[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện

Chương 503 : Không nghe đạo lý là tốt nhất

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 23:51 29-08-2025

.
Con kênh lớn Tảo Khê xanh biếc xa thẳm, rong bèo giăng đầy, theo nước nhộn nhạo, giống như quỷ nước vẫy tay. Rất nhiều tiểu thuyết thần bí dân gian và bút tích văn nhân, còn có thuyết pháp quỷ nước tìm người chết thay, đại khái là theo con đường oan oan tương báo. Có điều một khi âm dương cách trở, sinh tử khác biệt, quỷ chết đuối dù sao cũng không phải là người tu đạo có muôn vàn pháp thuật, nào có cách giải thoát đơn giản như vậy. Quỷ âm phủ hại người dương gian là thật, còn tự cứu mình là giả, chỉ là người đọc sách nghe sai đồn bậy mà thôi. Rời khỏi miếu thủy thần, Trần Bình An kéo cừ chủ Tảo Khê còn hôn mê lướt về hướng hồ Thương Quân. Đỗ Du lúc này vẫn mặc giáp cam lộ thần tiên, cũng ngự gió đi theo. Đại khái là ở chung với Trần Bình An lâu rồi, nghe quen tai nhìn quen mắt, Đỗ Du càng cẩn thận hơn. Hắn hỏi xem có cần thu lại giáp cam lộ khá nổi bật hay không, tránh cho bọn họ mất đi tiên cơ. Trần Bình An nói không cần, Đỗ Du hơi an tâm, có điều câu nói tiếp theo lại khiến lá gan của hắn nhảy lên đến cổ họng. Chỉ nghe vị tiền bối kia chậm rãi nói: - Đến bên bờ hồ Thương Quân rồi, có thể sẽ phải đánh một trận lớn. Đến lúc đó ngươi không cần làm gì cả, cứ coi như đánh cược tính mạng thêm một lần, giả vờ câm điếc đứng ở một bên. Dù sao đối với ngươi, tình hình có xấu cũng không xấu hơn bao nhiêu, không chừng còn có thể kiếm về một chút tiền vốn. Đỗ Du cười nói: - Yên tâm, có lẽ không giúp được nhiều cho tiền bối, nhưng tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức. Trần Bình An cười trừ. Đỗ Du liếc nhìn cừ chủ Tảo Khê, chỉ cảm thấy giống như đã cách một đời, cảm khái không thôi. Cha mẹ luôn nói về đại tu sĩ đạo pháp cao thâm, chẳng hạn như thành chủ thành Hoàng Việt hay tổ sư Bảo Động tiên cảnh. Chỉ cần có lai lịch, có môn phái, làm người làm việc sẽ luôn có dấu vết để lần theo, mọi chuyện có thể thương lượng, vì vậy chưa chắc đáng sợ. Sợ là sợ bốn chữ “thế sự vô thường” trên giấy, bởi vì quá nhẹ nhàng, cho nên khiến người ta không nắm bắt được. Trước kia Đỗ Du không thích nghe những chuyện này, xem những đạo lý lớn hư ảo như gió thoảng bên tai. Cho nên một đêm này du lịch khu vực hồ Thương Quân, cảm giác còn kinh tâm động phách hơn tất cả những lần đi giang hồ cộng lại. Lúc này hắn lười suy nghĩ nhiều, càng sẽ không hỏi. Vị tiền bối này nói sao thì là vậy, tính toán của người trên đỉnh núi, hoàn toàn không phải là thứ hắn có thể lý giải, thay vì suy đoán lung tung, còn không bằng phó thác cho trời. Vị tiền bối xứ khác làm việc khó hiểu này có một điểm tối, đó là thực tế. Cho nên trên đường đi trả lời câu hỏi, Đỗ Du bất chấp tất cả, cứ nói những lời thật lòng của mình. Thay vì giả ngu giả dại ra vẻ cơ trí, còn không bằng làm người nói chuyện thành thật một chút. Dù sao đức hạnh của mình thế nào, vị tiền bối này chắc đã sớm nhìn rõ rồi. Trần Bình An dường như nhớ tới chuyện gì, ném cừ chủ Tảo Khê xuống đất, bỗng nhiên dừng bước, nhưng không đánh thức cô ta. Tâm thần Đỗ Du đang bay xa, không cẩn thận lại vượt qua Trần Bình An mười mấy trượng, vội vàng ngự gió quay về. Hắn nhìn quanh, ấn chuôi đao bên hông, hỏi: - Tiền bối, có mai phục à? Có cần tôi đi thăm dò hư thực một chút không? - Hồ quân và lão tổ Bảo Động tiên cảnh tu vi thông thiên như vậy, nào cần mai phục ngươi và ta? Chỉ cần bày ra trận thế bên hồ, ngươi nhìn một cái đã thấy lạnh người rồi. Trần Bình An lắc đầu, hỏi Đỗ Du một vấn đề: - Mười mấy nước lớn nhỏ gồm cả nước Ngân Bình, số lượng tu sĩ không tính là ít, lại không có ai muốn đi ra bên ngoài xem thử sao? Chẳng hạn như Hài Cốt Than ở phía nam, vương triều Đại Nguyên ở trung bộ. Đỗ Du lắc đầu nói: - Tu sĩ nhà khác thì không biết, chỉ nói đến cung Quỷ Phủ chúng tôi, từ ngày đầu tiên đặt chân lên đường tu đạo, đã có một tổ huấn sư môn truyền xuống. Ý tứ đại khái là bảo đệ tử đời sau không nên tùy tiện đi xa, cứ an tâm ở nhà tu hành. Cha mẹ tôi cũng thường nói với đệ tử của mình, nơi này của chúng tôi linh khí trời đất dồi dào nhất, là một chốn Đào Nguyên hiếm thấy. Một khi khiến cho tu sĩ nghèo kiết bên ngoài dòm ngó, sẽ là một tai họa. Nhưng tôi không tin chuyện này lắm, cho nên nhiều năm như vậy du lịch giang hồ, thực ra... Nói đến đây, Đỗ Du hơi do dự, ngừng câu chuyện. Trần Bình An nói: - Ngươi đã thành thật trả lời vấn đề của ta, những chuyện khác có nói hay không cũng được. Mấy cố sự giang hồ vặt vãnh của ngươi, ta không hứng thú lắm. Đỗ Du lập tức hiểu ý, đi mấy bước đến gần Trần Bình An, thấp giọng nói: - Đây là một chuyện lạ. Cha mẹ cũng xem như cưng chiều tôi, nhưng mỗi khi tôi nhắc đến chuyện này, bọn họ lại giữ kín như bưng, bảo rằng có một số chuyện không nên hỏi, không biết chính là phúc. Tôi dĩ nhiên không dám lỗ mãng, liền nghĩ ra một biện pháp trung hòa, mượn cơ hội du ngoạn giang hồ đi xa một chút. Mỗi lần đều chạm đến là dừng, đi dạo bốn phương tám hướng một vòng, cuối cùng thật sự suy đoán ra một chút mùi vị. Trần Bình An cười nói: - Ngươi ở trong giang hồ lại nếm được không ít mùi vị? Đỗ Du cười hì hì: - Mấy trò đùa trẻ con này của tôi, không so được với tiền bối ngự gió vượt châu, đường lớn tiêu dao, vạn dặm núi sông chỉ một bước. Đến cuối cùng tôi đã phát hiện, dường như ở vùng biên cảnh mười mấy nước tồn tại một rãnh trời vô hình, linh khí phụ cận rất mỏng manh. Giống như bị một vị tiên nhân sống trên chín tầng mây, vẽ một vòng tròn xuống lãnh thổ nhân gian, vừa có thể bảo vệ chúng tôi, vừa phòng ngừa tu sĩ xứ khác xông vào hành hung, khiến người ta không dám vượt qua. Trần Bình An nhẹ giọng nói: - Thủ đoạn tương tự Thôi Đông Sơn dùng phi kiếm vẽ ranh giới? Mưu đồ cái gì? Hắn ngẫm nghĩ, tạm thời không có đầu mối, đành gác lại vấn đề này. Có điều nếu thật sự liên quan đến bảo vật thành Tùy Giá hiện thế, thuộc về một đường nhánh tiềm ẩn dấu vết mờ nhạt, kéo dài ngàn dặm, vậy mình phải cẩn thận nhiều hơn. Cho nên chuyến đi tới hồ Thương Quân kế tiếp, nếu thật sự thương lượng không được, xuất hiện tình huống xấu nhất trong dự liệu, cũng không thể chỉ lo xuất thủ, vì sảng khoái trong lòng mà dốc hết của cải. Thanh Kiếm Tiên sau lưng kia, nhất định phải giữ lại áp đáy hòm. Phi kiếm Mười Lăm trong hồ lô nuôi kiếm, đã từng hiện thân ở miếu Thủy Tiên, thị nữ kia nhất định cho rằng mình là một vị “kiếm tiên”, cho nên có thể xem tình huống mà sử dụng. Có điều phải dặn dò Mười Lăm, nếu xảy ra chém giết, sau khi rời khỏi hồ lô nuôi kiếm, tốc độ tốt nhất nên chậm lại một chút. Về phần chuỗi hạch đào trên tay và ba lá bùa cung Vân Tiêu vương triều Đại Nguyên, vào một số thời điểm nhìn như “cấp bách hiểm nghèo”, có thể lấy ra phơi... ánh trăng một chút. Còn như cảnh giới võ phu và mức độ vững chắc của thân thể, trước tiên cứ đè ép ở cảnh giới thứ năm đỉnh cao là được rồi. Ban nãy ở miếu thủy thần, lần lượt xuất quyền với cừ chủ Tảo Khê và Hà Lộ, lại là một thủ đoạn che mắt, cố ý tiết lộ nội tình, nhìn như “đã dốc sức ra tay, không nể nang chút nào”. Có một số việc, mình ẩn giấu tốt đến mấy cũng chưa chắc có tác dụng. Thói quen thích tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, trên đời há chỉ một mình Trần Bình An hắn có? Cho nên không bằng khiến kẻ địch “mắt thấy là thật”. Cẩn thận cân nhắc lại cân nhắc, mọi chuyện suy nghĩ lại suy nghĩ. Một mình hành tẩu giang hồ ba châu ngàn vạn dặm, hắn vẫn luôn đi tới như vậy. Chẳng qua là hôm nay luyện quyền càng nhiều, đồ vật mang theo bên người cũng càng nhiều, đã từ một thiếu niên giày cỏ quê mùa, biến thành một bộ áo trắng cài trâm ngọc năm xưa, lại biến thành áo xanh đội nón cầm gậy leo núi hôm nay. Cái gì mà dùng phi kiếm vẽ ranh giới, Đỗ Du giả vờ không nghe thấy, càng nghe không hiểu. Giống như lúc trước, vị tiền bối này khiến cho bình rượu đã uống hết đột nhiên biến mất, có lẽ là thu vào vật một tấc, Đỗ Du cũng giả vờ không nhìn thấy. Cha mẹ hắn thường nhắc tới vật một tắc này, trong mắt tràn đầy mơ ước. Trần Bình An dùng gậy leo núi gõ vào trán cừ chủ Tảo Khê nằm dưới đất, đánh thức cô ta. Cô ta quả thật khôn ngoan hơn cừ chủ Thược Khê lúc trước, vẫn nằm dưới đất, không hề có dấu hiệu muốn đứng dậy, ôn nhu nói: - Đã mạo phạm đại tiên sư, là tử tội của nô gia. Ơn tha mạng của đại tiên sư, nô gia suốt đời không quên. Trần Bình An thẳng thắn nói: - Ta muốn giết hồ quân nhà ngươi, phá nát long cung sào huyệt của hắn, ngươi tới dẫn đường. Cừ chủ Tảo Khê y phục hoa mỹ, trang điểm tinh tề, vẻ mặt vẫn không thay đổi: - Đại tiên sư có thù oán với hồ quân lão gia sao? Có phải đã hiểu lầm gì đó rồi không? Trần Bình An nhíu mày nói: - Bớt nói nhảm, đứng dậy dẫn đường. Cừ chủ Tảo Khê đã khôi phục mấy phần phong thái ung dung lúc trước trong miếu thủy thần, khoan thai đứng dậy, làm một động tác chúc phúc trăm vẻ phong tình, không ngờ lại bị Trần Bình An đá bay ra. Cô ta cắn răng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng dậy, trong lòng rất căm hận tu sĩ hoang dã tạp chủng này, đồng thời cũng hận cả Đỗ Du. Nhưng nếu cô ta không có một chút bản lĩnh đoán ý, xem xét tình hình, cũng không thể trèo lên thần vị hôm nay. Một quỷ nước chết đuối bị ngâm trong lồng heo, có thể từng bước đi tới bây giờ, khiến cho cừ chủ Thược Khê phải bỏ hoang miếu thờ, di chuyển kim thân vào hồ, còn xưng hô huynh muội với ba vị hà thần dưới trướng hồ quân, cũng không phải dựa vào kim thân tu vi hay hương khói nhân gian gì đó. Cô ra vẻ sợ hãi, run giọng hỏi: - Không biết đại tiên sư muốn đi dưới nước hay ngự gió trên bờ? Trần Bình An nói: - Đi bộ trên bờ. Cừ chủ Tảo Khê mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng không dám làm trái, đành phải tiết chế tính tình chậm rãi đi ở phía trước. Tu sĩ hoang dã trên thế gian quả nhiên đều hèn mọn. Đợi đến nơi tiếp giáp giữa kênh Tảo Khê và hồ Thương Quân, chính là lúc tên này phải quỳ xuống dập đầu, sau đó vùi thây trong bụng cá. Nhưng cô cũng cảm thấy hoài nghi, Yến Thanh tiên tử đạo pháp sâu xa và nhân tài kiệt xuất Hà Lộ của thành Hoàng Việt, vì sao đều không thấy tung tích? Quả nhiên cái gọi là tiên gia trên mây, thần tiên ẩn dật, người người ra vẻ đạo mạo, lòng dạ sắt đá, cũng không phải thứ tốt lành gì. Đỗ Du cảm thấy rất thú vị. Ban nãy ở miếu thờ thủy thần, vị cừ chủ Tảo Khê này hôn mê, cho nên đã bỏ qua một vở kịch hay. Nếu nhìn thấy cảnh tượng đó, một hà bà nho nhỏ như cô ta, lúc này chắc sẽ không dám có ý nghĩ xấu xa nào. Trần Bình An nhớ tới một thị nữ bên cạnh cừ chủ Thược Khê, lại nhìn vị cừ chủ Tảo Khê trước mắt, quay đầu cười nói với Đỗ Du: - Đỗ huynh đệ, quả nhiên là chỉ mành treo chuông mới thấy phẩm hạnh. Đỗ Du vội vàng cắn răng gọi một tiếng “Trần huynh đệ”, sau đó nói: - Mấy lời nhảm nhí nói nhăng nói cuội mà thôi. Trần Bình An không nói nữa, Đỗ Du cũng trầm mặc theo, chậm rãi lên đường. Còn như Trần Bình An nói rằng muốn giết hồ quân, phá long cung, Đỗ Du cũng không tin. Không phải không tin Trần Bình An có thần thông vô thượng này, mà là... như vậy không hợp với phong cách buôn bán của hắn. Trong miếu thờ thủy thần, tiền bối dùng tay làm đao chọc trúng cổ Hà Lộ, khiến đối phương không có sức đánh trả, đụng xuyên cả nóc nhà. Từ đó có thể thấy, tiên tử Yến Thanh sở dĩ có thể đứng đến cuối cùng, không ngửa mặt nằm dưới đất giống như Hà Lộ, cũng không cắm đầu xuống đất giống như cừ chủ Tảo Khê, là do tiền bối thương hương tiếc ngọc? Dĩ nhiên không phải. Còn như nguyên nhân thật sự, Đỗ Du đoán không ra. Có điều chẳng biết tại sao, Đỗ Du luôn cảm thấy vị tiền bối thần thông quảng đại này, đứng trước những cô gái xinh đẹp, dù là tu sĩ hay thần linh, một khi đã lựa chọn ra tay sẽ rất tàn nhẫn. Trần Bình An thuận miệng hỏi: - Lúc trước ở miếu thờ, Yến Thanh cầm kiếm nhưng không xuất kiếm, lại muốn rút lui, chắc là trong lòng biết không địch lại, muốn đi hồ Thương Quân tìm cứu binh. Đỗ Du ngươi nói thử xem, trong lòng cô ta nghĩ thế nào? Rốt cuộc là muốn mình thoát hiểm, hay là muốn cứu Hà Lộ hơn? Đỗ Du cười nói: - Yến Thanh đã làm một chuyện đúng đắn nhất, vừa tự bảo vệ vừa có thể cứu người. Ta tin rằng cho dù Hà Lộ nhìn thấy, trong lòng cũng sẽ không có khúc mắc. Nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, Hà Lộ chắc cũng sẽ lựa chọn như vậy. Còn trên giang hồ, gặp phải tình cảnh này, rất nhiều anh hùng hảo hán cho dù biết rõ là cạm bẫy của kẻ địch, vẫn đâm đầu vào tìm chết. Đáng cười cũng đúng, đáng kính... cũng có một chút. Trần Bình An suy nghĩ chốc lát, như có lĩnh ngộ, gật đầu nói: - Trời sinh một đôi, loại người như Hà Lộ và Yến Thanh cũng có thể sống một cách phù hợp đại đạo, ý hợp tâm đầu. Cừ chủ Tảo Khê đi ở phía trước, vẫn luôn dựng tai nghe lén hai người nói chuyện, trong lòng cười lạnh. Muốn lừa ta? Chỉ bằng tu sĩ hoang dã tạp chủng ngươi, một người xưng huynh gọi đệ với Đỗ Du, cũng dám nói xằng nói bậy, bảo rằng Yến Thanh tiên tử biết không địch lại gì đó? Có điều cô ta cũng hơi chột dạ. Lỡ may, lỡ may là thật thì sao? Dù gì ở trước mặt tu sĩ hoang dã này, mình lại yếu đuối như gà đất chó sành, đó là sự thật không thể chối cãi. Mặc kệ, cứ đi bước nào tính bước nấy. Chỉ cần đến hồ Thương Quân rồi, tất cả sẽ lộ ra chân tướng. Trời sập xuống cũng có hồ quân và tổ sư Bảo Động tiên cảnh gánh vác. Cô không tin có người ngăn cản được hai vị thần tiên kia hợp sức. Đến lúc đó cô nhất định phải xin hồ quân lão gia một luồng hồn phách của tên này, đặt trong miếu thờ thủy thần nhà mình. Trần Bình An liếc nhìn cừ chủ Tảo Khê phía trước: - Loại người giống như tú bà lầu xanh ở thế tục này, vì sao lại được hoan nghênh ở hồ Thương Quân như vậy? Đỗ Du thăm dò nói: - Có lẽ chỉ như vậy mới được hoan nghênh, đúng không? Trần Bình An cười nói: - Đỗ huynh đệ, ngươi lại nói một câu tiếng người rồi. Đỗ Du cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cất tiếng cười lớn, tối nay là lần đầu tiên hắn vui vẻ thoải mái như vậy. Trần Bình An thấy hắn có vẻ đắc ý vênh váo, khóe miệng nhếch lên: - Buồn cười như vậy à? Đỗ Du giống như bị người ta nắm lấy cổ, lập tức im miệng. Trần Bình An trầm mặc rất lâu, hỏi: - Nếu như ngươi là người đọc sách kia thì sẽ làm thế nào? Chọn một trong ba là được rồi. Thứ nhất, may mắn trốn khỏi thành Tùy Giá, đến cậy nhờ trưởng bối thân thiết nhiều đời. Thứ hai, khoa cử trôi chảy, có tên trên bảng, tiến vào viện Hàn Lâm nước Ngân Bình. Thứ ba, thanh danh vang dội, tiền đồ rộng lớn, ra ngoài làm quan, trở lại chốn cũ, kết quả bị miếu thành hoàng phát giác, rơi vào cảnh chắc chắn phải chết. Đỗ Du nhếch miệng cười. Lần này Trần Bình An lại không phải muốn hắn nói thẳng, mà chỉ nói: - Hãy đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, không cần trả lời ta gấp. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Đỗ Du liền nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, sau đó chậm rãi nói: - Thứ nhất, nếu như ta biết người cao còn có người cao hơn, trên thế gian còn có sự tồn tại của luyện khí sĩ, sẽ cố gắng tu hành pháp thuật tiên gia, đi lên con đường tu đạo. Nếu thật sự không được thì cố gắng đọc sách, kiếm quan hàm chức vị, giống như con đường của người đọc sách kia. Báo thù đương nhiên phải làm, nhưng vẫn nên sống tiếp, sống càng tốt thì cơ hội báo thù càng lớn. - Thứ hai, nếu trước đó phát hiện miếu thành hoàng có dính líu, ta sẽ càng cẩn thận hơn. Không trèo đến quan lớn sáu bộ nước Ngân Bình thì quyết không rời kinh, càng sẽ không tùy tiện trở về thành Tùy Giá. Phải một kích lấy mạng. Còn nếu trước đó chẳng hay biết gì, không biết liên lụy sâu như vậy, có lẽ sẽ giống như người đọc sách kia. Cảm thấy thân là thái thú một quận, có thể nói là quan tổng đốc quản lý một phương, lại là trọng thần tương lai tuổi trẻ tài cao, được hoàng đế khen ngợi, dư sức đối phó với một đám cường đạo lén lút gây án, cho dù là một án cũ năm xưa. - Thứ ba, chỉ cần có thể sống sót, thành hoàng muốn ta làm gì thì sẽ làm như vậy, quyết không nói chết là chết. Trần Bình An nói: - Cho nên nói, chúng ta vẫn rất khó thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Đỗ Du hơi xấu hổ, chắc là mình suy nghĩ quá nông cạn. Dù sao vị tiền bối bên cạnh này mới là cao nhân trên đỉnh núi, cách nhìn với thế sự nhân gian có lẽ mới xứng với hai chữ “sâu xa”. Sau đó Trần Bình An không nói chuyện nữa, Đỗ Du cũng thấy vui vẻ, tâm tình ung dung hơn rất nhiều. Tối nay là lần đầu tiên trong đời, đầu óc của mình xoay chuyển nhanh nhất, cũng tốn sức nhất. Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện. So với kênh Thược Khê của miếu Thủy Tiên lúc trước, kênh Tảo khê càng rộng càng sâu hơn. Rất nhiều thôn xóm lớn vốn xây dọc theo kênh Thược Khê, mấy trăm năm lại không ngừng di dời đến kênh Tảo Khê thế nước tốt hơn. Lâu dài tiếp diễn, khiến cho hương khói của miếu Thủy Tiên trở nên điêu linh. Phủ Lục Thủy phía sau có thể xây dựng nguy nga tráng lệ như vậy cũng không kỳ lạ, thần linh kim thân dựa vào hương khói, kiến trúc phủ đệ thì dựa vào tiền. Nguyên nhân cừ chủ Thược Khê thua bởi đồng liêu là ở mọi phương diện, bằng không năm đó hồ quân sẽ không bảo cừ chủ Tảo Khê đi xử lý bức mật thư kia. Hơn nữa còn ban cho lệnh bài thần chủ hồ quân, để cô ta có thể rời khỏi địa bàn thủy vực kênh Tảo Khê, băng núi vượt nước, đến kinh thành lo lót quan hệ. Đỗ Du hiểu biết rất nhiều về thần linh của hồ Thương Quân. Theo như cách nói của hắn, long cung hồ Thương Quân chính là một động son phấn trên núi, chuyên môn dùng để lôi kéo con cháu quyền quý xứ khác có tiền lại có thời gian. Mà những tỳ nữ tuổi xuân của long cung danh tiếng lan xa, từ đâu mà đến? Dĩ nhiên là từ ba sông một kênh còn lại ngoài kênh Tảo Khê. Những địa phương kia lũ lụt thiên tai lan tràn. Năm xưa lại có tiên sư qua đường truyền thụ một phương pháp hóa giải, cần lựa chọn mười sáu giai nhân còn là xử nữ ném xuống nước xin tội. Một số thời tiết hạn hán, quan viên bản địa chạy đến miếu hồ quân trong thành cầu mưa cũng khá linh nghiệm, sau đó có mưa lành rơi xuống, cũng cần ném những cô gái xuống nước để báo đáp ân đức hồ quân. Đỗ Du nói, những mưu đồ này đều là công lao của cừ chủ Tảo Khê. Cô ta thường sẽ giả làm phu nhân, giống như quan viên cải trang vi hành, âm thầm du lịch các nơi trong địa bàn hồ Thương Quân, tìm kiếm những thiếu nữ dân gian có tư chất tu hành, dung mạo xinh đẹp. Đợi đến khi các nàng vừa trưởng thành, ba sông một kênh sẽ gây nên mưa lớn, nước lũ tàn phá, hoặc là thi triển pháp thuật trục xuất mây mưa, tạo thành hạn hán ngàn dặm. Mấy trăm năm tuân theo quy tắc, quan phủ các nơi đã sớm quen thuộc. Chuyện ném thiếu nữ xuống nước, ngay cả dân chúng cũng đều cam chịu, lâu ngày đã quen một người gặp họa, muôn dân được cứu, hơn nữa còn xem là một chuyện vui mừng, huy động nhân lực. Mỗi lần đều sẽ mặc áo cưới cho những cô gái được chọn, trang điểm xinh đẹp động lòng người. Còn như gia đình của những cô gái kia, cũng sẽ nhận được một khoản tiền phong phú. Hơn nữa những người già ở phường ngõ dân gian đều nói, sau khi cô gái bị ném xuống nước, rất nhanh sẽ được hồ quân lão gia đón về long cung dưới đáy hồ. Sau đó có thể ở lại tiên cảnh trong nước, trở thành tiên gia không lo cơm áo, mang vàng đeo ngọc, đúng là phúc khí lớn. Người dắt mối cho con cháu quyền quý ở kinh thành và địa phương, đón người tới tiễn người đi, đều là cừ chủ Tảo Khê tự tay lo liệu. Cô ta là một người khôn khéo, cho nên rất được hồ quân coi trọng. Nhưng chỉ có một chuyện cô ta không so được với cừ chủ Thược Khê cấp bậc tương đương, đó là cừ chủ Thược Khê vốn là một công thần đỡ rồng, đã đi theo bên cạnh từ khi hồ quân còn chưa được nước Ngân Bình sắc phong. Lúc trước trên đường đến miếu thờ Tảo Khê, Đỗ Du kể về những chuyện này, cũng cảm thấy bội phục vị cừ chủ phu nhân trong truyền thuyết, ung dung trang nhã còn hơn hoàng hậu và phi tử một nước. Hắn nói cô ta là một vị thần linh biết động não, nhưng đến nay vẫn là một hà bà nho nhỏ, đúng có phần ấm ức. Nếu đổi thành mình là hồ quân, đã sớm giúp cô ta tranh chức vị hà thần rồi. Còn giang thần thì quên đi, trong nước Ngân Bình cũng không có sông ngòi lớn, không bột khó gột nên hồ, thủy vận một nước giống như đều bị hồ Thương Quân chiếm hơn nửa. Khi còn cách hồ Thương Quân không đến mười dặm, Trần Bình An lại dừng bước. Cừ chủ Tảo Khê do dự một thoáng, cũng dừng lại theo. Cô ta quay đầu, cặp mắt hoa đào tràn ngập hơi nước một cách tự nhiên. Bề ngoài cô ta ra vẻ nghi hoặc, nhu nhược đáng thương, giống như muốn hỏi lại không dám hỏi, thực ra trong lòng lại cười lạnh. Sao không đi nữa? Lúc trước giọng điệu rất lớn, bây giờ đã biết con đường phía trước nguy hiểm rồi à? Đỗ Du đã hạ quyết tâm, chỉ cần đứng xem cuộc vui, đây là do tiền bối tự nói. Trần Bình An xoay người nhìn, lại là Yến Thanh kia đuổi tới. Hà Lộ không đi theo, cũng có thể đang ẩn nấp ở nơi xa hơn. Thiếu niên thiên tài tu đạo này, có lẽ rất giỏi độn thuật hoặc là phương pháp ẩn thân, chỉ là thân thể xương cốt hơi yếu một chút, bằng không Trần Bình An sẽ cảm thấy khá phiền phức. Nữ tu sĩ trẻ tuổi của Bảo Động tiên cảnh mặc một bộ áo trắng, đội một chiếc mũ cánh phượng, ngự gió mà đi. Không thể phủ nhận, so với Đỗ Du bên cạnh Trần Bình An, dù là tu sĩ nam hay nữ, chỉ cần ngoại hình đẹp một chút, khi đạp gió bay bổng quả thật khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Đỗ Du phát hiện tiền bối nhìn mình một cái, dường như có vẻ thương hại? Thế nào, tiền bối lại muốn mình một người một ngựa đi tới hồ Thương Quân xông vào cạm bẫy? Tiền bối, đã nói là để tôi khoanh tay đứng nhìn, không cần tham gia náo nhiệt rồi mà? Lời nói của lão nhân gia ngài chính là lệnh trời, miệng vàng đã mở, lại nuốt lời thì không tốt lắm đúng không? Trần Bình An nói: - Yến Thanh đuổi tới rồi. Đỗ Du nhìn theo ánh mắt của Trần Bình An, quả thật có một điểm nhỏ như gạo trắng xuất hiện ở cuối tầm mắt. Hắn sững sờ nói: - Yến tiên tử này chắc không phải bị thần kinh rồi chứ, vẫn không tin tà, muốn đọ sức với tiền... với Trần huynh đệ? Trần Bình An cười nói: - Suy nghĩ của một số người, ta làm thế nào cũng không hiểu được. Cừ chủ Tảo Khê trong lòng bình tĩnh. Yến Thanh tiên tử vừa đến, cho dù chưa đi tới bờ hồ Thương Quân, mình chắc cũng không gặp nguy hiểm. Tuy không biết vì sao trong miếu thờ nhà mình, hai bên lại không đánh nhau sống chết, nhưng Yến Thanh tiên tử đã đuổi theo tới đây, chỉ cần gã tu sĩ hoang dã tạp chủng này dám ra tay, hai bên sẽ hoàn toàn trở mặt với nhau. Nếu chém giết ở phủ đệ Lục Thủy, có lẽ sẽ xảy ra bất ngờ. Nhưng ở nơi này chỉ cách hồ Thương Quân mấy bước đường, một tu sĩ hoang dã hèn mọn, cùng với một tu sĩ cung Quỷ Phủ vốn chỉ biết nịnh nọt nhị tổ sư Bảo Động tiên cảnh, có thể gây ra sóng gió bao nhiêu? Yến Thanh tay cầm đoản kiếm đã tra vào vỏ, bồng bềnh đáp xuống, chỉ cách Trần Bình An hơn mười bước, hơn nữa còn chậm rãi đi về phía trước. Cừ chủ Tảo Khê tự nhận có thể từ chi tiết nhỏ suy ra toàn cục, thấy vậy lại càng vui vẻ. Nhìn xem, Yến Thanh tiên tử rõ ràng không coi đối phương ra gì, biết rõ đối phương sở trường chém giết cận thân, vẫn hoàn toàn không để ý. Đỗ Du nhìn tiên tử trẻ tuổi danh chấn bốn phương, đều nói cô ta và Hà Lộ là rồng phượng trong loài người, trời đất tác thành. Dù trước kia đố kị thế nào, lúc này hắn cũng phải thừa nhận, bỏ qua Hà Lộ không nói đến, Yến Thanh tiên tử đúng là rất xinh đẹp. Chuyện này khiến tâm tình của hắn không thoải mái, giống như một mâm sơn hào hải vị đặt bên miệng lại không ăn được, còn khó chịu hơn bị người ta bắt ăn một vốc bùn nóng hổi. Trần Bình An hỏi: - Còn có chuyện? Vẻ mặt Yến Thanh lạnh lùng, vẫn đi tới trước, ánh mắt kiên nghị. Đạo tâm của người tu hành được mài giũa ra, lúc này hiển nhiên đã tiêu tan sóng gợn, trở về nước trong thấy đáy. Trần Bình An giơ gậy leo núi lên, chỉ vào cô ta: - Có thể dừng bước. Yến Thanh cũng không kiên quyết đi tới, quả thật dừng lại. Đỗ Du lén ngửi ngửi. Không hổ là tiên tử được khen là đạo thai bẩm sinh, mùi hương hoa lan trên người có từ trong bụng mẹ, đúng là không thể ngửi thấy ở nhân gian. Yến Thanh lên tiếng: - Hắn có lòng tốt khuyên can, sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy? Cừ chủ Tảo Khê vốn ung dung nhàn nhã, nghe vậy khóe miệng liền co rúm. Ra tay tàn nhẫn? Người tu đạo cảnh giới cao thấp, thần linh lớn nhỏ gần núi kề nước, nào có ai thật sự là kẻ ngốc. Khóe mắt cô ta liếc nhìn con kênh Tảo Khê gần trong gang tấc, muốn vận chuyển thần thông hóa thành hơi nước bỏ chạy. Trần Bình An quay lưng về phía cô ta, cổ tay rung lên, gậy leo núi trong tay bay ngược ra, vừa lúc đập trúng trán đối phương, khiến cho cô ta mắt nổ đom đóm, lảo đảo muốn ngã. Gậy leo núi lại bay trở về, được Trần Bình An nắm trong tay: - Yến Thanh, tối nay ngươi uống trà trong miếu thờ thủy thần của cừ chủ Tảo Khê, có ngon không? Yến Thanh mặc dù trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là ngọc thạch tu đạo tâm trí sáng suốt. Nghe được sự châm chọc trong lời nói của đối phương, cô bèn hờ hững đáp: - Nước trà ngon thì uống ngon. Lúc nào chỗ nào, uống trà với người nào, đều là chuyện ngoài thân. Người tu đạo tâm cảnh thanh tịnh, cho dù thân ở trong bùn lầy cũng không trở ngại. Trần Bình An xua tay, lười nói nhảm với cô ta. Yến Thanh lại nói: - Các ngươi cứ việc đi tới long cung hồ Thương Quân, đường ai nấy đi, ta sẽ không có bất kỳ hành động quá mức nào. Trần Bình An xoay người, ra hiệu cho cừ chủ Tảo Khê đang xoa trán kia tiếp tục dẫn đường. Yến Thanh đi theo sau bọn họ, Trần Bình An cũng không so đo. Chốc lát sau, Yến Thanh lại hỏi: - Ngươi là kiếm tu cố ý dùng thân phận võ phu xuống núi du lịch? Đáng tiếc người nọ chỉ im lặng. Đỗ Du cười hì hì, bước chân nhẹ nhàng. Có thể khiến Yến Thanh tiên tử đi theo sau mông mình hít bụi, khiến người ta giống như được uống rượu mạnh. Đi khoảng một dặm đường, Yến Thanh lại hỏi: - Tại sao ngươi lại khăng khăng muốn hỏi về một chuyện cũ năm xưa của nhân gian dưới núi? Chẳng lẽ là một đầu mối quan trọng để lấy được món bảo vật kia? Vẫn như cũ có hỏi mà không trả lời. Vẻ mặt Yến Thanh vẫn tự nhiên, tiếp tục hỏi: - Ngươi tên họ là gì? Đã là một cao nhân, chắc không đến mức giấu đầu giấu đuôi chứ? Đỗ Du không nhịn được, quyết định đùa bỡn vị Yến Thanh tiên tử này một phen, vừa đi vừa quay đầu cười nói: - Không dám giấu Yến tiên tử, vị đại huynh đệ này của ta họ Trần tên là Hảo Nhân. Tuy là một tu sĩ tự do, nhưng lại có tấm lòng hiệp nghĩa, cầm kiếm hành tẩu bốn phương, phàm là nhân gian có chuyện bất bình đều muốn xen vào. Ta và Trần huynh đệ quen biết nhiều năm, ban đầu trên giang hồ là không đánh nhau thì không quen biết. Sau khi giao thủ, dù là tu vi hay nhân phẩm, ta đều bội phục Hảo Nhân huynh sát đất. Mỗi khi đêm khuya vắng người, đều phải tự xét lại mình, thế gian vì sao lại có nam tử xuất sắc như vậy. Đỗ Du ta có tài đức gì mà may mắn quen biết? Trần Bình An vẫn có tai như điếc. Yến Thanh liếc nhìn Đỗ Du giống như bùn nát không nâng nổi tường, cười nhạt nói: - Gặp gỡ trong giang hồ nhiều năm? Là ở trong miếu Thủy Tiên của cừ chủ Thược Khê kia? Chẳng lẽ tối nay ngươi bị người ta đánh hư não rồi, lúc này bắt đầu mê sảng? Đỗ Du cười ha hả, cũng không để bụng. Ánh mắt Yến Thanh lạnh giá: - Nơi này cách hồ Thương Quân không xa. Lần này mặc dù nhị tổ sư Bảo Động tiên cảnh ta không xuống núi, nhưng nếu sau đó biết Đỗ Du ngươi may mắn quen được một bằng hữu như vậy, trên núi năm tháng lâu dài, hòa thượng bên ngoài đi rồi nhưng miếu vẫn còn. Ngươi thật sự không sợ họa từ miệng mà ra, nạn từ miệng mà vào? Ông đây là hảo hán hai lần từ cửa âm phủ trở về dương gian, còn sợ ngươi cái rắm. Đỗ Du chẳng những không lùi bước, ngược lại liếc nhìn cái miệng nhỏ của Yến Thanh một cái, sau đó cười híp mắt không nói gì. Yến Thanh mỉm cười nói: - Đỗ Du cung Quỷ Phủ đúng không, ta nhớ kỹ ngươi và sư môn của ngươi rồi. Lúc này Đỗ Du mới hơi chột dạ. Trần Bình An quay đầu cười nói với hắn: - Đỗ huynh đệ, cái thói xấu đắc ý vênh váo này của ngươi, phải sửa đổi một chút. Tiên tử trên núi nhớ rất dai, không giống như nữ hiệp giang hồ sáu mươi năm tóc bạc. Đỗ Du gật đầu như gà con mổ thóc, nói: - Trần huynh đệ giáo huấn rất phải, một câu vàng ngọc giống như tặng ta vô số tiền tài, ta nhất định sẽ bảo vệ phần gia sản này thật tốt. Mạng cũng đã đánh cược rồi, dứt khoát đặt cược lớn thêm một lần. Chỉ cần tối nay vị tiền bối này này bình yên thoát khỏi hồ Thương Quân, bất kể có kết thù hay không, người khác muốn muốn động vào mình, cũng phải cân nhắc mình và vị “bằng hữu tu sĩ hoang dã” này sống chết có nhau. Mình và cung Quỷ Phủ dĩ nhiên không thể chuyển đi, nhưng chỉ cần tiền bối không chết ở hồ Thương Quân, tu sĩ trên núi không ai ngốc, sẽ không tùy tiện làm mồi trên lưỡi câu, làm người đứng mũi chịu sào. Cho đến giây phút này Đỗ Du mới nhận ra, vì sao lúc trước tiền bối nói chuyến này mình đến hồ Thương Quân, không chừng có thể kiếm về một chút tiền vốn. Đương nhiên vẫn là nguy hiểm muôn phần, hậu hoạn vô cùng. Nhưng trên đường tu hành, ngoại trừ những kẻ hiếm hoi như Yến Thanh và Hà Lộ, những người khác nào có chuyện tốt nằm yên hưởng phúc. Đỗ Du hắn xuống dưới núi, chẳng phải cũng đã mấy lần lâm vào nguy hiểm? Cho nên nói, so với cao nhân trên đỉnh núi đã sống mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm như tiền bối, cô ả Yến Thanh này vẫn là đạo hạnh nông cạn, hôm nay hốc mắt nhỏ nhoi của cô ta còn không nuôi nổi giao long. Sau đó Yến Thanh không nói nữa, chỉ yên lặng đi theo nhóm người kia. Đến gần bờ hồ Thương Quân, tầm mắt sáng tỏ thông suốt, không hổ là một mảnh thủy vực lớn nhất trong nước Ngân Bình. Tối nay trăng tròn, sóng biếc ngàn dặm, mặt nước lấp lánh, ánh trăng và ánh nước hòa vào nhau. Bởi vì đây là nơi kênh Tảo Khê chảy vào hồ, cho nên có xây dựng một bến thuyền. Có điều con đường thủy này là cừ chủ Tảo Khê chuyên môn dùng để tiếp đãi khách quý kinh thành, không cho người bình thường đặt chân nửa bước. Đứng ở bến thuyền, gió mát thổi vào mặt, Trần Bình An chống gậy leo núi xuống đất, ngước mắt nhìn về phía xa, hỏi: - Đỗ Du, ngươi nói xem hai vị cừ chủ Tảo Khê và Thược Khê, bao gồm cả ngươi, nếu như ta đánh xuống một quyền, không cẩn thận đánh chết một trăm người, sẽ oan uổng bao nhiêu? Đỗ Du chớp chớp mắt. Vấn đề này thật không dễ trả lời, hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng, dù sao hồ Thương Quân ở ngay trước mắt. Lời nói uy hiếp của Yến Thanh ban nãy, thực ra không phải cố làm ra vẻ. Quy củ trên núi chính là như vậy, trăm ngàn năm qua đều không thay đổi. Cừ chủ Tảo Khê thấy hồ Thương Quân dường như không có động tĩnh gì, trong lòng nóng như lửa đốt, đứng ở phía trước bến thuyền. Sau khi nghe tu sĩ hoang dã kia đưa ra vấn đề này, cô lại càng hoảng sợ. Nếu như trên đời có thuốc hối hận, cô nhát định sẽ mua mấy cân, uống hết toàn bộ. Lúc trước trong miếu thủy thần, nếu mình khách sáo một chút, ứng phó qua loa với gã tu sĩ hoang dã tạp chủng này, cũng không đến mức lâm vào tình cảnh một mất một còn như vậy. Bất kể thế nào, gã tu sĩ hoang dã này đi tới địa bàn nhà mình, trước tiên bảo Đỗ Du vào trong chào hỏi, sau đó hắn tự mình đi vào. Những lời khi đó nghe có vẻ rất buồn cười đáng ghét, bây giờ ngẫm lại, thực ra còn xem như... nói đạo lý một chút? Yến Thanh đột nhiên lên tiếng: - Tốt nhất đừng lạm sát trút giận ở đây, không có ý nghĩa. Trần Bình An chậm rãi đi tới bên cạnh cừ chủ Tảo Khê, hai người giống như đứng kề vai, cùng nhau thưởng thức cảnh hồ. Hai tay hắn cầm gậy leo núi chống xuống đất, nhẹ giọng hỏi: - Những thiếu nữ bị ném xuống nước giống như cống nạp, được ngươi tặng cho hồ quân làm nha hoàn tỳ nữ, có ai không tình nguyện, thề chết không theo, sau đó bị ngươi dùng thân nhân gia tộc uy hiếp, mới rưng rưng mặc áo cưới lên hay không? Có cha mẹ của bọn họ bi phẫn tuyệt vọng, sầu não mà chết hay không? Có nam tử thanh mai trúc mã của bọn họ muốn báo thù, sau đó bị các ngươi dùng một ngón tay đè chết hay không? Ngươi hãy thành thật trả lời, có hay không? Chỉ cần có một người thì chính là có. Cừ chủ Tảo Khê toàn thân run rẩy, cắn chặt răng. Trần Bình An hỏi: - Sẽ sửa chữa sao? Có thể bổ cứu sao? Hồ Thương Quân sẽ thay đổi sao? Cừ chủ Tảo Khê ra sức gật đầu, lã chã muốn khóc nói: - Chỉ cần đại tiên sư lên tiếng, nô gia nhất định sẽ hối lỗi sửa sai... Nhưng người đội nón kia chỉ nói: - Không hỏi ngươi, ta đã biết câu trả lời. Lúc cừ chủ Tảo Khê đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống cầu xin, bỗng nhiên quay đầu nhìn về hồ Thương Quân, hai mắt sáng lên, trong lòng mừng rỡ, lập tức thẳng lưng. Đỗ Du rụt cổ lại, nuốt một ngụm nước bọt. Một gã đàn ông cao lớn mặc long bào, mặt mày tuấn tú, đầu đội mũ miện, xuất hiện trên mặt nước hồ Thương Quân. Giống như mặt trăng được vây quanh bởi những ngôi sao, có thủy thần ba sông, còn có cừ chủ Thược Khê thoải mái tươi cười, cùng với mấy chục yêu quái văn võ bá quan của long cung, khí thế hùng hồn. Phía sau xa hơn còn có mấy trăm binh tôm tướng cá, bày binh bố trận, mỗi người phụ trách công việc của mình. Trong đó có một nhóm tu sĩ tiên gia khí độ bất phàm, đứng gần gã đàn ông trung niên kia nhất. Còn có một bà lão vóc người tráng kiện không thua gì gã đàn ông mặc long bào, đội một chiếc mũ vàng tương tự với Yến Thanh, chỉ là càng sáng hơn, dưới ánh trăng chiếu rọi hào quang lấp lánh. Sau người bà ta còn có hơn mười tu sĩ hô hấp lâu dài, toàn thân tràn ngập ánh sáng. Gã đàn ông trung niên kia chính là hồ quân Ân Hầu của hồ Thương Quân. Hắn và tổ sư Bảo Động tiên cảnh Phạm Nguy Nhiên cùng nhau rời khỏi yến tiệc long cung, tới gặp kiếm tiên xứ khác mà cừ chủ Thược Khê đã nói. Hai bên vốn đang trò chuyện vui vẻ trong tiệc rượu hào hoa xa xỉ, đầy món ngon vật lạ, rượu tiên say lòng người. Cho đến khi cừ chủ Thược Khê chật vật chạy đến, nói rằng có một kẻ ngang ngược không biết lai lịch tới miếu Thủy Tiên, tùy ý đánh chết Đỗ Du cung Quỷ Phủ, còn tuyên bố muốn san bằng long cung hồ Thương Quân, bắt long nữ tỳ nữ làm đồ chơi. Còn nói tiên sư Bảo Động tiên cảnh kia là cái thứ gì, nếu dám cản trở, hắn sẽ đánh chết luôn một thể. Hồ quân Ân Hầu trấn giữ thủy vận đã ngàn năm, cũng không phải kẻ ngốc, đã quen với cái miệng thối của tiện tỳ này. Hắn liền phất tay áo đánh cho cừ chủ Thược Khê kim thân chấn động, ngã xuống đất lăn lộn kêu gào. Cừ chủ Thược Khê không làm được việc chỉ giỏi phá hoại, sau đó cũng không dám thêm mắm thêm muối nữa, kể lại chuyện xảy ra ở miếu thờ từ đầu đến cuối. Đám luyện khí sĩ Bảo Động tiên cảnh kia chỉ muốn xem náo nhiệt, trợ hứng uống rượu, còn như kiếm tiên gì đó, dĩ nhiên là không ai tin. Nghe một thị nữ bên cạnh cừ chủ Thược Khê nói, đã tận mắt nhìn thấy trong bầu rượu có một thanh phi kiếm nhỏ bay ra. Nhưng lời nói của một tiện tỳ hèn mọn, đúng một hai phần đã rất không tệ rồi. Phạm Nguy Nhiên vẫn luôn không nói lời nào. Chuyện bẩn thỉu năm xưa của miếu thành hoàng Thành Tùy Giá, bà ta cũng có nghe nói đến, nhưng lúc ấy không để tâm lắm. Chỉ là sau này xuất hiện dấu hiệu trọng bảo hiện thế, mới sai người điều tra, quá trình đại khái đều đã rõ ràng. Hai vị tu sĩ Bảo Động tiên cảnh xuống núi làm việc, đã đến chỗ con cháu đời sau của người kinh thành nhận thư năm xưa, còn xảy ra xung đột với một nhóm tiên gia bản thổ nước Ngân Bình có chung ý định. Dĩ nhiên là đối phương chịu thiệt, sau đó cúp đuôi rời đi. Phạm Nguy Nhiên nhíu mày: - Thanh nha đầu? Yến Thanh khẽ cười: - Lão tổ yên tâm, không sao. Hồ quân Ân Hầu nheo mắt lại. Quả thật là một nữ tu sĩ nghiêng nước nghiêng thành, nếu có thể vui vẻ với cô ta một trận, ít nhất có thể gia tăng trăm năm đạo hạnh của mình. Đáng tiếc Bảo Động tiên cảnh xem cô ta như viên minh châu trên tay, con nhóc Yến Thanh da non thịt mềm này là bảo bối của Phạm Nguy Nhiên, hồ Thương Quân không động vào được. Cừ chủ Tảo Khê lại không quan tâm những chuyện khác, nhảy về phía hồ Thương Quân, lớn tiếng kêu lên: - Hồ quân cứu tôi! Ân Hầu nghe vậy liền cười lớn nói: - Cần cứu sao? Sau phút chốc, vị hồ quân Ân Hầu phong thái hiên ngang như đế vương nhân gian kia lại giận tím mặt. Khi hai chân cừ chủ tâm phúc kia sắp chạm đến mặt hồ, lại bị vị khách áo xanh đội nón ở bến thuyền đưa tay chụp một cái, kéo ngược trở về bến thuyền bên bờ. Trong thất khiếu và thân thể đột nhiên tỏa ra vô số tia sáng màu vàng nhạt, trong nháy mắt kim thân thủy thần đã bị kéo ra khỏi thân thể phu nhân. Cừ chủ Tảo Khê phát ra tiếng kêu gào đau thấu nội tâm, hai tay ra sức đập vào cánh tay đối phương. Trần Bình An đột nhiên tăng thêm sức lực, chiếc đầu kim thân của cừ chủ Tảo Khê liền vỡ nát, kim thân biến thành từng điểm ánh sáng vàng, không ngừng tiêu tan ở bến thuyền. Dù sao cũng chỉ là một hà bà, còn không thể ngưng tụ được một mảnh vỡ kim thân lớn bằng móng tay. Trần Bình An hờ hững nói: - Đúng là không cần cứu. Đỗ Du ngẩng đầu nhìn trăng, tiếp tục giả ngu. Không nhìn thấy, ta không nhìn thấy gì cả. Lần này dây lòng của Yến Thanh còn rung động lớn hơn lúc trước, quả thật là dời sông lấp biển, bị người ta dùng quyền đánh vào tâm kính. Phạm Nguy Nhiên nhếch khóe miệng, chỉ thoáng qua rồi biến mất. Lần này ngay trước mặt người trong nhà và người ngoài, hồ quân ngươi mất hết mặt mũi, đã không thể nhẫn nhịn không gây chiến nữa. Trong lòng Ân Hầu tức giận, một vị bá chủ của hồ Thương Quân, thần linh núi sông chính thống nắm giữ tất cả thủy vận, lập tức khiến cho mặt hồ gần bến thuyền nổi lên sóng cả, tiếng sóng lớn vỗ bờ liên tục không ngừng. Sau đó vị khách áo xanh vừa ra tay đã kinh hãi thế tục kia lại nói một câu, giống như đang nói đùa: - Muốn nghe đạo lý không? Hắn nhìn Ân Hầu một cái, lại nhìn Phạm Nguy Nhiên vẻ mặt nghiền ngẫm, cuối cùng tự hỏi tự đáp: - Xem ra không muốn, ta thích. Giữa trời đất trở nên yên tĩnh như chết chóc, mà ánh trăng kia từ xưa đã lặng lẽ. Đỗ Du chỉ cảm thấy trong lòng hào khí vạn trượng. Con mẹ nó, sau này mà có được khí khái như vậy, có chết cũng đáng. Đương nhiên tốt nhất vẫn là bị người ta đánh gần chết, giữ lại nửa cái mạng, lại tới nói thêm một lần. Con mẹ nó, hóa ra anh hùng hào kiệt còn có thể như vậy? Trước kia mình chơi bời vặt vãnh trên giang hồ, rốt cuộc tính là cái gì? Tâm tình Yến Thanh xao động, vẻ mặt phức tạp. Cô nhìn bóng lưng kia, giống như một hạt cải nho nhỏ không nơi nương tựa giữa trời cao đất rộng. Không giống như tu sĩ hoang dã, càng không phải tiên sư gia phả trên núi, lại giống như một du hiệp chân chính đeo kiếm đi khắp núi sông, dường như còn... có phần cô đơn? Yến Thanh khó chịu vì suy nghĩ kỳ lạ này của mình, vội vàng ổn định tâm thần, mặc niệm khẩu quyết tiên gia. Sau đó cô nhìn thấy người nọ trước tiên lấy hòm trúc xuống, khẽ đặt ở bên chân, lại lấy nón xuống đặt trên hòm trúc. Hắn cầm gậy leo núi trong tay, cắm vào dưới đất ở bến thuyền một đoạn nhỏ, sau đó bắt đầu chậm rãi xắn một tay áo lên. Sau khi đứng yên, hắn chỉ còn đeo kiếm và bầu rượu. Cuối cùng người nọ nhìn về hồ Thương Quân, chậm rãi nói: - Không cần khách sáo, các ngươi hãy cùng lên. Xem thử rốt cuộc là nắm tay của ta cứng, hay là pháp bảo của các ngươi nhiều. Hôm nay nếu ta lâm trận bỏ chạy, sẽ không gọi là Trần Hảo Nhân. Đỗ Du ra vẻ đắn đo. Lời này chỉ nói một nửa thì tốt, những lời đầu tiên đúng là mạnh mẽ, nhưng một câu cuối cùng lại không cần thiết. Cao nhân tiền bối, nói như vậy sẽ tăng chí khí của người khác mà hạ thấp uy phong của mình. Nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, tiền bối quả nhiên không làm cho mình thất vọng. Bởi vì nói gì vốn không quan trọng, phải xem làm như thế nào. Khi Ân Hầu còn chưa thốt ra nửa câu uy hiếp, vị khách áo xanh đeo kiếm và bầu rượu đã dùng một chân đạp sụp nửa bến thuyền, nước hồ cuộn trào bên bờ theo đó lui ra. Một hà thần mặc giáp trụ màu xanh, tay cầm trường đao lướt tới nghênh địch. Vị khách áo xanh kia chỉ dùng một quyền, hà thần và giáp trụ, thân xác, kim thân đều vỡ nát tại chỗ. --------- P/S: Cảm ơn bạn Minh Khang đã donate ủng hộ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang