Mãn Đường Hoa Thải
Chương 219 : Thoại biệt
Người đăng: Bạch Tiểu Tiết
Ngày đăng: 01:28 20-07-2025
.
Ô vân dầy đặc, mưa mỗi lúc một lớn.
May thay, các quan viên đã đến được Thượng Thực Thang trước khi trận mưa lớn trút xuống.
Thượng Thực Thang là ao tắm chuyên dùng để ban thưởng cho nội thị hoặc trọng thần, tuy có chữ "Thượng" nhưng không phải vật ngự dụng.
Điện vũ khá lớn, nhưng ao tắm lại không lớn lắm, dài hơn mười bước, rộng chỉ vài bước, được xây bằng thanh thạch, ở giữa có một xà đá chia ao tắm thành hai ao đông, tây.
Ao tây hơi nhỏ, dành cho người có thân phận cao quý tắm một mình, ao đông lớn hơn, dành cho người có thân phận thấp hèn tắm chung.
Tiết Bạch liếc nhìn sắc trời bên ngoài điện mỗi lúc một tối, xoay người vòng qua bình phong, cùng các quan viên cởi y phục.
Đợi chúng nhân cởi hết y phục, sự khác biệt liền hiện ra, mọi người đều đưa mắt nhìn thân thể trẻ trung cường tráng của Tiết Bạch, vô cùng hâm mộ.
"Khụ khụ khụ." Dương Tiêm lại ho khan.
Dương Quốc Trung thì hạ giọng nói: "Ngươi có biết ao tắm này tốt ở đâu không?"
Tiết Bạch không cảm thấy có gì hay ho để ngâm mình, đáp: "Là ân điển, là vinh diệu mà Thánh nhân ban cho?"
"Ngươi xem như cũng biết nói chuyện rồi đấy, không uổng công ta khổ tâm dạy dỗ." Dương Quốc Trung nói, "Ngoài ra, nước suối ở nội uyển là tốt nhất, khác hẳn với những biệt nghiệp khác, ngâm vào da dẻ mịn màng hẳn ra."
Tuy nói vậy, Tiết Bạch vẫn thích ngâm mình ở các biệt nghiệp khác hơn.
Nhưng Dương Quốc Trung nói quả không ngoa, nước suối ở Thượng Thực Thang quả thật giống như nước suối hoàng đế tắm, là nước suối Ly Sơn chính hiệu, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Chúng nhân vào trong ao tắm, thoải mái thở ra một hơi, Dương Quốc Trung dựa vào thanh thạch, nhắm mắt lại, thứ hắn tận hưởng hơn cả chính là cảm giác thỏa mãn do đặc quyền mang lại, phải biết rằng người trong thiên hạ có thể tắm ở ao này chẳng có mấy ai.
Điều này đại biểu cho việc hắn là bậc nhân thượng nhân. (1)
"Vinh diệu" mà Tiết Bạch nói tuy đúng nhưng không chuẩn xác, nói chuẩn xác phải là "tôn quý".
Một khắc sau, hắn lại nghe Dương Tiêm ở ao tắm nhỏ phía tây nói một câu.
"A Bạch, ngươi cũng qua bên này."
"Tạ A huynh."
Dương Quốc Trung mở mắt, nhìn thân hình cường tráng của Tiết Bạch trong làn hơi nước mờ ảo hướng về ao tây, cùng Dương Tiêm chuyện trò, hai người độc chiếm một ao nhỏ.
Cảm giác tôn quý vừa rồi thoáng chốc đã tan biến, hắn tuy là tứ phẩm cao quan, nhưng vẫn bị người khác đè trên đầu.
~~
"Khụ, ta nghe nói, A Bạch định đến huyện Yển Sư nhậm chức?"
Dương Tiêm sau khi vào ao tắm quả thực thấy dễ chịu hơn nhiều, ho cũng giảm đi không ít, nhưng trong mắt lại thêm phần lo lắng, lại nói: "Ngươi nếu không ở Trường An thay ta mưu hoạch, bao nhiêu chính sự này, phải làm sao cho tốt?"
Tiết Bạch không muốn nói cho Dương Tiêm biết thực tình, đáp: "A huynh đã gần đến tướng vị rồi, nếu Ca Nô về hưu, thậm chí là qua đời, tân nhiệm tể tướng tất là A huynh. Vậy, A huynh cho rằng, hiện tại nên đấu hay là hoãn lại một chút?"
"Hiểu rồi."
"Dưỡng tốt thân thể mới là điều cốt yếu." Tiết Bạch nói: "Ta không ở đây, Ca Nô sẽ không quá chú ý đến A huynh, chúng ta trước tiên tích lũy một hai năm, sau đó lại cùng hắn tranh đoạt."
"Nếu đã vậy, ngươi cũng nên đến Thái Nguyên, lo liệu nhiều hơn chuyện độc quyền muối, sao lại đến Lạc Dương."
"Tất nhiên là vì trên người có trọng trách Thánh nhân ủy thác."
Tiết Bạch đang muốn tìm cơ hội nói chuyện này với Dương Tiêm, điều động một số tài nguyên của Dương đảng, bèn kể lại tình hình thiên tai những năm nay ở Hà Nam đạo, cùng với một số tình hình của tào vận.
Kể đến chuyện Lạc Dương, Dương Tiêm không có quá nhiều ý kiến, bởi lẽ Thánh nhân cũng hơn mười năm không ra khỏi Quan Trung, triều thần đã chẳng còn mấy ấn tượng về Đông Đô nữa.
"Thuyền thuế, thuyền lương nam lai bắc vãng đều phải qua tào vận, chúng ta muốn nhúng tay vào chuyện này, Ca Nô tuyệt sẽ không cho phép."
"Ta chỉ là một huyện úy mà thôi, Ca Nô sẽ không để ý." Tiết Bạch nói: "Đâu phải là Thủy Lục Chuyển Vận Phó Sứ tòng ngũ phẩm."
"Định mưu chức vị này?" Dương Tiêm nghe xong, sắc mặt hơi đổi, chốc lát lại vuốt râu dài, hỏi: "Ngươi có biết Đạt Hề Tuần vì nhi tử của hắn liên lụy, đã bị biếm thành Tiên Châu biệt giá rồi không? Thánh nhân khoan dung độ lượng, không ban chết cho hắn."
Tiết Bạch biết Lý Long Cơ chẳng qua không muốn biến vụ thích giá thành đại án mà thôi.
"A huynh vốn định tranh một ghế ở Lại bộ?"
"Là thuyết pháp của Quốc Trung, Trần Hi Liệt bất quản sự, Lại Bộ Thị Lang vừa hở, là một cơ hội tốt."
"Vậy Ca Nô tất sẽ cảnh giác vạn phần, chi bằng giả vờ yếu thế, biếm Đỗ Hữu Lân ra khỏi kinh thành."
Nói là biếm, nhưng hàng quan xuất kinh có hai tình huống, bị bài xích khỏi trung tâm quyền lực, hoặc là để lấy thêm một tầng tư lịch. Quan giai của Đỗ Hữu Lân vốn đã rất cao, thăng không được nữa, thiếu chính là tư lịch.
Chi bằng cứ để Dương Quốc Trung đi tranh Lại bộ, thu hút sự chú ý của Lý Lâm Phủ, bên này lại ngầm qua sông.
~~
"Các ngươi có biết, hôm nay chúng ta tắm còn chưa phải là nước suối thượng đẳng nhất."
Trong ao phía đông, Dương Quốc Trung đang thao thao bất tuyệt.
"Phải biết, nước suối ở Thượng Thực Thang này, là từ Tinh Thần Thang chảy qua, nếu Thánh nhân tắm trước ở Tinh Thần Thang, rồi đem nước suối hòa lẫn phúc khí của thiên tử ban xuống, mới là vinh diệu vô thượng nhất."
Nói xong, Dương Quốc Trung bơi đến bên xà đá, hướng Dương Tiêm trong ao tây nói: "A huynh bệnh tật triền miên, nếu có thể thỉnh Thánh nhân ban cho thứ nước suối này, có lẽ có thể bách bệnh tiêu tan?"
Dương Tiêm và Tiết Bạch bèn dừng nghị luận.
"Không được, không được." Dương Tiêm nói: "Làm bề tôi, vạn lần không thể gây thêm phiền phức cho Thánh nhân."
"A huynh đúng là bậc trung nghĩa."
Dương Quốc Trung vốn chỉ tìm cớ, để được ngâm mình ở ao tây một chút, bèn nằm nhoài ra tán gẫu, sau đó, hắn nhân lúc không ai để ý, nhẹ nhàng trườn vào ao tây.
Dù sao cũng là huynh đệ, Dương Tiêm cũng không trách hắn.
Ngâm lâu đến nỗi da tay đã hơi nhăn nheo, Phùng Thần Uy liền đến, cười nói: "Chư vị tắm đã thoải mái chưa, Thánh nhân ban yến tại Duẩn Điện, mời."
~~
Tiết Bạch cảm thấy nước suối này quả thật không tệ, tắm vào cảm thấy gân cốt cũng có lực hơn. Không giống ao của Dương Ngọc Dao, tắm xong ngược lại khiến hắn mệt mỏi.
Bọn họ thay y bào, ra khỏi Thượng Thực Thang, bên ngoài mưa đã tạnh, gió vừa thổi qua, Dương Tiêm lại bắt đầu ho.
Xuyên qua con đường hoa cỏ trùng điệp, đến Duẩn Điện, Phùng Thần Uy dừng ở cửa mời các vị đại thần vào, đến lượt Tiết Bạch, hắn lại cùng Tiết Bạch nhỏ giọng nói vài câu.
Lúc này thánh giá chưa đến, các thần tử có thể trò chuyện với nhau đôi lời.
"Ta còn chưa tạ Trạng nguyên lang đã tiến cử cho ta một chức kiêm nhiệm."
"Phùng tướng quân không chê mệt là tốt rồi." Tiết Bạch đáp.
Vì Phùng Thần Uy quan nhậm Trung Quan tướng quân, nên cũng gọi là Phùng tướng quân.
"Mệt thì có mệt một chút." Phùng Thần Uy cũng cười lên, nói: "Nhưng ai mà chê bổng lộc nhiều chứ."
"Tướng quân thật vui tính."
Tiết Bạch chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với vị nội quan này, còn hữu dụng hơn cả việc sắp xếp người của mình ở San Báo Viện.
Phùng Thần Uy rất thích sự hiểu chuyện của Tiết Bạch, định đáp lễ, bèn nói: "Ta dẫn ngươi đến gặp một người, nhìn vị kia... Ngô Hoài Thực, Hữu Giám Môn Vệ tướng quân, kiêm Tri Nội Thị Tỉnh sự, cùng ta đều ở dưới trướng Cao tướng quân."
Tiết Bạch đưa mắt nhìn qua, thấy Ngô Hoài Thực so với Phùng Thần Uy trẻ hơn nhiều, chắc không phải là lão thần từ tiềm để của Lý Long Cơ.
"Nhạc phụ của Ngô Hoài Thực tên là Lữ Lệnh Hạo, chính là Yển Sư huyện lệnh."
Tiết Bạch ngạc nhiên nói: "Nói như vậy, chức quan của ta đã định rồi sao?"
"Ta nào biết." Phùng Thần Uy cười cười, "Ngươi đang ngạc nhiên vì sao hoạn quan cũng có nhạc phụ phải không? Đối thực mà, Ngô Hoài Thực đối thực với một cung nữ, nhờ Cao tướng quân đề bạt cho phụ thân của nàng." (2)
Luật nhà Đường quy định rõ, hoạn quan đạt đến phẩm cấp nhất định có thể cùng cung nữ đối thực, ví dụ như, cung nhân đối thực với Cao Lực Sĩ có đến mấy người.
Phùng Thần Uy nói xong, vẫy vẫy tay, để Ngô Hoài Thực đến.
"A Thực, lại đây, kết giao với Trạng nguyên lang một chút."
Ngô Hoài Thực cũng có một khuôn mặt tươi cười, khiến người ta như tắm gió xuân, sau vài câu hàn huyên, liền rất chu đáo giúp đỡ Tiết Bạch.
"Trạng nguyên lang nếu đến Lạc Dương, có thể phiền thay ta mang mấy phong thư tín không?"
"Ngô tướng quân cứ nói không sao."
"Đa tạ. Vậy mang một phong cho Lạc Dương huyện lệnh Chu Tiển, một phong cho Yển Sư Lữ huyện lệnh, còn một phong cho Yển Sư huyện thừa Cao Sùng."
Tiết Bạch nói: "Hóa ra Ngô tướng quân lại quen biết mấy vị quan trưởng của ta, vậy nên là ta đa tạ Ngô tướng quân giúp đỡ mới phải."
"Trạng nguyên lang quá khách sáo, ngoài Lữ công, Chu Tiển, Cao Sùng với ta cũng chỉ sơ giao mà thôi."
"Không biết trong này có duyên cớ gì?"
"Nói ra thì dài, vị Yển Sư huyện thừa Cao Sùng kia từng ở Hoài Châu nhậm quan, lúc đó, Hoài Châu Lý thứ sử rất thưởng thức một đào nô, muốn chiêu mộ vào mạc phủ. Cao Sùng bèn cùng vị thanh niên này kết bái, nạp hắn vào biên hộ của mình, đặt tên là 'Cao Thượng'. Sau này, Lý thứ sử cùng Lạc Dương huyện lệnh Chu Tiển giúp nhạc phụ của ta được an bài đến Yển Sư nhậm Huyện lệnh, cũng tiến cử Cao Thượng vào kinh, nhờ ta vì hắn sắp xếp một chức quan... Tóm lại, là như vậy mà kết giao với Chu Tiển, Cao Sùng."
Tiết Bạch nói: "Nói thế, chỉ vì một Cao Thượng, đã lay động một vị thứ sử, hai vị huyện lệnh, một vị huyện thừa, còn có một vị Hữu Giám Môn Vệ tướng quân vì hắn mưu quan?"
"Không chỉ vậy." Ngô Hoài Thực cười nói: "Ta dẫn tên đào nô này đến gặp Cao tướng quân, Cao tướng quân cũng rất thưởng thức hắn, thay hắn mưu được một chức Tả Lĩnh Quân Vệ Thương Tào tham quân."
"Thật là nhân tài." Tiết Bạch hỏi: "Không biết Cao Thượng hiện ở đâu? Ta cũng nên kết giao một phen mới phải."
"Còn chưa hết, năm ngoái, Phạn Dương An đại phủ không phải cũng vào kinh sao? Hắn gặp được Cao Thượng, cũng vô cùng thưởng thức, xin triều đình bổ nhiệm hắn làm Bình Lô chưởng thư ký, đã mang đến Phạn Dương rồi."
Tiết Bạch nghe xong không động thanh sắc, nói: "Có thể khiến mỗi người gặp hắn đều thưởng thức, xem ra, Cao Thượng có lẽ có thể làm nên một phen đại sự kinh thiên động địa."
"Trạng nguyên lang nào đâu không phải là người gặp người mến chứ?" Ngô Hoài Thực thân thiết cười cười.
Cười nói một hồi, ước định xong việc thay Ngô Hoài Thực mang thư, Tiết Bạch vào Duẩn Điện dự yến.
Hắn còn chưa đến Hà Nam Phủ, dường như đã có một tấm lưới giăng xuống, kéo hắn vào trong lưới.
Mà hắn không thể cùng Lý Long Cơ nói những quan hệ rắc rối phức tạp này, Lý Long Cơ có để tâm hay không chưa nói, nếu đắc tội với loại cận thần của thiên tử như Ngô Hoài Thực, chỉ sợ còn phiền phức hơn đắc tội với Lý Lâm Phủ.
~~
Trong Duẩn Điện, cung nữ thắp đèn đuốc, trông vô cùng xa hoa mà ấm cúng.
Thánh giá đến, ngự án bắt đầu.
"Chúng thần bái kiến Thánh nhân, thỉnh Thánh nhân vạn an."
"Ha ha, đều tắm suối nước nóng rồi chứ? Quả nhiên, chư khanh trông đã tinh thần hơn nhiều."
"Tạ long ân của Thánh nhân."
"Đều là người nhà, không cần câu nệ, ngồi đi."
Mục đích của tràng ngự yến đêm nay, chính là để vỗ về người nhà họ Dương, vì vậy Lý Long Cơ mang theo Dương Ngọc Hoàn đến.
Vị trí của Tiết Bạch hơi lệch về phía sau, lúc hành lễ có lòng muốn nhìn Dương Ngọc Hoàn một cái, nhưng đã nhịn được.
Giữa hai người vốn không có gì, nhưng lại âm thầm bị nghi kỵ, không cần thiết phải rước họa, nhưng cuối cùng vẫn không tự nhiên.
Vụ thích giá còn chưa qua lâu, ngự yến gần đây đều theo quy củ, không bày vẽ quá cầu kỳ, chẳng qua là vừa thưởng thức mỹ tửu mỹ thực, vừa xem ca vũ uyển chuyển, cùng vở hí mới do Lý Long Cơ bài.
Vở hí này có tên《 Nguyệt Đình Xuân 》 kể về chàng Lý sinh trong mộng lên cung trăng gặp tiên nữ.
"Biệt mộng y xưng độc vọng nguyệt, vô duyên tái kiến phương khanh diện, không trù trướng..."
(Trong mộng từ biệt vẫn một mình ngắm trăng, không duyên gặp lại dung nhan nàng, luống những ngậm ngùi...)
Nhạc khí không ngừng, Tiết Bạch trong lòng biết chờ hát xong, Lý Long Cơ chắc chắn sẽ bắt hắn đánh giá, đành phải suy nghĩ kỹ lời lẽ.
Quả nhiên.
"Tiết khanh thấy thế nào?"
"Ôn nhu triền miên, hoảng hốt như mộng." Tiết Bạch đứng dậy nói, vô cớ cảm nhận được ánh mắt của Dương Ngọc Hoàn rơi trên người mình, tiếp lời: "Ý cảnh thanh nhã, có thể xem là thiên cổ."
"So với《 Bạch Xà Truyện 》ngươi bài thì thế nào?" Lý Long Cơ nói: "Ngươi là thuần thần, nói thật với trẫm."
Tiết Bạch vốn đã có lời lẽ, nghe xong đoạn sau, không khỏi thấy khó xử.
Ban yến cùng bề thần chung vui, như thế thật rất vô vị, Lý Long Cơ trước kia chưa từng như vậy, gần đây rõ ràng là có ý nhằm vào Tiết Bạch.
"《 Nguyệt Đình Xuân 》thắng ở ý cảnh, thắng ở xướng khang cao nhã, thắng ở biên bài... nhưng hí văn của《 Bạch Xà Truyện 》chữ chữ đều được cân nhắc, có những câu phải tốn thời gian mới điền được, tuy có chút công phu, nhưng thắng ở chỗ có nhiều thi từ hơn."
Lý Long Cơ lại hỏi: "Đào kép hát thế nào?"
Tiết Bạch quay sang nhìn thoáng qua Hứa Hợp Tử, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng đáp: "Thần không thông âm luật, nhưng cảm thấy luận về xướng khang, Hứa Vĩnh Tân... hơn Quý phi một chút."
"Hừ." Dương Ngọc Hoàn phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: "Tam lang nghĩ sao?"
Lý Long Cơ bị hỏi vậy, khẽ cười, không làm khó Tiết Bạch nữa, chuyển sang trầm ngâm giây lát, rồi cười nói: "Giọng Tiết Bạch the thé như thế thì hiểu được gì, đương nhiên là Thái Chân hát hay hơn rồi."
"Ta cũng muốn hát hí do Tam lang viết."
Dương Ngọc Hoàn không nói hai lời, trực tiếp chạy xuống bậc thang, lên hí đài nhỏ kia.
Nàng cũng không thay trang phục, ra hiệu cho Tiết Quỳnh Quỳnh đàn cổ tranh, sau đó múa một vòng, cất giọng hát.
Tiết Bạch thì cúi đầu nhấp rượu, đưa mắt nhìn về phía Ngô Hoài Thực, nghĩ về chuyện quan lộ, không nhìn Dương Ngọc Hoàn.
Ở Hà Nam Phủ, Ngô Hoài Thực chỉ quen hai huyện lệnh, một huyện thừa sao? Lại còn vừa đúng ở huyện Yển Sư và huyện Lạc Dương lân cận. Sẽ không trùng hợp như vậy, chỉ có thể nói rõ rất nhiều quan viên ở Hà Nam Phủ đều đang hiếu kính vị hoạn quan này.
Thiên tử không lo chính sự, Hàm Gia thương chiếm một nửa lương thực thiên hạ, làm sao đảm bảo quan lại không nhúng tay?
"Sương tiêu tuy tự đương thì thái, tranh nại kiều ba bất cố nhân..."
(Lụa sương tuy giống dáng vẻ năm xưa, nhưng làm sao chịu nổi ánh mắt kiều diễm không đoái hoài...)
Dương Ngọc Hoàn hát đến đoạn Lý sinh đối nguyệt trường thán, đột nhiên sửa lời.
Bởi nàng biết giọng của mình không cao vút bằng Hứa Hợp Tử, bèn đổi cách hát.
"Tiên vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán điều điều ám độ."
(Mây màu nhẹ nhàng uốn lượn trên trời, tạo thành muôn vàn hoa văn tinh xảo. Sao băng lướt qua gửi gắm nỗi sầu tương tư. Đêm nay, ta lặng lẽ vượt dải Ngân Hà mênh mông xa thẳm.)
Tiết Bạch nghe mà sững người, tâm tư cuối cùng cũng bị Dương Ngọc Hoàn kéo về hí đài.
Trong hí bản của《 Bạch Xà Truyện 》 hắn đã dùng hai câu sau của bài《 Thước Kiều Tiên 》này, mà những câu trước, chỉ ở trong Trường Sinh Điện cùng Dương Ngọc Hoàn nói qua.
Lúc này nàng đột nhiên dùng, hẳn là không có ý gì khác, chỉ là bình thường thật sự không tiện, nên nàng mượn cơ hội này nhắc nhở hắn "Ta không quên công lao của ngươi"... có lẽ vậy.
Hoặc có thể là hắn tự mình đa tình, nàng chỉ mượn lời hắn niệm mà dùng, cũng không có gì to tát.
Tiết Bạch vừa quay đầu sang nhìn hí đài, một dáng múa uyển chuyển liền lọt vào mắt.
Hắn không khỏi nghĩ, Lạc Dương sẽ không có tuyệt thế giai nhân thế này, nhưng Lạc Dương có chí hướng của hắn.
~~
Dương Ngọc Hoàn múa xong, ngự yến vẫn tiếp tục.
Tâm tình nàng rất tốt, uống thêm hai chén, những vệt rượu hồng phơn phớt thấm lên đôi má, cười nói: "Lương thần mỹ cảnh, giai kỳ như mộng, chi bằng chúng ta chơi một tửu lệnh khác thường ngày."
"Ha ha, Thái Chân muốn chơi thế nào?"
"Tặng thơ đi, A huynh của ta không có thi tài, làm khó huynh ấy một chút. Trên yến tiệc nếu được người khác tặng thơ từ, nhất định phải hồi tặng một bài, nếu không phạt rượu ba chén."
"Hảo, cái này mới lạ, vậy trẫm đến trước." Lý Long Cơ nói xong, nhìn quanh chúng thần, cười nói: "Trẫm đã ban cho các ngươi nước suối nóng, vậy nhân đây lại ban cho các ngươi một bài thơ, mỗi người đều phải hồi tặng một bài."
Hắn cũng là tài hoa hơn người, mở miệng liền ra.
"Quế điện dữ sơn liên, lan thang dũng tự nhiên." (Quế điện nối liền núi, suối thơm tự nhiên trào.)
"Âm nhai hàm tú sắc, ôn cốc thổ sàn viên." (Vách núi âm u ẩn chứa sắc đẹp, thung lũng ấm áp tuôn dòng nước róc rách.)
"Tích vi quyên tà trứ, công nhân dưỡng chính tuyên." (Thành tích do dứt bỏ điều ác mà nổi bật, công đức nhờ nuôi dưỡng điều chính nghĩa mà phát dương.)
"Nguyện ngôn tương ức triệu, đồng thử cộng xương diên." (Nguyện cùng muôn dân, chung hưởng thịnh vượng dài lâu.)
Một bài thơ niệm xong, chúng nhân nhao nhao hoan hô. Sau đó, mỗi người vắt óc làm thơ.
Tiết Bạch nghe câu thơ cuối cùng của Lý Long Cơ lại cảm nhận sâu sắc, nhớ đến bài《 Ôn Tuyền Minh 》của Đường Thái Tông. Hắn nâng chén rượu, đang định tự phạt ba chén, liền nhận ra không thể không hồi thơ cho Thánh nhân.
May thay, Vương Duy đã cho hắn mấy bài thơ ca công tụng đức, chỉ cần đọc ra một bài là được.
Không khí trên điện càng lúc càng cao.
Dương Ngọc Hoàn kéo Trương Vân Dung qua, cười nói: "Ngươi đi múa một khúc, ta tặng ngươi một bài thơ."
"Quý phi viết thơ tặng ta? Thật sao?"
"Ngươi đi múa đi."
"Vâng."
Trương Vân Dung đại hỉ, hành một lễ vạn phúc, chạy vào trong điện, vì quá phấn khích, lúc vòng qua cung nhân bưng bút mực, nàng suýt đá phải trác án của Tiết Bạch.
Đợi nàng múa xong một khúc, Dương Ngọc Hoàn hơi trầm ngâm, thật sự tặng nàng một bài thơ.
"La tụ động hương hương bất dĩ, hồng cừ niểu niểu thu yên lý." (Tay áo lụa lay động, hương thơm không dứt, sen hồng tha thướt trong khói thu.)
"Tây tú lĩnh thượng trá diêu phong, phù dung trì biên sơ phất thủy." (Gió bất chợt thổi trên đỉnh Tây Tú, nước khẽ gợn sóng bên hồ Phù Dung.)
Chúng nhân không ngờ Dương Ngọc Hoàn thật sự biết làm thơ, không khỏi than phục, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.
Trương Vân Dung càng vui mừng khôn xiết.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe Dương Ngọc Hoàn nói: "Được rồi, đến lượt ngươi hồi một bài thơ."
"Ta? Nô tỳ không biết làm thơ ạ."
"Không cần biết, theo quy củ trên tửu yến, ngươi nếu không thể hồi tặng thơ từ, tự phạt ba chén đi... Thánh nhân hãy xem, nàng hễ uống say là sẽ phát tửu phong đó." (phát tửu phong: lên cơn làm loạn khi say)
"Ha ha."
Lý Long Cơ đã say, vì hắn vừa nhận được quá nhiều lời ca công tụng đức, không thể không say.
Trương Vân Dung cỡ nào khó xử, đáng thương nhìn quanh một lượt, hành lễ nói: "Nô tỳ có thể nhờ người khác viết hộ không ạ?"
"Được, phải là hắn bằng lòng giúp ngươi mới được. Ngươi muốn tìm ai? Vĩnh Tân, ngươi lại đây."
"Ta không giúp nàng đâu."
Trương Vân Dung không còn cách nào, ánh mắt chuyển một vòng, rơi trên người Tiết Bạch, cúi đầu bái một cái, bày ra vẻ đáng thương.
"Trạng nguyên lang, giúp nô tỳ được không?"
Tiết Bạch vội vàng xua tay từ chối, cho rằng không cần phải dính vào phiền phức như vậy.
Thái độ của Dương Ngọc Hoàn hắn đã biết, chẳng qua là nhắc khéo, chờ hắn cho một lời đáp.
Gật đầu cái là xong, cần chi làm thơ chỉ thêm nghi kỵ... Nhưng rồi, Tiết Bạch chợt nghĩ ra cách khiến người khác không nghi ngờ.
Như thể không chống được sự nài ép nhõng nhẽo của Trương Vân Dung, cuối cùng hắn cũng ứng tác một bài thơ, nhan đề《 Tặng Trương Vân Dung Vũ 》.
"Tiểu phù tà quải lục vân hoàn, khinh hãn vi vi thấu bích hoàn."
(Bùa nhỏ treo nghiêng trên búi tóc óng ả, mồ hôi khẽ thấm qua áo lụa màu xanh biếc)
Hắn dường như đã say, cũng không quản vần điệu, tùy tiện loạn tác.
"Thái tuyến khinh triền hồng ngọc tí, giai nhân... giai nhân tương kiến..."
(Chỉ màu nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay thon thả, giai nhân... giai nhân tương kiến...)
Ngâm đến đây, câu cuối cùng Tiết Bạch chết cũng không làm ra được, lắc đầu, cười khổ nói: "Không hợp vần, còn thiếu một câu, ta tự phạt một chén."
Hắn nâng chén rượu, một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái.
Dương Ngọc Hoàn cũng cười thật tươi, trong lòng đã hiểu thấu câu thơ cuối mà Tiết Bạch từng dành tán dương nàng sau hí hài.
"Giai nhân tương kiến nhất thiên niên." ("Gặp được giai nhân đáng giá cả ngàn năm" hoặc "Cả ngàn năm chờ đợi mới được gặp giai nhân")
Nàng bèn cũng nâng chén, uống cạn.
Đây là thoại biệt.
_______
(1) nhân thượng nhân: chỉ tầng lớp thống trị, giới quý tộc, người đứng đầu trong lĩnh vực nào đó.
(2) đối thực:
*Nghĩa đen: "Cùng ăn chung".
*Nghĩa lịch sử: Mối quan hệ giả vợ chồng trong cung giữa Thái giám + Cung nữ.
.
Bình luận truyện