[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 501 : Có những đạo lý rất hiển nhiên (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 20:23 18-08-2025
.
Trần Bình An đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt thu lại tất cả khí tức, yên lặng bất động, chỉ có ánh mắt nhìn về nơi khe suối chảy vào hồ phía xa. Nơi đó có một luồng sóng gợn dao động, kéo theo linh khí trời đất biến hóa nhỏ bé.
Rất nhanh hắn lại nhìn thấy ba cô gái khoan thai đi đến. Người đi đầu mặc y phục sặc sỡ, quần áo và đai lưng phất phơ, hơi nước mông lung. Hai thị nữ phía sau hình dáng cũng giống như trong miếu Thủy Tiên, có điều tư sắc càng đẹp hơn tượng thần một chút. Còn vị cừ chủ Thược Khê kia tư sắc lại kém xa tượng thần trong miếu thờ, không biết năm xưa thợ thủ công khắc mặt cho tượng thần, mỗi lần hạ dao trong lòng có suy nghĩ gì.
Lại dời mắt đi, Trần Bình An bắt đầu cảm thấy bội phục lá gan của đám người trong miếu kia. Trong đó có một thiếu niên leo lên thần đài, ôm lấy tượng thần cừ chủ phu nhân hôn hít một hồi, liên tục nói lời thô bỉ, khiến cho mọi người cười vang, tiếng hú hét và reo hò không dứt.
Lúc còn trẻ đại khái là như vậy, luôn cảm thấy không tuân theo quy củ mới là có bản lĩnh. Nếu gặp phải thiếu nữ trong lòng yêu thích, ức hiếp nàng một chút, bị nàng mắng mấy câu, liếc xéo vài lần, xem như là thích nhau rồi.
Ba cô gái từ hồ Thương Quân đến đây, sau khi tới gần miếu thờ liền thi triển pháp thuật che mắt, biến thành một bà lão tóc trắng và hai thiếu nữ tuổi xuân. Khóe miệng bà lão không ngừng cười lạnh, nhưng khi đi vào miếu thờ lại đổi thành vẻ mặt hiền lành.
Đám thiếu niên trai tráng kia nhìn thấy bà lão tóc bạc da nhăn, cùng với hai thiếu nữ tuổi xuân xinh đẹp phía sau bà ta, lập tức trợn tròn mắt. Nhất thời trong miếu thờ yên lặng như tờ, chỉ có cành khô trong đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng lốp đốp. Nhất là thiếu niên hai tay ôm lấy cổ tượng thần cừ chủ phu nhân, hai chân quấn quanh bên hông tượng thần, xoay đầu lại, không biết phải làm gì.
Trong đó có một thiếu niên dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào gã trai tráng bên cạnh, run giọng nói:
- Không phải là thủy thần nương nương thật sự tới hỏi tội chứ?
Gã trai kia lắc đầu, từ kinh ngạc biến thành mừng rỡ, cười hì hì nói:
- Mở to mắt mà nhìn cho kỹ, nào có giống, chỉ là một bà lão đi đường đêm dẫn theo hai cháu gái, có lẽ là đến từ thôn gần đây mà chúng ta không biết. Chúng ta đúng là diễm phúc không cạn.
Thiếu niên kia lén lút lau dầu mỡ bên khóe miệng, bởi vì biết được tính tình của gã trai này, sợ hắn uống rượu lên đầu lại làm chuyện xằng bậy, bèn cẩn thận khuyên nhủ:
- Anh à, chúng ta đừng kích động, làm lớn chuyện sẽ bị kiện cáo đấy.
Gã trai tráng cười nhạo nói:
- Làm lớn chuyện? Như vậy mới tốt, gạo nấu thành cơm, vừa lúc cưới về nhà làm vợ. Các ngươi đừng giành, ta nhìn hai nha đầu kia đều rất hợp ý. Có điều ta phúc hậu, chỉ cần cô ả bên trái, còn bên phải thì các ngươi cứ từ từ thương lượng.
Bà lão giả vờ hoảng hốt, muốn dẫn hai thiếu nữ rời đi, lại bị gã trai tráng kia dẫn người vây quanh.
Thiếu niên nhảy lên thần đài đã trượt xuống tượng thần cừ chủ phu nhân, hai tay chống nạnh nhìn cảnh tượng ở cửa, cười đùa cợt nhả nói:
- Quả nhiên người xứ khác đeo đao kia nói không sai, hôm nay ta có số đào hoa. Lưu Tam, một người thuộc về ngươi, một người thuộc về ta.
Trần Bình An đột nhiên nhíu mày, nhìn về một cây xà ngang trong miếu. Nơi đó có một người ngồi dậy, là một gã đàn ông cường tráng lông mày rậm rạp, bên hông đeo đao. Hắn ngáp một cái, uể oải xé đi một lá bùa giấy vàng trên người, bùa chú liền bốc cháy không còn.
Vẻ mặt bà lão kinh hãi. Gã đàn ông kia cười nói:
- Không dùng một chút biện pháp thì không câu được cá.
Hắn thư giãn gân cốt, đồng thời vung tay áo, một luồng linh khí như rắn chạy qua các bức tường xung quanh. Sau đó hắn búng tay một cái, trên bức tường trong ngoài miếu thờ lập tức hiện ra ánh sáng vàng của bùa chú, hình vẽ lại giống như chim.
Trước khi đám trai tráng ngu xuẩn kia lên đường, hắn đã lẻn vào miếu Thủy Tiên này vẽ bùa, sau đó lại dùng bùa chú và bí thuật gia truyền che giấu khí tức bản thân, bằng không vị cừ chủ phu nhân kia sẽ bị dọa chạy. Còn những bùa chú giam giữ kia, càng là thủ đoạn thành danh của sư môn, có tên là bùa đất tuyết, còn gọi là ấn Phi Điểu. Sau khi bùa thành sẽ tự ẩn giấu, không dễ phát giác, giống như chim hồng đạp tuyết, “trên đất ngẫu nhiên lưu dấu móng, hồng bay đâu còn biết đông tây”.
Có điều ngoại trừ môn bùa chú tuyệt học này, sư môn nhà mình còn là một môn phái Binh gia nổi tiếng, hơn nữa tinh thông ám sát, không giống những thế lực Binh gia bình thường. Cho nên sư huynh đệ đồng môn, phần nhiều là tùy tùng bên cạnh tướng soái công khanh của vương triều thế tục. Trong lãnh thổ mười mấy nước này, mặc dù sư môn không coi là thế lực tiên gia đỉnh cao nhất, nhưng cũng không ai dám xem thường.
Có điều tính tình của hắn hoang dã, không chịu nổi ràng buộc, trong mấy chục năm lại thích một mình trà trộn vào giang hồ dưới núi, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Rảnh rỗi thì lại đi trêu chọc những hào hiệp giang hồ giống như cá chạch trong nước, con giun trên núi, sinh sát do ta, cũng là sảng khoái. Nhất là mấy nữ hiệp giang hồ, càng có tư vị khác. Lúc này hắn nhìn bà lão và hai thiếu nữ kia, đã xem như là vật trong túi.
Bà lão chậm rãi hỏi:
- Vị tiên sư này, không biết tại sao lại dùng trăm phương ngàn kế dụ ta ra khỏi hồ? Còn làm thế này ngay trong nhà ta, như vậy không tốt lắm đúng không?
Gã đàn ông đưa tay chụp một cái, nắm lên một bầu rượu bên cạnh đống lửa, ngẩng đầu uống một ngụm lớn. Sau đó hắn đột nhiên ném đi, chán ghét nói:
- Đám nhóc này mua cái thứ gì vậy, mùi vị cứ như nước tiểu. Uống loại rượu này, chẳng trách đầu óc lại đần độn như thế.
Hắn dường như tâm tình không tốt, nhìn chằm chằm vào bà lão kia:
- Sư đệ của ta và vua hồ Thương Quân nhà ngươi không hợp nhau lắm, vừa khéo lần này ta phụng lệnh sư môn đến thành Tùy Giá một chuyến. Hồ quân nấp ở long cung dưới đáy hồ của hắn, không dễ tìm thấy. Ta biết cô ả ngươi vốn là một oán phụ không chịu được tịch mịch, năm xưa ân oán giữa sư đệ ngốc của ta và hồ Thương Quân, suy cho cùng cũng là do ngươi gây nên, cho nên muốn bắt ngươi tế đao.
- Nếu hồ quân chạy tới thì càng tốt, chỉ cần hắn dám bò lên bờ, ta cũng không sợ hắn. Không phải đều nói hắn đã độc chiếm cừ chủ phu nhân sao, lát nữa ta giết chết ngươi, lại ném thi thể của ngươi bên hồ Thương Quân, xem hắn có nhịn được không.
Sắc mặt bà lão nhợt nhạt, hai thị nữ càng là dáng vẻ đáng thương thê thảm. Cừ chủ Thược Khê còn có thể duy trì pháp thuật che mắt, nhưng các nàng đã linh khí tan rã, loáng thoáng hiện ra chân dung.
Đám lưu manh kia càng là sợ đến mặt không còn chút máu. Nhất là thiếu niên ngả ngớn đứng trên thần đài, phải dựa lưng vào tượng thần mới có thể đứng yên không ngã xuống.
Trần Bình An mặc dù không biết gã đàn ông kia làm thế nào ẩn giấu khí tức, nhưng có một chuyện hắn biết rõ, ba bên trong miếu thờ đều không phải người tốt lành gì. Thiếu niên ngồi bên đống lửa kia còn xem như có chút lương tâm, nhưng lúc này đã sợ đến tè ra quần rồi.
Cừ chủ Thược Khê dứt khoát triệt tiêu pháp thuật che mắt, nặn ra một nụ cười:
- Vị đại tiên sư này chắc là đến từ cung Quỷ Phủ nước Kim Đạc đúng không?
Gã đàn ông hơi sững sốt, sau đó mắng như tát nước:
- Con mẹ nó, với hình dáng này của ngươi, cũng có thể khiến sư đệ kia của ta sau khi gió xuân một trận, lại nhớ nhung nhiều năm như vậy? Năm xưa ta dẫn hắn đi giang hồ một chuyến, giúp hắn giải sầu cho khuây khỏa, cũng xem như đã nếm thử mùi vị của rất nhiều phu nhân quyền quý và nữ hiệp xinh đẹp, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nhàm chán. Thế nào, là công phu giường chiếu của ngươi rất cao à?
Trên cành cây phía xa, hai tay Trần Bình An vẫn luôn lồng trong tay áo, nheo mắt lại.
Sắc mặt cừ chủ Thược Khê khó coi, nhưng giọng điệu vẫn nịnh nọt:
- Năm đó ta và sư đệ của tiên sư tâm đầu ý hợp, không chỉ muốn làm uyên ương ngắn ngủi, mà quyết tâm muốn làm một đôi đạo lữ thần tiên không hợp quy củ. Có điều lại bị tiện tỳ cừ chủ Tảo Khê kia hãm hại, lén lút bẩm báo chuyện này với hồ quân đại nhân. Sau đó mặc dù ta khổ cực khuyên can hồ quân, hắn vẫn khăng khăng muốn ra tay đả thương người, mới có hiểu lầm như vậy. Tiên sư đại nhân minh giám.
Cô thấy gã đàn ông trên xà ngang đã ấn chuôi đao, liền kéo một thị nữ ra trước, nũng nịu cười nói:
- Tiên sư đại nhân, hai tỳ nữ này của ta còn xem như xinh đẹp, tặng cho tiên sư đại nhân làm nha hoàn ấm giường. Chỉ hi vọng tiên sư thương tiếc một chút, sang năm chán ghét rồi, có thể đưa bọn họ về hồ Thương Quân.
Gã đàn ông hỏi:
- Vậy còn ngươi thì sao?
Cừ chủ Thược Khê cười nói:
- Nếu tiên sư đại nhân vừa mắt, không ngại hình dáng mỏng manh của nô tỳ, cùng nhau hầu hạ thì có ngại gì?
Gã đàn ông không bày tỏ ý kiến, chỉ nhấc cằm mấy cái:
- Ngươi định xử lý đám vô lại này thế nào?
Cừ chủ Thược Khê cười duyên dáng:
- Mạo phạm thần linh vốn là đáng chết, làm chướng mắt tiên sư đại nhân càng đáng chết muôn lần, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ những tên này. Trong tay áo của có cất một ly Liễm Diễm, dùng tinh hoa thủy vận của hồ Thương Quân làm rượu, vừa lúc nhân cơ hội này mời ngài uống thỏa thích. Ta sẽ tự mình rót rượu cho tiên sư đại nhân. Hai thị nữ này khi còn sống vốn là vũ cơ cung đình, sau khi các nàng cởi áo tháo đai sẽ ca múa trợ hứng.
Gã đàn ông kia vẫn nở nụ cười đầy thâm ý, im lặng không trả lời, chuyện này càng khiến cừ chủ Thược Khê trong lòng đánh trống.
Trong nháy mắt, gã đàn ông kia đột nhiên chém ra một đao.
Cừ chủ Thược Khê sợ đến co đầu lại, nhưng may mắn ánh đao kia không phải muốn lấy đầu cô, mà là chém về phía bên ngoài miếu thờ.
Cừ chủ Thược Khê mặt mày thất sắc, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên một cây đại thụ, một du hiệp trẻ tuổi đội nón khẽ ngẩng đầu lên, một tay vẫn giấu trong tay áo, chỉ dùng một tay đỡ lấy ánh đao kia. Ánh đao va chạm với kình khí ngưng tụ trên bàn tay, làm tôn lên người xa lạ kia giống như thần tiên, tay cầm trăng sáng.
Gã đàn ông kia trong lòng kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, đổi thành ngồi xổm trên xà ngang, cầm đao trong tay, lưỡi đao sáng như tuyết, tấm tắc khen ngợi:
- Ấy, thủ pháp thật đẹp. Kình khí tinh thuần, ngưng luyện viên mãn, từ lúc nào nước Ngân Bình lại xuất hiện một đại tông sư võ học trẻ tuổi như ngươi vậy? Ta từng giao đấu với người đứng đầu giang hồ nước Ngân Bình, hắn tập trung đủ kình lực cũng ngăn được một đao này, nhưng tuyệt đối không thể ung dung như vậy.
Trần Bình An nhẹ nhàng thu tay lại, một chút ánh đao cuối cùng tan hết, hỏi:
- Bùa chú trên người ngươi lúc trước, cùng với bùa chú vẽ trên tường, là bí truyền của sư môn, chỉ có tu sĩ cung Quỷ Phủ các ngươi mới biết sử dụng?
Gã đàn ông kia cười nói:
- Tiếp được một đao chào hỏi nhẹ nhàng mà thôi, lại muốn ra vẻ đại gia với ông đây?
Hắn từ trên xà ngang nhảy xuống đất, sải bước về phía cửa miếu. Cừ chủ Thược Khê và hai thị nữ, cùng với đám trai tráng kia đều vội vàng né tránh.
Gã đàn ông chống đao xuống đất, cười lạnh nói:
- Mau báo danh hiệu! Nếu là môn phái quen biết với cung Quỷ Phủ chúng ta, vậy thì là bằng hữu. Đã là bằng hữu thì có thể cùng hưởng phúc, cơ duyên tối nay người thấy có phần. Còn nếu thằng nhóc ngươi muốn làm hào kiệt giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, vậy Đỗ Du ta sẽ dạy ngươi làm người.
Đám trai tráng kia chỉ cảm thấy tiên sư này nói rất dọa người, nhưng cừ chủ Thược Khê thì lại bất ngờ. Lời nói này của họ Đỗ thực ra rất có huyền cơ, không thể nói là yếu thế, nhưng tuyệt đối không thể gọi là kiêu ngạo bá đạo. Cảnh tượng kế tiếp càng khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc.
Du hiệp trẻ tuổi kia nhoáng lên rồi biến mất, đứng ngoài cửa lớn miếu thờ, mỉm cười nói:
- Vậy ta cầu ngươi dạy ta làm người.
Một tay Đỗ Du chống lên chuôi đao, tay kia nắm lại khẽ xoay xoay, sắc mặt hung dữ nói:
- Là phân thắng bại cao thấp, hay là trực tiếp phân sống chết?
Kết quả người nọ lại trả lời một câu:
- Ngươi còn chưa đánh chết ta, đã sắp dọa chết ta rồi.
Cừ chủ Thược Khê thật sự không dám cười ra tiếng, bằng không đã sớm ôm bụng cười lớn rồi. Bỗng nhiên tâm tư của cô xoay chuyển, lui về sau một bước:
- Đỗ Du, Đỗ Du của cung Quỷ Phủ! Ngươi là con trai trưởng của đôi đạo lữ trên núi nước Kim Đạc kia?
Khóe miệng Đỗ Du nhếch lên. Được, còn rất biết điều, có thể tha chết cho cô ả này.
Có điều người ngoài cửa lại nói:
- Đạo lữ lớn đến đâu? Hai vị tu sĩ năm cảnh giới cao?
Cừ chủ Thược Khê trong lòng vui mừng, như vậy rất tốt. Mình đã nói ra thân phận hiển hách của Đỗ Du, đối phương vẫn không hề sợ, xem ra tối nay cục diện tệ nhất cũng là xua sói nuốt hổ, cả hai đều thiệt là tốt nhất. Nếu cái gã không não đột nhiên xuất hiện kia chiến thắng thì càng tốt, đối phó với một du hiệp không thù không oán, vẫn tốt hơn ứng phó với tên hung thần Đỗ Du vốn tới đây vì mình.
Cho dù gã du hiệp trẻ tuổi kia nhìn được chứ không dùng được, bị chém thành một đống thịt vụn, Đỗ Du cũng nên niệm tình của mình vừa rồi mới đúng. Dù sao Đỗ Du nhìn không giống như muốn liều mạng với đối phương, bằng không theo như tác phong đáng ghét của đám tu sĩ cung Quỷ Phủ, đã sớm xuất đao chém người rồi.
Đỗ Du ngoắc ngoắc ngón tay, nhấc đao lên, tùy ý vung một cái, cười nói:
- Chỉ cần thằng nhóc ngươi phá được trận bùa đi vào miếu này, đại gia ta sẽ nhường ngươi một chiêu.
Trong nháy mắt, ánh sáng vàng trên bức tường miếu thờ nổ tung, khiến người ta hoa mắt. Chỉ thấy du hiệp trẻ tuổi đội nón kia giống như xuất quỷ nhập thần, đã đến bên cạnh Đỗ Du, một cánh tay quét vào cổ hắn, đánh cho hắn kinh huyệt chấn động, đụng mạnh vào thần đài trong miếu thờ. Chẳng những khiến cho tượng thần cừ chủ phu nhân vỡ thành hai nửa, còn lõm người vào trong tường, ngất đi tại chỗ. Thanh đao kia rớt xuống đất, kêu leng keng, ánh đao như nước, hẳn là một thanh đao không tệ.
Trần Bình An cầm gậy leo núi đứng tại chỗ. Sau khi dùng Thiết Kỵ Tạc Trận Thức đã thay đổi một chút, phối hợp với một lá bùa rút đất phá trận vào miếu, dĩ nhiên là đã nương tay. Nếu không cái gã tuyên bố muốn nhường mình một chiêu, chắc đã thành một đứa con bất hiếu, khiến đôi đạo lữ nước Kim Đạc kia người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Đương nhiên tu sĩ trên núi, trăm tuổi thậm chí là ngàn tuổi, dung mạo vẫn trẻ trung như trước cũng không kỳ lạ.
Sở dĩ nương tay, dĩ nhiên là hắn muốn “khiêm tốn thỉnh giáo” hai loại bùa chú bí truyền của đối phương.
Đám trai tráng hồn bay phách lạc, vừa lúc bị khí tức sóng gợn do quyền kình gây ra đánh ngất đi. Còn thiếu niên ngả ngớn trên thần đài kia, lại bị Đỗ Du bay ngược ra đụng trúng, cũng bị ngất xỉu. So với những người khác trong miếu, kết cục của hắn càng thê thảm hơn.
Tất cả đều tính toán không sai lệch, chỉ dùng một quyền mà thôi.
Chỉ còn lại thiếu niên ngơ ngác ngồi bên đống lửa kia. Trần Bình An nhìn hắn một cái, nói:
- Không biết giả chết à?
Thiếu niên vội vàng ngã về phía sau, nghiêng đầu qua, còn không quên trợn mắt lè lưỡi.
Trần Bình An cười nói:
- Cừ chủ phu nhân, đã phá hư tượng thần của ngươi, không để ý chứ?
Lúc nói chuyện hắn lại vung tay áo, giống như dùng chổi quét một gã trai tráng trong đó, đụng mạnh vào tường, còn có tiếng xương vỡ khe khẽ.
Vị cừ chủ trấn giữ thủy vận sông suối một phương, chỉ cảm thấy xương của mình cũng muốn vỡ theo.
Cô vội vàng run giọng nói:
- Không sao, không sao, tiên sư cao hứng thì tốt. Đừng nói là gãy thành hai nửa, có đánh vỡ vụn cũng không sao.
Trần Bình An hỏi:
- Bên phía thành Tùy Giá rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cừ chủ Thược Khê hơi khom lưng, hai tay nâng một đồ vật tiên gia có ánh sáng lưu chuyển:
- Tiên sư có thể vừa uống rượu, vừa nghe nô tỳ chậm rãi nói.
Trần Bình An cười nói:
- Thủ đoạn này của ngươi dùng với họ Đỗ kia còn không xong, ngươi cảm thấy có tác dụng với ta sao? Lại nói, sư đệ kia của hắn vì sao nhớ mãi không quên với ngươi, trong lòng ngươi không biết à? Nếu ngươi muốn tìm chết, cũng nên đổi phương pháp thông minh hơn một chút. Cho rằng quyền pháp của ta thấp, vào đời không sâu, dễ bị lừa gạt sao?
Cừ chủ Thược Khê vội vàng cất ly rượu kia, nhưng đỉnh đầu lại cảm thấy phát lạnh, sau đó là đau thấu tim, cả người bị một chưởng đánh cho hai đầu gối lõm xuống đất. Thần hồn của cô chao đảo, giống như rơi vào trong chảo dầu. Cô cố gắng nhịn đau, răng va lập cập, giọng nói càng run rẩy:
- Tiên sư khai ân, tiên sư khai ân, nô tỳ không dám tự mình tìm chết nữa.
Trần Bình An phất tay:
- Ta không phải họ Đỗ kia, không có hiềm khích gì với ngươi và hồ Thương Quân, chỉ đi ngang qua mà thôi. Nếu không phải họ Đỗ muốn nhường ta một chiêu, ta cũng không thích đi vào. Ngươi hãy nói một chút nội tình thành Tùy Giá mà mình biết, từ đầu đến cuối. Nếu có những chuyện ta biết ngươi biết nhưng ngươi lại giả vờ không biết, vậy ta sẽ phải thảo luận với ngươi một chút. Ly Liễm Diễm mà ngươi cố ý giấu trong tay áo, thật ra là một vật bản mệnh dùng để chứa những thứ như thuốc mê hồn, vận đào hoa đúng không?
Cừ chủ Thược Khê cười còn khó coi hơn khóc, gã này rõ ràng còn khó ứng phó hơn Đỗ Du kia gấp trăm lần.
Cô thấp thỏm bất an, lần lượt kể về tai họa của thành Tùy Giá gần đây.
Trần Bình An vừa nghe cô ta nói, khóe mắt vừa âm thầm lưu ý vẻ mặt của hai thị nữ.
Thành hoàng của thành Tùy Giá quả thật kim thân sắp sụp đổ, đã đi tới đầu cuối hương khói đại đạo, cái gọi là cùng đường bí lối chẳng qua như vậy. Nhưng giống như con người sợ chết, vị thành hoàng kia cũng không ngoại lệ, đã dùng hết biện pháp. Đầu tiên là lo lót quan hệ, dùng hết tích góp, xin triều đình phong tước vượt qua lễ chế, nhưng hiệu quả vẫn không tốt.
Vấn đề này bắt nguồn từ một chuyện cũ năm xưa, khi đó không ai quá để ý, nhưng lại có ảnh hưởng sâu xa. Trăm năm trước thành Tùy Giá từng xảy ra một vụ án oan, một hộ gia đình trí thức đột ngột chết cả nhà. Cuối cùng trong mắt quan viên triều đình và dân chúng quê mùa, xem như là nỗi oan cuối cùng đã được rửa sạch. Nhưng sự thật chân tướng không chỉ như vậy, khi đó quan lại trong miếu thành hoàng đều không biết hậu quả nghiêm trọng, bằng không có lẽ kết cục đã khác đi rồi.
Hồ Thương Quân và thành Tùy Giá là hàng xóm, hồ quân đại nhân quản lý một hồ ba sông hai kênh, cơ sở vững chắc, cho nên biết được rất nhiều nội tình. Gia đình trí thức kia mấy đời hành thiện tích đức, trong tấm biển ở từ đường gia tộc đã sắp thai nghén ra một người nhỏ hương khói, lại trong một đêm gặp phải tai họa bất ngờ, gà chó không tha. Thành hoàng nổi cơn lôi đình, đã lệnh cho tư lại các sở điều tra chuyện này, không ngờ cuối cùng lại tra đến trên đầu nhà mình.
Hóa ra quan đứng đầu của sở Âm Dương, lớn nhất trong sáu sở của miếu thành hoàng, cũng là phụ tá số một của thành hoàng, đã cấu kết với Gia Tỏa tướng quân (tướng quân gông xiềng) chức trách tương tự quan phụ tá huyện úy. Hắn tự tiện hóa thành hình người, đội lốt thiếu niên tuấn tú, lường gạt làm nhục một cô gái của gia tộc. Mà Gia Tỏa tướng quân thì nhìn trúng người nhỏ hương khói còn chưa hoàn toàn ngưng tụ, muốn mang đi hối lộ một tu sĩ tiên gia, ước ao có thể nhậm chức ở lầu thành hoàng châu thành, thăng làm phán quan, dưới một người mà trên các sở.
Gia Tỏa tướng quân và quan đứng đầu sở Âm Dương, hai quan lớn của miếu thành hoàng vốn nên trợ giúp một quận mưa thuận gió hòa, âm dương thứ tự, lại mời một đám cường đạo giang hồ gây án khắp nơi vào thành, tắm máu gia đình trí thức kia. Quan đứng đầu sở Âm Dương thì đã sớm giấu riêng hai mỹ phụ, chứa trong phủ đệ thôn dã yên tĩnh bên ngoài quận thành.
Nếu chỉ như vậy, thành hoàng cho dù làm việc thiên vị, xử nhẹ cho hai tên quan phụ tá, cũng không đến mức biến thành tình cảnh hôm nay. Gã thành hoàng này khi còn sống chuyên mua danh trục lợi, ngoài mặt bảo quỷ quan các sở giúp quan phủ tìm được đám cường đạo kia, chém chết tại chỗ, không lưu người sống. Sau đó âm thầm bỏ qua cho quan đứng đầu sở Âm Dương, chỉ đánh chết Gia Tỏa tướng quân khuỷu tay chìa ra ngoài. Còn như hai phu nhân kia, dĩ nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng không ngờ gia đình trí thức kia có một đứa trẻ, vừa lúc đang chơi trốn tìm với tỳ nữ trong phủ, nấp trong khe tường. Mà tỳ nữ kia lại trung thành bảo vệ chủ, cố ý chết ở gần khe tường, dùng thi thể của mình che giấu lối vào. Đứa trẻ kia cuối cùng may mắn chạy ra khỏi thành Tùy Giá, nhờ một tiền bối mấy đời thân thiết giúp đỡ, đã thay đổi tên họ hộ tịch, sau đó thi đỗ bảng nhãn.
Mười năm sau, đường làm quan của hắn thuận lợi, đã trở thành quan phụ mẫu một quận. Hắn bắt đầu lật lại bản án, tìm hiểu ngọn nguồn, lại tra ra được miếu thành hoàng. Sau đó dĩ nhiên lại là một thảm án. Có điều so với vụ án năm xưa mọi người đều biết, lần này từ đầu đến cuối đều âm thầm lặng lẽ. Tin tức mà triều đình nhận được, chỉ là một vị quận chủ tận trung với cương vị, bị bệnh chết khi đang tại nhiệm.
Người đọc sách vốn nên tiền đồ gấm vóc kia, cả đời chưa từng lấy vợ, bên cạnh cũng không có thư đồng tỳ nữ, một mình lẻ loi nhậm chức, lại một mình nằm xuống hạ màn. Hắn dường như đã sớm phát giác được nguy hiểm trong thành, vốn coi thường cái chết, trước đó đã lặng lẽ gởi một bức mật thư cho hảo hữu trong triều. Cuối cùng vào ngày đó, hắn đi tới phủ đệ đã bỏ hoang nhiều năm. Trong màn đêm, người nọ cởi áo quan, mặc đồ tang, dâng hương dập đầu, sau đó... liền chết.
Trên thực tế trước khi hắn rời khỏi phủ quận chủ, quỷ quan các sở của miếu thành hoàng đã bao vây cả dinh quan, thần linh dạo chơi ngày đêm tự mình làm “thần giữ cửa”, bên trong càng có văn võ phán quan ẩn nấp bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Cho nên đêm khuya hôm đó, người này từ dinh quan đi tới nhà cũ, đừng nói là người đi đường, ngay cả người tuần đêm cũng không có một ai.
Ba năm sau khi nhổ cỏ tận gốc, thành hoàng của thành Tùy Giá lại phát hiện kim thân của mình bắt đầu xuất hiện một vết nứt, những âm đức tích góp nhiều năm lại không thể bù đắp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng ngày càng lan tràn. Vì vậy mới có hiện tượng lạ ở thành Tùy Giá hôm nay.
Trần Bình An vẫn luôn an tĩnh lắng nghe. Sau đó cừ chủ Thược Khê dùng giọng điệu giống như cười trên nỗi đau của người khác, kết luận một câu về miếu thành hoàng thành Tùy Giá:
- Tự gây nghiệt thì không thể sống, đây là lời lẽ mà bọn hắn quen thuộc nhất. Thật là buồn cười, trong miếu thành hoàng thành Tùy Giá kia còn bày một bàn tính lớn khắc đá, dùng để cảnh tỉnh thế nhân, người đang làm còn thần đang tính.
Trần Bình An cuối cùng hỏi:
- Bức mật thư gởi đến kinh thành kia, đã bị miếu thành hoàng chặn lại rồi?
Cừ chủ Thược Khê lắc đầu nói:
- Bẩm tiên sư, theo như hồ quân nhà ta nói, thái thú kia làm việc khá kín đáo, quả thật đã gởi đến tay hảo hữu ở kinh thành mới đúng. Nhưng chẳng biết tại sao lại như trâu đất xuống biển, nhiều năm như vậy, triều đình vẫn hoàn toàn không biết chuyện này. Còn người nhận thư kia lại thuận lợi trong quan trường, năm xưa đã làm tới chức Hình bộ thượng thư. Sau đó càng là cửa nhà hưng thịnh, con cháu khoa cử văn vận đều rất tốt, chỉ riêng tiến sĩ đã có đến sáu người, hôm nay gia chủ cũng là quan tổng đốc quản lý một phương.
Trần Bình An lại hỏi:
- Vì sao nhiều người tu đạo gồm cả họ Đỗ này lại đến thành Tùy Giá như vậy? Chẳng lẽ là thành hoàng kia tấm lòng rộng mở, đã kết giao nhiều bằng hữu trên núi, muốn đến giúp miếu thành hoàng một tay?
Cừ chủ Thược Khê vẫn luôn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu thấp giọng nói:
- Phong thủy thành Tùy Giá khá kỳ lạ, sau khi miếu thành hoàng xuất hiện hỗn loạn, dường như đã không giữ được một món bảo vật nữa. Mỗi đêm trăng tròn, mưa lớn và tuyết lớn, trong quận thành đều có một cột sáng từ một nhà giam chiếu thẳng lên trời. Qua nhiều năm như vậy, rất nhiều cao nhân trên núi đã chạy tới điều tra, nhưng vẫn không nắm được lai lịch của bảo vật kia.
- Có cao nhân phong thủy suy đoán, đó là một món thiên tài địa bảo, được khí vận sông núi một châu thai nghén mấy ngàn năm. Sau khi oán khí và tà khí của thành Tùy Giá càng ngày càng nặng, nó đã không muốn ở lại thành Tùy Giá nữa, mới có điềm báo trọng bảo hiện thế.
Trần Bình An lại híp mắt hỏi:
- Ta chỉ tùy ý hỏi ngươi một phen, đã biết được nhiều chân tướng như vậy. Những năm qua đông đảo nhân tài kiệt xuất tới đây, cưỡi mây đạp gió bay tới bay lui ở thành Tùy Giá, không chừng còn có rất nhiều tu sĩ cắm rễ trong thành lâu năm, nhưng không một vị thần tiên lão gia nào thử lật lại bản án cho hộ gia đình kia sao?
Lần này cừ chủ Thược Khê lại sững sốt một cách tự nhiên, cũng không phải giả vờ, sau đó lẩm bẩm nói:
- Lật lại bản án làm gì? Trở mặt với miếu thành hoàng, chẳng phải là càng không lấy được món bảo vật kia?
Trần Bình An lấy nón xuống, gãi gãi đầu, nhìn về bầu trời đêm:
- Như vậy à... lại là một cách nói rất có đạo lý.
Bức tường phía sau thần đài miếu thờ có một chút tiếng động, cừ chủ Thược Khê chỉ cảm thấy một trận gió mát đập vào mặt, đột nhiên quay đầu nhìn.
Thần đài bị người nọ va đụng gãy đôi, bụi đất tung bay. Đỗ Du cung Quỷ Phủ đã lén lút tỉnh lại, muốn có hành động, lại bị người nọ dùng một tay nắm lấy cổ, đập mạnh xuống đất. Sau khi người nọ đứng dậy, khí tức của Đỗ Du đã đoạn tuyệt, chết đến mức không thể chết hơn.
Tại khoảnh khắc đó, cừ chủ Thược Khê thân là một vị thủy thần nương nương, lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng.
Người nọ nghiêng mình xoay đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc. Ánh mắt của hắn như giếng cổ xa xăm, giống như trong nước sâu đang có giao long bơi lội, muốn trèo lên thành giếng, ló đầu ra xem thử trời đất nhân gian bên ngoài.
Cừ chủ Thược Khê muốn lùi về sau một bước, trốn càng xa một chút, nhưng hai đầu gối lại đang lõm sâu. Cô đành phải ngửa người về phía sau, dường như chỉ có như vậy mới không đến mức bị dọa chết.
Chẳng biết vì sao, sau phút chốc, người nọ bỗng nhiên cười một tiếng, đứng dậy phủi tay. Hắn đội nón lên, vươn hai ngón tay nhấc nhấc nón, mỉm cười nói:
- Tu sĩ trên núi, không nhiễm hồng trần, không dính nhân quả, đạo lý hiển nhiên.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện