Mãn Đường Hoa Thải

Chương 224 : Nhậm chức

Người đăng: Bạch Tiểu Tiết

Ngày đăng: 20:09 23-07-2025

.
Cái tên Yển Sư bắt nguồn từ sự kiện Võ Vương phạt Trụ, sau khi kết thúc chiến tranh, đã "yển can qua, chấn binh thích lữ" tức là hạ vũ khí, giải tán quân đội, thể hiện cho thiên hạ thấy rằng sẽ không động đến binh đao nữa, do đó mà có tên "Yển Sư". (Yển: thu, hạ, ngừng; Sư: binh) Huyện thành nằm ở phía bắc Lạc Hà. Tường thành có chu vi sáu dặm tám mươi tư bước, cao ba trượng, có bốn cửa thành, phía bắc là Vọng Kinh Môn, phía đông là Hoài Tung Môn, phía tây là Chiêm Lạc Môn, phía nam là Nghênh Tiên Môn. Cửa Nghênh Tiên Môn ở phía nam thành đối diện thẳng với Lạc Hà, nơi có một bến tàu, được gọi là "Nghênh Tiên Môn Mã Đầu". (mã đầu: bến tàu) Trên sông, những chiếc tào thuyền lớn từ phía đông đến chở đầy lương thực, vải vóc, trân bảo, mớn nước rất sâu, ngược dòng mà đi, trong tiếng hò reo của các phu kéo thuyền mà từ từ tiến lên. Một chiếc khách thuyền từ phía tây đến, cập bến. Ân Lượng chắp tay sau lưng đứng ở mũi thuyền, ánh mắt đảo qua đám đông trên bờ, nào phu tào vận, phu khuân vác, thương nhân, người đi đường, lại viên... Cuối cùng, hắn quay người nói với Tiết Bạch: "Thiếu phủ, có người tới đón ngươi." Ván cầu vừa hạ xuống, trên bờ quả nhiên có một hán tử sải bước nghênh đón, đi thẳng đến trước mặt Tiết Bạch hành lễ hỏi: "Xin hỏi có phải là Tiết huyện úy đương diện không?" "Ngươi nhận ra ta?" "Huyện úy nói đùa rồi, nhân vật như ngài, đừng nói là huyện Yển Sư nhỏ bé này, mà cả thiên hạ cũng chẳng có mấy người." Hán tử này cung kính bồi tiếu, rồi tự giới thiệu: "Tiểu nhân Tề Sửu, là trưởng ban 'tróc bất lương nhân' huyện Yển Sư, được lệnh của lệnh trưởng, đến bến tàu đón huyện úy." (tróc: bắt) Tiết Bạch đưa cáo thân cho hắn xem qua một cái, hỏi: "Ngươi làm sao biết ta hôm nay sẽ đến?" Tề Sửu đáp: "Hôm qua phủ thự có sai người đến thông báo, bảo chúng tiểu nhân sắp xếp trước chỗ ở cho ổn thỏa." (cáo thân: sắc phong) "Là vị quan trưởng nào sai người đến?" "Việc này tiểu nhân tất nhiên không biết." "Ngươi không biết? Quan trưởng phủ thự có lòng như vậy, ta lại không biết nên cảm kích ai, đến lúc quan trưởng hỏi đến, là trách nhiệm của ai?" Tiết Bạch cười nói: "Phải rồi, ngươi tên Tề Sửu? Tên thật dễ nhớ, sao lại đặt tên như vậy?" "Tiểu nhân sinh vào giờ Sửu ạ." Tề Sửu đáp, sau một hồi do dự, lại nói: "Tiểu nhân nhớ ra rồi, hình như là Lạc Dương lệnh Chu công sai người đến huyện thự, huyện thừa mới bảo tiểu nhân sắp xếp." Tiết Bạch nói: "Vậy ta nên tạ ơn Chu công." Ân Lượng vuốt râu cười, thầm nghĩ Chu Tiển một Lạc Dương huyện lệnh, với Yển Sư úy chẳng qua là quan lại ở huyện lân cận, hà cớ gì phải nhiệt tình đến vậy? Sau đó liền nghĩ, hẳn là vì mối quan hệ với hoạn quan Ngô Hoài Thực, vậy cũng nói thông được. Tiết Bạch có ý muốn đi dạo một vòng quanh huyện Yển Sư, nhưng Tề Sửu cứ một mực mời hắn về ổn định chỗ ở trước, dù sao Tiết Bạch cũng mang theo không ít gia quyến. Tiến vào Nghênh Tiên Môn, đầu tiên là đến một tòa trạch viện bên cạnh Văn Miếu, phía đông huyện thự. "Huyện úy mời, đây là nơi ở mà lệnh trưởng đặc biệt chuẩn bị cho ngài, một tiểu ngũ tiến viện, hẳn là vừa dùng." Tề Sửu cười dẫn đường, trực tiếp ra hiệu cho đám sai dịch dưới tay chuyển hành lý. "Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau giúp huyện úy chuyển hành lý vào?" Tiết Bạch hỏi: "Không biết Vương huyện úy trước đây có phải ở chỗ này?" "Huyện úy yên tâm, không dám để ngài ở lại chỗ mà Vương huyện úy từng ở đâu ạ." "Vì sao? Hung trạch?" Tề Sửu đáp không được, xoa tay cười xòa, ra vẻ xin Tiết Bạch đừng làm khó hắn. "Vậy tòa trạch viện này là?" "Thuê ạ, mỗi tháng sẽ trừ vào bổng lộc của huyện úy." Ân Lượng cười hỏi: "Giá thuê bao nhiêu? Chủ nhân là ai?" Tề Sửu nói: "Những chuyện này, tiểu nhân sao mà biết được." Tiết Bạch nói: "Dẫn ta đến nhà Vương huyện úy xem thử." Tề Sửu đang định từ chối, Lão Lương, Khương Hợi đã tiến lên, một trái một phải kẹp hắn ở giữa, hắn vốn cũng là một hán tử cường tráng, lúc này chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy lạnh toát, vội vàng nhận lời. "Vương huyện úy ở trong ngõ Tam Quan Miếu, tiểu nhân dẫn huyện úy qua đó." "Đa tạ." Yển Sư huyện thành xem như rất phồn hoa. So với Trường An, Lạc Dương tuy không bằng, nhưng lại náo nhiệt hơn cả Thiểm Châu thành. Tiết Bạch không vội đi dạo huyện thành, theo Tề Sửu rẽ vào ngõ Tam Quan Miếu, trạch viện thứ ba trong ngõ chính là nơi ở của Vương Ngạn Xiêm. "Không có ai ở sao? Gia quyến của hắn đâu?" "Gia quyến của Vương huyện úy ở lại quê nhà Tinh Châu, chưa từng mang theo, lúc nhậm chức bên người chỉ có một người hầu đã theo hầu nhiều năm." "Tên là gì?" "Vương Nghi." Nói rồi, Tề Sửu đẩy cửa lớn ra. Tiết Bạch hít hít mũi, đi vào sân thứ hai, trực tiếp vào sương phòng phía đông, đây là một gian thư phòng, ba mặt tường đều dựng kệ đa bảo, trên đó bày nghiên mực, đồ cổ, trên giá bút của bàn sách treo hơn mười cây bút lông... nhưng văn thư thì một tờ cũng không thấy. Một lát sau, Ân Lượng qua, thấp giọng nói: "Thiếu phủ, bên này." Đến chính phòng ở hậu viện, Tiết Bạch bẻ gãy một cành cây, đào một ít đất trong khe gạch trên nền lên. "Còn ướt." Ân Lượng ngẩng đầu nhìn ngói trên mái nhà, nói: "Không có dột." "Đêm qua đã có người đến rửa." "Xem ra, Vương huyện úy không phải sợ tội tự sát." "Chuyện này đã rõ ràng." Tiết Bạch nói: "Vốn tưởng Vương Ngạn Xiêm là chết thay, nay xem ra, hắn có thể còn phát hiện ra điều gì đó." "Tham ô nghĩa thương, cứu tế bất lực, những chuyện này cũng đều rõ ràng." Ân Lượng nói, "Thiếu phủ cũng không làm gì được họ?" Ngay cả vị mạc liêu như hắn, cũng không biết Tiết Bạch rốt cuộc có phụng thánh dụ hay không. Tiết Bạch cười cười, lướt qua vấn đề này. "Nếu không chỉ có những tội danh này thì sao? Dù sao trong số những nạn dân đó thật sự có hơn hai mươi tên phản tặc." "Hiện tại còn chưa nói chắc được, trừ phi có thể bắt được hung thủ." Tiết Bạch quay đầu nhìn Tề Sửu đang đứng ngoài cửa, nói: "Không phải tên trưởng ban này giết." Ân Lượng trầm ngâm nói: "Theo lý mà nói, tróc bất lương soái phải là tâm phúc của huyện úy mới phải." ~~ "Tề trưởng ban là người huyện Yển Sư?" "Vâng, tiểu nhân lớn lên ở phía nam Y Thủy, là hàng xóm với Huyền Trang pháp sư." "Vậy trước khi Vương huyện úy đến nhậm chức, ngươi đã là trưởng ban của huyện Yển Sư rồi?" Tề Sửu có chút cảnh giác hơn, cười đáp: "Vâng." "Huyện úy thì lưu động, tróc bất lương soái thì cố định?" "Huyện úy nói đùa rồi, bãi chức tiểu nhân, cũng chỉ là một câu nói của huyện úy thôi." "Lời tuy nói vậy." Tiết Bạch nói: "Huyện úy từ nơi khác đến, tại một kỳ huyện mấy vạn dân, rồng rắn lẫn lộn thế này, bãi chức ngươi, chẳng phải hai mắt liền tối sầm?" Tề Sửu nói: "Tiểu nhân là chiếc đèn lồng của huyện úy." "Ngươi với Vương huyện úy quan hệ thế nào?" "Tất nhiên là rất tốt." "Vậy hắn chết rồi, ngươi nghĩ sao?" Lời này, Tề Sửu lại không tiện trả lời. Hôm nay mới gặp, hắn cảm thấy vị huyện úy tân nhiệm này có phần quá thẳng thắn, mấy lần hỏi chuyện đều không cho người ta đường lui. Nhưng chừng mực dường như vẫn nằm trong tay vị huyện úy tân nhiệm này, ít nhất là chưa có ý định bãi chức hắn. Tiết Bạch bỗng nhiên dừng bước. Bọn họ đang đi trong ngõ Tam Quan Miếu, Lão Lương, Khương Hợi trước sau chặn lại, vây Tề Sửu ở giữa. "Yên tâm, có chuyện gì, ra khỏi miệng ngươi, vào tai ta, sẽ không có người khác biết." "Vâng... người ta đều nói Vương huyện úy có thể từ Ngu Thành chuyển đến Yển Sư là nhờ công của Lý huyện lệnh Ngu Thành, Vương huyện úy chẳng có năng lực gì đáng kể. Hai ba năm nay, quả thực cũng không trấn áp được các loại quỷ thần ở Yển Sư." "Nói xem, có những quỷ thần nào?" "Lạc Hà chảy qua huyện, tào thuyền vừa qua, lợi hại mang đến quá nhiều. Đạo tặc, thương nhân, đào phạm, tào công, còn có đủ loại quyền quý từ các châu huyện khác đến, Vương huyện úy chết trong tay những người này, không có gì lạ, tiểu nhân cũng từng khuyên hắn, nhưng không cứu được hắn." "Tại sao không lạ?" "Con người hắn có chút không nói lý lẽ, chỉ nói chuyện nạn dân, mùa đông năm Thiên Bảo thứ năm, nạn dân từ nơi khác tụ tập đến Lạc Dương, duy chỉ có Vương huyện úy la hét đòi mở nghĩa thương phát lương, nhưng hắn quên mất nạn dân là người ngoài, lương thực trong nghĩa thương lại là của bách tính huyện Yển Sư. Huyện Lạc Dương, huyện Hà Nam, kho Hàm Gia đều không phát, một mình hắn đòi phát, làm sao có người đồng ý với hắn?" Ân Lượng nói: "Mỗi khi có thủy hạn, lấy lương thực từ nghĩa thương ra cứu tế, nơi không có kho thì đến châu khác ăn nhờ, đây là quy định của triều đình." (thủy hạn: lũ lụt + hạn hán) Tề Sửu nói: "Tiểu nhân biết chứ, những lời này ở huyện thự câu nào chưa từng tranh cãi. Đến châu khác ăn nhờ đó là quy củ của những năm đầu rồi, sau khi có pháp lệnh về nghĩa thương, ai không nộp lương, ai không tham gia hòa địch? 'Hôm nay cho bọn họ, ngày mai người chết đói chính là chúng ta' lời này không phải ta nói, là tất cả mọi người nói. Cũng đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác, hòa địch những năm nay, nhà ai còn lương thực dư thừa? Tất cả đều trông chờ vào nghĩa thương." Tiết Bạch hỏi: "Vương huyện úy nói thế nào." Tề Sửu nghĩ một lúc, nhớ lại lời của Vương Ngạn Xiêm lúc đó. "Hôm nay không tìm đường sống cho nạn dân, ngày sau chúng ta gặp nạn ai sẽ tìm đường sống cho chúng ta?" Hắn hiển nhiên vẫn chưa nhận ra ý sâu xa trong lời này. Ân Lượng hỏi: "Lúc đó nạn dân có bao nhiêu?" "Không ít, số lượng cụ thể tiểu nhân không biết." "Theo ta biết, mỗi khi nạn dân di cư, ắt có việc buôn bán nhân khẩu, chuyện buôn bán này có những ai làm?" (nhân khẩu ở đây chỉ bản thân hoặc con cái) Lời này hỏi khiến Tề Sửu sững lại, mắt lảng đi, nói: "Yển Sư chỉ là huyện nhỏ, tiên sinh đến Lạc Dương mà hỏi đi." Vì thiên tai mà buôn bán nhân khẩu, đây là vấn đề mà các triều đại đều phải đối mặt, nhưng phải xem triều đình xử lý ra sao. Thái Tông vừa lên ngôi, thiên tai liên miên, Sơn Đông, Quan Đông, Quan Trung liên tiếp gặp nạn, bách tính bán con bán cái, Thái Tông nói "Thủy hạn bất điều, đều là do vua thiếu đức, đức của trẫm bất tu, nên trời trách trẫm" bèn cho Thái phủ xuất tiền, thay bách tính chuộc lại con cái trả cho cha mẹ họ. (thủy hạn bất điều: chỉ tình trạng thời tiết bất thường, mất cân bằng giữa lũ lụt và hạn hán) Trải qua hai triều Cao Tông, Võ hậu với nhiều chính sách khác nhau, phương pháp buôn bán nhân khẩu của bọn buôn người, nha nô đã đổi mới. Đến niên hiệu Khai Nguyên, tài chính triều đình mệt mỏi vì cứu tế, đành phải để mặc cho các hộ nghèo tạm bán con cái làm "dong lực" để cùng nhau vượt qua khó khăn. Tức là cho phép dùng lao dịch để trả nợ, tạm thời tiến hành mua bán người, nếu trong thời hạn có tiền chuộc thân thì thôi, ngược lại thì làm nô tỳ. Dần dần, việc buôn bán nhân khẩu đã dùng các danh nghĩa trá hình mà thịnh hành khắp thiên hạ, trở thành giao dịch hợp pháp. Có thể tưởng tượng được, nếu để Vương Ngạn Xiêm lo chuyện bao đồng, mở kho phát lương, sẽ động chạm đến bao nhiêu lợi ích. "Những nạn dân đó ở Lạc Dương bán con bán cái?" "Tiểu nhân thật sự không biết." Tề Sửu nói: "Từ đó về sau, tiểu nhân đều tránh mặt Vương huyện úy. Hắn tuy từng muốn bãi chức tiểu nhân, nhưng lệnh trưởng, huyện thừa không đồng ý, hắn cũng không làm gì được." "Hắn chết thế nào?" "Giữa tháng bảy, khoảng ngày mười bảy, hắn cho người hầu đến Lạc Yến Lâu mua rượu, chắc là uống say, đêm đó liền sợ tội tự vẫn." "Còn gì nữa không?" "Chỉ có vậy, tiểu nhân không qua lại với hắn nhiều." Tề Sửu nói: "Nói thật, chuyện bắt tặc ở huyện Yển Sư, không dựa vào vị huyện úy ngoại lai này đâu." (ngoại lai: từ nơi khác đến) "Hắn thường qua lại với ai?" "Chắc là những người ở thư viện Thủ Dương." Tề Sửu cúi đầu nghĩ lại một lượt, xác định những gì mình nói đều là những tin tức không khó để nghe ngóng, chắc sẽ không có vấn đề gì. Tiết Bạch và Ân Lượng nhìn nhau, Ân Lượng hiểu ý, tự sẽ đến thư viện Thủ Dương để dò hỏi. ~~ Hỏi xong chuyện của Vương Ngạn Xiêm, lòng Tiết Bạch có chút trĩu nặng, cảm thấy chức huyện