Mãn Đường Hoa Thải

Chương 221 : Biệt Trường An

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 13:21 22-07-2025

.
Trong sân, hoa quế nở ngát hương, Nhan Yên đang đứng trước án đề bút tác họa. Nàng vẫn chải kiểu "thùy hoàn phân tiếu kế" dùng dây lụa đỏ kết búi, đuôi tóc buông lơi trên vai, trông vô cùng xinh xắn. Có điều, vài khuê trung hảo hữu của nàng đã đổi sang búi tóc "tùy vân kế" nàng cảm thấy kiểu đó càng có vận vị hơn. (1) Tiết Bạch vốn không nên đến gặp nàng, nhưng vì sắp phải đi xa, mới được qua đây thủ thỉ đôi lời. "Vẽ gì thế?" "Chung Nam Sơn." Nhan Yên thấy hắn đến, hậm hực lẩm bẩm: "Ta chỉ mới đến Chung Nam Sơn, vừa không biết vẽ Ly Sơn, cũng chẳng biết vẽ Bắc Mang Sơn." "Giận ta rồi?" "Ra ngoài chơi lại không dẫn ta theo, ngươi nói có giận không." Tiết Bạch hỏi: "Có muốn cùng ta đến Lạc Dương?" "Mới không muốn." Nhan Yên kỳ thực vừa nói xong cũng đã hết giận, ngẩng đầu lên, nào ngờ thấy Tiết Bạch thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc, nàng không khỏi giật nảy mình, trong bụng thầm nhủ bản thân lấy danh nghĩa gì mà theo hắn đến Lạc Dương chứ, trừ phi... sớm thành thân. "Ta mới không muốn đi, là ta không có cố sự để xem nữa thôi." "Vậy mỗi tháng ta sẽ viết thư gửi về cho ngươi." Tiết Bạch nói: "Đợi lão sư mãn nhiệm kỳ, ta liền quay về Trường An, đến lúc đó..." "Ngươi đừng nói nữa." Nhan Yên trừng mắt nhìn hắn một cách thị uy, rồi chuyển lời: "Lúc A gia ta nhậm chức Lễ Tuyền huyện úy, có một vị Ân tiên sinh làm mạc liêu cho người, Ân tiên sinh nay đang sống ở Lập Chính phường, ngươi nếu muốn sính ngài ấy, thì tự mình đến mời đi." (A gia: phụ thân) "Được, sư nương đã nói với ta rồi." "Lúc đó A gia còn viết lại tâm đắc của một huyện úy, ngươi có xem không?" "Sư nương đã chỉnh lý ra rồi." "Vậy ngươi còn đến tìm ta thỉnh giáo?" Tiết Bạch đáp: "Thỉnh giáo rồi mới thấy an lòng, dẫu sao Trạng nguyên cũng là nhờ ngươi giúp ta thi đỗ." "Cũng còn biết nhớ đấy." Một thời gian không gặp, hai người ngược lại chẳng biết nói gì, Tiết Bạch có chút tò mò không biết Nhan Yên sau khi thành thân sẽ ra sao, bèn nói đến chuyện Tiết Vận Nương sau khi thành hôn bắt đầu quản thúc Đỗ Ngũ lang... Dần dà, trong sân lại vang lên tiếng cười vui vẻ. Ấu tử nhà họ Nhan là Nhan Quần đứng ở cổng sân gãi gãi đầu, thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ, có chút không nỡ làm phiền, nhưng vẫn bước lên nói: "A huynh, A nương mời ngươi đến đại đường." "Được." Tiết Bạch nhìn về phía Nhan Yên, nói: "Vậy ta đi nhé." "Đi đi." Nhan Yên phẩy phẩy tay, ra vẻ chẳng hề bận tâm. Đợi Tiết Bạch đi qua viện môn, nàng mới nhón chân nhìn về phía đó một lúc, lật bỏ bức tranh Chung Nam Sơn đang vẽ, để lộ ra bức chân dung chưa hoàn thành bên dưới, rồi bất mãn lẩm bẩm với người trong tranh. "Còn đợi A gia mãn nhiệm là ngươi sẽ quay về, hứ, nghĩ hay thật." ~~ Tiết Bạch dắt ngựa đi ra khỏi Đôn Hóa phường, cúi đầu, vẫn có thể nhớ lại đôi mắt trong veo của Nhan Yên cùng lúm má đồng tiền khi nàng cười. Thiếu nữ luôn che giấu tâm sự, không giống như mỹ phụ nhân muốn gì đều nói thẳng, vì vậy hắn cũng thường không hiểu được tâm tư của nàng. Nói ra thật hổ thẹn, hắn tuy từng trải qua thăng trầm bể dâu, nhưng lại ít có kinh nghiệm về thanh mai trúc mã thế này, khó tránh có chút vụng về. Đi được một đoạn, hắn mới hoàn hồn, đã đi qua mất cổng đông của Thăng Bình phường, thế là hắn nhìn quanh một lượt, dứt khoát dạo một mình khắp Trường An, coi như một lời tạm biệt với nó. Khu này tên Nhạc Du Nguyên, là nơi khiến hắn có cảm giác thân thuộc nhất ở Trường An. Thời Võ Chu, Thái Bình công chúa đã cho xây dựng lâm viên tại đây, sau này Thánh nhân ban lâm viên cho bốn vị vương là Ninh, Thân, Kỳ, Tiết. Tứ vương cho xây dựng thêm rất nhiều, cảnh sắc xung quanh hữu tình, du khách tấp nập như dệt cửi. Đi một vòng, trở lại cổng tây Thăng Bình phường, Tiết Bạch vẫn không nỡ bước vào, dứt khoát đi về phía Tấn Xương phường mua hồ bính ăn. Hắn thích ăn những món như đùi cừu nướng, thịt cừu hầm hơn, còn hồ bính thì chỉ thích ăn của một quán ở cổng bắc Tấn Xương phường, lúc này đi qua, lão bán hàng người Tây Vực có bộ râu rậm rạp đã hoa râm vẫn đang bận rộn ở đó, như thể sẽ không bao giờ rời đi. Tiết Bạch đưa hai đồng tiền, lão nhân ăn ý dùng lá sậy gói một chiếc hồ bính nóng hổi vừa ra lò, cười nói: "Lang quân lâu rồi không đến." "Khó được lão bá còn nhớ đến ta, là do có việc ra ngoài một chuyến..." Đôi bên cũng không thân quen, lão không biết hắn là Trạng nguyên lang, hắn cũng không biết chuyện đời của đối phương, nhưng hồ bính rất nhiều vừng, vừa thơm vừa giòn. Đi tiếp về phía trước, cách chùa Đại Từ Ân không xa về phía bắc có một tiệm xe ngựa, chủ tiệm là một người Hồi Hột, xa xa thấy Tiết Bạch liền vội chạy lên chào hỏi. "Ngựa của lang quân đã hai tháng chưa sửa móng rồi, để tiểu nhân làm nhé?" "Cũng được, chải lông cho nó đi, lát nữa ta quay lại." "Được ạ! Lang quân chắc là mới đi xa về phải không, lông ngựa toàn là bùn, tiểu nhân nói này, Trường An là nơi tốt nhất thiên hạ, còn phải đi đâu nữa chứ. Nằm mơ cũng muốn trở thành người Trường An đấy." Tiết Bạch nghe xong không khỏi cười cười, nói: "Ta cũng thấy Trường An là tốt nhất, nhưng ta không nhất thiết phải ở nơi tốt nhất." Bên ngoài chùa Đại Từ Ân bỗng vang lên tiếng hoan hô, có người đang biểu diễn ở đó, tạo nên oanh động. Người đi đường lũ lượt kéo qua, một số gánh hàng rong cũng vội vàng thu dọn, dời đến gần đó rao bán. Các bà lão lưng còng, xách theo giỏ, bước chân vội vã chạy tới, có người bán hoa, có người bán quả. Tiết Bạch bèn cũng đi qua xem, cũng không chen vào đám đông, chỉ đứng bên ngoài cảm nhận bầu không khí này. Hắn nghe một lúc mới biết, thì ra là đang xem Công Tôn Đại Nương, thời thiếu nữ bà từng mưu sinh ở gần đây, nay tạm từ chức cung phụng về quê, trước khi đi muốn biểu diễn lại một khúc kiếm vũ. Phần lớn khán giả xung quanh chỉ xem cho náo nhiệt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được vài người am hiểu bàn luận sôi nổi. Có người nói "Thảo thánh" Trương Húc xem Công Tôn Đại Nương múa kiếm, đã dung hợp vũ tư vào thư pháp; Lại có người kể rằng "Họa thánh" Ngô Đạo Tử xem Công Tôn Đại Nương múa kiếm, lĩnh hội được thần vận, diễn hóa thành lối dụng bút độc đáo, thế bút tròn trịa mà bay bổng, toàn bộ trang giấy như có gió lộng, xưng là "Ngô đới đương phong". (2) Thư họa ca vũ của Đại Đường, vần điệu tràn đầy Trường An. Đang lúc náo nhiệt, có người kéo Tiết Bạch, quay đầu nhìn lại, thì ra là một tiểu sa di. "Pháp sư có việc gì?" "A di đà Phật, vị thí chủ này, có muốn lên chỗ cao để thưởng thức biểu diễn không?" "Hửm?" Tiểu sa di ngượng ngùng mỉm cười, nói: "Thí chủ chỉ cần cho ta mười đồng, ta sẽ dẫn thí chủ lên Đại Nhạn Tháp." Dù sao cũng là đi dạo, Tiết Bạch bèn đưa mười đồng tiền qua, để tiểu sa di này dẫn lên Đại Nhạn Tháp. "Ấy, ở đó có thơ đề của Tiết trạng nguyên, còn có cả bản chép tay, thí chủ có muốn mua một bản không?" "Cái này thì không cần, pháp sư là đang kiếm chút tiền tiêu vặt?" Tiểu sa di lén nhìn xung quanh, nói: "Ta đang để dành tiền đến Phong Vị Lâu ăn đồ xào đấy, hương vị ở đó là chính tông nhất." Đại Nhạn Tháp càng lên cao càng dốc, từ cửa sổ ở tầng cao nhất nhìn ra ngoài, thậm chí có thể thấy được tường thành của hoàng thành, quả thực có thể nói là thu nửa Trường An vào trong mắt. Tiết Bạch lên xem Trường An một lượt trước, sau định đến tầng thứ tư xem Công Tôn Đại Nương múa kiếm, trên bậc thang lại thấy tiểu sa di đã dẫn thêm mấy vị thư sinh trẻ tuổi đến, xem ra hôm nay thu nhập không tệ. Trong đó có một người Tiết Bạch còn quen, là Trương Kế người đã viết "Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên" ("Trăng tàn, quạ kêu, sương trắng trời")... Ở Đại Đường, đâu đâu cũng có thể gặp thi nhân, Tiết Bạch sớm đã không thấy lạ nữa, hắn khá muốn cùng Trương Kế uống một chén, nhưng hôm nay đối phương lại có bằng hữu đi cùng, hắn bèn lui về tầng thứ năm. Đại Nhạn Tháp tầm nhìn tuy tốt, tiếc là hơi xa, trước xem Công Tôn Đại Nương múa một khúc《Tây Hà Kiếm Khí》 sau đó xem đệ tử của bà là Lý Thập Nhị Nương múa một khúc《Kiếm Khí Hồn Thoát》. Họ khoác trên mình bộ chiến bào, tóc buộc gọn, dáng người hiên ngang tiêu sái, tay cầm đơn kiếm, chuôi kiếm điểm tua, cương nhu hòa hợp. Vũ tư tựa như rồng lượn dưới cầu vồng, khí thế hùng tráng, thần thái bừng bừng, toát lên trọn vẹn hào khí Đường triều. Mấy trăm năm sau, e rằng chẳng còn nữ tử nào có thể một kiếm lay động bốn phương như thế nữa. Nhìn những cảnh này, Tiết Bạch không khỏi nghĩ, tình cảm của hắn với Trường An thành, nào có thua kém gì những người đương thời này? Kỳ thực, hắn còn trân quý thành thị này hơn một bậc. ~~ "Tiết lang, xảy ra chuyện rồi!" Đêm đó, vừa dắt ngựa về đến Thăng Bình phường, còn cách Đỗ trạch trăm bước, Toàn Thụy đã vội vã chạy đến, hẳn là đã canh ở đây từ lâu. "Đừng vội, Toàn thúc cứ từ từ nói." "Ngũ lang ở hoàng thành bị Nam nha tuần vệ bắt giữ, bây giờ vẫn còn ở trong Kim Ngô ngục." "Hắn đã làm gì?" "Trước khi ra ngoài không nói gì cả, lão nô nghe nói hắn dẫn theo một số học tử không có tư cách mượn sách đến Đông quán dâng thư." Tiết Bạch nghe xong liền yên lòng, an ủi Toàn Thụy, rồi đi trước đến thư phòng. Ngoài thư phòng, Lư Phong Nương đang khóc lóc om sòm, may mà không quá hoảng loạn; Tiết Vận Nương đây là lần đầu sau khi thành hôn thấy phu quân bị bắt, thật sự lo lắng, nước mắt cứ lã chã rơi. "A huynh, Đằng lang hắn..." "Không sao đâu." Tiết Bạch đưa tay ra hiệu, dẫn các nàng vào thư phòng, chỉ thấy Đỗ Hữu Lân ngồi đó cầm thư quyển, cũng không biết có đọc hay không. "Bá phụ yên tâm đi, hôm qua ta đã nói với Ca Nô rồi, đảm bảo hắn hữu kinh vô hiểm." "Lão phu nào có lo lắng." Đỗ Hữu Lân ra vẻ gia chủ, trừng mắt nhìn Lư Phong Nương một cái, phẩy tay bảo nàng dẫn con dâu ra ngoài, đừng ở đây ồn ào nữa. Tiếp đó, hắn gọi Tiết Bạch ngồi xuống nói chuyện. "Ngươi nếu muốn rời kinh, đặc biệt là rời khỏi Quan Trung, nhất định phải thông khí trước với Lý Lâm Phủ, để tránh hắn thừa cơ đối phó ngươi. Đến lúc đó Quốc cữu và Quắc Quốc phu nhân không kịp che chở đâu." "Bá phụ nói rất phải." Tiết Bạch nói, "Muốn thăm dò xem Ca Nô có ủng hộ ta đến Đông Đô làm quan hay không, cứ xem hắn có chịu thuyên chuyển chức quan cho bá phụ là biết." Đỗ Hữu Lân không kiểm soát được biểu cảm, lông mày nhướng lên, hỏi: "Ý ngươi là?" Tiết Bạch gật đầu. Đỗ Hữu Lân không khỏi cười nói: "Đây thật là... Lão phu vốn còn định mưu một chức quan thanh nhàn ở Hàn Lâm viện, sao có thể làm được loại chức vụ thực quyền này chứ?" Thủy Lục Chuyển Vận Phó Sứ tuyệt đối là một chức vụ béo bở, cho dù không có ý định tham ô, có được chức vụ béo bở này cũng đại biểu cho một tiền đồ khác hẳn... ~~ Ngày hôm sau, Lý Lâm Phủ lại chỉ ngủ được hai canh giờ. Hắn biết rõ mình nên ngủ thêm một lát, nhưng trong đầu chứa quá nhiều chuyện, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến hắn kinh tỉnh rồi không sao ngủ lại được. Giữa lúc nghị sự, có mạc liêu bước lên bẩm báo: "Hữu tướng, xảy ra một chuyện nhỏ... đám học tử kia sau cùng náo loạn, Tả tướng đành phải ra mặt trấn an, Kim Ngô vệ đã bắt giữ mấy kẻ cầm đầu ở Nam nha." "Đỗ Đằng?" Lý Lâm Phủ vẫn là lần đầu nhắc đến cái tên này, vì hắn chưa từng để tiểu tử này vào mắt, lúc này nhớ lại, thậm chí đã không nhớ nổi bộ dạng của cái tên tiểu tử vâng vâng dạ dạ bên cạnh Tiết Bạch ngày trước nữa. "Đi dẫn hắn đến đây, bản tướng có lời muốn hỏi hắn." "Hữu tướng? Chuyện này... đâu đến mức đó chứ ạ? Vừa không có quan chức cũng chẳng có tài trí, hắn sao xứng được Hữu tướng triệu kiến." "Dẫn đến đây đi." Lý Lâm Phủ thở dài: "Thỉnh thoảng gặp gỡ loại tiểu nhân vật này cũng không sao." Thế là có mạc liêu đến Kim Ngô ngục đưa người, qua nửa canh giờ, liền dẫn Đỗ Ngũ lang về Hữu tướng phủ. Lý Lâm Phủ đã xử lý xong mấy công văn kế toán, trong trăm công nghìn việc mới rút ra được chút thời gian để xử lý chuyện nhỏ này. Hắn không lo Đỗ Ngũ lang sẽ hành thích mình, không cho người đặt bình phong, cứ thế nhìn Đỗ Ngũ lang rụt đầu rụt cổ bước vào, đôi mắt vốn đã không to nay lại híp lại, một bộ dạng uể oải thiếu tinh thần. "Bái... bái kiến Hữu tướng." Đỗ Ngũ lang ở nhà thì gọi "Ca Nô" rất hăng, nhưng khi thật sự đến Hữu tướng phủ thì vẫn rất sợ hãi, không kiểm soát được, bắp chân run lên bần bật. Khi đó cả nhà hắn suýt trở thành oan hồn dưới trượng, đày đi Lĩnh Nam, chính là thủ bút của vị tể tướng này. Ánh mắt uy nghiêm của Lý Lâm Phủ quét qua hắn một lượt, thờ ơ nói: "Chút tinh thần cũng không có, ở Kim Ngô ngục ngủ không ngon à? Có phải nhớ nhà rồi không?" "Dạ, dạ, ngủ không được ngon lắm, ta... ta giờ Tuất mới ngủ, trời vừa sáng không lâu, không lâu đã... đã bị áp giải ra ngoài rồi." "Còn buồn ngủ!" Lý Lâm Phủ nghĩ đến mình một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, không khỏi quát lên: "Ngươi làm nên được chuyện gì?!" "Ta..." Đỗ Ngũ lang hổ thẹn cúi đầu, muốn lau nước mũi nhưng lại không dám. Lý Lâm Phủ không thèm nói nhiều với loại người này, tự ngồi xuống, bưng chén trà đề thần nhấp một ngụm, nói: "Biết mình phạm tội gì chưa?" "Chúng ta không phạm tội, chẳng qua là, cùng với mấy vị quan lại kia... cái đó, lý luận vài câu thôi." "Là Tiết Bạch chỉ sử ngươi?" "Cái đó thì không phải, ta là Quốc tử giám sinh, cao trúng Minh Kinh, ở thành Trường An cũng... ừm, cũng coi như có chút danh mọn? Ngày trước vẫn thường dẫn bọn họ đến Đông quán mượn sách. Giám sinh phần lớn đều không đọc sách, ngược lại không bằng những học tử này chăm chỉ. Ta liền nghĩ, cùng Tả tướng thương lượng một chút, xem có thể du di... trực tiếp cấp cho họ một tư cách không. Cách thức cũng đơn giản, người biết viết biết tính, thì điền một tờ văn thư mượn sách là được mà..." Sau một hồi lải nhải, Lý Lâm Phủ lại nghe xong hết, hỏi: "Tại sao lại tìm Trần Hi Liệt?" "Tả tướng với ta có chút giao tình." Đỗ Ngũ lang đáp: "Mối quan hệ lớn nhất của ta trong triều chính là... Tả tướng." "Thật sao?" "Thật, Tả tướng đã đến uống rượu mừng của ta, còn tặng cả lễ vật. Người còn ra sức trong chuyện nhạc phụ ta qua đời nữa." "Trần Hi Liệt ra sức?" Lý Lâm Phủ không vui, quát: "Tiết Bạch mượn danh nghĩa bản tướng dọa nạt Lý Đàm, đến lượt Trần Hi Liệt ra sức từ khi nào?!" Đỗ Ngũ lang sợ đến run rẩy. Thấy hắn không đáp, Lý Lâm Phủ theo thói quen uy hiếp: "Khi nào?!" "Ta ta ta... ta nghe Tả tướng nói vậy. Ta không muốn gây chuyện, chỉ là muốn dùng mối quan hệ trong triều hỏi một chút, không không không áp được tràng diện, náo loạn lên rồi một mình ta ta ta nói bọn họ cũng cũng không nghe..." "Hồ đồ." Đỗ Ngũ lang vẫn không biết mình hồ đồ ở đâu. Vẫn là vị mạc liêu của Hữu tướng phủ không chịu nổi sự ngu ngốc của hắn, bèn nhắc nhở: "Ngươi tìm Tả tướng? Vì học tử thiên hạ ra mặt đảm đương, hắn có thể không?" "A?" Vị mạc liêu kia chắp tay hành lễ, trịnh trọng nói: "Trong triều ngoài dã, chỉ có Hữu tướng mới có tấm lòng này." Lý Lâm Phủ đạm nhiên gật đầu. Hắn đã nghĩ thông suốt, Dương Tiêm vẫn luôn thu phục lòng của sĩ tử nghèo khó, hắn cũng không thể hoàn toàn không hành động. Việc mượn sách chỉ là chuyện nhỏ, nhân cơ hội này đồng ý, ngược lại có thể thể hiện rõ uy nghiêm của Hữu tướng phủ. Ngoài ra, Thánh nhân muốn dùng Tiết Bạch điều tra Vương Hồng, chuyện này hắn và Tiết Bạch đã có sự ngầm hiểu. "Hữu tướng?" Đỗ Ngũ lang ngẩn người một lúc lâu, hỏi: "Vậy Hữu tướng có phải đã đồng ý?" "Về sau đừng gây thêm phiền phức cho bản tướng nữa." "Vâng, Vâng." Đỗ Ngũ lang mừng rỡ, trong chốc lát lại cảm thấy Lý Lâm Phủ cũng là người tốt, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại, thầm nhủ không thể nào lành sẹo lại quên đau. "Đây có một công văn, ngươi mang về cho Đỗ Hữu Lân." Lý Lâm Phủ mất kiên nhẫn mà phất tay. ~~ Tay cầm công văn ra khỏi Hữu tướng phủ, Đỗ Ngũ lang vẫn cảm thấy chuyện này như một giấc mơ. Một đêm, vào Kim Ngô ngục ngồi một chuyến, đến Hữu tướng phủ đi một vòng... dường như cũng đã quen, nhưng lần này chính là hắn đã độc lập làm nên một kiện đại sự. Lại nghĩ, đợi quan phủ phát ra thông cáo, công báo, sĩ tử nghèo khó trong thiên hạ nhảy cẫng hoan hô, đều gọi tên hắn, nhưng hắn lại chẳng thèm tham gia náo nhiệt, ngay lúc đó đang khởi hành đến Lạc Dương, công thành thân thoái, xong việc phủi áo rời đi, thật có cảnh giới biết bao. "Lạc Dương!" Về đến Thăng Bình phường, Đỗ Ngũ lang hướng thiên phất phất tay, dõng dạc nói một câu. Hắn cuối cùng cũng có thể dẫn thê tử rời nhà, không còn bị phụ mẫu quản giáo, thập phần tự do tự tại. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy vui, hắn bèn chạy nhanh về nhà, vừa hay thấy Tiết Vận Nương đang khóc lóc ở cửa chờ hắn, vội vàng chạy lên ôm chầm lấy nàng. "Vận nương, ngươi đừng lo, ta đâu phải là lần đầu vào ngục... Ngươi có biết không, chúng ta sắp đi Lạc Dương rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi xem Long Môn Sơn Sắc, ài, ngươi đợi một chút, ta đưa cái này cho A gia trước đã." (3) Cầm công văn đến thư phòng, Đỗ Ngũ lang biết thể nào cũng lại bị Đỗ Hữu Lân giáo huấn một trận, nhưng không sao, sắp phải xa nhà rồi, nhịn một chút là được. "A gia, đây là công văn Hữu tướng bảo ta mang về." "Đưa đây." Đỗ Hữu Lân hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử, mặt lạnh như tiền nhận lấy công văn, chỉ lướt qua một cái, trên mặt đã hiện lên ý cười, quay sang nhìn Tiết Bạch. "Xem ra, lão phu cũng phải đi Đông Đô một chuyến rồi." "Hả?" Đỗ Ngũ lang không khỏi nhìn về phía Tiết Bạch, há miệng nói không thành tiếng mấy câu. "..." Tiết Bạch lại không để ý đến hắn, chỉ nghĩ đến nay mọi việc ở Trường An đã ổn thỏa, có thể chuẩn bị khởi hành. Ly biệt là đại sự, hắn cũng từng nghĩ có nên đến Ngọc Chân Quan nói một tiếng với Lý Đằng Không và Lý Quý Lan hay không, nhưng suy đi tính lại, vẫn là thôi. ________ (1) *thùy hoàn phân tiêu kế: 垂鬟分肖髻. *tùy vân kế: 随云髻. (2) "Ngô đới đương phong": phong cách vẽ nếp áo bay bồng bềnh như có gió thổi qua của Ngô Đạo Tử. (3) "Long Môn Sơn Sắc" đứng đầu trong "Bát Cảnh Lạc Dương" nơi đây tập trung nhiều danh thắng như: *Long Môn Thạch Quật (hang đá Long Môn) *Thập Tự Viện Long Môn (10 ngôi chùa cổ) *Rừng quốc gia Long Môn Sơn *Suối nước nóng Phượng Tường *Công viên đất ngập nước quốc gia Long Môn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang