Mãn Đường Hoa Thải
Chương 223 : Tân giới
Người đăng: Bạch Tiểu Tiết
Ngày đăng: 14:34 23-07-2025
.
Lạc Dương.
Một dòng Lạc Hà chảy từ tây sang đông, xuyên qua thành Lạc Dương, chia nó thành hai phần nam và bắc.
Phía bắc Lạc Hà, Hoàng thành và Cung thành chiếm cứ góc tây bắc, góc đông bắc thì có hai mươi chín phường; Phía nam Lạc Hà có bảy mươi tám phường.
Đầu niên hiệu Thiên Bảo, "Đông Đô" được đổi thành "Đông Kinh" nhưng người đời vẫn quen gọi Lạc Dương là Đông Đô. Nơi đây đặt một chức Đông Đô mục, do một thân vương kiêm nhiệm từ xa, nhưng thân vương không trực tiếp đến nhậm chức, mà thực tế toàn bộ chính vụ đều do Hà Nam doãn toàn quyền quyết định, ngoài ra còn có hai Thiếu doãn, tòng tứ phẩm hạ, phụ tá cho Hà Nam doãn.
Nha thự của Hà Nam Phủ nằm ở Tuyên Phạm phường, phía nam Lạc Thủy.
Giữa tháng chín, Chu Tiển vội vã chạy đến nha thự.
Hắn là Lạc Dương huyện lệnh, huyện Lạc Dương thuộc phủ Hà Nam, tương đương với việc huyện Trường An, Vạn Niên thuộc phủ Kinh Triệu. Chỉ là trên phủ Kinh Triệu còn có trung ương, còn Đông Đô mục không đến nhậm chức, hơn nữa Thánh nhân đã mười năm không đến Lạc Dương, nên quyền hành của Hà Nam Phủ tự chủ hơn một chút.
"Lệnh Hồ thiếu doãn có ở đây không?"
"Đang ở công phòng, Chu huyện lệnh mời vào."
Chu Tiển vội vã đến gian công phòng đầu tiên bên trái hậu thự, đứng ngoài cửa thông báo một tiếng rồi đẩy cửa bước vào, hướng về Lệnh Hồ Thao đang ngồi ngay ngắn ở đó hành lễ: "Thiếu doãn, hạ quan nghe nói Thánh nhân đã sai sứ đến điều tra chuyện cứu tế."
Lệnh Hồ gia là thế tộc ở Đôn Hoàng, từ trước đời Tấn đã nhiều đời làm thái thú quận Đôn Hoàng, mãi cho đến khi Bắc Chu đại tướng quân Lệnh Hồ Chỉnh dời đến Quan Trung, sau đó, Lệnh Hồ gia ở hai triều Tùy, Đường đều ra làm quan, người được liệt vào hàng công khanh không phải số ít, ví như, khai quốc danh thần Lệnh Hồ Đức Phân.
Lệnh Hồ Thao chính là chắt của Lệnh Hồ Đức Phân.
Lúc này hắn đang kiểm tra sổ sách, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Ngồi đi, không cần phải đại kinh tiểu quái." (đại kinh tiểu quái: ngạc nhiên thái quá trước việc nhỏ nhặt)
Chu Tiển vừa ngồi xuống đã không ngừng nói: "Thánh nhân bổ nhiệm nghĩa đệ của Quý phi làm Yển Sư úy, e rằng kẻ đến không thiện đâu, nghe nói là có yêu tặc gây náo loạn đến tận Hoa Thanh cung, đã kinh động thánh giá."
Lệnh Hồ Thao hỏi: "Ngươi lấy tin tức từ nơi nào?"
"Miêu Tấn Khanh được đổi sang làm Lại Bộ thị lang, từ Ngụy Quận trở về kinh, trên đường qua Lạc Dương đã nói với hạ quan."
Lệnh Hồ Thao vuốt râu dài, lắc đầu nói: "Miêu Tấn Khanh từ Ngụy Châu đến, làm sao biết được tường tận chuyện trong kinh?"
Chu Tiển nói: "Hữu tướng đã triệu hắn về kinh, có lẽ là sứ giả nói cho hắn biết?"
Lệnh Hồ Thao hỏi: "Hắn đã bày kế cho ngươi?"
Chu Tiển đáp: "Hắn nói, vấn đề nếu không ở Hà Nam Phủ, thì là ở Thiểm Châu."
"Chẳng qua là lòng riêng mà thôi."
Lệnh Hồ Thao biết rõ nội tình, Miêu Tấn Khanh xuất thân từ nho học thế gia, danh vọng, phong thái, tư lịch đều không tầm thường, nếu không phải năm năm trước xảy ra chuyện "Duệ Bạch Trạng nguyên" mà bị biếm ra ngoài, tiến thêm một bước nữa là đã bái tướng, uy hiếp đến địa vị của Hữu tướng rồi. Nay chưa chắc đã muốn quay về triều chủ trì Lại bộ, chỉ e là đang nhắm đến chức Thiểm Quận thái thú.
"Hắn đôi ba lời công kích Đậu Đình Chi, ngươi liền bị hắn lợi dụng rồi sao?" Lệnh Hồ Thao nói: "Đậu Đình Chi đã giải thích với Thánh nhân rồi, khi đó, vì binh sự ở Lũng Hữu, triều đình trưng thu lương thực gấp, một đoàn thuyền tào vận khi qua Tam Môn của Hoàng Hà bị lật, đã tạm thời trưng dụng nạn dân vận chuyển bằng đường bộ, lương thực qua khỏi Đồng Quan, nạn dân được trưng dụng đi khai phá Hoa Sơn, không liên quan đến Thiểm Quận."
Chu Tiển thấp giọng nói: "Vậy... Yển Sư huyện úy Vương Ngạn Xiêm thì sao?"
"Sợ tội tự sát, án đã kết, còn gì để nói nữa?"
"Chỉ sợ là minh kết ám tra, nếu không nghĩa đệ của Quý phi sao lại đến Yển Sư?"
"Ngươi quá để tâm đến chuyện của huyện bên cạnh rồi!" Lệnh Hồ Thao trách một câu, lại nói: "Một nhiệm kỳ giáo thư, một nhiệm kỳ kỳ úy, là bước thăng tiến bình thường nhất, ngươi hà tất phải quan tâm nhiều?"
Chu Tiển nói: "Hạ quan lo hắn đến để bắt lỗi..."
Lệnh Hồ Thao nói: "Vấn đề không ở Hà Nam Phủ thì ở Thiểm Châu, đạo lý này chẳng lẽ Đậu Đình Chi không biết? Người đi qua địa phận của hắn, đại quan một phương như hắn, há lại không xử lý cho tốt sao?"
Chu Tiển vừa nghe liền hiểu, bất luận giữa họ có tranh giành đấu đá thế nào, quan viên Hà Nam Phủ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, một tiểu quan đến, Đậu Đình Chi không có lý do gì không xử lý ổn thỏa trước.
"Đậu thái thú đã cùng Thiếu doãn thông khí? Đến Thiểm Châu, trước tiên kéo hắn lên thuyền, chuyện kinh động thánh giá mới thực sự qua đi."
"Ân." Lệnh Hồ Thao gật đầu, "Tiết Bạch đến Thiểm Châu, Đậu Đình Chi tự sẽ có thư đến."
Thương nghị xong xuôi, Chu Tiển cáo từ.
Khi bước ra khỏi nha thự Hà Nam Phủ, hắn tình cờ gặp hai người đi tới, một người trạc bốn mươi tuổi, mặc hồng bào; người còn lại chưa đến hai mươi, cao ráo tuấn tú, tuy mặc thanh bào, nhưng lại toát ra vẻ ung dung khí phách.
Chu Tiển thầm nghĩ nha thự Hà Nam Phủ không biết từ khi nào lại có một nhân vật như vậy, nhưng có nghe nói vị Trạng nguyên sắp tới...
Bỗng nhiên, tâm trí hắn khẽ động, đứng lại, mở miệng nói: "Hai vị là ai?"
~~
Lệnh Hồ Thao đang viết thư, có tiểu lại vào, nhỏ giọng bẩm báo: "Thiếu doãn, tân nhiệm Thủy Lục Chuyển Vận Phó Sứ Đỗ Hữu Lân, Yển Sư huyện úy Tiết Bạch đã đến, còn mang theo thư của Ngô Hoài Thực cho Chu Tiển."
Bút lông xoay chuyển, đang viết đến mấy chữ "tuế phú như kỳ vận để" (lương thực thuế khóa đúng hạn vận chuyển tới) Lệnh Hồ Thao nghe thấy hai chữ "Tiết Bạch" liền dừng lại, trầm ngâm nói: "Thiểm Châu có thư đến không?"
"Thưa Thiếu doãn, không có."
"Vi phủ doãn có ở đây không?"
"Không có, Công tào hỏi, Thiếu doãn có muốn gặp họ không?"
Lệnh Hồ Thao không đặt bút xuống, mà chỉ nói: "Bảo họ đợi một lát, bản quan đến tam đường gặp họ."
"Vâng."
Lệnh Hồ Thao tiếp tục viết xong lá thư trong tay, sau đó xử lý thêm hai công văn không khẩn cấp, rồi lại cho người hỏi xem Đỗ Hữu Lân, Tiết Bạch ở trong đường có phản ứng gì, lúc này mới thong thả chỉnh lại quan bào, đi qua gặp mặt.
Hắn từng tìm hiểu qua vị Yển Sư úy mới nhậm chức này, biết rõ Tiết Bạch thăng quan tiến chức nhờ bám váy Quắc Quốc phu nhân ra sao. Nhưng Tiết Bạch nay đã rời xa Trường An, đến nơi mà tà váy của Dương thị không thể che chở được nữa, đã trở thành thuộc hạ của hắn.
Quan lớn hơn một cấp, hắn không thể tỏ ra mất đi vẻ uy nghiêm của quan trên.
Đi đến đại đường, Đỗ Hữu Lân, Tiết Bạch đang định hành lễ, Lệnh Hồ Thao đã cười trước với Đỗ Hữu Lân: "Không dám, Đỗ công nếu muốn bàn giao công văn, thì nên đến Thái Phủ Thự ở Đông Đô; nếu là đến thăm ta, thì vạn lần đừng khách sáo."
Một câu nói, thái độ của hắn khiến người ta như tắm gió xuân, Đỗ Hữu Lân ngược lại có chút không biết phải ứng đối thế nào.
Lâu năm quán chức hư quan, năng lực so với đại lại địa phương quả thực kém xa. (quán chức: chức văn phòng, hư quan: quan không có thực quyền)
"Lệnh Hồ thiếu doãn quá khách sáo rồi, ta mới đến Đông Đô, công sự còn lạ lẫm, thật đáng chê cười."
Đỗ Hữu Lân vô tình thừa nhận "công sự còn lạ lẫm" trên quan trường khó tránh khỏi bị người ta bắt lấy không tha, sau này sự vụ có sai sót, người khác sẽ mượn cớ này đổ lên đầu hắn.
Lệnh Hồ Thao thoáng chốc đã nhìn ra, biết đây là một người dễ xử lý, liền cho gọi một lại viên.
"Dẫn Đỗ công đến Thái Phủ Thự bàn giao công văn, xong việc, ta sẽ thiết yến tẩy trần."
"Vâng."
"Đã muốn đến, sao các ngươi không sai người đến báo trước một tiếng." Lệnh Hồ Thao mang theo ý trách móc, cười nói: "Đến đột ngột như vậy, sẽ không có hảo yến đâu."
Đỗ Hữu Lân vội vàng khách sáo cảm tạ, rất nhanh đã được dẫn đến Thái Phủ Thự.
Tiết Bạch lại nghe ra được ngụ ý trong lời của Lệnh Hồ Thao, đáp: "Thiếu doãn đừng trách, ta chỉ là Yển Sư úy, không dám làm phiền Thiếu doãn thiết yến."
Hắn là đi nhậm chức bình thường, không cần thiết phải thông báo trước.
Lệnh Hồ Thao vẫn còn nhìn theo bóng lưng của Đỗ Hữu Lân, trong lòng suy tính... Chỉ từ việc Tiết Bạch đến Yển Sư nhậm chức để phán đoán hắn có phụng thánh dụ điều tra cái chết của Vương Ngạn Xiêm hay không, thì khó nói, nhưng nếu cộng thêm việc Đỗ Hữu Lân xuất nhậm Thủy Lục Chuyển Vận Phó Sứ, thì rất giống là đến để điều tra Vương Hồng.
Việc bổ nhiệm tuy do Hữu tướng ban ra, nhưng nếu Hữu tướng không nhận được sự ám chỉ của Thánh nhân, thì sao lại có thể làm như vậy?
"Tuổi trẻ tài cao a."
Lúc này, Lệnh Hồ Thao mới đánh giá Tiết Bạch, sau khi khen một câu, liền dùng thái độ thân mật của quan trên hỏi: "Ngươi từ Trường An đến, có được Thánh nhân, Hữu tướng dặn dò gì không?"
"Thánh nhân, Hữu tướng đều dặn dò ta, làm quan địa phương, nhất định phải lấy bách tính làm trọng."
Câu này nghe như một câu nói suông, nhưng lại ẩn chứa ý ám chỉ Tiết Bạch đã phụng thánh dụ.
Lệnh Hồ Thao hỏi: "Đi qua Thiểm Châu, có từng gặp Đậu thái thú?"
"Chưa từng." Tiết Bạch nói, "Nhưng ở dịch xá Đồng Quan, tình cờ gặp được Miêu công, ngài ấy từ Ngụy Quận thái thú được điều về Lại bộ."
Lệnh Hồ Thao gật đầu, bất ngờ phát hiện Tiết Bạch trên quan trường rất lão luyện, nghe lời xúi giục của Miêu Tấn Khanh, liền tránh qua Thiểm Châu, quả là có tâm kế.
Bất luận Tiết Bạch có phải phụng thánh dụ đến hay không, có thể thấy hắn không dễ đối phó, nhưng ít nhất không bốc đồng, không gặp người là cắn.
Nhất thời không thăm dò được thêm, Lệnh Hồ Thao chuyển sang thái độ công việc, lật ra mấy tập văn thư, từng cái một đưa qua.
"Ngươi đến Yển Sư nhậm chức, có mấy việc lão phu phải giao phó cho ngươi, đầu tiên là kỳ vọng của thiên tử. Thời Khai Nguyên, Thánh nhân đã đích thân chọn một trăm sáu mươi ba huyện lệnh đến dự yến, làm thơ tặng Ngu Thành lệnh, từ đó, những người làm huyện quan trong thiên hạ đều lấy đó làm lời răn, gọi là 'Tân Giới' cũng gọi là 'Lệnh Trưởng Tân Giới'." (giới: lời răn; lệnh: quan đứng đầu huyện lớn; trưởng: quan đứng đầu huyện nhỏ)
Tiết Bạch nhận lấy "Tân Giới" đưa mắt nhìn, trên đó là một bài thơ.
"Ngã cầu lệnh trưởng, bảo ngải hạ nhân. Nhân chi bất an, tất hữu sở nhân..." (Ta mong lệnh trưởng, giữ gìn dân đen. Người dân bất an, ắt có nguyên nhân...)
Thơ rất dài, chứa đầy kỳ vọng tha thiết, dặn dò chân thành, nói về việc Thánh nhân yêu cầu quan lại địa phương phải quan tâm đến dân chúng.
Nếu xâm chiếm tài vật, thuế má lao dịch không công bằng, sẽ khiến bách tính ly tán. Các huyện quan phải cải cách tệ nạn, phá bỏ tục cũ, duy tân thi chính, giáo hóa phú dân, huệ tuế người nghèo, lấy thân làm gương, tự tay lo liệu, cần mẫn khuyến nông. (huệ tuế: ban ân + cứu tế)
Lệnh Hồ Thao dặn dò: "Sở dĩ tể tướng khởi nghiệp từ châu huyện, quan viên nhập thế, phải trước tiên một lòng vì dân chúng, chính là như Thái Tông hoàng đế từng nói 'thủy năng tải chu, diệc năng phúc chu' vậy, ngươi làm quan một nhiệm kỳ, không được để bách tính lưu ly, không được để Thánh nhân thất vọng." (nước nâng thuyền lên, cũng có thể lật thuyền)
"Những lời này của Thiếu doãn, ta nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ."
"Tốt, phải có chí khí như vậy."
Lệnh Hồ Thao khen ngợi không ngớt, lại nói: "Ngồi đi, lão phu nói cho ngươi nghe về huyện Yển Sư."
"Tạ Thiếu doãn."
"Yển Sư nằm ở phía đông thành Lạc Dương, giáp với huyện Lạc Dương, nha thự huyện Yển Sư cách đây không quá sáu bảy mươi dặm, lại có Lạc Thủy nối liền, ngươi ngày mai đi thuyền về phía đông, xuôi dòng mà xuống, rất nhanh sẽ đến."
Tiết Bạch đáp: "Vừa hay mở mang kiến thức một chút về sự sầm uất của tào vận Lạc Dương."
"Nơi này là trung tâm của Đại Vận Hà đó." Lệnh Hồ Thao cũng coi đây là vinh dự, vỗ gối cảm khái, "Thông giang ba vu tứ phương, tập thiên hạ chi cống phú." (Sóng sông thông bốn cõi, thuế cống thiên hạ đổ dồn về)
Sau một hồi nói chuyện phiếm, hắn tiếp tục nói về Yển Sư.
"Hà Nam Phủ có hai mươi đô kỳ huyện, tổng cộng 19 vạn hộ, 118 vạn nhân khẩu, còn nhiều hơn cả Kinh Triệu Phủ. Yển Sư là kỳ huyện, gần một vạn hộ, sáu vạn dân, làm sao để nuôi sống những người này? Không phải chuyện dễ. Đây là sổ thuế hàng năm và danh sách đào hộ của Yển Sư huyện, ngươi thân là huyện úy, sau khi đến nhậm chức, nhất định phải hỗ trợ lệnh trưởng thu đủ thuế, nếu không đến lúc khảo khóa, đừng trách lão phu vô tình." (đô kỳ: Vùng phụ cận kinh đô)
"Yển Sư phía tây giáp Lạc Dương, phía đông giáp Củng huyện, phía nam giáp Câu Thị, còn phía bắc là Hoàng Hà, Lạc Thủy, Y Thủy giao nhau trong địa phận Yển Sư. Thuyền tào vận, thương lữ, người đi đường nam lai bắc vãng, đều đi qua Yển Sư, đạo tặc, trộm cắp, đào phạm không dứt, làm sao để bảo vệ làng xóm, trừng trị kẻ xấu, đây cũng là trách nhiệm của huyện úy..."
~~
Phía nam thành Lạc Dương, Đạo Đức phường.
Ven Lạc Thủy có một khách điếm, trên bức tường trắng trong lầu có một bức thư pháp viết bằng nét chữ phóng khoáng mà vững chãi.
"Lạc Thần cư thủy ngạn, mẫu đơn kiều diễm phiêu thiên lý, hương dật Đông Đô; Tửu Tiên ngọa trúc lâm, Đỗ Khang cam thuần truyền vạn hộ, danh mãn Trung Châu."
(Lạc Thần ở bờ sông, mẫu đơn kiều diễm bay ngàn dặm, hương lan khắp Đông Đô; Tửu Tiên nằm trong rừng trúc, rượu Đỗ Khang ngọt lành truyền vạn nhà, danh vang khắp Trung Châu.)
Từ gian phòng trên lầu đẩy cửa sổ nhìn ra, phong cảnh tuyệt đẹp.
Lạc Thủy rất rộng, thậm chí không thua kém một số đoạn của Hoàng Hà, nhưng trong hơn, chảy chậm hơn, bên bờ sông liễu rủ thướt tha, trên sông thuyền bè qua lại, ngàn cánh buồm cùng ra khơi.
Đêm đó, Tiết Bạch và mọi người nhà họ Đỗ đều nghỉ lại trong khách điếm này.
Đỗ Hữu Lân nhậm chức ở nha môn Thủy Lục Chuyển Vận, sẽ cùng Đỗ gia ở Lạc Dương thuê một trạch viện sinh sống.
Tiết Bạch thì định ngày mai sẽ trực tiếp từ bến Lạc Thủy khởi hành đến huyện Yển Sư, chỉ mang theo thiếp thất Thanh Lam, mấy vị mạc liêu do Ân Lượng đứng đầu, nhóm tùy tùng hộ vệ do Lão Lương, Khương Hợi, Tiết Tiệm đứng đầu, cùng gia quyến của họ.
Đỗ gia tỷ muội bề ngoài tất nhiên sẽ không theo Tiết Bạch, kể cả phu thê Đỗ Ngũ lang cũng sẽ ở lại Lạc Dương vài ngày, giúp phụ mẫu ổn định chỗ ở.
...
Phòng trên lầu hai, Đỗ Ngũ lang cài then cửa, vươn vai một cái, nói: "Cuối cùng cũng không phải nghe tiếng ngáy của A gia ta nữa."
Hắn càng vui hơn là, đêm nay sẽ được ôm thê tử ngủ.
Tiết Vận Nương đang bận rộn dọn dẹp chăn đệm, hỏi: "Ta tưởng Đằng lang sẽ muốn đi thẳng đến huyện Yển Sư cùng A huynh."
"Còn chưa dẫn ngươi đi dạo thành Lạc Dương mà. Hơn nữa, ta bây giờ cũng không muốn tốn sức để thoát khỏi A gia ta nữa. Ở Trường An ta đã liều mạng đến tận Kim Ngô ngục, kết quả lại thành ra thế này, còn không bằng không làm gì cả."
Sau một chặng đường dài, Đỗ Ngũ lang cũng có chút uể oải, nói xong, liền giang tay ra, nói: "Ôm một cái."
"Ân."
Hai phu thê cứ thế đứng ôm nhau một lúc trong phòng.
Bỗng nhiên.
"Tùng tùng tùng!"
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa mãnh liệt.
Đỗ Ngũ lang nghe đối phương đến không có ý tốt, lập tức bảo Tiết Vận Nương trốn đi, hắn nhón chân đi đến bên cửa, ghé mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài lại không có ai.
Cúi đầu nhìn, trên đất có thêm một mảnh giấy.
Đỗ Ngũ lang đành phải nhặt lên, đến bên ánh nến xem, chỉ thấy trên đó viết "Vương huyện úy không phải tự sát".
Hắn vội vàng ra khỏi phòng, chạy đến sương phòng của Tiết Bạch, gõ cửa nói: "Tiết Bạch, ngươi xem..."
Cửa phòng lại không cài, gõ một cái là mở ra, bên trong không có ai.
"Xảy ra chuyện rồi!"
Đỗ Ngũ lang giật mình, vội vàng chạy đến ngoài sương phòng của Đỗ Hữu Lân, sau đó vỗ đầu một cái, nghĩ rằng tìm A gia không bằng tìm A tỷ, vội vàng chạy lên lầu ba.
Lầu ba là nơi ở của Đỗ gia tỷ muội, mẫu nữ Liễu Tương Quân và các nữ quyến khác, Thanh Lam đang đứng trên hành lang nói chuyện với Liễu Tương Quân, vừa thấy Đỗ Ngũ lang đến liền nói: "A lang ở đại đường, ngươi mau đi tìm hắn."
"A, được."
Đỗ Ngũ lang vội vã chạy xuống đại đường lầu một, vừa hay thấy một người ra khỏi đại đường, dáng vẻ lén lút, vội vàng hô lên: "Này, là ngươi đưa giấy phải không? Chờ đã."
"Đuổi theo." Tiết Bạch bỗng nói một tiếng từ phía sau.
Tiếp đó liền thấy Khương Hợi vọt ra đuổi theo.
Chỉ thấy bóng người lén lút kia nhanh chóng lẩn vào đám đông, rất nhanh đã biến mất ở bến tàu Lạc Thủy.
Đỗ Ngũ lang nhìn mà ngẩn người, quay đầu hỏi Tiết Bạch: "Ngươi vừa rồi ở đại đường, đã thấy hắn rồi."
"Thân cao năm thước sáu tấc, chân hơi khập khiễng, có thể là bị thương, nhưng hắn quen thuộc địa hình hơn, Khương Hợi không đuổi kịp đâu."
~~
Tiết Bạch là ở bên cửa sổ sương phòng trên lầu ba nhìn thấy người đó, lúc xảy ra chuyện hắn đang cùng Đỗ gia tỷ muội thương nghị sự tình.
Không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một người báo tin, hơn nữa người báo tin này lại nhát gan như vậy.
"Ta vừa đến Lạc Dương, hắn tất nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ta. Không sao, hẳn là hắn sẽ còn quay lại."
"Vương Ngạn Xiêm không phải tự sát, không cần hắn nói ta cũng có thể đoán được." Đỗ Cấm nói: "Ta thấy lạ là, tại sao hắn lại đến nói cho ngươi biết? Hắn từ đâu mà suy đoán ngươi có khả năng vì Vương Ngạn Xiêm lật lại bản án?"
Tiết Bạch nói: "Cho thấy nơi hắn ẩn thân có nguồn tin tức? Trong thành Lạc Dương, người nghi ngờ ta phụng thánh dụ đến điều tra vụ án, chẳng qua cũng chỉ có mấy người đó."
"Còn có một khả năng nữa." Đỗ Xuân nói, "Có lẽ hắn không phải đến để kêu oan cho Vương Ngạn Xiêm, mà là đến để thăm dò ngươi."
Tiết Bạch trầm ngâm: "Vậy càng cho thấy cái chết của Vương Ngạn Xiêm có ẩn tình khác, nếu không hà cớ gì phải thăm dò ta?"
"Ta thấy không phải là thăm dò." Đỗ Cấm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một cái, nói: "Nếu là vậy, sẽ không đến mức nhầm cả phòng ngươi ở."
"Vậy thì, người này rất có thể thực sự biết một số ẩn tình."
~~
Cùng một đêm, huyện Yển Sư.
Ngay phía bắc huyện thự không xa, trong ngõ miếu Tam Quan có một trạch viện, ba gian sân, không lớn không nhỏ, được thu dọn rất có phẩm vị.
Vài tào phu được đưa vào trong.
"Vốn không cần phiền phức như vậy... Dọn dẹp cho sạch sẽ."
Theo lời căn dặn, tất cả sách vở văn thư trong thư phòng đều bị ném vào chậu lửa, giường trong phòng chính được dời đi, vết máu đã khô trên sàn nhà bị rửa sạch.
Nửa tờ giấy từ trong chậu lửa bay ra, xoay tròn trong không trung đêm tối, như mang theo oán niệm không muốn bị đốt cháy.
Cừ soái đứng đầu giẫm chân lên, sau đó nhặt lên xem, trên đó đại khái là một bài thơ rất dài.
Hắn cũng nhận ra được mấy chữ đơn giản, thuận miệng đọc lên.
"Ngã cầu lệnh trưởng, bảo... hạ nhân."
.
Bình luận truyện