úy này khó làm hơn dự tính. So với sự thanh nhàn của Giáo Thư Lang, Thái Nhạc Thừa thì không thể nào bì được. Hắn ổn định cho gia quyến, chỉnh lý nghi dung, thay quan bào, mang theo thư của Ngô Hoài Thực, đi về phía huyện thự. (nghi dung: dáng vẻ bề ngoài) Nha thự nằm ở chính giữa huyện thành, trông rất trang nghiêm, đại môn đóng chặt, lúc này công đường không có ai. Chỉ có một tiểu môn mở sau bức tường hình chữ bát (八) có một người gác cửa đang chờ. (_tiểu môn_/ đại môn \_tiểu môn_) Thấy Tiết Bạch trong bộ quan bào màu xanh đậm, người gác cửa đó vội bước lên, nói: "Huyện úy đến rồi, tiểu nhân dẫn ngài vào." "Đa tạ, xưng hô thế nào?" "Làm phiền huyện úy quý nhân hỏi thăm, tiểu nhân họ Triệu, thứ sáu." "Triệu Lục." Tiết Bạch ghi nhớ, theo hắn đi vào dọc theo con đường lát đá xanh, qua nghi môn, có một khối giới thạch, trên đó khắc chính là "Lệnh Trưởng Tân Giới". (nghi môn: xem như đại môn thứ hai) Phía sau nghi môn là nơi làm việc của Lục tào, chia thành Công, Thương, Hộ, Binh, Pháp, Sĩ. (tào: ban, ngành) Công tào quản lý việc khảo khóa, tuyển nhiệm, tế tự, trường học của huyện; Thương tào quản công xá, kho tàng, chợ búa; Hộ tào quản hộ tịch, kế toán, thuế má; Binh tào quản thành phòng, quân sự, trưng binh; Pháp tào quản luật lệnh, xét xử, đốc thúc bắt tặc; Sĩ tào quản bến sông, thuyền xe, nhà ở, bách công chúng nghệ. (bách công chúng nghệ: các ngành nghề thủ công và nghệ thuật) Trong huyện thự, Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện úy là quan, còn Lục tào bất kể là chủ sự, lục sự, tróc bất lương soái, thương đốc, tư sĩ tá, bác sĩ vân vân, đều là lại viên. (tư sĩ tá: quản lý sĩ tử; bác sĩ: quản lý giáo dục) Tiết Bạch đưa mắt nhìn, thầm biết mình thân là huyện úy, ít nhất phải nắm được Binh tào, Pháp tào trong tay mới có khả năng đứng vững ở huyện Yển Sư. Lần lượt đi qua nơi làm việc của Lục tào, men theo con đường nhỏ qua một đạo nghi môn, sân thứ ba chính là trung đường và hai hoa sảnh. (hoa sảnh: thường nằm trong vườn hoa hoặc khuôn viên có tiểu cảnh, dùng làm nơi tiếp khách thân mật) "Mời huyện úy." Triệu Lục không dám qua, đưa tay chỉ về phía hoa sảnh phía đông. "Vất vả cho ngươi rồi." Tiết Bạch bước vào hoa sảnh, bên trong có một lão giả đang ngồi trên ghế xem văn thư, mắt lim dim, thoáng nhìn khiến người ta tưởng là huyện lệnh, nhưng nhìn bộ y phục bình thường thì lại không giống. "Huyện úy đến rồi." Lão giả thấy có người vào, vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: "Tiểu lão Yển Sư lục sự Quách Hoán, may mắn được gặp Trạng nguyên lang, Minh phủ đã cung kính chờ đợi từ lâu, mời ngài bên này." "Làm phiền Quách lục sự dẫn đường, mời." "Tiểu lão đã nghe danh tài hoa của Trạng nguyên lang từ lâu... Minh nguyệt kỷ thời hữu, bả tửu vấn thanh thiên." (trăng khi nào có, nâng chén hỏi trời xanh) Quách Hoán lại mở miệng hát một câu, tỏ ra rất thân thiết, lại có vẻ không có khí thế gì. Tiết Bạch biết hắn là tâm phúc của huyện lệnh, nhưng lại không đơn giản như vẻ ngoài. Hai người từ phía sau hoa sảnh bước vào trung đường, cuối cùng mới thấy huyện lệnh Lã Lệnh Hạo. Ngoài dự đoán của Tiết Bạch, Lã Lệnh Hạo trông không lớn tuổi, cũng không lớn hơn Ngô Hoài Thực bao nhiêu, rõ ràng chưa đến bốn mươi, lại nghĩ đến con gái hắn ở trong cung đối thực với Ngô Hoài Thực, đại khái có thể biết người này là kẻ có lòng ham muốn công danh lợi lộc. Hôm nay, nếu Lã Lệnh Hạo tương kiến ở hoa sảnh, thì sẽ chứng tỏ có ý thân cận; lúc này ngồi ngay ngắn ở trung đường, chờ Tiết Bạch đến bái kiến, thì lại cho thấy trong nha thự có tôn ti trật tự, quy củ không thể hỏng. Có lẽ liên quan đến hành động của Tiết Bạch sau khi vào thành Yển Sư. "Tiết lang đến rồi." Lã Lệnh Hạo vừa thấy Tiết Bạch, phản ứng lại rất nhiệt tình, sửa lại quan bào, rời khỏi chỗ ngồi đón tiếp. "Ta nhận được văn thư của Lại bộ, biết là Tiết lang tài hoa xuất chúng đến nhậm chức huyện úy, mừng rơi nước mắt!" "Minh phủ quá khen rồi." Tiết Bạch vội vàng hành lễ, đợi Lã Lệnh Hạo đỡ dậy, hắn lập tức lấy thư của Ngô Hoài Thực ra đưa qua, nói: "Đây là thư của Ngô tướng quân trong cung nhờ ta mang đến." "Xem kìa!" Lã Lệnh Hạo cười với Quách Hoán, "Tiết lang là người đáng để gửi gắm gia thư, người một nhà cả." "Thật là có duyên, sau này cùng huyện làm quan, ắt sẽ hòa thuận vui vẻ." Sau một hồi hàn huyên, chia nhau ngồi ở phía đông và tây, Lã Lệnh Hạo chỉ vào Tiết Bạch, mỉm cười nói: "Ta vừa rồi đã nghe nha dịch báo, ngươi đã vào thành, lập tức sai người pha trà, không ngờ, trà đều nguội cả, ha ha, uống tạm vậy." "Minh phủ quá khách sáo rồi." Tiết Bạch nói: "Thực sự là, có một số việc không thể không đi làm trước, ngược lại làm phiền Minh phủ đợi lâu, là lỗi của ta." "Không thể không làm?" "Không thể không làm." Tiết Bạch dùng giọng điệu khẳng định nói một câu. Lã Lệnh Hạo thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Ta hiểu ý ngươi rồi, vậy thế này thì sao." Hắn giơ lá thư của Ngô Hoài Thực trong tay lên, tiếp lời: "Ta viết một phong thư hồi âm, nhờ Ngô tướng quân thay chúng ta giải thích, thế nào?" Đây chính là điểm phi phàm của Lã Lệnh Hạo. Phía sau hắn là nội thị trong cung, lại còn là quan hệ nhạc phụ - nữ tế, bối cảnh còn sâu hơn nhiều đại quan một phương. Từ một phương diện nào đó, hắn có thể hiểu rõ thánh tâm hơn cả Tiết Bạch. Những thủ đoạn mà Tiết Bạch dùng để dọa người khác trước đây, không dọa được hắn. Ít nhất là thái độ mà Lã Lệnh Hạo thể hiện lúc này là như vậy. "Được thôi." Tiết Bạch thở phào một hơi, trực tiếp nói thẳng: "Cái chết của Vương huyện úy, nếu có thể nhờ Ngô tướng quân giải thích với Thánh nhân, miễn cho ta phải điều tra, vậy thì tốt quá rồi." Hắn cược rằng Lã Lệnh Hạo không dám để Ngô Hoài Thực nhắc đến cái chết của Vương Ngạn Xiêm trước mặt Thánh nhân. Cược thắng, có thể khiến Lã Lệnh Hạo cũng không đoán được sâu cạn của hắn, tưởng rằng là Thánh nhân sai hắn đến điều tra, không thể không kiêng dè hắn vài phần; Cược thua, cũng chẳng sao...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang