[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 485 : Cố nhân cố sự đều trùng phùng
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 22:04 01-06-2025
.
Bến thuyền tiên gia Hài Cốt Than là đầu mối quan trọng ở nam bộ Bắc Câu Lô Châu, thương mậu phồn vinh, dòng người rộn ràng. Theo Trần Bình An thấy thì đây đều là tiền thần tiên mọc chân, khiến hắn mơ ước về tương lai của bến thuyền núi Ngưu Giác nhà mình.
Thuyền chậm rãi cập bến. Đám khách tính tình nôn nóng không chờ đợi nổi, nhao nhao ùa xuống.
Dựa theo quy củ, lên thuyền xuống thuyền đều phải đi bộ, bất kể có cảnh giới và thân phận gì. Tại Đông Bảo Bình Châu và Đồng Diệp châu, cùng với núi Đảo Huyền vàng thau lẫn lộn, đều là như vậy. Nhưng nơi này thì khác, cho dù làm theo quy củ thì cũng chen lấn. Phần nhiều vẫn là tiêu sái ngự kiếm, hóa thành một vệt cầu vồng sáng bay đi. Có người điều khiển pháp bảo bay lên không, có người cưỡi chim tiên đi xa, còn có người nhảy thẳng xuống, lộn xộn ồn ào.
Quản sự trên thuyền phi Ma tông, còn có quản sự bến thuyền dưới đất, nhìn thấy những kẻ không tuân theo quy củ này, lập tức chửi mát. Có một vị tu sĩ cảnh giới Quan Hải phụ trách canh phòng bến thuyền, thấy vậy liền tức giận, trực tiếp ra tay, đánh cho một luyện khí sĩ ngự gió bay qua đầu mình rơi xuống đất.
Trần Bình An dở khóc dở cười. Đây còn là ở ngay dưới mắt Phi Ma tông, nếu đổi thành những nơi khác thì sẽ loạn như thế nào?
Trần Bình An không vội xuống thuyền, hơn nữa lão chủ tiệm còn đang nói về mấy địa phương ở Hài Cốt Than nên đi một lần. Người ta có ý tốt giới thiệu thắng cảnh ở đây, Trần Bình An cũng không tiện bảo đối phương ngừng lại giữa chừng, thế là nhẫn nại tiếp tục nghe ông ta giảng giải.
Cảnh tượng khi xuống thuyền, Trần Bình An cũng cảm thấy hiếu kỳ. Nhưng từ nhỏ hắn đã hiểu được một việc, lúc nói chuyện với người khác, đối phương dùng lời lẽ ân cần, ngươi lại nhìn ra xung quanh, đây gọi là không có gia giáo. Cho nên hắn chỉ liếc mấy lần rồi dời mắt đi.
Lão chủ tiệm buôn bán trên thuyền hai ba trăm năm, đón người tới tiễn người đi, đã luyện thành một đôi mắt sắc bén. Nhìn thấy tình hình này, ông ta liền nhanh chóng kết thúc chủ đề trước đó, mỉm cười giải thích:
- Bắc Câu Lô Châu chúng ta nhìn có vẻ loạn, nhưng ở lâu rồi ngược lại sẽ cảm thấy sảng khoái. Đúng là dễ kết thù một cách khó hiểu, nhưng bèo nước gặp nhau, lời hứa có thể đáng giá ngàn vàng, dám giao phó sống chết. Tin rằng sau này Trần công tử sẽ biết.
Ông ta nói đến đây, trên gương mặt bể dâu đã thấy quen mưa gió, lại đầy vẻ tự hào không che giấu được.
Trần Bình An cũng không xa lạ với chuyện này, cho nên trong lòng thắt lại, có phần thương cảm.
Đã từng có người cũng như vậy, xem việc sinh ra ở Bắc Câu Lô Châu là kiêu ngạo, cho dù bọn họ chỉ là luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, làm tỳ nữ trên thuyền núi Đả Tiếu.
Lão chủ tiệm do dự một thoáng, nhớ tới cuộc gặp mặt lén lút với thần Bắc Nhạc Đại Ly Ngụy Bách, liền nhẹ giọng nói:
- Trần công tử, có thể cho ta nói một câu không được lòng người hay không?
Trần Bình An cười bảo:
- Ông chủ Hoàng cứ nói.
Lão chủ tiệm chậm rãi nói:
- Bắc Câu Lô Châu khá bài ngoại, thích nội chiến, nhưng lúc nhất trí đối ngoại thì rất đồng lòng. Người ở đây ghét nhất mấy kiểu người xứ khác. Một là môn sinh Nho gia từ xa đến đây, cảm thấy bọn họ cả người đầy mùi chua, vô cùng không hợp. Hai là đệ tử tiên gia hào phiệt ở châu khác, người người mắt cao hơn đầu. Loại cuối cùng là kiếm tu xứ khác, cảm thấy đám người này không biết trời cao đất dày, lại dám tới Bắc Câu Lô Châu chúng ta mài kiếm.
Ông ta đưa tay vịn vào lan can, thở dài cảm khái nói:
- Trong ba loại người, loại thứ hai khiến người ta chán ghét nhất. Trong lịch sử có không biết bao nhiêu người trẻ tuổi hô mưa gọi gió ở quê nhà châu khác, ỷ vào lão tổ gia tộc hoặc người truyền đạo có thân phận hiển hách, làm việc nói chuyện đều không chú ý. Nhưng gần như không ai có kết quả tốt, đều là mặt mày xơ xác trốn khỏi Bắc Câu Lô Châu.
- Như vậy xem như còn tốt, có không ít người đã bị cắt đứt đường tu hành, thậm chí là chết ở đây. Trong đó có quý nhân vàng tím của phủ Thiên Sư núi Long Hổ, đệ tử chính thống của các trường phái học thuật, đệ tử thân truyền của lão tổ cảnh giới Phi Thăng đứng đầu tiên gia Lưu Hà châu. Còn có em ruột của thần tài Ngai Ngai châu, lúc trước bị người ta đánh chết ở đây. Có rất nhiều món nợ cũ khó đòi như vậy. Những tu sĩ đỉnh cao ở châu khác bị mất thân nhân đệ tử, đến nay vẫn không biết kẻ thù là ai.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Nhắc nhở của ông chủ Hoàng, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lão chủ tiệm khôi phục nụ cười, ôm quyền cao giọng nói:
- Một số kiêng kị giống như mấy sợi dây thừng ở nông thôn, không trói buộc được giao long chân chính trên đời. Bắc Câu Lô Châu không bao giờ từ chối hào kiệt thật sự. Vậy ta chúc cho Trần công tử ở Bắc Câu Lô Châu, gây dựng được thành tựu lớn.
Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, nói:
- Vậy thì mượn lời chúc lành của ông chủ Hoàng.
Hắn đội nón lên, áo xanh đeo kiếm, rời khỏi chiếc thuyền Phi Ma tông này.
Theo như ông chủ Hoàng nói, Hài Cốt Than có ba chỗ nên đi, bằng không xem như uổng chuyến này.
Một là miếu thờ sông Dao Duệ, cấp bậc không cao nhưng diện tích cực lớn. Thân là hà thần, miếu thờ cung phụng kim thân còn khí phách hơn nhiều thủy thần sông lớn vạn dặm ở Bắc Câu Lô Châu.
Còn có một thành trì to lớn, cổng vào nằm ở chân núi Phi Ma tông, vẫn luôn kéo dài đến sâu trong lòng đất, tên là thành Bích Họa. Dưới thành có tám bức tường cao, vẽ tám tiên nữ thượng cổ nghiêng nước nghiêng thành, sống động như thật, đầy đủ chi tiết. Nghe đồn còn có phúc duyên to lớn “không xem tu vi chỉ xem số mệnh”, chờ đợi người hữu duyên đến đây.
Tám vị tiên nữ, từng là tinh phách còn sót lại của nữ quan cung điện thiên đình cổ xưa, tu vi cao thấp khác nhau. Nếu bọn họ nhìn trúng người ngắm tranh “dưới váy”, sẽ đi ra khỏi tranh vẽ trên tường, hầu hạ cả đời. Hôm nay tám nữ quan tiên cảnh chỉ còn lại ba người, người cao nhất có tu vi cảnh giới Ngọc Phác, người thấp nhất cũng là địa tiên Kim Đan. Còn lại năm bức tranh khác đều đã linh khí tiêu tan.
Hơn nữa nếu trong tranh có pháp bảo, cũng sẽ bị bọn họ mang theo. Phi Ma tông từng mời cao nhân các phương, muốn dùng phương pháp dập chữ của tiên gia thu lấy pháp bảo trên tường. Có điều tranh vẽ huyền cơ trùng trùng, vẫn luôn không thể thực hiện được.
Ngoại trừ cơ duyên tranh vẽ còn sót lại, trong thành Bích Họa còn bán nhiều đồ vật và âm linh mà quỷ tu trên thế gian mơ ước. Ngay cả phủ đệ tiên gia bình thường cũng muốn tới đây ra giá, mua một ít con rối âm linh được huấn luyện khéo léo, có thể bảo hộ ngọn núi giống như thần giữ cửa. Còn có thể làm trọng khí phòng ngự, không tiếc chết thay cho chủ, cùng nhau hành tẩu giang hồ.
Hơn nữa thành Bích Họa có nhiều tu sĩ tự do và tu sĩ hoang dã giao dịch, thường sẽ có trọng bảo ẩn giấu trong đó. Có một kiếm tiên trẻ tuổi hôm nay đã đi tới Kiếm Khí trường thành, chính nhờ mua hời được một món nửa tiên binh trên tay một tu sĩ hoang dã ở đây, cho nên mới bắt đầu phát tài.
Cuối cùng là khe Quỷ Vực ở Hài Cốt Than, nơi thu hút kiếm tu và võ phu thuần túy nhất. Phi Ma tông đã cố ý trục xuất những ác quỷ khó luyện hóa đến đây, người ngoài sau khi nộp một khoản phí qua đường, sống chết tự lo.
Trần Bình An dự định trước tiên tới thành Bích Họa gần nhất.
Sau khi Trần Bình An cách xa thuyền, một lão tu sĩ Phi Ma tông phụ trách quản lý thuyền vượt châu, xuất hiện ở bên cạnh ông chủ họ Hoàng. Vị tu sĩ Nguyên Anh này nổi tiếng đã lâu ở Hài Cốt Than, có vai vế rất cao trong tổ sư đường Phi Ma tông, có điều bình thường không thích lộ diện, rất gai mắt với nhân tình qua lại.
Lúc này khí tức trên người ông ta thu liễm, linh khí trong kinh huyệt không tràn ra, cười nói:
- Uổng cho ngươi là một người buôn bán, những lời kia nào chỉ là không được lòng người, rõ ràng là khiến người ta buồn nôn.
Một người trẻ tuổi có thể khiến thần Bắc Nhạc Đại Ly lộ diện, một mình độc chiếm ba phần ngọn núi ở động tiên Ly Châu, chắc chắn sẽ dính dáng tới ba loại người mà chủ tiệm vừa nói, ít nhất cũng là một trong số đó. Nếu là người tính tình hơi bốc đồng, không chừng sẽ xem lòng tốt thành lòng dạ xấu xa, cho rằng ông chủ đang muốn ra oai phủ đầu.
Lão chủ tiệm mặc dù cảnh giới kém xa vị lão hữu Nguyên Anh bên cạnh, nhưng thường xuyên giao tiếp, vô cùng tự nhiên. Lúc này ông ta vuốt râu cười nói:
- Nếu là một người trẻ tuổi thích thể diện và tính tình nóng vội, trên thuyền cũng sẽ không ít giao du với bên ngoài như vậy. Vừa nghe được ba nơi thành Bích Họa, đã sớm cáo từ xuống thuyền rồi, nào chịu nghe một lão già lẩm cẩm như ta lải nhải cả buổi. Như vậy những lời kia của ta cũng không cần nói nữa.
Lão Nguyên Anh thuận miệng cười nói:
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Lão chủ tiệm cười ha hả nói:
- Mua bán mà thôi, có thể tích lũy một chút nhân tình chính là kiếm thêm một phần. Cho nên nói lão Tô ngươi không phải là nhân tài buôn bán, Phi Ma tông giao chiếc thuyền này cho ngươi quản lý, đúng là chà đạp núi vàng núi bạc. Bao nhiêu mối quan hệ có thể lung lạc được, chạy tới chạy lui trước mắt ngươi, ngươi lại không biết nắm lấy.
- Người tu đạo quan tâm mọi bề, thật sự là chuyện tốt?
Lão Nguyên Anh cười nhạt nói:
- Nếu đổi một địa tiên có hi vọng năm cảnh giới cao qua đây, sống uổng thời gian, chẳng phải càng chà đạp nhiều hơn.
Lão chủ tiệm giả vờ nghe không hiểu hàm ý của đối phương, đặt hai khuỷu tay lên lan can, nhìn về phong cảnh cố hương phía xa. Nghề nghiệp của thuyền vượt châu, trên đường đi không thiếu nhìn ngắm núi sông vạn vật, nhưng nhìn nhiều rồi vẫn cảm thấy thủy thổ nhà mình là tốt nhất.
Lúc này nghe được lời nói của một đại tu sĩ Nguyên Anh, lão chủ tiệm cười ha hả nói:
- Cũng đừng coi ta là cái sọt, chỗ này của ta không chứa những lời oán trách.
Lão Nguyên Anh không để bụng, nhớ tới một chuyện, nhíu mày hỏi:
- Ngọc Khuê tông rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại dời hạ tông đến Đông Bảo Bình Châu? Theo như lẽ thường, Đỗ Mậu vừa chết, Đồng Diệp tông miễn cưỡng duy trì không đến mức tan đàn xẻ nghé. Chỉ cần Tuân Uyên nhẹ nhàng đặt hạ tông Ngọc Khuê tông ở phía bắc Đồng Diệp tông, thừa cơ đối phương gặp khó khăn, đoán rằng không tới ba trăm năm Đồng Diệp tông sẽ hoàn toàn sụp đổ. Chuyện kiếm lợi miễn phí như vậy, vì sao Tuân Uyên lại không làm?
- Chọn vị trí hạ tông ở Đông Bảo Bình Châu, tiềm lực dù lớn đến mấy, có thể so được với ăn hết hơn nửa Đồng Diệp tông sao? Nghe nói Tuân lão nhi này lúc còn trẻ là một kẻ phong lưu, chắc không phải bị hai chân của cô ả nào kẹp hư não rồi chứ?
Ông chủ họ Hoàng phường Hư Hận lắc đầu nói:
- Ngọc Khuê tông ai cũng có thể ngốc, chỉ có Tuân Uyên là không. Mặc dù chưa từng giao tiếp, nhưng chỉ nhìn vị lão tiền bối này có thể thuần phục Khương Thượng Chân, tuyệt đối sẽ không đơn giản. Tính tình của Khương Thượng Chân thế nào? Năm xưa chỉ có tu vi Kim Đan, một mình du lịch Bắc Câu Lô Châu chúng ta, kết quả đã làm hại bao nhiêu ngọn núi và tiên tử? Cuối cùng còn bị hắn ăn xong chùi mép, thành công bỏ chạy.
- Đời này ông đây không có vướng mắc trong lòng gì, chỉ có tiểu sư cô kia của ta sầu não qua đời, khiến ta vẫn luôn canh cánh. Năm xưa tiểu sư cô có ơn bảo vệ và hộ đạo cho ta, nếu không có cô ấy chăm sóc, mộ của ta đã sớm mọc cỏ ba thước rồi. Khương Thượng Chân đáng chém ngàn đao này, ài, con mẹ nó, vừa nhắc tới tên này, ông đây đã cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể không chịu phục.
Thực ra ngày thường lão chủ tiệm nói năng khá văn nhã, không giống như tu sĩ Bắc Câu Lô Châu. Nhưng khi nhắc tới Khương Thượng Chân, ông ta lại nghiến răng nghiến lợi.
Lão tu sĩ Nguyên Anh giống như cười trên nỗi đau của người khác, nói:
- Cái sọt của ta đầy rồi.
Lão chủ tiệm nhổ một bãi nước bọt, dường như muốn nhổ ra những ấm ức tích tụ trong lòng.
Ông ta tò mò hỏi:
- Nhìn xu thế, họ Tống Đại Ly dường như muốn nâng cao bến thuyền núi Ngưu Giác, không hề có ý mở rộng bến thuyền cung Trường Xuân. Đến lúc đó lão Tô ngươi phải giao tiếp với cường hào nào? Là võ tướng Đại Ly hay là tu sĩ cung phụng?
Lão tu sĩ Nguyên Anh lắc đầu nói:
- Đại Ly rất kiêng kị người ngoài thăm dò tin tức. Tổ sư đường chúng ta đã đặc biệt dặn dò, rất nhiều thủ đoạn đã dùng đến thuộc lòng, không được sử dụng ở khu vực Bắc Nhạc Đại Ly, tránh cho vì chuyện này mà trở mặt. Hôm nay Đại Ly không giống năm xưa, đã có lực lượng ngăn cản thuyền Hài Cốt Than xuôi nam, cho nên trước mắt ta còn không biết nhân tuyển của đối phương là ai. Có điều dù sao cũng như nhau, ta không có hứng thú kinh doanh những thứ này, hai bên không làm mất mặt nhau là được.
Ông ta lại tấm tắc nói:
- Năm xưa bến thuyền tiên gia thứ nhất của Đại Ly có thể tiếp nhận thuyền vượt châu, sau khi chính thức hoạt động, tu sĩ và võ tướng đóng giữ đều là nhân tài kiệt xuất hàng đầu Đại Ly. Có ai không phải nhân vật quyền quý chạm vào là bỏng, nhưng gặp chúng ta rồi, người nào cũng cười xòa, từ đầu đến cuối eo chưa từng thẳng. Ngươi cũng đã thấy rồi.
- Lúc này chỉ mới mấy năm, lại nhìn xem. Một thần Bắc Nhạc chính thức, tên là Ngụy Bách đúng không, như thế nào? Có khom lưng không? Không hề có. Vận mệnh xoay chuyển, rất nhanh sẽ đổi thành chúng ta phải cầu xin người khác.
Dây lòng của lão tu sĩ Nguyên Anh đột nhiên căng thẳng, nháy mắt với ông chủ. Người sau như lâm đại địch. Lão tu sĩ lại lắc đầu, ra hiệu không cần quá khẩn trương.
Chỉ cần ở khu vực Hài Cốt Than, sẽ không xảy ra hỗn loạn lớn được. Xem đại trận hộ sơn của Phi Ma tông ta là đồ trang trí sao?
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn. Có một vị “khách” đang ngược dòng lên thuyền, dáng vẻ trung niên, đầu đội mũ thái tử, hông đeo dây lưng bạch ngọc, vô cùng phong lưu.
Người này chậm rãi bước đi, nhìn xung quanh, dường như cảm thấy nuối tiếc. Cuối cùng hắn đứng ở phía sau hai người tán gẫu không xa, mỉm cười nhìn lão chủ tiệm kia, hỏi:
- Tiểu sư cô kia của ngươi tên gì? Không chừng ta cũng quen biết.
Những chuyện khác đều có thể bàn, nhưng liên quan đến riêng tư cá nhân, nhất là tiểu sư cô, lão chủ tiệm lại không hòa nhã nữa, sắc mặt âm trầm nói:
- Ngươi là thứ gì? Từ đâu chui ra thì quay về đó đi!
Người kia dùng ngôn ngữ thông dụng Bắc Câu Lô Châu trôi chảy thuần thục, gật đầu nói:
- Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tại hạ là Chu Phì của cung Xuân Triều.
Lão chủ tiệm vừa bực vừa buồn cười nói:
- Không phải Khương Thượng Chân kia thì cút đi cho ông.
Vị tu sĩ trung niên kia ngẫm nghĩ, mỉm cười nói:
- Được, vậy ta cút.
Hắn thật sự xoay người, đi thẳng xuống thuyền.
Lão chủ tiệm nhìn tu sĩ Nguyên Anh sắc mặt nghiêm túc bên cạnh, nghi hoặc nói:
- Chắc không phải là lão đại Nguyên Anh giống như lão Tô ngươi chứ?
Lão tu sĩ Nguyên Anh vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ lên trên.
Lão chủ tiệm cũng không sợ, ít nhất là không thất kinh, xoa cằm nói:
- Hay là ta tới tổ sư đường các ngươi tránh một tháng? Đến lúc đó lỡ may thật sự đánh nhau, tổ sư đường Phi Ma tông hao tổn bao nhiêu, ta nhất định sẽ móc tiền đền bù. Có điều xem giao tình của chúng ta, giảm hai phần nhé?
Lão tu sĩ Nguyên Anh vỗ vai lão chủ tiệm, nói:
- Đối phương vừa nhìn đã biết là người không dễ đối phó, ngươi hãy tự lo đi. Người nọ còn chưa đi xa, hay là ngươi đuổi theo xin lỗi người ta? Một người làm ăn như ngươi, đã dám nói ta không phải nhân tài buôn bán, còn cần chút mặt mũi này làm gì.
Lão chủ tiệm “phì” một tiếng, nói:
- Nếu tên kia thật sự có bản lĩnh, vậy thử đánh chết ta ngay trước mặt lão Tô ngươi xem.
Lão tu sĩ Nguyên Anh ngoài miệng nói không lo chuyện bao đồng, nhưng trong nháy mắt, trên người vị cao nhân Phi Ma tông này có ánh sáng lưu chuyển, sau đó hai ngón tay khép lại, giống như muốn bắt lấy thứ gì.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy một chiếc lá liễu rất xanh tươi, lơ lửng nơi ngực lão chủ tiệm.
Có một giọng nói vang lên ở lan can thuyền:
- Vừa rồi ngươi đã dùng hết chút tình nghĩa kia, nếu còn lải nhải, sẽ thật sự là lạnh thấu tim.
Lá liễu nhoáng lên rồi biến mất.
Chốc lát sau, lão tu sĩ Nguyên Anh nói:
- Đã đi xa rồi.
Ánh mắt lão chủ tiệm phức tạp, trầm mặc rất lâu, hỏi:
- Nếu như ta rải tin tức này ra ngoài, có thể kiếm được bao nhiêu tiền thần tiên?
Lão tu sĩ Nguyên Anh cười nói:
- Khuyên ngươi đừng xung động, có mạng kiếm tiền nhưng không có mạng xài đâu.
Lão chủ tiệm nhẫn nhịn, một tay vỗ mạnh vào lan can, chỉ muốn rướn họng hô to một câu, tên Khương Thượng Chân chết tiệt kia lại tới Bắc Câu Lô Châu gây họa cho mấy cô vợ nhỏ rồi.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
---------
Cổng vào thành Bích Họa nằm ở chân núi Phi Ma tông, nhiều người chen chúc. Trần Bình An đi hết nửa nén nhang, mới vất vả tìm được một nơi khá yên tĩnh, lấy nón xuống, ngồi ở quầy hàng ven đường, dùng bữa trưa qua loa. Hắn đang định đứng dậy tính tiền, lại nhìn thấy một người quen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đã chủ động trả tiền giúp hắn.
Trần Bình An cầm nón lên, hỏi:
- Là cố ý tới chặn đường ta?
Người nọ cười nói:
- Có một số việc vẫn cần ta chạy chuyến này, giải thích kỹ càng một chút, tránh khỏi có vướng mắc trong lòng, phá hư giao tình của hai ta.
Trần Bình An hơi sững sốt.
Tại đất lành Ngẫu Hoa hay cung Thanh Hổ Đồng Diệp châu, người này cũng không đến mức thân thiết ân cần như vậy.
Khương Thượng Chân cười ha hả nói:
- Ngại quá, ngại quá, trước kia ta từng ở Bắc Câu Lô Châu một thời gian. Trở lại chốn cũ, nhập gia tùy tục, tâm tình khó kiềm chế, lại thích xưng huynh gọi đệ với người khác.
Hai người cùng đi tới cổng vào thành Bích Họa, Khương Thượng Chân dùng dao động trong lòng nói chuyện với Trần Bình An.
Đi tới cổng vào, Khương Thượng Chân vừa lúc nói xong. Hắn liền cáo từ rời đi, bảo rằng bên phia hồ Thư Giản có rất nhiều việc cần mình trở về xử lý.
Sau khi chia tay với Trần Bình An, Khương Thượng Chân lại đi tới chiếc thuyền của Phi Ma tông, tìm được lão chủ tiệm kia, “tâm sự” một phen, dùng tình cảm để làm đối phương cảm động, dùng đạo lý để khiến đối phương hiểu rõ. Sau khi xác định không còn di chứng, hắn mới ngồi thuyền pháp bảo nhà mình trở về Đông Bảo Bình Châu.
Trần Bình An đi dọc theo một con đường mười dặm, gần như khó phát giác được độ dốc, tiến vào thành Bích Họa nằm dưới lòng đất. Hai bên đường treo từng ngọn đèn lồng tiên gia, chiếu rọi xung quanh con đường sáng như ban ngày, ánh sáng nhu hòa tự nhiên, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông.
Hắn yên lặng suy nghĩ những lời của Khương Thượng Chân.
Đôt nhiên bước chân của hắn dịch ngang hai bước, tránh khỏi một vị phu nhân đang ôm một cái bình sứ, bước chân vội vã. Trần Bình An gần như hoàn toàn không phân tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ phu nhân phía sau lại ngã xuống, lập tức gào khóc, bên cạnh là mảnh vỡ đồ sứ.
Trần Bình An hơi ngửa người về phía sau, trong nháy mắt lùi lại, đi tới bên cạnh phu nhân kia. Hắn vung tay xuống, đánh cho đối phương tối tăm mặt mày. Lại thêm một tát, khiến cho mặt bà ta nóng rát đau đớn.
Phu nhân lẽ ra phải ôm lấy cẳng chân đối phương, sau đó thành thạo khóc lóc om sòm, nhưng lúc này lại không dám tiếp tục kêu nữa. Bà ta rụt rè nhìn bốn năm đồng bọn bên cạnh đường, cảm thấy đã chịu hai cái tát oan uổng, không thể bỏ qua như vậy. Mọi người nên cùng nhau xông lên, bắt đối phương ít nhất phải bồi thường hai đồng tiền hoa tuyết, đúng không? Hơn nữa cái bình mà bà ta gọi là “bình lưu hà chính tông trị giá ba đồng tiền tiểu thử”, dù sao cũng tốn đến hai lượng bạc.
Đáng tiếc cuối cùng phu nhân lại bị một gã đàn ông trai tráng vung chân đá trúng, khiến cho đầu óc chao đảo. Đối phương chỉ bỏ lại một câu:
- Lát nữa ngươi tới bồi thường ba lượng bạc này.
Phu nhân ai oán không thôi:
- Không phải nói tiền vốn là hai lượng bạc sao?
Không nói còn tốt, vừa nói như vậy, trên mặt lại trúng một đá. Gã đàn ông kia cười âm hiểm nói:
- Lộ phí của các huynh đệ, còn không đáng giá một lượng bạc sao?
Khi đám đàn ông này rời đi lại thì thầm với nhau. Một người trong đó lúc trước cũng gọi một tô hoành thánh ở quầy hàng ven đường, chính hắn cảm thấy du hiệp trẻ tuổi đội nón rộng vành kia là một món mồi ngon.
Phu nhân cũng không có thời gian lau vết máu bên khóe miệng, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một miếng vải bông lớn, thu gom những mảnh sứ vỡ kia, sau đó hoảng hốt rời đi. Dù sao nơi này người đến người đi, nếu cản đường thần tiên lão gia chân chính, sẽ không phải chuyện nhỏ chỉ ăn mấy đá mấy tát nữa.
Phu nhân rời khỏi cổng vào sườn dốc thành Bích Họa, đi đến một ngôi nhà trong ngõ. Ngoài cổng có dán môn thần và câu đối hơi nhợt nhạt, còn có chữ “Xuân” ở nơi cao nhất. Bà ta dụi dụi má, sửa lại vạt áo một chút, nặn ra một nụ cười, lúc này mới đẩy cửa đi vào. Bên trong có hai đứa trẻ đang chơi đùa giữa sân.
Phu nhân đóng cửa viện lại, đi tới nhà bếp thổi lửa nấu cơm. Nhìn hũ gạo chỉ còn một lớp thật mỏng dưới đáy, bà ta khẽ thở dài.
Đợi đến khi bà ta làm xong một bữa thức ăn giản dị, một đứa trẻ đột nhiên nhảy nhót chạy như bay tới nhà bếp, phía sau là một đứa càng nhỏ hơn. Hai tay nó cầm hai đồng tiền trắng như tuyết, cặp mắt sáng lên, hỏi:
- Mẹ à, mẹ à, ở cổng có hai đồng tiền. Mẹ nhìn xem, có phải từ trong miệng môn thần lão gia phun ra không?
Phu nhân ngẩn người tại chỗ. Hai đồng tiền hoa tuyết này từ đâu ra vậy?
Người có tiền sẽ không hứng thú trêu đùa một nhà ba miệng này, bà ta cũng không có chút tư sắc nào, hai đứa trẻ của mình càng rất bình thường, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này một kiếm khách áo xanh đầu đội nón đi ra khỏi ngõ, lẩm bẩm nói:
- Chỉ một lần này thôi, về sau không cần biết đến cố sự của những người khác nữa.
Hắn chậm rãi bước đi, quay đầu nhìn, trông thấy hai đứa trẻ còn rất nhỏ, dùng hết sức lực vùi đầu chạy như điên, tươi cười la hét đi mua mứt quả, có mứt quả ăn rồi.
Kiếm khách áo xanh kia cũng cười theo, nhấc nhấc nón. Những năm qua ánh mắt của hắn vẫn luôn xa xăm tĩnh mịch, hiếm khi lại ấm áp như vậy, lẩm bẩm nói:
- Vậy sau này lại biết thêm một lần?
Sau khi hạ quyết tâm “tự chuốc phiền phức” thêm một lần, kiếm khách áo xanh bước nhanh tới trước. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình chẳng những không còn đình trệ ngột ngạt, ngược lại trời lớn đất lớn, mình như vậy mới thật sự có thể đi khắp mọi nơi.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện