[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 502 : Đè xuống một đường dây (phần 2)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 22:04 26-08-2025
.
Hai người thật sự trèo đèo lội suối, cùng đi đến khu vực Tảo Khê. Trên đường đi, Trần Bình An hỏi một chút tình hình trên núi dưới núi ở mười mấy nước gồm cả nước Ngân Bình, Đỗ Du dĩ nhiên trả lời toàn bộ.
Sau khi nghe qua một vài sự tích của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia, Trần Bình An cười hỏi:
- Thiếu niên Hà Lộ của thành Hoàng Việt, tiên tử Yến Thanh của Bảo Động tiên cảnh, sao nghe giống như tài tử giai nhân trong tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ. Chỉ vì môn phái đối địch, mới khiến bọn họ không thể trở thành một đôi đạo lữ thần tiên?
Đỗ Du nói:
- Trong mắt tiền bối có lẽ buồn cười, nhưng ngay cả tôi nhìn thấy hai người bọn họ cũng sẽ tự thẹn không bằng, mới biết ngọc thạch đại đạo chân chính rốt cuộc là gì.
Trần Bình An không bình luận.
Hai người đi tới một đỉnh núi, nhìn về phía tây xa xôi, chính là địa bàn Tảo Khê, miếu thờ thủy thần cách đó không xa.
Trần Bình An hỏi:
- Miếu thành hoàng có trọng bảo hiện thế, ngươi đến đây là vì chuyện này?
Đỗ Du không dám che giấu, nói:
- Ngoại trừ tôi, còn có một vị sư thúc và ba vị sư đệ sư muội cùng nhau đến thành Tùy Giá. Có điều bảo vật đã sớm bị thành Hoàng Việt và Bảo Động tiên cảnh quyết định nội bộ, cung Quỷ Phủ chúng tôi chỉ muốn cổ vũ Bảo Động tiên cảnh vốn có quan hệ tốt hơn một chút, gia tăng thanh thế mà thôi. Còn tôi à, không sợ tiền bối chê cười, chỉ muốn xem thử có thể nhìn thấy Hà Lộ và Yến Thanh kia hay không. Sau khi hai người gặp nhau, buộc phải vì chuyện này mà yêu nhau đánh nhau, có lẽ sắc mặt sẽ giống như ăn bùn. Vừa nghĩ đến đây, tâm tình của tôi lại không tệ.
Trần Bình An cười cười:
- Ngươi có xem là tiểu nhân chân chính không?
Đỗ Du cười giễu nói:
- Tiền bối khen lầm rồi, vãn bối thẹn không dám nhận.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Cái từ “chân chính” này, quả thật hơi nặng một chút.
Đỗ Du nói thật lòng:
- Lời nói của tiền bối nhìn như tùy ý, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lại là chữ chữ huyền diệu, khiến người tỉnh ngộ.
Ánh mắt Trần Bình An kỳ quái:
- Muốn giành buôn bán với ta?
Đỗ Du không hiểu chuyện gì, thấp thỏm bất an, câm như hến.
Hai người tiếp tục lên đường.
So với miếu Thủy Tiên gần như hoang phế, ngay cả kim thân cũng không ở bên trong, miếu thờ của cừ chủ Tảo Khê càng khí phái hơn, khí tức hương khói càng đậm, vừa nhìn đã biết là một thủy thần nương nương biết quản lý. Nhưng cô ta có thể chèn ép một vị cừ chủ khác không ngóc đầu lên được, khiến cho miếu thờ bỏ hoang, nhất định không phải là người dễ đối phó.
Lúc xuống núi, Trần Bình An kể cho Đỗ Du nghe thảm án thành Tùy Giá, muốn Đỗ Du đi hỏi thăm về bức mật thư kia.
Đỗ Du nghĩ thầm, tối nay ông đây xem như đã chết hai lần rồi, còn sợ đắc tội một cừ chủ nho nhỏ sao? Cho nên hắn không hề do dự đáp ứng. Đừng nói là một cừ chủ Tảo Khê hà bà nho nhỏ, cho dù là hồ quân của hồ Thương Quân đứng trước mặt, chọc giận mình, cũng chém luôn một thể. Nếu không phải vị tiền bối kia nói là từ từ thương lượng, hắn thật muốn cầm đao đạp cửa, chém cho cừ chủ Tảo Khê kia gần chết, lại bảo cô ta tới nói một ít chuyện chính với Đỗ đại gia hắn. Sau khi nói xong, một đao lấy mạng, như vậy mới giải được mối hận trong lòng.
Đều là con mẹ nó hồ Thương Quân các ngươi phong thủy không tốt, mới hại ông đây chỉ có thể đi theo sau mông người ta, ngoan ngoãn làm chó săn vẫy đuôi mừng chủ. Đáng hận nhất chính là vẫy đuôi mừng chủ cũng thôi đi, còn phải lo lắng vẫy đuôi không tốt, sẽ bị người ta một chưởng đánh chết.
Hai người đều thu lại khí tức, đi bộ xuống núi, tránh cho rút dây động rừng.
Trần Bình An thuận miệng hỏi:
- Nếu ngươi sớm biết về thảm án thành Tùy Giá, sẽ làm thế nào? Cứ nói thật lòng là được.
Đỗ Du cười nói:
- Dĩ nhiên là chuyện không liên quan đến mình, tạm thời gác sang một bên. Một vị thành hoàng quận thành, cũng không phải là hà bà bình thường được triều đình sắc phong. Không nói đến có thể đánh chết hay không, cho dù có thể thì nhân quả cũng rất nặng. Hơn nữa ân oán giang hồ, thị phi quan trường, thật sự chẳng có gì thú vị, lật tới lật lui cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt đổi trắng thay đen.
- Có điều phải nói lại, trên núi chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đúng là có không ít người thật sự dốc lòng tu đạo, không hại người cũng không cứu người, thanh thanh tịnh tịnh. Tôi chỉ là tính tình nóng nảy, tu vi lại gặp phải vách chắn, cho nên mới đi giang hồ tìm thú vui.
Hắn hơi thấp thỏm, liền hỏi thêm một câu:
- Những lời tâm huyết này của vãn bối, sẽ không khiến tiền bối khó chịu chứ?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không đâu. Thấy nhiều rồi thì sẽ khó nổi sóng.
Đỗ Du trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói:
- Nhưng nếu là người trên đỉnh núi mà cha mẹ tôi từng nói, một khi cao hứng có lẽ sẽ nhiệt tình tham gia. Hoặc là thấy thành hoàng kia không thuận mắt, cũng sẽ tùy tiện một đao chém chết. Còn như án oan của thái thú kia, không liên quan gì đến tôi, sẽ không dính vào. Loại chuyện này chỉ tốn sức mà không có kết quả. Giết thành hoàng rồi, tôi không cầu danh mà chỉ cầu lợi, kim thân tan vỡ của thần linh núi sông rất đáng giá. Mà hôm nay nếu không có chuyện trọng bảo hiện thế, tôi vào thành Tùy Giá rồi, cũng chỉ ăn uống vui đùa một phen rồi phủi mông rời đi.
Trần Bình An nói:
- Chờ ngươi trở thành người trên đỉnh núi rồi, sẽ phát hiện thành hoàng của một quận thành, chẳng thể nào khiến cho ngươi có hứng cầu lợi. Rất nhiều chuyện canh cánh trong lòng hôm nay, sang năm nhìn lại chỉ là chuyện cười mà thôi.
Đỗ Du cẩn thận nghiền ngẫm một phen, sau đó tự giễu nói:
- Tư chất của tôi cũng tạm được, nhưng không có căn cốt tu đạo như thành chủ thành Hoàng Việt và lão tổ sư Bảo Động tiên cảnh. Không nói đến hai vị lão đại đã đắc đạo này, chỉ riêng Hà Lộ và Yến Thanh, đã là núi lớn mà đời này tôi không thể vượt qua được. Có đôi khi trong giang hồ hỗn tạp, tự mình uống rượu, cũng cảm thấy câu nói mượn rượu giải sầu không phải gạt người.
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi đi lại giang hồ nhiều năm, có từng gặp những... người giang hồ mà ngươi cảm thấy rất ngốc không?
Đỗ Du cười nói:
- Dĩ nhiên là có, có điều phần lớn đã chết rồi. Không chết thì khó thấy phẩm hạnh, chết rồi cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Lúc dây lòng của ngươi không căng thẳng, lại biết nói mấy câu tiếng người khó nghe.
Đỗ Du cứng họng không trả lời được. Lời này nghe có vẻ khó chịu, nhưng sao mình lại cảm thấy thoải mái?
Hai người xuống núi, lại dọc theo con sông đi mười mấy dặm đường, Đỗ Du đã nhìn thấy miếu thờ đèn đuốc sáng rực kia. Quy mô của miếu thờ rất lạm quyền, giống như phủ đệ của vương công vậy. Đỗ Du ấn vào chuôi đao, thấp giọng nói:
- Tiền bối, không đúng lắm, chắc không phải là hồ quân tự mình tới đây, chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới chứ?
Trên đoạn đường này, Trần Bình An thấy Đỗ Du không có gì khác thường, chắc là giọt nước tinh túy hấp thu lúc trước không bị động tay chân. Hắn cũng không trực tiếp luyện hóa, ném vào Thủy phủ cho đám nhóc áo xanh giúp đỡ hấp thu, mà là dùng tâm thần đắm chìm vào thế giới nhỏ, dùng phương pháp nội thị, âm thần ngưng tụ như hạt cải, tự mình du lịch Thủy phủ.
Bên ngoài là trời đất rộng lớn, còn trong thế giới bản thân, một giọt nước nhỏ như vậy, lại khiến âm thần của Trần Bình An giống như hai tay khiêng vật lớn. Sau khi đám nhóc áo xanh lấy được hạt châu thủy vận, Trần Bình An cũng không biết bọn chúng kiểm nghiệm thế nào, từng đứa nhảy nhót, lần đầu tiên lộ vẻ vui mừng yên tâm với Trần Bình An.
Trần Bình An liền biết thứ này càng nhiều càng tốt, cho nên muốn tới miếu thờ cừ chủ Tảo Khê một chuyến. Chỉ là hắn không muốn tự tiện xông vào long cung hồ Thương Quân, nếu không nhất định phải làm “mua bán” với vị hồ quân kia.
Đều là buôn bán lui tới, nhưng cách thức lại không giống nhau. Buôn bán với đám người Đỗ Du và cừ chủ Thược Khê, dĩ nhiên khác với mua bán giữa Trần Bình An và tu sĩ Phi Ma tông. Một bên thì tính toán chi li, đưa thiếu một đồng ta cũng nghĩ xem có nên đánh chết ngươi hay không. Một bên thì sẵn sàng kiếm ít, thậm chí là chịu lỗ cũng không sao.
Nghe Đỗ Du nhắc nhở, Trần Bình An trêu đùa:
- Lúc trước ở miếu Thủy Tiên, không phải ngươi đã la lối, chỉ cần hồ quân lên bờ sẽ muốn so chiêu với hắn sao?
Đỗ Du cười nói:
- Được tiền bối dạy làm người rồi, lúc này tôi thật sự sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, đã khiến tiền bối chê cười.
Trần Bình An vỗ vai hắn:
- Nếu như còn có chém giết, lần này cũng đừng nói nhường một chiêu gì đó.
Đỗ Du ủ rũ, nghĩ thầm có nên tìm cơ hội giết đám thiếu niên trai tráng kia hay không. Bằng không tin tức lộ ra, chẳng phải sẽ thành chuyện cười? Có điều Trần Bình An đã cười nói:
- Người mà ta không giết, ngươi lại chạy đi giết, là muốn có qua có lại, dạy ta làm người một lần? Hay là cảm thấy vận may của mình tốt, đời này sẽ không gặp phải loại người như ta nữa?
Đỗ Du trong lòng sợ hãi, nói như đinh đóng cột:
- Tiền bối ân cần dạy bảo, vãn bối khắc ghi trong lòng!
Trần Bình An chậm rãi đi tới trước, cười nói:
- Nhiệt tình giúp đỡ mọi người rất khó, nhưng không giày xéo người phàm tục, không làm ác, khó như vậy sao? Có điều cũng đúng, làm theo ý mình, tự do tự tại, ai không mơ ước? Học thành pháp thuật tiên gia rồi, đã không còn là người nhân gian, lại muốn có lòng thương hại giống như gánh nặng, đúng là hơi dư thừa. Tương tự người phàm tục đối xử với gà chó trong lồng, đã quen dùng dao thớt hiếp đáp, muốn bọn họ lập tức chuyển sang ăn chay đúng là khó rồi.
Đỗ Du nhất thời không dám xác định những lời này rốt cuộc có phải là bản tâm bản ý hay không, cho nên hắn đánh chết cũng không mở miệng nói nhảm nửa câu.
Trần Bình An khẽ thở dài một tiếng. Cho dù đè xuống một đường dây trong đó, thật sự có tác dụng sao?
Hắn nhấc nhấc nón, tiếp tục đi về phía trước.
Đến bên ngoài miếu thờ, Trần Bình An dừng bước:
- Đi đi, thăm dò hư thực một chút. Nếu chết rồi, ta nhất định sẽ nhặt xác cho ngươi, không chừng còn sẽ giúp ngươi báo thù.
Đỗ Du kìm nén cả buổi, bất đắc dĩ nói:
- Tiền bối thật là... không xem vãn bối như người ngoài.
Hắn nắm chặt giáp viên Binh gia, lập tức như có thủy ngân chảy qua toàn thân, mặc lên một bộ giáp thần tiên hứng sương trọng bảo sư môn.
Đỗ Du sải bước đi vào miếu thờ cửa lớn mở rộng. Không tới nửa nén nhang, vẻ mặt của hắn lại giống như ăn bùn, trở về bên cạnh Trần Bình An, thấp giọng nói:
- Yến Thanh kia vừa khéo đang ở bên trong làm khách, tôi sợ gây thêm rắc rối, cho nên không làm chuyện chính.
Trần Bình An cũng không để ý, nghi hoặc hỏi:
- Vị tiên tử của Bảo Động tiên cảnh kia?
Đỗ Du gật đầu:
- Tu sĩ của Bảo Động tiên cảnh vừa tới hồ Thương Quân. Yến Thanh tính tình lạnh nhạt, không thích sự náo nhiệt của long cung, cho nên một mình chạy tới đây cầu lỗ tai thanh tịnh.
Trần Bình An hỏi:
- Hà Lộ kia không có mặt?
Đỗ Du sững sốt, sau đó lắc đầu nói:
- Tiền bối, lá gan của hai người bọn họ không lớn như vậy chứ? Hai môn phái sắp đánh nhau sống chết ở thành Tùy Giá, ngay dưới mí mắt của tiền bối sư môn, bọn họ lại ước hẹn thời gian địa điểm, lén lút hẹn hò? Cừ chủ Tảo Khê quả thật sẽ giữ kín như bưng, nhưng hai người này không đến mức nôn nóng như vậy mới đúng. Dù sao Yến Thanh tính tình lạnh nhạt, còn Hà Lộ cũng xem như một lòng hướng đạo.
Trần Bình An cười nói:
- Bảo Động tiên cảnh gióng trống khua chiêng thăm viếng long cung dưới đáy hồ. Ngay cả ngươi cũng biết rõ tính tình của Yến Thanh thế nào, Hà Lộ lại không biết sao? Chẳng lẽ Yến Thanh không biết Hà Lộ có hiểu ý hay không? Loại chuyện này cần gì phải hẹn trước? Đại chiến sắp tới, nếu thật sự hai bên đều làm việc công bằng, ra trận chém giết, tối nay gặp nhau chẳng phải là cơ hội cuối cùng sao?
- Có điều chúng ta náo loạn ở miếu Thủy Tiên, cừ chủ Thược Khê tới long cung mật báo, chắc đã làm rối loạn sự ăn ý của hai người này. Không chừng lúc này Hà Lộ đang trốn ở một nơi nào đó, trách ngươi đã phá hư chuyện tốt của hắn. Ở trong phủ miếu thờ, có phải Yến Thanh kia nhìn ngươi chướng mắt hay không? Ánh mắt và lời lẽ của cừ chủ Tảo Khê lại thế nào? Có thể nghiệm chứng suy đoán của ta không?
Đỗ Du xấu hổ nói:
- Ban nãy chỉ muốn xông vào phủ đệ, cầm đao chém người, lập một chút công lao cho tiền bối, cho nên vãn bối thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Trần Bình An không vội vàng đi vào miếu thờ, liếc nhìn Đỗ Du đang thấp thỏm bất an, sau đó nhìn quanh, thuận miệng hỏi:
- Ngươi đi giang hồ như thế nào? Làm sao sống được tới hôm nay? Hay là mười mấy nước gồm cả nước Ngân Bình, nơi nào nếp sống cũng mộc mạc? Nhưng ở miếu Thủy Tiên, ta thấy tu sĩ các ngươi, thần linh và dân chúng, cả ba bên dường như đều không mộc mạc chút nào.
Đỗ Du đành nói:
- So với tiền bối tính người, tính chuyện, tính tâm, tính không bỏ sót, vãn bối dĩ nhiên là làm trò cười cho người trong nghề.
Trần Bình An cười nói:
- Tính người, tính chuyện, tính tâm, tính không bỏ sót. Ừm, câu này không tệ, ta ghi nhớ rồi.
Đỗ Du trong lòng phiền muộn, nhớ những lời này làm gì?
Trần Bình An bắt đầu dời bước, dẫn đầu vượt qua cửa lớn. Phủ đệ huy hoàng, hoàn toàn không giống một miếu thờ.
Bọn họ đi tới bên ngoài cửa nội phủ, có treo tấm biển sơn vàng “Lục Thủy Trường Lưu” (nước biếc chảy dài). Dưới tấm biển có một phu nhân mặc lễ phục cung đình, đội mũ phượng quàng khăn vai, khí độ ung dung, đôi mắt hoa đào hơi hẹp dài, nụ cười nhàn nhạt.
Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi đứng kề vai, đội một chiếc mũ vàng cánh phượng chế tác tinh xảo. Một chút gió nhẹ lướt qua, đuôi phượng màu vàng liền theo đó rung động, loáng thoáng có tiếng phượng hoàng con kêu lên.
Trần Bình An không hứng thú với hai người này, chỉ nhìn chiếc mũ vàng kia mấy lần, chắc là món pháp khí cấp bậc không tệ.
Đỗ Du làm theo lời dặn lúc trước, đứng kề vai với Trần Bình An. Lúc này hai người là hảo hữu giang hồ quen biết nhiều năm, tiền bối “Trần Hảo Nhân” là một tu sĩ hoang dã vân du bốn phương.
Trước khi vào miếu thờ, Trần Bình An hỏi Đỗ Du xem hai người bên trong có pháp thuật quan sát núi sông hay không, khiến Đỗ Du thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Ngay cả lão tổ cung Quỷ Phủ bọn họ cũng phải sử dụng trọng khí sư môn, mới có thể vận chuyển loại thần thông này. Ngoại trừ những người đặc biệt như thành chủ thành Hoàng Việt, tổ sư Bảo Động tiên cảnh, hoặc là hồ quân hồ Thương Quân, thần linh Ngũ Nhạc ở trong địa bàn của từng người, ai dám nói mình có thể dùng thần thông quan sát núi sông?
Trần Bình An cười nói:
- Lần này ta và Đỗ huynh đệ mạo muội thăm viếng, là muốn thỉnh giáo một chuyện nhỏ với cừ chủ phu nhân.
Cừ chủ Tảo Khê mỉm cười nói:
- Chính ngươi cũng nói là chuyện nhỏ, vậy thì không cần gấp. Tối nay ta và Yến tiên tử uống trà, đó là chuyện lớn, hay là ngày mai ngươi và Đỗ tiên sư lại tới?
Đỗ Du không dám lộ ra ra sơ hở, bằng không thật muốn giơ ngón cái với cô ta. Đúng là con mẹ nó nữ trung hào kiệt, khí khái anh hùng này không hề thua câu nói của mình “trước tiên nhường ngươi một chiêu”.
Có điều đây cũng là đạo đãi khách hợp tình lý. Yến Thanh là ai? Miếu thờ lại nằm bên bờ hồ Thương Quân, càng có tiên sư của Bảo Động tiên cảnh đang ở long cung làm khách. Một tu sĩ hoang dã xưng huynh gọi đệ với Đỗ Du, mặt mũi có thể lớn đến đâu?
Đỗ Du cúi đầu, chỉ là con ngươi khẽ động, liếc nhìn màn trời.
Hiện giờ hắn chỉ sợ trời sập xuống, có điều như vậy cũng tốt. Nếu vị tiền bối bên cạnh này đánh Yến Thanh vài cái nhẹ nhàng, với tính tình của lão tổ Bảo Động tiên cảnh nổi tiếng là bao che đệ tử, nhất định sẽ không bỏ qua. Hồ quân của hồ Thương Quân chắc cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn... Đến lúc đó sẽ là một trận vây đánh, pháp khí đều xuất, che trời phủ đất.
Nhưng Đỗ Du sở dĩ nghiêm túc, không mừng thầm quá nhiều, là vì sợ Bảo Động tiên cảnh hợp sức với hồ Thương Quân vây đánh một tu sĩ hoang dã, kết quả lại là bị người ta đánh.
Thực ra hắn biết suy nghĩ này của mình rất hoang đường buồn cười. Người bên cạnh này có lợi hại đến mấy, theo lý mà nói đấu với một mình lão tổ Bảo Động tiên cảnh, có lẽ đã cực kỳ tốn sức. Một khi rơi vào trùng vây, có thể thoát khỏi hiểm cảnh hay không cũng khó nói. Nhưng hắn vẫn có một loại trực giác, tự nói với mình, chuyện khó xảy ra nhất có lẽ mới là chân tướng cuối cùng.
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề:
- Ta đến thành Tùy Giá đã biết được, năm xưa trước khi vị thái thú kia chết bất đắc kỳ tử, đã gởi một bức mật thư. Ngươi chẳng những đã tự tay mở nó ra, hơn nữa còn cùng người gởi thư đi tới kinh thành nước Ngân Bình một chuyến, đúng không?
Vẻ mặt Yến Thanh lạnh nhạt, vốn không quan tâm đến những chuyện phàm tục này. Đỗ Du tin tưởng, cho dù cô có nghe thấy, cũng sẽ giống như không nghe. Bởi vì cha mẹ từng nói, đối với thiên tài tu đạo chân chính như Yến Thanh và Hà Lộ, chuyện nhân gian cũng giống như bùa đất tuyết, tâm cảnh như gương, không có vết tích.
Vẻ mặt cừ chủ Tảo Khê vẫn điềm đạm như trước, mỉm cười nói:
- Đã hỏi xong vấn đề, ta cũng nghe thấy rồi, vậy ngươi và Đỗ tiên sư có thể rời đi được chưa?
Trần Bình An cười nói:
- Năm đó cừ chủ phu nhân dĩ nhiên là làm theo chức trách, cho nên ta cũng không phải tới khởi binh hỏi tội. Chỉ là cảm thấy dù sao việc đã đến nước này, thành Tùy Giá sắp sửa đại loạn, một chuyện cũ nhỏ bé như vậy, cho dù đem ra phơi nắng một chút cũng không làm trở ngại đại cục. Hi vọng cừ chủ phu nhân...
Cừ chủ Tảo Khê bỗng nhiên tức giận, sắc mặt uy nghiêm, bước lên trước một bước, trực tiếp ngắt lời đối phương:
- Ra ngoài!
Sắc mặt Trần Bình An vẫn như thường:
- Nhắc lại chuyện xưa, đúng là một người xứ khác như ta nhiều chuyện, đã làm khó cừ chủ phu nhân rồi. Nếu phu nhân lo lắng bên phía hồ quân, ta có thể...
Cừ chủ Tảo Khê đột nhiên vung tay áo chỉ ra cửa phủ, nghiêm mặt nói:
- Cút ra ngoài! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám ở đây nói năng bừa bãi, không sợ làm bẩn tai Yến tiên tử sao? Nếu không phải nể mặt Đỗ tiên sư, một tu sĩ hoang dã bùn nát không đỡ nổi tường như ngươi, còn không vào được cửa lớn này. Ngươi cho rằng miếu thủy thần của ta là nơi nào?
Trần Bình An quay đầu nhìn Đỗ Du:
- Đỗ huynh đệ, ban nãy ngươi vào nhà thăm viếng, chỉ lo nhìn Yến tiên tử sao?
Đỗ Du giống như cha mẹ chết, trong lòng dời sông lấp biển, còn không dám lộ ra sơ hở, đành phải vất vả căng mặt, khiến cho gương mặt của hắn hơi vặn vẹo.
Trong miếu thờ có tầng tầng kiến trúc. Ngay lúc này, trên mái cong lại xuất hiện một thiếu niên tuấn tú, hai tay đặt sau người, tay áo theo gió tung bay, bên hông cột một cây sáo trúc ố vàng, nhẹ nhàng như tiên. Hắn nhẹ giọng nói:
- Cừ chủ phu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Ánh mắt Yến Thanh sáng lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Đỗ Du tinh mắt, thấy vậy lại giống như ăn bùn, còn là bùn nóng hổi.
Quả nhiên đúng như vị tiền bối bên cạnh này suy đoán. Khi trước rất có thể Hà Lộ vừa lúc dạo chơi ở ngọn núi gần miếu Thủy Tiên, chờ thời cơ tìm kiếm Yến Thanh, sau đó lại phát hiện một chút đầu mối, chỉ là không đến quá gần. Dù sao đại chiến sắp tới, gặp gỡ cô gái yêu thích mới là đại sự hàng đầu. Những chuyện còn lại, với tâm tính của Hà Lộ, đến gần cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, đứng xa thì bình chân như vại, chỉ thế mà thôi.
Trần Bình An cười nói:
- Hắn còn biết ẩn giấu hành tung hơn ngươi nhiều.
Sau khi nhìn thấy Hà Lộ, cừ chủ Tảo Khê lập tức thay đổi thái độ, thi lễ chúc phúc, uyển chuyển dịu dàng nói:
- Tham kiến Hà tiên sư.
Trần Bình An vỗ vai Đỗ Du:
- Đỗ Du huynh đệ, tối nay không có chuyện của ngươi nữa. Ai làm việc thì người đó gánh vác, ngươi đừng nhúng tay.
Đỗ Du thật sự muốn chết, bây giờ đũng quần ông đây đã dính đầy đất vàng, có nhảy vào hồ Thương Quân cũng rửa không sạch. Tối nay bất kể gã này chạy thoát hay chết trận ở đây, ông đây cũng phải rơi một lớp da, không chừng sẽ biến thành chuột qua đường trong mắt tu sĩ mười mấy nước, người người ném đá xuống giếng.
Đỗ Du cố gắng nghiêm mặt nói:
- Trần huynh, ta sẽ không đi, chuyện của huynh chính là... chuyện của ta!
Khóe miệng Hà Lộ nhếch lên giống như cười nhạo. Có điều khi hắn quay đầu nhìn về Yến Thanh duyên dáng yêu kiều, ánh mắt liền trở nên ôn nhu.
Trần Bình An ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn tấm biển “Lục Thủy Trường Lưu” kia. Chữ bình thường, ngụ ý tốt, đáng nghiền ngẫm. Hắn cười nói:
- Cừ chủ phu nhân, ta sẽ dùng tiền thần tiên mua chuyện xưa kia của ngươi, thế nào? Đương nhiên có thể tính cả việc hồ quân sau đó giận cá chém thớt.
Mí mắt Đỗ Du run lên, tới rồi, tới rồi. Bây giờ hắn sợ nhất chính là kiểu buôn bán thần tiên khó lường của vị tiền bối này, đã dùng để chơi đùa với hắn.
Có lẽ câu nói kia của Hà Lộ đã có tác dụng lớn, mặc dù vẻ mặt của cừ chủ Tảo Khê vẫn không vui, nhưng cũng không thốt ra những lời cay nghiệt nữa, phất tay nói:
- Về sau hãy tính, tối nay nơi này đóng cửa không tiếp khách.
Đỗ Du im lặng không nói gì. Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Vậy ngày mai chúng ta lại đến nhà thăm viếng.
Nghe được chữ “chúng” kia, Đỗ Du tâm như tro tàn.
Trần Bình An cầm gậy leo núi, quả thật xoay người rời đi.
Bên phía thành Tùy Giá vẫn còn một chút thời gian, hắn cũng không muốn náo loạn quá lớn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạ, hồ quân và lão tổ Bảo Động tiên cảnh trong long cung dưới đáy hồ, vì sao đến bây giờ vẫn không dùng thần thông quan sát núi sông nhìn trộm nơi này? Thần thông của hai người này, chắc không thể cao hơn vị tổ sư quản lý giới luật của Phi Ma tông mới đúng.
Trần Bình An lại đột nhiên dừng bước, khiến Đỗ Du hơi khó hiểu.
Trần Bình An quay đầu nhìn. Cừ chủ Tảo Khê ra vẻ nhíu mày nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi còn muốn thế nào? Thật muốn đứng lỳ ở đây không chịu đi?
Trần Bình An cười lên. Vị cừ chủ phu nhân này nếu chỉ là tu sĩ chứ không phải thủy thần miếu thờ, e rằng cô ta dùng dao động trong lòng nói chuyện với mình, sẽ bị Hà Lộ và Yến Thanh cảnh giới cao hơn phát giác được dấu vết.
Cô ta đã lặng lẽ nói: “Tạp chủng tu sĩ hoang dã ngươi, đi tới đây đã làm bẩn sàn nhà của phủ đệ ta, ngày mai hãy tự mình xách thùng nước tới, bằng không thì đừng mơ vào cửa.”
Trần Bình An cũng không tức giận, chỉ cảm thấy hơi nhàm chán. Hơn nữa giống như lời nói vô tâm “gió xuân một trận” của Đỗ Du, cái từ “tạp chủng” này, ở bất kỳ nơi nào của thế giới Hạo Nhiên chắc đều không phải là một từ ngữ dễ nghe.
Hà Lộ bắt đầu nhíu mày, Yến Thanh cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Trong nháy mắt cả miếu thờ thủy thần đều rung chuyển, quảng trường ngoài cửa nứt thành một tấm mạng nhện to lớn.
Trần Bình An đã đi tới bậc thềm, vẫn cầm gậy leo núi, một tay nắm lấy cổ cừ chủ Tảo Khê, chậm rãi nhấc cô ta lên khỏi mặt đất.
Ngẩng đầu lên, cừ chủ Tảo Khê đã không còn phong thái ung dung, kim thân chấn động như bị sét đánh, thần quang tan rã không thể tụ tập, chỉ có thể dùng hai tay ra sức đập vào cánh tay Trần Bình An.
Yến Thanh đã lướt ngang ra, cổ tay rung lên, một vệt sáng từ trong tay áo trượt ra, đã cầm lấy một thanh đoản kiếm không vỏ.
Hà Lộ đưa tay cầm sáo trúc, trầm giọng nói:
- Ta vẫn nói câu kia, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Trần Bình An quay đầu nhìn. Hai người bọn họ một cao một thấp đứng ở hai nơi, nhưng lại cùng một phương hướng.
Hắn cười nói:
- Vị cừ chủ phu nhân này không phải là người. Hơn nữa người tu đạo các ngươi, chẳng phải nhiễm hồng trần càng ít càng tốt sao? Các ngươi tới đây gặp gỡ, sư môn chưa chắc đã không biết. Miếu thủy thần của cừ chủ Tảo Khê, chỉ là một bậc thang mà thành Hoàng Việt và Bảo Động tiên cảnh ngầm thừa nhận. Thế nào, muốn cản ta? Cẩn thận đánh vỡ bậc thang này, sư môn phía sau các ngươi sẽ không còn thang để xuống nữa.
Cừ chủ Tảo Khê không ngừng vùng vẫy, mặt mày thê lương.
Đỗ Du lại cảm thấy sảng khoái, dường như sau khi nói lý, hơn nữa bất kể đạo lý có đúng hay không, xuất quyền sẽ càng mạnh mẽ?
Hà Lộ mỉm cười nói:
- Khuyên ngươi đừng tìm chết...
Trước mắt Yến Thanh hoa lên, muốn ra tay chém xuống một kiếm, nhưng lại hơi do dự, cuối cùng lùi lại, dùng một món trọng khí sư môn bảo vệ xung quanh người.
Sau khi cô thu kiếm, cũng lười nhìn vị cừ chủ Tảo Khê bị tiện tay ném tới kia.
Tu sĩ chém giết giống như chỉ mành treo chuông, ai phân tâm thì người đó chết trước.
Nhưng dây lòng Yến Thanh đột nhiên run lên, quay đầu nhìn. Một thân hình màu xanh bỗng xuất hiện gần nơi mái cong, giống như dùng tay làm đao chọc trúng cổ Hà Lộ, đánh cho Hà Lộ bay ngược ra. Sau đó bộ áo xanh kia như hình với bóng, một tay ấn vào mặt Hà Lộ đè xuống. Hà Lộ đụng vỡ nóc nhà, rơi mạnh xuống đất, nghe động tĩnh kia thì thân thể lại bắn lên, sau đó mới mềm nhũn nằm yên.
Sẽ không chết, nhất định sẽ không chết, trên người Hà Lộ có mặc một bộ pháp bào thượng phẩm. Tâm thần Yến Thanh đại loạn, kết quả người nọ giống như sử dụng thần thông rút đất thành tấc, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh cô. Cô vừa định xuất kiếm, lại bị người nọ gập ngón tay búng ra, vừa lúc đánh trúng thân kiếm. Sắc mặt cô hơi tái, vừa muốn hành động, lại phát hiện người kia đã đi sát qua vai mình. Một chân hắn giẫm lên trán cừ chủ Tảo Khê vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên phát lực, kình khí như có tiếng sấm sét.
Lại một đạp, chiếc đầu và cả nửa người cừ chủ Tảo Khê đều lõm vào trong hố.
Trần Bình An vẫn cầm gậy leo núi, đứng ở ven rìa hố lớn, nói với Yến Thanh:
- Không đi xem thử tình lang của ngươi sao?
Yến Thanh vừa định đứng dậy lướt đi, nhưng nhìn thấy động tác của Trần Bình An, cô bỗng nhiên ngừng lại, lùi về sau một bước, tìm thời cơ chạy ra xa. Chỉ cần mình chạy đến hồ Thương Quân, nhất định sẽ hợp sức với sư môn chém chết tên này.
Trần Bình An nhìn Đỗ Du, cười nói:
- Ngươi mắt mù à, đây mà là Kim Đồng Ngọc Nữ, đạo lữ thần tiên cái gì?
Sắc mặt Yến Thanh lạnh như băng, trong cặp mắt thanh tú lần đầu tiên xuất hiện hận ý và sát ý dày đặc như vậy.
Tu sĩ hoang dã trẻ tuổi đội nón kia khẽ giậm chân một cái, khiến cho cừ chủ Tảo Khê bắn ra khỏi hố lớn, lại đá cô ta về phía cửa lớn. Hắn cầm gậy leo núi sải bước đi, thoải mái quay lưng về phía Yến Thanh, giơ tay lên phất phất:
- Đi xem thử đi!
Cuối cùng người nọ kéo cừ chủ Tảo Khê rời khỏi phủ đệ, chắc là đi tới hồ Thương Quân?
Đỗ Du khom lưng, tung tăng đi theo phía sau người kia.
Yến Thanh đứng ngây ra tại chỗ.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện