[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Chương 502 : Đè xuống một đường dây (phần 1)
Người đăng: fishscreen
Ngày đăng: 23:47 21-08-2025
.
Ánh mắt cừ chủ Thược Khê ngơ ngẩn, khẽ lắc đầu, vẻ mặt như đưa đám, run giọng hỏi:
- Tiên sư thật sự giết chết Đỗ Du kia rồi?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, cười nói:
- Nửa chết thôi, hồn phách đã bị ta giam giữ. Một môn phái lớn như cung Quỷ Phủ, cha mẹ của họ Đỗ này lại là đạo lữ lớn trên núi mà cừ chủ phu nhân đã nói, ta nào dám bất kính với hắn, chỉ trừng phạt nhẹ để cảnh cáo mà thôi.
Cừ chủ Thược Khê thầm nghĩ: “Người trước mắt này thật là ngoài miệng bôi đường, lòng dạ lại đầy rắn rết. Nhìn có vẻ trẻ trung, nhưng nhất định là một lão quái vật đã tu hành trên núi vô số năm. Hay cho một khách thần tiên, lòng dạ độc ác, ngoài mặt tươi cười.”
Quần áo của Trần Bình An rung lên, bụi bặm dính trên người bay tứ tán, một bộ áo xanh lập tức không nhiễm hạt bụi. Hắn đi thẳng qua thần đài đã nứt một lỗ hổng, lúc băng qua bên cạnh đống lửa và thiếu niên giả chết kia, lại cười nói:
- Mau chùi nước miếng chảy ra, sau đó tiếp tục giả chết.
Thiếu niên kia vội vàng làm theo.
Trần Bình An ngồi trên ngưỡng cửa miếu thờ, nhìn cừ chủ Thược Khê và hai thị nữ của cô ta, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống uống một hớp nước âm trầm trong khe sâu.
Hắn quả thật đã dùng một môn bí pháp thần thông thu gom hồn phách của Đỗ Du, chứ không chỉ là hù dọa. Đây cũng không phải tiên pháp nhập môn trên núi gì, mà là lúc trước ở hồ Thư Giản hắn làm vụ mua bán thứ hai với Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu. Pháp thuật này cấp bậc rất cao, cực kỳ tiêu hao linh khí, hiện giờ linh khí tích góp trong Thủy phủ của Trần Bình An gần như đã bị vét sạch. Sắp tới hắn cũng không dám dùng phương pháp nội thị du lịch Thủy phủ nữa, bởi vì không muốn nhìn ánh mắt ai oán của đám nhóc áo xanh kia.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một bộ giáp viên Binh gia lấp lánh trắng như tuyết. Còn có một viên đan đỏ thẫm mặt ngoài có khắc chi chít hình vẽ bùa chú, đây là thứ vừa rồi Đỗ Du cung Quỷ Phủ dùng để đánh lén. Viên đan này được luyện hóa từ nội đan của yêu vật, công hiệu tương tự đám thích khách năm xưa vây giết Mao Tiểu Đông ở kinh thành Đại Tùy, một kích chí mạng. Có điều lúc ấy là một viên kim đan hàng thật giá thật, còn viên trên tay Trần Bình An hiện giờ kém xa, có lẽ là nội đan của yêu vật cảnh giới Quan Hải.
Còn giáp viên Binh gia kia, chắc là Đỗ Du không muốn ngọc đá cùng tan, muốn dựa vào bộ giáp thần tiên hứng sương này ngăn cản xung kích do nội đan nổ tung.
Tính toán thật giỏi. Khi ấy Trần Bình An nghe được chuyện cũ năm xưa ở thành Tùy Giá, quả thật tâm thần hơi dao động, bị Đỗ Du nắm lấy thời cơ. Chỉ tiếc lúc trước Đỗ Du phát ra khí tức sóng gợn nhỏ bé, đã khiến cho khe nứt trên tường đá có một chút bụi bay. Cừ chủ Thược Khê chưa chắc có thể phát giác được, nhưng đối với Trần Bình An quyền ý lưu chuyển tự nhiên, giống như có thần linh bảo hộ, chút xao động này chẳng khác nào tiếng sấm.
Dù sao một vị võ phu cảnh giới thứ mười xuất quyền ở lầu trúc núi Lạc Phách, đó mới thật sự là không một tiếng động, đột nhiên bộc phát như sấm. Rất nhiều lúc Trần Bình An phải dựa vào suy đoán và đánh cược, mới có thể... không bị đánh quá thảm. Muốn tránh né cũng không được, cho dù Thôi Thành đã đè ép quyền ý ở cảnh giới Viễn Du. Mà lúc trước so tài với Chu Liễm, võ nhân điên này bị Thôi Thành ép mỗi ngày phải đánh cho Trần Bình An gần chết, xuất quyền thật sự là không nương tay.
Suy cho cùng vẫn là do tu vi của Đỗ Du không đủ cao. Giống như Trần Bình An ở khe Quỷ Vực bị Cao Thừa thành Kinh Quan dòm ngó, hắn không hề do dự lựa chọn bỏ chạy. Nếu Đỗ Du không ôm lòng cầu may, sau khi tỉnh lại cũng trực tiếp bỏ chạy, Trần Bình An sẽ ngăn cản, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giết người.
Trần Bình An cất viên đan giữ mạng áp đáy hòm của Đỗ Du, bỏ vào trong tay áo. Sau đó lòng bàn tay nắm chặt giáp viên trắng như tuyết kia, chậm rãi xoay xoay, nhìn cừ chủ Thược Khê:
- Ta đã bảo rồi, phải nói cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết. Chính phu nhân cũng đã nói, sẽ không chủ động tìm chết nữa.
Vẻ mặt cừ chủ Thược Khê bi ai, thê lương nói:
- Tiên sư đại nhân, nô tỳ thật sự không che giấu, chẳng lẽ tiên sư đại nhân muốn nô tỳ chết oan mới cam lòng?
Thân thể cô ngã nhào xuống, gò má gối lên hai cánh tay, cả người nằm rạp dưới đất, hai vai run rẩy, cực kỳ đáng thương:
- Nô tỳ rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, lại bị tiên sư oan uổng như vậy.
Trần Bình An đứng lên, cừ chủ Thược Khê lập tức im lặng. Sau phút chốc, Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh cô, bàn tay ấn mạnh xuống đầu một cái. Kết cục của cô cũng giống như Đỗ Du, lập tức hôn mê, hơn nửa chiếc đầu lõm vào trong đất.
Hai thị nữ vô cùng sợ hãi, muốn chạy trốn. Trong đó một người bị Trần Bình An dùng kình khí tay áo đập trúng sau lưng, thân thể mềm mại khảm vào trong tường, cũng ngất xỉu tại chỗ. Chỉ còn lại một thị nữ run rẩy, vừa bước ra một bước, lại giống như bị thi triển thuật định thân của tiên gia, không dám nhúc nhích.
Trần Bình An xoay người ngồi trên bậc thềm, nói:
- Ngươi thành thật hơn một chút so với tỷ muội kia học thuật xuyên tường không tinh. Ban nãy cừ chủ phu nhân nói đến vài chi tiết, ánh mắt của ngươi đã tiết lộ không ít tin tức cho ta. Nói thử xem, coi như là giúp phu nhân nhà ngươi bổ sung thiếu sót. Dù ngươi có yên tâm hay không, ta vẫn muốn lặp lại lần nữa, ta và các ngươi không có hiềm khích ân oán gì. Giết thần linh núi sông một phương, cho dù là một số người hầu hoặc quan phụ tá, đều phải dính nhân quả.
Thị nữ kia cũng không ngốc, nghẹn ngào nói:
- Cừ chủ phu nhân kính xưng công tử là tiên sư lão gia, nhưng tiểu tỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy công tử càng giống một vị võ phu thuần túy. Đỗ Du kia cũng nói công tử là một tông sư võ học. Võ phu giết thần linh, không cần dính nhân quả.
Trần Bình An bật cười, vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái, phi kiếm Mười Lăm lướt ra, giống như chim sẻ quanh quẩn nhánh cây. Trong màn đêm, một vệt ánh kiếm màu xanh thẫm nhanh chóng dạo chơi xung quanh hắn.
Thị nữ trợn mắt há mồm:
- Công tử quả thật là một vị kiếm tiên!
Nghe nói hồ quân đại nhân hồ Thương Quân ngồi tít trên cao, bình sinh sợ nhất những kiếm tiên dùng phi kiếm lấy đầu này.
Trần Bình An cười nói:
- Ngươi nói phải thì phải vậy.
Thị nữ kia bắt đầu do dự, vẻ mặt đau khổ của cô là thật tình, rất khác với vẻ nhu nhược đáng thương của cừ chủ Thược Khê ban nãy. Chỉ cần tối nay mình tiết lộ thiên cơ, với tính nghi ngờ của cừ chủ phu nhân, cùng với tính tình hung tàn của hồ quân đại nhân, còn không phải là một chữ “chết” sao?
Một hồ, ba sông, hai kênh, trong mấy trăm năm vì một chút chuyện nhỏ mà chọc giận hồ quân, kết quả rất nhiều tỷ muội bị đốt đèn nước, hồn phách bị kéo ra làm tim đèn bốc cháy ngày đêm, hai tay cô cũng đếm không hết. Cho đến khi đèn nước nhỏ xuống một giọt dầu tinh phách cuối cùng, hồn phách của những tỷ muội kia mới xem như thoát khỏi bể khổ, nhưng đã không có kiếp sau nữa.
Trần Bình An vốn định nói một ít đường lối phức tạp, cùng với để lộ ra một chút dự định tiếp theo của mình, khiến cô ta yên tâm, nhưng cuối cùng chỉ thốt một chữ:
- Nói!
Thị nữ sợ đến thân thể loạng choạng, không dám ôm lòng cầu may nữa, liền cân nhắc một số nội tình mà mình biết, nói cho vị kiếm tiên trẻ tuổi này nghe.
Vị hồ quân hồ Thương Quân kia là thủy thần cao cấp số một số hai ở nước Ngân Bình, cho dù gặp phải mấy vị chủ nhân núi Nhạc cũng có thể ngang vai ngang vế, xưa nay vốn xem thường miếu thành hoàng thành Tùy Giá.
Nhất là vị thần linh đền hỏa thần kia, đã từng kết oán với cừ chủ Thược Khê, đấu pháp một trận. hồ quân thiếu chút nữa đã dâng nước hồ, dáng vẻ giống như muốn nhấn chìm thành Tùy Giá, ép cho thần linh đền hỏa thần phải hiện thân, dập đầu nhận sai ngay trước mặt dân chúng trong thành. Sau đó nhờ một vị kiếm tiên tóc trắng đi ngang qua hòa giải, chuyện này mới xem như chấm dứt.
Có điều hồ quân càng oán hận thành Tùy Giá. Năm đó mật thư mà vị thái thú kia gởi đến hảo hữu ở kinh thành, miếu thành hoàng chẳng hay biết gì, nhưng hồ quân lại nhìn rõ, đã âm thầm phái cừ chủ Tảo Khê chặn người đưa tin. Sau khi biết được nội dung mật thư, hồ quân đã đưa cho cừ chủ Tảo Khê một ngọc tỷ tín vật, có thể lệnh cho thần linh núi sông rời khỏi địa bàn, bảo cô ta và người đưa tin kia cùng đến kinh thành nước Ngân Bình một chuyến.
Nghe đến đây, Trần Bình An hỏi:
- Thần linh đền hỏa thần kia và miếu thành hoàng quan hệ thế nào?
Thị nữ nói:
- Quan hệ bình thường. Theo lý mà nói đền hỏa thần cấp bậc thấp hơn một chút, nhưng vị thần tiên kia lại không thích giao tiếp với miếu thành hoàng. Rất nhiều yến tiệc núi sông do tiên gia trên núi bày ra, hai bên gần như không bao giờ đồng thời tham dự.
Trần Bình An lại hỏi:
- Hồ quân lại có thái độ gì với miếu thành hoàng kia?
Thị nữ ôn nhu nói:
- Hồ quân đại nhân càng xem thường thành hoàng. Cừ chủ phu nhân chúng tôi thỉnh thoảng uống nhiều ở long cung dưới đáy hồ, trở lại nhà riêng sẽ nói một ít lời thân mật với hai tỷ muội chúng tôi.
- Hồ quân đại nhân cười thành hoàng kia là kẻ ngốc, khi còn sống thích ăn cắp thơ từ của học trò nghèo, sau đó đập tiền giúp mình dương danh. Nước Ngân Bình chọn một kẻ như vậy làm thành hoàng, chỉ coi trọng tiếng tăm, khi còn sống và sau khi chết đều không phải là một kẻ có tài năng quản lý chính sự. Ngày thường ngâm gió ngắm trăng, tự xưng là Ngoạn Nguyệt chân nhân, thích làm quan lớn ngồi chơi, cũng không biết thuật khống chế người khác. Cho nên trận tai họa này của thành Tùy Giá nào phải là thiên tai, rõ ràng chính là nhân họa.
- Có điều hồ Thương Quân chúng tôi và miếu thành hoàng thành Tùy Giá, ngoài mặt còn xem như tạm được. Vị thành hoàng kia thường dẫn theo một số quan to quyền quý, con cháu vương công ở kinh thành ra ngoài du lịch, đến long cung dưới đáy hồ tăng thêm kiến thức. Trong phủ hồ quân lại có mười mấy tỳ nữ xinh đẹp, người người quyến rũ, cho nên các khách quý nhiều lần vui vẻ mà đến, thỏa chí mà về.
Trần Bình An nói:
- Miếu thành hoàng sai lại càng sai, gây nên đại họa hôm nay, đền hỏa thần dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng. Thực ra vị hồ quân kia của các ngươi mong muốn chuyện này phát triển đúng không.
Thị nữ im lặng không trả lời, một lúc sau mới cười khổ nói:
- Hồ quân đại nhân là người đứng đầu thủy thần một nước, tâm tư sâu xa, tiểu tỳ hèn mọn như tôi nào có thể đoán được.
Trần Bình An gật đầu, thu giáp viên vào trong tay áo, sau đó nhẹ nhàng búng tay, thị nữ kia liền ngã về phía sau. Hắn lại vung tay áo, tỳ nữ trong tường kia giống như bị người khác kéo vào trong viện, lăn lộn dưới đất, chậm rãi tỉnh dây, đầu đau như muốn nứt, gân cốt toàn thân gần như rời ra.
Trần Bình An hỏi:
- Vừa rồi tiểu tỳ này đầu óc lộn xộn, không hỏi được gì. Ngươi nhìn có vẻ thông minh hơn, nói thử xem?
Tỳ nữ này muốn quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, lại bị Trần Bình An búng tay, dù sức lực hơi nhẹ nhưng vẫn đánh cho cô ta như diều đứt đây bay ra cửa lớn miếu thờ. Sau đó lại bị Trần Bình An duỗi tay kéo trở về, nắm lấy cổ cô ta. Hai bên đối diện, thị nữ nhìn thấy ánh mắt của hắn, sợ đến tim gan muốn vỡ, sắc mặt tái xanh, nức nở nghẹn ngào, dường như có lời muốn nói.
Trần Bình An tiện tay ném cô ta xuống đất. Thị nữ mềm nhũn nằm dưới đất, sau đó hít sâu một hơi, đứng dậy, quay đầu nhìn chăm chú vào cừ chủ Thược Khê, ánh mắt phức tạp, có cảm kích, có lưu luyến, có oán giận. Cuối cùng cô sầm mặt, nhổ một bãi nước miếng vào tiên sư trẻ tuổi giả thần giả quỷ kia, cười lạnh nói:
- Lão nương nói xong rồi!
Trần Bình An chỉ đưa tay đánh tan nước miếng, vẻ mặt tự nhiên, ngồi trên bậc thềm, hai tay khẽ đặt trên cây gậy leo núi xanh tươi kia, lại búng ngón tay đánh ngất cô ta. Sau đó hắn dùng gậy leo núi gõ xuống đất một cách xảo diệu, cừ chủ Thược Khê bị kình khí uốn lượn đánh vào ót, lập tức tỉnh lại. Cô rút đầu ra khỏi đất, sau đó ngơ ngẩn ngồi ở đó, có phần ngỡ ngàng.
Trần Bình An ra vẻ tức giận:
- Hai tiện tỳ đi theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, đều là đồ ngu ăn rồi chờ chết sao?
Cừ chủ Thược Khê như trút được gánh nặng. Trước kia còn oán giận hai thị nữ đều là kẻ ngốc, không đủ linh hoạt, không thể câu được trái tim đàn ông giống như đám hồ ly tinh trong phủ hồ quân đại nhân. Bây giờ xem ra lại là chuyện tốt.
Một khi liên lụy đến hồ Thương Quân, chẳng những hai người bọn họ bị đốt đèn nước, vị trí cừ chủ của mình cũng khó đảm bảo. Tiện tỳ cừ chủ Tảo Khê kia rất thích dùng lời lẽ xúi giục, ám tiễn thương người, đã hại miếu thờ của mình hương khói điêu linh nhiều năm, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cả hồ Thương Quân đều đang xem náo nhiệt.
Trần Bình An nói:
- Ngươi đi gọi hồ quân tới đây, cứ nói ta đã giúp hắn giết Đỗ Du cung Quỷ Phủ, bảo hắn tự mình đến cảm ơn một tiếng. Hãy nhắc nhở hắn, con người ta thanh liêm, không chịu nổi mùi tiền, cho nên chỉ lấy bảo vật sông lớn thuận mắt.
Cừ chủ Thược Khê ngạc nhiên nói:
- Tôi đi?
Trần Bình An cười nhạt nói:
- Chẳng lẽ là ta đi?
Cừ chủ Thược Khê đứng dậy muốn vận chuyển thần thông bản mệnh, hóa thành hơi nước chạy đi. Trần Bình An lại chỉ vào hai thị nữ nằm dưới đất:
- Tư sắc của bọn họ tốt hơn cừ chủ phu nhân ngươi không ít. Chờ hồ quân tạ lễ xong, ta sẽ tới thành Tùy Giá, lấy món thiên tài địa bảo sắp hiện thế kia, sau đó nhất định sẽ đến long cung dưới đáy hồ thăm viếng.
- Ta đi giang hồ không xa, nhưng đọc sách nhiều. Những bút tích văn nhân kia đã ghi chép rõ ràng, từ xưa long nữ đa tình, tỳ nữ bên cạnh cũng xinh đẹp. Ta nhất định phải kiến thức một chút, xem thử có xuất sắc hơn hai tỳ nữ bên cạnh phu nhân hay không. Nếu là tư sắc của đám long nữ và tỳ nữ long cung cao hơn, cừ chủ phu nhân không cần tìm thị nữ mới nữa. Còn nếu tư sắc tương đương, đến lúc đó ta cùng nhau đòi lấy, chờ tới kinh thành nước Ngân Bình sẽ có thể rao bán giá cao.
Cừ chủ Thược Khê vội vàng phụ họa:
- Hai tiện tỳ có thể hầu hạ tiên sư, đó là phúc khí to lớn của các nàng...
Trần Bình An cắt ngang lời nói của cô ta, cười nhạo nói:
- Nhưng nếu ta xem qua rồi, lại cảm thấy thất vọng với bọn họ, vậy cừ chủ phu nhân và cừ chủ Tảo Khê tỷ muội tình thâm, sẽ phải theo ta vào kinh.
Cừ chủ Thược Khê cũng không lo lắng những chuyện này, dù sao đã có hồ quân đại nhân chống đỡ. Chỉ cần mình bình yên trở về long cung hồ Thương Quân, gặp được hồ quân, cuối cùng hươu chết về tay ai còn không biết. Cô vội vàng rung tay áo, hai luồng linh khí thủy vận màu xanh biếc bay vào mặt hai thị nữ, khiến hai người tỉnh lại. Sau đó cô cáo lỗi với Trần Bình An một tiếng, nói nhất định sẽ đi nhanh về nhanh.
Trần Bình An đột nhiên gọi cô ta lại. Cừ chủ Thược Khê thân thể cứng ngắc xoay người, khổ sở nói:
- Không biết tiên sư còn gì phân phó?
Trần Bình An vươn một tay ra, mỉm cười nói:
- Cho ta mượn một chút tinh hoa thủy vận, không nhiều, hai lạng là được.
Cừ chủ Thược Khê vừa kinh hãi đau lòng, vừa cảm thấy vui mừng. Tinh hoa thủy vận là cơ sở đại đạo của thủy thần tu hành, có điều vẫn tốt hơn là mất mạng tại chỗ. Cô vội vàng vươn một ngón tay chống vào ấn đường, một tia sáng màu xanh thẫm bừng lên, sau đó một sợi tơ vàng như khe suối từ trên đỉnh núi trút xuống, vòng qua vai, dọc theo cánh tay đổ xuống cổ tay.
Cuối cùng cô nâng một bàn tay lên, búng ra một giọt nước xanh biếc, nhẹ nhàng đẩy về phía Trần Bình An. Cô lau mồ hôi trán, cười nói:
- Tiên sư nói mượn, thật là khiến nô tỳ xấu hổ chết rồi. Nô tỳ may mắn gặp được tiên sư, bốn lạng tinh hoa thủy vận này xem như là một phần quà gặp mặt nho nhỏ.
Trần Bình An cười nói:
- Đúng là nhỏ so với bảo vật ly Liễm Diễm.
Cừ chủ Thược Khê không dám nói nữa. Ly Liễm Diễm là tính mạng đại đạo của cô, ngoại trừ dùng hương khói tôi luyện kim thân, đồ vật tiên gia có thể giúp thần linh núi sông tăng tiến tu vi bản thân, mỗi món đều là chí bảo. Ly Liễm Diễm từng là trọng bảo long cung của hồ quân, cừ chủ Tảo Khê sở dĩ căm hận cô như vậy, chính là vì bảo vật rất có lai lịch này. Theo như hồ quân đại nhân nói, nó từng là đồ dùng cúng tế quan trọng của một đạo quán lớn, hương khói tiêm nhiễm ngàn năm mới có công hiệu như vậy.
Sau khi ba chủ tớ rời khỏi miếu thờ, Trần Bình An thu hồi hạt châu thủy vận kia. Tuy chỉ nặng bốn lạng, nhưng vẫn có thể giải khát nhất thời, thậm chí còn hiệu quả hơn linh đan diệu dược, có điều tuyệt đối không phải là phương pháp lâu dài. Trên đường tu hành, một số đường tắt có thể khiến luyện khí sĩ nhanh chóng đi tới giữa sườn núi, nhưng càng về sau thì càng họa ngầm vô cùng.
Hắn không gấp gáp luyện hóa hạt châu thủy vận này, tiếp tế linh khí cho Thủy phủ, mà vẫn ngồi ở chỗ cũ, suy nghĩ sự tình.
Trong lòng hắn biết, ba người kia đi chuyến này chưa chắc sẽ trở lại, hồ quân càng sẽ không lên bờ gặp mặt. Chết một Đỗ Du cung Quỷ Phủ, chẳng lẽ muốn minh chủ hồ Thương Quân hắn chạy tới nhặt xác giúp sao? Chỉ cần lên bờ, tiến vào miếu thờ rồi, sẽ giống như bị Trần Bình An vả vào mặt, trét đầy bùn. Cung Quỷ Phủ và đôi đạo lữ cha mẹ của Đỗ Du, nào sẽ quan tâm hồ quân ngươi có phải bị liên lụy, gặp tai bay vạ gió hay không? Hơn nữa ngươi đường đường là thủy thần đứng đầu nước Ngân Bình, lại không biết xấu hổ nói là vô cớ gặp họa?
Còn hai thị nữ trong miếu thờ kia, một người làm đúng với hắn, một người làm đúng với cừ chủ Thược Khê, cho nên đều có thể sống.
Trần Bình An xoay cổ tay một cái, trong tay hiện ra một quả cầu có mười luồng khói đen ngưng tụ quấn quanh, cuối cùng biến ảo thành một gương mặt nam tử thống khổ vặn vẹo, chính là Đỗ Du. Mỗi khi có gió mát bình thường thổi qua, quả cầu do ba hồn bảy phách hợp thành lại cực kỳ đau đớn, giống như tu sĩ gặp phải lôi kiếp.
Âm vật trên thế gian vốn không được trời đất dung nạp như vậy. Đỗ Du nửa chết cố gắng mở miệng, giọng nói vẫn nhỏ như muỗi kêu:
- Van cầu ngài, mau thả lại hồn phách của tôi vào trong thân thể, còn cứu được, còn cứu được. Chỉ cần có thể sống, Đỗ Du tôi sẽ tự mình lấy ra ba giọt tinh huyết trong lòng, thắp ba nén hương, kính cáo trời đất tổ sư, lập lời thề độc bí truyền của sư môn, sẽ không dám đối địch với ngài, tuyệt đối không dám nữa...
Trần Bình An làm như không nghe thấy:
- Gió xuân một trận, một câu nói rất hay, sao từ trong miệng ngươi nói ra lại trở nên bỉ ổi như vậy, hả?
Năm ngón tay của hắn như móc, hơi cong lại, lập tức có từng tia kình khí xoay tròn, vừa lúc bao phủ quả cầu hồn phách này. Đỗ Du liền gào khóc thảm thiết.
Trần Bình An chậm rãi nói:
- Mùi vị của nữ hiệp giang hồ rốt cuộc thế nào? Ngươi nói ta nghe thử xem. Ta cũng đi qua giang hồ, nhưng lại không biết những thứ này.
Đỗ Du đang định mở miệng, Trần Bình An đã nghiêng đầu qua, nhưng trên tay lại tăng thêm sức lực, kình khí càng ngưng tụ, sền sệt như nước muốn kết băng. Hắn ra vẻ dựng tai lắng nghe, nói:
- Ngươi nói gì? Lớn tiếng một chút, ta không nghe rõ.
Ba hồn bảy phách của Đỗ Du vừa mới bị bí thuật bóc ra khỏi thân thể, vốn đang ở giai đoạn yếu ớt nhất, lúc này sống không bằng chết, hồn phách lẫn lộn, mười luồng khói đen dây dưa hỗn loạn. Nếu còn tiếp tục như vậy, cho dù trốn khỏi trói buộc cũng sẽ hoàn toàn mất đi linh trí, biến thành ác quỷ vô tri vô giác, ai cũng có quyền giết.
Trần Bình An buông năm ngón tay ra, giơ tay lên vòng qua vai, nhẹ nhàng vung tới trước, thi thể phía sau miếu thờ liền rơi vào trong viện. Hắn đứng dậy, bước tới ngồi bên cạnh thi thể Đỗ Du, lòng bàn tay đột nhiên đè xuống dưới.
Khoảng một nén nhang sau, Đỗ Du miệng sùi bọt mép, không ngừng co giật, thất khiếu chảy máu, nhìn rất dọa người, nhưng đây lại là chuyện tốt. Nếu không có những động tĩnh này, nghĩa là thân thể đã từ chối hồn phách vào ở bên trong. Một khi hồn phách không tìm được cửa để vào, ba hồn bảy phách cuối cùng sẽ phải rời khỏi thân thể, trôi dạt xung quanh. Một là không chịu nổi gió thổi giữa trời đất, từ đấy tiêu tan, hai là may mắn giữ được một hơi linh khí, một điểm linh quang, cố gắng chịu đựng biến thành một âm vật ma quỷ.
Đỗ Du ngồi dậy, nhổ ra một ngụm máu lớn, sau đó nhanh chóng khoanh chân ngồi yên, bắt đầu bấm quyết, tâm thần đắm chìm, cố gắng trấn an mấy kinh huyệt mấu chốt dao động bất an. Đợi đến khi hắn phun ra một ngụm khí đục, quay đầu nhìn, lại thấy Trần Bình An đang ngồi cách đó không xa, hai tay lồng trong tay áo, nhìn chăm chú vào thanh đao dưới đất.
Tâm tư Đỗ Du nhanh chóng xoay chuyển. Trần Bình An vẫn không hề nhúc nhích.
Đỗ Du than vãn một tiếng, từ bỏ ý định liều mạng, chậm rãi đứng dậy. Ngón tay hắn nhấn ba lần vào ngực, gương mặt vặn vẹo, sau đó ba giọt tinh huyết trong lòng cháy lên như tim đèn, ba luồng khói xanh lượn lờ như ba nén nhang.
Hắn khẽ cúi đầu, hai tay cầm nhang giơ ngang lông mày, cao giọng nói:
- Ngay bây giờ, đệ tử Binh gia Đỗ Du của cung Quỷ Phủ, kính cáo với trời đất, vua, cha mẹ, thầy giáo, thề sẽ không báo thù. Đoạn ân oán này giống như núi sông khác biệt, từ nay không quay đầu...
Trần Bình An đứng dậy, mũi chân giẫm lên chuôi đao, nhẹ nhàng đá một cái. Ánh đao lóe lên, vừa lúc chui vào vỏ đao bên hông Đỗ Du, dọa cho Đỗ Du lại cảm thấy chân mềm nhũn. Đây chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Trần Bình An cầm gậy leo núi, đi về phía cửa lớn miếu thờ:
- Gặp gỡ là duyên, ta có một số việc muốn thỉnh giáo ngươi một chút.
Trong lòng Đỗ Du đắn đo không thôi, duyên ông nội ngươi chứ duyên, ông đây thiếu chút nữa đã thân chết đạo tan trong mương nước thối này rồi. Đương nhiên nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Trần Bình An, cùng nhau rời khỏi miếu Thủy Tiên.
Trong tay áo Đỗ Du trống trơn, giáp thần tiên hứng sương mượn của phụ thân đã không còn, yêu đan luyện hóa cố gắng xin mẫu thân cũng không còn, tin gan ruột của hắn đau xót đến mức muốn xoắn lại với nhau.
Có điều vừa nghĩ tới đau khổ ba hồn bảy phách bị người ta giam giữ trên tay, Đỗ Du lại không kìm được rùng mình. Tâm thần bất định, hồn phách bất an, đây là di chứng do hồn phách rời khỏi thân thể, mấy chục năm kế tiếp phải chú ý điều dưỡng mới được. Chuyến này đến thành Tùy Giá, xem như là ngã lộn nhào mà chẳng hiểu vì sao, ngoại trừ tổn thương cơ sở đại đạo, sau khi trở về còn không biết nên giải thích với cha mẹ thế nào.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ cỏ dại um tùm. Ánh trăng yên tĩnh, hơi nước mát mẻ.
Trong lòng Đỗ Du thực ra càng lạnh. Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tu sĩ trên núi mười mấy nước, tông sư võ học lớn lớn nhỏ nhỏ, hắn du lịch bốn phương, hiểu nhiều biết rộng, thật sự không có nhân vật nào như thế. Tu sĩ trẻ tuổi đồng lứa có thể khiến hắn uất ức như vậy, càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trần Bình An dùng gậy leo núi mở đường, giống như tản bộ dưới trăng, tâm cảnh dần dần ổn định lại, cười nói:
- Có biết tại sao mình hoàn hồn được không?
Đỗ Du cười khổ nói:
- Tiền bối muốn hai loại bùa chú của cung Quỷ Phủ chúng ta? Nếu tiết lộ bí pháp của tổ sư đường, sẽ bị đánh gãy cầu trường sinh, trục xuất khỏi sư môn.
Trần Bình An nói:
- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sợ cái gì? Hơn nữa ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn dám xem một vị thủy thần nương nương là con cá để câu, lại sợ những quy củ này sao? Loại người như các ngươi, chính là dùng phá vỡ quy củ làm thú vui.
Đỗ Du càng kinh hãi. Những lời này, chỉ có người chứng được đại đạo, chân chính vô tình, mới có thể nói một cách tự nhiên như vậy. Giọng điệu và lời lẽ tương tự, cha hắn mẹ cũng từng lén lút nói với hắn.
Trần Bình An nói:
- Tối nay chỉ cần ngươi chết ở miếu Thủy Tiên bên hồ Thương Quân, cung Quỷ Phủ muốn tìm ta không dễ, cừ chủ phu nhân và hồ quân muốn tìm ta cũng khó, cuối cùng chẳng phải là một món nợ không rõ ràng sao? Vì vậy bây giờ chuyện mà ngươi nên lo lắng, không phải là tiết lộ cơ mật sư môn gì đó, mà là sau khi ta biết phương pháp vẽ bùa và khẩu quyết tương ứng, sẽ giết ngươi diệt khẩu, chấm dứt mọi chuyện.
Đây là thủ đoạn học được từ Dương Ngưng Tính, vu oan giá họa, bịa đặt gièm pha.
Đỗ Du chán nản im lặng. Người trẻ tuổi lưng đeo hòm trúc, tay cầm gậy trúc, lại nói năng rất ôn hòa, giống như đang hàn huyên tán gẫu với hảo hữu:
- Đã biết đạo lý của các ngươi, lại nói đạo lý của ta, vậy thì dễ nói chuyện hơn nhiều rồi.
Đỗ Du dừng bước:
- Tiền bối làm thế nào đảm bảo, sau khi tôi nói ra bùa thồ bia và bùa đất tuyết, sẽ không giết tôi hủy thi diệt tích?
Trần Bình An cũng dừng bước theo, quay đầu nói:
- Ngươi chỉ có thể đánh cược tính mạng.
Đỗ Du bi thảm nói:
- Tiền bối! Tôi đã lập lời thề nặng, vì sao vẫn muốn hùng hổ ép người?
Chỉ thấy người nọ ra vẻ kinh ngạc:
- Ngươi ỷ vào bản lĩnh của tu sĩ chính thống môn phái lớn, xuống núi nô đùa giang hồ, xem mạng người như cỏ rác. Còn ta nắm tay cứng hơn, xem ngươi là sâu kiến, đùa bỡn trong lòng bàn tay, không phải cùng một đạo lý sao? Rất khó hiểu? Ngươi ngu xuẩn như vậy, cha mẹ ngươi không lo lắng à?
Đỗ Du khóc không ra nước mắt. Đụng phải một tiền bối trên núi “thành thật” như vậy, chẳng lẽ trách mình chuyến này ra ngoài không xem ngày tháng?
Trần Bình An nhìn về hồ Thương Quân phía xa:
- Đợi khi hồ quân lên bờ, ngươi chưa chắc còn có cơ hội mở miệng nữa. Dùng hai bùa chú mua một cái mạng, ta thấy vụ mua bán này có lời rồi.
Đỗ Du cắn răng một cái:
- Vậy tôi đánh cược tiền bối không muốn bẩn tay, tự dưng nhiễm một phần nhân quả nghiệp chướng.
Trần Bình An dời mắt đi, nhìn về hướng thành Tùy Giá, như cười mà không cười.
Đỗ Du không dám rút đao, chỉ bẻ một nhành khô, ngồi xuống bắt đầu vẽ bùa, lại dùng dao động trong lòng nói khẩu quyết cho Trần Bình An nghe.
Bùa thồ bia là một trong số đòn sát thủ của tu sĩ Binh gia cung Quỷ Phủ, vốn tinh thông ám sát. Bùa đất tuyết lại khiến cho rất nhiều trận sư trên núi ước mong, còn được gọi là ấn Phi Điểu, có lịch sử lâu đời, là sở trường của lão tổ khai sơn sư môn. Có điều đệ tử đời sau phần lớn chỉ biết sơ sài, khó nắm được tinh túy.
Đỗ Du cũng như vậy, nhưng mẹ hắn lại tinh thông môn này, là người vẽ bùa đất tuyết đứng đầu sư môn ba trăm năm qua. Bà ta đã từng lén lút truyền thụ bùa này cho một đại tu sĩ tiên phủ đỉnh cao, khiến người nọ gia tăng đạo pháp. Sau đó cung Quỷ Phủ biết được, người trong nhà còn chưa nói gì, đã bị một ngọn núi đối địch với tu sĩ kia chạy tới truy cứu. Hai bên tranh cãi rất căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.
Tổ sư đường trách phạt mẹ hắn, chỉ là bế quan kiểm điểm mười năm. Đối với người tu đạo, mười năm chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi mà thôi, tính là trách phạt cái gì. Huống hồ nơi ngoảnh mặt vào tường kiểm điểm, còn là một khu vực phong thủy tốt linh khí dồi dào. Sau đó Đỗ Du mới biết, vị đại tu sĩ đỉnh cao lấy được bùa đất tuyết của sư môn kia, đã lặng lẽ tới cung Quỷ Phủ một chuyến, chắc là cầu tình cho mẫu thân.
Lúc đầu Đỗ Du còn lo lắng người này chỉ thèm hai lá bùa, ngón nghề càng nhiều thì càng tốt, thực ra bản thân không giỏi về bùa chú. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, mình phải tốn nhiều miệng lưỡi, làm thầy giáo dạy học vất vả một lần. Không ngờ người nọ chỉ nghe mình giảng giải, từ cương lĩnh của hai bùa chú đến khẩu quyết nội dung cụ thể, rồi đến những điểm mấu chốt nhỏ bé, vẫn không hỏi câu nào, chỉ bảo hắn lặp lại ba lần.
Khi lặp lại lần hai, Đỗ Du vì quá quen thuộc với văn tự giải nghĩa bùa chú, trong lúc vô tình đã bỏ sót một câu không quan trọng. Kết quả hắn phát hiện người kia nheo mắt lại, khẽ nhấc cây gậy leo núi vốn chống xuống đất, dọa cho hắn thiếu chút nữa tự tát mình một cái. Hắn vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, lặp lại một lần không thiếu chữ nào.
Sau ba lần, người nọ cúi đầu, nhìn hai hình vẽ bùa dưới đất.
Đỗ Du không dám thở gấp.
Người nọ dùng gậy leo núi vẽ bùa, mô phỏng nguyên dạng, vẽ ra hai lá bùa thồ bia và bùa đất tuyết khá thô sơ. Lúc bùa thành, linh quang thông suốt, lấp lánh rực rỡ, mặc dù mật bùa cấp bậc không cao, nhưng bùa chú rốt cuộc đã thành.
Trên trán Đỗ Du rỉ ra mồ hôi mịn. Mẹ của ta ơi, môn bùa chú này thật sự không dễ vào cửa như vậy. Bằng không vì sao cha hắn cảnh giới cũng cao, nhưng các đời lão tổ sư môn đều đánh giá là không “thông hiểu thần ý”? Quả thật có một số tu sĩ bẩm sinh không thích hợp vẽ bùa. Cho nên môn phái phủ đệ của nhánh bùa chú Đạo gia, khi kiểm nghiệm tư chất đệ tử, trước giờ đều có một quan niệm tàn khốc, đó là “lần đầu cầm bút đã biết là quỷ hay thần”.
Vị tiền bối trước mắt này chắc chắn là người trong nghề, không chừng còn là một đại gia bùa chú giấu tài. Võ phu thuần túy gì đó, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi... Có điều vừa nghĩ đến đây, Đỗ Du lại cảm thấy khó tưởng tượng. Nếu thật sự như thế, vị tiền bối này có phải quá phi lý rồi không?
Trần Bình An dùng gậy leo núi xóa đi bốn bùa chú hai bên vẽ ra, đánh tan linh quang mật bùa:
- Thành ý của ngươi đủ rồi, vậy chúng ta lại làm một vụ mua bán chân chính?
Đỗ Du nghi hoặc nói:
- Là mua bán gì?
Trần Bình An từ trong tay áo lấy ra giáp viên Binh gia và yêu đan luyện hóa:
- Đều nói đi đường đêm dễ gặp quỷ, hôm nay vận may của ta không tệ, lúc trước đã nhặt được ven đường, cảm thấy khá thích hợp cho ngươi tu hành. Có vừa ý không? Có muốn mua không?
Đỗ Du hiên ngang lẫm liệt nói:
- Hiếm khi tiền bối chịu từ bỏ thứ yêu thích, cứ ra giá. Cho dù phải đập nồi bán sắt, tôi cũng sẵn sàng dùng giá cao mua chúng.
Trần Bình An gật đầu, nghĩ tới một chuyện, vươn một ngón tay ra, bên trên xuất hiện một giọt nước xanh biếc xoay tròn. Hắn đẩy ra khoảng một lạng tinh hoa thủy vận, thu hồi phần còn lại, cười nói:
- Đây là thứ do cừ chủ phu nhân tặng, xem như là thành ý của ta. Ngươi bị thương đang cần gấp linh khí cứu tế, hạt châu thủy vận này là cơ sở đại đạo của một vị thủy thần nương nương, mau cầm đi luyện hóa.
Đỗ Du không có lựa chọn nào khác, đành phải cầm lấy hạt châu kia ra, một tay nhẹ nhàng vỗ vào ngực, im lặng luyện hóa, sau đó vẻ mặt kỳ quái. Đây thật là một hạt châu tinh hoa thủy vận ngưng tụ thành? Chẳng những không hề khó chịu, ngược lại giống như một cơn mưa lành rơi xuống hồ nước nội tâm, tâm thần hồn phách càng sảng khoái tràn trề.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, nói chuyện chính. Một bộ giáp cam lộ thần tiên cấp bậc cao như vậy, một viên yêu đan luyện hóa uy lực khổng lồ, ngươi định bỏ ra bao nhiêu tiền mua hời?
Đỗ Du cẩn thận hỏi:
- Tiền bối, có thể dùng vật đổi vật không? Tiền thần tiên trên người tôi thật sự không nhiều, lại không có vật một tấc hay một thước trong truyền thuyết mang theo bên cạnh.
Trần Bình An mỉm cười gật đầu:
- Dĩ nhiên là được.
Đỗ Du từ trong ngực móc ra một túi thêu nhỏ ánh sáng lóa mắt, nhẹ nhàng mở nút thắt dây thừng, lấy ra một trang sách gấp, sau khi mở rộng lại không thấy nếp gấp. Hắn nói:
- Vật này vô cùng quý giá, là năm xưa tôi chém giết với người khác, ngẫu nhiên lấy được trong địa đạo một chùa cổ đổ nát. Cha mẹ bảo tôi nhất định phải bảo quản cho tốt, nói là giá trị liên thành, muốn bán nó ít nhất cũng phải được một đồng tiền tiểu thử, bằng không sẽ có lỗi với nó.
Trần Bình An cầm lấy trang sách kia, là kinh Phật chữ vàng. Hắn mỉm cười thu vào, đưa giáp viên và yêu đan kia cho Đỗ Du.
Trần Bình An hít sâu một hơi, xoay người đối diện với hồ Thương Quân, hai tay chống gậy leo núi.
Đỗ Du theo bản năng lui về sau một bước, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn không dám mở miệng nói chuyện.
Quyết định sống chết của người khác, trước giờ không phải là một chuyện nhẹ nhàng. Chính vì như thế, Trần Bình An mới không thể hoàn toàn ẩn giấu tâm cảnh như có như không kia.
Lúc trước bên bờ sông Hắc ở khe Quỷ Vực, sau khi Phúc Hải Nguyên Quân nghe Trần Bình An bảo đảm, vẫn quay đầu cầu xin thư sinh rõ ràng càng nói không giữ lời. Muốn thư sinh kia lập lời thề, cô mới đi mở cấm chế dưới đáy sông. Đại khái là cô đã phát giác được, tại khoảnh khắc đó thực ra sống chết của mình đã được quyết định.
Tại khoảnh khắc này Đỗ Du cũng vậy. Khi sinh tử một đường, trực giác của tu sĩ luôn rất chuẩn xác.
Đỗ Du mở rộng hai tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai món trọng bảo mất rồi tìm được, nhưng trong nháy mắt lại sắp rơi vào tay người khác. Hắn thở dài, ngẩng đầu lên cười nói:
- Đã như vậy, tiền bối còn muốn làm vụ mua bán này với tôi, không phải là cởi quần đánh rắm sao? Hay là cố ý muốn ép tôi chủ động ra tay, hi vọng tôi mặc bộ giáp thần tiên hứng sương này, ném yêu đan ra, để cho tiền bối giết tôi thành chuyện hiển nhiên, bớt đi một chút nhân quả nghiệp chướng? Tiền bối không hổ là người trên đỉnh núi, tính toán thật giỏi. Nếu sớm biết trong giang hồ dưới núi cạn như ao nước, lại có thể gặp được cao nhân như tiền bối, tôi nhất định sẽ không kiêu căng ngạo mạn, trong mắt không người như vậy.
Trần Bình An nhìn về phương xa, hỏi:
- Cừ chủ phu nhân nói ngươi là con của một đôi đạo lữ?
Đỗ Du gật đầu nói:
- Một người họ Đỗ, một người họ Du, cho nên tôi tên là Đỗ Du.
Trần Bình An quay đầu cười nói:
- Cái tên không tệ.
Hắn giơ tay lên xua xua:
- Ngươi đi đi, sau này đừng để ta gặp phải nữa.
Đỗ Du cười khổ nói:
- Tôi sợ vừa xoay người sẽ chết ngay. Tiền bối, tôi thật sự không muốn chết ở đây, rất ấm ức.
Trần Bình An nói:
- Cũng đúng, vậy thì đi theo ta một đoạn đường? Ta muốn đi tìm vị cừ chủ Tảo Khê kia, ngươi biết đường không?
Đỗ Du gật đầu.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện