Mãn Đường Hoa Thải

Chương 194 : Ban hôn

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 17:33 07-06-2025

.
Không thể không nói, Lý Long Cơ quả thực có trình độ trong nghệ thuật hí kịch. Vở hí lần này đã khắc phục hoàn toàn những khiếm khuyết trước đó, sống động như thật, vô cùng đặc sắc. Mấy hồi cuối, kể về Trương Sinh đỗ Trạng nguyên, xin Thiên tử ban hôn, giành lại Thôi Oanh Oanh. Trương Sinh lần này do Tiết Quỳnh Quỳnh giả nam trang hát, cuối cùng cũng tạo được cảm giác gắn bó keo sơn với Hứa Hợp Tử. Đến phút chót, giọng ca của Hứa Hợp Tử vang lên kết lại vở hí. "Tứ hải yên bình, muôn dân quy phục; Chư quốc triều cống, vạn tuế tôn xưng; Công lao sánh ngang Hy Hiên, đức độ vượt cả Thuấn Vũ; Phượng hoàng giáng thế, kỳ lân dâng điềm; Tạ ơn đương kim thịnh minh đường chủ, ban chỉ kết tơ hồng, nguyện cho đôi lứa trong thiên hạ đều nên duyên vợ chồng!" "Hảo!" Lý Long Cơ là người đứng dậy vỗ tay trước tiên, cười ha hả vì quá hài lòng. Tiết Bạch chậm một bước, đành giả vờ ngây người, như thể không ngờ vở hí có thể dàn dựng xuất sắc đến thế. "Tiết khanh, thấy thế nào?" "Thần cam bái hạ phong... tự thẹn không bằng." "Hay cho ‘Tự thẹn không bằng’! Trẫm chờ bốn chữ này của ngươi lâu rồi... A Thố, ngươi thấy sao?" Gặp chuyện vui, Lý Long Cơ giống như đứa trẻ hiếu thắng, nhất định phải để mọi người đều phục hắn. Lý Nguyệt Thố đứng dậy nói: "Thánh nhân vốn chịu thiệt vì kịch bản do Tiết giáo thư viết, giờ đã thấu hiểu, vượt xa Tiết giáo thư rồi..." Ánh mắt Tiết Bạch lướt qua, thấy Dương Ngọc Hoàn khẽ cười, như đang thầm chê hắn giả vờ. Hắn có vài điều muốn hỏi nàng, nhưng không tiện. Không ngờ, khi Lý Long Cơ gọi các kép hát đến hỏi chuyện, Dương Ngọc Hoàn nhẹ nhàng bước đến đối diện hắn, ngay trước mặt Cao Lực Sĩ, hỏi: "Hí văn ‘Bạch Xà truyện’ của ta ngươi viết xong chưa?" "Hồi Quý phi, đang viết." "Nếu không sớm giao, ngươi đợi đấy." "Vâng." Nàng chợt che miệng, khẽ hỏi: "Đã nghĩ xong muốn lấy ai chưa?" Câu này thực ra Cao Lực Sĩ cũng nghe thấy, nhưng vì nàng đã vờ thì thầm nhắc nhỏ, hắn cũng nguyện bán một nhân tình, làm ngơ không biết. Tiết Bạch đang định trả lời, Dương Ngọc Hoàn đã mỉm cười, kéo váy đi đến chỗ các kép hát, khen bọn họ vài câu. Lý Long Cơ đắc chí vừa lòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Cung thành sắp đóng cửa, Tiết khanh có ở lại đánh bài không?" "Hồi Thánh Nhân, thần là mệnh quan triều đình, không đánh bài nữa." "A." Lý Long Cơ chỉ vào Tiết Bạch, cười với Cao Lực Sĩ: "Tướng quân xem thằng nhóc này, chức bé tí đã tự xưng mệnh quan triều đình rồi." "Thánh nhân hỏi khó lão nô, không biết chê Tiết giáo thư kiêu ngạo hay chê chức quan nhỏ đây?" "Hắn không muốn hầu trẫm, tự có người khác muốn." Lý Long Cơ nhìn Tiết Bạch, ánh mắt đầy ẩn ý: "Nhân tiện, ngươi dâng hí, trẫm chưa thưởng, muốn gì?" Tiết Bạch vội hành lễ, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ. Hắn nghĩ về những trải nghiệm hôm nay, về điều mà Trần Hi Liệt lải nhải, quan trọng nhất vẫn là lời thầm nhắc của Dương Ngọc Hoàn. Có hai kết quả sau khi xin ân huệ, một là xin xong khiến Hoàng đế cảm thấy không vui, từ đó không còn ân sủng nữa; Hai là càng xin càng khiến Hoàng đế vui, sau này càng được nhiều, mấu chốt nằm ở chỗ có biết điều hay không. "Thần... muốn xin Thánh nhân ban hôn." Tiết Bạch mở miệng nói. Hắn hiểu rõ tâm tư của Lý Long Cơ, vốn là lần trước chưa thắng, trong lòng còn vướng bận. Mà hắn đã dùng thực lực đấu ngang Lý Long Cơ một lần, lần này nhường nửa bước, so với việc thua thẳng tay rồi bị ban hôn, hoàn toàn khác biệt. Giờ là chủ động, là biết điều, là giữ thể diện cho Thánh nhân, nhân tuyển trái lại có thể do Tiết Bạch tự đề xuất. "Thần ngưỡng mộ một nữ tử, nhưng còn chưa biết ý nàng ra sao. Thần muốn hỏi nàng trước, nếu nàng đồng ý, sẽ đến nhà nàng đề thân. Nhưng thần không vô phụ vô mẫu, không biết sắp xếp thế nào, đến lúc đó nếu thành, mạo muội xin Thánh nhân hạ chỉ ban hôn." "Lắm chuyện!" Lý Long Cơ quở trách một câu, nhưng tâm tình rất tốt. Xuân thí chi sự hắn sở dĩ ủng hộ Tiết Bạch, không hẳn là vì bênh vực hàn môn sĩ tử, mà đúng hơn là vì mặt mũi của chính mình, bụng bảo dạ rằng "Những cao môn đại hộ này đâu hề coi trẫm ra gì!". Trạng nguyên đã định, Thôi Kiều bị biếm, nỗi tức giận trong lòng hắn cũng tiêu tan phân nửa, dần dà, thấy các nhà đua nhau tranh giành Tiết Bạch, đã cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, ảnh hưởng đến thú vui hưởng lạc của hắn, nên muốn xóa bỏ ảnh hưởng từ xuân thí lần này bằng việc ban hôn cho Tiết Bạch. Hơn nữa, hắn cũng muốn mọi người biết, vở hí mà hắn lần nữa dàn dựng khiến Tiết Bạch thua tâm phục khẩu phục. Những ý nghĩ này không thể nói ra, quân vương cũng cần thể diện, không ngờ Tiết Bạch biết điều đến vậy. "Do dự như ngươi, sao lấy được thê thất? Chuyện này, trẫm làm chủ cho ngươi." "Hồi Thánh Nhân, dưa hái xanh không ngọt, thần vẫn muốn hỏi ý nàng trước..." "Trẫm biết ngươi muốn lấy ai, lần trước bức《 Cốt Bài Đồ 》kia, Nhan Khanh nói người trong tranh giống nét vẽ nguệch ngoạc của tiểu nữ nhà hắn, nhưng trẫm chỉ liếc mắt đã nhận ra, có thể vẽ được ngươi hình thần vẹn toàn đến vậy, hẳn là có tình ý với ngươi." "Chuyện này....." "Không tin trẫm?" "Thần không dám." "Tâm ý tặng hoa ở Khúc Giang của ngươi trẫm cũng hiểu, không cần hỏi nữa, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ." "Thần xin trước..." "Lắm lời! Cung môn sắp đóng, Cao tướng quân, phái người đưa hắn ra ngoài." "Tuân chỉ." Lý Nguyệt Thố mắt thấy Tiết Bạch bị dẫn đi, không khỏi bối rối trong lòng. Kỳ thực, Lý Thục đã sai người hỏi ý Lý Bí, nhận được một kế sách để Tiết Bạch lấy nàng, gọi là "Không gả mới có thể gả" — giả vờ không muốn thành thân, làm bạn với Tiết Bạch trước, giảm bớt sự đề phòng của Thánh nhân đối với việc Đông cung lôi kéo nhân tài. Không ngờ, hiện giờ Thánh nhân đã bớt nghi ngờ, nhưng sự tình lại thành ra thế này. "Đánh bài đi, A Thố nếu thắng, trẫm phong ngươi làm Quận chúa." "Tuân chỉ." Lý Nguyệt Thố nhìn sắc trời, mục lộ sầu quang, nàng cũng không biết phong hào này có ích gì nữa, chỉ sợ càng khó tìm được phu quân như ý. Trong cung lại khởi bài trác, Tạ A Man đã tháo bỏ phục trang, đến bên Dương Ngọc Hoàn xem đánh bài. Đến lúc Thánh nhân nghỉ ngơi giữa chừng, Tạ A Man mím môi, khẽ nói: "Quý phi nương nương đã hứa với nô gia rồi mà." Những nhạc kỹ trong cung đến tuổi là có thể lấy chồng, mà hôn sự của nàng, vốn đã được Dương gia tỷ muội bàn xong. "Phải, ta đã hứa với ngươi." Dương Ngọc Hoàn nắm tay nàng vỗ nhẹ, an ủi: "Nhưng hắn giờ đã làm quan, khác với cung phụng rồi. Ngươi đừng nóng vội, hãy ở cùng ta thêm một hai năm nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một người tốt hơn." "Quý phi nương nương xem nô gia như nha đầu ngốc, dỗ dành qua loa thôi." "Ai bảo ngươi sớm không chịu khó?" Quý phi đã nói vậy, Tạ A Man cũng đành chịu, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: "Biết chịu khó thế nào đây?" ... Tiết Bạch thở hổn hển, một đường chạy, cuối cùng chạy ra cung môn trước khi đóng cửa. "Ầm!" Ánh đèn trong khe cửa dần khép, hắn quay lại nhìn Đại Minh Cung nguy nga, nghĩ thầm cuối cùng không phải bồi lão đầu tử đánh bài nữa. Mỗi giai đoạn đều có sự lựa chọn, đây cũng là tự trọng, muốn được người khác tôn trọng, trước hết phải biết tự trọng đã. Lại nghĩ ngợi một chút, hắn quyết định đến Đôn Hóa phường gặp Nhan Yên. Có văn thư hành tẩu trong đêm, hắn thong thả thúc ngựa đến Đôn Hóa phường thì đã khuya khoắt, cả phường chìm trong yên tĩnh. Khó khăn lắm mới gọi được Phường chính dậy, đối chiếu văn thư rồi khai phường môn. "Làm phiền phường chính, ta cần giải quyết một số chuyện, đêm nay còn phải ra ngoài, lát nữa lại làm phiền khai môn." "Đừng đùa, đây là dạ gian quy gia văn thư, ta sẽ không khai môn lần nữa." Phường chính thẳng thừng từ chối, kiên quyết khóa lại phường môn rồi tiếp tục uống rượu. Tiết Bạch mò mẫm tìm đến Nhan trạch, gõ cửa hồi lâu, nhưng không ai trả lời. Hắn liền dắt ngựa đi vòng đến bên tường, buộc ngựa lại, vỗ về nó, rồi giẫm lên bàn đạp, đứng lên yên ngựa, trèo lên đầu tường. Thường đến Nhan gia, nên quen hết những người gác cửa, hắn định trèo vào nói với họ rằng có chuyện quan trọng, rồi nhờ chuyển mảnh giấy cho Vi Vân, hỏi thử ý tứ của sư nương ra sao. ~~ "Gâu! Gâu!" Trong đêm khuya thanh vắng, bỗng vang lên tiếng chó sủa. Nhan gia tuy không phải gia tộc quyền quý, nhưng là đại tộc lâu đời, tộc nhân đông đúc, phủ đệ rộng lớn. Thế mà tiếng chó sủa chẳng dứt, lại càng lúc càng gần khu viện lạc nơi Nhan Chân Khanh đang ở. Dọc theo lối đi, ánh đèn trong các viện tử lần lượt bật sáng . Động tĩnh lớn dần, cuối cùng kinh động đến Nhan Yên đang ở trong khuê phòng. Nàng mặc một chiếc xuân sam ngồi trên giường cùng Vĩnh Nhi tranh nhau một bản《 Tây Sương Ký 》, trước đây nàng chẳng ưa loại hí văn ủy mị yếu đuối này, cho rằng không thú vị bằng những cố sự về quỷ quái, nhưng dạo này không còn cố sự để xem, đành miễn cưỡng xem thử cho đỡ buồn. Ban ngày bận học nữ công, đêm đến Vĩnh Nhi lại sợ nàng xem lâu hại mắt, không cho nàng xem. Đang giằng co, thì bỗng nghe tiếng động bên ngoài, Nhan Yên liền nảy ra kế, nói: "Mau xem, xảy ra chuyện gì." "Được." Vĩnh Nhi xỏ giày chạy đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài, nhưng vẫn không chịu buông thư quyển trong tay. Nhan Yên lặng lẽ theo sau, định thừa cơ giật lấy. Đúng lúc này, có thị nữ chạy đến dưới lầu. "Có chuyện gì vậy?" Vĩnh Nhi hỏi. "Trạng nguyên lang đến, cùng người gác cửa nói có chuyện quan trọng muốn báo với chủ mẫu. Đêm khuya hậu trạch đã khóa cửa, chủ mẫu không tiện tiếp, bảo hắn nghỉ ở tiền viện." Nhan Yên vội chạy đến bên cửa sổ, hỏi: "Hắn có bị chó cắn không?" "May mắn chỉ cắn vào quần, người không sao cả, Trạng nguyên lang nhanh nhẹn lắm." "Sao ngươi biết? Ngươi thấy sao?" "Nô tỳ làm sao thấy được, là tiểu lang thấy." "Đệ đệ ta sao còn chưa ngủ?" "Tiểu lang ban đêm lén ra ngoài bắt dế đấy, nếu không có chuyện này, thì chẳng ai phát hiện ra." "Tiểu tử Nhan Quần này, muốn bị đánh." Nhan Yên lẩm bẩm một câu, rồi quay người khoác thêm y phục. Vĩnh Nhi thấy vậy giật mình, vội nói: "Tam nương không được gặp Trạng nguyên lang đâu." "Ta đằng nào cũng phải đi xem thử, ngươi đi không?" "Đêm khuya lạnh lắm, phải khoác thêm áo choàng vào mới được." ~~ Viện môn quả nhiên đã khóa. Nhan Yên nhìn qua khe cửa, nhặt mấy viên đá ném về phía trung đường đang sáng đèn. Sau hai tiếng vang, đã thấy Nhan Quần gật gù lảo đảo bước ra. "Tỷ tỷ." "Ngươi toi rồi, đêm khuya không ngủ, dám đi bắt dế." Nhan Quần ảo não nói: "Tỷ tỷ cũng chưa ngủ mà." "Ta khác, ta nghe thấy động tĩnh mới dậy." Nhan Yên hỏi: "Hắn có chuyện gì?" "Không nói với ta, vừa đưa một mảnh giấy vào, có lẽ liên quan đến hoạn lộ của phụ thân." Đang nói chuyện, bỗng thấy Tiết Bạch cũng từ trong đường bước ra. Nhan Yên vẫy tay gọi lại. "Bị chó cắn?" "Không có." "Xì, còn là trạng nguyên nữa, xấu hổ chết người, quay lại cho ta xem một chút." "Đã thay rồi, áo bào không bị cắn." "Cũng đâu phải ta may, đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến muốn nói gì?" Tiết Bạch vỗ vai Nhan Quần, bảo hắn đi ngủ trước. Sau đó, hơi do dự một chút, nhân bóng đêm che chở, nghiêng người sang để đỡ ngượng ngùng. "Ngày mai Thánh nhân muốn ban hôn cho ta, nếu ngươi không nguyện, sáng mai ta sẽ tìm cách ngăn chuyện này." "Đáng đời ngươi, suốt ngày đào hoa... Không đúng, liên quan gì đến ta có nguyện hay không?" Dưới ánh trăng, bóng Nhan Yên lùi lại một bước. Tiết Bạch không nhìn nàng, đoán già đoán non tâm tư của nàng, nhưng đoán không ra, bèn nói: "Ta đến đêm nay, chính là để bàn xem nên làm thế nào ngăn cản chuyện này, ta chắc mình có thể ngăn được..." "Nga, ta mệt rồi, đi ngủ đây." "Rầm!" Cánh cửa vốn đã khóa chặt kia bị đóng sập lại. Tiết Bạch đưa hai tay sờ lên mặt, lắc lắc đầu. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, dường như đã không còn thuần túy là bản thân trước khi trọng sinh. Bỗng nhiên, cánh cửa lại hé mở, Vĩnh Nhi cầm chiếc đèn lồng, giọng run run nói: "Tiết lang, Tam nương nói, kháng chỉ là bị chém đầu đấy, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chủ mẫu." ~~ Sáng hôm sau. "Thánh nhân đã quyết, cũng đành chịu vậy." Vi Vân thở dài: "Chỉ sợ ngươi không chê tiểu nữ nhà ta thể trạng yếu ớt, năm nào cũng tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc thang." "Là học sinh không xứng." Tiết Bạch nói: "Vậy nếu... nếu được, có thể đính hôn trước, còn về thành hôn, chi bằng chờ thêm hai ba năm nữa, vừa để nàng bồi sư nương, vừa đợi lão sư về, dù sao bây giờ đều tuổi còn nhỏ." "Đúng là nên như vậy, ngươi hài tử này nghĩ thật chu toàn." "Nếu trong hai ba năm này, lão sư thấy nhân phẩm học sinh không ra gì, hoặc học sinh gây ra đại họa, lúc đó có thể..." "Đừng nói nữa." Vi Vân cười nói: "Bình thường ngươi quyết đoán bao nhiêu, sao chuyện này lại trông trước ngó sau thế, ta còn chưa nói gì đến những chuyện tốt xấu kia mà. Đây là hỉ sự, nhanh nhẹn lên." "Vâng, mọi việc xin nhờ sư nương làm chủ." "Đi đi, ngươi còn bận việc, sắp trễ giờ làm rồi. Khi Thánh ý tới, ta sẽ dẫn Tam nương ra tiếp chỉ." Tiết Bạch cáo từ. Vi Vân vội sai đại tỳ tiễn khách, rồi thò đầu nhìn ra ngoài. "Đi rồi chứ?" "Vâng, phu nhân." "Quá tốt rồi! Ai cũng muốn bắt tế dưới bảng vàng, trời xanh mở mắt, đứa trẻ này không phải loại vô tâm." Vi Vân vội đứng dậy, vui mừng khôn xiết: "Nhanh, chuẩn bị bút mực, ta phải viết thư cho chị dâu." "Không biết Thôi nương tử sốt ruột thế nào nữa, đâu ngờ rằng Tiết lang viết《 Tây Sương Ký 》chính là đoán trước có ngày này!" "Ngươi nhìn ở đâu vậy?" "Nô tỳ đi chuẩn bị bút mực ngay." "Khoan, trước tiên chớ lộ ra, chờ thánh ý xuống rồi lại đề." "Vâng." Dù giận thị nữ xem lén hí văn, nhưng Vi Vân vẫn là cao hứng không thôi, nghĩ xem nên kể thế nào với Thôi thị và Nhan Chân Khanh. Nhưng khi viết xong mấy bức thư, đợi mãi vẫn không thấy thánh chỉ đến, lòng nàng nóng như lửa đốt. Đến chiều, Vĩnh Nhi chạy vào trung đường, cũng sốt ruột không yên. "Phu nhân, nghe nói ở Trường An tranh nhau bắt tế Tiết lang nhiều lắm, không biết bọn họ có dám ngăn cả thánh chỉ không?" Vi Vân nhíu mày, biết rằng chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra... Đến khi trống chiều vang lên, nàng cũng thấy hoang mang, vội bảo Vĩnh Nhi: "Ngươi mau bồi tiếp Tam nương, chớ để nàng lo lắng." "Vâng." "Đến rồi, phu nhân, tiền viện có thánh chỉ đến!" "Làm sao bây giờ? Dạy Tam nương nên đáp thế nào?" "Ta biết ta biết." Vĩnh Như vội giơ tay: "Cứ theo lời hí trong hồi cuối mà đáp, ‘Tạ đương kim thịnh minh đường chủ, ban chỉ kết tơ hồng’!" ~~ "Thần tạ bệ hạ ân điển!" Khi Thánh chỉ đến, Tiết Bạch đang ở Bí Thư Tỉnh, nên phải nhận chỉ trước sự chứng kiến của đồng liêu. Hai đạo chỉ dụ dành cho hắn, đạo thứ nhất bổ nhiệm hắn làm Thừa vụ lang, kiêm Thái nhạc thừa. Thừa vụ lang là văn tản quan thứ 25, là hư chức, nhưng quan giai là tòng bát phẩm hạ, Lý Long Cơ đã đặc cách nâng Tiết Bạch lên bát phẩm, để hắn có thể kiêm nhiệm Thái nhạc thừa. Thái nhạc thừa cũng là tòng bát phẩm hạ, thuộc Thái Thường tự Thái Nhạc thự, phụ trách âm nhạc, vũ đạo để phục vụ lễ nhạc triều đình. Vương Duy sau khi cập đệ, khởi gia quan chính là chức vị này. Như vậy, Tiết Bạch mới nhập sĩ hơn mười ngày, đã giữ chức Thừa vụ lang, Thái nhạc thừa, kiêm Bí Thư Tỉnh Giáo thư lang, Đồ thư thôi toản sử. Đây là phần thưởng Lý Long Cơ ban cho Tiết Bạch vì đã hết lòng dâng bảo, cũng vì thái độ của Tiết Bạch rất làm hắn hài lòng. Tiếp theo, đạo chỉ thứ hai, chính là ban hôn cho Tiết Bạch và Nhan Yên. Một trận phong ba rốt cuộc cũng kết thúc, Tiết Bạch lấy không phải cao môn đại hộ, cũng chẳng phải bần hàn nhân gia. Gia thế nhà gái trong chỉ dụ chỉ phớt qua, nói rằng hai người tình cảm sâu đậm, lại có quan hệ sư môn, cuối cùng một câu định đoạt, không ai được tranh cãi nữa. ... "Cái gì?" Trần Hi Liệt nghe tin, vội vã đứng dậy, lao ra công đường, chạy thẳng đến chỗ đại môn của Bí Thư Tỉnh, vừa lúc thấy Tiết Bạch đang bưng hai cuốn chỉ dụ, đứng đó ngây người. "Ngươi... đã quyết định rồi?" Tiết Bạch không biết đang nghĩ gì, ngẩn ngơ một lúc mới tỉnh lại, nói: "Nhờ Tả tướng nhắc nhở, giờ ta đã thành gia lập nghiệp." Trần Hi Liệt quay người lại, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, mới vuốt râu cười ôn hòa hỏi: "Mọi chuyện đều như ngươi dự đoán, cuối cùng thành 'Trạng nguyên trên bảng vàng, nữ tế phụng thánh chỉ' sao?" "Tả tướng cũng xem《 Tây Sương Ký 》?" "Tình cờ nghe nói thôi." Tiết Bạch mỉm cười: "Xem ra, Tả tướng tuy bề ngoài đạm bạc, nhưng thực lòng có chí hướng kinh bang tế thế." Nếu không có chí hướng, Trần Hi Liệt không thể nào lại xem kỹ vở hí tình tình ái ái này đến mức thuộc làu từng câu. Nhưng Trần Hi Liệt vội vã khoát tay: "Không có không có, Tiết lang đừng nói đùa." Nói xong, Tiết Bạch quay đầu, thấy Lý Hoa đang đứng trên thềm nhìn mình, ánh mắt hơi u oán. Nhưng Tiết Bạch không nợ hắn, nữ nhi hắn chỉ phụ giúp thêm thắt hí văn mà thôi, hơn nữa một năm nay hắn đã thăng quan đến lục phẩm. Lúc này, tiếng trống chiều vẫn còn vang, nhưng mọi người trong Bí Thư Tỉnh đều không vội về nhà, vì trong chỉ dụ Thánh nhân có nói "Người nào biên soạn đêm ngày, phát thêm tiền đèn sách". Tiết Bạch cũng thu hồi tâm thần, lao vào công việc bận rộn này. Thỉnh thoảng, hắn cúi xuống nhìn hoa văn thêu trên áo, nghĩ thầm xanh nhạt đổi thành xanh đậm rồi, lại phải may quan bào mới. ___________ *Hy Hiên: Phục Hy, Hiên Viên. *Thuấn Vũ: vua Thuấn, vua Vũ. *hình thần: hình dáng + thần thái. *bài trác: 牌桌. *kinh bang tế thế: trông coi việc nước, cứu giúp người đời. *tâm thần: tinh thần + tâm trí.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang