Lập Thế Gia Trường Sinh từ Gia Phả

Chương 2 : Mỗi Ngày Một Quẻ Bói

Người đăng: gktam01

Ngày đăng: 14:16 12-07-2025

.
Chương 2: Mỗi Ngày Một Quẻ Bói Nửa tháng thoáng qua. Cánh đồng lúa chín vàng rộng mênh mông, dưới làn gió nhẹ, tựa như những đợt sóng vàng. Mấy ngày nay, các nhà trong thôn Động Khê đều bận rộn thu hoạch. Sáng sớm hôm nay. Hứa Xuyên thực hiện [Mỗi Ngày Một Quẻ Bói], chiêm đoán vận khí. [Quẻ Hôm Nay: Trung Thượng, hôm nay ngươi gặt lúa sẽ gặp nhà bác Trần, có hi vọng từ miệng bác Trần biết được tin tức về bí kíp võ công và ruộng lúa vô chủ] Sắc mặt Hứa Xuyên vui mừng. Không uổng công những ngày qua ta cứ bói việc này, rốt cuộc vẫn không bỏ lỡ. Bí kíp võ công sao? Quả thật cũng nên nghĩ đến việc luyện võ rồi. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Xuyên vẫn chưa quyết định để đứa con nào đi theo con đường võ đạo, bởi điều này sẽ quyết định thiên phú của thế hệ thứ hai. Trên đồng ruộng. "Xuyên ca, lúa nhà anh vẫn tốt nhất, hạt nào hạt nấy căng tròn, to lớn, mười mẫu năng suất còn hơn mười lăm, mười sáu mẫu nhà tôi." Một gã đàn ông da đen nhẻm nhìn cánh đồng nhà Hứa Xuyên, ánh mắt thèm thuồng lộ rõ. Người này tên Trần Nhị Câu, là con trai thứ hai nhà bác Trần, chỉ kém Hứa Xuyên một tuổi. Từ nhỏ đã ngưỡng mộ anh ta. Ruộng nhà họ ở ngay cạnh ruộng Hứa Xuyên. "Có bí quyết gì không, chỉ tôi với." "Nói nhảm cái gì, có bí quyết cũng không nói cho mày." Bác Trần lúc này đi tới, càu nhàu. "Bác Trần, làm gì có bí quyết gì, đều là trời cho ăn cả." [Thiên đạo chù cần], nên lời Hứa Xuyên nói cũng không sai. Bác Trần cười ha hả, "Cả thôn Động Khê nhà ai chẳng biết Tam Thụ (Hứa Xuyên) là tay cày cừ khôi, không thì hồi đó họ Từ cũng không cố giữ cháu ở lại làm thuê." "Cháu khôn ngoan đấy, bỏ việc làm thuê ra ngoài, giờ cuộc sống cũng khá lên rồi." "Vẫn không thể so với nhà bác Trần được." Nhà bác Trần có hai trai, hai gái, một trăm hai mươi mẫu ruộng lúa, hai mươi mẫu ruộng hoa màu, ba mươi mẫu rừng núi, trong thôn Động Khê cũng là nhà khá giả. Hơn nữa con trai cả còn rất có chí, có chút thiên phú luyện võ trong người. Đã là võ giả tam lưu, định cư ở huyện thành Thanh Giang, cưới con gái út nhà phú thương. "Mấy hôm mùa vụ bận rộn, anh Đại Minh không về sao bác?" Hứa Xuyên khởi ý, hỏi khéo. Nhắc tới con trai cả Trần Minh, trong mắt bác Trần thoáng hiện vẻ vừa tự hào vừa bất lực phức tạp. "Anh Đại Minh nhà bác là võ giả, có việc riêng của anh ấy phải lo." Gia sự không nên nói với người ngoài, bác Trần đương nhiên không nói xấu con trước mặt ngoại nhân. "Thật ngưỡng mộ anh Đại Minh, sau này khi cháu có tiền, cũng mua một quyển bí kíp võ công, để con cháu luyện tập. Bác Trần nếu gặp anh Đại Minh, nhớ hỏi giúp cháu nhé." "Không thành vấn đề, chuyện nhỏ." Bác Trần nhe răng cười, vỗ ngực nói, "Thời thế bây giờ vẫn không yên ổn, luyện chút võ để phòng thân là tốt." Nói rồi, ông khẽ thở dài, ngậm ngùi: "Nếu lão Vu có cái ý nghĩ như cháu, thì đâu đến nỗi nửa đêm gặp cướp, cả nhà chết thảm." "Tội nghiệp thay!" "Tuy nhiên, con đường võ giả rất tốn tiền, Tam Thụ phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng." Giọng bác Trần chuyển sang trang nghiêm, dặn dò. Không có thiên phú, chỉ có tiền rỗng, rốt cuộc cũng chỉ là công dã tràng. "Cháu hiểu rồi, bác Trần." "Nhà bác Vu thật đáng tiếc, vậy ruộng đất nhà họ giờ thế nào?" "Người chết hết, tất cả cũng về không." Ánh mắt bác Trần bỗng sáng lên, nụ cười hiện trong mắt. "Quan phủ đương nhiên phải thu hồi, chắc khoảng hai hôm nữa. Nếu cháu vô tình gặp nha dịch, tốt nhất nên ra tay ngay." "Bởi vì, nhà cháu người ngày càng đông, con cái cũng lớn dần, dù năng suất lúa cao hơn nhà khác vài phần, nhưng mười mẫu thì quá ít." Bị thấu suốt tâm tư, Hứa Xuyên cũng không thấy ngạc nhiên, gãi đầu nịnh nọt: "Chuyện gì cũng không qua mắt được bác Trần, cháu cũng có ý đó. Nay cuộc sống dần khá lên, nhân khẩu cũng tăng dần, nên bắt đầu tính tới chuyện tăng thêm ruộng đất." Dù là dân thường hay nhà khá giả đều rất coi trọng ruộng đất, nếu không cần thiết, tuyệt đối không dễ dàng bán ruộng lúa đi. Đây là căn bản sinh tồn của họ. Dù đời sau gia đình sa sút, nhưng chỉ cần ruộng đất còn, ít nhiều vẫn là sự bảo đảm cho cuộc sống con cháu. Chuyện mua ruộng lúa, phải xem vận may. May mắn thay, Hứa Xuyên vận khí không tệ, để hắn đợi được cơ hội. Còn bí kíp võ công, hiện tại chưa phải thứ quan trọng nhất, nếu giá quá cao, cũng đành tạm thời từ bỏ, để dành ngày sau tính tiếp. Hứa Xuyên rõ ràng biết nhà họ Hứa lúc này cần gì nhất. Tâm thái vững như chó già! Đại Ngụy hoàng triều, kết hợp Võ đạo và Tiên đạo, phân biệt thiết lập chế độ võ quan và tiên quan. Tuy nhiên bởi vì Tiên đạo yêu cầu tư chất cao, người có thể tu tiên cũng là một trong vạn người, một khi tu luyện thành tài, thực lực vượt xa võ giả. Nên địa vị của tiên quan trong Đại Ngụy hoàng triều rõ ràng cao hơn. Nhưng dù là loại nào, cũng phải có một chút thực lực, càng cần có quan hệ. Trở thành võ quan hoặc tiên quan của Đại Ngụy hoàng triều, tương đương với việc vào hệ thống công chức như kiếp trước của Hứa Xuyên. Đây chính là cái bát sắt! Bất kỳ võ giả hay tu tiên giai đoạn thấp nào đều khao khát. Khéo léo kinh doanh quan hệ, một hai chục năm có thể khiến gia tộc nhanh chóng lớn mạnh. Nói chuyện một lúc, hai nhà bắt đầu gặt. Nhà Hứa Xuyên chỉ có mười mẫu ruộng, trước đó đã gặt hơn mười ngày, phần còn lại không nhiều, bởi vì động tác nhanh nhẹn, nửa ngày là xong. Ăn cơm trưa xong. Hứa Xuyên phải ra sân phơi lúa đã gặt, để giảm độ ẩm tránh mốc meo. "Ba ơi, ba đi đâu thế?" Hai đứa nhỏ hỏi. "Ba đi phơi lúa." "Ba ơi, con đi giúp ba." Hứa Minh Nguy ngẩng đầu nhìn Hứa Xuyên, nắm chặt tay thành quả đấm, khuôn mặt non nớt kiên định. "Được, Thạch Đầu đi giúp ba." Hứa Xuyên xoa đầu Hứa Minh Nguy, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, cha mẹ nhà ai chẳng yêu. Lúc này, Hứa Minh Uyên cũng líu lo giọng sữa: "Con cũng muốn đi, ba ơi." "Đi đi, cả hai cùng đi!" Sân phơi có nhiều người đang bận rộn, thấy Hứa Xuyên dắt hai đứa trẻ tới, đều cười khen con nhà anh ta ngoan ngoãn, siêng năng. Hứa Xuyên cũng cười đáp lại, bắt đầu cuộc khen ngợi qua lại kiểu cha mẹ ngắn ngủi. Tuy nhiên, hai đứa nhỏ rốt cuộc vẫn là trẻ con, làm không lâu, không biết bị cám dỗ bởi thứ gì, chạy đi đâu mất biệt. Hứa Minh Nguy đã rất ngoan ngoãn nên Hứa Xuyên cũng tương đối yên tâm. Tuy nhiên, khi chúng quay về, cả người đầy bùn đất, vẫn bị Hứa Xuyên mắng một trận. Sau đó lột sạch quần áo chúng, nhét vào thùng gỗ, bạch Tĩnh lau rửa cho chúng. Hứa Minh Nguy và Hứa Minh Uyên nghịch trong thùng gỗ, nước bắn tung tóe làm ướt cả quần áo Bạch Tĩnh, diễn ra trước mặt Hứa Xuyên cảnh "ướt áo" quyến rũ. Đêm khuya. Sao trời lấp lánh, gió đêm dẫm lên ánh trăng mang theo chút hơi lạnh. Bạch Tĩnh lại luyện tập kỹ nghệ. Càng thêm thành thục, nhận được đánh giá cao từ Hứa Xuyên. —————————— Hôm sau. [Quẻ Hôm Nay: Cát, giờ Tỵ (9-11h) khắc thứ nhất, Chủ bạ huyện Thanh Giang đến cổng thôn Động Khê, ngươi có xác suất cao mua được năm mươi mẫu ruộng lúa] "Ruộng lúa năm mươi mẫu?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang