ tới hôm nay, đúng là khó cho ngươi rồi. Đỗ Du tỉnh ngộ, bắt đầu đi vơ vét. Có tiền bối ở bên cạnh mình, đừng nói là một miếu thờ hà bà vô chủ, cho dù là long cung dưới đáy hồ kia, hắn cũng có thể đào đất ba thước. Trần Bình An nhắm mắt lại, tiếp tục đi thế. Vẫn luôn đến buổi trưa, Đỗ Du mới vác hai cái bao lớn trở về. Trần Bình An nói: - Cái bao đáng giá kia thuộc về ta, bao còn lại thuộc về ngươi. Vẻ mặt Đỗ Du như đưa đám: - Tiền bối, là tôi làm không đúng chỗ nào? Trần Bình An vẫn không ngừng đi thế, chậm rãi nói: - Tu hành có quy tắc của tu hành, đi giang hồ có quy tắc của đi giang hồ, buôn bán có quy tắc của buôn bán, nghe hiểu không? Đỗ Du thực ra không hiểu, nhưng giả vờ nghe hiểu. Bất kể thế nào, cứ thấp thỏm cầm lấy một bao trong đó là được. Có điều hắn ngẫm nghĩ, lại mở hai cái bao ra, lấy mấy món đồ vật đáng giá trong bao của mình bỏ vào trong bao của Trần Bình An. Trần Bình An cũng không ngăn cản. Trần Bình An dừng quyền thế, lướt lên một nóc nhà cao nhất, nhìn về hướng thành Tùy Giá phía xa. Sau đó lại luyện tập đi thế trên từng nóc nhà. Đỗ Du lại nghi hoặc, nhìn thế nào cũng giống như thế quyền của người trong giang hồ, chứ không phải thuật pháp tiên gia gì? Nhưng hắn lập tức bội phục, vị tiền bối này làm việc đúng là khác với mọi người, bỏ đi tô vẽ, trở về bản chất. Hoàng hôn ngày thứ hai, Đỗ Du lại đốt một đống lửa. Trần Bình An nói: - Được rồi, đi giang hồ của ngươi đi. Ở lại miếu thờ một ngày một đêm, những kẻ bàng quan trong lòng đã hiểu rõ rồi. Đỗ Du hơi xấu hổ, tâm tư nhỏ này của mình, quả nhiên khó thoát khỏi pháp nhãn của tiền bối. Nếu là hai bên chia tay ở bến thuyền, Đỗ Du sợ mình không thể sống sót đi tới thành Tùy Giá. Hắn suy nghĩ một phen, cảm thấy đủ rồi thì nên dừng tay, bèn muốn đeo cái bao kia đi tới thành Tùy Giá. Trần Bình An đột nhiên nói: - Ngươi ở lại thêm một lát. Đỗ Du nghe lệnh làm việc, để cái bao xuống, thoải mái khoanh chân ngồi dưới đất, nhỏ giọng hỏi: - Tiền bối, thực ra tôi còn biết một bùa chú bí truyền của tổ sư đường sư môn, không thua kém bùa đất tuyết và bùa thồ bia kia quá nhiều. Trần Bình An mỉm cười xua tay, nói: - Lúc trước tình thế chỉ mành treo chuông, ngươi làm chuyện thất đức này cũng thôi đi. Nhưng bây giờ đã không lo tính mạng, lại dùng quy củ sư môn để thêu hoa trên gấm cho mình, như vậy không tốt lắm. Trên đường tu hành, trước khi làm tiên thì phải làm người. Đỗ Du ngẩn ra tại chỗ, liếc nhìn cái bao dưới đất, dường như đến giây phút này mới loáng thoáng nắm bắt được một chút đầu mối. Hắn nắm hai tay lại, an tĩnh không nói gì. Trần Bình An đứng dậy. Đỗ Du theo bản năng cũng muốn đứng lên, lại bị Trần Bình An đưa tay ấn hờ. Đỗ Du quay đầu nhìn, chốc lát sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt. Đúng là nhìn thế nào cũng xinh đẹp, không hổ là Yến Thanh tiên tử. Trần Bình An nhíu mày. Đỗ Du có phần hoảng hốt. Tiền bối, xin lão nhân gia ngài đừng tàn nhẫn phá hoa nữa. Tiên tử xinh đẹp như vậy chết rồi, tiền bối ngài không tiếc, nhưng vãn bối tôi lại băn khoăn. Yến Thanh hỏi: - Đã một hơi đánh chết ba vị hà thần cừ chủ, vì sao lại cố ý tha cho hồ quân chạy thoát? Đỗ Du liền giật mình không ngồi vững, vội vàng đưa tay chống xuống đất. Trần Bình An hỏi: - Là ai cho ngươi lá gan, năm lần bảy lượt tới tìm ta như vậy? Yến Thanh mỉm cười nói: - Một kiếm tiên lo lắng biển mây rơi xuống sẽ tai ương đến dân chúng, thật sự là người lạm sát kẻ vô tội sao? Yến Thanh ta là người đầu tiên không tin. Trần Bình An nói: - Ngươi có tin hay không, liên quan gì đến ta? Cuối cùng khuyên ngươi một câu, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Yến Thanh lại đi thẳng tới đống lửa. Đỗ Du đã sớm dời sang chỗ khác, vừa có thể quan sát được vẻ mặt của tiền bối biến hóa, vừa có thể thưởng thức phong thái mỹ nhân dưới trăng. Sau đó hắn lại từ từ há hốc mồm. Một vệt khói xanh lướt tới vị tiên tử áo trắng có thể tranh sáng với ánh trăng, sau đó Yến Thanh giống như gà con bị người ta nhấc lên không, cùng khói xanh lướt lên một nóc nhà. Bộ áo xanh kia xoay một vòng trên nóc nhà, mỹ nhân áo trắng cũng theo đó xoay một vòng lớn hơn. Vù một cái, Yến Thanh tiên tử đã không thấy nữa. Trần Bình An nhảy xuống nóc nhà, trở về bậc thềm ngồi xuống. Đỗ Du lau miệng một cái, nuốt một ngụm nước bọt. Trần Bình An phất phất tay: - Ngươi có thể đi rồi. Đỗ Du đang muốn cung kính cáo từ một tiếng, lại thấy vị tiền bối kia đột nhiên lộ vẻ phiền muộn, vọt người lên. Cả miếu thờ lại rung chuyển giống như bến thuyền. Đỗ Du cảm thấy khó xử, rốt cuộc có nên đi hay không? Đi mà không chào một tiếng cũng không tốt lắm. Nhưng nếu không đi, lỡ may vị tiền bối kia đột nhiên thương hương tiếc ngọc, cùng vị Yến Thanh tiên tử dịu dàng yêu kiều kia nắm tay trở về, đêm trăng lại tốt, mỹ nhân càng đẹp... Hắn bỗng tát mình một cái, đeo cái bao lên bắt đầu bỏ chạy. Trần Bình An đáp xuống bến thuyền, nheo mắt lại. Nữ tu sĩ trẻ tuổi Bảo Động tiên cảnh khiến người ta chán ghét kia, đã bị mình ném vào hồ Thương Quân, không đáng nói thương thế, nhiều nhất chỉ là ngạt thở một lát, có chút chật vật mà thôi. Nhưng vừa nghĩ tới hồ quân rất có thể đang ở gần đây, hắn đành phải chạy tới. Quả nhiên sau khi cô gái kia rơi xuống hồ, lại không thấy tung tích. Trần Bình An dùng hai ngón tay kẹp lá bùa ánh sáng Ngọc Thanh, muốn ném đi. Mặt nước hồ Thương Quân đột nhiên rẽ ra, hồ quân Ân Hầu mặc long bào màu đỏ tía xuất hiện. Bên cạnh là Yến Thanh dường như vừa mới thoát khỏi lồng giam thuật pháp, cô nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, đầy vẻ giận dữ. Ân Hầu vươn một tay ra trước, mỉm cười nói: - Vừa rồi bản quân lo lắng cho an nguy của Yến Thanh tiên tử, tình huống khẩn cấp, bèn thi triển một môn thuật pháp nho nhỏ, muốn hóa giải kình lực tiên tử rơi vào hồ, đã đắc tội nhiều. Yến Thanh tiên tử cứ việc lên bờ. Vẻ mặt Yến Thanh lạnh lùng, chấn tan tất cả hơi nước còn sót lại trên người, ngự gió đáp xuống bến thuyền. Nếu thủ phạm chính kia không chạy tới, cô không thể tưởng tượng kết cục của mình sẽ thế nào. Trần Bình An nhìn cô một cái: - Còn không đi? Nước trà của cừ chủ Tảo Khê uống ngon, ta không có cách nào giúp ngươi. Nhưng nếu ngươi cảm thấy nước hồ Thương Quân uống cũng ngon, ta có thể giúp đỡ. Yến Thanh hừ lạnh một tiếng, ngự gió đi xa. Trần Bình An nhìn Ân Hầu vẻ mặt đề phòng, cười nói: - Ngươi chắc đã biết rõ, nếu ta quyết tâm muốn giết ngươi, cũng không khó. Ân Hầu gật đầu nói: - Quả thật như vậy. Cho nên ta rất khó hiểu, vì sao kiếm tiên lại ra tay lưu tình? Trần Bình An nhìn quanh, im lặng không trả lời. Hai chân Ân Hầu vẫn luôn đặt ở trong nước, chẳng những như vậy, phía trên hồ Thương Quân và tất cả địa bàn thủy vực lại bắt đầu mây đen giăng đầy. Trần Bình An hỏi: - Năm xưa bức mật thư mà thái thú thành Tùy Giá gởi đến kinh thành, rốt cuộc là thế nào? Ân Hầu không hề do dự nói: - Nội dung bức thư không có gì lạ, kiếm tiên chắc cũng đoán được. Chẳng qua là muốn sau khi hắn chết, hảo hữu ở kinh thành có thể giúp hắn tiếp tục lật lại bản án, ít nhất cũng nên tìm cơ hội công khai với mọi người. Nhưng có một việc kiếm tiên chắc không ngờ, đó là thái thú kia trong thư cuối cùng thẳng thắn nói, nếu bằng hữu của hắn đời này không thể lên làm trọng thần triều đình, vậy không nên nóng lòng mạo hiểm, tránh cho không lật án được còn bị liên lụy. Trần Bình An từ hư không lấy ra một bình rượu, tháo nắp đất sét, chậm rãi uống. Ân Hầu tiếp tục cười nói: - Ta có một số quan hệ ở kinh thành. Mà quan hệ tồi tệ giữa ta và thành Tùy Giá, kiếm tiên chắc đã biết rõ. Ta bảo cừ chủ Tảo Khê đi theo, thực ra không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn thuận lợi đưa bức mật thư này tới kinh thành. Chẳng những như vậy, ta còn dặn dò cừ chủ Tảo Khê, chỉ cần người kia chịu lật lại bản án, ta sẽ giúp đường làm quan của hắn thuận lợi một chút. Thực ra muốn lật án là chuyện rất khó khăn, ta chỉ muốn khiến miếu thành hoàng và đền hỏa thần thành Tùy Giá khó chịu một chút mà thôi. - Nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, thành hoàng kia lại ra tay dứt khoát gọn gàng như vậy, trực tiếp giết chết một vị mệnh quan triều đình. Hơn nữa còn chẳng hề kiên nhẫn, không để người nọ rời khỏi thành Tùy Giá rồi mới ra tay. Chuyện này thật ra hơi phiền phức, có điều thành hoàng kia chắc đã chó cùng rứt giậu rồi, không thể quan tâm nhiều hơn, cứ nhổ cỏ tận gốc rồi tính sau. - Sau đó không rõ là nơi nào để lộ tin tức, biết được cừ chủ Tảo Khê đang ở kinh thành. Thành hoàng liền bắt đầu hành động, lệnh cho tâm phúc đưa người nhỏ hương khói đã thai nghén một nửa tới kinh thành, tặng cho người kia. Mà vị tiến sĩ kia khi đó đang chờ có chỗ khuyết để được bổ dụng, không nói hai lời đã đáp ứng điều kiện của miếu thành hoàng thành Tùy Giá. - Việc đã đến nước này, ta đành bảo cừ chủ Tảo Khê trở về hồ Thương Quân. Dù sao bà con xa không bằng láng giềng gần, âm thầm làm một chút thủ đoạn nhỏ thì không sao, nhưng trở mặt thì không tốt lắm. Trần Bình An đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: - Với thân phận hồ quân của ngươi, nếu nhìn trúng một cô gái dân gian tư chất không tệ, cần gì phải phiền phức như vậy? Ân Hầu mỉm cười nói: - Một là dân chúng vô tri, sợ uy chứ không sợ đức. Hai là không chỉ long cung của ta cần tỳ nữ, ba sông hai kênh cũng cần, thủ hạ của thủ hạ ta cũng cần. Trong khu vực hồ Thương Quân, nếu hôm nay ít đi một cô gái, ngày mai lại ít đi một cô gái nữa, lâu dài sợ uy quá nhiều cũng là chuyện xấu. - Dân chúng còn dễ nói, chỉ có thể cam chịu. Nhưng những dòng dõi trí thức, gia đình phú quý có thể khiến gia tộc mọc chân bỏ chạy, sẽ truyền miệng qua từng người, quanh năm suốt tháng hốt hoảng lo sợ, sau đó sẽ làm thế nào? Dĩ nhiên là ào ào chuyển đi nơi khác. Lâu ngày phong thủy khí số của hồ Thương Quân sẽ bị trút ra ngoài. - Nhưng nếu hồ Thương Quân lập ra một quy củ, hai bên trong lòng đều biết rõ, sẽ càng dễ trấn an lòng người. Cộng thêm long cung xem như bồi thường phong phú cho gia đình trên bờ. Không dối gạt kiếm tiên, rất nhiều người có tiền chỉ muốn con gái hay cháu gái của mình được long cung nhìn trúng. Hắn dừng lại một lúc, sau đó thổn thức nói: - Mua bán tốt trên đời, trước giờ không phải là đột nhiên phú quý, một vốn bốn lời, mà là nước nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, năm này qua năm khác. Kiếm tiên cảm thấy đúng không? Trần Bình An dùng ngón cái lau khóe miệng, mỉm cười nói: - Đạo lý tốt như vậy, từ trong miệng hồ quân nói ra, sao lại có mùi vị khác rồi? Ân Hầu chỉ cười không đáp, chờ đối phương ra giá. Bất kể trong lòng căm hận người trước mắt này thế nào, đã tài nghệ không bằng người, đối phương có thể hoành hành ở hồ Thương Quân, long cung nhà mình cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Kịp thời ngăn chặn tổn hại, tốt hơn nhiều so với sai càng thêm sai. Cái trước ít nhất có thể giữ lại được núi xanh, lo gì không củi đốt. Cái sau thường sẽ rút dây động rừng, nhà cao sụp đổ trong sớm chiều. Trần Bình An cất bầu rượu vào vật một thước, hỏi: - Chuyện kim thân thành hoàng thành Tùy Giá mục nát thì sao? Tối nay Ân Hầu có thể nói là rất thẳng thắn, nhớ tới chuyện này, khó che giấu cười trên nỗi đau của người khác, nói: - Vị thái thú kia lại ngoài dự đoán, chẳng những đã sớm mang một phần khí số quận thành và văn vận nước Ngân Bình, hơn nữa phân ngạch còn vượt xa tưởng tượng của ta và thành Tùy Giá. Trên thực tế nếu không như vậy, một đứa trẻ làm thế nào dựa vào chính mình trốn thoát khỏi thành Tùy Giá? - Hơn nữa hắn còn có một nhân duyên khác. Ban đầu có một vị công chúa nước Ngân Bình vừa gặp đã yêu hắn, cả đời nhớ mãi không quên. Vì muốn trốn tránh cưới xin, cô đã trở thành một nữ đạo sĩ Đạo gia quanh năm làm bạn với đèn. Dù không có tư chất luyện khí sĩ, nhưng dù sao cũng là một vị công chúa điện hạ rất được sủng ái. Cô đã vô tình cột một sợi tơ vận mệnh quốc gia vào người hắn. Sau khi ở đạo quán kinh thành nghe được tin dữ, cô đã dùng một cây trâm vàng đâm vào cổ, kiên quyết tự sát. - Hai chuyện chồng lên nhau, đã tạo thành tội lỗi của thành hoàng, khiến cho kim thân xuất hiện một vết nứt chí mạng, không thể dùng âm đức để tu bổ được. Cuối cùng Trần Bình An hỏi một vấn đề: - Kết cục của thành Tùy Giá sẽ ra sao? Ân Hầu nhìn về hướng thành Tùy Giá, lắc đầu nói: - Rất thảm. Gặp phải một thành hoàng muốn dân chúng trong quận giúp hắn chia sẻ nhân quả, chịu đựng thiên kiếp như vậy, cũng tính là tổ tiên mọi nhà đều không tích đức. Không bao lâu nữa thiên kiếp sẽ giáng xuống, người thường nhiều khả năng sẽ chết hết. Cho nên những luyện khí sĩ đi đến thành Tùy Giá, trước đó đều sẽ rời khỏi, cho dù không thể lấy được bảo vật cũng không dám ở lại. Ân Hầu vốn tưởng rằng tối nay còn phải mặc cả một phen, không ngờ kiếm tiên áo xanh trẻ tuổi kia lại xoay người rời đi. Chuyện này khiến hắn bất an, nhưng lại không dám lên bờ, đành phải kiềm chế hận ý và lửa giận, cùng với một phần lo sợ bất an, vận chuyển thần thông, mở nước trở về long cung dưới đáy hồ. Trần Bình An đi tới miếu thủy thần của cừ chủ Tảo Khê, lại phát hiện chẳng những Đỗ Du đã trở về, ngay cả Yến Thanh cũng có mặt. Chỉ là lần này hắn không nói gì, đi tới bên đống lửa ngồi xuống, đưa tay hơ lửa sưởi ấm. Đỗ Du ngồi ở một bên, nói: - Lúc trước tôi thấy Yến Thanh tiên tử trở về, vừa nghĩ tới cái bao thiên tài địa bảo này của tiền bối vẫn còn để ở trong viện, không ai coi chừng, cho nên không yên lòng, vội vàng trở lại. Sau khi Yến Thanh tiến vào miếu thờ, vẫn luôn đứng trên bậc thềm nhìn Đỗ Du. Trước kia cô không có ấn tượng gì với người này, chỉ nghe nhắc đến vài lần, còn do cha mẹ người này là một đôi đạo lữ trên núi. Cô chỉ biết hắn là một kẻ mềm nắn rắn buông, thích lang thang trên giang hồ. Yến Thanh lên tiếng: - Ta chỉ hỏi một đạo lý, sau đó sẽ đi ngay. Trần Bình An vẫn ngóng nhìn đống lửa, ngơ ngẩn không nói gì. Yến Thanh trầm mặc một lúc: - Vì sao phải ra tay với Hà Lộ? Nếu nói ngươi từ miệng Đỗ Du nghe được một ít chuyện dơ bẩn của hồ Thương Quân, cho nên ra tay tàn nhẫn, làm việc tùy tâm, chuyện này cũng bình thường. Nhưng ngươi chưa từng gặp Hà Lộ mới đúng. Đỗ Du trợn trắng mắt làm mặt quỷ. Ôi chao, vẫn là tới kêu oan cho tình lang mặt trắng kia, đáng đời bị tiền bối ném vào hồ Thương Quân uống nước. Thực ra Yến Thanh đã chuẩn bị tâm lý đối phương sẽ luôn im lặng, không ngờ hắn lại chậm rãi nói: - Câu nói đầu tiên mà Hà Lộ khuyên can, không phải suy nghĩ cho ta, mà là cho cừ chủ Tảo Khê đã mời ngươi uống trà. Yến Thanh không ngốc, dĩ nhiên biết được chuyện này. Trần Bình An tiếp tục nói: - Bởi vì khi đó hắn cảm thấy ta là một người tu đạo, tu vi còn cao hơn cừ chủ Tảo Khê. Yến Thanh muốn nghe nhiều một chút, liền do dự định ngồi xuống cuối bậc thềm. Kết quả lại bị người nọ liếc mắt nhìn, lập tức dừng động tác. Trần Bình An đột nhiên dời mắt đi, tiếp tục nhìn chăm chú vào đống lửa, một lần nữa trầm mặc. Rõ ràng là lời còn chưa dứt, nhưng không muốn nói tiếp. Yến Thanh cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ. Ta lại không đáng để ý như vậy, còn không xứng để ngươi nói thêm mấy câu sao? Dây lòng của cô đột nhiên chấn động, không do dự nữa, nhanh chóng ngự gió rời đi. Đỗ Du do dự một thoáng, cũng đứng dậy cáo từ. Trần Bình An gật đầu, nhìn chăm chú vào đống lửa. Đạo lý không chỉ nằm trên tay kẻ mạnh, nhưng cũng không chỉ nằm trên tay kẻ yếu. Đạo lý chính là đạo lý, không bởi vì ngươi mạnh mà càng nhiều, cũng không bởi vì ngươi yếu mà không có. Nhưng đây giống như chỉ là đạo lý của Trần Bình An hắn, không phải của Đỗ Du, không phải của nữ tu sĩ trẻ tuổi tên Yến Thanh, cũng không phải của nhân tài xuất chúng Hà Lộ kia. Tại giang hồ nước Sơ Thủy, còn có Tống Vũ Thiêu. Tại hồ Thư Giản chướng khí mù mịt, còn có tướng lĩnh quỷ vật sẵn sàng rút đao với đồng liêu. Tại khe Quỷ Vực xương trắng la liệt, ma quỷ lan tràn, còn có kiếm khách Bồ Nhương và tông chủ Trúc Tuyền. Tại nước Ngân Bình và hồ Thương Quân này, tạm thời chưa gặp được người nào. Chính vì nghĩ tới điểm này, Trần Bình An mới trầm mặc. Hắn biết vì sao đạo lý đơn giản này lại không phải đạo lý đối với bọn họ, bởi vì sẽ không mang đến cho bọn họ lợi ích chỗ tốt nào. Trái lại chỉ sẽ khiến bọn họ cảm thấy dây dưa trên đường tu hành, làm việc làm người không thoải mái. Cho nên bọn họ chưa chắc không hiểu, mà là có hiểu cũng giả vờ không hiểu. Dù sao đại đạo cao xa, phong cảnh quá đẹp. Nhân gian bên dưới quá nhiều bùn lầy, phần lớn là sinh tử ly biệt, vui buồn tan hợp không đáng kể trong mắt bọn họ. Quả thật rất nhiều chuyện không liên quan đến bản thân, biết được đường nhánh rồi, nghiên cứu những chỗ nhỏ bé, cũng không phải luôn là chuyện tốt. Chẳng hạn như Trần Bình An không cần hỏi Ân Hầu, vì sao triều đình nước Ngân Bình không sơ tán dân chúng trong thành. Bởi vì người chạy thoát được, nhân quả vẫn còn. Đối với hoàng đế nước Ngân Bình, cho dù trong lòng biết rõ tiền căn hậu quả của hiện tượng lạ ở thành Tùy Giá, cũng sẽ lựa chọn trầm mặc. Thay vì để cho những dân chúng kia chạy trốn tứ tán, đảo loạn phong thủy khí số của quận khác, đến nỗi liên lụy khí vận một nước, còn không bằng kết thúc sạch sẽ ở thành Tùy Giá. Vì vậy mới khiến cho những quan viên và gia đình phú quý ở thành Tùy Giá, đến nay vẫn chẳng hay biết gì, vẫn có con cháu nhà giàu vung roi phóng ngựa rời thành, thoải mái dạo chơi săn bắn. Lúc sáng sớm, sẽ có tiếng xe trâu bán than, dưới ánh trăng chắc cũng sẽ có tiếng giặt quần áo. Người tu đạo cách xa nhân gian, né tránh hồng trần, không phải là không có lý do. Trần Bình An cứ ngồi tại chỗ như vậy, đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cho dù đống lửa đã tắt, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay hơ lửa. Cho đến khi trời sáng, hắn mới đứng dậy, thu cái bao kia vào vật một thước, đội nón lên, đeo hòm trúc, tay cầm gậy leo núi, đi đến thành Tùy Giá. Hắn không đi miếu thành hoàng, cũng không đi đền hỏa thần, mà là đi xem thử ngôi nhà ma trong thành đã bỏ hoang nhiều năm. Sau khi xem xong, sẽ phải làm một số chuyện. Trong màn đêm, một bộ áo xanh leo tường vào thành Tùy Giá. Trong thành cấm đi lại ban đêm, Trần Bình An một mình đi tới ngôi nhà ma kia, đứng bên ngoài cửa lớn giữa đêm khuya vắng người. Lần trước vào thành, hắn đã hỏi tiệm nhang đèn về di chỉ nơi này. Hắn nhìn cửa lớn cực kỳ mục nát, đã sớm không có thần giữ cửa, cũng không có câu đối xuân. Người đọc sách kia đến chết cũng không thể lật lại bản án báo thù cho cha mẹ, vậy Trần Bình An ngõ Nê Bình ta thì sao? Một người trẻ tuổi đã sớm không còn mang giày cỏ, càng sớm không cần lên núi hái thuốc, lúc này bỗng lấy nón xuống. Một số luyện khí sĩ đã ẩn nấp trước đó, hoặc là cắm rễ ở gần ngôi nhà ma này, gần như ngay cả người chậm chạp nhất, tu vi thấp nhất cũng sợ hãi cả kinh, tâm cảnh hoảng loạn không hề báo trước. Một lão già có con khỉ nhỏ ngồi trên vai, đứng trên một nóc nhà phía xa, không ngừng nhíu mày. Lần trước ở cổng thành lại là mình mắt kém, hoàn toàn không nhìn ra đạo hạnh của thằng nhóc này. Lão ta giơ một tay lên, nhẹ nhàng ấn vào con vật cưng đang nóng nảy. Còn những kẻ bỗng dưng cảm thấy nghẹt thở, linh khí không thông suốt, càng không ai dám thò đầu ra xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào. Trên đường to, ngoài cửa lớn, hai tay áo xanh không gió tự động tung bay, thân hình trong nháy mắt biến mất. Sau khi hắn đột nhiên biến mất, lão già bắt đầu lùi lại mấy bước. Một vệt khói xanh cắt vỡ màn đêm, cuối cùng đáp xuống bên ngoài miếu thành hoàng. Bên phía miếu thành hoàng xuất hiện một võ phán quan cường tráng mặc giáp sắt, trầm giọng nói: - Người tới là ai? Kiếm khách trẻ tuổi chỉ giơ tay lên, Kiếm Tiên sau lưng chậm rãi ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng xoay tròn, được người nọ nắm trong tay. Hắn giơ kiếm ngang trước người, một tay cầm kiếm, tay kia dùng hai ngón nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, chậm rãi di chuyển về phía mũi kiếm. Mỗi khi vuốt qua một tấc, ánh sáng vàng trên thân kiếm vốn sền sệt như nước lại tăng thêm một tấc. Người nọ nheo mắt lại, chỉ nhìn chăm chú vào ánh kiếm lấp lánh trên tay, lẩm bẩm nói: - Nhân quả hay thiên kiếp cũng được, Trần Bình An ngõ Nê Bình ta đều tiếp nhận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang